1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ phải ngoan độc - Yêu Nga Tử Đại Nhân (53/410) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Đích nữ phải ngoan độc

      Tác giả: nga tử đại nhân

      Số chương: 410 chương

      Tình trạng: Bản tiếng Trung hoàn còn bản edit keke ...

      Edit: Huỳnh Vy


      Giới thiệu:

      Kiếp trước, nàng sau khi lấy chồng mực phù trợ , vì mà tán gia bại sản, khom lưng uốn gối, tận lực bày mưu tính kế, thậm chí màng cả sinh tử của bản thân. Đợi công thành danh toại, phong hầu bái tướng, nàng lại trở thành khí phụ bị vứt bỏ. Mười năm vợ chồng đổi lấy chính là hồi mưu được trù tính tỉ mỉ , nàng bị gán tội chết, chờ đợi nàng là Ngọ Môn lạnh lẽo.

      Trùng sinh, nàng quyết tâm vứt bỏ lương tri, loại bỏ thiện tâm, thề làm người lương thiện, hóa thành lệ quỷ vì cừu hận mà sống, quyết đem cừu nhân từng người, từng người đẩy vào Địa Ngục. Nhưng mà lại có người dù cho biết nội tâm đen tối của nàng lại vẫn như cũ dành cho nàng ôn nhu độc nhất vô nhị, thậm chí màng nguyên tắc mà bảo vệ nàng, này khỏa độc thảo tràn ngập cừu hận có thể hay lần nữa xuất bông hoa kết tinh của tình ?
      Last edited: 29/9/15
      Nguyen Loc Ha, thuyt, AnAn2 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: Ác mộng

      Phòng giam u ám tối đen như mực, vách tường mấy ngọn đèn lóe ra ánh sáng mờ nhạt, mặc vết máu loang lổ chiếc áo tù nhân rách nát nữ tử vẫn nằm im đống rơm cỏ, chung quanh yên tĩnh đến lạ thường, nữ tử biết còn sống hay chết.

      Qua lâu, trong nhà tù truyền đến tiếng bước chân tiêu sái, nữ tử với thân hoa phục hồng nhạt xuất ở nơi nhà tù tăm tối, tràn ngập mùi hôi thối và hơi thở tử vong, ánh sáng mờ nhạt từ đèn lồng chiếu rọi lên trang phục hoa lệ của nàng cùng nơi này có vẻ hợp nhau.

      " Phu nhân, tới rồi !" Ngục tốt khom lưng cúi đầu, hướng phụ nhân trẻ tuổi nịnh nọt.

      Phụ nhân hơi hơi nhíu mi, rốt cục đứng trước cửa nhà tù ngục tốt chỉ dẫn, ánh mắt nhàng liếc liếc nhìn người ở bên trong, sau đó mới : " Các ngươi xuống , bản phu nhân muốn cùng với nàng chuyện lát"

      Ngục tốt cùng vài thị nữ cùng nhau lui xuống, kia phụ nhân hoa phục hồng nhạt mới hơi hơi cúi đầu vào trong phòng giam, dùng khăn che kín chiếc mũi thanh tú, mặt mày càng thêm nhăn nhó.

      " Ôi chao.... ... Đây là tỷ tỷ của ta sao? là Đại tiểu thư Bạch Mộc Cận địa vị cao quý của Phủ Quốc Công xưa kia sao?" Phụ nhân trẻ tuổi trong giọng tràn đầy khinh mạn cùng trào phúng.

      Kia thân thể vốn nhúc nhích đột nhiên cứng ngắc chút, sau đó vùng vầy bò lên,miễn cưỡng chống đỡ đem thân thể tàn tạ của mình dựa vào vách tường nhà tù lạnh băng, mặt cháy đen mảnh, vết máu và vết bẩn hòa lẫn vào nhau, nhìn ra diện mạo vốn có, chỉ có đôi mắt sâu thẳm sánh tựa vì sao vẫn như cũ lóe lên hắc mang oán độc.

      Nữ tử mang hoa phục hồng nhạt bị nàng nhìn có chút sợ hãi lại cố tỏ ra vẻ bình tĩnh để ý mái tóc lay động theo từng bước của mình, sau đó mới : " Bạch Mộc Cận, nghe ngày mai ngươi bị xử trảm ở Ngọ Môn, làm muội muội của ngươi ta tất nhiên muốn đến xem ngươi thuận tiện cho ngươi hiểu được làm quỷ"

      Bạch Mộc Cận khóe miệng lộ ra tia cười khẽ, giọng khàn khàn có chút chói tai: " Bạch Vân Hề, ta tự hỏi đối đãi với ngươi tệ, vì sao phải hại ta?"

      Trước mắt chính là người muội muội mà nàng vẫn luôn tâm đối đãi, con độc xà khoác mình lớp da người xinh đẹp,là người mà nàng ta nâng đỡ để hôm nay chính mình kết quả bi thảm.

      Bạch Vân Hề nở nụ cười, cười đến như vậy ôn nhu, mĩ lệ, giống đóa hoa sen trong sạch, vô hại, chính là trong lời lại như thế ác độc: " Tỷ tỷ tốt của ta, ngươi vì sao lại ngu ngốc như vậy? Ngươi nghĩ đời này có cái gọi là tỷ muội tình thâm sao? Ngươi chết ta sao có thể yên ổn làm Hầu phu nhân đây?"

      "Lý Kế Tông là kẻ kiêu ngạo, loài lang sói, đáng giá để ngươi như vậy sao? ngay cả con trai của mình đều có thể giết, ngươi cho là sau này mình có kết cục tốt sao?" Bạch Mộc Cận cười lạnh tiếng, lại liên lụy đến xương sườn bị thương, đau đến ngồi dậy ho khan, miệng phun ra búng máu.

      Sắc mặt Bạch Vân Hề nháy mắt liền trở nên lạnh, xì tiếng khinh miệt, : " đối với ngươi ngoan độc, cũng đại biểu đối với ta cũng như vậy, người từ đầu đến cuối là ta, cưới ngươi bất quá là vì lợi dụng ngươi bước lên mây mà thôi! Về phần thằng nhãi con kia của ngươi thể chết, mặc dù Lý Kế Tông biết đó là con trai như vì sau này gia đình bình an, hơn nữa vì đứa con trong bụng ta đều phải chết?"

      Vành mắt Bạch Mộc Cận như muốn nứt ra, nếu thân thể nàng còn có thể nhúc nhích, nếu hai tay nàng bị phế bỏ, nếu xương sườn của nàng bị gãy, nếu nàng còn có thể đập nát quá khứ, nàng nhất định tiếc hết thảy đại giới mà giết nữ nhân trước mắt này.

      "Bạch Vân Hề ngươi được chết tử tế, được chết tử tế,... Ngươi cứ chờ mà xem, có ngày ngươi phải khóc, luôn luôn có ngày đó!" Nàng gầm rú lên cách điên dại, máu trong miệng ngụm lại ngụm phun ra.

      Bạch Vân Hề sợ tới mức lui ra sau mấy bước, sau khi xác định rằng mình an toàn mới : " Tỷ tỷ, ta phải ngươi, ta bao giờ có ngày đó, ta đem nam nhân của mình giam cầm chặt chẽ, quyết để cho người khác ảnh hưởng dù chỉ chút, tuyệt giống như ngươi và mẫu thân ngu ngốc của mình."

      " Mẫu thân ngươi trong lúc mang thai thế nhưng đón thứ muội của mình đến làm bạn, kết quả làm cho mẹ ta thừa nước đục thả câu, cùng phụ thân ngấm ngầm tư thông, nhưng vị trí Quốc Công phu nhân lại chỉ có , ngươi mẹ ta có thể xuống ta giết chết nàng sao."

      " Mà ngươi lại càng ngốc, khi ngươi nghĩ mẫu thân của ta tình thương ngươi lại biết nàng thiết kế bẫy hủy hoại dung mạo của ngươi, lại cố ý làm cho Lý Kế Tông quyến rũ ngươi, đem ngươi gả cho người sa cơ thất thế (trước có quyền có thế, sau bị lụn bại hay bị phá sản) như , làm hại toàn gia đối với ngươi thất vọng tột bậc, mới làm cho ngươi lâm vào hoàn cảnh tứ cố vô thân ( thân mình) như hôm nay"

      "Chính ngươi rất Lý Kế Tông a, khổ tâm vì bày mưu tính kế, từng bước đưa người sa cơ thất thế như nâng đỡ đến vị trí Hầu gia cách yên ổn, nhưng mà lúc phong hầu bái tướng cũng chính là lúc ngươi mất giá trị để tranh đoạt vinh hoa phú quý, cũng có nghĩa là những gì ngươi làm chính là may giá y cho ta"

      "Đúng rồi, còn có đệ đệ của ngươi a, ai... chết thực thảm a, tới suối vàng ngươi nhớ hỏi rằng bị trận hỏa hoạn kia thiêu cháy có đau hay ?"

      " Tỷ tỷ, ngươi chết, lưng đeo tội danh cùng hạ nhân thông dâm cộng với việc mưu hại thân tử cảm giác như thế nào? Có phải hay rất hận? Nhìn ngươi hảm như vậy ta thoải mái cực kỳ, mẹ ta nhất định cao hứng, có kiếp sau ngươi cũng đừng ngu nhu vậy, nhà tù này tối và thối, ta rồi, ngươi cũng tốt !"

      Kia hoa phục dĩ lệ xẹt qua trước đôi mắt đầy tơ máu của Bạch Mộc Cận, mà nàng lại chưa qua câu, tiếng của nàng trở nên vô lực, hiếu sinh khí, mối hận của nàng căn bản thể bộc lộ.

      Nàng hận chính mình, vì sao trời sinh nàng đôi mắt sáng lại đem người lấy oán trả ơn trở thành người lương thiện, liều lĩnh gả cho , vì mà tán gia bại sản, khom lưng uốn gối, chẳng màng mạng sống, mười năm vợ chồng, nguyên lại chỉ là hồi mộng thành thực, bởi vì Bạch Vân Hề có giá trị lợi dụng lớn hơn nên thức thời mà rời bỏ nàng sao?

      Nàng nhanh chóng ngã vào giữa vũng máu với đôi mắt trừng lớn quan sát, chính là cái bộ dáng chết nhắm mắt, làm cho nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, cả cuộc đời nàng là hồi mưu, là câu chuyện cười cho kẻ khác, ngu ngốc của nàng hại chết chính mình và cả hài tử vô tội của nàng.

      Nếu trời xanh có mắt, xin cho nàng sau khi hóa thành lệ quỷ trở về nhân gian, đợi đến lúc đó nàng tự tay đem những người đó xé thành mảnh , , nàng phải cho bọn họ sống bằng chết, tất cả phải nếm trải nỗi đau gấp trăm lần nàng.

      Lục Ngưng Hương, Bạch Vân Hề, Lý Kế Tông còn có cả nhưng kẻ nối giáo cho giặc, các ngươi cứ chờ , chờ cho đến khi ta từ ĐỊa Ngục ra.

      "Ông trời ơi, tôi Bạch Mộc Cận oan khiên sáng tỏ, tôi cam lòng, tôi cam lòng AAAAAA.... ........"

      Nhà tù tối tăm giống như động quỷ truyền đến từng trận tiếng gào thét điên cuồng làm cho lính canh trong lòng đều run sợ, tiếng rên rỉ kia thê lương mà thảm thống (đau đớn thê thảm), bọn họ cũng chỉ là lắc đầu thở dài, đời này người hàm oan sở bạch rất nhiều, nhiều đến nỗi bọn họ này đó chứng kiến đến chết lặng.



      Chương 2: Trùng sinh mười ba tuổi

      Trong phòng sang ngời, sạch , bố trí tinh xảo mà thanh lịch, chiếc giường gỗ lim được điêu khắc tinh tế, tỉ mỉ tuy chưa hoàn toàn trưởng thanh nhưng lại thanh tú xinh đẹp đầu băng vải trắng nằm tựa hồ hôn mê bất tỉnh, hàng chân mày thanh tú gắt gao nhăn lại càng ngừng chảy mồ hôi.

      " Ai nha, tiểu thư phải phát sốt , như thế nào lại chảy nhiều mồ hôi như vậy?" Uyên Ương cau mày lo lắng, Hỉ Thước vội vàng lau mồ hôi cho tiểu thư.

      Hỉ Thước sờ dở trán tiểu thư, lắc lắc đầu, lại tiếp tục lau mồ hôi cho nàng, thực ra cũng lo lắng, tiểu thư giống như gặp ác mộng, nàng có thể cảm giác được sợ hãi cùng giãy dụa của tiểu thư.

      "A....... Bạch Mộc Cận bỗng nhiên hét lên tiếng, phát trở mình đứng lên, sắc mặt muốn trắng bệch, người cũng bị ướt đẫm mồ hôi .

      Nàng giống như gặp quỷ nhìn Uyên Ương cùng Hỉ Thước đây chính là thế giới sau khi chết sao? nghĩ tới Uyên Ương cùng Hỉ Thước còn ở nơi này chờ nàng, tốt, ít nhất dù nàng chết nhưng đơn, chính là... em của nàng, còn có mộ thần, đệ đệ của nàng có thể gặp lại hay ?

      "Tiểu thư, ngươi làm sao vậy,có phải gặp ác mộng ?" Hỉ Thước lo lắng hỏi .

      Bạch Mộc Cận cảm thấy trán trận đau đớn, chẳng lẽ chết còn có thể biết đau? Nàng nhìn quanh chút nơi mình ở, nơi này cùng khuê phòng của nàng ở Phủ Quốc Công như thế nào giống hệt nhau? Tấm bình phong ngọc bích kia là di vật mẫu thân lưu lại cho nàng a.

      Mà nhìn cách ăn mặc của Hỉ Thước cùng Uyên Ương như thế nào lại giống như tiểu nha đầu mười mấy tuổi, căn bản phải bộ dáng hai mươi tuổi của các nàng trước khi chết a.

      Nàng nhớ , ngày mà nàng bị quan phủ mang , nhìn đến bên ngoài sân thấy hai cổ thi thể bị người đao xỏ xuyên qua ngực, máu chảy đầy đất, nhiễm đỏ cả bùn đen trong viện, mùi máu tươi tràn ngập căn nhà mà nàng từng mơ ước có cuộc sống bình yên, hạnh phúc.

      "Tiểu thư, người phải là đầu bị choáng váng chứ, ngàn vạn lần đừng có a, ô ô ... Nếu người gặp chuyện may chúng ta sống thế nào a!" Hỉ Thước tính tình nhanh nhẹn giấu giếm mà thẳng, có đôi khi chuyện cũng suy nghĩ.

      Uyên Ương chạy nhanh đến cản, trừng mắt liếc nàng cái, sau đó hướng Bạch Mộc Cận : "Tiểu thư, lời nha đầu kia cũng có ý gì đâu, người ngàn vạn lần đừng trách nàng."

      Bạch Mộc cần đột nhiên nắm lấy tay Uyên Ương, cảm nhận được độ ấm cùng mạch đập trong lòng bàn tay của nàng Bạch Mộc Cận nhân ra Uyên Ương chưa chết, cũng đồng nghĩa là nàng (BMC) vẫn còn sống, nàng thế nhưng có chết.

      Hahaha.. Ông trời, ngươi nhất định nghe được những lời thề ta dùng tánh mạng lập ra ? Nàng lại sống đến giờ, nếu nhớ lầm vào năm này nàng mới 13 tuổi, bởi vì cứu đệ đệ đột nhiên bị người đánh ngã mà cẩn thận ngã hòn non bộ, cũng kể từ ngày ấy mà vận mệnh của hoàn toàn theo con đường bi kịch.

      Bạch Mộc Cận nhìn Hỉ Thước cùng Uyên Ương cơ hồ vui mừng đến rớt nước mắt, nhưng nàng lại có, nước mắt của nàng sớm chảy khô, đau đớn đời, nàng tuyệt đối lần nữa lãng phí nước mắt của mình cho những người nợ mạng sống của nàng.

      Bạch Vân Hề, Lục Ngưng Hương, Lý Kế Tông, các ngươi cứ chờ , ta trở về, lúc này đây, ta muốn các ngươi cảm thụ chút Địa Ngục rốt cục có bao nhiêu tầng.

      người Bạch Mộc Cận đột nhiên bốc lên làn sát khí lạnh thấu xương làm cho Uyên Ương và Hỉ Thước cùng run rẩy, hoảng sợ nhìn nàng, tựa hồ các nàng thấy tiểu thư có chổ giống với ngày thường.

      "Tiểu...tiểu...tiểu thư..." Hỉ Thước nuốt ngụm nước miếng, run rẩy chuyện.

      Cảm thấy mình dường như phóng ra quá nhiều lệ khí, Bạch Mộc Cận sợ dọa đến hai tiểu nha đầu cho nên đem sát khí toàn bộ thu vào trong lòng - trong góc tối hắc ám, khóa con ác ma trong góc tối ấy, đợi khi thời cơ chín muồi ác ma này phá kén mà ra, xé bỏ hết tất cả địch nhân nàng oán hận.

      Bạch Mộc Cận hướng Uyên Ương và Hỉ Thước tươi cười ôn hòa giống như thân sát khí của Bạch Mộc Cận vừa nãy chỉ là ảo giác của các nàng, hai cái nha đầu đồng thời lắc lắc đầu loại bỏ suy nghĩ kì quái ấy.

      Các nàng vừa rồi nhất định là nhìn nhầm, đại tiểu thư của các nàng là thiên kim quý nữ vừa dịu dàng lương thiện vừa đáng a! Như thế nào có khí thế đáng sợ như thế đây.

      "Mộc Cận, ngươi sao rồi? Mẫu than tới tới thăm ngươi.... Ai.... Hài tử đáng thương của ta!" Người còn chưa tới thanh truyền đến, trong lời tràn đầy đau lòng cùng thương tiếc nghe như thế nào cũng giống như cố ý cho người khác biết.

      Bạch Mộc Cận chỉ cảm thấy trong lòng áp lực bởi cỗ hận ý, nàng ta rốt cục cũng đến đây, giống hệt như kiếp trước đến "thăm" nàng, mang đến bình dược hủy hoại cả cuộc đời nàng.

      Bạch Mộc Cận hít hơi sâu, nàng thể để cho người khác nhìn ra, nàng phải tránh ở chổ tối, giống con độc xà chờ đợi đến thời cơ tốt nhất sau đó ngụm cắn chết các nàng.

      Đến đây , ta chờ ngươi "mẫu thân" thân ái nhất của ta.
      Last edited: 29/9/15
      duyenktn1, song ngưhonglak thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Kế mẫu dụng tâm hiểm ác

      Bạch Mộc Cận hơi hơi cuối đầu thay khuôn mặt tươi cười thuần khiết, nhu thuận ngồi ở giường, Uyên Ương cùng Hỉ Thước cũng kính cẩn nghe theo cúi đầu đứng ở hai bên.

      Lục Ngưng Hương tới, bên cạnh còn có Bạch Vân Hề lúc này mới mười tuổi, vẻ mặt nàng thập phần lo lắng nhưng biểu tình lại có chút khoa trương, Bạch Mộc Cận cười thầm chính mình năm đó thực ngốc, hành động vụng về như thế mà nàng cung bị lừa ngần ấy năm.

      Lục thị vừa tiến đến ngồi giường vừa kéo nàng đến xem trái xem phải, lại đau lòng nhàng đụng vào cái trán của nàng như sợ làm đau nàng, sau đó hơi nước nổi lên trong hốc mắt.

      "Cận nhi, con sao lại bất cẩn như vậy, nữ nhi bị thương ở mặt nếu để lại sẹo sau này làm sao sống tốt được? Ai... chỉ trách nha đầu Vân Hề kia cùng Thần Nhi bướng bỉnh, mẫu thân trông chừng tốt các con, Cận nhi, ủy khuất con rồi!" Lục thi vừa vừa vừa lấy khăn tay lau lên đôi mắt vốn dĩ chẳng có giọt nước mắt nào.

      Bạch Mộc Cận hướng nàng làm bộ tươi cười vô cùng nhu thuận, dáng vẻ hiểu biết :" Mẫu thân, ngươi làm cái gì vậy? Là ta cẩn thận, thể trách người khác được, ta hứa lần tới cẩn thận hơn!"

      Nàng từng ngốc thể trách người khác được, bất quá đời này được trọng sinh nàng tuyệt đối ngốc lần nữa, nàng muốn dùng này mạng đưa bọn họ xuống địa ngục, dù cho từ thủ đoạn, dù phải đem linh hồn giao cho ma quỷ cũng tiếc!

      Lục Ngưng Hương nghe nàng như vậy, liền lập tức nín khóc mỉm cười, theo cổ tay áo lấy ra bình sứ bên trong, :" Nữ nhi ngoan, con là đứa con thân của ta, đây là thuốc tiên ta cầu từ ngự y trong cung, chỉ cần bôi hai ba ngày miệng vết thương liền khép lại."

      Đứa con thân ? Haha... sai ta kề sát lòng của ngươi sau đó tay bóp nát nó!

      Bạch Mộc Cận kinh sợ nhìn Lục thị sau đó sợ hãi :" Thuốc này nhất định rất quý, con chỉ bị vết thương mẫu thân cần phải tốn kém như vậy đâu."

      Lục thị vừa nghe, giả bộ mất hứng :" Nha đầu ngốc, vì ngươi bao nhiêu bạc mẫu thân cũng tiếc. Trưởng nữ Phủ Quốc Công ta cho dù dùng dược quý nhất đời cũng đáng giá.

      Bạch Mộc Cận vẻ mặt cảm kích nhìn Lục thị, ánh mắt long lanh trong sáng thoạt nhìn xinh đẹp cực kì. bên Bạch Vân Hề lộ ra tia biểu tình ghen ghét.

      Bạch Mộc Cận thân thiết tiếp nhận bình dược,:" Cám ơn mẫu thân, mẫu thân dụng tâm vì ta như vậy khiến nữ nhi thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái mà lo sợ), có lẽ Vân Hề muội muội đều phải ghen tị."

      Nàng cố ý dùng ánh mắt rụt rè nhìn bộ dáng ghen ghét của Bạch Vân Hề đứng bên, trong lòng lại cười nhạo, Bạch Vân Hề ngươi bây giờ cũng có hiểm độc như kiếp trước a, chẳng qua mới có như vậy liền lộ ra biểu tình ghen ghét, biết lúc trước ta làm sao lại bị ngươi lừa a."

      Lục thị nhìn thoáng qua con của mình, trong mắt lên tia cảnh cáo, nữ nhi trăm ngàn lần nên phá hủy kế hoạch của nàng, Bạch Vân Hề nhận thấy được cảnh cáo của mẫu thân lập tức cuối đầu, lát lại nâng lên thay đổi thành bộ biểu tình làm cho nguời ta nhịn được phải thương tiếc.

      "Tỷ tỷ sao lại vậy, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, Vân Hề làm sao lại ghen ghét với tỷ chứ?"

      Lục thị nhanh chóng thêm:" Đúng vậy, hai người các con là tỷ muội, đều là con của mẫu thân, ta thương các con đều như nhau a, sau này các ngươi bất luận như thế nào đều phải giúp đỡ lần nhau, chớ để tỷ muội của mình bị tổn thương giống như ta cùng tỷ tỷ (mẹ BVH).

      "Mẫu thân có lý, mẫu thân, ngài có thể chuyện tình của mẹ ta với ta được ? Ta nhớ thân thể nàng vẫn luôn rất tốt làm sao có thể ra sớm như vậy chứ?" Bạch Mộc Cận mặt lộ vẻ ưu thương cùng hoài niệm, còn có ít ngây thơ, đơn nhìn ra nỗi hận náu sâu trong lòng nàng.

      Lục thị vừa nghe, trong lòng cũng là cả kinh, hay là nha đầu kia biết cái gì? có khả năng, lúc trước nàng mới là oa nhi ba tuổi, kiện kia nàng lại làm thiên y vô phùng (áo tiên thấy vết khâu - ý chỉ còn dấu vết xót lại, thần biết, quỷ hay), làm sao có thể bị người phát ra được?

      Tâm tình nàng thoáng chốc thả lỏng, lộ ra nụ cười từ ái mang theo ít thản nhiên hoài niệm thương cảm diễn vở kịch hay.

      " "Ngươi còn , hiểu. . . . . . Nữ nhân sinh đứa phải vòng qua Quỷ Môn quan chuyến, trong đó hiểm ác ra sao có con cũng được, chính là. . . . . . Tỷ tỷ là người tốt như vậy thế nhưng,. . . . . . Ai, hài tử đáng thương của ta , bất quá mẫu thân vẫn luôn xem con và Thần nhi là con ruột của mình, Cận nhi chẳng lẽ thích mẫu thân sao?"

      Bạch Mộc Cận trầm mặc hồi, sau đó nhu thuận nằm ở Lục thị trong lòng, dịu ngoan : "Làm sao có thể chứ? Con vẫn luôn đối đãi với người là mẹ ruột của con thậm chí còn thân thiết hơn nữa."

      Haha... Đúng như vậy đó, ta cũng hận thể chút chút, đem ngươi cùng con của ngươi từng bước từng bước hủy diệt.

      Lục thị lúc này mới chân chính thở dài nhõm hơi, hôm nay nàng cảm giác Bạch Mộc Cận cảm xúc luôn luôn có chỗ làm cho nàng bất an, nghĩ đến là đụng ngã đầu, cho nên mới có điểm khác thường ?

      "Kia mẫu thân quấy rầy ngươi nghỉ ngơi , thuốc này phải nhớ ngày bôi ba lượt, rất nhanh tốt, mẫu thân mong nhìn thấy ngươi khỏe mạnh an khang, ta ngày khác trở lại thăm ngươi!" Lục Ngưng Hương lại dặn Bạch Mộc Cận phải bôi thuốc, mới nắm tay Bạch Vân Hề rời .

      Bạch Mộc Cận trước sau vẫn nhìn theo bóng lưng của mẹ con kia, ánh mắt tối đen như động quỷ, nếu là người cẩn thận nhìn vào sợ là rơi vào vực sâu.

      " Tiểu thư, thuốc này bây giờ bôi sao?" Uyên Ương hỏi.

      Chương 4: Đến Đường Lê Uyển thỉnh an

      " cần , đặt ở trong tủ treo quần áo, ngày mai rồi sau!" Bạch Mộc Cận thản nhiên , nàng lại mắc mưu, bình dược kia chính là thứ làm cho nàng hủy dung.

      Bởi vì cái vết sẹo kia, nàng từ sau mười ba tuổi, liền trở nên vô cùng tự ti, thân là Quốc Công Phủ trưởng nữ, thế nhưng cổng chính ra cửa trong bước, ngay cả ít yến hội thượng lưu đều tận lực tham gia, khiến cho mọi người dần dần quên Quốc Công Phủ còn có cái đại tiểu thư, mà chỉ biết đến nhị tiểu thư, Bạch Vân Hề.

      Cũng bởi vì ít tiếp xúc với mọi người nêm mới có thể dễ dàng bị Lý kế tông mê hoặc, sống chết muốn gả cho tên súc sinh kia! Nghĩ đến đây, Bạch Mộc Cận nắm chặt hai đấm, hận thể ăn thịt uống máu của bọn chúng.

      Uyên ương vừa nghe lời này của Bạch Mộc Cận lập tức nghi hoặc nhìn bình sứ trắng trong tay, sau đó lộ ra kinh hãi biểu tình, : "Tiểu thư. . . . . . Hay là?"

      Bạch Mộc Cận trong lòng thầm than, nha đầu Uyên Ương kia quả nhiên là thông minh , bất quá nàng bây giờ còn nghĩ cho bất luận kẻ nào, vì thế lộ ra vẻ mặt vừa ngây thơ vừa kinh ngạc biểu : "Làm sao vậy?"

      Uyên ương mặt nhăn nhíu, chẳng lẽ nàng hiểu lầm ? Nhưng thuốc này là phu nhân đưa tới, nếu là trước kia, tiểu thư phỏng chừng lập tức dùng ngay, thế nhưng hôm nay muốn nàng đem dược cất ở trong tủ treo quần áo, ràng là nghĩ bôi.

      Uyên ương lắc đầu, cũng có lắm miệng, phu nhân ngày thường đối đãi với tiểu thư cùng Thần thiếu gia cũng coi như tận tâm, có lẽ hại tiểu thư .

      Bạch Mộc Cận thấy nàng trầm mặc , liền lấy cớ chính mình mệt mỏi , muốn nghỉ ngơi, mà làm cho hai cái nha đầu ra ngoài, mình nàng lẳng lặng, cẩn thận suy nghĩ kế tiếp nên làm như thế nào.

      Sáng sớm ngày thứ hai, nàng liền Đường Lê Uyển thỉnh an tổ mẫu, nhớ kiếp trước nàng tính tình rất hướng nội, tổ mẫu thích nàng, hơn nữa Lục thị cùng Bạch Vân Hề châm ngòi, càng thêm làm cho Bạch lão phu nhân đối nàng có sắc mặt tốt, dần dần nàng cũng thỉnh an tổ mẫu do đó tình cảm với tổ mẫu ngày càng kém.

      Nàng muốn ở Bạch phủ xác lập địa vị, nhất định phải lung lạc tâm Bạch lão phu nhân, phụ thân nàng là dựa vào được, nam nhân lợi dụng lúc vợ cả của mình mang thai mà thông dâm cùng di muội (em vợ) , lương tâm hẳn là cho chó ăn ?

      Đảo mắt tới Đường Lê Uyển, còn chưa vào, chợt nghe đến bên trong truyền đến tiếng "xoạch" vỡ vụn của đồ sứ, Bạch Mộc Cận nhíu mày, chẳng lẽ nàng lại khéo đến ngay lúc lão thái thái phát hảo?

      lo lắng suy nghĩ có nên tránh hay lại nghe đến bên trong truyền đến trận thanh la hét ầm ĩ:"Mau, lão phu nhân, tay người chảy máu !"

      Bạch Mộc Cận nghe câu này khóe miệng đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười, nghĩ tới cơ hội nhanh như vậy đưa đến trong tay nàng, vì thế đối Uyên Ương thầm hai câu, Uyên Ương liền xoay người trở về.

      Bạch Mộc Cận mang theo Hỉ Thước vào Đường Lê Uyển, đại nha hoàn Tử ngọc coi chừng bên ngoài thấy Đại tiểu thư mang theo cái đầu bị thương đến nghi hoặc hỏi:" Nghe Đại tiểu thư bị thương sao lại dưỡng cho tốt?"

      "Đa tạ Tử Ngọc tỷ tỷ, vết thương thôi, sao đâu, ta lâu gặp tổ mẫu nên vội tới thỉnh an nàng!" Bạch Mộc Cận đối với Tử Ngọc thái độ thập phần khiêm nhượng hữu lễ.

      Tử Ngọc nhưng ra kinh ngạc chút, ngày xưa đại tiểu thư vẫn luôn tránh né lão thái thái, mười ngày nửa tháng mới đến lần, hôm nay chịu đả thương thế nhưng còn sáng sớm đến thỉnh an, chẳng lẽ là có chuyện gì sao?

      Nhưng Bạch Mộc Cận dù sao cũng là Đại tiểu thư con vợ cả, nàng cũng thể ngăn cản, vì thế cung kính : "Đại tiểu thư đợi chút, tay lão phu nhân bị thương, ta bẩm báo tiếng!"

      Bạch Mộc Cận gật gật đầu, đối Tử Ngọc cười ngọt ngào : "Làm phiền Tử Ngọc tỷ tỷ!"

      Chỉ chốc lát sau Tử Ngọc lại đến, hướng Bạch Mộc Cận mời vào, Bạch Mộc Cận hướng nàng gật gật đầu, liền mang theo Hỉ Thước vào phòng ở của lão thái thái.

      "Cận Nhi thỉnh an tổ mẫu, nghe tay tổ mẫu bị thương, thỉnh đại phu chưa ạ?" Bạch Mộc Cận hướng Bạch lão phu nhân nhàng cúi đầu, cấp bậc lễ nghĩa thập phần chu toàn, trong giọng lo lắng vừa đúng.

      Bạch lão phu nhân bị thương quấn băng gạc, theo Bạch Mộc Cận vừa tiến đến, ánh mắt của nàng vẫn đánh giá đứa cháu này, ngày xưa nhát gan lại thẹn thùng, hoàn toàn giống những quý nữ khác, đây cũng phải là tiền triều, tôn trọng khuê phòng thiên kim kia bộ, quý nữ phải có quý nữ khí phái, cho nên trong lòng nàng ra là vui.

      Bất quá hôm nay xem ra Bạch Mộc Cận thay đổi rất nhiều, thoải mái hướng nàng hành lễ, chuyện thanh đều sáng sủa rất nhiều, ánh mắt bình tĩnh thong dong, có cái loại bất an cùng trốn tránh như xưa."

      Bạch lão phu nhân gật gật đầu, sau đó : " ngại , Tôn mụ mụ hiểu được chút y lý, nhưng mà ngươi, hôm qua vừa mới bị thương đầu, hôm nay như thế nào sáng sớm liền đến chỗ này của ta ?"

      Bạch Mộc Cận hướng lão phu nhân lộ ra tươi cười xinh đẹp, : "Ta đây bị chút thương thế trở ngại, vướng viếu nhiều, hướng tổ mẫu thỉnh an mới là lẽ phải, lúc trước Cận Nhi hiểu chuyện, hôm qua nghe khi ta bị thương vẫn là tổ mẫu trước tiên thỉnh đại phu, Cận Nhi cảm thấy thẹn với tấm lòng thương của tổ mẫu!"

      xong còn có chút ảo não quyệt cái miệng nhắn chút, tựa hồ bị đả thương tâm hồn.

      Bạch lão phu nhân được lời mang theo ba phần tự trách, bảy phần làm nũng của nàng phen này làm cho trong lòng thư sướng rất nhiều, nụ cười mặt cũng nhiều vài phần, sau đó : "Ngươi nha đầu kia, tại mới hiểu được tổ mẫu đau lòng cho ngươi, này đầu va chạm ngốc nhưng ra minh bạch rất nhiều!"

      "Tổ mẫu đây là chê cười Cận Nhi sao? Đầu ta trước đây là bị mỡ heo lấp đầy, tại va chạm, tất cả đều thanh tỉnh , ha ha. . . . . ." Bạch Mộc Cận ngoài miệng là vui đùa, vừa ý lại vô cùng , có thể có cảm giác thanh tỉnh như vậy là quá tốt.

      Chương 5: Tặng thuốc lấy lòng tổ mẫu

      Bạch lão phu nhân bị nàng chọc nở nụ cười ha hả, nghĩ tới cháu nàng tính tình chất phác mà lại thú vị đến vậy.

      Bạch Mộc Cận nhìn Bạch lão phu nhân cao hứng như thế, nhưng trong lòng nàng lại có vài phần vui sướng, lão phu nhân cũng phải nhân vật đơn giản, nàng tuyệt đối thể khinh thường.

      "Tay tổ mẫu có còn đau hay ? Vừa nãy ta ở ngoài cửa nghe được tay ngài bị thương nên cho Uyên Ương trở về lấy dược, xem chừng cũng đến!" Ánh mắt Bạch Mộc Cận nhìn tay Bạch lão phu nhân quấn đầy băng gạc cau mày hỏi.

      , Tử Ngọc liền mang theo uyên ương tiến vào, Uyên Ương trước hướng lão phu nhân thi lễ, trong tay cầm tiểu bình sứ, thoạt nhìn cẩn thận.

      Bạch Mộc Cận qua, đem bình sứ tiếp nhận, sau đó tiến đến trước mặt lão phu nhân : "Tổ mẫu, thuốc này tốt vô cùng, vì tấm lòng hiếu thảo của cháu mà ngài nhận .

      " có dược tốt như vậy, Cận Nhi như thế nào dùng? Cái trán con cũng tổn thương a!" Bạch lão phu nhân mặt vẫn như cũ lộ vẻ nụ cười hiền lành nhưng trong ánh mắt tia nghi hoặc.

      Bạch Mộc Cận làm bộ như phát , tiếp tục lấy lòng : "Thuốc này rất quý giá, Cận Nhi chỉ bị vết thương cần dùng, nhưng ra đôi tay khéo léo của tổ mẫu có thể vẽ tranh, có thể trồng cây, nghe lão nhân trong phủ , tổ mẫu năm đó là đệ nhất tài nữ trong kinh, Cận Nhi còn mong chờ tổ mẫu có thể dạy đạo hai, nếu là tay bị thương, Cận Nhi tính toán nhặt có thể thất bại !"

      Thiên thu vạn cổ, vô luận là ai cũng đều thích nghe lời khích lệ. Huống chi Bạch lão phu nhân là người vô cùng kiêu ngạo về tài năng của mình.

      Quả nhiên nghe xong lời này Bạch lão phu nhân trong mắt lên vẻ vui mừng, vỗ vỗ tay nàng, sau đó : "Cận Nhi nay càng giống lúc còn , miệng giống như quét mật, quỷ linh tinh !"

      "Đúng là, đại tiểu thư hổ là cháu ruột thịt của lão phu nhân, tiền đồ sau này rất lớn!" Tôn mụ mụ ở bên khen ngợi , nàng là nha hoàn hồi môn của Bạch lão phu nhân, theo nàng rất nhiều năm, là người hiểu biết tâm tư lão thái thái nhất, lời này vừa tâng bốc lão thái thái lại vừa khen ngợi Bạch Mộc Cận.

      Bạch Mộc Cận hướng nàng cảm kích cười cười, sau đó lộ ra ánh mắt tựa như trẻ con quấn quýt cha mẹ với lão phu nhân tựa như thiệt tình kính vị tổ mẫu này.

      "Tôn mụ mụ, nhận lấy dược , là phen tâm ý của Cận Nhu!" Lão phu nhân rốt cục mở miệng nhận, Bạch Mộc Cận trong lòng vui vẻ, Tôn mụ mụ là người tinh tường tất nhiên để cho nàng thất vọng .

      Mà lão phu nhân quả nhiên cũng là người rất khôn khéo, mặc dù biết nàng là tâng bốc, dỗ nàng vui vẻ, nhưng có thả lỏng cảnh giác, ăn mặc, chi phí của nàng cho tới bây giờ đều là Tôn mụ mụ tay xử lý, người khác mơ tưởng động tay chân.

      Tôn má má từ trong tay Uyên Ương tiếp nhận bình dược, mở ra nút lọ, nhàng ngửi chút, trong mắt nhất thời lộ ra chút tinh quang, nhưng là che dấu rất tốt.

      Nhưng biến hóa rất này lại có tránh được ánh nhìn chằm chằm vào nàng của Bạch lão phu nhân, tự nhiên cũng có tránh được mắt Bạch Mộc Cận.

      Bạch lão phu nhân làm bộ như vô tình hỏi chút: "Tôn mụ mụ, thuốc này thích hợp trị liệu tay của ta?"

      Tôn mụ mụ nhìn thoáng qua Bạch Mộc Cận, tựa hồ muốn từ mặt nàng nhìn ra chút gì, nhưng mà Bạch Mộc Cận vẫn là vẻ mặt tươi cười, giống như chờ đợi được khích lệ phen, hoàn toàn nhìn ra tia kinh hoảng hay là gì khác.

      Tôn mụ mụ đem nút lọ bịt kín, sau đó hỏi: "Đại tiểu thư, thứ cho già nô lắm miệng hỏi câu, thuốc này ngươi là từ đâu có được? Thuốc này thuộc dạng thượng thùa , chỉ sợ giá trị cũng rất xa xỉ!"

      Bạch Mộc Cận vừa nghe liền càng thêm cao hứng , cười : "Chính là tôt mới đưa tới cho tổ mẫu , nghe mẫu thân , thuốc này là nàng dùng số tiền lớn cầu được từ ngự y, ta cũng tính dùng cho mình nhưng nhìn tổ mẫu cũng bị thương, vẫn là trước mau cho tổ mẫu dùng mới phải! Ta tuổi còn , miệng vết thương khôi phục cũng mau!"

      Bạch lão phu nhân cùng Tôn mụ mụ nhìn nhau liếc mắt cái, sau đó vừa cẩn thận nhìn biểu tình của Bạch Mộc Cận, hoàn toàn có bộ dáng gải bộ, nếu thuốc này do nàng mua, hoặc là động tay động chân, ở trước mặt hai cái lão nhân tinh tường, hẳn là đến mức trấn định như vậy.

      Nàng biết rất ràng, Tôn mụ mụ có nghiên cứu đối với dược lý , năm đó cũng bởi vì năng lực như vậy mới làm nha hoàn hồi môn của lão phu nhân, vả lại nhiều năm như vậy đều thập phần được lão thái thái coi trọng.

      Nếu phải nàng làm, việc mua thuốc kia là Lục thị làm , Tôn mụ mụ trong lòng thở dài hơi, nàng vốn là làm phu nhân tốt, lại vốn dĩ cũng tha người như vậy, vẫn là thân dì a, tội gì làm bậy đâu!

      Nhưng là lời này nàng được qua lão phu nhân đồng ý, quả quyết ở trước mặt Bạch Mộc Cạn ra , bất động thanh sắc đem dược đặt ở bên, sau đó cũng gì nữa.

      Vừa đúng lúc này, Lục thị mang theo Bạch Vân Hề đến, vừa vào Lục thị liền lôi kéo Bạch Vân Hề quỳ rạp xuống đất, biểu tình thập phần tự trách cùng hối hận.
      Last edited by a moderator: 29/9/15
      duyenktn1, song ngưhonglak thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Lục thị giải thích

      " Lão phu nhân, xin thứ tội, thiếp thân suýt nữa làm ra sai lầm lớn!" Lục thị xong còn nhìn thoáng qua Bạch Mộc Cận ngồi bên cạnh Bạch lão phu nhân.

      "Nga? Tại sao lại lời ấy?" Bạch lão phu nhân bất động thanh sắc hỏi, ánh mắt lại nhìn cái tiểu bình sứ tinh xảo bàn.

      Lục Ngưng Hương lập tức : " tình là như vầy, hôm qua Cận Nhi bị thương, ta vội vàng cầm dược đến cho nàng, nghĩ đến dược kia là thuốc tiên trị liệu ngoại thương, nào đâu nghĩ đến dược thế nhưng có tác dụng phụ là làm cho làn da lưu lại vết sẹo!"

      xong chạy nhanh qua đem Bạch Vân hề kéo đến, vén cánh tay của nàng lên, nhìn thấy mặt miệng vết thương nho muốn khép lại , nhưng lại để lại vết sẹo màu nâu nhàn nhạt.

      Lục thị vội vàng giải thích: " đến cũng khéo, mấy ngày trước đây cánh tay Vân Hề cũng có cái miệng vết thương , ta liền cho nàng dùng dược này miệng vết thương quả nhiên hai ngày tốt rồi, ta cũng có để ý nhiều, nhưng hôm nay Vân Hề đột nhiên miệng vết thương cánh tay nàng thế nhưng để lại vết sẹo, ta vừa nghĩ đến là Cận Nhi cũng dùng, vết thương kia nhưng là ở trán a, cũng hủy dung ? Ta vốn định lấy dược kia về lại nghe Cận Nhi đem đến nơi này nên chạy nhanh đến thỉnh tội !"

      xong lại nhìn Bạch Mộc Cận, đau lòng cùng thương tiếc : "Cận Nhi, ngươi có chuyện gì chứ? Hôm qua có từng dùng thuốc này?"

      Bạch Mộc Cận nghe xong lời này, chỉ biết Lục thị biết được tin tức, chạy tới bổ cứu (dùng biện pháp để xoay chuyển tình hình), cho nên lập tức sợ hãi nhìn Bạch lão phu nhân, quỳ mặt đất : "Tổ mẫu, Cận Nhi biết thuốc này vậy mà lại có hại, thỉnh tổ mẫu tha thứ! Dược này là của ngự y kê làm sao có thể làm cho người ta lưu lại vết sẹo đâu? Nhóm quý nhân trong cung chẳng lẽ dám dùng dược như vậy sao? Mẫu thân thế nhưng còn mất số tiền lớn cầu dược, sợ là ngự y cố ý lừa gạt Quốc Công Phủ ?"

      Nghi vấn liên tiếp, làm cho Lục thị trắng mặt, nàng vốn tưởng rằng lão phu nhân cho dù là phát thuốc này có vấn đề cung chỉ cần tìm lí do thoái thác tất nhiên làm cho Bạch Mộc Cận cùng Lão phu nhân đánh mất nghi ngờ, tới Bạch Mộc Cận ngày thường hiền lành là thế nhưng lại suy nghĩ nhiều như vậy!

      "Cận nhi có lý, biết vị ngự y kê dược cho ngươi là ai? Bản thân ta muốn hỏi hỏi có phải có tâm hại Phủ Quốc Công ta, có lẽ ngự y kê dược hẳn là phải là biết thuốc này làm cho người dùng lưu lại vết sẹo ?" Lão phu nhân lạnh lùng .

      Lục thị vừa nghe, tâm đều hoảng, nếu là khai ra tên ngự y, chẳng phải là muốn vạch trần lời dối của chính mình hay sao? Dược của ngự y là dược tốt, bất quá nàng thêm ít Cửu Lý Hương thảo, thảo dược kia xâm nhập vào da lưu lại vết sẹo.

      "Lão phu nhân, kỳ . . . . . . Kỳ thuốc này phải là ta tự mình đến cầu, là lão gia sai người mua , về phần từ vị ngự y nào mua đến chỉ có lão gia biết!" Lục thị thấy tình huống như vậy liền lập tức đem Bạch Thế Tổ đẩy ra làm lá chắn, Lão phu nhân chắc là đến hỏi lão gia, cho dù có hỏi, nàng được sủng ái như thế Bạch Thế Tổ cũng che chở nàng.

      Bạch Mộc Cận nhìn thấu mục đích của nàng, tự nhiên để cho nàng trót lọt lừa dối, vì thế làm bộ như kinh ngạc : "Thuốc này nguyên là phụ thân đến a? Vậy lại càng được , vị ngự y này dám công khai lừa gạt Ninh Quốc Công, tổ mẫu, ngài nên tra cho ràng mới phải, nếu để cho người ngoài cho là Phủ Quốc Công ta dễ khi dễ, nếu thế sau này ai cũng đều có thể giẫm lên!"

      Bạch lão phu nhân gật gật đầu, nhìn thoáng qua Bạch Mộc Cận có ý nhen ngợi, sau đó : "Chuyện này xác thực nên tra ràng, chúng ta đường đường là Phủ Quốc Công, há có thể cho phép người ngoài tùy ý khi nhục? Tôn mụ mụ, ngươi nhìn kỹ xem thuốc này, bên trong có cái gì thành phần, chúng ta cho dù muốn đòi lời giải thích cũng phải có chứng cớ vô cùng xác thực!"

      Tôn mụ mụ được chỉ thị của Lão phu nhân lập tức kiểm tra lại thuốc này, sau đó mới : "Thuốc này bản thân nó là vô cùng tốt , đáng tiếc bên trong tăng thêm ít Cửu Lý Hương thảo, Cửu Lý Hương thảo này chính là đầu sỏ làm cho làn da lưu sẹo! Lão nô là kỳ quái, chút dược tính của thảo dược này chỉ cần là hiếu chút y lý cũng đều biết, ngự y như thế nào lại hồ đồ đến mức đem Cửu Lý Hương thảo để vào trong đó!"

      Lời này của Tôn mụ mụ vừa ra, lưng Lục thị liền đổ mồ hôi lạnh, nàng vẫn là quá chủ quan thế nhưng nghĩ tới Tôn mụ mụ là người lợi hại như thế này, chỉ dựa vào khứu giác có thể phân biệt ra thành phần dược.

      Lục thị biết lúc này đây là thể dễ dàng giải thích, nàng vụng trộm nhìn thoáng qua Bạch Mộc Cận, nha đầu kia cúi đầu quỳ gối bên chân lão phu nhân, biết suy nghĩ cái gì, nhưng là mới vừa rồi nếu phải nàng đột nhiên câu kia, lão phu nhân chắc là truy tìm căn nguyên.

      Lục thị thầm hận, trong lòng hướng Bạch Mộc Cận sinh ra hận ý càng sâu, đầu óc xoay chuyển, mới giựt mình sợ hãi đụng vào đầu, : "Lão phu nhân, chuyện này ắt hẳn là có người động tay động chân, ngự y cùng Phủ Quốc Công ta thù oán, làm sao cố ý kê đơn độc hại? Nhất định là trong phủ ta có người tâm ngoan thủ độc, thỉnh lão phu nhân minh xét!"

      " là tâm ngoan thủ độc, thế nhưng muốn dựa vào thuốc này hủy dung mạo của trưởng nữ Phủ Quốc Công ta, dung nhan của nữ tử là quan trọng nhất, người này tâm cũng độc ác lắm!" Bạch lão phu nhân xong, ánh mắt lạnh lùng mà nghiêm nghị nhìn Lục thị, làm cho Lục thị khỏi sinh lòng khiếp đảm.

      Lục thị cố gắng trấn định tâm thần chút, : "Chỉ sợ chỉ có Đại tiểu thư mà cả Vân Hề cũng nằm trong vòng tính kế, may mà Vân Hề là bị thương tại cánh tay và vết sẹo này cũng , Cận Nhi cũng là may mắn thoát khỏi khó khăn a!"

      "Lục thị, thuốc này là ngươi bảo quản , cũng là ngươi đưa cho Hề Nhi cùng Cận Nhi dùng ngươi nên cho ta lời giải thích hợp lý ?" Lão phu nhân đứng lên, ánh mắt trở nên sắc bén.

      Chương 7: Bức bách Lưu thị tự đoạn tay

      " Lão phu nhân minh xét, làm sao ta có thể hạ độc hại Hề Nhi cùng Cận Nhi được? Nhất định là có người bố trí bẫy vọng tưởng giá họa cho ta!" Lục thị kiên quyết thừa nhận , huống hồ lúc trước nàng cố ý làm cho tay Vân Hề lưu lại vết sẹo, cũng là vì sau này có bị người chỉ trích cũng đem chính mình lược bỏ ra ngoài.

      Bạch Vân Hề cũng chạy nhanh đến : "Tổ mẫu, mẫu thân từ trước đến nay thương ta cùng với tỷ tỷ, làm sao có thể cam lòng hại chúng ta, ắt hẳn là có người gây khó dễ, tổ mẫu cần bị người che mắt!"

      "Muội muội yên tâm, tổ mẫu từ trước đến nay luôn nhìn mọi việc, tuyệt oan uổng cho người tốt, nhưng là tuyệt bỏ qua cho người xấu!" Bạch Mộc Cận dịu dàng cười, chính là ý cười lại chưa đạt tới đáy mắt.

      Bạch lão phu nhân nhìn Bạch Mộc Cận, sau đó : "Cận nhi, ngươi quỳ làm cái gì, chuyện này từ đầu tới cuối, ngươi đều là người bị hại, đến ngồi vào bên người tổ mẫu!"

      Bạch Mộc Cận tràn ngập cảm kích nhìn Bạch lão phu nhân, : "Dạ, tạ tổ mẫu thương !"

      Bạch lão phu nhân lúc này mới nhìn Bạch Vân Hề cùng Lục thị quỳ mặt đất, : "Lục thị, ngươi thân là chủ mẫu, cho dù thuốc này phải do ngươi động tay, nhưng là do ngươi qua quýt, sơ sẩy nếu như Cận Nhi thực dùng thuốc này, chẳng phải cả đời liền bị hủy? Nếu như thể tra ra là ai hạ độc thủ, ngươi liền lĩnh gia pháp !"

      Bạch lão phu nhân biết Lục thị ở quốc công phủ muốn thâm căn cố đế (ví với cơ sở vững chắc thể lung lay), trong chốc lát thể động vào nàng , huống hồ việc này tuy rằng nàng biết là Lục thị động tay chân, nhưng cũng có chứng cứ ràng, chỉ cần cho nàng ta điểm cảnh cáo, làm cho nàng ta ngày sau thu liễm ít là được.

      Lục thị vừa nghe phải lĩnh gia pháp liền sợ hãi, đây cũng phải là giỡn , dùng cây gậy lớn cắm đầy xước măng rô đánh năm mươi đại bản, nàng nữ nhân gia làm sao chịu được thống khổ như thế?

      Bạch Mộc Cận biết lời này của lão phu nhân vừa ra, Lục thị được xem như vô tội mà thả ra, Lục thị lĩnh gia pháp, nàng ta tìm cái kẻ chết thay, xem ra Bạch lão phu nhân cũng có tính làm gì với Lục thị.

      Mặc dù có chút thất vọng, nhưng là để ý dự liệu bên trong, Bạch Mộc Cận biết, muốn làm sụp đổ Lục thị nhất định phải hạ thủ ngoan độc, nhất kích tất trung ( kích liền trúng), làm cho nàng ta vĩnh viễn có khả năng xoay người.

      "Tổ mẫu, Cận Nhi cũng hiểu được mẫu thân có khả năng kê đơn hại ta, tất nhiên là bên người nàng có người làm ra sai lầm, thuốc này quý trọng như thế, mẫu thân tất nhiên là phó thác người coi chừng cẩn thận, người bình thường có khả năng lại gần được, người hạ độc hiển nhiên là người mẫu thân tín nhiệm a! Ai, người này tâm tư độc ác, làm người ta giận sôi, nếu mẫu thân thể bắt được có hậu hoạn vô cùng!" Bạch Mộc Cận chủ động ra mặt thoát tội cho Lục thị, nhưng mà cũng là vì làm cho Lục thị tự đoạn tay.

      Nàng tuyệt cho phép Lục thị giao ra người râu ria nào gánh tội thay, muốn nhàng bâng quơ mang qua, cũng phải nhìn nàng có cho phép hay .

      Lục thị nghe xong lời này, phẫn hận trong lòng khó có thể tiêu giảm, Bạch Mộc Cận khi nào trở nên giả dối như thế, mắt thấy nàng muốn giúp mình thoát tội thế nhưng lại muốn bức mình giao ra hạ nhân đắc lực, nguyên bản nàng có kế hoạch đem hạ nhân an phạn trong viện giao ra nay lại bị quấy rối .

      "Cận Nhi có lý, Lục thị, giữ lại tai họa như vậy tại bên người sau này nhất định có tình trạng hỗn loạn như vầy xảy ra, đến tột cùng là ai, trong lòng ngươi nhất định là biết ?" Bạch lão phu nhân trong lời là cho Lục thị thông điệp cuối cùng, giao người có sức thuyết phục ra, cũng khó làm vơi tức giận của Bạch lão phu nhân.

      Hôm nay Lục thị dám động thủ với Bạch Mộc Cận, khó bảo toàn ngày sau hướng Bạch Mộ Thần khai đao, đây chính là Quốc Công Phủ trưởng tử, so với Bạch Mộc Cận uy hiếp đối với Lục thị chỉ sợ là lớn hơn, bà dĩ nhiên muốn Lục thị bị giáo huấn mà an phận thủ thường.

      Tim Lục thị bị vắt ngang, lúc này chỉ có thể khí vứt bỏ tốt để bảo toàn xe, cao thấp trong phủ ai cũng biết vật phẩm cùng dược liệu quý giá của nàng đều là do Hồ mụ mụ bảo quản, trong lời của lão phu nhân cùng Bạc Mộc Cán chính là nhắm thẳng vào Hồ mụ mụ.

      "Lão phu nhân có lý, dược liệu của thiếp thân trước nay đều do Hồ mụ mụ bảo quản, trước đó vài ngày khi nàng vô ý hủy hoại ít Dã Sơn Sâm ta răn dạy nàng vài câu, lại phạt nàng tự kiểm điểm, nghĩ đến nàng ghi hận trong lòng mới sử dụng độc kế, ta vốn nghĩ nàng là lòng trung thành lại ngờ tới lại tâm cơ khó dò, là thiếp thân quản giáo bất lực, thỉnh lão phu nhân trách phạt!" Lục thị rốt cục cắn răng khai ra Hồ mụ mụ, món nợ này nàng toàn bộ tính lên đầu Bạch Mộc Cận.

      Bạch Mộc Cận vừa lòng nở nụ cười thầm, mặt lại lộ ra thần sắc khổ sở, lẩm bẩm: " là biết người biết mặt biết lòng, Hồ mụ mụ thường ngày đối mẫu thân lòng dạ chịu mệt nhọc, thế nhưng nghĩ tới cũng là người có lòng dạ riêng, làm ra hành động hạ tiện như vậy, Cận Nhi là trong lòng nguội lạnh, thương tiếc thay mẫu thân!"

      Nàng muốn là, nàng thực đau lòng thay cho Hồ mụ mụ, làm chó săn cho Lục Ngưng Hương nhiều năm như vậy, thế nhưng cũng có thể dễ dàng bị chủ tử bán đứng như vậy . Ánh mắt đảo qua vài cái hạ nhân phía sau Lục thị, hơi lộ ra thần sắc đành lòng, ám chỉ kết cục tương lai của bọn họ cũng là giống như vậy.

      Mấy người hạ nhân giống nhau cũng thấy được phu nhân tâm ngoan thủ lạc như thế nào, đều thầm xiết chặt ngón tay, nếu phải mọi người đều biết Hồ mụ mụ là người quản lý dược liệu cùng tài vật quan trọng trọng tài người hôm nay bị đẩy gánh tội thay còn phải là bọn họ còn là ai nữa.

      "Ác nô Hồ mụ mụ thế nhưng là kẻ phản nghịch làm ra chuyện trái đạo đức như thế, Ninh quốc công phủ tuyệt dung tha cho người dưới như vậy, kéo ra ngoài loạn côn đánh chết!" Bạch lão phu nhân thản nhiên liếc mắt cái nhìn Lục thị cùng Bạch Mộc Cận nhàng phán xét Hồ mụ mụ tội chết.

      Lục thị tự nhiên dám phát biểu ý kiến, nàng cũng có dị nghị, nàng dĩ nhiên quyết định vứt bỏ Hồ mụ mụ, tuyệt đối cũng giữ ở bên người nàng người trong lòng tồn tại khúc mắc để ngày sau trở thành công cụ cho người khác đối phó chính mình.

      Hồ má má có mặt ở đây cứ như vậy mạc danh kỳ diệu kết thúc sinh mệnh đê tiện của mình, kiếp trước, nàng sống được dài hơn so với Bạch Mộc Cận a! Bạch Mộc Cận trong lòng thầm than, nhưng có chút thương hại, Hồ mụ mụ là tâm phúc của Lục thị, năm đó hại chết mẫu thân cùng nàng thoát khỏi liên quan.
      Last edited by a moderator: 29/9/15
      duyenktn1, song ngưhonglak thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Nhị đệ vô sỉ

      ngày kia khi Bạch Mộ Thần học, Bạch Mộc Cận mang theo Uyên Ương cùng Hỉ Thước cần ít điểm tâm nàng làm đến cho Bạch Mộ Thần, tất cả đều là món thích ăn.

      Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh Bạch Mộc Cận đến thăm đệ đệ của mình, nhớ kiếp trước, nàng vừa mới lập gia đình lâu, đệ đệ liền táng thân biển lửa, nàng nghĩ đến hồi ngoài ý muốn đó chính là thương tâm, nhưng lại chưa bao giờ hoài nghi qua trong đó nhất định có mưu. Lục thị cùng Bạch Vân hề nhẫn tâm bày mưu kế hiểm độc chỉ muốn Mộ thần bị mất tiền đồ mà còn muốn tính mạng của .

      Nàng vừa vào Thần Phong Uyển của Bạch Mộ Thần liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cãi vả, thanh nghe được rất giống của Bạch Cao Hiên. Bạch Cao Hiên chính là song sinh đệ đệ của Bạch Vân Hề .

      "Hừ, ngươi so với ta chỉ lớn hơn tuổi, dựa vào cái gì muốn ta khắp nơi thấp ngươi cái đầu, phương nghiên mực này ta muốn, nếu ngươi phục cứ việc cho phụ thân , nhìn là tin ngươi hay là tin ta!" Thanh của Bạch Cao Hiên mang theo mười phần kiêu ngạo, dáng vẻ bệ vệ.

      Thanh Trắng Mộ Thần lại ương ngạnh như vậy, tao nhã : "Hiên đệ, phương nghiên mực này là mẫu thân cố ý để lại cho ta, thể cho ngươi, ngày khác ta tìm cái tốt hơn cho nữa cho ngươi, ngươi cần làm khó ta!"

      "Phi. . . . . . Ta cứ lấy đấy, hừ! Nếu ngươi cho ta liền cho phụ thân, ngươi khi dễ ta, đánh vỡ nghiên mực của ta còn chịu bồi thường!" Bạch Cao Hiên uy hiếp .

      Uyên Ương cùng Hỉ Thước nghe xong, sắc mặt lập tức liền tức đến đỏ hết cả lên, Nhị thiếu gia cũng quá phân phải trái, ngày thường liền ỷ lão gia cưng chìu , khắp nơi chèn ép Đại thiếu gia, nghĩ tới vừa lý lại còn khi dễ người như vậy .

      Các nàng xong muốn vào, lại bị Bạch Mộc Cận ngăn cản, sau đó bên tai các nàng thầm vài câu, Hỉ Thước mặt vui vẻ, lập tức liền ly khai.

      Bạch Mộc Cận mang theo Uyên Ương vào, hạ nhân trong viện đều xem náo nhiệt, hề có ý muốn tiến lên khuyên nhủ. Bạch Mộc Cận biết mấy năm nay, người bên cạnh nàng cùng đệ đệ phần lớn đều là người của Lục thị, ít có tận tâm . Bên người nàng còn có Uyên Ương cùng Hỉ Thước là hai nha đầu từ phủ Thừa Tướng đưa tới đối nàng trung thành và tận tâm.

      Mọi người vừa thấy Bạch Mộc Cận tiến vào, cũng có để ý, dù sao vị Đại tiểu thư cũng chỉ là người tiền đồ, chút tính nóng đều có, chỉ sợ thấy Nhị thiếu gia cùng Đại thiếu gia cãi vả lại giúp đỡ Nhị thiếu gia chuyện cũng chừng.

      Bạch Mộc Cận tự nhiên đem tâm tư mọi người đều xem ở trong mắt, nhưng thèm để ý, nàng qua hỏi: "Thần nhi, đây là làm sao vậy?"

      Bạch Cao Hiên vừa thấy được Bạch Mộc Cận đến cũng có chút ý tứ thu liễm, phen bổ nhào vào người Bạch Mộc Cânh, nước mắt lưng tròng: "Đại tỷ, ngươi tới đúng lúc, Thần ca ca khi dễ ta, đập hư nghiên mực của ta thế nhưng còn chịu bồi thường!"

      Bạch Mộc Cận sớm biết chân tướng tự nhiên là tin tưởng tên Bạch Cao Hiên thoạt nhìn giống Thiên Sứ nhưng kỳ lại mang bụng ý nghĩ xấu xa này, nhưng là nàng có biểu ra ngoài, chính là vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của Bạch Cao Hiên cười : "Chỉ là cái nghiên mực mà thôi, Hiên Nhi khóc lóc như thế nếu người khác thấy nhất định chê cười !"

      Bạch Cao Hiên vừa nghe lời này liền kỳ quái nhìn thoáng qua Bạch Mộc Cận, ngày xưa cùng Bạch Mộ Thần phát sinh tranh chấp vị Đại tỷ này đều là đứng về phía mình luôn muốn Bạch Mộ Thần khiêm nhượng cho đệ đệ.

      Bạch Mộ thần cũng là sửng sốt, có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua thân tỷ tỷ của mình, nhưng là thực thông minh có mở miệng chuyện.

      Bạch Mộc Cận nhìn cực phẩm Đoan Nghiễn ( nghiên mực Đoan Khê - loại nghiên mực nổi tiếng ở Quảng Đông, Trung Quốc) mà Bạch Mộ Thần gắt gao nắm ở trong tay kia tựa hồ thập phần quý giá, nàng cũng nhìn ra, đây là đồ cưới của mẫu thân và vật vô cùng trân quý có tiền cũng chưa chắc mua được.

      Bạch Cao Hiên cam lòng lau nước mắt, sau đó : "Đại tỷ, nhưng là nghiên mực của ta bị đập hư , ta muốn ca ca đem nghiên mực của bồi thường cho ta thế nhưng ca ca chịu!"

      Việc này phải xem lại a, phương nghiên mực quý như thế mà là vật mà loại người như Bạch Cao Hiên ngươi xứng dùng sao? là chê cười!

      Bạch Mộc Cận nhìn thoáng qua Bạch Mộ Thần, trong mắt của tựa hồ có điểm sợ hãi, bộ dáng giống như chính mình giúp đỡ Bạch Cao Hiên đoạt nghiên mực của , xem ra trước đây nàng đích xác làm rất nhiều chuyện tình làm cho đệ đệ của mình trái tim băng giá.

      "Hiên nhi, nghiên mực này là của Thần nhi , tỷ tỷ cho ngươi nghiên mực khác là được rồi, ngươi việc gì phải như vậy?" Trắng dâm bụt hỏi.

      Bạch Cao Hiên cũng phải là người biết nhìn đồ vật, lần trước ở thư viện chợt nghe tiên sinh nghiên mực của Bạch Mộ Thần là cực phẩm Đoan Nghiễn, có tiền cũng mua được này nọ, thèm dãi rất lâu, cho nên mới cố ý để cho Bạch Mộ Thần làm hỏng nghiên mực của rồi bắt (BMT) phải đền thứ tốt cho mình.

      Bạch Cao Hiên làm bộ ngây thơ : "Đại tỷ, tỷ là người hiểu đệ nhất, nhưng là Hiên nhi cũng muốn đại tỷ phải tốn kém, đệ dùng nghiên mực cũ của ca ca là được rồi tỷ mua cái mới đưa cho ca ca !"

      Bạch Mộ Thần nghe xong quả thực sắp bị chọc giận đến chết, quả thực thể làm bộ nữa vì thế thở phì phì : "Hiên đệ, nghiên mực này là mẫu thân để lại cho ta, tuyệt thể cho ươi!"

      "Nhưng là ca ca phá hỏng nghiên mực của ta, đó cũng là của mẹ ta cho ta mua, giá trị hơn trăm lượng bạc, so với nghiên mực cũ của ngươi tốt hơn rất nhiều!" Bạch Cao Hiên cố ý hạ thấp giá trị nghiên mực của Bạch Mộ thần nghe giống như lấy cái nghiên mực kia là ăn thiệt thòi rất lớn.

      Trong lòng Bạch Mộc Cận thầm lắc đầu, hổ là con trai Lục thị, vừa hiểm lại vô sỉ, nàng cười tủm tỉm : "Hiên nhi rất đúng, nếu nghiên mực này của Thần Nhi tốt tự nhiên thể đổi với nghiên mực của ngươi, tỷ tỷ phải báo cáo mẫu thân, nàng mua cho ngươi cái nghiên mực tốt, thiếu gia Phủ Quốc Công ta thể ngay cả cái nghiên mực tốt cũng dùng nổi !"

      Bạch Cao Hiên nghe xong lời này mặt mày đều nhăn nhó, hôm nay đại tỷ làm sao lại khác thường như vậy, hoàn toàn giúp mình? được, muốn nghiên mực này, nếu nghiên mực hơn trăm lạng của cứ như vậy bị quăng cách vô ích sao?

      đột nhiên đứng mặt đất khóc lên, kêu : "Đại tỷ cùng ca ca khi dễ ta, các ngươi xem ta tuổi còn nên cấu kết bắt nạt ta, ta muốn cho phụ thân cùng tổ mẫu!"

      bên khóc còn bên hướng nha đầu mặc quần áo màu xanh biếc, nha đầu kia là đại nha hoàn trong viện Bạch Mộ thần, gọi là Tiểu Lục, Tiểu Lục vừa thấy Bạch Cao Hiên như vậy, tâm tư vòng vo chút, liền đứng ra : "Đại thiếu gia, ngài xin thương xót dứt khóa đem nghiên mực đưa Nhị thiếu gia , nếu náo loạn đến Lão gia cùng Lão thái thái, sợ là lại trách cứ Đại thiếu gia hiểu chuyện, ngay cả đệ đệ tuổi cũng khiêm nhượng!"
      Last edited by a moderator: 29/9/15
      duyenktn1, song ngưhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :