1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã thực tập - Mị Dạ Thủy Thảo (67c) (HOAN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Ông xã thực tập

      [​IMG]


      Tác giả: Mị Dạ Thủy Thảo
      Thể loại: đại, hài, thanh thủy văn, 1chút lãng mạn, nữ truy nam, HE.
      Editor: LingSmile + Nhi + Mây
      Converter + Betaer: Mây
      Beta: Zy Pau
      số chương:67
      http://yupjcbjbj89.wordpress.com +http://hoatuyettu.wordpress.com
      Tóm tắt :



      Nữ chủ: Bắc Đường Yên, chủ tịch tập đoàn Bắc Đường , khônkhéo, cường thế, thiên tài thương mại xuất chúng, là người trời sinh định trước có nhiều người vây quanh, vô số thần thoại về người con ấy được tạo nên. .



      Nam chủ: Viêm Liệt, thực tập sinh tập đoàn Bắc Đường, khíchất mạnh mẽ, đẹp trai, thành thục, chính chắn, là chủ tịch học viện Hoàng gia, có vô số người theo đuổi, ngày thường vẫn giữ mình trong sạch, nhưng nghĩ đến trong sạch của mình lại bị chôn vùi tại nơi “công sở”



      Lần đầu tiên nhìn thấy hình của ,nàng liền xác định quanhệ kết cục của bọn họ! Đây chính là bá đạo và cố chấp của nàng !



      Khi hoàn toàn còn phản kháng, cùng với nàng ởchung chỗ biết cả đời này cuối cùng đều thất bại dưới người con này, người con bá đạo nhưng cũng rất dịu dàng.

      Nàng cố chấp đối với vừa thấy , mặc dù có chútphiền toái, nhưng đối với nàng mà đều phải là vấn đề, nàng muốn phải có được !

      . . .

      Nguyên văn đơn thuần, nhành là chính, xen thêm vàirắc rối nho , lúc hài hước thông minh, lúc tình cảm lãng mạn, nữ truy nam, chiêu thức chồng chất, kết cục hoàn mĩ.​

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 1 : Bắc Đường Tổng Giám Đốc





      “Bắc Đường tổng giám đốc, tôi cầu xin ngài, cầu xin ngài, nếu lần này ngài giúp cho công ty chúng tôi, công ty có thể thực sự phá sản a, ngài nhất ̣nh phải hỗ trợ chúng tôi, cho dù nể mặt mũi làm ăn của bọn tôi, ngài cũng phải nể tình quan hệ nhiều năm với gia ̀nh ngài chứ a……” Đầu dây bên kia là tiếng khóc lóc của một nam nhân, thanh càng ngày càng cao, đã hoàn toàn còn để ý đến vấn đề danh dự của bản thân nữa.


      “Tôi là thương nhân, thương nhân lấy “lợi” đầu, công ty phá sản thể dựa vào giao tình mà xoay chuyển, hơn nữa con số một triệu này cũng phải nhỏ, Vương tổng, tôi nghĩ ngài tìm người trợ giúp, chắc phải chỉ tìm mình tôi thôi?” Thanh nho nhã mang hàm ý đạo lý, xem như hoàn toàn là việc công.


      “Bắc Đường tổng giám đốc, một triệu đối với người khác có lẽ là con số nhỏ, nhưng đối với ngài mà nói cũng phải chuyện gì đáng kể, ngài năm ngoái quyên góp từ thiện hơn con số này gấp mười lần, ngài coi như là thương xót cho tôi , tôi đây thật sự cùng đường…” Nếu như phải thật sự cùng đường, hắn cũng sẽ tìm đến Huyền thoại thương trường – Bắc Đường Yên, nữ nhân này nhìn người rất lợi hại, nhưng hắn vẫn là luyến tiếc muốn buông tay hy vọng cuối cùng, nợ hơn một triệu, cũng chỉ có tập đoàn Bắc Đường mới có thể giúp được hắn.


      “Vương tổng, cho dù ngài có hơn trăm triệu, nhưng thật lòng mà nói, ngài chắc sẽ vô duyên vô cớ mà xuất ra một triệu làm việc thiện chứ? đây phải người lương thiện, việc quyên góp từ thiện là quyên tặng, nhưng sao có thể cho một công ty như thế này, Vương tổng này so sánh cũng thật khiến người ta thấy buồn cười, ai, kẻ thất bại chính là như vậy, luôn rất dễ quên rất nhiều vấn đề quan trọng, mất bình tĩnh, như thế khoảng cách với sự tuyệt vọng cũng còn xa!


      “Tôi, tôi…..Bắc Đường tổng giám đốc, chúng tôi cũng vay mượn a, chỉ cần ngài cho tôi mượn một triệu để xoay sở, tôi nhất ̣nh sẽ báo đáp ngài, chờ tôi có tiền, tôi nhất ̣nh sẽ trả cho ngài a….” Hắn – Vương tổng bị nói đến liền khóc lóc.


      “Vương tổng, nghe nói công ty ngài ở nước ngoài có một khâu sản xuất?” Bắc Đường Yên ngắt ngang tiếng khóc lóc kể lể của Vương tổng, nhẹ nhàng hỏi, mặt có nụ cười nhàn nhạt.


      Đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên khựng lại, im lặng một lát!


      “Bắc Đường tổng giám đốc, ngài, ngài làm sao biết được?” Đây là bí mật của công ty, trong nội bộ cũng chỉ có vài người cấp cao biết, Bắc Đường Yên này hổ là huyền thoại trong thương giới, nếu phải nghĩ còn có cái khâu sản xuất đó để xoay sở, hắn cũng sẽ giống hiện tại cầu cứu khắp nơi rồi!


      “Đem cái khâu sản xuất đưa cho tôi, tôi sẽ đưa ông một triệu, ông chắc cũng biết, một triệu kia để bán cái khâu sản xuất, đối với ông bây giờ mà , cũng chịu thiệt.”


      “…….” Nam nhân đầu bên kia có lẽ suy nghĩ, cũng trả lời.


      “Vương tổng, cho ông thời gian ba ngày để suy xét kỹ, cân nhắc kĩ lưỡng xong có thể đến tìm tôi.” Nói xong, Bắc Đường Yên liền thẳng tay cúp điện thoại.


      “Chúc mừng tổng giám đốc, kế hoạch lần này lập tức sẽ thành công.” Làm trợ lý của Bắc Đường Yên nhiều năm, Văn Mẫn cũng hiểu được lúc nào mình cần nói những gì, có điều, cũng là thật lòng bội phục nữ nhân tràn đầy tự tin trước mắt này, chính là thần tượng của Văn Mẫn.


      “Kế hoạch này rất quan trọng, nhưng quan trọng chính là thành quả chung của mọi người, nói với bọn họ, chuẩn bị ba ngày sau lãnh tiền thưởng , một tuần qua đã vất vả cho các ngươi.” Tuy rằng sự việc vẫn chưa có kết quả, nhưng mà tin tưởng kế hoạch của mình, có thứ gì chiếm được, đương nhiên là cái khâu sản xuất ở nước ngoài kia cũng thuộc phạm vi của .


      “Vâng, tôi thay mặt mọi người cảm ơn tổng giám đốc!” Văn Mẫn vui vẻ nói, khoản tiền thu nhập riêng của lại có thể gia tăng thêm chút rồi.


      Bắc Đường Yên nhìn thư ký của mình cười cười, khuôn mặt lộ rõ phong thái tự tin!


      , Bắc Đường Yên, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Bắc Đường, tuy rằng tập đoàn Bắc Đường phải do thành lập, nhưng để phát triển đến trình độ hôm nay cũng đều nhờ vào một tay , chính là một tay tạo ra huyền thoại, cũng là niềm kiêu hãnh của , nhưng đây phải mục ́ch của , còn muốn nhiều hơn, ưa thích nhất là thách đấu, đó mới chính là niềm vui trong đời .


      Tiền tài, chưa bao giờ là mục ́ch của , tuy mọi người đều cho rằng là một thương nhân lanh lợi đã sớm thể đứng dậy, nhưng thực tế như một chiến binh, dẫn theo binh đoàn của khiêu chiến một cửa ải khó khăn!


      Mà hiện tại chính là sắp chuẩn bị nghênh đón thêm một thắng lợi mới, theo đúng kế hoạch, dùng thời gian ba ngày, thực hiện theo đến bây giờ, là bảy ngày, mà trong lúc này, cả một công ty có tài sản hơn 100 triệu đứng trước nguy cơ phá sản, sau đó sẽ lấy thân phận là người trợ giúp để đạt được kế hoạch của bản thân, đừng nói đê tiện, như thế đã rất nhân từ rồi, ít nhất còn cho đối phương con đường sống chứ chân chính mà thu mua cái công ty kia, cái này cũng chính là tác phong làm việc của , lưu một con đường sống, cũng chính là cấp chính mình một con đường lui, đời này có kẻ thù lâu dài, chỉ có bằng hữu lâu dài.


      Nghĩ đến đây, Bắc Đường Yên bất đắc dĩ mỉm cười, đột nhiên nghĩ tới cuộc cá cược mà bản thân suýt tí bỏ quên, hình như cùng của bạn xấu kia ước hẹn với nhau, năm nay mua vé đâu đó … Ha hả, nhưng khó khăn lại có chút khó khăn, nên làm gì bây giờ đây?




      Chương 2: Thực Tập Sinh(Thượng)



      Ba ngày sau.




      “Tổng giám đốc, thư ký của Vương tổng cùng luật sư chờ ngài tại phòng khách.” Văn Mẫn tay cầm xấp tài liệu nhìn Bắc Đường Yên cười sáng lạn, lúc này lại càng thêm xinh đẹp. Đến lúc gặt hái thành quả thắng lợi rồi!




      “Tốt lắm, ngươi đem cho họ một tách trà, chúng tôi nên thất lễ với mấy vị khách quý.” Bắc Đường Yên mỉm cười tràn đầy tự tin, trận này coi như thắng lợi đã thuộc về !!




      “Tổng giám đốc, ngài nóng lòng đón khách sao?” Tuy rằng là câu hỏi, nhưng giọng lại xác ̣nh mười phần.




      Bắc Đường Yên mỉm cười, coi như thừa nhận, dù sao người sốt ruột hiện tại cũng phải .




      “Tổng giám đốc, đây là tài liệu về các thực tập sinh đến từ học viện Hoàng Gia, mời ngài xem qua.” Nói xong, Văn Mẫn liền đưa ra một tập tài liệu.




      Học viện Hoàng Gia là trường Bắc Đường Yên đã tốt nghiệp, cũng là cơ sở giáo dục rất nổi tiếng trong nước lẫn quốc tế, những người tốt nghiệp học viện Hoàng Gia bao năm nay đều là những tay tinh trong giới, dĩ nhiên sinh viên tốt nghiệp bình thường cũng chỉ lấy bằng tốt nghiệp, chứ phải lấy bằng công chức đặc biệt.




      “Văn Mẫn, kể sơ qua về những người…” Bắc Đường Yên nói thì dừng lại, bởi vì, vừa xem đến một gương mặt khiến bản thân hứng thú!




      Hảo nam nhân gương mặt xuất sắc, nụ cười như ánh mặt trời, sau đó xem tiếp phần lý lịch sơ lược, Bắc Đường Yên lại thấy đời người thêm mười phần phong phú!




      “Viêm Liệt, thực tập sinh đứng hạng nhất lần này, cũng là người có biểu hiện nổi trội nhất, năm nay 24 tuổi, gia ̀nh bình thường, nhưng từ nhỏ đã nổi trội về nhiều mặt, hơn nữa vì hoàn cảnh gia ̀nh, từ giữa năm học đã làm, thậm chí sau khi đến Học Viện Hoàng Gia, lại có thể chính mình đảm đương việc kiếm sống, đã từng làm qua mấy chục loại công việc, nhất là sau đại học, đã từng bày làm một dự án khiến xí nghiệp nổi danh chút ít, nhưng đây đều là ngầm tiến hành, tôi cũng là có điều tra cụ thể qua mới biết.”




      Văn Mẫn cao hứng thuyết minh cho tổng giám đốc của , bản sơ yếu lý lịch của tiểu tử Viêm Liệt kia căn bản là rất đơn điệu nhàm chán, cho dù nó đối với người thường mà nói cũng là cực kỳ đặc sắc.




      Lại nói, cái tên tiểu tử kia thật sự làm người tôi ấn tượng sâu sắc a, nếu phải mình lớn tuổi hơn một chút, có lẽ cũng sẽ có cơ hội mà theo đuổi.




      “Còn gì nữa ?” Bắc Đường Yên mười phần hứng thú hỏi.




      “Đương nhiên là còn rất nhiều, ngài nói xem Học viện Hoàng Gia là một nơi rất phức tạp, nhưng tôi đều hoàn thành tốt công việc điều tra hằng năm, tôi chịu trách nhiệm giúp đỡ cho con việc của tổng giám đốc!” Văn Mẫn ở bên Bắc Đường Yên 8 năm, ngoài quan hệ chủ ́, từ quan hệ cá nhân mà nói cũng là bằng hữu.




      “Vậy thì tiếp tục.” Bắc Đường Yên đồng thời lật sang tờ tài liệu thứ hai, kín mít cả tờ giấy, tất cả đều là giới thiệu sơ lược về cái tên nam hài Viêm Liệt kia, năm nào tháng nào hắn ở nơi nào làm việc gì, tốt một chút thì có công ty của tiệu đệ, khổ cực một chút thì làm công nhân chuyên chở, đây là cầu của , đòi hỏi các thực tập sinh ở Học Viện Hoàng Gia đều phải nộp bản sơ yếu lý lịch của bản thân, này cũng là để ngăn những người dựa vào quyền thế mà bước vào tập đoàn Bắc Đường của , cũng nghĩ muốn nuôi cái đám thiên kim tiểu thư này!




      “Đúng rồi tổng giám đốc, Viêm Liệt khi còn ở học viện từng làm lớp trưởng, bộ trưởng bộ thể dục, bộ trưởng lien bộ ngoại, hội trưởng hội học sinh, ngoài ra còn hàng loạt chức vụ khác, mà sau khi rời trường cũng từng tham gia nhiều dự án của các công ty lớn nhỏ, bao gồm cả tập đoàn Bắc Đường, năm ngoái tập đoàn tôi có hợp tác làm một dự án trị giá ba ngàn vạn cũng là do hắn làm, chỉ có điều sau sau đó lại do học trưởng của hắn đưa ra.




      Học Viện Hoàng Gia bao năm qua cứ có học viên tốt nghiệp đều tiến vào Tập Đoàn Bắc Đường, những người này đều quen biết nhau nên cũng hay có cạnh tranh, xem ra loại tuần hoàn này cũng rất tốt.




      “Văn Mẫn, hắn trong xã hội đã trải qua chuyện gì tôi đều đã biết, ngươi có thể nói qua điểm khác.” Ánh mắt Bắc Đường Yên từ phần tư liệu chuyển đến gương mặt của Viêm Liệt, chứa đầy thâm ý.




      Văn Mẫn bị ánh mắt của cấp làm cho sửng sốt, đầu óc có chút xoay chuyển kịp…Khác? Cái gì khác?




      “Văn Mẫn, tuy rằng bộ dạng hiện tại của ngươi rất hiếm thấy, nhưng tôi thể nhắc nhở , tôi chờ trả lời.” Bắc Đường Yên toàn thân tựa vào ghế, ánh mắt giễu cợt nhìn thư ký của mình.




      Văn Mẫn bị cấp của mình nhìn đến ão não, càng hiểu ý tứ của người, cẩn thận suy nghĩ, thân thế và bằng cấp đều đã nói qua, còn cái mặt khác nào nữa a?




      Trong lúc đó, bất chợt linh quang Văn Mẫn hiện ra.




      “Tổng giám đốc, ngài là muốn biết về kinh nghiệm tình cảm của hắn sao?” Văn Mẫn nghĩ thầm, tổng giám đốc lẽ cũng có thời điểm nói chuyện phiếm.




      “Cũng đến mức thành ngốc gia.” Bắc Đường Yên xem như khẳng ̣nh, sau đó lại bày ra bộ dạng dễ nghe, chờ đợi cái dự kiện “kinh nghiệm” phong phú.




      Nam hài này dù có ngạo nhân gia thế(1), nhưng trừ bỏ gia thế, hắn tướng, học vấn, tính cách đều vô cùng ưu tú, nhất là cái loại khí chất chói lóa ấy, khiến người ta khỏi bị hấp dẫn!




      (1) Nghĩa là gia thế hơn người, quyền hành tối cao, v.v….




      “Tổng giám đốc, này tính là khen tôi , Viêm Liệt này kinh nghiệm tình cảm rất đơn giản, chỉ cần bốn chữ là [có thể khái quát]” Văn Mẫn vẻ mặt đau khổ, nói lấp lửng khiến người khác càng thêm khó chịu.




      Bắc Đường Yên điềm nhiên bất chợt ánh mắt trở nên sắc bén, khí chất quanh người trong nháy mắt liền thay đổi!




      Lúc này tử, Văn Mẫn càng thêm khổ, bị cấp uy hiếp.




      “Nói.”




      “Hoàn toàn trống !” Văn Mẫn cũng dám treo ngược khẩu vị của tổng giám đốc nữa.




      “Hoàn toàn trống ?” Bắc Đường Yên có chút khó tin hỏi lại.




      “Đúng, chính là hoàn toàn trống , từ giữa năm học đến hiện tại Đại Tứ thực tập, hắn có qua lại với bất kì người bạn gái nào, dĩ nhiên cái này cũng lên rằng hắn chưa thích qua bất cứ người nào, bạn của hắn có nói hắn hình như cũng có người trong lòng, nhưng là chưa bao giờ nói qua, cũng chưa bao giờ xác ̣nh, lúc phỏng vấn hắn tôi cũng từng hỏi qua, hắn trả lời mà hỏi tôi một câu, rằng tôi có hay thần tượng một người, tôi nói đương nhiên có, sau đó hắn lại trả lời, như vậy hắn cũng có, tổng giám đốc, ngài nói xem có kỳ quái hay ?”




      “Thần tượng?” Bắc Đường Yên 29 tuổi, đã sớm qua tuổi sùng bái thần tượng, nữa từ nhỏ đã quá tự tin khiến cũng có thần tượng ai, nhưng thật ra cũng có chút rõ, nhưng cũng có thể xác ̣nh người kia đối với Viêm Liệt chiếm một vị trí quan trọng, kết quả thật làm người ta mấy vui vẻ.




      “Nghe ý tứ trong lời của hắn thì hình như hắn cũng có thần tượng.” Văn Mẫn vừa nói vừa gật đầu.




      “Văn Mẫn, giao phó thêm, tất cả mọi tin tức về hắn đều phải báo cáo, cũng tìm người tìm hiểu cặn kẽ một chút về tình huống của hắn, so với phần tư liệu này càng phải “hiểu biết” rõ hơn.” Bắc Đường Yên ́ ý nhấn mạnh hai chữ hiểu biết, tin tưởng thư ký chính mình có thể hiểu được ý tứ của .




      “A, vâng, tổng giám đốc!” Văn Mẫn vô cùng kinh ngạc, tổng giám đốc phân phó thật đặc biệt, chẳng lẽ Viêm Liệt này có cái gì đặc biệt sao? thể nha! đã điều tra hắn rất kĩ, chuyện nhà bình thường, kinh nghiệm phong phú đặc sắc, vẻ ngoài tuấn sáng chói, năng lực suất chúng, còn có sơ hở gì nữa sao?




      Văn Mẫn rơi vào mê muội.




      “Văn Mẫn, kế tiếp giới thiệu một chút về người khác .” Bắc Đường Yên buồn cười nhìn người trợ lý bình thường vô cùng thông minh của mình, nghĩ tới việc nhỏ này mà cũng phản ứng được, ta nhìn ra đối với tên nam tử Viêm Liệt này có hứng thú sao?




      Bất quá cũng trách nghĩ tới phương diện kia, bọn họ trong mắt mọi người có khoảng cách chệnh lệch quá lớn .

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 3: Thực Tập Sinh (Hạ)



      “Dạ, tổng giám đốc, kế tiếp là vị tiểu thư Âu Nhược Nhã, là thiên kim tập đoàn Âu thị.” tới đây, Văn Mẫn cố ý nhìn cái, quả nhiên thấy được hứng thú trong mắt Bắc Đường Yên.




      “Vị Âu tiểu thư có thể là tài năng và dung mạo đều có, gia thế, trình độ học vấn đều tốt nhất, trừ gia thế khác biệt, có thể cùng Viêm Liệt hết sức xứng đôi, hơn nữa, cũng là người theo đuổi Viêm Liệt kiên trì nhất, cùng học chung với Viêm Liệt, là Phó Chủ Tịch hội học sinh, ngoài hàng loạt giải thưởng trong trường ra, còn tinh thông nhạc, đạt được giải thưởng Piano quốc tế, tinh thông ba thứ ngôn ngữ, người theo đuổi vô số, chỉ là, vì Viêm Liệt, vị Âu tiểu thư này vẫn đơn, hơn nữa vô luận là việc học hay công việc, hoạt động trong trường hay thực tập ngoài trường, vị Âu tiểu thư này vẫn luôn lấy thực lực cùng thế lực cạnh tranh với Viêm Liệt.”




      “Vẫn còn? Thời gian bao lâu?” Bắc Đường Yên cắt đứt lời báo cáo của Văn Mẫn.




      “Ước chừng ba năm rưỡi, Âu Nhược Nhã cùng Viêm Liệt là bạn học cùng lớp, nghe là vừa gặp .”




      “Ba năm rưỡi? Vừa gặp ? Bạn học cùng lớp? Ngươi xác định nữ nhân này là người ngươi trí tuệ và dung mạo cùng tồn tại?” Liên tiếp ba câu hỏi lại, sau đó là câu cuối cùng mang theo tia trào phúng, Văn Mẫn trong nhất thời bị hỏi cho im lặng.




      “Tổng giám đốc, ngài có là ý gì?” Văn Mẫn tự nhận mình là sáng suốt, nếu thể nào làm ở được vị trí trợ lí giám đốc này, bây giờ đãi ngộ cùng quyền lực tương đương với Phó Tổng giám đốc, nhưng là, thể thừa nhận, cùng tổng giám đốc vẫn còn chênh lệch rất nhiều, nhiều lúc, vẫn theo kịp tiết tấu của tổng giám đốc




      “Âu Nhược Nhã xinh đẹp?” Bắc Đường Yên hỏi lại.




      “Xinh đẹp, trong những hoa khôi của học viện Hoàng Gia.” Hoa khôi học viện Hoàng Gia, đây chính là lời khen tốt nhất rồi.




      “Âu Nhược Nhã là thiên kim Âu thị?” Bắc Đường Yên tiếp tục hỏi.




      “Vâng, chủ tịch tập đoàn Âu thị chỉ có đứa con duy nhất, đối với thập phần cưng chiều.” Văn Mẫn suy nghĩ của Bắc Đường Yên.




      và Viêm Liệt học chung lớp, hơn nữa còn cùng tham gia rất nhiều hoạt động, thường ở chung chỗ sao?” Mỗi câu hỏi, ý cười trong mắt Bắc Đường Yên càng sâu thêm.




      “Tổng giám đốc, ta hiểu ý của ngài rồi, như vậy, cái tiểu nha đầu này đúng là đần quá xá, đuổi theo lâu như vậy cũng được, hoặc là, Viêm Liệt cũng quá kén chọn, như vậy cũng chấp nhận, còn muốn dạng gì nữa?”




      Khó được lúc tổng giám đốc chuyện ngoài công việc, Văn Mẫn hưng phấn thảo luận cùng Bắc Đường Yên.




      Bắc Đường Yên có chút bất đắc dĩ nhìn trợ lí mình, Văn Mẫn cái gì cũng tốt, nhưng cũng có lúc giống , dáng vẻ tràn đầy tò mò làm cho cảm giác mình có chút già rồi.




      Hai mươi chín tuổi, đối với nữ nhân số tuổi này là khó chịu, cũng khó trách mấy nữ nhân kia đều suy nghĩ đến việc kết hôn, kết hôn đối với các phải là chuyện quan trọng, gặp được người mình thích, chính là cái kết hoàn mĩ, nếu như gặp được, nhiều người như vậy, nhưng ai có thể bắt các làm chuyện mình thích!




      “Tổng giám đốc, ngài, suy nghĩ gì đấy?” Văn Mẫn thấy câu hỏi của mình lời đáp, nhưng lại cảm nhận được khí tức đáng sợ, biết mình có sai gì , thận trọng sắc mặt tổng giám đốc.




      “Văn Mẫn, tiếp tục .”




      “A, vâng, kế tiếp là nam nhân tên là. . . . . .”




      Văn mẫn tiếp tục báo cáo, tâm trí Bắc Đường Yên còn ở nơi này, trong đầu bị nụ cười sáng lạn kia chiếm cứ, Bắc Đường Yên cảm thấy, rốt cuộc tìm thấy nam nhân muốn mang về nhà cất giấu kĩ. . . . . .




      “Tổng giám đốc, đây chính là tư liệu căn bản của thực tập sinh lần này .”




      “Ân, rất tốt, Văn Mẫn, ngươi phân phó xuống dưới, tất cả làm theo trình tự , chỉ là những việc liên quan đến Viêm Liệt tất cả đều phải báo cáo lại cho ta, còn nữa, ba ngày sau ta hi vọng thấy bất kỳ tin tức gì có thể tra được liên quan đến Viêm Liệt, thành vấn đề chứ?”




      có, thành vấn đề!” Toàn bộ tin tức về người, mệnh lệnh như vậy tính là ít, nhưng bình thường cũng chỉ xảy ra ở hai loại người, loại là đối thủ tổng giám đốc, loại là người khiến tổng giám đốc cảm thấy hứng thú, xem ra, Viêm Liệt này khiến cho tổng giám đốc hứng thú, cũng biết là tốt hay xấu.




      “Được rồi, Vương tổng cũng chờ đủ lâu, chúng ta nên thu lấy thắng lợi thôi.”




      “Dạ, tổng giám đốc!”




      “Bắc Đường tổng giám đốc, là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy a.” Kí tên mình lên hợp đồng, Vương tổng trong lúc nhất thời cảm giác già hơn rất nhiều.




      “Quá khen.” Bắc Đường Yên cũng khiêm tốn, trận chiến khói súng này là do khơi lên , sau đó từng bước theo kế hoạch của tiến hành, kết quả cuối cùng cũng như trong dự liệu của , cái này còn chưa đủ để cho kiêu ngạo hay sao?




      Chỉ là, tâm tình vui sướng cũng phai nhạt, thành công như vậy quá nhiều, làm cho cảm thấy vô vị, nhưng mà bây giờ tìm được món đồ chơi tốt, đúng, là người để hảo hảo chơi đùa, khiến toàn thân tràn đầy cảm xúc.




      nam nhân cương nghị, tất cả đều biết như vẫn cảm thấy còn có chút bí mật, cuộc sống phong phú đặc sắc, muốn nhìn người , biết có giống như tấm hình kia hay , để cho lòng rung động. . . . . .




      Hi vọng, làm thất vọng. . . . . .




      thực tế có quá nhiều chuyện giống như trong tưởng tượng tốt đẹp của mình, hi vọng càng lớn thất vọng lại càng nhiều, chỉ là, nghĩ, nguyện ý tin tưởng cặp mắt như ánh mặt trời kia. . . . . .

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 4: Thực tập sinh làm việc vặt



      “Tiểu Viêm, photo phần tài liệu này, 20 bản.”




      “Tốt, thành vấn đề.”




      . . . . . .




      “Tiểu Viêm, ly cà phê, thêm đường.”




      “Tốt, chờ tôi chút.”




      . . . . . .




      “Tiểu Viêm, giúp tôi đem tài liệu này đưa cho Tôn tổng ở bộ tài vụ , cám ơn.”




      cần khách khí, tôi làm.”




      . . . . . .




      “Tiểu Viêm, mua 13 phần ăn, khẩu vị cũng cần tôi lại lần chứ.”




      “Tất nhiên, lập tức ngay.”




      . . . . . .




      “Tiểu Viêm.”




      “A, có chuyện gì sao?”




      tuấn xoay người lại, mặt Viêm Liệt là nụ cười sáng lạn, chân thành, nhiệt liệt.




      “Tiểu Viêm, chúng tôi chuyện chút , tớ có chút việc tìm cậu.”




      “Tiểu Nhược, là cậu a, cậu chờ chút, tớ chuẩn bị lấy thức ăn, trở lại tớ tìm cậu, được hay ?”




      “Ân, được rồi.” Trong mắt Âu Nhược Nhã có chút bất đắc dĩ.




      “Vậy tớ trước, lát gặp lại, tạm biệt.”




      “Hẹn gặp lại.”




      Âu Nhược Nhã nhìn bóng dáng tuấn trước mắt từ từ biến mất, mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, người đàn ông này đuổi theo suốt ba năm rưỡi, nhưng đến nay vẫn chỉ là quan hệ bằng hữu, làm cho có chút tức giận, đường đường là thiên kim tập đoàn Âu thị . . . . . . Được rồi được rồi, nên tức giận, suy nghĩ suốt ba năm, rốc cuộc vẫn chẳng hiểu nổi, cái tên nam nhân chết tiệt ấy, tại sao thích chứ?




      Chỉ là cũng may, thích nhưng cũng thích người khác, hẳn phải là vấn đề của , nhưng là hoa khôi học viện, tại sao lại . . . . . . Ai, quên , chỉ cần mỗi lần nghĩ đến , lại thể nghĩ đến vấn đề này.




      . . . . . .




      “Sao vậy, Tiểu Nhã, cậu tìm tớ có chuyện gì ?” Cuối cùng mang bữa trưa cho mọi người xong, Viêm Liệt cầm hộp cơm tìm Âu Nhược Nhã, có biện pháp a, chỉ có thể lúc ăn cơm mới có thời gian cho việc khác.




      “Tiểu Viêm, cậu cảm thấy như vậy rất tốt sao? Cậu nên biết với tài năng của cậu, bất kì công ti nào cũng có đãi ngộ tốt hơn so với tại, mặc dù tập đoàn Bắc Đường là tập đoàn dẫn đầu quốc tế, nhưng cũng phải độc nhất vô nhị a, hơn nữa, cấp mà cậu đắc tội nghe mọi người tên hết sức hẹp hòi, chúng tôi đổi công ti khác được hay ?”




      Những lời này Âu Nhược Nhã sớm muốn , cho dù Viêm Liệt chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, nhưng muốn kinh nghiệm có kinh nghiệm, muốn tài năng có tài năng, bất luận đến công ti gì, cũng phải làm cái dạng công việc vặt vãnh này, làm cho đau lòng!




      “Tiểu Nhã, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, tên quỷ hẹp hòi đó tớ cũng có nghe , chỉ là, cậu cũng biết, nơi này là giấc mộng của tớ, hơn nữa, tớ vẫn tin chắc là từ nơi nào ngã nhào liền có thể từ nơi đó đứng lên, cậu cũng hiểu, đúng ?” nụ cười sáng lạn càng thêm rực rỡ, chút nào bị mây đen che lấp .




      ra , đắc tội cấp cũng phải cố tình, chỉ là cẩn thận phát cấp xóa khoảng thu chi, ai biết ghi hận cho tới bây giờ, tuần lễ, cơ hồ ôm đồm tất cả việc vặt, đúng là khiến dở khóc dở cười, bất quá, cho dù như vậy cũng rất hài lòng , có thể làm ở nơi này là tốt rồi, đây là giấc mộng của , thực được nửa, rất thỏa mãn!




      “Tớ cũng biết nơi này là ước mơ của cậu, nhưng tại ước mơ của cậu căn bản cách nào thực , coi như cậu có năng lực, nhưng có chỗ dựa vững chắc cậu phải khổ cực gấp trăm lần, cậu muốn tớ giúp, nhưng cũng cần phải chịu đựng như vậy, tập đoàn Bắc Đường rất lợi hại, nhưng trong ngoài nước vẫn có mấy công ty có thể sánh ngang, Tiểu Viêm, chúng tôi rời thôi, tập đoàn Bắc Đường, dù có quy mô lớn, cũng chưa chắc phát triển hơn nữa.”




      Này coi như là ám hiệu ràng rồi, là con duy nhất trong nhà , mặc dù công ty nhà lớn mạnh như tập đoàn Bắc Đường, nhưng cũng là tập đoàn nổi danh trong nước, chỉ cần cùng kết hôn, tất cả đều là của , có thể tiết kiệm thời gian làm việc cực khổ ba mươi năm, tại sao vẫn chấp nhận ?




      Nụ cười vẫn giắt mặt Viêm Liệt phai nhạt xuống, chân mày cũng khẽ nhíu lại.




      “Tiểu Nhã, giấc mộng của tớ chỉ có ở Bắc Đường tập đoàn mới có thể thực , hơn nữa, tớ lần cuối cùng cho cậu biết, tiểu Nhã, tớ chỉ coi cậu là bạn, là bạn học, là muội muội, chúng tôi là có tương lai, lấy điều kiện của cậu xứng đáng có nam nhân tốt hơn, đáng giá vì tớ uất ức làm việc ở chỗ này, lời như vậy tớ cũng phải chỉ hai lần, tớ muốn lập lại, cậu thể cứ coi chúng tôi như bạn bè sao?”




      chiếm được chính là thứ tốt nhất, những lời này hình như đối với tất cả mọi người đều đúng, nếu nữ nhân vì sao vẫn đuổi theo tha.




      “Được rồi, được rồi, cậu cần nữa, tớ hiểu, tớ khuyên cậu nữa, cậu nguyện ý, vậy tớ còn có thể cái gì, ăn cơm nhanh lên, tớ quấy rầy thời gian dùng cơm ít ỏi của cậu nữa.”




      Âu Nhược Nhã nghĩ, có lẽ cũng là bởi vì bị nam nhân này cự tuyệt, bởi vì nam nhân này cùng với người khác bất đồng, mới có thể theo đuổi tha như vậy.




      “OK, tớ phải đây, tớ phải trở lại, nay Khưu tổng ngày ngày đều canh người, tớ cũng muốn bị bắt được điểm yếu, tớ đây, bye.”




      thổ lộ, cự tuyệt, trò này ** biết diễn ra bao nhiêu lần, cũng quen rồi.




      Viêm Liệt mang theo hộp cơm của mình rời , đến khi Âu Nhược Nhã khỏi, nhàng thở ra hơi, biết là lần cự tuyệt thứ bao nhiêu, nhưng vẫn cảm thấy rất áp lực, có thói quen gặp gỡ nữ nhân, lại càng cái thói quen cự tuyệt, nhưng lại thể cự tuyệt, là phiền phức, tại muốn bất cứ vấn đề tình cảm nào , chỉ hy vọng mình có thể tạo được thành tựu ở nơi đây, đây là mơ ước của , phải là vì nghiệp, hoặc là chính xác chỉ là vì nghiệp, nơi này có giấc mộng của , đơn thuần nho nhưng vẫn cần đủ kiên trì!




      Mà bây giờ giấc mộng của thực được nửa, nửa kia, tin tưởng có lâu nữa cũng hoàn thành. . . . . .

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 5: Giấc mộng của thực tập sinh



      “Tổng giám đốc, đây là tin tức về Viêm Liệt.” Tổng cộng có mười phần, mỗi phần đều ghi lại hết thảy mọi việc của Viêm Liệt ở các công ty trước, mà ở công ti này, cũng đem tất cả tài liệu điều tra được giao cho Tổng giám đốc.




      “Văn Mẫn, cậu tại sao ?” Liên tiếp nhận được mấy bản báo cáo bị cấp khi dễ , hơn nữa cuộc đối thoại khi ăn trưa ngày hôm nay của , khiến cho cũng có chút hoài nghi.




      Giấc mộng của , giấc mộng của là cái gì chứ?




      “Tổng giám đốc, ngài cũng biết, giấc mộng của Viêm Liệt là có thể làm việc ở tập đoàn Bắc Đường, cho nên, đối việc bị chèn ép, mới đến công ty khác thôi.”




      Văn Mẫn cảm giác mình vô ích, Tổng giám đốc cũng biết a, còn hỏi .




      Bắc Đường Yên để ý Văn Mẫn oán trách, cũng chính là bởi vì điều này mới cảm giác được có vấn đề, người bình thường đem công việc ở tập đoàn Bắc Đường xem trọng rất bình thường, làm mơ ước để phấn đấu cũng rất bình thường, nhưng mơ ước của Viêm Liệt hình như chỉ đơn giản như vậy, cảm giác còn có gì đó nữa.




      “Văn Mẫn, giao phó chút , đừng nhiều quá, nên dừng đúng lúc.”




      “Vâng, Tổng giám đốc!” ra sớm chịu được, nhưng chưa được Tổng giám đốc phân phó, cũng dám tự tiện hành động, lần này tốt lắm, có thánh chỉ của Tổng giám đốc , có thể hành động rồi.




      cũng là từ thực tập sinh từng bước từng bước lên, cũng hiểu khó khăn trong đó, nếu như đụng phải cấp khắp nơi gây khó khăn, chuyện rất phiền phức, nếu như là , có lẽ sớm rời , nhưng Viêm Liệt mỗi ngày còn cười rất tươi làm những chuyện kia, nếu như có năng lực tính, nhưng thực tế tên thực tập sinh này là thiên tài về kinh tế tốt nghiệp song song hai học vị, từng làm ở nhiều công ti khác nhau, có thể giúp cho công ti phát triển rất nhiều. . . . . .




      “Văn Mẫn, cậu suy nghĩ cái gì, còn làm?”




      “Vâng, Tổng giám đốc, tôi lập tức !”




      . . . . . .




      “Khâu tổng.”




      “Thư kí Văn, ngài đúng là khác quý a, như thế nào có thời gian tới nơi này, Tiểu Viêm, mau rót ly trà .” Người được gọi là Khâu tổng là nam nhân hơn 40 tuổi, dáng người có hơi phát tướng, ánh mắt xoay tròn linh động, là nam nhân khôn khéo, chỉ là khoảng cách giữa hai lông mày quá hẹp, hình như khá hẹp hòi.




      “Ah, Tiểu Viêm? Có phải là chủ tịch học viện Hoàng Gia Viêm Liệt , ra là được điều đến bộ thị trường, Khâu tổng, ngài lần này đúng là nhặt được tiện nghi lớn a, chúc mừng chúc mừng.” Văn Mẫn giống như kinh ngạc, nhưng trong mắt lại tất cả đều là châm biếm.




      “A, là, đúng vậy a, Viêm tiểu tử này, rất thông minh, rất có năng lực, tôi cũng cao hứng đấy.” Khâu tổng cười có chút miễn cưỡng, Văn Mẫn là tâm phúc của Tổng giám đốc, cũng muốn đắc tội.




      “Vậy tốt, cậu cũng biết, Tổng giám đốc chúng tôi là tốt nghiệp từ học viện Hoàng Gia, đối với mấy người thực tập sinh vẫn luôn rất quan tâm, nghe được các cậu khen học đệ học muội Tổng giám đốc, Tổng giám đốc cũng thực vui mừng.”




      “Đúng vậy đúng vậy, sinh viên học viện Hoàng Gia tệ a .”




      “Tốt lắm, Khâu tổng, Tổng giám đốc có chuyện giao phó tôi làm, tôi trước, hẹn gặp lại.” Nhiệm vụ đạt thành, cũng nên lui thân thôi.




      “A, kéo dài thời gian ngài, ngài có rảnh trở lại, hẹn gặp lại.” Khâu tổng cười tiễn Văn Mẫn ra ngoài, khi bóng lưng Văn Mẫn biến mất, nhịn được xoa xoa mồ hôi lạnh, trong lòng khỏi nghĩ nữ nhân này tới đây làm cái gì.




      . . . . . .




      “Tiểu Viêm, cậu vào đây chút.”




      “Vâng, Khâu tổng.”




      “Tiểu Viêm, cậu cũng thích ứng được môi trường của tập đoàn Bắc Đường, tại có nhiệm vụ khảo sát thị trường, giao cho cậu làm, hi vọng cậu làm tôi thất vọng.”




      Viêm Liệt có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng vô luận như thế nào, vẫn là rất vui mừng, mình rốt cuộc có thể làm chuyện có ý nghĩa.




      “Vâng, Khâu tổng, tôi nhất định làm tốt.”




      “Ân, rất tốt, cố gắng lên.”




      “Khâu tổng, ngài còn chuyện gì ? Nếu tôi ra ngoài trước.”




      “Ân, cậu ra ngoài .”




      . . . . . .




      “Tiểu Viêm, chúc mừng cậu thoát khỏi thân phận làm việc vặt a.” Đồng nghiệp đùa .




      “Lâm ca, mấy ngày này cậu còn người sai bảo , cuối cùng tôi cũng hết khổ rồi.”




      “Ha ha, cấp phân phó, ai cho cậu mới tới mà đắc tội với cấp , chẳng qua tôi đoán thế nào cũng khoảng chừng tháng , nghĩ tới chỉ là tuần lễ, tiểu tử cậu đúng là tốt số a.”




      “Lâm ca, ngài đừng chê cười tôi nữa, tôi đây phải cũng phục vụ tuần lễ ư, còn nữa, tuần lễ này ngài cũng thể bạch dùng tiểu đệ tôi a, Khâu tổng giao công việc cho tôi, nếu như có chỗ hiểu liền phiền toái các vị đại ca đại tỷ rồi.”




      thành vấn đề!”




      “Dĩ nhiên!”




      Trong phòng làm việc mọi người rối rít hưởng ứng.




      Viêm Liệt nụ cười phá lệ sáng lạn, đây cũng là nguyên nhân muốn rời , mặc dù Khâu tổng hẹp hòi, thích chiếm tiện nghi người khác, nhưng quả có năng lực, hơn nữa, cũng còn làm ra chuyện gì quá phận, mặc dù trong khoảng thời gian này các đồng nghiệp dưới an bài của Khâu tổng, cũng có chút ** làm khó , nhưng thực tế tình cảm mọi người cũng rất tốt, sau lưng trêu chọc đồng thời cũng động viên cố gắng rất nhiều!




      Tập đoàn Bắc Đường, làm việc ở nơi này hơn mười ngày, cũng hoàn toàn biết hoàn cảnh nơi đây, nơi tràn đầy cạnh tranh cùng hợp tác.




      Tập đoàn Bắc Đường, tập đoàn Bắc Đường, kể từ bắt đầu học ở học viện Hoàng Gia, kể từ lựa chọn khoa tài chính, kể từ biết về những thần thoại thương trường kia, nơi này liền trở thành nơi làm việc mơ ước của !




      Bốn năm đại học, học được rất nhiều kiến thức về phương diện kinh tế, cũng lợi dụng tất cả cơ hội làm việc để tiếp thêm kinh nghiệm, mà tất cả những việc này cũng vì có thể bước vào nơi này, nơi có giấc mơ của , mà bây giờ, cách ước mơ ấy chỉ còn bước mà thôi.




      bước ngắn, nhưng thực tế lại giống như xa xôi, mà kế hoạch của là ba năm sau, hi vọng ba năm sau chân chân chính chính thực giấc mộng của mình!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :