1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ăn sạch nữ hệ thống ngốc nghếch - Cá Basa (14) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Giới thiệu:

      Ta xui xẻo bị vẫn thạch nện trúng người, may mắn xuyên qua giữ được mạng.

      Cơ mà lại trở thành hệ thống cu li cho các Nam nhân biến thái này.

      Số khổ a~

      "Hệ thống, ta muốn ngươi." Nam nhân ngươi rất thẳng thắn nha. Đừng ôm ta! Ấy!!! Sao lại muốn lưỡi ta... ư...ưm...

      "Tiểu hệ thống khả ái, lại đây thúc thúc cho kẹo." Ngươi tưởng ta là con nít sao? Cơ mà kẹo ngon ghê nha... Thúc thúc, sao lại liếm kẹo của ta...a... thở được...

      "Nữ nhân, ta khó chịu quá, lại đây giúp ta giải quyết vấn đề ." Nha nha, sao ngươi lại đem thứ kia ra. Bớ người ta... a... a.... chút...

      "Chị, người ta rất chị, vô cùng vô cùng chị..."(lược bỏ 1000 từ) Ưm... đừng nữa mà, ta cởi là được chứ gì... Đừng cười hắc hắc như thể tính kế ta thành công vậy chứ!

      * thấy mấy nàng chờ thịt bên kia mòn mỏi quá nên ta cống nạp ít thịt cho các nàng đây. Mà vì hơi nhìu thịt nên nội dung được... lắm...*

      [Nếu thích nhớ vote cho ta a~]








      Khủng Long thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Hệ thống cập nhật phiên bản mới

      "Hôm nay trời nắng, bầu trời trong xanh, thích hợp với việc bộ, dạo hay tập thể dục buổi sáng." Giọng dự báo thời tiết ngọt ngào thức tỉnh ta mơ màng gặm bánh mì.

      ngày đẹp trời như vậy mà mốc ở trong nhà hay lắm nhỉ?

      Ta lấy điện thoại ra, bấm dãy số của nước bạn thân.

      "A lô, tiểu Nhiên. Hôm nay ta muốn dạo, ngươi chờ ta ở quán cà phê trước cổng siêu thị nhé."

      "A..." Giọng của Tiểu Nhiên chợt lên cao."Hôm nay có thiên thạch đâm vào Trái đất hay sao mà trạch nữ như cậu chủ động ra khỏi nhà chứ?"

      Ta cũng chả hiểu nữa là. "Chỉ là hôm nay rất muốn ra ngoài thôi..."

      Gập máy điện thoại, ta mặc chút đồ nhàng, mở cửa bước ra ngoài.

      A... ánh nắng ấm áp... tia sáng chan hòa...

      Sau 24 ru rú trong nhà, cuối cùng trạch nữ ta cũng mò ra được thế giới bên ngoài...

      Khi ta hưởng thụ cái thế giới rực rỡ này, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại.

      cái hòn đá dần phóng đại ngay trước mắt ta.

      Và...

      Trước khi tầm mắt hoàn toàn tối đen ta chỉ có thể hung hăng mà nghĩ điều:

      Tiểu Nhiên ngươi làm thầy bói a... rất nhiều người cần tài năng của ngươi...

      "Xin chào tân hệ thống."

      Sau giấc ngủ mê man, đánh thức ta lại là cái giọng dịu dàng nhưng lại máy móc.

      "Chúc mừng ngươi vinh hạnh được trở thành tân nhiệm hệ thống sau khi tổng bộ nâng cấp và bảo trì. "

      Cái gì cơ?

      "Đây cuốn sách 19999 điều cần lưu ý đối với 1 hệ thống. Ngươi chỉ cần ghi nhớ nó là có thể trở thành hệ thống hoàn hảo."

      19999 cái???

      "Chúc may mắn..."

      Sao cái câu này của ngươi cứ như thương hại ta vậy a?

      19999 điều.

      - được cãi lại ký chủ

      - Thực mọi cầu của ký chủ dưới mọi hình thức.

      - Cung cấp mọi dịch vụ tốt nhất, ưu đãi nhất cho ký chủ.

      ...

      - Phải thương mọi ký chủ! (Điều lệ mới bổ sung sau khi bảo trì và nâng cấp hệ thống.

      Hả? Cái khỉ gì đây? Tại...

      [Tổng hệ thống nhắc nhở, 5 giây nữa bạn được chuyển đến nơi của các ký chủ. cầu nhớ kỹ 19999 lưu ý với tân hệ thống.]

      Á, khoan...

      Ta còn chưa kịp giật mình cơ mà...

      Khung cảnh trước mắt ta đột nhiên thay đổi, những tia nắng chan hòa mà ta vừa lại vừa hận chiếu rọi vào mắt ta.

      À mà bây gìơ ta ở đâu?

      "Hệ thống nâng cấp thành công?"

      giọng vô cảm đột nhiên vang lên bên tai ta, hình như là ở bên dưới phải.

      Ta nhìn xuống dưới, đối diện ta là khuôn mặt vô cùng nhạt nhẽo. Vì ta chẳng thấy có chút xíu cảm xúc nào gương mặt kia cả.

      Dù ngươi đẹp đến đâu khi vẻ đẹp đó bị khuôn mặt vô cảm sở hữu, nó chỉ còn lại cái vỏ ngoài thôi a.

      "Hệ thống, cho ta coi có gì mới?" Cuối cùng giọng trở nên có chút hứng thú.

      Ai muốn cho ngươi chứ?

      [Tân nhiệm hệ thống chú ý, được trái ý ký chủ. Nếu ngươi vi phạm 1 trong 19999 điều lệ bị tổng hệ thống xóa bỏ, hoàn toàn biến mất.]

      "Hức, là đổi người. Ta là tân hệ thống." Ta buồn bã trả lời.

      "Tân hệ thống?" hơi nhếch lông mi, có lẽ thích ta chăng?

      - 19999 Điều lệ : Nếu ký chủ chán ghét hệ thống, tổng hệ thống xóa bỏ hệ thống kia và thay thế tân hệ thống khác ngay lập tức.

      "A~~~ Ngươi yên tâm , tân hệ thống ta đảm bảo phục vụ ngươi từ A đến Z, từ cái mông đến cái lông của ngươi a~~~" Ta ngay lập tức chứng tỏ bản thân.

      Chết, ta dùng những từ hơi...

      "Ha ha ha... ngươi thú vị hơn cái mặt mo kia nhiều!" Nam nhân đột nhiên cười to.

      A... ta thấy hoa nở xung quanh , nụ cười chói mắt quá... lắp vàng răng hay sao vậy nhỉ?

      Vâng, đây là ký chủ đầu tiên của ta.

      mỹ nhân vô cảm chút và sở hữu nụ cười chói sáng hơn vàng...



      *máy tính của tui cuối cùng cũng trở lại a ~*
      Chương 2: Rút ra bài học

      "Này tiểu hệ thống, bước ra đây nào." Nam nhân cười ha ha. "Ta là Mặc Nhân, ngươi tên là gì, ta nghe nào."

      "Ta, ta là Thiên Nhi... " Ta loay hoay, tìm được cách để bước ra bên ngoài.

      "A!" Đột ngột gian thay đổi, ta rơi vào vòng tay của tên kia. Vòng ôm của rất ấm áp nha.

      Sao lại đột ngột hút khí thế kia.

      "Nữ nhân, ngươi rất đẹp!" Ta ngơ ngác nghe , lần đầu tiên có người khen ta đẹp ngoài bố mẹ ta đấy. Bởi từ đến lớn ta luôn bị bọn họ nhốt trong nhà, giáo luôn là người mù. Đến khi ta muốn ra ngoài tìm hiểu thế giới, họ luôn biến đổi khuôn mặt của ta. Họ nếu như vậy, ta bị 'tìm thấy'.

      "Làn môi hồng nộn, cái cằm hơi nhọn khuôn mặt cân đối xinh đẹp. Nhất là nơi này..." Môi hôn lên đôi mắt của ta."Tựa như cầu vồng thanh khiết nhất, thiê lương nhất."

      lại nở nụ cười xinh đẹp kia với ta.

      Chết hơn là ta đối mặt với nha, mắt ta mù mất thôi...

      "Rất đẹp!" khẳng định lại lần nữa, ta thấy trong đôi mắt gì đó chợt vụt qua, nó làm cho ta nổi cả da gà lên.

      Khi định cúi xuống làm gì đó với ta nữa, chợt có giọng rất dịu dàng vang lên.

      "Mặc Nhân, ngươi làm gì vậy?" ta đến bên ta và Mặc Nhân, cúi xuống nhìn ta.

      Đó là người đàn ông rất cao to, đôi mắt dịu dàng như nước, mái tóc bạc khẽ bay trong gió.

      dịu dàng nha, tựa như nhung lụa vậy...

      "Thúc thúc... " Ta thử gọi . Sao cứ nhìn ta chằm chằm như là muốn ăn sống ta vậy.

      "Lại nữa sao Đại ca, cái tính nhi khống của ngươi chữa nổi a..." Ấy, sao ngươi lại ôm ta chặt như vậy? Bộ có thứ gì nguy hiểm sao?

      Thúc thúc kia mặc kệ ánh mắt đề phòng của Mặc Nhân, cướp lấy ta từ tay , ôm ta vào lòng như ôm con nít vậy.

      " bé, con là tân hệ thống sao? Tên con là gì? Tên thúc là Đại Tâm, cứ gọi ta là thúc thúc a." vừa hỏi, vừa hôn lên má ta.

      "Là Thiên Nhi ." Ta trả lời . kì lạ, tại sao cứ gọi ta là bé vậy.

      "Thúc thúc~ Sao lại gọi con là bé? Cho con cái gương!" Ta bây gìơ mới nhận ra thay đổi của mình. Tại sao bọn họ lại nâng ta lên dễ dàng như vậy? Hơn nữa cái giọng của ta bây gìơ nha, mềm nhũn~

      Thúc thúc kia đột nhiên cứng đờ, nhìn ta mà ánh mắt rất... nguy hiểm.

      Ta còn chưa kịp thắc mắc, cái gương xòe ra trước mắt ta.

      "Đây nhóc con, cho ngươi." Ta nhận chiếc gương xinh từ bàn tay vô cùng xinh đẹp mới xuất .

      Ta nhìn thấy mình trong gương, chẳng khác gì ta lúc trước cả. Mắt vẫn to tròn, làn da trắng nõn hồng hào, vậy thôi a. Sao bọn họ nhìn ta như vậy?

      A... ta hơn vài tuổi, nhìn cứ như con nhóc 14, 15 tuổi vậy. Giọng của ta kì quái, mềm nhũn như có hơi sức gì cả, ta rất khỏe nha.

      "Nha, ngươi cầm đồ thiếp thân của ta, ngươi phải làm dâu của ta!" Giọng nghiệt khiến ta phải ngước mắt nhìn lên.

      Trời ơi! con nghiệt. Tóc đỏ rực rỡ, khuôn mặt đậm nét sắc sảo, cái làn môi kia... ngon miệng...

      "Ngươi con nhóc này, cần bày cái vẻ mặt thèm khát kia ra." kề sát tai ta."Rất nhanh thôi, khi có người, chúng ta bái đường, động phòng nha."

      " nghiệt, ta còn chưa biết tên ngươi, làm sao ngươi làm chồng ta?" Ta chớp chớp mắt nhìn , cất giọng mềm nhũn hỏi.

      "Ta là Thu Hiên, nhớ a: ta là chồng của ngươi!" nhìn ta với ánh mắt rất kì quái. Tựa như tình nhân vậy.

      "Thu ca, chị ấy phải để ngươi gọi như vậy!" Đột ngột ta lại bị lọt vào vòng ôm khác.

      "Chào chị, em là Bạch Tư." chỉ cao hơn ta cái đầu, khuôn mặt mang theo vẻ nam tính lại mất đáng .

      "Đừng lo, có em ở đây, mấy tên kia xơ múi được gì đâu chị à." Ta nhìn ánh mắt cong cong của , sống lưng tự chủ cứng lại.

      Ta từng thấy ánh mắt này.

      Khi ba leo lên người mẹ chơi trò 'hắc hưu hắc hưu' kia, ông cũng dùng ánh mắt này nhìn mẹ.

      Mẹ bảo đó gọi là 'chiếm hữu'. Khi đến đó vẻ mặt của mẹ thường rất đặc sắc, có tức giận, ngượng ngùng và ừm... thèm khát.

      Ta đưa ra kết luận, 4 ký chủ của ta đều rất nguy hiểm nha, nên trêu chọc ai hết!



      Chương 3: Chết, sắp bị ăn rồi...

      "Mà đây là đâu?" Ta chớp chớp mắt hỏi họ.

      "Đây là gian riêng của hệ thống, hay có thể gọi là nhà của em." Mặc Nhân nhìn ta mỉm cười.

      "Ta muốn ra ngoài!" Ta thực muốn ra ngoài xem thế giới bên ngoài như thế nào a, là đại hay cổ đại, hay thậm chí là tương lai...

      "!" Cả 4 tên kia đồng thanh trả lời ta.

      Ta rất muốn ra ngoài mà...

      "Trời, sao lại khóc?" Thúc thúc Đại Tâm vội vàng bế ta lên, ngón tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt ta.

      Bạch Tư hất tay của thúc thúc ra, liếc mắt nhìn .

      "Ta muốn ra ngoài mà... ta lúc trước rất ít khi được ra ngoài... hức..." Ta hiểu sao ta chỉ muốn cách rất bình thường, ra khỏi miệng lại là cái tiếng nấc làm nũng là sao.

      "Được a!" Thúc thúc Đại Tâm gật đầu cái rụp. Thúc thúc tốt nha...

      "Thôi được, Bạch Tư, lúc đó chú dịch dung cho Thiên Nhi là được!" Mặc Nhân cũng tốt!

      "Thu Hiên, kiếm đồ ăn cho Thiên Nhi, nhanh!" Thúc thúc nhéo nhéo má ta, chân lại đạp nghiệt qua 1 bên.

      Yên nghiệt ấm ức chạy , lúc qua ta còn liếc mắt đưa tình 1 cái.

      "Thiên Nhi, có biết cách vận dụng hệ thống ?" Mặc Nhân hỏi ta.

      "Sơ sơ, ít chức năng chính như nhiệm vụ, cửa hàng, thí luyện, v...v..." Ta lẩm bẩm, mình quá ngốc mà, hệ thống vô dụng...

      Nghe ta đến mấy chữ cuối cùng, mắt bọn họ tỏa sáng như cái đèn pha. Ta có cái gì kì lạ sao?

      Đầu tiên là Bạch Tư, đá bay thúc thúc và Mặc Nhân, ôm chặt lấy ta.

      "Chị, tạo cái gian thí luyện cho em . Nhớ là cần phải có giường nha."

      Ta nhìn cười hắc hắc mà rùng mình, thế nhưng lệnh của ký chủ là được cãi a, hic hic...

      "Tạo lập gian."

      Ta và mờ dần trước ánh mắt tức tối và cam lòng của thúc thúc và Mặc Nhân.
      Sao bọn họ nhìn tức tối thế kia?

      [Xoạt]

      Ta và Bạch Tư xuất trong gian kì lạ, nơi nơi là sóng biển xanh biếc. Mà ta và đứng bên cạnh chiếc giường rộng rãi, nổi lềnh bềnh mặt biển.

      "Tư... đây là đâu?" Ta hoảng sợ hỏi .

      "Đây là gian thí luyện mà chị tạo ra đó, cũng là nơi mà em và chị có thể... ở riêng với nhau." Bạch Tư thần bí mỉm cười.

      Có phải ta hoa mắt hay sao ấy, ta thấy trong cái nụ cười kia là ánh mắt vô cùng nham hiểm.

      ôm chặt lấy ta, ngả mình giường.

      "Chị có biết, em chờ chị lâu đến thế nào hay ..." ôm chặt ta thủ thỉ như mớ.

      "1000 năm, vất vả như vậy, cuối cùng cũng..." lại tiếp tục những lời vô nghiã.

      "Thế nhưng tạo sao, lại chỉ có mỗi mình ta nhớ..." đến đó, ta đột nhiên cảm thấy hơi đau ngực, cảm giác như bị ai đó giằng xé vậy.

      "Lần này, em để chị rời khỏi em..." đột nhiên như phát cuồng, mở mắt, ôm chặt lấy ta.

      Bờ môi non mịn lại mang đầy hương vị đàn ông xâm nhập khoang miệng, đó là xâm chiếm cuồng dã.

      Tay dọc theo cơ thể ta, sờ đến những nơi bí nhất, sâu kín nhất.

      "A... đừng đụng... ngứa~" Ta đỏ mặt cố thoát khỏi .

      hơi ngừng lại, đôi mắt mang theo ý cười nồng đậm." là buồn cười, trước kia chị rất ngưu bức, lẳng lơ, chuyên chọc hoa đào, hôm nay lại tiểu bạch, ngốc nghếch như vầy..."

      lại hơi trầm ngâm lẩm bẩm, tay và môi cũng yên, chạy dọc theo cơ thể ta.

      "Tuy rằng nhớ gì thế nhưng bọn họ vẫn y như vậy, gặp chị liền lộ đuôi sói. Vậy nên ta phải tranh thủ bước, khi mà bọn họ vẫn chưa nhớ ra... ăn sạch chị..."

      ________________________________________________________________________________________________
      Nha nha, chương kế là cảnh H a, ai xem được chớ click~

      Mn thích nhớ vote và com ment ủng hộ nha, thấy nhà mình vắng hoe à...

      Vote càng nhìu ta viết càng nhìu H á, hắc hắc hắc...

      Chương 4: Trầm mê.(H~ thượng)

      Bạch Tư hít lấy hít để cơ thể ta, môi lưỡi hôn lên rừng tấc da , nâng niu ta tựa như trân bảo vậy. Đột ngột, nắm lấy ngực ta, hơi nhéo.

      "Á ~ ngươi xấu..." Ta nức nở nhìn , lại biết mình câu người bao nhiêu khi nhìn người ta với ánh mắt này.

      Bạch Tư hơi ngừng lại, khẽ hôn lên trán ta rồi lẩm bẩm."Tiểu tinh..."

      "Nàng biết , mùi hương này, chính nó, tinh khiết như hoa sen lấm bùn nhưng lại dụ hoặc ma mị như cầu nhân khi dễ. 1000 năm trước, nàng dùng nó để quyến rũ bọn ta, khiến bọn ta trầm mê nàng, rồi khi mất , lại đau đớn, lại điên cuồng tìm lại nó." nhìn vào ta, đôi mắt ấy chứa trầm luân, bi thương và cả tuyệt vọng.

      Ta có thể cảm nhận được trái tim mình rung lên, tựa như nó bị đôi mắt bi thương này, nắm chặt...

      "Nhưng hôm nay, ta tìm lại được nó... " Ánh mắt lại đột ngột thay đổi, đầy dục vọng và chiếm hữu nhìn thẳng vào đôi mắt ta.

      "Khi ấy suýt chút nữa ta thua vì chậm chân, hôm nay, ta là kẻ đầu tiên ghi dấu lên nàng." Ta hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mắt. Phút trước là thiên thần bi thương tuyệt vọng, bây gìơ lại là con ác quỷ nhe răng về phía ta.

      hôn lên cổ ta cách dịu dàng đột nhiên cắn lên cổ ta, rất sâu, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ đôi môi của , dị như thiên thần bị máu vấy bẩn.

      Ta rưng rưng nhìn ." Xấu xa... ta đau... hức hức..."

      nghe vậy hơi cười cười, lưỡi linh hoạt liếm lấy vết thương của ta, liếm đến từng giọt máu . Dường như muốn uống hết máu của ta vào bụng vậy.

      Tay lần mò thoát quần áo của ta và , tay khác vẫn giữ chặt ta như gọng kìm, sợ ta bỏ chạy mất.

      Đôi môi chạy dọc cơ thể còn mảnh vải của ta, tay cũng khắp cơ thể ta, là muốn trêu chọc ta đây mà.

      "Đừng mà, khó chịu..." Ta đỏ mặt, bàn tay giơ lên muốn đẩy ra.

      "Cái miệng khẩu thị tâm phi..." Hân cười cười, môi chuyển dời lên môi ta, hút lấy lưỡi ta.

      Bàn tay lần xuống bên dưới của ta, khẽ giật cái, chiếc váy ngắn rớt xuống, để lộ hạ thể mặt quần của ta.

      "A!"

      Tổng hệ thống kia vô sỉ, cư nhiên ra chỉ thị cho mặc quần áo lót.

      "Ha ha, tiểu hệ thống dâm đãng..." hiểu sao đột nhiên tức giận, vỗ cái 'chát' vào mông ta.

      "Hức... sao đánh ta..." Ta mếu máo hỏi . Tên độc ác tính khí thất thường này...

      " mặc quần là để tiện quyến rũ nam nhân đúng . ngờ suốt 1000 năm mà cái tật thích quyến rũ đàn ông của ngươi cũng thuyên giảm." Khuôn mặt đen sì sì, tức giận trừng mắt nhìn ta.

      "Được... hôm nay ta chịu khó chút, thỏa mãn người chị dâm đãng phong tao này vậy..." rút thứ to lớn sừng sững kia, khẽ động thẳng vào ta, lực lớn đến nỗi ta cũng phải oằn mình theo .

      Hình như cái tấm mành kia bị chọc thủng mất rồi.

      "Hức~ đau quá... a!" ngậm lấy đầu ngực ta, điên cuồng mà mút mát, tay kia nắn bóp bên kia ngực, tay khác thò vào miệng ta, nắm lấy đầu lưỡi của ta. Thân mình đè lên ta, thúc ra đẩy vào liên tục.

      "A...a... nhanh quá... làm ơn chút..." Ta thở hổn hển theo nhịp điệu của , tinh khi nóng hổi va chạm vào vách tường như đánh sâu vào đầu ta, tạo ra đê mê vô hạn.

      "Đừng~" Ta hoảng sợ nhìn cười xấu xa, luồn ngón tay vào nơi ấy của ta.

      "Ah..." Ta bị khoái cảm vùng lên đánh úp, lên cao trào lần đầu tiên, xụi lơ nhìn tầm mắt hóa trắng.

      Những tưởng được nghỉ ngơi đôi chút, giọng của ác ma lại thầm bên tai ta.

      "Nha, ta còn chưa xong a, nàng ngủ thế nào được?"

      Mông bị nhéo cái, đau đớn tê dại khiến ta mờ mịt tỉnh lại.
      Khủng Long thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Mê muội (H~hạ)

      Ta mờ mịt nhìn , lần đầu của ta nha, rất mệt mỏi. Đột nhiên tầm mắt ta nhìn thấy cái nơi còn hiên ngang kia ta hiểu ra.

      "Ha, hiểu chưa ngốc tử?" Bạch Tư ôm lấy ta, hơi thở nam tính vừa dịu dàng lại tràn đầy chiếm hữu phả vào mặt ta ấm áp.

      "Chắc nàng nhớ, lần đầu tiên ta gặp nàng chính là ở trong lòng đại dương sâu thẳm, thiên sứ thánh khiết lơ lửng trong lòng biển xanh kia chiếm trọn trái tim ta ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy." ôm chặt ta, nhấc ta dậy khỏi chiếc giường lớn, bên dưới chiếc giường là mặt biển xanh thẳm.

      "Ta cho đến bây gìơ vẫn luôn tiếc nuối điều." Khuôn mặt thiên sứ thoáng chốc bị thay thế bởi nụ cười ác ma."Tại sao hồi đó đem em ra.... luôn ấy nhỉ? đáng tiếc... Hôm nay chúng ta duyệt lại lần nhé?"

      "A... cần..." Ta cuống quít kéo lấy tay nhưng muộn rồi, cả hai ngã xuống mặt biển. Lần này chúng ta hề nổi lên mà bị chìm xuống lòng đại dương.

      Dòng nước lạnh dịu dàng miên man làn da ta và , chẳng có tác dụng làm giảm nhiệt chút nào mà dường như chỉ càng làm nó thêm nóng rực. Trong cơ thể vô lực của ta lại bắt đầu xuất thứ cảm giác quỷ dị đó, mà hô hấp của Bạch Tư lại ngày càng dồn dập bên tai ta. kì lạ là ta và ở dưới này vẫn bình thường tựa như người cá vậy.

      Bạch Tư mỉm cười, nắm lấy tay ta mà áp lên nơi đó, ... mất mặt. Nó vừa là to mà lại vô cùng cứng rắn. Ta hiểu nổi sao cái bông hoa xinh của ta lại chịu nổi nó vùi dập cơ chứ?

      Nghĩ đến việc lúc nãy ta chính là bị cái thứ to khủng khiếp này chọc đến lên thiên đàng, mặt ta càng đỏ rực, hạ thể cũng càng nóng rực, hơi có gì đó ẩm ướt.

      Bạch Tư nhìn thấy ta như vậy đột nhiên lên cơn động kinh, bá đạo hôn ta, cắn môi ta như thú dữ.

      " tinh!" hậm hực với ta như vậy, cái tay cũng bắt đầu mơn trớn ta. Xúc cảm trong nước khác hẳn với bình thường, ngoài đôi môi và bàn tay ra, ta có cảm giác như từng dòng nước này cũng kiều mà vỗ về ta vậy.

      Lửa, càng ngày càng bị đốt cháy lên.

      "A... ta..." Ta rất muốn với rằng ta muốn , muốn có được cảm giác phiêu du mây bay kia, muốn thứ ấy của đâm thẳng vào nơi đó của ta, mạnh, thô bạo.

      Thế nhưng... quá xấu hổ...

      Bởi vậy ta chỉ có thể tha thiết mà nhìn . hiểu ý ta mà, đúng Bạch Tư?

      "Tiểu tinh ngươi, dù cho diện mạo thay đổi thế nào nhưng cái tính dâm đãng này lại thay đổi được. Quả là muốn người ta líu lưỡi mà." Bạch Tư ánh mắt ngày càng trầm trọng, hô hấp ngày càng thô bạo.

      Cuối cùng cũng nhịn nổi nữa, dùng thứ thô to mà ta ao ước thiết tha kia đâm thẳng vào nơi nhạy cảm nhất của ta.

      "A... hức~ ... sảng khoái... hức..." Ta ôm lấy cổ rên rỉ, mặc kệ chà đạp tiểu huyệt nhắn.

      Nha, cảm giác này tuyệt vời, dễ khiến người ta mê muội, tựa như thuốc phiện vậy. Biết nó nguy hiểm như thế nào đằng sau cái vẻ rực rỡ kia, thế như lại bị nó dụ hoặc, thể cưỡng lại, rồi cuối cùng ỷ lại nó, bị nó khống chế, thể sống nếu thiếu nó.

      "A... mạnh lên nữa Bạch Tư, Bạch ca ca, Tư ca ca... mạnh nữa ..." Ta phun ra những lời vô cùng dâm đãng bên tai tựa như ấy là bản năng của ta, ta làm nó cả ngàn lần, ta thừa nhận, quả mình rất là có thiên phú dâm đãng .

      À , có lẽ ta dâm đãng như lời mất rồi.

      thúc vào ta càng lúc càng nhanh, càng mạnh bạo, lửa nóng trong cơ thể ta lại càng ngày càng lớn, tiểu huyệt cũng bắt đầu muốn phóng thích, cảm giác lúc trước ập đến càng lúc càng gần.

      "A... ha... ta... " Chưa kịp thông báo với , cỗ chất lỏng ấm áp thẳng vào nơi nhạy cảm nhất của ta, cao trào ập đến trong nháy mắt khiến ta lại hôn mê lần nữa.

      Thế nhưng ta lại biết rằng, trước khi hôn mê, miệng mình là nụ cười vì được thỏa mãn cơn thèm khát, dâm đãng đến mức khiến cho ai đó chảy cả nước miếng, phải cắn răng tự xử.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

      H a~

      Thấy hay nhớ cho vote và comment nhé!!!

      Thân : 333









      Chương 6: Tham chiến!

      Ta mê man suốt mấy tiếng, khi lờ mờ tỉnh dậy, vọng vào tai ta là tiếng cãi nhau giận dữ của thúc thúc Đại Tâm với Mặc Nhân.

      "Ta biết nhà ngươi đói khát con bé nhưng tại sao lại đến mức này hả? Ngâm trong nước biển suốt mấy tiếng với cơ thể yếu ớt này, ngươi có nghĩ cho nó ?" Thúc thúc ôm chặt ta, tựa như sợ rằng ta biến mất.

      "Bạch Tư, ngươi nên xem lại bản thân mình. Tiểu công chúa mê man suốt mấy tiếng rồi." Mặc Nhân lạnh lùng . Qua khẩu khí của là ta biết rất giận dữ. Lo lắng cho ta phải ?

      "Đừng... Ta sao..." Ta nhìn thấy vẻ mặt xám ngắt của Bạch Tư, nhịn được mà lên tiếng.

      "Thiên Nhi..." Thúc thúc giật mình, khuôn mặt lo lắng kề sát bên ta. Nhìn thấy ta tỉnh giấc thực , mỉm cười ngẩn ngơ."Ta thực rất lo lắng cho con."

      Nhìn khuôn mặt tuấn tú vì ta mà lo lắng đến tiều tụy, tim ta hiểu sao lại nhói lên cái."Thúc thúc, cảm ơn ngươi lo lắng cho ta."

      Đại Tâm thúc thúc nhìn ta cười mà ngẩn ngơ tiếp."Thiên Nhi ngươi vô cùng khả ái a..."

      Mặc Nhân bên cạnh thấy vậy, miệng bật ra 2 từ "Nhi khống."(thích trẻ em)

      Ta muốn ngồi dậy, bên dưới chợt truyền tới cơn đau rát khiến ta phải nhíu mày.

      "Thiên Nhi..." Thúc thúc, Mặc Nhân và Bạch Tư lao đến đỡ ta. Bạch Tư lại càng tối đen mặt mũi. Nha, lại cảm thấy có lỗi sao?

      "Bạch Tư, ta chỉ hơi đau mà thôi..." Tay ta đặt lên tay , muốn an ủi cần cảm thấy có lỗi.

      "Xin lỗi, ta quá lỗ mãng rồi..." Bạch Tư hôn lên má ta, vẻ mặt lại càng chua sót."Ta chỉ là... quá sợ hãi mà thôi."

      Sợ hãi sao? Ta thực hiểu.

      "Các ngươi làm gì vậy? Ta về rồi đây!" Thu Hiên nghiệt trở về với rất nhiều đồ ăn, chợt thấy ta mặt mũi tái nhợt nằm trong chăn cùng vẻ mặt lo lắng của 3 người kia, chạy như bay đến bên cạnh ta.

      "Tiểu nương tử, ngươi bệnh sao?" nghiệt lo lắng xem xét ta, khuôn mặt quyến rũ lại phá lệ lên vẻ lo lắng. là, nghiệt cũng điển trai vô cùng!

      "Là ta... khiến nàng như vậy." Bạch Tư hề giấu diếm, ra nhanh chóng khiến ta đỏ mặt tía tai.

      nghiệt giật mình, sau hai giây, quả đấm giáng xuống mặt Bạch Tư."Ngươi! Ngươi quá tùy hứng! Tại sao ngươi..."

      "Vì ta nàng, có gì sao?" Bạch Tư nhìn thẳng vào ta, dịu dàng trả lời chất vấn của Thu Hiên tựa như thầm bên tai ta vậy.

      ta...

      Cả 3 tên kia vô cùng tức giận đột ngột như bị dội chậu nước lạnh, hoàn toàn dừng cử động.

      Mặc Nhân thả câu "Chết tiệt!" rồi bỏ ra ngoài. , hình như là cam lòng.

      Thúc thúc cũng đột nhiên cứng người lại, vòng tay cơ thể ta cũng có chút cứng ngắc. Ta có thể thấy, đôi mắt ôn hòa thường ngày lại mang đậm vẻ trầm cùng suy tư. nhìn xuống ta, dịu dàng thường ngày mất , thay vào đó là điềm tĩnh cùng nguy hiểm.

      "Thúc thúc..." Ta sợ hãi lay lay ống áo . Thúc thúc chợt giật mình như tỉnh lại khỏi cơn mê, ánh mắt nhìn ta lại trở về dịu dàng cùng ôn hòa như bình thường, còn có tia bối rối nữa.

      nghiệt kia cũng hạ tay xuống. Khuôn mặt trầm bất định."Được lắm, hôm nay ngươi thắng vì ngươi nhanh chân, ta phục!"

      Rồi đột ngột thay thế vào đó là khuôn mặt nham hiểm cùng gian xảo."Nhưng phải người nhanh chân nhất là thắng cuộc đâu nhóc. Ta, tham dự vào cuộc chiến này."

      Thúc thúc bên cạnh ta ánh mắt cũng chợt lóe, bên ngoài cũng truyền ra tiếng cười xòa.

      A... Sống lưng ta như bị điện giật, cả cơ thể đổ mồ hôi lạnh. Tuy rằng ta rất ngốc, thế nhưng bản năng lại cho ta biết, miếng thịt ta bị 4 con sói đói nhắm đến rồi.

      Bi ai quá...

      ________________________________________________________________________________________________

      Nha, bắt đầu từ hôm nay, cả 4 tên chính thức tham gia vào cuộc chiến.

      Cảnh báo bắt đầu từ chương này xuất của toys, 3P, 4P, thậm chí 5p...

      Thỉnh những ai chịu nổi hãy click back, nếu có cố gì nếu bạn lơ chuyện này, xin đừng ném đá Cá.

      Thêm nữa, rất hoan nghênh các bợn sắc nữ a~

      Tặng vote để có thêm thịt ăn hen~

      Chương 7: Bị ăn đậu hũ~(H~)

      Suốt tuần, ta bị bọn họ vỗ béo no tròn giường, là sắp mốc luôn rồi!

      "Thúc thúc~ ta muốn ra ngoài, trong này thiệt chán chết!" Thúc thúc Đại Tâm cả ngày ôm lấy ta như bảo mẫu, còn cách khác, ta chỉ có thể nài nỉ mà thôi.

      Đại Tâm thúc thúc ôm ta, nghe thấy ta vậy mặt lóe lên vẻ bí hiểm. Ôi... sao da gà của ta nổi lên hết vậy nè…

      "Nha, Thiên Nhi muốn ra ngoài sao?" Thúc thúc thủ thỉ bên tai ta, dịu dàng tựa như những ác quỷ dịu dàng lừa lọc con mồi, sau đó, ngụm nuốt sạch!

      Nhưng ta biết điều đó vào lúc quá muộn màng rồi, chỉ có thể chịu đựng để cho con ác quỷ đội lốt dịu dàng này vừa 'hắc hưu hắc hưu' người ta, miệng cười nham nhở vô cùng.

      Quay lại lúc ấy, ta bị lừa rất rất rất dễ dàng."Đúng vậy, ta ở trong này chẳng biết bên ngoài như thế nào cả!"

      Thúc thúc lại tiếp tục trưng cái bộ mặt dịu dàng kia, cho ta nghe những điều về bên ngoài."Bên ngoài rất là tuyệt vời đấy Thiên Nhi, cánh đồng hoa rực rỡ, thảo nguyên kéo dài bất tận, những con vật rất đẹp bay lượn đầy trời, rồi còn..."

      Lúc đó ta say mê tưởng tượng cái thế giới thần tiên của thúc thúc kể, chú ý đến cái vẻ mặt ngày càng hiểm của .

      "Thế nào, có muốn ra ngoài , Thiên Nhi?" Thúc thúc đặt ta ngang với , đôi môi quyến rũ kề sát khuôn mặt ta."Nếu muốn phải làm cho ta vui nha..."

      Ta chớp chớp mắt nhìn , hôn lên má cái 'chụt' rồi dùng đôi mắt long lanh để nhìn . Ta rất muốn ra ngoài để ngắm xứ sở thần tiên đó.

      Vậy mà thúc thúc lại mang vẻ mặt bất mãn, chỉ vào bạc môi khiêu gợi của ."Ta, là muốn nơi này..." rồi chỉ xuống nơi hơi cương cứng kia "Nơi này nữa, được vui vẻ nha!"

      Thịch.

      Lại nữa, cái cảm giác kì quái hôm trước lại đến. Tim đập nhanh hơn, miệng khô khóc thèm khát, cùng cái nơi bên dưới cũng bắt đầu ẩm ướt thôi.

      "Thúc thúc... ta cảm tháy rất khó chịu~" Ta nắm láy tay , ấp lên má mình. A, dịu ít.

      Thúc thúc đột nhiên nuốt nước bọt cái ực, miệng lẩm bẩm "Dâm đãng." rồi đè ta ra, điên cuồng mút mát môi ta.

      Dâm đãng sao... tại sao ai ai cũng ta dâm đãng. Thực ta rất dâm đãng sao?

      Thúc thúc hôn ta rất dịu dàng, giống như những cơn gío mơn man da thịt vậy. Thế nhưng nó lại rất dễ dàng khiến cho đầu óc ta mụ mị, mơ màng mặc cho cắn nuốt.

      "Ngươi tiểu huyệt vẫn chưa khỏi, ta phải làm sao đây nhỉ?" Thúc thúc sau khi hôn chán chê mới rời khỏi ta, gãi gãi mái tóc bạc.

      Rồi chú ý đến cái miệng của ta còn mở to mà thở dốc, ít nước trong suốt còn vương bên miệng, sắc mặc lại càng thêm trầm. " tinh, là do ngươi tự chuốc lấy!"

      Ta sao? Ý ngươi là gì, thúc thúc?

      cởi bỏ chiếc áo vướng víu, đem cương cứng của lộ ra ngoài.

      Thánh thần ơi, sao mà to quá thế? Ta rất là sốc đó!

      "Nha, miệng bên dưới được, vậy ngươi hãy dùng cái miệng bên làm ta vui ." Thúc thuc vân đạm phong kinh đứng đấy, vậy mà miệng lại ra những từ vô cùng, vô cùng hợp hình ảnh.

      Cả thứ tho to đặt trước mắt ta nữa.

      Bên dưới ta lại bắt đầu ẩm ướt, môi lưỡi khô nóng. chần chừ, ta cầm là nó, bỏ vào miệng của ta. Rồi bắt ta quỳ xuống, liếm láp nó.

      "Hừm... dâm đãng hết cứu nổi!" Thúc thúc cười khanh khách, những lời tục tĩu hạ nhục ta.

      Tại sao... tại sao ta lại càng cảm thấy hưng phấn cơ chứ?

      "Ưm..." Ta nhớ lại mấy hình ảnh mà mẹ ta thường làm với bố. Dùng đầu lưỡi này, răng này, ngậm bên này này, mút chỗ kia này.

      Tiếng 'chụt chụt' dâm đãng còn lan ra khắp phòng nữa chứ.

      "Hừ!" Thúc thúc có vẻ vừa lòng, nắm lấy tóc để giữ chặt đầu ta lại, thứ kia cũng điên cuồng thúc vào." tinh nhà ngươi có phải cũng hay phục vụ người khác hả? Nếu tại sao mà ngươi lại có thể thuần thục như vậy chứ?"

      Miệng ta bị thứ kia bịt kín, chỉ có thể "Ư... a..." mà thôi.

      " tinh!" Thúc thúc mắng câu rồi thúc cái mạnh vào miệng ta, bắn ra thứ chất lỏng kia, vừa đủ giải khát cho ta.

      "Ư~"

      Bên dưới bụng cũng là trận co rút, hình như có thứ gì đó đựơc giải thoát trong ta, cảm giác thoải mái cùng khoái cảm hôm trước cùng lúc đánh úp vào.

      Dưới ga giường mà ta quỳ, tiểu huyệt chảy ra thứ nước kì lạ ướt đẫm vùng.

      Kiệt sức, ta nằm phịch xuống giường, mặc kệ thứ chất lỏng dinh dính của thúc thúc ướt đẫm khuôn mặt ta.

      "Ực..." Thúc thúc lại nuốt nước miếng lần nữa, vội vàng tìm khăn lau cơ thể ta." tinh nhà ngươi, nếu cẩn thận làm ta nổi thú tính lần nữa, người chịu khổ là ngươi đấy!"

      Ta thực hề biết lúc này mình câu nhân như thế nào, bởi ta vẫn còn chưa hoàn hồn sau cơn sóng khoái cảm vừa rồi.

      Môi đỏ như tinh bởi vừa bị thứ to lớn kia sáp, chất lỏng dâm mị bao quanh khuôn mặt, dâm đãng vô cùng. Khuôn mặt ửng đỏ mê người cùng cặp mắt mê man kia, thực là có thừa dâm đãng mà.

      Nếu bị người bắt gặp bây gìơ toi rồi.

      "Cạch!"

      Ừm... bị bắt tại trận mất rồi...

      ________________________________________________________________________________________________

      Cảnh báo màn sau 3p đóa nhóa!

      đọc được đừng click nha *_*

      Vote và com nêu mn thick nhá nhá nhá ^_^




      Chương 8: Mặc Nhân, ngươi thể quân tử chút sao?(H - 3P - thượng)

      ràng, bước vào là mặt lạnh Mặc Nhân. Mặt chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả, chẳng lẽ...

      "Ha, tiếng rên rỉ của ngươi là rất dâm đãng đấy tiểu công chúa!" ngồi đến bên giường, ôm ta vào lòng. Ngón tay khẽ quẹt ít thứ dinh dính người ta, nhìn ngắm nó tựa như đánh giá bảo vật vậy.

      Ta đỏ mặt nhìn , bụng dưới lại bắt đầu ngứa ngáy khó nhịn. Ta là bị bọn họ làm cái gì lên người thế này?

      "Lại động tình?" ngạc nhiên nhìn ta, tay khẽ búng lên đầu ngực khiến ta run rẩy hồi.

      "Ta... ta khó chịu thôi mà..." Ấm ức, ta trừng mắt ,yếu ớt phản kháng.

      Mặc Nhân ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm, nhìn ta tựa như con sói đánh giá con mồi vậy. Thế nhưng, ta lại càng cảm thấy nóng bức, ngứa ngáy trong lòng, bên dưới nhói lên dữ dội.

      "Đừng nhìn ta nữa... " Tay bé muốn đẩy ra, lại vô sỉ ngậm lấy nó.

      "Mặc Nhân..." Ta muốn rút tay ra khỏi miệng , thế nhưng lại dùng lưỡi cuốn lấy ngón tay ta, liếm hết mọi nơi, từng cái móng tay, ngón tay .

      Ôi, cơ thể ta ngày càng nóng bức đến kì lạ.

      Lúc ta cố gắng thoát khỏi cái lưỡi kia, thúc thúc bước vào cùng với chiếc khăn tắm, tối sầm mặt mũi nhìn ta nằm trong lòng Mặc Nhân.

      "Ta còn tưởng ngươi bị mắc bệnh thích sạch , làm mấy chuyện đó bẩn như thế này đâu nhỉ?" Đại Tâm thúc thúc châm chọc nhìn Mạc Nhân, ánh mắt giận dữ đảo qua bàn tay chịu tội của ta.

      chỉ mới nhìn ta lúc, nơi kia dựng đứng lên khiến ta đỏ mặt kinh hãi. vẫn chưa mặc quần áo a!

      "Ha, vì ta thích Thiên nhi mà thôi, có sao đâu." Mặc Nhân tà tà cười, môi lưỡi cũng buông tha tay ta. Bàn tay bị mút mát đến đỏ luôn rồi."Mà Đại ca, ngươi cũng nên xem lại bản thân mình . Cái đó nếu thỏa mãn có hại cho sức khỏe đấy..."

      Thúc thúc và Mặc Nhân ánh mắt đối chọi nhau, ai yếu thế. Chợt bọn nở nụ cười quỷ dị quay về phiá ta, khiến ta cảm nhận được nguy hiểm vô cùng.

      "50-50?"

      "Được!"

      hiệp nghị được kí kết, giác quan thứ sáu của ta báo động: chạy ngay đồ ngu!

      Thế nhưng cơ thể lại mềm nhũn, mặc hai người bọn ôm vào lòng, môi lưỡi tay chân làm loạn. Nhục nhã nhất là ta lại có cảm giác khát khao mong chờ vô cùng, muốn bọn họ nhanh chóng giúp ta thỏa mãn khỏi bức bối và khó chịu liên miên.

      "Hức... đừng cắn..." Cố gắng ngăn chặn nhưng lại yếu ớt vô cùng, có cảm giác như khích lệ bọn họ vậy. Ngực bị Mặc Nhân gặm mút đến sưng đỏ, lưng lại in lên dấu cắn rất ràng của thúc thúc.

      "A... đư..." Mặc Nhân dùng hai ngón tay thô bạo chặn lấy miệng ta, nước miếng kịp nuốt tràn cả ra bên ngoài.

      "Liếm nó, tựa như ngươi phục vụ lúc nãy! " Mặc Nhân cười rất vô lương, ngón tay khuấy đảo trong miệng ta.

      Dưới dâm uy của , ta chỉ còn cách nghe theo lời , xem tay giống như thứ thô to kia mà mút mát, thỏa mãn .

      "Ha, dâm đãng!" Mặc Nhân khẽ kêu rồi cầm tay ta, bắt nó nắm lấy thứ cương cứng của .

      "Thấy , ta rất là suy nghĩ cho ngươi đấy. Tiểu huyệt thể phục vụ ta ngươi phải dùng tay giúp đỡ ta chứ?" Giọng vẫn như vậy, lành lạnh mà nguy hiểm, cho phép phản kháng.

      Ta lại bị khuất phục, hai bàn tay bé nắm lấy của , ra sức ma sát lên xuống.

      Đột ngột, thúc thúc vốn im hơi lặng tiếng bên sau đột nhiên vào hoa cúc bé của ta, rất đau...

      "Hức... các ngươi tra tấn ta..." Ta khổ sở chống đỡ điên cuồng ra vào, miệng và tay lại cố gắng thỏa mãn kẻ vô sỉ đằng trước.

      Đúng vậy, chạm vào nơi đấy của ta, lại khiêu khích ta, khiến ta ngứa ngáy, điên cuồng thể phát tiết.

      Các ngươi ... ti bỉ!
      Khủng Long thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Chương H mừng năm mới a~

      "A...hức...đau quá..." Ta bị bọn họ hành hạ cả miệng bên lẫn bông hoa cúc bên dưới, khoái cảm lúc trước hòa lẫn cùng với đau đớn, vô cùng vô tận kích thích đánh vào trong ta.

      Thế nhưng mặc kệ ta kêu khóc thế nào, thúc thúc và Mặc Nhân vẫn liên tục ra vào trong ta.

      Miệng bị hai ngón tay của Mặc Nhân khuấy đảo ngừng, nước miếng trong suốt chưa kịp nuốt lan tràn ra khắp khóe môi, từ từ trượt xuống cổ ta dâm mĩ vô cùng. Mặc Nhân vô sỉ vậy mà sà đến bên ta, thè lưỡi liếm hết tất cả nước bọt cổ và môi ta, phát ra tiếng liếm mút làm người ta đỏ mặt tía tai.

      "A... Từ Từ..."

      Thúc Thúc luận động đằng sau càng điên cuồng hơn, tần suất càng lúc càng nhanh, càng nhiều. Ta biết sắp đến và ta cũng vậy.

      Mặc Nhân thấy ta bị thúc thúc hấp dẫn chú ý, bực bội nắm lấy tóc ta, ngón tay càng thêm nhanh và mạnh ra vào miệng ta, đầu lưỡi bị nắm lấy mà trêu đùa, tựa như cố bắt giữ ta lại vậy.

      "Nhanh tay lên nào tiểu công chúa, nếu ngươi giúp ta lên đỉnh đừng nghĩ đến chuyện được thoải mái nha..." Mặc Nhân thủ thỉ bên tai ta, thứ kia của càng thêm cương cứng dọa người tựa như uy hiếp ta vậy."Hức...a... ta biết... Ah!!!"

      Người bên sau ra vào càng thêm quyết liệt, cực khoái càng thêm đánh sâu vào ta, khiến cho đầu óc ta càng thêm mông lung, hãm sâu vào tình ái. Bàn tay ta cũng tự động ma sát thứ kia của Mặc Nhân thêm nhanh, muốn đem cho thứ cảm xúc ham muốn giống như ta vậy.

      "Hừ... dâm đãng..."

      Mặc Nhân vẻ mặt hưởng thụ, nhưng cũng quên mắng ta dâm đãng. Ta biết đúng, ta dâm đãng...

      Bởi vậy, cho ta thêm nữa . Cảm giác phiêu bồng khó quên được kia...

      "A!!!"

      Thúc Thúc cuối cùng cũng phóng thích vào bên trong ta, đem dòng nước kia đánh thẳng vào điểm cực khoái, cũng đánh thẳng vào tâm trí ta khoái cảm khôn cùng, vứt ta vào tình dục vô bờ bến.

      "Hừ..."

      Mặc Nhân cũng hừ tiếng thoải mái, đem của phóng thích lên tay ta, thậm chí có ít còn vương lên ngực và mặt của ta.

      Khung cảnh dâm mỹ vô cùng ấy cũng khiến ta chìm vào cảm xúc thỏa mãn kia, dòng nước trong cơ thể chảy ra, tựa như... nước tiểu vậy...

      Ôi...

      trải nghiệm cảm giác này đến mấy lần, thế nhưng nó vẫn còn khiến ta rất ngượng ngùng. Cảm giác mà cả thân thể lẫn tâm hồn bị quăng vào giữ biển khơi, đắm mình trong những cơn sóng bất tận, nó thực rất dễ làm người ta nghiện.

      Kiệt sức, ta mặc kệ hai kẻ vừa làm mưa làm gió cơ thể ta kia, nằm dài giường mà tận hưởng dư vị còn sót lại sau cơn cao triều.

      Sau 5 phút, 2 tên đó mới nhớ đến nạn nhân tội nghiệp là ta, thúc thúc Đại Tâm vội vàng dùng chăn cuộn tròn cơ thể ta lại tựa như con sâu tròn béo mũm mĩm rồi đem ta vào bồn tắm. Mặc Nhân dọn dẹp bãi chiến trường sót lại kia.

      Nha... Bọn ăn ý đến mức khiến ta nghi ngờ có lẽ bọn họ phân công từ trước, khi mà dùng sức hành hạ ta đến chết sống lại vậy.

      "Đem tiểu công chúa tắm táp cho sạch . Hai tên kia mà trở về, nhìn thấy cảnh này lại ủm tỏi cả lên. Nhớ rửa sạch bên lỗ sau nữa đấy, Đại thúc ngươi ..." Mặc Nhân lắc lắc đầu ngán ngẩm, phút chốc ta còn tưởng thương xót ta. Thế mà...

      "...thù dai nha. Đem cả hai "lần đầu tiên" của tiểu công chúa lấy ."

      A... xấu xa...

      "Chỉ là cái miệng và bông hoa cúc bé xinh kia thôi mà. Suy ra tên nhóc Bạch Tư kia vẫn lời chán đấy!"

      Nha, ta uy ngươi hai lần như vậy mà ngươi vẫn hậm hực với Bạch Tư ư thúc thúc. Ta bây giờ mới thấy ngươi cũng rất mọn a...

      _________________Đường phân cách đánh dấu hết cảnh H 3p nha~____________________________

      Các nàng duyệt lỗi chính tả dùm ta cái nha ^_^

      Mà, chúc mừng năm mới! (Tuy hơi muộn )
      Khủng Long thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: mưu của nghiệt

      Cuối cùng, thúc thúc Đại Tâm vẫn giữ lời hứa của mình. vừa lau sạch cơ thể của ta sau khi tắm xong vừa kể tiếp cho ta về thế giới bên ngoài. Cuối cùng ta mơ màng thiếp bởi mệt mỏi và lời hứa ngọt ngào của thúc thúc 'ngày mai, chúng ta ra ngoài nha...'

      Ta chỉ kịp 'ưm' tiếng rồi mắt nhắm lại. Ta biết, bản thân bỏ lỡ rất nhiều thứ chỉ vì giấc ngủ ngắn ngủi này.

      _______________________________________________________________
      "Bốp!" nghiệt Thu Hiên hung dữ tặng cho Mặc Nhân cú đấm. "Cứ nghĩ ngươi là kẻ biết giữ bình tĩnh nhất trong chúng ta, ngờ ngươi lại chẳng khác gì tên già hiểm với nhóc con bụng đen kia!"

      "Hắc... Ta có qua ta như vậy đâu?" nhàng phủi phủi áo, Mặc Nhân khách khí đá thẳng vào mặt của Thu Hiên."Ta để ngươi đánh ta vì muốn ngươi uất ức. Cơ mà ta là nhị ca của ngươi nha, vô lễ quả ngọt ăn đâu!"

      "Hừ!"

      "Sao? Vẫn còn uất ức?" Mặc Nhân nhướn mi, đá thêm cái vào mông Thu Hiên."Có trách phải trách ngươi chậm chạp đấy chứ! Nhắc nhở ngươi, chúng ta xuất phát chậm bước so với tên ranh con kia rồi, nếu ngươi còn chịu di chuyển, đừng trách bọn ta cho ngươi cơ hội..." rồi, quay người bỏ , mặc cho Thu Hiên còn ngẩn ngơ.

      "Chậm chân... tại sao nó lại khiến ta cảm thấy khó chịu... Chẳng lẽ là bởi ta vẫn còn chậm chạp đứng đây ư..."Ánh mắt nghiệt dần dần trở nên trầm tĩnh vô cùng, đại mưu dần hình thành...

      Nha, chậm chút có sao? Quan trọng là xem tâm của nàng bị ai nắm giữ trước tiên mà thôi. Mà ta, chắc chắn làm các ngươi kịp trở tay!

      Đừng coi thường ta a, Đệ nhất hái hoa tặc tử Thu Hiên ta đây có cả 1001 cách để khiến tiểu nương tử của ta hoàn toàn ghi nhớ hình bóng của phu quân ta đây...

      Hôm đó, Bạch Tư đột nhiên phát ra tấm mặt nạ da người mà bản thân phải rất vất vả mới chuẩn bị được cho tiểu Thiên Nhi bị mất tăm thấy đâu cả, chỉ có thể hậm hực cầm khuôn làm cái mới.

      _______________________________________________________________

      " có!"

      " thấy!"

      "Đây cũng có!"

      3 nam nhân vô cùng xinh đẹp nọ đột ngột xuất với bộ dáng vô cùng lo lắng, truy tìm khắp nơi bảo vật bị mất.

      "Tại sao chứ? Tại sao lại tìm thấy?" Đại Tâm thúc thúc bấn loạn vò vò mái tóc bạc khiến nó rối tinh rối mù cả lên, miệng luôn lẩm bẩm lo lắng.

      "Theo lý nàng làm sao thoát khỏi đây được? Chúng ta chỉnh sửa là ngoài 4 ký chủ ra ai có thể kích hoạt cổng ra vào kể cả hệ thống cơ mà? Kẻ thù của chúng ta cũng thể vào đây mà gây ra chút tiếng gió nào như vậy được!" Mặc Nhân liên tục lướt xem tùy chỉnh của kết giới, cố gắng tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra. Nhìn bình tĩnh đấy thế nhưng chỉ có mới biết lòng bàn tay của mình bây gìơ ướt đẫm mồ hôi đến mức nào.

      Bạch Tư lại lại trong phòng, nhìn hai kẻ mất bình tĩnh vô cùng, tên khác cố tập trung để giữ bình tĩnh. là, chỉ có vài ngày mà nàng khiến bánh xe cuộc sống của bọn lăn vào cái xó nào rồi cơ chứ?

      Cuối cùng cũng chuẩn bị xong cái mặt nạ cho nàng mà lại... Khoan, mất cái... Ngoài 4 ký chủ ra ai có thể kích hoạt...

      Bạch Tư giật mình trước khả năng này, nắm lấy vai đại thúc "Thu Hiên đâu? Tại sao lại có động tĩnh gì khi chúng ta thông báo khẩn cấp?"

      "A hả..." Đại Tâm chợt bắn mình ra khỏi dòng suy nghĩ chút." bảo là về thế giới của chút!"

      "Gì cơ?" Mặc Nhân phút chốc ngửi thấy mùi mưu khét lẹt, nhíu nhíu mi.

      "Hôm qua mặt nạ ta làm cho tiểu Thiên Nhi bị biến mất, hôm nay cùng Thiên Nhi cùng đồng thời mất tích, lẽ..."

      Cả 3 ngươì đồng thòi nhận ra ngay lập túc là con nghiệt kia giở trò, nghiến răng nghiến lợi xắn tay áo trừng trị tên bại hoại này.

      Nha, các ngươi quên mất là các ngươi cũng giở trò "đem người ăn riêng" này mấy lần rồi đấy, bây gìơ lại phỉ báng tiểu nghiệt là sao? Làm người mà thiệt xấu xa quá !!!

      _______________________________________________________________

      Ui ui ui, đừng trách cá mấy bữa nay chậm chạp nha. Sâu lười lên não mấy bữa nay rồi, cố gắng đánh đuổi nó đây ˋ﹏ˊ
      Chương 11: Thế giới của (1)

      Ta giấc mơ rất kì lạ.

      thiên thần vô cùng xinh đẹp, quyến rũ nhảy múa vướng vào cái mạng nhện, bị kéo về phiá vựa sâu vạn trượng heo hút thấy đáy. Ta vậy mà lại thể nhớ nổi khuôn mặt của ấy. Thứ khiến ta nhớ nhất chính là cảm giác nuối tiếc vô hạn.

      Tiếc nuối ư?

      ấy tiếc nuối cái gì?

      Tại sao ta cũng cảm thấy như vậy?

      Ta muốn được thấy nhiều thứ hơn nữa, muốn hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy như vậy, thế nhưng, mọi thứ lại biến mất trước mắt ta. A, ta tỉnh mất rồi...

      "Tiểu nương tử... ngươi sao chứ?"

      khuôn mặt vô cùng chọc người phóng đại ngay trước mắt ta, đánh bay cơn buồn ngủ lúc nãy. Này... ngươi có thể đừng lại gần ta như vậy ? Tim ta rất yếu nga~

      "Ta sao. Đây là... "

      Ta choáng ngợp...

      Trước mắt ta phải là khu vườn ấm áp với những tia nắng màu vàng tươi đẹp xuyên qua ngôi nhà lồng kính thủy tinh của 5 người bọn ta. Nó là khoảng trời đen vô tận kéo dài đến cuối đường chân trời màu tím sậm kì bí. Nơi này hoàn toàn hề tồn tại ánh sáng bởi lẽ bầu trời mịt mù kia hề có mặt trời.

      "Sao nào? Đây là thế giới của vi phu đấy, nương tử nàng cảm thấy như thế nào?" Thu Hiên nghiệt mắt xếch cong cong cười, ôm thốc ta lên rồi hôn lên má ta cái. Thế nhưng ta lại cảm nhận được gượng gạo trong cách hành xử của .

      Lần đầu tiên gặp 4 tên kí chủ này, ta hề bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp huyền bí của Mặc Nhân, ôn nhu dịu dàng của thúc thúc Đại Tâm hay cả ánh sáng thuần khiết của Bạch Tư, chúng cũng chỉ khiến cho ta thưởng thức bọn họ mà thôi. Bởi ta có thể nhìn thấu hết 3 người này, kể cả nội tâm đen tối của bọn họ.

      Thế nhưng con nghiệt trước mắt này lại khiến ta nhìn thấu.

      hề có ý xấu khi muốn tiếp cận ta. chỉ đơn thuần muốn ôm ta, ở bên ta mà thôi. Có thể , tên này là tên "thuần khiết" nhất trong cả 4 kí chủ - khi ấy ta nghĩ vậy.

      Nhưng hôm nay, khi ta nhìn vào đôi mắt của ta mới hiểu ra. có ai hoàn toàn chút khúc mắc nào trong tâm linh. Chỉ là có người biểu nó ra bên ngoài, kẻ khác lại giấu kín nó trong tim, treo mặt cái nụ cười giả dối che mắt người khác.

      " nghiệt, ta hề thích nụ cười của ngươi lúc này. Nó khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu!" Ta nhăn mày, túm tóc , kéo tai sát xuống miệng ta.

      hiểu sao, ta cực kì, cực kì ghét lúc này.

      Ta ghét giả dối của .

      Thu Hiên đơ người vài giây. Ta có thể thấy, trong mắt ý cười mất vô cùng nhanh chóng.

      "Ta muốn đem ngươi đến nơi này. Thế nhưng các ký chủ thể xâm nhập thế giới riêng của nhau nên ta mới bất đắc dĩ phải mang ngươi đến đây. Kể cả bọn họ cũng thể biết được bây gìơ ta và ngươi ở đâu." Giọng của có thể thể mất bình tĩnh của lúc này.

      Nụ cười biến mất, lộ khuôn mặt tái nhợt có sức sống.

      Thu nghiệt nở nụ cười còn là Thu nghiệt nữa.

      "Đây là "Thần phạt điạ ngục" , vùng đất của những thứ bẩn thỉu nhất, ghê tởm nhất. Cũng là nơi sinh ra ta." ôm ta dọc những vùng đất khô cằn nứt nẻ đầy sỏi đá, xác của động vật cùng thực vật khô héo trải đầy đường.

      Nơi mà sinh ra là đây sao?
      Chương 12: Thế giới của (2)

      Thế giới này chưa bao giờ có ánh sáng. Bởi thần , đây là nơi đày đọa những linh hồn sa ngã, nên ánh sáng là thứ cần thiết ở vùng đất tội lỗi này.

      Hơn 20 năm trước...

      "Tiện nữ nhân! Cơ thể giẻ rách này mà đáng giá 1 bát gạo sao? Đùa tao à?" Người đàn ông kéo xéc quần, khinh bỉ xua đuổi người phụ nữ còn nằm lăn lóc dưới đất. Điển hình của thế giới này chính là như vậy, người đàn bà nhu nhược yếu ớt còn đáng giá bằng bát gạo.

      Người đàn bà nghe thế bật dậy, dùng hết sức bình sinh kéo gấu quần của người đàn ông, ánh mắt đỏ ngầu van nài."Thưa ngài, xin hãy thương xót cho tôi... mấy ngày rồi tôi chưa có gì để ăn cả..."

      "Đúng rồi..." đến đây, ta vạch áo ra để lộ mảnh da thịt trắng nõn."Chỉ cần cho tôi ít đồ ăn, ngài muốn tôi khi nào cũng được. Làm ơn..."

      Người đàn ông khinh khỉnh nhìn ta, ném túi lộn gạo cùng cám cho rồi bỏ ."Hai ngày nữa ta đến tìm ngươi, liệu mà đến đây lúc đó!"

      Người đàn bà run rẩy nhận lấy túi gạo, cố gắng để rơi vãi ra hạt nào, nước mắt hạnh phúc tràn khỏi bờ mi xinh đẹp.

      Lại qua được thêm vài ngày nữa rồi...

      Khu bãi rác bẩn thỉu nhất thành M. Đây là nơi tập trung của những kẻ nghèo hèn nhất trong thành phố này, những kẻ phải tranh ăn với mèo hoang và chuột cống.

      góc tối tăm nhất bãi rác là túp lều vải vô cùng bé vá chằng chịt. Bên trong là tiểu nam hài đen đúa hôi hám ghép từng mảnh của cuốn sách bị xé nát. Hơn 10954 mảnh, cuối cùng cũng ghép xong sau 30 phút!

      Cậu bé nở nụ cười thỏa mãn cùng tự tin.

      "Tiểu Hiên!" Chợt, giọng nữ dịu dàng cùng nhu mì vọng vào trong căn lều . Thu Hiên vui mừng đặt cuốn sách sang bên, vội vã chạy ra ngoài.

      Bên ngoài căn lều là người phụ nữ cũng trét đầy bồ hóng bẩn thỉu, quần áo cơ thể cũ đến thể nát hơn gắng sức bưng xô nước trở về. "Tiểu Hiên ngoan lại đây giúp mẹ lát nào, mẹ mệt quá..."

      Dư Ly mỉm cười cùng con trai gánh xô nước về lều. Cuộc sống như thế này là đủ rồi đúng ? Chỉ là có chút nuối tiếc, thiên phú của tiểu Hiên tốt như vậy mà mình lại thể đem nó đến trường học.

      "Mẹ!" giọng ngọt lịm đánh thức Dư Ly ra khỏi suy tư. Hóa ra và con trai đến trước cửa lều rồi.

      "Vào thôi. Hôm nay mẹ tìm được khá nhiều thức ăn, con có được bữa ra trò đấy!"

      "Dạ."

      Thu Hiên lúc này mới chỉ là cậu bé gần 4 tuổi với trí thông minh thiên bẩm ai sánh bằng mà thôi. Những tưởng cuộc đời của hai mẹ con trôi qua như thế này, ngờ đâu số mệnh là thứ bao giờ có thể đoán được.

      "A... a... đau quá... làm ơn..."

      bãi đất trống bẩn thỉu, người phụ nữ bị đám đàn ông đè mặt đất làm những chuyện bỉ ổi. Người người xung quanh hề kinh ngạc với khung cảnh này mà thậm chí cong chỉ trỏ cùng bàn luận thích thú, dường như họ sớm quen với cảnh tượng này.

      "Kỹ nữ! Thế nào hả? Hôm nay bổn đại gia mang theo rất nhiều bạn bè đến chơi ngươi đây... hộc..." Người đàn ông liên tục ra vào bên trong Dư Ly, miệng phun ra những lời bỉ ổi. Những kẻ bên cạnh cũng mỉm cười dâm đãng, lấy ra đồ của mình để chờ sẵn. Nhiều kẻ nhịn được nữa đem thứ kia đến sát với làn da trắng nõn của để ma sát.

      Dư Ly ngờ mọi chuyện lại quá xa đến mức này. Những tưởng chỉ cần nhắm mắt để ta làm càn người mình sau đó được nắm gạo hay hai ba cái bánh mì đen cho con trai lót bụng. Thế nhưng quả đen đủi gặp phải tên điên biến thái rồi.

      "Xin hãy tha... cho tôi.... Làm ơn..."

      Nơi này rất gần với túp lều của nhà . Nếu như đứa trẻ nhìn thấy cảnh này phải làm sao đây...

      "Mẹ..." Giọng đột ngột xuất .

      Số phận của đứa trẻ bị thay đổi từ đây.
      Khủng Long thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :