1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn - Xá Niệm Niệm ( c50)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]

      cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn

      Tác giả: Xá Niệm Niệm

      Thể loại: đại, cán bộ cao cấp, quân lữ, hào môn thế gia.

      Nguồn: http://mynhancung.wordpress.com/

      Edit: Rika & STH Team

      Beta: Rika


      Giới thiệu:

      “Hôm nay bà đây cường bạo chú phải là Giản Lân Nhi!”

      Nghe , đây là lời của nhóc ngày mai mới đầy 18 tuổi đấy, muốn cường bạo thái tử!

      Dịch Nam Phong cả người trần truồng, bị banh ra tay chân trói ở giường. nghe thấy vậy mà cũng chẳng thèm liếc mắt đến người dù chỉ 1 cái. quay đầu lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ bí hiểm.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn
      Chương 1: Quấn quýt( H)

      Tác giả: Xá Niệm Niệm

      Thể loại: đại, cán bộ cao cấp, quân lữ, hào môn thế gia.

      Nguồn: http://mynhancung.wordpress.com/


      Edit: Rika Nguyen
      ~~~

      *Nguyệt*: Mới chương đầu mà có H rồi, hựa hựa =,,=


      “A. . . sâu. . .” Thanh trầm thấp nhuốm đầy mùi vị kích thích khó để người ta phân biệt đây là giọng nam hay nữ

      “Thích ư? . . .” Đây xác thực là giọng của nam nhân, trầm thấp , nhưng ngữ điệu thản nhiên , ngả ngón bất cần, như trêu đùa chọc ghẹo, là giọng của kiểu người ngồi ở ghế luôn được người ta vây lấy.

      “A. . . . . . Chưa ăn no đâu. . . Đêm nay. . . buồn ngủ . . . A. . . Cái vị trí kia. . .” Vẫn là giọng phân biệt nam nữ kia.

      Thanh trầm thấp của nam nhân lại hề vang lên nữa, bên trong nhất thời chỉ còn “Phóc…phóc” bởi va chạm vào nhau mà vang lên, cùng với những tiếng rên rỉ, những thanh của thân thể.

      Sau lát, lại có thanh “Phù phù” vang lên. Nghe kĩ, hóa ra là tiếng thân thể đột nhiên ngã từ cao xuống giường mà vang lên. Ngay sau đó lại là tiếng kêu lớn, đây là tiếng kêu khi người ta đạt tới cực hạn sung sướng, thỏa mãn hoặc là đau đớn tột cùng mà vang lên

      Hình ảnh phóng đại, đây là ngôi nhà vô cùng sa hoa, ngôi biệt thự xinh đẹp, ngay cả cái cổng sắt kia cũng biểu lên xa hoa lộng lẫy của ngôi nhà. Từ bên ngoài vào, con đường nối liền từ cổng vào đại sảnh trát đầy những hòn cuội trắng ngà giống hệt nhau. Nhìn mà líu cả lưỡi, muốn tìm được các hòn đá cực kì giống nhau về màu sắc và kích thước kia, chủ nhân ngôi nhà này ắt hẳn phải có tài và lực khá dồi dào.

      Có thể sở hữu được ngôi nhà xa hoa như vậy ở cái thành phố Tứ Cửu này, lại ở chỗ yên tĩnh như vậy, chủ nhân của nơi này hẳn đại phú cũng là đại quý.

      Mới vào đến cổng, liếc mắt đảo quanh, khắp nơi bày ra những vật phẩm mà chủ nhân ngôi nhà trang hoàng vào, khiến cho căn nhà này tăng giá ít. Kiến trúc mang đậm phong cách Châu Âu, pha lẫn chút màu sắc ấm áp. Đại sãnh là màu lạnh lẽo làm bật lên phong cách Châu Âu mạnh mẽ. Phía tường bên trái đặt cái lò sưởi lớn. Tiếp tục tiến lên phía trước, hễ là người sành điệu biết ngay khối thảm cùng màu kia chính là khối thảm lông Ba Tư quý giá. Chủ nhân của ngôi nhà hẳn là người chú trọng sinh hoạt, chú trọng đến từng chi tiết.

      Mà quên, cái mà ban nãy chúng ta chưa kịp nhìn, điều mà khiến căn phòng này trở nên lộn xộn từ khi vào cửa ngay bây giờ được đến.

      Ngoài thềm, những đôi dép đen xếp lộn xộn. tiếp vào, cúc áo vương vãi đầy sàn, tay vịn cầu thang vắt cái quần bộ đội, còn có cái áo sơ mi màu trắng bị xé toang. Lại tiếp lên , đống hỗn độn nào là quần tây, giày da, quân phục, áo lót, bra màu đen, quần áo lót trắng biết là của nam hay nữ chất đống chỗ.

      Chậc chậc, bạn thử nghĩ xem tình hình chiến đấu này kịch liệt đến thế nào nhỉ? Phải kịch liệt cực độ mới có thể làm cho cúc áo rơi vãi tứ phía, áo sơmi bị xé rách cách thương tiếc, quần áo chưa kịp cởi ra hết mà vồ lấy nhâu. Cánh cửa phòng đóng chặt kia cũng thể ngăn cản được hương vị xuân tình nồng đậm tỏa ra. Đôi nam nữ quấn lấy nhau như điên loạn kia giống như cảnh tượng trong các bộ phim cấm trẻ em dưới 18 tuổi xem, hình ảnh kích thích người xem.

      Phóng to thêm hình ảnh, lúc nãy vừa mới cưỡi lên lưng chàng trai nay bị đặt xuống giường , mặt chôn vùi vào gối, chỉ có bàn tay to cầm lấy thắt lưng khiến thể vặn vẹo chiếc mông , bị người ta ngừng rút ra đâm vào.

      nằm sấp kia có thân hình gầy gò, nhưng lại có là da mềm mại,mịn màng. Làn da rám nắng, óng mượt như màu mật ong , chỉ có đôi gò bồng đảo kia là trắng noãn. hình ảnh đối lập, làm nam nhân phía sau nhìn mà đỏ cả mắt, miệng ngừng cắn mút làm cho đôi gò bồng đảo kia rướm máu.

      Người quỳ trước mặt , hạ thân ngừng rút ra đâm vào là người đàn ông có mái tóc ngắn cũn, mặt tựa như điêu khắc, mặt ta còn có loại đường cong như bị cấm dục. Ánh mắt hẹp dài, mũi cao thẳng , làm môi mỏng mín chặt. Người ta thường , đàn ông môi mỏng thường bạc tình.

      Người đàn ông kia thừa tinh lực ( khỏe mạnh, cường hãn). người ta tuy có cơ bắp cuồn cuộn như lực sĩ, nhưng hễ là người có tập qua võ thuật ắt hẳn biết được các đường cong cơ thể kia nếu qua luyện tập có, đây là loại đường cong mà chủ nhân của nó có thể tùy thời tùy lúc phát ra cỗ sức mạnh to lớn vô cùng.

      “Dịch Nam Phong, ngươi, con mẹ nó để cho tôi yên ? . . .A. a. . Mau ra . . . Bà đây muốn rách… ” Cuối cùng cũng vứt bỏ cái gối ra mà ngẩng đầu lên, mái tóc nhuộm trắng, hai hai má xíu xinh xắn. Nhất là ánh mắt, đôi mắt to tròn được khảm trong hốc mắt, lóe sáng như chú mèo đáng .

      “Chính em đêm nay ngủ được .” Dịch Nam Phong thản nhiên , hô hấp vẫn đổi.

      Má của Giản Lân Nhi đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn Dịch Nam Phong : “Ngươi di chết , tại sao chết cho phức măt tôi. A a a a . . . A. . . vào sâu quá . . . Đau. . .”

      lần bậy, cho em nhớ kỹ. . .” Động tác ra vào của có dấu hiệu giảm xuống, ngược lại mãnh liệt hơn.

      mở đôi mắt ngập nước nhìn động tác va chạm của Dịch Nam Phong, cắn môi. Người con này vốn che giấu nghiêm trang dưới bộ quân phục, chỉ duy nhất những lúc thế này đây mới lộ ra vẻ mặt kiều mị như vậy.

      Dịch Nam Phong bị ánh mắt của Giản Lân Nhi kích thích, động tác nhanh hơn, “ Hừ” tiếng, rốt cục cũng bắn ra .

      Người nằm phía dưới rốt cục cũng được giải thoát, nằm xụi lơ, còn khí lực, đợi người phía rút ra khỏi thân mình. Qua sau lúc lâu cũng thấy ra ngoài, khẽ lắc lắc mông để thoát ra, độngt ác này làm cho nam nhân quỳ sau lưng nheo mắt lại.

      “Rút ra.”

      Dịch Nam Phong nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó rút “em trai” của mình ra khỏi người , đứng dậy vào phòng tắm.

      “Ta muốn Venezuela .” Thanh trong trẻo pha lẫn chút khàn khàn, nghe rất là hấp dẫn người khác.

      Người ông quay lứng tới phòng tắm, bỗng dừng bước.

      làm gì?”

      “Huấn luyện.”

      Dịch Nam Phong nhíu nhíu mày, xoay người : ” Đừng với là em muốn tới “Trường học Thợ săn” nha.”

      “Ân, thông minh, đúng là em muốn tới đó.”

      Nhận được câu trả lời khẳng định của , cơ bắp Dịch Nam Phong nháy mắt đông cứng lại, sau lại thản nhiên : “Tùy ngươi.” , sau đó xoay người vào phòng tắm. Giản Lân Nhi nằm úp sấp nên thể nhìn thấy được Dịch Nam Phong nắm tay thành quyền rất chặt.

      Nét mặt buồn bã, lấy chăn trùm kín đầu, Giản Lân Nhi buộc chính mình nuốt chua xót trong lòng xuống. Quả nhiên, quả nhiên là như vậy, căn bản quan tâm tới mình.

      Mặc dù dự đoán được kết quả, nhưng , vẫn khó chấp nhận. Xoa xoa mũi, mắng thầm ” TMD Dịch Nam Phong, cút , bà đây thèm ngươi nữa.” Thả lỏng toàn thân, bỏ chăn xuống, trở mình rồi ngủ, hiếm thấy khi nào nắm vật thích của mình trong tay để ngủ.

      Từ giữa trưa, sau khi diễn thuyết xong, Giản Lân Nhi diễn bị bắt cóc tới đây, hai người dây dưa gần 5 tiếng rồi. Ngay cả khi huấn luyện ở cường độ cao, Giản Lân Nhi cũng có rã rời sức lực như bây giờ, nam nhân kia giống quái, thể lực tốt a.

      “Răng rắc. . .” cánh cửa thủy tinh của phòng tắm được mở ra , Dịch Nam Phong bước ra, nửa người dưới chỉ quấn khăn tắm. Lấy khăn lau tóc, nhìn người ngủ say giường, khóe miệng nhếch lên. xốc chăn lên, sau đó quan sát Giản Lân Nhi.

      Chỗ kia sưng đỏ, ánh mắt thoáng ra vẻ ảo não. thể khống chế được bản thân, hai người tuy rằng lâu mới gặp lại, nhưng thế này…Lần sau chú ý hơn.

      Hai ngón tay khẽ động, đụng vào nơi đó của , dòng chất lỏng chảy ra, tâm tình kích động. Khi làm dùng biện pháp bảo vệ, nguyên bản có thể làm cho mang thai, nhưng xem ra được.

      Dịch Nam Phong mím chặt môi, cẩn thận lau chất lỏng mà để lại trong cơ thể . Dường như độngt ác của quấy nhiễu giấc ngủ của , Giản Lân Nhi vừa xoay ngươi vừa nhấc chân lên đá lên mặt Dịch Nam Phong cái.

      Trong nháy mắt, mặt Dịch Nam Phong đen thui. trừng mắt nhìn người ngay cả ngủ cũng an phân, ánh mắt lạnh chút, sau đó lại trở nên dịu dàng. tùy tiện chỉnh lại khăn tắm người,ánh mắt ôn nhu nhìn , ánh mắt ôn nhu của Dịch Nam Phong mà người ngoài bao giờ thấy được.

      Mới nằm lên giường, thấy bóng dáng bé kia cách mình rất xa, khẽ thở dài, dịch sát vào người . Giản Lân Nhi ngủ, cảm nhận được hơi thở của Dịch Nam Phong, theo bản năng trở mình. Theo thói quen, bàn tay bé của nắm lấy vật cưng mà hay nắm khi ngủ, sau đó tìm tư thế thoải mái mà ngủ. ( Rika: Chị này có sở thích khi ngủ biến thái quá, a a a)

      Cúi đầu bàn tay nắm lây vật đó của , nương théo cánh tay, quan sát lên , nhìn ngắm khuôn mặt nhắn của , Dịch Nam Phong nghĩ: “ Bé bỏng như thế này, làm sao lúc trước có thể cường bạo mình đây?”. Nhìn lâu, cảm thấy buồn ngủ mặc dù vận động từ giữa trưa đến giờ. Nghĩ đến việc đếnVenezuela , lại mất ngủ.

      Dịch Nam Phong là ai? chính là con cháu của gia đình có đầy quyền lực ở kinh thành. Chỉ cần bạn có xem tivi, đọc báo, hay tạp chí, liền có thể nhận biết được . Ở trạm xe điện ngầm, bến xe buýt,… chỗ nào cũng dán ảnh của . ảnh, gương mặt được zoom cận cảnh, tư thế của chính là cúi đầu trầm tư. chính là giấc mộng của biết bao ông bố bà mẹ có con trong nhà. Họ nghĩ rằng, nếu ngày nào đó, nếu có thể gả được con cho , đó chính là tổ tiên tích đức, mấy đời sau tiếng thơm vẫn còn lưu.

      tay sáng lập “Dịch Phong”, đến mười năm, nằm trong top 100 công ty nổi bật toàn thế giới. truyền kỳ, là nhân vật nổi tiến trong chốn thương trường. ai có thể đoán được suy nghĩ của , Khuôn mặt luôn mang nét cười, nhưng vĩnh viễn ai biết trước được bước tiếp theo làm gì?

      Ai là người sinh ra con người vĩ đại như thế? Nếu ngay bây giờ bạn mở tivi, xem tin tức đó, bạn phát ra người đcang được sáu nước phỏng vấn kia có đôi chỗ giống gương mặt của Dịch Nam Phong, mà cũng trùng hợp, người ấy cũng mang họ Dịch.

      cũng phải lại, thế giới này công bằng. người vừa sinh ra gia thế hùng mạnh, thiên thời địa lợi nhân hòa, Dịch Nam Phong lại là người sở hữu đấy đủ các điểm ấy, công bằng.

      Hoành hành trong hàng ngũ Bát Kỳ, chính là vị thái tử thực . Những người quen biết đều gọi tiếng đại ca. riêng bởi tuổi lớn hơn họ, mà còn bởi thực nhân vật lớn, họ phục cũng xong.

      Theo cách chỉ bên tình nguyện của Giản Lân Nhi , với là thanh mai trúc mã. Nhưng người ta hơn những 9 tuổi cơ, như thế còn thanh mai trúc mã cái gì.

      Dịch Nam Phong là trúc mã của . Đây là ý niệm mà khi còn là Giản Lân Nhi luôn giữ trong thâm tâm.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn
      Chương 2: Lần đầu gặp mặt

      Tác giả: Xá Niệm Niệm

      Thể loại: đại, cán bộ cao cấp, quân lữ, hào môn thế gia.

      Nguồn: http://mynhancung.wordpress.com/

      Edit: Rika Nguyen
      ~~~

      “Đứng lại, bọn tiểu nhân kia, cho ta đánh, roi này có mắt đâu nha, dám chiếm lĩnh địa bàn của ta? !” Dịch Nam Phong mười tuổi,trong tay cầm cây roi vung lên, roi này là để ba đánh , vụng trộm lấy ra rồi chuồn ra cửa sau để chơi.

      Ba tuổi, Giản Lân Nhi lần đầu tiên đến nhà của ông nội, đứng ở trước cổng nhà mình, bé thấy cuộc hỗn chiến của hơn 10 đứa nhóc.Sau đó bé thấy cậu nhóc môi hồng răng trắng đứng ở trung tâm, nhưng thanh quát tháo trong miệng cậu ta lại rất hung ác. Roi da huy động, vút lên người tiểu tử mập mạp, sau đó xoay người vào cửa sau đó xoay người vào cửa. Vừa xoay người, cậu nhóc vưa : “Kêu lão đại, , kêu ông nội, ngươi kêu ta là ông nội ta tha cho ngươi. . .”

      Tiểu Lân nhi thực hâm mộ roi da của cậu bé ấy, phải vì bộ dạng xinh đẹp, cũng phải bởi vì buộc người ta gọi là ông nội, mà xung quanh cậu có rất nhiều bằng hữu.

      Mẹ của Giản Lân Nhi chết, nhưng mọi người đều lừa bé, mẹ ra nước ngoài. Tiểu Lân nhi hừ tiếng, mẹ chết mà bọn họ dám lừa ta, tưởng ta còn nên biết gì ư?

      Giản Lân Nhi là bé lì như quỷ, Giản gia lão gia xuất thân quý tộc. Lúc còn trẻ, bỏi vì có con mắt nhìn trước mọi việc. Khi quốc gia con đường tiến hành cải tổ,đề nghị mọi người đưa các xí nghiệp vào nhà nước. Giản Chính là người đầu tiên đem xí nghiệp của gia tộc quyên góp cho quốc gia.

      Tầm nhìn của Giản Chính tốt, mắt thấy chiều hướng của phát triển, xí nghiệp theo chế độ công hữu là chuyện được định sẵn, những người khác đều vội vàng xuất ngoại, còn ông . Ông hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia. Quốc gia thu mua các xí nghiệp, nhưng ông lại đưa cho quốc gia, ông lấy xu.

      Xí nghiệp của Giản gia có quy mô lớn, là do chính các bậc cha chú của Giản gia tự gây dựng lên, quy mô như Trương Chi Động thời kì “Hồ Bắc tân chính”*. Giản gia gia chủ là du học sinh, ông học các phương thức kinh doanh của người phương Tây, mặc dù trong thời kì chiến tranh, xí nghiệp hoàn toàn được toàn vẹn, thậm chí bị thu lại, ngược lại ngày càng lớn mạnh hơn .

      *Trương Chi Động, sinh ngày 4 tháng 9 năm 1837 - mất ngày 5 tháng 10 năm 1909, là viên quan lại và chính trị gia nổi tiếng Trung Quốc trong vào cuối triều đại nhà Thanh và là người ủng hộ phái cải cách cách thận trọng. Cùng với Tăng Quốc Phiên, Lý Hồng Chương và Tả Tông Đường là trong bốn quan chức nổi danh của nhà Thanh (四大 名臣) nhà cải cách xuất sắc đại diện cho phái Dương vụ cuối nhà Thanh.

      Ông trải qua các chức vụ Tuần phủ Sơn Tây, Tổng đốc Hồ Quảng, Tổng đốc Lưỡng Quảng, Tổng đốc Lưỡng Giang, Quân cơ đại thần, Thượng thư Bộ Binh, hết lòng phục vụ tận trung cho nhà Thanh.

      Xuất thân là Tiến sĩ năm 1863, ông được cử tham gia Hàn lâm viện năm 1880, năm 1881 ông được bổ nhiệm làm Tuần phủ Sơn Tây. Song nghiệp của ông sáng chói khi ông được cử đến nhận trọng trách tại các tỉnh miền nam. Cùng với Tăng Quốc Phiên, Trương Chi Động tiếp thu khẩu hiệu “Trung học vi thể, Tây học vi dụng” tức là “tinh thần Trung Hoa, kỹ thuật phương Tây”.

      Khi xảy ra chiến tranh với Nhật về Đài Loan năm 1894, Trương Chi Động, nhận thấy tầm quan trọng chiến lược của Đài Loan cũng như tham vọng của Nhật, do đó gởi thư cho Lý Hồng Chương vào tháng 12 năm 1894, nhấn mạnh việc phải giữ Đài Loan bằng mọi giá. Ông đề nghị thuyết phục và Nga can thiệp nếu quân Nhật đánh Đài Loan lần nữa.

      Khi đến Quảng Đông nhậm chức Tổng đốc Lưỡng Quảng (1884-1889), Trương Chi Động bắt tay vào phát triển thực nghiệp thành lập ra Cục dệt vải và Xưởng luyện thép Quảng Đông.

      Lúc được thuyên chuyển đến Hồ Bắc, Trương Chi Động cho di dời toàn bộ thiết bị của xưởng súng pháo Quảng Đông và cho xây dựng thành xưởng súng pháo Hán Dương.

      Tại Hồ Bắc, trong thời gian 3 lần nhậm chức Tổng đốc Hồ Quảng (1889-1894, 1896-1902, 1904-1906), trong hơn 10 năm làm tổng đốc, ông thành lập Xưởng dệt tứ cục Hồ Bắc bao gồm dệt vải, kéo sợi, ươm tơ, chế biến gai. số nhà máy công nghiệp khác được thành lập là Mỏ sắt Đại dã được đưa vào khai thác. Ông còn lập kế hoạch xây dựng đường sắt Lô Hán (sau đổi tên là Kinh Hán, xây dựng từ năm 1896, hoàn thành năm 1905) nối liền hai miền nam bắc.

      Truyền qua hai đời, khi đến tay Giản Chính. Lúc ấy Giản Chính mới từ Mỹ trở về, biết đến chính sách kiến quốc của quốc gia, dân chủ cũng dân chủ, đẫm máu có đẫm máu. Kết quả là, sau khi suy nghĩ kỹ, ông trực tiếp gửi cho Chu tổng bức thư.

      Tình hình lúc ấy hỗn loạn, bức thư đến tay vị lãnh đạo là rất khó. Khi Chu tổng nhận được tin tức, ông ta quá đỗi vui mừng, tự mình tiếp kiến Giản Chính. Hai người chuyện rất lâu trong căn phòng kín, sau khi rời khỏi nơi đó, Trung Nam Hải tự mình thiết yến chiêu đãi Giản Chính. Ttừ đó, xí nghiệp của Giản gia liền thuộc sở hữu của Nhà nước .

      Người ta là “ Khai quốc công thần” tiên phong, với việc quyên góp gia sản khổng lồ như vậy, đúng là quá tốt. Mà lúc ấy, quốc gia thiếu nhân tài, mà Giản chính lại là người du học về. muốn phông dộ có phong độ, muốn tri thức có tri thức, muốn tiền tài có tiền tài. Ông có tầm nhìn rộng, cách chuyện kiêu ngạo, siểm nịnh. Sau khi trở về, Lý tổng liền phác thảo văn kiện, mở cái hội nghị . Thấy bối cảnh và tài sản khổng lồ của Giản gia. Nhà nước đặt biệt quan tâm đến ông, lúc ấy ông tuy trẻ tuổi, nhưng trong khi thảo luận ở trong cuộc họp, thống nhất cử Giản Chính lên làm Phó chủ tịch của Hiệp thương Chính trị.

      Vì thế vào thời điểm khai mạc hội nghị, đầu tiên ai ai cũng khen ngợi Giản Chính là công dân luôn hướng về Đảng , sau đó tuyên bố ông làm Phó chủ tịch của Hiệp thương chính trị

      Đây đúng là cơ họi tốt của Giản Chính, tuổi còn trẻ mà làm Phó chủ tịch Hiệp thương chính trị, chuyên quản kinh tế nơi này. Đường lớn rộng mở, làm đến mười năm. Tuy lúc này ông lui về sau, nhưng uy danh của ông, ai ai cũng phải kính trọng và nể phục.

      Giản Chính có ba con trai, có con . Ba của Giản Lân Nhi là Lão , là con út của Giản chính. Khi Giản chính còn làm Phó chủ tịch, Giản Chính đem đứa hai đứa con đầu ném vào bộ đội, cho các con tôi luyện chính mình.

      Mà ba của Lân nhi, như hai trai bộ đội, ông học kinh tế , nhằm muốn theo nghiệp cha. Dưới ảnh hưởng của Giản chính, nghiệp của ông càng ngày càng tăng cao.

      Ông cưới vợ là tiểu thư gia môn danh giá, tình cảm hai vợ chồng rất mặn nồng. Giản Chính có năm cháu trai rồi , ông rất buồn. Thấy người ta có cháu , ông nhìn mà thèm thuồng. Cuối cùng, vợ chồng Lão cũng sinh cho ông cháu , điều này làm Giản Chính cao hứng, lập tức đặt tên là Lân nhi, Kỳ Lân sống mái chi phân (Kỳ: loài thú linh thời xưa, rất hiền lành, thuộc loài nai, ngày nay tuyệt chủng. Kỳ là con đực, Lân là con cái, nên gọi chung là Kỳ lân)

      Mà mẹ của Lân nhi lại mặc căn bệnh hiếm gặp. trị liệu nhiều năm rồi nhưng vẫn có hiệu quả ai, cuối cùng cũng qua đời , lưu lại hai cho con Giản Lân Nhi. Giản Chính thấy cháu đáng thương mất mẹ sớm, liền đem cháu về nuôi. Hôm nay là ngày đầu tiên Lân nhi đến nhà của ông nội, cũng là lần đầu tiên bé thấy Dịch Nam Phong. Lân nhi thấy nhiều bạn vây xung quanh Dịch Nam Phong, rất là hâm mộ.

      Lân nhi từ lớn lên mình, nga, phải, còn có bảo mẫu, còn có ba mẹ, tuy rằng đại đa số mẹ toàn nằm giường, ba lo làm ăn , nhưng vẫn luôn cạnh bé, Giản Lân Nhi chính là tuổi thơ vui chơi cùng cha mẹ, bạn bè như các bạn đồng trang lứa. đường, ngẫu nhiên thấy các bạn nắm tay nhau hoặ nắm tay cha mẹ , bé rất hâm mộ. Nhưng ước muốn mãnh liệt là thế, có bé vẫn chỉ có mình.

      “Đến, đến đây, Lân nhi, cháu ngoan của ta, qua bên này với ông nội nào!” Nhìn cháu bé bươc vào giống như tiểu công chúa, Giản Chính cười như hoa nở mặt.

      Lân nhi nhu thuận chạy tới, đến bên chân ông nội, miệng chu lên : ” Ông ơi, bên ngoài có nhiều bạn nha!”. bé ba tuổi, chuyện cách đáng , làm cho trong lòng người nghe bất giác mềm nhũn.

      “Ôi! Tiểu Lân nhi của ông, bên ngoài nhiều bạn xấu, nên chơi cùng bọn chúng nha, lỡ làm Tiểu Lân nhi của ông bị thương, ông rất đau lòng.”. Nhìn Giản Chính chuyện, đối mặt với cháu bé, khuôn mặt điềm tĩnh, lạnh lùng của ông bất giác hiền lành hẳn.

      Lân nhi lời nào, bé cứ nghĩ được chơi cùng các bạn, nhưng ông lại cho. Hơn nữa, bé được mệnh danh là Quỷ Linh tinh quái , muốn cho bé yên tĩnh, so với việc lên trời còn khó hơn.

      “Ông nội, cháu muốn chơi cùng các bạn.” . Tiểu Lên nhi mở to đôi mắt đen láy, chớp chớp lông mi, Giản Chính liền đầu hàng .

      “Được, được rồi. Ông kêu tam ca mang cháu chơi. Điểm Nhi nè, đừng để người ta khi dễ tiểu Lân nhi nhà mình nha!”

      Tam ca trong miệng của Giản Chính, là con thứ ba của bác cả, tên là Giản Khiêm Trạch. Các con cháu của Giản gia đều có lót chữ Khiêm, riêng Lân Nhi là có.

      Bác cả của Giản Lân Nhi có ba con trai, tên là Giản Khiêm Hải, Giản Khiêm Hà và Giản Khiêm Trạch, tất cả các tên đều liên quan tới chữ “ Thủy”. Nguyên nhân lag vì bác cả của Lân nhi trước đây là lính hải quân. Lúc ấy quốc gia còn chưa lớn mạnh, mà muốn xây dựng đât nước phải có đủ ba quân( hải quân, quân và bộ đội mặt đất). Nhưng thực tế, kế hoạch này dù triển khai 10 năm nhưng vẫn chưa đạt kết quả. Sau đó chỉnh đốn lại, bác cả của Lân Nhi trúng tuyển, được liệt vào hàng ngũ những bộ đội hải quân đầu tiên của đất nước.

      Hai cháu trai còn lại là con của bác hai , Giản Khiêm Hách và Giản Khiêm Thành. Bác hai giờ vẫn còn ở trong quân khu, đảm nhiệm chưc Pho sư trưởng.

      Chậc chậc, nhìn xem người của Giản gia, người người đều là nhân trung long phượng, người nào người nấy cũng là nhân tài nha.

      Mà gia đình bác cả của Giản Lân Nhi ở trong ngôi nhà trong căn biệt thự của ông nội. Giản Chính gọi cuộc điện thoại, cả nhà bác cả liền tập trung tại đây. .

      Vợ của bác cả là người Đông Bắc, tính tình hào sảng. Khi cả nhà bác đều tập trung tại đây. vợ bác cả thấy bé con phấn nộn, chăm chú nhìn, nháy mắt cướp trái tim của bà.

      Bà ôm lấy Lân nhi: “Ôi, đáng quá, xinh đẹp. Ôi, mau mau lại đây cho bác nào.”

      Vốn bạo dạn, Lân nhi sợ người lạ, liền “Bẹp” cái mặt vợ bác cả, khuôn mặt của bác còn in dấu nước miếng. bé này tinh ranh , vừa mới thấy bác mình xinh đẹp, lại thân thiết ôm bé, tiểu Lân nhi liền cảm thấy rất thích.

      “Ôi, Tiểu Lân nhi, cháu làm đau bác nha! ” Bác nhìn chăm chú tiểu Lân nhi, càng xem càng vui mừng.

      Bác cả luôn biểu tình nghiêm túc, tại thấy tiểu Lân nhi, tâm nhất thời mềm xuống, đứa này tuổi còn bé mồ côi mẹ, đáng thương.

      Sau khi bác buông Lân nhi ra, ba cậu nhóc liền nhìn chăm chú đứa em nay. Từ trước tới giờ, các cậu chưa từng có em xinh đẹp, đáng như thế này, nhất thời rất vui vẻ.

      “ Ngoan, Lân nhi, kêu tiếng trai nào!”

      hàng ba cậu nhóc, Giản Khiêm Hải mười lăm tuổi, Khiêm Hà mười ba, Khiêm Trạch mười , vóc dáng từ lớn đến bé, rất dễ phân biệt. Lân nhi ngọt ngào kêu “ cả, hai, ba”.

      Giản Chính cười to: “Tam Nhi, về sau ngươi dẫn tiểu Lân nhi chơi, nhớ đừng để cho ai khi dễ con bé nha!”

      Giản Khiêm Trạch nhăn mặt, gắt gao : “Chúng cháu lớn như vậy, dẫn theo tiểu nha đầu quậy phá, cháu muốn.” Giản Khiêm Trạch này ở trong nhà cũng được mọi người cưng chiều, nay nghe ông nội giao tiểu nha đầu quậy phá này cho , muốn. Ở trong lớp học của , các bạn nữ động tí là khóc, phiền toái.

      đợi Giản Chính phát hỏa, thanh ngọt ngào của Lân nhi vang lên: “ ba, thích Lân nhi sao?” Ngữ khí mềm mại mang theo chút buồn, thân hình bé rưng rưng muốn khóc.

      Giản Khiêm Trạch nhìn Lân nhi , bối rối: “, phải là thích, mà là. . .” cậu nhóc mười tuổi, còn khá ngây thơ, trong lúc nhất thời thể lên lời cự tuyệt.

      phải thích, vậy từ nay về sau, Lân nhi liên theo ba được , Lân nhi ngoan ngoãn nghe lời ba”

      Người lớn xem hai tiểu hài tử so chiêu, Lân nhi làm cho bác cười muốn vỡ bụng rồi. Cháu này làm cho người ta thích, muốn thành quỷ rồi. Giản Khiêm Trạch thể phản bác, đành phải gật đầu đồng ý.

      tại Giản Khiêm Trạch tình nguyện cho Lân nhi theo , nhưng sau này, lại thương và sủng nha đầu kia nhiều nhất, mà đây là chuyện sau này.
      laula thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn
      Chương 3: Lần đầu gặp mặt (tt)

      Tác giả: Xá Niệm Niệm

      Thể loại: đại, cán bộ cao cấp, quân lữ, hào môn thế gia.

      Nguồn: http://mynhancung.wordpress.com/

      Edit: Rika Nguyen
      ~~~


      “Nhị ca, bé kia là của nhà ai mà theo Nhị ca đến đây thế?.” đoàn lớn các cậu nhóc hỏi. Vì cha ông của các cậu có quan hệ cách mạng với nhau, các chú bác cũng ở gần gũi nhau, vì thế các cậu nhóc này bắt chước cha ông của chúng, vài đứa tập trung thành đám, cùng nhau đề xuất các “ chức danh” Lão đại, nhị ca, tam ca.

      Mà Giản Khiêm Trạch được bọn chúng nhất trí chọn làm Nhị ca. Lúc mới thành lập ra “ Bang hội”, các cậu học đòi người lớn, phân chia binh quyền bằng cách dùng thực lực, sau đó ai có thực lực cao được xếp vào các vị trí tương ứng. Trừ Dịch Nam Phong, các cậu nhóc khác, nếu ta đánh ngươi ngươi đánh ta, cuối cùng ôm đống thương tích nhờ đại ca phân xử. Cuối cùng, Dịch Nam Phong dùng roi da quất lên mà , lập theo thứ tự của tuổi tác, từ lớn đến .

      Mười mấy cậu nhóc, Dịch Nam Phong làm sao có thể đánh thắng hết được, nhưng cậu lại dùng kế. ràng các cậu đánh nhau ngang sức ngang tài, nhưng Dịch Nam Phong khi đau khóc, cậu chò mấy nhóc khác khó lên vì đau, lúc đó cậu liền dùng sức hướng chỗ đau của người ta mà đánh tới. phải cậu biết đau, mà là tính tình cậu ác độc và hiểm hơn so với mấy đứa khác. Cậu cố gắng chịu đau, chịu đựng, sau đó làm cho người khác đao gấp bội lần so với mình ( mới có suy nghĩ thế này, là…).

      Có lúc đánh nhau, Giản Chính thấy Dịch Nam Phong có thân thủ tốt, nhìn nửa ngày rồi tiểu tử Dịch gia này hẳn làm nên đại .

      Các cậu nhóc khi còn , đối với cá nhân có năng lực sùng bái hoặc e ngại, tuy về sau có thể thay đổi theo thời gian. Mà tại khu phố này, người các cậu sùng bái nhất là Dịch Nam Phong.

      Lúc này, Giản Khiêm Trạch dẫn Giản Lân Nhi vừa ra tới cửa, lại bị Dịch Nam Phong ra câu như vậy.

      “Đây là em của ta, con của bác ba, tên là Giản Lân Nhi, Lân nhi.”

      Ánh mắt Giản Lân Nhi nhìn chằm chằm vào Dịch Nam Phong, sau đó đưa mắt nhìn các cậu nhóc đứng phía sau, miệng chu lên, : “Các ca ca hảo, em là Giản Lân Nhi.”

      Dịch Nam Phong bắt chước bộ dáng của các lão đại tivi, gật gật đầu. Sau đó, đưa tay ngoắc ngoắc mọi người cùng theo . Vì đây là thời gian nghỉ hè, cho nên các cậu thường hay lên núi Hạ Hà mà chơi.

      , bất chợt Dịch Nam Phong quay đầu lai, thấy Giản Lân Nhi cũng theo Giản Khiêm Trạch, khuôn mặt trắng nõn lên kiên nhẫn: “Lão Nhị, ngươi mà còn mang theo em ? Chúng ta làm sao làm được việc gì. . .”

      “Ca ca, ta thể cùng các ngươi chơi đùa sao, các ngươi mang theo ta chơi như lời , Lân nhi là bé ngoan , Lân nhi muốn chơi cùng mọi người.”

      Dịch Nam Phong bị lời của đánh gãy , còn Lân nhi cầm lấy tay Giản Khiêm Trạch chịu buông ra. Lời của nghe đáng thương, thậm chí còn nghe tiếng khóc thút thít, làm cho Dịch Nam Phong thể được gì nữa. Mẹ cậu rằng, đối với bạn phải ôn nhu, thể đánh mắng bạn được.

      Dịch Nam Phong là cháu trai của Dịch gia, mà Dịch gia từ xưa tới giờ luôn được mệnh danh là gia tộc luôn làm việc thiên. Đáng tiếc là ông của cậu mất sớm, nhưng ba cậu lại là nhân vật có tiếng tăm.

      Dịch Hàn Sơn – ba ba của Dịch Nam Phong là người rất cưng chiều vợ, mỗi ngày ông đều cái gì mà sinh đứa phá hư dáng người, cho nên ông muốn để vợ sinh con. Nhưng cuối cùng, khi thấy gia tộc gần như tuyệt hậu, ông vội vàng xin liệt tổ liệt tông của Dịch gia, rồi sau đó mới đôn đốc, khuyên can mãi, ông và vợ mới quyết định sinh con.

      Bốn mươi tuổi, ông mới lên chức làm cha.Nhưng Dịch Nam Phong lại giống ông, tám tuổi rồi mà vẫn nghe lời ông, cũng muốn học hành, mỗi ngày đều bị thầy giáo mắng vốn. Dịch Hàn Sơn nghĩ, đây là cháu trai duy nhất của Dịch gia , thể là đứa cháu ngỗ ngược, hỗn láo, vì thế ông bắt tay vào dạy dỗ con.

      Dựa vào cáh dạy của quân đội, ông dùng phương pháp thô bạo dạy con. Dịch Hàn Sơn bắt đầu dùng roi da Tử cải tạo con, mẹ của Dịch Nam Phong ngăn cản, nhưng Dịch Hàn Sơn cũng bất chấp nghe. Ông quyết tâm đưa con vào khuôn khổ, thể để cho tiểu tử này tự do ăn chơi, chịu học hành, lế phép…

      Kết quả là, dần dần Dịch Nam Phong liền hình thành con người có 2 tính cách. Trước mặt ba cậu, cậu tỏ vẻ rất ngoan ngoãn, lễ phép. Sau lưng, cậu lại là con người tà ác, hiểm, thích chọc phá người khác.

      Dịch Nam Phong và mẹ cậu là đông minh với nhau , mẹ cậu giúp đỡ cậu đói phó với ba cậu. Còn mẹ cậu cậu nghe đó, kết quả là, vì nghe theo lời mẹ dạy nên cậu thể đuổi Lân nhi được.

      đám toàn là con trai, trong đó lại có bé. Giản Lân Nhi theobọn , bé cảm thấy rất mỹ mãn, thầm cười trong bụng.

      Dần dần, Dịch Nam Phong có thêm cái đuôi. Mỗi lần chơi, khi bắt đầu đều là Giản Khiêm Trạch dẫn Lân Nhi , nhưng khi về lại được Dịch Nam Phong dẫn.

      tình như vậy, mấy cậu nhóc trong khu phố bực bội, tìm người đánh nhau. ĐÁnh nhau đến long trời lở đất, thương tích đầy mình, nhưng cuối cùng vẫn bạ dưới tay Dịch Nam Phong.

      Thời điểm ấy, Giản Lân Nhi ngoan ngoãn chạy tới, dùng thanh hưng phấn, khen ngợi : “Đại ca ca ngươi rất lợi hại a.” Lời này thốt ra ai chẳng muốn nghe, cậu nhóc Dịch Nam Phong mười tuổi cũng vậy, được nghe khen ngợi tỏ ra rất thích thú. Dần dần, Lân nhi liền dính lấy Dịch Nam Phong , ngoan ngoãn cầm lấy tay Dịch Nam Phong.

      Lâu dần, Dịch Nam Phong nắm tay Lân nhi như trở thành thói quen , mỗi lần gặp mặt Lân nhi, cậu đều chủ động nắm tay . Lân nhi lúc ấy còn , đâu viết xấu hổ là gì, chỉ biết là được Lão đại nắm tay cảm thấy rất uiy phong, thấy mọi người vây quanh mình, cảm giác tốt.

      “Lân nhi, hôm nay đừng chơi nha, ở nhà ông nội dạy con chơi cờ.” Giản Chính ôm cháu vào lòng mà . Thời điểm gần đây, Lân nhi đều tránh mặt ông, chơi suốt, cơm cũng thèm về nhà ăn. Bắt ông phải kêu bảo vệ tìm hiểu nguyên nhân, nguyen là cháu ông theo mấy cậu nhóc trong khu phố đánh nhau, đào bùn đất…điều này tốt nha.

      được ông ơi, cháu còn muốn theo các ca ca sờ Tiểu Ngư Nhi( bắt cá đó).” Lân nhi buông lòi cự tuyệt.

      Giản Chính thực bị thương, cháu bảo bối của ông, mỗi ngày bỏ chạy thấy bóng dáng, thoạt nhìn việc mất mẹ ảnh hưởng gì lớn tới nó, nhưng là, cũng thể cho nó mỗi ngày cùng nhau lăn lộn với đám con trai, ông thể đem cháu nuôi dưỡng thành con trai được.

      Lân nhi thấy ông nội lời nào, có chút sợ hãi, sợ chính mình nghe lời, ông nội đem nàng đưa trở về,

      “Ông nội, hôm nay con chơi, ở nhà cho ông dạy con chơi cờ.” Ôm cổ ông nội, Tiểu Lân .

      Vì thế Giản Chính và Lân nhi, già trẻ chơi cờ vua, bốn phía yên tĩnh, làm nên hình ảnh rất đẹp.

      “Lân nhi, lâu thế, ca ca mang ngươi bắt cá!” Dịch Nam Phong nhảy vào cổng của Giản gia, tay còn cầm cái túi lưới plastic.

      Giản Chính trừng mắt: ” Lân nhi nhà ta hôm nay ra ngoài.” xong, bắt đầu đuổi người, Dịch Nam Phong cũng dám cùng Giản Chính tranh chấp. Thấy sắt mặt Giản Chính tốt, “Hưu” tiếng liền bỏ chạy. Giản Chính thấy tiểu tử của Dịch gia vừa mắt, phỏng chừng Dịch Nam Phong là người bắt Lân nhi vậy.

      Tuy rằng thể chơi, nhưng ở nhà chơi cờ cùng ông nội cũng rất tốt. ngoài ý muốn, tiểu Lân nhi lại có hứng thú với cờ vua, lời hứa hẹn chơi với đám Dịch Nam Phong, thời gian sau đó, bé cũng quên.

      Lúc đầu Dịch Nam Phong cao hứng vì còn cái đuôi bám theo nữa, câu chơi rất rui vẻ. Bất quá, mỗi lần chơi , cậu đều tự giác, luôn “Lân nhi cẩn thận, đứng bên cạnh .” xong mới thấy ánh mắt quỷ dị của mọi người nhìn cậu, cậu mới phắt ra Lân nhi có ở đây, vì thế cậu đem hết thảy điều này quy kết ràng, đó là do thói quen.

      Khi Dịch Nam Phong mười lăm tuổi, làn da vẫn trắng nõn, nhưng mặt có phần khí hơn, dáng người cũng cao hơn, thuộc loại mỹ thiếu niên ngây ngô. Lúc ấy, Giản Lân Nhi bảy tuổi, chân ngắn, hai má phúng phính, học lớp 2, hai người vẫn ở chung trong khu phố.
      laula thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Phong là tốt nhất

      Tác giả: Xá Niệm Niệm

      Thể loại: đại, cán bộ cao cấp, quân lữ, hào môn thế gia.

      Nguồn: http://mynhancung.wordpress.com/

      Edit: Rika Nguyen
      ~~~


      Giản Lân Nhi vừa tan học, chạy nhanh về nhà, bé là đứa nhóc rất nghịc ngợm, hiếu động. Nếu bắt đường đàng hoàng, nghe, chuyên môn các thành phân cách của bồn hoa



      Tâm tình của Lân nhi lúc này tốt lắm, bởi vì bé vừa mới được phát bài kiểm tra , so sánh điểm với bạn cùng bàn, thấy bạn cao điểm hơn. Vì thế, Lân nhi đây là chênh lệch, mà thích chênh lệch này, xong còn phun nước miếng lên bài kiểm tra của bạn. Tiểu nam sinh ngồi cùng bàn với , nhìn tới đỏ mặt mà thốt lên được lời nào, vì thế tâm tình Giản Lân Nhi rất tốt .



      Xa xa. thấy Giản Khiêm Trạch cùng Dịch Nam Phong, vì thế Lân nhi dũng cảm gọi “Phong ca ca, Phong ca ca, đợi ta với.”



      Dịch Nam Phong quay đầu, liền thấy dưới ánh mặt trời có tiểu oa nhi xinh xắn, hai má phiếm hồng, miệng hô to hướng chính mình chạy tới.



      “Lân nhi, ta mới là của em, vì sao em kêu người này mà gọi ta.” Giản Khiêm Trạch ghen tị , em của cậu thường kề cận Dịch Nam Phong, luôn kè kè theo , thế nhưng Lân nhi gọi , chuyện này là sao?



      “Hì hì, em biết của em, ơi, ơi, ơi, thế đủ chưa?” Lân nhi liên hối, như thế mới xoa dịu được cơn tức của Giản Khiêm Trạch.



      Dịch Nam Phong phen ôm lấy Lân nhi lên xà ngang của xe đạp, lúc bấy giờ thịnh hành loại xe đạp có xà ngang trước như thế này, tuy hơi nặng nhưng khá vững chắc. Dịch Nam Phong thấy Lân nhi vui vẻ, nên hỏi: ” Lân nhi của ta hôm nay có gì mà cao hứng vậy?”



      cho các biết nha, hôm nay Lân nhi được phát bài kiểm tra , ta cao điểm hơn so với bạn ngồi cùng bàn nha.” bé đắc ý, Giản Lân Nhi hi vọng được khen ngợi của mọi người.



      “Em là emso với cái bạn đeo mắt kính kia cao điểm hơn ư?” Dịch Nam Phong cùng Giản Khiêm Trạch nhìn nhau, đều tin.



      “Đúng vậy.” Giản Lân Nhi tựa vào lòng Dịch Nam Phong, hề đỏ mặt mà thừa nhận.



      “Lân nhi nhà chúng ta lợi hại.” Dịch Nam Phong làm sao biết về Lân nhi được, phỏng chừng tiểu nha đầu này bóp méo rồi.



      “Cái gì mà Lân nhi của nhà ngươi, Lân nhi là của nhà chúng ta .” Giản Khiêm Trạch bên cạnh, nghe Dịch Nam Phong cứ luôn mồm kêu Lân nhi nhà , nghe mà phát bực, Lân nhi là bảo bối của nhà họ Giản nha.



      Dịch Nam Phong gì, cúi đầu chuyện, đùa giỡn với Lân nhi. Giản Khiêm Trạch bị người ta lơ đẹp, vuốt mũi ngượng ngùng. Tuy tại đều lớn rồi, nhưng vẫn kêu Dịch Nam Phong là , tâm tư của Lão đại bọn họ thể nào đoán được, biết Dịch Nam Phong đối với Lân nhi là gì, nhưng từ trước tới giờ bọn chưa thấy Lão đại có hứng thú với bé nào khác.



      “Hôm nay nhà ai ăn cơm a?”



      “Ngô, hôm nay ông nội kêu về ăn cơm, thể đến nhà ăn được rồi .”



      “Ân, kia cũng tốt, em về ăn cơm trước , kêu mẹ làm thịt nướng rồi mang ít đến cho em, “



      “Nha, Phong là tốt nhất .”



      “Vậy em thơm Phong cái .”



      “Bẹp.” thanh vang dội, Giản Khiêm Trạch nhìn lớn chuyện kia, tóc gáy dựng đứng hết lên, trong đầu mơ hồ lên ý niệm, ý niệm này làm hồn xiêu phách lạc, vọi vàn lắc đầu, thầm nghĩ khả năng xảy ra.



      ” Lân nhi, với ba nào, về nhà ăn cơm thôi.” Giản Khiêm Trạch đưa tay ôm Giản Lân Nhi, Dịch Nam Phong nhìn Giản Khiêm Trạch khẽ cười, chuyện.



      Haizzzz, mười lăm tuổi, biết có chuyện gì, nhưng cho cùng, Dịch Nam Phong là quái ngàn năm thành tinh. Từ lúc lên trung học, Dịch Nam Phong có đôi khi tối ở nhà, có đôi khi trốn biệt trong nhà mấy ngày ra đường, đôi khi ngày nào cũng thấy chường mặt ra đường, Cha cậu Dịch Hàn Sơn đôi khi biết cậu đâu và làm gì, chỉ có Giản Khiêm Trạch thường thấy cậu, nhưng cũng biết cậu làm gì?



      Hỏi Dịch Nam Phong, cậu cũng , chỉ kêu Giản Khiêm Trạch đừng quan tâm. Giản Khiêm Trạch từng thấy khi tan học, Dịch Nam Phong lên chiếc xe hơi sang trọng màu đen, chỉ nhìn thoáng qua, thể thấy được biển số xe.Cảm thấy Dịch Nam Phong , ép hỏi vài thứ, Dịch Nam Phong cũng chỉ là thản nhiên cười, vẻ mặt cậu làm Giản Khiêm Trạch thể nắm bắt được. Giản Khiêm Trạch mười lăm tuổi, thấy biểu tình mặt của Dịch Nam Phong, Giản Khiêm Trạch khá sửng sốt, đây phải là biểu tình nên có mặt của cậu thiếu niên.



      Chớp mắt về đến nhà , ” Phong, hẹn gặp lại.” Tiểu Lân nhi nhìn bốn phía xung quanh, phát có ông nội ở đây, khẽ : “ Lát nữa qua nhà , em ăn hết thịt nướng của



      Mắt to chuyển động, nhìn đáng , Dịch Nam Phong cố gắng kiềm chế cái ý nghĩ tiến lên cắn phát, cười cười và hẹn gặp lại, xoay người về nhà mình.



      rồi, về nhà ăn cơm thôi.” Dừng xe, Giản Khiêm Trạch ôm Giản Lân Nhi vào nhà, tay của Lân nhi ôm cổ ba, lớn tiếng hô “Ông ơi, chúng con về rồi, ăn cơm thôi nào.”



      Giản Chính cười, chạy nhanh tới ôm lấy tiểu bảo bối.



      “Còn đòi ăn, tại ôm thấy nặng lắm rồi.” Giản Khiêm Trạch thấy Lân nhi chạy đến làm nũng trước mặt ông, đẻ ý tới , bực mình “ Hừ hừ” vài cái .



      Giản Lân Nhi cười hì hì, trong đám cháu, chỉ có ba là thân thiết nhất, Lân nhi biết Ba ghen tị mà thôi.



      ba ăn cơm mà ăn thịt, gầy teo ,như vậy về sau sao ba có thể ôm được Lân nhi?”. Tiểu nha đầu Giản Lân Nhi này, chính mình mập, ngược lại Giản Khiêm Trạch ốm teo. Hừ, người ta là thiếu niên tuổi dậy , lớn, vóc dáng tăng trưởng, làm sao mà cơ thể có thịt mập mạp như tiểu oa nhi được.



      Giản Khiêm Trạch lời nào, cúi đầu ăn cơm, Giản Chính cười to, cháu bảo bối với cháu trai, biết bên nào hơn . Ôi, làm sao bây giờ, tiểu Lân nhi làm cho người ta đau đầu nha.



      Ăn xong, “Ông ơi, con với ba học nhóm nha.” Giản Khiêm Trạch lời nào, cậu biết Lân nhi nhất muốn qua Dịch gia, chẳng qua ông nội thích Lão đại, cho nên tiểu Lân nhi muốn dùng cậu làm ngụy trang, đợi cho ngày nào đó ông phát ra, bảo đảm cậu bị no đòn.



      Ôm cặp sách ngoan ngoãn, nắm tay Giản Khiêm Trạch ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền rẽ trái, Giản Khiêm Trạch tức giận nhịn được, “ phải học nhóm sao, sao lại rẽ trái?”



      Lân nhi quay đầu, nháy đôi mắt to tròn, cười ngọt ngào, vẫy vẫy cánh tay bé rồi chạy xa . Giản Khiêm Trạch bất đắc dĩ, rẽ phải về nhà.



      “Mẹ Dịch ơi, con đến rồi, thịt nướng của con đâu.” Mới vào cổng Dịch gia, Giản Lân Nhi liền hô to , coi Dịch gia như nhà của mình.



      Mẹ Dịch mẹ là mỹ nhân, chú trọng dưỡng sinh, thích chăm sóc nhan sắc, nay ngoài 40 rồi, nhưng nhìn như đôi mươi, có tài nướng thịt là ngon nhất, béo mà ngấy, thịt mềm, mọi người ăn đều khen ngớt lời.



      Lôi kéo tay Lân nhi, về phía nhà ăn , bàn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, Lân nhi cười tít mắt, lôi kéo tay mẹ Dịch “Bẹp bẹp” hôn vài cái.



      Cái miệng nhắn ăn ngừng nghỉ, khi Dịch Nam Phong vào, gắp miếng thịt cuối cùng đĩa đưa cho Lân nhi rồi mang đĩa , vừa vừa vọng lại câu “ tròn trịa rồi còn ăn cho béo thêm.”



      Phong, em còn muốn ăn , còn muốn ăn.” Dịch Nam Phong đóng của tủ lạnh lại, rút khăn lau miệng cho Lân nhi, ôm bé vào lòng.



      Phong là người xấu, cho Lân nhi ăn thịt nướng.” Ánh mắt to tròn tỏ vẻ đáng thương, lên án Dịch Nam Phong.



      “Lỡ sau này lớn lên mập ú làm sao, lúc đó Phong khong cần em nữa.” Tâm tình Dịch Nam Phong tốt lắm, ngửi mùi thơm người Lân nhi, nghĩ bé ăn nhiều như vậy, mập quá rồi bênh tốt lắm.



      Lân nhi lời nào, bĩu môi, vẫn rất tức giận, bộ dáng ấy làm cho Dịch Nam Phong thể nhịn cười được.



      Mau giận cũng mau tan, khi vào trong phòng cũng còn tức giận nữa, ám mắt bắt đầu ngắm loạn trong phòng.



      Dịch Nam Phong cũng mặc kệ Lân nhi, nhìn vật trong tay mình, đây là cái nên xuất ở đây.



      Phong, cái này của các này lớn nha, oa, nơi này còn có lông rậm rạp nữa nè.” Mặt Dịch Nam Phong cứng lại, sau đó lập tức giật lấy mấy tờ báo đó vứt dưới sàn.( Rika: cái gì mà có…rậm rạp??????? 0.0)



      trưởng thành rồi, từ lúc Dịch Nam Phong dậy , liền xem mấy cái này nữa, nhưng là, tại sao cái này lại xuất tay Lân nhi.



      Dù sao cũng là thiếu niên, da mặt còn mỏng, sau đó Dịch Nam Phong ôm lấy Lân nhi ngồi lên đùi mình.



      “Lân nhi, những gì mới xem qua đều quên hết nghe chưa?”



      “Dạ, nhưng em quên được.”



      “Phải quên ngay, nếu quên đánh cho mông em nở hoa đó.”



      Lân nhi thấy sắc mặt của Dịch Nam Phong được tốt, trong lòng than thở , trí nhớ người ta rất tốt, làm sao có thể quên được đây? Nhưng lại dám , ra sợ bị đánh, nhưng những người đó có ngực lớn nha.



      dám lời nào, ghé vào trong lòng của Dịch Nam Phong . Trong chốc lát, liền buồn ngủ, ách xì 1 cái “ Phong ơi, em buồn ngủ”



      “Ngủ , Phong ôm em ngủ.” Lân nhi nhắm mắt lại, lập tức ngủ ngay.



      Dịch Nam Phong cúi đầu tiểu Lân nhi nhu thuận trong lòng, trong nháy mắt lên rất nhiều tâm tư, biểu tình mặt rất già dặn, trải đòi, biểu tình nên có mặt cậu thiếu niên.



      ************



      Ánh đèn màu lay động, khí tràn ngập mê ly, trang điểm đậm đà, quần áo hở hang, biểu tình điên cuồng, đôi môi đỏ mọng. Dịch Nam Phong ngồi sô-pha ở “Rừng rậm” , nhìn đám người mơ mơ màng màng, ánh mắt hề sợ hãi.



      “Nghe Lâm muốn đem tiểu tử này bồi dưỡng thành người nối nghiệp.”



      biết, ta nghe Bưu Lâm đối với tiểu tử này vô cùng tốt, phỏng chừng ﹏ “



      Dịch Nam Phong mặt chút thay đổi, lẳng lặng bất động, bình tĩnh ngồi ở góc sáng sủa, nghe thanh nghj luận xung quanh, biết suy nghĩ cái gì.



      “Tiểu Phong, ngươi đến rồi.” đám người cao, dáng người khôi ngô mang theo vài em tới gần Dịch Nam Phong.



      Người này là Lâm ca, Lâm ca là ai, là Hoàng đế của thành Tứ Cửu , tên đầy đủ Lâm Nhất.



      Nhìn tướng mạo cùng với tính cách hòa ái của , ai có thể nghĩ rằng là Hoàng đế nơi này. Nhưng nếu nhìn kĩ, trong ánh mắt tỉnh thoảng lên vài tinh quan, hắc ám, chứng tỏ người này là nhân vật hề đơn giản.



      “Lâm ca hảo.” Dịch Nam Phong ngoan ngoãn đứng lên, hô tiếng.



      “Tốt tốt, Tiểu Phong ngồi .” Tùy ý bảo Dịch Nam Phong ngồi xuống, châm điếu thuốc, Lâm Nhất híp mắt nhìn thiếu niên phía trước.



      “Tư liệu đưa em xem xong rồi.”



      “Đều xem xong rồi?” Lâm Nhất cao giọng hỏi, bộc lộ kinh hãi.



      Dịch Nam Phong gật gật đầu, sớm biết rằng cậu thiếu niên này rất thông minh, nhưng ngờ đầu óc cậu ta quá tốt. Ánh mắt Lâm tỏa sáng, nhìn sâu vào đôi mắt của Dịch Nam Phong, thầm nghĩ: “ Cậu nhóc này trời sinh ra để làm thương nhân thành đạt đây”



      Lẽ ra Dịch Nam Phong vốn cũng hòa hợp với Lâm lắm, nhưng cậu và Lâm có mối quan hệ sâu xa. Vì cái quan hệ này mà mọi người đồn rằng cậu là người nối nghiệp của Lâm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :