1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Phong Phiêu Tuyết (103 + NT5) Hoàn -Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ông xã sắc lang, đừng hư quá

      [​IMG]

      Tác giả: Phong Phiêu Tuyết


      Convert: ngocquynh520 aka Quỳnh súc vật


      Edit: Thủy Trúc + Cellina + Tiểu Tất Cửu

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghangCom

      Type pic: Nhóm Type Cung Quảng Hằng

      Giới thiệu :


      Năm năm, toàn tâm nỗ lực, chỉ đổi lại trái tim tan nát cõi lòng

      Lúc đau lòng nhất gặp được – cũng đồng bệnh tương lân

      Là chữa thương, hay muốn duy trì tôn nghiêm trước mặt bạn trai….

      Sổ đăng ký kết hôn đến tay, gả cho người đàn ông nhìn vô hại giống như cừu non

      Vốn tưởng rằng, sau khi cưới sống đúng với giao ước, can thiệp vào chuyện của nhau, nhưng bên trong lại cất giấu bí mật lớn….

      Khi bị người ta đè giường, bị ăn tươi nuốt sống từng ngụm, mới hiểu được hóa ra căn bản là con sói đội lớp cừu

      Đoạn ngắn ăn cơm:

      ngày nào đó, chú sói mài dao sèn soẹt nhìn về phía dê con

      Bốp, cái tát mang theo chút thương tiếc dán lên mặt chú sói

      “Vợ à…” Mỗ sói kêu rên tiếng, đầu đầy sao

      ngày nào đó, mỗ dê nhìn chằm chằm món quà trong tay người nào đó, mơ mơ hồ hồ

      “Ôi, con dâu a….”

      “Chị dâu a…”

      Mỗ sói đục nước béo cò : “Vợ a……”

      cái phật sơn vô ảnh cước, thành công làm cho người nào đó đầu bay đầy sao lần 2.

      Đoạn ngắn 2:

      , đừng tới đây….”

      “Bà xã…” Mỗ sói nhịn n lần, liên tục bổ nhào lên giường

      “Hu…. tên lừa đảo này….” Mỗ dê gì, ngước mặt hỏi trời xanh, vì sao lại tin lời sắc lang chứ?

      “Ưm, ưm….”

      Trả lời sao?. xin lỗi, mỗ sói có thời gian đó. “Việc chính” quan trọng hơn​

      Các file đính kèm:

      Last edited: 8/2/16
      Dothuydung, kuteddy, thuyt6 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1.1: Lạnh nhất chính là lòng người

      Edit: Cellina


      Bắt đầu từ buổi chiều, bầu trời cũng rơi xuống những bông tuyết trắng tinh, bay bay lượn lượn, rất nhanh phủ lớp dày mặt đất, trận tuyết đầu mùa đông năm nay có vẻ lớn hiếm thấy, người có điều kiện càng núp ở trong nhà, đóng cửa lại ra ngoài, vừa ngắm cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, vừa hưởng thụ ấm áp trong phòng

      “Ôi, Quyên Tử, tuyết lớn như thế, cậu còn ra ngoài làm gì?”

      Trong phòng nho đơn độc vang lên tiếng kêu của phụ nữ, đáp trả lại là tiếng đóng cửa rầm cái, dễ nhận thấy người ra cửa rất vội vàng căn bản co nghe thấy câu hỏi của

      Phan Kỳ chỉ còn kịp nhìn qua cửa sổ, nhìn nghiêm nghiêm che phủ khắp người, lao ra khỏi cửa, khó chịu lầm bầm:

      “Tuyết rơi lớn như vậy còn , cậu nuông chiều ta quá rồi”

      Hà Quyên cầm bóp tiền của mình đến siêu thị gần đây, hôm nay phải là chủ nhật, lại có tuyết rơi, nên có rất ít người đến mua hàng, mua lon giữ ấm ôm vào trong ngực sau đó quay trở về

      Ở cửa phòng, phủi sạch những bông tuyết người, sau đó cởi áo khoác ra, dừng lại mà chạy vọt vào phòng bếp

      bếp, nồi thức ăn được hầm với lửa , mùi hương mê người tràn ngập trong toàn bộ căn phòng, khi mở nắp ra, bên trong quả cẩu ký màu cam hồng và hạt bắp vàng óng ánh sôi sùng sục trong nước canh ngọt lịm, trông rất đẹp mắt. Hơi nóng ẩm ướt phả vào mặt Hà Quyên, khuôn mặt vốn còn lạnh lẽo do mới từ bên ngoài về, giờ bị hơi nóng thổi vào mặt khiến cảm thấy ngưa ngứa

      Đưa tay cầm cái thìa bên cạnh khuấy đều, mùi hương trong khí càng nồng đậm hơn, còn mang theo hương vị ngọt ngào, Hà Quyên nếm thử chút, nước canh rất ngọt, rất ngon

      “Ôi…. Thơm quá”

      Phan Kỳ tựa ở cửa phòng bếp, bộ dạng giả bộ thèm dãi:

      “Quyên Tử, mau múc cho bổn nương ta chén, đúng lúc tớ đói bụng”

      Hà Quyên đậy nắp nồi lại, lấy lon giữ ấm mới mua, để bồn rửa sạch sau đó :

      “Được rồi, sắp có ngay thôi”
      “Oa, thảo nào hôm nay trời lại rơi nhiều tuyết như vậy, Quyên Tử lại đồng ý cho tớ ăn đồ bổ quý báu như vậy, quả nhiên là thời tiết bình thường” Vẻ mặt khoa trương của Phan Kỳ làm Hà Quyên khiển trách:

      “Lúc nào tớ cho cậu ăn?”

      “Đúng vậy, phải cho tớ ăn, mà là người kia ăn thừa mới có phần tớ”

      Phan Kỳ cũng buông tha bất kỳ cơ hội nào để trêu đùa bạn tốt, nhìn nụ cười vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc bên môi , trong lòng cũng biết là cảm giác gì. Người kia…. Ai….

      Hà Quyên dùng nước ấm chậm rãi rửa bên trong bình giữ nhiệt, để cho nó từ từ thích ứng với nhiệt độ, mọi việc tay làm xong toàn bộ vẫn quên quay đầu cười :

      “Đâu có, mỗi lần tớ làm đều chừa cho cậu phần mà”

      Trong phòng bếp khói bốc lên nghi ngút, nụ cười của Hà Quyên sáng lạn như vậy làm cho dung nhan xinh đẹp của tăng thêm vài phần ấm áp người nào có thể cự tuyệt được

      Nụ cười như thế, trong cái lạnh mùa đông, cũng giảm bớt vài phần

      “Phải ha, làm cho tớ phần nhưng đều ké phần của Thịnh Nhạc Dục, nếu làm sao có canh ngon như vậy để uống chứ?”

      “Được rồi, được rồi, Phan Kỳ, cậu cũng biết ngày thường Nhạc Dục bận rộn công việc nếu như tớ chăm sóc ấy, ấy ngã bệnh phải làm sao bây giờ?”

      Hà Quyên để bình giữ nhiệt được chuẩn bị tốt xuống, chấp tay hành lễ xin tha thứ với người nào đó nhăn thành đoàn

      “Ai nghĩ tới Quyên Tử đặc lập độc hành nhà chúng ta lại là dịu dàng như nước như thế này?” Phan Kỳ đưa tay bún cái trán của Hà Quyên, thấp giọng trêu đùa

      Hà Quyên cười nghịch ngợm với Phan Kỳ, động tác tay vẫn ngừng lại, lưu loát múc canh ở trong nồi ra, bỏ vào trong ấm giữ nhiệt, sau đó đậy nắm lại, dùng khăn lông quấn ở bên ngoài vài vòng, sau đó dùng cái túi lớn gói lại

      mặc áo khoác vào, ôm chặt bình giữ nhiệt trong tay, chạy nhanh ra khỏi cửa giống như cơn gió chỉ vội vàng để lại câu: “Phan Kỳ, canh ở trong nồi cậu cứ từ từ uống”

      Nhìn Hà Quyên hấp tấp rời khỏi nhà, Phan Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, xoay chuyển ánh mắt, vừa nhìn thấy bao tay để bàn, chụp lấy, vọt tới bên cửa sổ, lớn tiếng với Hà Quyên ở dưới lầu :

      “Ôi, bao tay, cậu muốn chết vì lạnh à?”

      Hà Quyên quay đầu phất phất tay với Phan Kỳ: “ còn kịp rồi, nếu còn kéo dài canh lạnh mất”

      xong cũng chờ Phan Kỳ trả lời, dẫm xuống tuyết dày từng bước từng bước về phía trước

      “Quyên Tử này…”

      Nhìn tuyết ở dưới lầu, rồi nhìn bóng lưng quạnh ở trong tuyết, Phan Kỳ bất đắc dĩ cảm khái, nhưng trong mắt lộ ra nhàn nhạt lo lắng, cuối cùng cũng gì, hóa thành tiếng thở dài, lui thân thể vào trong sau đó đóng cửa sổ lại

      Bước thấp bước cao ra khỏi tiểu khu, Hà Quyên đứng ở ven đường, nhìn xe chao đảo chạy qua đường lầy lội, bên trong đầy ắp người, cúi đầu nhìn bình giữ nhiệt trong tay, nắm chặt sau đó quay đầu về hướng trạm xe buýt ngược lại

      đến công ty của Thịnh Nhạc Dục phải qua bốn năm trạm xe buýt, trong thời tiết như vậy ngồi xe so với tới lui thoải mái hơn

      Bước thấp bước cao về phía trước, tất cả lực chú ý đều tập trung lại, tuyết rơi đất rất dày, sớm lên gần đến mắt cá chân, ống quần dính đầy tuyết đọng, giày lại bao phủ lớp tuyết rất nặng

      Hai tay ở trong gió rét bị đông lạnh đến đỏ bừng, từ lạnh giá ban đầu đến tê dại, Hà Quyên còn cảm giác gì nữa

      Tay bị đông lạnh đến tê dại vẫn gắt gao giữ lấy bình giữ nhiệt ở trong lòng, mỗi lần đặt chân đều rất cẩn thận sợ bị trượt ngã, làm đổ bình giữ nhiệt trong tay

      Rốt cuộc cũng an toàn đến dưới lầu phòng làm việc của Thịnh Nhạc Dục, ngẩng đầu nhìn cao ốc nguy nga lộng lẫy, bên môi lộ ra nụ cười ấm áp chính cũng biết

      Nhất là nhìn đến ánh đèn phát sáng trong cửa sổ ở tầng nào đấy, nụ cười của càng trở nên ấm áp

      Chương 1.2

      Edit: Cellina

      ôm bình giữ nhiệt, tìm chỗ ko có trở ngại lại nhìn về phía cánh cửa sổ kia, người bộ đường càng ngày càng ít, tuyết thổi càng ngày càng mạnh, đóng lớp tuyết, Hà Quyên thể thỉnh thoảng nhìn xuống dưới, tuyết kết thành khối, càng ngày càng ẩm ướt

      Trong cao ốc, lần lượt có người rời khỏi, ánh mắt Hà Quyên sáng lên, đến giờ tan tầm rồi

      vội vàng chà chà hai chân bị đông lạnh đến chết lặng, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong đám đông, chỉ là đợi đến khi người về gần hết cũng nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Nhạc Dục

      Hà Quyên ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn ngọn đèn tắt tự bao giờ, tại sao còn chưa xuống hay là thang máy xảy ra vấn đề, còn bị kẹt trong đó?

      “Hà tiểu thư?”

      thanh đột ngột kéo Hà Quyên rời khỏi mạch suy nghĩ của mình, ngẩng đầu nhìn, hóa ra là trợ lý của Thịnh Nhạc Dục: “Hà tiểu thư, tại sao lại ở chỗ này?”

      “Tôi chờ Nhạc Dục tan ca, ấy vẫn chưa ra sao?” Hà Quyên còn lo lắng biết Thịnh Nhạc Dục xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay , có chút khẩn trương nhìn trợ lý

      “Hôm nay Thịnh tiên sinh làm” câu của trợ lý khiến Hà Quyên ngây ngẩn cả người, kinh ngạc quay đầu: “Hôm nay Nhạc Dục làm sao?”

      Chỉ nghi hoặc trong ngắn ngủi, trong chớp mắt lập tức lo lắng hỏi: “ ấy ngã bệnh à?. Hay là bị gì?”

      Thịnh Nhạc Dục vẫn luôn là người cuồng công việc, cho dù là chủ nhật cũng đến tăng ca làm việc. Hôm nay làm, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay ?

      “Hôm nay Thịnh tiên sinh có chút việc nên đến được”

      Trợ lý chú ý tới lo lắng của Hà Quyên, vội vàng giải thích sợ hiểu sai: “Hà tiểu thư đến đây, vào trong sao?”

      “À, cũng có việc gì, tôi vừa mới đến thôi” Hà Quyên vừa nghe phải bị bệnh, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng có thể thả lỏng

      Vừa đến?

      Trợ lý nhìn quần áo của phủ lớp tuyết dày, vậy mà dám mình vừa tới?

      Ánh mắt của trợ lý quá mức ràng khiến cho Hà Quyên xấu hổ cắn môi: “Tôi lên đó tiện, sợ quấy rầy đến công việc của các xong, cũng quan tâm ta đứng ngây ở tại chỗ, xoay người dẫm xuống tuyết đọng rời khỏi

      Đem trợ lý vẫn ngẩn người bỏ lại phía sau, Hà Quyên về phía trạm xe bus, chỉ là sau khi nhìn thấy rất nhiều người chờ xe, nên vứt bỏ quyết định ngồi xe, vẫn bộ như trước đến nhà của Thịnh Nhạc Dục

      Cho dù có tuyết rơi, nhưng mọi người vẫn phải làm, vào giờ cao điểm tan tầm này, đừng là bắt xe, ngay cả giao thông công cộng như tàu điện ngầm cũng chật kín người

      Cũng may nhà của Thịnh Nhạc Dục cách nơi này cũng xa, bộ khoảng hơn tiếng đến nơi

      Nhưng mà, Hà Quyên tựa hồ quên vấn đề, đó là, trong trời tuyết rơi như thế này, thời gian dường như lâu hơn chút

      3 giờ sau mới đứng ở dưới lầu nhà của Thịnh Nhạc Dục, đứng ở cửa dùng sức dặm chân mấy cái, để tuyết chân rơi xuống hết, lúc này mới di chuyển cặp chân tê dại vào thang máy

      Nhà của Thịnh Nhạc Dục ở tầng 18, luôn thích đứng ở chỗ cao để ngắm phong cảnh, nhưng mà mỗi lần tới nhà quét dọn, hơi nơm nớp lo sợ, trời sinh sợ độ cao, dám nhìn xuống dưới, nhưng vẫn chịu đựng sợ hãi, dùng tay run run để lau cửa thủy tinh sáng như tuyết, để có thể nhìn phong cách bên ngoài, đối với đó cũng là niềm vui

      Cửa thang máy vừa mở, Hà Quyên tay ôm bình giữ nhiệt, tay vịnh vách tường hành lang chậm rãi về phía trước, chân đông lạnh vừa tê dại vừa đau, mỗi lần chút đều cảm thấy khó chịu

      Lấy chìa khóa mở cửa nhà, vừa mới mở miệng muốn gọi người, khóe miệng cong lên đột nhiên cứng đờ, đôi ủng da hỗn độn đất làm đau mắt , tất cả thanh của đều mắc kẹt trong cổ họng, đôi môi giật giật phát ra tiếng

      biết đứng bao lâu, tiếng khóa cửa vang lên, Hà Quyên ngẩng đầu lên nhìn thấy cửa phòng ngủ mở ra, thân thể cường tráng quen thuộc chỉ mặc chiếc áo ngủ, dây lưng bên hông lỏng lỏng lẻo lẻo, buộc cách tùy ý, lộ ra vòm ngực gợi cảm, hết sức mê người, nhìn thấy Hà Quyên đứng ở cửa mày kiếm nhăn lại, con ngươi đen lạnh lùng lên tia vui

      “Dục, sao vậy?”

      Thanh ngọt ngấy vang lên, cánh tay trắng như tuyết quấn ở bên hông của Thịnh Nhạc Dục, ngón tay dài , màu sơn móng đẹp mắt làm nổi bật bàn tay trắng nõn, ái muội thăm dò vào bên trong áo ngủ của Thịnh Nhạc Dục nhàng vuốt ve

      Sắc mặt người phụ nữ ửng hồng mang theo chút lười nhác, áo ngủ tơ tằm cũng buộc chặt, lộ ra dấu vết hoan ái làn da trắng noãn, dọc theo đó kéo dài xuống phía dưới áo

      Cho dù chỉ mặc chiếc ảo ngủ mỏng manh, sợi tóc mất trật tự cũng làm giảm vẻ xinh đẹp của ta, xinh đẹp tựa như đóa hoa hồng kiều diễm

      Hà Quyên dùng sức cúi đầu xuống, vừa hay nhìn thấy vệt nước màu đen chảy dài sàn nhà, đó là giày của bị dính tuyết, hơi ấm trong nhà hòa tan chúng thành nước, làm bẩn sàn nhà ở ngưỡng cửa

      Trước mắt mơ mơ hồ hồ thấy lắm, chỉ nhìn thấy nước tuyết kia ngừng chảy

      Dùng sức cắn răng, cắn lấy chiếc môi bị đông lạnh đến khô nứt, đến khi nếm thấy hương vị ngọt tanh của máu

      còn dũng khí ở lại đây, cũng muốn đối mặt với chuyện kế tiếp, xoay người, vội vã đóng cửa phòng, dùng hết sức chạy đến cửa thang máy, ra sức ấn nút thang máy, nhưng thang máy hết lần này đến lần khác dừng ở lầu 1, thong thả từ từ lên

      Ngẩng đầu nhìn con số từ từ biến hóa, cắn chặt môi dưới, mặc cho những giọt máu tanh ùa vào trong miệng, hóa thành chua xót rót vào đáy lòng

      Quay đầu nhìn về phía thang lầu, hít hơi chạy xuống, tiếng bước chân theo kịp nhịp tim của , đèn cảm ứng từng tầng vẫn chiếu sáng trưng, kéo dài bóng dáng ảm đạm mặt đất, giống như tuyết bên ngoài, vẫn lạnh lẽo như vậy

      P.s: Bạn có muốn biết nhân vật nam chính xuất trong tình huống nào ?. Ko phải cách huy hoàng như những tr khác, mà trong 1 tình huống rất thú vị?. Muôn biết ko?. Hãy nhấn like để ủng hộ mình, mình up tiếp cho bạn biết =D 10 like tiếp theo cho c2 nhé
      Dothuydung, thuyt, lovenovel3 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Thời gian sai lầm

      Edit: Cellina

      Chạy mạch từ tầng 18 xuống, căn bản có dừng lại, ở mặt tuyết chạy như điên, sắc trời sớm đen lại, chỉ có cây đèn đường lẻ loi đứng thẳng ở bên đường

      Bông tuyết biết ngừng tự lúc nào, tuyết đọng tầng dày mặt đất, giẫm lên phát ra tiếng kẽo kẹt làm cho lòng người chua xót. Hà Quyên cũng có ngừng lại, vẫn tiếp tục chạy

      Miệng mở ra, dùng sức thở từng ngụm, từng ngụm khí lạnh như băng được rót vào trong phổi, làm cho bị nghẹn, ho khan ngừng, ngay cả nước mắt cũng theo tiếng ho mà rơi xuống

      có phương hướng, có mục đích, chỉ ngừng chạy về phía trước, dường như thân thể còn là của nữa, chỉ cảm thấy vô cảm, và máy móc chạy. Hai chân đau đớn tê dại, sớm còn cảm giác. Tất cả đều chuyển dời đến trái tim , cuối cùng lại hóa thành dòng nước mắt chảy ra ngoài, lạnh như băng lướt qua gò má

      Ban đêm đen nhánh, ngay cả xe cộ đường cũng rất thưa thớt, đừng chi đến người đường. mình chạy đường, nghe thấy bất kì thanh gì, dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình , và bình giữ nhiệt trong tay làm cho đau đớn

      Trái tim đập mạnh, hô hấp cũng trở nên dồn dập khiến thở nổi, Hà Quyên thể ôm bình giữ nhiệt, bất lực ngã ngồi xuống ven đường, nhìn xe đường quốc lộ đè lên mặt đường lầy lội tuyết, nhịn được nước mắt tuôn như mưa

      Thở ra hít vào, hô hấp dồn dập biết là vì khóc, hay vì chạy mệt, chỉ cảm thấy khí đáp ứng đủ nhu cầu của , mỗi lần hít thở càng làm phổi của đau đớn, nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn

      Trong lòng rung động từng cơn, tiếng chuông ầm ĩ làm cho Hà Quyên chú ý, đó là tiếng chuông di động của

      ngây ngốc nhìn, lâu sau mới dùng ngón tay bị đông đến lạnh ngắt, lấy điện thoại ra, Hà Quyên ngơ ngác ấn nút bận. Tiếng chuông dừng lại nhưng Hà Quyên vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm, tiếng chuông dừng lại vài giây lại tiếp tục vang lên. Rốt cuộc cũng ấn nút nghe, điện thoại được kết nối, lập tức vang lên giọng lo lắng của Phan Kỳ: “Quyên Tử, cậu ở đâu?. Tại sao trễ thế này cậu vẫn chưa về?”

      Hà Quyên giật giật môi khô nứt khẽ động tí vết thương miệng lại vỡ ra, lại có mùi máu tanh lan tỏa, lưu loát phun ra chữ : “Tớ…”

      Sau đó cũng biết gì, chỉ biết nhìn tuyết rơi xuống chân đến ngẩn người

      “Cậu làm sao vậy?. Xảy ra chuyện gì?”

      Bỗng nhiên, Phan Kỳ cảm thấy Hà Quyên rất lạ, nên vội vàng hỏi

      Hà Quyên há miệng thở dốc, muốn cái gì đó, nhưng tất cả cảm xúc đột nhiên dâng lên, ngược lại biết như thế nào, làm sao để mở miệng

      đợi Hà Quyên trả lời, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến giọng sốt ruột và lo lắng của Phan Kỳ: “Quyên Tử cậu ở đâu?. Có phải Thịnh Nhạc Dục lại bắt nạt cậu ?. Cậu cứ ở đó, tớ qua tiếp cậu”

      câu của Phan Kỳ làm cho nước mắt của Hà Quyên vừa ngừng giờ lại như đê vỡ

      Cho dù vẫn chưa tiết lộ với Phan Kỳ nửa chữ nhưng ấy vẫn đoán được nguyên nhân việc. người ấy vẫn khăng khăng quan tâm, nâng niu trong lòng bàn tay lại thèm ngó ngàng đến ấy, thèm lo lắng và phán đoán tâm tư của ấy.

      Môi nứt nẻ khẽ động, nửa ngày mới tìm được giọng của mình:

      “Phan Kỳ, cậu xem, có phải tớ rất mê muội hay ?”

      Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Hà Quyên cũng cảm thấy chói tai

      Chỉ là giờ phút này, khó nghe như thế nào?. Ai còn để ý nữa đâu

      Câu đầu tiên, lại câu kế tiếp, câu sau đó, tiếp tục phát tiết tâm trạng ra ngoài

      “5 năm, tớ ta 5 năm, tớ lòng ta. Cậu biết ?. Phan Kỳ cậu biết mà, đúng ?”

      phải chuyện nữa rồi, mà gào thét, tiếng lại tiếng giống như hoa đổ quyên khóc, từng câu từng chữ mang theo huyết lệ ở trong lòng

      “Tớ biết, tớ biết” Ở đầu bên kia, Phan Kỳ cũng che miệng lại, hai mắt phiếm hồng, quả nhiên, ngày hôm nay vẫn đến

      biết Thịnh Nhạc Duc và Hà Quyên cuối cùng có kết quả, Hà Quyên ta sâu sắc, chịu tin, vẫn cứ tự lừa mình dối người, đợi đến ngày hôm nay, ấy lại tuyệt vọng, khi biết được , giống như tự mình rơi vào vực thẳm mà mình đào sẵn bấy lâu

      “Đúng vậy, làm sao tớ có thể xứng với ta?. Thịnh Nhạc Dục a, là nhà thiết kế nổi tiếng, là ngôi sao mới lên, cũng là đối tượng mà các tiểu thư, khuê các đều ái mộ”

      “Tớ nghĩ cái quái gì vậy?. Tớ chỉ là người thấp kém, làm sao xứng đứng ở bên cạnh ta?. Tớ biết xấu hổ a, lại quấn lấy ta lâu như vậy, biết ta nhịn bao lâu rồi nhỉ?”

      Hà Quyên mở miệng tự giễu, mấp máy đôi môi khô nứt, vết thương vốn khô, giờ lại vỡ ra, từng dòng máu tươi ngai ngái chảy ngược vào trong miệng, mang theo cảnh giác tanh tanh ngọt ngọt khiến người ta đau đớn

      “Hôm nay, người phụ nữ kia mới xứng đáng đứng ở bên cạnh ta. …. À, đúng rồi, cho dù ta chỉ mặc chiếc áo ngủ đơn giản, nhưng lại cao quý giống như mặc lễ phục. tớ sao chứ?. Tớ chỉ mang lại vết bẩn của nước tuyết trong nhà ta mà thôi, tầm thường như thế, thấp kém như thế, làm sao …. Làm sao dám mơ mộng trèo cao Thịnh Nhạc Dục cơ chứ?.”

      Phụ nữ?

      Mặt khác, Phan Kỳ rất kinh ngạc, trừng lớn 2 mắt, lúc này mới ý thức được Quyên Tử nhìn thấy cảnh gì, khó trách ấy lại thất thường như vậy

      “Quyên tử cậu ở chỗ nào?. Cậu cho tớ biết , tớ đến đón cậu”

      Phan Kỳ sợ tới mức toàn thân lạnh như băng, ràng ở trong phòng, nhưng giống như bị ai đó kéo ra bên ngoài trời lạnh, khiến run rẩy cả người

      Tính tình của Hà Quyên rất cương liệt, ra tay cũng rất ngoan độc, từng được mở mang tầm mắt, ngay cả ăn trộm cầm dao ấy cũng sợ, còn dám đánh ta, là quá mức quật cường, sợ trời, sợ đất

      Lần này Thịnh Nhạc Dục thương tổn ấy nặng như vậy, phải ấy làm chuyện ngốc nghếch gì chứ?

      “Phan Kỳ, cậu đừng lo lắng, tớ là ai chứ?. Tớ là Hà Quyên, là tiểu Cường đánh chết”

      Đầu bên kia điện thoại, Hà Quyên ha ha cười to, thanh khàn khàn, những làm cho Phan Kỳ yên tâm ngược lại càng thêm lo lắng, cảm xúc của Hà Quyên ràng rất bình thường: “Quyên Tử cậu ở đâu?. cho tớ biết

      Phan Kỳ gắt gao nắm chặt điện thoại, bởi vì quá mức dùng sức nên các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch

      “Yên tâm , tớ sao, tớ tốt lắm, tớ có chừng mực. tớ muốn yên tĩnh chút”

      Trong điện thoại truyền đến câu cuối cùng sau đó tắt máy. Phan Kỳ sợ tới mức vội vàng gọi lại, nhưng lại vang lên giọng máy móc và lạnh như băng của kỹ thuật: “Thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được”

      Phan Kỳ gấp đến độ ở trong phòng tới lui 2 vòng, sau đó cầm điện thoại quyết định gọi điện cho Thịnh Nhạc Dục, điện thoại vang lên nửa ngày, mới truyền đến tiếng thờ ơ của ai đó:

      “Alo”

      “Này, Thịnh Nhạc Dục, là tên khốn kiếp làm gì với Quyên tử hả, bây giờ ấy ở đâu?”

      Đột nhiên bị mắng xối xả khiến cho Thịnh Nhạc Dục nhướng mày, kiên nhẫn : “Tôi làm sao mà biết?”

      mang phụ nữ về nhà lại biết Quyên tử ở đâu. Nếu như Quyên tử xảy ra chuyện gì, tôi tha cho

      Thịnh Nhạc Dục trả lời có lệ thiếu chút nữa làm cho Phan Kỳ tức điên lên, chưa từng gặp người đàn ông nào bạc tình như vậy

      “Đây là nhà của tôi, tôi mang ai đến cũng cần phải báo cáo với . Còn nữa, Hà Quyên là người trưởng thành nên có trách nhiệm với hành vi của mình tôi phải là người giám hộ của ấy”

      Lạch cạch tiếng, vô tình cúp máy

      …. Này, này….”

      Phan Kỳ tức giận đến mức muốn đập vỡ điện thoại, đem nồi canh bàn đập vỡ, nước canh mát lạnh rơi xuống, trong khí tràn ra mùi dầu mỡ khiến cho người cảm thấy buồn nôn

      Vốn là món canh ngon, nhưng vì mở nhầm thời gian, cho nên mùi vị cũng chỉ khiến người ta ghê tởm, mùi dầu mỡ làm người ta cảm thấy ghê tởm, còn thơm phức như lúc ban đầu nữa

      Cái nắp rơi mặt đất, phát ra thanh chói tai, cũng giống như lòng của Phan Kỳ lúc này, rối như tơ vò

      Phan Kỳ ngừng lại, cũng ngừng lẩm bẩm: “Quyên Tử, cậu ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì nha, vì tên cặn bã như vậy, đáng, đáng”

      Bonus chương 3:

      thể đối xử với tôi như vậy” Người nọ lập tức vọt tới trước mặt người đàn ông lo lắng vẫy tay

      “Tôi muốn kết hôn, đừng dây dưa với tôi nữa”

      Người đàn ông mặc áo màu đen nhịn được cau mày, trong ánh mắt lạnh lẽo sao mà quen thuộc đến vậy….


      “Tôi dây dưa với cậu, lúc đầu là ai dây dưa với ai?. Bây giờ lại thành tôi quấn lấy ” Người ngã xuống lên tiếng chất vấn

      Người đàn ông mặc áo khoác đen biến sắc: “Được, tôi thực xin lỗi, bây giờ tôi muốn kết hôn, đừng quấy rầy tôi nữa được ?. Xem như tôi cầu xin cậu, chuyện của chúng ta qua rồi”

      muốn kết hôn, tôi đồng ý, đồng ý”
      ….
      đánh tôi?” Người bị đánh ngây ngẩn cả người

      “Đừng để tôi nhìn thấy cậu lần nữa”

      Người bị đánh bị người ta đẩy cái, ngã bên chân của Hà Quyên….
      ta?.

      người đàn ông ?

      -> Bạn có đoán được ai là nam chính ?.
      Dothuydung, thuyt, huyenlaw684 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: cùng chung hoàn cảnh

      Gió đêm rất lạnh, tuyết ở dưới chân bắt đầu tan chảy, mọi nơi xung quanh đều lạnh giá, nhưng điều đó cũng lạnh bằng lòng của .

      Quyên Tử ôm chặt bình giữ ấm vào trong ngực, bàn tay của nắm chặt bình giữ ấm, góc cạnh của bình giữ ấm làm cho tay chảy máu, nhưng vẫn tiếp tục cầm chặt bình giữ ấm trong tay.

      Chỉ có như vậy, mới có thể quên cảm giác đau đớn ở trong ngực.

      ngồi đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào đường cái bóng người, nước mắt của liên tục rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất lạnh băng.

      biết thời gian trôi qua bao lâu, trong đầu giờ là những kí ức quay chậm lại, trong đó là hình ảnh của và hắn_Thịnh Nhạc Dục.

      Trong năm năm qua, Thịnh Nhạc Dục cự tuyệt cũng chịu thừa nhận là có tình cảm với .

      Cho đến ngày hôm nay, Thịnh Nhạc Dục dùng hành động chứng minh biết.
      chỉ là người xa lạ mà thôi.

      "Quyên Tử, tại sao lại ngu như vậy? Người như thế căn bản là đáng để , đáng!" Quyên Tử tự thôi miên chính mình, vừa xong nước mắt ngừng rơi xuống, đều đó làm cho càng đau lòng hơn.

      Bên tai vang lên tiếng trầm đục, ngẩng đầu lên phát có người ngã sắp trước mặt mình.

      đợi kịp phản ứng, người kia liền đứng lên: " thể đối xử với tôi như vậy." Người nọ lập tức vọt tới trước mặt người đàn ông, nắm cánh tay người đó.

      "Tôi muốn kết hôn, đừng dây dưa với tôi nữa." Người đàn ông mặc áo màu đen nhịn được cau mày, ánh mắt lạnh lẻo ấy làm cho thấy cực kì quen thuộc, ánh mắt này rất giống với ánh mắt của Thịnh Nhạc Dục?

      Ha ha!

      Lại đôi nữa có cảnh ngộ rất giống với .

      "Tôi dây dưa với cậu? Lúc đầu là ai dây dưa với ai? Bây giờ lại thành tôi quấn lấy ?" Người vừa rồi ngã xuống lên tiếng chất vấn.

      Người đàn ông mặt áo màu đen biến sắc: "Được, tôi xin lỗi cậu, bây giờ tôi muốn kết hôn , cậu đừng quấy rầy tôi nữa được ? Xem như tôi cầu xin cậu, chuyện của chúng ta qua rồi!"

      " muốn kết hôn? Ta đồng ý, đồng ý!" Cánh tay của người đàn ông mặt áo màu đen bị giữ chặt, làm như thế nào cũng thoát ra được, liền động thù đánh người.

      Người bị đánh ngây ngẩn cả người, ý thức được rằng người đàn ông đó ra tay đánh .

      " đánh tôi?" Tiếng vang lên làm cho người nghe càng thêm bối rối.

      "Đừng để tôi nhìn thấy cậu lần nữa!" Người đàn ông đẩy mạnh tay ra, người kia liền ngã kế bên chân Hà Quyên, sắc mặt của trắng bệch.

      ta?

      Hai mắt Hà Quyên Trừng lớn tràn đầy kinh ngạc, là người đàn ông?

      Lúc này mới ý thức được, họ là đôi đồng tính.

      lại liên tưởng đến kiện vừa rồi, hiểu được đại khái câu chuyện, hai người này quen nhau nhiều năm rồi, bây giờ người đàn ông mặt áo đen muốn kết hôn, người này chịu, việc mới thành ra như thế này.

      Đây là câu chuyện cẩu huyết?

      " được, ngày hôm nay phải ràng với tôi, thể ." Người đàn ông la lớn tiếng, làm cho Hà Quyên nhíu mày.

      Chờ, chờ chút!

      Ô tô?

      Ô tô!

      Vội vàng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông ngã xấp xuống lúc nãy muốn đuổi theo xe ô tô.

      hề nghĩ ngợi gì, đứng dậy kéo lại, sức mạnh quá lớn, hai người cùng ngã xấp xuống đường.

      Chiếc ô tô có ngừng lại, vẫn tiếp tục chạy như bay, biến mất ngay chổ khúc cua.
      Té xuống làm cho cảm thấy đau đau, tay của đụng vào nơi nào đó.

      Đột nhiên mu bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẻo, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn lên thấy khuôn mặt rất đẹp trai, đôi mắt hơi hồng hồng.

      Quyên Tử bị dọa sợ, chưa bao giờ gặp qua người đàn ông đẹp trai như vậy.

      Trước kia đọc sách trong sách miêu tả người đàn ông cực kì đẹp trai, vẫn cảm thấy đó là xạo, nhưng khi gặp được người đàn ông này, trong đầu chỉ lên ý nghĩ –đầu độc người đây mà.

      đời này làm gì có người đàn ông nào đẹp như vậy, đây còn là người sao?
      " sao chứ?" Quyên Tử hỏi.

      ", có việc gì..." Người đàn ông cố làm ra vẻ tươi cười, đáng tiếc có thành công, hai mắt ngơ ngác nhìn phương xa, có si ngốc có quyến luyến.

      "Tôi đưa về." vừa ra khỏi miệng liền hối hận.

      Người đàn ông trước mặt này là người xa lạ, lỡ như là người xấu làm sao bây giờ?
      " cần." Người đàn ông nắm chặt quần áo của chính mình, "Tôi là người như vậy... Tôi sợ chê tôi dơ bẩn ..."

      Nghe được lời , lòng liền cảm thấy chua xót, nước mắt cũng lăn dài.

      Có phải ở trong mắt Thịnh Nhạc Dục, cũng giống như vậy hay ?

      "Uhm..." nghe hô lên, liền dứt ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, nhìn ôm cánh tay chính mình, răng năng cắn chặt vào nhau.

      "Đau sao? Tôi dẫn bệnh viện." nhìn đồng tình, vội vàng đở cánh tay .

      " chê tôi bẩn sao?" Người đàn ông lùi cánh tay về cho đụng vào.

      "Bẩn cái rắm, người đùa bởn tình cảm của người khác mới là bẩn." nhìn thấy phản ứng của người đàn ông, liền nêu cao tinh thần chính nghĩa.

      "Nhà ở chổ nào? Tôi đưa về!" quên bản thân chính mình cũng bị thương, cho người đàn ông cự tuyệt, lớn tiếng hỏi.

      Trong mắt của người đàn ông lên vui mừng, ra địa chỉ nhà mình.

      Quyên Tử nghe xong, thấy nhà cũng xa lắm, ban đêm có người lái xe, cũng may nhà có xa lắm.

      Hai người giúp đở lẫn nhau chậm rãi đường.
      Chương 4: đơn phải chỉ mình

      Chổ ở của người đàn ông rất sạch , nhìn là biết căn nhà này được quét dọn thường xuyên.

      nhìn lại chính mình, người rất dơ, dám vào bên trong, sợ vào làm cho căn phòng dơ theo.

      " vào , đừng đứng đó nữa." nhiệt tình mời vào nhà, nhìn thấy băng khoăn của , , " cứ vào sao đâu, sàn nhà dơ có thể lau lại mà?"
      câu của , làm cảm động muốn khóc.

      nghĩ đến, mỗi lần đến Thịnh Nhạc Dục, phải cẩn thận làm cho bản thân mình thực sạch mới dám vào.

      Bởi vì Thịnh Nhạc Dục thích sạch , thậm chí còn là người sạch đến thái quá.

      Sàn nhà trước mặt rất sạch , mà giầy của bị tuyết làm ướt, bước vào tạo thành nhiều vệt vết bẩn.

      ngại, nhưng ngại.

      Quyên Tử dám nhúc nhích, người đàn ông đến tủ giầy lấy giầy ra, lấy ra đôi dép lê sạch , ngồi xổm xuống, đem tới trước chân .

      " vào nhà , tôi về." Quyên Tử bối rối lui về sau từng bước, đôi dép lê đó rất sạch muốn làm dơ nó.

      "Kia... Được rồi..." ép buộc nữa, "Hôm nay cảm ơn , trễ thế này, về mình được ?"

      Câu của rất tùy ý, nhưng ngược lại, lại làm cho rất cảm động, vô tình đưa cánh tay bị thương đến trước mặt , chân mày hơi nhíu lại.

      Ngay cả người xa lạ còn sợ đêm hôm về nhà an toàn, còn Thịnh Nhạc Dục sao, sao bao giờ để ý qua vậy.

      Đúng vậy, ở trong mắt , là gì cả, sao có thể vì an toàn của mà lo lắng chứ?

      Bởi vì bên người xinh đẹp rồi, cần quan tâm đến tồn tại của .

      "Tôi giúp băng bó vết thương." Quyên Tử cố gắng ấp chế đau khổ ở trong lòng, .

      Mặc dù đau khổ, nhưng cũng bỏ xót đau đớn hiển nét mặt của .

      Chưa tới, ở có mình làm sao tự mình băng bó vết thương được.

      vào, chỉ đứng ở cửa giúp băng bó vết thương là được rồi.

      nhìn lát, sau đó liền vào bên trong.

      Phong cách trang trí trong nhà, làm cách nào nhìn thấy bên trong được, yên lặng cuối đầu xuống, nhìn tuyết ở trong giầy tan ra tạo thành vệt nước bẩn dưới chân .

      Nhìn gian sạch bị dính bẩn, lòng liền quặn đau, điều đó làm cho nhớ lại tình hết sức quen thuộc, khoảng khắc khi nhìn thấy Thịnh Nhạc Dục và người phụ nữ đó cũng giống như hoàn cảnh bây giờ.

      Tiếng bước chân nhè vang lên, khiến hô hấp của trở nên dồn dập, trong đầu giờ quay trở lại tình cảnh lúc đó, căn bản biết bây giờ ở nơi nào, trong nháy mắt liền lui về phía sau, muốn nhìn thấy ánh mắt coi thường của Thịnh Nhạc Dục.

      " sao vậy?" Tiếng xa lạ vang lên làm trở về với thực, nhìn lại mọi thức xung quanh, lúc này mới phát đứng trước mặt người đàn ông xa lạ.

      mím môi lại, cố nến lại những đau khổ ở trong lòng, đúng rồi, còn ở trước cửa nhà trọ của Thịnh Nhạc Dục nữa rồi.

      "Dụng cụ y tế lấy ra rồi à. . . . . . Còn cái này là. . . . . ." Quyên Tử kinh ngạc nhìn người đàn ông bưng thau nước bốc khói, khuỷu tay còn có cái khăn lông trắng tinh, sạch .

      muốn làm gì?

      Người đàn ông ngồi xỗm xuống, đêm chậu nước nóng để mặt đất, để khăn lông chậu nước, xấu hổ nhìn : " đem chân rửa trước , để như vậy bị lạnh."

      kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn , người đàn ông này sao lại tỉ mỉ đến như vậy.

      "Tôi xem tình hình này, buổi tối hôm nay tốt nhất nên ở lại đây." Người đàn ông xong, cảm thấy câu của mình rất dễ bị hiểu lầm, liền vội vàng giải thích, "Tôi là , chỗ của tôi có rất nhiều phòng. . . . . . , phải, tôi xẽ làm gì với , người như tôi tạo thành uy hiếp cho ."

      Nhìn bộ dáng hốt hoảng của người đàn ông, thiếu chút nữa liền bật cười, người như sao?

      "Tôi là . . . . . . Người như tôi, có hứng thú với phụ nữ."

      nghĩ tới tình cảnh khi gặp , liền tin tưởng.

      "Tôi tên là Hà Quyên, cám ơn thu nhận tôi đêm." Hà Quyên vươn tay ra, tự giới thiệu về mình.

      Nhìn đưa tay ra, muốn đưa tay ra cầm lấy, nhưng lại do dự.

      Nhìn khẩn trương như vậy, cười : "Chẳng lẽ muốn đuổi tôi ?"

      " có, có. . . . . . Tôi tên Chu Duệ Trạch, cám ơn đưa tôi trở về." Chu Duệ Trạch cầm lấy tay , ngay sau đó liền buông tay ra.

      Hà Quyên cảm nhận được lòng bàn tay của đổ mồ hôi, liền biết khẩn trương.

      "Tôi lấy chút đồ uống." Chu Duệ Trạch xong liền vội vã rời , giống như chạy trốn vào phòng bếp.

      Hà Quyên ngồi xuống, đem giầy cởi ra, ngay cả vớ cũng cởi ra luôn, dùng nước ấm lau qua, mới đem đôi dép lê mới vừa rồi Chu Duệ Trạch đưa cho mang vào, mang dép vào liền thấy thoải mái hơn.

      Bưng lên chậu nước, Hà Quyên vào: "Xin hỏi, chậu nước này để ở đâu?"

      Chu Duệ Trạch từ phòng bếp nhô đầu ra, nhận lấy.

      Hà Quyên kéo trở về: "Để tôi đổ ." thích ứng được khi người đàn ông cầm thau nước rửa chân của đổ .

      "Được, để ở nơi này." Chu Duệ Trạch dẫn tới cửa tolet, mở đèn bên trong, chỉ vào nơi, " đổ vào đó ."

      Chu Duệ Trạch đem dụng cụ y tê tới phòng khách, gặp ra.

      " bị thương ở chỗ nào?" Hà Quyên hỏi.

      "Cánh tay." Chu Duệ Trạch đỡ cánh tay, vừa đụng vào chân mày liền nhíu lại.

      "Cho tôi xem chút." Hà Quyên xong, liền muốn đem tay áo của Chu Duệ Trạch kéo lên, chỉ là, bây giờ là mùa đông, áo rất dầy, tay áo cuốn lên rất khó khăn.

      " đem áo cởi ra ." Hà Quyên cười .

      Động tác Chu Duệ Trạch cứng đờ, nhìn , cử động.

      "Tôi ăn đâu." Theo bản năng Hà Quyên ra câu, sau khi xong, cảm thấy rất kì quái?

      Chu Duệ Trạch nghe xong những lời này liền bật cừơi, sắc mặt của trở nên hồng hơn, cởi áo ra lộ ra làn da trắng noãn, dưới ánh đèn huỳnh quang càng thêm đẹp mắt, giống như đồ sứ cao cấp sáng bóng mềm mại, làm cho người ta nhìn dời mắt.

      Làn da của trắng noãn như vậy, nhưng giống phụ nữ chút nào, cơ bắp của rất ràng, được dấu sau lớp quần áo.

      chú tâm nhiều lắm, chỉ tập trung vào vết thương cánh tay .

      Xử lý xong vết thương, nghĩ lại trong phòng khách nhà , ngồi ở giường, lúc này mới phát mình tắt điện thoại di động, Phan Kỳ gọi được cho chắc ấy gấp đến sắp phát điên rồi?

      vội vàng lấy túi xách tìm điện thoại, mở mấy lên, vô số tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ, mà người gọi chính là _Phan Kỳ.

      Ngược lại người mong đợi nhất là Thịnh Nhạc Dục lại cuộc gọi nhỡ hay cái tin nhắn nào.

      Hà Quyên lắc đầu cười khổ, trong ánh mắt là nỗi buồn vô tận, chưa kịp gọi điện thoại, chuông điện thoại vang lên người gọi là Phan Kỳ.
      Dothuydung, thuyt, huyenlaw683 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: luống cuống

      "Quyên Tử, bạn chết ở đâu rồi?" Điện thoại vừa tiếp nhận xong, bên trong là tiếng sư tử rống, làm phải để điện thoại cách xa lỗ tai mình ra, để tránh bị Phan Kỳ làm cho rách màng nhĩ.

      "Mình sao." Khi nghe tiếng rống của Phan Kỳ dừng lại, vội vàng cướp lời .

      " có việc gì? Có Quỷ mới tin bạn. Bây giờ là nữa đêm, bạn ở đâu? Bây giờ còn trở về cho mình?" Phan Kỳ sợ Hà Quyên vì tên phản bội kia làm ra chuyện ngốc gì, người khác có lẽ biết, nhưng biết trong năm năm qua Hà Quyên Thịnh Nhạc Dục biết bao nhiêu lần.

      "Phan Kỳ, bây giờ mình ở. . . . . . Trong khách sạn, để mình an tĩnh chút, ngày mai mình trở về." Quyên Tử cho Phan Kỳ biết, sợ Phan Kỳ biết lo lắng cho ở cùng với người đàn ông xa lạ.

      "Quyên Tử, bạn đừng vì người đàn ông, mà. . . . . ." giọng của Phan Kỳ trầm xuống, tại cũng biết khuyên bạn mình như thế nào nữa?

      "Mình chỉ muốn an tĩnh chút mà thôi." giờ rất buồn, tim giống như bị dao cắt vậy, càng về đêm khi chỉ còn mình cái loại đau đớn đấy lại càng mãnh liệt hơn.

      Phan Kỳ trầm mặc lúc mới giọng khuyên: "Quyên Tử, bạn đừng có làm chuyện gì ngu xuẩn nha, bạn hãy nhớ bạn vẫn còn có người bạn như mình nha."

      Nghe câu đó, lòng liền nghẹn ngào: "Mình biết, mình biết mà."

      "Ngoan, ngủ giấc ngon, cái gì cũng đừng nghĩ."

      "Ừ." Hà Quyên đáp lời, cúp điện thoại, nằm nghiêng ở giường, ở dưới ngọn đèn điện, nhịn được nữa, đưa tay ngăn lại cặp mắt.

      Nước mắt lạnh lẽo ngừng chảy xuống, muốn ngừng mà ngừng được.

      hiểu, tại sao tình cảm năm năm của hai người lại biến đổi đột ngột như vậy?

      Nhớ tới lúc ban đầu Thịnh Nhạc Dục còn thề non hẹn biển tạo ra tương lai tốt đẹp cho , mà bây giờ đều đó sau lại biến đổi nhanh tới như vậy?

      Bắt đầu từ lúc nào mọi chuyện liền thay đổi?

      chút cảnh giác cũng có.

      chỉ cảm thấy thái độ của đối xử với càng lúc càng lạnh nhạt, tính khí cũng càng ngày càng nóng nảy, làm cho cũng biết phải xử sao cho đúng.

      vẫn luôn cho rằng vì áp lực công việc, mới dẫn tới tính tình như vậy, cho nên nhịn, càng nhịn cớ mới đến bước đường này.

      Rất nực cười a.

      Quyên Tử, ở đời này ai ngu ngốc hơn đâu.

      muốn cười, muốn hung hăng cười to, để mắng chính mình tại sao lại ngu ngốc tới như vậy.

      Nhưng là, cố gắng như thế nào nữa, cũng cười ra được, ngược lại điều đó chỉ làm cho nước mắt của chảy ra càng nhiều hơn, làm hại ngừng cắn môi dưới để cho tiếng khóc truyền ra bên ngoài.

      biết khóc bao lâu, chỉ biết nước mắt ngừng chảy, bất tri bất giác tiến vào giấc mộng.

      Đến khi mở mắt ra lần nữa, mắt của đau rát đến khó chịu, cần nhìn cũng biết là mắt sưng lên.

      miễn cưỡng mở mắt ra nhìn lần nữa, chung quanh là hoàn cảnh xa lạ, dọa giật mình, chợt ngồi dậy, mới nhớ đến việc diễn ra tối hôm qua.

      vội vàng xuống giường, nhanh chóng mở cửa ra, tại cũng gần giữa trưa rồi, tự nhiên chiếm dụng người ta gian phòng, như vậy cũng tốt lắm.

      "Chào buổi sáng." Trong phòng khách truyền ra tiếng , người đàn ông đó quay đầu nhìn cười, nụ cười của đẹp như ánh nắng mặt trời làm chói mắt, sững sờ nhìn , theo bản năng trả lời câu, "Chào buổi sáng."

      Vừa mở miệng mới phát ra giọng của mình rất khó nghe.

      "Vật dụng vệ sinh của tôi để ở trong nhà vệ sinh đó, lát nữa mới có cơm trưa." Chu Duệ Trạch để ý tới giọng của , vẫn cười như cũ.

      "Được." Quyên Tử gật đầu, vội vàng vào phòng vệ sinh.

      Đóng cửa lại, hai tay vịn vào bồn rửa mặt, mất mặt mà tại sao lại ở trong nhà của người đàn ông ngủ tới trưa chứ.

      Này, này, chuyện này. . . . . .

      bình thường có chút tuỳ tiện, nhưng cho tới bây giờ còn chưa tùy tiện tới mức này.

      Ngày hôm qua nhận được kích thích quá lớn.

      Mặt buồn rười rượi, hít sâu hơi, chuẩn bị xong mọi thứ tính ra ngoài cảm ơn người ta xong về.

      Dù sao hai người hoàn toàn xa lạ, sống chung trong căn phòng như vậy, chịu nổi.

      Xem ra Thịnh Nhạc Dục ảnh hưởng đến cũng quá sâu rồi.

      Tối hôm qua cần ràng, cũng hiểu tất cả rồi. ràng lý trí cho biết, Thịnh Nhạc Dục sớm thay lòng, nếu , tại sao từ tối hôm qua đến bây giờ ngay cả tin nhắn cũng nhắn cho ?

      Nhưng mà đó là lý trí còn tại trong lòng vẫn đau đớn như cũ.

      được, còn cứu vãn được nữa rồi.

      phát hai mắt ướt, vội vàng dùng nước lau sạch , bây giờ phải là lúc để đau lòng.

      cúi đầu nhìn chính mình, sau đó mới bắt đầu lấy bàn chải ra đánh răng rửa mặt.

      Trong bất chợt lại nghĩ đến người đàn ông đó, nụ cười của rất rực rỡ.

      Làm cho lòng của như có dòng nước ấm chảy qua, đời này còn có nhiều người tốt như vậy nữa ?

      Nhanh chóng thu thập xong chính mình, nhàng khoan khoái bước ra ngoài.

      Vốn muốn lời tạm biệt với Chu Duệ Trạch, nhưng khi vừa vào phòng ăn, mùi vị thức ăn xông vào mũi, nhìn thấy bưng hai chén cháo đặt lên bàn, nhìn cười.

      "Tôi. . . . . ." Lời ra đến khóe miệng, biết vì sao lại ra lời.

      "Cho ." Chu Duệ Trạch đặt vật vào trong tay .

      "Cái gì?" Đồ vật lạnh lẽo tay làm cho có cảm giác, cúi đầu xuống nhìn ra đó là khối băng .

      Ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn , cũng cầm khối băng chờm lên mắt.

      Thấy động tác của , còn cảm giác lúng túng nữa.

      " cho rằng tôi rất mất mặt phải ?" Chu Duệ Trạch nhìn thấy ánh mắt của , cúi đầu khẽ hỏi.

      cẩn trọng nhìn , ánh mắt của có chút sưng, chỉ là có sưng nặng giống như .

      " ra , ngày hôm qua tôi có nghe thấy chuyện điện thoại. . . . . ." Lời của Chu Duệ Trạch làm lòng mới vừa rồi buông lỏng trở nên thấp thỏm hơn, nhìn chằm chằm, muốn nhìn thấy mặt khác của .

      rất nhếch nhác rồi, muốn nhìn thấy đồng cảm trong mắt , như vậy làm cảm thấy, rất vô dụng.

      " xin lỗi, tôi phải cố ý nghe lén, , là điện thoại của chất lượng quá tốt . . . . ." Chu Duệ Trạch cảm giác được Quyên Tử khẩn trương, vội vàng giọng giải thích.

      Nhìn như vậy, lại làm cho người ta trách được.
      Chương 6

      Nghĩ đến Chu Duệ Trạch ngày hôm qua cũng nhếch nhác thua kém gì , cũng tốt hơn người ta bao nhiêu mà kêu người ta xin lỗi?

      Vì vậy, kéo ghế ngồi xuống, dùng khối băng đắp lên mắt mình, : "Ngày hôm qua tôi thất tình"

      được câu đầu tiên, mấy câu sau liền trở nên lưu loát hơn, chuyện với người lạ như vậy, làm lòng cũng vơi chút nổi buồn.

      ra khỏi đây, ai biết ai là ai nữa, như vậy là được rồi.

      "Trong khoảng thời gian năm năm, vậy mà tôi lại nhìn thấu được tâm tư của ấy, tôi đúng là ngu mà." Quyên Tử xong, khóe mắt lại chảy ra nước mắt, vội vàng dùng túi đá chườm lên.

      "Nếu như vậy, tôi so với còn ngu hơn." Chu Duệ Trạch muốn cười, muốn trêu ghẹo , muốn bản thân thả lõng hơn, nhưng làm thế nào cũng cười được.

      Chu Duệ Trạch , liền im lặng, nghĩ tới ngày hôm qua có nghe hai người họ qua.

      Người đàn ông kia lúc đầu theo đuổi Chu Duệ Trạch, đợi đến khi Chu Duệ Trạch động lòng, người kia lại muốn kết hôn.

      đời này sao có nhiều người phụ tình như vậy?

      "Thôi, đừng nghĩ nữa. Chúng ta cũng thể vì những người đó mà chết được." Quyên Tử cố gắng cười để khích lệ Chu Duệ Trạch, cầm chén cháo lên húp hớp.

      Chu Duệ Trạch ngơ ngác nhìn động tác của Quyên Tử, sau đó cũng cầm bát cháo lên miệng húp: "Đúng, chúng ta phải sống, phải sống tốt hơn bọn họ!"

      vội vã ăn chút đồ ăn, Quyên Tử muốn đứng dậy dọn dẹp, Chu Duệ Trạch ngăn cản: " về nhà ngủ ."

      có trang điểm, dưới mắt quầng thâm.

      "Được." Quyên Tử sờ mắt mình bớt sưng, quay qua dặn dò , "Tay của được làm việc nặng, qua hai ngày nữa có chuyện gì rồi."

      "Cám ơn." Chu Duệ Trạch xấu hổ cười, tiễn ra cửa.

      nhìn thấy đôi giầy hôm qua bị dơ, nhưng hôm nay nó được chà lau sạch để trong tủ giầy, bên cạnh còn có đôi vớ mới tinh.

      "Chuyện này. . . . . ." Quyên Tử Nhìn Chu Duệ Trạch biết gì.

      chưa bao giờ gặp qua người đàn ông nào tỉ mỉ đến như vậy, lại còn quan tâm giúp đở cho nữa.

      Chu Duệ Trạch hé miệng cười, nụ cười mặt hơi ngượng ngùng.

      Qua buổi tối ở chung, biết được Chu Duệ Trạch là người đàn ông hay xấu hổ.

      "Cám ơn." Từ tận đáy lòng ra lời cảm ơn, mang xong giầy, mở cửa ra lấy tấm danh thiếp của đưa cho Chu Duệ Trạch, "Nếu còn trở lại khi dễ , hãy gọi điện thoại cho tôi."

      biết tại vì sao lại làm như vậy, chắc do người tỉ mỉ chăm sóc làm cho cảm nhận được quan tâm của gia đình, lúc đầu chỉ định xem thành người xa lạ mà bây giờ lại chủ động để lại phương thức liên lạc cho .

      "Ừ, tôi biết rồi." Chu Duệ Trạch cười gật đầu, đưa mắt nhìn rời , cho đến khi bóng dáng của khuất tới cầu thang.

      Chu Duệ Trạch thu hồi ánh mắt nhìn bình giữ ấm ở bên cạnh, đó là bình giữ ấm mà Quyên Tử để quên, cầm trong tay, đóng cửa lại vào phòng khách.

      Mở nắp ra, canh bên trong lạnh rồi, nhìn qua cũng biết đây là chén canh dùng cả tấm lòng để nấu ra.

      Chu Duệ Trạch cười, đem nắp đóng lại, xoay người, trở về phòng ngủ bù.

      Quyên Tử vừa về tới nhà, mới mở cửa phòng ra bị Phan Kỳ giữ lại: "Bạn còn biết đường trở về."

      Quyên Tử vội vàng cầu xin tha thứ: "Bạn làm sao?"

      "Hôm nay là thứ bảy, làm cái gì? Quyên Tử, bạn đừng đánh trống lãng." Phan Kỳ cho cơ hội chuyện nữa, "Ngày hôm qua bạn. . . . . ."

      Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt lời của Phan Kỳ, Quyên Tử cúi đầu nhìn điện thoại của , nhìn tên điện thoại, lập tức ra hiệu cho Phan Kỳ im lặng.

      vội vàng điều chỉnh tâm tình của mình, nghe điện thoại: "Dì ."

      "Quyên Tử, gần đây con sao rồi? Công việc có thuận lợi ? Có xảy ra chuyện gì ? Tiền con có đủ xài ? Có chuyện gì cứ với dì , con đừng ngại." Trong loa truyền ra tiếng khàn khàn của người phụ nữ, tiếng ấy vô cùng quen thuộc với , dì ấy hỏi thăm tận tình như vậy làm cho tròng mắt của đỏ lên.

      về phòng mình, ổn định cảm xúc: "Yên tâm , con có chuyện gì."

      "Vậy tốt, vậy tốt." Trong điện thoại Dì vui mừng cười, lời xoay chuyển, lại nhắc tới chuyện củ, "Quyên Tử, con 27 tuổi rồi, con với Nhạc Dục chừng nào kết hôn?"

      "Chúng con. . . . . ." Lời của có cách nào ra được.

      "A, dượng của con về, dì cúp máy trước. Quyên Tử, con phải giữ gìn sức khỏe nha."

      Điện thoại vội vàng cắt đứt, mặt dâng lên nụ cười chua xót.

      "Sau bạn kêu dì tới ở gần bạn." Phan Kỳ đứng ở trước cửa phòng .

      "Mình cũng nghĩ vậy, nhưng dì đồng ý." Dì dượng từng giúp đở cho nhà mình, nên dì muốn để dượng ở mình.

      "Bạn...bạn làm gì?" Phan Kỳ nhìn thấy lấy quần áo trong tủ ra, liền đè tay lại, "Bạn làm gì vậy? Chẳng lẽ bạn vì người đàn ông như khỏi nơi này sao?"

      "Bạn nghĩ cái gì chứ ?" Quyên Tử dở khóc dở cười nhìn Phan Kỳ, "Mình sửa soạn để làm."

      " làm? Bây giờ mà bạn còn tâm trạng để làm?" Phan Kỳ kinh ngạc trợn to hai mắt, giống như Quyên Tử phải vào chổ chết bằng.

      "Phan Kỳ, bạn cho rằng mình là thiên kim con nhà giàu hay là người giàu có? Dù trời có sập, mình vẫn làm." Quyên Tử vào phòng vệ sinh, nhanh chóng tắm nước nóng, sau đó trang điểm.

      dùng phấn lót che đôi mắt thâm quầng, nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ.

      "Quyên Tử, bạn muốn làm?" Phan Kỳ hiểu được, ấy phải vừa mới thất tình sao?

      Nhanh như vậy liền thông suốt rồi sao?

      "Đúng, mình muốn làm, mình còn muốn mua nhà chi dì ." Quyên Tử nhìn Phan Kỳ cười, sau đó ra cửa làm.

      cũng muốn tìm địa phương để khóc to, còn muốn xin nghĩ phép cho quên hết nổi buồn.

      Nhưng phải là tiểu thư nhà giàu, thời điểm vấp ngã có hoàng tử đứng sau lưng đở .

      cũng chỉ là người nghèo vì miếng cơm của mình mà liều mạng làm, cần phải nỗ lực kiếm tiền nhiều hơn nữa để cuộc sống sau này của và dì được tốt hơn.

      cầu của cao, chỉ cần có căn nhà nho , có đủ ba bửa cơm ăn, đau yếu bệnh tật là được rồi.

      màn ngày hôm qua làm cho trái tim chảy máu, vết thương cho tới bây giờ cũng chưa lành lại.

      có thời gian để"Chữa thương", công ty thất tình mà đối xử đặc biệt với .

      Nếu vì tình mà mất việc làm đây là chuyện cực kì sai lầm.
      Dothuydung, thuyt, Chris4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :