1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đánh mất quốc thể - Thiên Như Ngọc (14/70) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Đánh mất quốc thể

      Tác giả: Thiên Như Ngọc

      Editor:Hoa Linh Tử

      Converter: Tàng thư viện

      Thể loại: cổ đại,nữ cường, oan gia, quyền mưu, 3S, HE

      Số chương: 70

      Nguồn: LQĐ

      Nhân vật chính: Tuân Thiệu PK Ứng Thiên

      Dàn nhân vật phụ: Trúc Tú, Chu Phong Dung,Chu Phong Ý,thái hậu, hoàng thượng tuổi và.....n nv khác ​



      P/s: Đây là bộ nữ cường khá khác biệt so với những truuyện ta đọc.Nữ chính là tướng quân, hơi mặt lạnh, kiên cường nhưng k quá YY.Nam chính khỏi rồi, phúc hắc, gian xảo, lắm mưu nhưng k phải tuýp nam chính thề thốt hy sinh tất cả vì tình mà là người rất tham vọng, có dã tâm và bảo vệ đc tình của mình.Có lẽ nếu k gặp nữ chính rất có thể là nghịch thần rồi .Uầy, giới thiệu qua vậy thôi, mọi ng đọc tiếp còn phát ra nhiều điều thú vị .Chúc mn đọc truyện vui vẻ nha
      Caocaomap thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Giới thiệu

      Quốc cữu đối với hôn của hoàng đế và nữ giáo úy lớn tuổi vừa lòng.

      Cháu ngoại nhà mình mới năm tuổi, có thể nào đẩy vào hố lửa?

      Tất nhiên quốc cữu cảm thấy, chính mình đành phải chịu khổ chút rồi…

      Chương 1.1:

      Khi Tuân Thiệu vào cung, người còn mang theo mùi rượu.

      Lúc này là giữa trưa, khí trời cuối thu vốn sáng sủa nhưng hiểu sao ở trong cũng lại có chút ảm đạm nặng nề. Thái hậu dung nhan
      vẫn còn trẻ, tay được cung nữ nâng đỡ, dáng vẻ vô cùng thân thiết hướng ngự hoa viên đến. Thế nhưng ngoài mặt cười, trong lòng sầu lo.

      Tuân gia là thế gia lương tướng, đến đời này lại chỉ còn người nữ nhi. Dễ nghe mà đúng là hiểu thế tục, khó nghe mà chính là được dạy dỗ, thế nhưng lại dám say rượu vào cung, cũng biết lần này có phải tuyển đúng người hay .

      Nhưng trong miệng Thái hậu vẫn cười :

      "Tuân giáo úy lâu chưa hồi kinh, bệ hạ đều nhắc tới khi nào ngươi trở về ."

      Tuân Thiệu mặc dù là người làm quan nhưng luôn thanh liêm. Nàng mới từ tây bắc tới, đến tiệm rượu uống mấy ngụm rượu vàng bị xách tiến cung, trước nay chưa bao giờ cùng hoàng thượng gặp mặt qua, chẳng nhẽ biết mình?

      Cung nhân hai bên trái phải sớm nhận lệnh lui ra còn ai,Thái hậu tự mình dẫn Tuân Thiệu đến gốc cây phù dung, nâng tay đẩy ra cành hoa, thấp giọng :

      "Tuân giáo úy đến xem bệ hạ ."

      Lọt vào tầm mắt Tuân Thiệu là thân mình nho của ấu đế ngồi chơi đùa, có chút nho tròn tròn, nhưng nàng tuyệt đối thể như vậy.

      "Bệ hạ tinh thần phấn chấn, đó là phúc của xã tắc."

      "Còn gì nữa?"

      " hổ là thiên tử, khí chất lỗi lạc, quý hết."

      "Còn có ?"

      "Ách..." Tuân Thiệu đau đầu, chẳng lẽ ngàn dặm xa xôi triệu nàng về vì muốn nghe vài lời hay thôi sao? Sớm biết như thế, trước khi xuất môn nên đem theo mấy quyển sách tới.
      Thái hậu thấy sắc mặt nàng đỏ hồng, hai mắt thẳng tắp nhìn phía trước, dáng điệu thơ ngây, khỏi che miệng cười, thanh đè thấp vài phần:

      "Nếu bệ hạ trong mắt Tuân giáo úy như vậy hảo, nếu để cho ngươi cùng bệ hạ đính thân, ngươi có bằng lòng hay ?"

      Tuân Thiệu chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang tiếng tiếng sấm, đầu óc quay cuồng kêu lên "Ah?
      Sau lúc hoàn hồn mới vội vàng sửa miệng:

      "Thần mới vừa rồi thất thần, có nghe thanh thái hậu , vạn lần mong người thứ tội."

      "Ngươi nghe được rành mạch, chính là thể tin được thôi." Thái hậu ngồi xuống ghế đá bên cạnh, ngoắc tay ý bảo nàng cũng ngồi xuống.

      "Việc này đến có chút hoang đường, nhưng ai gia cũng lấy ra làm trò đùa."

      "Thái hậu, bệ hạ mới bốn tuổi, này..."

      "Ai , năm tuổi ."

      "Thần so với bệ hạ lớn hơn nhiều tuổi như vậy..."

      " tính sao, có lão phu thiếu thê, còn có lão thê thiếu phu thôi."

      Tuân Thiệu liếc mắt cái đến gương mặt phấn nộn của ấu đế, cảm thấy chính mình thành tên cầm thú tội ác đầy trời, vội lui ra phía sau từng bước quỳ xuống:

      "Việc này vạn vạn thể! Thần dám làm chậm trễ bệ hạ, vẫn là thỉnh thái hậu thu hồi mệnh lệnh ban ra ."

      Thái hậu thầm nghĩ nữ tử như ngươi vậy, đúng là làm chậm trễ con ta. Nàng nâng Tuân Thiệu đứng dậy, giọng điệu lại rất chân thành:

      "Sao như vậy, Tuân giáo úy là nữ trung hào kiệt, trăm năm khó gặp, chỉ có bệ hạ là đấng thiên tử mới có khả năng xứng đôi nha."

      " , là vi thần xứng với bệ hạ." Tuân Thiệu vừa muốn quỳ xuống.
      Thái hậu ngăn nàng lại, liếc mắt về phía hoàng thượng cái, cũng biết tâm tư xúc động thế nào, hốc mắt nháy mắt liền đỏ:

      "Ai gia cũng là bất đắc dĩ a! Tuân giáo úy chắc còn nhớ Trữ Đô hầu?"

      "Ứng Thiên?" Tuân Thiệu nghe thấy danh hào đó, trong lòng hừ lạnh: "Như thế nào quên được!"

      Lúc trước phụ thân, huynh trưởng nàng chết trận, nàng lập công sa trường, vốn nên thuận lý thành chương tiếp nhận thống soái đại quân Tây Bắc, Trữ Đô hầu Ứng Thiên lại lấy cớ "Từ xưa tới nay chưa từng có tiền lệ nữ tử làm tướng " cật lực ngăn cản, nếu như thế, nàng nay sao chỉ là cái giáo úy nho ?
      Thái hậu thở dài tiếng:
      "Tiên đế sớm băng hà, các hoàng tử vì tranh đế vị càng đấu đá nhau đến tinh phong huyết vũ, Trữ Đô hầu phò trợ bệ hạ đăng cơ vốn là công lớn nhất, nay cũng thỏa hiệp với thiên tử lấy chức chư hầu. Ai gia bí mật triệu ngươi tới thương nghị cọc hôn này, đơn giản chính là hy vọng ngươi giúp đỡ bệ hạ mà thôi, nếu Trữ Đô hầu ... về sau chừng mưu đồ soán vị a!"

      Tuân Thiệu sửng sốt:

      “ Nhưng là đường đệ ruột của Thái hậu, đương triều quốc cữu, người thân thiết nhất với bệ hạ."

      "Làm sao có thể thân tới mức như vậy được!" Ứng thái hậu nâng cổ tay áo, lau lau lệ.

      Tuân Thiệu mơ hồ hiểu , nàng tuy ở Tây Bắc lâu, đối với những lời đồn đại về thái hậu cùng Ứng Thiên cũng có nghe thấy, nay xem ra tựa hồ càng trầm trọng thêm .

      Thái hậu liếc mắt nàng cái, ngừng cố gắng, lại cố vài giọt lệ :

      "Ai gia cũng còn cách nào khác, nay chỉ cần Tuân giáo úy câu đồng ý, đáp ứng lấy quân lực Tây Bắc bảo vệ bệ hạ, sau này đợi bệ hạ trưởng thành, vị trí hoàng hậu đó là của Tuân giáo úy."

      Tuân Thiệu cảm giác đau đầu, trong lòng phiếm đau:

      "Thái hậu quá lời, bệ hạ danh chính ngôn thuận, thần đương nhiên phải phụng mệnh sao dám dể ý tới những cái khác? Chỉ tiếc thần là thân nữ nhi, có thể kế tục quân quyền Tây Bắc hay , thực là hữu tâm vô lực."

      Thái hậu ngay lập tức đổi sắc mặt, nghe nàng như vậy, mặt lại cố lộ ra tươi cười:

      "Tuân giáo úy yên tâm, ai gia nghe nay tiếp quản quân Tây Bắc là huynh đệ trong tộc ngươi, chỉ cần ngươi tiếp chiếu thư, việc hôn nhân liền được định, ta nào có đạo lí giúp người trong nhà."

      Tuân Thiệu có chút nhíu mi, biết chính mình có lý do gì cự tuyệt .

      Thái hậu rèn sắt khi còn nóng, từ trong tay áo lấy ra quyển chiếu thư, thanh đè thấp vài phần:

      "Kỳ đây chính là bước đầu tiên, ai gia dù sao vẫn còn buông rèm chấp chính, suy cho cùng có cơ hội để đề bạt ngươi. Tuân giáo úy chỉ cần tiếp chiếu thư đính thân này, ai gia đảm bảo ngươi ở trong triều bước lên mây, đến lúc đó quân quyền trở lại trong tay ngươi. Ai gia cùng ngươi đều là nữ tử, giống Trữ Đô hầu, đối với nữ tử làm tướng hề thành kiến."

      Tuân Thiệu trong lòng có chút vừa động, tay để trong áo nắm lại thành quyền, rồi nhàng buông ra.

      Thái hậu nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, hỏi lại câu:

      "Như thế nào?" điệu uyển chuyển, giống như hàm chứa tất cả dụ hoặc đời.

      Sau lúc lâu trầm tư, Tuân Thiệu rốt cục quỳ gối xuống, hai tay tiếp nhận chiếu thư:

      "Thần tạ ơn thái hậu."

      Thái hậu vui mừng quá đỗi, nhất thời tâm tình lại có chút phức tạp, chỉ cần cố nén thèm nghĩ so đo với nàng – người về sau trở thành con dâu mình, này thực ra cọc mua bán kỳ rất có lời.
      Tuân Thiệu bỗng nhiên lại cường điệu lần:

      "Liền theo lời Thái hậu , đợi bệ hạ trưởng thành thương nghị việc đón dâu ."

      "Đó là tất nhiên." Thái hậu cầu càng lâu càng tốt.

      Tuân Thiệu đứng dậy, lại liếc mắt ngắm hoàng đế cái, sớm biết giục ngựa gấp gáp trở về vì cọc hôn này, còn bằng trực tiếp giả trang say rượu bất tỉnh nhân .

      Tịch dương hạ, hoàng hôn bao phủ.

      Chương 1.2:

      Quách công công bên người Thái hậu bỗng nhiên đường chạy tới, vô cùng lo lắng hô :

      "Thái hậu, thái hậu, Trữ Đô hầu đến!"

      Vẻ mặt Thái hậu lập tức thay đổi, cũng giữ Tuân Thiệu , vội vàng phân phó Quách công công đưa Tuân Thiệu ra cung.

      Tuân Thiệu đội mũ trùm đầu , khoác nhanh áo choàng. Khi ra đến ngự hoa viên cảm thấy chính mình tốt xấu gì cũng là giáo úy, nhưng lại biến thành kẻ lén lút như vậy, trong lòng đối với Ứng Thiên thêm phần chán ghét.

      Tới Quảng Dương môn, có nhóm người xa xa tới. Tuân Thiệu cúi đầu hạ mí mắt, cước bộ loạn, cùng đám kia người sát qua bên người, cảm xúc hề dao động, đối phương chút cũng chưa từng chú ý tới nàng.

      Xa xa Quách công công chưa kịp thở ra thấy đội ngũ của Trữ Đô hầu xoay người hướng bóng dáng Tuân Thiệu nhìn lại, tâm nhảy vọt tới cổ họng.

      "Quách công công."

      run run, bước lên trước:

      "Tham kiến Trữ Đô hầu."

      Trăm ngàn lần nên hỏi người nọ là ai, trăm ngàn lần nên hỏi a!

      "Bản hầu như thế nào ngửi thấy được mùi rượu? Về sau ra vào trong cung cần phải quản nghiêm chút." Ứng Thiên tự qua bên người , trong lời giống như mang theo ý cười.

      Quách công công trận đổ mồ hôi.

      Trong lương đình, Thái hậu ngồi ngay ngắn thái độ mực hòa ái , giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua.
      Ứng Thiên từ xa xa chậm rãi mà đến, mang đôi giầy đỏ sậm mặc áo dài triều phục, có chút chói mắt.
      "Tham kiến thái hậu."
      Thái hậu rốt cuộc còn có dũng khí cùng xung đột trực diện, đành phải ngoài cười nhưng trong cười ứng phó:

      "Trữ Đô hầu miễn lễ, đều là người trong nhà, cần khách sáo."

      Ứng Thiên lại cười :

      " Thần nghe Tuân Thiệu trở lại, như thế nào thấy người đâu?"

      Tươi cười miệng Thái hậu lập tức có chút giảm xuống, bên kia hoàng đế muốn vui vẻ chạy tới, từ xa liền vô cùng thân thiết kêu "Cậu." Thái hậu quen nhìn Ứng Thiên đem con của chính mình bộ dáng dễ bảo như vậy, sắc mặt nhất thời có chút khó coi.

      Hoàng đế vừa rồi nghe danh hào Tuân Thiệu, quay đầu ngừng hỏi:

      "Tuân Thiệu là người nào?"

      Thái hậu chuyện, Ứng Thiên liền trả lời:

      "Là Tuân gia tiểu thư, thủa sinh trưởng trong quân, ưa chém chém giết giết, là giáo úy đương nhiệm của quân Tây Bắc ."

      Ấu đế liền nhíu mày: " Sao lại có nữ tử như vậy!"

      Ứng Thiên nở nụ cười:

      " Thế nhưng Thái hậu đối nàng ra rất thưởng thức, nghe đem nàng tuyển làm hoàng hậu của bệ hạ rồi."

      "Cái gì?" Hoàng đế tuổi tuy , nhưng cũng biết tới hoàng hậu là cái khái niệm gì , nhất thời trợn tròn mắt, chạy vài bước đến trước mặt Thái hậu:

      "Mẫu hậu, đây là thực?"

      Thái hậu nghe ra Ứng Thiên cố ý châm ngòi, vừa hận thông thạo tin tức trong cung, tức có chỗ phát tiết, căm giận đứng dậy, kéo tay bé của ấu đế :

      "Bệ hạ tiễn ai gia hồi Thọ An cung chuyện, việc này ai gia từ đầu chí cuối cho người nghe."
      xong trừng mắt Ứng Thiên cái, phất tay áo rời .

      Ngày thứ hai lâm triều, hai mắt ấu đế thâm quầng như hai trái hạch đào, chọc cho các đại thần hai mặt nhìn nhau. Ở phía sau bức rèm che Thái hậu ra việc hôn nhân vừa mới đính hạ, mọi người mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, triều đình lập tức mảnh ồ lên.

      "Thái hậu, việc này vạn vạn thể a!" Ngự sử đối với hoàng đế còn tâm sinh đồng tình, kích động vạn phần:

      " Hôn của bậc đế vương, đều có thể diện, há có thể định đoạt qua loa? Huống chi bệ hạ còn tuổi, việc này hơi sớm a."

      "Đúng vậy thái hậu, được a!"

      "Việc này quả mất quốc thể..."

      Các tiếng phản đối liên tiếp, Thái hậu từ phía sau bức rèm che ho tiếng, mở kim khẩu:

      "Lão thừa tướng thấy như thế nào ?"

      triều đình những tiếng thầm xèo xèo nghị luận nháy mắt an tĩnh lại.
      Lão thừa tướng bước ra khỏi hàng hành lễ:

      " Hôn của đế vương mặc dù phải việc , nhưng cũng là việc nhà của hoàng gia , huống chi nay chỉ là đính thân, chỉ cần thái hậu cùng bệ hạ đều nguyện ý, lão thần có lời nào để ."

      Quân Tây Bắc có bốn mươi vạn, từ trước tới giờ đều tay người Tuân gia chấp chưởng. Tuân gia phụ tử đều tử chiến sau chỉ còn lại có Tuân Thiệu là dòng độc đinh, nếu tính danh tiếng, chiến công danh vọng đều có, gia tộc cùng quân đội đều đối với nàng đều thể bỏ qua. còn nghi ngờ gì nữa, là Thái hậu muốn mượn Tuân Thiệu và toàn bộ quân Tây Bắc bảo hộ bệ hạ .

      Lão thừa tướng là hiểu được lòng người.

      Những người còn lại nghe vậy hai mặt nhìn nhau, đành phải quay đầu nhìn Trữ Đô hầu.

      Thái hậu được thừa tướng tương trợ, thế này mới nhìn về phía Ứng Thiên:

      "Như vậy, Trữ Đô hầu nhìn nhận việc này thế nào ?"

      Ứng Thiên khẽ cười :

      "Vi thần hết thảy lấy chủ trương của bệ hạ làm đầu, dám vọng ngôn."

      Thái hậu nhịn đau, chính làm người tốt cũng liền thôi, còn quên chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nàng bắt buộc hoàng đế! Nàng tức nghẹn khẩu khí:

      "Bệ hạ tự nhiên là đáp ứng , nếu như thế, xem ra Trữ Đô hầu có dị nghị , vậy liền bãi triều !"

      Ứng Thiên ngẩng đầu nhìn xem hoàng đế, làm sao mà cam tâm tình nguyện, khóe miệng trông như muốn khóc .
      Các đại thần đều ùa ra ngoài đại điện, đại bộ phận mọi người có phê bình kín đáo, tuy Trữ Đô hầu cùng lão thừa tướng cùng thái cực, nhưng bọn họ cũng thể nề hà.
      Ấu đế sinh hờn dỗi, đáng thương hề hề hướng nội cung mà , bóng dáng nho vô cùng đơn. được nửa đường, chợt nghe có người kêu mình, quay đầu vừa thấy, nguyên lai là Ứng Thiên đuổi theo, nước mắt lã chã liền chảy xuống:

      "Cậu, trẫm cần thú cái lão bà!"

      Cung nhân trái phải vội vàng lảng tránh, làm như có nghe thấy.

      "Ai, bệ hạ nếu muốn, vừa rồi vì sao đâu?"

      Hoàng đế chùi nước mắt, thao thao bất tuyệt:

      "Mẫu hậu lấy cái chết bức ta, cái gì trách nhiệm của đế vương, trẫm nào có biện pháp!"

      Ứng Thiên cũng đoán rằng là như thế này, ngồi trước người trấn an :

      "Bệ hạ là ngôi cửu ngũ, hôn nhân đại há có thể như trò đùa? Chỉ có điều nay lão thừa tướng cũng đối việc này quyết tâm lớn, đành tạm thời ủy khuất bệ hạ."

      Ấu đế càng khóc dữ .
      Ứng Thiên nâng tay áo lau mặt cho ấu đế:

      "Bệ hạ cứ yên tâm, Tuân Thiệu sao có thể xứng đôi với bệ hạ? Tin tưởng cậu, tuyệt đối ủy khuất bệ hạ."

      Ấu đế lập tức ngừng khóc, đối với tín nhiệm lại sâu thêm tầng, cảm động lời nào có thể diễn tả được, nín khóc kêu:

      "Cậu, ngươi chính là cữu cữu tốt nhất của trẫm a!"

      Ứng Thiên mỉm cười đứng dậy, nét mặt nghiêm nghị.
      Caocaomap thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.1:

      Tuân Thiệu - người còn chưa có trở lại Tây Bắc, tin tức đính thân tới trước .

      Lúc này ở biên cương Tây Bắc thường xuyên có thương nhân lui tới rất nhiều, việc đính thân vốn là chuyện tình bình thường nay bị truyền vô cùng kì diệu, đến sau cùng cư nhiên có người hoàng đế cùng Tuân Thiệu định mệnh tam kiếp, hai người tuy tuổi tác cách xa nhưng vừa gặp thương, khiến Tuân Thiệu nghe được mà nổi cả da gà.

      Trúc Tú – nữ tùy thị của Tuân Thiệu đến chỗ gian tiệm rượu nàng thường , tìm được Tuân Thiệu, hùng hùng hổ hổ chất vấn:

      "Giáo úy quả nhiên sợ làm phụ thân, huynh trưởng mất của người thất vọng "

      Tuân Thiệu đập bàn hỏi lại: "Ngươi đây là thái độ chuyện của cấp dưới?"

      Vốn Trúc Tú là nữ tử Miêu Cương, mắt to ngực lớn lá gan cũng lớn, nửa điểm cũng bị dọa sợ, trái lại khoanh tay trước ngực trả lời cách mỉa mai: “Ngay cả cái đứa giáo úy đều buông tha, thuộc hạ cần gì phải đối với người tôn trọng!"

      Tuân Thiệu bị nàng nét mặt già nua ửng đỏ, vội ho tiếng: "Ngươi nghĩ rằng ta vui vẻ lắm sao? Sau khi phụ thân ta mất, hoàn cảnh của Tuân gia tốt, Thái hậu mở tôn khẩu, ta có lựa chọn khác sao?"

      Thế này, sắc mặt Trúc Tú mới dịu đôi chút: "Vậy người đúng là tính gả?"

      Tuân Thiệu thu thập chút hướng mặt ra ngoài, tìm cách dời đề tài:

      "Tuân tướng quân như thế nào?"

      Kể từ khi phụ thân, huynh trưởng nàng chết trận, đường huynh Tuân Minh liền tiếp nhận chức vụ, nắm trong tay toàn bộ quân quyền, nhưng nàng trước sau chỉ gọi là Tuân tướng quân, xa lạ.

      Trúc Tú cười cười:

      "Đúng là tướng quân để cho ta tới tìm người."

      Tuân Thiệu hừ tiếng, bước ra ngoài, cởi xuống dây buộc ngựa, xoay người trèo lên:
      "Ngươi chuẩn bị chút, chúng ta tùy thời hồi Lạc Dương."

      Trúc Tú giận tím mặt, dậm chân:

      "Việc tại người nên làm là tìm cái nam nhân môn đăng hộ đối sớm chút gả cho người ta mới đúng chứ phải hồi Lạc Dương phụng dưỡng cái tiểu oa nhi bốn tuổi kia nha !"

      "Ai ? Bệ hạ ràng năm tuổi !" Tuân Thiệu giục ngựa, đem Trúc Tú nổi trận lôi đình bỏ lại phía sau, nhìn qua có chút giống như là chạy trốn.

      đến năm ngày sau, thánh chỉ hạ, triệu Tuân Thiệu hồi kinh nhậm chức.

      Nghe tin này,Tuân Minh từ trong doanh trại chạy về phủ tướng quân, chỉ thấy bọn hạ nhân thay Tuân Thiệu thu thập này nọ, kiểm tra rồi chút, phân phó người đem này nọ quá nửa xuống dưới.

      "Thân là giáo úy, thế nhưng lại phô trương, người biết còn tưởng rằng nàng là tướng quân đâu!"

      Tuân Thiệu vừa vặn ra, nghe thấy lời này, lạnh lùng :

      "Tướng quân sai rồi, ta sao có thể so bì được với ngài?"

      Tuân Minh quay đầu nhìn nàng, trào phúng cười :

      "Ta nghĩ đến việc ngươi kế nhiệm được chức tướng quân, sớm hay muộn phải ở lại nơi sa trường, nghĩ tới sau cùng cư nhiên phải lập gia đình . Bất quá như vậy cũng tốt, lấy khả năng của ngươi, còn biết về sau có thể hay gả ra ngoài.Thái hậu thực là nhân từ, bệ hạ tuổi tuy , ít nhất khi ngươi về già cũng có chốn dung thân ."

      Tuân gia đời đời đều ra võ tướng, phần lớn là những người dáng vẻ oai hùng bừng bừng khí thế, Tuân Minh này trái lại, luôn trưng bộ mặt da trắng môi đỏ, lúc này mấy lời tốt, thực giả tạo.

      Tuân Thiệu nhếch miệng xem thường:

      "Tướng quân cần thay mạt tướng lo lắng, mạt tướng chỉ sợ chính mình ngày kia trở về, ngài còn ở đây đâu."

      Hai bên tôi tớ im lặng cúi đầu cũng dám ra, tướng quân cùng giáo úy hễ gặp mặt liền như vậy, bình thường quân sư Diễn Vũ cũng dám cho hai người ở trong quân chạm trán.

      Tuân Minh hừ lạnh tiếng thèm lại.

      Tuân Thiệu tức , có việc gì liền xoay người lên ngựa, còn cười tủm tỉm lời từ biệt:

      "Tướng quân, này từ biệt là vạn dặm, về sau cần phải thường đến thăm mạt tướng nha, trong quân này huynh đệ liền trông cậy vào tướng quân chiếu cố . Ngài yên tâm, về sau làm hoàng hậu, ta nhất định hảo hảo đề bạt ngài."

      Tuân Minh lãnh nghiêm mặt :

      "Chỉ mong bản tướng quân có thể đợi đến ngày đó."

      Trúc Tú cười hì hì đến góp vui:

      "Ai ui tướng quân, xem ngài kìa, ngài nhất định trường mệnh trăm tuổi, đến lúc đó trước chúng ta."

      Tuân Thiệu cười ha ha giục ngựa phi nước đại.

      Trúc Tú quản Tuân Minh mặt đen sì, lên ngựa vượt qua Tuân Thiệu, đem dây cương ghìm lại:

      "Tướng quân thực quá đáng, lúc trước luận công lao luận thời gian trong quân đều bằng giáo úy, nay còn như vậy bỏ đá xuống giếng, tuyệt suy nghĩ cho người."

      Tuân Thiệu cười :

      " hôm nay muốn tiễn ta , dù sao nếu ta làm hoàng hậu, còn mới có thể làm quốc cữu , chỉ sợ về sau còn phải nịnh bợ ta!" chút, nàng bỗng nhiên mắng to vài tiếng:

      " đến quốc cữu đáng giận mà! Làm quốc cữu ai là thứ tốt!"

      Trúc Tú chậc chậc tiếng:

      "Giáo úy còn nhớ thù cú chăng? lẽ định về báo thù?"

      "Hừ, Ứng Thiên kia, đồ xú tiểu tử, sớm hay muộn muốn cũng nằm trong tay ta."

      Tuân Thiệu hai chân kẹp bụng ngựa, liền xông ra ngoài.

      Thế này Trúc Tú mới phản ứng lại, vội vội vàng vàng đuổi theo:

      "Đợi chút! Mau trở về! Người đúng là muốn làm hoàng hậu vô liêm sỉ a!"

      Hai người kẻ truy, kẻ trốn, đến Lạc Dương còn xa.

      Chương 2.2:

      Đô thành Lạc Dương trải qua trăm năm phong sương, ngay cả nơi bão cát lan tràn như Tây Bắc so với Lạc Dương tang thương hơn rất nhiều. Khắp phố là các cao lầu mái cong vút hướng lên trời, nhưng vẫn mang vẻ thanh toát, mang hơi hướng cổ xưa.

      Đường cái rộng lớn, có thể cho phép hai bên xe ngựa chạy song song nhau, người đến người như nước chảy. Tuân Thiệu cùng Trúc Tú mặc dù quần áo tầm thường, nhưng hai người cưỡi ngựa đường ồn ào, vẫn là thực chọc người chú ý.

      Trúc Tú thủy chung có buông tha ngăn cản, mặc cho Tuân Thiệu khuyên như thế nào cũng vô dụng, mắt lạnh trừng nàng:

      "Thuộc hạ thể trơ mắt thấy giáo úy tiến vào hôn hoang đường, giáo úy nếu còn nghe khuyên bảo, kia thuộc hạ cũng chỉ có thể dĩ hạ phạm thượng !"

      "Bình tĩnh bình tĩnh, tới dưới chân hoàng thành, cần xúc động." Tuân Thiệu đánh ngựa kề sát vào, cười tủm tỉm đến kéo tay nàng, " thôi, trước đến nhà cũ ở Tử An rồi sau."

      Trúc Tú thấy nàng nghe khuyên bảo, liền nhanh tay chộp trường kiếm bên hông Tuân Thiệu. Tuân Thiệu nghiêng người tránh , hai ngón tay chụp lấy cổ tay Trúc Tú nhàng quặt tay ra sau. Trúc Tú ăn đau né tránh, cước đá mông ngựa, khiến ngựa giật mình chạy , nàng cũng đuổi theo sau, vung ra đạo roi muốn giữ Tuân Thiệu.

      Ven đường dân chúng bị cảnh tượng trước mắt cả kinh trợn mắt há hốc mồm, cuống quít tránh né.

      Tuân Thiệu phóng ngựa trước, tư thế oai hùng hiên ngang, đỡ đòn lưu loát tiêu sái. đường có người đến gần, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, nàng cười ha ha, còn tiếng "Quá khen", chọc Trúc Tú giận dữ ít.

      đường chạy trăm trượng, Trúc Tú luôn đuổi theo bỏ, biết khi nào trong tay cầm song dao, lập tức nhảy lên, cùng Tuân Thiệu tiếp tục đấu.

      Tuân Thiệu chộp tới đánh rớt dao sắc bên tay trái nàng, Trúc Tú vung tay lên, nàng nâng cánh tay còn lại chắn, lưỡi dao nhưng lại rời tay mà bay, thẳng hướng xe ngựa xa xa chạy mà đến.

      Nhóm dân chúng hai bên kinh hô liên tiếp, kia ngồi xe mải xem náo nhiệt, kịp né tránh, sớm bị dọa sợ ngây người.

      Tuân Thiệu thả người nhảy xuống, lại dùng khinh công lấy đà, chân đạp lên xe ngựa, chưởng đánh lệch hướng lưỡi dao khiến lão phu xe sợ mất mật, ngựa cũng ngừng lại.

      Tuân Thiệu ổn định thân hình,đứng vững càng xe, đem lưỡi dao thủ sau lưng, vội vàng :

      "Quấy nhiễu nương , mong nương thứ tội."

      Tiếng của nàng bởi vì hàng năm hô lớn mà có chút tục tằng, thấp giọng chuyện khi liền có chút khàn khàn, thân hắc y, khí bức người, dù phải cố ý, cũng rất dễ làm cho người ta hiểu lầm.

      nhìn nàng đến si ngốc, hai gò má ửng đỏ, câu cũng .
      Tuân Thiệu nghĩ dọa đến nàng, xoay người nhảy xuống ngựa xe, chợt nghe trong xe có thanh :

      "Dừng bước."

      Nàng xoay người thấy lúc nãy nhảy xuống xe. Từ trong màn xe, bàn tay lộ ra những ngón tay thon dài trắng nõn cùng bên tay áo thêu hoa văn tinh mĩ,.

      Này thanh ràng là nam tử, tay lại đẹp hơn cả nữ tử, Tuân Thiệu hưng trí dạt dào ngẩng đầu nhìn mặt đối phương, ánh mắt thực vui vẻ, người này hẳn đẹp như châu ngọc, tựa hồ ngay cả ánh sáng quanh mình đều mất vài phần.

      Đột nhiên, sắc mặt Tuân Thiệu trầm xuống.

      Ứng Thiên thò người ra, xuống xe, ý cười thâm thúy:

      "A Thiệu quả nhiên trở lại, ta ở trong kinh thành đợi lâu ."

      Tuân Thiệu cười ha ha tiếng:

      "Mạt tướng cùng quốc cữu tính là quen biết, sao dám làm phiền quốc cữu tự mình tới đón? Thực thụ sủng nhược kinh a."

      Ứng Thiên cười cười, đành phải sửa lại xưng hô:

      "Tuân giáo úy đúng là khách khí a."

      Tuân Thiệu mặc kệ , quay đầu tìm Trúc Tú, nàng lúc này đại khái cảm thấy chính mình suýt nữa gặp rắc rối, trốn trong đám người nhìn xung quanh.

      Này nhắc tới mới phát ra chung quanh sớm đầy dân chúng, bất quá tầm mắt mọi người đại đa số vây quanh Ứng Thiên, ước chừng là nghe được tiếng hô kia của Tuân Thiệu. Mọi người đều châu đầu ghé tai nghị luận, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

      Nhữ Nam Ứng thị xưa nay lấy văn xưng hiền, đời đời đều có truyền nhân, tài năng dứt, được xưng tụng là " nhất đẳng văn nhân". Trữ Đô hầu quyền cao chức trọng, cùng thừa tướng địa vị ngang nhau, đều là cánh tay của hoàng thượng, bình thường rất ít xuất chốn đông người. Hôm nay nhất thời lộ mặt, quả nhiên là người quân tử đoan chính, mặt mày rạng rỡ như nắng mùa xuân, tuấn tú khó gặp, tự nhiên mọi người đều chú ý.Các nương cách gần nhất muốn nhịn được lặng lẽ hướng giả bộ rơi khăn .

      Tuân Thiệu thấy thế chỉ có cảm thán thói đời bây giờ, thở dài tiếng, cáo từ phải .

      "Tuân giáo úy chậm , bản hầu còn có lễ vật tặng ngươi."

      "Nga?" Tuân Thiệu kỳ tuyệt chờ mong, nhưng nhiều người như vậy cũng thể vô lễ, đành phải quay đầu hỏi câu:

      "Quốc cữu muốn đưa ta cái gì đại lễ?"

      " Là son bột nước, nghe nhóm hậu phi trong cung rất thích dùng, ta cân nhắc thấy Tuân giáo úy rong ruổi sa trường nhiều năm, hẳn có mấy thứ này, nhưng ngày sau chắc chắn muốn dùng đến, liền trước tiên đưa tới cho ngươi ." Ứng Thiên cười , phân phó người hầu đem lễ vật dâng tới.

      Tuân Thiệu khóe miệng co rút, đúng vậy, trước kia chinh chiến sa trường tự nhiên cần dùng, sau này chẳng phải trở thành người luôn tô son điểm phấn sao.

      Ha ha, nếu vì ngươi, ta lại lưu lạc đến này bước đường này sao! ! !

      Nàng khẽ cắn môi, bỗng nhiên nở nụ cười, vô cùng cao hứng tiến lên nhận lấy:

      " hồi vừa mới đến được quốc cữu đưa tặng hậu lễ, ta đây nhất định phải có quà đáp lễ mới được."

      rồi, nàng xoay người đến ngựa bên mình, tùy tay theo yên ngựa rút ra khối da thuộc, qua ném về phía .

      "Đây là..." Ứng Thiên khó hiểu nhìn nàng.

      "Nga, quốc cữu luôn ngồi xe ngựa, rất ít cưỡi ngựa, khả năng biết vật này, đây là vật dùng để xuống ngựa, ở Lạc Dương gọi là gì ta biết, chỉ biết là ở Tây Bắc người Lương Châu kêu thứ này là bàn đạp."

      mặt Ứng Thiên ý cười càng sâu:

      "Hảo cái 'Ra oai phủ đầu', Tuân giáo úy lấy vật bên người đem tặng, là đủ thâm tình,tình nghĩa thắm thiết a."

      "Quốc cữu khách khí."

      Tuân Thiệu giả cười xoay người, từ trong đám người phen tìm được Trúc Tú xem náo nhiệt cao hứng, ngay cả cáo từ cũng lười mà bỏ .

      Bấy giờ, thị nữ mới quay đầu lại hỏi:

      "Công tử, người Lương Châu ở Tây Bắc xuống ngựa thực dùng thứ này?"

      Ứng Thiên dùng ngón tay thưởng thức miếng da thuộc kia, nở nụ cười tuyệt mĩ:

      "Nhìn ngươi mới vừa rồi còn nhìn chằm chằm Tuân giáo úy, chứ phải là coi trọng nàng rồi? Thứ này tặng cho ngươi làm kỉ niệm tốt lắm."

      Thị nữ nhanh xua tay cự tuyệt,

      "Giáo úy là nữ tử, nô tỳ chính là nhất thời luống cuống mà thôi!" xong lại căm giận bất bình bổ sung: "Công tử ngay cả cái thị vệ cũng chưa mang hỏi tội nàng, như vậy đối đãi, nàng nhưng lại cảm kích, biết tốt xấu!"

      Ứng Thiên cười ha ha:

      "Yên tâm, tới ba ngày, nàng nhất định đích thân tới tìm ta." Khi chuyện người trở về bên cạnh xe, gặp dưới chân tấm la khăn, xoay người cầm lên, hướng đám người cảm tạ, rồi bỏ vào trong ngực.

      Trong đám người có nương hét lên tiếng, bất tỉnh nhân .

      Đêm tại thành Lạc Dương, bát quái xôn xao, ngay cả cái đứa đều buông tha câu chuyện Tuân giáo úy rốt cục vào thành, quốc cữu phong độ tự mình tới đón, hai người cụ thể gì đó , nhưng tựa hồ có hồi động dao động kiếm.

      Theo suy đoán của nhân sĩ, tất nhiên là quốc cữu đau lòng hoàng đế tuổi , bất mãn hôn ước, nhưng giáo úy chút nào thoái nhượng, quả thực biết liêm sỉ!

      Đầu tiên nhóm dân chúng đồng tình Ấu đế, tiếp theo tấm tắc khen quốc cữu: "Trữ Đô hầu đạo đức tốt, là tấm gương sáng a."

      Tuân Thiệu ở trong tửu lâu nghe được mà buồn nôn, quá thất vọng, quá thất vọng a
      !
      Trong cung, Thái hậu nhận được tin tức, hơn nửa đêm ngủ yên, gấp đến độ xoay vòng. thích hợp a thích hợp, Ứng Thiên ràng sớm biết là ý đồ của mình cũng có hành động ngăn trở, xem như là biết thời biết thế, hay còn có ý đồ gì khác?

      Ngày thứ hai tỉnh dậy, Thái hậu tự mình soi gương, ấy thế mà có thêm sợi tóc bạc, buồn giận phen.

      Ấu đế cũng chưa ngủ, tâm can xao động, Tuân Thiệu đến, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

      Cậu a, ngươi nhất định phải thay ta chống đỡ cái lão bà kia a

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3.1:

      Vừa mới về kinh, sắc phong chức quan lại trở thành việc cấp bách.

      Tuân Thiệu đảm nhiệm vị trí giáo úy, chức trách chủ yếu là bày mưu tính kế cho tướng quân. Nhưng trong quân Tây Bắc ngoài nàng còn có đại quân sư, mà đại quân sư này luôn e ngại nàng và Tuân Minh mâu thuẫn nên cơ hồ cũng cho nàng tham dự quân vụ. trắng ra nàng chỉ có danh nghĩa, nửa phần cần động đao động thương , ngay cả đầu óc cùng mồm mép cũng cần dùng.

      Trải qua hai năm, Tuân Thiệu trơ mắt nhìn chính mình đáng lẽ ra phải bị gió thổi mưa dầm đen thui mặt mũi nay trở nên trắng nõn thủy nộn, nên lời.

      Cho nên lần này trở lại Lạc Dương, nàng muốn phen biểu chí khí.

      Trong khi đó,Thái hậu bên này sớm có an bài. Bởi vì trong cung có Ứng Thiên, sợ bị lộ nên sáng sớm ngày thứ hai, Thái hậu phái riêng Quách công công lặng lẽ đưa tới phủ phong mật hàm.

      Tuân Thiệu mở ra xem, do dự lát mới gọi Trúc Tú, bảo nàng chuẩn bị hậu lễ, muốn bái phỏng Vũ Lâm Lang.

      Vũ Lâm Lang kì thực là chức quan thủ lĩnh đội cấm vệ quân của hoàng gia, chỉ cần lấy được vị trí này, chính là khởi đầu tốt, về sau muốn cầm lại chức thống soái quân Tây Bắc dễ dàng rất nhiều.

      Ý tứ Thái hậu là, đương nhiệm Vũ Lâm Lang nay - Đặng Thông Bình là bộ hạ cũ của Tuân lão tướng quân, trước mắt sắp sửa từ quan quy , người kế nhiệm chưa định ra, kêu Tuân Thiệu quý phủ chuyến, nếu có thể được tự mình tiến cử, tự nhiên việc thành.

      Nhắc tới việc này, trong lòng Tuân Thiệu kỳ có chút thoái mái, nhưng chốn quan trường từ xưa vốn như vậy, nào có chuyện tuyệt đối phân minh. Huống chi sau đó Thái hậu còn thêm "Để ngừa Ứng Thiên làm khó dễ", thực rất có đạo lý.

      Đặng Thông Bình tuổi tác cao, nhưng biết được Tuân Thiệu bái phỏng, trái lại tự mình xuất môn đón chào. Vừa định mở miệng lại mang theo tiếng khóc nức nở

      "Lúc trước gặp mặt là khi phụ thân, ca ca ngươi đều còn, ngươi bất quá là tiểu nha đầu, nay đảo mắt liền lớn như vậy , cảnh còn người mất a... Bọn Ngụy quốc lòng muông dạ thú đáng giận! Lũ cẩu tặc đáng chết!"

      Tuân Thiệu đối với việc lão bộc phát cảm xúc có điểm dở khóc dở cười, nhưng nghe từng câu chữ trong lòng lại cảm thấy hoảng hốt, vội kêu Trúc Tú đem lễ vật dâng, gượng cười:

      "Thế bá cần quá đau lòng, việc chinh chiến trước nay mất mát thể thành công, cũng còn cách nào khác."

      Đặng Thông Bình thở dài, đề cập tới chuyện cũ nữa, mời nàng vào trong sảnh ngồi xuống:

      "Lần này ngươi hồi kinh vốn là chuyện tốt, nhưng chuyện cùng bệ hạ đính thân khiến ai ai cũng phải giật mình, lão phu đến giờ còn có chút dám tin đây."

      Trúc Tú nhịn được giành trước kêu lên:

      "Vũ Lâm Lang ngài xem, thỉnh cầu ngài nhất định phải hảo hảo khuyên nhủ giáo úy nhà chúng ta, nàng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nha!"

      "Câm miệng!" Tuân Thiệu trừng nàng, liếc mắt cái.

      Đặng Thông Bình cười lắc đầu:

      "Việc này xác thực hoang đường, nếu là hơn kém nhau vài tuổi sao, ngươi cùng bệ hạ lại chênh lệch tuổi tác quá lớn, nay trong triều cùng phố đều đối với ngươi có phê bình kín đáo, nếu có Trữ Đô hầu tận lực áp chế việc này, chỉ sợ biết còn truyền ra cái dạng tin đồn gì đâu."

      Tuân Thiệu cho là đúng:

      " sao có thể hảo tâm như thế."

      "Ôi chao, việc này ấy thế mà thiên chân vạn xác, Trữ Đô hầu làm việc luôn đáng tin cậy."

      Tuân Thiệu nghe vậy khẽ nhíu mày:

      "Nghe khẩu khí của thế bá, tựa hồ thực thưởng thức ?"

      Đặng Thông Bình vuốt râu mà cười:

      "Đó là tự nhiên, Trữ Đô hầu là quân tử đoan chính, tiến thối có độ, ai lại khen ngợi? Lúc trước tiên đế sớm băng hà, bệ hạ tuổi đăng cơ, công lao rất lớn, lại chỉ lĩnh cái chức hầu tước. Trong triều cũng cũng kể công kiêu ngạo, đối với người ngoài khiêm tốn có lễ, còn nhiều lần lấy danh nghĩa bệ hạ đại xá thiên hạ, miễn giảm thuế má. Thời điểm tiên đế còn tại vị, chiến loạn thường xuyên, nay có thể hòa hoãn trong nhiều năm, kỳ ít nhiều người này cũng có công lao a."

      Tuân Thiệu trong lòng cười lạnh, đó là giả bộ trước mặt người khác mà thôi, chân diện mục của , mấy người có thể thấy ?

      Đặng Thông Bình thoáng nhìn thần sắc của nàng, bưng cốc trà nhấp ngụm, cười :

      "Lão phu biết ngươi cam lòng, ngươi từ mười ba tuổi liền kiến công lập nghiệp, nam tử cũng ít người so được với ngươi, nhưng Trữ Đô hầu cũng có chỗ đúng, dương có quy luật, người trung với quốc lại thiếu, nếu đem ngươi đưa tới sa trường, thành ra có vẻ trong triều ta có người tài, chẳng phải là kêu quốc gia khác nhìn vào mà chê cười sao?"

      Trúc Tú nghe được tức giận, muốn mở miệng phản bác, thân hình vừa động, lại bị Tuân Thiệu nâng tay ngăn lại.

      "Kia xem ra thế bá là có khả năng tiến cử ta nhâm chức Vũ Lâm Lang ."

      Đặng Thông Bình vẻ mặt kinh ngạc:

      "Nguyên lai ngươi là vì thế mà đến? Này... Này..."

      ngập ngừng lúc lâu, sau cùng bất đắc dĩ :

      "Thực dám dấu diếm, chuyện chọn người kế nhiệm vốn định người, nay việc này lại do Trữ Đô hầu chưởng quản, nếu muốn tahy đổi, còn phải thông qua a."

      Tuân Thiệu cân nhắc phen bèn hỏi:

      "Xin hỏi thế bá, người này tuyển là do chính ngài tuyển hay vẫn là Trữ Đô hầu tuyển?
      "
      "Là Trữ Đô hầu chọn, lão phu cũng thấy khá ổn, liền đồng ý ."

      Tuân Thiệu vỡ lẽ, Thái hậu ở trong thâm cung, làm sao là đối thủ của Ứng Thiên, sớm thiết kế tốt lắm chỉ còn chờ nàng đến chui thôi!
      Caocaomap thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3.2:

      Sau khi nàng từ biệt Đặng Thông Bình, cưỡi khóai mã, với Trúc Tú vào cung chuyến.

      "Người lúc này còn có tâm tình gặp tiểu tình lang sao?" Trúc Tú cố ý khích nàng, hai chân cưỡi ngựa đong đưa, còn xướng khúc Miêu Cương: "Tình ca ca của ta, tuổi trẻ mười tám a... Nga đúng, tình ca ca của ta, là cái năm tuổi oa nhi a à a..."

      Tuân Thiệu hung hăng rút khóe miệng, vung mã tiên, bỏ lại nàng, chạy trước.

      Lâm triều vừa kết thúc, hai ngày nay Ứng Thiên thần kỳ cấp Thái hậu rất nhiều mặt mũi, lại khiến Thái hậu như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thế cho nên khi Tuân Thiệu vào cung đem chuyện Đặng Thông Bình vừa , nàng mới hiểu, tức giận hổn hển.

      "Ai gia còn kỳ quái như thế nào an phận, hóa ra lại tới chỗ này chờ đâu! Ngươi nếu là nắm được chức quan này, ở đô thành còn như thế nào ngẩng đầu lên được? muốn mượn chuyện này bức ngươi hủy hôn ước a!"

      Tuân Thiệu nghĩ nghĩ :

      " dễ dàng như vậy, ta có biện pháp, chỉ hy vọng thái hậu có thể ân chuẩn."

      Thái hậu vội hỏi:

      "Đó là tất nhiên, ngươi cứ ra tay, ai gia chống cho ngươi."

      Tuân Thiệu ngẩng đầu nhìn Thái hậu, hiểu sao có chút ưu thương, ít nhất thái hậu còn có dũng khí lớn a.

      Từ biệt Thái hậu ra khỏi cung là gần trưa. đám cung nhân vây quanh ấu đế hướng Thọ An cung, lại cùng Tuân Thiệu nghênh diện.

      Tướng mạo Tuân Thiệu lúc sinh ra coi như gặp may, ngũ quan đoan chính thanh nhã, mặt mày lại có vài phần khí, sắc sảo bình thường mặc trang phục nam nhân đều có phen oai hùng chí khí, khi mặc nữ trang cũng toát lên vẻ đoan trang tao nhã, tinh mỹ có thừa - đương nhiên điều kiện tiên quyết là cử chỉ của nàng phải nhã nhặn.

      Hôm nay nàng mặc hồ phục, thắt lưng quấn quanh vòng eo tinh tế, cùng với cặp chân thon dài thẳng tắp, đường tới khiến người ta chú ý.

      Ấu đế theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy nương này bộ dạng rất thuận mắt, vừa mới mẻ mà lạ mắt, liền định gọi lại hỏi câu, kết quả biết được nàng là Tuân Thiệu, quay đầu chạy nhanh.

      "Bệ hạ!" Tuân Thiệu cũng thể phát ra , đường đuổi theo.

      Nhóm cung nhân vừa thấy, đoán rằng hoàng hậu tương lai có chuyện riêng muốn cùng bệ hạ, đều lui xuống.

      Ấu đế nửa ngày cũng để ý đến ai, Tuân Thiệu giương mắt thấy bộ dáng lảng tránh chính mình, tưởng Ứng Thiên tên kia châm ngòi cái gì, cừu cũ hận mới cùng nhau phát tác, cảm khái:

      "Bệ hạ nếu là sớm trưởng thành tốt rồi, cũng tốt..."

      "Cũng tốt để sớm ngày thú ngươi chứ gì? Ngươi nằm mơ!"

      Ấu đế trừng mắt hồng quay đầu chạy xa (tội bé hoàng thượng:)))

      Tuân Thiệu trợn mắt há hốc mồm, ta là muốn người có thể sớm ngày làm chủ chính mình a bệ hạ!

      Ra cửa cung, Trúc Tú đứng chờ, miệng còn rầm rì xướng bài hát nào đó, chọc thị vệ cửa cung ánh mắt cứ hướng nàng bên này mà ngắm.

      Tuân Thiệu qua, lấy tay che mặt:

      ", đừng khiến ta mang tiếng dọa người."

      Trúc Tú hướng đám thị vệ kia ưỡn ngực, quyến rũ cười:

      "Dọa người mới là bọn , hừ!"

      "..." Tuân Thiệu đành phải xoay người lên ngựa, vội vã chạy lấy người.

      Trúc Tú đuổi theo, nhìn xem phương hướng, nghi hoặc :

      " Tiểu thư người lại muốn chỗ nào?"

      " Trữ Đô hầu phủ!"

      "A ~ ~ ~" Trúc Tú thanh thanh cổ họng, lại khai xướng: "Năm tuổi oa nhi biết việc đời, vẫn là ca ca tri kỷ tốt..."

      "Ta muốn đem ngươi đá về Miêu Cương!"

      Về phần Ứng Thiên, vừa về phủ, chỉ thấy thị nữ đối cúi đầu bẩm báo:

      "Công tử, ngài là liệu như thần, người quả nhiên đến đây!"

      lập tức trở về chỗ cũ, vừa cười vừa cởi xuống áo choàng giao cho thị nữ:

      "So với ta đoán lúc trước còn sớm hơn ngày đâu, thỉnh nàng thư phòng."

      Thư phòng đặt cạnh cái hồ, hình bát giác, mái cong vút, trước cửa sổ treo chuông gió, Tuân Thiệu đứng phía trước, nghe tiếng chuông thanh thúy, lại nhìn hồ cá, trong miệng chậc chậc cảm thán.

      Hảo địa phương a, lúc này nếu có rượu ngon, mới là hoàn hảo.

      Vừa xong, nhưng thực ngửi thấy được hương rượu.

      Nàng lần theo hương vị đến cạnh cửa, thấy hai tay áo trắng của Ứng Thiên ôm vò rượu cười tủm tỉm nhìn nàng:

      "Ngươi này tật xấu mê rượu khi nào có thể sửa lại?"

      Tuân Thiệu hừ hừ tiếng, làm bộ như tuyệt động tâm.

      Nhưng Ứng Thiên đem rượu mở tới hướng tiểu án bên cửa sổ , bị gió thổi qua, hương rượu càng nồng, khiến nàng mãnh liệt nuốt nước miếng.

      ngồi chồm hỗm bên cửa sổ, quay đầu xem nàng:

      "Hôm nay nếu là tới tìm ta ôn chuyện, vậy ngồi xuống uống xoàng mấy chén, nếu là muốn việc khác, vậy tốt nhất về , tiễn."

      Tuân Thiệu phụng phịu ngồi xuống đối diện :

      "Ta mặc dù là kẻ mê rượu, nhưng còn có định lực, nếu trong quân cấm rượu, ngươi nghĩ rằng ta như thế nào qua? Ngươi đừng vội tránh né, ! Chuyện chức quan ngươi muốn thế nào?"

      Ứng Thiên tay phải chống đỡ trán:

      "Ngươi tìm đến ta, tất nhiên là có chủ ý, ngại cho ta biết ngươi muốn thế nào?"

      Tuân Thiệu vỗ án:

      "Được! Ta đây cứ việc thẳng,Vũ Lâm Lang chưởng quản cấm vệ trong cung, chính là chức vị quan trọng, khi như vậy, người đảm nhiệm chức vụ này phải có võ nghệ cao cường, có phải thế ?"

      Ứng Thiên gật đầu:

      "Phải."

      "Vậy ngươi tiến cử người nọ có hay là người tốt nhất?"

      "Tất nhiên."

      "Tốt lắm, ta muốn đấu võ lôi đài, cùng đánh giá phen, người thắng nhận chức quan, như thế nào?"

      "Đấu võ?" Ứng Thiên bật cười: "Ta trước nay chưa có tiền lệ này."

      Tuân Thiệu vẻ mặt trào phúng:

      "Quốc cữu đúng là trước sau như , bảo thủ a."

      "Nên bảo thủ liền bảo thủ, còn hơn kẻ sợ đầu sợ đuôi." cố ý vô tình mở vò rượu, hương rượu bay bốn phía, giống như đem cảnh sắc, khí trời ngoài cửa sổ thành mờ ảo như trong thi họa.

      Tuân Thiệu nhất thời tâm yên, cảm thấy khuôn mặt có chút mông lung.

      Địch Thu Túy – rượu trân truyền của Nhữ Nam Ứng thị, bao nhiêu năm thưởng qua .

      Nàng liếm liếm môi, khụ tiếng, khôi phục thái độ bình thường:

      "Nên ta , Thái hậu cũng dị nghị. Ngươi thế nhưng khinh thường ta thân là nữ tử, lần này vừa vặn cho ngươi mở rộng tầm mắt."

      "Ta khinh thường ngươi?" Ứng Thiên tay miết môi, cười nhìn nàng:

      "Ta tính tiến cử ngươi làm tán kỵ, chính tứ phẩm, cao hơn Vũ Lâm Lang, cái này gọi là khinh thường ngươi?"

      Tuân Thiệu giật mình, lập tức lại hừ tiếng:

      "Đó là chức vị của kẻ sĩ, ta là võ tướng."

      "Làm quan văn có thể, võ tướng cho dù... ."

      "Ngươi..."

      Tuân Thiệu còn muốn lý luận, thấy Ứng Thiên lấy tay nhàng lắc rượu, sâu kín hỏi nàng:

      "Thực nghĩ uống ngụm?"

      "Ngươi chờ đấy! Ngày mai ta khiến ngươi thay đổi chủ ý!" Nàng giận dữ đứng dậy rời .
      Caocaomapsanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :