1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã không thuần, bà xã lưu manh - Trần Tiểu Na (P2 - C33/33) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Ông xã thuần, bà xã lưu manh
      Tác giả: Trần Tiểu Na
      Thể loại: đại, sủng, HE
      Số chương: phần 1 (61 chương) + phần 2 (33 chương)
      Editor: Tóc gió thôi bay
      Conver: ngocquynh520


      Nội dung giới thiệu:

      Mạc Bảo Bối, thiên kim của chủ tịch Chính ủy đặc khu Hải quân 34 khu hành chính thành phố X

      Jane Ross, đại diện quốc phòng của Liên Hợp Quốc ở nước ngoài đóng trụ sở ở thành phố X

      19 tuổi, tính tình như lưu manh, điêu ngoa bá đạo, vừa bắt đầu ôm thái độ phản đối đối với xem mặt

      33 tuổi, phong cách lịch lãm, nhã nhặn lại phúc hắc, thấy mặt cũng cảm thấy hứng thú với

      Nguyên nhân hai người xem mặt, từ đó liên tiếp tia lửa mang theo tia chớp

      Khi nữ lưu manh gặp nam lịch phúc hắc, giữa hai người bắt đầu câu chuyện khôi hài như thế nào

      Tất cả ở trong truyện. . .

      Ngoài lề đặc sắc :

      - Tiểu Tứ, đến, cho tôi ly Mao Đài cực phẩm 30 năm. - Mạc Bảo Bối tức giận là muốn uống rượu giọng hầm hừ.

      - Bảo Bối, em vẫn nên uống trà bưởi , Mao Đài quá. . . - Ross chuẩn bị khuyên nhủ.

      - uống uống sao, lão tử của tôi cũng trông nom tôi như vậy. - Mạc Bảo Bối quát.

      - Lão tử? Em chỉ Lý Nhĩ thời Xuân Thu sao?《Đạo Đức Kinh》 của ông ấy chính là báu vật của văn hóa Trung Quốc. từng có vinh dự đọc qua, viết vô cùng hay, có điều tại sao ông ấy muốn quản em? Chẳng lẽ em cũng thích 《Đạo Đức Kinh》của ông ấy sao? - Rose cảm thấy hứng thú hỏi. (*)

      (*) Trong tiếng Trung quốc từ mang nhiều nghĩa. Ở đây Mạc Bối Bối dùng với nghĩa là cha, nhưng Ross hiểu lầm thành Bồ tát Ca Diếp Lý Nhĩ (biết thêm thông tin ở đâyhttp://sacmauphatphap.blogspot.com/2010 ... y-nhi.html)

      - Cái tên. . . người nước ngoài này, châm chọc tôi hay là sao đây? - Mạc Bảo Bối bị ba chữ《Đạo Đức Kinh》làm giận đến phát run.

      Ngoài lề đặc sắc hai:

      Hai người cha và con nào đó nhằm vào đối tượng xem mặt nào đó tiến hành bàn luận:

      - Đàn ông tốt đương nhiên là phải nắm chặt gắt gao, buộc chặt kỹ..., để người khác được lợi rất đáng tiếc đó.

      - Đàn ông tốt người ta được lợi như thế nào..., Đảng vẫn giáo dục chúng ta nên vì nhân dân phục vụ cơ mà, chúng ta cần phải vô tư dâng hiến. Đàn ông tốt như vậy làm sao có thể mình độc hưởng, vẫn nên nhường cho người khác .

      - Này. . . Bảo bối à, ba lại con, nhưng dù sao con vẫn phải chút vì sao con thích Ross, đến tột cùng cậu ta có điểm nào khiến cho con thích?

      - có vì cái gì, người nhìn nhãn duyên, có nhãn duyên mà , ta thể dùng cho dù tốt hơn nữa.

      - Rốt cuộc nhãn duyên là cái gì?

      - Nhãn duyên chính là mắt nhìn mắt, mà con chỉ cần nhìn thấy tóc màu nâu và cái con ngươi màu xanh lá cây kia lập tức cảm thấy chói mắt, ba còn có nhãn duyên thế nào đây?

      - Đó là bởi vì cậu ta là con lai, phải con luôn thể kỳ thị chủng tộc và dân tộc sao?

      - Đúng là thể, ba thấy con có ngược đãi ta lúc nào rồi sao? có chứ, lão tử ba biết tính cách của con, con trung thành đổi với hàng trong nước, hàng nhập khẩu giống như Ross con khó có thể tiếp nhận, ba bỏ qua cho con .

      Ngoài lề đặc sắc ba:

      - Tới đây.

      - muốn.

      - Nghe lời.

      - Em phải bé điều khiển từ xa, nghe lời cái gì?

      - Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, ngoan, tới đây.

      - Em rất nước, em sà vào lồng ngực người ngoại quốc.

      - có quốc tịch Trung Quốc rồi, chỉ là con lai mà thôi.

      - Vậy biến con ngươi mắt màu xanh này thành màu đen cho em, buổi tối em thấy giống như sói.

      - Được. - Người nào đó xuống giường, mang kính sát tròng đổi màu mắt.

      Chân thành cảm ơn chị Quỳnh tìm truyện và đặt tên giúp Tóc gió!
      Warning: Hố sâu vạn trượng biết ngày hoàn vì năm nay Tóc gió lên 12. Nếu trong quá trình làm mà có lỗi mong mọi người cứ thẳng tay, đừng ngại ngùng gì ngược lại đó là niềm vui và nguồn động lực cho TG.​
      sanone2112 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 1: Mạc Bảo Bối tức giận

      Khu biệt thự ở đường Thiên Uyên đặc khu hành chính đạo đức và chính nghĩa nào đó.

      Đây là khu biệt thự tư nhân, dọc theo bên ngoài khu biệt thự có con sông tự nhiên chảy xuôi, phản chiếu ngược ảnh khu biệt thự dưới đó. Cảnh nước có cây có lối lót ván, cỏ lau sậy và nhiều loại thực vật. con đường của khu rải sỏi đá bên lề với cách thức giống nhau. Thiết kế theo kiểu vườn cây khiến khu biệt thự này thoạt nhìn có mười phần phong vị nông thôn, khiêm tốn mất thanh nhã.

      Bên trong căn biệt thự màu trắng năm tầng, dọc theo cầu thang hình xoắn ốc lộ thiên ở tường ngoài biệt thự, bóng dáng nhắn, thân váy ngắn màu hồng làm nổi bật lên dung mạo như hoa đào, rất đáng xinh đẹp, có điều chẳng biết tại sao lúc này đôi mắt to linh hoạt lại tràn đầy tức giận.

      "Cộp cộp cộp", đôi chân dùng sức đạp giày cao gót chín centimét xuống cầu thang, lên lầu hai, trong tay còn cầm tập tài liệu. khuôn mặt tinh xảo xinh xắn phiếm đỏ hồng nhàn nhạt, đưa chân ra xoay tròn, đẩy cửa vào bên trong.

      "Rầm" tiếng, Mạc Bảo Bối dùng sức đẩy cửa căn phòng nào đó ra, cửa đập vào tường phát ra tiếng vang rất lớn, làm Mạc Trường Thắng giờ phút này cúi đầu viết bàn kinh hoảng.

      Người cuối đầu viết chính là Mạc Trường Thắng, chủ tịch Chính ủy đặc khu Hải quân 34 khu hành chính thành phố X, khuôn mặt có hơi mập của ông giận nhưng tự có uy, chẳng qua đợi khi thấy con tức giận đùng đùng, mặt lập tức lộ ra nụ cười.

      - Con ngoan, ai chọc con mất hứng. - Mạc Trường Thắng chân tướng nhìn con của mình.

      - Tự ba xem chút chẳng phải biết sao? - Mạc Bảo Bối dùng sức ném tài liệu trong tay tới bàn sách, trút ra tức giận của .

      Mạc Trường Thắng kinh ngạc nhìn con , nguyên do cúi đầu nhặt tài liệu bàn sách lên mở ra, diễn: đàn .lê ,quý ,đôn ngay sau đó lại cười.

      - Ba còn cười, có lão tử như ba vậy ư, hận thể đẩy con của ba vào trong hố lửa! - Trong lúc nghỉ hè sau năm đại học thứ nhất, Mạc Bảo Bối lại nhận được tài liệu xem mắt, còn chưa nhìn xong tức giận đùng đùng đến chuyện với ba.

      *** lão tử nhiều chỗ dùng thay từ cha trong truyện này vì hai cha con này nhiễm phong cách quân đội, con với cha hay cha với con cũng toàn lão tử thôi = =

      - Con ngoan, con đừng như vậy mà, đây là trai lớn lấy vợ lớn gả chồng, là đạo lý hiển nhiên từ xưa đến này. - Mạc Trường Thắng xong lời hay, mặc dù con mình chỉ có mười chín tuổi, nhưng ông cũng sớm bắt đầu giúp xem xét chọn người tốt.

      - Làm ơn, tại là thời đại nào rồi, con đây vừa mới lên đại học ba sắp xếp mai mối rồi, có lão tử như ba vậy sao? - Mạc Bảo Bối thở hổn hển rống to.

      - Ross tuổi trẻ tài cao, lão tử đây hao tổn sức lực của lão đại mới giành được ở trước mặt chú Lưu và chú Lý, bằng con của bọn bọ có thể . - Mạc Trường Thắng dương dương tự đắc , cũng thèm để ý con hô to gọi .

      - Bọn họ thích cho bọn họ, ba cũng lớn tuổi rồi, tranh cái gì, có cái gì tốt mà tranh, vì người nước ngoài tổn hại hòa khí đáng giá ? - Hai tay Mạc Bảo Bối chống bàn sách, nhìn ba của mình, bảo thủ khuyên nhủ ba.

      - Cái này khác, cái này là. . . . . . - Mạc Trường Thắng chuẩn bị giải thích.

      - Ngừng, đừng nữa. Tóm lại là cái gì con mặc kệ, thời điểm ba tranh biết ta 33 sao, con ba mới mười chín đúng , khái niệm chênh lệch mười bốn tuổi gì đó ba biết à? – Hai tay Mạc Bảo Bối bắt chéo, ngắt đứt giải thích của Mạc Trường Thắng.

      - Khái niệm gì? - Mạc Trường Thắng ấp úng hỏi.

      - ta phải người nước ngoài sao, sớm xong xuôi cả rồi, chừng con cũng lớn bằng con, gây chuyện hay tại nuôi ở nhà? - Số tuổi giống như là khoảng cách vượt qua trước mặt của Mạc Bảo Bối.

      - có, Ross tuyệt đối độc thân, cái này ba sớm hỏi thăm ràng. - Mạc Trường Thắng bảo đảm .

      - Con ba có nghe ra điểm then chốt trong lời của con . Then chốt là ta lớn hơn nhiều so với con vậy, có tiếng chung. - Mạc Bảo Bối cau mày .

      - Tuổi là vấn đề, hơn nữa chồng già vợ trẻ mới phải, hiểu cách thương người. - Mạc Trường Thắng cố chấp cho rằng ở thời đại của các ông chồng già vợ trẻ là chuyện rất bình thường.

      - Đánh rắm, ba nhìn lại xem người ta từ uống sữa tươi gặm thịt bò vóc người cao lớn, con ba mới 158 centi mét, chênh lệch khoảng 30cm, đứng chung chỗ biết còn tưởng rằng lão diều hâu bắt gà con đấy. - Mạc Bảo Bối nghĩ tới hình ảnh như vậy lập tức rét mà run.

      - Bậy bậy bậy, đồng ngôn vô kị (lời trẻ con kiêng kị), nào có ai hình dung chính mình như thế. - Mạc Trường Thắng giống như là đuổi xúi quẩy đưa tay phẩy phẩy khí, coi như làm vậy có thể xua thứ tốt.

      - Hình dung như thế làm sao, hình ảnh sinh động, có phải con ba đâu. Chúng ta đường đường là người Trung Quốc cần gì phải xem mặt với người nước ngoài. Cả nhà chúng ta đều là tổ quốc nuôi lớn lên, thể sính ngoại. - Mạc Bảo Bối bĩu môi.

      - Ross là quan Ngoại giao, nếu như cậu ta với con thành là có thể xin quốc tịch hai bên, đến lúc đó tự nhiên cũng là người Trung Quốc thôi. Hơn nữa, vốn cậu ta cũng phần tư huyết thống Trung Quốc, đây tính là sính ngoại. - Mạc Trường Thắng suy nghĩ hồi lâu nhớ lại quy tắc như vậy.

      - Vậy ngộ nhỡ thành? - Mạc Bảo Bối chau mày hỏi, trong mắt lóe lên sáng loáng.

      - thành sau, ta gặp gỡ trước, thiệt thòi, có được ? - Mạc Trường Thắng lấy lòng .

      - Ba , thành mà được sắp xếp xem mặt lung tung quỷ quái nữa, bị người ta biết chuyện chê cười, rất mất mặt. – Chán ghét nhìn ba mình, nghĩ ra tại sao sớm như vậy chuẩn bị mai mối, Mạc Bảo Bối rất bất đắc dĩ.

      - Ai dám cười nhạo con Bảo Bối của ba, con của ba dáng dấp xinh đẹp, đáng như vậy, nhất định là người gặp người thích, đến lúc đó Ross nhất định bị con mê hoặc, ha ha.

      - Cất cái nụ cười đó của ba , con đây. - Mạc Bảo Bối từ đến lớn chịu nổi nhất chính là lão tử làm thay hết thảy cho mẹ, tuy có lúc cảm thấy rất uất ức, nhưng là đại đa số thời điểm đều chỉ cảm thấy quá chán ngấy.

      - Này, con đâu vậy, trò chuyện với ba , gần đây con bận việc thi cuối kỳ chừng mấy ngày chưa trở về nhà, khó khăn mới về nhà sao lại chạy ra ngoài. - Mạc Trường Thắng nắm tay con Bảo Bối. Mặc dù con bị chính ông cưng chiều đến hơi quá ngang ngược, tuy nhiên nó cũng là thịt trong lòng ông, dù con vô lễ thế nào, ông đều vui vẻ.

      - Con còn phải bận dạo phố mua quần áo, ba làm việc cho tốt , có chuyện gì với mẹ già của con ấy, nếu có chuyện gì đừng tìm con. Tất cả mọi người cười ba dính con , ba là chủ tịch Chính ủy sao lại thể tàn khốc chút, biết còn cho là ba cười đùa chính là lão già kỳ quái đấy! - Mạc Bảo Bối đuổi ba của mình giống như đuổi đứa bình thường.

      - Lão già kỳ quái cái gì, lão tử của con tuổi cường tráng đó. - Mạc Trường Thắng phẫn nộ nhìn Mạc Bảo Bối.

      - Người ngoài 50 rồi, cũng chỉ có ba còn dám tuổi cường tráng, lại mắc cỡ. - Mạc Bảo Bối che miệng cười trộm.

      - Trước mặt con Bảo Bối của chính mình có cái gì đáng xấu hổ. Đây là cho con, người cầm nhiều tiền chút, thích gì cứ mua. - Từ trong ngăn kéo mặt lấy ra xấp tiền mặt 100 nguyên đưa cho con mình.

      - Ba thương con, cảm ơn. - Mạc Bảo Bối nhận lấy tiền cười híp mắt đếm, bộ dạng thấy tiền sáng mắt.

      - Có tiền lập tức ba, nếu là lão tử, người làm ba tôi đây lắm lúc có quyền uy mà. - Mạc Trường Thắng ra vẻ đáng thương ra.

      - Đừng uất ức, nam tử hán đại trượng phu co được dãn được(*), đây là biểu quyền lực của ba, ngoan, làm việc của mình . Ăn bổng lộc quân đội nên làm việc trung quân, con đây. - Mạc Bảo Bối vẫy vẫy tiền mặt trong tay, phóng khoáng ra ngoài.

      (*) Co được dãn được: biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể

      Trong lòng Mạc Bảo Bối thầm tính toán, mặc kệ cái người lai đại diện quốc phòng của Liên Hợp Quốc ở nước ngoài đóng trụ sở ở thành phố X ưu tú như thế nào, dù sao thích chính là thích, đến lúc đó lão tử của cũng thể ép buộc . Cho nên, mặc dù nhất thời tức giận cũng rất mau hết giận, nghĩ xong đối sách hài lòng, vui vẻ theo đám chị em dạo phố.

      Trong quán cà phê Yến Ngộ

      Trong quán cà phê phong cách châu Âu, với trang trí hoa lệ, màu sắc mạnh mẽ, tạo hình tinh xảo khiến cho cả quán cà phê thoạt nhìn khoan thai cao quý. Chính giữa trần là cái đèn to lớn, đồng thời sử dụng đèn treo hình cành lộng lẫy kiến tạo khí. Bên trong quán cà phê có lò sưởi tường, vì mùa hè nên châm lửa, mà mặt tường phun vẽ nước sơn chất lượng tốt và keo dán gỗ, tô đậm hiệu ứng xa hoa của Yến Ngộ.

      Đây là quán cà phê cao cấp nhất ở thành phố X, chỉ tiếp đãi hội viên, mà để trở thành hội viên, ngoại trừ phải có đầy đủ tiền bạc còn nhất định phải có địa vị xã hội mới được. Vì vậy, thanh niên ở chỗ này hầu như đều là vài ** hoặc là phú nhị đại(*).

      (*) Phú nhị đại: thế hệ con cháu thứ hai trong những gia đình tài phiệt, triệu phú, tỷ phú,… chung là những nhà giàu

      Giờ phút này, ba thiếu nữ trẻ tuổi ngồi chung chỗ, đều dáng vẻ tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.

      - Bảo Bối, trường học các cậu như thế nào? Chơi có được ? Sao lúc ấy cậu vào đại học pháp lý của chúng tớ, lại muốn cay đắng, đau khổ học đại học y khoa, quá mệt mỏi. - Viên Tử mặc váy ngắn màu tím nhạt oán trách .

      - Con người Bảo Bối từ có chí khí hơn so với cậu, có thể đọc thích tâm lý học, tồi. Mặc dù trong đại học pháp lý có chỗ dựa của ba cậu, tuy nhiên nó có chuyên ngành Bảo Bối thích. - Tề Giai váy ngắn màu trắng .

      Hai người này đều là chị em tốt cùng lớn lên từ với Mạc Bảo Bối trong đại viện. Ba Viên Tử là cục trưởng phòng giáo dục, là người phụ trách trực tiếp đại học pháp lý, mà đại học pháp lý lại là trường học của các cán bộ cao cấp thực , rất nhiều ** cuối cùng đều lựa chọn đại học pháp lý, chỉ là chuyên ngành rất giới hạn, vì vậy Mạc Bảo Bối lựa chọn học trường có chuyên ngành mình thích.

      Còn ba Tề Giai là Tề Quốc Đống lại là thanh tra ban Kỷ luật Chính ủy đặc khu khu hành chính thành phố X, từng là chiến hữu với Mạc Trường Thắng, cùng quê hương, hơn nữa cùng nhau tham gia thi tốt nghiệp trung học năm 1977, tình nghĩa như bình thường.

      Ba người từ lớn lên trong đại viện, sau đó chuyển ra ở riêng, mặc dù khoảng cách xa chút, nhưng mãi cho đến khi tốt nghiệp trung học, ba người vẫn luôn là bạn học cùng lớp, tình nghĩa rất tốt. Sau khi thi tốt nghiệp trung học, Mạc Bảo Bối chọn đại học y khoa học ngành tâm lý mới tách ra với hai người kia.

      - Giai Giai. . . . . . - Viên Tử chịu gắt giọng.

      - Được rồi được rồi, tớ biết cậu cũng có chí khí, được chưa. Bảo Bối học trường xa, lại ở trong trường, rất ít khi trở về. khó khăn được nghỉ hè cần phải thường đến nhà chúng tớ chơi, mẹ tớ rất nhớ cậu. - Tề Giai cười , trong ba người, thành thục chững chạc nhất.

      - Cũng phải thường xuyên đến nhà tớ chơi, mẹ tớ hề đặc biệt nhớ nhung cậu. tại bà ấy ngày ngày chơi mạt chược, con mình cũng quan tâm chớ chi là cậu, chẳng qua trai tớ lại đặc biệt nhớ đến cậu, nhớ đến ngày ngày ngủ yên đấy. - Viên Tử cười tủm tỉm , đồng thời còn có ngụ ý dùng cánh tay vẫy vẫy Mạc Bảo Bối.

      - Bảo Bối, Viên Bân ra rất nhớ cậu, nghe nửa năm sau điều động chức vụ, ấy được điều đến khu trường học của cậu, đến lúc đó cậu có chuyện gì đều có thể tìm ấy rồi. mình cậu ở miền nam, tớ trước sau đều có phần lo lắng. - Tề Giai trầm ngâm .

      - Đúng vậy, trai tớ cậu yên tâm dùng. - Viên Tử vỗ ngực bảo đảm.

      - Này, tớ hai ngươi đủ rồi đó, có kiểu trai mình như vậy sao? Cái gì gọi là yên tâm dùng, dùng hư làm sao? - Mạc Bảo Bối từ trong tạp chí ngẩng đầu lên, cắn ống hút, vui .

      - Lời Viên Tử mặc dù dễ nghe, nhưng có lý. mình cậu ở miền nam, có Viên Bân ở đấy, chúng ta cũng yên tâm chút. Cho dù nhìn cậu khôn khéo, nhưng thực tế rất mơ hồ, làm người ta yên tâm thế nào được. - Tề Giai ra lời tình ý sâu xa, giống như người chị lớn quan tâm.

      - Tớ biết Giai Giai cậu quan tâm tớ, chẳng qua tớ rất tốt. Tớ đai đen nhị đẳng Taekwondo đó, ai dám chọc tớ chứ. - Mạc Bảo Bối quan trọng cười . Xuất thân thế gia hải quân, từ học tập võ thuật, chính vì để cường thân kiện thể (làm cơ thể khoẻ mạnh), có điều về sau càng lớn lại càng lười.

      - Đai đen nhị đẳng Taekwondo đó của cậu thi năm tốt nghiệp trung học cơ sở, ai biết đối thủ năm ấy của cậu là Viên Bân, phải ấy để cho cậu có thể thi đậu? - Tề Giai dội nước lã .

      - Cho dù đó là Viên Bân giúp tớ, vậy tớ cũng phải qua được mấy cửa trước mới được chứ. - Mạc Bảo Bối phục .

      - Cậu suy ngẫm lại chút những đối thủ đối đầu với cậu xem, có phải đều là người bị cậu ức hiếp trong đại viện. Toàn người có thực lực ở cậu, bị cặp mắt của cậu trừng, mất hết nhanh nhẹn và tự tin trước đó. - Tề Giai khách khí .

      - Đó là chuyện tình khi còn bé, lúc ấy bọn họ đều trưởng thành rồi, sao có thể luôn sợ tớ như thế, hơn nữa tốt nghiệp tiểu học tớ lập tức được đưa ra khỏi đại viện rồi. - Mạc Bảo Bối tiếp tục tìm kiếm lý do.

      - Hồi cậu ngang ngược, hung hãn, ai cũng dám trêu, hơn nữa còn thể thắng. Bé trai lớn hơn chúng ta cũng bị cậu chọc cho khóc nhè, ai đối với cậu chút ám ảnh, nếu thắng cậu còn sợ cậu trả thù sao? - Tề Giai tiếp tục , đả kích lòng tự tin của Mạc Bảo Bối.

      - Viên Tử, cậu , bản lĩnh của tớ rất kém cỏi ư, trai cậu nhường tớ là hiển nhiên, nhưng người khác nhường tớ, đúng ? - Mạc Bảo Bối nghiêng đầu hỏi Viên Tử, tìm kiếm đồng minh.

      - Tớ lời công bằng, bản lĩnh của cậu được tốt lắm, nhưng thủ đoạn hành người của cậu luôn rất tàn khốc. Hơn nữa, cậu nhiều năm có vận động rồi, sớm quên sạch chuyện quyền đạo Taekwondo này. - Viên Tử xong, lập tức nhảy khỏi ghế sofa.

      - Viên Tử, cậu gan dạ..., đứng lại cho tớ, nhìn tớ gãi chỗ cậu ngứa ngáy. . . . . . -Mạc Bảo Bối làm bộ tức giận cũng nhảy dựng lên theo đuổi đánh Viên Tử.

      Mùa hè sau giữa trưa, trong quán cà phê chỉ có rất ít người, ghé mắt nhàn nhạt nhìn hai cãi nhau ầm ĩ , chỉ cười .

      Viên Tử cười chạy vào trong góc, trốn vào trong mành La Mã buông xuống dưới, Mạc Bảo Bối vừa thấy, lập tức cũng chui theo vào mành La Mã vào bên trong đuổi theo Viên Tử.

      - Viên Tử, cậu đứng lại đó cho tớ. - Mạc Bảo Bối vừa đuổi theo vừa hô.

      - Tớ đâu, bị cậu bắt được, sức tay lớn như vậy còn bị cậu đánh thành nửa tàn phế à? - Viên Tử người cao chân dài, chạy trốn mau, nhanh chóng ra khỏi mành La Mã cuối. Mành La Mã cuối cùng là cổng vòm hình tròn, sau cổng vòm là sân trong quán cà phê. Viên Tử liếc mắt nhìn, lúc này có người vào bên trong, tức khắc xoay đầu chui vào mành La Mã bên kia.

      - Bị tớ bắt được, cũng có thể thành nửa tàn phế như thế. . . . . . Á. . . . . . - Mạc Bảo Bối lập tức lao ra khỏi mành La Mã, lại cẩn thận đụng phải người tới.

      - Người nào đó, muốn chết hả? - Mạc Bảo Bối bị đụng hoa mắt, vịn mành La Mã. Còn chưa kịp thấy ràng người tới mắng ầm lên.

      - Vị tiểu thư xinh đẹp, là ngại quá, có đụng bị thương ? - thanh dịu dàng dễ nghe vang lên bên tai Mạc Bảo Bối, mang theo loại giọng điệu riêng biệt. Trong giọng điệu đó có loại dịu dàng và từ tính khó có thể hình dung.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 2: Thân sĩ Ross

      Người biết đến Ross đều biết thân sĩ(*) nổi tiếng. Tuổi còn trẻ làm đến chức đại diện quốc phòng của Liên Hợp Quốc ở nước ngoài đóng trụ sở ở thành phố X. Bản thân giữ những chức vụ quan trọng nên là người tình trong mộng của rất nhiều trẻ tuổi, cũng là ứng cử viên con rể tốt trong mắt rất nhiều người thế hệ trước.

      (*) Thân sĩ: những người trí thức, thuộc tầng lớp thượng lưu, lịch , nhã nhặn, ga lăng.

      Sở dĩ chọn tới Trung Quốc nguyên nhân lớn nhất là vì hứng thú với văn hóa Trung Quốc. Mẹ của nửa huyết thống Trung Quốc, vì vậy từ rất quen thuộc với ngôn ngữ Trung quốc, cộng thêm thiên phú ngôn ngữ của mình, mặc dù là người Trung Quốc chính gốc, nhưng hoàn toàn được tiếng Trung Quốc chính gốc. Chẳng qua nghe kỹ vẫn có thể nghe ra giọng điệu lập lờ, diễn ,đàn lê. quý .đôn nhưng lại tuyệt phải là giọng điệu ABC ( hiểu lắm).

      Tới Trung Quốc chưa tới nửa năm, Ross cũng biết rất nhiều bạn tốt. Hôm nay, đồng ý lời mời đến Yến Ngộ, bởi vì Yến Ngộ là nơi kinh doanh của người bạn tốt biết lúc học châu Âu. Sau khi biết chuyện này, Ross cũng vô cùng vui vẻ tới đây.

      nghĩ tới lại gặp linh hoạt.

      Chỉ là tính khí này hình như tốt lắm, giống như con mèo hoang tính tình nóng nảy, giương nanh múa vuốt về phía .

      - mổ xẻ vấn đề gì vậy hả, thử để tôi đụng vào xem có đau . Có người có mắt nhìn thế này sao, nhìn thấy ở đây có người à, còn về phía trước. - Mạc Bảo Bối tay xoa trán, thở phì phì .

      Ross có thói quen vận động lâu dài, thân thể luyện đến cường tráng bền chắc, Mạc Bảo Bối dùng sức chạy về phía trước va chạm vào, đúng là bị làm cho rất đau.

      - là ngại quá, tôi thấy trán sưng to lên, sao chứ. - Ross ngượng ngùng , tay nhàng xoa trán Mạc Bảo Bối.

      - Tránh ra, muốn làm gì, ăn đậu hủ hả? - Mạc Bảo Bối nổi giận, tay gạt tay Ross ra, lớn tiếng quát.

      Tề Giai và Viên Tử nghe thanh đều như làn khói chạy tới đây, phục vụ cũng theo tới hỏi thăm có chuyện gì.

      - phải, tôi có ý này, tiểu thư đừng. . . . . . - Ross ngờ này tự nhiên lại nổi giận nhiều như vậy, sức tay cũng rất mạnh, cái làm mu bàn tay đỏ bừng, xem vậy nhất định coi thành hạng xấu xa rồi, diễn :đàn lê -quý 'đôn vội vã muốn giải thích.

      - Thôi, coi như hôm nay tôi xui xẻo. Tiểu Tứ, lấy cho tôi túi đá, về sau cho người này xuất trước mặt của tôi nữa là được. - Mạc Bảo Bối tức giận ngớt với nhân viên phục vụ.

      - Vâng, tiểu thư Mạc, có điều ngài Ross là khách quý của ông chủ chúng tôi, ngài ấy. . . . . . - Tiểu Tứ khó khăn . Thiên kim đại tiểu thư của chủ tịch Chính ủy đặc khu Hải quân 34 khu hành chính thành phố X ta dám đắc tội, nhưng khách quý của ông chủ cũng dám trêu chọc.

      - ta? - Mạc Bảo Bối cho rằng Ross chỉ là vị khách bình thường thôi, ngờ lại còn là khách quý của ông chủ Yến Ngộ. Lúc này mới nghi hoặc ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn người mà mình đụng vào.

      Ngẩng đầu nhìn lên góc 30 độ, Mạc Bảo Bối nhìn thấy đôi mắt thâm sâu, con ngươi màu xanh lá cây giống như ngọc bích lộ ra ánh sáng lấp lánh, góc cạnh thanh tú, ngũ quan sắc sảo, tóc màu nâu quăn .

      - là người nước ngoài đó! - Mạc Bảo Bối khiếp sợ giật nảy mình, chỉ vào Ross, chân bước lui về phía sau.

      Tề Giai và Viên Tử chân tướng, nhìn Ross, chỉ cảm thấy đó là người lai rất đẹp mắt thôi. Nhưng từ trước đến nay Mạc Bảo Bối phải là người háo sắc, hơn nữa có tính bài ngoại, vậy mà lúc này thái độ hướng về phía Ross như thế, cũng có phần cảm thấy kinh ngạc.

      - Làm sao vậy? - Ross kỳ quái nhìn Mạc Bảo Bối. Nhìn dáng vẻ kinh hoảng của , cảm thấy cực kỳ đáng , tự chủ liền muốn bật cười, thực tế, khóe miệng của cũng giương lên.

      - có. . . . . . có, Tiểu Tứ coi như quên . Nể mặt ông chủ của , tôi so đo nữa. Giai Giai, Viên Tử, chúng ta . - Mạc Bảo Bối bất ngờ gặp được Ross, theo bản năng lập tức muốn chạy trốn.

      Kéo tay hai người, nhanh chóng trở lại vị trí của mình, trong lòng vẫn rầm rầm ngừng.

      - Bảo Bối, cậu biết Ross đó sao? - Tề Giai phỏng đoán hỏi. luôn luôn giỏi nhất về nhìn mặt mà chuyện, cộng thêm hiểu biết đối với Mạc Bảo Bối, vì vậy rất nhanh đoán được nguyên nhân trong đó.

      - Trong điện thoại phải tớ chuyện lão tử nhà tớ giúp tớ sắp xếp mai mối sao? - Mạc Bảo Bối buồn bực , tay đỡ cái trán hơi đau nhói.

      - Chính là ta? - Viên Tử thể tin kêu lên.

      - Xuỵt, giọng dùm chút. - Tề Giai bịt miệng Viên Tử, dặn dò.

      - Viên Tử đồ nhóc con chết tiệt chỉ sợ thiên hạ loạn, tuyên truyền hay là quảng cáo thế, ngộ nhỡ trêu chọc đến ông chú Ross đó, cẩn thận da cậu bị tớ kéo căng ra đấy. - Mạc Bảo Bối cảnh cáo nhìn Viên Tử, chỉ sợ Viên Tử sợ hãi kêu lên dẫn tới chú ý của Ross.

      - Được rồi, tớ kêu, buông tớ ra. - Viên Tử chen lách trong lòng bàn tay Tề Giai .

      - Thả cậu ra, kinh hãi kêu gào với tớ nữa chứ? - Tề Giai hỏi.

      Viên Tử vội vàng gật đầu như bằm tỏi, lúc này Tề Giai mới buông tay kìm hãm đối với Viên Tử ra. Sau khi Viên Tử lấy được tự do dám lớn tiếng xôn xao ồn ào, chỉ mở đôi mắt tò mò nhìn Mạc Bảo Bối, muốn biết nhiều hơn.

      - Cậu làm gì thế, chó đòi xương hả? - Mạc Bảo Bối liếc Viên Tử cái, vừa nghĩ tới Tiểu Tứ kia tay chân thế nào mà nhanh nhẹn vậy, lấy cái túi chườm nước đá lâu cũng thấy đem tới.

      - Coi như cậu đúng , với tớ Ross đó lai lịch ra sao, tớ nhìn sao cũng thấy rất tốt. Dáng dấp đẹp trai, người lại cao, hơn nữa có thể được ông cụ nhà cậu coi trọng lại là khách quý của ông chủ Yến Ngộ, vậy chắc hẳn đơn giản chứ? - Viên Tử chuyển động đôi mắt tròn xoe, tò mò hỏi.

      - Bát quái (nhiều chuyện) thế này, sau này làm sao làm gương sáng cho người khác đây? - Tề Giai cười vỗ cánh tay Viên Tử cái.

      - Bát quái là bản tính của phụ nữ, có quan hệ gì với làm gương sáng cho người khác? - Viên Tử bất mãn lầu bầu câu, tiếp tục tò mò nhìn chằm chằm Mạc Bảo Bối chớp chớp đôi mắt tròn xoe linh hoạt.

      - Cậu được rồi, người biết cho rằng bọn tớ ức hiếp cậu hay là thế nào đấy. ta là đại diện quốc phòng của Liên Hợp Quốc ở nước ngoài đóng trụ sở ở thành phố X gì gì đó, Jane Ross, năm nay 33 tuổi, thân cao 190 centimét, là sinh viên hàng đầu của đại học Columbia, năm tháng trước được điều đến đến chỗ chúng ta. - Mạc Bảo Bối ra số tin tức thấy được trong tài liệu xem mặt.

      - Ôi, trời ơi, điều kiện tốt thế, Bảo Bối làm sao cậu lại có bộ dạng muốn gặp đó. Nếu cậu thích tặng cho tớ , tớ thích đàn ông trưởng thành hơn. - Viên Tử háo sắc , hai mắt van xin Mạc Bảo Bối.

      - ta phải của tớ, nhưng tớ tặng nổi lễ lớn như thế. - Mạc Bảo Bối chịu được nhún nhún vai, bó tay .

      - xinh đẹp, túi chườm nước đá đây, tôi lấy cái khăn lông bọc lại, cứ yên tâm đắp là được rồi. - Tay Ross bưng cái khay, khay để khăn lông bọc quanh túi chườm nước đá , mỉm cười lễ độ.

      - ! Tôi sao cứ như hồn bất tán ( tiêu tan) vậy, có phải bà này đánh , cảm thấy ngứa da phải ? - Mạc Bảo Bối mở to hai mắt, thở hồng hộc .

      - Tiểu thư Mạc, trước hết đừng nóng giận, tôi giúp chườm lạnh trước chút tốt hơn, nếu sưng lên, khuôn mặt xinh đẹp của bị ảnh hưởng. - Ross vẫn tính tình dễ chịu , trong mắt tràn đầy nụ cười.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 3: hư mắc mười tội tày trời

      - Rủa tôi phải ? - Mạc Bảo Bối đưa tay ra sức đâm xuống khắp lồng ngực Ross, cắn răng nghiến lợi .

      - Sao tôi lại nguyền rủa đáng , xinh đẹp thế này. Đến đây , để tôi giúp chườm lạnh chút, giảm bớt đau đớn của được ? - Ross giống như nhìn thấy ngón tay ra sức đâm ngực , cười híp mắt chạm túi chườm nước đá lên trán Mạc Bảo Bối, giọng hỏi.

      Tề Giai nhìn màn trước mắt, cười thầm.

      Viên Tử vẫn ở bên kinh ngạc dứt nhìn Ross, cảm thấy người đàn ông tốt biết quan tâm, dịu dàng, hai mắt phát ra tình nhìn chằm chằm thẳng vào Ross.

      lúc này, tiếng thét chói tai của Mạc Bảo Bối vang lên:

      - Á. . . . . . muốn mưu sát!

      Tề Giai và Viên Tử giải thích được liếc mắt nhìn nhau, sau đó cúi đầu nhìn Mạc Bảo Bối, chỉ thấy tay Ross cầm túi chườm nước đá đặt trực tiếp trán Mạc Bảo Bối, vì để cho đỉnh đầu Mạc Bảo Bối lộn xộn, cái tay khác còn giữ chặt ót Mạc Bảo Bối.

      Đột nhiên lạnh lẽo tới làm cho Mạc Bảo Bối quát to lên, mới vừa muốn phản kháng, lại bị Ross giữ chặt đầu. Mạc Bảo Bối từ trước đến giờ toàn vênh mặt hất hàm sai khiến đột nhiên bị áp bức, hơn nữa còn là người khác phái thích, diễn, đàn .lê quý ..đôn càng khiến tràn đầy hỏa khí.

      - đừng lộn xộn, ngoan chút. - Ross tính cách dịu dàng , trong giọng có nụ cười thản nhiên, nghe được ra tâm tình tốt của . thực tế phản ứng của Mạc Bảo Bối đúng là làm cảm thấy rất thú vị.

      - Đừng lộn xộn cái gì, như vậy tôi lộn xộn mới là đứa ngu đấy, trước được tiếng hả? Miệng dài bị câm hay là cố ý lựa chọn câm thế? - Thích ứng cảm giác lạnh lẽo này, giọng của Mạc Bảo Bối hòa hoãn ít, nhưng vẫn hùng hổ dọa người như cũ.

      - Tôi vừa mới . - Ross vô tội nhìn Mạc Bảo Bối.

      Tề Giai và Viên Tử liếc mắt, tiếp tục nhàn hạ thoải mái uống nước, có ý định can dự vào giữa hai người này. Chẳng qua Viên Tử thỉnh thoảng vẫn nhìn lén Ross mấy cái, diễn .,đàn lê ..quý ;đôn cảm thán ba thương mình, sao lại tìm mặt hàng cao cấp cho cùng xem mặt.

      - ! - Mạc Bảo Bối bị câu vô tội của Ross chọc tức, ra lời, bởi vì thực tế Ross đích thực qua muốn giúp chườm đá.

      - Sao rồi, có thấy khá hơn chút nào ? - Ross giống như nhìn thấy khuôn mặt nhắn tức giận của Mạc Bảo Bối, tiếp tục dịu dàng , trong đôi mắt phát ra ý cười nhu hòa. Chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhắn đỏ bừng bừng đầy sức sống của bé này, cảm thấy tâm tình rất tốt.

      - có, nhanh như vậy tốt rồi chẳng phải bác sĩ đều phải nghỉ việc sao. Tiếp tục chườm, thích, nương tôi gì, cứ tiếp tục chườm như vậy . Đúng rồi, tôi muốn đọc sách, đứng qua bên cạnh chút, chớ cản trở ánh sáng của tôi. - Trong lúc bất chợt Mạc Bảo Bối cười híp mắt nhìn Ross, cũng tức giận, giọng điệu ôn hòa .

      Ross bất đắc dĩ cười cười, biết hôm nay mình chọc phải cái bà này rồi, cảm thấy mình nhận được chèn ép của bà này.

      Dịch vị trí, nhường ánh sáng lại, Ross khom thân hình cao lớn, giúp Mạc Bảo Bối chườm lạnh vết sưng đỏ trán. mặt Mạc Bảo Bối chút vui vẻ, nhận lấy ánh mặt trời người khác khác thường chẳng những xấu hổ, ngược lại tự nhiên ung dung mỉm cười với mọi người.

      Tề Giai nhìn tình cảnh của Ross, đưa tay lấy tạp chí trong tay Mạc Bảo Bối , ánh mắt cảnh cáo Mạc Bảo Bối được quá mức.

      - Nhìn tớ làm gì, ta tự nguyện, chẳng lẽ các cậu nhìn thấy tớ lấy dao ép ta sao? - Mạc Bảo Bối cực kỳ vô tội , hai mắt to trong veo như nước nhìn Tề Giai.

      Mạc Bảo Bối từ sợ trời sợ đất, lại thêm vợ chồng Mạc Trường Thắng cưng chiều con lên trời, hận thể nâng niu trong tay, càng dưỡng Mạc Bảo Bối thành tính cách quen nuông chiều, duy chỉ có lời sắp xếp hợp lý mới nghe được mấy phần, cũng chỉ có Tề Giai tức thời chỉ điểm Mạc Bảo Bối. thành thục chững chạc, xinh đẹp thích gây chuyện, tính cách hai người bù trừ, từ rất tốt.

      Mạc Bảo Bối xong, Ross lập tức cười cười thân thiện với Tề Giai, tiếng động cảm kích Tề Giai.

      - cười cái gì, sao hả, mệt mỏi à, tốt thôi, tốt nhất nghỉ ngơi hoặc có chuyện có thể trước, tôi cũng có ép buộc lao lực. Tôi muốn bị đội lên cái mũ tiếng xấu độc ác. - Mạc Bảo Bối vặn vặn cổ, vươn đôi tay nhìn móng tay màu hồng sơn thành trong suốt, quan tâm .

      - Phục vụ giúp đáng là vinh hạnh của tôi. - Ross thành khẩn , bàn tay rối ren đắp túi chườm nước đá lên trán Mạc Bảo Bối, để Mạc Bảo Bối giãy dụa làm cho túi chườm nước đá rơi khỏi trán .

      - Giai Giai cậu nghe , phải tớ ép ta, cậu ngàn vạn lần đừng dùng cái loại ánh mắt đó nhìn tớ, cẩn thận tớ cho rằng mình có tội ác. - Mạc Bảo Bối nhún nhún vai, bày tỏ trong sạch của mình.

      - Haiz, tột nghiệp chàng trai đẹp tốt như vậy, còn là người lai, thế mà lại bị cậu làm hại, là khiến cho người ta thấy đành lòng. - Viên Tử bùi ngùi , thương tiếc thêm người đàn ông tốt bị Mạc Bảo Bối hành hạ.

      - Viên Tử, ngoan ngoãn ăn bánh ngọt của cậu. - Mạc Bảo Bối nhìn chằm chằm Viên Tử, cảnh cáo được nhiều.

      - Được, tớ ăn bánh ngọt, cậu đừng nghe vào lời của tớ, tớ cũng chỉ hơi thương tiếc chút mà thôi, dù sao có thể bị cậu sai bảo như vậy cũng là phúc khí của ấy. Bao nhiêu người thắp nhang xếp hạng cũng chưa để cậu thấy được đấy đúng , Giai Giai. - Viên Tử nhanh mồm nhanh miệng quay về phía Tề Giai , câu có hàm ý khác.

      - Viên Tử, ăn cho tốt, ăn ngủ , quan trọng nhất là chớ chọc Mạc đại tiểu thư mất hứng, nếu cẩn thận cậu ấy cũng đối đãi với cậu như trai nhà cậu, đến lúc đó cậu có cơ hội đốt nhang thơm rồi. - Tề Giai phụ họa theo lời của Viên Tử, mặt cười ung dung, giống như đây là đề tài rất tốt.

      - Cậu vậy, tớ ngược lại có thể đề nghị trai nhà tớ thắp nhang thơm cầu nguyện, chừng ngày nào đó Mạc đại tiểu thư có tâm tình tốt, cũng ức hiếp trai nhà tớ. - Viên Tử , gật đầu cái.

      "Rầm" tiếng, hai tay Mạc Bảo Bối đập lên mặt bàn, giận đến lớn tiếng :

      - Các cậu đủ chưa, đáp hát công lực càng ngày càng tốt rồi, biết cho rằng hai người hát đôi đấy, cho rằng tớ là đồ vô lại mắc mười tội tày trời, chuyên môn làm những chuyện ức hiếp kẻ yếu!

      - Chẳng lẽ phải bây giờ cậu làm sao? - Viên Tử hỏi.

      - ấy hẳn phải, đối với cậu ấy mà đây cũng là gì, cấp bậc này vẫn chưa tới. - Tề Giai nhìn Mạc Bảo Bối, nhanh chậm , làm Mạc Bảo Bối tức giận càng thêm buồn bực thêm giận dữ.

      Ross có chút hứng thú nhìn các trẻ tuổi này ngươi lời ta câu chế nhạo lẫn nhau.

      - Hai người các cậu "lấy tay bắt cá" (hơi khó hiểu), cũng đừng để tớ thấy mặt đen trắng của các cậu, đến lúc đó tớ nhất định hại các cậu nhốn nháo chịu nổi. - Tay Mạc Bảo Bối chỉ hai người, cắn răng nghiến lợi .

      - Tớ thấy cơ hội có thể nhiều lắm, cậu phải nắm chặt tốt mới được. - Tề Giai cười tươi như hoa nhìn Mạc Bảo Bối.

      Nhìn Tề Giai phúc hắc, Mạc Bảo Bối chỉ đành phải buồn bực đưa tay lên trán, gạt bàn tay của Ross xuống.

      Ross thuận theo hạ tay xuống khỏi trán Mạc Bảo Bối.

      - Ba vị tiểu thư đáng , tình bạn của các khiến người ta hâm mộ, biết tôi có có vinh hạnh được quen biết các , tôi tên là Jane Ross.

      - Tề Giai.

      - Viên Tử

      - Tên của các rất êm tai, tên tuổi người Trung Quốc cũng rất đặc biệt. - Ross tự đáy lòng than thở.

      - Cám ơn , rất hân hạnh được biết , hi vọng bị nàng Bảo Bối của chúng tôi dọa sợ. Cậu ấy khá nhiệt tình chút, hi vọng nhanh chóng thích ứng. - Tề Giai trang nhã .

      Viên Tử mới vừa muốn mở miệng chuyện, Mạc Bảo Bối lại câu ràng:

      - Đúng vậy, chúng ta cũng chẳng còn cơ hội gặp mặt nữa, chẳng qua tôi lại rất mong đợi bị tôi hù ngã. Dù sao, tôi chính là hư mắc mười tội tày trời đấy!

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 4: Lão tử 《Đạo Đức Kinh 》

      Mạc Bảo Bối thở phì phì nhìn ba người tự làm quen, vui vẻ chuyện phiếm cười đùa, biết sao trong lòng lại có luồng lửa di động, nhưng cố nén phát tiết ra ngoài.

      Cầm cái ly lên, uống hơi cạn sạch trà bưởi bên trong.

      - Tiểu Tứ, đến, cho tôi ly Mao Đài cực phẩm 30 năm. - Mạc Bảo Bối tức giận là muốn uống rượu giọng hầm hừ.

      Mao Đài cực phẩm 30 năm này trừ giá tiền đắt đỏ, quan trọng là số lượng quý hiếm, mặc dù thị trường chỉ niêm yết giá ở 7350, nhưng thực tế ngay từ lúc mới vừa đưa ra thị trường bị những nhóm người trong nghề đặt còn hàng. Yến Ngộ còn chai này là vì Viên Bân tốn hơn vạn nguyên mới mua được từ trong tay người khác tặng cho Mạc Bảo Bối làm quà tặng tốt nghiệp trung học. diễn đàn .lê quý. ,đôn Mạc Bảo Bối sợ Mạc Trường Thắng cũng mê rượu uống trộm dám để ở nhà, vì vậy gửi ở Yến Ngộ, thỉnh thoảng có lúc muốn uống uống ly.

      Nhân viên phục vụ Tiểu Tứ tay chân nhanh nhẹn chạy vào trong quầy rượu, giúp Mạc Bảo Bối rót đầy ly Mao Đài cực phẩm 30 năm, bưng cho Mạc Bảo Bối, sau đó rất cung kính lui ra. Có điều sau khi , ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía bàn của Mạc Bảo Bối, chỉ sợ Mạc Bảo Bối mang khí lưu manh nặng nề ức hiếp khách quý của ông chủ mình.

      - Bảo Bối, em vẫn nên uống trà bưởi , Mao Đài quá. . . - Ross ngồi ở đối diện Mạc Bảo Bối, mắt thấy Tiểu Tứ bưng Mao Đài cực phẩm tới, khuyên nhủ muốn rượu nặng độ dễ say, vẫn nên uống rượu mạnh quá.

      Nhưng lời Ross chưa xong, rượu Tiểu Tứ vừa mới bưng tới lập tức bị Mạc Bảo Bối uống hớp xuống bụng, lại còn khiêu khích nhìn Ross.

      - uống uống sao, lão tử của tôi cũng trông nom tôi như vậy. – Cuộc đời Mạc Bảo Bối hận nhất là người khác quản đông quản tây với , tính khí dữ dằn, chuộng tự to, chuyện tình càng cho phép càng muốn làm, diễn ,đàn. lê quý -đôn nhất là nhìn thấy trong mắt Ross có ý vị thể giải thích, biết vì sao chỉ muốn phản kháng.

      - Lão tử? Em chỉ Lý Nhĩ thời Xuân Thu sao?《Đạo Đức Kinh》 của ông ấy chính là báu vật của văn hóa Trung Quốc. từng có vinh dự đọc qua, viết vô cùng hay, có điều tại sao ông ấy muốn quản em? Chẳng lẽ em cũng thích 《Đạo Đức Kinh》của ông ấy sao? - Ross là người say mê Trung Quốc chân chính, tất cả văn hóa Trung quốc đều rất thích. Thấy Mạc Bảo Bối nhân vật lịch sử, cảm thấy hứng thú hỏi. (*)

      (*) Trong tiếng Trung quốc từ mang nhiều nghĩa. Ở đây Mạc Bối Bối dùng với nghĩa là cha, nhưng Ross hiểu lầm thành Bồ tát Ca Diếp Lý Nhĩ (biết thêm thông tin ở đây http://sacmauphatphap.blogspot.com/2010/06/lao-tu-ly-nhi.html)

      - Cái tên. . . người nước ngoài này, châm chọc tôi hay là sao đây? - Mạc Bảo Bối bị ba chữ《Đạo Đức Kinh》làm giận đến phát run. Trước nay luôn luôn có số khuôn khổ cũ cho rằng gọi ba mình như vậy là lễ phép, nhưng trời sinh tính tự do luôn hành động tùy ý, Mạc Trường Thắng lại càng theo con của mình. Lúc này bị người ngoại quốc nhắc tới, nhất thời lập tức cảm thấy nổi giận đùng đùng, thấy người nước ngoài cũng dám mượn văn hóa Trung Quốc để châm chọc , là rất đáng hận.

      Ross vô tội nhìn Tề Giai, biết mình đến tột cùng đắc tội với Mạc Bảo Bối ở chỗ nào, sao lại chọc cho mất hứng như thế.

      - Lão tử này phải lão tử kia. - Viên Tử cười trộm .

      - cần để ý, cậu ấy chính là núi lửa , tùy thời có thể bộc phát, quen là tốt thôi. - Tề Giai cười , nhìn Mạc Bảo Bối tức giận.

      - Mấy người đúng là làm tôi tức chết. - Hôm nay Mạc Bảo Bối gặp đối tượng hẹn hò luôn bài xích, vốn vui vẻ còn bị bạn tốt chân ngoài dài hơn chân trong làm hại, tâm tình tốt vỗ bàn chuẩn bị .

      - Này, cậu đâu vậy. - Tề Giai nhìn Mạc Bảo Bối cầm túi chuẩn bị , hỏi.

      - Phim vẫn chưa bắt đầu đâu, còn hơn nửa tiếng, đợi lát nữa hãy qua đó. - Viên Tử đơn thuần cho là Mạc Bảo Bối muốn đến rạp chiếu phim sớm.

      - xem, có tâm trạng, tớ về nhà trước, hôm nào các cậu lại nhà tớ chơi , mẹ già nhà tớ mang quà tặng cho các cậu, nhớ tự mình tới lấy, nếu tất cả tức thuộc về tớ. - Mạc Bảo Bối bỏ lại câu, đạp giày cao gót xoay eo thon .

      Nhìn bóng lưng xinh đẹp rời , Ross bất đắc dĩ nhún nhún vai:

      - rất xin lỗi, hình như làm bạn tốt của các em mất hứng.

      - có vấn đề gì, thời điểm xuất , bọn em cũng thường cãi nhau ầm ĩ như vậy, cần bận tâm. - Tề Giai an ủi, muốn trong lòng Ross có cảm giác áy náy.

      - Đúng vậy, tính khí của Bảo Bối nhà chúng em mặc dù nóng, tuy nhiên cậu ấy rất thiện lương, phát cáu tới cũng nhanh cũng nhanh. nhìn thấy cậu ấy còn băn khoăn quà tặng dì Lý mang từ Maldives về cho chúng em à. - Viên Tử cười sảng lãng , bắt đầu bay bổng về phần quà tặng chưa từng thấy kia.

      - Vậy tốt, Bảo Bối vừa mới uống rượu, đưa ấy về, các em tiếp tục. - Ross đứng dậy, mỉm cười.

      - Vậy cũng tốt, nàng này uống rượu tốt nhất nên cho cậu ấy lái xe, nhất là bây giờ cậu ấy nổi nóng, trở về nên có chuyện gì mới tốt. - Tề Giai gật đầu cái, chỉ sợ Mạc Bảo Bối đua xe.

      - Hẹn gặp lại lần sau. - Ross tao nhã, lễ độ .

      Lúc tới quầy rượu, Ross đưa tấm thẻ cho Tiểu Tứ, căn dặn:

      - Bàn của bạn tiểu thư Mạc đều coi như ở trong thẻ này, lần sau tôi đến lấy lại, giúp tôi bảo quản mấy ngày.

      - Vâng, ngài Ross thong thả. - Tiểu Tứ nhận lấy thẻ tín dụng của Ross, khẽ khom lưng tiễn Ross .

      Vừa mới ra khỏi cửa chính Yến Ngộ, vừa vặn em trai ở bãi đậu xe lái xe đến bên người Mạc Bảo Bối, Ross sải bước tới cạnh Mạc Bảo Bối.

      Mạc Bảo Bối liếc Ross cái, vừa muốn mở miệng chuyện, lại thấy Ross tự nhiên bước trước bước nhận lấy chìa khóa xe trong tay em trai ở bãi đậu xe, lập tức trợn mắt trừng trừng nhìn Ross.

      - xinh đẹp, mời lên xe. - Ross kéo cửa xe chỗ kế tay lái ra, khom lưng mỉm cười.

      - Tránh ra, tôi cần tiễn. - Mạc Bảo Bối hít sâu hơi.

      - Em mới uống rượu, lúc tới nhìn thấy ở giao lộ thứ ba phía trước có cảnh sát giao thông bắt người uống rượu điều khiển xe. - Ross dịu dàng như gió, bị giọng điệu cứng rắn của Mạc Bảo Bối ảnh hưởng đến chút nào.

      Mạc Bảo Bối thở phì phì nhìn Ross, bất đắc dĩ chui vào cửa xe, bởi vì tức giận hoặc là tâm trạng tốt có thói quen đua xe. nhận được vô số giấy phạt, điểm trừ nhiều đến thể trừ nữa, lại lần nữa bằng lái của có thể bị treo, vì vậy dám mạo hiểm, như thế nào cũng phải chịu qua năm nay, chỉ có thể đến sang năm mới có điểm để mạo hiểm nữa.

      - Tốt nhất , nếu chờ tôi xử lý . - Mạc Bảo Bối nhìn Ross ngồi ở chỗ ngồi tài xế, trầm cảnh cáo.

      - Thắt chặt dây an toàn, như vậy có vẻ an toàn hơn. - Ross kề sát Mạc Bảo Bối, kéo dây an toàn bên phải ra, gài chặt.

      Mạc Bảo Bối nhìn Ross đột nhiên đến gần, kinh ngạc chút, rất nhanh trấn tĩnh lại, bình tĩnh nhìn Yến Ngộ từ từ lùi lại ngoài cửa xe.

      tay Ross đặt mặt xe (phần gần kính, trước vô lăng trong xe), tay nắm vô lăng, ánh mắt nhìn thấy ngực Mạc Bảo Bối phập phồng có phần dồn dập, khóe miệng khẽ giương lên. Mạc Bảo Bối có phản ứng với việc bản thân đến gần, nhận thức này làm cho tâm tình càng thêm vui vẻ.

      đè nén được tim khiến trong lòng Mạc Bảo Bối rối loạn, miệng lưỡi hề lanh lợi nữa, yên lặng ngồi nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, cảm thấy phiền não giải thích được.

      Thời điểm ngang qua giao lộ thứ ba, quả thấy có cảnh sát giao thông kiểm tra, lúc này Mạc Bảo Bối mới bĩu môi.

      - lừa em chứ! - Ross cười , gió ngoài cửa xe thổi vào, trán có lọn tóc tán lạc, thoạt nhìn tuấn lãng phóng khoáng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :