1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã là trung khuyển - Thập Vĩ Thố

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      ÔNG XÃ LÀ TRUNG KHUYỂN


      Tác giả: Thập Vĩ Thố

      Chuyển ngữ: Sư Tử Cưỡi Gà

      Thể loại: đại, ngọt, sủng, HE

      Số chương: 86

      Lịch post: 1 tuần 2 chương, bonus thêm nếu có thời gian

      TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG DUY NHẤT TẠI *******************


      [​IMG]


      Giới thiệu 1:

      [Danh sách những người giàu nhất mới ra lò của Trung Quốc, doanh nhân gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tổng giám đốc công ty XX – Trịnh Thâm?]

      MC: "Xin hỏi tổng giám đốc Trịnh gây dựng công ty đạt được thành tích vô cùng phi thường, có bí quyết gì ?"

      Trịnh Thâm: " chung đám tình địch chính là động lực của tôi."

      Đám tình địch: "???"

      MC: "Ý tổng giám đốc Trịnh là?"

      Trịnh Thâm: "Dám để nhóc béo đặt mông ngồi lên người."

      MC mỉm cười: "Tổng giám đốc Trịnh biết đùa, phu nhân ngài đâu có giống với miêu tả của ngài đâu, ngài vậy sợ phu nhân tức giận sao?"

      Nghe vậy, Trịnh Thâm nhàng thở dài hơi.

      "Ông đây chỉ muốn ấy luôn béo lùn mập mạp thôi!! Ai biết ấy càng ngày càng gầy, càng ngày càng đẹp!!!"

      Giới thiệu 2:

      Mỗ forum có tiêu đề ‘Xin giúp đỡ’ động kinh xuất , khiến dân mạng giận dữ!

      # sao vợ lại đẹp lên rồi hả?! #

      # luôn có người mơ ước vợ của tôi #

      # tôi nên giữ vợ thế nào #

      Dân mạng nổi giận trả lời: Trở thành tên giàu có !

      Sau đó - - - -

      Tên giàu có Trịnh Thâm: Cảm ơn năm đó dân mạng web forum X trợ giúp.

      Dân mạng: _:)_" ∠)_

      ----

      Đầu quả tim bảo vệ nhiều năm, cuối cùng nụ hoa cũng sắp nở.

      "Em cảm thấy, là gì của em?" Lòng bàn tay Trịnh Thâm đổ mồ hôi, biểu cảm vừa nghiêm túc vừa bất an.

      "{Ưu Nhạc Mỹ} [1]?"

      [1] Ưu Nhạc Mỹ: là sản phẩm trà sữa của Xizhilang, người tiêu dùng chủ yếu là nữ sinh viên đại học.

      "Miêu Miêu! Nghiêm túc!"

      " trai?"

      Trịnh đại tổng giám đốc quýnh lên: "Sao lại là trai hả?! Đâu có cùng cha mẹ đâu chứ."

      Thấy vô tội nháy mắt vài cái, ngẫm nghĩ, giọng nhàng hướng dẫn chút:

      "Có phải nên thăng lên chút, thăng lên ~ "

      nhìn chằm chằm môi , nhộn nhạo.

      Miêu Miêu chớp mắt, môi khẽ nhấp nháy: "Chú?"

      ----

      Con đường chiều vợ của trung khuyển phúc hắc, sách lại có tên là 《Luôn có người mơ ước vợ của tôi 》, đống nam phụ, nam chính phải ghen chính là ghen dọc đường!

      Ngọt sủng ngốc nghếch, nhảy hố cẩn thận.

      Nội dung: Văn tình cảm ngọt ngào chuyên nhất

      Từ khóa: Nhân vật chính: Miêu Miêu ┃ phối hợp diễn: Trịnh Thâm vân vân ┃ cái khác: Sủng sủng sủng!

      Giải thích ngắn gọn:

      Cha mẹ đều mất, nhóc béo Miêu Miêu bị ép buộc kết hôn, từ Trịnh Thâm thầm mến luôn trù tính muốn ‘hốt’ Miêu Miêu. Nam chính vừa làm vừa nuôi Miêu Miêu học, nữ chính từ sau khi giảm béo trở thành đại mỹ nhân phong hoa tuyệt đại. Trịnh Thâm vừa nỗ lực kiếm tiền vừa hừng hực ý chí chiến đấu so dũng khí với tình địch, cuối cùng nghiệp thành công, ôm được người đẹp về. Văn thoải mái khôi hài, cảm tình nam nữ chính kiên định, phối hợp diễn sinh động thú vị, mỗi nhân vật đều có cá tính riêng. Tận lực rải đường phèn, tình tiết trầm bổng nhấp nhô, đồng thời, tràn ngập tình ngọt ngấy, đọc đến thoải mái ấm áp.

      *trung khuyển: Trung thành với đối phương, rất nuông chiều người
      Hale205 thích bài này.

    2. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 1: Miêu Miêu

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Mùa đông khắc nghiệt, tỉnh H ở khu phía bắc, bên ngoài người bình thường nào có thể chịu được.

      Trịnh Thâm lại hề thấy lạnh, nằm sấp ở đầu tường, áo bành tô quân đoàn ở trước ngực bị tuyết đất thấm ướt rồi. đầu, bả vai, lưng, từng mảng lớn tuyết trắng phủ kín .

      Chỉ cần có thể nhìn thấy trong lòng , lửa nóng toát ra từ lồng ngực chợt xua tan cái giá rét bên ngoài.

      Bên trong có người đàn bà hùng hùng hổ hổ, nghe lắm, nhưng hiển nhiên phải lời gì hay, đôi mắt Trịnh Thâm sắc nhọn, bên trong đều là khói mù.

      đến năm phút, mập mạp, có mái tóc dài được buộc lên. Ăn mặc dơ bẩn, ràng mặc cái áo bông cũ nát của đàn ông, bưng thau quần áo lớn, gian nan ra.

      Khi xuống bậc thềm lảo đảo cái, suýt nữa ngã sấp xuống, Trịnh Thâm theo bản năng chuyển động, máu người như muốn rơi xuống, rồi sau đó đối phương đứng vững, lại rụt trở về, tiếp tục núp trong bóng đêm, như con sói.

      Trong sân này bưng thau đến căn phòng khác.

      phải phơi quần áo.

      Đây là những gì mà năm nay nghiên cứu được, mỗi tuần, đều giặt sạch quần áo của cả nhà, rồi sau đó đến phòng khác phơi lên.

      Vì vào mùa đông. . . Phơi ở bên ngoài đông thành khối băng, nhưng ai thích phơi quần áo ướt nhẹp trong nhà mình cả.

      Mà vào đông, luôn phải ở cùng với quần áo ướt, trong căn phòng hẹp kia.

      Đôi tay ấy của , sưng lên như cà rốt.

      Hàm răng Trịnh Thâm cắn chặt, nhà này có mắt! Sớm muộn gì cũng giết chết hết cả đám bọn họ!

      Đợi khi cửa phòng kia đóng chặt, tắt đèn, Trịnh Thâm mới nhảy khỏi đầu tường rời .

      Nhờ cơ thể khỏe mạnh, cho dù bây giờ tuyết đường đến đầu gối, nhưng vẫn có thể linh hoạt trở về.

      ...

      Thang gia thôn hầu như đều mang họ Thang, mấy nhà họ khác hiếm khi tụ hợp.

      Nhà Trịnh Thâm có rất nhiều thế hệ đều ở thôn này, ba mẹ sớm, ông nội bà nội nuôi đến mười tám tuổi rồi cũng mất, cho nên đến lớp 11 bỏ học, giúp người ta làm việc vặt, hoặc ra ngoài đầu cơ trục lợi kiếm chút tiền.

      Người khác chỉ thấy ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới, đều muốn bắt nạt , nhưng vì người cao ngựa lớn, ai dám chọc .

      Còn có gia đình mang họ khác chính là gia đình của Miêu Miêu vừa rồi, ba là người phương nam, da mịn thịt mềm, xuống nông thôn dạy học, theo ông nội , lúc đó toàn bộ thôn đều nhốn nháo.

      Sau này ông kết hôn với em Thang Thành, năm thứ hai có Miêu Miêu. Bọn họ rất thương đứa con này, muốn gì có đó, nên từ Miêu Miêu rất béo.

      Sau đó bị bệnh dùng thêm chút kích thích gì đó, càng tròn phúng phính.

      Ở trong mắt Trịnh Thâm, Miêu Miêu là xinh đẹp nhất đời, khuôn mặt tròn phúng phính, cười rộ lên khá giống quả táo, đường vừa đong vừa đưa, làm trong lòng người ta mềm muốn lún.

      Năm trước phía sau núi đất lỡ, vợ chồng nhà họ Miêu còn ai, bỏ lại mười bảy tuổi mới học cấp ba này, đương nhiên Thang Thành trở thành người giám hộ của .

      Tất cả mọi người biết, ông ta vì tài sản của nhà họ Miêu mới tiếp nhận Miêu Miêu, nhưng người ta mang danh là cậu hẳn hoi, nên mới có tư cách nhận về.

      Thành tích Miêu Miêu rất tốt, nghe thành tích tốt nhất trong huyện, Thang Thành nuôi nổi, bảo bỏ học trở về.

      Tối hôm đó, Trịnh Thâm trèo tường vào nhà họ Thang, ở ngoài phòng của Miêu Miêu, nghe khóc cả buổi tối.

      Ngày thứ hai, lúc Thang Thành xuống núi, bị con chó điên cắn, con trai bảo bối của ông ta, cũng bị côn đồ đánh.

      Miêu Miêu khổ sở ở nhà họ Thang hơn năm, mấy ngày hôm trước đầy 18, Thang Thành cho xem mắt. Điều kiện chỉ có , lễ hỏi phải nhiều.

      Ngày hôm qua có người đến xem mắt, là ở trong trấn, mở lễ hỏi ra, cả nhà họ Thang đều tương đối kích động, trừ Miêu Miêu.

      Tên này ràng hài lòng với Miêu Miêu lắm, nhưng thấy trắng trắng non mềm, vẫn hỏi: "Có thể giảm béo ?"

      Miêu Miêu : " thể, trời sinh, gầy được."

      Chuyện này cứ thất bại như vậy, cho nên tối hôm qua vợ Thang Thành mắng nhiếc cả đêm, Trịnh Thâm có thể suy đoán, tối hôm qua chắc chắn Miêu Miêu được ăn cơm.

      Khẽ cắn môi, Miêu Miêu, nhịn vài ngày nữa ổn thôi!

      ...

      Lại qua hai ngày, tên què ở thôn cách vách đến cầu hôn, gã chê Miêu Miêu béo, chỉ cần có thể sinh con là được.

      "Sáu vạn quá nhiều, các người muốn kết thân à?"

      "Cái này xác định rồi, lục lục đại thuận, cao như thế nhưng được hoàng hoa khuê nữ [1]!"

      [1] hoàng hoa khuê nữ: ví với thiếu nữ còn trong trắng, chưa kết hôn.

      Tên què nhìn nhìn Miêu Miêu, khẽ cắn môi: "Vậy cứ định như thế !"

      " thành vấn đề! yên tâm, nhất định trang điểm cho Miêu Miêu đẹp!"

      Miêu Miêu yên tĩnh đứng bên cạnh nghe bọn họ chuyện, nghe bọn họ như thương lượng giá heo vậy, tên què kiêng nể gì đặt ánh mắt lên thân thể , lướt nhìn từ xuống dưới.

      Cúi đầu, nắm chặt tay.

      Tên què khập khiễng chậm rãi vào nhà, miệng ngâm nga có vẻ đứng đắn, ngồi đợi ở nhà họ Thang lát, lúc gã về đến nhà trời tối rồi.

      Còn chưa bật đèn, có thứ gì đó lạnh như băng kề cổ gã, nhờ ánh sáng mờ tối từ bên ngoài, thấy đây là con dao phay.

      "Á - - "

      "Câm miệng!" Giọng hung ác, tên què sợ tới mức dám lên tiếng.

      "Tha mạng! Mày! Mày là ai! Giết. . . người. . . Giết người là phạm..." Gã bị dọa đến mức phát run.

      "Ngày mai với nhà họ Thang, mày chỉ cho nửa lễ hỏi, bằng !" tay dùng sức cái, tên què suýt nữa ngồi phịch xuống đất.

      "Nhưng mà..."

      Trịnh Thâm kéo tay gã đặt lên bàn, nhét khăn lông vào miệng gã, giơ dao lên, hung hăng băm xuống!

      "Ưm - - "

      Đối phương kêu thảm thiết, nửa người dưới bị hù dọa đến mức ướt nhẹp, rồi sau đó mới phát , dao kia đâm xuống bàn, sát tay gã.

      "Phụ nữ đời này có rất nhiều, nhưng mạng chỉ có cái, mày xem cái nào quan trọng hơn? Nếu mày nghe theo tao, sớm muộn gì tao cũng làm thịt mày!"

      Tên què vội gật đầu, đối phương nới lỏng gã ra, xách dao ra ngoài.

      Chỉ để lại mình tên què, cả người mồ hôi lạnh ngồi bệt dưới đất.

      ...

      Chỉ cho nửa lễ hỏi?!

      "Có đạo lý này à?! Dựa vào cái gì? Khuê nữ của tôi lớn thế này, biết xấu hổ?!"

      Tối hôm qua tên què bị dọa khiếp đảm kia trở lại, cười lạnh với người đàn bà nhà họ Thang tiếng: "Khuê nữ nhà các người béo như vậy có mấy người muốn cưới? Tôi cho nửa là nhiều rồi!"

      "Sao có thể thay đổi bất thường." Thang Thành rút thuốc phiện miệng ra, cau mày .

      Người đàn bà họ Thang cũng tức: " muốn cưới cút cút cút!"

      Lễ hỏi như thế mà muốn chiếm được chưa chồng à? Nằm mơ!

      "Xí!"

      Tên què rồi, người đàn bà này chuyển qua nhéo lỗ tai Miêu Miêu: "Mày là cái con chết tiệt! Béo thành như vậy, đáng đời gả ra được!"

      Miêu Miêu choáng váng trận, đây là lý do tại sao luôn trốn thoát.

      Cơ thể xong, hộ khẩu trong tay nhà họ Thang, lại có chứng minh nhân dân, nửa bước khó .

      ...

      Lại qua hai ngày, con trai học sơ trung của Thang Thành, té sông rồi.

      Vợ chồng Thang Thành khóc lóc, theo đứa con trai duy nhất, vội vàng lao đến bệnh viện, gần đây trời ấm, băng vỡ trong sông, rớt xuống chính là bỏ mạng!

      Đến bệnh viện, trong lúc cấp cứu, Trịnh Thâm và con trai thôn trưởng luôn đứng bên ngoài.

      Mọi người vừa đến vây quanh bọn họ, vợ Thang Thành nhào đến: "Bằng Phi nhà tôi thế nào rồi?!"

      Khóc sướt mướt, ánh mắt nhìn Trịnh Thâm có vài phần chất vấn.

      "Chị Thang Thành, Bằng Phi nó cứ muốn so tài trượt băng với bạn học, ai ngờ có khối băng tan, rớt xuống, may mắn cậu em Trịnh Thâm ở đây, nếu ..."

      Lúc này mọi người mới chú ý đến tay còn cầm quần áo, Thang Thành vội vã : "Cảm ơn cháu Thâm nhé!"

      Lúc này bác sĩ ra: "Tình hình của bệnh nhân ổn lắm, cần phải nằm viện quan sát, nộp tiền giải phẫu , vẫn còn thiếu đấy."

      "Sao phải phẫu thuật chứ?"

      "Mạch máu bị đông lạnh, bộ phận trong cơ thể cũng quá tốt, đóng phí trước , đêm nay tôi chi tiết cho các người biết."

      Đầu năm nay sợ nhất là có bệnh nặng bệnh gì, viện phí rẻ, Thang Thành ra ngoài hồi lâu mới trở về, mặt trầm xuống.
      Chương 2: Làm mai

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Tiền thuốc men rẻ.

      Nhà họ Thang cũng phải lấy ra, dù sao hai năm trước nhà họ Miêu để lại ít, nhà mình thu vào.

      Nhưng sang năm Thang Bằng Phi lên cấp 3, thành tích của nó chỉ có thể mua được chỗ ở trường trung học, cho nên còn phải chuẩn bị ít tiền.

      Hơn nữa nhà họ Thang cũng chuẩn bị chuyển nhà mới, cứ như vậy, càng nan giải.

      "Ai ôi này! Cái thằng chết bầm nào mang con tôi đến mặt sông, tôi muốn biết, để yên cho nó!"

      Vợ Thang Thành khóc lóc nỉ non, con trai bị thương nên bà ta khổ sở, tốn nhiều tiền như vậy bà ta càng khổ hơn.

      Nhìn người xem bốn phía, ý tứ cúng hai đồng rồi mới được , Trịnh Thâm giữ lại.

      "Cậu em Trịnh, cậu còn có việc gì sao?"

      Trịnh Thâm liếc nhìn Thang Thành cái: "Cánh tay bị băng đâm bị thương, phải bôi thuốc."

      "Cậu em Trịnh là người tốt đấy!" Vợ Thang Thành sợ đòi tiền, câu đánh gãy, hiển nhiên, bà ta quên là ai nhảy xuống sông cứu con trai bà ta.

      Trịnh Thâm cũng gì, chậm rãi ra ngoài.

      "Thằng cha nó, bị làm sao vậy!"

      Phòng bệnh được hút thuốc, Thang Thành cau mày tắt điếu thuốc: "Sao tôi biết được?"

      "Nếu ... Ông gả đứa cháu béo kia của ông cho thằng què ?"

      Thang Thành chuyện, xem như đồng ý rồi.

      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, vợ Thang chuẩn bị về thôn chuyện với tên què, vừa mở cửa, thấy Trịnh Thâm cầm theo túi đứng bên ngoài.

      "Sao cậu em Trịnh lại ở đây?" Bà ta nghi hoặc nhìn , mang theo chút phòng bị, Trịnh Thâm này có tiếng giang hồ, bình thường nghiêm mặt, nhưng rất dọa người.

      "Tôi đến cầu hôn."

      "Hả?"

      Trịnh Thâm đến, đưa túi cho Thang Thành, : "Tôi cũng trưởng thành rồi, nên cưới vợ, nghe nhà các người gả khuê nữ, tôi đến cầu hôn."

      "Này..." Thang Thành hơi đồng ý, Trịnh Thâm là tên dơ bẩn độc thân, thể chọc vào, sau này nếu kết thân bất thành, ngược lại kết thù ...

      "Cậu đưa bao nhiêu tiền lễ?" Vợ Thang Thành mở to hai mắt, phàm có người đến hỏi Miêu Miêu, câu đầu tiên của bà ta đều như vậy.

      "Hai vạn."

      Vợ Thang Thành bĩu môi, muốn từ chối, Trịnh Thâm nhanh chậm : "Thêm căn nhà họ Trịnh mà tôi sở hữu nữa."

      Nhà ở núi đáng giá, cộng lại nhiều nhất là hai vạn, nhưng lại bán ra được. Nếu như là trước kia, chắc chắn bà ta đồng ý.

      Nhưng tên què cũng chỉ cho ba vạn tiền mặt, còn biết có đổi ý hay , vợ Thang Thành cũng hơi rối rắm rồi.

      "Chú, vào mùa đông thế này mà tôi nhảy xuống sông cứu Bằng Phi, tay bị thương thành như vậy, còn chưa tính tiền thuốc đâu."

      Thang Thành ngừng chút, Trịnh Thâm và tên què ông ta thiên về tên què hơn, nhưng ép Trịnh Thâm được, sau này...

      "Cậu đưa nhà cho chúng tôi, vậy cậu ở đâu?"

      " ra ngoài làm công, nghe nội thành dễ tìm vợ, cho nên trước khi cưới đứa."

      Thang Thành chẹp chẹp miệng, vẫn còn rối rắm.

      "Vậy ! Quyết định như thế!" Vợ ông ta vỗ bàn quyết định rồi.

      "Khi nào đưa tiền?"

      "Các người đưa hộ khẩu của Miêu Miêu đây, tôi đưa tiền cho các người, sau đó ra chỗ thôn trưởng công chứng, rồi tôi đưa nhà cho mấy người!"

      Chuyện này định như vậy rồi, vợ Thang Thành túc trực ở bệnh viện, Thang Thành mang theo Trịnh Thâm xử lý mấy việc đó.

      Chuyện này lên kế hoạch rất lâu, ở chỗ quản lý hộ khẩu cũng có vài thằng em, hôm đó tiến hành, trong ngày đó cũng dời hộ khẩu ra rồi. Miêu Miêu mới mười tám, còn chưa thể nhập vào hộ khẩu của Trịnh Thâm.

      Tay cầm quyền sổ màu hồng hơi run, giống như hôn thú, luôn tâm tâm niệm niệm đây rồi.

      Thang Thành cầm tiền, trong lòng cũng thoải mái, lại tìm thôn trưởng, gọi vài nhân chứng, rồi ‘gả’ Miêu Miêu cho Trịnh Thâm như vậy.

      Mà nhân chuyện này, nữ chính thừa dịp trong nhà có ai, lén giấu sách của ba.

      Sách của ba đều bị bán rồi, chỉ còn lại quyển, bên trong gọn gàng viết ‘Miêu Tranh’.

      Đây là thứ duy nhất giúp gắng gượng, muốn nhìn thấy thế giới phồn hoa bên ngoài theo như ba .

      Cửa chính đột nhiên có tiếng chuyện, Miêu Miêu giấu kỹ sách xong, nghe thấy "Miêu Miêu!"

      Giọng của Thang Thành, Miêu Miêu thở dài nhõm hơi, vội vàng ra ngoài.

      Bên cạnh cậu của còn có chàng trai đứng, rất cao lớn, Trịnh Thâm?

      nhận ra, còn nhớ ba mẹ bị chôn vùi, chính người này liều mạng đào ra.

      "Miêu Miêu, đây là chồng tương lai của con."

      Miêu Miêu nghe như sấm sét giữa trời quang, hai cái đám trước, cuối cùng đều thành công, làm giảm xóc. Nhưng vừa rồi người này là chồng, e là ...

      "Cậu đưa hộ khẩu cho cậu ta, con với nó sống với nhau tốt ."

      Hai tay Miêu Miêu sít lại, hàm răng cắn chặt, Trịnh Thâm đau lòng.

      "Chú, tôi có thể hai câu với Miêu Miêu ?"

      " ."

      Thang Thành ra ngoài, Trịnh Thâm bước bước đến chỗ Miêu Miêu, đối phương bỗng lui về phía sau.

      Chợt bật cười.

      nhớ khoảnh khắc đầu tiên khi Miêu Miêu khắc sâu vào lòng .

      Ba mẹ mới vừa mất, ông bà nội vô cùng bi thương, có lòng quản , hai năm đó vừa đói vừa no, vô cùng gầy .

      Tiểu học năm thứ ba, bọn năm thứ hai đều khi dễ , cao hơn , cường tráng hơn .

      Đè vào đất đánh, đủ sức đánh trả.

      Miêu Miêu mới học tiểu học năm nhất, trắng trắng non mềm, hơi béo, hai mắt vụt sáng, chỉ làm người ta muốn ‘bắt nạt’ .

      Mấy tên đó nhìn thấy vị lớn tướng thông minh ngoan ngoãn này trở về, đương nhiên buông ra, chạy đến ngăn cản ấy.

      biết gì đó, thằng nhóc vừa đánh kéo Miêu Miêu , nhưng bị đẩy ngã, rồi sau đó thở phì phì nghiêm mặt, đặt mông ngồi lên người thằng nhóc đó.

      tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.

      Khi đó Trịnh Thâm cảm thấy béo rất tốt, cũng càng chú ý đến nhóc béo này, càng nhìn càng thích.

      liều mạng ăn, muốn béo lên, ngờ cuối cùng chỉ càng ngày càng cao, béo lên được.

      Lúc này ánh mắt , bướng bỉnh và phẫn nộ, vô cùng giống ánh mắt của thằng nhóc lúc ấy bị ngồi lên. Đột nhiên trong lòng Trịnh Thâm hơi ngứa ngáy, nghĩ xem có phải cũng đẩy ngã , rồi sau đó ngồi lên ?

      lại tiến về phía trước bước, dáng người cao lớn bao phủ Miêu Miêu, càng sợ hãi lui về phía sau bước.

      "Miêu Miêu, theo , cho em tiếp tục học."

      Miêu Miêu mở mắt, gắt gao nhìn chằm chằm, chàng trai khẳng định gật đầu.

      "Theo , em còn phải ở lại đây nữa."

      Bàn tay kia của mở rộng duỗi ra, Miêu Miêu nghĩ, nếu tệ còn có thể tồi tệ hơn bây giờ sao?

      "Được..."

      Đồng ý, nhưng duỗi tay ra, chàng phen bắt được bàn tay bé lạnh như băng để ở bên của , bề mặt tràn đầy vết nứt.

      Ấm áp truyền đến, Miêu Miêu hơi sững sờ, ba mất, còn cảm nhận được ấm áp như thế này nữa rồi.

      Thang Thành thấy bọn họ tay cầm tay ra, thoáng kinh ngạc, rồi sau đó cười hỏi: "Khi nào ?"

      "Bây giờ."

      "Nhanh vậy sao?" Giọng Thang Thành đột nhiên dẫn theo hai phần phiền muộn, Miêu Miêu lớn lên càng giống ba , cho nên nhìn Thang Thành hiếm khi nhớ đến đưa em mình thương kia.

      biết trong lòng trào ra cảm xúc gì, ông ta : "Hãy đối xử với nó tốt..."
      Hale205 thích bài này.

    3. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 3: Rửa chân

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Thang Thành vừa dứt lời, Trịnh Thâm cũng cảm giác được trong tay mình hơi cứng đờ, cúi đầu.

      nhàng cọ xát mu bàn tay chút, mang ra khỏi cảm xúc bi thương, rồi sau đó cười lạnh tiếng quay đầu lại.

      "Tôi là chồng của ấy, đương nhiên phải đối xử tốt với ấy rồi, tốt hơn số loại 'cậu ruột', biết có gặp báo ứng đây."

      Trước mắt Thang Thành bất ổn, dựa vào cửa, năm nay chẳng phải chưa từng có áy náy, chẳng qua vừa mới dâng lên, bị đủ loại chuyện khác bao phủ...

      Trịnh Thâm xong nhàng kéo tay Miêu Miêu, giọng khàn khàn dịu dàng: "Chúng ta thôi."

      Miêu Miêu gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, tránh khỏi , chạy vào.

      Trịnh Thâm sửng sốt, chỉ thấy Miêu Miêu lại chạy ra, cầm quyển sách tay, đồ đạc của , chỉ còn cái này thôi.

      Hốc mắt Trịnh Thâm chua xót, lại nắm chặt , chậm rãi ra khỏi thôn.

      Thang Thành cứ nhìn theo bóng lưng càng ngày càng xa của bọn họ, rồi sau đó ngồi xổm xuống, run rẩy bắt đầu lấy thuốc lá ra, rút điếu hút đến khi mặt trời xuống núi.

      Trịnh Thâm kéo Miêu Miêu, trong lòng càng ấm áp, nhà trong thôn này, tuyệt cảm thấy quá luyến tiếc, hạnh phúc nắm trong tay mới là , nhớ lại chuyện khác, tất cả đều là an ủi trong trái tim.

      Về phần sau này nếu quả có cơ hội trở về, đồ đạc của , muốn lấy lại cũng khá dễ dàng.

      Về phần nhà họ Thang, ha, tiền của Trịnh Thâm tôi dễ cầm vậy sao?

      Miêu Miêu bị nắm như vậy, trong lòng ôm chặt sách, môi mím thành đường thẳng. Đối với , tương lai, rất mờ mịt.

      Hai người đều quay đầu, rất xa, Trịnh Thâm đột nhiên cất tiếng: "Miêu Miêu, chân mỏi ? cõng em nha."

      Thân thể Miêu Miêu rất béo, nên đường khá mệt, cho dù Trịnh Thâm thả chậm cước bộ, chóp mũi vẫn đổ mồ hôi rồi.

      Nhanh chóng lắc đầu, béo thành dáng vẻ thế nào, chính biết , làm sao có thể để người khác cõng ?

      Trịnh Thâm thở dài, Miêu Miêu vẫn quá phòng bị , nhất định phải nuôi trắng trẻo mập mạp, dỡ xuống phòng bị với !

      Ánh sáng chiều tà kéo dài bóng của hai người họ, cao thấp, béo mập tráng kiện, như cha và con , hoặc như em, chậm rãi về phía chân trời.

      ...

      "Chúng ta tìm chỗ trọ, chuyến xe lửa là sáu giờ sáng ngày mai."

      đến chỗ trọ, tay Miêu Miêu ràng hơi rụt chút, sao Trịnh Thâm thể nhận ra, chỉ đành thở dài.

      Nơi này cách nhà ga xa, điều kiện còn tạm, giá cũng tương đối, Trịnh Thâm tổng cộng có bốn vạn, cho nhà họ Thang hai vạn, chỉ còn lại hai vạn thôi.

      cầm khoản tiền này dẫn theo Miêu Miêu, đây là số tiền duy nhất trước khi tìm được việc làm, còn bao gồm chỗ ở, cả việc đến trường của Miêu Miêu nữa.

      Loại nhà trọ này Miêu Miêu cũng từng ở lần, năm đó Miêu Tranh dẫn ra ngoài chơi, quá muộn còn xe, nên đưa đến nhà trọ, khi đó nhìn thấy cái gì cũng đều tràn đầy kinh ngạc.

      Mà lúc này đây trừ nỗi nhớ về ba ra, Miêu Miêu càng phòng bị hơn.

      Cảm giác tồn tại của người đàn ông cao lớn này quá mạnh mẽ, quanh phòng, cảm giác áp bách mãnh liệt đập vào mặt, Miêu Miêu cố gắng hạ thấp tồn tại của bản thân.

      Trịnh Thâm thu dọn xong, thấy Miêu Miêu gì, cười với : "Mệt hả, múc nước rửa mặt cho em nhé, rửa sạch rồi mau ngủ."

      Miêu Miêu gật đầu, căn phòng đôi này hề khiến tháo bỏ đề phòng, ánh mắt đặt người Trịnh Thâm, đối phương hề để ý, bưng thau nước ra, đặt trước mặt , lại cầm dép lê, khăn lông.

      "Miêu Miêu, mau rửa sạch ."

      Được người ‘phục vụ’ làm có cảm giác rất quái dị, thân hình mập mạp xê dịch về sau chút, tay cởi bỏ đôi giày vải, lúc kéo vớ xuống theo bản năng phát ra tiếng ‘xuy’.

      Trịnh Thâm luôn chú ý đến nên lập tức ngồi xổm xuống: "Chân bị phồng rộp à?"

      Miêu Miêu gật đầu.

      Trịnh Thâm vươn tay, Miêu Miêu chưa chuẩn bị, chân bị cầm, lại muốn thu về nhưng kéo thế nào cũng nhúc nhích được.

      "Tự tôi..."

      "Đừng nhúc nhích."

      Giọng Trịnh Thâm rất tức giận, đồng thời cũng khổ sở, cam nguyện nhịn đau đường cũng ra, có thể biết thất vọng nhường nào.

      Chân rất rất lạnh, đôi giày này tốt, trời băng đất tuyết như vậy, hầu như băng. giờ đến nhà trọ, dù có hơi ấm nhưng vẫn chưa ấm lại.

      nhàng cởi vớ ra mới phát vẻ nghiêm trọng, chân cũng bị nứt da, hôm nay lại phồng sưng mủ, vớ dính vào, vừa động kéo rách da.

      Chân của ngắn, trong nháy mắt nắm lấy, cảm giác ngón tay đều có thể lõm vào, như kẹo đường mẹ mua trong trí nhớ, cầm nào cầm, nỡ ăn hết.

      nhàng kéo vớ chút, Miêu Miêu đau hơi rụt chân, rất mập, mỡ toàn thân đều đè xuống đôi chân lạnh cóng, chồng chất vết thương này.

      Trịnh Thâm đen mặt tản ra áp suất thấp, Miêu Miêu muốn tự mình làm, nhưng cuối cùng cũng dám thành lời.

      vất vả cởi xong vớ, để chân trong nước ấm, xúc cảm thoải mái và cảm giác đau đớn ở miệng vết thương kích thích, khiến Miêu Miêu theo bản năng cuộn ngón chân lại chút.

      Trịnh Thâm cứng đờ, lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt to ngập nước kia của .

      Ho khan tiếng, lau sạch chân , đưa dép lê cho mang vào, : "Nhanh rửa mặt ."

      Bên ngoài mảng lớn tuyết đọng mặt đất, trời đông tuyết phủ vô cùng rét lạnh khiến cho đêm tối hề có chút sinh khí nào. Thấy chàng nhắm nghiền mắt nằm cái giường, có vậy mới dè dặt cẩn trọng nằm xuống cái giường khác, cởi áo khoác.

      Thẳng đến khi bên cạnh truyền đến tiếng ngáy ngủ, mới nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc mộng.

      Trong phút chốc chàng trai bên cạnh mở to mắt, xốc chăn lên, xuống giường, đắp kín chăn cho , ngồi xổm giường , nháy mắt nhìn .

      Miêu Miêu, sau này mỗi buổi tối, đều để em an tâm ngủ.

      Đương nhiên, hứa hẹn này may mắn ai nghe thấy, cũng biết tương lai là ai quấn quít lấy Miêu Miêu, để được ngủ ngon giấc? Mặt bị vỗ bốp bốp cũng ai biết luôn.

      ...

      chậm rãi mở to mắt, đột nhiên ngồi dậy, nơi chốn xa lạ làm sửng sốt.

      Rồi sau đó nhàng thở ra, rời khỏi nhà họ Thang, cần sáng sớm phải thức dậy nấu cơm, quét tuyết nữa.

      Con mắt xoay khắp phòng, nhìn thấy Trịnh Thâm, nghi hoặc xuống giường, thấy nữa?

      Nghĩ vậy, cửa chợt mở, mang bánh bao mì sợi vào, vừa thấy cười: "Đến đây, ăn chút gì , ăn xong phải quá giang xe rồi."

      ...

      Từ nhà trọ ra ngoài, bên ngoài có người ngừng quét tuyết đường, nhưng tuyết này bay tán loạn lại nhanh chóng rơi mặt đất, lại kết thành băng, cậu bé con trượt qua trượt lại bề mặt.

      Trịnh Thâm đeo túi qua bên phải, khom người xuống trước mặt Miêu Miêu.

      " , tôi. . . Tôi..."

      " nhanh kịp xe lửa đâu đấy."

      Dứt lời, tay Miêu Miêu run rẩy nằm sấp lên, Trịnh Thâm còn cân nhắc chút, : "Như vậy vừa tầm!"

      Mặt Miêu Miêu đỏ lên, mặt chôn vào lưng , mập như thế, sao có thể vừa tầm chứ?

      Đây là lần đầu tiên muốn giảm béo, vốn thấp lùn, còn béo như vậy, nhất định rất làm người ta ưa thích.

      So với người phương bắc Miêu Tranh cao, nhưng cũng thấp, mẹ Miêu Miêu càng cao hơn, đến lượt Miêu Miêu, cứ như bị đột biến gene vậy.

      thấy Trịnh Thâm lau mồ hôi sườn mặt, bóp nắm tay, phải giảm béo!

      Nhà ga người đến người , còn có vài ngày nữa mừng năm mới, trong đám người chen chúc thể động đậy.

      "Em chờ ở đây, lấy vé."

      Miêu Miêu gật đầu, hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, chỉ có thể dựa vào ‘người quen’ duy nhất này thôi.

      Trịnh Thâm nhanh chóng hòa vào biển người, đợi hồi lâu, Miêu Miêu kiễng chân nhìn, lộ ra khuôn mặt luôn cúi thấp nhiều năm của , mắt to ngập nước cũng bị gương mặt mập mạp che giấu, cho dù béo như vậy, cũng có hai phần tư sắc, có thể tưởng tượng, nếu gầy xuống, phong hoa tuyệt đại thế nào.

      ngừng có người vọt qua bên cạnh , người đột nhiên đụng vào, Miêu Miêu lui bước mới đứng vững, người phụ nữ này ngã thẳng xuống đất.

      "Ôi này, làm gì thế?!" Kẻ ác cáo trạng trước.

      "Ê! Cái con béo này làm gì vợ tao thế?!" Người đàn ông bên cạnh nâng người phụ nữ đó dậy, hung ác trừng mắt với Miêu Miêu, bộ muốn nhào lên.
      Hale205 thích bài này.

    4. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 4: Xe lửa

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Ở nhà họ Thang năm khiến cho Miêu Miêu muốn giải thích, bởi vì biết giải thích cũng vô dụng.

      Cố gắng mím môi, gã đàn ông kia còn tức điên lảm nhảm.

      "Là do bà ấy đụng vào!"

      Miêu Miêu đột nhiên lên tiếng, tròng mắt trợn tròn, ra khỏi nhà họ Thang, hộ khẩu của độc lập rồi! có ‘người giám hộ’ danh nghĩa nữa rồi!

      "Má! Con béo, mày còn cãi?! Mày có tin ..."

      "Rầm!"

      "Á! Ông xã!"

      quyền này của Trịnh Thâm thẳng tay đánh người kia đo đất, ánh mắt hung ác, cách áo khoác dày, cũng có thể cảm giác được độ cong cơ bắp mạnh mẽ của .

      Người đàn ông dưới đất nhất thời quéo lại, Trịnh Thâm đứng lên, lạnh lùng đảo qua người đàn bà đỡ gã ta, đối phương run lên.

      quay đầu nhìn về phía Miêu Miêu, vươn tay ra, lại thu về: "Em sao chứ."

      Miêu Miêu lắc đầu, Trịnh Thâm chỉ bên trái: "Chúng ta thôi, sắp kiểm vé rồi."

      Chen lấn cực kỳ hung hãn, may mắn Miêu Miêu có Trịnh Thâm che chở, còn chưa đến nỗi. được bảo vệ trong khuỷu tay, chen chúc đều ở bên ngoài.

      Ánh mắt chua chát, sau ba, đây chính là đôi cánh tay mạnh mẽ nhất rồi.

      Rất giống ba .

      Miêu Miêu rất mập, lối cũng chỉ đủ cho mình qua, Trịnh Thâm đành phải nắm tay , mở đường ở phía trước cho .

      Mặc dù vợ Thang chửi rủa thế nào, Miêu Miêu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện giảm béo, nhưng ở cùng Trịnh Thâm chỉ mới ngắn ngủn ngày, nhiều lần dâng lên ý nghĩ phải giảm béo.

      (Trịnh Thâm: ... Má nó chứ)

      Chen lách qua lối chật chội, rốt cuộc Trịnh Thâm dẫn đến chỗ ngồi. Đây là chỗ ngồi mà mua vé, chỉ bỏ tiền mua chỗ cho Miêu Miêu.

      Đến lúc phát người phụ nữ ngồi ở đằng kia, Trịnh Thâm nhăn mi, cố kiềm chế : "Đứng lên, đây là chỗ ngồi của chúng tôi."

      Người phụ nữ còn nghịch di động, nâng mặt lên, khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp, vừa thấy Trịnh Thâm dũng mãnh vẻ mặt sửng sốt.

      Ghét bỏ nhìn Miêu Miêu, nháy mắt mấy cái với Trịnh Thâm: " đẹp trai, nhường em ngồi lát, em còn trạm nữa thôi."

      ta trang điểm rất đậm, là mỹ nữ, giọng điệu nũng nịu ỏn ẻn.

      Mày Trịnh Thâm nhíu càng nhanh: "Đây là chỗ ngồi của vợ tôi."

      "Ngồi lát thôi, ấy to lớn như vậy, đứng lúc sao đâu!"

      Lời vừa dứt, bị người níu chặt cánh tay kéo ra, ném sang bên, đám người theo bản năng tránh ra, ta ngã xuống đất.

      Rồi Trịnh Thâm nhìn về phía Miêu Miêu, giọng : "Ngồi ."

      Nếu trong ngày thường có thể đứng lúc, nhưng lúc này chỉ muốn ngồi thôi.

      Vì thế tầm mắt nhìn người xung quanh, chuyển qua, tròn xoe nhìn sang đằng kia. Trịnh Thâm nhìn thấy trong lòng như nhũn ra, Miêu Miêu của đáng ! Sao có thể đáng như vậy chứ? Nếu lại mập thêm xíu nữa là tốt rồi! gầy quá!

      Người phụ nữ dưới đất kia còn mờ mịt lúc, rồi sau đó thể tin được chỉ vào Trịnh Thâm: " bị bệnh thần kinh à!"

      Trịnh Thâm thèm để ý đến ta.

      ta lại phủi phủi quần, liếc mắt nhìn Miêu Miêu: "Ánh mắt gì thế?!"

      Trịnh Thâm quay đầu trừng mắt nhìn ta, dáng vẻ hung ác, đối phương lập tức ủy khuất dám lên tiếng nữa.

      Nhưng có người thương hương tiếc ngọc nhường chỗ ngồi cho ta.

      lối có rất nhiều người, thậm chí có người còn ngủ dưới ghế ngồi, rất nhiều người ngồi ghế sát lối bị chen lách chịu nổi, chỉ có Trịnh Thâm đứng bên cạnh Miêu Miêu, hình thành gian cách ly mọi thứ.

      Có lẽ cũng hơi ngại Trịnh Thâm đứng bên , người ta chuyển qua bên cạnh ít, để cho Miêu Miêu mập mạp đủ gian.

      "... ngồi ?"

      Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn Trịnh Thâm, mắt to ngập nước làm Trịnh Thâm hãm sâu vào.

      Ôi này, vợ nhà người ta tốt, săn sóc chồng như vậy!

      Làm hại Trịnh Thâm như thế, người ta mua vé nhưng cuối cùng phải đứng, đương nhiên trong lòng Miêu Miêu băn khoăn.

      Trịnh Thâm vốn cao, cúi đầu lảo đảo, Miêu Miêu khiến cả người mềm nhũn, chỉ có chỗ cứng lên thôi. Ánh mắt, nhìn về phía đỉnh đầu , tóc có hơi xơ rối, nhìn ra được dinh dưỡng tốt. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, nhàng xoa đỉnh đầu , : "Em ngoan ngoãn ngồi là được."

      Đến giờ cơm trưa, toa ăn [1] gian nan di chuyển, thét to có bán đồ ăn gì.

      [1] toa ăn: toa chuyên cung cấp thức ăn cho hành khách xe lửa.

      Trịnh Thâm ngăn ta lại: "Cho tôi phần."

      Đồ hộp xe lửa hề rẻ, mặn nhạt là 20 đồng, Trịnh Thâm cầm hộp, để bàn: "Miêu Miêu, ăn ."

      " , tôi đói bụng, ăn..."

      "Miêu Miêu..." Giọng của mang theo nghiêm túc, Miêu Miêu lập tức dám lên tiếng.

      Thấy dáng vẻ này của , Trịnh Thâm lại hạ giọng: "Em còn , phải ăn no." Mập lên nữa đấy.

      Đương nhiên, bốn từ cuối cùng biết điều ra.

      "Vậy ..."

      "Bánh bột ngô buổi sáng còn, ăn lãng phí."

      Miêu Miêu mở hộp cơm ra, sau khi ba mẹ rồi, rất ít khi được ăn thức ăn nóng hầm hập thế này, múc muỗng bỏ vào miệng, rồi sau đó thấy chàng trai bên cạnh lấy ra cái bánh màn thầu cứng từ trong túi, mở to miệng bắt đầu ăn.

      hộp cơm 20 đồng, Trịnh Thâm ăn no phải hai ba hộp, bánh bao lớn năm xu cái, bán ở ngoài, sao tính toán tỉ mỉ được chứ.

      Miêu Miêu ăn, trong mắt còn có ánh sáng như nước, quai hàm phình ra, Trịnh Thâm nhìn thấy, chưa từng cảm thấy bánh màn thầu tỉnh H ăn ngon như vậy.

      Cuối cùng Miêu Miêu cũng chỉ ăn nửa, nửa ngày có gì tiêu hao, đói lắm.

      Trịnh Thâm thấy ăn nổi nữa, mới cầm lấy hộp cơm, thành thạo nhét vào miệng, trong nháy mắt Miêu Miêu trợn mắt há hốc mồm, rồi nhìn về phía thùng rác.

      Trong ánh mắt , tràn đầy ý cười.

      Ăn ngon .

      Xe lửa khó ở nhất chính là vào buổi tối, vốn muốn mua ghế giường nằm cho Miêu Miêu, nhưng có cách nào, giường nằm ở đây còn cứng hơn cả ghế ngồi.

      Miêu Miêu tựa đầu chỗ tựa lưng, ngẩng đầu, thấy chàng híp mắt lại hơi lay cái, bàn tay bám ghế, đứng bên cạnh , ngăn trở người bên ngoài.

      Hôm nay thức dậy sớm, e là mệt lắm rồi.

      " ngồi đây ngủ lát ."

      vừa , Trịnh Thâm bỗng mở to mắt, đè thân thể ngồi xuống lại.

      " ngồi, vậy còn em?"

      "Tôi đứng lát là được, ngồi cũng mệt lắm..."

      " ngồi ôm em nha." Lúc Trịnh Thâm lời này ánh mắt thâm thúy nhếch lên, vẻ mặt lưu manh.

      Miêu Miêu thể thừa nhận, tuy thèm để ý ăn mặc, nhưng cũng rất đẹp trai.

      Mặt đỏ lên, cả người càng lui về phía sau, đáng tiếc bị chỗ tựa lưng ngăn lại, cứng ngay tại chỗ.

      Trịnh Thâm sờ đầu , vui vẻ ôi vui vẻ nở nụ cười: "Mau ngủ , tối ngày mai chúng ta mới đến."

      xong, ánh mắt khép hờ, hồi lâu sau, có móng vuốt mũm mĩm kéo vạt áo của .

      "Được." như tiếng muỗi.
      Hale205 thích bài này.

    5. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 6: Công trường

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Chủ nhiệm họ Hứa này, cũng tinh thông cái gì, thái độ xử có chút khéo, cho nên nhiều năm như vậy, vẫn chỉ là chủ nhiệm.

      Nghe Uông Thư Ngọc thế, nhất thời sửng sốt, đặt tầm mắt vào bài thi, đây là đề tổ toán học cấp ba mới ra, dùng cho học sinh thi đầu vào, tay ông ta cũng có đáp án.

      Ông ta đến gần vài bước, này viết rất ràng, Uông Thư Ngọc là giáo viên dạy toán, nên đương nhiên cũng biết đôi chút.

      có người làm toán cần giấy nháp sao?

      Trịnh Thâm ngồi yên ở bên cạnh, ánh mắt nóng bỏng nhìn Miêu Miêu của mím môi, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra, đôi mắt khác gì minh châu, bảo bối của đẹp!

      Miêu Miêu làm rất nhanh, bài kiểm tra toán học hai tiếng, chỉ dùng tiếng, Uông Thư Ngọc lấy qua, chủ nhiệm Hứa lại đưa cho bài kiểm tra ngữ văn.

      tiếp tục nghiêm túc làm, Uông Thư Ngọc nhanh chóng chấm điểm xong, đưa cho chủ nhiệm ra dấu, chủ nhiệm Hứa ngây ngẩn cả người.

      Người dám thẳng lên cấp ba, có chút tài năng đấy.

      Lúc học tập Miêu Miêu nghiêm túc đến nỗi thể tưởng tượng được, vô cùng chăm chú, mọi thứ xung quanh đều có quan hệ gì với .

      Làm xong hai môn, chủ nhiệm thấy còn thời gian, đưa thêm bài thi cho .

      Miêu Miêu mím môi tiếp tục tập trung làm, vài người đều đói bụng, nhưng bên này người làm bài, hai người vội vàng xem đề gật đầu, nhất thời đều xem cơm trưa.

      Chỉ có Trịnh Thâm đứng ngồi yên, bóp tim gãi phổi, Miêu Miêu còn chưa ăn cơm? Có phải đói rồi hay ? Có phải đói rồi gầy ? Có phải dạ dày thoải mái ?

      Rối rắm đủ điều, cuối cùng : "Chủ nhiệm, chi bằng ăn cơm trước ?"

      " , vội, tôi chờ bạn học Miêu làm xong rồi ăn." Cười đến vui vẻ, hiển nhiên vô cùng hài lòng với Miêu Miêu.

      Trịnh Thâm: "..." Wow! Ai muốn ông ăn cơm hả?!

      Mãi cho đến hai tiếng sau, Miêu Miêu mới làm xong hết đề, tiếng của hơi yếu chút, còn môn khác, cường thế nên lời.

      Uông Thư Ngọc cực kỳ thỏa mãn.

      Chủ nhiệm lại có hai phần rối rắm: "Bạn Miêu ưu tú như vậy, nếu tôi để thầy Lý..."

      "Chủ nhiệm Hứa, có ý gì? Bọn họ đều muốn tiếp nhận, cả việc cho người ta cơ hội cũng đồng ý, giờ phát có tiềm năng, muốn lấy à?"

      Chủ nhiệm Hứa có ý khác, ông ta là loại người luôn bị khuôn sáo trói buộc, theo lý thường cảm thấy thành tích thế nào đến lớp đó.

      "Bạn học Miêu cảm thấy thế nào?" Chủ nhiệm Hứa cười nhìn về phía Miêu Miêu, đa số học sinh đều nguyện ý đến lớp chọn, lớp 22 này lộn xộn, hoàn toàn thích hợp với đứa bé thoạt nhìn biết là học trò ngoan này.

      "Em..." Miêu Miêu cắn môi dưới, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Thâm, cười với , trong mắt đầy ắp cổ vũ.

      "Em muốn theo Uông." Miêu Miêu cười, khi cười rộ lên trong ánh mắt phát sáng lấp lánh, làm cho gương mặt đầy đặn kia thêm xinh đẹp.

      "Miêu Miêu, em đáng !" Uông níu chặt , vẻ mặt tươi cười, vô cùng vui vẻ.

      ...

      Trịnh Thâm dẫn Miêu Miêu ăn cơm trước, đợi ngày mai sau khi kỳ thi sát hạch cấp ba kết thúc, Miêu Miêu theo Uông đến lớp học, hơn nữa phía trước còn phải lo xong thủ tục nhập học.

      Vốn việc này do chính bọn họ chạy làm, nhưng chủ nhiệm Uông nhìn thấy Miêu Miêu có tiềm năng, vui vẻ làm giúp, dù sao thi cao đẳng hàng năm có thêm cái mầm tốt, vinh dự của trường học cũng thêm phần.

      Bọn họ xếp thứ 2 cố gắng đuổi lên hàng thứ nhất đấy.

      Trịnh Thâm đưa đến quán ăn, Miêu Miêu kéo góc áo của , hơi đồng ý.

      "Miêu Miêu, em ăn ngon là được, ngàn vạn cần tiết kiệm tiền, có cách, chúng ta thiếu tiền."

      Sờ đầu , dẫn vào, đứa bé hiểu chuyện này làm người ta thương tiếc.

      Ăn cơm xong, vốn nghĩ rằng phải về nhà, Trịnh Thâm lại dẫn đến sở cảnh sát, vẻ mặt Miêu Miêu nghi hoặc.

      "Em nên làm chứng minh nhân dân rồi."

      Mười sáu tuổi là có thể, em 18 rồi, nhưng chưa có chứng minh nhân dân.

      Đáy lòng Miêu Miêu khiếp sợ, mãi cho đến hốt hoảng ra, vừa hồi thần, đây có phải là có chứng minh nhân dân của bản thân rồi hả?

      hề che giấu nét vui vẻ khiến Trịnh Thâm đắc ý huýt sáo hơi, chỉ cần vui vẻ, có thể làm bất cứ điều gì.

      ...

      Miêu Miêu phải đến trường, tiền sinh hoạt chính là vấn đề khó khăn nhất, miệng Trịnh Thâm có tiền, nhưng ra sớm còn đồng nào.

      Sau đó còn phải đóng tiền thuê nhà, nhất văn tiễn nan đảo hùng hán [1], lời này hề sai tý nào.

      [1] nhất văn tiễn nan đảo hùng hán: khó khăn rất cũng có thể làm việc lớn khó hoàn thành.

      Đưa Miêu Miêu đến trường học, Trịnh Thâm vừa đường vừa nhìn xem có việc gì .

      "Ông chủ, ở đây có nhận người ?"

      " có bằng cấp gì?"

      "Sơ trung..."

      "Vậy được, ở đây chúng tôi chỉ cần bằng đại học trở lên."

      ...

      "Ông chủ, nhận người ?"

      " được, chúng ta chỉ tuyển lễ tân."

      ...

      "Ông chủ, nhận người ?"

      "Nhận! Mau, theo tôi!"

      "Tiền lương bao lâu thanh toán lần?"

      "Tiền lương? Sau này hẵng , trước ."

      "Vậy được."

      ...

      người đàn ông có bằng cấp sơ trung, nhưng trong thành phố lớn thế này tìm được việc.

      Trịnh Thâm cười nhạo tiếng, muốn hút thuốc, ngẫm nghĩ, gói thuốc lá có thể mua cục xương hầm canh cho Miêu Miêu, lại nhịn xuống.

      Buổi sáng dạo vòng, cái gì cũng tìm được.

      "Bánh bao bao nhiêu cái?"

      " đồng."

      "..." Trời, vừa vừa quý, những người phương Nam này nhã nhặn đấy.

      "Bánh màn thầu này?"

      "Cũng đồng."

      Đánh giá lớn tý: "Cho tôi bốn cái bánh bao!"

      Tìm chỗ ngồi ăn, bên cạnh là quán ven đường, có đám dân công bụi bậm đến, mang theo mũ bảo hiểm, la lối om sòm ngồi vào bàn lớn.

      Trong lòng khẽ động, bước lên: "Người em, các làm việc gì thế?"

      "Làm việc vặt, sao hả?" Lớn tiếng.

      Trịnh Thâm hung hăng trừng mắt nhìn gã, đối phương lập tức héo queo: "Còn nhận người ?"

      "... Hỏi đốc công... thử ."

      Hai giờ sau.

      "Đúng đúng đúng, Thâm tử, đúng như vậy! Làm tốt lắm."

      "Thâm tử, cậu cẩn thận chút!"

      "Thâm tử, qua trái chút!"

      Trịnh Thâm thấy bọn họ rất phiền, trừng mắt nhìn xuống phía dưới: "Ông biết rồi!"

      Cả ông chủ phía dưới cũng dám lên tiếng, có số người có tính cách đặc biệt, thể giải thích được.

      Trịnh Thâm ở công trường như cá gặp nước, người khác dám trèo lên chỗ cao, còn thèm sử dụng biện pháp an toàn vẫn dễ dàng lên, chân run, eo hoảng. Động tác nhanh nhẹn, hiệu quả lại cao.

      Vốn ngày 220, Trịnh Thâm làm xong ngày, ông chủ cho ứng lương rồi.

      người mà bằng n người, thấy vẻ mặt công nhân phát run kìa, dạo này, làm chuyến, như năm rồi.

      Kiểu người này vừa cẩn thận to gan còn có sức khỏe!

      Trịnh Thâm mang 110 ra ngoài, ông chủ kéo lại: "Người em, ngày mai nhất định phải đến đó!"

      Rồi sau đó thấp giọng: "Tôi cho người khác 220, cho cậu 250."

      Trịnh Thâm vừa nghe con số này khẽ trừng mắt: "280."

      Ông chủ: "Được được được, nhớ đến nha!"

      Rồi sau đó Trịnh Thâm giơ tay ra: "Còn 30."

      Ông chủ kia cắn răng, ngẩng đầu nhìn Trịnh Thâm bởi vì nóng nên cởi áo khoác, thân thể cường tráng, hiển nhiên cao hơn ông ta cái đầu.

      Cho thêm 30: "Nhớ đến đấy!"

      "Được rồi!" Trịnh Thâm nhếch miệng, trong lòng ngây ngất.

      Phen này thu tiền lại, chợ mua cá và tủy xương cho Miêu Miêu, ngẫm nghĩ, lấy ra đồng xe buýt trở về.

      ...

      Mà sáng sớm Miêu Miêu được Trịnh Thâm đưa đến trường học, sau khi tìm được Uông, lập tức theo bà đến phòng học.

      Lúc này giờ học, nhưng lớp 22 ngủ cứ ngủ, chơi di động cứ chơi di động, thầy giáo vật lý hói đầu phía , chỉ giảng bài mà tròng mắt cũng thèm chuyển.

      Uông gõ cửa: "Thầy Trâu, quấy rầy chút, dẫn bạn học mới đến."

      Vừa nghe giọng của Uông, bạn cùng lớp đều miễn cưỡng ngồi thẳng, nhìn bà, chỉ trừ hàng cuối cùng, có cái đầu, vẫn tiếp tục ngủ vùi.

      "Đây là bạn học mới của các em, Miêu Miêu, các em được bắt nạt bạn!"

      Nữ sinh vừa thấy Miêu Miêu béo có uy hiếp, nháy mắt thái độ tốt hẳn, nam sinh thèm năng, có phản ứng gì.

      "Bạn Miêu Miêu ngồi ở hàng cuối , chờ kết thúc thi giữa kỳ, chúng ta lại đổi chỗ ngồi."

      Bà nhìn ra được, tính cách Miêu Miêu hướng nội, vội vàng thả vào đám người cũng tốt lắm, kiến thức rất tốt, có lẽ nên ngồi ở cuối, người của lớp bọn họ, cũng phải dễ bắt nạt.

      Miêu Miêu nhàng thở ra, Uông ngẫm nghĩ: "Em ngồi bên cạnh Đoàn Trạch ."

      Mọi người toàn lớp thở phì phò ngẩng đầu nhìn .
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :