1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ không dễ chọc - Thủy Thanh Thiển

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Đích Nữ Dễ Chọc - 重生之嫡女不好惹

      Tác Giả : Thủy Thanh Thiển – 文 / 氺清浅

      Thể loại ; Trùng sinh, sủng , nam cường , nữ cường

      Convert : Quân Vương ( Hầm Mộ =”= )

      Edit : Phi Tử Tiếu

      Beta : Tiếu Tiếu

      Nguồn: http://phongtuyetlau.wordpress.com/

      “Nếu có kiếp sau, lên trời xuống đất, ta nhất định khiến các ngươi sống bằng chết! “Khi đại nương đích thân ra tay cắt đứt yết hầu của nàng, nàng ôm hận mà chết, phát hạ độc thệ.



      Nàng cũng là con trong phủ ,từ người có cái bớt hình Hồng Liên, bị đồn đại là liên mị hoặc thế nhân. Thuở nàng cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, thân phận khác gì đám a hoàn, nô tài bị coi rẻ trong phủ… Nhưng dù nàng nhẫn, nàng trốn tránh thế nào cũng thoát khỏi cái chết đầy bi kịch.




      Sau khi chết , số phận ưu ái cho nàng cơ hội trọng sinh, lại còn được Lâu chủ của tổ chức giang hồ thần bí Ảnh Nguyệt thu dưỡng, nhận làm con nuôi.Lớn lên, nàng mang Huyết Nguyệt loan đao, khiến người giang hồ nghe tin sợ mất mật… Có cừu tất báo , nàng sao có thể bỏ qua kẻ thù giếthại mẹ con các nàng, những kẻ hung hăng dẫm đạp mẹ con các nàng, coi nàng bằng cỏ rác?



      Đoạn ngắn:



      “Hừ! giang hồ nữ tử còn dám tự cho là thanh cao, dám tham gia yến hội Hoàng Thượng tổ chức?!? đúng là biết xấu hổ! “Kẻ tiện nhân ngày xưa giết hại mẹ con các nàng, vẻ mặt hèn mọn khinh thường trào phúng.



      ” Chính là giang hồ nữ tử cả ngày bên ngoài xuất đầu lộ diện, bán rẻ tiếng cười như đám con hát đáng xu? chừng cùng nam nhân nào…chẳng còn tốt đẹp gì! “Chúng nữ phụ họa.



      Mỗ nữ muốn hung hăng đánh trả, lại bị mỗ nam kéo đến phía sau che chở, thanh cười ,



      ” Xem các vị tiểu thư, phu nhân cao quý như vậy cũng hiểu biết công việc bán rẻ tiếng cười của con hát a, xem ra các vị cũng “vào đời” “trải nghiệm” ít. Loan loan! Chúng ta tránh xa chút, tránh để ngày nào đó có người chúng ta thông đồng làm bậy tốt lắm!”



      Đoạn ngắn:



      “Gả cho trẫm, trẫm hứa với ngươi sau này, thề cả đời chỉ có mình ngươi! “Mỗ hoàng đế thâm tình chân thành vươn tay.



      “Có lẽ cho ta ngôi vị hoàng đế được ? “Mỗ nữ cao ngạo lên tiếng.



      “Nếu ngươi thích, điều đó có gì được !”Chỉ cần ngươi nguyện ý luôn ở bên cạnh trẫm.



      “Hảo! Ta thay nàng đáp ứng, ngươi có thể cuốn gói chạy lấy người ! Nương tử! Vi phu toàn bộ đều là của ngươi , giang sơn này cũng tặng cho ngươi, ngươi muốn gì ta cũng đều đáp ứng!” Mỗ nam cước đá văng mỗ hoàng đế, ôm mỗ nữ lấy lòng , ngàn vạn lần đừng nửa buổi tối đem đá xuống giường nga!



      Đoạn ngắn:



      “Mẫu thân mẫu thân! Ngươi cha nuôi ngươi như vậy, ngươi vì cái gì phảivứt bỏ cha nuôi? Cha nuôi tại rất tốt, phụ thân lại đối với người tốt, chúng ta tìm cha nuôi ! “ gương mặt búp bê tinh xảo như thiên sứ, vẻ mặt vô tội nhưng trong tâm chính là tính kế lấy lòng mỗ nữ.



      “Cha nuôi ngươi cho ngươi tới?”Mỗ nữ chớp mi.



      “Cha nuôi chỉ cần ta đem ngươi lừa gạt theo , liền đem toàn bộ gia sản truyền cho ta!” Mỗ búp bê đắc ý cười.



      Vừa dứt lời, mỗ nãi búp bê bị mỗ nam phen nhấc lên , đánh bay ra ngoài tường.



      “Nương tử! Vi phu tối hôm qua ra sức như vậy, ngươi lại còn muốn nam nhân khác ? Chúng ta hảo hảo chuyện ! ” Mỗ nam phen ôm lấy mỗ nữ hướng phòng ngủ bay , đương nhiên là chuyện giường.​
      Last edited by a moderator: 15/12/14
      hangcao, honglakNhiên Nhiên thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Mở đầu

      Hôm nay ta nổi hứng post tiết tử câu các nàng chơi :))

      Editor: Phi Tử Tiếu

      Nguồn: http://phongtuyetlau.wordpress.com/

      Gió Bấc gào thét. Sắc trời u ám, tựa như lo lắng điều gì. Ngoài ô cửa sổ, tuyết vẫn rơi, vẫn rơi biết mỏi mệt. Từng cành cây khẳng khiu trĩu nặng những đống tuyết, oằn cong xuống đầy vẻ thống khổ. Cơn gió buốt thấu xương cố gắng len lỏi qua từng khe hở mái nhà lâu năm ai sửa sang, rít lên thanh đáng sợ mang theo làn khí buốt giá, làm cho hai người ngồi trong căn phòng run rẩy. Căn phòng đơn sơ, lạnh lẽo khiến người ta muốn bước vào. Nhưng hai người ngồi bên trong lại cảm thấy trái tim rất ấm áp…


      Trong phòng, vị phu nhân dung mạo đoan trang, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng ánh mắt vô cùng dịu dàng, mỉm cười :

      “Hôm nay là sinh nhật Oản Oản nhà ta tròn sáu tuổi, mẫu thân làm cho ngươi món ăn ngươi thích nhất… gà hương tô a.” Phu nhân trìu mến vuốt ve gương mặt tiểu nương xinh xắn, ánh mắt hiền từ có điểm muộn phiền.

      “Cám ơn mẫu thân.” Tiểu nương xinh xắn, ánh mắt sáng như sao, ngoan ngoãn gật đầu. bé thông minh có lẽ sớm hiểu được hoàn cảnh và nỗi khổ tâm của mẫu thân nên chẳng bao giờ làm trái lời người, cũng đòi hỏi bất cứ điều gì.

      Nhìn hai mẹ con họ sống trong căn phòng đơn sơ, cũ kĩ, ăn gà hương tô trong sinh nhật, sống nương tựa lẫn nhau rất vất vả, ai có thể nghĩ họ là phu nhân Tả tướng cùng đại tiểu thư?

      Diêu Như Yên nguyên là vợ cả của Tả tướng Tô Văn Hiên. Tuy rằng ngày trước cuộc sống nghèo khổ, nhưng hai người tình cảm phu thê mặn nồng, thắm thiết. Sau này, Tô Văn Hiên vào kinh ứng thi, đỗ Trạng nguyên. Vốn tưởng rằng về sau Diêu Như Yên có thể có cuộc sống hạnh phúc cùng chồng, cần phải lo cơm ăn áo mặc, vợ chồng mặn nồng đầu bạc răng long. Nhưng ai có thể ngờ rằng Tô Văn Hiên đỗ Trạng nguyên, được Đương kim Hoàng thượng sủng ái, gả Hoàng muội Doãn Bích cho. Diêu Như Yên cũng được đến phủ Trạng nguyên ở, có thiên viện riêng, có người hầu, nhưng từ đó thân phận của nàng hoàn toàn thay đổi.

      Sau khi lấy được Doãn Bích, đường công danh của Tô Văn Hiên ngày càng rộng mở. liên tục được thăng chức. Ngắn ngủi nửa năm thời gian, Tô Văn Hiên trở thành người dưới người mà vạn người: Tả tướng.

      Đối với Doãn Bích, Tô Văn Hiên làm mọi cách lấy lòng, chiều sủng ái. Mà đối với người vợ cả Diêu Như Yên từng đầu ấp tay gối suốt bao năm gian khó, lại vờ như nghe thấy, thờ ơ lạnh nhạt, sợ Doãn Bích nghi ngờ tấm lòng mình.

      Ngày Diêu Như Yên lâm bồn, Tô Văn Hiên niệm tình cũ, tới thiên viện của nàng. Trải qua hơn nửa đêm nan sản, rốt cuộc đứa cũng cất tiếng khóc chào đời. Điều kì dị là cánh tay hài tử mới sinh lại có cái bớt Hồng liên, trông rất sống động.

      Tô Văn Hiên mời cao nhân xem tướng đến hỏi. Người kia chỉ phán câu: “Đứa trẻ này là liên hoặc thế đầu thai mà thành.”

      Tô Văn Hiên nghe xong, liền định đem Tô Tịch Nguyệt mới sinh giết chết. Diêu Như Yên sợ hãi, liều chết bảo vệ con, ôm chân Tô Văn Hiên gào khóc, van xin, bộ dáng rất đau khổ. Tô Văn Hiên thấy thế đành phẫn nộ rời . Từ đó về sau, thân phận Diêu Như Yên càng trở nên hèn mọn cực điểm, thậm chí so với nha hoàn còn kém xa.

      “Ăn ngon ?” Nhìn nữ nhi ăn vội vàng như kẻ đói lâu ngày, Diêu Như Yên đau lòng rơi lệ. Những năm gần đây nữ nhi vì mình mà chịu ít khổ cực a.

      “Rất ngon. Mẫu thân nấu ăn ngon nhất đời.” Tô Tịch Nguyệt cười vui vẻ . Từ khi nàng sinh ra đến nay, chỉ có mẫu thân cẩn thận chăm nom, quý nàng… Nàng dù là đại tiểu thư Tướng phủ nhưng thậm chí ngay cả nha hoàn cũng bằng. Trừ mẫu thân, những người ở đây ai coi nàng ra gì, tất cả đều coi thường, khinh bỉ nàng. Chỉ có mẫu thân ngày ngày đều ôn nhu, trìu mến gọi nàng là Oản Oản, dành cho nàng những điều tốt đẹp nhất…

      “Diêu Như Yên. Con tiện tỳ ngươi hôm nay rảnh rỗi quá a? Ta giao ngươi việc giặt quần áo, vậy mà dám làm??”

      Thời điểm hai mẹ con ăn uống vui vẻ, cánh cửa bị cước đá văng. Doãn Bích cả người y phục đẹp đẽ, trau chuốt, vẻ mặt ngoan độc nhìn Diêu Như Yên cùng Tô Tịch Nguyệt.

      “Tỷ tỷ. Hôm nay là sinh nhật của Tịch Nguyệt, sáng sớm ngày mai ta giặt sạch quần áo, được ?” Diêu Như Yên vừa nhìn thấy người tới, lập tức dạ hai thưa, cung cung kính kính mà . Nàng danh nghĩa là Tả tướng phu nhân, nhưng kỳ sáu năm nay Tả tướng chưa từng bước vào thiên viện, chỉ có Doãn Bích thường xuyên lui tới thị uy. Doãn Bích bắt nàng giặt quần áo, thêu khăn tay, dọn dẹp… coi nàng như nha hoàn để sai khiến, hơn nữa còn luôn luôn xét nét, mắng chửi, đánh đập nàng.

      “Sáng sớm ngày mai? Tối mai ta mặc bộ quần áo đó vào dự tiệc trong cung, vậy mà ngươi sáng sớm mai mới giặt tẩy? Quần áo có, người có mấy cái đầu để gánh tội hả??”

      Doãn Bích khinh miệt liếc Diêu Như Yên bằng nửa con mắt, lại nhìn Tô Tịch Nguyệt ngoan ngoãn cúi đầu, ánh mắt lóe lên tia nanh độc, khoái trá mà cười.

      “Nhưng là…” Diêu Như Yên do dự nhìn Tô Tịch Nguyệt, đứa này số khổ, theo mình ở tướng phủ chịu biết bao ánh mắt soi mói, khinh thường. khổ như vậy, nay cả năm mới có lần sinh nhật, vậy mà mình lại thể cho nàng ngày vui vẻ…

      “Mẫu thân, Oản Oản cùng người.” Tô Tịch Nguyệt nhìn thấy bộ dạng khó xử của Diêu Như Yên, thanh non nớt mà cương quyết cất lên. “Chúng ta tẩy xong rồi trở về ăn. Oản Oản đói bụng.”

      “Oản Oản ngoan.” Diêu Như Yên nhìn nữ nhi sớm hiểu biết, trong lòng có chút chua xót, ôm lấy Tô Tịch Nguyệt, nhàng vuốt tóc nàng. Nước mắt chực trào ra nơi khóe mắt.

      “Dùng dà dùng dằng, còn mau ?” Doãn Bích đứng bên cạnh lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, cằm nghểnh cao, căn bản để hai mẹ con Diêu Như Yên vào mắt.

      Trời đông giá rét, tiết trời lạnh buốt, tưởng như hơi thở cũng có thể hóa thành băng. Gió gào thét, cắt da cắt thịt. Khuôn mặt Tô Tịch Nguyệt lạnh cóng đến trắng bạch, chút huyết sắc, bờ môi mềm chuyển thành màu xanh tím.

      “Mẫu thân, người có lạnh ?” Tô Tịch Nguyệt lạnh đến phát run, răng đánh vào nhau lập cập, thanh non nớt lại càng thêm yếu ớt, mong manh. Thời tiết như vậy mà Diêu Như Yên còn phải giặt quần áo. Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết nước lúc này buốt giá đến mức nào. Tô Tịch Nguyệt thậm chí còn nhìn thấy ít nước mẫu thân đổ ra cũng sớm kết thành băng mỏng.

      “Mẫu thân lạnh, Oản Oản lạnh hãy về phòng trước .” Diêu Như Yên xót xa nhìn nữ nhi hai má trắng bạch, lòng đau như đứt từng khúc ruột.

      , Oản Oản ở lại với mẫu thân.” Tô Tịch Nguyệt cố chấp, ánh mắt cương quyết mà .

      Qua nửa canh giờ mới giặt xong hết đống lớn quần áo mà Doãn Bích đưa cho. ra đó căn bản phải quần áo yến hội gì cả, đồng đồ đó đều là y phục của đám nha hoàn bên cạnh Doãn Bích. Diêu Như Yên ở tướng phủ này thân phận so với nha hoàn còn thấp kém hơn, chẳng có chút năng lực gì.

      Diêu Như Yên đau lòng ôm lấy nữ nhi, thanh có chút run rẩy : “Tẩy xong rồi, , chúng ta trở về phòng cùng ăn gà hương tô .”

      “Ân. Mẫu thân cần lo lắng. Oản Oản lạnh.” Tô Tịch Nguyệt ngoan ngoãn ôm cổ Diêu Như Yên, ràng cả người lạnh cứng, sắc mặt tái nhợt gần như mê , nhưng vẫn cố gắng tươi cười mình lạnh.

      “Oản Oản, mẫu thân thực xin lỗi ngươi.” Diêu Như Yên làm sao có thể tin được lời đó, làm sao lại biết Oản Oản bé cố gắng kiên cường cho mình yên tâm? Nước mắt rốt cuộc kìm được mà rơi xuống. Diêu Như Yên vừa vừa khóc, ôm Tô Tịch Nguyệt về phòng.

      Bước vào phòng, cả hai mẹ còn đều choáng váng nhìn cảnh trước mắt. Khắp sàn nhà là những mảnh sành nát, thức ăn bàn giờ vương vãi đầy đất. Món gà hương tô mà Tô Tịch Nguyệt thích nhất lại còn bị giẫm thành thịt nát…

      Tô Tịch Nguyệt cắn chặt môi, được lời. Vì cái gì chứ? Nàng cùng mẫu thân chỉ muốn có ngày ăn bữa cơm sinh nhật vui vẻ, vậy thôi cũng được sao? Tại sao…?

      “A…Tịch Nguyệt tỷ tỷ, ta cẩn thận đem gà hương tô của ngươi đánh nghiêng, lại chẳng may dẫm phải… Ngươi trách ta chứ?” Bên khung cửa xuất bóng dáng nho . Đó là Tô Chỉ Nhược, em cùng cha khác mẹ với Tô Tịch Nguyệt. So với nàng chỉ hơn nửa tuổi.

      Tô Chỉ Nhược thân xiêm y tơ lụa thượng đẳng, trang sức vàng ngọc lấp lánh người, Tô Tịch Nguyệt chỉ mặc quần áo vải thô cũ kĩ. khó có thể nhìn ra hai người là tỷ muội.

      “Tô Chỉ Nhược.” Tô Tịch Nguyệt oán hận nhìn Tô Chỉ Nhược, vị muội muội này thường ngày thích nhất là cướp những thứ Tịch Nguyệt thích, nếu cướp được, liền phá hủy thứ đó. Làm cho Tô Tịch Nguyệt khi nào được vui vẻ.

      “Ô ô, mẫu thân, Tô Tịch Nguyệt đánh ta.” Tô Chỉ Nhược đột nhiên đứng đó khóc váng lên.

      Tiếng khóc của Tô Chỉ Nhược làm cho Tô Tịch Nguyệt sững sờ thanh tỉnh lại. Nàng ngốc nghếch nhìn tay mình, lại nhìn hai má Tô Chỉ Nhược sưng đỏ, có chút sợ hãi lùi về phía sau, trốn sau lưng Diêu Như Yên, hốt hoảng : “Mẫu thân, ta… ta có cố ý .”

      Nhưng Doãn Bích tới rồi. Thấy hai má của nữ nhi mình lúc này sưng đỏ, vừa tức vừa hận, hung hăng đá Tô Tịch Nguyệt cái, đanh đá quát, “Con tiện nhân ngươi, dám đánh con ta??”

      Tô Tịch Nguyệt bị Doãn Bích đá vào hông, đau đến nỗi đứng dậy nổi, nhưng nàng hung hăng cắn môi, kêu rên tiếng nào. Tuy nhiên nàng làm như vậy càng khiến Doãn Bích tức đến khó thở. Doãn Bích hung hăng đạp đá liên tiếp lên thân thể bé . Tô Tịch Nguyệt dù sao cũng mới chỉ là đứa bé sáu tuổi, làm sao có thể chịu được đau đớn như vậy? Sau vài cái đá, Tô Tịch Nguyệt đau đến nỗi phun máu, tâm thần càng lúc càng mơ hồ.

      Diêu Như Yên thấy thế, đành lòng, bất chấp tất cả mà đem con mình ôm vào lòng, cam chịu trận đòn trút xuống như mưa của Doãn Bích.

      “Sao lại thế này?” Bị thiên viện ồn ào hấp dẫn tới, Tô Văn Hiên tiến vào phòng nhìn thấy Diêu Như Yên cả người đầy máu ôm chặt lấy Tô Tịch Nguyệt sắc mặt tái nhợt. Mà Doãn Bích nhìn thấy Tô Văn Hiên đến, lập tức bày ra bộ dáng ủy khuất, khóc lóc mà , “Nữ nhi của Diêu Như Yên dám đánh con chúng ta, chàng xem, thà rằng nó đánh ai khác, chứ con chúng ta là cành vàng lá ngọc, làm sao có thể chịu bị đánh như vậy được?”

      “Cái con tiện nhân này, lẽ ra trước đây ta nên để ngươi sống. Chết !” Tô Văn Hiên nghe Doãn Bích khóc lóc kể lễ, lại nhìn hai má sưng vêu của Tô Chỉ Nhược, máu bốc lên não, hung hăng kéo Tô Tịch Nguyệt ra khỏi vòng tay của Diêu Như Yên, đánh lên hai bàn tay của bé. Tô Tịch Nguyệt bị đánh đau đến tưởng như ngất , nhưng nàng vẫn cắn môi, kêu khóc tiếng nào.

      “Hôm nay ta đánh chết ngươi.” Tô Văn Hiên đánh hai bàn tay tựa hồ vẫn chưa hết giận, xông lên đánh túi bụi lên người bé.

      Diêu Như Yên lúc này bị Doãn Bích đánh đến sống dở chết dở, nhưng biết vì sao tự nhiên lại trở nên mạnh mẽ, lập tức xông đến đẩy Tô Văn Hiên ra, gắt gao đem Tô Tịch Nguyệt ôm vào lòng bảo vệ.

      Tô Văn Hiên vừa đấm vừa đá túi bụi người Diêu Như Yên. Tô Tịch Nguyệt nhìn thấy khóe miệng mẫu thân càng lúc chảy ra càng nhiều máu tươi, biết phải làm thế nào cho phải. Nàng rốt cuộc cũng bật khóc, nhìn Tô Văn Hiên cùng Doãn Bích , “Cha, đại nương, cầu xin các ngươi buông tha cho mẹ ta . Là Tịch Nguyệt tốt, là lỗi của Tịch Nguyệt…”

      Nhưng lúc này, Tô Văn Hiên lâm vào trạng thái điên cuồng, làm sao nghe được lời của nàng? Vẻ mặt Doãn Bích thập phần khoái chí, chỉ hận được nhìn thấy Tô Văn Hiên đánh chết Diêu Như Yên bằng phương pháp dã man hơn.

      Tô Tịch Nguyệt bị Diêu Như Yên gắt gao bảo vệ trong ngực, cảm nhận được thân thể mẫu thân càng lúc càng trở nên lạnh như băng, ánh mắt cũng dần trở nên vô thần.

      Mãi cho đến khi Tô Văn Hiên dừng tay, Diêu Như Yên sớm còn thở nữa. Ánh mắt Tô Văn Hiên lúc này mới lên tia kinh ngạc cùng đau xót, nhưng lập tức chuyển thành bình thản: “Để sau .”

      còn mẫu thân, Tô Tịch Nguyệt ở trong phủ có lúc nào được bình yên, có khi vài ngày bị bỏ đói meo cũng chẳng ai quan tâm. Nhưng nàng thể chết, nàng phải vì mẫu thân báo thù. Cảnh sống bằng chết, ngày qua ngày leo lắt kéo dài chút hơi tàn của Tô Tịch Nguyệt dài đến năm năm.

      Nhân ngày phụ thân có ở nhà, Tô Tịch Nguyệt xuống phòng bếp trộm con dao thái thức ăn, len lén tới phòng Doãn Bích, ý định nhân lúc Doãn Bích hề phòng bị mà đâm nàng nhát.

      Doãn Bích thất kinh, kịp thời phát ra.

      Tô Tịch Nguyệt dù cố hết sức, nhưng dù sao nàng cũng chỉ mới mười tuổi, lại có bữa nào được ăn no, khí lực so với đứa bình thường còn yếu hơn. Dao vừa đưa lên bị Doãn Bích đoạt .

      “Con tiện nhân ngươi chán sống rồi phải ?” Doãn Bích trong cơn giận dữ, hung hăng bóp cổ Tô Tịch Nguyệt.

      Tô Tịch Nguyệt sắc mặt càng lúc càng hồng. Cổ họng bị bóp chặt khiến hít thở thông, cảm giác rất khó chịu. Nhưng điều khó chịu nhất lại là nàng thể vì mẫu thân mà báo thù. Doãn Bích, Tô Chỉ Nhược, Tô Văn Hiên… Ba người các ngươi là cầm thú đội lốt người! Tô Tịch Nguyệt hung hăng nghĩ, ánh mắt giống như độc xà oán độc gắt gao nhìn Doãn Bích. Cái chết từ từ đến…
      honglak, Nhiên NhiênTôm Thỏ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Trùng sinh

      Edit : Phi Tử Tiếu

      Nguồn: phongtuyetlau.wordpress.com

      Tô Tịch Nguyệt mông lung mở mắt, lại theo bản năng sờ sờ cổ mình. Có phải nàng chết?

      Nhưng thân thể truyền đến từng xúc cảm ràng lại làm cho nàng cả kinh, chẳng lẽ nàng còn chết? Nhưng nàng ràng mình


      “Tỉnh rồi?” Thanh lạnh như băng vang lên. Tô Tịch Nguyệt trong lòng cả kinh, kích động ngồi dậy, ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra thanh kia.

      Cách đó xa, trung niên nam tử xa lạ thân thanh y khoanh tay đứng đó. Thân hình cao ngất của làm cho người ta cảm thấy áp lực, trong lòng tự nhiên có chút e sợ.

      Nam tử mang chiếc mặt nạ Thanh Đồng che phân nửa dung mạo, nhưng tinh ý vẫn có thể nhìn ra sắc mặt tái nhợt, khí sắc được tốt lắm.

      Tô Tịch Nguyệt khiếp đảm nhìn vị nam tử trước mặt, đôi mắt lộ ra vài phần sợ hãi cùng nghi hoặc: “Ngươi là ai?”

      “Nguyệt Nhiễm Sương.” Ngữ điệu vẫn như trước, xa cách, lạnh lùng. phần gương mặt lộ ra mang theo nét hờ hững, có chút kiêu ngạo.

      Tô Tịch Nguyệt thông minh, hiểu được cái là tên của , sau đó phát huy tinh thần ngừng học hỏi mà tiếp: “Đây là đâu?”

      Khuôn mặt Nguyệt Nhiễm Sương lộ ra vẻ kiên nhẫn, ôn hoà : “Ảnh Nguyệt lâu, ta là lâu chủ.”

      “Ảnh Nguyệt lâu chủ?” Tô Tịch Nguyệt trong lòng nghi hoặc. Nàng tới đây bằng cách nào? Nàng ràng chết mà. A, còn nữa, cái Ảnh Nguyệt lâu này là gì?

      “Ảnh Nguyệt lâu là tổ chức thần bí đứng thứ nhất giang hồ, về sau ngươi biết.” Nguyệt Nhiễm Sương nhìn đôi mắt đầy vẻ thắc mắc của Tô Tịch Nguyệt, như hiểu được suy nghĩ trong đầu nàng mà lạnh lùng giả thích, “Là ta cứu ngươi đường trở về đây.”

      “Ngươi cứu ta?” Tô Tịch Nguyệt chợt động, muốn đứng lên cảm tạ Nguyệt Nhiễm Sương, nhưng cánh tay trái lại truyền đến cơn đau nhức dữ dội. Cơn đau làm nàng thể xem . Nàng cau mày nhìn về phía tay trái mình, gương mặt chợt cứng lại.

      “Tay vẫn còn đau sao?” Nguyệt Nhiễm Sương thấy Tô Tịch Nguyệt vẻ mặt trắng bệch ngưng trọng, vẫn chăm chú nhìn cánh tay trái của mình, tưởng rằng tay trái nàng lại đau, liền lạnh giọng hỏi.

      Tô Tịch Nguyệt vẫn lời nào. Đôi con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay trái của mình. cánh tay trái của nàng vốn có cái bớt Hồng Liên, bị tiên đoán là liên hoặc thế, sao giờ lại thấy nữa? là cứu mình trong tay Doãn Bích sao?

      “Ta hỏi ngươi đó.” Nguyệt Nhiễm Sương thấy Tô Tịch Nguyệt lời nào, trong giọng lại có thêm vài phần lạnh như băng, làm cho Tô Tịch Nguyệt khỏi run lên, kinh hoàng nhìn .

      “Ngươi tên gì?” Nguyệt Nhiễm Sương thấy Tô Tịch Nguyệt giống như con nai con kinh hoàng, giọng điệu mới có chút hòa hoãn hơn.

      “Oản Oản, ta gọi là Oản Oản.” Tô Tịch Nguyệt đối với giọng điệu lạnh như băng của Nguyệt Nhiễm Sương, trong lòng sợ hãi, vội vàng đáp.

      “Như vậy, từ hôm nay trở , ngươi tên là Nguyệt Oản Oản. Về sau ta phái người đến dạy ngươi tập võ.” Nguyệt Nhiễm Sương lạnh nhạt câu rồi rời .

      Nhận thấy Nguyệt Nhiễm Sương muốn rời , Oản Oản vội vàng lên tiếng: “Chờ , lâu chủ, ngươi cứu ta, lại còn muốn dạy ta võ công.

      Ta nghĩ đời này có chuyện tốt như vậy .”

      Nguyệt Nhiễm Sương ánh mắt hơi đổi, có chút kinh ngạc nhìn Oản Oản non nớt, nhưng lập tức lại khôi phục thần sắc hờ hững, thanh lạnh lùng : “Cốt cách kì lạ, có thể sử dụng.” xong, bóng dáng nháy mắt biến mất, trong phòng chỉ còn lại mình Oản Oản.

      Oản Oản hoàn hồn, nhìn cảnh sắc bên ngoài qua ô cửa sổ. Bên ngoài, cây đại thụ che trời, vươn những cành cây to lớn đón lấy tầng tầng tuyết trắng trời rơi xuống. là giữa mùa đông, cảnh sắc thiên địa có chút tiêu điều, xơ xác.

      Ánh mắt nàng dừng lại ở nhành cây bị tuyết đè nặng trĩu. Sâu trong đáy mắt, tia oán hận lóe lên. Nếu ông trời cho nàng cơ hội trọng sinh, vậy dù khổ sở đến thế nào, nhất định rồi ngày nàng đòi lại món nợ này…



      Bảy năm trôi qua nhanh như chớp. Lại mùa đông nữa đến. Ở trung tâm đình viện, cây cổ thụ kia vẫn sừng sững hiên ngang che trời. Lá cây rụng hết, nhìn qua thân cây có vẻ tiêu điều, xơ xác.

      Tô Tịch Nguyệt ở đây bảy năm, chậm rãi mà trưởng thành. Cuối cùng nàng cũng tiếp nhận . Năm đó, Tô Tịch Nguyệt quả chết. Nhưng linh hồn nàng lại may mắn nhập vào thân thể sáu tuổi này mà trọng sinh.

      Bảy năm nay, nàng rất sợ hãi. Mỗi ngày đều phải tập võ, nếu tập luyện tốt có cơm ăn, thậm chí là còn bị đánh. Nhưng vì sống sót, vì báo thù, nàng cắn chặt răng chịu đựng khổ sở, chống đỡ ngày qua ngày.

      Nàng vĩnh viễn nhớ rất , ba năm trước, vào lúc thân thể này của nàng chỉ vừa qua chín tuổi, Nguyệt Nhiễm Sương an bài nàng cùng vài người khác tập võ. Chỉ là mấy đứa luận võ, nhưng chết ngừng. Chỉ có người thắng lợi mới có thể thấy được ngày mai. Đó là lần đầu tiên đôi tay nàng dính máu tươi.

      Trong thời điểm luận võ đó, giết người, chỉ có thể chờ bị người giết. Nhưng nàng thể chết được. Nàng vẫn còn huyết cừu của mẫu thân chưa báo. Ông trời cho nàng cơ hội trọng sinh, nàng tuyệt đối buông tha.

      Nàng nắm chặt vũ khí tay. Nàng biết, phải cầm lấy, tuyệt đối thể buông tay!

      Suốt tháng sau trận luận bàn có thiên lý đó, nàng cùng với hai đứa cũng tỉ võ thắng lợi khác được Nguyệt Nhiễm Sương thu nhận làm con nuôi, ngày ngày học cầm kỳ thi họa, mưu lược y lý.

      Đương nhiên, song song với quá trình học tập này, bọn họ cũng phải tiếp nhận những nhiệm vụ giết người.

      Hai tay dính đầy máu tươi, Oản Oản còn là Tô Tịch Nguyệt nhu thuận trong phủ Tả tướng nữa. Nàng bây giờ là kẻ giết người chớp mắt, Nguyệt Oản Oản.

      Gió nhàng thổi qua tà áo trắng của Nguyệt Oản Oản, làm tà áo nàng bay bay mềm mại, trông đẹp tựa như bức tranh. Nàng đứng ở dãy hành lang gấp khúc phía , nhìn ra xa xa mà ngẩn người. Hôm nay là sinh nhật của nàng, cũng là ngày giỗ của mẫu thân nàng. Trong bảy năm qua, mỗi đêm nằm mơ thấy hình ảnh mẫu thân khuôn mặt ôn nhu tươi cười, lòng nàng lại đau đớn giống như bị cắt ra thành trăm mảnh. Hận ý như thủy triều dâng.

      Nguyệt Nhiễm Sương đúng: “Nếu muốn chết, chỉ có thể để cho người khác chết thay mình.”

      Tô Văn Hiên, Doãn Bích, còn có cả Tô Chỉ Nhược… Nàng bỏ qua bất kì ai.

      Vị phụ thân tham quyền thế mà bất nhân bất nghĩa, bội bạc; người mẹ kế lộng quyền phụ thân, kiêu ngạo phách lối; còn cả vị muội muội ác độc ương ngạnh kia nữa… Nguyệt Oản Oản căm phẫn siết chặt tay, hai mắt đỏ đậm dần lên. Mẫu thân chết thảm! Ăn đủ no, mặc đủ ấm! Tất cả những điều này đều là vì bọn họ… Món nợ này có lý nào lại trả, mối thù này sao có thể báo?

      “Oản Oản mỹ nhân, suy nghĩ điều gì mà thất thần thế?Lại có tâm kế gì chăng?” Bên tai vang lên giọng điệu bất cần đời. Nguyệt Oản Oản nhanh chóng khôi phục tâm tình, ngoái đầu nhìn lại, liền thấy gương mặt nghiệt khiến chúng sinh điên đảo của Nguyệt Vũ Hiên.

      đôi mắt phượng dài hẹp, lấp lánh như bảo ngọc, khiến người ta thể rời mắt được. Cái mũi cao thẳng giúp gương mặt càng thêm cân đối, hài hòa. Cái cằm mang những đường cong khêu gợi mê người. Gương mặt giống như được điêu khắc ra, tỉ mẩn chi tiết đến hoàn mĩ.

      Nguyệt Vũ Hiên ràng là nghiệt mà! Rất khó mà tưởng tượng người tuấn, tiêu sái như lại cũng là người trải qua cuộc luận võ tàn khốc đẫm máu năm đó.

      “Luận về tâm kế, ta làm sao so được với Vũ Hiên ngươi?” Sớm quen với tính bất cần đời của Nguyệt Vũ Hiên, Nguyệt Oản Oản cũng để ý nhiều, chỉ khẽ cười mà .

      Nguyệt Vũ Hiên lộ ra biểu tình bi thương, dáng vẻ khoa trương: “Oản Oản mỹ nhân, ngươi như thế nào có thể vô tình như vậy? Ngươi có biết nữ nhân bên ngoài đánh nhau vỡ đầu cũng vì muốn thân cận ta a, vậy mà ngươi lại hờ hững, là thương tâm nga.”

      Nguyệt Vũ Hiên kể lể hồi, vẫn chỉ thấy Nguyệt Oản Oản có chút biểu tình nào, đành phải thu hồi bộ dáng khoa trương, , “Nghĩa phụ tìm chúng ta.”

      “Có chuyện gì sao?” Oản Oản giọng hỏi.

      Nguyệt Vũ Hiên tới gần Oản Oản, hướng tới vành tai như ngọc của nàng, thở hơi, trêu đùa : “Oản Oản mỹ nhân hỏi ta chăng?”

      Oản Oản cau mày, nhàng đẩy Vũ Hiên ra, sẳng giọng: “Luôn như vậy, đứng đắn chút nào.”

      “Oản Oản, ngươi chẳng hiểu cái gì là phong tình a. thôi, nghĩa phụ chờ chúng ta.” Quay đầu, đáy mắt Vũ Hiên xẹt qua mảnh thần sắc đơn.

      Trong Ảnh Nguyệt điện, Nguyệt Nhiễm Sương cả người trong bóng tối. Thanh Đồng mặt nạ cứ như như , có chút kỳ lạ.

      Nguyệt Oản Oản thân quần áo trắng, cùng Nguyệt Vũ Hiên và nữ tử khác trầm mặc đứng ở trước mặt Nguyệt Nhiễm Sương.

      “Vũ Hiên. Oản Oản. Hiểu hiểu. Nay các ngươi cũng đều lớn, cũng có thể mình đảm đương phương.” Nguyệt Nhiễm Sương cả người trong bóng tối, giọng điệu vẫn như trước, xa cách mà lạnh như băng, mang theo uy nghiêm gì có thể kháng cự lại.

      “Nghĩa phụ có gì phân phó ạ?” Nguyệt Hiểu Hiểu, năm đó luận võ thắng được nữ tử khác, cung kính nhìn Nguyệt Nhiễm Sương hỏi.
      honglakNhiên Nhiên thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Vui đùa ầm ĩ http://phongtuyetlau.wordpress.com/

      Editor: Phi Tử Tiếu

      “Thân thể của ta càng ngày càng suy nhược. Ảnh Nguyệt lâu có lẽ đến lúc giao cho ba người các ngươi quản lý.” Nguyệt Nhiễm Sương gương mặt tại nhợt như như trong bóng tối, nhìn qua có chút dọa người, dừng lại chút rồi tiếp: “Các ngươi mỗi người hãy tự quyết định mình quản lý các nào .”


      “Ta chọn Ngân Nguyệt các.” Nguyệt Vũ Hiên điềm nhiên . Ngân Nguyệt các này là nơi phụ trách việc kinh doanh thương thảo, Nguyệt Vũ Hiên trí tuệ giảo hoạt, quả thực rất thích hợp chưởng quản các này.

      “Ta muốn Huyết Nguyệt các.” Thanh trong trẻo mà lạnh lùng, có chút mị hoặc vang lên. Trong ánh mắt Nguyệt Oản Oản mang theo vài phần lãnh khốc xinh đẹp. Vẻ đẹp nguy hiểm, giống như loài hoa ăn thịt mĩ miều khoe hương sắc dẫn dụ con mồi, dù biết là nguy hiểm, nhưng gì có thể chống cự lại sức hấp dẫn chết người ấy. Huyết Nguyệt các, tên như ý nghĩa, đây chính là tổ chức sát thủ.

      “Vậy Ám Nguyệt các là của ta. Hiên Hiên cùng Oản Oản đều chọn những gì tốt nhất rồi.” Nguyệt Hiểu Hiểu chu cái miệng nhắn, bộ dạng bất mãn. Nàng mặc bộ xiêm y màu tím vàng, trông tươi tắn, đẹp đẽ như chính dung mạo hoàn mỹ của nàng vậy, dù nàng chỉ mới mười ba tuổi.

      Trong bóng tối, bóng dáng có bất kì cử động nào, “Ân. Thiếu chủ, ta chọn được. Nếu là có ngày ta mất, các ngươi cần phải nhất nhất nghe theo lời Thiếu chủ hết thảy phân phó, được làm trái, hiểu chưa?” Nguyệt Nhiễm Sương ánh mắt mang theo cảnh cáo, ý tứ hàm xúc mà .

      Nhìn ba đứa đứng trước mặt, dù chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng bất luận mưu lược, võ công,… người bình thường khó ai sánh kịp, xem như bản thân mình cũng có thể yên tâm .

      “Vâng, nghĩa phụ.” Ba người cung kính cúi đầu đáp. Ba người bọn họ ngày nay ở trong chốn giang hồ cũng đều là người có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng chỉ có khi đứng trước mặt Nguyệt Nhiễm Sương, cả ba vẫn như trước, cung cung kính kính, nhất nhất nghe theo.

      “Vậy được rồi. Các ngươi xuống .” Nguyệt Nhiễm Sương làm bộ mỏi mệt, phất phất tay áo, ý bảo bọn họ có thể .

      “Vâng, nghĩa phụ.” sợ hãi đối với Nguyệt Nhiễm Sương ăn sâu vào lòng họ từ rất sớm, trở thành bóng ma ám ảnh dần dần trưởng thành theo năm tháng cùng bọn họ. Nguyệt Nhiễm Sương trong lòng ba người giống như loại tín ngưỡng, lời của ngài chính là thiên lệnh thể làm trái.

      “Oản Oản, ngươi xem thiếu chủ là người như thế nào?” Ly khai khỏi Ảnh Nguyệt điện, Nguyệt Hiểu Hiểu liền bám lấy cánh tay Oản Oản, thân thiết hỏi.

      Nguyệt Oản Oản con mắt mang theo vài phần giảo hoạt, khóe miệng tự tin, tràn ngập hứng thú mà cười: “Đến lúc đó, chúng ta đều biết, cần phải gấp gáp.”

      cũng như . Hiên Hiên, ngươi thử xem, vị thiếu chủ này là nhân vật như thế nào?” Nguyệt Hiểu Hiểu bước nhanh theo, túm chặt lấy bả vai Nguyệt Vũ Hiên, chỉ cảm thấy bàn tay mình giữ bả vai phát đau, khỏi tức giận : “Nha, Tại sao ngươi lại trở nên gầy như vậy? Ta với ngươi bao nhiêu lần, cái đồ say sưa ái dục phát cuồng!”

      Vốn Vũ Hiên định cái gì đó, nghe xong nửa câu sau của Hiểu Hiểu, tự nhiên cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng lên, ác thanh ác khí quát: “Ngươi là nữ tử, làm sao hiểu được chuyện của nam nhân? Nam nhân mà câu này bị cho là điên rồi . Bổn thiếu gia ta phong lưu nhưng hạ lưu.”

      Hiểu Hiểu tính tình lại như củi khô gặp lửa, cam lòng yếu thế mà : “Chậc chậc, ta biết, ngươi hạ lưu….” Nàng cố ý dừng lại chút, “Bởi vì ngươi quá hạ lưu thôi.”

      Thấy Vũ Hiên thần sắc biến hóa liên tục, Hiểu Hiểu thừa thắng mà tiếp: “Chẳng lẽ ta đúng sao? Ngươi mỗi lần thấy mỹ nữ, lập tức chuốc rượu cho người ta mê , sau đó lại hùng hùng hổ hổ giống như tám đời chưa nhìn thấy nữ nhân vậy a.”

      “Nguyệt Hiểu Hiểu, ngươi muốn đánh nhau phải ?”

      “Hừ, đánh đánh, ta chỉ sợ ngươi dám thôi?”

      Oản Oản ở bên cạnh cười ra tiếng. nàng Hiểu Hiểu này, quả có thể đổi thay đen trắng, đem trắng thành đen, có biện pháp a! Xem này hai người này có vẻ muốn đánh nhau hồi. Oản Oản vội vàng ngăn lại: “Bình tĩnh bình tĩnh, các ngươi đều lớn cả rồi, thể nhường nhịn nhau chút sao?”

      “Tuyệt đối có khả năng!” Tốt lắm, rốt cuộc lần này hai người cùng chung nhận thức, đồng thanh mà . Oản Oản tỏ vẻ bất đắc dĩ.

      “Bất quá, về chuyện chính , bất kể là nhân vật như thế nào, tóm lại là thể phong lưu phóng khoáng, tuấn mỹ vô song hơn bổn thiếu gia được.” Nguyệt Vũ Hiên kiềm lại cơn giận trong lòng, sau khi thanh tỉnh liền hướng Nguyệt Hiểu Hiểu đánh giá phen, bộ dáng châm chọc, hỏi: “Ta tự hỏi Hiểu Hiểu mỹ nhân này, ngươi quan tâm đến vị thiếu chủ tương lai kia như vậy, chẳng lẽ lại muốn làm thiếu chủ phu nhân chăng?”

      “Ngươi bậy. Ta chỉ là tò mò người thừa kế mà nghĩa phụ đích thân lựa chọn như vậy là người kinh tài tuyệt thế, cường đại đến mức nào mà thôi.” Nguyệt Hiểu Hiểu xem thường liếc mắt nhìn Nguyệt Vũ Hiên cái, sau đó còn làm thêm mặt quỷ.

      Oản Oản nâng tay che miệng cười. Hai người này, vừa muốn đánh nhau sống chết, giờ lại sang đấu võ mồm, chẳng ai chịu ai.

      “Tưởng rằng nếu Hiểu Hiểu mỹ nhân lo lắng lựa chọn vị hôn phu, bằng lo lo lắng lắng cho bổn thiếu gia. Bổn thiếu gia có thể niệm tình ngươi với ta cùng nhau lớn lên mà cho ngươi làm nhị phu nhân vậy.” Nguyệt Vũ Hiên đôi mắt phượng đào hoa, kín đáo liếc mắt đưa tình với Nguyệt Hiểu Hiểu.

      Nguyệt Hiểu Hiểu xoa xoa hai cánh tay, với Oản Oản: “Oản Oản, ta nổi hết da gà rồi, tóc gáy cũng dựng hết cả lên, khả năng “nổ” của Vũ Hiên là đáng sợ a.” Hiểu Hiểu lại còn làm bộ rùng mình thêm mấy cái.

      Bị Oản Oản nhìn khinh bỉ lúc, Hiểu Hiểu ngẩng đầu, giả dối hỏi: “Nhị phu nhân? Ta cũng mấy bất ngờ. Hiên Hiên, vị đại phu nhân kia của ngươi là Hồng Hồng hay là Thanh Thanh a?” Ngữ khí trêu tức mười phần.

      Nguyệt Vũ Hiên buồn để ý, ôm lấy khóe miệng, nụ cười tà mị nở rộ môi đầy sức quyến rũ hấp dẫn người: “Ngươi nguyện ý mà bất mãn ta cũng có biện pháp a. Ta đây nhất quyết muốn lấy Oản Oản mỹ nhân làm vợ chính rồi. Hiểu Hiểu mỹ nhân muốn làm nhị phu nhân vẫn còn rất nhiều người nguyện ý, giống như Hồng Hồng, Thanh Thanh mà ngươi vừa a, còn có… Ai, dù sao cũng còn rất nhiều, ta đếm hết đây.”

      “Nga? đó? Nhưng hình như ta có hứng thú với ngươi đâu.” Nguyệt Oản Oản bày ra bộ mặt dày, tư thái thản nhiên

      , đôi mắt đen láy giảo hoạt mà động lòng người.

      “Bộ dạng ta vô song như vậy, Oản Oản mỹ nhân chút cũng động tâm?” Nguyệt Vũ Hiên bộ dáng ủy khuất.

      đợi Oản Oản mở miệng, Nguyệt Hiểu Hiểu cho Vũ Hiên chút mặt mũi nào, châm chọc : “ Bộ dáng vô song? Ngươi đúng là biết xấu hổ! Ngươi chưa từng nghe qua công tử Ngọc Thần?” Công tử Ngọc Thần là con nuôi của Hữu tướng kinh thành, ôn nhã lạnh nhạt, thiên hạ vô song. Dung mạo thanh nhã tuyệt trần, tài năng trác tuyệt, khuynh đảo thế nhân. Còn có tin đồn công tử Ngọc Thần là thiên nhân chuyển thế, sau này là trụ cột của nước nhà.

      “Chính là người được xưng là thiên nhân chuyển thế công tử Ngọc Thần?” Nguyệt Oản Oản nhàng mỉm cười, ánh mắt lên tia ý vị khó hiểu, có vẻ như đối vị công tử Ngọc Thần này thực cảm thấy hứng thú.

      “Oản Oản mỹ nhân cũng thấy hứng thú với ? Ta đây thế nào cũng phải gặp mặt vị công tử Ngọc Thần này lần.” Nguyệt Vũ Hiên thấy Nguyệt Oản Oản cũng biết đến công tử Ngọc Thần, mở miệng . Trong giọng có bảy phân đùa cợt, hai phần ghen tỵ, phần đơn.

      “Ta ở đây cùng các ngươi náo loạn. Ta còn phải đến Ám Nguyệt các xem xem có tin tình báo mới nào hay ho .” Nguyệt Hiểu Hiểu xưa nay vốn thích nghịch ngợm. Lần này cho nàng tiếp quản Ám Nguyệt các, chỉ sợ nhược điểm, tử huyệt chí mạng của toàn bộ gia thế quyền quý, nhân sĩ giang hồ nhanh chóng bị phơi bày.

      Nguyệt Hiểu Hiểu rồi, Nguyệt Oản Oản cùng Nguyệt Vũ Hiên cùng tới lương đình. Nguyệt Oản Oản điềm nhiên bước vào trong lương đình. Nguyệt Vũ Hiên thất thần nhìn theo nữ tử duyên dáng kiều trước mặt, vòng eo mảnh như liễu đầy dụ hoặc, bất giác cảm thấy mặt mũi nóng bừng.

      Hai người ở lương đình lặng yên ngồi xuống. Nguyệt Oản Oản lấy tay chống cằm, giống như suy nghĩ điều gì đó. Nguyệt Vũ Hiên cũng dám quấy nhiễu. Đây là thói quen từ thuở bé của Nguyệt Oản Oản.
      honglak, Nhiên NhiênTôm Thỏ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: liên hoặc thế

      http://phongtuyetlau.wordpress.com/

      Editor: Phi Tử Tiếu

      “Vũ hiên, giúp ta việc được ?” Nguyệt Oản Oản nở nụ cười tựa như mây bay gió thoảng, sâu trong ánh mắt đen láy bình thản là nét quyến rũ đầy dụ hoặc, có chút hồn nhiên, nhưng cũng có nhiều điểm giảo hoạt.


      “Oản Oản mỹ nhân muốn ta hỗ trợ điều gì chăng?” Nguyệt Vũ Hiên vẫn giữ dáng vẻ bất cần đời, mỉm cười nhìn nữ tử trước mắt. Gương mặt tuấn tú hoàn mỹ, đôi mắt phượng sáng như sao, có chút phong tình. Dù chỉ mới mười hai, mười ba tuổi nhưng tướng mạo có thể xem là khuynh quốc khuynh thành, tuấn tiêu sai ai bì kịp.

      “Có thể dùng trâm thích (xăm) cho ta đóa Hồng Liên ở đây được ?” Nguyệt Oản Oản sớm quen với thái độ trêu chọc đứng đắn của Nguyệt Vũ Hiên, vẻ mặt bình thản nhìn , lại vươn cánh tay nõn nà như bạch ngọc ra, “Tốt nhất là thích đóa Hồng Liên đẹp, vĩnh viễn phai mờ .”

      “Oản Oản, chuyện này đùa giỡn được đâu. Ngươi có biết làm như vậy rất đau, đau như bị lửa đốt da thịt hả?” Nguyệt Vũ Hiên đưa mắt nhìn Oản Oản, đáp lại vẫn là nụ cười như mây bay gió thoảng gương mặt xinh đẹp đầy mị hoặc kia.

      Vị cao nhân lúc trước phải rằng nàng là liên hoặc thế sao? Vậy nàng chờ xem xem lời tiên đoán này cuối cùng trở thành thực như thế nào. Hơn nữa, nàng rất muốn cùng với đóa liên này gặp những “người thân” của nàng, dùng đóa Hồng Liên độc nhất này, cho bọn kích trí mạng!

      Nguyệt Oản Oản ngoan tuyệt tươi cười, thần sắc hờ hững , “Đau đau. Ta muốn nó đau, ta nhất định chịu được. Chỉ có đối với chính bản thân mình ngoan tuyệt, mới có thể là người ngoan tuyệt.”

      “Oản Oản, ngươi hà tất phải làm khổ mình như thế?” Nguyệt Vũ Hiên vẫn giữ bộ dáng tình nguyện mà .

      “Vũ Hiên, chẳng qua chỉ là thích đóa Hồng Liên mà thôi, có thể có bao nhiêu đau đớn? Có thể so với kiếm đâm xuyên qua vai trái ? Có thể so với đòn roi đánh gãy xương cốt ? Có thể so sánh với ngày trầm luân trong băng hỏa lưỡng trọng thiên ?”Nguyệt Oản Oản cười lạnh, sống ở Nguyệt Ảnh lâu bảy năm qua, có nỗi đau khổ gì mà nàng chưa từng chịu qua? Nàng còn nhớ lần đầu tiên đối diện với sinh tử, nàng nhất thời mềm lòng, kiếm đâm nghiêng, nhưng người nọ lại hung hăng dùng kiếm đâm xuyên qua vai trái của nàng. Vào thời điểm đó nàng hiểu được, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính bản thân mình.

      “Được. Ta giúp ngươi.” Nguyệt Vũ Hiên thần sắc khẽ biến, cắt ngang lời Oản Oản. Quả đúng là so với những gì Nguyệt Oản Oản trải qua, thích đóa Hồng Liên cánh tay có gì là khổ sở đâu?

      Điều lo lắng phải là chuyện nàng phải chịu đau đớn, mà là biết, đóa Hồng Liên này thích lên, Oản Oản thoát khỏi vận mệnh là liên mị hoặc chúng sinh.

      Cây trâm hung hăng đâm vào da thịt mịn màng, tay truyền đến từng trận đau đớn, dòng máu đỏ tươi chảy xuống cổ tay trắng muốt… Vết thương càng lúc càng đau, giống như bị lửa nóng thiêu đốt vậy. Nguyệt Oản Oản nhíu nhíu mày, nhưng khóe miệng vẫn giữ nguyên nét cười.

      Thích xong, lưng nàng ướt đẫm mồ hôi, chóp mũi cùng trán đều lấm tấm những giọt mồ hôi li ti. Nhưng đóa Hồng Liên được thích cánh tay lại khiến nàng vô cùng hài lòng, giống hệt đóa Hồng Liên trước đây. Đóa hoa trông sống động dị thường, còn vương máu chưa khô, nổi bật cánh tay trắng nõn như bạch ngọc của Nguyệt Oản Oản, có vẻ diễm mị hoặc vô cùng, quả đúng là liên hoặc thế!

      Nguyệt Oản Oản nhìn Nguyệt Vũ Hiên, nhàng cười mà , “Vũ Hiên thích là rất đẹp. Ta cũng có việc, phải trước đây.”

      Nguyệt Vũ Hiên nhìn dáng hình phiêu dật như tiên nữ của Nguyệt Oản Oản rời , chậm rãi nhìn hai tay của mình. Tay phải ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ. Thần sắc bất đắc dĩ, mãi thể lên lời. Oản Oản, ngươi cũng biết ngươi đau , lòng ta đau mười, vậy mà vẫn nhẫn tâm như thế!

      “Oản Oản a, ta nên bắt ngươi làm gì bây giờ?” Nhìn theo bóng dáng của Nguyệt Oản Oản xa dần, Vũ Hiên lẩm bẩm . Gương mặt còn vẻ bất cần đời, ngược lại là trầm tư vô hạn.

      Chợt như nhớ ra điều gì, lại lập tức trưng ra nụ cười thô bỉ, hướng tới Oản Oản kêu lớn trước khi rời : “Oản Oản mỹ nhân, đằng này a.”

      thạch bàn trong lương đình, bình sứ màu trắng lẳng lặng nằm lại đó. Chiếc bình giống như vậy, chỉ dành riêng cho nàng, luôn muốn xoa dịu mọi nỗi đau của nàng khi nàng cần.

      (PTT: chắc là bình thương dược)

      ——— —————————

      ——— —————————

      Màn đêm buông xuống. Vầng trăng tròn vành vạnh treo cao, ánh trăng phủ lên vạn vật lớp màng bàng bạc kì bí.

      Nguyệt Oản Oản thân Nguyệt Nha áo bào, mái tóc đen nhánh, dài mượt đổ xuống hai vai như thác nước xinh đẹp, lấp lánh ánh trăng. Nàng đứng lẳng lặng trong màn đêm, giống như hòa cùng ánh trắng kì bí kia vậy. Làn da sáng mịn như bạch ngọc tỏa ra tầng quang mang dìu dịu mê hoặc. Dung mạo tuyệt sắc, bút mực nào có thể tả xiết, khiến cho Hằng Nga tiên tử cũng phải thầm ghen tỵ. Hàng mi liễu vừa cong vừa dài ôm lấy đôi mắt đen láy động lòng người. Sóng mắt vừa chuyển, vạn vật đều thất sắc.

      Nàng đứng đó, vẻ đẹp tuyệt trần khiến người ta thể rời mắt. Nhưng gương mặt nàng lúc này lại lạnh như băng. Khóe môi vẽ ra nụ cười đầy mị hoặc, nụ cười của thần chết.

      Theo ánh nhìn của nàng, xa xa là nam tử hai tay ôm hai nữ tử. là ai? chính là mục tiêu của nàng đêm nay, Phó Kiền Lăng, cao thủ bài danh thứ sáu giang hồ hắc đạo bảng.

      Người này khuôn mặt xấu xí kì cũng đáng đến, dù sao dung mạo là do trời, quyết định được gương mặt mình. Nhưng Phó Kiền Lăng lại ỷ võ công cao cường, có chuyện ác tày đình nào mà chưa từng làm qua, bản tính lại dâm ô háo sắc, thường xuyên chiếm đoạt cưỡng bức thê thiếp của người khác. Hung danh và trơ trẽn, bỉ ổi của giang hồ ai là biết, đời đời bị người ta phỉ nhổ, khinh ghét.

      Trước đó, Nguyệt Oản Oản nhận lời ủy thác của phú hào Giang Nam – Bùi Miên, nhận giết chết Phó Kiền Lăng với thù lao vạn kim.

      Cảm nhận được sát ý, Phó Kiền Lăng cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên, nhưng chỉ thấy Nguyệt Oản Oản tuyệt sắc lăng đứng đó. Bản tính háo sắc trỗi dậy, cảnh giác gương mặt rỗ chằng chịt xấu xí của liền biến thành vẻ thất thần, say mê đắm đuối, khóe miệng chảy cả nước dãi. làm bộ tiêu sái nháy mắt mất cái, cử chỉ khiến người ta buồn nôn, rồi dùng cái chất giọng đểu cáng dâm ô : “Hắc hắc…Tiểu mỹ nhân a, đến đây bồi đại gia ta chén, đêm nay ta cho người sung sướng… Hắc hắc…”

      Chứng kiến bộ dạng chó má xấu xí cực điểm của , Nguyệt Oản Oản cười lạnh, sát khí dâng trào càng thêm mãnh liệt. Dường như sợ tiếp túc dây dưa với hạng người này bẩn tai mình, Nguyệt Oản Oản lạnh lùng : “Huyết Nguyệt các.”

      Huyết Nguyệt các là tổ chức sát thủ. Ra giá tiền cao, liền đoạt được tính mạng người muốn giết. Nhưng Huyết Nguyệt các cũng có quy củ là động đến tính mạng của người trong Hoàng tộc, những người quyền quý, có danh vọng cao. Quy định này cũng là vì bảo vệ cho hòa bình giữa triều đình cùng nhân sĩ giang hồ.

      “Huyết Nguyệt các? Chẳng lẽ Huyết Nguyệt các quả hết người rồi sao? Tìm tiểu mỹ nhân hơn mười tuổi đến giết ta? Đừng quên sát thủ Vô Ngân bài danh đệ nhất trong Huyết Nguyệt các còn thua trong tay ta a. Biết đánh lại ta nên tìm mỹ nhân đến hầu hạ ta sao?” Phó Kiền Lăng dù sao cũng phải kẻ ngốc, nghe Oản Oản , cũng biết rằng nàng đến để giết . Nhưng tiểu nương hơn mười tuổi có thể làm được gì cơ chứ? Nghĩ vậy, khinh thường tiếp tục ôm ấp hai nữ tử xinh đẹp bên cạnh, ánh mắt thậm chí còn lóe lên tia dâm ô nhìn Nguyệt Oản Oản.

      Nguyệt Oản Oản khóe miệng ý cười càng lạnh, ánh mắt châm biếm, cuồng ngạo : “Vậy phải xem xem ngươi có còn mạng mà thưởng thức mỹ nhân nga.”

      Nàng chậm rãi lấy ra vũ khí của mình, Huyết Nguyệt đao. Thanh đao cong cong hình lưỡi liềm, toàn thân đao đỏ rực, sát khí tầng tầng khiến người ta rét mà run. Tương truyền thanh đao này giết rất nhiều người, toàn thân nhiễm vô số máu huyết mà dần chuyển sang sắc đỏ trùng trùng sát khí như vậy.

      Phó Kiền Lăng vốn đắc ý khinh thường Nguyệt Oản Oản, vừa nhìn thấy Huyết Nguyệt đao, sắc mặt liền đại biến. ngưng trọng đứng lên, đẩy hai nử tử trong lòng ra sau, nhanh chóng rút ra thanh kiếm đeo bên người, kinh ngạc : “Huyết Nguyệt đao? ngờ ngươi còn tuổi như vậy mà lại là Huyết Nguyệt các Các chủ – Huyết Nguyệt Oản Oản.”

      chưa bao giờ cùng Nguyệt Oản Oản giao thủ, tài nào biết được võ công của Nguyệt Oản Oản nông sâu dường nào. Nhưng là người lăn lộn giang hồ bao năm, sao có thể nhận ra Huyết Nguyệt đao? Mà người nắm giữ Huyết Nguyệt đao, Huyết Nguyệt các Các chủ dĩ nhiên thể là kẻ tầm thường. Lần trước giao thủ với sát thủ đứng đầu Huyết Nguyệt các Vô Ngân, nếu phải thi triển ám chiêu may mắn đả thương Vô Ngân e giờ thi cốt vô hồn. Nữ tử dung mạo tuyệt mỹ này tuổi còn trẻ như vậy mà là Huyết Nguyệt Các chủ, tuyệt đối đơn giản!

      Nguyệt Oản Oản buồn để ý đến kinh ngạc của Phó Kiền Lăng, Huyết Nguyệt đao rời tay, bay thẳng về phía mệnh môn của .

      Nhìn thanh Huyết Nguyệt đao bay tới, Phó Kiền Lăng trong lòng thầm kinh hô ổn. Đường đao nhìn như là tùy ý phóng tới, nhưng lại biến hóa khôn lường, đâm thẳng đến mệnh môn của , quả cho cơ hội né tránh nào, chỉ có thể đón đỡ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :