Triệu quốc có mỹ nhân Đào Hoa, vận mệnh nhấp nhô, chỉ vì muốn bảo toàn cái mạng mà chấp nhận gả đến Ngụy quốc xa xôi.
Ngụy quốc có vị tể tướng tuấn lãng, tàn nhẫn quả quyết, trí sâu như biển, lòng tựa du long, mở miệng là muốn độc chết người. Nhằm đạt được mục đích, mạng ai cũng chẳng màng.
Đào Hoa cho rằng, là người ai cũng có lòng cái đẹp, thế nào , cũng thể giết nàng liền giết a!
Thẩm Tại Dã mỉm cười, dùng hàng động thực tế cho nàng biết---- chẳng phải con người.
"Nếu ngươi có bản lĩnh bắn tên ta xác hai mạng!" Đào Hoa gân cổ rống.
" Được, lên đường bình an." Thẩm Tại Dã bình tĩnh phất tay hạ lệnh.
Mưa tên xẹt qua bên tai, cảm giác lạnh lẽo lan khắp cơ thể, lúc này Khương Đào Hoa mới phát , Thẩm Tại Dã hề đùa.
giết nàng.
"Mạng của ngươi là của ta, ta nghĩ lúc nào muốn cũng có thể". Thẩm Tại Dã ung dung , ánh mắt nhìn phía sau nàng đột nhiên trở nên sắc bén:
"Nhưng cũng chỉ được phép mình ta được lấy".
.......................
Đây là câu chuyện xưa về cuộc so chiêu sảng khoái, kích tình, đặc sắc của nam chủ và nữ chủ. Thẩm Tại Dã có trăm phương pháp có thể giết chết Khương Đào Hoa. Khương Đào Hoa cũng có trăm lẻ biện pháp khiến thể giết nàng. Lão hồ ly nhất định có thể thắng. Tiểu bạch thỏ cũng phải tuyệt đối thua.
Ngày xuân giang sơn xinh đẹp, vạn lý núi sông, đến cùng là ai chết trong tay ai?