Chương 1
Nhận được điện thoại của họ hàng từ dưới quê gọi lên, Úc Linh thiếu chút làm đổ ly cà phê cầm tay, động tác đó làm cho người đàn ông với đôi mắt thâm thúy uống cà phê ở đối diện ngước nhìn lên.
”Dì Quyền, chuyện lớn như vậy tại sao dì sớm hơn cho con biết?” Úc Linh lo lắng hỏi người ở đầu dây bên kia.
“Linh Linh à, chúng ta cũng muốn cho con, nhưng mà tính tình của bà ngoại con cũng biết, rất cứng đầu, bà muốn làm con lo lắng, tránh quầy rầy công việc của con, lại cảm thấy bản thân mình cũng có chuyện gì. Làm sao mà có chuyện gì, bữa trước khi bà con ở sân trồng râu đột nhiên hôn mê, nếu phải đúng lúc đó có người ngang qua, bà con biết phải nằm ở chỗ đó bao lâu nữa, là hù chết người khác. Bác sĩ , bệnh cũ của bà tái phát, máu đủ lên não, chỉ có thể chăm sóc, bình thường chú ý nhiều hơn về ẩm thực và thời gian nghỉ ngơi......” Ở đầu dây bên kia, dì Quyền với giọng đặc trưng miền quê, liên miên cằn nhằn báo cáo tình hình của bà cho Úc Linh.
Mặc dù trong lòng rất lo lắng, Úc Linh vẫn như cũ kiên nhẫn nghe hết lời dì Quyền , sau đó mới bắt đầu : “Dì Quyền, vất vả cho dì. Đúng lúc con trong thời gian nghỉ ngơi, lập tức liền trở về, dì trước cần cho bà, chờ con trở về rồi hẳn .”
Sau khi cúp điện thoại, Úc Linh lại gọi điện thoại cho trợ lý của mình- Trần Minh Minh, có lẽ là muốn về chuyện nghỉ ngơi.
Nghe được tin tức như vậy, Trần Minh Minh quá sợ hãi, cẩn thận thử thăm dò: “Chị Úc, có thể cho em biết lý do chị muốn nghỉ ngơi ? Chị có biết , mấy ngày hôm trước chị An Như , ngày mốt phim điện ảnh của đạo diễn Bùi tổ chức buổi thử vai cho vai nữ phụ, chị ấy vất vả mới có thể tranh thủ được, muốn để cho chị thử xem. Chị có biết , phim của đạo diễn Bùi đều là những phim có kịch bản tốt, những người muốn tham gia đều có bó to, đây chính là cơ hội tốt nhất để mọi người biết đến chị nhiều hơn, nghe cái nhân vật đó rất thích hợp với chị, nếu chị có thể lấy được nhân vật này, đối với tương lai của chị tuyệt đối có lợi, có thể nâng cao độ nổi tiếng của chị hơn......”
“Chị muốn về nhà chuyến, lần này có thể ở lại đó nửa năm, đương nhiên, cũng có khả năng lâu hơn, xem tình huống .” Úc Linh thản nhiên , ngăn chặn lời của trợ lý đáng thương.
Trần Minh Minh lập tức dùng giọng khóc tang, “Chị An Như mắng chết em, em chịu theo chị ! Em hối hận, hối hận, hôm nay em nên lười biếng, nghe lời chị ở trong nhà, em hẳn phải giống như cái đuôi của chị, ở trong cái bóng của chị sát theo chị tấc cũng rời, đến chân trời góc biển lời than phiền......”
Úc Linh bị lời của trợ lý chọc cười.
Màu sắc môi của hơi nhạt, mặc dù ngũ quan xinh đẹp, thế nhưng lại biết tại sao lại có thêm vài phần sắc lạnh, đặc biệt là lúc im lặng lời nào, cái loại cảm giác bị áp bức khi nhìn thẳng càng ngày càng mãnh liệt. Lúc này lại bởi vì nụ cười này, giống như mùa xuân về hoa nở, tươi đẹp hiên ngang, khiến khí lạnh phát ra từ máy điều hóa của quán cà phê trong nháy mắt trở nên ấm áp có cảm giác vui vẻ của mùa xuân tràn về, làm cho người đàn ông ở đối diện nhịn được lại nhìn vài lần, đem tất cả cảm xúc giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng.
Úc Linh chuyện với trợ lý nên có chú ý tới, phân phó vài câu sau, liền cúp điện thoại.
“Úc Linh, bà ngoại bị bệnh?”
Úc Linh liếc mắt nhìn người đàn ông ở đối diện cái, ừ tiếng, sau đó phản ứng lại, cường điệu : “Là bà ngoại của tôi, cám ơn.”
Thiệu Sâm từ chối cho ý kiến nhướng lông mày, khuôn mặt tuấn, khí chất của quý công tử, thân tây trang màu xám bạc, kết hợp với diện mạo tuấn phi phàm, đôi mắt thâm thúy nội liễm im lặng chăm chăm nhìn về phía , nháy mắt làm cho người ta có cảm giác lọt vào ảo giác bị ánh mắt của thâm tình làm cho si mê, biết bao nhiêu người con là đầu hàng trước ánh mắt này, sinh ra những ý niệm nên có.
Đây thể nghi ngờ là người đàn ông có chất lượng phi thường tốt, bên ngoài vĩ đại, đẹp đẽ khí chất quý giá, có gia thế tốt, xưa nay là đều là tiêu điểm trong đám người, cũng là hình tượng bá đạo tổng tài trong ảo tưởng của rất nhiều người phụ nữ, biết làm biết bao nhiêu tiểu thư của các gia tộc lớn thây phiên nhau, trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận , đáng tiếc trừ bỏ hai chị em Giang gia- vì cả hai nhà đều là thế giao cận thủy lâu đài*, cùng nhau lớn lên thanh mai trúc mã, còn ngoài ra có người phụ nữ nào may mắn có thể cùng tiến thêm bước.
Thiệu Sâm muốn so đo với cố chấp đó của , an ủi : “Em đừng lo lắng, thân thể bà ngoại luôn khỏe mạnh, có việc gì, em tính khi nào về nhà? Có cần đưa em ?”
Úc Linh lấy chiếc khăn tay màu trắng lau sạch vết cà phê dính tay, cầm lấy chiếc túi xách ở bên cạnh, đeo chiếc mắt kính mát màu cà phê che khuất gần phân nửa khuôn mặt, lễ phép với : “ cần, cám ơn. Tôi trước, tạm biệt.” xong, liền đứng dậy rời .
Thiệu Sâm nhìn theo bóng dáng rời của trong chốc lát, câu với trợ lý ngồi làm bối cảnh ở chiếc bàn kế bên, cũng đứng dậy ra cà phê quán.
Lúc này là giữa tháng tư, thời tiết ở thành phố B tuy rằng quá nóng, nhưng khi ánh mặt trời chiếu xuống dưới, luông hơi nóng đập vào mặt, làm cho người ta có chút thoải mái.
Thiệu Sâm ra cà phê quán, chỉ thấy phía trước bóng dáng người con mặc chiếc đầm ôm người, dáng người yểu điệu thon dài chân là đôi giày cao gót màu đen bước chân nhanh thoăn thoắt, đôi chân dài của cũng theo đó từng bước từng bước , bước chân ổn định đến bên người . Theo góc độ của , chỉ có thể nhìn đến đôi môi mím chặt ở phía bên dưới cái mũi , sắc môi của hơi nhạt, màu sắc cũng nhìn đẹp, bất quá bù lại ngũ quan của thanh lệ bù lại khuyết điểm này, kết hợp với đôi mắt quá mức đen láy, khi nhìn chằm chằm người khác, tản ra sắc lạnh khó có thể hình dung, làm cho người ta có cảm giác dễ ở chung.
Nhìn ra được cảm xúc của tốt, an ủi : “Y thuật tại rất phát triển, em cần lo lắng, bà ngoại rất nhanh khỏe lại, cần cùng em về nhà thăm bà ngoại sao?” lại lần nữa hỏi.
Úc Linh nhìn cái, cự tuyệt: “ cần.”
Bị liên tục cự tuyệt hai lần, Thiệu Sâm là người đàn ông kiêu ngạo, ngay lúc này tiếp tục tự rước lấy nhục.
Lúc này, chiếc Maserati màu xanh dương đột nhiên dừng lại ở bên cạnh bọn họ, cửa kính xe được hạ xuống, người con mặc chiếc váy công sở màu trắng ló đầu ra ngoài nhìn qua, mái tóc dài màu nâu cuộn sóng ở bờ vai, ngũ quan sáng rỡ xinh đẹp, đôi mắt xinh đẹp quan sát họ từ xuống dưới, hỏi: “ Sâm, hai người đâu vậy?”
Ở xe còn có ba tuổi trẻ ăn mặc thời thượng, các nhìn qua lớn kính của cửa xe, tò mò nhìn hai người đứng ở ven đường, rất nhanh liền nhận ra được thân phận của Thiệu Sâm, vẻ mặt khắc chế được lộ ra thần sắc hưng phấn. Tuy rằng biết Giang gia và Thiệu gia là thế giao, nhưng mà bởi vì đại thiếu gia họ Thiệu qua cao điệu, cho nên các tiểu thư có cơ hội tiếp xúc với , căn bản có khả năng có thể qua lại thân thiết gần gũi với , cho nên khi ở nơi này có thể nhìn đến , trong lòng bọn họ vô cùng vui mừng.
Thế nhưng khi nhìn đến bên cạnh Thiệu Sâm có đeo mắt kính mát che khuất hết nửa khuôn mặt, lại có chút mê hoặc, biết người con ở cùng Thiệu Sâm này là ai, trong lòng khỏi suy đoán người này có phải hay là bạn mới đại thiếu gia họ Thiệu, chẳng trách Giang Úc Y đột ngột dừng xe.
Úc Linh lãnh đạm nhìn cái, để ý tới lời của , quay đầu nhìn về phía con đường đầy ắp những chiếc xe chạy qua lại.
“Úc Y.” Thiệu Sâm khẽ gật đầu với , vẻ mặt lễ phép mà lạnh nhạt.
Đôi môi đỏ mộng của Giang Úc Y mím chặt, mở cửa xe xuống, dáng người xinh đẹp được chiếc váy công sở khóa lại nháy mắt hấp dẫn vô số tầm mắt của người qua đường. Ánh mắt của ở hai người bọn họ vòng tới vòng lui, hỏi: “ Sâm, hẹn hò với chị ấy sao?”
“ thử xem?” Úc Linh đột nhiên nhìn về phía nhếch môi lên, lộ ra nụ cười tuy rất nhưng làm cho người ta thể bỏ qua.
Giang Úc Y bị nghẹn.
Thiệu Sâm liếc mắt nhìn Giang Úc Linh cái, có mở miệng, trong mắt lướt qua cảm xúc .
Sắc mặt của Giang Úc Y có chút tốt, thậm chí trong lòng còn dâng lên chút bực bội, muốn cái gì, nhưng mà Úc Linh muốn đưa tay ngăn lại chiếc xe taxi, lúc chuẩn bị lên, liền bị Thiệu Sâm giữ chặt lại.
“Để đưa em .” Trong giọng của Thiệu Sâm có vài phần kiên định.
Đúng lúc này, trợ lý của Thiệu Sâm trợ lý lái xe lại đây, là chiếc Ferrari màu đen.
Sắc mặt của Giang Úc Y lại thay đổi chút, vội : “ cần, chị ấy có thể ngồi xe của em.”
Úc Linh và Thiệu Sâm đồng thời nhìn về phía ba tuổi trẻ ăn mặc thời thượng ở trong xe, ý tứ thực ràng, Giang Úc Y có chút tự nhiên, lại thể quản nhiều như vậy được, trực tiếp làm cho bọn họ xuống xe. Ba này hiển nhiên bị bối rối trước hành động của Giang Úc Y, thế nhưng ngơ ngơ ngác ngác xuống xe. Bất quá làm cho bọn họ càng bối rối hơn là, người con mang kính mát chọn lên chiếc Maserati của Giang Úc Y, cũng chọn lên chiếc Ferrari của đại thiếu gia họ Thiệu, mà là trực tiếp lên chiếc taxi lúc nãy, với bọn họ câu tạm biệt, cứ như vậy mà .
Sắc mặt của Giang Úc Y vô cùng tốt.
Nhưng ra Thiệu Sâm vẫn giữ bình tĩnh tự nhiên.
“ Sâm, chị ấy vậy là sao?” Giang Úc Y quay đầu hỏi, ngữ khí có vài phần oán giận thể che giấu được.
Thiệu Sâm quay đầu nhìn cái, đôi mắt màu đen thâm thúy lãnh đạm, có cái gì đó lắng đọng lại khiến người đời xem hiểu, làm cho Giang Úc Y có chút được tự nhiên tránh , chợt nghe : “Nghe bà ngoại của Úc Linh bị bệnh, em ấy tính về nhà.”
Giang Úc Y trong lòng bà già khó chơi kia bệnh liền bệnh, bệnh tốt nha. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mặt lại lộ ra, có chút thông cảm , “Vậy em và cũng nhìn thử chút , như thế nào chị ấy vẫn là chị của em, mình người ở bên ngoài cũng dễ dàng, gần đây ba rất lo lắng cho chị, ngộ nhỡ có kẻ bắt cóc vì nhìn thấy chị còn trẻ tuổi xinh đẹp......”
Thiệu Sâm mặt chút thay đổi lắng nghe, tiếp theo leo lên xe, ra lệnh cho trợ lý lái xe đuổi kịp.
Giang Úc Y bối rối trừng mắt nhìn chiếc xe tuyệt trần mà , trong lúc nhất thời có động tác.
“Úc Y......” Chu Viện Viện- trong ba bị đuổi xuống xe giọng kêu tiếng.
Giang Úc Y quay đầu, nở nụ cười với bọn họ, : “Viện Viện, hôm nay tớ thể câu lạc bộ với các cậu được, mấy cậu chơi vui vẻ, tớ trước.”
Chiếc Maserati lập tức rời khỏi, ba bị lưu lại ở tại chỗ hai mặt nhìn nhau, đều có chút ngơ ngác.
Loại hành vi lời hợp liền quay đầu bỏ chạy tính là cái gì?
Sau lúc lâu, hai người khác nhìn về phía người có quan hệ tốt nhất với Giang Úc Y là Chu Viện Viện, thử hỏi: “Viện Viện, mang kính mát vừa rồi là ai vậy? Thái độ của đại thiếu gia họ Thiệu và Úc Y đều thực kỳ lạ.”
Từ ánh mắt của bọn họ mà nhìn, bộ quần áo người kia tuy rằng phải là hàng hiệu, thậm chí ngay cả khuôn mặt đều bị chiếc kính mát che hết nửa, nhìn ra được diện mạo như thế nào, thế nhưng có thể làm hòn ngọc quý tay Giang gia và đại thiệu gia họ Thiệu tranh giành nhau như vậy, thân phận chắc chắn bình thường, tuy nhiên bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ ra được đó là ai, ở trong vòng tròn của bọn họ tuyệt đối chưa bao giờ gặp qua đó.
Chu Viện Viện liếc mắt nhìn hai người cái, tự nhiên biết được khiến đại thiếu gia họ Thiệu và Giang Úc Y để ý là ai, thế nhưng tình huống của Giang gia có chút phức tạp, có chút biết như thế nào, đó là người nên nhắc đến, tốt nhất nên mở miệng lung tung. lập tức cười cười, : “A, tớ cũng biết, có thể là họ hàng của Giang gia.”
Hai người thể từ Chu Viện Viện biết được đáp án, tuy rằng trong lòng đều có chút khó hiểu, nhưng lại có tiếp tục hỏi, bên gọi điện thoại kêu xe, bên thảo luận đại thiếu gia họ Thiệu khó có thể gặp được.
*Cận thủy lâu đài: chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.