1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đêm Las Vegas: Trả thù anh yêu - Thiên Khả Dạ Hiển (c6) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Đêm Las Vegas: Trả thù


      Tác giả: Bộ hợp tác giữa Thiên Mỹ Khả và Dạ Hiển, bút danh chung: Thiên Khả Dạ Hiển
      Hệ liệt: Song Hào Môn
      Edit: Dara Mia
      Thể loại: đại, nữ cường, ngược, sau sủng, HE.
      Nhân vật: Lã Nham - Nghiêm Hạo Thiên
      Tình trạng: edit
      Số chương: Chưa xác định
      Tiến độ: Ta chắc về tiến độ nên thể báo trước. chung ta hơi tùy hứng :'(
      Nhưng cam kết drop. Ít nhất tuần 1-2 chương.​

      Giới thiệu​


      Từ khi mười lăm tuổi, rời xa gia đình tới đây, ừm, tệ, ngôi nhà này rất đẹp, rất to, khiến khỏi mê đắm. Quản gia, người giúp việc trong nhà đều rất thương , ai cũng đối xử với hòa nhã.

      Duy chỉ có người đàn ông kia- người đưa tới đây lại thèm nhìn cái, những khi nhìn đến, chỉ là thoáng qua rồi mặt lạnh quay , làm gì sao?

      Sinh nhật lần thứ 18, đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần. - mất thứ quý giá nhất, mà - đánh .

      “Tôi muốn khỏi đây, thả tôi ra…”- Lã Nham gào thét, nước mắt chảy ra những giọt dài, nhưng có ai nghe thấy mà cứu ?​

      “Trừ khi chết, lúc đó thoát khỏi tôi.”- người đàn ông cười lạnh, còn chưa chơi đủ.

      “Con thấy nơi đây thế nào?”- người mẹ hỏi đứa con trai bảy tuổi.

      “Ừm, cũng tệ, nhưng có cha vui hơn.”- Lã Hạo Dương ra vẻ người lớn nhíu mày. Cậu đồng ý trở về là để tìm người cha nhẫn tâm kia nha.

      Xem ra, IQ 200 vô dụng.

      Mà mẹ của cậu, cũng trở nên dễ chịu chút nào.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Mong doi truyen nay cua bn!!! o(><)o

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Sinh nhật tuổi 16

      “Ai da…”- vươn người dậy, Lã Nham liếc nhìn đồng hồ, hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của rồi. Vậy là sắp trở thành người độc lập.

      Nhưng mà… nghĩ lại khoảng thời gian ba năm qua, sống ở đây. Chợt Lã Nham thở dài.

      Từ khi tới đây, bắt đầu cuộc sống mới, cha mẹ chẳng liên lạc gì mà nước ngoài, có người tới đón từ nhi viện tới đây, cũng chính là chủ nhân căn nhà này. Mà - may lại là người thầm thích cho tới bây giờ.

      vẫn tự hỏi lí do người đó đưa về đây, nhưng thời gian và người đó gặp nhau là quá ít, cơ hồ chỉ cùng chuyện tháng khoảng vài câu. Mà người này, dường như thích . bao giờ cùng chuyện hay tiếp xúc nhiều, chỉ thỉnh thoảng chào , và gật đầu, khi chỉ hừ cái. cũng biết lí do gì khiến phải miễn cưỡng mang về đây nuôi tới 3 năm.

      lại thích , thích vẻ lạnh lùng trầm ổn của , trái tim chẳng biết từ khi nào trao trọn cho , quan tâm tới những thứ khác.

      chủ dậy sao?”- thím Trần đứng ngoài cửa gọi . Lã Nham ra mở cửa.

      “Thím Trần, chào buổi sáng.”- nở nụ cười rạng rỡ. Ba năm nay thím Trần và quản gia Trần rất thương , như con ruột vậy.

      kéo thím Trần vào phòng.

      “Con rồi, thím cần gọi con là chủ, con vốn phải chủ ở đây, và lại xưng hô như vậy rất xa cách.”

      Thím Trần vuốt mái tóc óng ả.

      “Con lúc nào cũng vậy, Lã Nham à, con ngoan hiền, bản tính thiện lương, ai mà lấy được con có phúc.”- đứa trẻ này bản tính kiêu căng như mấy tiểu thư nhà khác, coi ai ra gì. đối với ai cũng ngoan ngoãn lễ phép, chào hỏi, khiến cho ai ai đều quý mến.

      Lã Nham mặt rạng đỏ bừng, người kia liệu thích chứ? thích , còn sao?

      “Coi con đỏ mặt kìa, mau dậy ăn sáng nào, hôm nay là sinh nhật lần 18 của con, rất quan trọng đấy.”

      Lã Nham cười hi hi.

      “Sao thím biết sinh nhật của con vậy?”

      Thím Trần nghiêng đầu như cố nhớ cái gì đó.

      “Ba năm rồi sao mà ta nhớ, và lại tối qua thiếu gia có nhắc nên ta nhớ.”

      Sao? nhớ sinh nhật sao? Ba năm qua sinh nhật nào cũng tặng quà, đều là những thứ rất thích, tuy luôn bận hội nghị nhưng vẫn nhớ đến sinh nhật của . Trong lòng tia vui sướng, có chút nào thích ?

      Bỏ qua những điều sơ suất của , là tổng giám đốc tập đoàn lớn, bận là chuyện bình thường, vì thế mà trách . Lã Nham còn nghe tin tối nay về, hủy lịch ăn sinh nhật với các bạn như mọi năm, tối nay ở nhà chờ .

      Ngồi chờ trong căn phòng rộng lớn, lại nhìn đồng hồ, hơn 10 giờ, sao vẫn chưa về?

      Cả ngày hôm nay, mong đợi xuất , trong lòng rất vui vẻ, tối nay, ăn sinh nhật với , chỉ thế là đủ.

      Cốc cốc.

      Có tiếng gõ cửa, chắc là thím Trần, nhưng có chuyện gì vậy nhỉ?

      “A… là …”- Lã Nham á khẩu, sao lại xuất ở trước cửa phòng . đúng là chờ , nhưng thím Trần bao giờ về bảo mà.

      Người đàn ông này, ngũ quan tuấn, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị, rất đẹp trai, chỉ dám lén ngắm trước đây, nhưng giờ, đứng ngay trước mặt .

      Nghiêm Hạo Thiên cúi đầu nhìn nữ nhân trước mặt, ba năm nay, sống chung mái nhà với , nhưng hận thù khiến coi chỉ như khí. Hôm nay, là bắt đầu chuỗi ngày sống trong địa ngục của . thề.

      “Phải, là tôi, muốn mời tôi vào phòng ?”- Nghiêm Hạo Thiên cất giấu lửa hận, hơn ba năm trước, cha làm gia đình bị thế nào, bắt gánh chịu gấp bội.

      Lã Nham đỏ mặt, cũng xoay người mời vào.

      chờ tôi sao?”- ngồi lên sofa, vẫy lại bên cạnh.

      Đây là lần đầu tiên gần thế này, có thể nhận thấy nhịp tim của đập rất nhanh. Tựa hồ thở kịp.

      “Sao gì vậy?”- nữ nhân này sớm thích , biết, việc này chỉ làm cho dễ dàng trả thù hơn mà thôi.

      “Tôi…”- Lã Nham ấp úng, sao bây giờ, thích , nhưng xa cách như vậy, có thể thổ lộ sao?

      Chẳng cần gì, Nghiêm Hạo Thiên tiến đến bên môi , in vào đó nụ hôn.

      Lã Nham mở to mắt nhìn , … hôn sao?

      Mặt đỏ bừng, cố che giấu ngại ngùng của mình.

      “Lã Nham…”- giọng khàn khàn, đây là lần đầu tiên gọi tên , lại là với giọng gợi tình như vậy, Lã Nham khỏi ngạc nhiên cùng xấu hổ.

      “Tôi muốn em.”- Nghiêm Hạo Thiên ôm eo , để gần hơn, từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, áo quần cũng dần dần bị lột ra.

      Lã Nham đầu váng mắt hoa, thể có bất cứ kháng cự nào. Bởi lòng … cũng trao từ lâu.

      Đau đớn của lần đầu tiên khiến Lã Nham khóc nấc lên, đó lại càng khiến Nghiêm Hạo Thiên mạnh mẽ hơn, vì muốn đau đớn, thống khổ, làm mạnh hơn nữa, mặc cho kêu gào khóc lóc, lại càng dịu dàng.

      “A… Nghiêm Hạo Thiên… dừng lại… xin đấy… đau quá…”- nước mắt chảy thành những hàng dài.

      nghĩ đâu hả Lã Nham, nghĩ được tôi thương sao? Tôi cho sống bằng chết.”

      Mạnh mẽ ra vào trong cơ thể . thể thừa nhận ba năm qua dưỡng nữ nhân có cơ thể tuyệt đẹp thế này. Nhưng dù sao cũng chỉ là dục vọng. muốn sống khổ sở, đau đớn.

      Lã Nham còn để vào tai được thứ gì, đau quá, quá kinh khủng, lần đầu tiên sao lại làm ra thế này? phải là nên dịu dàng sao?

      Sau khi thỏa mãn, Nghiêm Hạo Thiên rút ra ngoài cơ thể , những dòng máu xuất , tia áy náy mà ngồi dậy, thay quần áo rồi trở vào.

      Lã Nham biết thiếp bao lâu, khi tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng, thấy bên dưới đau rát, nhớ lại chuyện tối qua, khẽ cười, như vậy, có phải là thích ? Nhưng lại quá thô lỗ như vậy?

      “Tỉnh rồi?”- ra Nghiêm Hạo Thiên ngồi sofa nhìn . Nữ nhân này, hãy chờ xem điều gì đợi phía trước.

      …”- Lã Nham đỏ mặt, vẫn mảnh vải che thân. Mà sắp sáng, về phòng, có phải vì lo cho ?

      Chợt thấy có điểm kì lạ, Lã Nham giật tay lại, - bị trói.

      … trói em?”- hốt hoảng, từ khi nào biến thành thế này?

      “Tôi còn tưởng ngu ngốc nhận ra.”- Nghiêm Hạo Thiên lạnh lùng, cười khẩy- “Đêm qua lần đầu tiên nếm trái cấm, hương vị thế nào? Thỏa mãn chứ?”

      Lã Nham sợ hãi, phải thích mới làm ra chuyện kia sao?

      Nghiêm Hạo Thiên đứng dậy, tay còn cầm sợi roi da.

      Chát. thanh chết người vang lên, vệt roi dài lằn vai xuống cơ thể Lã Nham, máu rỉ ra, đau, đau quá. Sao lại đánh .

      “A…”- Lã Nham hét lên.

      “Đau sao? đau bằng tôi năm đó sao?”- mặt Nghiêm Hạo Thiên đỏ bừng vì tức giận, cha năm đó vì cha mà hành hạ cùng mẹ, thù tất cả, bao gồm cả .

      “Tôi muốn khỏi đây, thả tôi ra…”- Lã Nham gào thét, nước mắt chảy ra những giọt dài, nhưng có ai nghe thấy mà cứu ?

      “Trừ khi chết, lúc đó thoát khỏi tôi.”- nam nhân cười lạnh, còn chưa chơi đủ.

      Chát. Lại lần roi da đánh xuống, đùi hằn vệt dài, lại là máu, muốn nếm thừa những thứ phải trải qua.

      Lã Nham đau, kêu lên được nữa, chỉ còn khóc, chỉ có thể khóc. thích , vậy mà đánh .

      Nghiêm Hạo Thiên thỏa mãn nhìn Lã Nham đau đớn, trong lòng tràn ngập trào phúng. Diễn đủ giỏi đấy. khiến chết tâm, chết luôn cả phần cơ thể bên ngoài.

      Thấy bắt đầu như vậy là đủ, cúi xuống lấy dao cắt trói cho .

      “Đừng khóc nữa, tắm .”- lạnh lùng buông câu.

      Lã Nham cố gắng vào nhà tắm, cực kì chật vật. Đau đớn vai cùng đùi, chất lỏng bên trong chảy ra, đành quấn tạm chiếc khăn bông lên, trốn tránh ánh mắt lạnh băng của , vào phòng tắm. Cơ thể như muốn rời ra, Lã Nham lau tạm vết máu vai và đùi, ngâm mình trong bồn tắm, rồi lại quay sang chiếc gương bên cạnh, người chi chít những dấu hôn tím đỏ, mặt lại đỏ bừng, đêm qua phát sinh quan hệ, nhưng sao giờ lại đánh . Lòng đau quá, từng giọt nước mắt lăn dài má. thích , còn có chán ghét.

      Tắm xong, ra bên ngoài, Nghiêm Hạo Thiên vẫn ngồi đó. cũng ngồi xuống đối diện, cơ thể vẫn có chút thoải mái.

      “Từ nay phải uống thuốc tránh thai, tôi có thói quen dùng bao cao su.”- Nghiêm Hạo Thiên ngẩng đầu lên, đặt tờ báo xuống bên cạnh.

      nhắc tới chuyện đó, vậy còn những lần sau.

      chán ghét lại ập đến, Nghiêm Hạo Thiên đứng dậy bỏ ra ngoài, Lã Nham lại vùi mặt vào tay mà khóc. phải làm sao đây? vì sao chán ghét như vậy?

      Hôm nay xin nghỉ, thể đến trường với tâm trạng này.

      Thím Trần chỉ còn biết ôm mà rơi lệ, ai biết Nghiêm Hạo Thiên có thể làm nên chuyện này, bà và chồng rất thương , vốn nghĩ Nghiêm Hạo Thiên thương Lã Nham, ai ngờ. Mãi khi Nghiêm Hạo Thiên bà vào bôi thuốc cho Lã Nham, nhìn cơ thể loạt dấu vết, vừa ái tình lại vừa hành hạ, bà khỏi cảm thấy chua xót cho tội nghiệp này.

      “Lã Nham, con đừng lo, mọi chuyện ổn thôi, có ta và ông Trần, Nghiêm Hạo Thiên khi dễ con nữa.”- bà ôm Lã Nham khóc, bà thương như chính con của mình, nhẫn tâm như vậy, sao bà nỡ chứ?

      Lã Nham khóc được nữa, cũng biết, lời của đại biểu cho cái gì, khiến đau khổ khi sống thế gian này.

      Trưa hôm đó, ăn vào, thím Trần cũng biết phải làm sao, bàn bạc với chồng, Trần quản gia cũng chỉ biết bà động viên Lã Nham.

      Nhìn ra bên ngoài, ba năm nay, Lã Nham vẫn mong để ý tới chút, vậy mà đêm qua, vừa nâng lên thiên đường lại xuống địa ngục, trái tim vỡ ra làm vạn mảnh. Cha mẹ còn rất thương , vậy mà lại lưu tình đánh đập .

      Hai ngày sau, cơ thể đỡ hơn, cũng thấy đâu, nghe thím Trần công tác, lặng lẽ thở dài, giờ người muốn thấy nhất là . học trở lại, năm nay là năm cuối, phải thi đại học, thành tích của vô cùng tốt, thi đại học là chuyện khá dễ dàng.

      “Bạn học Lã Nham.”- sân trường mình, chợt phía sau có tiếng gọi. Lã Nham quay lại, là Hứa Trấn Long, bạn lớp bên, cũng là ngôi sao bóng rổ của trường, cậu ta tìm có chuyện gì nhỉ?

      Hứa Trấn Long gãi đầu, ngại, thầm mến bạn này cũng lâu, từ lần đầu tiên thấy là học sinh mới chuyển đến, cậu sớm thích , duy chỉ vài lần chuyện trong câu lạc bộ hóa học của trường, vài lần trong nhà ăn, dã ngoại, chưa có lần nào quá lâu. Hôm nay quyết định hẹn hò .

      “Hôm nay… Lã Nham, cậu rảnh chứ? Có thể cùng tớ ăn bữa ?”

      Lã Nham thất thần, có thể đồng ý ? Ba năm nay, bỏ qua mọi mối quan hệ dù mới nhen nhóm, nhưng tối sinh nhật, bị trở nên như thế này, liệu có nên tự cho mình cơ hội có cuộc sống khác ?

      Nghĩ ngợi lúc, Lã Nham mỉm cười.

      “Ừm, mình đồng ý.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: là của tôi

      Nhà hàng sang trọng nằm giữa con phố lớn, Lã Nham gọi điện về báo cần nấu cơm, trưa nay ăn cùng Hứa Trấn Long.

      “Cậu thấy thế nào?”- Hứa Trấn Long hỏi Lã Nham, cậu mong đến ngày này lâu lắm rồi.

      Lã Nham ngẩng đầu đôi mắt to tròn cùng nụ cười xinh đẹp khiến Hứa Trấn Long như ngạt thở, quyến rũ.

      “Đồ ăn rất ngon, cảm ơn cậu.”

      Hai người trò chuyện rất vui, để ý có người tiến lại gần.

      “Lã Nham, trễ thế này về nhà ăn, lại tới đây.”

      Lã Nham giật mình quay lại, là , sao lại ở đây?

      …”

      Hứa Trấn Long tuy biết quan hệ của Lã Nham và người đàn ông trước mắt, nhưng cậu có thể thấy thân phận của bình thường. Cậu lịch đứng dậy.

      “Chào , em là bạn học của Lã Nham. là?”

      Nghiêm Hạo Thiên cần nhìn Hứa Trấn Long, chỉ để ý nữ nhân chết tiệt trước mắt, mới có 2 ngày mà thôi, lại dám hẹn hò người khác.

      trai mình.”- Lã Nham ngẩng đầu với Hứa Trấn Long. còn quay lại hướng Nghiêm Hạo Thiên.

      trai, sớm vậy quay về, công tác tốt chứ?”- thách thức nhìn , còn cố tình nhấn mạnh chữ trai, tim cũng đau, nhưng biết làm sao bây giờ?

      Hứa Trấn Long chợt hiểu, ra là trai của Lã Nham, cậu phải để lại ấn tượng tốt.

      Chưa kịp thêm gì, Nghiêm Hạo Thiên cất lời.

      “Về với tôi.”

      Lã Nham cười khổ, giờ chỉ còn có thể làm theo, biết làm sao được.

      “Bạn học Hứa, hẹn bạn ngày khác, giờ mình phải về.”

      Hứa Trấn Long luyến tiếc nhìn Lã Nham cùng nam nhân tuấn kia ra về. Xem ra ấy được trai bảo hộ quá kĩ.

      đường hai người với nhau câu nào, Lã Nham hiểu, từ ngày hôm nay, phải có nghị lực để sống tốt, sợ có hành hạ kinh khủng thế nào.

      Về nhà, Nghiêm Hạo Thiên lời nào mà lôi lên phòng. Ở trong bếp, thím Trần khóc rưng rức, Trần quản gia ôm vợ mà cũng rớm nước mắt. Lã Nham đáng thương sống thế nào đây?

      Đẩy mạnh Lã Nham lên giường, thô bạo lột quần áo .

      “Chết tiệt, tôi mới hai ngày, vậy mà cùng kẻ khác hẹn hò, muốn chết hay sao hả?”

      Lã Nham lời nào càng làm cho Nghiêm Hạo Thiên tức giận, thấy cơ thể có vết tích gì mới yên tâm lát, nhìn thấy vết roi hằn vào da đóng vảy, cười ma mãnh. ra rồi lại trở lại với roi da trong tay, cuồng dã đánh lên cơ thể .

      Từng thanh xé ruột gan vang lên, cơ thể Lã Nham lại thêm thương tổn, máu rỉ ra, lại càng khóc, oán thán câu, chết tâm, chỉ cười chua chát rằng lầm người.

      à… lăng nhăng à… đồ đàn bà lẳng lơ… đồ dâm đãng.”- cứ mỗi câu lăng nhục, lại quăng xuống người quật, thấy máu rỉ ra, càng thỏa mãn.- “Chết đồ biết xấu hổ.”

      Hành hạ Lã Nham lúc lâu, con ngươi sâu thẳm nhìn , xem ra đủ. Nghiêm Hạo Thiên thấy Lã Nham chỉ nhàn nhạt cười, đứng dậy vào nhà tắm, lấy khăn bông lau vết máu, bỏ ra ngoài.

      Mở cửa, Nghiêm Hạo Thiên chùn chân chút rồi hẳn về phòng mình.

      Thím Trần lau khóe mắt rỉ nước, vào trong, Lã Nham ra.

      “Thím sao? Thím vào .”

      “Lã Nham, con của ta.”- bà òa khóc ôm lấy Lã Nham, để ngồi xuống giường.- “ lại đánh con phải ?”

      Lã Nham cười khổ, lại làm cho thím cùng quản gia suy nghĩ, có lỗi.

      “Con sao, thím đừng lo.”- ngoài miệng vậy nhưng người đầy những vết thương, máu thấm ra ngoài áo ngủ.

      Thím Trần che miệng khi thấy máu vai ướt đẫm áo.

      “Lã Nham, con chịu khổ rồi.”- bà lấy lọ thuốc lần trước, cởi áo Lã Nham ra, bà tin nổi thiếu gia lại làm ra cơ này, cơ thể Lã Nham máu vương đầy, những vết thương chi chít.

      nên lời, nhàng lau những vệt máu cơ thể mà đáy lòng xót xa. Làn da mịn màng trắng trẻo thế ấy mà lưu lại sẹo đáng tiếc.

      Lã Nham đau, đau chứ, đâu phải sỏi đá mà biết đau là gì. Từng giọt nước mắt rơi xuống, cố ý, đó chỉ là vô thức mà thôi.

      Bôi xong thuốc, thím dặn lên giường nghỉ, lát mang thức ăn lên, chỉ nhàng đáp lại.

      Ở trong phòng, ánh mắt thâm trầm nhìn vào màn hình theo dõi, vẫn muốn quan tâm , nhưng vẫn vô thức cài camera trong phòng để theo dõi nhất cử nhất động của Lã Nham.

      Nhìn cơ thể bị thương do lưu lại, cũng có cảm giác đau lòng, nhưng thể lí giải ràng tại sao. hận , hận tận xương tủy. cư nhiên cùng người khác hẹn hò. Tưởng biết sao? Nếu giải thích, với , cân nhắc, nhưng , còn dám công bố gọi trai. Được, cho biết cái giá phải trả.


      Cơm tối xong xuôi, Lã Nham nằm giường, tự cười nhạo bản thân ngu ngốc, vậy mà còn ảo tưởng ngày thích . , chán ghét , còn ra sức hành hạ. Nhưng sợ đâu, giờ căm ghét , nhất định ngày đòi lại mọi thứ, gồm cả những giọt máu của .

      Cửa bật mở, Nghiêm Hạo Thiên tiến tới bên giường, kéo dậy.

      cần gì ở tôi đây?”- Lã Nham chán ghét cái cảm giác có bên cạnh, muốn cùng hít thở chung bầu khí.

      “Cần gì à? muốn cầu xin tôi sao?”- Nghiêm Hạo Thiên khiêu khích, dám tỏ ra chán ghét , vậy cho thỏa lòng.- “Tôi muốn làm tình với , thể chống cự.”

      Khác với tưởng tượng của , Lã Nham chỉ nhàn nhạt đáp lại câu.

      “Vậy mời nhanh cho, sáng mai tôi còn phải học.”

      Nghiêm Hạo Thiên tức giận, lao đến xé tung bộ ngủ của , đập vào mắt là những vết máu tụ lại, những vết bầm tím, bỏ qua chút cảm giác chua xót ít ỏi mà dày vò .

      Bàn tay thô bạo đoạt lấy hai nụ hoa trước ngực, chẳng chuẩn bị, chẳng báo trước mà tiến vào bên trong .

      Vì chưa có chuẩn bị gì nên việc tiến vào rất khó khăn, Lã Nham vì đau mà nhíu mày, kết quả Nghiêm Hạo Thiên càng thỏa mãn, ra vào rất nhanh. bên tai .

      là của tôi, cho phép cùng người khác có quan hệ, là của tôi, đến chết cũng là của tôi.”

      Để đến khi thỏa mãn, lại rời , Lã Nham lại cười chua xót.

      “Haiz…”- thở dài- “ ra đây chính là “hạnh phúc” bấy lâu tìm kiếm”, chế nhạo chính mình quá ngu ngốc, lại nghĩ đến sáng mai còn học, sống tốt.

      Thời gian sau đó, lại trở lại cuộc sống bình thường, nhưng cứ đến tối, lại đến thế giới chỉ toàn đau đớn về thể xác lẫn tinh thần.

      đánh , hành hạ , thím Trần lại vào bôi thuốc, như thói quen, vì sợ bà quá lo lắng sinh bệnh nên cầm luôn lọ thuốc và trấn an bà. Sau khi đánh, lại triền miên làm tình, biểu lộ chán ghét với cơ thể của . Khi lại làm tình rồi đánh đập .

      Chuỗi ngày u tối của đến bao giờ mới kết thúc?

      Còn nhớ, từng : “Đến bao giờ chết, mới thoát khỏi.”

      Mỉm cười cay đắng, đến lúc lập gia đình, vẫn thế này sao?

      năm dần trôi qua, cơ thể ngày càng lưu lại nhiều vết sẹo. vẫn tới trường như bình thường, sau khi đỗ đại học, thím Trần và chồng mới yên tâm vẫn an ổn, chỉ động viên hãy cố gắng, họ giúp gì được .

      Giờ là sinh viên năm nhất đại học X, trùng hợp, Hứa Trấn Long cũng học cùng trường với , cậu thỉnh thoảng hẹn ăn, cũng chỉ dám ăn cùng cậu ở canteen trường.

      Có lần Hứa Trấn Long nhìn thấy sẹo tay Lã Nham, cậu hỏi , chỉ trả lời qua loa là bị ngã, nhưng bằng con mắt của con viện trưởng, Hứa Trấn Long tinh tường biết đó là vết roi để lại, cậu tiện hỏi nhiều, chỉ có thể lặng lẽ theo dõi .

      Sinh nhật vừa rồi, Hứa Trấn Long tặng con gấu bông, rất thích nó, để đầu giường thỉnh thoảng lấy nó làm người trò chuyện. Nghiêm Hạo Thiên lại để tâm sinh nhật của , tùy tiện ném ra chiếc thẻ cho tiêu xài, nhưng chỉ cất trong ngăn kéo. theo dõi có con gấu bông, hỏi , chỉ : “Tôi tùy tiện mua.”


      Thời gian năm qua đủ để hiểu đau đớn xót xa. Sinh nhật với bây giờ là kí ức buồn khổ, muốn nghĩ tới.

      Nhưng cảm giác của với Nghiêm Hạo Thiên? Chán ghét ư? dám khẳng định điều đó sao? , chỉ là lòng mình, biết thực mình có cảm giác thế nào. Bị đánh nhiều, cũng quen, có những đêm công tác, lại nhìn trong gương, những vết sẹo trải dài làm thấy ghê tởm cơ thể chính mình, nhưng biết sao được, rơi vào vòng xoáy trả thù của .

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3: Em phải làm sao?

      Đêm nay Nghiêm Hạo Thiên từ Las Vegas về, tự chủ được nhớ tới Lã Nham.

      Phải, … ngồi máy bay tư nhân, nhớ tới kẻ thù của mình.

      Suốt năm qua, hành hạ , muốn cho nếm mùi đau khổ của và mẹ năm đó, mẹ vì quá đau khổ mà tự tử, cha bỏ biệt tích. Vứt lại cho cơ nghiệp thoi thóp, nhưng cũng may mắn vì đủ khôn ngoan để lãnh đạo.

      Nhưng trong lòng lại muốn đánh đập , nhưng cánh tay vô tình vẫn quất xuống, muốn làm đau đớn trong quá trình hai người quan hệ, nhưng hận thù che lấp tất cả, muốn đối xử nhàng nhưng thể. ràng Nghiêm Hạo Thiên chính là kẻ nhẫn tâm.

      Lã Nham ngồi ở bàn ăn, vừa ăn vừa chuyện với quản gia Trần cùng vợ ông.

      “Lã Nham, thuốc ta đưa con, con còn ?”- mặc dù đau xót nhưng bà vẫn cố gượng hỏi.

      “Con vẫn còn, thím cần lo cho con đâu.”- Lã Nham cười, cũng suy nghĩ gì. Tối nay về.

      Trong phòng, Lã Nham cầm bức ảnh gia đình năm đó, rốt cục cha làm gì để giờ đây phải gánh chịu những điều này?

      Cạch. Cửa mở ra, Nghiêm Hạo Thiên bước vào.

      “Còn đợi tôi sao?”- lạnh lùng bước tới cầm tấm ảnh tay , vo vào rồi ném trong thùng rác.

      Lã Nham cũng để ý nhiều, cũng vừa có ý định như vậy.

      Nghiêm Hạo Thiên lên giường, tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh.

      Lã Nham khó hiểu, phải đánh đập rồi làm chuyện đó sao? Hôm nay sao lại lạ vậy.

      Như đọc được suy nghĩ của , Nghiêm Hạo Thiên quay sang ôm lấy vòng eo mảnh khảnh.

      “Hôm nay tôi có hứng thú, ngủ.”

      Lã Nham thấy vô cùng khó hiểu, đây là lần đầu tiên ngủ cùng , những lần trước chỉ xuất ở đây để đánh đập rồi làm chuyện đó, chưa từng đến đây chỉ để “ngủ”. Tách. Lã Nham bật đèn ngủ lên.

      làm sao vậy?”- lạnh lùng hỏi.

      “Tôi quen tắt đèn ngủ.”- thừa nhận vì sợ bóng tối, sợ nhớ lại lần sinh nhật đó mà mở đèn, kệ suy nghĩ.

      Nghiêm Hạo Thiên cũng muốn để tâm thêm nữa, ôm vào lòng rồi ngủ.

      Đây là lần đầu tiên lặng lẽ nằm cạnh, ôm vào lòng rồi ngủ. Lã Nham cười nhạt, định chơi trò gì tiếp theo?

      Nửa đêm, Lã Nham thấy người nóng, nóng. Mở mắt, Nghiêm Hạo Thiên hôn lên khắp người .

      Này là sao? vốn chán ghét , mọi lần đâu có dịu dàng như vậy?

      Bàn tay nhàng vuốt lên khắp cơ thể Lã Nham, khẽ run , hôn lên những vết sẹo lưu lại cơ thể , các vệt khác tuy mờ nhưng vệt roi đầu tiên vai lần đầu đánh vẫn còn, hằn rất đậm. Cảm giác đau lòng nhen nhóm, vội phủ tắt .

      Nghiêm Hạo Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng như mọi hôm, lần này, ánh mắt thoáng qua tia thống khổ, nhưng chứa dịu dàng, khẽ đẩy vào bên trong . Lần này, biết chuẩn bị tốt.

      Đêm đó, Nghiêm Hạo Thiên vô cùng nhàng, vô cùng dịu dàng với Lã Nham, chỉ có cảm giác giễu cợt. là vì sao vậy?

      Chỉ có tình huống sáng hôm sau là hề thay đổi, khi dậy đến Nghiêm thị. Tâm trạng có phần tốt lên chút, nên chợt quên mất chuyện. Hôm nay là chủ nhật, vừa vặn cũng lên lớp, ra vườn giúp thím Trần tưới hoa.

      “Nhìn sắc mặt con hôm nay khá tốt, Nghiêm thiếu gia có khi dễ con ?”- thím Trần quan tâm hỏi.

      “Dạ .”- Lã Nham lắc đầu, cười khổ, như vậy lại thấy quen.

      “Hôm qua là ngày giỗ Nghiêm phu nhân.”- quản gia Trần bước tới, đưa cho Lã Nham chiếc áo khoác.- “Trời trở lạnh, con khoác thêm áo vào .”

      ra là vậy, thảo nào bỗng trở nên trầm mặc, chợt thấy mềm lòng, ra cũng là người rất tình cảm.

      Nhưng dù sao người đau là cơ mà, nếu sống tình cảm, sao có thể hành hạ như vậy?

      Suốt gần tháng sau, Nghiêm Hạo Thiên xuất , cũng mặc kệ, suy nghĩ thêm nữa, cũng mạnh dạn hơn chấp nhận ăn cùng Hứa Trấn Long.

      giờ ở bệnh viện của cha thực tập, chỉ hai năm nữa là chính thức làm việc.

      “Hứa Trấn Long, chúc mừng cậu.”- Lã Nham nâng ly rượu vang đỏ lên, chỉ uống chút chúc mừng Hứa Trấn Long, vốn biết uống rượu.

      Phục vụ bê nồi lẩu lên, Lã Nham chợt thấy bụng dạ khó chịu, vội đứng dậy ôm miệng chạy vào toilet.

      “Lã Nham, cậu sao chứ?”- Hứa Trấn Long lo lắng hỏi, vốn rất khỏe mà.

      “Mình sao.”- Lã Nham chợt ngẩn người, lôi vội điện thoại ra xem, nếu như theo lịch bị chậm gần tuần, trước giờ luôn đúng ngày mà. Bỗng nhớ tới ngày giỗ mẹ Nghiêm Hạo Thiên, quên uống thuốc tránh thai.

      Giờ phải làm sao?

      Lúc ra, dù từ chối nhưng Hứa Trấn Long vẫn kiên quyết đưa khám.

      Bên ngoài phòng bệnh, Lã Nham ngồi đợi kết quả, mà Hứa Trấn Long lại mặt mũi thất sắc ra.

      “Theo mình vào đây lát.”- Hứa Trấn Long đóng cửa phòng lại.

      “Lã Nham, hãy cho mình biết, những vết sẹo người cậu từ đâu mà ra?”- thể tin được, bác sĩ với rằng Lã Nham bị ngược đãi bằng roi da, những vệt roi cơ thể , những vết máu tụ lại vẫn chưa tan hết, đau lòng. Rốt cục là ai hành hạ như vậy?

      “Mà cậu… còn có thai.”

      Lã Nham ngờ để Hứa Trấn Long biết, nhưng sao, dù gì cũng xứng với , coi người bạn để kể ra hết mọi chuyện.

      Lã Nham kể hết, giấu Hứa Trấn Long chút nào, cũng xin lỗi vì dối .

      Hứa Trấn Long càng nghe, tim càng đau xót, ôm lấy , thầm.

      “Lã Nham, lấy nhé, hãy để lo cho em.”- giọng của rất chân thành, nhưng lại làm cho Lã Nham thấy đau khổ.

      “Hứa Trấn Long, cần vì em mà chịu thiệt.”

      ôm lấy vai .

      “Lã Nham, mong mình là người đầu tiên, chỉ mong là người cuối cùng.”

      Lã Nham rơi nước mắt, nhớ lần cuối khóc cách đây bao lâu nữa. nhưng lần này khóc, là vì chế nhạo bản thân, trước mặt người vô cùng tốt, vậy mà lòng … lại thể đồng ý với .

      “Hứa Trấn Long, em xứng.”

      “Em xứng, em xứng mới mọi điều tốt đẹp, chúng ta còn trẻ, nhưng tin quyết định của là đúng. Em sinh con, nó gọi là cha, gọi em là mẹ, chúng ta thương nó. coi nó như con vậy. Lã Nham, lấy nhé.”

      Lã Nham bật khóc, hạnh phúc, thể đồng ý, vì , kẻ vô tình hết lần này tới lần khác hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, kẻ lạnh lùng nhưng nội tâm lại mỏng manh, nặng tình nghĩa.

      , em phải làm sao? hỏi thầm trong lòng, làm gì với cái thai trong bụng?

      “Hứa Trấn Long, em xin lỗi, cho em thời gian, được chứ?”

      “Được.”- Hứa Trấn Long cười, kể cả phải đợi cả đời, còn có thể.

      Về nhà, Lã Nham nằm lên giường cầm tờ giấy xét nghiệm, lại sờ lên bụng, ra mang thai, mang con của ác ma Nghiêm Hạo Thiên. Mang thai ở cái tuổi 19 này. còn quá trẻ, còn việc học hành, công việc, tương lai của phải làm sao?

      Hành động này lọt vào mắt Nghiêm Hạo Thiên, nhíu mày, mang thai sao? Con của… ?

      Sang phòng , đoạt lấy tờ giấy tay, Lã Nham bất ngờ, phần lại chờ đợi định làm gì.

      Nhìn thời điểm mang thai, nhớ tới ngày giỗ mẹ .

      “Bỏ nó.”- tiếng lạnh lẽo vô tình, mang chút áy náy, để sinh ra con .

      “Được”- Lã Nham do dự mà đồng ý, thực chất nghĩ ra giải pháp cho mình.

      “Chết tiệt, uống thuốc tránh thai.”- giận dữ ném tờ giấy xét nghiệm.

      “Tôi quên.”- Lã Nham bình thản, coi như chỉ là quên bữa ăn.

      Nghiêm Hạo Thiên vứt xuống tấm thẻ.

      “Cầm lấy nó. Mai xin nghỉ học rồi bỏ nó .”

      ra khỏi phòng , vào thư phòng, lôi ra chai rượu mạnh.

      - giết con mình.

      Lã Nham ngồi giường. Đúng, xin nghỉ, nhưng hơi khác chút, ra khỏi nhà, nhưng phải tới bệnh viện.

      Tỉnh dậy, Nghiêm Hạo Thiên choáng váng đầu óc. uống bao nhiêu rượu, nhìn đồng hồ, ra ngủ tới tận trưa hôm sau. Lã Nham? chưa?

      cười giễu, quan tâm sao? nhẫn tâm bắt phá bỏ đứa bé, thực chất ngay khi quay , hối hận. Chợt nhận ra, đối với có cảm giác.

      Nếu bây giờ, thay đổi? còn có thể ? Nghiêm Hạo Thiên lôi điện thoại ra.

      Chết tiệt. gọi điện thoại cho được, nữ nhân này.

      Nghiêm Hạo Thiên sang phòng Lã Nham mở ra, bên trong vắng vẻ, dường như có gì đó ổn. Chẳng lẽ từ bệnh viện chưa về?

      bàn có cái gì đó như tấm thư. cầm lên.

      “Nghiêm Hạo Thiên!

      Ngạc nhiên khi chẳng thấy tôi bên cạnh nữa. có thể lấy ai ra để hành hạ? Có thể lấy ai ra để phát tiết? biến cuộc sống của tôi từ buồn bã tới vui vẻ khi đưa tôi từ nhi viện về đây, và biến cuộc sống của tôi thành địa ngục kể từ lần sinh nhật đó. thương tổn tôi cả về thể chất đến tinh thần. khiến cơ thể tôi giờ đây có nơi lành lặn. bắt tôi bỏ thai, nó lại là con tôi, cũng là con . Tôi để thương tổn tôi chút nào nữa. Tôi , và có lúc “xin lại” vài thứ. chút thay đổi nho . Tạm thời chỉ có vậy. Chào .

      Lã Nham.”

      Nữ nhân đáng chết, nguyền rủa.

      “Tôi thể thiếu em.”

      Còn có cơ hội sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :