1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đánh cắp tình yêu - Tuyết Mặc (40C + 6PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      [​IMG]

      Nguồn: http://bin0kun0.wordpress.com/
      Tác giả: Tuyết Mặc.
      Editor: bichan
      Thể loại: ngôn tình đại, nam chính cực sủng nữ chính, HE.
      Số chương: 40C + 6 PN

      Văn án
      trưởng phòng của công ty Phương thị.
      chính là tổng giám đốc, sếp lớn của .
      bé phía dưới.
      – cao lớn phía .
      Hai con người cực kì xa lạ, thuộc về hai thế giới khác nhau, nhưng ai phát ra rằng, họ thầm nhau từ lâu…
      Cách sống của hai người họ liệu có đạt được kết quả tốt đẹp?
      Last edited: 24/8/14
      Avehil thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 1: Boss? Cấp dưới?

      Giản Tình nhìn đồng hồ, phát chỉ còn 10 phút là tới thời gian họp, vì thế thu thập nhanh các tài liệu mặt bàn, lấy ra đồ trang điểm chuẩn bị, định vào toilet sửa sang dung mạo lát, vừa đứng lên liền bị Tiểu Lâm ở bàn bên cạnh gọi với lại.

      “Nghe hôm nay giám đốc trở về, các chị họp, nhất định có thể nhìn thấy ấy.” Tiểu Lâm là người mới vừa tốt nghiệp đại học năm nay, tuổi trẻ năng động, sau lần đầu nhìn thấy đại thần truyền thuyết trong công ty, liền chút do dự đem các thần thượng TVXQ, Lâm Tuấn Kiệt, Phan Vĩ Bách...mà nhất hoàn toàn cho vào quên lãng, toàn tâm toàn ý đem boss lớn coi là thần tượng thần thánh nhất trong lòng, dù sao thần tượng cùng thần tượng trong TV, khác biệt quá lớn!

      Cho nên đối với Giản Tình, người có thể thường xuyên ở các cuộc họp chiêm ngưỡng đại thần gần, Tiểu Lâm đều chút che dấu biểu ghen tị đến mười hai phần của .

      Giản Tình hé miệng cười khẽ vài tiếng, trêu ghẹo: “Nếu , em thay chị họp .”

      Tiểu Lâm quay lại nhìn cái xem thường, sau đó trịnh trọng : “Chị Tình yên tâm, chỉ cần qua hai năm, em nhất định trở thành thành viên trong cuộc họp.”

      “Vậy chúc em sớm có ngày hoàn thành tâm nguyện, hy vọng thần tượng của em có kiên nhẫn đợi em thêm hai năm nữa.” Giản Tình tiếp tục trêu chọc , có cánh nào, nhìn vẻ mặt thất bại, thú vui tuyệt vời.

      Tiểu Lâm dậm chân: “Chị Tình khi dễ người ta, hừ……”

      Cười cười, để ý Tiểu Lâm lên án, Giản Tình rời khỏi văn phòng về phía toilet, cuộc họp bắt đầu chỉ sau vài phút nữa, nếu còn chơi đùa sợ kịp được.

      Đứng ở trước gương hóa trang ràng sáng lóa, đường lông mày kẻ đen mảnh, đôi môi tô chút son bóng, làn tóc quăn dài cuộn sóng đến thắt lưng, Giản Tình vừa lòng nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương, nữ nhân trưởng thành xinh đẹp, thanh tục thoát lệ.

      Đúng vậy, trong mắt người bên ngoài, Giản Tình nghi ngờ gì là đại mĩ nhân cao cấp, mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan xinh xắn, mắt ngọc mày ngài, khóe miệng tự nhiên cong lên, làm cho người khác luôn tưởng nhầm rằng mỉm cười. chỉ có vậy, Giản Tình còn có dáng người thực làm người khác tức giận, mặc dù là đồng phục cổ lỗ của công ty, mặc người , cũng có thể toát ra vẻ gợi cảm khác người.

      Cũng bởi vì xinh đẹp quá đáng này, khiến người bên ngoài đều xem tài năng của , đều cho rằng có thể lên làm trưởng bộ phận, nhất định là do dùng sắc đẹp đổi lấy. Đối mặt với ánh mắt sắc bén, soi mói của người khác, Giản Tình cũng luôn mỉm cười, bởi vì căn bản hoàn toàn thèm để ý, cứ coi như là người khác ghen tỵ với .

      Giản Tình chính là người như vậy, im lặng cũng cứng nhắc, xinh đẹp cũng đàng hoàng, thông minh cũng tự đại, tình nguyện làm người bình thường, có tiếng tăm gì, trong hoàn cảnh lục đục nội bộ, đấu tranh gay gắt tại đây, cách làm của thể nghi ngờ là sáng suốt nhất .

      Xong xuôi, Giản Tình đem đồ trang điểm trở lại văn phòng, lại cầm lấy tài liệu chuẩn bị tốt trước đó, lúc chuẩn bị tới phòng họp, bước ra ngoài cửa văn phòng vẫn còn nghe được tiếng Tiểu Lâm tức giận hét to: “Ta khi nào mới có thể lên được tầng 25 a a a a……!”

      Tầng 25 chính là nơi chia tách hai nửa của tập đoàn Phương thị. Từ tầng 25 trở xuống, là nơi làm việc của bộ phận cơ sở, ngoại trừ trưởng phòng có mình văn phòng bên ngoài, những người khác phải vài người phòng mà là cả bộ phận dùng chung phòng. Còn ở tầng 25, là nơi làm việc của bộ phận cấp cao, mỗi người ở đây, chỉ có văn phòng mấy chục mét vuông để khoe thân phận, địa vị, mà còn có vô số đồ vật vô giá khác. Có lẽ đây chính là những tiêu cực của doanh nghiệp gia tộc.

      Mà Giản Tình lúc này đến đại sảnh cuộc họp, chính là tổ chức ở tầng 25.

      Bước vào thang máy, Giản Tình thiếu chút nữa bị mùi nước hoa trôi nổi trong khí làm cho choáng váng đầu óc, tuy rằng mọi người đều dùng nước hoa cao cấp, nhưng vài mùi nước hoa bất đồng cùng tập trung chỗ, hương vị hỗn tạp, làm cho người ta khó có thể chịu được. Giản Tình có điểm thích ứng, mày nhíu lại, nghiêng người tiến vào góc trong vài bước, thầm cầu nguyện bị dính nhiều mùi vào người, phàm là phụ nữ, tất cả đều thích nước hoa, nhưng Giản Tình là ngoại lệ.

      Tuy rằng mọi người đều cùng làm ở công ty, nhưng có rất nhiều ngành, cách quá xa, cho nên những nhân viên khác ngành, thường rất ít khi qua lại. Mặc dù Giản Tình ở công ty mọi người đều biết được công nhận là đại mỹ nữ, nhưng cũng ít người đối với có nửa điểm thiện ý, dù sao, phụ nữ cũng đều thuộc quần thể ghen tị.

      Nơi nào có phụ nữ, nơi đó có đề tài, mặc dù địa điểm là ở trong thang máy cao tốc vận hành, cũng ngoại lệ.

      “Phương boss hôm nay về nước, nhất định tham gia cuộc họp.”

      “Đúng vậy, tuần gặp, rất nhớ ấy, biết trải qua đường dài mệt nhọc, ấy còn đẹp trai như vậy nữa ?”

      “Cậu là cái đồ háo sắc, chờ chút phải có thể gặp được sao, aizzz, ấy khẳng định vẫn lạnh lùng, đẹp trai như vậy .”

      “Nghe Phương boss 32 tuổi còn chưa có bạn cố định, Phương phu nhân muốn bắt tay vào chọn lựa con dâu tương lai.”

      phải chứ, nếu Phương boss kết hôn, tớ còn sống như thế nào đây, biết có thể làm ứng viên của Phương phu nhân kia hay ?”

      “Đừng mơ tưởng, người ta Phương boss là gia thế gì, cậu là gia thế gì, tốt nhất cậu về nhà mình mà mơ mộng hão huyền .”

      “Nhưng các cậu có nghe qua , trước kia hình như có người ở siêu thị gặp Phương boss cùng , còn đẩy xe giúp ta mua đồ dùng hằng ngày.”

      “Người nhìn thấy kia mắt hẳn là bị quáng gà rồi, có nhiều tiền như vậy, hằng ngày lại bận rộn như vậy, làm sao có thể siêu thị mua đồ dùng hằng ngày? Tớ thể tưởng tượng được bộ dáng ấy chọn lựa quần lót như thế nào!!”

      “A…… hạ lưu, làm sao cậu có thể tưởng tượng boss mua quần lót, chán ghét, đừng phá hư hình tượng boss hoàn mỹ trong lòng tớ.”

      “Đừng giả vờ, dáng người boss thon dài tiêu chuẩn như vậy, có nào chết gục chứ.”

      “……”

      Cửa thang máy “đing” tiếng mở ra, Giản Tình dẫn đầu ra ngoài, nếu ở lại thang máy thêm chút nữa, phải bị chết nghẹt, cũng bị chết cười, mấy thành phần tri thức tinh đó, bề ngoài nhìn qua thanh lịch cao quý, ngờ khi bàn luận về đàn ông, cũng thốt ra những từ ngữ kinh người như vậy, kiêng kỵ, kìm nén gì hết.

      Lúc này thang máy đối diện cũng tới 25 tầng, cửa vừa mở ra, vài người nối đuôi nhau ra ngoài, Giản Tình nghe thấy đằng sau mình thanh của mấy liên tiếp kéo dài, bèn giương mắt nhìn đám người đối diện, ánh mắt chỉ hơi đảo qua, khuôn mặt tuấn tú phi phàm kia, lập tức nhảy vào trong mắt.

      Người đàn ông kia hiên ngang xuất , mang theo khí chất lãnh đạm xa cách, đúng là đối tượng duy nhất của Tiểu Lâm cùng với mấy bàn luận trong thang máy vừa nãy — Phương Khiêm, Phương boss.

      Giản Tình ở trong lòng thừa nhận, chỉ cần là phụ nữ, rất ít người bị đàn ông như Phương Khiêm hấp dẫn, mỗi lần nhìn thấy , luôn thể ức chế tim mình đập nhanh và mạnh.

      Đẹp trai, nhiều tiền, gia thế tốt, đây hết thảy đều là hình mẫu tiêu chuẩn của bạch mã vương tử trong lòng các , mà tiếp nhận Phương thị này vài năm, những quyết định làm nên thành công lớn chứng minh phải kẻ thừa kế bất tài, người như vậy, trở thành thần tượng trong mộng của toàn bộ nữ nhân viên công ty, cũng là đương nhiên .

      Có lẽ là vì ánh mắt của các bên này quá mức mãnh liệt, Phương Khiêm thoáng quay đầu lại, tầm mắt lạnh lùng hướng về phía này đảo qua vòng, cho dù là tùy ý liếc mắt cái, cũng có thể làm các bên này chết lặng trong giây lát.

      Khi hai mắt giao nhau, Giản Tình lễ phép hơi hơi cúi đầu chào, nhưng Phương boss sớm bước nhanh vào phòng họp, ràng là muốn bỏ lại đống ánh mắt ái mộ phía sau.

      “Cậu thấy ,boss nhìn tớ……”

      “Nghĩ hay , là nhìn tớ ……”

      đúng, là nhìn tớ mới đúng……”

      Mấy xôn xao tranh luận, chính là có ai sẵn sàng thừa nhận, trong lúc đó tầm mắt Phương boss dừng lại, là để nhìn người nào đó.

      Hội nghị nghi ngờ gì rất nặng nề, nhàm chán. Các phòng ban khác nhau đều làm bài tổng kết kinh nghiệm làm việc lúc trước, báo cáo tiến độ làm việc tại, lại triển khai chút kế hoạch làm việc sau này. Ngành của Giản Tình bởi vì trưởng phòng công tác có ở đây, nên đành phải tự mình làm báo cáo. Trong phòng họp to như vậy, lặng ngắt như tờ, chỉ có dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn, lanh lảnh nhìn về phía các vị trưởng phòng báo cáo, các đàn ông phần lớn đều nhìn đến ngẩn người — vì xinh đẹp, kiều mỵ. Còn các kia nhìn người ngồi phía mà ngẩn người — vì đẹp trai, suất khí.

      Theo Giản Tình nhìn thấy, mấy chục người ngồi bên trong, nghe làm báo cáo, cũng chỉ có đại thần ngồi ở bên , cũng được, báo cáo này của vốn muốn làm cho xem, những người khác chỉ là để bài trí bàn họp mà thôi.

      Mà Phương boss lúc nghe người chuyện, luôn rất lễ phép ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm người nọ. Vì thế, Giản Tình vừa xong, bỏ bản báo cáo xuống dưới, người sớm ướt đẫm mồ hôi, có cách nào, cường độ dòng điện trong ánh mắt Phương boss quá mức hung mãnh, cuối cùng làm thể nhận thức được gì, xem ra định lực của vẫn còn lâu mới đủ dùng!

      Các ngành đều làm xong báo cáo, sau khi Phương Khiêm cùng vài trưởng phòng thảo luận mấy vấn đề xong, liền vẫy vẫy tay ý bảo tan họp, mấy kia lưu luyến rời thu thập các thứ ra phòng họp, Giản Tình sửa xong tài liệu, cũng đứng lên chuẩn bị rời , lại ngoài ý muốn nghe được giọng nam dễ chịu kia : “Bộ phận tiếp thị ở lại, tôi có vài điểm cần bàn.”

      Giản Tình sửng sốt chút, lập tức nghĩ ra, mình chính là người của bộ phận tiếp thị, trưởng phòng hôm nay tới, vậy người bị chỉ đích danh kia, chẳng phải chính là sao?
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 2: Boss? Cấp dưới?
      Edit: bjn0
      Chap này H thui các nàng a ~~^^~~

      Giản Tình nắm chặt tài liệu trong tay, im lặng đứng yên tại chỗ tiếng nào, mắt vẫn liếc nhìn người đàn ông ngồi ở vị trí đầu, chỉ thấy cầm tập tài liệu tùy ý giở qua giở lại, ngón tay thon dài tao nhã đặt ở trang giấy khẽ cử động, làm cho bất cứ ai nhìn cũng đều cảm thấy đẹp mắt.

      Thân là đại công tử danh môn vọng tộc, Phương Khiêm từ được gửi gắm kỳ vọng rất cao, cho dù là việc học tập tri thức hay học lễ nghi cuộc sống, đều thỉnh mời các giáo sư hàng đầu đến dạy dỗ, chỉ bảo. Người lớn lên từ hoàn cảnh ưu việt như thế, đều siêu phàm thoát tục, có khí chất quý tộc tự nhiên, phải người bình thường nào cũng có thể bắt chước. Mỗi hành động tưởng như là ngẫu nhiên, tùy ý cũng toát ra cỗ khí tức cao quý, sang trọng gì rũ bỏ được. Đây cũng là trong vô số những mị lực vốn có của Phương Khiêm.

      Chờ những người khác lục tục ra, cánh cửa cũng tự động trượt đóng lại, Phương boss mặt chút thay đổi lúc này mới chậm rãi buông tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn . Trong ánh mắt thâm u sâu lắng, có thứ ánh sáng người ta thể đoán biết được, lúc này như hồ nước ngầm dậy sóng mãnh liệt, có thể nháy mắt hút ý thức của người đối diện.

      biết Phương tổng còn vấn đề gì khác cần bàn bạc?” Bốn bề vắng lặng, mặt Giản Tình nghiêm túc, khóe miệng thản nhiên mỉm cười. Dù chỉ là nụ cười nhợt nhạt, cũng như gấm vóc thêu hoa, càng làm cho trở nên quyến rũ động lòng người.

      Phương Khiêm lẳng lặng nhìn hồi, hướng vẫy vẫy tay, giọng : “Lại đây.”

      Giản Tình hé miệng cười khẽ, bước chân mềm mại, nhàng đến trước mặt , có mở miệng, chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn .

      Phương Khiêm nhíu mày, vươn cánh tay thon dài nắm lấy bàn tay bé của , chỉ cần nhàng vung tay, Giản Tình rất ăn ý toàn thân ngồi đùi , vòng tay tự nhiên đặt thắt lưng của . Chỉ đến giờ phút hai người gắt gao tiếp xúc này, Giản Tình mới có nhận thức “ rốt cục trở lại”. Thời gian tuần, mà dài lâu tưởng như cả thế kỷ trôi qua. khuôn mặt tuấn tú nho nhã của Phương Khiêm nổi lên nụ cười, dịu dàng đem tiến vào lòng, dỗ dành: “Nhớ ?”

      Giản Tình dựa vào người , mí mắt buông xuống, gật đầu đầy vẻ ngượng ngùng, thành : “Nhớ, rất nhớ.” Cảm nhận được hơi thở mát lạnh quen thuộc xộc vào mũi, Giản Tình cười ngọt ngào, trong lòng cũng bình tâm hơn. Người đàn ông này, là tình thuộc sở hữu của , là điểm xuất phát và nơi quy tụ linh hồn . Cùng ở với hơn năm nay, tình say đắm trong lòng, cũng nặng bằng tình cả đời cộng lại.

      , là từ ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy , trở thành chuyện mà kiếp này thể thay đổi. có đấu tranh, có do dự, là tình phấn đấu quên mình, oán trách, hối hận giao phó, Giản Tình tin tưởng vững chắc, nếu cần lấy sinh mệnh đời này để chứng minh tình với , khẳng định có nửa phần do dự .

      Có lẽ, may mắn, tình cảm mạnh mẽ như núi lớn biển rộng của , lại có thể được người đàn ông hoàn mỹ này đáp lại. Việc này đối với mà nới, quả thực là kì tích. Vì thế luôn trốn tránh, cẩn thận che chở, cẩn thận. Giống như trộm bảo vật trân quý nhất thế giới vậy, cười trộm, đắc ý, nhưng cũng vô cùng hoảng hốt, lo sợ.

      Mỗi lần nghe người khác dùng khẩu khí vô cùng sùng bái nhắc tới Phương Khiêm, luôn im lặng lắng nghe, mỉm cười yếu ớt, làm bộ như đối tượng mà mọi người nhắc đến, là ở cao, là ngoài tầm với. Cho tới nay đều thực an phận làm thính giả, nhưng trời biết, có bao nhiêu lần muốn xông lên trước mặt những người này, dào dạt đắc ý tuyên bố rằng, người các nàng chính là người đàn ông của , là của ! Nhưng dám , cũng thể , thậm chí từng thỉnh cầu qua Phương Khiêm đừng đem quan hệ của bọn họ ra. phải biết tốt xấu, chỉ là sợ hãi, sợ hãi quan hệ này khi làm sáng tỏ, vào ngõ cụt, đồng nghiệp bàn tán, dư luận truyền thông, còn có áp lực từ gia đình của . Tất cả những điều đó đều có khả năng đem hạnh phúc trộm được dập nát, cho nên, thể mạo hiểm.

      Tình trạng tại như vậy cũng tốt, chỉ cần có thời gian dành cho chút ân cần, dịu dàng, chỉ cần trái tim tạm thời dừng lại ở nơi , chỉ cần như vậy, tất cả đều sao.

      Phương Khiêm cúi đầu nhìn vào lòng mình, cảm thấy suy tư, khuôn mặt phấn nộn trắng nõn, giống như dụ dỗ cắn ngụm. Vì thế, tất nhiên bỏ qua cảnh đẹp trước mắt, lấy tay nâng cằm lên, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng nóng bỏng của .

      Giản Tình ngửa đầu đón nhận nụ hôn sâu dịu dàng của , khóe môi hơi hơi hé mở, nghênh đón đầu lưỡi tiến vào. Mặc dù hai người trải qua vô số lần hôn nồng nhiệt, nhưng mỗi khi đầu lưỡi liếm làn môi , thân thể đều thể ức chế run . Đầu lưỡi kia, giống như mang theo dòng điện lưu, làm cho đầu óc như điện giật, choáng váng.

      Hai người chịu đủ nhớ nhung, bắt đầu đói khát mút mát lẫn nhau, như muốn đem đối phương nuốt luôn vào bụng.

      Đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy miệng , sau khi nhàng liếm mút làn môi dưới của , liền vội vàng cấp bách tiến vào trong, cùng dây dưa trao đổi nước bọt, liên tục phát ra những thanh làm người ta phải đỏ mặt thẹn thùng.

      Nụ hôn nồng nhiệt kéo dài làm cho Giản Tình cảm thấy thực khó thở, cả người vô lực xụi lơ người . Bình thường bộ dạng Phương Khiêm luôn lạnh lùng, xa cách làm người khác bất hòa, nhưng đối với việc giường, nửa phần cũng lãnh, có thể là nhiệt tình như lửa, thủ pháp tiếp xúc thuần thục. Mỗi lần luôn làm vừa khó chịu lại vừa khoái hoạt, càng muốn cự tuyệt khát vọng lại càng nhiều. Tóm lại mỗi lần đến cuối cùng, ngược lại muốn ngừng mà được.

      “A……” nụ hôn sâu cách thức tiêu chuẩn, triền miên giằng co hồi lâu. Đến khi Giản Tình rốt cục kiên trì được, từ khóe miệng tràn ra tiếng thở dài nhàng, Phương Khiêm vẫn chưa muốn buông ra, gắt gao đem kéo vào trong lòng, chỉ có như vậy mới có thể thoáng giảm bớt nỗi nhớ nhung nồng đậm trong lòng kia.

      Khi hai người hô hấp trở nên ổn định, Giản Tình lại đột nhiên đỏ mặt “A” tiếng, bàn tay nam to lớn đặt đùi , lặng yên sờ soạng vào phía dưới chân váy.

      Đè lại cặp tay tác quái kia, Giản Tình thẹn thùng ngăn cản: “Đừng ở trong này ……” Nơi này là phòng họp, mọi người có thể ra vào bất cứ lúc nào. Nếu bị gặp được còn xấu hổ đến chết mới lạ. Tuy rằng sợ hãi, nhưng bàn tay linh hoạt kia lại ở nơi sâu kín tùy ý vuốt ve, liên tiếp đem đến cho khoái hoạt ngừng.

      Phương Khiêm nhìn ra khiếp đảm của , khóe miệng cười cười, cũng có ý buông ra, nghiêng người với lấy điều khiển từ xa bàn họp, tùy tay nhấn cái, bóng đèn trong phòng họp thoáng chốc đều tắt lụi. Hơn nữa vừa rồi vì cuộc họp có sử dụng máy chiếu, nên các rèm cửa cũng được đóng chặt hoặc cũng chỉ le lói chút ánh sáng bên ngoài. Trong nháy mắt, toàn bộ phòng họp trở nên tối sầm u ám.

      “Như vậy có thể ?” Đôi mắt thâm u của Phương Khiêm trong bóng đêm trong trẻo dị thường, lúc này nheo nheo lại trêu tức nhìn , hai tay càng ngừng ở người chu du đến những nơi mẫn cảm. Đối với các khu vực nhạy cảm thân thể , cực kỳ ràng.

      Kỳ , Phương Khiêm hỏi điều này, hoàn toàn là dư thừa , Giản Tình cho tới bây giờ cũng chưa từng từ chối ý nguyện của . Mặc kệ điều cầu có lý hay vô lý, đều hoàn toàn chấp nhận. Đối với Giản Tình, đây cũng là phương thức biểu đạt tình của . Mặc dù có điểm mù quáng, nhưng luôn vui vẻ chịu đựng.

      Phương Khiêm nheo mắt lại, tham lam đem bộ dáng thẹn thùng của thu hết vào trong mắt. cực kỳ ôn thuần của , cực kỳ ngọt ngào của . Mấy ngày trước cũng phải là cách xa quá, nhưng càng ngày càng thể chịu đựng loại cảm giác cách xa này. thấy được , chạm được vào là vô cùng khó chịu. Mỗi lần đều làm cho lâm vào trạng thái lo âu diễn tả được. Chỉ có giống như bây giờ, gắt gao đem ôm vào trong ngực, hung hăng , mới có thể làm cho lòng từ từ trở nên yên bình hơn.

      Vì thế tại phòng họp rộng rãi này, tại bàn họp khí thế này, Giản Tình ngượng ngùng đón nhận nhớ nhung mạnh mẽ của hóa thành lửa rực nóng chảy, ở chỗ sâu nhất trong thân thể kịch liệt bạo phát.

      Cuối cùng, rong chơi giữa hạnh phúc, Giản Tình ý tứ nghĩ, về sau đến phòng họp, rốt cuộc có cách nào vào thản nhiên được như lúc trước.
      tart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 3: Về ở chung!
      Edit: Bi

      Bởi vì việc kích thích đột phát trong phòng họp kia, cả buổi chiều, người Giản Tình đều lâng lâng. Xem tài liệu cũng dễ dàng thất thần, làm việc gì cũng dễ dàng nhầm lẫn, thần kinh cứ loạn hết cả lên. Trong trái tim lại chôn dấu tình cảm thể cho ai biết, vừa lưu luyến lại ngọt ngào rung động thôi.

      Tiểu Lâm ở bên cạnh quan sát nửa ngày, rốt cục thể nhịn được nữa, ai oán thở dài: “Chị Tình, nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của chị, khẳng định cũng bị boss lớn của chúng ta “giết” rồi! Aizz, em cũng muốn lên cho ấy “giết” chút a a a……”

      Đâu chỉ là “giết”, căn bản chính là bị ăn sạch trắng trơn, xương cốt cũng thừa, Giản Tình bướng bỉnh nghĩ.

      Nháy mắt, hình ảnh bàn tay to của Phương Khiêm cố định eo của , ra sức tiến vào trong cơ thể ở trong đầu chợt lóe qua, ngượng ngùng mênh mông như vỡ đê hồng thủy lập tức tràn ra bao phủ lấy .

      Giản Tình hừ Tiểu Lâm tiếng, tiếp, nào biết Tiểu Lâm được tấc lại muốn tiến thước: “Chị Tình, chị đỏ mặt, chị đỏ mặt! Em đoán đúng rồi nha!”

      Đem tầm mắt từ màn hình máy tính chuyển qua, Giản Tình mắt chằm chằm nhìn Tiểu Lâm cười cười: “Lâm Kiều Kiều, em nếu nhàn rỗi như vậy, bây giờ đem bản báo cáo đánh giá của ngày mai đem nộp trước , chị ngại dành thời gian để đọc đâu.”

      Tiểu Lâm bĩu môi, như con rùa rụt cổ nhanh chóng lùi về trước bàn làm việc, còn oán hận giọng thầm: “Cái này gọi là thẹn quá hóa giận!”

      Giản Tình làm bộ nghe thấy, lấy lại bình tĩnh, quay đầu tiếp tục công việc tay. Bỗng điện thoại di động đặt ở bên phát ra tiếng “đing đing đing” báo có tin nhắn, vừa lấy lại xem mặt nổi lên tầng mây đỏ kiều diễm: “Buổi tối về nhà ăn cơm, ở giao lộ chờ em?”

      Nhìn tên gọi thân mật “Đầu heo” gửi tin nhắn đến, Giản Tình mân miệng ha ha cười trộm, ngón tay trắng nõn đánh mấy dòng nhanh như gió bàn phím: “ trực tiếp về nhà, cần chờ em, em muốn mua đồ ăn.” Nhìn dòng chữ màn hình được gửi , mỉm cười ngọt ngào suy nghĩ biểu tình của đối phương khi nhận được tin nhắn, khẳng định bởi vì từ chối mà nhíu mày, nhưng người đẹp trai như vậy, cho dù là động tác nhíu mày hẳn là nhìn cũng rất đẹp. Nghĩ đến đây, trong lòng Giản Tình khỏi thầm phỉ nhổ hành vi háo sắc của mình, chậm rãi đưa điện thoại di động đặt lại bàn.

      Tin nhắn được gửi lại rất nhanh, “Đầu heo” trả lời ga lăng: “Để cho đại mỹ nữ mình siêu thị mua đồ ăn, là hành vi nguy hiểm, em cần vệ sĩ bảo vệ, chẳng hạn như !”

      Giản Tình đối với tinh thần kiên trì bám riết tha của “Đầu heo” cũng bất đắc dĩ thấy buồn cười, vì thế ngón tay lại gõ nhanh trả lời: “Mang theo siêu thị mới là hành vi nguy hiểm, nếu buổi tối muốn ăn cá kho tàu trực tiếp về nhà chờ em.”

      Sau, tin nhắn thấy gửi lại, “Đầu heo” dùng trầm mặc tỏ vẻ kháng nghị của .

      Xác định di động vang lên nữa, Giản Tình bình phục tâm tình, lại tập trung tiếp tục công việc máy tính. Tiểu Lâm vừa mới bị đe dọa, nhưng sợ chết trộm ngắm . Sau khi nhìn trộm hành vi của , tiểu nương cười hắc hắc: “Chị Tình, chị có bạn trai rồi phải ?”

      Giản Tình tâm tình khoái trá, dễ dàng trả lời: “Có bạn trai hay liên quan gì đến em.”

      Tiểu Lâm trừng lớn mắt, dĩ nhiên nghe thấy được hơi thở tò mò, vì thế nhanh chóng nằm úp sấp bàn làm việc của truy hỏi: “ liên quan chuyện của em, nhưng khẳng định liên quan đến chuyện của Thái quản lí.”

      Vừa nghe thấy Tiểu Lâm nhắc đến Thái quản lí, huyệt thái dương của Giản Tình lập tức ỉ đau: “ được lung tung, Lâm Kiều Kiều, em còn tò mò như vậy, đừng hai năm, cho dù cho em mười năm, em cũng lên được tầng 25 đâu, tập trung làm việc !”

      “Chị Tình nhàm chán, cũng thỏa mãn chút quan tâm của người ta, chỉ biết lấy công việc uy hiếp em.” Tiểu nương than thở trở lại chỗ ngồi, còn thỉnh thoảng ném qua hai cái nhìn xem thường, cho thấy oán trách.

      Giản Tình cũng chịu yếu thế xem thường nhìn lại , xú nha đầu, sao lại nhắc đến . Tưởng tượng vẻ mặt vênh váo (bjn0: nguyên văn: nhị ngũ bát vạn: nhị ngũ bát là chược trong trò chơi mạt chược, có quy định khi chơi phải có đôi chược mới được coi là huề ván nên nhị ngũ bát rất quan trọng, và vì quan trọng nên vênh là đúng thôi, do đó xuất câu này – giải thích này Bi trích trong “Công chúa cầu thân” nhé ) của Thái Minh Cường kia, nàng nhịn được lấy tay day day huyệt thái dương.

      Thái quản lí mà Tiểu Lâm vừa , được điều đến tổng công ty cũng mới mấy tháng, có ngày vô tình nhìn thấy Giản Tình, trong lòng chấn động. Ngày hôm sau, liền triển khai thế công theo đuổi mãnh liệt với .

      đại mỹ nhân như Giản Tình, người theo đuổi nhiều như cá chép dưới sông, khó có thể tính ra được. Nhưng phương thức theo đuổi kịch liệt như tên Thái Minh Cường kiêu ngạo đó ra chưa từng có.

      Giản Tình cũng dứt khoát từ chối . Nào biết người này những nổi giận, ngược lại còn làm trầm trọng thêm. Tặng hoa tặng quà làm gì, thậm chí còn ở trước cửa lớn công ty bày tỏ tình cảm, thư tình được dán tất cả các bảng thông báo ở hành lang, còn quảng cáo ở trang web của công ty. Các chiêu thức tán tỉnh ùn ùn như thế, làm cho người ta ứng phó nổi, kinh ngạc choáng ngợp.

      Những điều đó đều làm cho Giản Tình rất khổ não, cũng làm cho người nào đó khó chịu tới cực điểm. Người nào đó này, đương nhiên chính là Phương boss vĩ đại của chúng ta. Phương Khiêm từng vài lần muốn tận dụng chức quyền cảnh cáo Thái Minh Cường, nhưng đều bị Giản Tình ngăn cản. Nếu làm náo loạn lên như vậy, quan hệ của bọn họ nhất định bị phát , dám mạo hiểm.

      Vì thế, sau khi thỏa hiệp với Phương boss, Thái quản lí cũng bị cách chức, mà là bắt đầu kiếp sống vĩnh viễn bận rộn công tác của .

      Giản Tình cười thầm người đàn ông của mình thiếu kiên nhẫn, nhưng cũng phải hài lòng với hành vi ghen tuông của .

      Tuy rằng tại ở công ty ít khi nhìn thấy Thái quản lí bận rộn, nhưng cứ có người nhắc đến là Giản Tình lại đau đầu.

      Mùa đông phía nam lạnh lẽo nhiều mưa, giữa trưa ràng vẫn là thời tiết mới vào đông còn hửng nắng, đến giờ tan tầm lại có mưa dầm kéo dài. Cơn gió lạnh mang theo hơi nước ẩm ướt thổi thốc vào mặt, làm cho người ta hít phải ngụm khí lạnh, nhịn được run rẩy, rùng mình.

      Phía trước mặt công ty là trạm xe buýt. Bởi vì trời mưa, mọi người chờ xe buýt đều tập trung ở cửa lớn, đợi chuyến xe gần nhất đến chạy nhanh ra. Bộ dáng tuy rằng chật vật, nhưng có thể tránh tiếp xúc với cái lạnh của mùa đông.

      Giản Tình khoác áo bông dày đặc lên người xong, mới từ trong văn phòng ấm áp bước ra. Gió lạnh thổi đến, làm chân ngừng run lẩy bẩy. Đứng ở trong đám người, thỉnh thoảng lo lắng nhìn những đám mây trời, xem ra cơn mưa tạnh sớm. Chờ xe buýt xong vẫn còn phải thêm đoạn đường, hay là thôi . Nhưng nhìn đám người phía sau đua nhau, vội vàng cướp lấy chiếc xe taxi hiếm lắm mới xuất , lại do dự, khỏi chán nản nghĩ, vừa rồi sao lại trực tiếp từ chối , là ngu ngốc.

      “Các cậu xem, đó là phải chiếc BMW series 7 của Phương tổng sao.” Bên cạnh có người chỉ vào chiếc xe tiến ra từ cửa bãi đỗ xe cạnh công ty, hưng phấn kêu lên.

      Phương tổng xuất tất nhiên gây ra hiệu ứng bình thường. Ánh mắt mọi người lập tức nhất loạt hướng về phía cửa bãi đỗ xe, bao gồm đám người có Giản Tình, cũng trông mong được nhìn thấy chiếc BMW màu xám bạc từ từ ra.

      Lập tức có người thực háo sắc cảm khái: “Phương boss lái xe cũng đẹp trai như vậy, là muốn……”

      “Tớ lại cảm thấy chiếc SUV [1] của ấy mới là đẹp.”

      “Đối với tớ, nếu Phương boss mời tớ lên xe, cho dù ấy có lái xe Xiali [2] tớ cũng thấy hạnh phúc!”

      “Cậu thôi ….”

      Tình mân miệng cười trộm, giương mắt nhìn lại, xe Phương Khiêm cũng dừng ở bên lối ra vào. thắc mắc, nghe thấy di động trong túi kêu vang, bèn vội vàng lấy ra xem. “Đầu heo” gửi tới tin nhắn phong độ: “Em muốn bây giờ qua đó bắt em lên xe, hay là đến ngã tư đằng kia lên xe?”

      Giản Tình thè lưỡi, ngoan ngoãn trả lời: “Em đến ngã tư lên xe.”

      “Đầu heo” thúc giục: “Vậy nếu muốn bị đông cứng chạy nhanh đến đây .”

      Nghe thế, Giản Tình đội chiếc mũ áo lên đầu, rời khỏi đám người, chầm chậm băng qua đường cái. Mặc dù đối mặt với mưa gió lạnh lẽo, nhưng đáy lòng lại ấm áp, vui vẻ vô cùng.

      Đến ngã tư tiếp theo, thấy chiếc BMW nổi bật chờ ở bên đường, Giản Tình bèn mở cửa xe rồi nhanh chóng chui vào. Còn chưa ngẩng mặt lên cảm nhận được mùi thơm ngát mềm mại của chiếc khăn chùm đầu.

      “Lau mặt .” Thanh của nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo chút hài lòng, vừa chuyện vừa chậm rãi khởi động xe.

      Giản Tình cười yếu ớt lau khô nước đọng mặt, còn chưa kịp mở miệng chật vật hắt xì cái. xấu hổ cười cười, lại nghe nam nhân bên cạnh : “Đem áo ngoài cởi ra, thay áo khoác của vào.”

      “Áo khoác của lớn như vậy, mặc vào trông rất buồn cười.” Giản Tình giọng lầu bầu, nhưng vẫn lưu loát cởi chiếc áo ẩm ướt ra, vắt vào ghế sau, rồi đem áo khoác màu trắng của Phương Khiêm mặc vào. Nháy mắt hơi thở nhàng, khoan khoái đặc trưng của nam nhân bao bọc lấy , ấm áp và ngọt ngào.

      Phương Khiêm quẹo tay lái, bất đắc dĩ khẽ hừ tiếng: “Là phong độ quan trọng hay là thân thể quan trọng?”

      Giản Tình nhướng mày, nghịch ngợm trở lại: “Đương nhiên là phong độ quan trọng hơn.”

      “Chẳng lẽ hắt xì cũng là động tác rất phong độ sao?” trêu ghẹo.

      “Đó là việc ngoài ý muốn.” Giản Tình đỏ mặt dối.

      Xe đến chỗ đèn xanh đèn đỏ dừng lại. Mưa dầm kéo dài chuyển thành mưa tí tách. Ngoài cửa sổ xe là thế giới mông lung mờ mịt, lần lượt thay đổi dưới ánh đèn xe. Mưa vừa ổn định chút, lại bị que gạt mưa ở kính xe nhịp nhàng chắn lại.

      Tay trái của Giản Tình đặt ở hòm giữ đồ bị bàn tay to của Phương Khiêm bao lấy, tim lặng lẽ đập nhanh hơn. Nhìn tay mình bị ngón tay thon dài của chặt chẽ nắm lấy, tia ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, lập tức làm ấm cả trái tim .

      “Tay sao lại lạnh thế này.” Phương Khiêm nắm chặt tay , hài lòng cau mày: “Phụ nữ đều thích tự ngược như vậy sao?”

      “Trong văn phòng có máy sưởi, cần mặc nhiều.” Nếu làm việc trong văn phòng có máy sưởi mới chân chính là tự ngược.

      “Thời tiết lạnh, ăn ở ngoài rồi về cũng được.” Đèn xanh sáng, Phương Khiêm kéo tay tới bên cạnh hôn cái, rồi mới buông ra tiếp tục lái xe.

      Đối với thân thiết đột ngột của , Giản Tình lại lần nữa đỏ mặt, cười lắc đầu: “Về nhà ăn .” Trời ạ, tên ấm áp, ở cùng nhà với quả thực rất hạnh phúc.

      Biết Phương Khiêm đề nghị ăn cơm ở bên ngoài là vì săn sóc , sợ vất vả. Nhưng ở cùng chỗ lâu như vậy, Giản Tình biết , nam nhân này rất kén chọn đồ ăn, thích thức ăn nhàng. Ở nhà hàng mặc dù đồ ăn ngon, nhưng lại quá mức nhiều mỡ. Phương Khiêm thân phận đặc biệt, giao tiếp nhiều, ba ngày có đến hai là ăn cơm xã giao bên ngoài. Trong bữa ăn hầu như động đũa, thường xuyên vác bụng đói về nhà đòi nấu mì cho ăn. Vì vậy Giản Tình rất ít cùng ăn ở bên ngoài. Còn nữa, mỗi lần nhìn thấy ăn đồ ăn ngon do chính tay mình làm, đều cảm thấy thỏa mãn tự đáy lòng.

      Đến trung tâm mua sắm, khi xuống xe Giản Tình muốn cởi áo khoác cho mặc, lại bị ngăn trở, chỉ nhàng kéo vào trong lòng. Rất nhiều lần, quả thực là người đàn ông hoàn hảo.

      Mỹ nữ đến tất nhiên đều trở thành tâm điểm chú ý, đặc biệt bên người mỹ nữ còn có đại soái ca thân hình thon dài, tuấn nho nhã, lại càng trở thành tiêu điểm của tiêu điểm.

      Giản Tình tự nhận mình phải người dễ nao núng, nhưng mỗi khi cùng đứng chỗ với Phương Khiêm, đều được tự nhiên, làm gì cũng vô cùng cẩn thận, sợ xấu mặt trước . Đối với loại suy nghĩ của mình, Giản Tình cũng cảm thấy thực vô lực.

      Lúc này bị mọi người cố ý hoặc vô ý nhìn chằm chằm vào, Giản Tình chỉ kém đem mặt mình chui vào trong áo khoác rộng thùng tình, sợ rằng đột nhiên gặp được người quen.

      Trái lại nam nhân bên người, nhìn có vẻ quen với sóng gió, nhưng bất luận là trong các cuộc họp nhân viên chậm rãi thuyết trình, hay là trong đàm phán công việc tự tin khí phách, lúc này đứng trong đống phụ nữ cao tuổi, vẫn thản nhiên tự đắc, như vào chỗ người.

      Phụ giúp xe, tay ôm eo mảnh mai của , nam nhân thoải mái cùng cẩn thận chọn lựa đồ ăn, cũng thỉnh thoảng ở bên tai đề nghị vài lời, chọc đến khi bên tai trở nên đỏ bừng.

      ngang qua khu vật dụng sinh hoạt hàng ngày, Giản Tình trong lúc vô tình thấy các kệ bày quần lót nam giới, màn đối thoại của các trong thang máy sáng nay lập tức vọng ở bên tai……

      “Nhưng các cậu có nghe qua , trước kia hình như có người ở siêu thị gặp Phương boss cùng , còn đẩy xe giúp ta mua đồ dùng hằng ngày.”

      “Người nhìn thấy kia mắt hẳn là bị quáng gà rồi, có nhiều tiền như vậy, hằng ngày lại bận rộn như vậy, làm sao có thể siêu thị mua đồ dùng hằng ngày? Tớ thể tưởng tượng được bộ dáng ấy chọn lựa quần lót như thế nào!!”

      “A…… hạ lưu, làm sao cậu có thể tưởng tượng boss mua quần lót, chán ghét, đừng phá hư hình tượng boss hoàn mỹ trong lòng tớ.”

      “Đừng giả vờ, dáng người boss thon dài tiêu chuẩn như vậy, có nào chết gục chứ.”

      “……”

      Nghĩ đến đây, khuôn mặt trắng nõn trơn mềm của Giản Tình nháy mắt hồng đến độ có thể chiên được cả trứng gà.

      Phương Khiêm đương nhiên biết suy nghĩ điều gì, chỉ kinh ngạc nhìn biểu tình mặt thay đổi phong phú. Nhìn dọc theo tầm mắt của bèn thấy “cái gì đó” ở kệ, trong lòng cũng hiểu đôi chút. Vì thế hào phóng qua, chọn chọn lựa lựa rồi cầm hai hộp quăng vào trong xe.

      Giản Tình mờ mịt nhìn hành động của , sau đó nhìn ràng cái quăng vào đó là cái gì, khuôn mặt đỏ hồng kia những chiên được trứng gà, mà quả thực còn có thể nướng cả bánh bích quy.

      hộp đề nhãn hiệu “SIÊU MỎNG” cùng “HOA VĂN”, ràng cảnh báo nó thuần khiết chút nào. Giản Tình tùy tay cầm bao rong biển, nhanh chóng che khuất hai hộp “rêu rao nhan sắc” này rồi nhắm mắt làm ngơ.

      Khi hai người về đến nhà, tuy rằng còn chưa tới 6 giờ, nhưng trời hoàn toàn tối đen như mực. Giản Tình mở cửa, thay quần áo xong liền bắt tay vào nấu cơm ngay, rất nhanh trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm ngào ngạt của thức ăn.

      Hai phòng ngủ, phòng khách, xung quanh tính ra rộng 100 mét vuông. Tuy rằng lớn lắm, nhưng vì nằm ở trung tâm thành phố, giao thông tiện lợi, cho nên giá cả cũng phải là rẻ.

      Căn nhà này là sau khi bọn ở cùng chỗ mới mua, Phương Khiêm lúc ấy rất hào phóng đề tên chủ hộ là Giản Tình, nhưng Giản Tình cũng chẳng mấy vui vẻ. Đối với , đơn thuần chỉ là thương nam nhân xuất sắc này mà thôi. Còn với tài sản khổng lồ của , hề hứng thú.

      Trước kia khi chưa biết Phương Khiêm, tuy rằng khá giả gì, nhưng vẫn sống yên tâm thoải mái. Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sắc đẹp có thể mang đến cho cái gì, càng nghĩ đến muốn dùng sắc đẹp đổi lấy cái gì. chỉ tình nguyện làm người bình thường.

      Nhưng nay, thể sống đơn thuần như trước được nữa, bởi vì người thương là nam nhân siêu phàm thoát tục, ở vị trí cao cao phía . Giờ khắc thương trong đời đó, cuộc sống của được đặt trong vùng biển bão tố, cách gì dứt ra được.

      Phương Khiêm tắm xong, tươi mát sạch ra, nhìn thấy thân ảnh vẫn bận rộn ở trong phòng bếp, nhịn được cúi đầu, khóe miệng cười yếu ớt. Dưới ngọn đèn ấm áp, dáng người lung linh của trong bộ quần áo thoải mái giản dị, vài sợi tóc duyên dáng kiều buông xuống trước ngực, động tác lưu loát khuấy đảo thức ăn trong nồi, thỉnh thoảng lại nếm thử hương vị món canh bên cạnh. Khung cảnh nhàng như thế, trong nháy mắt, tiến sâu vào trong lòng .

      đem món ăn cuối cùng đặt bàn, đột nhiên Giản Tình bị nam nhân phía sau ôm lấy làm cho giật mình. Lúc nam nhân hôn lên cổ , mỉm cười :“Có thể ăn cơm rồi.”

      Nam nhân nhàng hút lên cổ ngụm: “Nhưng lại muốn ăn em trước.”

      Chú thích:
      [1]: SUV là viết tắt của chữ Sport Utility Vehicle để chỉ loại xe thể thao đa dụng.
      [2]: nhãn hiệu xe bán rất chạy của TQ.
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 4: Về ở chung!
      Edit: bichan

      đem món ăn cuối cùng đặt bàn, đột nhiên Giản Tình bị nam nhân phía sau ôm lấy làm cho giật mình. Lúc nam nhân khẽ hôn lên cổ , mỉm cười :“Có thể ăn cơm rồi.”

      Nam nhân nhàng hút lên cổ ngụm: “Nhưng lại muốn ăn em trước.”

      Đầu lưỡi linh hoạt chậm rãi liếm quanh vành tai , hành động khiêu khích mạnh mẽ làm cho Giản Tình nháy mắt chân nhuyễn, món ăn trong tay thiếu chút nữa bị rơi xuống, hơi thở nam nhân phun ra ấm áp, khiến gò má trở nên đỏ bừng: “Khiêm, ăn cơm trước, được ?”

      Thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt như vậy, cho dù trong nhà bật máy sưởi, nhưng đồ ăn mang ra khỏi nồi vẫn nguội rất nhanh, chờ hâm nóng lại khẳng định ngon nữa. Mặc dù trong lòng Giản Tình phân tích đạo lý ràng, nhưng lúc này phản ứng của thân thể lại theo khống chế của đầu óc , khiêu khích của nam nhân trở nên càng mạnh mẽ hơn, động tác bắt đầu theo trình tự.

      bàn tay to vòng qua eo của , bàn tay kia xốc vạt áo của lên, lần mò tiến vào bên trong, hướng đến bộ ngực mềm mại của . Những tiếng than từ trong miệng tràn ra, vô lực đặt khay thức ăn lên bàn, hai tay để tựa vào cạnh bàn, cúi đầu thở phì phò.

      Biết lúc này nơi đây, làm loại tình này hợp, nhưng Giản Tình nửa phần cũng muốn ngăn cản . Từ ngày bắt đầu phát sinh quan hệ cùng , chưa từng cự tuyệt hoan ái của . Buổi sáng ở trong phòng họp xấu hổ như vậy cũng có thể làm, đổi thành phòng bếp trong nhà mình, càng có thể kiêng nể gì .

      Tuy rằng trong lòng chuẩn bị tâm lý bị ăn luôn, Giản Tình vẫn thẹn thùng nhắm mắt lại, nhưng sau khi nam nhân tàn sát bừa bãi trận trước ngực , lại chậm chạp có động tác tiếp theo.

      lúc cảm thấy buồn bực, Phương Khiêm lại cười khẽ buông ra: “Tuy rằng rất muốn ăn em, nhưng dạ dày giống như đồng ý, đói.”

      Nam nhân xong, khóe miệng cười lười biếng, bưng khay thức ăn đặt ở bàn, chậm rãi ra ngoài. Giản Tình bị hạ xuống, vẫn ngây ngốc sững sờ đứng ở chỗ cũ, ôm lấy khuôn mặt đỏ rực, hạ thân chỗ địa phương thường xuyên được sủng ái, trở nên ướt át chịu nổi……..

      Bĩu môi, khỏi thất bại nghĩ, đến cuối cùng, người bị bất mãn, quả nhiên vẫn là mình!

      bàn ăn hình chữ nhật, hai người vai tựa vai ngồi cạnh nhau, chính giữa bàn là hai đĩa thức ăn vẫn còn nóng, tuy đơn giản nhưng lại nhiều chất dinh dưỡng. Hơi nóng bốc lên khắp gian phòng, mùi vị nồng đậm phả tới tấp vào mặt. Phương Khiêm nhắm mắt hít vào hơi, tay cầm bát cơm Giản Tình đưa cho, nhanh chóng bóc ra hai đôi đũa, động tác tuy rằng phải là tao nhã nhưng cũng thực bình thường thản nhiên.

      Giản Tình vừa mới bị trêu chọc, sắc mặt vẫn hồng hào như cũ. Trong lòng lưu lại vài phần khó chịu, sau khi nhìn thấy nam nhân mỹ mãn nhấm nháp đồ ăn do làm hoàn toàn biến mất. lấy cái đĩa, nhanh chóng gắp miếng cá ngon, cẩn thận lấy ra những mẩu xương , sau đó đem đặt vào bát .

      Nam nhân gắp miếng đưa vào miệng mình, sau khi ăn xong gắp miếng khác đưa đến miệng : “Em cũng nếm thử .”

      Giản Tình thuận theo đưa miếng cá vào miệng, sau mới hậu tri hậu giác phát , hai người lại cùng ăn chung đôi đũa! Loại này cùng với hôn môi thân thiết đâu hề khác nhau, làm cho thầm ngượng ngùng thôi, nhưng vẻ mặt nam nhân tự nhiên hào phóng, lại làm cho cảm thấy hành động như vậy là đương nhiên.

      công tác lâu như vậy, bên ngoài chắc ăn quen.” Chỉ cần nhìn vẻ mặt đẹp trai khi ăn của , Giản Tình cảm thấy no rồi, ra câu “tú sắc khả cơm” [Bi: nhìn người đẹp là no cần ăn cơm] cũng có thể áp dụng cho nam nhân.

      tự nhiên nhớ tới, tuần trước, sau ngày công tác có nhắn tin về than phiền, đầu bếp ở khách sạn đều là đồ bất tài, thức ăn căn bản khó có thể nuốt xuống, muốn đem thu lúc nào cũng có thể mang theo bên người. Có lẽ thời điểm những lời này, chỉ thuần túy tưởng niệm hương vị thức ăn nấu, nhưng cũng rất tự nhiên gộp nó với lời thương thành loại, vì thế hưng phấn xúc động, cũng để ý công tác nước ngoài, trực tiếp ấn số điện thoại, muốn nghe giọng của chút. Điều làm cho dở khóc dở cười là, nam nhân tiếp điện thoại ở trong phòng họp, tin nhắn là thừa dịp người ta thảo luận để ý lén gửi . Sau khi vội vàng ngắt điện thoại, Giản Tình hiểu là nên trách nam nhân làm việc chuyên tâm, hay là nên vui mừng tùy thời tùy chỗ nhớ tới mình.

      “Chẳng có vị gì!” Nam nhân cau mày tổng kết, giống như ngay cả nhớ lại cũng muốn.

      Giản Tình nửa tin nửa ngờ:“Nghiêm trọng như vậy?”

      Phương Khiêm nghĩ nghĩ, thận trọng gật đầu, vẻ mặt như ở trước bàn họp hạ quyết định quan trọng: “Hầu hết là muốn em nhớ đến .”

      nghĩ rằng nam nhân lại có thể hé ra khuôn mặt tuấn tú, nghiêm túc ra những lời buồn nôn như vậy, Giản Tình liền sặc ngụm canh.

      Cơm nước xong, rửa hết bát đũa, Giản Tình bởi hạ thân ướt át khó chịu, tắm giặt trước, chờ khi mặc quần áo thoải mái ở nhà ra, Phương Khiêm chuẩn bị xong mâm hoa quả, ngồi ở ghế sô pha, chuyên chú xem văn kiện, chắc là khi làm vẫn chưa xong nên mang về nhà làm. Đối diện là TV màn hình siêu mỏng, phát bản tin thể thao.

      Giản Tình trước giờ chưa từng quấy rầy công việc của , ngồi vào bên chiếc ghế sô pha ngắn, cầm lấy quả táo to vừa gọt, cắn miếng, thấy ngọt lạ thường, là rất ngon. Bởi vì là quả táo do tự tay gọt, nên cảm thấy ngọt hơn so với bình thường đến vài phần!

      Phương Khiêm lúc ngồi xuống muốn phân tâm. Sau khi gõ được vài dòng, thấy khó có thể tập trung được, ngẩng đầu nhìn ngồi rất xa đối mặt mình, khỏi nhăn đôi mày kiếm lại, thoáng hờn giận : “Sao sấy tóc?”

      Giản Tình bị tin tức trong tivi hấp dẫn, kinh ngạc quay đầu lại, sờ sờ mái tóc ẩm ướt, xinh đẹp lè lưỡi: “Em thổi qua rồi, chưa sấy hết thôi.” Kỳ nguyên nhân thực vội vã muốn ra ngồi với , cho nên chỉ thổi qua loa chút.

      “Lại đây.” đem laptop bàn để sang bên, thản nhiên ra lệnh cho . ràng căn phòng chỉ có hai người, lại ngồi ở khoảng cách xa như vậy làm cho thoải mái. Đến khi đứng đậy tới chỗ ngồi xuống, mà bàn tay to của cũng ôm lấy thân hình mềm mại của , tim có vẻ đập nhanh hơn, khó chịu mới dần dần lơi lỏng xuống. Ngửi mùi thơm tươi mát tự nhiên cơ thể , tự đáy lòng cảm thấy thỏa mãn sâu.

      Tuy rằng thời gian còn rất sớm, nhưng Giản Tình nhớ tới vừa mới công tác trở về, vì thế thực tự nhiên ở trong lòng : “Muốn nghỉ sớm chút hay ?”

      im lặng ôm xem TV, nghe thấy những lời này cúi đầu cười ra tiếng, dùng sức kéo : “Buổi sáng phải ăn no em rồi sao? Nhanh như vậy muốn tiếp!”

      Giản Tình sửng sốt, sau khi hiểu thấu đáo lời của , sắc mặt trở nên đỏ lựng, xấu hổ dụi đầu vào trong lồng ngực : “Đáng ghét, em chỉ sợ lệch múi giờ nên mệt, muốn bảo ngủ sớm.”

      Phương Khiêm vừa lòng thưởng thức bộ dáng ngượng ngùng đỏ hồng của , bàn tay thương nhéo nhéo mặt [Bi: trẻ con dã man, a đáng iêu wớ ^^]. thừa nhận, thích đùa trong số rất ít những hành vi xấu của . Mỗi lần nhìn bộ dáng ngượng ngùng trốn trong lòng mình, lại thấy khoái trá vô cùng.

      Nhìn bị mình đùa giỡn thành ra thẹn quá hóa giận, bèn thu hồi vẻ đứng đắn, ở bên tai tình cảm : “ phiền, có em ở bên cạnh mệt.”

      Giọng trầm thấp, từ ngữ hề hoa lệ, lại như có uy lực mạnh mẽ sấm sét, nháy mắt làm Giản Tình toàn thân tê dại.

      Ngoài cửa sổ sát đất, mưa tí tách, từng giọt mưa tiếng động thầm bắn vào cửa sổ. Trong phòng ngọn đèn ấm áp, điều hòa phát ra nhiệt độ thoải mái giữa gian rộng lớn.

      Hai người gì, chỉ lẳng lặng rúc vào cùng nhau. Trong TV chiếu cái gì Giản Tình thể bận tâm, lúc này lực chú ý của , tất cả đều bị nam nhân bên cạnh hút hết. Tựa vào , vào lồng ngực ấm áp của , Giản Tình cảm thấy, nam nhân này giống như đầm nước ôn nhu, còn mình hạnh phúc sa vào trong đó.

      Thời gian nếu có thể dừng lại ở đây lâu tốt quá.

      biết qua bao lâu, giọng gọi tên của :“Tình, Triệu Dĩ Hiên là ai?”

      Giản Tình có điểm ngây ngốc, đối với tên Triệu Dĩ Hiên này cảm thấy thực mờ mịt, ngẩng đầu nhìn , chỉ thấy trong tay trái cầm hé ra tấm thiệp cưới đỏ au, trông khá đoan trang.

      Giản Tình hiểu , thiệp cưới này bị tùy tay vứt ở ghế sô pha bên cạnh chiếc tủ , khó trách bị Phương Khiêm phát dễ dàng như vậy, hé miệng: “Sao hỏi dâu là ai?” Cảm thấy có điểm buồn cười, sao lại cố tình đọc chệch tên của nam nhân thành mẫn cảm như vậy (*).

      Phương Khiêm nhếch mi: “Ừ, Lí Điềm kia là ai?” rất biết nghe lời, hỏi tiếp.

      ấy là bạn thời trung học của em, lâu liên lạc, nghĩ ấy lại gửi thiệp cưới cho em.” Trong trí nhớ, quan hệ của cùng Lí Điềm hình như tốt tới mức phải gửi thiệp cưới cho đối phương. Ngày đó nhận được thiệp hồng chói mắt xong, còn gọi điện lại cho bạn tốt Tần Tiểu Ý để xác định xem Lí Điềm có phải gửi nhầm thiệp cho . Sau khi nghe Tần Tiểu Ý cảm khái hồi, cuối cùng hiểu được, Lí Điềm sở dĩ gửi thiệp cưới cho chỉ bởi vì là bạn học mà còn vì chồng của Lí Điềm có thể coi là nửa đồng nghiệp của . ra người gọi chú rể Triệu Dĩ Hiên này cũng làm ở Phương thị, nhưng ai bảo người ta lại là nhân vật quản lý cấp cao ở công ty.

      “Công ty nhiều đồng nghiệp như vậy, đâu nhất thiết đều phải tham gia hôn lễ chứ.”” Giản Tình lúc ấy cảm thấy kì lạ, đại loại như vậy với Tần Tiểu Ý. Kết quả, Tần Tiểu Ý cuối cùng cảm khái: “Người ta chức cao quyền lớn tất nhiên muốn khoe khoang với chúng ta!”

      Nghĩ đến đây, Giản Tình buồn cười che miệng, giương mắt nhìn chằm chằm Phương Khiêm: “ biết Triệu Dĩ Hiên là ai sao?”

      Phương Khiêm ngạc nhiên thấy hỏi như vậy: “Sao? nên biết sao?”

      Giản Tình im lặng, sau lại nghĩ, Phương Khiêm là nhân vật VIP ngày trăm thứ việc, các bộ phận, ban, ngành trong công ty lại quá nhiều, bắt phải nhớ quản lý ở công ty quả thực là có điểm làm khó .

      Vì thế, vui vẻ : “ là quản lý trong công ty , nghe năng lực cũng tệ lắm.”

      Phương Khiêm thoáng giật mình, nghiêng đầu suy tư hồi, có đầu mối: “ ấn tượng.”

      Nhìn lơ đãng lấy tay xoa xoa cổ, Giản Tình ngồi thẳng người dậy, tiếp tục đề tài này, mà nháy mắt mấy cái với : “Em giúp xoa bóp bả vai nhé?”

      Tuy rằng cuộc sống sinh hoạt bình thường của có những thói quen xấu, nhưng vì công việc bận rộn, nên thời gian đến phòng tập thể dục của cũng rất hiếm hoi. Giản Tình chỉ sớm biết, xương cổ của thường xuyên đau nhức cứng ngắc. Vì vấn đề này của , học riêng khóa về thủ pháp mát-xa.

      Phương Khiêm hưởng thụ chuyên gia mát-xa phải là chuyện ngày ngày hai, vì thế tự giác đưa lưng về phía , ngồi thẳng dậy. Khi bàn tay mềm mại của nhấn vào các huyệt lưng , đầu ngón tay như mang theo dòng điện lưu, từng đợt từng đợt tác động vào thần kinh cảm giác của . Cổ dễ chịu, hạ thân, ý chí chiến đấu cũng thoải mái sục sôi.

      Giản Tình ngồi ở sau lưng , khi lấy khuỷu tay kìm lấy vai , ánh mắt lơ đãng đảo qua trước người . Nơi nào đó, cũng thực vô tội lọt vào tầm mắt . Cúi đầu cười khẽ tiếng, đối với việc có thể dễ dàng động vào điểm đó của , cảm thấy có chút đắc ý.

      Hai tay lặng lẽ mò tới thắt lưng , thừa dịp thân thể lơi lỏng, cù mạnh vào phần eo mẫn cảm của .

      Đừng nhìn Phương Khiêm bình thường trước mặt người khác luôn bộ dáng oai phong lẫm liệt, hình tượng bình thản ung dung rực rỡ. Ở nhà, kỳ rất sợ người khác cù mình, chỉ cần tùy ý cù chút, phản ứng của đều cực kỳ thảm thiết. Đương nhiên, khuyết điểm này ảnh hưởng tới toàn cục. Cho tới bây giờ, cũng chỉ có mình Giản Tình biết mà thôi.

      Có thể tưởng tượng, đột nhiên bị cù mạnh như vậy, Phương Khiêm cả người run lên, bắn nhanh ra khỏi ghế sô pha, thắt lưng khom lại, khó tin nhìn chằm chằm nằm ghế sô pha cười khoái trá. nghĩ rằng bình thường ngoan ngoãn mềm yếu, lại cũng đùa dai như vậy!

      Phương Khiêm đương nhiên phải người dễ chọc, chỉ ngây người vài giây, liền nhanh chóng phản kích , lấy tư thế nhanh như hổ đói vồ mồi, bổ nhào vào mưu chống lại mình, đôi tay cùng lúc làm nhiều việc, ở người tận tình cù mạnh.

      “Ha…… Ha ha……” Giản Tình lật người quay cuồng, trong tiếng cười hỗn loạn đứt quãng là thanh cầu xin tha thứ. Cười đến đỏ cả mặt, cười đến mức chảy cả nước mắt.

      dần dần ngừng tay, nhìn vào mắt của , có điểm si mê. Giản Tình biết, bộ dáng lúc này của có bao nhiêu mê người. Đôi mắt giấu chứt ướt át, con ngươi đen láy ở dưới ngọn đèn, tỏa sáng như như , hai má trắng nõn trở nên đỏ bừng, đôi môi hơi hé mở. Trong căn phòng, khí đầy ái muội, vừa nãy do giãy giụa, chiếc áo sơ mi bị tụt ra vài nút, ánh vào mi mắt Phương Khiêm là nụ đào đẫy đà như nước mật, dụ dỗ muốn hung hăng cắn lên ngụm.

      Trong ánh mắt của , tình triều mênh mông mãnh liệt ràng, nhịp tim dần dần đập nhanh lên, Giản Tình biết, lại muốn ăn luôn .

      Ôn nhu hôn triền miên trán của , chóp mũi, rồi cuối cùng rốt cục dùng lại ở cánh môi . Trước nhàng mà ma sát, lại tỉ mỉ khẽ liếm, cuối cùng tiến quân thần tốc, ở trong khoang miệng ấm áp của , tận tình công thành đoạt đất.

      Phương Khiêm hai tay dùng sức cái, thoải mái ôm lấy vào trong phòng, đôi môi trao đổi hôn sâu, thủy chung dây dưa rời đối phương.

      Trong căn phòng ấm áp, đệm giường mềm mại, khi hai bộ phận của thân thể gắt gao giao hòa với nhau, hai trái tim nhau, cũng càng thêm thân mật khăng khít.

      Đêm còn rất dài, mùa đông, lại cùng sưởi ấm cho nhau, là thân thiết!!!

      [1]: chỗ này Bi ko hiểu ý lắm, chỉ biết từ Hiên còn có 1 là Xuân, còn nghĩa thực vì sao lại là nhạy cảm Bi chưa >”<

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :