Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song (Update C6)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      ĐÀO HOA CHIẾT GIANG SƠN

      [​IMG]

      Tác giả: Bạch Lộ Thành Song
      Thể loại: Cổ đại
      Số chương: 245
      Convert: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=131574
      Edit: Cá & bóng gió
      Beta: Cá
      Bìa: Cá
      Email: [email protected]



      [​IMG]


      Văn án:
      Triệu quốc có mỹ nhân Đào Hoa, vận mệnh nhấp nhô, chỉ vì muốn bảo toàn cái mạng mà chấp nhận gả đến Ngụy quốc xa xôi.

      Ngụy quốc có vị tể tướng tuấn lãng, tàn nhẫn quả quyết, trí sâu như biển, lòng tựa du long, mở miệng là muốn độc chết người. Nhằm đạt được mục đích, mạng ai cũng chẳng màng.

      Đào Hoa cho rằng, là người ai cũng có lòng cái đẹp, thế nào , cũng thể giết nàng liền giết a!

      Thẩm Tại Dã mỉm cười, dùng hàng động thực tế cho nàng biết---- chẳng phải con người.

      "Nếu ngươi có bản lĩnh bắn tên ta xác hai mạng!" Đào Hoa gân cổ rống.

      " Được, lên đường bình an." Thẩm Tại Dã bình tĩnh phất tay hạ lệnh.

      Mưa tên xẹt qua bên tai, cảm giác lạnh lẽo lan khắp cơ thể, lúc này Khương Đào Hoa mới phát , Thẩm Tại Dã hề đùa.

      giết nàng.

      "Mạng của ngươi là của ta, ta nghĩ lúc nào muốn cũng có thể". Thẩm Tại Dã ung dung , ánh mắt nhìn phía sau nàng đột nhiên trở nên sắc bén:

      "Nhưng cũng chỉ được phép mình ta được lấy".


      .......................

      Đây là câu chuyện xưa về cuộc so chiêu sảng khoái, kích tình, đặc sắc của nam chủ và nữ chủ. Thẩm Tại Dã có trăm phương pháp có thể giết chết Khương Đào Hoa. Khương Đào Hoa cũng có trăm lẻ biện pháp khiến thể giết nàng. Lão hồ ly nhất định có thể thắng. Tiểu bạch thỏ cũng phải tuyệt đối thua.

      Ngày xuân giang sơn xinh đẹp, vạn lý núi sông, đến cùng là ai chết trong tay ai?


      [​IMG]


      MỤC LỤC
      C1
      C2 C3
      C4 C5 C6
      Last edited: 4/8/16
      Padma, linhdiep17, lyly5 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @bóng gió chào bạn! Mình là mod box này, bạn xem quy định dành cho editor bên dưới chữ dưới mình nhé :)

      Bạn chèn link nguồn convert/raw vào hộ mình, chèn link facebook/email bạn thường dùng để mod tiện liên hệ.

      Cuối cùng bạn nếu bạn có gì hiểu, có thể inbox hỏi mình :)
      bóng gió thích bài này.

    3. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      LạcLạc thích bài này.

    4. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 1: Tân nương thất lạc!
      Edit: bóng gió
      Beta: Cá
      Đại Ngụy đúng là nơi nguy hiểm!

      Khương Đào Hoa mặt mũi nhăn nhó, tay ôm hỉ phục dài lê thê, cắm đầu cắm cổ lao như điên về phía trước, trong đầu ngừng kêu la gào khóc, thể tin nổi giữa kinh đô của cường quốc lớn lại có sói hoang chạy nhông nhông ngoài đường thế này! Nàng đến hòa thân, chứ phải tới để dâng thịt. Đám cấm vệ thủ thành đâu hết rồi? Chẳng lẽ lại nuôi ở vậy, y như mấy cái thùng cơm vô dụng thôi sao?

      "Công chúa, người mau chạy trước!" Thanh Đài lo lắng nhìn bầy sói lồng lộn đuổi sát sau lưng, khuôn mặt nhắn bị dọa đến trắng bệch : "Nô tỳ đem hộ vệ cản phía sau, người hãy tìm chỗ an toàn, tốt nhất là đến nơi nào cao, trốn ở đó, khi nào yên ổn nô tỳ đến đón người."

      "Được!" chút do dự, Khương Đào Hoa chạy nhanh, đường, người người tan tác như ong vỡ tổ, trong tích tắc, đồng loạt vang lên tiếng đóng cửa rầm rầm, nàng chạy mệt muốn đứt cả hơi mà gõ cửa cầu cứu nhà nào nhà nấy đều im lìm đóng chặt!

      Quả nhiên là cường quốc máu lạnh, nhân tình mỏng manh!

      đầu, mũ phượng nặng tựa đá tảng, hỉ phục cồng kềnh như áo giáp sắt khiến cho Đào Hoa chạy hết sức mệt nhọc. Dứt khoát vứt hết vào đống giỏ trúc ven đường, toàn thân nhõm mới bắt đầu co giò chạy trối chết. người giờ cũng chỉ còn độc chiếc áo lụa trắng,cổ tay cùng màu với hoa văn thêu hoa đào đỏ rực thân váy.

      Tiếng sói tru càng ngày càng xa, mắt liếc bốn bề còn bóng người, nàng mới dám dừng lại ,tựa vào cửa sân sau nhà người ta thở hổn hển. Được mấy hơi, cánh cửa sau lưng đột ngột mở ra làm cho cả người Đào Hoa mất thăng bằng, ngã lăn ra sân.

      Mới canh giờ trước, nàng vẫn còn là công chúa Triệu quốc cao quý, chân lên kiệu hoa, hàng nghìn người đưa tiễn, gả cho Nam vương gia ở nước Ngụy xa xôi. Tuyệt nghĩ tới canh giờ sau lại lăn lộn trong đống tro bùn ở nơi quỷ biết thần chẳng hay, trước mắt toàn là sao vàng xông ra loạn xạ.

      Phải mất lúc mới hết choáng váng, Đào Hoa chậm rãi ngẩng đầu, còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào thấy người đứng lù lù mặt, vẻ mặt kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng, ngay sau đó hướng về trong sân hô to:

      "Thấy rồi, thấy rồi! Ả tiện nhân ấy ở đây!"

      Tiếng thét chói tai tựa hồ muốn lật tung nóc nhà, thoáng chốc nghe thấy tiếng bước chân người dồn dập chạy đến, hoàn toàn chẳng cho người ta cơ hội giải thích, chẳng rằng, sảng khoái giơ tay chém xuống, chưởng vào gáy của nàng...

      Đau... này, đau lắm đấy! Mà đánh kiểu gì chẳng đúng vị trí, sao nàng vẫn còn chưa ngất, hử?

      Coi tình hình này có trốn cũng thoát được, tốt nhất để tránh bị bổ thêm cái nữa, cứ dứt khoát bất tỉnh cho xong, mặc muốn đưa đến đâu đến!

      Dọc đường Đào Hoa vẫn chờ cơ hội để tìm cách chạy trốn, nhưng xung quanh những người này căn bản chẳng cho nàng lấy nửa cơ hội, vừa đẩy vào phòng, lập tức có người lấy tay bóp miệng rồi đổ chén thuốc vào trong miệng nàng.

      Theo lý thuyết, những loại dược hiệu dụng, nàng nhất định phun sạch, nhưng chén thuốc này có vị ngọt thơm giống cháo ngân nhĩ*, cộng thêm việc cả ngày chưa được hột cơm nào, khác gì kẻ buồn ngủ vớ được manh chiếu rách, vừa lạc vào miệng, theo bản năng liền nuốt ngay xuống bụng...

      Ừng ực....

      Xong đời!

      Hối hận chỉ muốn tát miệng mấy cái, Khương Đào Hoa ảo não hí nửa mắt ra nhìn, vài nha hoàn tới ,bắt đầu cởi y phục người nàng, còn có mấy nữ nhân béo múp míp vòng tới vòng lui, hò hò hét hét, nước miếng văng tứ tung: "Nhanh lên, nhanh lên, trễ đến nơi rồi!"

      Gấp gáp như vậy, là muốn đầu thai sao?

      Nàng rất muốn hét lên cho bọn họ biết là họ nhận lầm người rồi, nhưng biết có phải do chén thuốc bắt đầu có tác dụng hay , tay chân đều mềm nhũn vô lực, mở miệng thôi cũng cảm thấy cực kì khó khăn. Y phục người được đổi bằng xiêm y đỏ thẫm diễm tục tầm thường, tiếp đến, mấy nha hoàn đồng tâm hiệp lực nâng nàng đặt lên chiếc giường lớn, che chăn phủ mền kín mít.

      Tiếng cửa mở kẽo kẹt, người người nối đuôi nhau ra ngoài, cả căn phòng lại chìm vào câm lặng tuyệt đối.

      Khương Đào Hoa năm nay vừa tròn mười tám, ở độ tuổi cưới gả đẹp nhất. Ý trung nhân của nàng cũng đồng thời là thanh mai trúc mã bên nhau từ , thắm thiết quyến luyến, những tưởng.. sau này kết cục viên mãn.. chỉ tiếc tình chưa đủ nồng, duyên còn chưa đậm, người ta bị hoàng tỷ quyến rũ lúc nào nàng cũng chẳng hay!

      Hoàng đế Triệu quốc tuổi già bệnh trọng, việc trong triều chẳng tiến lui, xét nổi tình thế, việc binh chẳng biết, lính cũ hay, lính mới cũng tốt, trăm rối loạn, tân hậu chuyên quyền, trong lòng phản nghịch có ý muốn thay thế. Với tham vọng đưa trưởng công chúa , cũng chính là nữ nhi của bà ta lên ngôi hoàng đế mà ngừng củng cố thế lực, câu kết gian thần mưu cầu tư lợi, để nghịch tặc mọc ngay dưới nách, điều tiếng ngừng, trung thần hoang mang, lòng dân ly tán, quốc gia đẩy đến bên bờ diệt vong. Nàng và hoàng đệ đều chỗ nương tựa, chỉ còn duy nhất cách chọn con đường gả đến Đại Ngụy xa xôi mới mong hòng tìm được đường sống.

      Chẳng ngờ được, con đường này, hôm nay cũng bị người chặn mất...

      Trong phòng thoang thoảng hương thơm, Đào Hoa đột nhiên cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực, cảm giác ngứa ngáy râm ran từ gan bàn chân lên đến tận cổ họng. Nàng cố gắng mở to mắt tìm chút nước uống, rèm mi vừa nâng, thứ nhìn thấy đầu tiên lại là bức xuân cung đồ sống động như !

      " Hoa thơm ong bướm sum vầy,
      Hai hoa cùng sánh, hai dây cùng liền,
      Dập dìu lá gió cành chim
      Mơ màng tóc rối, lỏng vòng lưng eo."

      Phía là hình vẽ các tư thế nam nữ giao hoan, dâm đãng khiến người ta phải ngượng ngùng. Có thể treo mấy thứ tranh bậy bạ ngoài thanh lâu buôn danh bán nghệ, rẻ rúng tiếng cười làm gì có chỗ nào khác. Bị người ta mặc thành cái bộ dạng này, ở thanh lâu... liệu chuyện gì xảy đến với nàng đây?

      Khương Đào Hoa tuyệt vọng, mặc dù nàng quá coi trọng danh tiết, nhưng chân còn chưa bước qua cửa lớn phủ Nam vương bị người đoạt mất trinh tiết ... sau này làm gì có cửa bước chân vào đó lần nữa đây...

      Chuyện này rốt cuộc là hiểu lầm, hay vẫn có người rắp tâm hại nàng đến cùng?

      Trong phòng vang lên tiếng động khe khẽ, tầng tầng lớp lớp sa lụa rung rinh, giống như có người bước đến gần.

      Lý trí Đào Hoa giãy dụa nhưng tâm can tỳ phổi lại thành thực hết sức, hai gò má nàng đỏ bừng, sóng mắt mê man lưu chuyển, mê hoặc toát ra từ trong xương tủy tựa như tinh nửa đêm dụ dỗ nam nhân hút dương khí, mơ màng trông ngóng bàn tay chuẩn bị vén tấm rèm kia nhào nặn vân vê..

      Đôi bàn tay này quả thực rất đẹp, mười ngón thon dài trắng nõn, lòng bàn tay hồng hào loáng thoáng vết chai sần, tuyệt ảnh hưởng chút đến mỹ quan vốn có. Ngón tay thon dài lạnh như băng ngọc nhàng rơi xuống đầu vai trần trụi khiến cho toàn thân nàng tê dại rã rời, kiềm chế được mà nghiêng mặt cọ cọ.

      " mỹ nhân hiếm thấy."

      thanh trầm thấp nghe ra xúc cảm, Khương Đào Hoa mờ mịt ngẩng đầu, mơ màng tưởng tượng dáng người vừa đến.. giọng trong trẻo mát lạnh tựa tiết trời ngày thanh quang, lại thanh khiết như sương mai đỉnh núi...

      "Ngươi... Là ai?"

      Người nọ ngồi ở bên giường, tay tùy cho nàng chà xát, tay kia ưu nhã cởi bỏ y bào, khuôn mặt sau ánh nến, hoàn toàn biểu cảm.

      "Ta sao?" giống như cười khẽ tiếng, sau mới : " Cứ đại khái coi như vị khách quen ."

      "..."

      Câu trả lời rất đúng trọng tâm, đơn giản mà thẳng thắn, đồng thời cũng khiến cho tâm nàng chìm sâu xuống vực thẳm.

      Đường đường là công chúa nước, tấm son lại bị khách thanh lâu vấy bẩn, tin tức này mà truyền về Triệu quốc, thử hỏi từ nay về sau nàng làm sao có thể ngẩng đầu lên được nữa?

      được, nàng phải chống cự!

      Nghĩ được vậy, Khương Đào Hoa cố dùng hết toàn lực, muốn đẩy kẻ trước mặt này ra, ai ngờ tay vừa đến trước ngực lại biến thành túm áo người ta lại gần.

      Vô sỉ! Đúng là loại thuốc biết xấu hổ! vậy còn quá mạnh!

      Trơ mắt nhìn người trước mặt thong thả đè mình xuống, Đào Hoa cảm giác da đầu run lên, trong lòng hoảng hốt, cả người bỗng dưng cứng đờ theo bản năng cau mày quay mặt sang bên cạnh. Hơi thở nam tính vấn vít bên vành tai, nơi hõm cổ khiến cho toàn thân nàng chuyếnh choáng tê dại, người đó thầm, "Nếu uống canh Tiêu hồn rồi đừng cũng đừng cố cho phí sức. Công dụng của chén thuốc kia rất mạnh, chưa từng có nữ nhân nào chống lại được đâu."

      Áo ngủ chậm rãi vén lên, cơ thể tinh tráng dán chặt lên người nàng, hô hấp thoáng chốc trở nên nặng nề nhưng giọng lại tràn đầy giễu cợt:

      "Nghe đâu những người biết mị thuật nếu uống phải canh Tiêu hồn... cẩn thận lại mất luôn cả hồn đấy."

      Làn da bị khí nhuộm lạnh bạc vừa đè lên cơ thể nóng bỏng, nàng nằm trọn trong ngực . Con ngươi hơi co lại, Đào Hoa hít hơi sâu, cố giữ duy trì tỉnh táo, gắng gượng :

      " Làm sao ngươi biết..."

      "Xuỵt, đừng chuyện."

      Lòng bàn tay chai sạn bắt đầu du ngoạn da thịt non mềm, dịu dàng trêu chọc:

      " Nữ nhân nên nhiều, tối nay nàng chỉ cần hầu hạ ta tốt là được."

      Hầu ... hầu cái tổ bà ngươi! Khương Đào Hoa nhịn được buột miệng rống to: "Ngươi chán sống rồi sao! Bản cung chính là công chúa Triệu quốc... ưm..."

      Lời còn chưa dứt, môi bị gắt gao bưng kín. Gió đêm miên man từ ngoài cửa sổ chạy vào, chờn vờn quanh ánh nến ,chỉ thoáng chốc cả gian phòng tối đen như mực, Đào Hoa nheo mắt, chỉ thấy được đôi đồng tử sáng ngời lấp lánh trong đêm.

      "Phải nghe lời mới ngoan." khẽ : "Muốn làm người sống hầu hạ ta, hay muốn làm người chết mà vẫn bị ta chiếm hữu, nàng chọn cách nào?"

      Cả người Đào Hoa giống như bị ngâm trong vò rượu, cảm giác mềm nhũn như say như si, trong đầu còn muốn suy tính nhiều chuyện nhưng cơ thể nóng bỏng lại thành thực dán chặt vào thân nhiệt mát lạnh phía , Đào Hoa thỏa mãn rên khẽ tiếng.

      Thanh này mềm nhũn , như móng vuốt mèo khẽ chạm vào trái tim.

      Người phía ngừng lát, sau lại cười khẽ tiếng, đầu ngón tay như thiêu đốt da thịt bắt đầu ve vuốt thăm dò, xoa xoa nắn nắn những đường cong tuyệt mỹ...

      Nử tử Triệu quốc, bất kể là dân thường hay hoàng tộc, tới độ tuổi cập kê đều học mị thuật, cho nên Đào Hoa hiển nhiên rất hiểu cách khiến cho nam nhân ở giường hài lòng, thỏa mãn. là học cho sang chứ dân thường học mị thuật cũng chỉ là mấy cái da lông bên ngoài, cốt cũng chỉ để sau này phục phục trượng phu. Đào Hoa khác, nàng học sâu hiểu rộng, mục đích chính là để sau này còn có bài khống chế nam nhân, mặc cho nàng tùy ý sai bảo.

      Kẻ trước mặt này chính là con mồi đầu tiên.

      Nhưng tình huống giống như những gì nàng hay mơ tưởng đến.
      Last edited: 24/3/16
      Padma, Hale205, miumiu1224 others thích bài này.

    5. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 2: Lần gặp gỡ điên cuồng.

      Editor: Nước Xanh


      Dựa theo những gì sư phụ dạy, Khương Đào Hoa đem hết tất cả vốn liếng ra dụ dỗ rồi lại triền miên dây dưa hồi. Chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, người thân những bị nàng mê hoặc, ngược lại, lại giống như muốn khống chế nàng, dụ nàng ngu ngơ theo chỉ dẫn của .


      Chuyện này khiến người ta phục nha? Có nam nhân nào ở giường còn giữ vững lý trí như vậy chứ? Há chẳng phải ngầm chế nhạo kỹ năng của nàng tới nơi tới chốn sao?


      Đào Hoa bực bội phùng má trợn mắt, đưa tay ôm lấy cổ người nọ hơi vít xuống, đoạn ngửa đầu lên định hôn.


      Người thân bỗng khựng lại, nghiêng mặt tránh, giọng ghét bỏ : " Đừng mơ tưởng."


      "...... "


      Loại môi kề lưỡi cuốn thế này ,nàng đây cũng là lần đầu tiên, đâu phải ai cũng có thể tùy tiện hôn, thái độ người này là có ý gì a?


      Khương Đào Hoa bị hành động kia gây kích động mạnh, lập tức lật người đem người nọ đè ở dưới thân, trăng bạc nhảy nhót ngoài cửa sổ vô tình phác họa dáng người lả lướt thướt tha, ngọc dung kinh động cõi trần.


      Trong nháy mắt cả gian phòng như chìm trong yên lặng.


      "Có đẹp mắt ?" Mắt khép hờ, Đào Hoa cười quyến rũ : " muốn thiếp hầu hạ, sao lại thoải mái hưởng thụ chút, cứng nhắc quá làm chi?"


      Con ngươi trong suốt lạnh lùng của người giường đảo sang nhìn nàng, tay hơi dùng lực bóp khẽ vòng eo chưa đầy nắm, thấp giọng : " Với bản lĩnh của nàng, nếu ta mất lý trí, khi đó chẳng phải mạng của ta tùy nàng xử lý rồi hay sao!"


      À.. hóa ra cũng ngốc lắm.


      Đào Hoa ngừng lại chút, lại cười: " Ngươi cho rằng nếu hôn cái là bị mê hoặc luôn sao?"


      " phải." lắc đầu.


      "Vậy trốn tránh gì chứ?"


      "Bẩn."


      Đơn giản chỉ chữ sáng tỏ tất cả, Đào Hoa run rẩy, hai mắt mở to dám tin nhìn .


      Dám nàng bẩn? Vậy còn chủ động vào gian phòng này làm chi? Não người này có phải bị lừa đá hỏng rồi phải ?


      Lồng ngực như bị ngọn lửa thiêu đốt, dục vọng cùng lửa nóng nháy mắt bùng lên, Đào Hoa nghiến răng, chẳng thèm nghĩ nhiều trực tiếp cầm lấy vật cứng rắn kia quấy động dưới liên tiếp ngừng..


      "A!"


      Kích động là ma quỷ a~


      Vật mình trong rừng cây đen rậm rạp bắt đầu ngóc đầu dậy, Đào Hoa trả thù còn chưa , còn muốn tăng tốc thêm xíu đột nhiên bị người nọ mạnh mẽo kéo xuống, dán chặt lên người nàng, bắt đầu giày vò chút thương tiếc.


      "Đau...đau quá..."


      "Cũng biết kêu đau?" Người nọ híp mắt hừ lạnh tiếng, chen chân vào giữa, tách hai chân của nàng, cũng chẳng báo trước tiếng, trực tiếp bá đạo xông vào huyệt động xinh.


      "Á!" Đến phiên Đào Hoa kêu gào thảm thiết, khuôn mặt nhắn trong nháy mắt trắng bệch, toàn thân chợt run rẩy, móng tay bấm sâu vào da thịt .


      "..... " Người nọ hít hơi khí lạnh, dường như phát ra điều gì đó, động tác bỗng cứng đờ, sau lại trầm mặc.


      Đào Hoa đau đến chết sống lại, cơn giận nóng bốc đầu, kìm lòng đặng ngửa đầu thừa dịp người nọ kịp phản ứng, hung hăng cắn vào môi cái!

      Tiếng kêu đau đớn vang lên, người nọ tựa như phát cáu, toàn thân tản mát ra khí thế khủng bố, hoàn toàn thương hương tiếc ngọc ,động tác xâm lược càng thêm thô bạo độc đoán.


      "...." Nước mắt tuôn như mưa, Khương Đào Hoa cảm thấy chính mình giờ thực quá thảm, ai nam nhân sắt đá đến mức nào gặp nàng cũng trở nên mềm mại, món đồ chơi trước mặt này mềm ở chỗ nào hả? ràng là tên súc sinh mà!


      Đợi sớm mai ngủ dậy nhìn được mặt người này, nàng nhất định kêu người tới băm vằm thành trăm mảnh mới chịu, hừ ~


      Lăn quần lại trận, khắp phòng vang vọng tiếng thở dốc đứt quãng, trong đêm tối, thanh rên rỉ triền miên vô cùng ám muội. Ngoài cửa sổ trăng non vừa mới nhú lên, phía xa xa còn mơ hồ truyền tới tiếng sói tru rùng rợn.


      Giờ Dậu hai khắc, có người tới trước cửa phòng gõ ba tiếng. giường, nam nhân khẽ thở dài, vừa mới ngồi dậy ,tính bước xuống giường lại bị vòng tay ôm chặt lấy eo, lần nữa kéo trở lại.

      Trạm Lô đứng trước cửa nhíu nhíu mày, áng chừng thời gian, hơi kinh ngạc thử gọi: "Chủ tử?"


      "...Ừ ."

      Bên trong đáp lại tiếng, thanh khàn khàn trầm thấp, cũng thêm nhiều, tựa hồ như tiếp tục trận mây mưa vần vũ còn giang dở, tiếng động vọng ra khiến cho kẻ đứng ngoài mặt đỏ đến tận tai.


      Lau lau trán, Trạm Lô ho tiếng, quay đầu nghiêm mặt phân phó hạ nhân : "Tìm cách kéo dài thời gian của Cảnh vương thêm chút nữa."


      "Vâng." Hạ nhân vâng lệnh rời .


      Đưa nữ nhân lên giường chính là bản lãnh của nam nhân, nhưng để nam nhân xuống được giường mới chính là bản lãnh của nữ nhân. Khương Đào Hoa nhịn đau đớn, vốn liếng bao nhiêu đem ra so chiêu cùng người này hết.

      Sau cuộc hoan ái, mị độc trong cơ thể cũng tiêu tán gần hết, nhưng thân thể này coi như bỏ , vậy làm gì có đạo lý để người dễ dàng như vậy được ! Hừ.

      Dây dưa cọ xát hồi, nàng híp mắt nghĩ tìm cách nhìn mặt người này, lại bị tay trái của giữ chặt hai tay cố định đầu, tay phải che kín hai mắt của nàng.


      " thể cho người khác nhìn thấy mặt ngươi sao?" Đào Hoa hơi cáu.


      "Thời điểm nên gặp mặt, tự nhiên gặp ." Người đó cười khẽ : " tại thế này, khỏi quá thất lễ ."


      ".... "


      Cẩu thả cũng rồi... Phì, quan hệ cũng như vợ chồng luôn rồi, còn quản cái gì mà có lễ hay thất lễ, đầu óc kẻ này thực có vấn đề ?


      Tính giãy dụa, người thân lại thấp đầu thở dốc, thầm bên tai nàng : "Đừng nghĩ muốn thắng ta, có cửa đâu."


      Đào Hoa nhíu mày, còn chưa tỉ mỉ suy nghĩ mấy lời này, lại bị cuốn lên đỉnh vu sơn, rốt cuộc cũng chẳng còn cơ hội lời nào nữa.

      Giờ Tuất hai khắc, tiếng gõ cửa lại vang lên, trong phòng nam nhân đứng dậy, chậm rãi lấy từng món từng món quần áo mặc vào, liếc mắt nhìn người giường cái, sau đó liền nhấc chân bước ngoài.

      Khương Đào Hoa mệt đến nỗi mí mắt cũng nhấc nổi làm sao còn sức giữ người ở lại. Trong lúc mơ mơ tỉnh tỉnh, nghe thấy tiếng ầm ĩ từ bên ngoài vọng vào, dường như có người gào cái gì mà nhầm với nhầm, vân vân mây mây các loại, nhưng cùng lắm chỉ lát, bên ngoài lại khôi phục yên tĩnh.

      Đào Hoa trở mình, quyết định mặc kệ tất cảm dù sao chuyện cũng vậy rồi, cứ ngủ giấc cho ngon rồi tính tiếp.


      Đào Hoa có ưu điểm, khi dính gối liền say như lợn chết, sét đánh cũng tỉnh. Có giấc ngủ chất lượng cao như vậy, đương nhiên trong bất kỳ tình huống nào cũng đều được nghỉ ngơi trọn vẹn. Chỉ có điểm duy nhất tốt, chính là ngủ biết trời đất như vậy ,người tới khênh lúc nào chẳng hay.


      Ví dụ như tại, nàng được người ta nâng ra khỏi phòng, mặc kệ gió cuốn mây vần, mặc thế gian khuynh đảo, đáp lại cũng chỉ là hành động lấy tay che miệng ngáp cái rồi lại ngủ tiếp, ngủ đúng bốn canh giờ mới mở mắt.


      "Chủ tử!" đám người quỳ bên giường vừa thấy nàng mở mắt, Thanh Đài tiên phong dẫn đầu dập đầu "Rầm rầm" dưới đất.


      Đào Hoa dụi mắt nghiêng người nhìn bọn họ, mơ màng lúc mới lên tiếng: "Các ngươi sao vậy?"


      Thanh Đài kiềm được xúc động mắt đỏ hoe, mím môi : "Bọn nô tỳ hộ giá bất lực, cầu xin chủ tử trách phạt!"


      Hộ giá bất lực? Đào Hoa chậm rãi ngồi dậy, dưới thân đau đớn khiến cho nàng hít hơi lạnh, chuyện xảy ra tối qua đột ngột hiển trước mắt.


      Nàng bị người ở thanh lâu đoạt mất trinh tiết!


      Khuôn mặt nhắn bỗng trắng bệch, cả người Đào Hoa run rẩy, cau mày nhìn Thanh Đài: "Vì sao các ngươi đêm qua tới tìm ta?"

      Thanh Đài cắn răng: "Sau khi đuổi được bầy sói, bọn nô tỳ lập tức tìm chủ tử, chỉ là tìm mãi thấy...."

      "Làm sao có thể!" Đào Hoa ngạc nhiên: "Chẳng phải đường ta đều lưu lại ký hiệu sao?"

      Sớm giao hẹn cùng bọn họ, chạy đến đâu nàng rải những cục đá nhiều màu đến đấy, tuy có gì đặc biệt nhưng cũng đủ để cho người của mình biết được phương hướng.

      "Bọn nô tỳ cũng lần theo ký hiệu để tìm." Thanh Đài tiếp: "Nhưng ký hiệu dẫn đến gần con hẻm mất dấu, bọn nô tỳ tìm quanh ngõ cạnh mấy căn nhà gần đó biết bao nhiêu lần, cũng thể...."

      Ngõ ? Đào Hoa nhướn mày, căn bản là hôm qua nàng có chạy vào ngõ , cũng chạy đến gần con hẻm nào hết... thế nào lại có ký hiệu gần ngõ hẻm a?

      Có chút kỳ quặc ha...

      Ngẩng đầu quan sát lượt, Đào Hoa mới phát nơi này xa lạ hết sức, chẳng phải chốn gác tía son vàng, châu báu ngọc ngà trang hoàng lộng lẫy, trước mắt nàng, bộ bàn ghế bằng gỗ lim quý hiếm khắc hoa văn tinh xảo quý khí mười phần.

      "Đây là đâu?"

      Thanh Đài cúi đầu: "Tướng phủ."

      Ồ, tướng phủ ~ Đào Hoa gật đầu.

      "Đợi chút ." Đào Hoa vừa kịp phản ứng, hình như có điều gì đúng, nàng túm áo Thanh Đài đến trước mặt mình, hai mắt mở lớn lắp bắp hỏi: "Tướng..tướng phủ?! "

      Thanh Đài nặng nề gật đầu.

      "Tại sao lại là tướng phủ?" Bất luận hôm qua xảy ra chuyện gì, nàng dẫu sao cũng được Triệu quốc đưa tới hòa thân gả cho Nam vương, nếu hôn thất bại giờ cũng nên ở tại dịch quán chứ? Cớ gì lại chạy vào tướng phủ ngô nghê trong này? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

      Thanh Đài thở dài hơi, khẽ : "Nô tỳ cũng biết trong khoảng thời gian đấy xảy ra chuyện gì, nhưng tối qua là thừa tướng đại nhân tìm được người, hơn nữa còn ... cái gì mà làm chuyện phu thê nên làm, vì thế, Thẩm thừa tướng và Nam vương gia tiến cung ngay trong đêm, tại vẫn chưa thấy trở về."

      "Hả?" Đào Hoa cảm thấy mình bị ngu rồi, hóa ra người ở thanh lâu tối qua, thế nhưng lại là thừa tướng Đại Ngụy ?

      Đây rốt cuộc là tình huống gì a? Đường đường là thừa tướng nước, vì cái gì lại chạy tới thanh lâu, rồi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì mà lại cùng nàng viên phòng?

      "Tuy ta chân ướt chân ráo đến đây, cũng chưa hiểu tình hình như thế nào nhưng sao cứ có cảm giác gì đó đúng nha?" Đào Hoa híp híp mắt, xoa xoa cằm hỏi: "Vị thừa tướng này là người như thế nào?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :