1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ý Loạn Tình Mê - Mộng Tiêu Nhị

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ý loạn tình mê ( 意乱情迷 )

      Author: Mộng Tiêu Nhị ( 梦筱二)​



      [​IMG]

      Nguồn raw: Tấn Giang.
      Dịch: QT.
      Số chương: 75.
      Edit: Hy.
      Hỗ Trợ: Baidu, google.
      Thể loại: Đô thị tình duyên, hào môn thế gia, thích rời.

      Giới thiệu:
      Lần đầu tiên Lộ Dao nhìn thấy Hoắc Viễn Chu, lúc đó 10 tuổi.

      chỉ biết Hoắc Viễn Chu là ông bố nhiều năm giúp đỡ cho những trẻ em nghèo vùng núi.

      Năm ấy Hoắc Viễn Chu hoàn thành công tác, nhìn phần đẹp trai của , gọi tiếng chú.

      Lần thứ hai Lộ Dao nhìn thấy Hoắc Viễn Chu, 25 tuổi.

      Nhưng tiếng "chú" kia tài nào kêu ra khỏi miệng được.

      Lộ Dao: "Cái này... Cháu có thể gọi chú là Hoắc được ?"

      Hoắc Viễn Chu như cười như : "Tôi gọi bố của cháu là , cháu lại gọi tôi là sao?"

      Lộ Dao: "..."

      câu giới thiệu vắn tắt: lần liền tốt, tôi dẫn bạn xem thiên hoang địa lão. (vĩnh viễn sánh cùng trời đất)

      【Hướng dẫn đọc】
      1, Xa cách gặp lại;

      2, Chữa lành ấm áp, ngược;

      3, Nam nữ chính vì mà cố chấp.
      Chris, taisinhseattle thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      huongntd thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Nhiều năm sau gặp lại.


      Editor: Hy

      Tác giả có lời muốn :

      Đặc biệt chút:

      Nam chính là Hoắc Viễn Chu, bên văn án ghi , cho nên ngàn vạn lần chớ nên nhầm couple

      --- ------ ------ -----

      Trước khi tiến vào cửa kiểm an, Lộ Dao lại nhận được điện thoại của bố gọi tới.

      "Hộ chiếu visa và chứng minh nhân dân đều mang theo rồi chứ?"

      "...Mang rồi ạ."

      "Xuống máy bay đừng có loạn, chú Hoắc đón con, mà con lưu số điện thoại của chú Hoắc chưa?"

      Nghe được cách xưng hô đó, trong lòng Lộ Dao khẽ run, đó từng là cách xưng hô thân mật nhất, cách mấy năm sau lại nghe thấy, dường như qua mấy đời rồi.

      "Dao Dao?"

      Lộ Dao hoàn hồn: "...Lưu rồi ạ."

      "Chú Hoắc lần này Tokyo (thủ đô Nhật Bản), là để về hạng mục hợp tác xuyên quốc gia, tương đối bận rộn, con cố gắng đừng tạo thêm phiền phức cho chú ấy."

      " biết. Bố, con cúp máy đây, phải vào cửa kiểm an rồi."

      "Con cái gì?! Còn chưa vào cửa kiểm an? Bây giờ là mấy giờ rồi, đứa này làm sao lại chút quan niệm về gì về thời gian..."

      Lộ Dao cắt đứt cuộc trò chuyện, bỏ di động vào trong túi quần, vội vã vào cửa kiểm an.

      Trước khi cánh cửa đóng kín, Lộ Dao thuận lợi lên máy bay.

      Sau khi tìm được chỗ ngồi, Lộ Dao liếc nhìn khung chứa hành lý, lên muộn, kệ hành lý cơ bản còn chỗ trống nào, nhưng vị trí bên lại có người ngồi.

      hỏi người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh vị trí trống đó: "Chú ơi, chỗ trống này có người ngồi chưa ạ?"

      Người đàn ông trung niên mỉm cười lắc đầu: "Chắc có lẽ là có người, cửa khoang đóng hết rồi."

      Lộ Dao liền đem ba lô đặt ở vị trí trống đó, cầm máy tính bảng ra chuẩn bị xem phim, trước người lại bị bao phủ bởi cái bóng đen.

      Người đàn ông thở dốc có chút dồn dập, mặt đều là vẻ phong trần mệt mỏi, mặc dù như vậy cũng ảnh hưởng tới khí chất mạnh mẽ bẩm sinh của ta.

      ta nhìn cái ba lô màu hồng ở chỗ ngồi, hỏi Lộ Dao: "Túi của ?"

      Nghe thấy tiếng Lộ Dao chậm rãi ngẩng đầu, người này toàn thân đều tản ra hơi lạnh, ánh mắt sắc bén, làm cho người ta khỏi sợ hãi.

      Ngoại trừ nhìn qua bề ngoài có chút hợp lẽ, ngược lại những thứ khác có thể cho điểm max luôn, chân to dài, còn có khuôn mặt lạnh lùng cũng đẹp mắt đến thể bắt bẻ được.

      Hôm nay kiên nhẫn của người đàn ông cực kỳ tốt, lại hỏi lần nữa: "Túi của ?"

      Lộ Dao hoàn hồn, "Ồ, vâng." xong vội vàng lấy lại ba lô để nhường chỗ cho .

      Người đàn ông chỉ mang theo cái máy tính xách tay, có hành lý khác, sau khi ngồi xuống liền bật máy tính lên.

      Đợi ta ngồi xuống, Lộ Dao cảm thấy mình hơi khó thở, cái gọi là khí chất mạnh mẽ đến ép người có lẽ chính là giống như ta vậy.

      Lúc này tiếp viên hàng tới, lộ ra nụ cười mỉm ngọt ngào, hỏi: "Tưởng tiên sinh, nhân viên theo đến đủ chưa ạ?"

      Tưởng Trì Hoài ngước mắt, "Toàn bộ đều lên máy bay rồi, làm phiền ."

      " cần khách sáo." Tiếp viên hàng rời , toàn bộ rèm cửa sổ đều được kéo lên, cửa khoang đóng lại lần nữa.

      Lộ Dao dò xét liếc nhìn người đàn ông, tóm lại là tốt, chỉ là biết thân phận của ta như thế nào, cửa khoang đóng lại có thể mở ra lần nữa vì ta.

      Lúc này nhân viên hàng bắt đầu phát thẻ nhập cảnh, đây là lần đầu tiên Lộ Dao ra nước ngoài, cho là mình lúc trước dùng tiếng để viết rất tốt, chỉ là lúc viết đến khách sạn gì, lại lo lắng.

      Bên Osaka có người đón, làm du lịch công lược*, cũng biết có được ghi vớ vẩn nữa, ngộ nhỡ về sau bừa, nếu Osaka có cái khách sạn này làm sao bây giờ?

      *du lịch công lược: khi du lịch từ internet có thể lấy được thông tin chỗ ở, giao thông, ăn uống, điểm dừng chân ở chỗ mình du lịch.

      Hải quan có thể cho nhập quan hay ?

      Lộ Dao liếc mắt về phía người đàn ông ở bên , muốn nhìn xem ta viết cái gì, kết quả người đàn ông đó căn bản có ghi gì cả, vẫn còn gõ bàn phím.

      10 sau, rướn cổ lên, hỏi người đàn ông trung niên ở bên kia, giọng rất : "Chú ơi, chú điền thẻ nhập cảnh xong chưa? Có thể cho cháu mượn nhìn chút ?"

      Sợ đối phương hiểu nhầm mình có ý khác, lại giải thích thêm câu: "Đây là lần đầu tiên cháu ra nước ngoài, biết điền làm sao cả."

      Người đàn ông trung niên đưa thẻ nhập cảnh cho , Lộ Dao sau khi nhìn há hốc mồm, biết tiếng Nhật. Thẻ nhập cảnh cũng thể ghi nửa tiếng nửa tiếng Nhật được.

      khẽ thở dài cái, đem trả lại thẻ nhập cảnh cho người đàn ông trung niên.

      20 phút sau, Lộ Dao đứng ngồi yên, sợ ghi thẻ nhập cảnh tốt bị khấu trừ tại hải quan.

      Vì vậy kiên trì lần nữa, nghẹo đầu hỏi: "Chú ơi, chú có thể cho cháu tên khách sạn ở Osaka ạ? Tên tiếng ấy ạ."

      Tưởng Trì Hoài mệt mỏi xoa trán, ánh mắt liếc chéo lên người Lộ Dao, đúng là thể nào ngừng lại chốc nào được. Chợt, khép máy tính lại, đưa tay cầm lấy thẻ nhập cảnh của .

      "Ơ, làm..." Sao?

      Chữ cuối cùng kia còn chưa ra, chỉ thấy người đàn ông vù vù viết đống từ đơn vào chỗ trống mà chưa ghi, viết xong còn tiếp tục giúp nhìn chút nội dung điền.

      Lúc này Lộ Dao mới dám quang minh chính đại ngửa đầu chớp mắt nhìn chằm chằm vào ta.

      Nhìn bên mặt lạnh lùng của ta, Lộ Dao cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhất định là nhìn thấy ở chỗ nào rồi, chỉ tiếc là có ấn tượng gì.

      Lúc Lộ Dao vẫn còn vào cõi thần tiên, Tưởng Trì Hoài đem tất cả giấy chứng nhận và thẻ nhập cảnh trống đưa cho : "Giúp tôi điền chút, thời gian và khách sạn điền giống ."

      Lộ Dao: "..."

      ta có quen nha.

      Nhìn khí chất của có thể là thương nhân, chẳng lẽ đây là bản chất trời sinh của thương nhân? Giúp ghi tên khách sạn, lại muốn có qua có lại ghi giúp thẻ nhập cảnh cho ta?

      Tưởng Trì Hoài lại bắt đầu cúi đầu gõ bàn phím, Lộ Dao liếc nhìn màn hình máy tính của ta, ta gõ toàn là tiếng , câu có 10 từ đến chừng 6 từ là biết.

      Cho nên từng bổ túc lại tiếng , cũng đều phải trải qua thầy luyện thi ở trường?

      Lộ Dao hết hứng thú thu lại tầm mắt, bắt đầu nhìn giấy chứng nhận của ta, lúc thấy ba chữ Tưởng Trì Hoài to đùng chứng minh nhân dân, chân mày nhíu lại.

      Vẫn có ấn tượng gì.

      Thời gian về sau, Lộ Dao coi như rất yên tĩnh, mắt thỉnh thoảng nhìn người đàn ông phía , mà ta vẻ mặt bộ dạng vô cùng chăm chú, luôn làm cho lơ đãng nghĩ tới người nào đó.

      Chỉ là lúc người nào đó chăm chú làm việc, từng có người phụ nữ khác làm bạn...

      Lộ Dao thu hồi ánh mắt, bắt đầu điền thẻ nhập cảnh.

      Điền xong thẻ nhập cảnh, đem giấy chứng nhận đưa cho ta, "Xong rồi."

      "Ừ." Tưởng Trì Hoài nhận lấy, tiện tay bỏ vào túi đựng máy tính, tiếp tục bắt đầu gõ phím.

      Lộ Dao vẫn chờ tiếng cảm ơn kia, mãi cho đến khi qua 2 phút, ta cũng có ý định là cảm ơn, Lộ Dao lại nghĩ tới vừa rồi hình như cũng lời cảm ơn, cho nên người đàn ông này là... Tính toán chi li?

      Trong lòng hoàn toàn mang ta khinh bỉ phen, lúc này mới có thời gian để xem phim.

      Nhưng khi xem đến 10 phút, lại nghĩ đến việc làm vô cùng nhức đầu, lần nữa nghiêng người về phía trước, rướn cổ nhìn về phía người đàn ông trung niên bên kia, giọng vô cùng .

      gọi: "Chú ơi."

      Sau đó Tưởng Trì Hoài liếc chéo mắt qua chỗ .

      Người đàn ông trung niên vẫn thủy chung giữ mặt cười: "Còn có việc gì sao?"

      Lộ Dao gật đầu xin lỗi: "Cái này... Tí nữa xuống máy bay, cháu và chú cùng , cháu theo sau chú qua hải quan."

      Người đàn ông trung niên hơi gật đầu: " thành vấn đề."

      Lộ Dao nhàng thở ra: "Cảm ơn chú."

      ngoan ngoãn ngồi lại vị trí, có người hiểu tiếng Nhật mang ra hải quan, có lẽ tương đối thuận lợi.

      ...

      Hơn 30 phút sau, máy bay hạ cánh.

      Lộ Dao theo phía sau người đàn ông trung niên, thuận lợi qua hải quan, có thể Tưởng Trì Hoài có vận tốt như vậy, lần đầu tiên, bởi vì thẻ nhập cảnh của ta hợp lệ nên bị ngăn lại.

      ta dùng tiếng trao đổi cùng nhân viên công tác, nhân viên đem bút khoanh tròn lại ở chỗ sai, ghệch chéo lớn.

      Tưởng Trì Hoài nhìn cái, tức giận mím chặt môi, cột ghi tên, bất ngời viết đại danh Lộ Dao.

      chỉ trí nhớ tốt, mà chỉ số thông minh cũng được, để cho dựa theo viết thời gian và khách sạn, phải là để đem cả tên để trích dẫn xuống!

      Lộ Dao ra hải quan, cảm xúc bành trướng, cảm thấy khí ở thành phố này vô cùng tươi mát, thấm vào ruột gan, nhưng nghĩ đến lập tức phải nhìn thấy người nọ, trong lúc nhất thời tim kích động căng thẳng mà nhảy lên đến tận cổ họng.

      Trải qua nhiều năm gặp lại, biết cái gì, là im lặng gì giống trước đây, hay là vẫn trò chuyện khách sao?

      kéo hành lý ra ngoài, trong đám người tìm kiếm người hơn 10 năm gặp, nhưng trong đầu vẫn khắc ràng cái khuôn mặt kia.

      Nhưng kết quả lại là thất vọng, thấy được ở lối ra có người giơ bảng tên, tên của bất ngờ xuất , vô cùng bắt mắt, nhưng người giơ bảng phải là , chung quanh cũng có hình bóng của .

      Bây giờ có được tập đoàn 10 tỷ, cho nên ngay cả thời gian cho cũng đáng phải lãng phí?

      Ngồi ở sau xe, trợ lý của giải thích, Hoắc gặp khách hàng quan trọng, kịp tới.

      Lộ Dao cười cái, trả lời lại.

      Chỉ là hành trình hoa đào lần này, trở nên tẻ nhạt vô vị.

      ra ngay cả chính cũng hiểu, bản thân đến đây, rốt cuộc là vì xem hoa đào, hay là trong lúc vô tình nghe bố , khoảng thời gian này Hoắc Viễn Chu ở Tokyo, trong đầu thấy chịu được nổi chuyện cũ, vì vậy tìm ra các loại lý do, lừa gạt bản thân mình tới đây.

      ràng thể nào thích , vẫn phải tới.

      Chính đôi khi cũng xem thường bản thân, làm sao có thể đối với tình cảm riêng tư, theo từ lúc 10 tuổi đến bây giờ chỉ có tăng chứ giảm, trải qua nhiều chuyện vui như vậy, nên sớm đem quên chừa lại mảnh nào, cả dấu vết cũng nên lưu lại, nhưng lại hoàn toàn trái lại.

      chỉ có quên , ở trong lòng lại mọc rễ nảy mầm, cho đến tại cành lá sum suê.

      *

      Nhìn thấy Hoắc Viễn Chu, là ba ngày sau ở công viên Nara.

      Lúc ấy Lộ Dao ở bãi cỏ của công viên cầm bánh bích quy cho mấy con nai con ăn, sau khi cho ăn xong bánh bích quy, mấy con nai con cho , ngừng hướng người cọ cọ.

      lúc Lộ Dao có cách nào để thực , lúc dở khóc dở cười, Hoắc Viễn Chu xuất .

      Hai tay của ở trong túi, vẻ ác liệt và sắc sảo ngày thường đều thu lại toàn bộ, tất cả lạnh lùng hời hợt cũng thấy bóng dáng đâu cả, khuôn mặt hiếm khi ôn hòa, đứng ở cách đó xa im lặng nhìn Lộ Dao.

      Thấy Lộ Dao bị nai con vây đến mức bó tay, Hoắc Viễn Chu ra hiệu cho trợ lý bên cạnh đưa cho mấy gói bánh bích quy.

      Lộ Dao nhìn bánh bích quy trong tay, lại nhìn cái người cách đó xa, đần độn đờ đẫn, con mắt chớp rồi lại chớp.

      vẫn giống năm đó, mặc dù im lặng đứng ở nơi đó, cái gì cũng , cái gì cũng làm, cảnh trí xinh đẹp ở chung quanh cũng đều phải ảm đạm phai màu.
      Last edited: 20/3/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: ở chỗ nào, phong cảnh chỗ đó liền đẹp nhất.


      Editor: Hy

      Lúc Lộ Dao liếc nhìn Hoắc Viễn Chu lần nữa, về hướng bên này của .

      liền giật mình, thậm chí có chút hoảng hốt, cảnh tượng này giống như 15 năm trước, năm đó mới gặp .

      Lúc ấy ở tiểu khu quảng trường chơi cùng người bạn , và bố cùng tìm về nhà ăn cơm.

      Ngày đó cũng mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng người cao ngất, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn, sải bước chân dài về phía .

      Cũng có thể từ đó trở , liền vào trong lòng . Mặc dù 10 tuổi hiểu tình là cái gì, nhưng từ đó tên của như hình với bóng.

      còn nhớ , lúc ấy vừa mới tốt nghiệp còn kiếm việc, bởi vì tạm thời chưa tìm được phòng thuê phù hợp, nên tạm thời mượn ở nhà của . Ngày đó gọi tiếng , có thể do bố vai vế kém, lại làm cho gọi là chú.

      Nhìn khuôn mặt đẹp trai của , gọi là chú, lúc ấy rất muốn, mặc kệ là hay là chú, dù sao sau này tất cả những gì thuộc về người này đều do quản.

      Ai bảo lăn lộn ở địa bàn của .

      Cuộc sống về sau, thường xuyên có các loại "bắt nạt" ... Bây giờ nghĩ lại bắt nạt như vậy ra chính là trần trụi trắng trợn mà đùa giỡn.

      ...

      Hoắc Viễn Chu đến gần, trong tay cầm gói bánh bích quy, có con nai con tinh mắt, chạy thẳng tới cạnh , nịnh nọt ngửi ngửi bánh bích quy ở trong tay .

      Lộ Dao ngắm nhìn chằm chằm vào con nai con, ôi, quả nhiên là con nai cái mà.

      Hoắc Viễn Chu đút cho nai ăn, tầm mắt lại ở người Lộ Dao, có chào hỏi lâu rồi gặp, mà là hỏi: "Mấy ngày nay ở Tokyo chơi vui vẻ ?"

      Giữa bọn họ giống như thay đổi, lại giống như thay đổi cái gì cả.

      Phát như vậy, làm cho Lộ Dao thất bại rồi lại mừng rỡ, cái loại cảm giác này, khó mà nên lời.

      : "Bình thường ạ, được đẹp giống như kì vọng."

      Hoắc Chu Viễn: "Đều giống nhau cả, cho dù nhìn cảnh khu, cháu , cũng bằng cháu mong đợi."

      Lộ Dao thầm nghĩ, lời này của đúng, cảm thấy công viên Nara so với tưởng tượng của đẹp hơn.

      "Mấy ngày nay chú bận."

      "Cháu biết, bây giờ chú là ông chủ lớn rồi."

      Trong lời của Lộ Dao có ưu tư, Hoắc Viễn Chu nghe ra được.

      giải thích: "Hai ngày nữa hết bận chú dẫn cháu chơi."

      Lộ Dao cười, nhưng cười thấm được đến đáy mắt, : " cần phiền toái như vậy, chú sắp xếp lái xe và hướng dẫn viên du lịch cho cháu, cháu lại cảm thấy hơi xấu hổ."

      Cuối cùng vẫn giống với trước kia, đây là cảm giác của Hoắc Viễn Chu, cũng đúng, bây giờ 25 tuổi rồi.

      Vốn Lộ Dao còn trông cậy vào chơi mình mấy ngày, dù sau tình cảm giữa hai người họ cũng tầm thường, có số việc, quên, muốn Hoắc Viễn Chu cũng nên quên.

      Lộ Dao cho rằng Hoắc Viễn Chu ít nhất cũng cùng mình buổi chiều, cho dù có tình cảm gì khác, ít nhất vẫn là khách của , ít nhất nên tận tình giới thiệu cho .

      Có thể Hoắc Viễn Chu cũng có ý muốn cùng chỗ với , mà lại : "Chú còn có hẹn, lúc này lịch trình sắp xếp tương đối đầy, có việc có thể gọi điện cho chú."

      Lộ Dao gượng gạo cười cái, : "Cháu vẫn rất có mặt mũi đấy, có thể làm ông chủ lớn như chú trong lúc bộn rộn cấp bách vẫn có thể bớt chút thời gian đến nhìn cháu."

      Trong lòng Hoắc Viễn Chu thở dài, lại dặn tự chăm sóc bản thân, lúc này thư kí đến, nhắc thời gian còn nhiều.

      Lộ Dao phất tay với : "Chú mau , mình cháu vẫn có thể tốt được."

      Lúc này Hoắc Viên Chu mới rời .

      đến cuối con đường này, luôn cảm thấy sau lưng có ánh mắt nóng rực luôn nhìn chằm chằm mình, quay đầu lại, liền thấy Lộ Dao vội vàng rời tầm mắt nơi khác.

      Hoắc Viễn Chu nhìn chằm chằm bên mặt vài giây, lại giơ chân bước .

      *

      Lần nữa gặp được Hoắc Viễn Chu là hai ngày sau ở Tokyo.

      Hôm đó Lộ Dao đến quán đồ ăn ngọt cạnh nhà ga gần Tokyo để uống trà ăn sáng, sau khi vào liền thấy vài người nhưng bầu khí đúng lắm.

      Người con trai tay cầm điện thoại để gọi, biểu tình nhạt nhẽo, người con nước mắt lã chã nhìn , lấy khăn ở trong tay mực lau nước mắt, trước mặt để đầy đồ uống lạnh và điểm tâm ngọt, có có từng đống từng đống khăn tay.

      Lộ Dao vội vàng quay mặt sang chỗ khác, tìm chỗ đưa lưng về phía để ngồi, tới đây cũng phải là vì cái gì khác, chính là muốn nhấm nháp món bánh ngọt trà xanh nổi tiếng của Tokio.

      Có lẽ cuối cùng ăn bánh ngọt trà xanh là cái vị gì, chút ấn tượng cũng có, đầy trong đầu là cảnh người con bên cạnh Hoắc Viễn Chu tủi thân rơi lệ.

      suy nghĩ xem quan hệ của bọn họ là gì, mấy ngày nay đều ở cùng người phụ nữ này sao? Có phải bận quá, có thời gian cùng người phụ nữ kia, cho nên ta mới cãi nhau với ?

      Lộ Dao nghĩ đến nhiều năm trước, Hoắc Viễn Chu dẫn KFC, giữa mùa đông mà muốn ăn kem tươi, Hoắc Viễn Chu cho, liền khóc nước mắt nước mũi tèm lem.

      Rất giống với người phụ nữ này, cầm khăn tay lau nước mắt, bên khóc thút thít bên ánh mắt ướt sũng nhìn , hi vọng mềm lòng như vậy, có thể mua kem tươi cho ăn.

      Về sau nước mắt của chảy là vô ích.

      Như vậy tại đây, làm sao để dỗ dành người phụ nữ của mình?

      Lộ Dao thực biết vị gì ở trong khay bánh ngọt, đắng chát có thể so với vị mặn mặn của nước mắt. cố gắng núp ở góc, cho Hoắc Viễn Chu phát , ăn xong bánh ngọt, cũng dám rời , thực sợ bị nhìn thấy.

      Lại chờ 20 phút, Lộ Dao lặng lẽ quay đầu, ban đầu ở cái bàn đó, chỉ có người phụ nữ cúi đầu ăn, thấy bóng người của Hoắc Viễn Chu đâu.

      nhìn hai mắt người phụ nữ, đứng dậy rời .

      ra khỏi quán bánh ngọt, ô tô mà Hoắc Viễn Chu sắp xếp cho chậm rãi tới gần, lúc mở cửa xe, sửng sốt, chớp mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi ở phía sau xe.

      " nhận ra?" Giọng Hoắc Viễn Chu khàn khàn lười biếng, nhưng lộ ra che dấu được mệt mỏi.

      " nghĩ tới chũ lại ở đây." Lộ Dao ngồi lên, đem cửa xe đóng kĩ lại.

      "Chú còn tưởng rằng mắt của cháu tốt."

      Lộ Dao: "..."

      Đây là trách ở trong quán bánh ngọt chào hỏi với .

      Lộ Dao nhìn gò má , tựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

      vui, những vẫn quan tâm : "Gần đây nghỉ ngơi tốt sao?"

      "Ừ."

      "Người con trong quán kia..." Lộ Dao được nửa, biết phải diễn tả làm sao nữa.

      Khó có được hôm Hoắc Viễn Chu chủ động mở miệng giải thích: "Em của bạn chú, ấy từ Thượng Hải đuổi tới đây, thổ lộ với người đàn ông khác, kết quả bị cự tuyệt, khóc lóc đòi chú tìm người kia tính sổ."

      Lộ Dao khó hiểu thở phào nhõm, hỏi: "Chú thực đem ấy bỏ lại mình?"

      " ấy còn muốn tìm người đàn ông kia, muốn thổ lộ lần nữa, cho chú theo."

      Lộ Dao: "...."

      Liên quan tới xinh đẹp kia, Lộ Dao muốn hỏi nhiều hơn nữa, dù sao cũng là chuyện liên quan tới tình cảm của người ta.

      Lộ Dao theo sát thăm dò : "Chú cả ngày bận rộn như vậy, bay tới bay lui, bạn chú giận sao?" Hỏi xong tim dâng lên đến tận cổ họng.

      biết cùng bạn trước chia tay, lần tình cờ nghe lão Lộ qua, tại độc thân, nhưng ai mà biết được, chừng với lão Lộ.

      Cách hai giây Hoắc Viễn Chu mới trở lại, giọng trầm thấp khàn khàn như trước, "Có lẽ có bạn , chú bận rộn như vậy."

      Hóa ra thực là độc thân.

      Lộ Dao quay sang, ghé vào cửa sổ xe, nhìn đường phố nước ngoài, các loại gương mặt màu da, hóa ra đường phố Tokyo cũng có thể đẹp như vậy.

      "Dao Dao."

      Lưng Lộ Dao khỏi cứng đờ, nhiều năm trước, Hoắc Viễn Chu cũng gọi như vậy, mỗi lần gọi đều bất đắc dĩ lại nhẫn giọng điệu.

      chậm rãi quay sang, Hoắc Viễn Chu vẫn hơi nhắm mắt, yết hầu cao cao nhô lên lại để cho thất thần trong chốc lát, bởi vì chỗ đó... từng hôn qua...

      Lộ Dao hỏi: "Hoắc..." Hoắc cái gì? Chú Hoắc?

      phát giác rốt gọi ra khỏi miệng được.

      "Cái kia... Chú gọi cháu có chuyện gì?" Tâm tình Lộ Dao rất tốt, giọng cũng tốt theo, giống lúc trước ở công viên Nara.

      Hoắc Viễn Chu mở mắt, như có điều gì suy nghĩ, " người bạn của cả ngay mai công tác ở Tokyo, cả để cho chú ra sân bay tiếp đón chút, cháu có cùng ?"

      Lộ Dao biết đại ca ở trong miệng Hoắc Viễn Chu là bố , hỏi: "Bạn nào của bố?"

      "Giáo sư Chu."

      Lộ Dao gật đầu: "Mấy ngày nay chú rất mệt, cháu cùng lái xe là được rồi."

      Hoắc Viễn Chu xoa xoa trán: "Rất mệt mỏi, nhưng đưa đón người vẫn được."

      Lộ Dao có chút đau lòng, "Cháu cảm thấy... Chú hay là đừng ."

      "Ừm?"

      Lộ Dao híp híp mắt, mặc kệ, bậy .

      "Chú nhìn tên chú xem, Hoắc Viễn Chu, chính là muốn rời xa họ Chu đấy, mặc dù tại chúng ta chủ trương thờ phụng mê tín các loại, nhưng chú là người làm ăn, cháu cảm thấy vẫn là nên chú ý chút, cố gắng đừng tiếp xúc với người họ Chu."

      *Ý của bạn Dao là tên chú Hoắc là Hoắc Viễn Chu có nghĩa là Hoắc xa Chu, Hoắc tiếp cận Chu.

      Hiếm có khóe miệng Hoắc Viễn Chu có nụ cười vui vẻ, "Cháu còn hiểu những cái này?"

      Lộ Dao: "..."

      "Chú cũng mê tín." Hoắc Viễn Chu : "Cũng đồng ý rồi, thể giữ lời, ngày mai cháu theo chú cùng ."

      Lộ Dao cũng càn quấy, muốn , theo là được rồi.

      Nhìn bên ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới những việc trước kia, xoắn xuýt lâu, vẫn quyết định hỏi Hoắc Viễn Chu: "Có phải chỉ cần chú đáp ứng chuyện của người khác, chú nhất định thực phải ?"

      Hoắc Viễn Chu nhìn mấy giây, rất chắc chắn: "Chưa từng nuốt lời."

      Hai mắt Lộ Dao sáng ngời nhìn về phía : "Vậy trước kia chú đáp ứng cháu chuyện... Còn tính ?"

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :