1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ăn bồ đào không phun bì - Thủy Nguyệt Phiêu Linh (73 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      ĂN BỒ ĐÀO PHUN BÌ
      [​IMG]
      Tác giả: Thủy Nguyệt Phiêu Linh
      Nguồn: https://ebookcuatui.wordpress.com/
      Editor: Khanh
      Thể loại: Xuyên , ân oán giang hồ, sư đồ luyến.
      Số chương: 73 chương, HE
      Giới thiệu:


      Hạnh phúc là gì?

      Hạnh phúc chính là…giống như mèo được ăn cá…chó được ăn thịt…

      Là ăn bồ đào mà phải lột vỏ…

      Spoiler

      Truyện kể về Bồ Đào sinh ra trong Thượng Quan gia, từ được cha ruột của mình thương, giao hẳn nàng cho sư phụ Thượng Quan Khâm nuôi dạy bồi dưỡng nàng thành người kế thừa sơn trang. Vì thân phận kế thừa sơn trang, nàng phải giả trai từ , chịu huấn luyện nghiêm khắc nhưng đầy thương của sư phụ. Cũng từ đó, nàng và sư phụ sinh lòng thương nhau, nhưng hoàn cảnh duyên phận đưa đẩy, Bồ Đào cũng gặp và dây dưa ít với Quý Tử Thiến và Hồng Dạ, người là tiểu Hầu gia con của Giáo chủ Ma giáo, người là trong ba vị Môn chủ của Thiên Sơn Tam Môn – tổ chức sát thủ trong giang hồ. Từ đó câu chuyện về mối tình tay tư bắt đầu.​

      Ý kiến cá nhân

      Truyện đơn giản, có tình tiết gì nhiều, chỉ xoay quanh mối tình giữa em Bồ Đào, sư phụ và 2 nam phụ. Nhưng đọc rất hài…giải trí là chính.

      Cá nhân mình o thích xuyên , rất nhàm chán…Nhưng trong truyện này tuy mang tiếng là xuyên , lại o hề nhắc tới làm sao nữ chính làm sao xuyên , cũng như o có nổ là nữ chính có năng lực siêu nhiên, hiểu biết sâu rộng của người đại, đẹp bá chấy bọ chét, hay là vẻ mặt lạnh lùng làm các cứ đua nhau…xin được chết.

      Mà chủ yếu là vì hoàn cảnh, duyên phận đưa đẩy.

      Kết thúc HE, tức là 1+1, nhưng 2 kia vẫn cứ qua lại dập dìu.

      Trong truyện có vài nhân vật phụ, chi tiết phụ liên quan đến đoạn tụ, nhưng rất dễ thương và buồn cười.

      túm lại, đọc vui vui….

      tart_trung thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 1: XUYÊN

      Nàng xuyên cũng rất đơn giản.

      Lúc đó bộ dáng nàng khó coi vô cùng.

      hay biết gì cả…..

      Cũng thể nhớ nổi chuyện gì…

      Nếu có thể được tỉnh lại lần nữa, nàng nhất định sống vì chính bản thân mình.

      Đời người chỉ chết lần, nên khi còn sống phải sống cho thoải mái.

      Lúc này nàng vuốt mảnh tơ lụa nhăm nhúm dưới người, quyết định phải mở to mắt sống cuộc sống mới, lần nữa sống cho sảng khoái như cuộc sống từ kiếp trước vậy.

      Nhớ đến lần sinh nhật cuối cùng của mình.

      Nàng còn ngơ ngẩn hồ đồ quấn chăn nằm giường mơ mộng, nghĩ rằng nếu ngày nào đó xuyên , nàng nhất định phải làm thân nam nhi, vương gia có quyền có thế, cưới đống vợ lớn vợ , sống nhàn tản khoái hoạt cả đời, sau đó, thương lượng với quỷ sai dưới địa ngục…nhất định phải khiến cho cha mẹ ở kiếp này quên nàng , khiến mọi thứ liên quan đến nàng thế giới này đều biến mất, như vậy khi nàng xuyên , cha mẹ mới thương tâm a…

      …… Khóe mắt ướt át, nàng lấy tay che mắt lại. Bên tai vang lên tiếng quát to như sấm nổ.

      “Tiểu thiếu gia! Ngươi tỉnh rồi!”

      Ài, những câu chữ như thế này nàng xem qua tiểu thuyết biết là bao nhiêu lần rồi, sau này hễ nhìn thấy câu này là liền lập tức đóng sách lại ngay, chán.

      Ờ mà khoan

      Người nọ vừa kêu cái gì!?

      Tiểu thiếu gia!?

      Nàng ngồi bật dậy, chiếc mền người rơi xuống, ngực nổi lên cơn đau đớn đến tê tâm liệt phế, cảm giác như lúc chết, nàng mặc kệ, chỉ lo lấy tay sờ lên thân người, sờ vào quần…

      “Ta là…nam…tử?”

      “Tiểu thiếu gia tỉnh!”

      lão bà bà vẻ mặt hiền hòa tiến tới sờ sờ lên đầu của nàng “Tiểu thiếu gia chuyện ngốc nghếch gì đó, tiểu thiếu gia đương nhiên là nữ hài tử rồi…”

      “Vậy tại sao bà gọi ta là tiểu thiếu gia?”

      “Lại mất trí nhớ nữa rồi…” Lão bà bà đau lòng đỡ nàng nằm xuống lại,” Thiếu gia cũng là nhẫn tâm, bắt ngươi luyện cái thứ công phu gì đó, mỗi lần tỉnh lại đều mất trí nhớ…Để Khổ bà bà kể lại cho ngươi nghe, ngươi nằm xuống trước , nghỉ ngơi cho khỏe…vết thương ngực lại vỡ ra nữa rồi…”

      Nàng nằm xuống, lúc này mới phát ngực bên trái lại nổi lên trận đau nhức khôn tả.

      “Nội công mà tiểu thiếu gia luyện là Ngưng Vũ thần công, vài tháng bị mất trí nhớ lần, thiếu gia dặn Khổ bà bà ta chăm sóc ngươi, hễ lúc nào ngươi bị thương mà quên , ta phải kể lại cho ngươi nghe.”

      “Bà …” Nàng cảm thấy ngực vô cùng đau đớn, giống như thời điểm giải phẫu, sau sáu tiếng đồng hồ thuốc mới có tác dụng, trong sáu tiếng đó nàng đau đớn khổ sở vô cùng, vừa rồi cũng biết tại sao nàng có sức mà ngồi bật dậy như vậy, giờ nàng đau đến nỗi nên lời, cũng thể nhúc nhích cử động gì được cả.

      ra thân thể mới này của nàng chỉ mới được năm tuổi.

      Nàng có tên, chỉ có cái họ, là Thượng Quan.

      Người trong Thượng Quan phủ này đều kêu nàng là Tiểu Thiếu gia, hoặc là Tiểu Bồ Đào.

      Thiếu gia tên là Thượng Quan Thanh Khuê, là gia chủ của Thượng Quan gia, cũng là dưỡng phụ của Tiểu Bồ Đào.

      Thượng Quan Thanh Khuê năm nay hai mươi tuổi, cũng nữ nhi thân sinh hơn nàng tuổi, mà trước đó Tiểu Bồ Đào được Thượng quan gia nhận nuôi, là trưởng nữ của , theo gia phổ của Thượng Quan gia, cũng là theo mệnh lệnh của , Tiểu Bồ Đào phải được nuôi dạy như nam tử, cải nam trang, luyện tập bí tịch trấn trang của Thượng Quan gia, đợi đến võ lâm đại hội mười năm sau, nhất định phải đoạt lấy danh hiệu Thiên hạ đệ nhất để mở mang danh tiếng cho Thượng Quan gia.

      Còn lại những việc như thế lực của Thượng Quan gia trong võ lâm vân vân, nàng đều nghe hiểu.

      Tiểu Bồ Đào?

      Cái tên này dễ thương a.

      Về sau, nàng chính là Tiểu Bồ Đào, nàng cần làm vương gia gì cả, cũng cần cưới đống vợ to vợ , nàng chỉ cần…sống cho tốt…

      “…Thiếu gia cũng thương Tiểu Thiếu gia ngươi lắm, chẳng qua công phu kia khổ hình…”

      Khổ bà bà lẩm bẩm đứng lên, nàng muốn ngủ chút, ngủ ngực bị đau nữa.

      Những thứ cổ vật này nọ trong phòng, lúc này nàng cũng có tâm tình để xem, chợt cửa phòng bị đẩy ra, thân ảnh dựa vào cạnh cửa, ngược ánh mặt trời sáng lạn, nàng nheo lại đôi mắt, nhưng vẫn thấy hình dáng người vừa mới tới.

      ” Tiểu Bồ Đào tỉnh rồi sao?”

      Người nọ bước vào, chính là thiếu niên vô cùng tuấn mỹ.

      Bạch y tung bay trong gió, miếng ngọc bội màu xanh ngọc bên hông sáng lấp lánh, dây buộc tóc dài phất phơ phía sau lưng.

      dễ nhìn a.

      Trong lúc nhất thời Bồ Đào quên cả hô hấp, tự nhiên quên luôn miệng vết thương đau đớn .

      “Sao bộ dáng lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn như vậy?” Người kia lên tiếng hỏi, Khổ bà bà cung kính khom người trả lời “Biểu thiếu gia, nội thương của tiểu thiếu gia lại tái phát…”

      “Lại mất trí nhớ nữa à?”

      Người ấy đến ngồi bên đầu giường, sờ sờ trán của Tiểu Bồ Đào “Còn nhớ ta ?”

      Nàng theo bản năng lắc lắc đầu.

      “Còn đau hay ?”

      Gật đầu, nàng biết vì sao, chỉ cảm thấy thiếu niên này mang lại cho nàng cảm giác vô cùng an tâm.

      “Ta là Thượng Quan Khâm, biểu đệ của Thượng Quan Thanh Khuê, sư phụ của ngươi, Phó gia chủ của Thượng Quan gia…”

      Khổ bà đứng bên cạnh muốn gì đó lại thôi.

      “Công phu của ngươi là do ta dạy, kiếm ngực của ngươi là do ta đâm, chưa?”

      Cái gì?

      Nàng trừng lớn đôi mắt, Thượng Quan Khâm đợi nàng kịp có thời gian để khiếp sợ, xốc mền lên, trực tiếp cởi bỏ xiêm y của nàng “Nên thay thuốc , Khổ bà bà, lấy dược lại đây.”

      Khổ bà bà lui ra, vẻ mặt Tiểu Bồ Đào nàng quẫn bách.

      Kiếp này, phải, là kiếp trước, nàng còn chưa từng bị nam nhân nào cởi xiêm y, huống chi là thiếu niên tuấn mỹ như vậy.

      “Đừng cử động, ngươi đau sao?”

      đau…”

      Nàng trốn thoát, đành phải cắn răng hừ hừ, thanh như tiếng muỗi kêu. Nàng mở miệng rồi mới thấy hối hận, phải giờ mình chỉ mới năm tuổi hay sao…sợ gì xem chứ…

      “Ngươi, hài tử này, còn ương ngạnh rồi…”

      Thượng Quan Khâm cởi áo của Bồ Đào ra, lộ ra tấm vải bố trắng thấm máu quấn ngang ngực từng vòng rồi lại từng vòng.

      nhíu mày lại, Khổ bà bà đem dược vào, hương vị nồng nặc khó ngửi bắt đầu tràn ngập khắp phòng.

      “Nếu lúc luận võ hôm nay kêu lên tiếng chịu thua, làm sao mà bị thương nặng như vầy?”

      Thượng Quan Khâm vừa trách cứ vừa mở miếng vải bố ra thay thuốc, cảm giác mát lạnh áp chế cơn đau đớn, Bồ Đào vừa cảm khái hiệu quả thần kỳ của dược, vừa hối hận lúc trước học đại học sao thi tuyển vào ngành y dược.

      Thu thập xong, Thượng Quan Khâm đẩy Khổ bà bà ra, tự tay mặc áo vào cho Bồ Đào, nhàng quấn lại thắt lưng cho nàng.

      “Hãy dưỡng thương cho tốt…”

      Bồ Đào nhắm mắt lại, vô cùng cảm động.

      Lại mơ hồ nghe thấy Thượng Quan Khâm thở dài tiếng.

      “Ngươi cố gắng như vậy, chỉ vì mong muốn có thể liếc mắt nhìn ngươi cái…”

      là ai vậy…

      Bồ Đào ngủ say.

      Thậm chí còn chưa kịp liếc nhìn bộ dạng của nàng nay.

      Nhưng…

      Lớn lên…

      Hy vọng là mỹ nữ a…

      Bồ Đào cầu nguyện trong mộng.

      ———————————-

      Sáng sớm hôm sau, miệng vết thương lại bắt đầu đau đớn, trong lòng Bồ Đào thầm chửi ông trời.

      Đúng là tiểu thuyết thể tin nổi mà!

      Trong tiểu thuyết, ai nấy xuyên xong, nằm vài ngày là có thể hùng hùng hổ hổ đứng dậy tỷ võ, rồi còn có thể dẫn đến chuyện nhi nữ tình trường nữa chứ?

      Có tiểu thuyết nào đề cập đến việc sau khi xuyên ngày hộc máu ba lần, rơi lệ hai lần?

      Còn thần công hộ thể bay lên vách tường, chưởng bổ đôi thân cây đâu?

      Toàn thứ dối trá!

      Bồ Đào nằm giường, động đậy chút cũng dám.

      Cũng đỡ là mấy người này còn biết dùng vải băng bó miệng vết thương lại cho nàng, từ khi Bồ Đào xuyên đến hôm nay, ngoại trừ rên hừ hừ giường, cũng vẫn chỉ biết rên hừ hừ.

      có tiêm chích, truyền nước biển, cũng có thuốc giảm sốt.

      Buổi chiều Bồ Đào bắt đầu lên cơn sốt.

      Khổ bà bà gọi Thượng Quan Khâm đến, Thượng Quan Khâm gấp đến độ nhíu chặt mày lại, nhưng cũng chỉ biết có cách “Kêu Hứa đại thúc đến xem sao, bảo tiếp tục sắc thuốc, thêm thuốc trị phong hàn vào…”

      “Sư phụ…”

      Bồ Đào thống khổ há mồm, cảm thấy luồng hơi nóng phà ra khắp chiếc chăn, nàng lúc nóng lúc lạnh, ngực đau đến chết lặng.

      Đầu óc hôn mê mờ mịt, nhưng vẫn gắng gượng níu lấy vạt áo của mỹ thiếu niên kia.

      “Rượu có thể lui nhiệt……”

      Thượng Quan Khâm khẽ nheo mắt lại nhìn nhìn Bồ Đào hồi rồi kêu Khổ bà bà lấy rượu.

      Rượu ở cổ đại, cũng như rượu ở đại.

      Bồ Đào cũng chưa từng nếm qua.

      Mắt thấy Thượng Quan Khâm bưng ly lên đút nàng uống, Bồ Đào sợ tới mức kêu lớn.

      “Lau! Lau người a! phải để uống!”

      Aizz…………..

      Thượng Quan Khâm nửa tin nửa ngờ dùng rượu chà lau thân thể của Bồ Đào, vì thế Bồ Đào lại lần nữa lõa thể trước mặt Thượng Quan Khâm……

      biết có phải vì phát sốt nên đỏ mặt hay , tóm lại trong lòng Bồ Đào vẫn là hai mươi tuổi, lúc còn học trung học, cũng như đại học, cả đời nàng cũng chưa từng nắm tay nam sinh…….

      Nhưng đêm đó nàng phát sốt, Thượng Quan Khâm canh ở đầu giường, Bồ Đào rên hừ hừ đến nửa đêm mới mê man ngủ.

      Rạng sáng nàng tỉnh lại.

      Phát Thượng Quan Khâm về phòng của , Khổ bà bà ghé vào chiếc bàn ngủ gục, tội nghiệp lão nãi nãi, vì chăm sóc nàng mà tiều tụy như vậy.

      Nhưng, dù khó mở miệng, nhưng thể .

      Bồ Đào rên hừ hừ lay tỉnh Khổ bà bà “Ta muốn… tiểu…”

      Có trời mới biết nàng nhịn lâu lắm rồi…

      “Nha! Ta muốn cầu xí a…”

      phải…… Là tiểu……” Nên thế nào đây……

      Khổ bà bà hiểu ý, trực tiếp lấy ra cái bô cẩn thận đặt dưới thân Bồ Đào, khẽ nâng Bồ Đào lên chút, Bồ Đào đau đến cắn răng há mồm.

      Cứ thế, Bồ Đào tiêu tiểu gì cũng đều phải nằm giường.

      Khổ bà bà đổ bô, trước khi còn đưa cho Bồ Đào quần mới để thay.

      Mỗi ngày đều trải qua như thế, Thượng Quan Khâm đều đến hàn huyên thăm hỏi, tự tay đút thuốc cho nàng uống, Bồ Đào cảm động, nắm tay mãi chịu buông ra, tuy chỉ là thiếu niên còn tuổi hơn cả nàng, nhưng mới mười lăm, mười sáu tuổi mà biết dịu dàng quan tâm như vậy, Bồ Đào chưa từng gặp qua.

      Thượng Quan Khâm đối với nàng đâu chỉ như đối với đồ đệ? Mà chăm sóc nàng như con ruột của .

      kiếm đó, đâm xuống như thế nào?

      Mấy ngày sau hết sốt, thần trí thanh tỉnh, Bồ Đào hỏi Khổ bà bà về việc ngày đó nàng bị thương như thế nào, Khổ bà bà lại rằng tiểu thiếu gia quên thôi, cần phải nhớ đến chuyện cũ nữa.

      Bồ Đào buồn bực.

      Cứ như vậy, ăn giường, ngủ giường, tiêu tiểu cũng giường, Bồ Đào dày vò vượt qua tháng thứ nhất sau khi xuyên .

      Có ngày sốt cao, nàng khóc lóc náo loạn lên “Ta muốn sống! Để ta chết cho rồi!”

      Chuyện đầu tiên Bồ Đào muốn làm sau khi được xuống giường là, nàng muốn xem dung mạo của bản thân mình như thế nào.

      ra cũng buồn cười, đứa bé nho làm gì có dung mạo chứ?

      Khổ bà bà cười, trước giúp nàng tắm rửa sạch , gội rửa mái tóc dài nhiều ngày chưa đụng đến, sau đó mới chậm rãi đỡ nàng đến trước gương.

      Bồ Đào trừng mắt nhìn vào chiếc gương Ba Tư, xem trái ngắm phải chừng khắc, sau đó chậm rãi thở mạnh, nháy nháy mắt, đem gương bỏ xuống giấu trong hộc bàn.

      Khổ bà bà ngạc nhiên “Sao Tiểu Thiếu gia lại giấu gương ……”

      Bồ Đào thở dồn dập, sau đó “Giấu gương …”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 2: MẤT TRÍ NHỚ
      Có lẽ vì là người luyện võ, kể từ khi có thể lại được, thương thế của Bồ Đào càng ngày càng mau bình phục.

      Những ngày tháng phải ở trong phòng dưỡng thương, cả ngày nàng chỉ nằm giường miên man suy nghĩ, ghé nhìn ra song cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài.

      có trở thành phi tử bị biếm vào lãnh cung của hoàng đế.

      có trở thành tài tử phong lưu được chỉ phúc vi hôn.

      có bốn bốn, năm năm, sáu sáu, bảy bảy……

      Nơi này thậm chí cũng phải là thời đại Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh gì đó.

      Lúc Bồ Đào tỉnh lại phát mình nằm giường, còn lo lắng biết chút nữa có bị người ta đem cho người xa lạ nào khác hay

      là nghĩ đến rất nhiều tình huống…

      Trước kia xem tiểu thuyết xuyên , kềm chế được hay mơ mộng hão huyền, nhưng giờ bản thân mình gặp phải, Bồ Đào mới nhận ra rằng tiểu thuyết xuyên chỉ vẽ vời thêu dệt….

      Tóm lại, mỗi ngày Bồ Đào nhìn bàn tay bé của mình, tự với bản thân, có lẽ như vậy là may mắn rồi, nàng có thể được sống lại thêm lần nữa.

      Khi Bồ Đào còn sống là rất thích thời cổ đại.

      Thích cổ trang, thích tiểu thuyết xuyên , thích phong cảnh tình cảm thời cổ xưa như trong kịch, trong ti vi vậy.

      Trong tiềm thức của nàng, nàng nghĩ có lẽ ở thời cổ đại có điện kia, ít nhất có những ”bằng hữu” đòi tuyệt giao với nàng chỉ vì những tranh đua ganh ghét xung quanh những đề toán rắc rối khô khan.

      có việc vì mình có tiền mà được chuyển trường.

      bị bắt buộc học những môn mình chán ghét.

      Kỳ trước đây Bồ Đào thích hội họa.

      Mẹ nàng thường , lúc nàng được ba tuổi, thường thích bò mặt đất vẽ bông hoa, cây quả.

      Mãi đến kỳ thi trung học, vì nàng lén vẽ nên bị cha tịch thu tất cả những sách vở, bút mực liên quan đến hội họa, kể từ đó về sau nàng hề chạm đến bút mực hội họa nữa.

      Vì thế nàng điên cuồng dốc sức vào học tập, đạt điểm cao tốt nghiệp trung học, rồi đại học, sau đó nàng nghĩ, sau khi làm rồi nàng được tự do, lần nữa có thể theo đuổi những chuyện mình thích làm.

      Ngày nào còn chưa làm, nàng vẫn phải nhịn.

      ngờ chưa kịp đợi đến lúc ấy, số phận lại trêu đùa nàng.

      “Nhân sinh như ảo mộng, vì vậy phải biết sống hết mình…”

      Đây là câu Bồ Đào thích nhất.

      Kể từ ngày đó tâm tình Bồ Đào hưng phấn.

      Chủ động phối hợp với mỹ thiếu niên sư phụ, tự mình động thủ thoát xiêm y.

      Trong lòng tự nhủ, nếu có thể khỏe lại ra khỏi căn phòng này, nàng phải chơi đùa ngắm nghía các nơi cho thỏa lòng.

      Thượng Quan Khâm cẩn thận xem thương thế cho Bồ Đào. Bồ Đào cảm thấy Thượng Quan Khâm đối xử với nàng như khuê nữ thân sinh của chính mình.

      “Có bị đau khi lại ?” cẩn thận đích thân bôi thuốc cho nàng.

      Bồ Đào lắc đầu.

      “Có thể chạy được ?”

      “Ừ” Cơ bản còn đau nữa, đáng tiếc để lại vết sẹo mờ, lại ở vị trí kia, làm Bồ Đào có chút buồn bực.

      “Vậy nghỉ ngơi thêm ngày nữa !”

      Thượng Quan Khâm ở lại dùng cơm, bữa cơm này, , Bồ Đào có chút mê mẩn.

      hổ là bảo bối đích truyền của Thượng Quan gia.

      bàn ăn tràn ngập sơn hào hải vị, màu sắc hương vị phong phú.

      Đáng tiếc thân thể còn nên dạ dày cũng , Bồ Đào mỗi món chỉ ăn chút no căng.

      Bộ dáng Thượng Quan Khâm ăn cơm phong nhã, Bồ Đào ngồi bên cạnh mị mị mắt cười quan sát .

      biết tính cách của chủ nhân thân thể này lúc trước ra sao, tuy có cái cớ là mất trí, nhưng nàng cũng dám tỏ vẻ đàng hoàng.

      Nhớ lại những vai nữ chính trong tiểu thuyết xuyên , ở thời đại là người bình thường, nhưng qua cổ đại….nghĩ đến đây nàng liền lạnh mình.

      muốn biết hài tử này tại sao lại lớn gan như vậy? Hay là tại lá gan của Bồ Đào nàng ?

      Nàng ngoại trừ lõm bõm vài câu ngoại ngữ, là học sinh ngoan ngoãn nếp nang, ngay cả cơm nàng cũng biết nấu.

      Đừng tới việc chế tạo tàu thuyền, nông trang gì đó.

      Nàng chỉ là sinh viên vô dụng mới ra trường, thất nghiệp, tìm được việc làm, là người vô cùng bình thường.

      Cầm bút viết chữ xong, hội họa , ngay cả xiêm y cũng biết mặc.

      phải nữ tử cổ đại đều được dưỡng dục ở thâm khuê, sau đó gả cho trượng phu xa lạ chưa từng gặp mặt rồi sống chung cả đời đến già hay sao?

      Còn nàng sao?

      May mắn nàng phải như vậy.

      Nàng là đích tôn kế thừa Thượng Quan, là người được tuyển chọn làm minh chủ võ lâm trong tương lai.

      Cả đời này, có lẽ được sống an nhàn như nữ nhi khuê phòng.

      Nàng nằm giường tự hỏi, lăn qua lộn lại ngủ được.

      Nàng hưng phấn.

      Nàng buồn rầu.

      Làm sao bây giờ?

      Cái gì là Bích Huyết kiếm pháp, cái gì là Ngưng Vũ thần công?

      Nàng biết a!!

      Làm sao nàng luyện tập!!?

      Ngưng khí đan điền là cái gì……

      Đan điền ở đâu……………………

      …………………………………

      Ù ù cạc cạc lúc rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào hay, thôi kệ, có câu thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

      Nhưng qua ngày hôm sau, nàng liền hối hận vì câu này.

      đến mới , chiều cao của nàng chỉ bằng nửa Khổ bà bà, đứng còn chưa đến vai của Thượng Quan Khâm.

      Nàng tìm góc trong phòng, giống như ở kiếp trước, tự mình khắc lên vách tường vạch, vạch càng ngày càng cao lên chứng tỏ nàng cũng càng ngày càng cao hơn.

      “Ngươi ngay cả ngưng khí cũng làm được?”

      Vẻ mặt Thượng Quan Khâm đầy lo âu “Tại sao lại như vậy?”

      “Ta quên……” Tiểu Bồ Đào cắn môi, cúi đầu xuống.

      Thượng Quan Khâm có chút đả kích, sau điểm tâm liền đến sân luyện võ, trắng ra là bãi đất trống trong hoa viên, Thượng Quan Khâm khó tin kéo cổ tay của Tiểu Bồ Đào qua, tinh tế sờ soạng.

      “Nội công vẫn còn nguyên vẹn, ngươi còn nhớ kiếm pháp hay ?”

      Nàng lơ đãng lắc đầu.

      “Aizz……Chuyện này biết làm sao đây, qua mấy ngày nữa là rằm, gia chủ cử hành Nguyệt yến……”

      “Nguyệt yến?”

      “Đó chính là yến tiệc mỗi tháng được tổ chức lần, cuối yến tiệc là lúc ngươi và Tuyết nhi phải luận võ, chính là để kiểm nghiệm xem công phu của ngươi tiến bộ như thế nào……”

      “Vậy làm sao bây giờ?”

      Bồ Đào từng hỏi Khổ bà bà trước đây nàng như thế nào.

      Khổ bà bà cười “Là hài tử rất quật cường, nhưng tâm tính cũng như những hài tử bình thường khác.”

      “Đừng gấp, chúng ta luyện lại lần nữa……Nội lực của ngươi vẫn còn, có thể do phản phệ, lại bị thương, nhất thời quên chiêu thức.”

      cần mào đầu mà trực tiếp vào thẳng vấn đề, Thượng Quan Khâm tự mình múa lượt bộ kiếm pháp, như hoa rơi lá rụng, đẹp nên lời, Bồ Đào nhìn chớp mắt, mãi đến khi Thượng Quan Khâm thu kiếm lại hỏi, nàng vẫn còn trợn tròn mắt.

      “Nhớ kỹ chưa?”

      Thượng Quan Khâm quả là người rất ôn hòa, cũng vì vậy mà nổi giận.

      “Ta múa chậm lại, Tiểu Bồ Đào ngươi xem kỹ lần nữa.”

      “Ừ!”

      Thượng Quan Khâm rút kiếm ra múa, Bồ Đào nhặt cành liễu dưới đất lên, mô phỏng múa theo Thượng Quan Khâm.

      Gió thổi nhè là thoải mái.

      Cành liễu lung lay, mọi người qua đều có thể thấy thân ảnh nho cầm cành liễu múa kiếm theo bộ dáng phong lưu tuấn mỹ của Phó gia chủ. Như bức họa…

      ———————————————————————-

      Người ta , nữ nhi vô tài tức hữu đức.

      Bồ Đào vô tài…có lẽ là có phúc đức nha……

      ——————————————————————-

      ngày trôi qua, rốt cuộc cũng có chút tiến bộ.

      Bồ Đào rất kiên nhẫn, chậm rãi tập luyện, ban đầu tay chân thể khống chế theo suy nghĩ, sau bắt đầu huơ kiếm có hình dạng hẳn hoi.

      Đến lúc, bộ kiếm pháp bắt đầu hình thành, khiến Bồ Đào kích động thể kềm chế nổi.

      Đây cũng phải hoa tay múa chân như khóa thể dục giữa giờ.

      Trong phim ảnh chiếu tivi, người ta có thể dùng Thái Cực Quyền để giết người, nhưng trong khóa thể dục giữa giờ, Thái Cực quyền chính là xoay tròn phía tây cái, chính giữa hai cái, bên tả cái, hữu cái, tả cái, hữu cái……’.

      Thượng Quan Khâm cao hứng, buổi tối chuẩn bị bàn tiệc thịnh soạn.

      bàn thức ăn, Thượng Quan Khâm ngồi bên cạnh Bồ Đào, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nàng.

      ”Ăn cái này , rất bổ dưỡng, thân hình ngươi gầy, múa kiếm pháp có khí phách.”

      “Sư phụ……”

      “Chuyện gì?”

      Ta muốn gọi ngươi là phụ thân…… Bồ Đào tà ác nghĩ thầm……

      “Ờ, ăn nhiều chút.”

      Bồ Đào cực lực biểu như hài tử năm tuổi.

      “Ngày mai ngủ thêm chút, sau đó lại luyện kiếm, Tuyết nhi vốn ban đầu luyện chưởng, sau gia chủ sợ nàng bị thương nên cho nàng luyện tập thương pháp. Nhưng vì nàng còn nên thương cũng ngắn hơn, ngươi hẳn là có ưu thế hơn.”

      Thượng Quan Tuyết, chính là nữ nhân thân sinh của dưỡng phụ mà nàng chưa từng gặp qua?

      Nghe hơn so với nàng, chắc là giống như La Lị.

      Kiếp trước Bồ Đào ghét nhất là La Lị.

      lễ phép, được nuông chìu quá đâm ra hư hỏng. Chính là đặc điểm của La Lị.

      Trước kia nàng chịu đựng ít, giờ xuyên rồi cũng trốn thoát được tính cách như La Lị sao… “ đâu đó? Mang ta cùng!…… Ngươi mang theo bao nhiêu hành lý? Khiêng giùm ta….. Ta mười ba tuổi, ngươi bao nhiêu?…… Ngươi hai mươi rồi à? Ngươi lớn hơn ta nhiều tuổi như vậy, sao biết nhường nhịn ta?!……”

      Bồ Đào nhớ lại, bất giác nhíu mày.

      “Sao vậy? hợp khẩu vị à?”

      Thượng Quan Khâm tha thiết nhìn đầy vẻ quan tâm, Tiểu Bồ Đào chỉ lắc lắc đầu, vùi đầu vào ăn cơm.

      Trước lúc ngủ, Thượng Quan Khâm sờ sờ lên mái tóc của Tiểu Bồ Đào rồi mới rời . ra sau này Bồ Đào mới phát ra phòng của Thượng Quan Khâm sát vách phòng của nàng.

      “Sư phụ thương ta……”

      Bồ Đào lẩm bẩm với Khổ bà bà.

      “Còn phải vậy? Toàn trang viện này ai cũng biết, phó gia chủ thương ngươi như nữ nhi ruột của chính mình. Tuy di nguyện của lão gia chủ là dạy ngươi tu luyện võ nghệ thành tài, nhưng phó gia chủ rất thương ngươi a, Khổ bà bà ta nhìn thấy cũng cao hứng.”

      “Lão gia chủ?”

      “Phải a. Năm ngoái lão gia chủ nhắm mắt xuôi tay, mới đem trách nhiệm gia chủ đặt vai thiếu gia…..phó gia chủ cũng là do lão gia đề bạt lúc gần qua đời. Về phần ngươi Tiểu Bồ Đào a, ngươi là hài tử được lão gia chủ mang về từ bên ngoài vào năm đó, lão gia chủ tuy ngươi là nhi, nhưng cốt cách thanh kỳ, là kỳ tài để luyện võ……”

      Khổ bà bà mở miệng ra , liền huyên thuyên ngừng “Đáng tiếc gia chủ và phó gia chủ hòa thuận…… nếu …… Gia chủ cũng lạnh lùng với Tiểu Bồ Đào của chúng ta như vậy……”

      Bồ Đào cả kinh, mẫn cảm nắm bắt trọng điểm “Bọn họ hòa thuận sao?”

      “Aizz……cũng đều là vì phu nhân cả, ngươi biết, phu nhân của gia chủ lúc sinh tiền vốn là thanh mai trúc mã với phó gia chủ……”

      À……câu chuyện tiếp theo Bồ Đào cũng có thể tự đoán tiếp.

      Nhất định là thanh mai trúc mã của Thượng Quan Khâm bị Thượng Quan Thanh Khuê chiếm đoạt làm phu nhân. Thượng Quan Khâm lại tuấn mỹ như vậy, đôi chân lại dài, lại trẻ tuổi, dải buộc tóc phất phơ tung bay trong gió….

      Mơ mơ màng màng để ý nghe Khổ bà bà thao thao bất tuyệt, chỉ nghe bà ta cuối cùng “Tuyết nhi là con ruột của Thượng Quan gia chủ, là kết tinh của nữ nhân mà nhất còn lưu lại thế gian này, nhưng sau khi phu nhân qua đời, hai người này liền hoàn toàn công khai bất hòa với nhau……”

      Bồ Đào lâm vào trầm tư, hai người bọn họ hòa thuận, sư phụ thương ta, dưỡng phụ thương khuê nữ thân sinh của chính mình. Vậy ta đây cùng La Lị – Tuyết nhi kia, chẳng phải trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến của hai người bọn họ sao!?

      Nghĩ đến đây, nhớ lại quan tâm dịu dàng ôn nhu của Thượng Quan Khâm, đột nhiên Bồ Đào cảm thấy chua xót nên lời.

      Sau giấc ngủ ngon mộng mị, ngày hôm sau dùng điểm tâm xong Bồ Đào nghỉ ngơi đời rồi mới chậm rãi tìm sư phụ.

      Lúc đó Thượng Quan Khâm tựa vào gốc cây đào, đóa hoa rơi đọng lại vai, đẹp đến mức khiến người khác thể thở nổi.

      Bồ Đào nhặt cành liễu mặt đất lên, quyết định quên phiền não đêm qua, có người thương là tốt rồi, nếu là lòng thương mình, cần gì phải quan tâm những nguyên nhân khác?

      “Tiểu Bồ Đào đến rồi.”

      Thượng Quan Khâm điểm lên chóp mũi của Bồ Đào, đưa qua thanh trường kiếm bằng gỗ “Hôm nay ngươi dùng cái này.”

      “Sư phụ.”

      “Gì?”

      Bồ Đào do dự nửa ngày, “Ngươi tựa vào thân cây này…… sợ sâu sao……”

      Nụ cười vạn năm thay đổi của Thượng Quan Khâm rốt cục xuất tia ác liệt……

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 3: NGUYỆT YẾN
      “Bồ Đào a…… Ngươi sợ sâu sao?”

      Sợ muốn chết……

      Theo bản năng gật đầu, Bồ Đào kinh ngạc khi thấy Thượng Quan Khâm tươi cười cách quỷ dị, mỹ nam rút kiếm, dưới tàng cây đào chuyển động thành từng vòng, kiếm khí quét ngang quét dọc, thu kiếm lại, hoa rụng lả tả xung quanh.

      Thượng Quan Khâm cầm kiếm cười “Tiểu Bồ Đào lại đây !”

      Bồ Đào bước lại, thấy thân kiếm lấp lóe ánh hàn quang, sau khi hoa đào rơi xuống, chính là……mấy con sâu.

      Bồ Đào nhất thời lui về phía sau ba bước, cảm thấy trong lòng bắt đầu phát run.

      “Hôm nay nếu kiếm pháp thể hồi phục được ba thành so với ngày xưa, những con sâu này bỏ vào mền của ngươi……” Thượng Quan Khâm cẩn thận động đậy thân kiếm, bất kể mấy con sâu bò như thế nào cũng đều bị rơi xuống đất.

      Bồ Đào chuẩn bị co giò chạy, nhìn thấy những đốm đen thân bảo kiếm kia, nuốt nuốt nước miếng rồi cầm lấy thanh kiếm gỗ lên, bắt đầu luyện.

      Lúc Bồ Đào thu hồi tay áo lại là lúc mặt trời khuất, nàng vẫy chiêu Phi Điểu Tại Thiên, đầu óc miên man suy nghĩ, tựa hồ cảm thấy những con sâu thân kiếm của Thượng Quan Khâm đột nhiên rục rịch bay lại người nàng.

      Lúc này Thượng Quan Khâm tựa vào thân cây, chơi đùa với mấy con sâu kiếm, thấy Bồ Đào tâm thần chợt loạn, cười “Chiêu Phi Điểu Tại Thiên này của ngươi giống như là Phi Trùng Tại Thiên vậy…..”

      Bồ Đào lảo đảo cái suýt té mặt đất.

      Kể từ ngày đó Bồ Đào thề dám chọc tới vị Xà hạt mỹ nhân này nữa.

      người toàn thân đổ mồ hôi nóng mồ hôi lạnh dốc sức luyện kiếm, còn người kia phong thái thanh tao như liễu rũ ung dung nhàn nhã đứng dưới gốc cây xem.

      Đó là cảnh tượng Khổ bà bà chứng kiến lúc đem thức ăn đến.

      “Khâm thiếu gia, Tiểu Thiếu gia, đến giờ dùng bữa trưa rồi……”

      ăn!”

      Tiểu Bồ Đào chảy mồ hôi bừng bừng, tay chân tê dại, nhưng nhớ tới hậu quả nếu đạt cầu, ngừng chút rồi hung hăng hít hà mùi thơm của thức ăn, cắn răng ăn……”

      Khổ bà bà khó xử nhìn Thượng Quan Khâm. Thượng Quan Khâm cười “Khổ bà bà mang xuống , ta cũng ăn, nếu ăn những con vật bé thân kiếm này bỏ chạy mất……”

      Vừa dứt lời, Bồ Đào hét tiếng lớn, vẫy chiêu Phi Hạc Minh Nhiên, chém đứt cành hoa đào.

      Đến tối, kiếm pháp của Bồ Đào khôi phục lại được ba thành, Thượng Quan Khâm tươi cười trước mặt Bồ Đào sử chiêu Quần Ma Loạn Vũ, đem toàn bộ sâu thanh kiếm bầm thây thành vạn đoạn, xem như là phần thưởng hôm nay cho Bồ Đào.

      Nhưng tối hôm đó Bồ Đào ngủ hay bị thức dậy nửa chừng, tựa hồ như trong mơ cũng thấy Thượng Quan Khâm lấy kiếm khều sâu.

      Nguyệt yến ngày hôm đó, Thượng Quan phủ vô cùng náo nhiệt.

      Bồ Đào ngoại trừ phòng của mình và hoa viên để luyện võ ra, mù tịt về đường nước bước trong Thượng Quan sơn trang vô cùng rộng lớn này.

      Nàng trí óc sáng suốt tự nhủ, có việc gì nên tùy tiện tới lui, cần học theo nữ chính trong tiểu thuyết, ảo tưởng nhắm mắt bừa là có thể gặp được chân mệnh thiên tử.

      Bồ Đào tự cảnh cáo chính mình được tùy tiện đến gần bất cứ thân cây nào trong Thượng Quan sơn trang.

      Lại càng nên ảo tưởng rơi vào vòng tay ấm áp của mỹ nam tử nào đó dưới tàng cây, khéo dưới tàng cây ổ sâu lông đen, cây còn có đống sâu non.

      Trước ngày rằm ngày, Thượng Quan Khâm bề bộn nhiều việc, cho Bồ Đào được tự do ngày.

      Bồ Đào ngủ giấc mới ngồi dậy, sau đó Khổ bà bà lôi kéo nàng tắm rửa, mặc cho nàng bộ đồ mới, áo trong màu tím, trung y xanh thẫm, áo bào trắng như tuyết, bộ dáng như công tử con nhà quyền quý.

      Hai ngày trước Thượng Quan Khâm giao cho Bồ Đào thanh nhuyễn kiếm màu vàng, đáy của chuôi kiếm được cẩn viên bảo thạch màu đỏ rất lớn, lấp loáng tỏa ánh hào quang, Bồ Đào ngắm nghía hồi, nghĩ thầm cái này cũng có thể gỡ ra bán được.

      Thân kiếm dài hai thước, có lẽ được chế tạo riêng cho phù hợp với thân hình nho của mình. Đuôi kiếm còn được gắn thêm viên ngọc thạch như mắt mèo. Chuyện đầu tiên Bồ Đào làm khi nhận kiếm chính là uốn cong nó, muốn thử xem nó có thể bị uốn gãy hay , khi thân kiếm bị Bồ Đào uốn tới chín mươi độ nàng liền buông tay. Nàng cũng muốn sư phụ bắt mấy con sâu trong hoa viên bỏ vào mền ngủ chung với nàng.

      Bích Huyết kiếm pháp được Bồ Đào phục hồi lại được bảy tám phần, Thượng Quan Khâm có chút ưu tư, Bồ Đào hiểu, cho dù có bị bại bởi La Lị – Tuyết mà nàng chưa bao giờ gặp mặt có sao đâu?

      Dùng xong bữa trưa, Thượng Quan Khâm đến, kêu Bồ Đào lại đem kiếm pháp từ đầu tới cuối biểu diễn lại lần, sau đó bắt đầu thử tấn công nàng, Bồ Đào lập tức trợn tròn mắt, Thượng Quan Khâm chỉ dạy nàng luyện kiếm, chưa dạy nàng cách đối địch.

      Bởi vậy buổi chiều này trôi qua cách chật vật, tốt xấu gì trước Nguyệt yến, Bồ Đào miễn cưỡng cũng có thể tiếp được Thượng Quan Khâm mấy chiêu, nhưng mà Thượng Quan Khâm mười lăm tuổi, sử chiêu thức giả dạng như hài tử năm tuổi, mắt thấy càng lúc càng đến gần thời điểm Nguyệt yến, lần đầu tiên Bồ Đào đâm hoảng.

      Nếu tiếp nổi ngân thương của La Lị – Tuyết kia….nàng sợ thua, chỉ sợ đau.

      Bị Khổ bà bà lôi kéo tắm rửa lần nữa, thay đổi thân cẩm y ngọc bào, mái tóc dài đến eo được cột lên kiểu đuôi ngựa, đính ngọc hoàn, trông khí.

      Bồ Đào nắm chặt nhuyễn kiếm, trong lòng bàn tay mướt mồ hôi.

      Rốt cục bắt đầu cảm thấy khẩn trương.

      Thượng Quan Khâm đến, sờ sờ đầu Bồ Đào, Bồ Đào cẩn thận theo phía sau , hoàn toàn chú ý đến cảnh tượng náo động chạy đến chạy lui của bọn hạ nhân khắp xung quanh.

      Rốt cục nghe được thanh huyên náo ầm ỹ trong yến tiệc, tiếng tiếng cười hòa lẫn tiếng ti trúc đàn ca.

      Bồ Đào dừng lại, cảm thấy chân run rẩy.

      Thượng Quan Khâm sờ sờ đầu nàng, Bồ Đào vẫn phát run như trước, thấy nàng cắn chặt môi, Thượng Quan Khâm do dự chút, rồi khẽ cúi người xuống, cầm bàn tay bé ướt mồ hôi của Bồ Đào.

      Giây phút được nắm tay kia, Bồ Đào như tìm lại được tri giác, tiếng ồn ào bên tai càng lúc càng ràng, trước mắt vẫn là nụ cười vĩnh viễn vạn năm thay đổi của Thượng Quan Khâm.

      —————————————

      ” Tiểu thiếu gia đến.”

      tiểu thị nữ lên tiếng thông báo cắt ngang tiếng đàn ca trong yến tiệc, lúc Bồ Đào được đưa vào yến tiệc, Thượng Quan Khâm lặng lẽ buông tay nàng ra.

      Nơi yến tiệc được tổ chức là hội trường rất lớn, chính giữa là khoảng đất bằng phẳng lát đá cẩm thạch, bốn phía xung quanh tất cả đều là hoa mẫu đơn, so với khu vườn chỗ Bồ Đào ở to lớn hơn nhiều.

      Chỗ Thượng Quan Thanh Khuê ngồi cao hơn những chỗ khác bậc thang, bọn thị nữ mặc áo xanh đứng hầu xung quanh , bài trí thập phần xa hoa.

      ngồi chiếu, phía trước có chiếc mộc án, bên người là nữ hài tử trông như búp bê, có lẽ đó chính là La Lị – Tuyết trong lời đồn. (@ bạn Thảo Vũ – Hầu Tử Trộm Đào cho biết, La Lị theo phiên tiếng Trung Quốc là Loli, ai biết mời xem phim Lolita hiểu )

      Vì đứng quá xa nên thấy , nhưng bốn phía thắp đèn lồng cực sáng, chỗ chiếc chiếu nơi ngồi chói lóa đến mức ánh trăng cũng trở nên ảm đạm.

      Phía bên dưới Thượng Quan Thanh Khuê chia ra hai hàng ghế, có người ngồi, có người uống rượu, có người chuyện với nhau, đều là các đại đường chủ, hộ pháp của Thượng Quan sơn trang.

      Phía tay trái của chiếc ghế trống, đó là chỗ ngồi của Thượng Quan Khâm.

      Thượng Quan Khâm mang theo Bồ Đào đến trước mặt Thượng Quan Thanh Khuê hành lễ.

      Bồ Đào chỉ liếc mắt nhìn Thượng Quan Thanh Khuê cái, liền nhớ kỹ bóng dáng của .

      Dưới ánh trăng Thượng Quan Thanh Khuê lại mặc thân bạch y, giống như Thượng Quan Khâm, Bồ Đào từng tưởng tượng qua hình dáng của vị dưỡng phụ chưa từng gặp mặt qua này, nếu là biểu huynh đệ của Thượng Quan Khâm, hẳn cũng phải là mỹ nam hiếm thấy. Kết quả hôm nay vừa gặp mặt, có chút ngoài tưởng tượng, cách dễ nghe, Thượng Quan Thanh Khuê chính là trời sinh thập phần tuấn mỹ, cách khó nghe, đó là vẻ đẹp của hoàn toàn khác với vẻ đẹp nhu mì hơi có chút nữ tính của Thượng Quan Khâm.

      Chỉ liếc mắt cái, Bồ Đào dám xem nữa.

      Nàng vẫn có cái tật xấu này, lúc học đại học cũng vậy, chỉ cần thấy nam sinh đẹp trai chút là nàng dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng mắt . Nhưng tuy nhìn thẳng nhưng khóe mắt, tâm tư lại hoàn toàn đặt người người ta.

      ngờ nàng lại có cảm giác ngượng ngùng như thế đối với Thượng Quan Thanh Khuê, Bồ Đào hung hăng tự mắng mình mê trai, nhưng rốt cuộc cũng dám ngẩng đầu lên.

      “Vết thương của Bồ Đào lần trước khỏi hẳn chưa?”

      Thượng Quan Thanh Khuê buông ra bàn tay bé của nữ nhi bảo bối kế bên, thân hình khẽ khom về phía trước mang theo hương vị làm say lòng người. hỏi Bồ Đào, nhưng Bồ Đào dám ngẩng đầu lên, chỉ nhìn nhìn bàn tay đặt bàn của .

      Thượng Quan Khâm thức thời nên vội trả lời giùm “Bồ Đào bị nội thương chưa lành hẳn. Nhưng ngoại thương khỏi rồi.”

      “Sao? Lại mất trí nữa à?”

      Thượng Quan Thanh Khuê cười khẽ, thanh trẻ trung, ở độ tuổi hai mươi như , ở thời đại cũng chỉ là học sinh mới vừa tốt nghiệp trung học thôi, nhưng ở thời đại này, lại là cha của đứa bé bốn tuổi……

      Bồ Đào hoảng hốt, vì thế nàng bắt đầu miên man suy nghĩ.

      Loại tâm tình hoảng hốt này hoàn toàn giống với khẩn trương lúc ban đầu, Thượng Quan Thanh Khuê cười cười , Bồ Đào nghe được chữ nào mà chỉ cảm thấy cả thân hình đều nhũn ra.

      biết bọn gì đó.

      Trong tai chỉ còn lại tiếng cười sang sảng của Thượng Quan Thanh Khuê.

      Lén ngẩng đầu lên, lại nhìn đến bàn tay xinh đẹp phi thường kia của , nhưng lúc này bàn tay ấy lại nắm bàn tay bé trắng nõn mịn màng khác.

      nỗi niềm chua xót khó hiểu trào dâng.

      Bồ Đào cầm kiếm, quyết tâm nhất định phải thắng, ít nhất, cũng có thể đổi được ánh mắt tán dương của người nọ.

      Ai nấy đều đồn đãi Thượng Quan Khâm và Thượng Quan Thanh Khuê hòa thuận, Bồ Đào căn bản cũng thèm để ý, nhưng bây giờ nghe hai người bọn họ lời qua tiếng lại, đứa ngốc cũng có thể nghe ra công kích của Thượng Quan Thanh Khuê qua những lời bóng gió của .

      Lòng bàn tay của Bồ Đào toát mồ hôi lạnh, Thượng Quan Khâm bên này hành lễ, vẫn thần tình ung dung mỉm cười như trước nhập tiệc, thấy Bồ Đào còn đứng ngây ngốc giữa đại sảnh, khỏi khẽ gọi “Tiểu Bồ Đào, lại đây.”

      Bồ Đào hồi hồn, chỉ thấy Thượng Quan Khâm vỗ vỗ vào chỗ ngồi kế bên , Bồ Đào lập tức đến ngồi xuống, cùng Thượng Quan Khâm ăn chung bàn.

      Ngẩng đầu thấy Thượng Quan Thanh Khuê cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn về hướng nàng cái, chỉ lo đút cơm cho nữ nhi bảo bối của mình ăn, thương chìu chuộng hết lòng.

      Cúi đầu nhìn bàn sơn hào hải vị trước mặt, đột nhiên cảm thấy muốn ăn chút nào.

      “Bồ Đào, sao lại ăn? Cơm trưa cũng chưa ăn, chút nữa làm sao có sức?”

      Thượng Quan Khâm ôn nhu gắp thức ăn bỏ vào bát cho Bồ Đào.

      Bồ Đào đột nhiên giọng hỏi “Sư phụ, ngươi có thể đút ta ăn được ?”

      Thượng Quan Khâm khẽ ngây người, khóe mắt nhanh chóng liếc về phía Thượng Quan Thanh Khuê, phát đắm chìm vào vai diễn phụ thân cách thể tự kềm chế, khẽ cười “Hôm nay nếu ngươi thắng, về sau sớm tối gì ta cũng đều đút ngươi ăn.”

      Bồ Đào có chút thất thần ngắm nụ cười xinh đẹp của , đột nhiên tỉnh ra, ý thức được bản thân mình vậy mà lại ghen với đứa bốn tuổi, khỏi thầm mắng bản thân hồ đồ, khẽ hít hơi, vùi đầu vào bát ăn như gió cuốn mây trôi, Thượng Quan Khâm cũng ăn, chỉ lo gắp thức ăn cho Bồ Đào.

      Dưới chỗ ngồi có người cười “Ngươi xem kìa, Gia chủ và phó gia chủ, đều là những người cha mẫu mực.”

      Nhưng lúc này Bồ Đào mới ràng ý thức được, nàng và La Lị – Tuyết, bất quá cũng chỉ là công cụ trong trận chiến giữa Thượng Quan Khâm và Thượng Quan Thanh Khuê mà thôi.

      buổi cơm thôi mà dấy lên biết bao nhiêu là tư vị vô cùng phức tạp.

      Mọi người ăn uống cười vui trận.

      Rốt cục hạ nhân dọn dẹp bàn tiệc.

      Bồ Đào nắm chặt nhuyễn kiếm của mình trong tay, biết thời điểm luận võ đến.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 4: LUẬN VÕ
      Thượng Quan Thanh Khuê hai mươi tuổi.

      Thượng Quan Khâm mười lăm tuổi.

      Bồ Đào năm tuổi.

      La Lị – Tuyết bốn tuổi.

      —————————————

      Thượng Quan Khâm sờ sờ lên đầu của Bồ Đào, đột nhiên xoay người hướng Thượng Quan Thanh Khuê cúi đầu “Thời gian này nội thương của Bồ Đào phát tác rất mãnh liệt, thậm chí quên luôn cả chiêu thức, Khâm hết sức chỉ dạy, mấy ngày nay cũng khôi phục được mấy thành.”

      “Vậy sao?”

      Mọi người bên dưới đều giật mình, Thượng Quan Thanh Khuê cười “Nếu Bồ Đào đến tham gia võ lâm đại hội, đột nhiên quên chiêu thức, chẳng phải khiến người ta chê cười hay sao?”

      Thượng Quan Khâm càng cúi đầu thấp hơn, thản nhiên “Phải, Khâm tìm biện pháp bổ sung khiếm khuyết của pho nội công này……”

      “Hừ……”

      Thượng Quan Thanh Khuê hừ lạnh tiếng, cắt ngang lời của Thượng Quan Khâm.

      Sắc mặt Thượng Quan Khâm tốt lắm, nhưng Bồ Đào hiểu được, là vì có ý bảo La Lị – Tuyết kia xuống tay lưu tình đối với nàng mà thôi, buồn cười, ta như vầy mà sợ ngươi, con búp bê bốn tuổi hay sao!

      khí có chút cứng ngắc, lúc này La Lị – Tuyết vốn vẫn ăn, đột nhiên lên tiếng.

      “Phụ thân, Tuyết nhi giúp ngươi đánh thắng ! Phụ thân đừng vui nữa……”

      Mọi người bị chọc đều cười.

      Tay Bồ Đào giận đến phát run, Thượng Quan Khâm nhìn nhìn Bồ Đào, cúi đầu gì.

      Kỳ nội tâm Bồ Đào là người lớn, nhưng hễ thấy La Lị là thường thường nàng mất lý trí ngay.

      Nàng hiểu những đứa bạn cùng lứa tuổi đều giả trá lòng nên nàng học được cách xử khách sáo giữ kẽ, nhưng những người như vậy, thường đều bị những đứa tuổi hơn chọc giận đến đỏ mặt.

      Như nay, Bồ Đào rất tức giận.

      Nàng muốn xông lên tát cái lên mặt La Lị – Tuyết rồi tức giận mắng nàng ấy “Ngươi còn biết lễ phép!”

      Quả nàng xông lên, nhưng trong tay lại cầm nhuyễn kiếm, mắt lạnh chút tình cảm gì nhìn về phía La Lị – Tuyết.

      “Tuyết nhi cẩn thận chút, đừng cậy mạnh a.” Trong mắt Thượng Quan Thanh Khuê chỉ có khuê nữ bảo bối của . La Lị – Tuyết đầy vẻ hiếu thuận gật đầu vâng lời, rút ra cây roi rồi xuống.

      Còn chưa có ai lên tiếng bảo bắt đầu, kiếm của Bồ Đào liền bổ tới.

      Nếu trốn thoát, vậy phải tiên phát chế nhân.

      Nàng nghĩ như vậy, nào biết rằng cây roi của La Lị – Tuyết thuận thế cuốn lấy thanh nhuyễn kiếm trong tay của mình, chưởng tấn công lại về phía nàng.

      Bồ Đào nhất thời có chút kinh hoảng, cho dù bị đứa bình thường đánh cái cũng phải lảo đảo lui ra sau vài bước, huống chi La Lị – Tuyết, quyền chưa đến mà chưởng phong đến trước rồi.

      Dưới kinh hãi, Bồ Đào phóng ra cước đá vào bụng của La Lị – Tuyết, La Lị – Tuyết vội vàng thu chưởng lại, né tránh cước mãnh liệt kia của nàng.

      Cây roi và nhuyễn kiếm dây dưa quấn lấy nhau như hai con rắn, lúc La Lị – Tuyết lui ra sau né tránh, Bồ Đào nhân cơ hội dùng sức thu kiếm của mình lại, kết quả sau khi hai người rời ra, cây roi quất trúng cổ tay của Bồ Đào, nhất thời lưu lại vết máu.

      Bồ Đào cũng cảm thấy đau, chỉ tự trách bản thân mình cẩn thận nên bị roi quất trúng, chiêu tiếp theo liền bị đánh móc trúng sau gáy, La Lị – Tuyết lùi lại phía sau vài bước, cười hì hì “Ta đánh trúng ngươi, ngươi thua rồi!”

      Bồ Đào cả kinh, nhất thời dừng lại cước bộ. Thượng Quan Thanh Khuê đài cười “Tuyết nhi lợi hại a, vung roi cái thắng……”

      La Lị – Tuyết sung sướng lui ra phía sau.

      Bồ Đào nắm kiếm, đứng giữa sân, thấy bộ dáng Thượng Quan Thanh Khuê ôm nữ nhi lau mồ hôi, vẻ mặt tự đắc, đột nhiên nàng cảm thấy ủy khuất đến phát khóc.

      “Bồ Đào, trở về đây, thương thế ngươi quá nặng, đừng cố cậy mạnh.” Thượng Quan Khâm đẩy ra bàn rượu, tự mình đến giữa sân kéo Bồ Đào trở về.

      Bên tai Bồ Đào ong ong tiếng vang, căn bản nghe lắm mọi người gì.

      Nàng có chút kinh hoảng ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Khâm, cổ tay có tơ máu chảy ra.

      “Sư phụ.”

      Nàng khẽ gọi.

      “Ừ?”

      Thượng Quan Khâm trực tiếp đem nàng rời khỏi yến tiệc, Bồ Đào nghĩ hẳn vô cùng thất vọng, ngờ Thượng Quan Khâm vừa cúi đầu vừa mỉm cười ung dung như trước.

      “Bị thương rồi nè, bảo ngươi đừng cậy mạnh, roi của Tuyết nhi lấy nhu khắc cương, chiêu cường mãnh của ngươi mới vừa rồi, bị cuốn lấy mới là lạ……”

      ” Thực xin lỗi……”

      “Chuyện gì?”

      ” Ta thua.”

      Thượng Quan Khâm cười “Thua thua, còn có Nguyệt yến tháng sau nữa…. Bất quá như vầy, sư phụ đút cơm cho ngươi ăn đâu……”

      Ngươi thèm để ý?

      Bồ Đào nhìn nụ cười vạn năm thay đổi của , tư vị trong lòng lại càng khó chịu.

      Trở lại căn phòng của mình, Bồ Đào ngơ ngác nhìn Thượng Quan Khâm băng bó vết thương cổ tay cho mình.

      Khổ bà bà bưng thuốc và nước đứng bên cạnh.

      sâu đến động mạch, nhưng vết thương cũng rất sâu, sau này chỗ đó để lại vết sẹo dài, tựa như con rắn, vĩnh viễn quấn quanh trong tim Bồ Đào, đánh đuổi chạy.

      Thượng Quan Khâm nhìn vẻ mặt buồn bực của Bồ Đào.

      Do dự hồi rồi bảo Khổ bà bà mang đến thức ăn khuya, Thượng Quan Khâm cầm lên khối bánh mềm, bẻ ra làm hai, đưa nửa đến bên miệng Bồ Đào.

      “Thôi được rồi, sư phụ phá lệ, đút ngươi ăn đêm nay.”

      Thanh ôn nhu như gọi hồn Bồ Đào trở về, lúc Tiểu Bồ Đào phục hồi tinh thần lại, thấy gương mặt tuấn mỹ của Thượng Quan Khâm phóng đại trước mắt tràn đầy ý cười, khóe miệng lạnh lạnh, có cái gì đó mềm mềm chạm bên môi.

      Bồ Đào theo bản năng há mồm, hương vị ngọt ngào thấm tận đáy lòng, sau khi Bồ Đào nuốt vào, thấy Thượng Quan Khâm đem nửa còn lại bỏ vào miệng ăn. Nàng khẽ cười.

      “Cười ngây ngô như vậy làm gì? Ngủ nhanh , trời sáng tiếp tục luyện công.”

      “Ừ!”

      Thay ra chiếc áo ngủ bằng gấm rộng thùng thình mềm mại, nghe tiếng Thượng Quan Khâm căn dặn Khổ bà bà trước khi rời , Bồ Đào nhắm mắt lại.

      Ngủ được, nàng ngừng nhớ tới khuôn mặt của Thượng Quan Thanh Khuê kia, nụ cười của có mị lực khiến người khác động tâm. Vì thế tim Bồ Đào cũng bắt đầu phát run, u u mê mê chìm vào giấc mộng, trong mộng tất cả đều là khuôn mặt tươi cười của Thượng Quan Khâm, rồi đột nhiên khuôn mặt tươi cười kia biến thành khuôn mặt tươi cười của Thượng Quan Thanh Khuê. Tiểu Bồ Đào liền bừng tỉnh, mới phát sáng sớm.

      ———————————-

      Nhắc tới khinh công, Tiểu Bồ Đào lập tức mơ mơ màng màng.

      Trong đầu của nàng lập tức ra cảnh kinh điển như màn ảnh, nam nữ trong bộ trang phục trắng giữa rừng trúc xanh tươi ướt át bay bay a, sau đó nữ chính bắt lấy thân trúc, mặt thẹn thùng a ……

      nghĩ cái gì đó?”

      Thượng Quan Khâm biết là vô tình hay cố ý, khi Bồ Đào hồi hồn phát cầm nhánh cây , chọc chọc con sâu chơi.

      Rùng mình!

      có!”

      “Vậy sao?”

      ” Thực có mà…… Sư phụ a……”

      “Hử?”

      phải ngươi múa chiêu Quần Ma Loạn Vũ nữa chứ……”

      “À, con sâu này chính là vừa rồi bắt được mặt đất thôi, phải sâu cây trong sân viện, Tiểu Bồ Đào yên tâm ……”

      Rùng mình!

      “……Có hai cách luyện tập khinh công. là thêm vật nặng người, hai là kết hợp với nội công tâm pháp, nội công càng ngày càng mạnh, khinh công tự nhiên luyện thành. Người bình thường đều luyện tập theo cách thứ nhất trước, rồi sau đó mới luyện tập theo cách thứ hai. Nhưng tuy ngươi còn tuổi, hơn nữa Lão Gia chủ có ý nguyện là hy vọng tương lai ngươi thắng cuộc trong đại hội võ lâm. Đại hội võ lâm phải là cuộc luận võ bình thường, mọi người đều tranh tài bằng công phu thực của chính mình, chỉ cần so về chiêu thức và nội công, tính đến khinh công……”

      “Ý sư phụ là……”

      “Tiểu Bồ Đào a, nếu người có khinh công xuất thần nhập hóa, ngươi thấy có thích hợp làm võ lâm minh chủ hay ?”

      “Thích hợp để chạy trốn……”

      “A a……Đúng vậy, cho nên hôm nay ta dạy ngươi luyện nội công, nội công mạnh, khinh công tự nhiên thành, chẳng qua kém hơn người khác chút thôi……” Thượng Quan Khâm đưa cho Bồ Đào quyển sách . bìa của quyển sách viết hàng chữ “Ngưng Vũ thần công”.

      “Dạ!!” Bồ Đào kích động, nào biết sau này bởi vì khinh công của mình kém hơn người khác chút mà bị người ta ăn đến cả vỏ cũng còn!

      Ngưng Vũ thần công là tâm pháp bí truyền của Thượng Quan gia.

      Trăm năm đến nay chưa từng có người luyện thành.

      Trong năm nay Bồ Đào bất quá cũng chỉ học được chút vỏ ngoài, lại còn thỉnh thoảng bị mất trí nhớ, nên lúc này đây quên sạch hết cái gì là tinh túy nội công bí truyền.

      Nội công luyện khí, Bồ Đào mở ra trang thứ nhất liền choáng váng cả đầu.

      Thượng Quan Khâm vít con sâu lên, vung kiếm chém làm nhiều mảnh, vứt xác sâu vào bụi cỏ chỗ Bồ Đào nhìn tới, chầm chậm lên tiếng như biết trước “Ngay cả huyệt vị cũng đều quên hết……”

      Bồ Đào cúi đầu nhìn bàn tay bé của mình.

      “Như vầy , từ giờ đến trưa chúng ta vẫn luyện kiếm, sau giờ ngọ ta dạy cho ngươi cách nhận huyệt vị.”

      Dứt lời đến thân cây róc nhánh liễu vừa dài vừa mềm ”Bồ Đào, ngươi cứ coi như đây là roi của Tuyết nhi, tiếp chiêu!”

      Luyện như điên đến giờ ngọ, Khổ bà bà mang cơm trưa thơm phưng phức đến.

      Lúc ăn, đột nhiên Bồ Đào ngạc nhiên hỏi “Sư phụ, ngươi vẫn ở bên cạnh Bồ Đào chứ?”

      “Ừ, cho đến khi ngươi đoạt được vị trí minh chủ, sứ mệnh của ta là ở bên cạnh ngươi.”

      Thượng Quan Khâm sờ sờ đầu Bồ Đào, thấy ánh mắt đắc chí của Bồ Đào, cười “Thượng Quan Khâm vĩnh viễn rời xa Bồ Đào……”

      Đáy lòng chấn động, Bồ Đào mê hoặc tiến vào trong lòng Thượng Quan Khâm, hai má dán vạt áo của Thượng Quan Khâm, cọ cọ từ xuống dưới, trước sau trái phải.

      Cọ đến thiên hôn địa ám, làm nũng đến nhật nguyệt vô quang.

      Thượng Quan Khâm cười cười .

      ” Tiểu Bồ Đào biến thành sâu.”

      Dứt lời ôm lấy thân hình mềm mại nho của Bồ Đào, cứ ôm mãi như thế.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :