1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

ình anh cho em - Trà Muộn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      [ Đại] Tình Cho Em

      Tác Giả: Trà Muộn
      Số chương: 40 chương + 3 ngoại truyện
      Thể Loại: đại, thanh xuân, ngược
      Tiến trình: 2-3 ngày/chương​


      Giới Thiệu:

      Hứa An Nhược Trì Văn Trạm, đó là chuyện ai cũng biết chỉ mình biết. Thế nên tình của mãi là tình đơn phương.

      Trì Văn Trạm Hứa An Nhược, đó là chuyện ai cũng biết chỉ mình biết. Thế nên những cố gắng mà bỏ ra cho mối tình này mãi là bọt nước vỡ tan.

      Hứa An Nhược Trì Văn Trạm, thầm mếm hơn năm năm, theo đuổi năm năm,đó chính là mười năm thanh xuân thể vãn hồi.

      Trì Văn Trạm Hứa An Nhược, biết đến năm năm thầm mếm đó,cũng để tâm đến cố chấp của .

      Hứa An Nhược hết lần này đến lần khác học cách từ bỏ,đến nỗi trái tim rỉ máu nhưng cũng thể từ bỏ quyết tâm đối với .

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 1: tốt nghiệp rồi, nhân duyên dẫn lối

      Hôm nay, ngày mùng mười tháng mười,cuối cùng cũng đứng trước cổng trường đại học T-ngôi trường mà bỏ ra bao nhiêu năm phấn đấu, trải qua cuộc thi tuyển sinh đầy gây go,ác liệt mới cầm được giấy báo trúng tuyển.
      Nơi đây chính là điểm xuất phát cho tình của .

      Trong khí ồn ào, người qua lại tấp nập, vô cùng háo hức thăm thú xung quanh, bỗng nghe tiếng gọi phía sau:

      -"Em , sinh viên mới hả? có cần giúp gì ?"

      nghi hoặc nhìn thanh niên trước mặt tươi cười nhìn mình, vội đáp:

      -"Xin chào, em tìm khu kí túc xá"

      -"À, vậy theo . Xin tự giới thiệu, tên là Trình Tự,sinh viên năm ba khoa
      CN,còn em?". chàng hăng hái cầm hành lý giúp .

      -"Chào đàn , em là Hứa An Nhược, năm nhất khoa Văn"

      -"Vậy à, gọi là Trình Tự được rồi"

      -"Vâng, Trình, có biết khoa có ai tên là Trì Văn Trạm ạ?" dò hỏi.

      -"Hả? em muốn hỏi Trì Văn Trạm năm thứ ba? biết người đấy" Trình Tự tươi cười

      -" hả? vậy tốt quá!" nhịn được vẻ vui sướng.

      -"Em quen cậu ấy?" Trình Tự nhìn

      -" ạ...em nghe " ấp úng

      -"Haha... cần ngượng, nếu em muốn theo đuổi cậu ấy giúp tay" Trình Tự cười nham hiểm nhìn

      An Nhược ngượng ngùng đỏ mặt, nhất thời nên lời chỉ ríu rít : "Cảm ơn ".

      Vừa vào trường làm bạn được với đàn quá ưa nhiệt tình, biết nên buồn hay vui, cũng may ấy cũng quen biết , cảm thấy con đường theo đuổi tình này có nhiều khởi sắc.....
      _______________________________________________________________

      tuần trôi qua, làm quen được với cuộc sống kí túc xá phòng bốn người,tuy hơi chật chội nhưng khá thú vị, làm quen được với ba người bạn cùng phòng là Tiêu Như, Nhất Linh, đều cùng học chung lớp với ,cùng ở thành phố S, những con người đến từ những nơi khác nhau, kì diệu thay cùng chung sống phòng, chúng tôi dần trở nên thân thiết, cuộc trò chuyện cũng trở nên thú vị hơn. Cũng may, trong bốn năm này có họ làm bạn.

      Khi mọi thứ nơi đây đều trở nên quen thuộc, còn lạc khi tìm đến khoa CN nữa, hôm nay như phải lên lớp nên mình luẩn quẩn ở đây, mong có thể nhìn thấy bóng dáng . Bỗng sau vai bị vỗ , giọng hồ hở: “An Nhược, tình cờ vậy? em tìm hả?”

      giật mình quay lại, ngạc nhiên nhìn Trình Tự

      -“Học trưởng, sao lại là ?”

      Trình Tự tươi cười nhìn -“Đau lòng quá! cũng là sinh viên khoa này mà”

      -“Em…biết, ngờ gặp lại nhanh như vậy” cười trừ

      -“ phải em đến đây tìm Văn Trạm đấy chứ?” Trình Tự tò mò hỏi

      -“Vâng, nhưng mà em biết ấy học ở lớp nào?” rối rắm trả lời

      -“Cho số di động của em , báo động tĩnh của cậu ấy cho em” Trình Tự cười mà nghiêm túc

      -“ sao ạ? thân với ấy lắm hả?”

      -“ ra em ghen tỵ đấy, bọn còn ngủ chung giường nữa cơ” Trình Tự giọng

      -“Học Trưởng, đừng trêu em”

      -“ mà! Vì em là bạn của nên giúp em”

      lưu số điện thoại vào máy của Trình Tự: “cảm ơn , học trưởng”

      -“Cùng đến căn-tin , sáng giờ chẳng có gì vào bụng, đói lắm rồi!” Trình Tự kéo tay

      năm năm từ lần đâu tiên gặp gỡ, vẫn nhớ mãi khoảnh khắc ấy, từng biết bao nhiêu lần vẽ nên viễn cảnh gặp lại , ngờ lần gặp lại này lại trong khí ồn ào, chật chội ở căn-tin trường giờ ăn trưa, nhìn từ xa nhận ra bóng dáng quen thuộc ấy, nụ cười làm chắc chắn điều đây phải mơ, thực gặp được .

      Trì Văn Trạm, cái tên tồn tại trong tâm trí bao lâu nay, quen với trong tưởng tượng nên việc tiếp xúc trực tiếp chuẩn bị ràng rất được tự nhiên, định bỏ chạy bàn tay có lực nắm lại và hỏi:

      -“An Nhược, em muốn ăn gì?”

      -“Em…em đói hay là em vì kí túc xá trước nha” trốn sau lưng Trình Tự giọng

      -“Sao thế? Chẳng phải em mời bữa này sao?”

      -“ ấy…. biết ấy ở đây sao trước với em” vội trách

      -“Thề với trời, làm sao biết cậu ấ xuất giờ này chứ. Hẹn gặp bằng ngẫu nhiên, em đến chào hỏi ” Trình Tự đẩy về phía trước nơi Trì Văn Trạm ngồi.

      -“Văn Trạm, phải cậu gặp Trần lão sư sao?”

      -“Hôm nay lão Trần bận rồi! ai đây?” Trì Văn Trạm đáp

      -“Để tớ giới thiệu với cậu: đây là em xinh đẹp của tớ- Hứa An Nhược” Trình Tự vui vẻ

      -“Cậu có em từ hồi nào vậy?” Trì Văn Trạm lộ vẻ ngạc nhiên.

      -“Hàhà, là đàn em khóa dưới” Trình Tự đáp rồi quay sang bảo :

      -“nào mau chào hỏi !”

      -“Chào…xin chào , em là Hứa An Nhược” giọng run run

      -“Chào em, là Trì Văn Trạm” đáp

      -“Em ấy biết cậu mà!” Trình Tự xen vào.

      nhấc chân đạp Trình Tự cái, bị đau giả vờ la oái, vô tội nhìn .

      -“Em ngồi đây cùng Trạm, mua đồ ăn” Trình Tự đẩy ngồi xuống ghế.

      Giờ phút này chỉ muốn trốn thoát khỏi nơi này, chưa bao giờ nghĩ có thể ngồi cùng với bàn, rất gần, cũng may xung quanh ồn ào có thể che giấu thanh đập thình thịch của con tim. cúi đầu dám hình dáng người hằng nhớ nhung, cảm giác nà rất giống năm năm trước, giây phút rơi vào cái bẫy ngọt ngào của tình .

      Thoát chốc Trình Tự quay trởi lại với hai phần cơm tay, phần để trước mặt , phần còn lại đặt trước mặt , cười tươi : -“Mau ăn

      -“Cảm ơn !” ngẩng đầu vẫn còn rất ngượng ngùng.

      -“Trạm, buổi tụ tập cuối tuần này cậu có ?” Trình Tự quay sang hỏi Trì Văn Trạm.

      -“ , mình bận rồi!” Trì Văn Trạm đáp

      -“ được, đợt trước cậu cũng viện lí do này. Lần này dù thế nào cậu cũng phải ” Trình Tự kêu lên phản đối

      -“Vậy cậu còn hỏi tớ làm gì?” Trì Văn Trạm thản nhiên

      -“Haha, lần này cậu uổng công đâu, có nhiều em khóa dưới đáng lắm!” Trình Tự nháy mắt nham hiểm

      -“Cậu nhàm chán!”

      -“À, phải rồi, em cùng chứ?” Trình Tự nhắc đến tồn tại của

      -“Hả? em sao?” ngu ngơ đáp

      -“Chứ ai vào đây, cùng bọn ”. Trình Tự ghé vào tai : -“Còn có Văn Trạm của em nữa”

      đỏ mặt giận dữ nhìn Trình Tự, nhất thời nhận ra Trì Văn Trạm nhìn mình.

      Bữa ăn trôi qua rất nhanh, căn bản phần lớn thời gian đều là Trình Tự , chúng tôi ngồi nghe, thi thoảng Trì Văn Trạm có đối đáp vài ba câu.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 2: Triển khai kế hoạch

      Hứa An Nhược chưa bao giờ mong chờ ngày cuối tuần giống như lúc này, để bản thân có thêm tự tin nhờ Tiêu Như, Nhất Linh lựa chọn trang phục giúp mình. Hai người bạn tò mò về vẻ trịnh trọng, khẩn trương của , sau khi nghe được đáp án, cả hai đều hăng hái tư vấn, chúng tôi còn cùng dành ngày chỉ mua sắm, làm đẹp… quả thực theo đuổi người thực hao tổn tâm khí.

      Số lần Hứa An Nhược kiểm tra cuốn lịch đầu giường gấp đôi số lần ngó ngàng đến nó trước đây, cuốn lịch đẹp đẽ thẳng tắp bị nhàu tới nhàu lui, ghi ghi chép chép đến nỗi cuối mép cũng quăn lên.

      -“Nhưng sau vẫn chưa đến cuối tuần nhỉ” lẩm bẩm mình, còn Tiêu Như và Nhất Linh giả vờ quan tâm, mà phải họ sắp bị bức điên rồi, Hứa An Nhược luôn nghĩ mình hoạt bát[trà muộn- lqd] và tự tin đầy minh nhưng bây giờ cảm thấy sai lầm rồi, hồi hộp, bồn chồn yên, đây ràng chỉ là buổi họp mặt bình thường chứ phải là buổi hẹn hò đương, lo lắng cái quái gì chứ?
      "Hứa An Nhược, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chờ chết, chết vì hạnh phúc nhỉ?"

      Thứ 7

      Cả ngày hôm nay Hứa An Nhược có tiết học, bình thường giờ này vẫn còn ngủ vùi trong chăn nhưng lúc này khác hẳn, dậy từ sáng tinh mơ rồi, chạy vòng sân trường, còn mua đồ ăn sáng cho cả phòng nữa, tâm trạng vui vẻ lên đỉnh điểm. Trở về với hai tay xách hai túi, bên là bánh bao, túi còn lại là sữa đậu nành, Hứa An Nhược đặt đồ lên bàn, gọi lớn:

      -“Tiêu Như, Nhất Linh…dậy thôi”

      Chui ra từ đống hỗn độn nào là quần áo, nào là sách vở, hai mắt Tiêu Như lộ viền đen, ú ớ

      -“An Nhược, cậu đừng hành hạ tớ nữa, tối qua hơn 3 giờ tớ mới ngủ”

      -“Cậu lại luyện tiểu thuyết chứ gì” Nhất Linh cười khanh khách vò đầu tóc rối mù của Tiêu Như, rồi chạy nhanh vào phòng vệ sinh.

      -“ dậy là bánh bao nhân đậu của cậu vào bụng Nhất Linh à nha” Hứa An Nhược vừa vừa mở bao đựng đồ ăn, hít hà mùi bánh mới thơm phức.

      -“Á… được, năm phút… mười phút” Tiêu Như thều thào

      -“Ui… Linh, bánh bao hôm nay ngon lắm nha” Hứa An Nhược gọi

      -“Đừng mà…” Tiêu Như bật dậy khỏi giường và gào lên, ôm lấy túi bánh của mình mất

      -“Linh, cậu xem, Tiêu Như ham ăn giống ai vậy?” Hứa An Nhược tò mò

      -“ phải đặc biệt ham ăn mà là hội chứng cuồng bánh bao nhân đậu a” Nhất Linh giải thích

      -“Haha” chúng tôi cùng nhịn được bật cười.

      Sau đó cùng Nhất Linh đến thư viện, trả số sách gần quá hạn, tìm tài liệu cho buổi thuyết trình tuần sau.

      -“Là quyển này hả?” đưa sang cho Nhất Linh

      -“Ừ, đúng rồi, còn quyển [Tư Tưởng Chính Trị] nữa”

      -“Chắc có ai mượn rồi” lục lọi giá sách.

      đủ tầm với để lấy được những cuốn sách ở phía , cố nhướng tay, khổ sở nhảy tưng tưng.

      -“Em muốn lấy quyển nào?” giọng trầm ấm vang lên.

      -“Á…” khống chế được suýt tiếp xúc trực tiếp với mặt sàn bàn tay giữ chặt eo lại.

      -“ sao chứ?”

      -“A…cảm ơn ” Hứa An Nhược ngượng ngùng trả lời.

      Trì Văn Trạm nhìn người con mặt ửng hồng nhất thời hiểu vì sao, nhanh chóng buông tay ra, ho khan tiếng

      -“Khụ…quyển này đúng ?”

      -“Đúng ạ, cảm ơn đưa tay nhận lấy quyển sách, nhìn rồi hỏi –“ cũng đến thư viện ạ?”

      muốn cú đầu mình mấy cái vì câu hỏi chẳng có chút đầu óc nào, ở đây ở đâu

      -“Ừ… đến mượn sách”

      -“A… tìm được chưa? Hay để en phụ tìm”

      -“ cần, đủ rồi” khách khí

      -“Vậy ạ”

      -“Còn muốn lấy quyển nào đó ?” Trì Văn Trạm chỉ lên phía hỏi

      -“ ạ”

      -“Vậy nhé! Tạm biệt”

      -“Dạ, chào

      Hứa An Nhược ngây ngốc nhìn theo bóng dáng , cảm thấy may mắn khi gặp được , khó gần, lạnh nhạt như tưởng, còn chủ động chuyện với , còn giúp tìm sách, An Nhược ôm quyển sách như báu vật trong lòng, cười rạng rỡ.

      “An Nhược,…xong chưa?” Nhất Linh biết từ đâu chạy đến

      “Nè...tìm được rồi” nhanh chóng thoát khỏi mộng ảo.

      “Về thôi”


      Buổi tối
      Sau hơn tiếng đồng hồ ăn ngủ trong phòng tắm, cũng lếch xác ra khỏi phòng tắm, hai mắt của Tiêu Như nhìn có vẻ kinh dị

      -“Có phải phòng tắm bốc khói rồi ?”

      Nhất Linh bận sấy khô tóc, đáp mà ngồi xuống giường đưa mái tóc ướt nhẹp sang cho Nhất Linh: -“Sấy giúp tớ luôn

      -“Tiêu Như, cậu hả?” lên tiếng hỏi

      -“ đâu, lát nữa tớ hẹn rồi!”

      Tiêu Như ngoài việc cuồng ăn, hứng thú với tiểu thuyết lại còn nghiện game online, chúng tôi từ chối bàn luận về thú vui của cậu ấy, và tiếp tục công cuộc sấy khô đầu.

      Hơn nửa tiếng sau,
      Hứa An Nhược và Trần Nhất Linh ra khỏi kí túc xá đến nơi hẹn, đó là nhà hàng cách trường hơn 10 phút bộ, nhưng do trời tối nên tụi bằng taxi, đến vừa đúng lúc thấy Trình Tự cần di động gọi tứ phía.

      “Đàn , tụi em đến rồi nè!” vẫy tay gọi Trình Tự

      “Hey! còn tưởng em đến” Trình Tự vẫn chào , nhìn Nhất Linh rồi hỏi: “Ai vậy?”

      “Bạn cùng phòng với em"

      “Chào em, trai của An Nhược, gọi là Trình Tự được rồi”

      “Đừng nghe ấy bậy” kéo Nhất Linh vào, lười để ý đến ta.

      “Phòng thứ hai quẹo trái” Trình Tự với theo

      Khi chúng tôi mở của bước vào phòng có kha khá người ngồi đợi rồi, tiếng trò chuyện làm khí rôm rả, cùng Nhất Linh đại chỗ ngồi xuống.
      bao lâu đông đủ người tụ họp lại quanh bàn lớn, cách món ăn sẵn sàng. Trình Tự đại diện cho sinh viên khóa phát biểu

      -“Chào mọi người, tối nay là buổi tụ họp chúng ta tổ chức chào đón đàn em khóa dưới, ăn uống nhiệt tình vào nhé! Ai muốn làm quen tranh thủ cơ hội”

      xong mọi người vỗ tay nhiệt tình kèm theo những tiếng cười giòn giã.
      Hình như ở đây toàn sinh viên khoa CN, chỉ có và Nhất Linh là lạc loài.

      Ngay từ giây phút Trì Văn Trạm và Trình Tự bước vào nhìn thấy , hôm nay mặc áo sơ mi màu xanh đậm, tóc tai được chải gọn gàng càng làm gương mặt trở nên ưu tú, khiến thể rời mắt , vẫn nhìn chằm chàm vào .

      -“An Nhược, lộ liễu quá! Cậu nhìn ta hơn năm phút rồi. Có phải là Trạm của cậu ?” Nhất Linh kề sát tai hỏi

      -“Đúng vậy” cười híp mắt, hạnh phúc đáp

      -“Xem mặt cậu kìa, nhiêu đó thỏa mãn ghê chưa!” Nhất Linh chọc ghẹo

      Trình Tự nãy giờ vẫn trò chuyện rơm rả, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt chăm chú từ xa, quay lại thấy Hứa An Nhược chăm chăm nhìn về phía này, trong lòng thầm thở dài: -“Haizz, cái ngốc này”

      Sau khi tiệc kết thúc, Trình Tự hô hào cùng tăng hai, nhiệt tình tham gia vì biết đâu có được cơ hội ở gần , phải biết nắm bắt, An Nhược thầm cổ vũ chính mình, đồng thời sống chết kéo theo Nhất Linh muốn trở về.

      Phòng được đặt sẵn trước, khi vào Trình Tự kéo tay ngồi xuống bên cạnh , giọng :

      -“Ngồi ở đây

      phát cũng về hướng này, nhìn gật đầu cái rồi ngồi xuống. che giấu được niềm hân hoan trong lòng.

      Do xung quanh ồn ào tiếng nhạc, tiếng người nên thể nào trò chuyện, chỉ lén lút nhìn . Giờ phút này tuy bên ngoài là thế nhưng trái tim cảm thấy bình yên hết thảy, chúng tôi chỉ cách nhau gan tay thậm chí còn nghe thấy tiếng thở nhàng của , mang mùi thanh mát tao nhã nhưng lại khiến người tay say đắm.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 3: Bất Ngờ
      Những thứ tất yếu đương nhiên vẫn đến, chỉ là sớm hay muộn.

      lúc mãi ngắm nhìn người bên cạnh khủy tay thúc vào eo , Hứa An Nhược quay sang thấy Nhất Linh cố nín cười nhìn mình.

      -“Gì vậy?” buồn bực hỏi

      -“Coi chừng người ta bốc cháy bây giờ” Nhất Linh cười khúc khích

      -“ ấy có phải rất đẹp trai ?” thầm vào tai bạn

      -“Đúng, chuẩn soái ca” Nhất Linh đáp

      cười chút e thẹn, phải là với con mắt thẩm mỹ của mình luôn luôn có lòng tin.

      Lúc này Hứa An Nhược để ý đến người bên phía bên trái đứng dậy ra phía cửa, lát sau bước vào theo sau là .[Trà Muộn- dđ lqd] nghi hoặc nhìn về phía , do ánh đèn mập mờ nên thấy người đứng phía sau , đến khi nắm tay người phía sau ngồi xuống ghế, tươi cười chào hỏi Trình Tự, giọng thanh tao.

      Trái tim như lỡ bắt kịp nhịp, nhìn chằm chằm vào người ta, đến nỗi nhận ra được ánh nhìn của ngạc nhiên hỏi:

      -“Đây là?”

      -“À… đây là An Nhược, em của mình” Trình Tự giải đáp thắc mắc của rồi quay sang nhìn ấy là Điền Thư Huyên, cùng khóa với tụi

      -“Chào chị…” gượng gạo

      -“Xin chào, rất vui được gặp em, chị là bạn của Trạm” giọng vẫn , dịu dàng, hoàn toàn khác với ồn ào xung quanh.

      Hứa An Nhược như bị nhát dao đâm vào chỗ trí mạng, nụ cười của ngay lập tức đông cứng, lòng bàn tay bị siết chặt đau nhói.

      Người như , làm sao lại có những quay quanh, làm sao chưa từng kết giao chứ. cùng đó sánh vai vừa lứa, mọi người xung quanh thể vẻ ngưỡng mộ, ghen tỵ

      "Nam sinh ghen vì người con xinh đẹp dịu dàng lại thuộc về người khác, nữ sinh xót xa vì người trong mộng là của khác, người đó lại xinh đẹp, u tú. Quả rất xứng đôi, trông thấy vẻ mặt của mình nhưng cũng nghĩ chắc khó coi lắm, lòng như bị tảng đá lớn đè lên, nghẹn thể , cảm xúc hỗn độn.

      Thấy khí có chút kì dị, Nhất Linh cảm thấy ổn liền kéo vai , giọng lo lắng:

      -“An Nhược, cậu vẫn ổn chứ?”

      -“…”

      ổn, ổn chút nào, muốn khóc rồi! cố gắng bao nhiêu năm nay, bây giờ khó khăn lắm mới được gần , tại sao ở đâu nhảy ra bạn ? Hứa An Nhược tự ti,[Trà Muộn- lqd ] hoàn toàn biết mẫu người của , cũng người bạn này từ đâu xuất . Điền Thư Huyên xinh đẹp hơn, dịu dàng hơn, giỏi giang hơn , nhìn hai người họ xứng đôi vừa lứa, ánh mắt dịu dàng của , ăn ý giữa họ làm bị đẩy ra xa hàng ngàn cây số. đánh bại, Hứa An Nhược cơ hồ như chấp nhận được, đành nén bi thương.

      Nhất Linh nhìn thấy bộ dạng của , thở dài khuyên nhủ

      -“An Nhược, chúng ta về thôi!”

      -“Mình sao” ủ rủ đáp theo ấy rời khỏi đây, cũng tiếng nào với Trình Tự.

      Lúc hai người các đứng đợi xe Trình Tự đuổi theo phía sau.

      -“An Nhược, sao tiếng nào bỏ về”

      -“Về trễ an toàn” Nhất Linh đáp

      -“An Nhược, thực biết Điền Thư Huyên đến”

      -“ nên sớm với tôi, cảm thấy đùa cợt của người khác thú vị lắm hả?” nghẹn giọng chua chát.

      -“Xin lỗi”

      -“ cần đâu, hôm nay cảm ơn bình thản đáp

      -“Em đưa ấy về cẩn thận” Trình Tự nhờ vả Nhất Linh

      Thực Trình Tự chẳng làm gì sai, ta cũng đâu có nghĩa vụ phải thông báo cho về mọi thứ của Trì Văn Trạm. Chỉ là cố làm cho trái tim mình bình tĩnh trở lại, Trình Tự lại vừa lúc là đối tượng cho xả giận. Coi như ta xui xẻo .

      đường trở về kí túc xá, và Nhất Linh đều đồng loạt im lặng, nhìn qua khung cửa, nhìn ánh đèn rực rỡ bên đường, mọi thứ lướt qua rất nhanh, để chút dấu vết nào, giống như tâm trạng giờ, đau mà đau, tưởng đau ngờ đau tưởng.

      Đêm nay là đêm dài vô tận, vừa về đến phòng chỉ kịp vứt bỏ đôi giày cao gót xuống dưới gầm giường, tung chăn trốn vào, mặt mũi cũng có ý định tẩy rửa, váy cũng chẳng thay,cứ thế chìm vào bóng tối. Nhưng chỉ biết mình hề ngủ, nguyên đêm hề chợp mắt, những giọt nước mắt biết tự lúc nào nhòe hai bên má, thấm đẫm xuống gối nằm, cắn chặt chăn để phải phát ra tiếng nức nở.
      ___________________________________________

      Sau đêm thể ngủ, khóc cũng đủ, mới hơn năm giờ sáng Hứa An Nhược lồm cồm bò dậy, chưa đánh răng rửa mặt xuống dưới sân chạy bộ, chạy mãi hề suy nghĩ đến khi mệt nhòa thở ra hơi.

      mua đồ ăn sáng cho cả phòng rồi mới trở về, để toàn bộ đồ ăn lên bàn, sau đó leo lên chiếc giường của mình nhắm nghiềm hai mắt lại nghỉ ngơi.

      Trần Nhất Linh ngồi bàn học đọc sách nãy giờ, từ lúc An Nhược bước vào định lên tiếng nhưng thấy vẻ mặt đoán được tâm tư của ấy nên chỉ biết thở dài trong lòng, im lặng nhìn,[Trà Muộn- l q d] hiểu được tâm trạng giờ của An Nhược, phải hai lời khuyên là có thể đau nữa. Trước đó, khi nghe An Nhược kể về người mà ấy thầm mến- Trì Văn Trạm, cứ nghĩ đó chỉ đơn giản là tình cảm nhất thời, tính ra ấy gặp ta nhiều năm rồi, có thể là ảo tưởng do bản thân tạo nên nhưng tối hôm qua khi đó xuất mặt của An Nhược trở nên trắng bệch, giọng dù kiềm nén nhưng vẫn cảm nhận được run rẩy, đến nỗi răng ấy cắn chặt khiến cho môi cũng bật máu. tin An Nhược rất Trì Văn Trạm, phải quên là quên ngay được, nên mới lo lắng sợ ấy tổn thương.

      An Nhược ngủ mê man, trong giấc mộng thấy mình lạc vào mê cung, mãi mãi cũng ra được, trong lúc tuyệt vọng nhìn thấy Trì Văn Trạm- đứng[Trà Muộn-dđ lqd]cách khoảng nhìn mỉm cười, định chạy đến nắm lấy tay bóng dáng khác xuất bên , ôm lấy vòng tay -Điền Thư Huyên cười nũng nịu, sau đó quay sang nhìn đầy vẻ kiêu ngạo, rồi kéo rời . gọi lớn tên “Văn Trạm, chờ em với” nhưng họ mãi mất hút đằng xa còn chân bị thứ gì đó ghìm lại kéo vào trong bóng tối…

      được…” Hứa An Nhược hét lớn, giật mình tỉnh giấc mới thở phào nhõm, cũng may chỉ là mơ thầm trấn an.

      “An Nhược, cậu thức dậy ăn chút gì ” tiếng gọi kéo về thực tại

      “Mình ngủ bao lâu rồi!” bước xuống giường hỏi

      hơn 3 giờ chiều rồi đó” Tiêu Như đáp

      “Lâu như vậy sao?” ngạc nhiên, xoa hai bên thái dương, hèn gì đầu đau ê ẩm.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 4
      hơn tuần, Hứa An Nhược chưa từng đặt chân đến khoa CN, phải mang ý niệm trốn tránh mà sợ trông thấy người ta hạnh phúc lại làm bản thân mềm lòng.

      biết trời xui đất khiến thế nào lại lang thang đến dãy phòng học quen thuộc. trước đó hầu như ngày nào cũng lượt lượt quanh đây mong ngóng bóng hình . Mãi mê chìm vào vòng suy tư giọng kéo về:

      -“Xin chào, em có phải là An Nhược ?” giọng trong trẻo cất lên

      Hứa An Nhược giật mình tỉnh mộng quay sang hướng của giọng đó, bắt gặp người mà muốn nhìn thấy nhất- Điền Thư Huyên nở nụ cười duyên dáng nhìn .

      -“Chào chị” đáp

      -“Chúng ta duyên , em tìm trai hả?” Điền Thư Huyên ân cần hỏi

      -“Hả?” ngơ người

      -“Trình Tự” Điền Thư Huyên gợi ý

      -“Chị đừng nghe ta bậy, em chút quan hệ nào với ta cả” đáp ngắn gọn

      -“Hì hì, chị cũng nghĩ vậy. Còn thắc mắc Trình Tự có em từ khi nào nữa chứ” Điền Thư Huyên bật cười nhìn

      đáp chỉ cười gượng gạo

      -“Tối đó sao em đột nhiên lại về sớm vậy?” Điền Thư Huyên đột nhiên hỏi

      -“Bạn cùng với em cảm thấy khỏe nên em đưa ấy về”

      -“à… ra à vậy”

      Cả hai rơi vào im lặng, muốn tìm cớ rời Điền Thư Huyên mở lời
      -“Em quen Trình Tự thế nào?”

      -“Tình cờ gặp hôm nhập học ạ”


      biết Trình Tự có gì với Điền Thư Huyên về việc mến mộ Văn Trạm , nhưng nãy giờ thấy thái độ của ta khá hòa nhã kiêm kị lắm nên thầm thở phào nhõm. Cũng may Trình Tự phải kẻ lắm mồm đáng ghét.

      -“Trò chuyện nãy giờ có làm mất giờ của em ? Chị quên bén luôn” Điền Thư Huyên giọng

      -“ ạ” đáp

      -“Thôi, chị có việc trước, hẹn gặp lại em nhé!” Điền Thư Huyên nhìn đồng hồ

      -“Vâng” thầm thở phào nhõm.

      Trải qua những ngày vừa rồi, Hứa An Nhược quyết định suy nghĩ nữa, cũng để tâm đến xuất của Điền Thư Huyên, chỉ đơn giản là người, mặc dù được [Trà Muộn- dđ l q d]chấp nhận nhưng ép buộc bản thân phải từ bỏ làm được. chấp nhận thực tại, cũng muốn phá hỏng nó, tuy biết điều này có thể giữ được trong lòng đến khi nào bị phát giác.

      Bóng dáng Điền Thư Huyên vừa khuất hẳn thấy hai người dọc hành lang, Trình Tự điều gì đó khiến gương mặt Trì Văn Trạm lộ ra nụ cười. quay người muốn tránh ánh mắt của họ nhưng được vì nghe tiếng Trình Tự oa oa gọi :

      -“An Nhược”

      -“Xin chào” thể bước đến cúi đầu chào họ

      -“Em làm ở đây vậy?” Trì Văn Trạm nhìn hỏi

      -“a… em.. dạo” đáp lí nhí

      -“Haha, An Nhược…em dạo mà tới tận khoa tụi , có phải muốn gặp ?” Trình Tự kéo tay quàng qua vai , biết tiếc chế cười ha hả

      -“Có ma mới muốn gặp thẹn quá hóa giận thụi vào bụng ta

      -“Em , đừng ngượng ngùng mà. Chỉ cần em mở lời vì em từ bỏ cả vườn hoa” Trình Tự cười xấu xa

      -“ biết xấu hổ” mắng

      Trì Văn Trạm nhìn động tác thân mật của hai người nãy giờ, cũng bật cười góp vui
      -“Trình Tự vẫn chưa có bạn chính thức nào, tuy cậu ấy rất tốt nhưng chỉ là nhân phẩm có vấn đề”

      -“Trì Văn Trạm, cậu bêu xấu tôi” Trình Tự mếu máo làm bộ đáng thương.

      khách khí cười nhạo Trình Tự

      “Được lắm, hai người cứ chờ đó” Trình Tự thẹn quá hóa giận nổi giận bỏ

      Hành lang chỉ còn và Văn Trạm, khí có chút ngượng ngùng, cúi mặt nhìn sàn gạch láng bóng, biết suy nghĩ cái gì

      -“ cùng chứ?” giọng trầm ấm vang lên

      -“Dạ…?” ngơ ngác hiểu

      -“Đến căn-tin, em ăn trưa chưa?” Trì Văn Trạm hỏi

      -“Dạ chưa” lắc đầu

      -“ thôi, Trình Tự chắc mắng người rồi”

      Do quá giờ nghỉ nên căn-tin đông đúc lắm, chỉ có lác đác vài ba sinh viên. Trình Tự ngồi ở góc, ngón tay gõ gõ mặt bàn như suy tư điều gì đó.

      ngồi xuống bên cạnh

      -“Ăn gì?” Trì Văn Trạm quay sang hỏi

      -“Tớ gọi rồi” Trình Tự đáp

      -“Còn em?” Trì Văn Trạm nhìn

      -“A… cần, tự em mua được ạ” đứng bật dậy

      -“Đến máy tự động mua cho lon coca” Trình Tự lên tiếng

      -“Xì…đưa tiền thẻ đây” tiếng

      -“Keo kiệt” Trình Tự bỉ môi móc túi đưa mấy đồng thẻ cho

      Khi trở lại bàn ăn có thêm người- Điền Thư Huyên ngồi bên cạnh Văn Trạm, chậm rồi xuống bên cạnh Trình Tự.

      -“Ủa, An Nhược” Điền Thư Huyên tươi cười nhìn

      -“Tình cờ gặp nên gọi em ấy cùng ăn với bọn luôn” Trì Văn Trạm giải thích

      -“Chị cũng đến ăn ạ?”

      -“, chị ăn rồi, đợi hai người này có khi chết đói mất” Điền Thư Huyên lắc đầu cười.

      Để tránh mất tự nhiên, chỉ cúi xuống giải quyết tô mì của mình, nhưng Điền Thư Huyên dường như rất hòa nhã, thân thiết trò chuyện với . Ngoài việc cùng ta đối đáp hai người đàn ông đều im lặng.

      -“Em là người thành phố S à?” Điền Thư Huyên đột nhiên lên tiếng

      -“ ạ, em ở thành phố R” đáp

      -“A… trùng hợp,Văn Trạm cũng là người tp R” Điền Thư Huyên lộ vẻ ngạc nhiên

      -“Vậy là em đồng hương rồi, em ở khu nào nhỉ?” Trì Văn Trạm hỏi

      -“Khu An Lạc ạ” lí nhí

      -“Nhà cũng ở đó, chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ?” Trì Văn Trạm suy tư hỏi

      -“Haha, chắc chưa ạ” cố nở nụ cười tự nhiên nhất

      Trong lòng thầm gào thét, muốn với rằng “chúng ta gặp nhau từ 6 năm trước, em say từ ánh nhìn đầu tiên” rất muốn nhìn lâu gặp” [Trà Muộn- l q đ]nhưng biết quên từ lâu, còn nhớ nhóc hay đến nhà học thêm, vì muốn gặp mà cố gắng đến nhường nào. bao giờ hiểu hết được.

      Trình Tự nãy giờ chỉ chú tâm vào việc no bụng cũng buông đũa xuống, uống hơi hết lon coca lúc nãy mua, đứng dậy kéo tay rồi quay sang với Trì Văn Trạm.

      -“Tớ có chút chuyện, cậu với giáo sư Trần ngày mai tớ đến tìm thầy ấy”

      -“Ừ” Trì Văn Trạm đáp



      hiểu được Trình Tự làm cái trò gì, vì cổ tay bị nắm đến đau rát mà tức giận hét:
      -“ là gì vậy? Buông tôi ra”

      -“Chúng ta chuyện chút ” Trình Tự thả lỏng

      -“Đau…” nhăn mặt

      -“Xin lỗi” Trình Tự nhận ra lỗ mãng của mình mới buông tay ra

      -“ chuyện gì vậy?” nhìn Trình Tự thắc mắc

      -“Em cách xa Văn Trạm chút” Trình Tự nghiêm túc

      -“Tại sao?” đáp máy móc

      -“Cậu ấy có bạn rồi, em đừng tiếp cận hai người họ nữa”

      -“Đó là chuyện của tôi, liên quan đến tức giận

      -“Sao lại liên quan, cậu ấy là bạn tôi”

      -“Đừng có với tôi là đồng tính luyến ái” châm chọc

      -“Em…” Trình Tự tức tối gầm giọng

      -“Nếu có gì nữa tôi đây” hừ tiếng

      -“An Nhược, rất quý em, nhưng nếu em làm gì quá đáng tuyệt đối khoanh tay đứng nhìn” Trình Tự thở dài

      -“Cảm ơn lời khuyên của đáp lại lời rồi bỏ .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :