1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Bộn Bề Nhiều Việc - Vũ Tịch Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Đích Nữ Bộn Bề Nhiều Việc 嫡女很忙

      Tác giả: Vũ Tịch Nhan 雨夕颜

      Thể loại: Cổ đại trùng sinh

      Số chương: 384 chương

      Convert:
      Nothing_nhh tangthuvien

      Edit: Đinh Lam​

      Giới thiệu

      Đích nữ trùng sinh pk cùng thứ nữ xuyên .

      Trái có di nương, phải có thứ muội, trước tranh đoạt, sau tra nam

      Trùng sinh trở về, nguy hiểm khắp nơi, từng bước từng bước, đích nữ tỏ vẻ mệt mỏi, nàng bộn bề nhiều việc.

      Thứ nữ: Tỷ tỷ, ta là làm gì mà cũng xuyên thành thứ nữ, vinh hoa phú quý cái này là của ta! Là của ta! Vẫn là của ta!

      Đích nữ: nam nhân cặn bã đều là mây bay.

      .~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.

      Đôi lời của Editor: phần giới thiệu nghe có vẻ lôi cuốn cho lắm, nhưng mình thấy bộ truyện này khá hay, nữ chính trùng sinh, nữ phụ xuyên , cung đấu, gia đâu đều đầy đủ, các nhân vật đều khá dễ thương hihi

      ra bộ truyện này nàng edit rồi nhưng đến chương 24 lại ngừng đăng. Mình vẫn nhắn tin liên quan với nàng ấy nhưng vì quá thích nên chờ được câu trả lời post lên luôn rồi. Đây là đường link của nhà nàng ấy Đích nữ bận rộn

      Vì văn phong mỗi người mỗi khác nên mọi người đừng so sánh nhé. Thể loại này cũng là lần đầu mình nhảy hố nên còn rất non nớt thỉnh mọi người chiếu cố nhiều nhé.
      Tuyết Liên, Trâusong ngư thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 1: Nịch Thủy trùng sinh

      Edit: Đinh Lam


      Kinh đô, trong phủ của Đại hoàng tử.

      Thẫm Tĩnh Sơ chậm rãi bước , bước chân nhàng đặt lên những thềm đá màu xanh, gian im lặng, những lọn tóc rủ xuống dưới trâm cài tóc khẽ đong đưa theo bước chân của nàng, chập chờn chiếu sáng.

      Nha hoàn Tình Vân ở đằng sau, trong tay bưng chén canh gà.

      Nàng vuốt nhè cái bụng bằng phẳng của mình, vui vẻ mỉm cười. Vừa rồi thái y cho nàng biết tin rất vui, bây giờ, nàng thể chờ đợi được nữa, nàng muốn cùng phu quân chia sẻ niềm vui cùng nàng...

      Bất tri bất giác đến ngoài viện, hôm nay trông sân yên ắng lạ thường, người cũng thấy. Bầu khí quỷ dị này khiến nàng sinh ra cảm giác kì quái, bên trong thư phòng, bố trí rất nhiều cơ quan mật, ngày xưa mặc dù có Lý Thế Hành ở đây, cũng có người trông coi. Hôm nay lại khác thường như vậy khiến lòng nàng rất bất an.

      Chẳng lẽ người có bầu đặc biệt mẫn cảm hơn sao? Nàng cảm thấy hôm nay dường như phát sinh ra đại nào đó, mí mắt của nàng giật liên hồi, là muốn thông báo cho nàng điều gì đây?

      đến cửa thư phòng, nàng tính gõ cửa, lại nghe thấy trong phòng có tiếng động. Nàng nghe được thanh rất kì quái. Dừng động tác tay lại, trong phòng vang lên những thanh rên rĩ thở gấp, sâu nhàng trôi qua.

      Thân hình nàng chấn động, cái này —— cái này chính là thanh nam nữ hoan ái.

      "Ừ... Ừ... A..." thanh mê người mơ hồ vang lên ngừng, hung hăng tiến vào trong tai nàng. Nàng trừng lớn hai mắt, thể tin nổi nhìn chằm chằm vào cửa phòng, như có thể xuyên thấu vào cửa phòng, nhìn thẳng vào đôi nam nữ tằng tịu kia.

      Nàng cả kinh lui về sau hai bước, vừa vặn cả người đụng lên hân cột nên mới bị ngã xuống đất. Hai chân mềm nhũn, còn chút sức lực, nàng ngã ngồi nền đất.

      Nam nhân luôn miệng nàng, giờ phút này, trong thư phòng, hoan ái cùng nữ nhân khác?

      Đêm qua, ở trong lòng , đem nàng nâng lên tựa như nàng là bảo vật vô giá của cuộc đời . Lời của vẫn còn vang lên trong tai nàng: "Tĩnh Sơ, đời này, ta chỉ muốn nàng. đời thế đôi với nàng."

      ra, hết thảy, chỉ là trò đùa...

      Thẫm Tĩnh Sơ gắt gao nắm chặt hai tay, móng tay đâm sâu vào thịt nàng, cơn đau giúp nàng thanh tĩnh thêm vài phần. Nàng giãy giụa đứng dậy, muốn đẩy cửa phòng vào chất vấn cái người lừa gạt nàng.

      Ngón tay còn chưa chạm đến cửa phòng, nghe thấy thanh hoan ái dừng lại, giọng nữ tử dịu dàng lại vang lên: "Điện hạ, người khi nào mới lấy ta, người đồng ý rồi đó, ta giúp người cưới tỉ tỉ về rồi, sao người chưa nạp ta làm thiếp..."

      Giọng thuần nam quen thuộc vang lên: "Việc này vội, để sau hẵn ."

      Nàng ngây người tựa vào cửa, như sét đánh bên tai, nửa ngày nên lời. Nàng cách cửa phòng chỉ khoảng ngắn, nàng run rẩy ngừng, vô lực đẩy ra cái cánh cửa đem nàng cùng cách ly thành hai thế giới.

      Thẩm Tĩnh Di... hảo muội muội của nàng, từ vốn nàng ngại mẫu thân của nàng (TTD) chỉ là nha hoàn nho , đối đãi với nàng như tỉ muội ruột thịt, cuối cùng ngay cả nam nhân nàng thương nhất, đều cùng nhau tính kế lên nàng!

      ra tình cảm của đối với nàng, cũng chỉ là kế hoạch được tính sẵn!

      Toàn thân Thẫm Tĩnh Sơ run lên, xấu hổ và giận dữ khống chế nàng, hồi lửa giận xông lên đầu, nàng cắn chặt răng, tâm ngoan(hung ác), run rẩy đẩy cánh cửa gỗ ra, đem đôi nam nữ kia đối diện với nàng.

      Lý Thế Hành ngồi ở bên giường, sửa sang lại xiêm y, giường Thẩm Tĩnh Di vẫn trần truồng, mảnh mai nằm nghiêng, hai người đột nhiên trông thấy Thẫm Tĩnh Sơ mở cửa bước vào, khỏi kinh ngạc hồi, bất động đứng yên chỗ.

      Nàng cứ tường rằng mình hung hăng lăng mạ hai người trận, lại phát ra cỗ họng như nghẹn lại, nàng có cách nào phát ra thanh, chỉ có hai mắt bốc lửa nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

      Lý Thế Hành sững sờ, lúc này Thẫm Tĩnh Sơ nghĩ ngơi mà, sao đột nhiên lại chạy đến thư phòng? Hơn nữa, nàng đến, sao có ai thông báo cho tiếng.

      Hai mắt Lý Thế Hành híp lại, theo bản năng liếc nhìn Thẩm Tĩnh Di còn nằm giường, bị ánh mắt sắc bén nhìn qua, Thẩm Tĩnh Di liền hoàn hồn sau đó khỏi có chút chột dạ, mau chóng che đậy lại cơ thể, vẻ mặt kinh hoảng: "Tỷ tỷ, ngươi, sao ngươi lại tới đây?"

      Thẫm Tĩnh Sơ nhìn nàng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Thế Hành ngồi ở giường, Lý Thế Hành bị nhìn như vậy có chút sợ hãi, đành phải mở miệng : "Tĩnh Sơ..."

      "Lý Thế Hành, ngươi lại dám gạt ta." Cứ cho rằng mình đùng đùng nổi giận, ngờ, giọng điệu của nàng lại khác như lúc bình thường, dường như đứng trước bão táp nàng lại bình thản đến lạ thường.

      "Tĩnh Sơ, nàng nghe ta giải thích... Ta..." Lý Thế Hành mở miệng muốn , lại phát thể giải thích, bị thê tử bắt gian tại giường, thử hỏi còn giải thích như thế nào được?

      Thẫm Tĩnh Sơ đứng tại chổ lẳng lặng chờ lên tiếng, mà nữa ngày sau Lý Thế Hành cũng đưa ra được lời thỏa đáng, nàng nở ra nụ cười mỉa mai: "Giải thích? Hôm nay ngươi muốn giải thích như thế nào đây?"

      Nàng quan sát mặt , cho tới bây giờ, vẫn nhìn ra tia kinh hoảng, vẫn cứ bình tĩnh như vậy. Trước kia nàng cực kì thích gương mặt lạnh lùng này, luôn hy vọng có thể hòa tan được khối băng này, mỗi lần nhìn mỉm cười, thấy vì nàng mà rung động, như thiên ân bang tặng cho nàng.

      Mà hôm nay, vẫn chút biểu tình, hai mắt chút gợn sóng, bình tĩnh nhìn nàng, lại khiến nàng như ngã vào hầm băng, rét lạnh đến thấu xương, từ đầu đến chân, lạnh đến nỗi khiến toàn thân nàng phải phát run.

      Tim nàng như bị mũi dao đâm vào, hề nhìn hai người giường, tuyệt vọng quay người bước .

      Thân ảnh thon gầy đơn tịch mịch cứ thế liu xiu trong gió rồi từ từ biến mất.

      Thẩm Tĩnh Di tranh thủ thời gian sửa sang lại quần áo, rồi ôn nhu : "Điện hạ đừng lo, ta khuyên nhủ tỷ tỷ."

      Lý Thế hành thu hồi lại ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tĩnh Di: "Ngươi dám tính kế với bổn vương?"

      Trong lòng Thẩm Tĩnh Di cả kinh, vội vàng quỳ xuống: "Tĩnh Di dám!"

      làm sao thấy được? Nàng chính là muốn cho tỉ tỉ nghe được, ép phải nạp nàng làm thiếp.

      Lý Thế Hành hừ lạnh tiếng, nàng nghĩ gì trong đầu, chẳng lẽ còn biết? Cái nữ nhân ngu xuẩn này, suýt nữa mà phá hư kế hoạch của !

      Tâm tư của lại nhìn về hướng bóng lưng phẫn nộ bước , trong mắt nàng tràn đầy lửa giận, mỉa mai, thất vọng, thấy được những điều đó lòng khó chịu.

      "Còn mau ." nhàn nhạt lên tiếng.

      Thẩm Tĩnh Di ngẩn người, lập tức phản ứng, đứng dậy ra khỏi cửa nhanh chóng đuổi theo bóng dáng kia.

      Thẫm Tĩnh Sơ... Lý Thế Hành yên lặng nhớ kỹ tên nàng, rồi lại nén được lo lắng trong lòng. Nàng chỉ là quân cờ trong kế hoạch của , sao có thể vì nàng khiến tâm tình nhiễu loạn?

      Thẫm Tĩnh Sơ lảo đảo bước đường, bất tri bất giác lại đến bên hồ sen, bên dưới hồ có rất nhiều cá chép, nhìn những đàn cá vui vẻ bôi lội, nàng khỏi lộ ra nụ cười trào phúng.

      Lúc trước, trong ngày đại thọ của tổ mẫu, nàng vô tình đến bên viên hồ, bị mê hoặc bởi những con cá chép này, cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, được cứu, chính là cái nhìn thoáng qua, trái tim nàng bị đánh mất, từ đó về sau nàng chỉ còn biết mình .

      Nàng ngu xuẩn, cứ tin rằng nam nhân này cũng tâm nàng, đến tận bây giờ chỉ muốn lợi dụng thân phận của nàng, lợi dụng thế lực phụ gia cùng mẫu gia của nàng để củng cố địa vị của mà thôi.

      Thực buồn cười a... Nàng nhịn được phát ra tiếng cười, mang theo vài phần đắng chát, yết hầu phảng phất như có nghìn cây kim đâm vào đau nhức. Chua xót nhắm lại đôi mắt, giọt lệ nhàng rơi xuống.

      "Tỷ tỷ..." Sau lưng vang lên giọng mềm mại của Thẩm Tĩnh Di, Thẫm Tĩnh Sơ nhanh chóng gạt nước mắt, quay người, mắt lạnh nhìn nàng: "Như thế nào? Muốn cầu xin ta? Ngươi mơ tưởng!"

      "Ha ha ha ha..." Thẩm Tĩnh Di dịu dàng cười : "Tỷ tỷ, ngươi hà tất phải cố chấp như thế..."

      Thẫm Tĩnh Sơ lạnh mặt : "Ngươi đừng làm bộ làm tịch nữa! Ngươi cút cho ta! Ta muốn nhìn ngươi nữa!"

      Sắc mặt Thẩm Tĩnh Di biến hóa, gỡ xuống bộ mặt giả dối, trong mắt lóe lên tia hiểm: "Tỷ tỷ, việc đến nước này, chỉ sợ phải do ngươi quyết định nữa đâu!"

      "Ngươi cho rằng điện hạ tâm thích ngươi sao? Điện hạ chỉ muốn lợi dụng ngươi mà thôi." mặt Thẩm Tĩnh Di lộ ra nụ cười châm chọc: "Ba năm trước đây, ở ao cá chép này trừng hợp cứu ngươi, về sau ở trong cung lại tình cờ gặp được ngươi.... Hết thảy là do ta và Điện hạ dựng nên mà thôi khiến ngươi cứ tưởng rằng Điện hạ cũng thích ngươi. Ngươi vẫn cho rằng Điện hạ toàn tâm toàn ý với ngươi sao? Ha ha..."

      Thẩm Tĩnh Di vừa cười vừa , đem toàn bộ chân tướng tàn khốc bày ra trước mặt nàng: "Muội muội ta... Ba năm trước đây, là người của Điện hạ rồi..."

      Vừa , Thẩm Tĩnh Di lặng yên tiếng động bước gần đến bên Thẫm Tĩnh Sơ.

      Thẫm Tĩnh Sơ bị những lời của thẩm Tĩnh Di thờ thẫn suốt nửa ngày. Ba năm trước đây, bọn thông đồng với nhau, khi đó Thẩm Tĩnh Di giúp đỡ Lý Thế Hành, cưới đích nữ Thẩm gia về làm vợ.

      "Ta là đích tỷ, ngày thường đối đãi tệ với ngươi, vì sao ngươi lại ám toán(lập mưu) ta như thế?" Ánh mắt Thẫm Tĩnh Sơ phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Thẩm Tĩnh Di, ánh mắt sắc bén như dao găm hận thể băm nát Thẩm Tĩnh Di.

      "Đối đãi tệ với ta?" Thẩm Tĩnh Di giễu cợt : "Tỷ tỷ thế nhưng lại là đích nữ, muội muội ta chỉ là cái thứ nữ mà thôi, cho tới nay, ta chỉ là con chó bên cạnh ngươi mà thôi!" Thẩm Tĩnh Di chợt nhớ tới quá khứ khuất nhục kia, khỏi nỗi lên cơn tức giận.

      Thẩm Tĩnh Di đối với nàng... Lại oán hận sâu sắc như thế sao?

      Bỗng nhiên trông thấy ánh mắt Thẩm Tĩnh Di lóe lên tia quỷ dị, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa nàng bị lực lượng đẩy ngã vào trong hồ nước!

      Hồ nước rất sâu, hai chân Thẫm Tĩnh Sơ thể chạm vào đáy, nàng vốn biết bơi, đành phải ra sức giãy giụa: "Cứu mạng... Cứu mạng..."

      Thẩm Tĩnh Di đứng hồ, lẳng lặng nhìn Thẫm Tĩnh Sơ giãy giụa trong nước, cặp môi đỏ mọng khẽ mở: " ra, ta chỉ muốn làm cái thiếp thân mà thôi, nhưng mà, hôm nay ngươi mang thai, chỉ sợ Điện hạ đối với ngươi giống như xưa, ta bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra... Tỷ tỷ, thực xin lỗi, muốn trách, trách mạng của ngươi ngày thường quá tốt..."

      Nước lạnh trong ao lưu tình rót vào người Thẫm Tĩnh Sơ, nàng cảm thấy càng ngày càng lạnh, sinh mệnh chậm rãi biến mất, trước mắt nàng là mảnh lờ mờ, như đất đèn trong ngọn lửa, trong đầu đều là những hình ảnh của Lý Thế Hành, những bông tuyết nhàng rơi đầu nàng, như muốn bao phủ toàn bộ nàng.

      Nếu có thể trở lại, tốt... tốt biết bao nhiêu...

      Trong ánh trăng mơ màng nàng như nhìn thấy mẫu thân năm đó, nàng nằm ở chiếc giường ấm áp, mẫu thân nằm ở bên cạnh nàng nhàng ngâm nga từng giai điệu.

      "Mẫu thân..." Nàng như nghe được thanh làm nũng của nàng.

      "Tĩnh Sơ nghe lời..." Giọng mẫu thân vang lên bên tai nàng rồi dần dần biến mất, càng bay xa, chỉ còn lại những hồi trống trải vây quanh nàng.
      song ngư thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 2: Di nương thấy máu đỏ

      Edit: Đinh Lam


      "Tĩnh Sơ, tỉnh..." Trong bóng tối lạnh băng, có đôi tay ấm áp nhàng vuốt ve mặt nàng, mí mắt nặng trĩu của Thẫm Tĩnh Sơ hơi chuyển động, cố hết sức vật lộn, rốt cuộc nàng có thể mở ra hai mắt.

      "Mẫu... Thân?" Nàng nhàng lẩm bẩm đọc lên hai tiếng, nơi khóe mắt có vài phần mê mang, dám nháy mắt, cũng dám làm thêm bất kì động tác nào, nàng sợ người trước mắt chỉ là giấc mơ, nhàng đụng cái, biến mất thấy gì nữa.

      Ninh thị mỉm cười, nhu hòa vuốt ve mái tóc đen mượt của nàng: "Mẫu thân ở đây, mẫu thân phạt Lam nhi cùng Lưu di nương quỳ trong sân rồi."

      Lam tỷ? Lưu di nương? Lưu di nương phải hại chết mẫu thân, rồi sau đó bước lên dòng chính thất hay sao?

      Nàng cảm thấy có cái gì đúng, vội vàng cầm chặt tay Ninh thị, ấm áp, phải lạnh băng như trong giấc mơ.

      Chẳng lẽ nàng có nằm mơ?

      Ninh thị cảm thấy thần sắc của nàng có chút quái dị, cho rằng nàng còn trong cơn ác mộng, dịu dàng xoa đầu ôn nhu dỗ nàng: " sao."

      Rồi lại tiếp: "Lưu di nương dám để ta vào trong mắt, ngày thường ỷ có lão gia sủng ái, lỗ mũi đều hướng lên trời, hôm nay lại dung tung để Lam nhi tranh cãi với con, vậy còn dám xô con rơi vào trong hồ sen!" Ninh thị khinh thường khẽ hừ tiếng, trong lời mang theo vài tia phẫn nộ: "Cũng nhìn lại cái thân phận của mình, lão gia dù có sủng nàng như thế nào chăng nữa, di nương chính là di nương, thứ xuất chính là thứ xuất, vĩnh viễn thể đứng dậy! Hừ!"

      Thấy nàng có vài phần hoảng hốt, khuôn mặt Ninh thị thêm vài phần kỳ quái: "Tĩnh Sơ con quên rồi sao? Buổi sáng con cùng Di nhi vui vẻ bên hồ sen, vừa vặn trông thấy Lam nhi cùng Thu nhi, các ngươi vừa gặp liền tranh cãi, Thu nhi đứng ở bên khuyên can, ngờ Lam nhi liền đẩy con cùng Thu nhi rơi xuống hồ sen. Lam nhi vốn biết kính nhường dưới, cần phải hảo hảo giáo huấn lại nàng!"

      Nàng cùng Thẫm Tĩnh Lam cãi nhau, Thẩm Tĩnh Lam đẩy nàng cùng Thẫm Tĩnh Thu vào hồ hoa sen?

      Đây ràng là việc của ba năm trước!

      Chẳng lẽ ... Nàng sống lại?

      Nàng vội vàng hỏi: "Mẫu thân, năm nay ta bao nhiêu tuổi?"

      Mặc dù Ninh thị cảm thấy hôm nay Thẫm Tĩnh Sơ có chút quái dị, rồi lại sờ sờ đầu của nàng, ôn nhu : "Tĩnh Sơ con quên rồi sao? Con vừa mới qua sinh nhật mười ba tuổi!"

      Mười ba tuổi! Quả nhiên là ba năm trước!

      Năm nàng mười ba tuổi, mẫu thân chưa bị bệnh mà chết, ca ca cũng chưa vì tình bình định loạn mà trúng kế, những người thân vẫn còn bên cạnh nàng, chưa từng bỏ nàng .

      chỉ có như thế, lúc này, nàng chưa nhận thức Lý Thế Hành, chưa bị Thẩm Tĩnh Di cùng Lý Thế Hành hợp lại đưa nàng rơi vào trong kế hoạch của , lại càng mến . Những phản bội tính toán còn chưa có phát sinh.

      Đến đây, còn kịp. tốt, tốt. Thẫm Tĩnh Sơ yên lặng thầm.

      "Mẫu thân." Thẫm Tĩnh Sơ mạnh mẽ dấu lại kích động trong lòng, vẫn ngừng nằm trong lòng Ninh thị làm nũng: "Nữ nhi rất nhớ người..."

      Năm mười lăm tuổi, Ninh thị chết vì bệnh, nàng khóc ba ngày ba đêm. Sau đó, phụ thân Thẩm Hoằng Uyên đưa Lưu di nương lên làm chính thất, Thẩm Nguyên Thanh từ con của di nương biến thành đích tử(con trai trưởng), Thẩm Tĩnh Lam từ thứ nữ trở thành đích nữ.

      Ninh thị cứ nghĩ rằng nàng vẫn còn chút sợ hãi, nhàng vỗ lên lưng an ủi.

      Trong phòng mảnh ôn nhu, chợt nghe trong sân có tiếng ầm ĩ, bên ngoài nha hoàn cuống quít chạy vào, mặt hoang mang kinh hoảng: "Phu nhân, tốt rồi!"

      Trang ma ma rất lo lắng, đảo mắt nhìn qua nha hoàn với mới chạy vào: " được bậy! Phu nhân còn rất khỏe!" Thấy tiểu nha hoàn giấu được vẻ sợ hãi, nàng thấp giọng hỏi: " xảy ra chuyện gì?"

      Nha hoàn bị Trang ma ma quát, dưới chân đều mềm nhũn: "Phu nhân, Lưu di nương... Thấy máu đỏ rồi!"

      "Thấy máu đỏ?" Ninh thị cau mày: " phải là đến ngày nguyệt chứ?"

      Nha hoàn run rẩy : "Nha hoàn Lưu di nương ... tháng này nguyệt của Lưu di nương đến chậm hơn sao với bình thường, chỉ sợ là nàng mang thai..."

      Ninh thị kinh sợ toát ra mồ hôi lạnh, nếu đúng là Lưu di nương mang thai, vì mình phạt Lưu di nương mà dẫn đến Lưu di nương đẻ non, khẳng định đều là do mình, nhất thời tinh thần xa sút, nàng phải nhanh chóng đến xem: "Trang ma ma, chúng ta nhìn xem."

      Thẫm Tĩnh Sơ trong lòng thầm cả kinh, tuy nàng vẫn đắm chìm ở trong sung sướng vẫn hề quên mọi chuyện, kiếp trước Ninh thị trách phạt Lưu di nương, lại để cho Lưu di nương thấy máu đỏ, suýt chút nữa đẻ non!

      Nhưng nàng nhớ kỹ, là suýt chút nữa, chứ đẻ non.

      Nàng lôi kéo tay áo của Ninh thị rồi : "Mẫu thân, Lưu di nương thấy máu đỏ, nhưng thai nhi có lẽ vẫn giữ lại được, mẫu thân mau chóng tìm đại phu cho Lưu di nương."

      Nghe được lời của Thẫm Tĩnh Sơ, bước chân Ninh thị dừng lại, Trang ma ma đỡ lấy Ninh thị, thầm bên tai Ninh thị: "Phu nhân, cần phải lo lắng, cho dù là đẻ non, vốn Lưu di nương đúng, người chỉ phạt nàng theo đúng gia pháp mà thôi, Lão phu nhân biết, cũng cái gì.

      Cho dù là đẻ non hay chỉ ra máu đỏ, Thẫm Tĩnh Sơ vẫn là nương chưa chồng, tự nhiên thích hợp nhìn những cảnh tượng dơ bẩn này, Ninh thị được Trang ma ma dìu rồi cùng nhau bước ra ngoài.

      Bên ngoài viện là mấy gốc cây quế hoa, hôm nay ngửi thấy mùi thơm của hoa quế, trong khí lại lơ lửng truyền đến mùi máu tươi ngai ngái khiến người ta có chút buồn nôn. Sắc mặt Lưu di nương có chút tái nhợt, quần áo có dính ít máu, mấy nha hoàn thay nhau chăm sóc nàng, Thẩm Tĩnh Lam đứng ở bên đong đưa thân thể: "Di nương..."

      Nhìn thấy Ninh thị ra, sắc mặt Thẩm Tĩnh Lam bỗng dưng đỏ lên, vô cùng tức giận, ngón tay chỉ vào Ninh thị và : "Ngươi, ngươi cái hung thủ giết người này!"

      Lưu di nương bỗng dưng chuyển động thân thể, trong mắt lên tia hàn cùng hận ý, giãy giụa : "Ngươi hại chết đứa con trong bụng ta, ngươi hại chết huyết mạch của Thẩm gia, ta muốn liều mạng với ngươi..."

      Thân hình Ninh thị chấn động, Trang ma ma tranh thủ thời gian đỡ lấy Ninh thị, sau đó quay mặt về phía Thẫm Tĩnh Lam rồi nghiêm nghị quát: "Lưu di nương, Tứ tiểu thư các người biết quy cũ sao! Lưu di nương có chắc rằng mình đẻ non ? Các ngươi dám vu oan cho phu nhân? Như Lưu di nương ra máu đỏ cũng có thể là nguyệt , lão nô muốn nhìn xem đến lúc đó các người ăn như thế nào với Lão phu nhân!"

      Thẩm Tĩnh Lam hoảng hồn, lúc này mới thu lại ngón tay, quay người nhìn Lưu di nương, Ninh thị lấy lại bình tĩnh, trầm ổn phân phó : "Mấy người các ngươi còn mau đỡ Lưu di nương quay về Hương Uyển nghỉ ngơi?"

      Các nha hoàn bên cạnh, tay chân bắt đầu loạn choạng nâng Lưu di nương dậy, thân thể Lưu di nương mềm nhũn, đứng cũng đứng thẳng nổi, trong miệng phát ra từng tiếng khóc thê lương: "Phu nhân hại chết hài nhi của ta, còn là nguyệt , ta muốn gặp Lão phu nhân, ta muốn gặp lão gia! Nhanh cứu con của ta!"

      Tiếng khóc tràn ngập khắp nơi trong sân , sắc mặt Ninh thị trầm xuống, Lưu di nương, biết quy củ, muốn đem tình nháo loạn lên, nàng cũng muốn nhìn xem, tình càng làm to ra, nàng ta được cái lợi gì!

      "Lưu di nương!"

      thanh đột nhiên vang tới khiến Lưu di nương ngừng khóc, khẽ giật mình, ngơ ngác nhìn rồi tỉnh lại, khuôn mặt hơi chút trắng bạch của Thẫm Tĩnh Sơ, nàng còn kiêu căng như trước, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Lưu di nương, trầm giọng : "Hôm nay Lưu di nương đẻ non hay chỉ là nguyệt còn chưa biết , sao Lưu di nương dám ở đây vu oan cho mẫu thân, trong mắt Lưu di nương còn coi mẫu thân ta là phu nhân ở đây nữa ? Còn đặt quy củ của Thẩm gia vào trong mắt nữa hay ? Cho dù thân thể Lưu di nương mang thai, nhưng chỉ là thấy máu đỏ, vậy mà Lưu di nương nguyền rủa đẻ con non, nguyền rủa Thẩm gia mất cốt nhục? Nếu ngươi muốn như vậy, vốn ngay từ đầu đẻ non, bây giờ có thể đẻ non vì ngươi rồi đó!"

      Thân thể Lưu di nương chấn động, dám lên tiếng. Ninh thị thấy thế, để tránh nghiêm trọng hóa vấn đề, phân phó nha hoàn mau chóng đỡ nàng về Hương Uyển.

      Trở về phòng lần nữa, Ninh thị sai người bưng ly trà nòng lên cho Thẫm Tĩnh Sơ, mặt mày lo lắng hỏi: "Con vừa mới tỉnh lại, khá hơn chút nào chưa? Con vẫn là khuê nữ chưa chồng, cảnh tượng dơ bẩn như lúc nãy nên nhìn."

      Thẫm Tĩnh Sơ uống trà nóng rồi lấy lại bình tĩnh, thân thể tuy còn chút suy yếu, nhưng vẫn mỉm cười : "Mẫu thân, ta sao." Đặt ly trà trong tay xuống, nàng tiếp tục : "Mẫu thân cần phải lo lắng, Lưu di nương chỉ thấy chút máu đỏ mà thôi, sinh non đâu."

      Ninh thị kinh ngạc : "Sao con biết như vậy được?"

      Thẫm Tĩnh Sơ mím môi mỉm cười: "Mẫu thân có phúc khí, thể vì việc như vậy mà bị trách phạt được".

      Ninh thị cho rằng Thẫm Tĩnh Sơ chỉ an ủi nàng thôi, miễn cưỡng mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn lo lắng bất an, cho đến khi có nha hoàn vào thông báo : "Phu nhân, Trương di nương cùng bát tiểu thư xin cầu kiến."

      Ninh thị vốn khó chịu trong lòng, xua xua tay muốn gặp, như biết sao lại : "Cho các nàng vào ."

      Trong lòng Thẫm Tĩnh Sơ có chút căng thẳng, bát tiểu thư Thẩm Tĩnh Di! Cái người kiếp trước phản bội nàng, cấu kết cùng với phu quân của nàng, đẩy nàng rơi vào trong ao sen!
      Tuyết Liênsong ngư thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 3: Ác phụ Ninh thị

      Edit: Đinh Lam

      Hai mẹ con Trương di nương từ bên ngoài tiến vào, tất nhiên là biết hết mọi việc, trong lòng tuy rất hả hê, nhưng lúc bước vào phòng mặt vẫn rất cung kính: "Phu nhân, tỳ thiếp mới làm được ít mức ôliu, thúc đẩy ăn uống, tâm tình tốt hơn, những việc buồn phiền trong lòng còn nữa..."

      Tiểu nha hoàn đón lấy đĩa sứ, đặt bàn, Ninh thị thở dài, vươn tay cầm lấy miếng đặt lên miệng: "Làm sao có thể phiền lòng... Ban đầu hai tỉ muội rơi xuống nước vừa mới tỉnh lại, Lưu di nương lại thấy máu đỏ, nếu mà sinh non ..."

      Trương di nương liền vội vàng tiến lên, đứng ở bên của Ninh thị xoa xoa hai bả vai của nàng rồi : "Phu nhân, là Lưu di nương dung túng cho Lam nhi đẩy Sơ nhi cùng Thu nhi rơi xuống nước, phu nhân trừng phạt Lưu di nương và Lam nhi là chính xác, chính là chiếu theo gia pháp, nếu Lưu di nương có sinh non, cũng là do Lưu di nương sai, Lưu di nương mang thai mà biết, hảo hảo bảo vệ huyết mạch của Thẩm gia, lại để cho Thẩm gia mất cốt nhục, mọi việc đều có quan hệ với phu nhân..."

      Trong lòng Ninh thị giật mình, Trương di nương sai, trước đó nàng biết tình, chỉ dựa theo gia pháp mà xử lý Lưu di nương, Lưu di nương có thai, lại thông báo cho nàng biết, nếu cốt nhục giữ được, chính là do Lưu di nương.

      Suy nghĩ đến đây, lòng Ninh thị hơi thả lỏng, nhưng lông mày vẫn chau lại còn chút lo lắng: "Thế nhưng mà nếu lão gia trách cứ..."

      Trầm Hoằng Uyên vốn luôn sủng ái Lưu di nương, mặc kệ việc này do bên nào sai, nàng vẫn phải gánh vác trách nhiệm.

      Lực đạo trong tay Trương di nương thả ra chút: "Phu nhân cũng làm sai, sao lão gia trách cứ được? Thái độ của Phu nhân cứng rắn chút, bằng lão gia bị Lưu di nương châm ngòi, chừng còn tưởng rằng tất cả là do Phu nhân..."

      "A......" Ninh thị nghe xong như có quyết định trong lòng.

      Trương di nương thấy thế, vừa cười vừa hỏi: "Hai chị em có sao chứ? Tỳ thiếp nghe Di nhi xong giật mình khiếp sợ!"

      Thẩm Tĩnh Di nãy giờ cúi đầu đứng yên lặng ở bên cạnh cũng hơi ngẩng đầu, trong mắt đầy đủ ân cần: "Tỷ tỷ có sao chứ? Đều do muội muội vô dụng, khuyên can được Lam tỷ tỷ..."

      Từ lúc mẹ con nàng bước vào, nàng vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, nếm qua những việc kiếp trước, càng nhận ra dối trá của hai mẹ con trước mắt. Thẩm Tĩnh Di biết diễn, kiếp trước, trước mặt nàng luôn giả bộ ôn thuần(ôn hòa thuần hậu), rồi lại thừa dịp nàng chú ý liền quay lại cắn nàng cái, mà cái người Trương di nương này, cũng tuyệt đối phải là dạng người lương thiện gì, tuy luôn ủng hộ mẫu thân nàng, nhưng thực tế chính là ly gian mẫu thân cùng phụ thân của nàng!

      Thẫm Tĩnh Sơ nắm chặt hai tay, các đốt ngón tay bị nàng bóp chặt đến trắng bệch, nhưng chỉ thản nhiên : " có việc gì."

      Ninh thị lơ đễnh, cho rằng nàng mới vừa tỉnh, còn có chút mệt mỏi, liền đuổi hai mẹ con Trương di nương . Đối đãi hai mẹ con Trương di nương cần cẩn thận đề phòng, Thẫm Tĩnh Sơ đuổi hết nha hoàn xuống dưới, sắc mặt cực kì nghiêm túc, với Ninh thị: "Mẫu thân, người nên dễ dàng tin tưởng những lời của Trương di nương!"

      Ninh thị thập phần kinh ngạc: "Nàng cũng có đạo lý, trong việc này ta có sai, nếu phụ thân ngươi trách cứ ta, chính là thiên vị rồi..."

      "Mẫu thân!" Thẫm Tĩnh Sơ cắt ngang lời của Ninh thị: "Đạo lý này sai, cho dù phụ thân có nghiêng qua bên, nhưng mẫu thân nên nhớ điều này mẫu thân phải là di nương, mẫu thân đường đường là phu nhân của An Viễn hầu Hầu phủ, sao có thể đánh đồng cùng kiến thức với Trương di nương được!"

      Thấy Ninh thị kinh ngạc nhìn mình, Thẫm Tĩnh Sơ mới ý thức tới giọng điệu của nàng quá nghiêm túc, cũng có chút ý vị răn dạy, giọng lập tức mền xuống: "Con như vậy là muốn tốt cho chúng ta, nếu như mẫu thân chịu nhín nhường phụ thân, phụ thân nhất định cảm thấy mẫu thân vừa hào phóng vừa ôn nhu lương thiện... phải gánh vác danh hiệu ác phụ..."

      Ninh thị nghe xong lông mày khẽ động.

      Nàng vốn là nữ nhi của tướng quân, tính tình vốn ngay thẳng, ghét ràng, cũng thèm ở sau lưng làm những thứ mờ ám kia, so mưu với Lưu di nương ôn nhu mền mại, tất nhiên bằng, biết tại sao lại bị người ta đồn thổi rằng nàng chuyên ghen ghét ức hiếp những di nương khác, vì thế nàng được mọi người tặng cho danh hiệu là ác phụ, Ninh thị lại biết chối cãi. Ác phụ đấy, chính là ức hiếp các di nương và thứ nữ.

      Thấy lông mày của Ninh thị hơi thả lỏng, Thẫm Tĩnh Sơ lại : "Mẫu thân vốn tâm địa lương thiện, tính tình lại có chút ngang bướng, nếu phải bị người ta xúi giục, phụ thân sao có thể hiểu lầm mẫu thân, chuyển sang sủng ái Lưu di nương được..."

      Mặc dù Trầm Hoằng Uyên đến mức ái thiếp diệt vợ, đến cùng vẫn luôn bảo toàn thể diện của chính thê, nhưng Ninh thị biết , mỗi lần tới Cẩm Uyển, chỉ là làm theo phép tắc, gia tăng huyết mạch Thẩm gia mà thôi.

      "Trương di nương... Đối với ta trung thành và tận tâm... Làm sao xúi giục ta được..." Ninh thị do dự . Dường như nàng cũng nhớ mỗi lần nghe theo lời của Trương di nương, nàng luôn được ưu thế, chính là luôn tranh cãi huyên náo với Thẫm Hoằng Uyên.

      Thẫm Tĩnh Sơ khỏi hừ lạnh tiếng : "Mẫu thân, nếu như Trương di nương tâm trung thành với người, sao có thể bò lên giường của phụ thân! Nàng chỉ muốn mượn sức của mẫu thân mà thôi! Trương di nương như thế, Thẩm Tĩnh Di cũng như thế!"

      Quả nhiên Ninh thị vừa nghe xong sắc mặt liền trầm xuống, tuy rằng nàng biết Thu Cúc rút cuộc dùng thủ đoạn gì lại để cho lão gia vừa ý nàng, nhưng là, từ khi nàng thăng lên làm di nương, tiếng xấu của nàng càng lớn hơn, quan hệ cùng Lưu di nương vốn cũng tốt.

      Cũng biết tại sao Thẫm Tĩnh Sơ còn lại hiểu nhiều như vậy, gõ gõ trán của nàng rồi : "Tiểu hài tử, về sau cần phải ăn như người lớn như thế. Huống chi Di nhi cũng làm chuyện gì có lỗi với con, con cần phải đề phòng nàng, chớ làm tổn thương đến tình cảm tỷ muội."

      Ai Thẩm Tĩnh Di chưa từng làm gì? Bắt gian tại giường, giết người diệt khẩu, những chuyện này nàng đều trải qua, mặc dù bây giờ mọi chuyện còn chưa có phát sinh, nhưng nó ăn sâu vào trong tâm trí nàng, mãi mãi thể xóa nhòa.

      Thẫm Tĩnh Sơ biết mẫu thân bắt đầu cảnh giác với Trương di nương, thầm nhàng thở ra, nũng nịu : "Nữ nhi sao dám? Nhưng mà nữ nhi chỉ dám càn rỡ trước mặt mẫu thân mà thôi!"

      Bên ngoài nha hoàn báo lại, bên Lê Uyển cửu tiểu thư cũng tỉnh, nhưng vẫn còn mê sảng, quên rất nhiều chuyện. Ninh thị thoáng nhíu mày, sau đó thưởng chén tổ yến cho cửu tiểu thư bồi bổ cơ thể.

      Nha hoàn lên tiếng rồi lui ra, Bảo vào bẩm: "Phu nhân, đại phu tới xem qua Lưu di nương rồi, nàng đúng là mang thai, tuy đổ máu, nhưng ảnh hưởng đến bào thai, phu nhân có thể an tâm."

      Ninh thị nhàng thở ra, làm nàng lo lắng muốn chết, mặc dù phải là của nàng cốt nhục, nàng cũng dám làm ra những tình bỉ ổi như thế.

      "Nhưng mà..." Bảo do dự : "Lão gia vừa mới qua Hương Uyển, Lưu di nương ..."

      Thấy Bảo do dự, Ninh thị cũng hiểu Lưu di nương khẳng lại bắt đầu làm to chuyện, quát to tiếng: "Nàng cái gì?"

      Bảo cắn cắn môi : "Lưu di nương tứ tiểu thư chỉ là vô tình đẩy ngã lục tiểu thư, phu nhân biết thân thể nàng khỏe, còn cố ý bắt nàng phải quỳ trong sân, còn phu nhân... phu nhân cố ý mưu hại cốt nhục trong bụng nàng!"

      "Cái gì!" Ninh thị giận dữ đạp bàn, Lưu di nương dám đối trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, dám trước mặt lão gia bôi nhọ trong sạch của nàng.

      Bảo dám ngẩng đầu, Thẫm Tĩnh Sơ lập tức khuyên can Ninh thị: "Mẫu thân, Lưu di nương xưa nay vốn như vậy, nếu như vậy, mẫu thân khi trông thấy phụ thân, thái độ càng phải khiêm tốn, bằng với thái độ bây giờ của mẫu thân, phụ thân chắc chắn càng hiểu lầm mẫu thân hơn mà thôi!"

      Ninh thị nghe vậy, thu lại tức giận, lại trông thấy rèm che rung động, bóng dáng nam tử trung niên tuấn cao ngất bước vào, giọng điệu giận mà uy: "Hôm nay xảy ra chuyện gì!"
      Tuyết Liênsong ngư thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 4: Nhận sai

      Edit: Đinh Lam


      Ninh thị sững sờ, trong lòng Thẫm Tĩnh Sơ lộp bộp, Lưu di nương luôn dùng bộ dáng điềm đạm đáng để phụ thân tin rằng mẫu thân muốn hãm hại cốt nhục của nàng ta, mà từ trước đến nay mẫu thân luôn bị mang tiếng xấu bên người, trách sao mà phụ thân tin mẫu thân.

      Thẫm Tĩnh Sơ vội vàng chỉnh đốn lại áo ngủ trắng của nàng, tóc đen như mực rơi ở bên vai, dưới bộ áo trắng đơn bạc lộ ra cơ thể gầy yếu, mặt có chút tái nhợt, nàng quỳ ở trước mặt Thẫm Hoằng Uyên, giọng mang phần hối lỗi: "Phụ thân, là nữ nhi sai! Mong phụ thân trách phạt".

      mặt Thẫm Hoằng Uyên khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc, Lưu di nương có Lam nhi cẩn thận đẩy Sơ nhi cùng Thu nhi té vào hồ sen, vốn cũng chú ý điều này chỉ lo nhìn vết máu người Lưu di nương mà quên mất tra xét việc này.

      Nhớ kỹ Thẫm Tĩnh Sơ cũng vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn suy yếu, vội vàng tiến lên nâng nàng dậy, đỡ nàng ngồi lên giường, Thẩm Hoằng Uyên đứng ở bên cạnh cất giọng hỏi: "Tĩnh Sơ làm sai ở chỗ nào?"

      Ngữ khí tuy vẫn nhạt nhưng còn tức giận khi mới bước vào.

      Ninh thị cũng nghi ngờ nhìn Thẫm Tĩnh Sơ, ràng lần này là Thẫm Tĩnh Lam sai, mặc dù vì để cho Thẫm Hoằng Uyên trách cứ nàng phạt Lưu di nương quỳ trong sân khiến nàng phải chảy máu, nhưng cũng muốn đem toàn bộ lỗi nhận hết về mình?

      Thẫm Tĩnh Sơ khe khẽ cắn lấy môi dưới, mặt là mảnh áy náy: "Đều là nữ nhi tốt... Nữ nhi vốn là đích nữ, từ theo ma ma học lễ nghi của tiểu thư khuê các, cho tới nay vẫn làm đúng theo khuôn phép, dám bỏ ra sau đầu làm ảnh hưởng đến bộ mặt của Thẩm gia. Tuy rằng hôm nay là do thứ tỷ vô lễ, Tĩnh Sơ cũng nên vì thế mà cãi nhau với nàng, mất dáng vẻ, đáng lẽ phải nhượng bộ Lam tỷ, tránh mất hòa khí giữa hai tỉ muội..."

      Thẫm Tĩnh Sơ nâng khuôn mặt nho lên nhìn Thẫm Hoằng Uyên, trong đôi mắt dịu dàng hơi ửng đỏ, nước mặt chực chờ rơi xuống: "Đều do Tĩnh Sơ chịu nhún nhường, cho rằng thân phận đích nữ phải cao hơn thứ nữ, nên mới chịu nhượng bộ, mới khiến cho tỉ tỉ tức giận đẩy Tĩnh Sơ cùng Tĩnh Thu muội muội vào hồ sen... Tĩnh Sơ tự cho mình đúng tranh cãi với tỉ tỉ, đả thương tình cảm tỉ muội... Tĩnh Sơ cầu phụ thân trách phạt..."

      Vừa dứt lời, nước trong hốc mắt tràn ra, tăng thêm vài phần điềm đạm đáng , khi chuyện lại dùng ngôn từ khẩn thiết, có ý tứ dám trách cứ Thẫm Tĩnh Lam, ngược lại đem toàn bộ sai lầm nhận hết về mình.

      Thẫm Hoằng Uyên nhìn nữ nhi ôn nhu trước mặt, tuy rằng trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng sắc mặt cũng hòa ái hơn, giọng cũng mềm hơn: "Hôm nay Tĩnh Sơ lại ôn nhu như vậy, việc này cũng phải là lỗi của con, là Lam nhi sai, nàng nên cùng con tranh chấp, lại càng nên đẩy con cùng Thu nhi vào trong hồ sen, làm sai phải phạt, để cho nó thu lại cái tính khí này ."

      Thẫm Tĩnh Sơ vẫn cúi đầu, lại thầm nắm chặt tay Ninh thị, lúc này Ninh mới tỉnh lại từ trọng mộng: "Lão gia, thiếp thân cũng sai!"

      A? Nàng cũng sai? Thẫm Hoằng Uyên nghi hoặc nhìn hai người, hôm nay hai người này bị làm sao đây? Sao tranh nhau nhận hết lỗi về mình?

      Ninh thị cúi đầu : "Hôm nay Lam nhi làm sai quy cũ, đem Tĩnh Sơ đẩy vào hồ sen, dựa theo gia quy mà phạt... Nhưng trước đó thiếp thân biết Lưu di nương mang thai, Lưu di nương cũng chưa từng cho thiếp biết... May mắn là nàng gặp việc gì, bảo vệ được huyết mạch Thẩm gia, nếu thiếp thân còn mặt mũi nào mà đối mặt với lão gia, còn mặt mũi nào mà đối mặt với liệt tổ liệt tông của Thẩm gia nữa!"

      Có lẽ hai người chỉ có chút hiểu lầm mà thôi. Khuôn mặt nghiêm túc của Thẫm Hoằng Uyên cũng nới lỏng, rồi cất giọng : "Nếu còn chuyện gì, bây giờ Nhã Phù mang thai, phu nhân chăm sóc nàng ."

      Trong lòng Ninh thị tuy khó chịu nhưng vẫn cố kiềm chế, mỉm cười: "Vâng."

      Thẫm Hoằng Uyên hài lòng gật đầu, tuy rằng Ninh thị bỗng nhiên còn bướng bỉnh cao ngạo, chủ động nhận sai khiến có chút hiểu, nhưng như vậy phải là rất tốt hay sao, cũng muốn chính thất với tiểu thiếp ngày đêm đấu đá ngừng: "Lam nhi cần phải hảo hảo quản lý, hai ngày nữa nàng hãy tìm ma ma tới dạy quy củ cho nó, cần phải quản giáo chặt."

      Ninh thị sững sờ, trông thấy Thẫm Hoằng Uyên cúi đầu trầm mặc, Thẫm Tĩnh Sơ thầm nghĩ chắc Thẫm Hoằng Uyên suy nghĩ đêm nay dùng bữa ở đâu đây, bỗng nhiên nàng mở miệng: "Tĩnh Sơ còn đáng ngại rồi, Thu muội muội cũng tỉnh lại, khẳng định trong lòng rất nhớ phụ thân, nếu phụ thân qua thăm Tĩnh Thu muội muội ?"

      Trong lòng Thẫm Hoằng Uyên đúng là suy nghĩ đêm nay ngủ lại nơi nào, Thẫm Tĩnh Sơ cùng Nịch Thủy chịu kinh sợ, Lưu di nương suýt nữa sinh non khiến phải phân vân, chợt bên tai truyền đến giọng của Thẫm Tĩnh Sơ, mới chợt nhớ tới Thẫm Tĩnh Thu cũng rất sợ hãi, ý nghĩ trong đầu lóe lên, gật đầu rồi : "Ừ. Ta Lê Uyển nhìn Thu nhi chút, chốc nữa tới đây dùng bữa."

      Ninh thị cùng Thẫm Tĩnh Sơ cúi đầu : "Lão gia/phụ thân tạm biệt"

      Khi Thẫm Hoằng Uyên rời , Ninh thị gõ gõ cái trán của Thẫm Tĩnh Sơ: "Quỷ nha đầu, hôm nay mẫu thân mới biết con là nha đầu thông minh nhanh nhẹn đó."

      Thẫm Tĩnh Sơ cười : "Mẫu thân nhanh chuẩn bị . Nhớ kỹ, ngàn lần chớ nên cứng rắn với phụ thân, nam nhân đều thích ăn mềm ăn cứng, nếu mẫu thân cứ như vậy người thua thiệt vẫn chỉ là người!"

      Ninh thị sững sờ, dường như vẫn suy nghĩ về những lời của nàng, sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần: "Nha đầu sao hôm nay lại hiểu chuyện như vậy? trái ngược với ta."

      Nụ cười môi Thẫm Tĩnh Sơ càng thêm chói rọi: "Nữ nhi tỉnh rồi, cũng phải nhanh chóng đên vấn an tổ mẫu, để tránh tổ mẫu phải lo lắng. Mẫu thân nhanh , buổi tối phụ thân đến đây dùng cơm đó."

      Ninh thị gật gật đầu, thở dài tiếng: "Hôm nay con cũng hiểu chuyện rồi, ở bên tổ mẫu, con phải ngoan ngoãn đừng làm tổ mẫu buồn phiền, như vậy tổ mẫu mới có cách nhìn khác về con, tốt cho con hơn."

      Thẫm Tĩnh Sơ gật đầu xác nhận. Ninh thị phân phó thêm số chuyện rồi cũng rời , Tình Vân và Noãn Tuyết giúp Thẫm Tĩnh Sơ thay đổi lại trang phục, Tình Vân cầm lấy bộ xiêm y màu hồng rực rỡ chất liệu làm bằng tơ tằm thượng đẳng, giúp Thẫm Tĩnh Sơ mặc vào, Thẫm Tĩnh Sơ thoảng nhíu mày, rồi : "Hôm nay mặc bộ này, mặc bộ xanh nhạt kia ."

      "Tiểu thư?" Tình Vân ngạc nhiên .

      Thẫm Tĩnh Sơ cũng giải thích, chỉ : "Làm theo lời ta là được."

      Nàng vừa mới bị thương, mặc bộ màu nổi bật như thế, dù cho nàng bị người ta hãm hại, cũng chẳng có ai đồng tình với nàng, còn có thể rước lấy phản cảm của Lão phu nhân, kiêu căng cao ngạo. Tuy rằng mặt Lão phu nhân cái gì, nhưng nếu chiếm được thiện cảm của Lão phu nhân điều rất tốt.

      Mặc bộ y phục màu xanh lên người càng lộ ra sắc mặt tái nhợt của nàng, nhưng khuôn mặt vẫn giữ bộ dáng điềm đạm đáng .

      Cúi đầu nhìn Tình Vân bận rộn người nàng, trong lòng bỗng nhiên này ra chút nghi hoặc. Vì sao ở kiếp trước khi nàng ngã vào trong hồ nước, lại có người đến cứu? Tình Vân phải luôn mực theo sau lưng nàng hay sao?

      Khi đó nàng chạy đâu?

      Đương nhiên, nếu bây giờ hỏi Tình Vân nàng cũng lấy được đáp án chính xác, đè nghi hoặc trong lòng xuống, huống chi, nàng bây giờ chính là người gặp phước trong họa.

      Nhưng mà, nếu có người bất trung với nàng, hợp tác cùng thứ muội tính toán lên người nàng... Cái này đương nhiên cần tới nữa rồi.

      Từ trước đến nay, Tình Vân là nha hoàn rất thích biểu , miệng lưỡi lanh lợi, kiếp trước rất hợp với khẩu vị của nàng, vì thế đối xử với nàng ta cũng rất tốt. Nhưng kiếp này nàng lạnh nhạt nhìn Tình Vân, cảm thấy nha đầu này có chút ân cần quá mức, đây chính là kẻ đầy mưu tính toán nhưng lại ngu xuẩn biết thời thế.

      Thay xong quần áo, Tình Vân lại muốn cùng nàng tới vấn an Lão phu nhân, Thẫm Tĩnh Sơ cũng hỏi kỹ, chẳng qua chỉ tùy ý, mang theo Noãn Tuyết.

      Lúc ra ngoài, bỗng nhiên trong lòng nổi lên trận lo lắng, thấp giọng phân phó Yến Thảo vài câu. Yến Thảo nghe xong có chút sững sờ, nhưng vẫn cúi đầu làm theo.

      Thẫm Tĩnh Sơ đường ra tiểu viện, hai chân giẫm lên những bậc đá màu xanh ngọc, nhàng phát ra tiếng động. Những lễ nghi dành cho tiểu thư khuê các nàng nắm rất , chưa từng quên , tuy rằng kiếp trước tính khí của nàng có chút kiêu căng ngang bướng, nhưng nàng biết , đích nữ, cùng thứ nữ, vận mệnh nhất định bao giờ giống nhau.

      Bước chân chậm rãi con đường màu xanh, trong đầu suy nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Nhìn mặt trời lên cao hơn nửa, nàng cảm thấy như trôi qua đời.

      Kiếp trước sai lầm, nàng thể tái phạm, những thứ kiếp trước mất , kiếp này, nàng từ từ đòi lại!

      Bỗng nhiên, bóng đen ngăn trước mắt nàng. Nàng nhàng nâng đầu, trong mắt gợn sóng chút sợ hãi, giọng kẽ gọi: "Thanh ca ca."
      Tuyết Liênsong ngư thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :