1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đêm không có ánh trăng - Diệc Thư (Chương 2)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718


      [​IMG]

      Tên truyện: Đêm có ánh trăng

      Tác giả: Diệc Thư

      Thể loại: Văn học nước ngoài

      Nhà xuất bản: Hội nhà văn

      Kích thước: 13 x 19 cm

      Số quyển: 1

      Hình thức bìa: Bìa mềm

      Giá bìa: 26.500 VNĐ


      Giới thiệu:
      Câu chuyện của “Đêm có ánh trăng” là câu chuyện buồn đến mênh mang với những cảm xúc đêm tối trải dài đến vô tận, với ngọn nguồn những cảm xúc thực thà của tuổi thanh xuân và nhiều những ức đau đớn.

      Hải My ngay từ lúc mang chấn thương tinh thần sâu sắc khi bị kết tội cố sát bà mẹ kế. Để rồi, khi được luật sư Gia Huy bảo vệ và đứng ra nuôi nấng, chăm sóc, cảm thấy như tìm được chỗ dựa bình yên trong cuộc đời mình. Thế nhưng càng lớn, tình cảm giữa và Gia Huy càng trở nên xa cách. Điều đó khiến , yếu đuối ấy trở nên trầm tư, và chìm ngập trong thể giới đơn với những vết sâu cắt cứa và đau đớn. trẻ loay hoay tìm chỗ dựa cho mình trong ảo tưởng bóng đêm khi mọi điều tại của cuộc sống ban ngày đều khiến nghi ngờ, chênh vênh và mòn mỏi.

      Đêm xuống là khi Hải My được sống thực thà nhất với tâm hồn mình, đau đớn, nhức nhối với những vết thương từ quá khứ đến tại. Những vết thương tưởng chừng như có thể xoa dịu bằng tình của những người mà mình thương . Nhưng rồi chính những người mình thương nhất lại là những người khiến mình đau khổ, tuyệt vọng nhất và “chìm lỉm” trong những nỗi đơn vô bờ bến. Đêm càng sâu tâm hồn đơn trần trụi càng được phơi bày. chút ánh sáng của hi vọng. Chỉ còn đêm và kẻ đơn giữa đời tâm tình với nhau những câu chuyện buồn quên ngày tháng của cuộc đời. Hải My sống như thế, lần hồi từ đêm này qua đêm khác. Để rồi, cuối cùng đêm vẫn là người bạn duy nhất, thân tình nhất.​

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 1:

      Tôi thích đêm tối.

      Bạn có nhận ra điều này – đêm và ngày là hai thế giới hoàn toàn cách biệt?

      Chỉ khi mặt trời rơi xuống khỏi núi thành thị mới dần vẻ đẹp của nó.

      Trong bóng đêm, con người mới nẩy sinh những ý nghĩ êm đềm, dễ chịu.

      Chỉ có lúc đêm, tôi mới đủ sức làm những việc của tôi và can đảm lên suy nghĩ của mình.

      Sắc đêm tối với phụ nữ rất là nhân từ, nó giúp họ níu kéo lại thời gian năm tháng. Và trong màn đêm, lớp phấn đánh làn da đẹp ra, nó che giấu những vết hằn mệt mỏi.

      Và nó càng khiến tôi ưa thích ban đêm.

      Thực ra, biết bao nhiêu lâu rồi, tôi hoạt động lúc ban ngày.

      Ánh mặt trời nóng bức, tiếng người huyên náo, rộn ràng bức bách, tôi thực sao ngẩng đầu lên nổi; huống hồ, ban ngày có chuyện của tôi. Căn bản tôi biết mặt trời lên từ lúc nào.

      Tôi cảm giác nhợt nhạt, vô vị của ban ngày.

      Dần dần tôi biến thành phần tử của ban đêm. Trong số đó có người :
      Bọn ta là lũ con cháu của Bá Tước chuyên hút máu người, nếu tại sao lại ghét ánh nắng như vậy.

      ngày rất đỗi bình thường của tôi là bắt đầu lúc 5 giờ chiều. Đấy là lúc ngân hàng tan việc, người người làm về khắp đường phố, và tôi vừa ra khỏi giường ngủ.

      ngày ba bữa ăn của tôi, bắt đầu từ bữa ăn tối.

      Sau 9 giờ, tế bào trong người tôi mới dần dần hoạt bát hẳn lên, tôi từ phòng này đến phòng khác, đọc sách báo, nghe nhạc, tìm bạn bè tán gẫu.

      Lúc đó, các thợ xoa bóp, sửa sắc đẹp lần lượt báo đến, nếu bên phòng Quốc Duy có chuyện gì tôi hoàn toàn tự do.

      Và còn gì hay cho bằng lái xe lao vút trong gió ban đêm.

      Đấy là điều ưa thích của tôi, chỉ có ánh trăng sáng trong đêm, trời mát, yên tĩnh, ôn nhu, giữa tôi và đêm, ngoại trừ trăng sáng chỉ có gió lộng, xe chạy vụt như mũi tên lao vào gian, thanh, dừng nghỉ - ở đấy chẳng có sầu muộn chỉ có hoan lạc.

      Mang khát vọng vào thế giới khác.

      Bác sĩ Châu , khi người ta bất mãn thực đến cực độ họ nghĩ việc trốn chạy.

      Tôi chỉ cười. Đấy là suy đoán của bác sĩ tâm lý.

      Khó mà cho rằng người vui thích đêm tối đều phải là kẻ khoái lạc?

      Bác sĩ Châu .

      Lần đầu hẹn với bà, mời bà đến nhà và trả thù lao gấp bội. Bà cự tuyệt.
      Bà ta rất bận, từ 10 giờ sáng đến 3 giờ chiều.

      Tôi đành phải chịu, định 6 giờ đến bà khám bệnh.

      Bà bảo người bí thư nhắc lại, mỗi ngày làm việc từ 10 giờ sáng đến 3 giờ chiều.
      Hiển nhiên là bà bác sĩ này muốn khám cho tôi, vậy chẳng cần phải miễn cưỡng.

      Tôi suy nghĩ, ban ngày mà bảo tôi ra khỏi nhà thực là tàn nhẫn, ánh mặt trời thiêu cháy tôi mất.

      Tại sao là ban đêm? Đèn hồng rượu lục, đối với bác sĩ tâm lý khổ tâm, tôi thố lộ hết nỗi lòng.

      Ban ngày mà bảo tôi tiếp khách? Thậm chí, ban ngày tôi còn chẳng mặc y phục nữa là.

      Có mấy bà ngợi khen bác sĩ Châu là giỏi nhất, mọi u uất đau khổ tự đáy lòng, bà đều mổ xẻ, phân tích và giải quyết rất hữu hiệu. Họ đều là phụ nữ thể nào bừa.

      Rốt cùng rồi cũng phải thôi.

      Đấy cũng do giấc mộng.

      Hẳn nhiên, tôi phải tìm bà để giải quyết mộng, tôi chỉ muốn cho bà biết là có câu chuyện có giấc mộng.

      Giấc mộng đó, vĩnh viễn thể nào để Quốc Duy biết.

      Buổi trưa thức dậy, chỉ giúp việc vào phòng vén rèm cửa sổ, mặt gương phản chiếu mặt son phấn, nước da trắng xanh, có thể nhìn thấy những mạch máu làn da trắng ấy.

      Tôi biết tình hình tốt, nhưng ngờ nó lại tệ hại quá, gương mặt như thế phải là mặt của con người. Tôi đưa tay sờ lên mặt, niềm vui gương mặt lúc chạy xe trong đêm biến mất.

      đến lúc gặp bác sĩ Châu.

      Nhưng vào lúc giữa trưa làm sao trang điểm? Tôi bối rối.

      Sau cùng tôi mang kính đen, gọi tài xế lái xe đưa .

      Nhìn đường phố ban ngày, cơ hồ tôi nhận ra, nó khác với ban đêm, phố phường, người lại như kiến, xe cộ nối đuôi nhau ...

      Có chuyện gì phải nhất thiết là đúng giờ giấc ban ngày mới làm được?

      Khi đến nơi, tôi hơi bị choáng, mắt còn nhắm, lòng còn buồn buồn.

      Cũng may mà phòng mạch râm mát. Vừa vào cổng, nhìn thấy bó lớn dạ lai hương, nhụy hoa trắng tỏa ra mùi hương khiến tôi thấy dễ chịu.

      Trời mùa thu dịu mát. Rốt cùng, tôi và bác sĩ Châu biết nhau từ đó.

      Khi bà xuất , thoạt nhìn tôi biết mình uổng công đến đây. Chiếc áo khoác ngoài tao nhã, bà nhìn như xuyên suốt lòng tôi.

      – Rượu Whisky hả? – Bà ta hỏi.

      Câu hỏi làm tôi giật mình, cơ hồ như quỵ xuống.

      Từ đấy về sau, đúng 3 giờ chiều trong mỗi tuần, tôi phải ra khỏi giường, tóc rối bù vào nhà tắm, gột rửa cho linh hồn tỉnh táo lại để đến gặp bác sĩ Châu.

      Trong sinh hoạt của tôi, bác sĩ là người duy nhất có liên quan đến ban đêm.
      Bà ta là hoàng hôn, rất gần gũi với đêm tối, như sáng như tối, cảnh mập mờ ấy khiến người ta thực yên tâm.

      Quốc Duy hỏi:

      – Em thấy thế nào?

      Tôi đáp:

      – Được lắm.

      Từ đấy về sau hỏi nữa.

      Sau khi uống xong ly Whisky, bác sĩ Châu hỏi:

      cần gì?

      Tôi bối rối, biết bà ta có thể làm được gì.

      lúc lâu, tôi :

      – Tôi hy vọng chị nghe tôi .

      – Đấy là phần nhiệm vụ của tôi.

      Tôi yên tâm, bà gìn giữ bí mật cho tôi.

      Lần đầu tiên, tôi chẳng gì, phải hẹn sang tuần thứ hai.

      Đêm ấy như thường lệ, Quốc Duy tiếp khách, ta :

      có khách nữ.
      Thế là tôi có thời gian.

      Tôi đến bãi biển.

      Đấy là nơi hẻo lánh, mình sợ nguy hiểm, tôi dẫn người theo, lòng họ yên. khoảng nước tối đen, chỉ nghe sóng lao xao ồn ĩ, có ánh trăng. Họ :

      “Chẳng có gì để coi, trở về .”.

      Tôi đành theo họ quay về.

      đêm lại uống khá nhiều.

      Tại sàn nhảy, gã bảnh bao tiến đến định nắm tay tôi, tôi né người tránh sang bên, sẩy chân, té sấp xuống bàn, phải đến phòng khám chữa trị, người ta hẹn đến trời sáng.

      Muốn hoàn toàn thoát khỏi ban ngày là điều thể được.

      Bác sĩ Châu vừa thấy tôi hỏi ngay:

      – Ông ta đánh sao?

      Tôi lắc đầu:

      – Bị ngã, đấy.

      – Say rượu à?

      – Muốn say khướt đâu phải là chuyện dễ.

      – Ông Trần nghĩ gì?

      Tôi nhìn ra cửa sổ, màu kính trà làm ngăn đôi thế giới, ở bên trong này tôi mới là người quan trọng, những thất tình lục dục của tôi đều có người lắng nghe, quản lý được những chiến tranh, đói khát, ôn dịch.

      Tôi bình tĩnh :

      – Ông ta? Tôi gặp mấy ngày rồi.

      – Ông Trần cũng biết mũi như bị bổ đôi đó sao?

      .

      – Ông ấy nếu biết có coi thường ?

      Tôi mỉm cười:

      – Bác sĩ Châu, chị lập gia đình chứ?

      – Vâng, tôi chưa kết hôn.

      – Cho nên chị . – Tôi . – Hôm nay tôi đến phải để thảo luận về hôn nhân.

      muốn gì?

      – Tôi thường bị giấc mộng.

      – Có tính lặp lại sao?

      – Vâng.

      tôi nghe.

      – Đó là mẹ tôi, bà cầm dao muốn giết tôi. Mỗi lần ngọn dao đâm vào phía dưới hông phải, tôi thấy đau nhưng rất sợ. Mỗi lần như vậy đều có người đến báo cho tôi biết trước, nhưng tôi chạy trốn được, ở trong mộng, tôi cố sức chạy và ngã lăn ra đất, mình dính đầy máu.

      Bà ta mỉm cười:

      đáng sợ.

      – Tại sao bà ấy muốn giết tôi?

      – Chỉ trong giấc mộng mới vậy thôi.

      – Đâu phải ai cũng nằm mơ như vậy.

      – Chúng ta tìm hiểu căn do của nó.

      Giọng điệu của bà có vẻ an ủi, rất êm dịu. Thực ra là tôi muốn tìm hiểu nguyên do, tôi chỉ muốn tìm đối tượng để trút nỗi khổ của tôi.

      Chỉ khi trong lòng yên tịnh buổi tối tôi mới yên tâm khiêu vũ.

      có muốn nằm chuyện ?

      cần, tôi vừa thức dậy.

      – Bác sĩ Châu nhìn đồng hồ.

      có biết là sinh hoạt của tôi bị xáo trộn ?

      Bà ta nghĩ ngợi:

      “Mỗi con người đều cần nghỉ ngơi, ban ngày hay ban đêm cũng vậy, thể cứ dựa đằng này mà luận đằng kia.”.

      Bà rất khách khí, đúng là con người thấu lý.

      Tiếc là thời gian hết.

      Mấy ngày sau, Quốc Duy mời khách đến dùng cơm. :

      – Khách là thầy phong thủy đấy.

      – Tôi thở dài, hỏi:

      – Chúng ta lại dọn nhà sao?

      – Ông thầy ấy từ Mỹ sang Đông Kinh dạy học. Ông chỉ lưu lại đây có hai ngày. Nhờ Lâm Ông mời đấy.

      Tôi mỉm cười gật đầu:

      – Nhất định là lão thần tiên.

      Quốc Duy liếc qua tôi, rất bực mình.

      – Em tin thôi, đừng tỏ vẻ bất kính chứ.

      Tôi làm thinh.

      ta rất cao hứng, lòng vui vẻ ra cửa đón thầy phong thủy ấy.

      Qua vài chung rượu, ông phong thủy :

      – Vùng thị trấn này có hình thế lớn lắm, bên trái có đỉnh núi, bên phải có núi trượt, đỉnh trái là rồng, đỉnh phải là hổ - rồng hổ tương ưng, làm thành cửa ngõ; bên trong hình thế ấy lại có hồ Điền, núi là khí, nước là tài, sơn thủy hội họp, tài khí hưng vượng. Dân cư sống ở đây đều được thuận tiện.

      Tôi hơi buồn, lơ đễnh nhìn ra bên ngoài.

      Lâm Ông gần 70, tinh thần sảng khoái, nửa đầu hói, mặt hồng hào, ông dẫn theo người cháu tuổi trạc Quốc Duy, cũng là nhân tài.

      Sao lúc nãy họ giới thiệu gã thanh niên này?

      Nhìn qua thái độ ta, cũng biết là gã tin.

      Còn Lâm Ông và Quốc Duy hết sức chăm chú lắng nghe.

      – Căn nhà này có phần tịnh, phần động. Tầng trệt là tịnh, có nhiều tầng gọi là động, các tầng nhà kể cao bao nhiêu, phần chính là số tầng. Căn nhà đây thuộc thủy, tầng là thủy kiến thủy, ra vào hoang đãng, chẳng tụ tài; hai tầng là thủy hỏa đồng nhau, tài hơi vượng mà người vượng, vì khí bị lộ; ba tầng là thủy tương sinh, nhân tài đại vượng, phát khởi quý nhân; bốn tầng là kim sinh thủy, người làm lợi ích cho trong, trước nữ sau nam, phát tài lâu dài; năm tầng là thổ khắc thủy, nhân tài tốt.

      Ông ta họ gì kìa?

      Tôi lẳng lặng thở dài.

      Gã thanh niên nhìn thấy, đôi mắt lộ vẻ cười.

      Lòng tôi lại đâm ra buồn nản, ngờ ta lại liếc mắt đưa tình.

      Gương mặt chàng ta kể cũng khó coi, bên má có vết sẹo hay.

      Quốc Duy và lão phong thủy trao đổi những ý kiến qúy báo. Tan tiệc, nâng phong bì đỏ trao cho lão.

      Tôi rất chán ngán.

      Quốc Duy với tôi:

      và Lâm Ông đưa thầy về khách sạn, em có đâu ?

      – Đến sòng bạc ở Thống Nhất.

      – Tôi đưa chị Trần . – Gã thanh niên hăng hái lên tiếng.

      Quốc Duy chẳng nhìn tôi. Ông thầy đứng lên ra khỏi bàn.

      ta bước theo, hỏi:

      – Thưa thầy, nghe căn nhà thuộc kim người nhà vượng, đàn bà lại càng thịnh, phải mở rộng cửa ngõ để tiết khí đàn ông mới hoàn toàn phú quý phải ?

      – Cái đó ... - Họ vừa vừa trò chuyện.

      Tôi bước lên xe của người lạ.

      – Cảm ơn , chỗ hội Thống Nhất.

      thanh niên, :

      – Ông Trần rất tin chuyện ấy.

      nghe ta muốn mở ra con đường để được phú quý sao?

      – Người đó chỉ là thuật sĩ giang hồ, thế kỷ 20 này lại còn chuyện phong thủy tức cười đó sao?

      Tôi chỉ cười, ngẩng nhìn bên ngoài xe, vầng trăng sáng lơ lửng .

      Đêm nay là đêm nào? Tôi hít mạnh khí.

      Tôi như hít lấy cái tinh hoa của thái dương.

      Và gã thanh niên ngồi bên, lòng rộn ràng, chẳng biết gì lợi hại.

      ta đưa tôi đến Thống Nhất, để tôi xuống.

      – Sòng bạc chừng nào tan? Tôi đến đón chị.

      – Cảm ơn, tôi có tài xế.

      nhìn tôi:

      – Chúng ta có thể đến đâu đó ngồi lúc được ?

      Tôi cười vỗ cánh tay ta:

      – Sòng bạc đến sáng mới tan, đợi hôm khác .

      ta vẫn giữ lấy phong độ, đưa tôi lên lầu.

      Bọn Mã Lâm có mặt từ sớm.

      Vất xách tay xuống, tôi nhìn bài của nàng.

      – Lại là con xanh à?

      – Ừ.

      – Chỉ cần hai lá giống là được chứ gì?

      – Trái lại, mình chỉ rút bài mà đánh ra.

      – Tôi rất thích ăn chút, chút thôi, có mòi hy vọng lắm. – Tôi ngồi xuống – chừng phải đợi dài cả cổ ra đấy.

      Mã Lâm nghiêng nghiêng đầu:

      – Cái bộ mặt ấy có vẻ triết lý lắm !

      Mọi người cười ồ lên.

      Ván ấy, An Kỳ thắng, bọn học sinh sơ học chúng tôi bèn xếp bài lại ăn điểm tâm, chuyện vãn.

      Tôi thể ăn được nữa.

      – Cậu nhìn y phục của xem, có đói chết cũng được. – An Kỳ .

      – Rốt cục, Lợi Lợi Lam cũng theo Tiểu Thang trốn mất.

      Mọi người yên lặng.

      lúc sau, có người :

      – Có dũng khí lớn lắm!

      – Cái dũng của thất phu thôi.

      – Sau này đâm ra hối hận.

      – Bà cụ Lam nghĩ gì? là mất mặt.

      – Hai vợ chồng cứ luôn lục đục.

      – Sau này nhất định hối.

      Tôi nhặt lên lá bài:

      – Chuyện hối tiếc là của tương lai, trước mắt, cậu ấy rất sung sướng.

      Có tiếng người suỵt, bảo:

      – Cũng có người đồng ý đấy!

      – Tiểu Thang đối với cậu ấy rất tốt.

      – Vì tiền của nàng mà.

      – Chẳng những có tiền, ấy còn đụng tới, cứ gửi cả vào ngân hàng.
      Mã Lâm mở to mắt nhìn tôi:

      – Chuyện này mới đấy.

      – Phụ nữ có tiền chẳng qua là mua sắm đồ mặc, mặc có bao nhiêu? Nay Lợi Lợi tìm con đường khác nên cho nàng ấy mới phải.

      – Nhưng ở đây chỉ có kẻ giàu sang qua lại với Tiểu Thang.

      Khi cả nhân loại xôn xao thắc thỏm là lúc họ hưởng thụ. Thực ra con người chỉ sống có lần, nếu đem tất cả năng lượng toàn thân ra thiêu đốt bùng cháy lên lần, sau đó cháy tiêu mất – điều ấy cũng cuồng nhiệt quá.

      Khi chúng tôi ngạc nhiên tại sao nàng ta nhẫn tâm vất tất cả sao ả nghĩ đến đám phụ nữ khổ não chúng tôi sống theo những quy của cuộc đời.
      Đối với Lợi Lợi quả là hiểu nổi.

      Hoàn cảnh của chúng tôi, tựa như ngăn kéo, chỉ cần kéo ra là nó cỏ đủ những đồ dùng. Ngoại trừ bị tịch thu gia sản, còn cái nền nếp ấy cứ lặp lặp lại đến già, chẳng lo ăn, chẳng lo mặc, vậy còn mong gì bỏ trốn.
      Nhìn kẻ khác phải ra sức tranh thủ lấy tự do, chẳng biết gì đến nhân quyền bèn đâm ra lạ lùng: chao ôi! được rồi, lại bậy rồi! Làm bậy rồi!

      đáng thương.

      Sau đó, tự vỗ vào ngực mình, an ủi: chúng ta là những nô tì tốt, chúng ta chẳng tin tưởng, chúng ta khác nhau, chúng ta thừa thãi.

      Ngồi lại, chúng tôi quá vô vị nên đứng lên.

      – Cậu đâu đấy?

      – Tôi biết, hy vọng là tôi biết có người bật cười:

      – Xem điệu bộ của cậu kìa, đừng làm chuyện gì kinh động đấy. Chúng tôi chịu nổi kích động đâu.

      Tôi hỏi:

      – Lợi Lợi và Tiểu Thang đâu đấy?

      – Có người sang Quốc.

      Đúng là bọn họ.

      quốc gia già cỗi, đầy trầm uất lãng mạn, đến nay suy tàn rồi, nhưng khí chất vẫn tồn tại. Trình độ sinh hoạt thấp kém, nay sang xứ người cư ngụ, có thể thừa hưởng đặc quyền, người phương Tây có kỳ thị cũng sao, chỉ cần có chút xem trọng là được.

      Tôi thích mưa rơi liên tục, sắc trời xanh tía, lớn lên chưa lần nhìn qua thái dương, chính xác mà chỉ ở trong nhà, ra khỏi cửa, vì trong nhà ban ngày như ban đêm, có ánh mặt trời đến buộc tôi phải nguyên hình.

      – Chúc các vị buổi tối vui vẻ.

      Mã Lâm níu tôi lại:

      – Cậu hâm mộ Lợi Lợi à?

      Tôi nhìn bạn, đoạn lặng lẽ xuống lầu.

      chàng tuổi trẻ bỏ rồi.

      chút nhẫn nại cũng có.

      Được hay ? được. được cũng xong, xin trân trọng gặp lại. Còn được? Mở ngay cửa phòng và khỏi nhiều.

      Tiểu Thang có tiếng là người hiểu biết tình lý, cùng với Lợi Lợi ít nhiều gì cũng có cảm tình, khi ấy biết ta là có chồng song vẫn đeo đuổi, đầu tiên là đứng lẳng lặng đợi ngay trước cửa họ. Gặp trời mưa mình mẩy ướt đẫm; và ngày ngày đều ôm hoa chờ đợi.

      Thoạt đầu ai cũng cười, nhưng sau đó người ta thấy cả hai ngồi đối diện nhau nghe nhạc.

      Quốc Duy hỏi:

      – Lão Lam có biện pháp gì sao?

      Muốn báo hận cướp vợ, lão Lam tìm người đánh Tiểu Thang.

      kiện xảy ra ồn ào, náo nhiệt, bị đánh nhầm người, lão Lam hốt hoảng chạy trốn sang Mỹ tị nạn, đương nhiên là có cả bạn bên mình. Lợi Lợi vất con cho cha mẹ chồng, vội vã gom hết vàng bạc, để lại cho luật sư giấy tờ chứng cứ đoạn theo Tiểu Thang trốn mất.

      Tất cả cũng vì kẻ ôm hoa đứng dưới mưa trước cổng đợi chờ.

      Đàn bà chúng tôi chẳng qua chỉ muốn tìm lạc thú.

      Quốc Duy hỏi:

      “Con của họ, đàn bà màng sao?”.

      màng rồi! Tôi mỉm cười, đàn bà tệ hại như thế bất chấp tất cả, chỉ mong cầu thỏa mãn lạc thú nhục dục, cùng gã ngang ngược nắm tay nhau bỏ , nếu 100 năm trước ắt bị phân thây, còn ngày nay đành chịu – Ôi, cái phong hóa trong đời suy lắm rồi.

      Tôi với bác sĩ châu:

      – Gã trẻ tuổi ấy thấy xuất .

      Bà mỉm cười.

      đợi đến đón tôi. – Tôi thở dài.

      Bác sĩ Châu đưa tôi ly rượu.

      – Nhà bắt đầu sửa sang, thay đổi bức tường, đều là vì phong thủy.

      – Làm sao ngủ?

      – Bên ngoài tầng còn căn phòng, người làm đều chưa muốn dời .

      – Có yên tĩnh ?

      – Vâng, có thể ngủ đến 6 giờ chiều. – Tôi dựa vào ghế.

      định dậy sớm xem ban ngày sao?

      – Có gì hay đâu mà xem?

      – Có nhiều con người và việc sai lầm, có thể tìm thấy lúc ban ngày.
      Tôi bật cười.

      Chẳng biết sao, có nhiều việc tôi khó bộc lộ với bà.

      Bà ta cũng đốc thúc tôi, cứ để mặc tôi bày tỏ, và bà cứ theo giờ mà tính tiền, tôi gấp nên bà cũng hườn đãi.

      Thời gian tôi ngồi lại uống trà, chậm rãi, mục đích, vài điều là rồi.

      còn mơ thấy thân mẫu nữa ?

      – Có.

      – Bà cụ ở thị trấn này à?

      mất 8 năm trước, hưởng thọ 41 tuổi.

      – À, bệnh gì vậy?

      – Tôi biết, trong nhà chẳng có ai nhắc đến, đúng là thứ nghệ thuật.
      Mười hai năm rồi, ai lộ ra điều gì, chẳng ai biết tăm hơi của mẹ tôi.

      – Có chính xác là mất ?

      – Điều đó đúng, đúng là chết rồi, bà con bạn bè đều cho là vậy.

      Bác sĩ Châu mỉm cười.

      Đương nhiên là bà ta hiểu.

      Tôi giải thích:

      – Mười năm trước mẹ tôi cùng người bỏ , nhưng bà ấy tìm đến được khoái lạc vĩnh hằng, vì hai năm sau đó rất sầu muộn.

      Bác sĩ Châu như ít nghe loại chuyện đó nên bà đâm ra ngạc nhiên.

      Nhưng bà vốn là học giả ôn nhu, bình tĩnh, phong thái điềm đạm vững vàng như núi khiến tôi hơi bất ngờ.

      Nhiều năm trôi qua, câu chuyện ấy trong tôi cứ lặp lặp lại nên nó chẳng còn gì cảm giác lạ lùng, ra, như chuyện bình thường trong nhà.

      có ai về bệnh trạng của bà ấy cho sao?

      – Ai dám chứ?

      lớn lên có thể giống cha?

      Tôi hoàn toàn biết vấn đề đặt ra. Tôi mỉm cười.

      may, rất giống.

      – Cha đối xử với thế nào?

      – Ông ấy hận tôi.

      – Lúc đó bao nhiêu tuổi?

      – Mười bốn. – Tôi đáp.

      – Thời thơ ấu qua tốt lắm à?

      – Tệ lắm. – Tôi . – Nhưng đó phải là nguyên nhân tôi đến đây, thời quá khứ tệ quá.

      – Nhưng trải qua rồi. Bà ta chăm chú nhìn tôi.

      Tôi lẩm bẩm:

      – Vâng, và nó sinh ra mộng mị.

      tìm hiểu đầu đuôi gốc ngọn sao?

      , có hứng thú. Họ rồi, bất luận thế nào chuyện đó cũng chẳng hay ho gì.

      kết hôn lúc bao nhiêu tuổi?

      Bác sĩ Châu chợt đâm ra rất hứng thú.

      Tôi nhìn đồng hồ tay, rất tiếc, :

      – Đến giờ rồi, lần sau, lần sau chị nghe.

      Bà ta cười để tôi .

      dễ chịu, có chuyện để là dễ chịu.

      Trong nhà ngổn ngang như bãi chiến trường.

      Bốn bên tường đều sửa đổi, thêm chỗ này, bớt chỗ nọ, người ta thay đổi càn khôn.

      Mỗi lần tu sửa đều là vấn đề phong thủy, làm ăn còn phát đạt như trước, dần dần ta sinh ra mê tín, gặp những kẻ bói toán lang thang đều gọi là thầy, cả những ông thầy bói mù, ... hễ nghe tiếng là tìm đến thỉnh giáo.

      Tôi biết Quốc Duy già rồi.

      Già nên đánh mất lòng tin, chẳng còn tin vào năng lực chính mình, già rồi nên nhờ các thế lực siêu nhiên hộ trợ.

      Cuộc hôn nhân 10 năm, hai người còn những ngày đầu thân thiết, khoảng cách giữa cả hai ngày càng xa.

      Rất lâu rồi, về dùng cơm tối, có nhiều ngày biểu lộ mệt mỏi, chẳng muốn chuyện trò:

      “Có chuyện gì, ngày mai gọi điện đến công ty hãy .” – Câu quen thuộc của ta.

      Mỗi lần muốn biết vận mệnh, ta đều muốn tôi cùng . Nhưng thẳng thừng mà , tôi sợ, chịu . Mấy lão thầy của ta hầu hết đều bẩn quá, móng tay để dài ra, mặc quần áo cổ lỗ nhơ bẩn, ngồi trong căn nhà mờ tối.

      Cũng có thầy mặc Âu phục, mặt mày sáng sủa, ngồi quán cà phê và Quốc Duy cúc cung chạy đến, ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ.

      Tôi chẳng ngại gì, .

      Sau này nghe ta với khác.

      Chúng tôi, mỗi người đều có bạn bè riêng.

      Có khi trong nhà bạn bè đụng đầu nhau, lên tiếng:

      – Hải My tôi, điều ấy là chắc chắn rồi.

      Quan hệ chúng tôi có lúc rất căng thẳng, tưởng chia tay; hai năm trước nhất định di dân, đột nhiên, lại mời thầy phong thủy đến điều chỉnh nhà cửa.
      Liệu có nên hỏi ta làm gì? Chỉ sợ mở miệng là lại có chuyện. Tôi ngày lại ngày, cứ giả trang bận rộn để chẳng có dịp ngồi lại chuyện trò, ta suốt ngày đêm, còn tôi trốn mặt trời đến tối.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 2

      Tôi và ta qua khỏi đỉnh núi rồi, bây giờ còn đến nơi nào?

      Trời mờ sáng quay trở về nhà, đỗ xe bên sân, tôi nhìn lên đám mây bạc trắng cao.

      Mọi vật còn yên tĩnh, đèn giao thông phía trước, tôi nhìn chúng, chúng nhìn tôi.

      Giữa chúng tôi chẳng biết có chuyện gì vô cùng giống nhau, tôi dám nghĩ đến.

      Tài xế xe tải là gã thanh niên, chỉ mặc có quần ngắn, cổ đeo sợi dây hồng có viên đá ngọc.

      Quốc Duy cũng thích dây lưng kết các loại ngọc, ta người chết ngậm những ngọc quý ..., hẳn nhiên phải thứ của gã tài xế.

      Gã ngước nhìn tôi, cặp mắt có vẻ nhàng của kẻ lãng tử, trái lại là cái nhìn tốt, đưa hẳn lên cánh tay trần trụi.

      Đèn xanh bật lên, chúng tôi cho xe chạy về phía trước.

      Gã thanh niên này, ngay từ đầu có vẻ hấp dẫn tôi.

      Bọn họ chẳng qua chỉ là loại tiểu động vật nguyên thủy.

      Giờ đây tôi còn nghĩ ngợi gì, đôi khi, loài nguyên thủy cũng có cái đẹp thuần nhiên; có thể, gần đây Quốc Duy dùng các loại phục sức lạ lùng khiến tôi nghĩ thanh niên quả là điều hay.

      ta mang về bình rượu thuốc, mỗi đêm uống chung, đến hôm, đưa tôi coi, trong bình lĩnh kĩnh nhưng thây chuột.

      Lúc ấy, tôi tối tăm cả mặt mày, chán ghét, xô đổ chiếc bình hoa bàn.

      Mặt trời lên, tôi chui vào phòng sách ngủ.

      Cũng vì ta và bình rượu thuốc của ta.

      Sau đó, ta đến y viện tìm nhau thai ngâm rượu.

      Đường đường là luật sư, tốt nghiệp đại học Oxford là lại biến thành Mao Sơn Đạo sĩ - lấy bổ dương.

      Các bác sĩ , y viện làm chuyện đó, bảo ta tìm nơi khác.

      Tôi ngồi bên, lòng lạnh lùng, ngẩng đầu lên nổi, mặc tình ta làm gì làm.

      Mã Lâm có lần hỏi tôi:

      “Trần Quốc Duy có phải là bất hạnh? Nghe lúc trẻ ta ăn chơi quá độ nên bây giờ phải cần thuốc bổ?”.

      Chuyện ấy tôi biết hơn, tôi :

      – Tôi chắc cậu tin, vậy đêm nay tôi hẹn ta đến đây, đích thân cậu thử nghiệm biết.

      Mã Lâm ngờ tôi cả gan vậy, ta phun nước bọt vào mặt tôi.

      Chỗ bác sĩ Châu, tôi vừa uống Whisky, vừa thở dài.

      Tôi :

      – Tôi theo ấy lúc vừa 16 tuổi, người vợ trẻ, sau hôn nhân lại cao thêm 3 phân.

      – Còn ông Trần bao nhiêu?

      – Lúc đó 36 tuổi, rất đẹp trai.

      – Tất cả 10 năm sao? – Bác sĩ Châu hỏi.

      11 năm rồi.

      Bác sĩ :

      ông ấy thành niên rồi.

      Tôi mỉm cười:

      – Bên ngoài vậy, nhưng sinh hoạt, tập quán của ta như lão ông 80.

      – Lúc đó người lớn xếp đặt à?

      , tôi tự ta.

      16 tuổi sao lại kết thân với ông luật sư lớn tuổi?

      Tôi đặt ly rượu xuống.

      ấy biện hộ cho tôi.

      lần nữa, bác sĩ Châu lại lộ vẻ kinh ngạc.

      Sắc mặt bà nghiêm trọng như phải xử lý việc trước mắt.

      Bà hỏi:

      có cần uống thêm Whisky?

      cần.

      Bà đợi tôi tiếp.

      – Thưa bác sĩ, tôi đến đây là cách hưởng thụ, chỉ tiếc về thời gian được thích hợp, sợ ra nổi khỏi giường ngủ, lần lần lại thành ra gánh nặng, có cách nào tiện lợi cho tôi ?

      Bà từ tốn hỏi:

      muốn thế nào?

      – Cho tôi đến buổi tối, mỗi tuần hai lần, hoặc nhiều hơn càng tốt.

      – Buổi tối tôi có cuộc sống riêng.

      – Vậy lần, chỉ lần thôi.

      – Được.

      Tôi thở phào nhõm.

      – Mỗi tối thứ hai đến dùng cơm tối, thời gian khoảng từ 8 đến 10 giờ.

      Bà đưa cho tôi địa chỉ.

      Tôi như vừa trút gánh nặng.

      Thế là cuối cùng tôi cũng thoát được khỏi ban ngày.

      thoải mái cho , hoàn toàn chẳng thấy ánh mặt trời, đối với thân thể chẳng có lợi gì.

      Tôi kể gì đến sức khỏe.

      Hôm ấy ra , trời hoàng hôn.

      Trời mưa lác đác.

      Tôi khoác áo, vào xe.

      Tôi vẫn thường nhủ lòng – làm người nên cầu nghiêm khắc quá, có thể tách ra khỏi xã hội là may mắn lắm rồi. Mọi trong đời nào có quan hệ gì với tôi, có cái gì là hay, là tốt, ai cần gì tương quan mật thiết với công chúng chứ? là điều tức cười. Con người sở dĩ muốn kiếm tiền là muốn dùng tiền khẳng định mình, tách ra khỏi công chúng, đứng sừng sững cao. lòng mà thể xem thường lực lượng quần chúng được.

      Quốc Duy muốn dùng tiền bạc che lấp tôi.

      Trước nay, ta hề keo lận, thu nhập của ta thực ra tốt đẹp như người ngoài nghĩ, tranh chấp quyền lợi của những công dân đưa đến kiện cáo làm cho thu nhập của ta cứ theo đó mà lên xuống.

      làm việc rất dữ, chơi cũng dữ, cơ hồ như thèm ngủ nghỉ, đêm đêm ca hát, mờ sớm mò về ngủ, lại đến tòa án, khắp cả phố.

      Khi nghiệp đến hồi sa sút, nhàn rỗi nhiều, tinh thần còn năng nỗ.
      Sau hôn nhân, tiếp quản tôi, tôi chẳng màng chuyện sinh đẻ, mà cũng chẳng ưa con cái.

      Chỉ có Quốc Duy mới có tiếp nhận được tôi.

      Hoặc khác , chỉ có tôi mới có thể chấp nhận được Quốc Duy.

      Cảnh sắc bên ngoài cửa xe hàm ý tiêu sơ, chỉ có những cành cây là còn ánh sáng.
      Đêm mùa hạ rất đẹp, nhất là sương đêm lãng đãng. Ngồi trong xe xuống phà, xe đậu sát mạn tàu, khi phà rời bến, xe như trôi nổi bồng bềnh trong sương mù – phân cách giữa thiên đường và địa ngục cho đến bên kia bờ hải cảng.

      Chẳng qua đêm thu đẹp, trời rất cao, toàn màu xanh sậm, tinh tú xán lạn, tựa cái màn nhân tạo , nhưng dù thế nào đấy là cảnh sắc tuyệt đẹp.
      tại, Quốc Duy mới là con người – già lão, suy nhược, hồ đồ, mê tín, đầy chán nản.

      Tôi cười khổ.

      – Thưa bà, về nhà chứ? – Tài xế hỏi.

      , về nhà.

      – Vậy đâu?

      đến nơi nào ư? “Đến Thống Nhất”.

      – Vâng.

      – Thôi, thôi, đánh vòng qua đỉnh núi.

      – Vâng.

      – Thôi, về nhà .

      Gã tài xế chỉ đáp:

      – Vâng.

      Tôi hỏi:

      – Đêm nay ông chủ đâu?

      – Câu lạc bộ Hào Hoa.

      – Đánh bạc à?

      Tài xế tiện đáp:

      – Ông dặn tôi đúng 12 giờ đến rước.

      Tôi hiếm khi hỏi về hành tung của Quốc Duy nên tài xế rất yên tâm, biết là tôi chỉ hiếu kỳ vậy thôi chứ chẳng phải tra hỏi cặn kẽ gì.

      – Tôi đến câu lạc bộ Hào Hoa.

      – Thưa bà, ở đó tiếp khách nữ.

      – Tôi tin.

      Tài xế đâm ra bối rối.

      đấy, bà chủ.

      Xe quay trở về nhà.

      Uống xong cốc nước, đột nhiên tôi muốn tìm hiểu điều khuất gì đó, bèn tự lái xe đến câu lạc bộ.

      Những người bảo vệ nhìn tôi. Tôi thực:

      – Tôi là vợ của Trần Quốc Duy.

      Họ liền để tôi vào, ràng. Quốc Duy là khách quen của họ.

      – A, ông Trần 9 điểm, chia bài .

      Cái gì mà chẳng tiếp đãi khách nữ, là quỷ quái.

      Chỉ có điều biết là có bao nhiêu nàng tự nhận là vợ của Trần Quốc Duy.

      Làm vợ của Quốc Duy khó, chỉ cần bỏ thời gian là được.

      Tôi ưa đánh bạc, chỉ biết có 21 điểm, mỗi lần coi Quốc Duy đánh bài, chỉ chơi bài 21 điểm.

      Ngồi cạnh bàn, nhìn lúc, tôi chẳng có ý gì.

      nữ khách đơn độc, lấy từ xách tay ra mớ tiền đánh bạc, sòng bạc có nhiều chuyện, tôi bao giờ có tiền chơi như thế.

      Có gã đàn ông cùng ngồi, mỗi lúc mỗi xích lại gần tôi, chúng tỏ tôi vẫn còn sức hấp dẫn, huống hồ, có người phụ nữ gia giáo nào mà chen vào đây chơi bạc? Cho nên chả trách gì họ xem thường mình.

      Tôi muốn khỏi cho rồi.

      Tôi lấy xách tay, rời khỏi bàn. Người trung niên kia níu tôi lại. Tôi quay người, chưa biết chuyện gì ông ta nhét vào tay tôi xấp thẻ đánh bạc.

      Đó là lần tôi thực thấy nhục.

      – Cho . – Gương mặt ngà say của ông ta bốc mùi rượu.

      – Tôi cần.

      – Cho . – Ông ta nắm tay tôi.

      Bàn tay của ông ta to như cánh quạt.

      Tôi hoàn toàn sợ hãi, chẳng bối rối.

      Tôi :

      – Ông hiểu lầm rồi.

      Ông dúi vào tay tôi xấp thẻ, tôi buông xuống nền nhà.

      – Thưa ông, tôi đợi người.

      Gã đàn ông thô lỗ, chỉ hơi giận:

      – Đợi người? Ai lại để người đẹp như chờ đợi chứ? với tôi.

      Đối với gã đàn ông có cái đầu báo, mắt đỏ, nặng cũng trăm cân, tôi chẳng biết tiến thoái thể nào. Tôi dám làm mất mặt ông ta, gã cũng chẳng làm gì tôi, đây là chỗ quen biết của Quốc Duy.

      lúc bối rối, đột nhiên xuất giọng ôn hòa, điềm tĩnh:

      ấy đợi tôi đấy.

      Gã trung niên kinh dị:

      – Là ông sao?

      Người lên tiếng ấy là nhân tài, ta vỗ vai người đàn ông.

      Thân phận người này hẳn là chẳng đơn giản, người đàn ông cười ha hả, có phần tỉnh táo lại.

      – Hiểu lầm, hiểu lầm – Chẳng qua là ông ta muốn gỡ gạc sĩ diện – Ông lại để người đẹp như vậy chờ đợi à?

      xong ông ta bỏ .

      Tôi nhặt những thẻ đánh bạc.

      Người đó cảnh cáo tôi:

      – Thẻ ấy trả lại cho ông ta.

      Tôi mỉm cười, gã này lầm rồi; tôi giao hết thẻ cho ta.

      , đây phải là chỗ đến làm ăn đâu.

      Tôi muốn về nhà ngay nên chẳng định nhiều:

      – Cảm ơn ông giải vây.

      ngờ ông ta được nước, tiếp:

      – Từ đây về sau tôi muốn thấy nữa, mau lên!

      Tôi ngạc nhiên.

      tiếp:

      – Có khách đưa đến tôi chẳng để ý gì, nhưng mình đừng có đến đây làm ăn.

      Tôi trố mắt nhìn .

      Người này là ai?

      Ngay lúc đó tôi thấy Quốc Duy lại.

      – Quốc Duy, Quốc Duy. – Tôi đưa tay vẫy.

      Quốc Duy thấy tôi, giật mình lại.

      – Sao em lại đến đây? – ta vui.

      Gã đàn ông lạnh lùng :

      Quốc Duy, bất luận này là gì của , ta cũng phải rời khỏi đây ngay.

      Hai Châu, gì vậy, đây là nội nhân của tôi mà.

      – Cái gì?

      – Đấy là nội nhân, là lão bà, là vợ của tôi đấy.

      – Đừng có đùa chứ.

      – Đùa như vậy mà được à? thấy tôi có nhận bừa ai chưa? – Quốc Duy uống vài chung, máu giang hồ nổi lên. – Ngày mai đến nhà tôi, tôi cho xem giấy hôn thú của tôi. Hải My, đây là Hai Châu.

      – Chào Hai Châu! – Tôi lên tiếng.

      Và chuyện lạ xảy ra, người đàn ông uy nghiêm ấy trong phút chốt đỏ bừng cả mặt, lan đến cả cổ, lúng túng như muốn chui ngay xuống đất.

      Tôi vội với Quốc Duy:

      – Mau theo em đến đây, , .

      Tôi kéo Quốc Duy tránh khỏi người họ Châu.

      Quốc Duy sầm mặt, hỏi:

      – Em đến đây làm gì?

      – Vì nản quá.

      – Đàn bà có biết bao chuyện để làm, có biết bao chỗ để , em đến đây được sao? Em đúng, là chán .

      Tôi bỗng đâm ra ủy mị, đàn bà có chỗ của đàn bà, phụ nữ có thế giới của phụ nữ, được bước sang địa phận khác.

      Hẳn nhiên, trong xã hội phụ nữ cũng có tự do – nhưng phải là tôi, người ta cho đó là cái giá phải trả.

      Tôi buồn bực:

      – Tôi về đây.

      Quốc Duy thấy tôi phản kháng, :

      – Tôi đưa em .

      cần, tôi có xe bên ngoài.

      đưa tôi đến bãi đỗ xe, nhìn tôi lên xe.

      – Từ rày em đừng đến đây nữa.

      Tôi khởi động máy.

      – Trở về nhà .


      Tôi nhìn ta:

      “Quốc Duy”. Đột nhiên tôi khích động nắm tay :

      về nhà , lâu rồi về nhà mà.”.

      Giọng điệu của tôi bỗng có vẻ văn nghệ quá, và đúng lúc. Quốc Duy khựng lại. lúc sau nhìn nơi khác, :

      – Em về trước , tôi về sau.

      Tôi thở dài, lái xe thẳng.

      Còn gì nữa, tất cả rồi. về. tình còn thay đổi gì, cứ thế nó kéo dài, kéo dài ...kéo dài ra mãi.

      Việc kéo dài đến bao giờ? Hai mươi năm, ba mươi năm, hay bốn mươi năm?
      Câu chuyện tôi truyền trong thị trấn này, tôi ngăn mình tự châm biến lấy, mọi người gọi tôi là người đàn bà bay xe trong đêm, như thể chiếc thuyền ma cứ muôn năm phiêu bạt, bao giờ ghé lại bến bờ, và cho đến năm mươi năm sau tôi vẫn cứ lái xe chạy vút trong đêm.

      là đáng sợ.

      Tôi trở về nhà, cả người run rẩy.

      Buông màn, khóa cửa, tôi lẳng lặng loay hoay trong căn phòng đóng kín.

      Căn bản là Quốc Duy về nhà.

      Thảy đều là do tôi khéo, tôi làm ta sợ, dám quay về đối diện với thực, sợ tôi hỏi điều gì đó, sợ tôi cầu ...

      Trời sáng rồi.

      Tấm màn cửa sổ dày kín, ánh nắng xuyên thấu, các góc màn đều cài chặt trông lạ lùng, chướng mắt.

      Tôi gọi điện Mã Lâm.

      Nghe tiếng tôi, ta kinh ngạc:

      9 giờ rồi, cậu chưa ngủ sao?

      Bạn thân đúng là bạn thân, ta biết ở tôi có chuyện.

      Mã Lâm lại thở dài:

      – Lại bực bội gì đấy? Đến nước này còn gì là biết? Chẳng qua chuyện cũng xong rồi.

      Chẳng biết sao, lòng tôi chợt bình tĩnh lại, nỗi uẩn khuất trong tôi có người hiểu thấu.

      dùng cơm với tôi?

      , được.

      – Thử đổi mới xem, mang kính đen, nhìn ban ngày; tôi đến đón cậu.

      được.

      – Hãy nghe tôi, trong lòng yên, kỵ ở nhà buồn bã mình. – ta tiếp. – Nửa giờ sau tôi đến đón cậu.

      Khi Mã Lâm đến tôi vẫn còn ngồi tựa gụ quý phi.

      – Chẳng biết mặc gì cho hay đây.

      – Cứ đồ người là đẹp rồi.

      Nhưng ta nhìn da thịt tôi ắt phải kinh hãi, lòng nhất định nghĩ: người như thế sao trông buồn bã quá?

      Mã Lâm cúi người xuống, :

      – Cậu cứ tự mình chịu đựng lấy, sau này lớn lên, Trần Quốc Duy hơn cậu 20 tuổi, khỏi phải khóc , trước cậu nên phải liệu lấy.

      ta bỗng đến đề tài đó, tôi chẳng biết phải đáp thế nào.

      Tôi đến bên bàn trang điểm, lấy phấn ra đánh.

      – Cậu phải thay đổi , cứ đêm đêm làm giặc lái xe rong trong thành phố, ban ngày ngủ yên, sao vậy? – Lòng tốt của ta làm phiền tôi.

      Tôi đứng yên, vất hộp phấn xuống.

      – Tôi muốn , tôi muốn ngủ.

      Mã Lâm kéo tay tôi:

      – Đừng có như thế, cậu cần tôi, tôi đến đây rồi về sao.

      Chỉ còn cách theo ta thôi.

      đường , tôi đâm ra hối hận, lấy tay đỡ lấy đầu, mắt nhắm nghiền lại.

      Mã Lâm thở dài:

      giống con ma dơi.

      Bước vào quán, tôi hết sức kềm chế mình, uống hết ly rượu thuốc lòng có vẻ yên ổn lại.

      Mã Lâm ép gì tôi, ta chăm chú ăn.

      Phía bên kia bàn, hai mặc đồ rất model, nước hoa thơm ngát, họ say sưa chuyện trò.

      Và câu chuyện của họ lọt vào tai tôi.

      người :

      – Bất luận thế nào, bán nghề chứ bán thân, có hề gì, ra vẻ như bọn , làm như chó, hết ba phần là ti tiện.

      Lại người khác :

      – Hai khối thịt ngực khỏi phải bàn rồi, thể nhờ cậy được.

      – Cái tuổi ấy mà còn có thịt sao? Khó được lắm, tớ chỉ còn lại hai lớp da thôi.

      Tôi thất kinh cả hồn, dám quay đầu lại nhìn.

      Mã Lâm cười, :

      – Ít thấy nên mới vậy.

      Tôi uống cạn chung rượu buồn bã.

      – Có khi cũng phải nên cởi mở, ra ngoài để mở rộng tầm mắt.

      Tôi làm thinh.

      – Cậu làm tôi buồn sao? – ta bộc bạch tâm . – Tôi có con cái, thể buông bỏ theo cậu được.

      Uống hết ba chung, tay chẳng còn run.

      Tôi ngán ngẫm, bảo tôi học tập theo người – vậy ai là người mô phạm?

      phải mỗi người đều có nỗi khổ sao?

      – Đến cửa hàng tôi xem, làm ăn được lắm.

      ta :

      tính rồi, ông Châu trả tiền xong rồi .

      Tôi cho là bạn của Mã Lâm.

      ta hỏi:

      – Bây giờ mà còn có người rộng rãi, ai đấy?

      Tôi quay đầu lại nhìn, ra là lão Hai Châu ở sòng bạc tối qua.

      – Cậu tìm ai đấy?

      – À , đấy là bạn của Quốc Duy.

      – Cậu may.

      – Tôi đứng nổi nữa rồi.

      – Tôi đưa cậu về nhà. – Mã Lâm lắc đầu. – Người cho là cậu nghiện nặng.

      Tôi cười khổ.

      ngang qua bàn họ Châu, tôi gật đầu chào ông ta.

      đường , Mã Lâm ngừng khuyên tôi, bảo tôi kiếm việc làm để tiêu pha thời gian, tránh rong lưu lãng.

      Mở cửa hàng như ta sao? Rất là phiền, cửa mở toang, khách ra vào lui tới, được đắc tội với họ, chẳng biết có bao nhiêu người đàn bà rỗi rãi như tôi, ngày ngày cứ lân la đến các cửa hàng thời trang thử quần áo, gọi điện thoại, đến cuối tháng lại kết toán sổ sách, xem xét lời lỗi – tôi giống Mã Lâm.

      Mã Lâm muốn tôi đến đâu đó và mua bán, lần hồi thay đổi tánh tình, trở lại bình thường như mọi người.

      Chỉ tiếc, xưa giờ Quốc Duy khuyến khích tôi làm gì.

      Mã Lâm :

      – Vào phố xem thế nào?

      – Có gì hay đâu mà xem.

      – Bị đổ vỡ hai lần rồi tôi lại đâm ra hiếu kỳ, muốn biết Quốc Duy định giở trò gì.

      Tôi lặng thinh.

      – Quốc Duy có đời sống thú vị như thế, theo đó làm vợ ông ấy đâu có khó.
      Người ngoài biết, cái thú vị của ta là của riêng tư, vợ được giẫm chân vào.

      Mã Lâm muốn đưa tôi về nhà ngay, đánh xe vòng vo đâu đó.

      Tôi mơ hồ ngả người ra sau, muốn tranh cãi, đột nhiên suy nghĩ, ra vào lúc ban ngày này biết có phải là tôi, lòng Mã Lâm có thể dứt khoát cho nên chưa chịu đưa tôi về.

      Đối với gia đình của Mã Lâm, tôi kham nổi rồi, trong ý nghĩ của tôi, xuất thân từ gia đình tốt, hưởng thụ giáo dục vào tháng thượng đẳng, có con trai, con , hoàn cảnh rất thuận tiên.

      Mặt trời mùa thu nhạt nhòa, Mã Lâm đưa tôi vòng vo hóng gió, chẳng lời nào, cuối cùng đưa tôi về.

      Về đến nhà, người làm nhận biết, kéo rèm lên. Sau bữa ăn tôi thấy người dễ chịu, tinh thần tỉnh táo.

      Mã Lâm nhìn chung quanh, thở dài:

      là cậu, chỗ hữu tình.

      Nhưng ông chủ lại chịu trở về.

      chẳng có chút đạo lý, tôi cũng chưa đến nỗi già yếu, suy tàn.

      Mã Lâm :

      – Người ta bảo chồng già vợ trẻ là rất hạnh phúc, xem thế quả sai, chỉ tiếc cái ông chồng già lại để vợ trẻ mặc tình phóng túng, chẳng gần gũi người ngoài, cậu lại biết.

      Thấy ta càng lúc càng có ý, tôi nhìn đồng hồ.

      – Cậu xem, hết cả ngủ, đến lúc phải đến bác sĩ rồi.

      Mã Lâm đành từ biệt.

      Tôi :

      – Chúng ta cùng gắng lên vậy.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :