Chương 2: (1)
Edit: -BG-
Đường Hiểu Huyên đứng ở góc trong phòng họp cách ngay ngắn, mặt tươi cười, nhìn từ xa như thể thư ký rất cần mẫn. thực tế chỉ mình , mặc dù dường như rất chăm chú, nhưng suy nghĩ sớm bay đến nơi nào rồi, ví dụ như người đàn ông tuấn chỉnh chu ngồi họp trước mặt đây.
Nếu như phải Đường Hiểu Huyên cố gắng bình tĩnh, kích động muốn chạy trốn, cách xa người đàn ông này, quên hết những chuyện xảy ra rồi. Đáy lòng có giọng với ‘hãy quên ’, coi như tất cả chưa từng xảy ra, đêm sầu triền miên kia chỉ là giấc mộng, tự với chính mình như vậy.
Đường Hiểu Huyên nhớ sáng sớm hôm đó khi rời khỏi khách sạn, trong lòng phải chưa từng thấp thỏm. Nếu như Dục Dương biết mình giấu diếm cuộc tình này, có lẽ ấy dứt khoát rời bỏdđlqđ mình, về sau qua lại nữa. Mỗi lần nghĩ tới đây tim đau nhói, nhưng hề hối hận.
may mắn cho , ngày đó trôi qua như thể tất cả đều chưa từng xảy ra. Thiện Dục Dương căn bản nhớ chuyện kia, hoặc là ấy quan tâm, tất cả sóng lớn trong lòng Đường Hiểu Huyên đều tự chồm lên, sau đó từ từ bình tĩnh trở lại.
trải qua đêm như vậy, Đường Hiểu Huyên biết mình còn có thể bình tĩnh đối mặt người đàn ông này nữa hay , và chỉ lần nghĩ tới việc muốn rời khỏi công ty này, rời khỏi Thiện Dục Dương, có lẽ như vậy tốt hơn chút, mặc dù nội tâm kêu gào mãnh liệt như vậy, nhưng vẫn thể làm được. Từ đến lớn đều ở cạnh Thiện Dục Dương, hình thành thói quen dõi theo bóng dáng của , nếu như phải rời càng đau lòng hơn.
Giống như tại, biết lúc này phải hết sức tập trung, nhưng vẫn chịu được mà chú ý đến từng vẻ mặt, từng cử chỉ của , tham lam muốn ghi nhớ trong lòng, chỉ sợ bỏ qua cả cái nháy mắt của người ấy.
Kể từ khi trở thành thư ký của công ty , Dục Dương của cũng chỉ lần nhấn mạnh: ở công ty, hai người chỉ có quan hệ cấp cấp dưới mà thôi. Bình thường gọi ‘ Dục Dương’ rất đồng ý, nếu như mà biết thư ký lại lên giường với ông chủ chắc chắn thể chấp nhận được, huống chi vốn cũng thích mình.
Đối với đêm triền miên tuần trước, Đường Hiểu Huyên hề hối hận, chỉ là khó tránh khỏi tiếc nuối vì Thiện Dục Dương .
Nghĩ tới đây, Đường Hiểu Huyên có chút chán nản, cảm thấy hốt hoảng, ánh mắt vô ý thức rơi vào người Thiện Dục Dương, vẻ mặt có chút buồn bã. Ánh mắt ấy vô cùng cứng nhắc, nhìn mặt đối phương hề chớp mắt. Cái nhìn chăm chú lại trực tiếp như vậy, Thiện Dục Dương có vô tâm cỡ nào chăng nữa cũng làm ngơ được.
thể nhịn được cần nhịn nữa. Thiện Dục Dương bất ngờ dừng thảo luận lại, xoay người nhìn chằm chằm sau lưng, "Thư ký Đường, làm phiền mang họa án hợp tác làm xong cho tôi xem."
Vẻ mặt của cực kỳ nghiêm nghị, mang theo tươi cười, thậm chí lúc ra những lời còn hơi cắn răng nghiến lợi. Điều này làm cho Đường Hiểu Huyên hỗn loạn thành đoàn, đầu lập tức trống rỗng, cả người bị ánh mắt hung tợn kia khiến cho hoảng hồn.
"Họa án ạ? Ở đây. . . . . . A, phải cái này, cũng phải là cái này, tôi nhớ em để vào đây mà, đừng nóng vội, em tìm ngay." Đường Hiểu Huyên đặt toàn bộ tập tài liệu lên bàn hội nghị, có hai tập rơi xuống đất. Đường Hiểu Huyên cuống đến mức tay chân đều run lên cầm cập, mải móng tìm tập tài liệu.
Hành động như thế này tuyệt đối được xuất trong cuộc họp của công ty lớn. Thiện Dục Dương nhìn dáng vẻ chật vật của rồi lại nhìn vẻ mặt cố nhịn cười của các thành viên hội đồng quản trị, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
"Phiền nhanh lên chút." nghiến răng nghiến lợi.
" có, thấy đâu, để em ra ngoài tìm." Đường Hiểu Huyên tiện tay đẩy tập tài liệu, quay đầu chạy ra ngoài.
Thiện Dục Dương thấy chạy ra ngoài nhanh như bị ma đuổi nên còn tâm trạng tiếp tục cuộc họp này nữa, mặt lộ ra nụ cười cứng ngắc, nhìn các ông chú thành viên hội đồng quản trị, "Chuyện ngày hôm nay tạm thời cứ thảo luận đến đây trước . Tôi mời các vị ăn cơm trưa, buổi chiều chúng ta tiếp tục tiến hành thảo luận chuyện hợp tác với công ty khác." xong, tất cả mọi người đều mỉm cười gật đầu ‘được’.
muốn đứng dậy rời đúng lúc Đường Hiểu Huyên như trận gió xông vào lần nữa. vốn hề chú ý đến động tác của mọi người, trực tiếp nhặt tập tài liệu rơi mặt đất lên liếc mắt nhìn, mỉm cười như thể trút được gánh nặng, vọt tới Thiện Dục Dương Diện, " Dục Dương. . . . . . Thiện tổng, tài liệu ở đây, ra là em có mang vào." cười cách cực kỳ dè dặt, định lấp liếm khuyết điểm của mình, nhưng bởi vì nhiều ngày ngủ được ngon giấc mà mặt có vẻ có chút nhếch nhác, " còn cần ?"
"Cuộc họp kết thúc rồi." Thiện Dục Dương ra câu này với sắc mặt chẳng mấy tốt đẹp.
" phải còn phải thảo luận chuyện kế hoạch hợp tác họa án sao?" hoang mang cau mày. nhớ ràng chủ đề của cuộc họp hôm nay là thảo luận về vấn đề này mà.
Thiện Dục Dương hừ lạnh tiếng, ánh mắt như thể dao sắc bén lườm cái, rồi thẳng ra ngoài, để lại Đường Hiểu Huyên mặt đầy lo lắng và các thành viên trong ban quản trị.
Nhìn ánh mắt phẫn nộ của Thiện Dục Dương mà toàn thân Đường Hiểu Huyên run lên. rất muốn khóc, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, khom lưng xin lỗi với những thành viên ban quản trị vẫn còn trong phòng họp, " xin lỗi các vị, rất xin lỗi, làm trễ nải thời gian của các ngài rồi."
muốn để mình nở nụ cười hoàn mỹ, nhưng mà thái độ của lại như thể khóc ngay lập tức, " xin lỗi, xin lỗi."
Mặc dù sắc mặt mới vừa rồi của Thiện Dục Dương rất khó coi, nhưng khi các thành viên trong ban quản trị nhìn thấy cũng chạc tuổi con mình sợ xanh mặt cũng đành lòng ra lời trách móc nặng nề, mỗi người đều chỉ cười an ủi mấy câu.
Huống chi chuyện như vậy phải là lần đầu tiên. Thân là nguyên lão của công ty nên bọn họ cực kỳ hiểu hai đứa trẻ Thiện Dục Dương và Đường Hiểu Huyên này. Trong tập đoàn Vũ Dương, thư ký Đường hề che giấu ái mộ với tổng giám đốc Thiện chút nào, chỉ cần Thiện Dục Dương ở đây, Đường Hiểu Huyên nhất định mất hồn mất vía. Cả công ty ai cũng nhìn ra nên mọi người sớm hình thành thói quen rồi.
"Thư ký Đường cần xin lỗi đâu, chuyện này cũng có gì, chúng tôi cũng cảm thấy có chút mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi chút cũng tốt."
"Đúng vậy, đúng vậy." Các thành viên ban quản trị nở nụ cười, mang theo ánh mắt nhìn đứa trẻ an ủi mấy câu sau đó lần lượt rời .
Đường Hiểu Huyên duy trì khuôn mặt tươi cười cho đến khi tất cả mọi người đều ra ngoài. Đợi đến lúc cả phòng họp lớn như vậy chỉ còn lại mình , hơi sức cả người đều như thể bị hút cạn, trong đầu chỉ còn ánh mắt tức giận của Thiện Dục Dương. Đường Hiểu Huyên buồn rầu ngồi ‘phịch’ xuống ghế làm việc, muốn đập cho cái đầu của mình mấy cái.
ràng là phải quên nhưng cuối cùng lại quên được. Dường như tình hình ngày càng ổn, rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
◎◎◎
Đường Hiểu Huyên sửa sang tài liệu, ổn định cảm xúc của chính mình xong mới trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc sau khi che giấu lo lắng.
Thiện Dục Dương ghét nhất bộ dạng khóc lóc của , mỗi lần vừa chuẩn bị khóc là lại cau mày, trừng mắt. cũng muốn trong cùng ngày lại đắc tội với người đàn ông này lần nữa. Nghĩ như vậy, Đường Hiểu Huyên ép mình lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Thiện Dục Dương xem tài liệu cách tập trung nên lúc cửa bị đẩy ra liền ngẩng đầu lên trong nháy mắt. nhìn Đường Hiểu Huyên dùng bộ dạng vừa dè dặt vừa như sắp lên đoạn đầu đài tới, ánh mắt của dừng lại người mấy giây, thấy ràng mắt đỏ hoe, biết lại khóc, trong lòng vừa buồn bực vừa phiền, buồn bực kỳ quái mà sao lên lời.
" Dục Dương. . . . . ." Đường Hiểu Huyên bước từng bước đến, đầu cúi thấp đứng đó như thể đứa trẻ làm sai đợi để bị phạt
"Đừng gọi ‘ Dục Dương’ nữa." Thiện Dục Dương cau mày, cố gắng để cho giọng điệu của mình nghe bình tĩnh chút, "Thư ký Đường, tôi từng với em là khi làm việc phải cẩn thận, thể phạm sai lầm, còn nữa quan hệ của chúng ta ở công ty là ‘cấp cấp dưới’, hãy dùng tôn xưng chứ phải là tên gọi riêng."
"Em biết rồi, em sửa."
" với em rất nhiều lần rồi, tôi còn có thể tin tưởng em nữa sao?" Thiện Dục Dương nghĩ tới mấy ngày qua liên tiếp ba lần bốn lượt phạm sai lầm mà chỉ biết im lặng, "Gần đây sao vậy? Hồn vía lên mây à, làm chuyện gì cũng phạm sai lầm."
Đề tài này đối với Đường Hiểu Huyên mà là trận sét đánh, khiến nổ tung hồn phi phách tán. vội vội vàng vàng lắc đầu, " có có, gần đây hề xảy ra chuyện gì hết, em rất khỏe."
Biểu chột dạ như vậy ngay cả người ngu ngốc cũng có thể nhìn ra là có vấn đề. Nhưng muốn , mà người như Thiện Dục Dương lại có thói quen ép buộc Đường Hiểu Huyên làm chuyện thích, nên hỏi dồn, "Em nên điều chỉnh tâm trạng cho tốt ."
Đường Hiểu Huyên cúi thấp đầu đồng ý, các ngón tay xoắn vặn vào nhau biểu lộ lo lắng của , "Vâng."
Thiện Dục Dương nhìn bộ dạng như thể dâu bị ức hiếp, tim liền lập tức mềm nhũn, nhưng sau giây mềm lòng khó hiểu của chính mình mà khỏi càng thêm phiền não. lớn tiếng với Đường Hiểu Huyên: "Nếu như lần sau còn tái phạm em hãy rời khỏi công ty !"
Câu như vậy đối với Đường Hiểu Huyên mà khác nào ‘sét đánh giữa trời quang’. đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tất cả đều là hoảng sợ, " Dục Dương." biết mình bị mắng, nhưng thể ngờ nghe thấy câu như vậy, như thể tất cả mọi chuyện tốt đều ập xuống đầu , khiến còn hơi sức để chịu đựng.
giật mình, kinh hoàng nơi đáy mắt làm cho mọi người ai có thể vô tâm mà mềm lòng, nhưng cứ nghĩ đến những khuôn mặt cười như cười của các thành viên hội đồng quản trị mà Thiện Dục Dương đành phải bức bách mình cứng rắn.
Từ lớn lên cùng nhau, tâm ý của Đường Hiểu Huyên đối với mình Thiện Dục Dương phải là biết, thậm chí chuyện Đường Hiểu Huyên theo đuổi Thiện Dục Dương, tất cả bạn bè và mọi người trong công ty đều biết.
Được xinh đẹp trẻ tuổi như vậy ái mộ, đại đa số đàn ông đều rất đắc ý, nhưng Thiện Dục Dương lại giống như vậy. rất tức giận, cảm giác như mình trở thành trò cười, bởi vì tất cả mọi người đều với cùng câu: cậu nên thích ấy, ấy cậu như vậy, cậu cũng phải đáp lại với tình giống như thế, vậy mới công bằng. Cũng chính bởi vì thế, mới càng thích nhìn thấy ánh mắt si ngốc của Đường Hiểu Huyên khi nhìn mình, bởi vì nó khiến cảm thấy đây giống như cuộc biểu diễn xiếc thú, và là nhân vật chính.
" Dục Dương. . . . . ." Đường Hiểu Huyên cúi đầu gọi tiếng.
"Xin hãy gọi tôi là Thiện tổng. Lần sau được tái diễn chuyện ngày hôm nay nữa." Thiện Dục Dương ép mình cứng rắn, câu rồi gì nữa. Sau lúc khá lâu sau mới lại mở miệng, giọng bình tĩnh như hồ nước tĩnh lặng, "Mang tập tài liệu kia qua đây để tôi nghiên cứu lại lần nữa."
Từ lớn lên cùng nhau, Đường Hiểu Huyên có thể nào biết, đề cập tới chuyện mới vừa rồi là biểu tính toán nữa, rốt cuộc vẻ mặt thả lỏng được chút.
Đường Hiểu Huyên vội vàng đưa tài liệu tới, ràng nên vui mừng nhưng tâm tình lại nặng nề lên lời, " Dục . . . . . . Thiện tổng, lần sau em bất cẩn như vậy nữa."
"Tôi hi vọng em được làm được."
"Em cố gắng." Đường Hiểu Huyên buồn buồn , giọng vì nặng nề mà trở nên vô lực.
biết mình nên đưa ra lựa chọn: quên sạch chuyện xảy ra vào đêm đó, trở lại làm Đường Hiểu Huyên trước kia – vô tư cười đùa; hoặc là rời khỏi công ty. Mặc dù mấy ngày nay Đường Hiểu Huyên vẫn muốn rời và cũng ngừng do dự, nhưng sau giây mới vừa xong, khi nghe thấy Thiện Dục Dương muốn rời , tim đau đớn như muốn vỡ nát.
Vào giây phút ấy, biết mình bỏ được cũng thể rời bỏ người đàn ông này. Vì để tiếp tục ở lại nơi này, tình nguyện quên hết mọi thứ.
Có lẽ Đường Hiểu Huyên nên buông xuôi tất cả, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đường Hiểu Huyên thể thừa nhận rằng tình cảm mình dành cho Thiện Dục Dương thể nào xóa bỏ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn ‘vạn kiếp bất phục’ mà thôi. thở dài, rũ mắt che giấu đau đớn của mình.
Nhưng cũng biết giờ phút này Thiện Dục Dương cũng rất ảo não.
Nhiều lần phạm sai lầm rồi xin lỗi chẳng chút thuyết phục, hết lần này đến lần khác làm mất tin tưởng của mình, nghĩ đến việc bởi vì Đường Hiểu Huyên mà mình trở thành trò cười cho mọi người mà Thiện Dục Dương hận thể mắng té tát, đuổi thẳng ra khỏi công ty ngay lập tức. Nhưng lời đến khóe miệng lại trở thành câu khác, "Được rồi, chuyện qua rồi thôi, lần sau làm tốt là được rồi."
Lúc ra chữ ‘tốt’ kia gần như là nghiến răng nghiến lợi để , hiển nhiên là cũng có ôm bao nhiêu hy vọng.
"Vâng." Đường Hiểu Huyên gật đầu cái rồi lùi về phía sau bước, "Thiện tổng, em ra ngoài trước."
Nhìn Đường Hiểu Huyên trầm mặc xoay người rời , đáy lòng Thiện Dục Dương có chút cảm giác rất lạ, ấy sao vậy? Dường như có chút kỳ quái, nếu là lúc trước sớm cợt nhả cầu xin mình tha thứ, sao lại trầm mặc như vậy?
Suy nghĩ bình thương như vậy chỉ dừng lại trong đầu Thiện Dục Dương có giây, bởi vì bây giờ có nhiều tinh lực để suy nghĩ những chuyện khác. buồn phiền khép tài liệu lại. thừa nhận mình cũng có chút yên lòng, nếu muốn tìm hiểu nguyên nhân, vậy tất cả phải từ chuyện của đêm mấy ngày trước.
Last edited by a moderator: 15/4/15