1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã quái quỷ, xem ai sợ ai - Cổ Nại ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ✿ Ông xã quái quỷ, xem ai sợ ai ✿

      Tác giả: Cổ Nại

      Beta + Edit: bienxuanhuong



      Giới thiệu:

      , lật tay làm mây, úp tay làm mưa, trong giang hồ hô phong hoán vũ, nhưng từ khi người chết thảm, càng trở nên máu lạnh, tàn khốc.

      , vô danh tiểu tốt, phớt lờ thân mỹ nhân đến thần linh phẫn nộ, tự cho mình là đánh gián chết, mới 18 tuổi thân gánh vác kế sinh nhai của cả nhà.

      lần tình cờ gặp cụ bà quái dị, trao cho thỏa thuận với mức giá trời, vận mệnh của cũng từ đó mà thay đổi.

      Chuyện 1:

      Trở về phòng, Cố Chiêu Ninh nhìn thấy cảnh hạn chế khán giả.

      coi như có chuyện gì xảy ra, tới ghế salon cạnh giường ngồi xuống cầm quả táo, vừa gặm vừa nhìn.

      “Oa! trường trực tiếp. Cũng mãnh liệt quá ha, cần để ý đến tôi, các người cứ tiếp tục”

      Hoắc Thương Châu nhất thời mất hứng, bỏ lại bồ còn kinh ngạc, về phía phòng tắm.

      Hiệp thứ nhất, thắng

      Chuyện 2:

      “Ký tên!” tuyệt tình ném cho tờ đơn ly hôn, vốn muốn thấy bộ dạng khóc lóc nức nở của , nghĩ được…

      “Ký ký, cầm lấy, cút !” Chiêu Ninh đập tờ giấy vào mặt , phẩy tay áo bỏ .

      Tại sao lại nghe lời như vậy? Bảo ký, liền ký, nhìn bóng lưng Chiêu Ninh xa dần, ánh mắt vô cùng phức tạp.

      Hiệp 2, ai thắng?



      Quyển thứ nhất


      001: Ngày hôn lễ

      Cảnh xuân tươi đẹp, gió thổi nhàng, mùa này được xem như thời khắc tốt nhất để giữ vững tình , nhưng đối với số người, đây chẳng qua cũng là mùa nhàm chán.

      A Thị

      Khách sạn 5 sao Ngọc Sáng là sản nghiệp dưới cờ tập đoàn Hoắc Thị tiếng tăm lừng lẫy, phong cách kiến trúc Châu Âu xa hoa, sừng sững ở đại sảnh là đài phun nước cao gần 30 thước làm rung động lòng người, những thứ này đều tượng trưng cho cao quý. Hôm nay, ở đây diễn ra hôn lễ có hai.

      Trong phòng trang điểm của dâu

      dâu ngồi trước gương, mặc kệ thợ trang đểm muốn làm sao làm, ngày vui lớn như thế mà dâu mới này cứ buồn buồn, mặt chẳng có nổi nét vui mừng.

      Thợ hóa trang vừa đánh phấn hồng cho vừa : “Cố tiểu thư, đừng căng thẳng, dâu nghiêm trang quá cũng xinh đâu”.

      Chiêu Ninh nhếch khóe miệng gượng cười, phù dâu bạn thân Mạc Nhan nhịn được bấm vào eo , ý bảo chú ý chút.

      Chiêu Ninh cúi gằm đầu mím môi, bất luận thế nào cũng vui nổi, thực cách nào chấp nhận là mình phải lập gia đình, nhất là phải cùng người đàn ông xa lạ cùng giường chung gối, đây quả là vấn đề khó khăn.

      “Ninh Ninh, đừng than thở nữa, nếu quyết định, cứ vui vẻ đối mặt . Dù sao lấy được người giàu có, tiền thuốc thang của bác cần lo nữa.” Mạc Nhan biết Chiêu Ninh chẳng qua là bất đắc dĩ, tâm bất cam, tình bất nguyện cho nên chỉ có thể an ủi nghĩ đến những điều tốt đẹp.

      “Nhan Nhan, mình thấy sợ, người đàn ông này mình chưa gặp bao giờ, ngộ nhỡ là kẻ… Mình nên làm gì đây?” Chiêu Ninh lòng đầy lo lắng, vì phí phẫu thuật của mẹ mà ngay lập tức đáp ứng cầu của lão bà kia, nghĩ đến chuyện hôn nhân của mình, nhưng bây giờ khi mẹ ổn định, chân chính đối mặt với hôn lễ có chút sợ hãi.

      “Nhan Nhan, mình muốn…” Trong đầu Chiêu Ninh đột nhiên thoáng qua ý tưởng, cười tà thầm với Mạc Nhan

      Ở chung với nhau nhiều năm, Mạc Nhan lập tức hiểu ý, vội vàng cắt đứt câu của Chiêu Ninh. Châm chước mấy giây, ghé tai Chiêu Ninh câu.

      Sắc mặt Chiêu Ninh lập tức thay đổi, xịu xuống.

      “Bác còn nằm trong viện”. Đúng vậy, Nhan Nhan sai, ý tưởng vừa manh nha trong lòng Chiêu Ninh chỉ vì câu này chợt tan vỡ, vì mẹ, có nhắm mắt cũng phải tiếp tục cuộc hôn lễ này.

      “Cố tiểu thư, đẹp lắm!”

      Thợ trang điểm cuối cùng hoàn thành việc trang điểm cho dâu, từ 5 giờ sáng phải ngồi ở đây, Chiêu Ninh hiểu được sao lại phải mất thời gian đến thế. Làm vợ của kẻ nào đó… phải là vì mong chờ hạnh phúc, cùng người mình vào lễ đường, đây chẳng qua là hôn lễ miễn cưỡng, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt, nhiều năm về sau Chiêu Ninh đều nhớ về hôn lễ này như vậy.

      Chiêu Ninh đứng lên, chân tê cứng, Mạc Nhan phải đỡ tới cửa.

      Hôn lễ sắp bắt đầu



      “Chủ tịch! nên lên đường rồi ạ” Lôi Ảnh đứng sau lưng Hoắc Thương Châu, nhìn chần chừ muốn thay quần áo, hôn lễ nửa giờ nữa bắt đầu rồi, lo lắng biết ngài chủ tịch có bỏ trốn hay .

      Hoắc Thương Châu ở trong thư phòng, mặc bộ quần áo ở nhà đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, bà nội lần này thực muốn lấy mạng mà, biết ràng trong lòng người con ấy vẫn tồn tại, lại dùng chính thân thể mình ra uy hiếp. Thấy bà nội bệnh nặng, Hoắc Thương Châu đành theo lời khuyên của thầy thuốc mà đáp ứng bà, nếu

      “Tôi biết rồi, lấy quần áo ra ” Hoắc Thương Châu lạnh lùng mở miệng, lời cho phép nghe đầy buồn bực.

      Hoắc Thương Châu, chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị, lúc 18 tuổi, cha mẹ may đều mất, sống nương tựa vào bà nội. Sản nghiệp của Hoắc gia vô cùng đồ sộ, chỉ nổi danh thương trường mà trong giới xã hội đen cũng hô phong hoán vũ. Tính tình vốn ôn tồn nho nhã nhưng 3 năm trước bỗng nhiên trở nên tàn bạo khát máu, ai dám chọc vào cũng chẳng dám đến gần.

      Thay quần áo xong, Hoắc Thương Châu mở cửa phòng.

      Mái tóc ngắn đen bóng xoăn tự nhiên, cặp lông mày rậm, khuôn mặt tuấn ít cười, sống mũi cao, đôi môi mỏng mím chặt, tròng mắt lạnh lùng nhìn lướt qua cửa đợi thuộc hạ.

      thôi”, xong Hoắc Thương Châu thẳng xuống lầu, thuộc hạ thành thói quen liền bước theo sau, Lôi Ảnh ngay sau , còn những người khác theo chân họ.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      002: Hôn lễ khác thường


      Bà nội Hoắc vô cùng vui vẻ tất bật chào hỏi các vị khách quý trong khách sạn, mặc dù 70 tuổi nhưng so với trước đây, phong độ vẫn hề giảm sút. Vì Hoắc gia, vì cháu nội duy nhất, Bà nội Hoắc tốn ít sức lực, để cháu nội đồng ý hôn này, bà phải ra đòn sát thủ.

      Khách khứa đông đủ, sắp đến giờ cử hành hôn lễ, Bà nội Hoắc có chút nóng ruột, giờ này Thương Châu vẫn còn chưa tới. Vừa lúc đó, đoàn người xuất trước cửa, Bà nội Hoắc định thần nhìn lại, đến rồi. Tâm trí lơ lửng của bà giờ mới coi như hạ xuống mặt đất.

      “Đứng phía sau sân khấu, đợi Thiếu phu nhân lên” Bà nội Hoắc dặn dò hộ vệ bên cạnh.

      “Xin mời mọi người ngồi vào chỗ để hôn lễ được bắt đầu” Bà nội Hoắc mời mọi người ngồi vào chỗ, lúc này cha xứ đứng sân khấu, Hoắc Thương Châu cũng về hướng đó, Lôi Ảnh sắp xếp cho đoàn người tản thành hai hàng đứng hai bên, bảo vệ cho hỗn lễ diễn ra suôn sẻ.

      Bản hành khúc dành cho hôn lễ vang lên, nửa phút sau ánh sáng trong phòng tối dần, đèn flash tập trung ở đầu thảm đỏ, rèm cửa màu hồng phấn từng lớp được kéo ra, tiếng nhạc nhàng êm ái, Chiêu Ninh bám cánh tay cậu ra hội trường, tràng vỗ tay lập tức vang lên.

      thân hình kiều trong màu áo cưới trắng tinh vô cùng lung linh hấp dẫn, khuôn mặt nhắn thanh tú, sống mũi thẳng, làn da trắng nõn nà, đôi môi mấp máy, đôi mắt to trong sáng với hai hàng mi như cánh bướm trông giống thiên thần.

      dâu xinh quá”

      “Đúng vậy, xứng đôi”

      Tiếng bàn luận rối rít, Bà nội Hoắc ngồi bên dưới nghe được càng vui vẻ trông thấy.

      Cố Chiêu Ninh sinh ra trong gia đình bần hàn khốn khó, năm nay mới 19 tuổi, lúc 12 tuổi cha bị bệnh qua đời, 1 năm trước mẹ lại bị viêm thận, mọi chi phí sinh hoạt đều đổ lên đầu , ngược lại kiên cường hơn người, vì bệnh tình của mẹ đành bỏ học, vốn là học sinh xuất sắc, đột nhiên nghỉ thầy giáo cũng cảm thấy rất tiếc. ngày làm công ba ca duy trì kế sinh nhai của cả nhà cùng tiền viện phí của mẹ nhưng vẫn đủ, đến căn nhà duy nhất cũng mang cầm nhưng nửa năm còn lại cũng biết ra sao, nếu gặp được bà nội Hoắc, mẹ của chắc có tiền tiếp tục chữa trị.

      Chiêu Ninh gần đến đầu kia thảm đỏ cũng nhìn vẻ lạnh lùng của Hoắc Thương Châu, người đàn ông này quả rất đẹp trai! Nhưng trong ánh mắt ta lại có tia khinh thường nhìn mình? Chiêu Ninh vốn cũng phải người sợ phiền phức, ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Thương Châu dọa được , Hoắc Thương Châu càng nhìn , cũng chăm chăm nhìn .

      Hai người đấu mắt cậu của Chiêu Ninh đưa tay đặt vào tay Hoắc Thương Châu, mặc dù Hoắc Thương Châu đeo găng tay trắng, nhưng Chiêu Ninh vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của người đàn ông này, giống như ngọn lửa vọt thẳng vào đáy lòng Chiêu Ninh.

      “Hai con quay về phía ta”, lời của cha xứ cắt đứt cái nhìn của hai người, Hoắc Thương Châu cùng Chiêu Ninh xoay về phía cha xứ.

      “Hoắc Thương Châu tiên sinh, con có nguyện ý lấy tiểu thư Chiêu Ninh xinh đẹp bên cạnh làm vợ, thề cả đời chung thủy, dù mạnh khỏe hay đau ốm, dù phú quý hay nghèo hèn cũng thương ?”

      Hoắc Thương Châu im lặng mấy giây, lòng dạ Chiêu Ninh thấp thỏm, khấn thầm: phải chứ? Đại ca! Ngàn vạn lần xin đừng đồng ý vào lúc này! Mất mặt chết.

      “Con đồng ý”

      Ba từ ngắn gọn chỉ khiến Chiêu Ninh thở phào nhõm mà những người ngồi bên dưới toát mồ hôi hột thay cũng vậy.

      “Tiểu thư Cố Chiêu Ninh, con có đông ý lấy Hoắc Thương Châu tiên sinh tuấn bên cạnh làm chồng, thề cả đời chung thủy, dù mạnh khỏe hay đau ốm, dù phú quý hay nghèo hèn cũng thương ?

      “…”

      khoảng yên lặng, khiến mọi người lại thót tim, nhưng là dâu lại cố tình.

      “Con đồng ý”

      Chiêu Ninh chẳng qua là ăn miếng trả miếng, vừa rồi Hoắc Thương Châu dọa gần chết cho nên cũng phải dọa lại ta chút.

      Quả nhiên, im lặng Chiêu Ninh có tác dụng, vừa dứt lời Hoắc Thương Châu bắt đầu nhìn kỹ , mang theo tâm trạng phức tạp.

      dâu chú rể trao nhẫn cho nhau”

      Mạc Nhan mặc bộ lễ phục màu đỏ từ ghế ngồi lên, nhìn Chiêu Ninh cười vui vẻ bởi vì Hoắc Thương Châu xem ra người đàn ông tốt.

      Sau khi hai người đeo nhẫn cho nhau, cha xứ hài lòng gật đầu tuyên bố “Chúa phù hộ các con, amen”

      Khi cha xứ kết thúc buổi lễ, mọi người bắt đầu dùng tiệc, Chiêu Ninh kéo Hoắc Thương Châu xuống dưới đến từng bàn mời rượu cảm ơn…



      003: Bà nội đáng

      “Mẹ, con ở đấy mẹ phải nhớ uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ nhé, tháng sau có thể làm phẫu thuật được rồi.”

      “Ừ, mẹ biết rồi, mẹ biết rồi”

      “Vâng” Chiêu Ninh cúp điện thoại thở phào cái, hôm nay là ngày thứ 2 sau lễ cưới, hôm qua Hoắc Thương Châu cả đêm về, mà cũng chẳng thất vọng ngược lại rất thoải mái ngủ, vốn lo lắng phải đối phó với cuộc sống thế nào sau ngày cưới, nhưng xem ra Hoắc Thương Châu có vẻ thích , như vậy càng yên tâm, đối với cái tảng băng Hoắc Thương Châu bộ mặt khó ưa này cũng chẳng hứng thú gì.

      Chiêu Ninh dậy rất sớm, vốn quen với việc dậy sớm, chưa thích nghi với sinh hoạt của thiếu phu nhân, xuống nhà định giúp làm đồ ăn.

      Vào phòng bếp, thấy vú Vương bận rộn chuẩn bị bữa sáng.

      “Thiếu phu nhân, vào đây là gì? Mau ra ngoài, bữa sáng vẫn chưa xong, nên ngủ thêm lúc, lát nữa tôi gọi ”. Mới 5 giờ sáng, thấy Chiêu Ninh vào vú Vương rất kinh ngạc, bà cũng còn vừa mới dậy, thế nào mà còn tân hôn, thiếu phu nhân dậy sớm như vậy.

      “Vú Vương? Cháu tới xem có giúp được việc gì ?” Chiêu Ninh vung ống tay áo ngủ, chiếc áo ngủ cổ hình cánh sen, có hình chú mèo này do chính mang tới, có áo này ngủ được. Xắn tay áo, Chiêu Ninh nhìn quanh phòng bếp xem có gì để làm .

      Vú Vương mến nhìn Chiêu Ninh, giờ Phượng Hoàng nhưng chút kiêu ngạo cũng có, lại chạy đến đây đòi bà cho làm việc.

      cần cần, tôi làm được rồi, thói quen ăn uống của lão phu nhân chỉ có tôi biết ”. Vú Vương cũng hơn 50 tuổi, 3 đời hầu hạ Hoắc gia, 18 tuổi theo Lão phu nhân, sau đó là Phu nhân còn tại là thiếu phu nhân, vú Vương vẫn cảm thấy mình may mắn, Lão phu nhân và Phu nhân cũng rất hiền lành, đối đãi với bà rất tốt, đây cũng chính là nguyên nhân bà làm ở đây được mấy chục năm trời, bây giờ nhìn thiếu phu nhân cũng là người thân thiện.

      “Cháu đến đây rồi, vú cứ dạy, cháu làm, làm cái gì cũng được, cháu muốn hiếu kính với bà nội” Chiêu Ninh làm nũng níu tay vú Vương, chưa bao giờ hiểu mấy cái thứ quy tắc này, chỉ muốn cảm ơn bà nội Hoắc, theo , chân thành chính là lời cảm ơn tốt nhất.

      Vú Vương nhìn bộ dạng Chiêu Ninh khỏi bật cười, từ chối được, bà đành vội vàng gật đầu “Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi nhé Thiếu phu nhân.” Vú Vương dơ ra ngón tay.

      Chiêu Ninh thấy vú Vương đồng ý cũng dơ ngón tay ra “Lần đầu tiên!”

      Hai người, vú Vương giao việc, Chiêu Ninh theo chỉ thị làm, tiếng cười rôm rả, hoàn thành bữa sáng phong phú.

      “Bà nội, bà dậy rồi ạ”

      Đúng 7 giờ, bà nội Hoắc ra khỏi giường, thấy Chiêu Ninh mặc tạp dề bận rộn bưng mâm từ trong phòng bếp ra.

      “Ừ, vú Vương đâu rồi?” Bà nội Hoắc cười hỏi, bà thấy kỳ lạ khi Chiêu Ninh ở đây nấu cơm còn vú Vương đâu rồi?

      Chiêu Ninh tới đỡ bà ngồi vào ghế, sau khi bà ngồi, Chiêu Ninh cũng kéo ghế ngồi cạnh, trả lời mà bưng bát cháo đưa về phía bà nội Hoắc “Bà nội, bà nếm thử chút ”, Chiêu Ninh nghịch ngợm cười, chút căng thẳng cũng thấy, nhưng bà nội Hoắc lại rất thích cái điệu bộ này của .

      Bà nội Hoắc nhìn bát cháo có nhiều màu sắc, đầu tiên là nhíu mày, sau đó thấy khuôn mặt mong chờ của Chiêu Ninh, bà cầm thìa xúc miếng.

      “Ngon ạ?”

      “Ừ, ngon lắm” ăn thêm miếng, bà nội Hoắc lại thêm vài miếng, cháo này quả là rất ngon.

      “Lão phu nhân, thiếu phu nhân mất 1 tiếng đồng hồ nấu đấy, muốn cho bà nội Hoắc thay đổi khẩu vị” vú Vương bưng sữa tươi từ phòng bếp ra, nhìn bà nội vui vẻ húp cháo.

      à? Cháu dâu giỏi quá”, bà nội giơ ngón tay cái tán dương Chiêu Ninh

      Chiêu Ninh ôm cánh tay bà hóm hỉnh gật đầu, chủ tớ ba ngươi vừa vừa cười, đúng lúc này cánh cửa phòng khách cách đó xa nặng nề được mở ra…

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      004: Bất nhất Hoắc Thương Châu


      Chiêu Ninh tươi cười đột nhiên xịu mặt, dường như muốn thấy mặt người vào liền úp mặt xuống bàn.

      Bà nội Hoắc nhìn bộ dạng khó giải thích của Chiêu Ninh rồi nhìn sang thằng cháu nội đến đêm tân hôn cũng thèm ở nhà bỗng nhiên cụt hứng buông chén đũa khoanh tay trước ngực, hai con mắt vui vẻ vừa rồi chuyển thành nghiêm trang.

      Vú Vương nhìn tiểu thiếu gia tới cũng dám nhiều, chỉ chào hỏi Hoắc Thương Châu tiếng “Thiếu gia, cậu về rồi”, xong bà vội bưng bát đũa vào nhà bếp.

      Hoắc Thương Châu liếc mắt nhìn Chiêu Ninh nằm bàn quay đầu chỗ khác, thèm để ý. Ngược lại đến bên cạnh bà nội Hoắc: “Bà nội, bà ăn sáng xong chưa?” Hoắc Thương Châu ôm lấy bà nội Hoắc, biết bà nội tức giận, bác sĩ nhất định được để bà kích động.

      “Ăn rồi” Bà nội Hoắc nhìn thằng cháu, tức giận

      Hoắc Thương Châu hắng giọng cái, thấy Chiêu Ninh còn nằm đây chưa chịu , định ngủ hay sao? định nhắc nhở Chiêu Ninh biết ý chút, nhưng Chiêu Ninh vẫn cứ kiên trì.

      “Con tối hôm qua đâu?” Bà nội Hoắc mở miệng hỏi, đêm tân hôn cũng thể ra ngoài, ngộ nhỡ gặp mấy tay săn ảnh có phải hôm nay đầy mặt báo ra .

      “Trong bang có chút việc, cho nên…” Hoắc Thương Châu ấp a ấp úng.

      Bà nội Hoắc bị chọc cười, thằng cháu bà bình thường máu lạnh vô tình, nhưng ra chỉ bà mới biết thực ra nó như đứa trẻ to xác, nội tâm luôn thiếu cảm giác an toàn. Vừa nghe câu này của Hoắc Thương Châu, bà nội Hoắc biết ngay là láo. thương trường, cậu đấu đá làm được, nhưng trước mặt bà nội, chỉ cần dối là ấp a ấp úng.

      “Bà nội, con lên tầng nghỉ chút!” Chiêu Ninh ở thêm được nữa, cảm thấy nếu tiếp tục cái tư thế này, cái cổ gãy mất. Bất đắc dĩ, vội vã đứng lên, chào bà nội Hoắc rồi chạy như bay lên tầng. Nhanh như chim yến vèo cái chạy hết mười mấy bậc thang. Lôi Ảnh chuyện với thuộc hạ trong phòng khách, thấy bóng dáng nhanh nhẹn kia khỏi cười thầm.

      Lúc này, Hoắc Thương Châu có cảm giác mình bị bỏ qua, là ôn dịch chắc? Có cần thiết phải nhanh chóng né chánh như thế? Thậm chí thèm nhìn cái, cái dâu can đảm trong hôn lễ hôm qua đâu mất rồi?

      “Bà nội, con về thăm bà chút, giờ con phải ra sân bay Hàn Quốc, bà nội Hoắc nhớ ăn uống đúng giờ, 1 tuần sau cháu về”

      Bà nội Hoắc biết Hoắc Thương Châu rất bận, lần này bà đùa bỡn với tính khí của thằng cháu nội, định nhưng lại thôi, nhìn Hoắc Thương Châu, phút cuối mới mở miệng “Được, 1 tuần sau trở lại, lập tức về nhà cho bà nội Hoắc”

      Hoắc Thương Châu thấy bà nội Hoắc nội cười, cũng cười, chỉ có trước mặt bà nội, mới biết cười, đúng, còn có nữa… người hết lòng bảo vệ… chỉ tiếc…

      “Chủ tịch!”

      Lôi Ảnh cắt đứt suy nghĩ của Hoắc Thương Châu, thơm 1 cái lên má bà nội Hoắc nội rồi rời phòng khách.

      thôi”

      với Lôi Ảnh rồi bước ra khỏi nhà, và Lôi Ảnh rất ăn ý, đến mức chỉ cần ánh mắt cũng đủ biết đối phương muốn gì. Đây là nguyên nhân Lão gia cho Lôi Ảnh tới Hoắc gia cùng thiếu gia huấn luyện, chính là để sau này có thể trợ lực cho thiếu gia.



      005: Cự tuyệt tàn khốc

      Chiêu Ninh biết Hoắc Thương Châu mấy ngày nay công tác tâm tình rất tốt, bởi vì tối thiểu 1 tuần này cần lo lắng nửa đêm đột nhiên xuất trong phòng.

      Chiêu Ninh xách cháo gà đến bệnh viện cho mẹ, vừa vào cửa thấy Lục Doãn Thịnh, Chiêu Ninh nhìn vẻ mặt có thể đoán biết chuyện mình kết hôn.

      “Lục Doãn Thịnh, sao lại tới đây?” Chiêu Ninh giả vờ biết mang bình giữ nhiệt để xuống cạnh giường cười nhìn mẹ. “Mẹ, hôm nay mẹ thấy thế nào? Trông có vẻ tốt hơn đó”.

      Hoắc gia cho người đặc biệt chăm sóc mẹ Chiêu Ninh thay , chính là để bà nội Hoắc được chăm sóc tốt nhất mà khiến Chiêu Ninh phải mệt.

      “Ừ, tốt lắm, tiểu Lục tới lâu rồi, các con ra ngoài hàn huyên chút ”.Lục Doãn Thịnh cùng con bà cùng học cấp 2 với nhau, tình cảm vẫn rất tốt, nhưng bà cũng hiểu con mình, Chiêu Ninh chỉ đối xử với Lục Doãn Thịnh như em bạn bè, chỉ có Lục Doãn Thịnh là khác… Bây giờ con cũng kết hôn, hai người cũng đến lúc chuyện thẳng thắn với nhau rồi.

      Chiêu Ninh cảm thấy mẹ rất đúng, đúng là nên chuyện chút với Lục Doãn Thịnh. Nhiều năm qua, tình cảm của Lục Doãn Thịnh đối với mình như thế nào làm sao biết, có điều muốn phá vỡ mối quan hệ hàng xóm, lại nghĩ lúc đó tuổi, chờ lớn lên thương khác, nhưng nghe chừng đến lúc này vẫn từ bỏ.

      Lục Doãn Thịnh theo sau Chiêu Ninh, hai người ra khoảng sân của bệnh viện, Chiêu Ninh ngồi xuống chiếc ghế băng, vỗ vào vị trí bên cạnh ý bảo ngồi, hai người vốn thân quen nên có thể hiểu ý, cũng thích làm bộ làm tịch, muốn đem mọi chuyện cho ràng.

      “Ninh Ninh, biết em định gì, nhưng… Kể cả biết em kết hôn, vẫn cách nào từ bỏ” Lục Doãn Thịnh ngồi bên cạnh Chiêu Ninh thừa nhận mình vô cùng thích . Cao to đẹp trai, bao nhiêu chạy theo, nhưng cũng biết từ khi nào bắt đầu Chiêu Ninh, vốn cùng mình xưng – em. Hơn nữa càng khiến thất vọng khi đối với chưa bao giờ vượt qua tình bạn.

      “Ai dà! Làm gì nghiêm túc thế. Ai cho quên em? mà quên em là em liều chết tìm !” Chiêu Ninh ôm vai Lục Doãn Thịnh, cố ý ra vẻ tự nhiên.

      Lục Doãn Thịnh bất đắc dĩ lắc đầu, bộ dạng của vẫn như cũ thay đổi, mỗi lần đề cập đến vấn đề nhạy cảm này, lại chuyển sang đề tài khác.

      “Được rồi! Mặc thiếu nữ xinh đẹp em đây lập gia đình, nhưng quan hệ giữa chúng ta hề thay đổi, có đúng ? Chiêu Ninh thu tay lại hoa tay múa chân, rồi dùng bả vai đụng vào Lục Doãn Thịnh cúi đầu im lặng.

      Cha của Lục Doãn Thịnh là cán bộ ngoại giao cao cấp, làm ở Đại Sứ Quán quốc, mẹ là cán bộ Kiểm sát, gia đình rất tốt, Chiêu Ninh muốn vì mình là làm ảnh hưởng đến quan hệ gia đình Lục Doãn Thịnh, bởi vì cha mẹ cũng thích , mà Chiêu Ninh cũng chưa bao giờ tiếp nhận giúp đỡ của .

      “Ha ha! Em biết ngượng”, Lục Doãn Thịnh biết việc này thể còn thay đổi, vậy cũng tốt, nếu làm được người làm bạn tốt cũng tồi. Người có thể có lúc chia tay, nhưng bạn tốt bao giờ, Lục Doãn Thịnh tự an ủi lòng mình, chậm rãi quay sang nhìn khuôn mặt Chiêu Ninh, kia gò má hồng như ánh mặt trời, hơi thở ấy, bướng bỉnh, quật cường, ương ngạnh của , tất cả tất cả… vẫn luôn làm xao động

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      006: Chọc giận Hoắc Thương Châu


      Ở nhà quá nhàm chán Cố Chiêu Ninh nhìn vòng căn phòng của Hoắc Thương Châu. Toàn màu tro, thảo nào ta lạnh lùng như thế, trông phòng cũng chẳng hề có tí sức sống nào.

      “A” Cố Chiêu Ninh nghĩ ngay đến việc quan trọng, lập tức thay quần áo phi như bay ra ngoài.

      “Bà nội, con ra ngoài chút nha” Trong lúc vội vàng, quên chào bà nội Hoắc ngồi xem TV ngoài phòng khách.

      “Con này…” Bà nội Hoắc bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục xem TV.

      Chợ Bắc Môn

      Đây là nơi tập hợp các hộ kinh doanh gia đình, tất cả các cửa hàng lớn đếm xuể, cũng là nơi có nhiều hàng hóa, dịch vụ dạng nhất mà giá lại rẻ.

      Cố Chiêu Ninh nhìn lượt các cửa hàng thấy hoa cả mắt, hồng phấn, vàng, tím, xanh đều thích, rốt cuộc nên chọn màu gì đây.

      dạo vòng, rốt cuộc Cố Chiêu Ninh tìm được hàng, nhìn qua so với các nhà khác chất vải rèm cửa tốt hơn, giá tiền cũng có phần rẻ hơn, bỏ qua các màu khác lựa rèm cửa sổ màu hồng, đặt kích thước như hỏi vú Vương, Cố Chiêu Ninh thanh toán tiền đặt cọc rồi hẹn sáng hôm sau tới lấy.

      Cố Chiêu Ninh còn cao hứng chọn ga giường màu trắng sữa bên đều là hoa văn cánh đào màu hồng nhạt, cùng lô đồ linh tinh khác thành đống lớn.

      Bọc lớn bọc từ chợ ra, tài xế vội vàng đỡ tay Cố Chiêu Ninh.

      Mệt chết được! Cố Chiêu Ninh ngồi trong xe ngừng thở hổn hển, sớm biết thế này mang theo tảng băng tới. Hộ vệ Hoắc gia Cố Chiêu Ninh đều gọi là tảng băng, bởi vì họ chẳng lộ ra cảm xúc gì cả.

      Về đến nhà, Cố Chiêu Ninh thấy Bà nội Hoắc kinh ngạc nhìn mua đống đồ, liền uống hơi hết cốc nước rồi kể cho bà nội nghe.

      “Bà nội, con muốn đổi lại màu sắc trong phòng”

      “Ừ… Hả?” Bà nội Hoắc gật đầu cách máy móc rồi đột nhiên giật mình nhìn về phía Cố Chiêu Ninh, việc lớn rồi, lần này nên làm gì? Bà lại thể được, nhưng nếu để thay đổi màu sắc trong phòng … Theo tính khí thằng cháu trai, tuyệt đối tha cho đứa này.

      “Bắt đầu làm việc” chờ bà nội Hoắc nội đồng ý, Cố Chiêu Ninh vội vàng phân công người hầu trong nhà cùng nhau làm. Vách tường và ghế salon trong phòng Hoắc Thương Châu màu trắng sữa, tạm thời cần động tới, những thứ khác mực đổi hết. còn mua mấy cái gối ôm họa tiết hoạt hình để ghế salon, giường lớn cũng mua cái cái to hình ghế Teddy.

      Ngày hôm sau, rèm cửa được mang tới, Cố Chiêu Ninh vội vàng sai người thay, đổi xong Cố Chiêu Ninh nhìn lại kiệt tác của mình, chống nạnh cười hài lòng.

      “Thiếu gia về”, hầu nữ chạy vào báo cáo cho Cố Chiêu Ninh, họ đều sợ hãi biết thiếu gia có chấp nhận việc này , trước kia phòng ngủ của thiếu gia, ngày cả khung ảnh cũng cho phép họ thay đổi, nếu nhìn thấy phòng như thế này… thế nào đây?

      “Về về! phải sợ! Có ta bảo kê” Cố Chiêu Ninh vỗ ngực buông lời thề son sắt.

      Hoắc Thương Châu trở về liền nghe bà nội Cố Chiêu Ninh dọn dẹp lại phòng, nhìn bà nội ậm ừ là biết có cái gì tốt đẹp rồi, Hoắc Thương Châu khí thế hung hăng lên tầng, Lôi Ảnh biết thiếu gia nổi giận, đổ mồ hôi hột thay cho cái người cả gan kia. Nếu động vào đồ vật quý báu nhất của thiếu gia xem như mạng của khó giữ rồi, Lôi Ảnh vô cùng lo lắng vội vã theo Hoắc Thương Châu lên…



      007: Ai dám động đến ta, ta cho thành thái giám luôn!

      “Chuyện gì xảy ra đây? Hả?” Hoắc Thương Châu vừa bước vào cửa nhìn thấy phòng toàn màu hồng phấn, đương nhiên là biết Cố Chiêu Ninh làm, chỉ có điều căn bản muốn chuyện với , trực tiếp mắng mỏ hầu đứng run bắn gần đấy.

      lớn tiếng cái gì? Là tôi làm đấy!” Cố Chiêu Ninh khoanh tay nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tức giận của Hoắc Thương Châu, chẳng qua là đổi ít đồ, có cần phải hung giữ đến thế?

      ?... là cái thứ gì? Ai cho phép động vào phòng của tôi?” Hoắc Thương Châu nhíu mày, được lắm cái nàng cả gan này, tìm tính sổ, ngược lại chủ động tìm tới.

      “Tôi phải là thứ gì á… Tôi là người! Người đương nhiên là có quyền tự chủ rồi, với lại đây cũng là phòng của tôi!” Cố Chiêu Ninh căn bản sợ , cho rằng dễ bị dọa à? Cả ngày chỉ biết bày ra khuôn mặt thúi dạy dỗ người khác, đàn ông kiểu gì!

      “Người đâu! Lôi người đàn bà chanh chua này ra ngoài cho ta”

      “Xem ai dám động đến ta a! Cẩn thận ta cho biến thành thái giám!” Cố Chiêu Ninh nhấc chân lên ghế, tay chỉ vào đám người đứng sau lưng Hoắc Thương Châu.

      Hoắc Thương Châu vô cùng giận, nhưng đối với , cũng thể động thủ, nhưng nhìn lúc cũng cảm thấy bực, người đâu từ đầu tới chân chẳng có tí nữ tính nào, biết bà nội sao lại chọn .

      Bọn thuộc hạ người nào dám động đậy, có ai biết thiếu phu nhân này là do lão phu nhân lựa chọn. Cân nhắc hồi, chân bước ra cũng đành rụt lại.

      “Được lắm!” Hoắc Thương Châu nửa ngày thấy tên nào động đậy, quay đầu nhìn Lôi Ảnh, ngay cả ta cũng cúi đầu, thế là bọn họ dám, vậy phải tự thân vận động rồi.

      Hoắc Thương Châu cười tà ác, từng bước từ từ tiến lại gần Cố Chiêu Ninh…

      Cố Chiêu Ninh luống cuống, ánh mắt người đàn ông này ta định làm gì? Muốn có ý đồ gì với ? Thu hồi bộ dạng oai phong lẫm liệt vừa rồi, Cố Chiêu Ninh chột dạ bắt đầu lùi về phía sau, tay còn gắt gao túm cổ áo mình.

      … muốn làm gì? đừng có tới đây…Tới nữa là tôi hét lên đấy.” Cố Chiêu Ninh thấy sắp bị bức chết nhìn chằm chằm Hoắc Thương Châu, lòng vô cùng ngổn ngang. cái gì cũng sợm chỉ sợ ta gì, rốt cuộc muốn làm gì a? Cảm giác chạm vào vách tường, Cố Chiêu Ninh nhắm chặt mắt, quay đầu sang bên, cảm thấy Hoắc Thương Châu đứng rất gần mình, ngay cả hơi thở của cũng cảm nhận được.

      Lôi Ảnh chứng kiến màn này, môi mấp máy, phẩy tay bảo đám người đằng sau ra ngoài, cũng lui ra khỏi phòng.

      ra cũng biết sợ? phải vừa mới rồi còn bày ra bộ dạng sợ trời sợ đất, Hoắc Thương Châu lúc này mới nhìn kỹ Cố Chiêu Ninh, khuôn mặt trắng nõn thua gì bột nước, đôi mi như cánh bướm đôi mắt nhắm chặt. Khóe miệng Hoắc Thương Châu nhếch lên, thấy vài sợi tóc của Cố Chiêu Ninh lòe xòe trước mặt, vươn tay vén ra sau tai giúp .

      Cố Chiêu Ninh hồi hộp muốn chết, mặc dù phải lần đầu tiên thấy Hoắc Thương Châu, trong hôn lễ còn đứng trước mặt cha sữ hôn lên mặt , cũng hồi hộp đến thế, Cố Chiêu Ninh! Đứng vững! Đứng vững!

      này! Miệng đằng tâm nghĩ nẻo a?” Hoắc Thương Châu buồn cười nhìn nàng luống cuống muốn chết lại còn cố chống, lạnh nhạt khiêu khích.

      Đũng lúc này, Cố Chiêu Ninh cảm thấy mình bị bế lên… hoảng sợ mở mắt, nhìn Hoắc Thương Châu bế mình về phía giường.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      008: Tư thế mập mờ

      Xong rồi, xong rồi, ta định làm gì mình, Cố Chiêu Ninh lo lắng chuyện sắp thành , nhưng câu cũng ra.

      Trong nháy mắt, Cố Chiêu Ninh cảm giác mình nằm ở giường, hơn nữa Hoắc Thương Châu hình như đè lên .

      “Cầu xin , ngươi cầu xin ta thả ra”. Hoắc Thương Châu thích nhất là khiêu chiến, cho nên vị trí của cả thương trường lẫn giang hồ đều là bất bại, bởi vì ai có thể uy hiếp hay dám chọc giận , kẻ nào dám đều nhận hậu quả bị nuốt chửng hoàn toàn.

      Thoáng cái, Cố Chiêu Ninh mặt đỏ đến tai, loại tư thế này từ bé đến giờ đây là lần đầu, biết thế này nghĩa là thế nào, được rồi được rồi! Cầu xin cái cũng chết được.

      cần!” ràng trong lòng muốn ngàn lần cầu xin, nhưng ra mấy câu đó khó khăn. Cả đời trừ việc vay tiền chữa bệnh cho mẹ, chưa từng cầu xin ai, nhưng bây giờ cái núi băng này lại cầu , cần.

      “Mạnh miệng nhỉ?” Hoắc Thương Châu kinh ngạc, vốn nghĩ là Cố Chiêu Ninh cầu xin mình nhưng lại ra lời kinh ngạc đến thế.

      phải mạnh miệng! cần là cần! Nếu phải là đàn ông cứ ép tôi ! Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, này tôi cũng thay đổi được!” Cố Chiêu Ninh lập tức cãi lại, mở mắt vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt mê người của Hoắc Thương Châu, cặp con ngươi thâm thúy vừa mới rồi lại biến thành cái nhìn mềm mại, hoa mắt sao? nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, là ảo giác, cái mềm mại kia mất hút còn tung tích.

      Hoắc Thương Châu nhìn Cố Chiêu Ninh, cảm giác cơ thể mình có phản ứng, đáng chêt! lập tức thay đổi tư thế khiêu khích của mình thành nghiêm túc, đứng phắt dậy khỏi người Cố Chiêu Ninh, tay kéo lên đem ném ra khỏi phòng rồi khóa trái cửa lại.

      “Này” Cố Chiêu Ninh kịp bị nhốt ở ngoài.

      Cái tên này kiểu gì vui buồn vô cớ, miệng lẩm bẩm oán trách chuẩn bị xoay người , đột nhiên thấy Lôi Ảnh đứng phía sau “Làm tôi sợ muốn chết, đẹp trai, lâu gặp”. đến Lôi Ảnh, bọn bọ quen biết từ lâu, lúc bà nội Hoắc tìm được , sau đó tiền thuốc thang, tìm hộ lý cho mẹ đều là Lôi Ảnh làm. Lôi Ảnh giống Hoắc Thương Châu, mặt ngoài lạnh lùng, nội tâm băng giá, còn Lôi Ảnh mặt ngoài băng giá, nội tâm lại dịu dàng.

      “Ngượng quá thiếu phu nhân, tôi vẫn đứng ở đây… là phát ra”. Cố Chiêu Ninh thành thói quen gọi Lôi Ảnh là “ đẹp trai”, khẽ mỉm cười nhắc nhở Cố Chiêu Ninh, phải dọa mà là do nhìn thấy mà thôi.

      “Được rồi, làm việc , tôi gặp bà nội”, Cố Chiêu Ninh nhún nhún vai rồi cúi gằm mặt về phía phòng lão phu nhân.

      Lôi Ảnh nhìn bóng lưng Cố Chiêu Ninh đăm chiêu suy nghĩ…

      Hoắc Thương Châu ở trong phòng tắm rửa sạch rồi nằm giường, nhìn tất cả biến hóa trong căn phòng, ràng nghĩ đơn giản chút sao lại tức giận như vậy, hơn nữa còn có cảm giác căn phòng rất ấm áp, quả lúc mới vào thực tức giận, nhưng lúc thấy bộ dạng rối rít của Cố Chiêu Ninh lại thấy mềm lòng.

      Trùm kín chăn, muốn nghĩ tiếp, Hoắc Thương Châu rất mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi, ngủ bù.



      009: Kế sách của bà nội (xin giữ kín)

      Chẳng mấy chốc tối, bà nội Hoắc bảo vú Vương chuẩn bị bàn ăn thịnh soạn, Hoắc Thương Châu lâu về ăn cơm, cưới xong cũng chưa cùng Cố Chiêu Ninh ăn bữa, bà nội Hoắc hôm nay thông đồng với vú Vương, chờ sau khi ăn tối mới biết.

      “Gọi thiếu gia xuống ăn cơm” Bà nội Hoắc với Lôi Ảnh.

      “Dạ”

      cần, bà nội, con tới rồi” Hoắc Thương Châu xoa cổ chậm chạp từ cầu than xuống.

      Làm cho Cố Chiêu Ninh phen hoảng hốt, ra ta mặc đồ thể thao lại đẹp trai như vậy? Cả cây thể thao màu xám trắng, còn có mũ nhìn qua như ánh mặt trời, Chiêu Ninh cảm thấy mặc như thế này còn đẹp hơn âu phục.

      “Bà nội” Hoắc Thương Châu tới cạnh bà nội, cúi người hôn lên má bà, đây là thói quen của .

      “Tốt lắm, ăn cơm , đây là bữa cơm đầu tiên kể từ khi con kết hôn” trong giọng điệu của bà nội Hoắc mang theo chút bất mãn, bà là giận thằng cháu nội lạnh nhạt với Cố Chiêu Ninh.

      Hoắc Thương Châu làm sao nghe hiểu, chẳng qua làm bộ nghe thấy “Lôi Ảnh, ngồi ”. Hoắc Thương Châu vẫy vẫy.

      “Đúng vậy, nhìn bà già này, quên mất cả Lôi Ảnh”. Bà nội Hoắc đột nhiên nhớ ra Lôi Ảnh còn chưa ngồi xuống, từ Lôi Ảnh cũng lớn lên bên cạnh bà, bà cũng thương cậu, hôm nay nếu phải vì dạy dỗ thằng cháu đích tôn, bà liên tiếp vỗ vỗ đầu mình, sao lại quên được Lôi Ảnh chứ.

      “Dạ thôi, bà nội, con còn có việc phải xử lý, con xin phép trước” Lôi Ảnh cười lắc đầu.

      “Là việc đó?” Hoắc Thương Châu đột nhiên nhìn Lôi Ảnh.

      “Vâng” Lôi Ảnh gật đầu

      “Vậy

      “Bà nội, thiếu phu nhân, tôi xin phép” Lôi Ảnh lễ phép chào hỏi.

      “Ừ … nhớ ăn cơm, đừng có làm mệt mỏi quá” bà nội Hoắc ngồi ghế với Lôi Ảnh.

      “Vâng” xong liền xoay người .

      Cố Chiêu Ninh vẫn gì, mím miệng chờ ăn cơm.

      Lúc ăn cơm, chỉ có bà nội Hoắc và Cố Chiêu Ninh chuyện, Hoắc Thương Châu căn bản hề mở miệng, chỉ lầm lũi ăn, bà nội Hoắc cũng thèm để ý, bởi vì ăn cơm xong ắt có kịch hay. Nghĩ tới đây bà nội Hoắc nhịn được cười trộm, thuận tiện nháy mắt với vú Vương đứng ở cửa bếp, vú Vương thấy lão phu nhân nháy mắt cũng cười gật đầu.

      “Bà nội, con ăn xong rồi, con còn có việc lên thư phòng trước”. Trong tay Hoắc Thương Châu còn có đề án chưa hoàn thành, luôn tự mình hoàn thiện những thứ này, đến cạnh tranh có rất ít đối thủ.

      ” bà nội Hoắc trả lời.

      Hoắc Thương Châu rời bàn ăn trở về thư phòng.

      Bà nội Hoắc nhìn Cố Chiêu Ninh có vẻ buồn bực, ăn cơm cũng gì, chuyện chiều nay bà cũng nghe , hai đứa mới cưới ở chung buồng lại xảy ra chuyện gì, bà thấy kỳ quái. Bà có giải pháp nào cho thằng cháu này, trừ đứa con kia, nó thực thể tiếp nhận người khác sao? Nghĩ đến đây bà tức, được, bà thể để mặc cho Hoắc Thương Châu tiếp tục như vậy, vì thế nghĩ ra diệu kế.

      “Ninh Ninh, ăn cơm nước xong về phòng nghỉ ngơi , Thương Châu xem ra tối nay bận đến khuya rồi, đừng chờ nó”

      “Dạ” Ai muốn chờ ta? Bận đến khuya… Chẳng lẽ tối nay ta lại ngủ cùng phòng với mình? Nghĩ tới đây, Cố Chiêu Ninh lo lắng muốn chết, nhưng lại dám gì, dù sao kết hôn rồi, ngủ cùng phòng là chuyện bình thường.

      Sauk hi cơm nước xong, Cố Chiêu Ninh lại trong phòng, làm sao bây giờ, lần này phải làm sao? Suy nghĩ hồi lâu, Cố Chiêu Ninh cảm thấy chỉ có cách, phải ngủ sớm, khi Hoắc Thương Châu về phòng thấy ngủ rồi làm gì , Cố Chiêu Ninh nghĩ chiêu này tệ, vì vậy vội vàng chui vào trong chăn, nhắm chặt mắt.

      Nằm bao nhiêu lâu vẫn ngủ được, Cố Chiêu Ninh có lẽ mệt mỏi quá, từ từ vào giấc mộng…
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :