1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đêm trước ly hôn- Thiên Sơn Hồng Diệp (35) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Tên truyện: Đêm trước ly hôn
      Tác giả: Thiên Sơn Hồng Diệp
      editor: Nấm độc
      Nguồn cv: tangthuvien
      tình trạng: ta lết lết lết với tốc độ ốc sên

      Giới thiệu:


      cuộc tai nạn xe cộ mang về thời điểm năm năm trước. Khi đó gặp lại rất nhiều người quen cũ, chồng cũ đào hoa lại vô tình, tiểu tam kiêu ngạo, mẹ chồng xấu tính, em chồng….

      năm đó tựa hồ tập kết tất cả bi kịch trong cuộc đời của lại chỗ. May mắn, tại nắm quyền chủ động trong tay, thời điểm này tiểu tam kiêu ngạo kia có lẽ mang thai rồi. Máy tính có thể khởi động lại, cuộc đời lẽ nào lại ? Ly hôn, phải kết cục bi thảm của người phụ nữ, chỉ cần bạn vẫn tràn ngập hy vong đối với cuộc sống, phụ nữ ly hôn cũng được may mắn hạnh phúc.

      Trong cuộc đời của mỗi con người tình thể trở thành tất cả của cuộc sống, thể quan trọng hơn tự tôn, tự lập, tự cường, tự ái.

      Vài lời của editor mới:
      1. Truyện này thực chất là có 2 bạn edit rồi nhưng hình như các bạn ấy drop rồi, mà thực là Nấm cuồng truyện quá mới chịu được nhảy vào edit cho nên nếu các bạn edtor cũ có quay lại mà thích bản edit Nấm chân thành xin lỗi. À với cả mạn phép lấy văn án lại của bạn yingsanhong

      2. Nếu bạn là người mới đọc truyện hoặc đọc lấu quên rồi xin mời vào lại nhà yingsanhong để đọc từ chương 1 đến 23 làm và chương 24 tại nhà Mátcha đá xay Nấm k edit lại các phần này nữa ( chung là các bạn cứ sợt GG cho nhanh tại mình k dẫn link được)

      3. Do Nấm là editor mới ( nguyên nhân là cuồng bộ truyện quá với cả mẹ bảo phải học tính kiên trì và nhẫn nại nên Nấm mới edit truyện ) cho nên Nấm nhận tất cả gạch đá dép từ mọi người nhưng chơi ném bom và war đâu nhé

      4. Do trình độ còn gà mờ nên hi vọng mọi người tay

      5. Về vấn đề lịch post mình k đảm bảo vì cái mạng điện chỗ mình dạo này như shit ý thỉnh thoảng lại mất làm bao công sức dễ dàng bay xa với cả mình đánh máy rất chậm nhưng 1 tuần có ít nhất 1-2 chương. Nếu điên điên có thể là 3 chương, rất xin lỗi vì tốc độ sên chứ k phải rùa bò nài *rơm rớm nước mắt cúi đầu*

      6. Tuy rằng mình k phải M nhưng lúc nào bệnh lười tái phát các bạn cứ tự nhiên mà S cho mình có động lực làm việc. Dấu hiệu ý hả: chậm ra bài là biết ngay

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 25: Bị thương
      - Ngươi mong ba mẹ trở về? – Bà Hạ vẻ mặt ôn nhu nhìn con. Bảo Mặc cười cười gật đầu:

      - Trương mẹ nấu ăn làm sao có thể ngon như mẹ nấu.

      - Vậy ngươi ở nước ngoài nhiều năm như vậy cũng đâu có thấy trở về - bà Hạ trắng mắt liếc con cái, giọng ôn nhu mang theo vài phần hờn dỗi thuộc tuổi của bà. Bảo cha khụ tiếng, uống ngụm rượu, vẻ mặt thỏa mãn:

      - Con nó có thể trở về, chúng ta nên thấy đủ, được rồi, thành phố B bên kia thế nào?

      - Mọi việc hết thảy đều thuận lợi, chúng ta nắm giữ kĩ thuật M76, trình độ quốc tế đều là dẫn đầu, trong nước lại có thương hiệu riêng, con lại đem nhà xưởng đặt tại thành phố B vùng mới được giải phong, bọn họ cầu còn được.

      - Ân, hôm nay thúc của ngươi có gọi diện cho cha. ngươi có M76, là công nghiệp truyền thống lớn nhất giáo lý Phúc , có thể gia tốc, cải tạo lĩnh vực truyền thống công nghiệp, đề cao chất lượng, tiêu hao ít, tăng lợi nhuận, giảm bớt ô nhiễm, vì xí nghiệp đem đến hiệu quả rệt về kinh tế và xã hội, có thể dẫn dắt nền công nghiệp nước ta bước vào hàng ngũ tiên tiến thế giới. Hơn 10 phút lận, cha chỉ nghe khen con. – Bảo cha cũng là có chút kích động, lại mượn cơ hội đó uống ngụm rượu. Bà Hạ tuy rằng cũng thực cao hứng, nhưng mặt lại có biểu rệt như chồng của mình. Bà cẫn thận nhìn sắc mặt con, lại :

      - Mặc, thúc thúc con mấy năm nay con vẫn làm kỹ thuật công tác, quản lý mặt có nhiều khiếm khuyết, trong quốc nội làm xí nghiệp, phải chỉ có kĩ thuật ưu thế là có thể kiêu ngạo lên mặt. Con có còn nhớ em chồng dì Tang Mẫn của con ? Con bé cũng từ nước ngoài trở về, từng học ở MBA đó, có lẽ, có thể giúp được cho con. Nếu con muốn, mẹ giới thiệu cho." .

      Bảo Mặc lắc đầu cười : "Mẹ, con ở nước Mĩ có thể làm tốt, trở về như thế nào lại làm được , con quá thích những du học sinh từ trở về, bọn họ có vẻ kiêu ngạo, thích ứng được văn hóa ở xí nghiệp của chúng ta. Mẹ. . . . . . Mục đích của mẹ phải là muốn giới thiệu bạn cho con ? Vậy đừng lo lắng , đời này, trừ bỏ Kiều Vi Nhã, con cưới nữ nhân nào khác , giống như ba đối với mẹ quyết chịu từ bỏ vậy. . . . . ."

      Bảo Mặc đưa cho bà Hạ chén canh, tiếp: "Ba, mẹ, kỳ con cảm thấy con thực may mắn, hai người có cùng cha mẹ nhà khác giống nhau, thầm làm cái gì mưu quỷ kế, càng có cầm tiền mời người ta rời xa con. Tuy rằng Vi Vi kết hôn lần, nhưng là con ngại, là con phụ ấy. Trước nay ấy chịu khổ, về sau, con đối ấy tốt gấp bội. Mặc kệ chuyện trước kia là lỗi của ai, đều từ con trả lại , nếu ấy chịu gả cho con, như vậy con tình nguyện cả đời độc. Hơn nữa, con có tin tưởng, lần này nhất định dễ dàng buông tay. Con muốn bỏ qua lần, thể mắc thêm lỗi lầm nữa. Con muốn theo đuổi Vi Vi, ba mẹ nhất định phải giống đối con đối nàng tốt, nếu , con cũng chấp nhận."

      Vợ chồng ông bà Hạ nhìn nhau cười cười, thế nhưng nụ cười kia rốt cuộc chứa bao nhiêu điều, ai có thể trả lời được.

      Bảo cha nghiêm mặt : "Mặc. Trước khi con bé ly hôn, con tuyệt đối thể tham gia vào hôn nhân của gia đình người khác, chúng ta cũng phải là gia đình bình thường."

      Bảo Mặc gật đầu cười : "Ba mẹ, hai người yên tâm, con làm cái loại chuyện ngu xuẩn như vậy. Con chờ ấy ly hôn rồi mới lại theo đuổi, chứ gia đình chúng ta là gia đình cao quý, tuyệt đối làm ra mấy loại chuyện xấu xa như vậy, mẹ, mẹ có phải ?" .

      Ánh mắt Bảo Mặc, tựa như thanh bảo kiếm, đánh thẳng đến trong lòng bà Hạ. Bà Hạ trong lòng nhất thời lộp bộp 1 tiếng, nhưng mặt lại thần sắc giấu diếm cười : "Đó là đương nhiên , con ta làm việc, luôn luôn tự có chừng mực." .

      Ăn cơm xong, người nhà dời phòng ăn, đến phòng khách uống nước ăn hoa quả.

      Bảo mẹ bưng lên hoa quả tươi ngon nhất rồi im lặng rời . .

      Bảo cha làm bộ như lơ đãng hỏi: "Mặc, nếu Kiều Vi Nhã nhất định chịu gả, con tính kết hôn sao?"

      Bảo Mặc thập phần khẳng định gật gật đầu, "Ba, lúc trước ban đầu là con tự mình lựa chọn, cho tới tận bây giờ con đều chưa từng hối hận qua. Mấy năm nay, con cuối cùng tính làm ra chút thành tích, cho nên, con cảm thấy ba mẹ đưa con đến nhà thúc thúc là chính xác. Nhưng là, tại con hối hận. Nếu con ở trong nước tốt nghiệp Đại học ra, rồi mang theo Vi Vi cùng nhau , ấy làm sao có thể gặp được nam nhân cặn bã kia. ấy tại căn bản để ý tới con, thậm chí ngay cả cửa hàng đều , khẳng định là muốn trốn con. Con nghe Trình Thiệu , ấy bây giờ rời thành phố B rồi cụ thể là nới nào ai biết được. Ba, ba cùng mẹ năm đó cũng là thanh mai trúc mã, ba so với mẹ còn lớn hơn 15 tuổi, lại có thể theo đuổi được mẹ nhất định là trả giá ít. bằng ba truyền thụ cho con chút kinh nghiệm, giúp con nhanh chóng theo đuổi được Vi Vi, hai người cũng sớm hơn chút có cháu trai, bằng , về sau nhưng đừng lải nhải có cháu trai ôm."

      Bảo cha cười : "Trước kia ba nghĩ con chỉ cần giang sơn cần mỹ nhân, xem ra là ba sai lầm rồi. Chúng ta trước đây cũng với tình huống tị của con giống, ba cũng có cái gì tốt để mà truyền thụ. Mặc, con chỉ cần nhớ kỹ, mọi việc đều phải cân nhắc kĩ trước rồi mới làm."

      "Ba, lịch sử thực có người chỉ giang sơn mà cần mỹ nhân sao? cần mỹ nhân , đó là vì năng lực của đủ, con cũng thích loại quan điểm này."

      Bà Hạ cười : "Mặc, mẹ đến bây giờ vẫn hiểu được, con vì sao tự nhiên lại trở về?"

      "Kỳ con có thể về nước, là vì Đài tiên sinh câu, Đài tiên sinh là người mà con rất tôn kính ở xí nghiệp. Tiên sinh lá rụng về cội, là nhân chi lẽ thường (điều thường tình của con người). Ở nước ngoài kiếm nhiều tiền như vậy, cũng chỉ như lục bình trôi dạt, con muốn làm lục bình cho nên con trở về."

      Bà Hạ hơi nhíu nhíu mi : "Đài tiên sinh, sao mẹ chưa nghe con qua bao giờ?" .

      "Đài thị xí nghiệp cũng giao thiệp làm ăn ở trong nước, mẹ biết cũng là bình thường. Đài thị xí nghiệp là xí nghiệp người Hoa ở nước Mĩ. Là xí nghiệp đứng đầu, bọn họ giao thiệp với ngân hàng, khách sạn, điền sản với nhiều loại ngành sản xuất. Con rất bội phục đệ đệ của Đài tiên sinh Đài Louis. tuy rằng là con nuôi, nhưng nắng lực của , so với ba đứa con của Đài gia chỉ có hơn chớ kém. sáng tạo sở vụ kế toán viên cao cấp của Đài thị. Tuy rắng bằng 4 tổ chức kế toán học bậc thầy thế giới nhưng cũng là muốn giỏi nhất trong nhà rồi ." .

      "Đài họ thế nhưng lại là 1 dòng họ hiếm thấy, bọn họ là người ở nơi nào?" .

      Bảo Mặc lắc đầu, " biết, bọn họ trước giải phóng ra nước ngoài , rất ít cùng người trong nước tiếp xúc, Con cũng chỉ đánh cùng Đài tiên sinh 2 lượt golf mà thôi. Thế nhưng, con cùng Đài thị kế toán viên cao cấp ở sở vụ là có sinh ý nên cũng quen biết." .

      Bảo Mặc đứng lên, đối hai vợ chồng : "Ba mẹ, con về trước , ngày mai còn muốn mời người ta ăn cơm, tối hôm nay ở nhà ."

      "MẶc, ở nhà đêm, ngày mai buổi sáng lại trở về được sao?" .

      Bảo Mặc cười : " được, chỉ phải lái xe 2 canh giờ, thời gian cũng sắp đến." .

      Bảo Mặc ra gia cửa, bà Hạ vẫn tiễn con đến tận cổng lớn, mới lưu luyến rời lời từ biệt, quay lại trong nhà.

      Bảo Mặc từ nội thành ra sau, đem xe dừng ở đường cao tốc cửa ngoại, cúi đầu ghé vào tay lái, rơi lệ đầy mặt.

      Mấy năm nay, chỉ khóc hai lần, lần là biết được Kiều Vi Nhã chia tay lưu luyến, còn có, chính là lúc này đây.

      Trong lòng của , cha mẹ đại biểu là điều tốt đẹp hoàn mỹ nhất. đường trở về còn nghĩ , nếu mẹ ra chân tướng, đối với Kiều Vi Nhã ra lời xin lỗi, như vậy, cho dù bắt phải quỳ trước mặt Vi Nhã ba ngày ba đêm cũng thấy sao cả. Đáng tiếc, thất vọng rồi.

      Từ nhà Trình Thiệu ra, liền thông qua quan hệ tìm Mã xưởng trưởng, cũng gặp được Chu Dịch. Sau khi cam đoan mãi, chân tướng mới từ dưới mặt nướcc lên . Lúc ấy hi vọng mình là kẻ điếc, có như vậy cái gì cũng phải nghe, cái gì cũng đều nghe được. Hóa ra trước đó quả là mẹ thầm động tay chân

      vẫn luôn suy nghĩ tới ngàn vạn cái khả năng, chính là chưa bao giờ nghĩ đến loại khả năng như vậy.

      Mẹ của người vẫn luôn mang theo nụ cười thản nhiên, cao quý tao nhã mà xinh đẹp làm sao có thể làm ra chuyện tình ti bỉ như vậy, thể chấp nhận chuyện này.

      Cho nên, khi Kiều Vi Nhã ở trước mặt , có thể thản nhiên giống như trong trí nhớ, cảm thấy áy náy, là xin lỗi .

      bây giờ mất dũng khí, dám nghĩ đến, chính mình nên đối mặt Kiều Vi Nhã như thế nào. .

      Đoạn tình trước kia là chính mình tự tay buông bỏ, bấy giờ còn có tư cách gì mà theo đuổi Kiều Nhã Vi, tìm lại đoạn tình cũ đó chứ

      còn có cái gì tư cách đứng trước mặt Kiều Vi Nhã tôi em. .

      Lúc ấy, nghĩ buông tay , buông tay cho mối tình từng sở hữu, buông tha cho cố chấp của chính mình mà quay về nước Mỹ
      Nhưng làm được, xác định tình kia là có khả năng thay đổi cùng thay thế, nhất định phải ở lại, muốn lần nữa theo đuổi Kiều Vi Nhã, muốn bồi thường cho , muốn từ sau này bao giờ phải chịu bất hạnh nữa .

      lâu sau, Bảo Mặc ngừng khóc, lấy ra khăn tay, lau nước mắt. .

      Chiếc khăn tay này là trước đây đoạt được của Vi Nhã , sau đó chịu trả lại.

      Khăn tay mang mùi hương thản nhiên, là loại hương vị của cỏ xanh. .

      biết, Kiều Vi Nhã từng theo mẹ học thêu, tuy rằng thể so sánh được với các tiểu thư khuê các thời cổ đại, nhưng ở thời đại này, cũng là vô cùng hiếm có.

      Cầm khăn tay, giống như nhìn thấy được ảnh mắt bất lực của Vi Nhã khi đó, khi bị mẹ của cưỡng ép. Cho nên, đối chính . . . . . . còn có .

      Thu thập lại cảm xúc, khởi động xe đến cao ốc. .

      được 1 đoạn, liền đem xe ngừng đến bên gọi điện cho Trình Thiệu , "Là ta, bà xã ngươi hôm nay ở nhà sao?"

      "Ngươi tìm lão bà nhà ta làm gì hả? Hay là ngươi dám mơ ước nàng ?" .

      "Tối hôm nay, ta đến nhà ngươi ở, cơm chiều muốn ăn ở nhà các ngươi." .

      Trình Thiệu nghe ra tiếng mỏi mệt của Bảo Mặc qua điện thoại, ừ tiếng, chạy nhanh gọi điện cho vợ của mình, bảo nàng tan tầm siêu thị mua nhiều ít rau dưa hải sản.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 26: . . .

      Editor: Nấm độc
      Nguồn cv: tangthuvien

      Nhấn mạnh là truyện chỉ post ở diendannlequydon vui lòng mang sang bất cứ trang nào khác. Cảm ơn

      Sau khi máy bay hạ cánh, Đồng Đồng vẫn như cũ khuôn mặt nhắn tái nhợt. Vừa rồi khi ở máy bay, buồn nôn đến choáng váng , con bé hữu khí vô lực hướng Kiều Vi Nhã : "Mẹ, sớm biết rằng máy bay khó chịu như vậy, con đến đây."

      "Đồng Đồng, con có nhìn thấy , đó là Hương Sơn, chờ con cảm thấy tốt hơn, a di mang con Hương Sơn."

      "Hương Sơn? Ở đó rất thơm sao?"

      Elaine nở nụ cười, ", Hương Sơn có lá đỏ, ngay khi thời điểm mùa thu đến, cả núi đều là lá đỏ, rất đẹp."

      Đồng Đồng lực chú ý bị dời , tinh thần tốt hơn nhiều lắm.

      Sau khi xe đến đón, Đông Đông muốn mẹ cùng em kia ngồi cùng nhau, Đồng Đồng cũng thích cùng mẹ như hình với bóng, hai người đều muốn ngồi cùng với Kiều Vi Nhã, lại muốn ngồi cùng với đổi phương.

      Đồng Đồng giống như muốn thị uy ngồi ở đùi mẹ, cái ca ca này từ khi nhìn thấy mẹ nghĩ muốn độc chiếm nàng, luôn cùng , mẹ là chỉ thuộc về mình .

      Đông Đông túm quần áo của Kiều Vi Nhã , ngồi ở bên cạnh , Elaine thấy thế, dở khóc dở cười, đành phải ngồi ở phía trước.

      Đồng Đồng ghé vào mẹ lỗ tai, giọng : "Mẹ, ta thích ca ca này, chút cũng thích, ta muốn đến nhà bọn họ ở."

      "Đồng Đồng. . . . . ." Nữ nhi thông minh lanh lợi, miệng lại ngọt, tuy rằng được bà nội thích, nhưng có lâm thúc lâm thẩm, giáo ở nhà trẻ, các bạn học , còn có vài người hàng xóm, người người thích nàng, mỗi người đều coi nàng như công chúa mà chăm sóc, nàng luôn luôn đắm chìm trong cảm giác độc chiếm mọi thứ, đột nhiên có người nhảy ra cùng nàng chia sẻ mẹ, nàng chịu nổi.

      Thấy mẹ trừng mắt tức giận, Đồng Đồng mân mê miệng, hung hăng trừng mắt nhìn liếc Đông Đông cái, sau đó ghé vào mẹ trong lòng, tức giận.

      Thời điểm xe đến nơi, Đồng Đồng chìm vào trong giấc ngủ.

      Kiều Vi Nhã có chút xấu hổ, vệ binh đến mở của đưa vào trong trang viên lộng lẫy làm có cảm giác kinh sợ. Sau đó, mới hoàn toàn ý thức được, Elaine cùng với chênh lệch thực quá lớn.

      "Tiểu vi, chị mang em lên lầu trước, để cho Đồng Đồng ngủ lát cũng tốt, tỉnh dậy con bé có việc gì ."

      Đông Đông ở phía trước dẫn đường. lên lầu sau, Elaine cười : "Đông Đông, con muốn cho mẹ nuôi ngủ ở phòng của con phải ? được, còn có em nữa."

      "Mẹ nuôi!" Đông Đông giành trước đẩy cửa phòng của chính mình.

      "Trước cứ ngủ tạm ở đây ." Kiều Vi Nhã cười cùng Đồng Đồng vào phòng, Đông Đông lộ ra nụ cười vui vẻ.

      Elaine bất đắc dĩ lắc đầu.

      Buông Đồng Đồng, ba người lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ. Ngồi xuống sopha ở gian phòng bên ngoài, Đông Đông từ tủ lạnh cầm đồ uống đưa cho mẹ cùng Kiều Nhã Vi.

      Elaine chút nào che giấu đố kỵ , "Tiểu vi, chị trước đây vào phòng của , chưa bao giờ được hưởng qua loại đãi ngộ này đó ."

      Đồng Đồng ngồi ở bên người Kiều Nhã Vi, nhìn thoáng qua mẹ, lại đứng lên tủ lạnh lấy lọ đồ uống, đưa cho mẹ mình , "Cho."

      Elaine cười : "Cám ơn con, mẹ có lọ là đủ rồi."

      Đồng Đồng nhún nhún vai, lại ngồi trở lại bên người Kiều Vi Nhã.

      Elaine giọng , "Tiểu vi, chúng ta chỉ ở nơi này khoảng 2 ngày, sáng sớm ngày kia, chúng ta vào nội thành ở, lão gia tử sợ các ngươi ở nơi này quen."

      "Chị Elaine , có việc gì nơi nào cũng đều giống nhau ."

      "Đương nhiên giống, em phải muốn đăng kí tham gia khảo sát kiểm toán viên cao cấp quốc tế sao? Nơi này có phương tiện đến trường. Ở trong nội thành như vậy , ai, chị hy vọng em có thể cùng chúng ta vĩnh viễn ở chung chỗ, ở với em cùng chỗ, thực thoải mái."

      Kiều Vi Nhã cười cười, "Chị Elaine , cho dù về sau trở về thành phố B, em cũng thường đến thăm mọi người."

      "Chị bảo Albert ở B thị tìm chỗ ở, về sau chúng ta thường xuyên đến bên kia ngụ, hơn nữa, chúng ta cũng tính ở bên kia mở chi nhánh trường học huấn luyện quốc tế, chờ em lấy được chứng nhận kế toán viên cao cấp quốc tế, chúng ta liền cùng nhau hợp tác, ở B thị mở gian sở vụ kế toán viên cao cấp."

      Kiều Vi Nhã cười cười, muốn nợ bọn họ ân tình nhiều lắm, vô luận người khác đối có bao nhiêu hảo, cũng có thể lại nhận ân huệ của người khác .

      Có lẽ là quá mệt mỏi , hơn nữa tinh thần khẩn trương, Đồng Đồng ở trước bữa ăn cơm chiều mới tỉnh lại.

      Albert tuy rằng bề bộn nhiều việc, nghe được vợ mình cùng bảo bối con trai đến, vẫn vội vã chạy trở về.

      Albert thân hình cao lớn, cái trán rộng lớn, lông mi đen dày, ánh mắt khôn khéo sắc bén, làm cho người ta vừa thấy biết nam nhân có tâm tư rất thâm sâu, cả người mặc bộ tây trang, rất có phong phạm quý tộc.

      Sau khi Elaine giới thiệu bọn họ với nhau, hướng Vi Nhã cười : "Ân nhân, cám ơn ."

      Kiều Vi Nhã mỉm cười đáp lại, "Albert tiên sinh, cần khách khí, gặp chuyện bất bình, tự nhiên rút dao tương trợ."

      Vợ chồng hai người cười ha ha.

      lúc sau, Đông Đông cùng Đồng Đồng tay cầm tay từ lầu xuống, phía sau lão gia tử còn muốn lải nhải cái gì đó.

      Hai người đều thực kinh ngạc, nhất là Kiều Vi Nhã, trước khi ngủ Đồng Đồng còn thập phần bài xích Đông Đông , tại cư nhiên để cho nắm tay kéo .

      Đồng Đồng xuống lầu xong, có lẽ cảm thấy ngượng ngùng, đến bên người mẹ, giọng : "Ca ca mời con uống đồ uống, con. . . . . ."

      Kiều Vi Nhã cười : "Đồng Đồng nên làm như vậy , là ca ca, các ngươi về sau phải cùng nhau hảo hảo ở chung."

      Đông Đông lôi kéo tay Kiều Vi Nhã , chịu để ý cha của vẫn còn đứng đó.

      Albert đôi mắt hồng hồng ngồi xổm trước mặt con, "Đông Đông, ta là daddy. . . . . ."

      Nhìn con ánh mắt lạnh lùng, Albert làm cái động tác, đây là động tác của hai cha con bọn họ, làm lại hai lần, Đông Đông rốt cục nghĩ tới, mở miệng, "daddy."

      "Con ta. . . . . ." Albert muốn ôm lấy con, Đông Đông vẫn túm Kiều Vi Nhã chịu buông tay, "daddy, mẹ nuôi."

      Albert đành phải buông tha cho ý tưởng ôm con .

      Mọi người đều đến nhà ăn, Kiều Vi Nhã bên trái là Đông Đông, bên phải là Đồng Đồng.

      Hai vợ chồng nhìn nhau cười khổ, con của bọn họ mới chỉ có 3 tháng, liền đem bọn họ xem như người lạ.

      Elaine cười : "Đồng Đồng rất tuyệt, ăn cơm kiêng ăn."

      Đông Đông nhìn thoáng qua Kiều Vi Nhã, trước kia kiêng ăn lợi hại, ba tháng bị tra tấn, cũng thấy thay đổi bao nhiêu.

      Kiều Vi Nhã cười : "Đông Đông, nếu con hôm nay ăn nhiều được như em , mẹ nuôi dạy con những thế võ cơ bản."

      Đông Đông trịnh trọng gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đồng Đồng.

      Vừa đến tỷ thí, hai cái hài tử tự nhiên liền đua nhau ăn nhiều hơn, mấy người lớn còn lại hiểu ý nở nụ cười.

      Ăn cơm xong, Albert cùng bố vợ chơi cờ, Đông Đông lôi kéo Kiều Vi Nhã đến phòng của của .

      Bốn người vào phòng của xong, Đông Đông liền lôi ra hai thùng lớn rồi mở ra, bên trong toàn bộ đều là đồ chơi.

      Đồng Đồng chỉ vào cái mũi của mình, "Ca ca, ý tứ của ngươi, đều cho ta chơi?"

      Đông Đông gật gật đầu.

      Đồng Đồng bị những món đồ chơi hấp dẫn, tất cả đều cầm lấy, nhìn xem cái này, lại sờ sờ cái kia.

      Đông Đông ngoắc ngoắc khóe môi, đến bên người Kiều Vi Nhã, kéo ngồi xuống.

      Kiều Vi Nhã cùng Elaine đồng thời cười, đống đồ chơi lớn, khiến cho Đồng Đồng quên mẹ.

      Đông Đông hướng Kiều Vi Nhã : "Mẹ nuôi, học."

      "Đông Đông, hôm nay chậm , ngày mai bắt đầu được ?"

      "Hảo." Đông Đông đột nhiên đứng lên phòng ngủ.

      "Tiểu vi, Albert trường học giúp em tìm tốt lắm, chờ thời điểm chúng ta trở về nội thành ở, là có thể học, mặt khác, còn giúp em tìm cái bằng hữu chuyên môn phụ đạo, kế toán viên cao cấp ở trong nội thành, ACCA hội viên."

      "Ta cũng học." Đông Đông vào phòng ngủ bỗng nhiên quay lại .

      Kiều Vi Nhã kinh ngạc nhìn bóng dáng của Đông Đông , đột nhiên ý thức được, Đông Đông vẫn có đến trường.

      Elaine ảm đạm : "Mấy năm nay, đều là cái tình trạng như vậy chúng ta đến rất nhiều quốc gia cũng mời rất nhiều danh y, chúng ta. . . . . ."

      Elaine nghẹn ngào, làm cho Kiều Vi Nhã cũng rất khó xử, "Elaine tỷ, hết thảy đều tốt."

      "Đúng vậy rồi tốt, Đông Đông từng gặp nhiều người như vậy, nhưng chưa từng bao giờ đổi người khác quá thân cận, lần này, em giúp chúng ta thấy được hy vọng."

      "Elaine tỷ, em giúp mọi người, tận cho đến Đông Đông khôi phục."

      Elaine lắc đầu cười khổ, "Tiểu vi, đứa mắc chứng tự bế rất khó có thể khôi phục hoàn toàn."

      " , Elaine tỷ, cần nản lòng, chị phải Đông Đông còn rất sao? thực thông minh, nhất định có thể."

      Kiều Vi Nhã cúi đầu, giọng : "Elaine tỷ, có lẽ ngươi biết, em lúc còn , tình huống cùng với Đông Đông sai biệt lắm, khi đó, ba mẹ ngừng cãi nhau, em mỗi ngày tránh ở góc tối nào đó trong phòng dám đến gần bọn họ. Bởi vì bọn họ hay cãi nhau đánh nhau cho nên khi em ngủ em đều trốn ở phía dưới gầm giường, vì lúc đó em cảm thấy chỉ có nơi đó là an toàn nhất. Ông bà nội cùng với ông ngoại khắp nơi tìm em, ai cũng nghĩ đến, em ngày trời đều chỉ trốn phía dưới gầm giường. Sau lại, Ông nội là người đầu tiên tìm được em, ông chỉ cần em học tốt võ công, sợ ba mẹ đánh nhau. Từ đó về sau, em mới theo ông nội học tập võ công, theo ông ngoại học tiếng , học thư pháp. . . . . . Lúc mẹ tâm tình tốt, cũng dạy ta thêu hoa. Nhưng đại đa số thời điểm, bọn họ đều. . . . . . Khi đó, em chỉ muốn đem tất cả tinh lực của mình dồn vào việc học tập, đến lúc ta học tập tốt lắm mọi chuyện đều thay đổi. Ai biết, bọn họ thế nhưng cùng nhau nhảy lầu. Đến nay em vẫn hiểu được vì sao bọn họ vô tình muốn rời bỏ ta như vậy, sau đó. . . . . ." Kiều Vi Nhã bụm mặt, muốn thêm gì nữa. Elaine ôn nhu tươi cười, làm cho loại cảm giác an tâm , biết vì sao, rất muốn đem chuyện mình giấu trong lòng ra, chuyện mà chưa từng cho bất cứ ai cả.

      Nhìn đến tình trạng bây giờ của Đông Đông, tự giác được nhớ đến thời thơ ấu của mình, Đoạn trí nhớ kia chỉ có màu xám bao phủ toàn bộ làm thường xuyên nửa đêm gặp ác mộng mà tỉnh lại.

      Từ sau khi cha mẹ nhảy lầu, có khoảng thời gian dài thực ỷ lại vào Bảo Mặc. Bảo Mặc đem đến cho động lực mạnh mẽ để chống đỡ hết thảy, cho nên, trong lòng bắt đầu tiếp nhận đoạn tình cảm kia, nhất là nghe Trình Thiệu Bảo Mặc là từ lúc học trung học bắt đầu thích , là rất cảm động .

      Đối với mẹ Bảo Mặc, hận, mà chỉ cảm thấy bi ai thay Bảo Mặc. Cả đời này, tuyệt đối cùng Bảo Mặc phát sinh bất cứ dây dưa nào, muốn gia đình ấm áp, mà loại người hai mặt gian trá như mẹ Bảo Mặc làm thấy thực ghê tởm .

      Lúc trước sở dĩ đáp ứng kết giao cung với Cổ Khánh Nhất là bởi thích cái cảm giác ấm áp trong nhà của , cái loại khí gia đình vui vẻ này trước giờ chưa bao giờ được tận hưởng qua .

      Sau này mới biết được, tất cả bất quá chỉ là giả tưởng mà thôi, nhưng mà, lúc đó còn có Đồng Đồng, Cổ Khánh Nhất cùng với Đồng Đồng. Đúng là hồi vẫn luôn khát vọng cái loại ấm áp này với cha của mình cho nên khi nhìn thấy con nằm trong lòng Cổ Khánh Nhất làm nũng , nhìn đến cha và con hai người ở công viên chơi trò đuổi bắt vui vẻ la to, cảm thấy, tất cả nhẫn nại của mình đều đáng giá.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 27: tiêm vắc-xin phòng bệnh . . .

      Ngày thứ ba, bọn họ chuyển đến ở tòa tứ hợp viện cạnh hồ nước, chỉ cần mở cửa viện là có thể nhìn thấy mặt hồ. Bện bờ hồ còn trồng những cây liễu cổ kính, lá liễu vừa dài vừa mảnh rủ xuống mặt nước, còn có cây cầu bắc qua hồ.

      Kiều Vi Nhã vừa nhìn liền ngay lập tức thích nơi này, chỉ tiếc tiền của còn muốn giữ lại để tu sửa tiểu lâu cũ nát kia, Trong lòng của bí mật, người mà bao giờ cho mọi người biết, chính là ông ngoại của . Kia là do hứa hẹn với mẹ của mình ra mặc dù cũng hiểu lắm, chỉ có điều khi hứa nhất định làm được.

      Elaine cùng Kiều Vi Nhã đứng ở cầu lúc, Elaine cười : "Tiểu vi, em xem, ở nội thành này có cửa hiệu lâu đời là tiệm thịt nướng , hay là giữa trưa hôm nay, chúng ta làm cơm , tiệm thịt nướng."

      Kiều Vi Nhã cười : "Chị, sáng nay phải chị bảo Albert giữa trưa về nhà ăn cơm , là do chị đích thân xuống bếp nấu sao?"

      "A, chị đều quên, thôi, chúng ta trở về." Hai người đều xuống cầu về nhà.

      Trong nhà có hai người bảo mẫu, người phụ trách phòng bếp, người phụ trách vệ sinh, là do Elaine tự mình chọn lựa .

      Đông Đông cùng Đồng Đồng ở trong phòng của chơi đồ chơi, Đồng Đồng cũng còn bài xích ca ca, bởi vì Kiều Vi Nhã từng với con của mình như vầy: "Chia sẻ cũng là loại khoái hoạt." Tuy rằng nàng từ đến nhà trẻ, nhưng là so sánh với Đông Đông, vẫn giống như gặp phải sư phụ.

      Đồng Đồng có vẻ là nữ hài tử sang sảng , ghét ràng, sở hữu hỉ nộ ái ố, nàng đều biểu mặt. Cổ khánh nhất đối Đồng Đồng cũng là thương, cho nên hai người chưa bao giờ ở trước mặt Đồng Đồng cãi nhau, Kiều Vi Nhã cũng lười cùng cãi nhau.

      Dù là như thế, Đồng Đồng càng ngày càng lớn lên, hiểu biết hơn, cho nên nàng vẫn là nghe người khác vài ba câu mà tìm hiểu được số chuyện.

      Thời điểm Đồng Đồng 3 tuổi, Cổ Khánh Nhất mang nàng chơi, cha và con hai người ở công viên dạo qua vòng gặp nữ nhân, cái nữ nhân kia bắt Đồng Đồng kêu nàng là mẹ, Đồng Đồng khinh miệt , bà lão già biết xấu hổ, muốn làm mẹ kế ta sao, nằm mơ!

      Cổ Khánh Nhất lúc đó thực khiếp sợ cho nên từ đó về sau bao giờ mang con ra ngoài gặp nữ nhân nữa. Nhưng chuyện này khiến cho trong lòng Đồng Đồng hình thành bóng ma, đứa 3 tuổi có thể hiểu rất nhiều chuyện .

      Từ đó về sau, Cổ Khánh Nhất luôn ở trước mặt con làm mặt tươi cười, hi vọng nàng có thể quên chuyện này.

      Đáng tiếc, hiệu quả cũng ràng.

      ", mỗi ngày đều chỉ ở trong phòng đồ chơi, thấy nhàm chán sao? xem, em rất thích ra bên ngoài chơi, em thích nhất KFC, tiệm KFC đều có khu vui chơi , có thể nhận thức rất nhiều bạn nha ." Đồng Đồng chơi trong chốc lát, bắt đầu chán ghét .

      Đông Đông nhìn nàng, em này cùng mẹ nuôi thực giống nhau, cái miệng nhắn của nàng luôn luôn ngừng.

      " là nhàm chán, em muốn cùng chơi, thích chuyện, còn có cái mặt lúc nào cũng như khối băng, em thích." luôn lời nào, Đồng Đồng rốt cục kiên nhẫn .

      Đồng Đồng mở cửa ra ngoài, tới cửa, nhớ tới mẹ dặn, quyệt miệng hỏi câu, ", em muốn đến hồ ở trong viện xem cá vàng, có muốn cùng hay ?"

      "!"

      "Hừ, mặc kệ muốn hay !" Đồng Đồng đóng cửa lại bước .

      Đồng Đồng đến trong viện, vừa vặn thấy mẹ cùng a di trở về.

      "Đồng Đồng, trai đâu?"

      " trai ở trong phòng, mẹ, thích cùng con chuyện, con hỏi mười câu, cũng trả lời con câu, con muốn theo đến trong viện chơi, cũng để ý con."

      Elaine cười : "Đồng Đồng, ca ca chính là thích chuyện thôi, bởi vì còn muốn chơi đùa cùng con." Sở dĩ như vậy, là vì trước đây có rất nhiều đứa cùng chơi, đều bị Đông Đông cắn thương, hoặc là dùng mấy thứ này đó ném bị thương.
      Ba người vừa vào phòng của Đông Đông, của mở ra, Đông Đông liền vọt lại túm lấy tay của Đồng Đồng cắn mạnh xuống.

      Đồng Đồng lớn tiếng khóc lên, đợi cho đến khi Kiều Vi Nhã tách bọn họ ra, mu bàn tay của Đồng Đồng muốn đổ máu .

      "Mẹ, con muốn tiêm vac-xin phòng chó dại ( cười chết editor). . . . . . Đau. . . . . . Đau muốn chết. . . . . ."

      " có việc gì Đồng Đồng, vết thương băng cái liền tốt rồi." Chỉ là Đông Đông bắt đầu biểu mất kiểm soát mà thôi.

      Kiều Vi Nhã ôm Đông Đông, hướng Elaine : "chị, chị mang theo Đồng Đồng băng miệng vết thương lại, nơi này giao cho em."

      Elaine mang theo Đồng Đồng vẫn còn khóc rồi, Kiều Vi Nhã ôm Đông Đông, tại, chỉ thấy đau lòng cho đứa này tuyệt đối ít hơn con của mình, tuy rằng mới chỉ nhận thức vài ngày mà thôi, lại từ người đứa cảm nhận được độc cùng với đau thương lớn, giống như con chim nhạn duy nhất bị tụt lại phía sau đàn của mình, mê mang mà lại bất lực.

      "Đông Đông. . . . . ." Đông Đông dùng sức cắn bả vai Kiều Vi Nhã, còn dùng lực lắc đầu, giống như hận thể lập tức cắn rách thịt .

      Kiều Vi Nhã cắn răng nhịn đau cười : "Đông Đông, con nếu nhả ra, mẹ nuôi mang con hậu viện học chiêu võ khác có được hay ?"

      Khi Đông Đông rốt cục nhả miệng, bả vai Kiều Vi Nhã muốn chảy ra máu tươi.

      Đông Đông tựa hồ tỉnh ngộ, cúi đầu giọng : "Thực xin lỗi."

      Kiều Vi Nhã sao cả cười, "Đông Đông, mẹ nuôi trách con, chúng ta cứ từ từ rồi tốt, khóc, nam nhân là thể khóc ."

      Kiều Vi Nhã lấy ra khăn tay lau nước mắt cho

      Đông Đông chăm chú nhìn khăn tay bỗng nhiên vươn tay ra.

      Kiều Vi Nhã cười : "Con muốn?"

      Đông Đông gật đầu.

      "Đông Đông, mẹ nghe con thích Lí Tiểu Long, phải ? Nếu con đáp ứng mẹ nuôi, về sau bao giờ cắn người nữa, mẹ nuôi thêu tặng con chiếc khăn tay khác có Lí Tiểu Long, được ?"

      Đông Đông dùng sức gật đầu.

      Hai người cùng nắm tay bước ra khỏi phòng, Elaine nhìn đến vết máu vai Kiều Vi Nhã, kinh hô: "Đông Đông, con. . . . . ."

      Kiều Vi Nhã lặng lẽ khoát tay, cười : "Đông Đông cùn em đáp ưng rồi, về sau bao giờ nữa cắn người, chị, chị cũng thể phát giận."

      Đồng Đồng ở trong phòng ngủ của Elaine ăn sôcôla, nhìn thấy Đông Đông tiến vào, hừ tiếng mạnh, quay đầu chỗ khác.

      Elaine hiển nhiên thường xuyên làm loại chuyện này, rất nhanh liền giúp băng bó thoa thuốc cho Kiều Vi Nhã tốt.

      Đông Đông đứng ở trước mặt Đồng Đồng, thẳng lưng nhìn bé trong chốc lát rồi bông nhiên cúi người, "Thực xin lỗi!"

      Đồng Đồng nhìn xem mu bàn tay của chính mình, thở dài hơi, "Quên , em đại nhân có đại lượng, tha thứ , nhưng là nếu sau này lại cắn em, em cam đoan bao giờ nữa để ý nữa ."

      Đông Đông gật gật đầu.

      Đồng Đồng nhìn thoáng qua mẹ,lại nhìn gói socola trong tay mình nhất thời phân vân, Còn thừa hai khối, vẫn là tự mình ăn hết hay cho khối đây?

      Do dự lát, Đồng Đồng đứng lên, nhét vào trong tay Đông Đông khối sôcola: "Cho ăn khối , trai, ăn socola của em rồi phải giữ lời hứa nha, về sau cho phép căn em, cũng được phép cắn mẹ em , Nếu như sau này lúc muốn cắn, em liền chạy vào trong viện lấy cá vàng đến cho cắn có được ?"

      Còn có chờ Đông Đông chuyện, bé liền lắc đầu, " được, cá vàng cũng là có sinh mệnh, như vậy em phải cho cắn cái gì mới tốt đây. . . . . ."

      Đông Đông : " cắn ."

      "Em đây về sau lúc muốn KFC, có thể hay theo em cũng nhau ? Cùng với mẹ cũng chơi có vui, vì nàng thể theo em vào trong nhà chơi."

      Đông Đông gật gật đầu.

      Đồng Đồng mừng rỡ, "Ca ca, em tha thứ , hoàn toàn tha thứ ."

      Elaine xoay người , trong ánh mắt lấp lánh nước mắt. vẫn luôn nghĩ con trai bị bệnh này chính là ông trời trừng phạt . Mời nhiều bác sĩ như vậy mà có chữa được, từ lâu rồi đánh mất hi vọng con trai mình có thể khỏe lại. Thế nhưng sau khi gặp được mẹ con Kiều Vi Nhã, thế giới đen tối trước kia rốt cuộc cũng có tia sáng rồi.

      Đồng Đồng chủ động nắm tay Đông Đông, giọng : ", chúng ta đến trong viện ."

      Đông Đông lần này có cự tuyệt, để mặc Đồng Đồng dắt .

      Đồng Đồng tới cửa, quay đầu giảo hoạt cười, "A di, có phải hay bị con cảm động khóc, dì cũng nên quá cảm động nga, bằng về sau con chịu nổi ."

      Kiều Vi Nhã dở khóc dở cười, hai cái hài tử chạy thấy bóng dáng .

      "Tiểu vi, em nuôi được đứa con tốt."

      "Uh, Sau khi có con bé, em liền cảm thấy thế giới này còn mình mình độc nữa, chính là con bé có điểm nghịch ngợm."

      Elaine kéo của cánh tay của , thản nhiên cười, "Tiểu vi, chúng ta kết làm thân gia, như thế nào?"

      Kiều Vi Nhã thần sắc tối sầm lại, do dự lát, cự tuyệt , "chị, thực xin lỗi, nếu bọn chúng đều trưởng thành lại có tình cảm với nhau, như vậy em phản đối, nhưng là tại. . . . . ."

      Elaine đột nhiên nhớ tới, ba mẹ của Kiều Vi Nhã cũng là kiểu hôn nhân ép buộc cho nên mới khiến cuộc đời trở thành bi kịch. Elaine áy náy cười, "Tiểu vi, thực xin lỗi, lại khơi lên vết thương lòng của em, chúng ta đây tính như này được , nếu bọn họ trưởng thành, cũng lại thích nhau, em thể phản đối, nhé?"

      tình mười mấy năm về sau này, nào ai có thể biết trước được? Kiều Vi Nhã nhìn khuôn mặt ôn nhu tươi cười của Elaine, mím mím môi, đành lòng cự tuyệt, gật đầu : "Được, em phản đối."

      "Vậy về sau em mang Đồng Đồng đến trường học quốc tế mà chúng ta xây dựng học tập, được ?"

      Thời điểm Kiều Vi Nhã gật đầu , đột nhiên có cảm giác như rơi vào cạm bẫy, phía sau khuôn mặt tươi cười chân thành mà ôn nhu của Elaine tựa hồ cất giấu cái gì? ( Nấm: Còn giấu cái gì được chị, đương nhiên là mưu kế bắt Đồng Đồng về làm con dâu rùi )

      Bọn họ đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn hai cái hài tử ở trong sân giỡn, kỳ , là Đồng Đồng mình chuyện, Đông Đông ngẫu nhiên trả lời câu.

      Gara cửa phòng mở ra, hai người quay đầu lại nhìn, liền thấy Albert cũng nam nhân xa lạ tiến vào.

      Elaine cười : "Tiểu vi, chính là nhân vật tinh mà chị sơm với em, Karl Louis, thể nghĩ tới động tác Albert còn rất nhanh ."

      " là người ngoại quốc sao?"

      " phải, nhưng phần tư huyết thống quốc, thế nào, rất tuấn tú ?"

      Kiều Vi Nhã đỏ mặt, Elaine rất ái muội , ý tại ngôn ngoại phi thường ràng.

      Hai người ra ngoài, Elaine cười : "Karl Louis, đại giá quang lâm, vinh hạnh."

      Karl Louis cười : "Chị Elaine, lâu gặp chị càng ngày càng xinh đẹp ."

      Elaine cầm tay Kiều Vi Nhã cười : "Đây là của em của chị, tiểu vi, cũng là học trò nhờ em dạy, em về sau cho phép khi dễ nàng có nghe ."

      Kiều Vi Nhã cười : "Karl Louis tiên sinh, sau này nhờ ngài giúp đỡ."

      "Tiểu vi tiểu thư khách khí ." Karl Louis thực thân sĩ cười cười.

      "Tốt lắm, chúng ta vào rồi ." Albert cười .

      Bốn người vào phòng, Albert hỏi: "Bọn đâu?"

      "Bọn họ vừa rồi còn ở trong viện. . . . . ." Kiều Vi Nhã hướng trong viện thấy, là, hai cái hài tử biết khi nào còn ở đó nữa.

      Bốn người quá sợ hãi, chạy vội ra phòng khách, hiển nhiên, hai đứa ở tiền viện .

      Kiều Vi Nhã ở trong sân hô tiếng, nghe thấy tiếng hai dứa trả lời lại, lập tức luống cuống tay chân.

      Hai bảo mẫu nghe thấy tiếng gọi, cũng từ sau viện chạy đến, sau người ở trong sân, trong phòng, từng cái góc có thể giấu người đều tìm khắp lần, cũng thấy bóng dáng hai hài tử đâu.

      Karl Louis bỗng nhớ tới cái gì, vào gara, cửa gara tự động mở ra , hiển nhiên, hai đứa từ cửa gara ra ngoài.

      Lần này cả sáu người đều thực hoảng hốt.

      Elaine muốn khóc thành tiếng, tay chân xụi lơ .

      Kiều Vi Nhã đành phải chạy qua đỡ Elaine vào phòng ngồi đợi, để bốn người còn lại tìm.

      Thời gian mới được lâu cho nên hai đứa chắc cũng xa được.

      Nhưng nơi này gần biển, tại lại là mùa du lịch, phần đất bên ngoài du khách nối liền dứt, còn có các quán ba nối nhau san sát, lại ngư long hỗn tạp, Mà làm cho bọn họ lo lắng nhất chính là nơi này xung quanh có nhiều hồ nước, chẳng may. . . . . .

      Elaine càng nghĩ càng cảm thấy nghĩ mà sợ, từ ghế đứng dậy, "Tiểu vi, chúng ta cũng ra ngoài . Chị lo lắng, chị. . . . . ."

      "Chị Elaine, chị đừng lo lắng, Chúng ta nếu đều ra ngoài tìm, vạn nhất đứa về nhà lại vào được phải làm sao? Em thấy hay là chị cứ chờ ở nhà, em mấy chỗ xung quanh tìm xem, yên tâm, chỉ cần em xa quá, hẳn là lạc đường, em nhớ cổng lớn nhà chúng ta sơn màu đỏ son, lại có, trước cửa trồng mấy cây trúc , đó chẳng phải là dấu hiệu ràng nhất sao? em có thể tìm trở về ."

      Albert từng với , Elaine so với người bình thường trái tim yếu ớt hơn nhiều, cho nên chưa bao giờ để cho nàng bị chịu quá nhiều kích thích.

      P/s: chúng là ai nhặt được sạn alo Nấm phát để Nấm sửa lại. À mà lúc nãy thấy bài của mình bị post lên cqh đọc lại toàn thấy sạn. Khụ có lỗi m.n quá. Lảm nhảm thêm cấu nữa ai muốn kết bạn với Nấm Nấm ít bạn quá à

      Thân: từ Nấm độc

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 28: Có tin tức . . .

      Đông Đông mất tích gần như làm cho Elaine hỏng mất, lão gia tử lo lắng nàng nên vẫn luôn ở bên cạnh an ủi mới làm cho nàng cảm thấy khá hơn. Bởi vì kiện Đông Đông bị mất tích, tỉnh H đều muốn bị lật tung. Albert lúc trước ở bên cạnh hai mẹ con khoảng 2 tháng, nếu như sinh ý trong công ty ở thủ đô có vẫn đề gì cũng chờ ngày ở tỉnh H.

      Kiều Vi Nhã ra cửa sau, đem cổng lớn đóng lại.

      Ra đến cổng, trong lúc vô tình liếc mắt thấy có camera theo dõi liền nhanh chân chạy trở về.

      "Chị, trong nhà có camera theo dõi, phải ?"

      Elaine tinh thần chấn động, bọn họ đều xem chuyện này, nàng mang theo Kiều Vi Nhã vào phòng theo dõi. Phòng theo dõi là phòng trong thư phòng, hai người vào, mở băng giám sát liền thấy hai đứa quả nhiên ra ngoài, bọn họ là theo hướng tây, hướng đó có đảo vịt hoang hấp dẫn người khác, chắc bọn đến đó .

      Kiều Vi Nhã nghe Elaine xong, xác định phương hướng cụ thể của đảo vịt hoang, an ủi Elaine nhất định phải ở nhà an tâm chờ, sau đó chạy ra khỏi cửa lớn.

      Đông Đông thích gặp người, lần này trộm ra ngoài, nhất định là chủ ý nghịch ngợm của Đồng Đồng nhà .

      Kiều Vi Nhã ra khỏi cửa hậu, hướng theo phía tây mà , quả nhiên thấy có bến tàu , cước bộ nhanh hơn, tiếp tục chạy theo hướng tây.

      được nửa đường vừa vặn gặp phải Karl Louis, "Tiểu vi, Albert ở bờ sông bên kia, hai cái bảo mẫu hướng đông, tôi báo cảnh sát rồi, rất nhanh có người đến."

      Kiều Vi Nhã vừa định trong vòng 48 giờ cảnh sát thụ lí, rồi đột nhiên nhớ tới thận phận của vợ chồng Elaine, gật gật đầu, "Karl Louis tiên sinh, đảo vịt hoang có phải hướng này hay ?"

      "Đúng vậy!" Karl Louis : "Hai ngày trước tôi còn ở đó chơi thuyền mà."

      Bước chân hai người đều vội vàng, dọc theo đường còn nhìn xung quanh , rất nhanh liền chạy đến bến tàu, Kiều Vi Nhã liền thấy được bóng dáng của hai đứa bé.

      Kiều Vi Nhã chạy vọt lên trước, lo lắng hai đứa bé sợ hãi, dám lớn tiếng kêu chỉ là nhàng gọi tiếng Đông Đông, Đông Đông liền quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Vi Nhã, cười, chỉ vào vịt hoang bơi lội mặt nước nóii: "Mẹ nuôi xem."

      Đồng Đồng muốn sợ tới mức khuôn mặt nhắn trắng bệch, ngập ngừng thấp giọng : "Mẹ, con muốn đến xem vịt hoang, có thúc thúc bên này có đảo vịt hoang cho nên con bảo mang con đến đây."

      Karl Louis trước khi Kiều Vi Nhã nổi giận, ôm lấy Đồng Đồng, cười : "Mấy đứa muốn nhìn vịt hoang phải rất đơn giản sao, chúng ta cùng ."

      Kiều Vi Nhã tức giận nghĩ, còn muốn dẫn bọn nó , phải sau này chúng nó càng vô pháp vô thiên hay sao.

      Karl Louis cười : "Chúng ta gọi điện thoại cho mọi người biết , phải chỉ là chơi thôi sao, cũng phải chuyện gì lớn."

      Kiều Vi Nhã gọi điện thoại, vừa vang tiếng, Elaine liền tiếp, "Tiểu vi, tìm được rồi phải ?"

      "Vâng, chị, chúng ta đoán đúng rồi, Karl Louis mang theo hai đứa nhìn vịt hoang, chút nữa chúng em trở về."

      "Được, mấy người chơi, chị gọi điện thoại báo cho người khác biết. . . . . ."

      Kiều Vi Nhã thở dài nhõm hơi, dẫn Đồng Đồng đuổi kịp cước bộ hai người kia.

      "Đồng Đông có phải con muốn ra ngoài chơi hay ?"

      "Uh, mẹ, thực xin lỗi, bọn con ở cửa nhìn thấy vịt hoang bơi lội, con cảm thấy tò mò, chúng nó cũng giống hải âu, cho nên muốn. . . . . . Sau lại con liền với trai, nếu mang con , con bảo mẹ nhanh chút dạy ý võ công."

      Kiều Vi Nhã còn chưa kịp gì, Karl Louis nở nụ cười, "Tiểu mỹ nữ, chú thấy con là đứa rất thông minh, phải sợ, mẹ con tức giận, trai cũng có tức giận, con rất tuyệt, phải biết rằng trai chưa bao giờ muốn ra ngoài chơi, con cư nhiên có thể lôi kéo ra ngoài, phải là rất rất giỏi ."

      Đồng Đồng lặng lẽ hướng về phía mẹ thè lưỡi, mẹ vẫn còn chưa có cấp bé khuôn mặt tươi cười, mẹ còn chưa từng có đối đãi với bé như vậy, trong lúc nhất thời, Đồng Đồng có chút hoảng hốt, quay đầu nhìn phía trước, dám nhìn lại .

      Đông Đông trong nháy mắt khi bé quay đầu, lặng lẽ làm cái dáng phải sợ, Đồng Đồng khóe miệng lộ ra nụ cười nho .

      Kiều Vi Nhã chỉ có thể làm bộ như nhìn thấy, trong lòng lại nghĩ đến buổi tối nhất định phải dạy dỗ con nhà mình phen.

      chưa bao giờ dùng cách trừng phạt về thể xác đối với con của mình, mỗi khi con bé phạm sai lầm, bắt nó hát bài mà nó thích nhất, phạm lỗi lần hát mười lần.

      Đôi khi, để cho nó viết chính tả bài thơ cổ, hoặc là viết đoạn ngắn Tiếng , đại ý là tâm tình của bé linh tinh , trừng phạt như vậy có đôi khi đối với Đồng Đồng là kiểu lạc thú, hơn nữa, phát con mình có thiên phú về ngôn ngữ.

      Lúc Cổ Khánh Nhất ở nhà, hai mẹ con muốn chuyện với nhau nhưng muốn cho biết, hay dùng tiếng , Tiếng Pháp của con mình cũng sai, có thể ít câu đơn giản.

      Sau lại, phát , con có thể ít câu tiếng Hàn, tiếng Nhật, đó đều là nhờ mấy người ngoại quốc đến cửa hàng của mua đồ dạy cho.

      Kiều Vi Nhã dám làm cho bé học nhiều lắm, thời thơ ấu của được vui vẻ, cho nên rất muốn làm cho con có thơ ấu đẹp nhất.

      lan can có rất nhiều người đáng đứng, đều là nhìn vịt hoang nghịch nước, còn có người hướng mặt nước ném mẩu bánh bao vụn .

      Hai đứa cầm tay nhau nhìn mặt nước, Đồng Đồng , "Ca ca, ở bờ biển nhà chúng ta có hải âu, kỳ so với vịt hoang nhìn đẹp hơn, lần sau nhà em, em dẫn xem hải âu, còn mời ăn cua, cho nhìn xem biển rộng chân chính là như thế nào, chút nước như này, chỉ giống như cái bể bơi thôi, còn gọi cái gì hậu hải, điêu chết người."

      Kiều Vi Nhã ho tiếng, mặt đỏ tai hồng nhận ánh mắt đánh giá của mọi người chung quanh đối với con mình.

      Có Karl Louis chống lưng, Đồng Đồng hôm nay phải sợ Kiều Vi Nhã, hai người trong tay có đồ gì để cho vịt ăn, nhìn trong chốc lát, hứng trí lúc nãy liền giảm xuống, đợi Kiều Vi Nhã lên tiếng, Đồng Đồng liền đề suất về nhà .

      Đồng Đồng lôi kéo Đông Đông hỏi: "Ca ca, em tối hôm nay có thể ngủ cung với được , mẹ hôm nay khẳng định muốn trừng phạt em. Em sợ." Bé mở đôi mắt to đáng thương hề hề, sáng trong suốt như con nai nhu thuận, Đông Đông tự chủ được gật gật đầu đáp ứng.

      Đồng Đồng thầm hoan hô tiếng, quay đầu lại nhìn xem Karl Louis, Karl Louis nghĩ con bé muốn chính mình ôm, vừa định xoay người, Đồng Đồng khoát tay, "Chú, lát nữa lúc a di tức giận, có thể hay giúp con biện hộ chút, là lỗi của con, con sai nhưng thể để cho trai cũng bị phạt."

      Karl Louis cười : "Tốt, chú cam đoan, cả hai đứa các con đều có chuyện gì ."

      Kiều Vi Nhã cắn chặt răng, quỷ linh tinh này, chuyện gì cũng đều tính toán giỏi.

      Về nhà, vừa vào phòng khách, Đồng Đồng liền hướng về phía vợ chồng Albert nhận lỗi, "Chú, a di, là chủ ý của con, nên trách trai, nếu hai người tức giận, con có thể trừng phạt chính mình, hay là phạt con trưa nay ăn cơm có được ? ăn cơm chút nhất dịnh rất đói ."

      Albert cười ha hả, ôm lấy Đồng Đồng, sủng nịch : "Chú làm sao có thể trừng phạt được tiểu công chúa đáng như vậy, con có thể mang trai ra ngoài chơi như vậy, chú cao hứng, nhưng mà, về sau lúc nào muốn ra khỏi nhà, nhất định phải cúng người lớn trong nhà tiếng, hơn nữa, phải người lớn cùng mới có thể."

      Đồng Đồng gật gật đầu, lập tức mặt mày hớn hở, " như vậy con bị trưng phạt, mọi người cũng trừng phạt trai, là quá tốt, kỳ lúc con tiến sân ngửi được mùi thơm rồi."

      "Vậy mấy đứa rửa tay, chúng ta cùng ăn cơm nào." Albert buông Đồng Đồng, hai đứa liền lôi kéo tay nhau toilet.

      Kiều Vi Nhã áy náy : "Chị Elaine, thực xin lỗi, Đồng Đồng rất nghịch ngợm ."

      " có việc gì, phải chúng nó trở lại sao? Tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng lại thu hoạch lớn, đây là lần đầu tiên Đông Đông bị người khác lôi kéo ra ngoài chơi, từ trước đến nay chỉ có mẹ có thể làm vậy thôi."

      Kiều Vi Nhã cười cười, thực mất tự nhiên, vừa rồi hai người đều thất kinh, đều nhìn thấy được , buổi tối, nhất định phải cùng Đồng Đồng ước pháp tam chương .

      Vào nhà ăn, Đồng Đồng và Đông Đông lần lượt ngồi xuống, nghe được hai đứa dùng tiếng lưu loát chuyện với nhau, ba người lớn đều kinh hãi, ánh mắt xem kĩ nhìn về phía Kiều Vi Nhã.

      Kiều Vi Nhã cười : "Chúng ta ở nhà cũng là như vậy, bé học lý thuyết tiếng , sau đó em cũng dùng song ngữ cùng bé đối thoại."

      lần trốn nhà này, ăn ý giữa hai đứa tự nhiên tăng vọt, bọn họ thực tự nhiên lặng lẽ chuyện, Kiều Vi Nhã thích con lúc ăn cơm chuyện thế nhưng bé vẫn nhịn được mà cúng Đông Đông líu ríu chuyện ngừng.

      Đồng Đồng hoặc là gật gật đầu, hoặc là ân tiếng, như trước thực thân sĩ ăn cơm.

      Albert cười : "Tiểu vi, đứa còn , cần quá quản thúc bé, em biết chúng ta có bao nhiêu hâm mộ em đâu, chúng ta cũng hy vọng Đông Đông mỗi ngày đều vui vẻ chuyện như vậy."

      Kiều Vi Nhã cười cười, biết phải cái gì nữa.

      Ăn cơm xong, hai đứa bỏ chạy trước, trước khi , Đồng Đồng giơ tay : "A di, mẹ, chúng ta ra sân."

      Nhìn bộ dáng bé cười khẽ, vài người đều cảm thấy buồn cười.

      Trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng điện thoại, Albert tiếp điện thoại, vài câu, cười rồi dập máy.

      Albert cười : "Tiểu vi, chúc mừng em, nhà cậu của em đều tìm được rồi, bọn họ luôn luôn tại Mĩ Quốc, bởi vì sửa lại dòng họ, cho nên mất ít khí lực, Cậu của em vẫn khỏe, có 4 trai 1 , người tuổi nhất, đài Louis, cùng em là đồng nghiệp, kế toán viên cao cấp rất giỏi."

      Karl Louis có chút giật mình, "Đài Louis là học đệ của ta, nhưng là so với ta giỏi hơn nhiều, thể tưởng được, mấy người dĩ nhiên là thân thích, như vậy, nhà các ngươi thực có khả năng làm kế toán giỏi."

      Kiều Vi Nhã vừa mừng vừa sợ, trong lòng ngũ vị tạp trần.

      Cậu sở dĩ trở lại, có rất nhiều nguyên nhân, mà nguyên nhân quan trọng nhất, là bà ngoại của mình, mẹ từng qua, bà ngoại so với ông ngoại tuổi hơn rất nhiều, bà so với vợ cả vào trễ mấy nắm, lúc trước vốn là người nhà rời , bởi vì bà ngoại muốn rời nhà cũ, đại phu nhân đành phải mang theo con mình rời , tuy rằng bọn họ mang đại bộ phận tài sản, nhưng nữ nhân mang theo đứa mười bốn mười lăm tuổi, mình trước dị quốc tha hương, là cỡ nào gian nan, có thể nghĩ, cho nên, bọn họ trở lại, có thể hiểu được. Mẹ qua, tiền của bà ngoại, nhất định phải còn, mẹ để cố gắng học tập, tranh thủ đến Mĩ Quốc du học, sau đó tìm được bọn họ, bởi vì bà ngoại để lại tiền cho , chính là ông ngoại cũng biết . Chỗ tiền đó, vẫn cất giấu, chính cổ khánh nhất cũng biết, sau đó lại có ngân hàng, liền mang tiền trực tiếp gửi vào đó, nhiều như vậy năm, chưa từng nghĩ lấy số tiền đó ra dùng, bởi vì, đó cũng phải tiền của .



      Chương 29: thất vọng rồi . . .

      Kiều Vi Nhã hỏi: "Albert, có cách nào liên hệ với bọn họ ?"

      Karl Louis giành trước : "Tôi có cách liên lạc với Louis, nhưng mà xí nghiệp Đài thị của bọn họ thực bài xích thị trường trong nước, thậm chí Hongkong, Đài Loan cũng cảm thấy hứng thú, bọn họ sinh ý chủ yếu là ở Âu Mĩ, mấy năm nay, bắt đầu mở rộng sang thị trường Châu Phi, thứ hai của Louis Đài Lộ cũng có danh tiếng, năm trước thu mua quặng đồng 60%, tiền lời tốt lắm, thể nghĩ đến các người lại là thân thích."

      Albert thở dài hơi, : "Tiểu vi, muốn với em, sau khi đại sứ quán gặp Đài tiên sinh, bọn họ cự tuyệt nhận thức em, về phần nhà cũ ở Đạm Đài gia, bọn họ nới có hứng thú, tùy em xử trí."

      Kiều Vi Nhã sớm đoán được, cậu dễ dàng cùng mình nhận thức, chính là ngờ bọn họ quyết tuyệt như vậy, Có điều, ông nội từng qua, là con cháu của Kiều gia, Đạm Đài gia tài sản, tuyệt đối thể có lòng tham, gia sản của nhà người khác, thể mơ ước. chỉ có trách nhiệm bảo hộ, có quyền lợi hưởng dụng.

      Thời đại này, người với người lúc trước hứa hẹn bằng lời , sớm giống như mây bay trời, cơn gió thổi qua, bị thổi bay đến vô tung vô ảnh. Nhưng phải ai cũng giống như vậy, làm con cháu Kiều gia, quên lời nhắc nhở của mẹ và ông nội, có những tài sản kia, cũng có thể dựa vào năng lực của chính mình để sống tốt.

      Kiều Vi Nhã cắn môi dưới, nghĩ xem tiếp theo mình nên xử lý như thế nào?

      Karl Louis cười : "Tiểu vi tiểu thư, có chuyện gì khó xử sao , nếu muốn nhận thức cậu của mình, chỉ cần hé ra hộ chiếu, tùy thời đều có thể sang đó."

      Kiều Vi Nhã lắc đầu cười khổ, trước khi lấy được giấy ly hôn, tuyệt đối để cho Cổ khánh Nhất biết chuyện của cậu, Bây giờ, tuyệt đối cho Cổ Khánh Nhất chiếm chút tiện nghi nào cả .

      tại liên hệ cũng tốt, đợi cho đến khi phòng ở đó lại về tay , tìm người trang hoàng cho tốt, sau đó lại chuyến sang Mĩ, tìm cậu mình đem tình cho ràng.

      Karl Louis cười : "Tháng sau, tôi có hội nghị, nếu tiểu vi tiểu thư nghĩ muốn cùng bọn họ nhắn cái gì, tôi có thể làm người đưa tin, tôi là đàn của Louis, chắc cho tôi mặt mũi ."

      Kiều Vi Nhã gật gật đầu, cười : "Tốt, vậy phiền toái ngài ."

      " cần khách khí, là bằng hữu của Albert bọn họ, cũng chính là bằng hữu của tôi."

      Bốn người lại hàn huyên trong chốc lát, Karl Louis đồng ý về sau mỗi ngày dành ra 1 giờ để giảng bài cho Kiều Vi Nhã, nhưng điều kiện tiên quyết là, cần phải sở vụ của làm khoảng nửa ngày công.

      Kiều Vi Nhã lúc trước thiết kế đường của chính mình, cũng là như thế, chuẩn bị về sau làm cái kế toán viên cao cấp, sinh ý chuyện tình, sau này cũng cần người để ý giùm.

      Bọn họ thỏa thuận, ba ngày sau, Kiều Vi Nhã phải làm việc ở sở vụ Karl Louis.

      Tiễn bước Karl Louis, Kiều Vi Nhã trở về phòng của mình, mở máy tình ra, vào Internet bắt đầu tìm hiểu về Đài gia.

      Giờ tra mới thấy, xí nghiệp Đài thị có bao nhiêu lợi hại, tình huống của chính mình, cậu bọn họ khẳng định biết, nhiều năm liền có liên lạc, bây giờ đột nhiên tìm họ, người ta nhất định nghĩ mình có mục đích tốt.

      trước nay chưa từng nghĩ dựa vào ai để sống, ông nội từng qua, dựa vào núi núi đổ, dựa vào nước nước chảy, chỉ có dựa vào chính mình, mới có thể vĩnh viễn đứng vững, đứng ổn.

      Mấy năm nay, trong lòng vãn còn nghi vẫn lớn, chính là chuyện cha mẹ bọn họ cùng nhau tự sát, bọn họ tuy rằng mỗi ngày cãi nhau, nhưng là đến mức hai người cùng nhau nhảy lầu tự sát, trong chuyện này, nhất định có vấn đề.

      vẫn nghĩ cha mẹ mình là người chỉ biết tự sát, nhất định phải điều tra nguyên nhân.

      Elaine tiến vào, nhìn thấy mở trang web, cười : "Tiểu vi, em tìm hiểu về xí nghiệp Đài thị?"

      "Chị, mời ngồi."

      Elaine ngồi ở bên cạnh , cười : "Có phải trong lòng rất khó chịu , tìm kiếm lâu như vậy mà bây giờ cậu mình lại chịu nhận."

      Kiều Vi Nhã lắc đầu, "Chị, có, em sớm đoán tới, trước khi em ly hôn, bọn họ cùng em liên hệ, cũng là chuyện tốt, miễn cho tự nhiên đâm ngang, hơn nữa, em nghĩ sau khi lấy lại mấy căn nhà kia từ chính phủ, đem đống phòng ở sửa sang lại chút, khôi phục diện mạo trước kia, chờ cậu trở về, trả lại cho ngôi nhà đầy đủ."

      Elaine trầm mặc trong chốc lát, mới thở dài hơi, "Tiểu vi, nếu em đem chuyện tình cho bọn họ, bọn họ khẳng định tin tưởng , sao em có thể làm chuyện ngốc như vậy."

      "Tỷ, trong này có rất nhiều chuyện, em có cách nào cho chị hiểu, nhưng mà có câu phụ trái tử hoàn ( cha nợ con phải trả ), em chỉ là thay thế bà ngoại cùng mẹ trả nợ mà thôi, ông nội qua, nếu đáp ứng với người ta chuyện gì đó, nhất định phải hết lòng tuân thủ lời hứa, em chỉ là thực lời hứa của mình mà thôi."

      Elaine gật gật đầu, đây là chuyện riêng của Kiều Vi Nhã, cũng muốn sâu, miệt mài theo đuổi, thế nhưng, nhất định đem toàn lực giúp đỡ Tiểu Vi, đây là nữ nhân rất hợp trong thời đại này, cũng là người đáng giá làm bằng hữu thâm giao.

      "Tiểu vi, lát nữa chị mang em ra ngoài làm hộ chiếu, tất cả mọi chuyện của em đều muốn làm tốt, chính là cần ảnh chụp của em, chuện này chị thể làm thay em được rồi." Elaine nở nụ cười.

      Kiều Vi Nhã cười : "Chị Elaine cám ơn chị, tự em có thể làm được, nếu bảo bảo mẫu theo cũng được."

      "Cũng tốt, chỉ cần ngay gần đây là có thể làm hộ chiếu, lát chị bảo bảo mẫu đưa em , bọn họ so với chị còn quen thuộc nơi này hơn. . . . . ."

      "Mẹ, a di, . . . . . ." Đồng Đồng đầu đầy mồ hôi chạy vào.

      Kiều Vi Nhã cùng Elaine cả kinh đồng thời đứng lên, "Làm sao vậy?"

      " thế nhưng ăn đá, đáng sợ. . . . . ." Đồng Đồng lắc lắc đầu, tay mở ra, "Mẹ, ngươi xem, đây là con đoạt được từ tay ."

      Kiều Vi Nhã nhanh chân chạy ra ngoài, theo Đồng Đồng vào hành lang hậu viện, chỉ thấy Đông Đông ở bãi đá đánh bảo mẫu lúc nãy còn ở bên cạnh bọn họ, Kiều Vi Nhã chạy nhanh qua, đem Đông Đông ôm chặt, thực dùng sức, Đông Đông thể động đậy, dần dần an tĩnh lại.

      "Đông Đông, chúng ta tắm rửa, bên ngoài quá nóng , được ?"

      Đông Đông gật gật đầu, chỉ vào Đồng Đồng : "Cùng nhau."

      " được, là con trai mà, bọn em ở nhà trẻ khi toilet đều cùng con trai tách ra, làm sao có thể cùng cùng nhau tắm rửa! Đó là. . . . . . là đồ lưu manh!" Đồng Đồng đỏ mặt lớn tiếng trách mắng.

      "Chính là ba mẹ vẫn cùng nhau tắm rửa." ( Nấm: Và thế là chị Elaine bị con trai mình bán đứng :)) )

      Elaine mặt đỏ tựa như ráng chiều, trừng mắt liếc nhìn con cái, xấu hổ đối Đồng Đồng : " chính là hay giỡn, Đồng Đồng cần tức giận ."

      Kiều Vi Nhã biết nên cái gì , đành phải tay lôi kéo Đông Đông, tay lôi kéo nữ nhi, vào phòng của Đông Đông.

      "Oa! , bồn tắm của lớn ghê á, có thể bơi lội được ."

      "Cùng nhau."

      Đồng Đồng xua tay, "Tuyệt !"

      bé đánh giá phòng tắm vòng sau : ", biết bơi sao?"

      Đông Đông lắc đầu.

      Đồng Đồng đắc ý đứng lên, ", có muốn học bơi lội, giáo viên dạy cuae em từng đoạt quán quân đó, phi thường giỏi luôn, em tại học bơi bướm, bơi ếch, giáo viên trong các bạn em là học giỏi nhất, chính là cái sông sau nhà kia em cũng có thể bơi."

      Đông Đông vẫn lắc đầu.

      "Hừ, người nhát gan, so với em lớn hơn 5 tuổi, cư nhiên biết bơi lội, có phải bởi vì nhà các người thực ở bờ biển ?"

      Đông Đông tiếp tục lắc đầu.

      Kiều Vi Nhã thấp giọng quát lên: "Đồng Đồng, được lung tung."

      Elaine thở dài hơi, thấp giọng : "Tiểu vi, cần đánh gãy bọn họ, để cho con bé , mấy năm nay, bệnh tình Đông Đông liên tục lặp lại, khi tốt khi xấu, chúng ta đều muốn tuyệt vọng, chưa từng nghĩ đến có thể cùng đứa khác chơi đùa vui vẻ, Đồng Đồng có lẽ có thể thay đổi ."

      Kiều Vi Nhã gật gật đầu, sau đó đối nữ nhi : "Đồng Đồng, chúng ta trước ra ngoài, để cho tắm rửa, tắm rửa sau lại chơi, vừa vặn con cũng cần tắm rửa."

      Đông Đông phen giữ chặt Đồng Đồng, "Đồng Đồng, cùng tắm."

      Đồng Đồng đảo mắt cái, cười : ", nếu có đồ bơi, em đáp ứng cới cùng nhau tắm."

      Đông Đông nhìn về phía mẹ, Elaine sao cả cười : "Con ta muốn đồ bơi còn phải đơn giản hay sao, chờ mẹ 10 phút."

      Elaine ra khỏi phòng, bảo bảo mẫu siêu thị gần nhất mua hai bộ đồ bơi cho hai đứa .

      Quả nhiên sau 10 phút, bảo mẫu trở lại.

      Đồng Đồng nhìn thoáng qua áo tắm, nở nụ cười, "A di ánh mắt thực sai, con thích, cám ơn."

      Kiều Vi Nhã phát chính mình có chút hiểu con .

      Đồng Đồng chạy ra phòng tắm, thay áo tắm trở về, bảo mẫu muốn mở nước vào trong bồn tắm tốt.

      Đồng Đồng nhìn vết thương người Đông Đông, thở dài hơi, ", làm sao trông có thể thảm như vậy, ngày mai em bảo mẹ dạy võ công, sau này nếu có ai dám đánh , nhất định phải dạy họ bài học?"

      Đông Đông gật gật đầu, vẫn như trước đứng đó bất động.

      Đông Đông cười : ", phải sợ nước chứ, rất gầy, bơi lội có thể phát triển cơ thể, người gầy thể tập luyện võ công ."

      Đồng Đồng ở trong nước bơi qua lại 2 lần, lắc đầu, đứng lên, "Em rất muốn bơi lội."

      Đông Đông vẫn còn đứng đó.

      Kiều Vi Nhã vừa định giúp đỡ Đông Đông, Elaine giữ chặt thấp giọng : " dám ngâm mình ở trong nước, tiểu vi, em đừng quản, chúng ta chờ."

      Kiều Vi Nhã ngừng tay, hai người đứng xa xa chút, để laijkhoong gian cho hái đứa .

      Đồng Đồng ngoắc, ", lại đây nha, chơi rất vui, em có thể dạy bơi lội, sau đó chúng ta cùng bể bơi, lại đây nha. . ."

      Đông Đông lại lui ra phía sau từng bước, Đồng Đồng từ trong ao nước ra, đứng ở trước mặt Đông Đông, ", rốt cuộc là bị làm sao nha, định tắm rửa sao? Cho dù bơi lội, cũng phải tắm rửa ."

      Thời điểm Đông Đông lại lui từng bước ra phía sau, Đồng Đồng bừng tỉnh đại ngộ, "Nga, em hiểu được, là sợ nước nên dám bước vào trong hồ nước, dám, còn đặt bồn tắm lớn như vậy, lãng phí! Vào , trong nước chút cũng đáng sợ, xem cá vàng ở trong hồ ngoài viện chẳng phải vẫn sống tốt dó sao? so với cá vàng lớn hơn như vậy chắc chắn sao, có phải hay ?"

      Đồng Đồng ra phụ giúp Đông Đông bước vào bồn tắm, Đông Đông đột nhiên đẩy Đồng Đồng ra, chạy ra ngoài.

      Đồng Đồng bị phen đẩy ngã, a miệng khóc đứng lên.

      Elaine giành trước từng bước tiến lên theo Đông Đông, Kiều Vi Nhã cũng đuổi theo.

      Kiều Vi Nhã đuổi theo Đông Đông, ôn nhu : "Đông Đông thích, chúng ta tắm, được ?"

      Đông Đông gật gật đầu.

      "Chúng ta vào chút liền ra, sau đó chúng ta thư phòng, mẹ nuôi giúp con vẽ Lí Tiểu Long, được ?"

      Đông Đông gật gật đầu.

      Thân: từ Nấm Độc

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :