1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã, mau ký tên ly hôn - Quỷ Cửu Cửu (Chương 85.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ông xã, mau ký tên ly hôn
      Tác giả: Quỷ Cửu Cửu

      Thể loại: Trùng sinh, Hào môn Tổng giám đốc.
      Convert and edit: BAT


      Giới thiệu:​

      "Chồng à, nếu như ký tên ly hôn, tôi ra ngoài đội nón xanh cho ."

      Kể từ sau khi trọng sinh đến giờ, nguyện vọng lớn nhất của Duẫn Nặc chính là phải ly hôn bằng được với người đàn ông lạnh lùng, vô tình này

      ***

      Trong suốt ba năm đằng đẵng, nhận biết bao nhiêu tổn thương cùng khuất nhục từ cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này.

      ngoài ý muốn, được trọng sinh trở lại ba năm trước vào ngày thứ hai sau khi hai người bọn họ kết hôn, thời điểm đó, vẫn còn là đại tiểu thư vô cùng được chiều của Lục gia, cho nên lúc này, tuyệt đối để cho ta chôn vùi bản thân và gia đình của mình.

      Vì thế tân hôn được tháng, liền chủ động đưa cho giấy thỏa thuận li hôn, nhưng lại liên tiếp bị thất bại.

      " vất vả tâm tư để ly hôn, phải là bởi vì tôi thực nghĩa vụ của người chồng sao?" cười tà mị, hoàn toàn khác biệt với hình tượng lạnh lùng, vô tình trong trí nhớ.

      chột dạ liên tiếp lui về phía sau, nhưng vẫn chạy thoát, bắt buộc đón nhận hành động thực nghĩa vụ làm chồng kia của .

      ***

      là Tổng giám đốc của đế quốc Ám Dạ, vì bí mật kinh người, cố ý giấu diếm thân phận của mình, rắp tâm xuất trong cuộc đời của , phải cưới bằng được.

      Vốn cho là, đối với mọi người đều lạnh lùng vô tình, tàn nhẫn ngoan độc, nhưng đối , lại hạ được quyết tâm.

      Thậm chí lần lại lần vi phạm với ý nguyện của bản thân, che chở, sủng ái đến tận xương.

      Nhưng lại nghĩ tới, sủng ái của mình, lại đổi lấy bí mật càng kinh người . . . . . .

      P/S: Quăng hố đặt chỗ trước, he he, sau khi hoàn bộ Cảnh sát, sang tuần mới tung chương mới nhé mí bợn. Ủng hộ mình với nhé

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Cuộc hôn nhân hữu danh vô thực


      "Tích tắc! Tích tắc! Tích tắc. . . . . ."

      Duẫn Nặc ngẩng đầu nhìn đồng hồ tường, lúc này là ba giờ sáng.

      Lầu dưới, truyền đến tiếng mở cửa.

      chút hoang mang đứng dậy, xỏ dép ra khỏi phòng.

      Đứng ở chân cầu thang, liền nhìn thấy người kia vào phòng khách, tây trang cà vạt tiện tay vứt ra, ném lên ghế sôfa.

      Ngay sau đó, cả người cũng đầy vẻ mệt mỏi nằm dài ghế, cũng có ý muốn lên lầu.

      rũ mắt, nhàng tới bên cạnh , nhặt quần áo vứt tứ tung kia lên.

      "Muộn như thế còn chưa ngủ?"

      Duẫn Nặc dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn : "Chờ ."

      Người đàn ông mở mắt, tùy ý liếc cái, môi mỏng khẽ mở, khinh miệt dâng đầy nơi đáy mắt.

      câu cũng , sau đó liền đứng dậy lướt qua lên lầu.

      Duẫn Nặc nhìn theo bóng lưng kia trong lòng ngũ vị tạp trần.

      Kết hôn ba năm, trừ tháng trước đây có lần ngoài ý muốn, chưa bao giờ thực nghĩa vụ của người chồng đúng mực.

      , tựa như con chó bị tuột xích, tùy thời tùy chỗ, chờ sai sử.

      Cúi đầu, ánh mắt rơi vào quần áo cánh tay mình, cổ áo tinh xảo đắt giá có dấu son môi đỏ chót lồ lộ.

      Tim chợt co lại, đau đến nhíu mi, trăm vị cùng bùng phát.

      Mặc dù sớm biết có tình nhân ở bên ngoài, nhưng giờ khắc này, vẫn khỏi cảm thấy chua xót, rất khổ sở.

      Tần Mạc, có đúng là bất kể em có làm cái gì, cho dù có tốt bao nhiêu chăng nữa, cũng thủy chung nhìn em cái?

      Cũng chỉ là ánh mắt, nhưng đối với , lại thể bố thí cho sao?

      ngờ Duẫn Nặc bây giờ, lại sống hèn mọn đê tiện như vậy.

      Còn đâu bóng dáng kiêu căng ương ngạnh, ai bì nổi của đại tiểu thư Đỗ gia ba năm trước đây, ai ngờ luân lạc tới bước đường ngày hôm nay.

      lầu, đột nhiên truyền đến giọng từ tính lại lạnh như băng giọng của : " còn ngây ngốc ở đó làm cái gì?"

      Duẫn Nặc lập tức hồi hồn, vội vàng lên.

      Rất nhanh liền chuẩn bị xong nước tắm, trở lại bên cạnh , mực cung kính: " xong rồi."

      Người đàn ông ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cái, trực tiếp vào phòng tắm.

      Chốc lát sau, liền vang lên tiếng nước chảy.

      Duẫn Nặc xoay người muốn , điện thoại lại đột nhiên vang lên.

      dừng lại, ánh mắt, kìm hãm được mà nhìn tới.

      Hai chữ “ Vãn Tịch” lóe sáng màn hình đập vào mắt .

      Vãn Tịch, Vãn Tịch. . . . . .

      Hai chữ này, giống như loại phù chú, gắt gao quấn quanh đầu Duẫn Nặc, thế nào cũng thoát được.

      Rốt cục, cũng đưa tay cầm điện thoại di động lên, mở khóa, nhấn vào phím nghe:

      "Mạc, về đến đâu rồi hả ? Hu hu . . . . . Quay lại đây có được hay , cục cưng, nó vẫn đá em, đau quá, trở lại ở bên cạnh có được hay ?"

      Run rẩy. . . . . .

      Điện thoại di động liền rơi xuống mặt đất.

      Bước chân của Duẫn Nặc lảo đảo, cả người thiếu chút nữa đứng vững, ngã xuống đất ngất .

      Vãn Tịch, ta, mang thai?

      ta mang thai con của Tần Mạc?

      Tại sao?

      vốn cho là, chỉ ghét mình, mà ở bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt, cố ý để cho nhìn mà thôi.

      nghĩ tới. . . . . .

      Cho tới nay, chỉ có mình là nghĩ quá đơn giản.

      Người là Vãn Tịch, từ đầu đến cuối, cũng chỉ là Vãn Tịch.

      Vãn Tịch mang thai, vậy con của sao, tối nay, có cần cho hay ?

      Cửa phòng tắm bị mở ra, người đàn ông bước ra ngoài, thấy điện thoại rơi đất trong thoáng chốc, sắc mặt lập tức bao phủ hàn băng .

      "Ai cho đụng vào đồ của tôi?"

      sải bước tới, nhặt điện thoại di động lên, hai mắt tựa như loài Báo, sắc bén tiêu sát nhìn chằm chằm: "Lục Duẫn Nặc, muốn chết sao?"

      rụt rè đứng ở trước mặt , hèn mọn như nô tài vừa làm sai chuyện gì đó.

      Ngẩng đầu, tiến lên đón ánh mắt như lửa thiêu của : "Mạc, em. . . . . ."

      "Cút!"
      bornthisway011091xixon thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Sống lại


      Ngẩng đầu, tiến lên đón ánh mắt như lửa thiêu của : "Mạc, em. . . . . ."

      "Cút!"

      còn chưa xong, trực tiếp quát lên.

      cứng ngắc nhúc nhích, vẫn còn muốn tiếp, thế nhưng lại dùng sức lôi cánh tay của , kéo ra cửa.

      "Sau này, cho phép bước vào phòng của tôi, nghe chưa?"

      xong, liền dùng sức, trực tiếp đẩy ra.

      Sàn nhà có chút trơn, Duẫn Nặc vô ý trượt chân, bất ngờ phòng ngự , cả người trực tiếp ngã xuống cầu thang.

      ‘ Bịch bịch bịch! ’

      Sau khi lăn lộn mấy vòng, liền nằm ở sàn nhà.

      Giữa hai chân, lập tức rỉ ra máu tươi, vô cùng dọa người.

      Bụng, càng thêm đau, như bị vỡ nát ra vậy.

      cứ như thế, nằm ở dưới bậc thang, ngước mắt lên nhìn .

      , giống như Đế Vương cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình, quả quyết mạnh mẽ.

      Đối với tình cảnh của giờ phút này, cũng chỉ ngạo nghễ mà nhìn, thèm nhúc nhích chút nào.

      Lòng của , thực vỡ tan hoang.

      Hết thảy, vào thời khắc này cũng đều trở nên hư vô.

      Vào khắc tuyệt vọng nhắm mắt lại kia, Duẫn Nặc thầm quyết tâm đời sau của , nhất định có người nhất, ở đó chờ .

      Nhưng chẳng qua, đời sau, hi vọng, ông Trời đừng để cho gặp phải người đàn ông tên Tần Mạc này nữa.

      ———— Đường phân cách trọng sinh ————

      Trong phòng, bố trí cực kỳ rực rỡ hoa lệ, các cánh cửa, đều được dán chữ hỷ, * đầu, treo bức ảnh cười lớn.

      Đó là bức ảnh đặc biệt đẹp, đặc biệt tinh sảo.

      Người đàn ông rất tuấn tú, ngũ quan thâm thúy, giống như tác phẩm nghệ thuật được tạo nên từ họa sĩ tài hoa.

      Làm cho người ta vừa nhìn vào, dời mắt được.

      , cũng rất đẹp.

      rúc vào trong ngực của người đàn ông, gương mặt rạng rỡ, trong mắt, đều là thỏa mãn cùng hạnh phúc.

      Khi Duẫn Nặc mở mắt ra, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

      Ngồi dậy, ngây ngốc nhìn chữ hỷ đỏ thẫm chung quanh, nhìn bức ảnh cưới tường, kinh ngạc, lâu, cũng kịp phản ứng.

      Đây là. . . . . .

      Phòng cưới của và Tần Mạc?

      Chuyện gì xảy ra?

      phải bây giờ phải ở bệnh viện sao? Tại sao lại ở trong phòng cưới ba năm trước đây lúc cùng Tần Mạc kết hôn?

      Bên cạnh có chiếc điện thoại di động, liền tiện tay cầm lên nhìn, lập tức ngây người.

      Ngày 15 tháng 2 năm 2012.

      Năm 2012?

      Duẫn Nặc bừng tỉnh ngộ ra, chẳng lẽ . . . . . . Trùng sinh trở lại ba năm trước đây, vào ngày thứ hai khi cùng Tần Mạc kết hôn?

      Duẫn Nặc sợ hết hồn, đây là sao?

      trở lại ba năm trước đây?

      Vừa nghĩ đến đây, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra.

      đảo mắt nhìn sang, liền thấy Tần Mạc sải bước tới, nhìn rồi lạnh giọng câu: "Thay quần áo , nên gặp ba mẹ rồi."

      Cái tình cảnh này, cùng với ba năm trước đây giống nhau như đúc.

      Nếu như nhớ sai, ngày hôm qua là ngày 14 tháng 02 ngày lễ tình nhân, cũng chính là ngày kết hôn của và Tần Mạc.

      Tối hôm qua, mới vừa tiễn tất cả tân khách xong, hai người bọn họ liền trở về tân phòng.

      Vốn cho là mình trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, nghĩ đến, chỉ với câu: ‘ Nghỉ ngơi sớm chút’, rồi liền ra ngoài, cả đêm cũng trở lại.

      cách khác, tối hôm qua đêm tân hôn của hai người bọn họ, chỉ có mình trông phòng, chú rễ liền biến mất thấy tăm hơi.

      Hôm nay sáng sớm lại xuất ở đây, bất quá chính là muốn che dấu tai mắt của mọi người.

      "Tôi chuyện với đấy!"

      Thấy ngẩn người, Tần Mạc có chút vui.

      Lúc phản ứng kịp, Duẫn Nặc chết lặng gật gật đầu rồi cầm quần áo đến phòng tắm.

      sống lại, quả trở lại ba năm trước đây.

      Tốn mười mấy phút thời gian, Duẫn Nặc mới tiếp nhận được chuyện này.

      Mặc dù rất thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn vui vẻ đón nhận.

      Đón nhận?...
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay quá editor!!! Cảm ơn editor!!!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Đại tiểu thư kiêu căng ương ngạnh của Lục gia.


      Duẫn Nặc nhìn mình chằm chằm trong gương, tự hỏi?

      Đón nhận sao? muốn đón nhận sao?

      Nếu chấp nhận mà ba năm sau, nhà rách người mất, thành công ngồi lên vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị, sau đó liền phản bội , mà ngoài ý muốn mang thai con của , tiếp đến bị đích thân hủy diệt.

      Cuộc sống bi thảm như vậy, há có thể phát sinh ở người Lục Duẫn Nặc ?

      Rửa mặt xong, liền thất tỉnh táo hơn, lại hỏi bản thân mình lần nữa .

      Muốn chấp nhận? Hay là tuân theo thiên mệnh?

      Hoặc giả, ông trời còn thương xót cho , ít nhất, để cho thấy sau khi mình chấp nhận, ba năm sau cuộc sống bi thảm đến cỡ nào.

      cách khác, bây giờ, tuân theo số trời định nữa.

      "Duẫn Nặc, ở bên trong làm gì thế?"

      lúc lâu thấy ra ngoài, Tần Mạc hoàn toàn mất hết nhẫn nại.

      Duẫn Nặc nhàng nhướng mày, trị cười tiếng, thay quần áo xong liền ra khỏi phòng tắm.

      " thôi!"

      đứng ở trước mặt , cái đầu mặc dù bé, nhưng so với bất kỳ ai cũng hề thấp kém.

      Đại tiểu thư của tập đoàn Lục thị, Lục Duẫn Nặc, là người nổi tiếng kiêu căng ương ngạnh, ai bì nổi, vì muốn lấy được người đàn ông mà mình chừa thủ đoạn nào.

      Nhưng hôm nay giống như vậy, dường như ngày hôm qua còn vô cùng mãn nguyện vì thành công gả cho người đàn ông vô cùng ưu tú trước mắt này.

      Đạp giày cao gót lướt qua , tiêu sái lưu loát trước dẫn đầu.

      Tần Mạc cực kỳ ngạc nhiên, này nơi đáy mắt lúc cười sao lại có thể trong trẻo lạnh lùng đến như vậy?

      Mà bây giờ, phải kéo cánh tay của , nũng nịu quấn lấy xuống lầu gặp người nhà sao?

      Thế nào mà lại bước hết sức tiêu sái như thế?

      khó hiểu, sau đó liền theo .

      Trong phòng khách rộng lớn, bề thế , toàn là người nhà họ Lục.

      Bao gồm chủ tịch tập đoàn Lục thị, Lục Chấn Thiên và Lục phu nhân, Triệu Thục Hoa.

      Còn có ba thiếu gia của Lục gia là Lục Vân Kỳ, Lục Tiêu Triết và Lục Tử Dạ, ba người bọn họ đều là những người đàn ông độc thân hoàng kim có giá trị nhất ở thành phố A. Đứng đầu là cả Lục Vân Kỳ hơn 28 tuổi, giữ chức vụ Tổng giám đốc chấp hành của tập đoàn Lục thị.

      Tiếp đến là Lục Tiêu Triết, 26 tuổi, là tay đua xe chuyên nghiệp, từng nhiều lần đoạt chức vô địch ở League Châu Á.

      Về phần Lục Tử Dạ, 15 tuổi tiến vào làng Giải Trí, tại 23 tuổi là minh tinh nổi tiếng khắp cả Đại Giang Nam Bắc.

      nhất, chính là Lục Duẫn Nặc, năm nay mới 20 tuổi, vẫn chưa tốt nghiệp đại học, vội vàng gả cho Tần Mạc.

      Người nhà họ Lục đối với cố chấp này của cho đến bây giờ vẫn luôn là bất đắc dĩ.

      Thấy hai người từ lầu xuống, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ném tới.

      "Con phát em càng ngày càng mê người, nhìn thân hình quyến rũ của con bé, quá tiện nghi cho tiểu tử Tần Mạc kia rồi."

      Lời của Lục Tử Dạ vừa mới thốt ra liền nhận phải những ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo.

      Lục Chấn Thiên liền : " còn chuyện gì để sao?"

      "Khụ ~" che giấu ho khan tiếng, Lục Tử Dạ lúng túng cười cầu hòa.

      Lúc này Duẫn Nặc cùng Tần Mạc cũng tới, nữ giúp việc tiến lên bên cạnh đưa trà lên, ý bảo hai người họ nên kính trà cho trưởng bối.

      Đây chính là tập tục, sáng sớm hôm sau sau khi kết hôn, đều phải dâng nước trà tới hiếu kính cha mẹ.

      Tần Mạc là nhi, có cha mẹ, thậm chí còn hai bàn tay trắng, sau khi cưới Lục Duẫn Nặc, liền tới Lục gia ở rể.

      Cho nên coi như kết hôn, vẫn phải ở Lục gia, trà này, dĩ nhiên là phải hiếu kính Lục Chấn Thiên cùng Triệu Thục Hoa rồi.

      Duẫn Nặc nâng chung trà lên, cung kính đưa tới tay cha mẹ mình: "Ba mẹ, xin dùng trà."

      Vợ chồng Lục Chấn Thiên cao hứng cười tươi, vội vàng nhận lấy chung trà.

      Lục Tử Dạ ở bên cạnh cũng vội vàng : "Của đâu, của đâu, mau rót cho ly."

      Duẫn Nặc liền liếc trai cái, khinh thường đáp: "Gấp cái gì? Cứ như chưa từng được uống trà bao giờ vậy."

      Nhận lấy ly trà của Duẫn Nặc đưa tới, Lục Tử Dạ hì hì cười tiếng: "Trà gia uống ít, bất quá trà của em rể, quả là lần đầu tiên."

      Đáng tiếc, coi như là lần đầu tiên, cũng có vinh hạnh được nếm thử.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :