1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ bận rộn - Vũ Tịch Nhan (24/300) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ĐÍCH NỮ BẬN RỘN


      Tác giả: Vũ Tịch Nhan

      Nguồn Convert: Tangthuvien (Nothing_nhh)

      Editor: koame11

      Độ dài: Hơn 300 chương - 2 quyển


      Giới thiệu:

      - Gia đấu, cung đấu.

      - Trùng sinh có, Xuyên

      - Nam sạch

      - Nữ Chính: Thẩm Tĩnh Sơ

      - Nam chính: chưa tiết lộ

      - Truyện có nhiều tuyến nhân vật đa dạng, chỉ tập trung vào nữ chính nên các bạn cảm thấy đỡ trùng lắp hơn.

      ( nhiều để mọi người từ từ tìm hiểu)


      Tốc độ: Tùy tình hình mọi người ủng hộ , cố gắng ít nhất 1 tuần/1 chương

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: Sống lại

      Kinh đô, phủ Đại hoàng tử.

      Thẩm Tĩnh Sơ bước chậm rãi, từng bước xuống dần bậc thềm, lặng im tiếng động, trâm cài đung đưa khẽ khàng theo chân nàng.

      Nha hoàn Tình Vân theo sau, tay bưng chén canh gà.

      Nàng nhàng vỗ lên phần bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, khẽ mỉm cười. Vừa rồi thái y cho nàng tin vui lớn, và nay nàng muốn nhanh đem tin này chia sẻ với phu quân của mình...

      Đến ngoại viện, hôm nay sân cửa lại tiếng động, người gác. khí kỳ lạ làm nàng cảm thấy có chút lạ lùng kỳ quái, vì thư phòng là nơi trọng yếu, bên trong có nhiều cơ mật, dù có mặt Lý Thế Hành cũng có người khác trông coi. khác thường hôm nay làm nàng có chút bất an.

      Chẳng lẽ người có bầu mẫn cảm hơn sao? Nàng cảm thấy hôm nay việc quan trọng phát sinh, mí mắt nãy giờ vẫn nháy liên tục, giống như báo điềm gì đó.

      Đến cửa thư phòng, vừa định gõ cữa, trong lòng lại nảy lên, nàng hình như nghe được thanh gì đó. Tay dừng động tác lại, tiếng rên rỉ từ phòng phát ra từng đợt.

      Nàng bị sốc, đây đúng là thanh nam nữ hoan ái mà.

      Những tiếng rên rỉ ngừng rót vào tai nàng. Nàng mở trừng hai mắt, thể tin được nhìn chẳm chằm vào cửa phòng, giống như xuyên qua lớp cửa mà nhìn thấu được đôi nam nữ làm chuyện tốt bên trong.

      Nàng hoảng hốt lùi về sau hai bước, vừa đụng vào chiếc cột sau lưng, thế này mới té ngã đất. Hai chân mềm nhũn, như chực ngã nhào.

      Người nam nhân lúc nào cũng nàng giờ phút này lại ở thư phòng cùng người con khác hoan ái?

      Đêm qua, còn đem nàng nâng niu lòng bàn tay, giống như nàng là báu vật vô giá của , lời vẫn còn văng vẳng bên tai "Tĩnh Sơ, đời này, ta chỉ cần nàng. Trọn đời suốt kiếp chỉ có đôi ta"

      ra tất cả đều là chuyện cười.

      Thẩm Tĩnh Sơ siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào thịt, nhói đau làm nàng tỉnh táo lại vài phần. Nàng giãy giụa đứng dậy, muốn đẩy cửa phòng ra để chất vấn kẻ lừa gạt kia.

      Ngón tay còn chưa chạm đến cửa nghe được tiếng thở dốc trong phòng dừng, giọng dịu dàng của nữ nhân vang lên "Điện hạ, chừng nào người mới cưới ta đây, người đáp ứng ta rồi, chỉ cần ta giúp người lấy được tỷ tỷ, về sau người liền nạp ta làm thiếp mà..."

      Giọng trầm thấp cực kỳ quen thuộc của nam nhân đáp lại "Việc này vội, để sau "

      Nàng ngây ngốc đứng tại cửa, giống như bị sét đánh, lúc lâu vẫn nên lời. Cửa phòng cách của nàng chỉ khoảng cách mà nàng lại cảm thấy run run, giống như là chỉ cần đẩy cửa ra là hai người xa nhau ở hai thế giới.

      Thẩm Tĩnh Di...Muội muội tốt của nàng, mẹ đẻ trước đây là nha hoàn của mẫu thân nàng, nàng lại đối đãi giống như tỷ muội ruột, vậy mà lại cùng nam nhân nàng thuơng nhất tính kế mình!

      Ngay cả thứ tình cảm mà nàng dành cho , cũng là bọn họ bày ra!

      Thẩm Tĩnh Sơ cả người phát run, xấu hổ và giận dữ chịu nổi, trận lửa giận xông lên đầu, nàng cắn chặt răn, đè nén tim mình, run run đẩy cửa gỗ nặng nề ra, đem tàn nhẫn phơi bày trước mặt mình.

      Lý Thế Hành ngồi ở giường tháp, chỉnh lại xiêm y, Thẩm Tĩnh Di vẫn là nửa thân để trần, nằm nghiêng bên, hai người nhìn thấy Thẩm Tĩnh Sơ đột nhiên phá cửa vào hết sức kinh ngạc, hoàn toàn bất động.

      Nàng cứ tưởng mình phải hung hăng mắng trận nhưng lại phát lời như nghẹn lại, căn bản thể phát ra thanh, chính là hai mắt như bốc hỏa đăm đăm nhìn hai kẻ kia.

      Lý Thế Hành sửng sốt, lúc này Thẩm Tĩnh Sơ sao lại đột nhiên chạy tới thư phòng? Hơn nữa, nàng đến đây mà sao có ai thông báo?

      Lý Thế Hành hai mắt nheo lại, theo bản năng liếc về phía Thẩm Tĩnh Di nằm bên giường. Thẩm Tĩnh Di bị ánh mắt sắc bén của làm chột dạ, nhanh chóng lấp liếm, vẻ mặt hoảng loạn "Tỷ tỷ sao lại đến đây?"

      Thẩm Tĩnh Sơ nhìn nàng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lý Thế Hành. bị nàng nhìn có chút sợ hãi, chỉ phải mở miệng "Tĩnh Sơ..."

      "Lý Thế Hành, nguơi thế nhưng lại gạt ta."
      Nghĩ đến chính mình giận dữ trong lòng nhưng lại ngờ giọng vẫn bình tĩnh khác thường, giống như bình yên trước đêm bão táp.

      "Tĩnh Sơ, nàng nghe ta giải thích ...ta"
      Lý Thế Hành mở miệng muốn nhưng lại phát mình chẳng có gì để biện giải được, bị chính thê bắt được thông dâm tại giường, thử hỏi còn gì để giải thích?

      Thẩm Tĩnh Sơ đứng lẳng lặng chờ lên tiếng mà Lý Thế Hành sau lúc lâu cũng ra được cái lý do gì, nàng cười lạnh, giọng mỉa mai "Giải thích? Nay ta cũng chờ xem nguơi giải thích ra sao?"

      Nàng vẫn nhìn khuôn mặt , cho tới bây giờ, vẫn chẳng có tia hoảng loạn nào, vẫn như trước bình tĩnh. Trước kia nàng cực kỳ thích kiểu mặt lạnh này, vẫn hi vọng có thể là người làm thay đổi khuôn mặt như băng tuyết kia,. Mỗi khi mỉm cười là lúc vì nàng mà làm băng tan chảy, giống như là ban cho nàng đại ân.

      Mà nay khuôn mặt chút biểu cảm nào, nhìn nàng mà giống như đem nàng đẩy ngã vào hầm băng, lạnh đến xuơng cốt, làm cả người nàng run rẩy thôi.

      Tim như bị dao cắt, quay đầu nhìn lại, nàng tuyệt vọng xoay người rời .

      Bóng dáng gầy yếu của nàng phiêu theo gió vô cùng bất lực và đơn.

      Thẩm Tĩnh Di nhanh chóng chỉnh lại quần áo, ôn nhu "Điện hạ đừng lo, ta khuyên tỷ tỷ"

      Lý Thế Hành thu ánh mắt lại, nhìn chằm chẳm Thẩm Tĩnh Di "Nguơi dám tính kế bổn vuơng?"

      Thẩm Tĩnh Di trong lòng hốt hoảng, vội vàng quỳ xuống "Tĩnh Di dám!"

      làm sao biết được? Nàng bất quá chỉ muốn tỷ tỷ biết, rồi buộc nạp nàng mà thôi.

      Lý Thế Hành lạnh giọng, tính toán này nhặt này, chẳng lẽ còn biết? Nữ nhân ngu xuẩn này, suýt nữa làm hỏng hết kế hoạch của !

      Tâm tứ của lại bay theo nữ nhân vừa phẫn nộ rời , trong mắt nàng tràn đầy lửa giận, châm chọc, thất vọng, làm cảm thấy phiền chán.

      "Còn mau "
      thản nhiên phân phó.

      Thẩm Tĩnh Di ngẩn người, lập tức phản ứng, đứng dậy đuổi theo nữ nhân vừa xa.

      Thẩm Tĩnh Sơ...Lý Thế Hành ngẫm lại tên nàng, lo lắng trong lòng. Nàng bất quá chỉ là phần của kế hoạch, sao trong lòng lại vì nàng mà loạn lên?

      Thẩm Tĩnh Sơ lảo đảo đường hiểu sao lại đến hồ Cẩm Lý. Trong ao Cẩm lý, những chú cá tự do bơi qua bơi lại, nhưng nàng khỏi cảm thấy bị châm chọc.

      Ngày ấy, tại ngày đại thọ của tổ mẫu, nàng vô tình ngang qua hồ nước, bị những chú cá kia thu hút, bất cẩn trượt chân, bị cứu, chính là lúc kinh ngạc đó mà trái tim của nàng bị cướp mất.

      Nàng là ngu xuẩn, tin tưởng nam nhân này thực lòng mình, như thế xem ra, chỉ lợi dụng thân thế cua nàng, lợi dụng thế lực gia đình nàng thôi.

      là buồn cười quá...Nàng nhịn được cười ra tiếng, mang theo vài phần chua xót, cổ họng giống như có hàng vạn kim châm đau. Mí mắt nhắm lại nhưng phát ra biết tự bao giờ khuôn mặt đẫm nước mắt.

      "Tỷ tỷ..."giọng mềm mại của Thẩm Tĩnh Di vang lên sau lưng, Thẩm Tĩnh Sơ nhanh chóng lau nước mắt, xoay người lạnh lùng nhìn lại "Như thế nào? Ngươi tính cầu xin ta cho ngươi qua cửa sao? Đừng hòng mơ tưởng!"

      "Ha ha ha ha.." Thẩm Tĩnh Di nũng nịu cười "Tỷ tỷ sao lại chấp nhất như thế?"

      Thẩm Tĩnh Sơ nghiêm mặt "Ngươi đừng có giả bộ nữa! Cút cho ta! Ta muốn nhìn thấy ngươi!"

      Thẩm Tĩnh Di sắc mặt thay đổi, cuối cùng cũng thay đổi nét mặt tươi cười giả tạo, trong mắt có chút thâm hiểm "Tỷ tỷ, việc đến nước này, ta nghĩ còn do ngươi quyết định nữa đâu!"

      "Ngươi tưởng điện hạ lòng thích ngươi sao? Điện hạ chẳng qua là lợi dụng ngươi thôi" Thẩm Tĩnh Di lộ vẻ châm chọc "Ba năm trước đây, tại hồ cẩm lý trùng hợp cứu ngươi, trong cung lại tình cờ gặp ngươi, còn có ngày hội thưởng hoa nữa...Tất cả chẳng qua là do ta cùng điện hạ thiết kế thôi. Ngươi lại cho là ngươi toàn tâm toàn ý sao? Haha..."

      Thẩm Tĩnh Di cười lớn, đem tất cả những chuyện đó tàn nhẫn ra "Muội muội ta đây... là người của điện hạ từ ba năm trước rồi"

      Vừa , Thẩm Tĩnh Di liền lặng lẽ đến bên cạnh Thẩm Tĩnh Sơ.

      Thẩm Tĩnh Sơ bị chân tướng việc từ miệng Thẩm Tĩnh Di làm cho thất thần. Ba năm trước, bọn họ cùng nhau cấu kết, Thẩm Tĩnh Di khi đó muốn giúp Lý Thế Hành cưới nàng, lấy Thẩm gia đích nữ làm vợ?

      "Ta là đích tỷ của nguơi, ngày thường đối đãi ngươi tệ, vì sao ngươi lại hại ta?"
      Thẩm Tĩnh Sơ phẫn nộ nhìn chằm chằm Thẩm Tĩnh Di, ánh mắt sắc bén như dao, dường như hận thể đâm nàng vạn lần.

      "Đối đãi tệ?"
      Thẩm Tĩnh Di trào phùng "Tỷ tỷ là đích nữ cao quý, muội muội ta chẳng qua chỉ là thứ nữ thôi, cho tới nay chỉ vẫn là con chó theo bên cạnh ngươi thôi!" Thẩm Tĩnh Di nhớ tới những lúc nhục nhã, cảm thấy giận dữ.

      Thẩm Tĩnh Di...sao lại có oán hận sâu như vậy với nàng?

      Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Thẩm Tĩnh Di, còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn bị đẩy mạnh vào bụng rơi xuống hồ.

      Hồ nước rất sâu, Thẩm Tĩnh Sơ hai chân chạm đáy, biết bơi, chỉ có thể giãy dụa "Cứu mạng...cứu mạng..."

      Thẩm Tĩnh đứng bên bờ, lẳng lặng nhìn Thẩm Tĩnh Sơ giãy giụa, khẽ mở miệng "Vốn dĩ ta chỉ cầu vị trí quý thiếp thôi, nhưng ngươi nay lại có bầu, chỉ sợ điện hạ mềm lòng, ta lại thể chấp nhận được...Tỷ tỷ, xin lỗi, muốn trách hãy trách mệnh ngươi ngày trước quá tốt mà thôi"

      Nước ao lạnh lẽo dần thấm vào cơ thể Thẩm Tĩnh Sơ, nàng cảm giác da thịt ngày lạnh, sinh mệnh đần biến mất, trước mắt chỉ còn màu đen, trong đầu tất cả còn lại là ký ức với Lý Thế Hành, bông tuyết như bay quanh nàng, bao phủ lấy nàng.

      Nếu hết thảy có thể làm lại được tốt biết bao...

      Nàng mông lung như trở lại ngày ấy, khi mẫu thân chưa qua đời, nằm chiếc giường ấm áp, nghe giọng mẫu thân khẽ bên tai.

      "Mẫu thân..." Nàng giống như nghe được tiếng mình làm nũng trong lòng mẫu thân.

      "Tĩnh Sơ ngoan..." giọng mẫu thân bên tai dần biến mất, càng ngày càng xa, chỉ có trống trãi vây quanh nàng.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2: Di nương chảy máu

      "Tĩnh Sơ, tỉnh tỉnh nào..."
      Ngay lúc lạnh lẽo đôi bàn tay ấm áp nhàng vuốt mặt nàng, mí mắt dù thấy nặng nề, rốt cuộc cũng cố gắng mở ra được rồi.

      "Mẫu...thân?" Nàng ngập ngừng, khóe mắt còn mê mang, dám chớp mắt hay có động tác gì, sợ đây chỉ là giấc mộng, chỉ cần khẽ động là biến mất ngay.

      Ninh thị cười cười, nhàng vỗ mái tóc đen an ủi: "Mẫu thân đây, mẫu thân phạt Lam nhi và Lưu di nương quỳ trong sân rồi."

      Lam nhi? Lưu di nương? Lưu di nương phải được nâng lên chính thất sau khi mẫu thân qua đời sao?

      Nàng mơ hồ cảm thấy đúng lắm, vội vàng cầm tay Ninh thị, cảm nhận ấm áp, khác hẳn giấc mộng băng giá kia.

      Chẳng lẽ là mình nhưng lại phải là nằm mơ?

      Ninh thị thấy nàng biểu cảm quái dị, chỉ nghĩ nàng còn kinh hoảng, chỉ ôn nhu " có gì đâu"

      "Lưu di nương kia cũng quá quắt xem ta ra gì, ngày thưởng ỷ vào sủng ái của lão gia , mũi hếch lên trời, nay lại còn dám dung túng cho Lam nhi cãi nhau với ngươi, đem ngươi đẩy xuống hồ sen nữa!"
      Ninh thị khinh thường hừ , trong giọng lại tăng giận dữ: "Cũng nhìn lại thân phận của mình, lão gia có sủng nàng thế nào nữa di nương chỉ là di nương, thứ xuất chính là thứ xuất, vĩnh viễn thay đổi được! Hừ!"

      Thấy nàng có phần hoảng hốt, Ninh thị thắc mắc:
      "Tĩnh sơ, ngươi quên rồi sao? Buổi sáng ngươi cùng Di nhi ở sân dạo mát, vừa gặp Lam nhi và Thu nhi, các ngươi lời qua tiếng lại cãi nhau, Thu muội khuyên bảo được nhưng ngờ Lam nhi dám đem ngươi cùng Thu muội đẩy xuống hồ sen! Lam nhi ngày càng có tôn ti, thế nào cũng phải giáo huấn nghiêm chỉnh lại!"

      Nàng cùng Thẩm Tĩnh Lam cãi nhau, Thẩm Tĩnh Lam đem nàng và Thẩm Tĩnh Thu đẩy xuống hồ sen?

      Đây là ràng là chuyện xảy ra ba năm trước mà?

      Chẳng lẽ là...nàng sống lại sao?

      Nàng vội vàng hỏi "Mẫu thân, năm nay ta mấy tuổi?"

      Ninh thị mặc dù cảm thấy hôm nay nàng có chút kỳ quái, vẫn xoa đầu nhàng trả lời "Tĩnh sơ sao lại quên rồi? Ngươi mới vừa qua sinh nhật mười ba tuổi đó thôi!"

      Mười ba tuổi! quả nhiên là ba năm trước mà!

      Năm đó nàng mười ba tuổi, mẫu thân chưa bị bệnh, ca ca chưa từng bị trúng bẫy lúc bình định loạn dân, người thân vẫn còn đây, chưa từng rời xa nàng.

      chỉ có như thế, lúc này, nàng còn chưa từng gặp Lý Thế Hành, chưa bị Lý Thế Hành cùng Thẩm Tĩnh Di thiết kế, lại càng chưa từng thương . Những việc này vẫn còn chưa phát sinh.

      Tất cả vẫn còn kịp. tốt, là tốt. Thẩm Tĩnh Sơ thầm.

      "Mẫu thân" Thẩm Tĩnh Sơ trong lòng kích động, tựa vào lòng Ninh thị làm nũng "Nữ nhi rất nhớ người..."

      Năm nàng mười lăm tuổi, Ninh thị chết vì bệnh, nàng khóc ba ngày ba đêm. Sau đó, Thẩm Hoàng Uyên phụ thân nàng nâng Lưu di nương làm chính thất, con vợ kế Thẩm Nguyên Thanh thành trưởng tử, Thẩm Tĩnh Lam từ thứ nữ nhảy lên vị trí đích nữ.

      Ninh thị chỉ nghĩ là nàng vẫn còn sợ hãi, nhàng vỗ lưng an ủi.

      lúc mẹ con nàng tâm tình chợt nghe trong viện có thiết thét chói tai, bên ngoài nha hoàn cuống quýt chạy vào, mặt mày kinh hoảng "Phu nhân, tốt!"

      Trang mama nghiêm mặt, nhanh chóng quát nha hoàn mất bình tĩnh vừa rồi " thể bậy! Phu nhân vẫn tốt đó thôi!" Nhìn thấy tiểu nha hoàn bối rối, bà nén giận hỏi "Phát sinh chuyện gì"?"

      Nha hoàn bị Trang mama nghiêm khắc mắng liền run run :
      "Phu nhân, Lưu di nương...bị ra máu!"

      "Ra máu?" Ninh thị nhíu mày hỏi: "Có phải là nguyệt tới ?"
      Nha hoàn run run "Nha hoàn của Lưu di nương là gần đây nguyệt tín của di nương bị trễ, chỉ e là Di nương có thai..."

      Ninh thị toát mồ hôi lạnh, nếu là Lưu di nương có thai, lại vì trừng phạt của mình mà làm cho di nương đẻ non khẳng định xảy ra lớn chuyện. Ninh thị hốt hoảng nhanh đứng dậy "Trang mama, chúng ta nhanh xem thôi!"

      Thẩm Tĩnh Sơ trong lòng kinh ngạc, nàng còn đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi được sống lại, nhưng lại quên mất ngày trước do Ninh thị trách phạt Lưu di nuơng làm cho nàng ta chảy máu, suýt phải đẻ non!

      Nhưng nàng cũng nhớ là chỉ suýt nữa, chứ có xảy ra .

      Nàng kéo ống tay áo Ninh thị "mẫu thân, Lưu di nuơng chảy máu nhưng thai nhi có lẽ giữ được, người nhanh gọi thầy thuốc qua khám cho di nuơng "

      Bảo nhận lệnh Thẩm Tĩnh Sơ, nhanh chóng thỉnh thầy thuốc, Trang mama trấn an Ninh thị, bên cạnh Ninh thị thầm "Phu nhân cần lo lắng, cho dù là đẻ non, cũng là Lưu di nuơng đúng, người chẳng qua làm đúng theo gia pháp thôi, lão phu nhân có biết cũng làm được gì"

      Mặc kệ là chảy máu hay đẻ non, Thẩm Tĩnh Sơ vẫn là nuơng chưa lập gia đình, nên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Ninh thị bèn sai Trang mama ra phòng ngoài.

      Sân ngoài vốn dĩ trồng nhiều hoa quế, nhưng giờ chẳng thấy mùi quế thơm ngát đâu mà chỉ lảng vảng mùi máu tuơi làm người ta phải buồn nôn. Lưu di nuơng sắc mặt tái nhợt, quần áo dính chút máu, được vài nha hoàn đỡ, Thẩm Tĩnh Lam bên cạnh "Di nuơng..."

      Nhìn thấy Ninh thị ra, sắc mặt Thẩm Tĩnh Lam bỗng dưng đỏ lên, chỉ vào Ninh thị hét to "Nguơi, nguơi là hung thủ giết ngừoi!"

      Lưu di nuơng bỗng dưng kích động, trong mắt lên ngoan độc và hiểm, giãy dụa "Nguơi hại chết cốt nhục trong bụng ta, hại chết Thẩm gia huyết mạch, ta muốn liều mạng với nguơi"

      Ninh thị chấn động, Trang mama chạy nhanh qua đỡ nàng, hướng Thẩm Tĩnh Lam quát to "Lưu di nuơng, tứ tiểu thư sao lại có thể mất quy củ như thế! Lưu di nuơng là nguyệt tín hay đẻ non vẫn chưa biết, mà các nguơi dám xấu phu nhân? Nếu Lưu di nuơng chính là nguyệt tín, lão nô liền muốn xem các nguơi như thế nào trả lời với lão phu nhân!"

      Lưu di nương nghe lời này liền được gì nữa. Ninh thị thấy thế bèn sai nha hoàn của nàng dìu Lưu di nương về Hương uyển, tránh việc càng nghiêm trọng thêm.

      Quay lại gian trong, Ninh Thị nhanh sai người đem trà nóng cho Thẩm Tĩnh Sơ, vẻ mặt lo lắng “Ngươi vừa mới tỉnh lại thấy sao rồi? Ngươi vẫn là nữ tử chưa lấy chồng, tình dơ bẩn vừa rồi quả nên nhìn thấy.”

      Thẩm Tĩnh Sơ uống trà nóng rồi bình tĩnh lại, thân mình mặc dù còn yếu nhưng lại vẫn mỉm cười “Mẫu thân, con sao đâu!”. Buông ly trà trong tay, nàng tiếp lời “Mẫu thân cần quá lo lắng, di nương bất quá chỉ chảy ít máu, có đẻ non đâu.”

      Ninh thị kinh ngạc “Làm sao ngươi biết được?”

      Thẩm Tĩnh Sơ cười cười “Mẫu thân là người có phúc khí, thể vì việc này bị phạt được.”

      Ninh thị chỉ nghĩ là Thẩm Tĩnh Sơ muốn an ủi mình, miễn cưỡng cười cười, nhưng trong lòng vẫn yên. Vừa lúc nha hoàn đến thông báo “Phu nhân, Trương di nương cùng bát tiểu thư xin gặp!”

      Ninh thị trong lúc phiền chán, vừa muốn vẫy tay bảo tiếp nhưng miệng lại “Cho các nàng vào !”

      Thẩm Tĩnh Sơ trong lòng căng thẳng.

      Bát tiểu thư Thẩm Tĩnh Di! Kẻ kiếp trước phản bội nàng, tính kế nàng, cấu kết với phu quân của nàng, đẩy nàng xuống ao, Thẩm Tĩnh Di!

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3: Ác phụ Ninh thị

      Mẹ con Trương di nương tiến vào, đương nhiên nghe được động tĩnh bên trong, trong lòng tuy có vui sướng khi có người gặp họa nhưng vẻ mặt vẫn hết sức cung kính
      “Phu nhân, thiếp vừa làm xong chút mứt ô liu, vị còn tươi mới, ăn chút tâm tình tốt lên, bớt phiền muộn…”

      Tiểu nha hoàn tiếp nhận, đặt lên bàn, Ninh thị thở dài “Làm thể nào mà có thể phiền lòng cho được…Sơ nhi rơi xuống nước vừa tỉnh lại Lưu di nương lại chảy máu, nếu là đẻ non …”

      Trương di nương bước lên phía trước, bên bóp chân cho Ninh thị, lại “Phu nhân, Lưu di nương dung túng cho Lam nhi đẩy Sơ muội cùng Thu muội, phu nhân trừng phạt là đúng theo gia pháp, Lưu di nương nếu đẻ non cũng là lỗi của di nương. Lưu di nương mang thai mà t ự biết, bảo hộ tốt huyết mạch cho Thẩm gia, làm tổn hại Thẩm gia cốt nhục, chẳng có liên hệ gì với phu nhân cả”

      Ninh thị như bừng tỉnh, Trương di nương đúng, nàng trước đó chẳng làm gì sai, bất quá dựa theo gia pháp xử trí Lưu di nương thôi. Lưu di nương nếu là có thai, về lý nên báo cho nàng biết, còn chuyện giữ được, ngược lại chính là lỗi của nàng ta.

      Nghĩ đến đây, Ninh thị bớt phiền não nhưng giọng vẫn có chút lo lắng “Nhưng nếu lão gia trách cứ …”

      Thẩm Hoàng Uyên vốn dĩ là thiên vị Lưu di nương, việc này mặc kệ đạo lý thuộc về ai, tâm luôn như vậy.

      Trương di nương bóp mạnh tay chút “Phu nhân cũng làm gì sai, lão gia sao lại trách được? là phu nhân có chút cường ngạnh bằng lão gia bị Lưu di nương xúi giục, chừng là nàng ta giăng bẫy để phu nhân rơi vào…”

      “Ừm…” Ninh thị nghe vậy trong lòng dường như có quyết định.

      Trương di nương thấy thế liền cười hỏi “Sơ muội có sao ? Thiếp nghe Di nhi kể lại sợ hoảng hồn”

      Thẩm Tĩnh Di dịu ngoan ngẩng đầu lân, ánh mắt thân tình “Tỷ tỷ có việc gì đúng ? Đều do muội muội vô dụng, khuyên được Lam tỷ…”

      Từ lúc mẹ con nàng ta vào cửa, nàng vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, trải qua việc ở kiếp trước, nàng càng cảm thấy ràng dối trá của đôi mẹ con này. Thẩm Tĩnh Di kiếp trước luôn ít , trước mặt nàng luôn tỏ vẻ đơn thuần, nhưng lại thừa dịp nàng chú ý mà cắn ngược nàng ngoan độc, mà Trương di nương này cũng chẳng phải người lương thiện, ở miệng là vì mẫu thân, nhưng ra là muốn chia rẽ quan hệ của phụ thân và mẫu thân.

      Thẩm Tĩnh Sơ nắm chặt hay tay, các đốt ngón tay bị siết chặt đến trắng bệch, thản nhiên trả lời “ có việc gì”

      Ninh thị lỡ đễnh, chỉ cho rằng nàng vừa tỉnh lại, người vẫn còn mệt nên liền xua mẹ con Trương di nương trở về. Mẹ con Trương di nương vừa Thẩm Tĩnh Sơ cũng đuổi tất cả mama nha hoàn ra ngoài, nghiêm túc với Ninh thị “Mẫu thân, người cũng thể tin lời của Trương di nương được!”

      Ninh thị hết sức kinh ngạc “Nàng ta có lý, việc này lỗi đâu phải ở ta, nếu phụ thân ngươi trách cứ, cũng là do thiên vị…”

      “Mẫu thân!” Tĩnh Sơ ngắt lời, “Đạo lý là đúng như vậy nhưng lòng người vốn dĩ luôn thiên vị, mẫu thân phải là di nương bình thường, mà là chính thê của An viễn Hầu Hầu phủ, làm sao lại kiến thức hạn hẹp như Trương di nương được!

      Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Ninh thị, Thẩm Tĩnh Sơ mới nhận ra mình quá mức nghiêm túc, lời mang hàm ý răn dạy, nên dịu giọng xuống “Mẫu thân là người có lý, nếu mẫu thân chịu hạ mình, phụ thân nhất định cảm thấy người hào phóng, khéo léo… bị gán cái danh ác phụ”

      Ninh thị nghe vậy nhíu mày, nàng vốn là con của tướng quân, tính tình vốn dĩ bộc trực ngay thẳng, thiện ác ràng, cũng ít chú ý những tiểu tiết này, đấu với Trương di nương lúc nào cũng dịu dàng kia, tự nhiên là bị lép vế hơn, biết lúc nào bị mang danh ghen tị di nương, ác độc với thị thiếp, mà cách nào chối cãi được. Mà đương nhiên là ác phụ sinh ra ác nữ ức hiếp thứ nữ.

      Nhìn thần sắc mẫu thân, Tĩnh Sơ lại thêm “Mẫu thân vốn dĩ là tâm địa thiện lương, chính là tính tình có chút cương trực, nếu phải bị kẻ có tâm xúi giục, phụ thân làm sao lại hiểu lầm người mà sủng ái Lưu di nương”

      Thẩm Hoàng Uyên mặc dù đến mức sủng thiếp diệt thê, cũng bảo toàn cho thể diện của chính thê nhưng Ninh thị cũng biết mỗi lần đến Cẩm Uyển bất quá cũng chỉ là làm theo lệ, giữ lại Thẩm gia huyết mạch thôi.

      “Trương di nương…đối với ta trung thành và tận tâm…làm sao có thể xúi giục” Ninh thị có chút do dự. Nhớ lại mỗi lần nàng nghe lời Trương di nương xong mặt ngoài quả chiếm ưu thế nhưng ra lại càng thêm khắc khẩu với Thẩm Hoằng Uyên.

      Thẩm Tĩnh Sơ hừ lạnh “Mẫu thân, nếu Trương di nương trung thành tận tâm với người sao có thể leo lên giường của phụ thân! Nàng ta chẳng qua là muốn nương nhờ mẫu thân thôi! Trương di nương cũng thế, Thẩm Tĩnh Di cũng vậy!”

      Ninh thị nghe được lời này quả sắc mặt trầm xuống, tuy rằng nàng biết Thu Cúc rốt cuộc làm gì để lão gia coi trọng, nhưng là từ sau khi nàng ta lên di nương ác danh của nàng ngày càng sâu, quan hệ với Lưu di nương cũng ngày càng kém .

      hiểu vì sao Tĩnh Sơ còn tuổi lại hiểu biết nhiều như vậy, Ninh thị bèn búng tay lên trán nàng “Tiểu hài tử, về sau đừng có trước mặt người khác những lời này. Huống hồ Di nhi còn chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi, ngươi đề phòng cũng được nhưng đừng làm sứt mẻ tình cảm tỷ muội!’

      AI Thẩm Tĩnh Di chưa từng làm? Bắt tại trận kẻ thông dâm, giết người diệt khẩu, nàng trải qua kiếp, mặc dù tại việc còn chưa xảy ra nhưng tình này trong lòng nàng sớm là chuyện ràng rồi.

      Thẩm Tĩnh Sơ tự biết trong lòng mẫu thân cảnh giác hơn với TRương di nương, liền thầm thở , cười làm nũng “Nữ nhi sao dám? Bất quá chỉ trước mặt mẫu thân thôi!”

      Bên ngoài nha hoàn báo lại, là Cửu tiểu thư ở Lê uyển cũng tỉnh, chẳng qua vẫn còn mê sảng, việc gì cũng đều quên hết. Ninh thị nhíu mày, thưởng xuống chén tổ yến, sai người dặn dò nàng ta nghỉ ngơi cho tốt.

      Nha hoàn nhận lệnh lui ra Bảo vào bẩm lại “Phu nhân, thầy thuốc khám xong, Lưu di nương quả mang thai nhưng nàng mặc dù chảy máu, thai nhi cũng chưa sao, phu nhân xin hãy an tâm”

      Ninh thị nhàng thở ra, náo loạn chết người cũng chẳng phải chuyện tốt gì, mặc dù phải cốt nhục của nàng nhưng nàng cũng đến mức làm ra chuyện tệ hại như vậy.

      “Bất quá…” Bảo do dự
      “lão gia vừa mới qua Hương uyển, Lưu di nương …”

      Thấy Bảo do dự, Ninh thị càng khẳng định Lưu di nương chẳng lời gì tốt đẹp, quát to “Nàng ta gì?”

      Bảo cắn môi “Lưu di nương Tứ tiểu thư chẳng qua là vô tình đẩy Lục tiểu thư, phu nhân biết thân thể di nương khỏe, còn bắt nàng ta quỳ xuống, phu nhân…Phu nhân cố ý hại cốt nhục trong bụng nàng ta!”

      “Cái gì!” Ninh thị giận dữ đập tay lên án, Lưu di nương này dám lật ngược phải trái, chỉ hươu ngựa, dám ở trước mặt lão gia bôi nhọ trong sạch của nàng!

      Bảo dám ngẩng đầu, Thẩm Tĩnh Sơ lập tức khuyên Ninh thị “Mẫu thân, Lưu di nương xưa nay vẫn như vậy, mẫu thân lát nữa gặp phụ thân, thái độ nên khiêm tốn ôn nhu chút, bằng với thái độ vừa nãy, khẳng định phụ thân hiểu lầm!”

      Ninh thị nghe vậy bèn cố nén giận, cố gắng bình tĩnh lại, nghe thấy bức rèm lay động, nam nhân trung niên tuấn bước vào, giọng có vẻ uy nghiêm “Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4: Nhận sai

      Ninh thị sửng sốt, Thẩm Tĩnh Sơ trong lòng có chút hốt hoảng, Lưu di nương kia chỉ dùng dáng vẻ điềm đạm đáng mà làm cho phụ thân tin tưởng mẫu thân mưu hại cốt nhục của nàng ta, mà mẫu thân vốn dĩ mang danh ác phụ, phụ thân đương nhiên là tin tưởng.

      Thẩm Tĩnh Sơ vội vàng xốc chăn gấm xuống giường, tóc dài đen phủ xuống, chiếc áo mỏng đơn bạc làm cho nàng trông càng có vẻ gầy yếu, mặt vẫn mang theo vẻ bệnh tật tái nhợt, quỳ xuống trước mặt Thẩm Hoàng Uyên, giọng mang theo thành khẩn sám hối “Phụ thân, nữ nhi sai rồi, cầu xin người trách phạt!”

      Thẩm Hoàng Uyên lộ vẻ kinh ngạc, Lưu di nương quả có rằng Lam nhi cẩn thận đẩy nàng cùng Thu muội xuống hồ sen, nhưng xem việc này, chỉ tập trung vào mỗi chuyện di nương chảy máu, xém chút nữa quên mất tình này.

      Nhìn lại Tĩnh Sơ vừa mới tỉnh dậy, thân mình còn suy yếu, tiến lên đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi, đứng thẳng bên hỏi chuyện “Tĩnh Sơ làm sai chuyện gì?”

      Giọng bình thản nhưng còn tức giận như ban nãy.

      Ninh thị cũng nghi hoặc nhìn Tĩnh Sơ, lần này ràng là lỗi của Thẩm Tĩnh Lam, vì mặc dù để cho Thẩm Hoàng Uyên trách việc nàng làm cho di nương kia chảy máu, Tĩnh Sơ cũng đến mức tự nhận hết lỗi sai về mình chứ.

      Thẩm Tĩnh Sơ khẽ cắn môi, mặt lộ vẻ áy náy “Đều là nữ nhi tốt…Nữ nhi là đích nữ, từ liền cùng mama học quy củ của tiểu thư khuê các, cho đến nay vẫn theo đúng khuôn phép, dám quên, sợ tổn hại thanh danh Thẩm gia đích nữ. Tuy rằng hôm nay là thứ tỷ vô lễ trước nhưng Tĩnh Sơ cũng nên cùng thứ tỷ khắc khẩu, mất tư cách, về lý nên nhượng bộ, để tránh tổn hại hòa khí tỷ muội…”

      Thẩm Tĩnh Sơ đem khuôn mặt nhắn ngẩng lên nhìn Thẩm Hoằng Uyên, đôi mắt trong suốt, khóc lã chã “Đều do Tĩnh sơ biết nhường nhịn, nghĩ đến thân phận đích nữ vốn dĩ cao hơn thứ nữ, chịu nhường nửa phần, mới làm cho thứ tỷ giận dữ đẩy Tĩnh Sơ cùng Thu muội rơi vào ao sen,,,Tĩnh Sơ tự cho mình đúng khi cố bảo vệ danh dự đích nữ, kỳ lại làm tổn thương tình cảm tỷ muội… Tĩnh Sơ cầu xin phụ thân trách phạt”

      Vừa nước mắt vừa trào ra, làm tăng thêm vài phần điềm đạm đáng , lời lại chân thành, có chút ý tứ trách cứ Tĩnh Lam, ngược lại đem toàn bộ sai lầm nhận về mình.

      Thẩm Hoàng Uyên nhìn nữ nhi đột nhiên trở nên nhu thuận trước mắt, trong lòng dù có nghi ngờ nhưng sắc mặt lại giãn ra, giọng ôn hòa “Hiếm khi thấy TĨnh Sơ nhu thuận như vậy, việc này phải lỗi của ngươi, là lỗi của Lam nhi, nên cùng ngươi cãi nhau, lại càng nên đẩy ngươi và Thu nhi rơi xuống hồ sen, quả phải phạt để nàng ta biết thu lại tính xấu này.’

      Thẩm Tĩnh Sơ vẫn luôn cuối đầu, thầm kéo tay Ninh thị, Ninh thị lúc này mới định thần “Lão gia, thiếp thân cũng sai rồi!”

      Sao? Nàng cũng sai? Thẩm Hoằng Uyên nghi hoặc nhìn hai mẹ con, hôm nay các nàng bị sao vậy? Như thế nào đều tranh nhau nhận sai?

      Ninh thị cúi đầu “Hôm nay vốn dĩ là Lam nhi phá hỏng quy củ, đem Tĩnh Sơ đẩy vào hồ sen, dựa theo gia quy mà phạt lỗi…Chính là thiếp thân trước đó biết chuyện Lưu di nương có thai, di nương cũng chưa từng thông báo cho thiếp thân biết chuyện…may mắn có thành chuyện lớn, bảo vệ được Thẩm gia huyết mạch, nếu thiếp thân làm sao dám nhìn mặt lão gia, làm sao dám đối mặt với liệt tổ liệt tông của Thẩm gia!”

      Có lẽ hai người chẳng qua chỉ có chút hiểu lầm thôi. Thẩm Hoằng Uyên nghiêm túc “Nếu có việc gì là tốt rồi, nay Nhã phù có thai, phu nhân nên quan tâm săn sóc hơn”

      Ninh thị trong lòng tuy vui nhưng cố gắng kiềm chế, nhàng chấp thuận “Vâng”

      Thẩm Hoằng Uyên hài lòng gật đầu, dù Ninh thị bỗng nhiên có kiêu ngạo như ngày thường, ngược lại chủ động nhận sai làm cho có chút khó hiểu, bất quá là mọi việc trong nhà đều tốt, cũng hi vọng chính thất cùng tiểu thiếp suốt ngày đấu đá “Lam nhi kia quả nên quản giáo lại, hai ngày sau nnafng hãy tìm mama giáo dưỡng lại chút quy củ, quản giáo nghiêm túc hơn.”

      Ninh thị sửng sốt, thấy Thẩm Hoằng Uyên cúi đầu trầm mặc, Thẩm Tĩnh Sơ đánh giá Thẳm Hoằng Uyên ngủ lại nơi nào hôm nay, rồi bỗng mở miệng “Tĩnh Sơ có gì đáng ngại nữa, Thu muội muội cũng tỉnh lại, trong lòng khẳng định cũng nhớ thương phụ thân, hay là phụ thân xem Thu muội chút?”

      Thẩm Hoằng Uyên đúng là cân nhắc nghỉ lại nơi nào đêm nay, Thẩm Tĩnh Sơ rơi xuống nước bị kinh hoảng, Lưu di nương suýt nữa đẻ non, đúng là nên châm chước, đột nhiên Tĩnh Sơ nhắc nhớ, mới nhớ lại vừa rỗi Thu muội cũng bị kinh hoảng, ý niệm lóe lên trong đầu, gật đầu “Ừ, ta Lê uyển xem Thu muội chút, lát nữa quay lại dùng bữa”

      Ninh thị cùng Tĩnh Sơ đều cúi đầu chào “Tiễn chân lão gia/ phụ thân”

      Tiễn Thẩm Hoằng Uyên khỏi, Ninh thị xoa xoa trán Tĩnh Sơ “Nha đầu quỷ, mẫu thân hôm nay mới biết ngươi quả là thông minh sáng suốt”

      Thẩm Tĩnh Sơ cười “Mẫu thân nhanh chuẩn bị chút . Người nhớ đừng cứng rắn với phụ thân quá, nam nhân luôn thích mềm thích cứng, mẫu thân nếu nhu thuận chịu lép vế, dù phụ thân có cương cũng nhu hòa với người thôi”

      Ninh thị sửng sốt, lúc sau mới hồi phục tinh thần “Nha đầu ngươi sao tự nhiên lại hiểu biết như vậy? Cứ như ngươi mới là mẫu thân của ta ấy”

      Thẩm Tĩnh Sơ vẫn tươi cười, chỉ “Nữ nhi tỉnh, cũng nên thỉnh an tổ mẫu, để tránh tổ mẫu lo lắng. Mẫu thân chuẩn bị , buổi tối phụ thân ở lại đây mà”

      Ninh thị gật đầu, thở dài “Nay ngươi vẫn còn , nếu dỗ dành được tổ mẫu tốt, làm người thay đổi cách nhìn mới là hảo

      Thẩm Tĩnh sơ gật đầu, đợi Ninh thị rồi, lệnh cho Tĩnh Vân Noãn Tuyết giúp nàng thay quần áo, Tĩnh Vân cầm bộ váy đỏ Hải Đường vân cẩm, tính giúp Tĩnh Sơ mặc vào nàng lại nhíu mày “Hôm nay ta mặc bộ này, hãy mặc bộ tơ lụa màu trắng

      “Tiểu thư?” Tĩnh Vân nghi hoặc

      Thẩm Tĩnh Sơ cũng giải thích thêm, chỉ “Theo chỉ thị của ta làm là được rồi”

      Nàng vừa mới bị thương, mặc sắc đỏ tía, dù vốn dĩ tổn hại gì, mặc đồ như vậy đến cũng chẳng nhận được ai đồng tình, còn rước lấy lão phu nhận phản cảm, thể bản thân quá kiêu căng. Tuy rằng trước mặt lão phu nhân gì nhưng cũng chẳng được người thích.

      Nhìn bộ quần áo trắng trong này, mặc vào càng làm sắc mặt thêm tái nhợt, khuôn mặt có vẻ đáng điềm đạm hơn.

      Cúi đầu nhìn Tĩnh Vân bận rộn xung quanh, trong lòng nàng bỗng nhiên nghi ngờ. Vì sao kiếp trước nàng ngã vào hồ nước mà có ai đến cứu? Tĩnh Vân hẳn là phải theo sau nàng chứ?

      Lúc đó nàng ta rốt cuộc đâu?

      Đương nhiên, nếu giờ tra hỏi cũng chẳng biết thêm được gì, chỉ có thể áp chế nghi ngờ, huống chi nàng là người gặp họa được phúc.

      Nhưng nếu có người đối với nàng trung thành, liên kết với thứ muội cài bẫy nàng lại là chuyện khác.

      Tĩnh Vân là nha hoàn thích thể , miệng mồm lanh lợi, kiếp trước rất được lòng nàng, làm cho nàng vui, nhưng kiếp này nàng nhìn kỹ quả có chút bất an, mưu đồ, là kẻ ngu xuấn biết thời thế.

      Thay xong quần áo, Tĩnh Vân lại xung phong nhận việc muốn cùng nàng thỉnh an lão phu nhân, Thẩm Tĩnh Sơ cũng hỏi lại, từ chối nàng ta, chỉ mang theo Noãn Tuyết.

      Vừa ra khỏi cửa, bõng nhiên trong lòng có ý, bèn thấp giọng dặn dò Yến Thảo. Yến Thảo nghe xong có chút sửng sốt nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

      Thẩm Tĩnh Sơ thẳng đường ra khỏi tiểu viện, chân thanh thoát, phát ra tiếng, Lễ nghi cần có của tiểu thư khuê các nàng đều nắm , chưa từng quên, tuy rằng kiếp trước có chút kiêu căng nhưng nàng biết đích nữ và thứ nữ, vĩnh viễn vận mệnh giống nhau.

      Bước chân chậm rãi, trong đầu hồi tưởng chuyện qua, chỉ mới nửa ngày mà cảm giác như bừng tỉnh cả kiếp.

      Sai lầm kiếp trước, nàng thể tái phạm, những gì kiếp trước mất , kiếp này nhất định nàng phải đòi lại!

      Bỗng nhiên, có bóng đen chặn đường nàng, Nàng nhàng ngẩng đầu, trong mắt chút sợ hãi, nhàng chào “Thanh ca ca”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :