1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã háo sắc - An Tĩnh (Full 14C+NT) Đã có Ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ông Xã Háo Sắc

      [​IMG]


      Tác giả: An Tĩnh

      Convert: ngocquynh520

      Editor: MeOw

      Số chương: 10

      Nam chính: Đường Huân

      Nữ chính: Kỷ Trừng Thần


      Giới thiệu


      Chồng mới cưới của người đàn ông tốt, ràng là rất dịu dàng, nhưng tại sao ở giường lại trở nên đứng đắn như vậy?

      Bà xã cực phẩm của , quả là vô cùng xinh đẹp, lại hay thích làm nũng, nhưng tại sao hở ra tí lại mắng là sắc lang?

      Lúc đầu cũng là do va vào trước, lại còn bị ôm vào lòng để ăn đậu hũ.

      Lúc Kỷ Trừng Thần nhận ra mình bị tên đàn ông xa lạ vô lễ, lại phát ,

      Dáng dấp của quả phải đẹp cách bình thường, nhất thời khiến cho xuân tâm nhộn nhạo

      Lúc bọn họ gặp lại lần nữa cái tên đàn ông này lại dám ở giữa ban ngày ban mặt trêu chọc .

      Mà nụ cười nơi khóe miệng kia rất mê người, hại đem lòng tương tư

      Vậy mà, lần thứ ba, khi chạy tới tìm , tên là Đường Huân, vẫn còn độc thân.

      Nếu như vẫn chưa có bạn trai hãy kết giao với !

      Kỷ Trừng Thần vốn cho là mình tìm được rồi, dù sao nhìn trái hay nhìn phải, đằng trước hay đằng sau cũng đều thấy người đàn ông tốt.

      Nhưng có quỷ mới biết, cái gã Đường Huân này, ta hoàn toàn là người có lòng dạ đen tối, ràng là bề ngoài khiến cho người ta có cảm giác người lạnh nhạt và hướng nội.

      Thế nhưng mỗi lần trèo lên giường, lại biết lấy ở đâu ra tinh lực dồi dào như vậy.

      Hết lần này tới lần khác ép lăn qua lộn lại giường, đến nỗi phải mở miệng cầu xin tha thứ, lại còn động tí là chơi trò gian trá.

      Làm hại Kỷ Trừng Thần cả ngày than vãn eo mỏi lưng đau, thể nào đứng dậy nổi, nghĩ thầm –

      ràng nhặt về người đàn ông cực phẩm, tại sao sau khi cưới ta lại trở thành ông chồng sắc lang như vậy?
      tart_trung, Ha mi, shakugan0123 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Mở đầu

      đảo mắt nhanh như chớp, núp ở đằng sau bụi cỏ ven đường, tò mò nhìn chàng trai đứng cách đó xa.

      chậm rãi đứng thẳng người, lặng lẽ tới bên cạnh chàng trai kia, nào ngờ, đôi giày cao gót xinh đẹp lại phát ra thanh ‘cộp cộp’ khiến cho chàng trai kia chú ý.

      đến bên cạnh , ngẩng lên, nhìn cái người con trai cao hơn mình những hai cái đầu, sau đó kiễng chân, cố gắng để cho mình cao hơn chút, nhưng lại ngờ rằng, kỹ năng giữ thăng bằng của mình cực kỳ kém, lảo đảo hồi rồi ngã nhào vào người chàng trai kia.

      “Aaaa. . . .” Đôi môi đỏ hồng phát ra tiếng hét chói tai, hai cánh tay mập mạp ngắn ngủn cũng phối hợp mà vùng vẫy, muốn túm lấy cái gì đó để giữ cho mình ổn định.

      Cuối cùng, đôi bàn tay vững vàng đỡ được .

      “Im miệng!” Giọng ồm ồm giống như tiếng vịt cồ của chàng thiếu niên trong giai đoạn vỡ giọng, lạnh lùng quát hai tiếng.

      khẩu lệnh, ngay lập tức khiến khép chặt cái miệng mới nãy vẫn còn kêu rất to, khiến tiếng thét chói tai vừa rồi lại mơ hồ hóa thành thanh rên rỉ buồn bực.

      Bàn tay hơi dùng lực để đỡ cho thân thể nghiêng ngả của đứng thẳng, sau khi đứng vững, chàng thiếu niên lập tức buông tay, sau đó xoay người rời .

      Sau khi được vài bước, lại quay đầu lại, nhíu mày có chút vui, trừng mắt nhìn nữ sinh theo sát phía sau mình. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn

      à, vừa rồi nhìn cái gì vậy?” Khuôn mặt bé cười đến ngọt ngào, dưới ánh mặt trời lại càng làm cho nước da của trở nên trắng nõn, khiến cho người ta nhịn được mà muốn đưa tay nhéo nhéo cái khuôn mặt kia.

      “Tôi phải là của .” Chàng trai nhíu chặt chân mày.

      “Nhưng mà, lớn tuổi hơn em nha. . . .” Ánh mắt lộ vẻ khó hiểu, ràng là mẹ , nếu ai đó lớn tuổi hơn mình phải gọi họ là , là chị, là chú dì, bác trai bác mà!

      được gọi tôi là !” ghét làm , bởi vì làm có gì tốt đẹp đều phải nhường cho em mình, có lỗi phải nhận trách nhiệm với cha, cho nên ghét nhất là làm !

      Nhìn thấy dường như thích cách gọi này, quay đầu lại hỏi: “Vậy em phải gọi như thế nào?”

      Nghe vậy, chàng trai lại cảm thấy vấn đề này chẳng đâu vào đâu, ràng chỉ là nữ sinh bé, ngoại trừ khuôn mặt nào lúc nào cũng mang vẻ khờ khạo ngốc nghếch đối với nam sinh lại chẳng có gì để bàn tán.

      “Nếu trả lời em tiếp tục gọi bằng đó!”

      Chết tiệt, còn uy hiếp mình nữa!

      “Tôi tên là Đường Huân.” Bất đắc dĩ ra tên của mình, sau đó chàng thiếu niên lại xoay người bỏ , thế nhưng vẫn còn chưa được vài bước cổ tay lại bị bàn tay bé mềm mại kéo lại.

      có chút mất kiên nhẫn quay đầu lại, lại trông thấy khuôn mặt tươi cười đến vô cùng sáng lạng.

      “Huân!”

      Giọng yếu ớt ngọt ngào, khiến cho nhất thời ngây ngẩn, chưa bao giờ được nghe ai đó dùng giọng ngọt ngào như vậy, dịu dàng như vậy để gọi tên mình, tựa như . . . . tựa như là tên của nghe êm tai như vậy. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn

      “Chuyện gì?” Trong lòng bởi vì vậy mà khỏi dịu chút, nhưng khuôn mặt vẫn là vẻ lạnh lùng, bộ dáng như thể hề thân thiết gì với .

      “Huân, sau này lớn lên, Thần Thần gả cho , có được ?” nữ sinh bỗng dưng câu khiến cho chàng thiếu niên kinh ngạc, bị dọa đến ngây người.

      “Bởi vì Huân vừa mới cứu Thần Thần, cho nên Thần Thần muốn gả cho !” dùng dáng vẻ ngây thơ trong sáng để chuyện với .

      “Bây giờ là thời đại nào rồi hả? Sao còn có chuyện lấy thân báo đáp xuất ở đây nữa vậy?” nhịn được mà khẽ gầm câu, là bị dọa cho giật mình mà.

      “Nhưng mà. . . . Lúc trước cũng là do cha cứu mẹ cho nên mẹ mới gả cho cha mà . . .” Trông thấy nổi giận đùng đùng, nữ sinh lúng túng ngập ngừng, vất vả lắm mới lấy hết dũng khí để ra lời của mình.

      Cuộc sống của cha và mẹ bây giờ hạnh phúc, cũng muốn gả cho người từng cứu mình, sau này cùng sống cuộc sống vui vẻ như thế.

      Đây chính là nguyện vọng bé của , hy vọng sau khi lớn lên cũng có thể giống như mẹ, tìm được người đàn ông, người cha thương con, người chồng thương vợ.

      “Còn nữa, cái gì gọi là lấy thân báo đáp vậy?” nữ sinh vẫn chưa được học điều này, tinh thần học tập của quả thực rất tốt, liền lên tiếng hỏi ngay.

      Chàng thiếu niên suýt chút nữa té xỉu.

      “Tôi quan tâm có phải cha từng cứu mẹ hay , dù thế nào nữa tôi nhất định cưới !” Lần này, chàng thiếu niên cũng cho cơ hội để kéo lại nữa, lập tức chạy nhanh, sợ lại bị cái ‘tiểu phong tử’ [1] này dây dưa quấn lấy mình.

      [1] phong tử = kẻ điên

      bĩu bĩu môi, mình bị từ hôn lần thứ 125 rồi.

      “Tại sao chả có ai nguyện ý đợi người ta lớn lên rồi gả cho bọn họ chứ?” đau khổ vác mặt về nhà hỏi cha mẹ.

      Chỉ thấy vẻ mặt của cha kinh hoảng, rồi cái gì mà muốn kết hôn với con của ông? Trước tiên là phải bước qua xác ông rồi linh tinh gì gì đó nữa, nghe mà chẳng hiểu gì cả, còn mẹ chỉ cười khanh khách, hãy ngoan ngoãn chờ đợi, người kia ắt hẳn xuất thôi.

      Cho nên, chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi, như vậy người đó xuất sao?

      Vậy ngoan, biết nghe lời.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1.1

      Ngày hè chói chang, mọi người đều sợ bị mặt trời tàn sát, dám lại lung tung đường, thế nhưng... có kẻ sợ chết, cứ hết lần này đến lần khác, chẳng những hề kiêng kỵ mà lại tự do dưới nắng hè oi bức, còn sợ chết nóng mà mặc nguyên bộ đồ tây đen.

      Đường Huân chịu nóng quen nên để ý đến ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu của mọi người, vẫn bình tĩnh lại con phố, ngay cả giọt mồ hôi trán cũng có.

      Mới nãy, vừa ký được bản hợp đồng với công ty niêm yết, số tiền được ghi bản hợp đồng kia dường như bằng mười phần trăm tiền lãi của công ty, mấy nhân viên cấp dưới của sau khi biết được tin tức, cũng vui sướng phát điên lên, mọi người lập tức ôm điện thoại để chia sẻ chuyện vui to lớn này cùng bạn bè thân thiết... Tiền thưởng cuối năm nay xem ra rất đáng kể rồi!

      Vậy mà thân là ông chủ của bọn họ, túi tiền kiếm được chật căng, thế nhưng lại có chút vui sướng nào, , đúng hơn là, cho dù có vui sướng thế nào chăng nữa, cũng có nổi người thân để chia sẻ.

      Cha mẹ?

      Bọn họ chỉ cầu mong đừng đến làm phiền bọn họ kia kìa!

      Mà mấy người bạn bè em tốt của , bây giờ mỗi người nơi, người ít liên lạc, người ít gặp mặt, nhưng mặc dù vậy, tình cảm sâu sắc giữa bọn họ lại hề thay đổi chút nào, chẳng qua, cũng muốn vì chút chuyện xíu mà quấy rầy đến bọn họ.

      , quen thân mình từ lâu rồi, phải sao?

      Tự giễu hỏi ngược lại mình, khẽ lắc đầu, tiếp tục về phía chiếc xe thể thao đậu cách đó xa, chuẩn bị trở về công ty xử lý những công việc còn lại.

      Đạt được thành quả tốt như vậy, toàn bộ đều nhờ vào đám cấp dưới liều chết làm việc kia của , cho nên cho phép bọn họ nghỉ buổi chiều, tự mình trở về giải quyết nốt công việc.

      "A... Tránh ra tránh ra, ai ở phía trước muốn chết tránh ra..." Đột nhiên, tiếng hô vừa mềm mại vừa hoảng hốt vang lên từ phía sau lưng , "Tránh... ra... mau..."

      Nghe vậy, Đường Huân vội vàng xoay người, muốn nhìn xem chuyện gì xảy ra thân thể phụ nữ cứ thế đâm sầm vào ngực , đầu của đối phương còn đập vào vị trí của tim , đau chính là dối.

      "A!" đau đớn khó chịu kêu lên tiếng, đưa tay đỡ lấy người trong lòng mình.

      " xin lỗi, tôi cố ý..."

      Kỷ Trừng Thần che cái trán bị đụng sưng lên cục, giương đôi mắt bởi vì đau mà đỏ cả lên, muốn xin lỗi với đối phương, chẳng qua là, khi nhìn thấy người đàn ông đỡ lấy mình, lại thể nào dịch chuyển tầm mắt.

      chàng vô cùng đep trai! ngỡ ngàng há hốc miệng, nhìn chằm chằm, lại biết hành động này trong mắt người xung quanh, là động tác "mời gọi" đối phương hôn mình.

      Lúc Kỷ Trừng Thần kinh ngạc nhìn , Đường Huân cũng đánh giá ăn mặc quái gở này.

      trong ngực , thân quần áo nhàng giản dị, hơn nữa còn mặc cái váy liền thân ngắn ngủn, đôi chân trắng nõn, nhưng lại đôi giày trượt băng thích hợp với khí chất của chút nào, khuôn mặt thanh tú, tuy khiến người ta phải kinh diễm, nhưng lại là loại càng nhìn càng thấy thú vị...

      Nhưng, thứ hấp dẫn người ta nhất, gì khác hơn chính là đôi mắt long lanh, nước thu gợn sóng, chỉ có thể là đôi mắt như thế này thôi.

      Đôi con ngươi đen láy và sâu thẳm kia, giờ phút này nhìn chăm chú, khiến có cảm giác như sắp rơi vào vực sâu hun hút, trái tim, phút chốc như ngừng đập.

      tiếng cười lớn bỗng vang lên, nhanh chóng hoàn hồn, ngước mắt lại thấy mấy học sinh cãi nhau ngang qua bên cạnh bọn họ, vì thế mà mới nhận ra, mình vậy mà lại ngắm đến ngây người.

      ho tiếng, "Tiểu thư, phiền buông ra được ?" Giọng nam trầm ấm, vô cùng dễ nghe.

      Kỷ Trừng Thần vội vàng lấy lại tinh thần, nhìn thấy mình vẫn níu lấy người ta buông, trong nháy mắt, khuôn mắt trắng trẻo bỗng trở nên đỏ ửng.

      "Vâng . . . xin lỗi . . . Oa a!" kinh hoảng buông tay ra, ngờ giày trượt băng dưới chân như ác ý làm khó , đột nhiên trượt về phía trước, khiến cho lại ngã nhào vào lồng ngực cứng rắn . . .

      Đường Huân phản ứng cực nhanh, chìa tay ra, dễ dàng bắt được, trong nháy mắt, thân thể thơm tho lại trở về trong ngực .

      Kỷ Trừng Thần chưa kịp hoàn hồn, vẫn ôm khư khư lấy cổ , thở hổn hển, "... nguy hiểm..." Suýt chút nữa té ngã trước mặt mọi người rồi.

      Đường Huân trợn mắt nhìn trong ngực, lại càng giận dữ buồn bực với phản ứng của mình hơn.

      "Cám... cám ơn... cám ơn cứu tôi."

      Kỷ Trừng Thần cám ơn với , lại ngoài ý muốn thấy được đáp lại, nghĩ, người đàn ông trước mặt giận đem đến cho thêm phiền toái, nhưng cũng muốn làm phiền lần nữa, chỉ tại cái giày trượt băng dưới chân , hình như có thù hận rất sâu với , vẫn chịu để cho đứng thẳng người.

      hít sâu hơi, muốn mở lời nhờ làm người tốt đến cùng, giúp tay, đỡ đến quàn cà phê ngoài trời để ngồi xuống, nhưng lời nhờ vả còn chưa ra khỏi miệng bị ôm ngang lấy mà hề báo trước.

      "Ơ... A!"

      "Im lặng, ôm chặt." Giọng trầm thấp phát ra mệnh lệnh ngắn gọn.

      Kỷ Trừng Thần vừa nghe lệnh liền ôm chặt lấy cổ , chỉ sợ chậm nửa giây bị dùng ánh mắt bắn chết, sợ hãi lén lút nhìn , hiểu hành động đột ngột này của có ý gì , nhưng cũng có gan hỏi .

      Bên cạnh có rất ít đàn ông, mặc dù có bọn họ cũng đối với rất tốt, rất thương , giống , chỉ nhìn bằng vẻ mặt u ám.

      Đường Huân bế ngồi xuống ghế quán nước ở vỉa hè, rồi sau đó... ngoài dự liệu của , cúi người xuống, giúp cởi đôi giày trượt băng hành hạ nãy giờ, để lộ ra ngón chân hồng hồng mũm mĩm.

      "Ơ?" kinh ngạc nhìn đứng dậy, thả giày trượt băng của sang ghế bên cạnh.

      " biết trượt đừng có trượt, nếu rất dễ đụng vào người khác." nhàn nhạt câu, sau đó liền xoay người bỏ , muốn ghi nhớ lần gặp gỡ vô tình này vào trong lòng.

      Kỷ Trừng Thần ngây ngốc nhìn bóng lưng rời , bóng lưng kia, thoạt nhìn rất cao ngạo, làm người ta dám lỗ mãng đến gần, nhưng hiểu sao, lại cảm thấy tấm lưng kia chứa nhiều độc mà người khác thể hiểu .

      Trái tim, hiểu sao lại khẽ siết chặt.
      Chương 1.2

      "Dì , dì , dì có bị té ?" Tiếng hoạt bát thuộc về cháu trai Lam Lam của vang lên, chẳng qua lúc này, trong giọng của bé chứa đầy lo lắng và sốt ruột.

      "Lam Lam, dì bị té đâu." đành lòng thu hồi ánh mắt, mỉm cười an ủi cháu trai bé .

      "Nhưng mà lần sau được nghịch ngợm hù dọa dì như thế nữa, biết chưa? Hơn nữa dì suýt chút nữa đụng vào người ta rồi, như vậy rất nguy hiểm." An ủi an ủi, dù sao cũng phải dạy dỗ đứa trẻ bướng bỉnh này chút, nếu bé nhất định bị chiều hư, đợi đến lúc bé học cái xấu rồi mới dạy, vậy quá muộn.

      "Con biết rồi, xin lỗi, dì , sau này con dám nữa." Lam Lam cũng rất biết cúi đầu nhận lỗi, làm bộ hối hận nhất định sửa đổi, dáng vẻ đáng thương, khiến cho người ta nỡ trách mắng thêm.

      "Được rồi, trả giày lại cho dì nào, dì dắt con ăn kem có được ?" Kỷ Trừng Thần xoa xoa cái đầu của bé, hỏi.

      Nghe vậy, khóe môi của Lam Lam ngay lập tức ngoác ra nụ cười to, thả đôi giày trong tay lên mặt đất, để dì của mình vào.

      "Dì , con muốn ăn kem ô mai, còn cả kem chocolate, hương vanilla cũng rất ngon..." Quá nhiều lựa chọn khiến bé rất buồn rầu.

      Cuối cùng, bé chớp đôi mắt to đầy khả ái, lấy lòng hỏi: "Dì , con có thể ăn hết được ?"

      Kỷ Trừng Thần lắc đầu, "Bởi vì Lam Lam vừa mới khỏi bệnh, thể ăn nhiều kem như vậy, dì chỉ cho Lam Lam ăn cái thôi, cách khác, Lam Lam chỉ có thể chọn vị thôi." Vì cố gắng thuyết phục bé, còn cố ý vươn ngón tay quơ quơ.

      "A? Đừng mà, dì , con khỏe lắm rồi, có bị bệnh nữa..." Lam Lam bé cực lực giành cho mình nhiều quyền lợi, nhưng lại bị vẻ mặt ‘ cho phép phản đối’ của dì làm cho bé được câu nào.

      Kỷ Trừng Thần giày xong lại ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt bé, "Nếu như Lam Lam ngoan ngoãn nghe lời chút, dì hứa với con, lần tới nếu rãnh rỗi, chúng ta lại cùng ra ngoài chơi, được ?"

      " ?" Lam Lam nửa tin nửa ngờ.

      "."

      "Vậy chúng ta ngoắc tay." Bé vươn đầu ngón tay út nho , chờ ngón tay khác của dì mình "Con còn muốn làm dấu nữa đó!" Bé quên thêm vào câu.

      "Được, chúng ta ngoắc tay làm dấu." cũng đưa tay, đảm bảo cho bé.

      "Bây giờ có muốn ăn kem ?" hỏi.

      "Muốn!" Lam Lam hưng phấn đáp lại.

      "Tốt, vậy chúng ta thôi." đứng dậy, nhặt lên đôi giày trượt băng để ở ghế bên cạnh, bỗng hình ảnh khuôn mặt đàn ông xẹt qua trong tâm trí, lắc mạnh đầu, muốn gạt bỏ hình ảnh kia , sao đột nhiên lại nhớ tới cơ chứ?

      "Dì , dì làm sao vậy?" Lam Lam tò mò hỏi.

      " có... có gì, dì vừa mới đứng dậy nên đầu hơi choáng váng, cho nên lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo." chột dạ xạo, nghĩ đến thường ngay mình dạy cháu trai phải ngoan, được dối, giờ chính mình lại dối, là xấu hổ mà.

      Nhưng cũng thể cho cháu trai biết, bởi vì nghĩ đến đàn ông, cho nên mới có hành động kì quái như vậy.

      Nếu để cho mẹ thằng bé, cũng chính là chị biết được, tưởng tượng nổi mình bị "nghiêm hình tra hỏi" đáng sợ đến mức nào.

      Cá nhân mà , muốn tất cả những đoạn trí nhớ có dính dáng đến người đàn ông kia đều biến mất, lại lường trước, bóng lưng cao ngạo tịch mịch kia, ngay từ lúc phòng bị trong lòng vừa hạ xuống, giây sau, mọc lên mầm cây có tên là "tình ". . .

      ***

      ấy làm cái gì vậy?

      Đường Huân nhíu đôi lông mày rậm, nhìn chằm chằm Kỷ Trừng Thần cầm dù che mưa, đứng bên cạnh đường lớn để dỗ trẻ con, người mặc quần đùi, bởi vì ngồi xổm xuống mà sắp làm cho bị lộ cảnh xuân.

      dừng xe lại, tiếp tục ngồi trong xe quan sát nhất cử nhất động của và đứa trẻ.

      bé mà dụ dỗ kia vẫn ngừng khóc, khóc đến mức khuôn mặt bé đỏ hồng, mặc cho ở bên cạnh ngừng dỗ dành, làm đủ loại mặt xấu chọc bé liên tục, vậy mà bé vẫn chịu ngừng khóc.

      Mưa, càng lúc càng lớn.

      Hạt mưa làm ướt quần áo , nhưng vẫn cố gắng che mưa cho bé, thèm để ý đến thân thể mình sớm ướt đẫm, hơn phân nửa thân thể lộ ra trước mặt người khác.

      Có người ngừng lại, nhưng có ý tiến lên giúp đỡ, ngược lại giống như thưởng thức cảnh xuân mỹ lệ làm lộ ra.

      "Đáng chết!" Đường Huân khẽ nguyền rủa tiếng, cảm giác vui tràn ngập trong lòng.

      cầm dù và áo khoác của mình xuống xe, đẩy mấy người đứng nhìn ra, tới trước mặt bé, che mưa và phủ thêm áo khoác cho , cũng che cảnh xuân.

      ngẩng đầu trừng mắt với đám người vây xem, đôi mắt lạnh lùng tức giận khiến cho người ta hoảng sợ, đám đông vây xem cũng lập tức vội vàng tản , chạy trối chết, dường như sợ chạy chậm chút bị lôi đánh trận nên thân vậy.

      Kỷ Trừng Thấn vốn chỉ chuyên tâm an ủi bé, căn bản biết cảnh xuân của mình sớm bị lộ ra ngoài, khi áo choàng khoác lên cơ thể mình mới chậm chạp ngẩng đầu lên.

      "A! Là à!" vừa mừng vừa sợ kêu lên, ngờ mình lại được gặp "ân nhân cứu mạng" lần nữa.

      "Mặc áo tử tế vào!" Đường Huân biết cảm xúc khác thường nổi lên từ dưới đáy lòng mình là gì, thể làm gì khác ngoài lớn tiếng ra lệnh cho , muốn nhận ra khác lạ của .

      Lời của làm phải cúi thấp đầu, xem chút quần áo người mình, ràng là nhìn xuyên thấu...

      "A!" Mãi lúc sau mới giật mình nhận ra cảnh xuân của mình bị lộ, lập tức lấy tay cầm dù khép lại vạt áo.

      Xấu hổ chết mất! vậy mà lại để cho quần áo xộc xệch đứng trước mặt lâu như vậy, chắc chắn... chắc chắn là nhìn thấy vẻ đẹp bên trong của rồi! Hơn nữa chỉ mình ... mà ngay cả những người xung quanh cũng thế...

      Xấu hổ đến quên cả trời nghiêng đất lệch khiến cho dám ngẩng đầu nhìn .

      Thấy lỗ tai đỏ lên, đôi chân tuyết trắng vì ngồi xuống vẫn còn lộ ra ngoài váy, Đường Huân khỏi nhíu mày lần nữa, cái loại cảm xúc kỳ lạ này, giống như. . . thứ thuộc về chính mình, lại bị người khác dòm ngó.

      "Đứng lên." vui , thô lỗ kéo tay .

      Bởi vì ngồi xổm quá lâu, lúc Kỷ Trừng Thân vừa đứng dậy cảm thấy hoa mắt, lảo đảo ngã về phía .

      Dường như đoán được phản ứng của , Đường Huân đưa tay ôm lấy , tay còn lại che mưa cho cả bé.

      "Ổn ?" Ngữ khí của rất nhạt, nhưng lại che dấu được lo lắng trong đôi mắt.

      Kỷ Trừng Thần cách nào trả lời, chỉ có thể nhắm mắt lại, đợi cho cơn hoa mắt kia qua .

      Lúc này, bé đột nhiên lên, ôm lấy chân của , cất tiếng mềm nhũn: "Dì ơi... dì ơi..." Nhưng khuôn mặt nhắn, nước mắt vẫn ngừng rơi.

      Đối mặt với đối thủ mạnh, Đường Huân cũng chưa từng cảm thấy lúng túng, từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên gặp loại tình huống khiến mình phải luống cuống tay chân như thế này, biết là nên để cho lớn đứng vững trước, hay là dỗ dành ngừng khóc trước.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2.1

      may, lớn nhanh chóng đứng vững, bởi vì ôm chặt .

      Kỷ Trừng Thần cố gắng ôm lấy bé, sức nặng của bé khiến cảm thấy mình thể đỡ nổi.

      “Ôi. . . bé ngoan nào, dì. . .” Chữ ‘ôm’ còn chưa ra khỏi miệng sức nặng tay chuyển tới tay Đường Huân – “Ơ?”

      Đường Huân nhìn cánh tay gầy yếu của , bế được bé này mới là lạ.

      “Cầm lấy!” đem cây dù to nhét vào trong tay .

      “A. . . cám ơn!”

      “Lên xe của tôi trước rồi .” giọng, nâng tay chỉ về chiếc xe màu đen cách đó xa, cắt đứt lời cám ơn của .

      “Dạ!” Kỷ Trừng Thần giơ cao dù, đuổi theo bước chân của , nhưng bước chân rất dài, phải chạy mới đuổi kịp tốc độ của .

      Rốt cuộc cũng hiểu vì sao bạn thân của mình vẫn , đàn ông cao to đẹp trai rất khó theo đuổi, bởi vì bước chân của họ dài như vậy, chân ngắn như bọn nhất định là ‘ đuổi theo kịp’.

      Cũng biết là trùng hợp hay do nghe thấu được nỗi khổ trong lòng mà bước chân thu lại. . . ít nhất đối với cũng cần phải chạy vất vả như vậy nữa.

      Khó khăn lắm mới tới chỗ xe đậu, Đường Huân trực tiếp ngồi vào trong ghế lái.

      Kỷ Trừng Thần thấy thế cũng trèo lên ghế phụ, đỡ lấy bé từ tay rồi ôm vào trong ngực.

      “Bé ngoan, dì ở đây rồi, đừng khóc nữa.” giống như người mẹ dịu dàng dụ dỗ bảo bối mà mình thương nhất.

      “Hai người ở đâu?” khởi động xe, hỏi.

      “Ah. . . này. . .” Kỷ Trừng Thần phát mình vẫn chưa biết tên của .

      “Tôi tên là Đường Huân.” Thấy băn khoăn, chủ động tên mình.

      “Cám ơn , Đường, tôi tên là Kỷ Trừng Thần.” Dựa vào lễ phép căn bản, cũng họ tên của mình.

      làm ơn chờ chút, để tôi hỏi con bé. Bé con, nhà con ở đâu? Dì đưa con về nhà nhé!” cúi đầu, nhàng vỗ vỗ nằm trong ngực mình.

      ấy biết bé này? Đường Huân có chút kinh ngạc nhướng mày.

      bé từ từ ngẩng đầu lên: “Con. . .con ở. . .” bé khóc nức nở, bô bô ra tràng ngôn ngữ ngoài hành tinh. . .

      Đường Huân nghe hiểu thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh đó của con bé, nhưng Kỷ Trừng Thần lại hiểu được.

      “Phiền đưa tôi đến. . .” phiên dịch cái thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh đó rồi đọc cho .

      cảm thấy có chút khó tin, nhưng vẫn khởi động xe, chạy thẳng đường tới địa chỉ nhà của bé.

      Dọc theo đường , trong xe vang lên tiếng đùa giỡn của hai người con , lớn .

      có vẻ thích đùa giỡn với trẻ con nhỉ?” Nhìn dáng vẻ thuần thục của , chắc là hay chơi đùa với trẻ con: “ là giáo viên mẫu giáo à?”

      Nghe vậy, nở nụ cười dịu dàng: “, mặc dù có rất nhiều người tôi giống giáo viên mẫu giáo, nhưng tôi là chủ tiệm hoa, tôi mở cửa hàng bán hoa ở gần khu trung tâm thương mại.”

      “Hình như luôn có biện pháp đối với lũ trẻ?” liếc mắt nhìn bé vừa rồi còn khóc sưng cả mắt, bây giờ lại ngoan ngoãn nằm im trong ngực .

      “Cái này. . . Bởi vì chị của tôi cũng có đứa con, mà chị tôi lại hay bay ra nước ngoài, cho nên thằng bé đều là do tay tôi chăm sóc, có thể vì vậy mà tôi luôn có cách dỗ dành trẻ con, hơn nữa, tôi cũng rất thích chơi với chúng.” xong, ngượng ngùng cười tiếng: “ Đường hỏi như vậy, chẳng lẽ nhà có trẻ con sao?”

      “Ừ!”

      ra lúc đầu, tôi cũng có cách nào sống chung với chúng, cứ như kiểu. . .” giọng kể chuyện lúc mới bắt đầu trở thành dì , câu lại câu, ngay cả nằm trong ngực cũng cười lên khanh khách.

      “Chẳng qua là quen tay hay việc, xem, tôi và con bé bây giờ phải rất tốt đó sao?” cười cười, đưa tay gảy gảy vào cổ của bé khiến cho bé sợ nhột mà rụt cổ lại.

      Đường Huân vừa lái xe, vừa chú ý đến hành động của hai người, thậm chí lúc đợi đèn đỏ, càng nhìn chớp mắt, quan sát bé kia cười ầm lên.

      cảm thấy ba người bọn họ giống như gia đình du lịch, mà vợ dịu dàng, người mẹ tốt, còn bé kia là con mà bọn họ thương nhất. . . đột nhiên chấn động, kinh ngạc vì cái suy nghĩ này của mình.

      khéo léo phát ra khác thường của Đường Huân: “ làm sao vậy? Sao đổ mồ hôi nhiều vậy?” kịp suy nghĩ, với lấy tờ khăn giấy ở xe, giúp lau mồ hôi.

      giơ tay lên, cầm bàn tay bé của Kỷ Trừng Thần, bàn tay mềm mại xương, ở trong tay lại trở nên bé và đáng .

      “Ơ. . .” Kỷ Trừng Thần đỏ mặt, hiểu sao lại cứ nắm chặt tay mình buông, nhưng cũng rút tay lại, bởi vì nắm rất chặt, khiến cho loại cảm giác an toàn.

      Cho đến khi đèn xanh sáng lên, mới buông tay , đặt trở về vô lăng.

      Kỷ Trừng Thần cúi đầu, giả bộ chuyên tâm chơi đùa cùng bé , nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn đặt người người đàn ông bên cạnh.

      kịp thấy vẻ mặt của khi đó, chỉ biết là, tay mình vẫn còn lưu lại hơi ấm của , cảm giác này khiến tim loạn nhịp.

      Bên trong xe, thiếu giọng dịu dàng của , bầu khí trở nên yên lặng.

      “Mẹ. . .mẹ. . .” Khi xe tiến vào dãy phố quen thuộc, bé lập tức dán chặt vào cửa sổ, giọng trẻ thơ non nớt vang lên.

      “Bé con ngoan nào, sớm tìm thấy mẹ của con thôi.” Tất cả chú ý lại bị bé trong ngực hấp dẫn, cẩn thận ôm bé, nhàng dỗ dành.

      “Mẹ ở đây, mẹ ở đây . . .” Cách tấm kính, bé chỉ tay về phía người phụ nữ mập mạp hốt hoảng chạy lại: “Dì, ở đây này!”

      Nghe vậy, Đường Huân cho xe dừng lại ven đường.

      Xuống xe, bé phấn khởi chạy về phía mẹ của mình.

      “Mẹ. . mẹ. . .” Khó khăn lắm mới kìm được nước mắt, thế mà lúc này lại ào ào rớt xuống.

      Mẹ của bé vừa nhìn thấy con mình cũng lập tức ôm vào trong ngực, khóe mắt đỏ lên: “Đồng Tâm, con lại dọa mẹ rồi, con chạy đâu vậy?”

      “Con bị lạc, dì và chú đưa con về.”

      Mẹ bé nghe vậy luôn miệng cám ơn: “Cám ơn hai người đưa con tôi về nhà, cám ơn, cám ơn!” Bà vừa vừa cúi gập người trước mặt bọn họ.

      Kỷ Trừng Thần ngăn bà lại: “Chỉ là chuyện thôi, bé mắc mưa nên bị ướt rồi, chị mau đưa bé trở về thay quần áo , đừng để bị cảm lạnh!”

      Lời của làm cho Đường Huân nhíu mày.

      này có biết rằng mình còn ướt hơn so với bé kia hay ? Có biết rằng chính mình càng nên về nhà để thay quần áo hơn ? đối xử với người xa lạ còn tốt hơn đối xử với bản thân mình, điều này khiến cho khỏi tức giận.

      Mẹ của bé sau khi liên tục cám ơn mới đưa bé trở về nhà.

      Chương 2.2

      Kỷ Trừng Thần cười hì hì vẫy tay với bé , sau đó xoay người, định cám ơn với người đàn ông bên cạnh mình lại bị vẻ mặt trầm của làm phải ngậm miệng.


      “Ơ. . . .” Sắc mặt của như vậy khiến loại kích động muốn bỏ trốn

      “Lên xe!” Đường Huân lạnh lùng , giọng điệu như ra lệnh.

      sợ hãi định ngồi ghế ở phía sau, nhưng thanh trầm thấp lại vang lên: “Ngồi trước!”

      “Dạ!” ngoan ngoãn đóng cửa xe phía sau lại, leo lên ngồi ở ghế phụ, đột nhiên trở nên hung dữ như vậy khiến cảm thấy khó hiểu, cố gắng nhớ lại có phải là mình vô tình làm gì đó khiến tức giận rồi hay ?

      Đường Huân cũng cảm thấy mình kỳ lạ, nhưng lại thể giải thích được nguyên nhân vì sao.

      “Nhà ở đâu? Tôi đưa về!” Theo bản năng, nghĩ tránh xa khiến trở nên khác thường như vậy là quyết định cực kỳ chính xác.

      Nghe thế, lập tức đọc địa chỉ của mình.

      hề phòng bị mà đọc địa chỉ nhà mình cho , điều này khiến Đường Huân cảm thấy vui, trong lòng thầm nghĩ có phải là đối với người đàn ông nào cũng hề đề phòng như vậy chăng?

      Lửa giận trong lòng khỏi bùng lên, dọc theo đường , thậm chí khi tới nhà của , cũng đáp lại tiếng nào. Thấy thế, vội vàng cám ơn rồi chạy bay mất.

      ***


      Trời đất! Rốt cuộc là ta bị làm sao vậy?

      “Rắc rắc!” Nghe thấy thanh kỳ lạ, Kỷ Trừng Thần cúi đầu, lại sững sờ khi nhìn thấy trong tay mình chỉ còn lại vẻn vẹn cành hoa, mà bông hoa xinh đẹp lúc này lại nằm đơn độc mặt bàn bóng loáng, dường như cười nhạo mất tập trung.

      Đây là lần thứ 15 trong ngày hôm nay tỉa hoa bị hư rồi.

      Khẽ than tiếng, đặt cành hoa bị mình cắt hư xuống, cầm lên cành hoa hồng khác, muốn tập trung chút, nếu , những thứ bé xinh đẹp này bị hành hạ mất.

      Thế nhưng, khuôn mặt của người đàn ông đó lại ra trong đầu: “Rắc. . .”

      Lần này chỉ còn lại nửa cành hoa hồng, rốt cuộc Kỷ Trừng Thần quyết định bỏ qua, muốn tiếp tục hủy hoại thêm bất kỳ bông hoa vô tội nào nữa.

      thể thừa nhận là mình suy nghĩ tới Đường Huân.

      cũng hiểu, tại sao mình cứ mãi suy nghĩ về người đàn ông mới chỉ gặp mặt có hai lần, nhưng thể làm gì khác mà chỉ nghĩ về , thậm chí, buổi tối ngủ cũng có lúc nằm mơ thấy .

      Chả trách người ta vẫn thường hay , ban ngày suy nghĩ nhiều, ban đêm nằm mộng, mà ở trong hoàn cảnh này.

      Nhưng nghĩ về ngày hôm qua, lúc bọn họ chia tay, sắc mặt trầm, khiến cho cảm thấy bị tổn thương, biết mình chọc giận lúc nào, hơn nữa cũng biết mình làm sai điều gì, sai cái gì mà khiến tức giận như vậy.

      Buồn bực đem những cành hoa thể sử dụng được nữa bỏ vào túi nilon, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt của mình, lại lần nữa tự thuyết phục bản thân đừng nghĩ tới người đàn ông đó nữa.

      Cửa kính pha lê bỗng mở ra, chuông gió treo cửa phát ra vài tiếng leng keng vang dội dẫn đến chú ý của .

      nở nụ cười yếu ớt, trước khi thấy mặt người bước vào câu ‘xin chào quý khách’ mang tính chất nghề nghiệp được cất lên.

      “Xin chào. . . . A! Chị, Lam Lam!” Vừa nhìn thấy chị và cháu trai của mình, cao hứng cười tít mắt.

      “Dì !”

      Mấy ngày rồi gặp, Lam Lam trông thấy dì vui tới mức chạy vọt về phía , sà vào trong lòng , hít lấy hương thơm dịu : “Dì , Lam Lam rất nhớ rất nhớ dì!”

      “Ừ! Dì cũng rất nhớ Lam Lam!” Ôm chặt cháu mình, dịu dàng hỏi: “Hôm nay con học sao? Dạo này có còn nghịch ngợm hay ?”

      có, Lam Lam rất ngoan rất ngoan, tin dì hỏi mẹ xem!”

      Kỷ Thanh Lam tức giận trừng mắt nhìn hai người giống như tình nhân chia cách lâu năm: “Thế nào? tiếp tục coi tôi là người vô hình nữa à?”

      “Ồ, mẹ!”

      “Chị. . .”

      Hai người biết lỗi, hẹn mà cùng trưng ra vẻ mặt đáng thương, hai đôi mắt ướt chớp chớp như muốn xin lỗi khiến Kỷ Thanh Lam biết làm gì, chỉ cảm thấy buồn cười.

      “Được rồi, tôi biết người ta thích mình, tôi là được rồi!”

      “Chị! Em có ý này!” Tưởng chị mình giận , Kỷ Trừng Thần vội vàng chụp lấy ống tay áo của chị, lôi lôi kéo kéo.

      Thấy dáng vẻ này của , Kỷ Thanh Lam nhịn được mà bật cười, con bé này, chọc nó lúc nào cũng vui như vậy, khiến mình lúc nào cũng muốn trêu chọc nó.

      “Chị!” Phát mình bị trêu chọc, Kỷ Trừng Thần trợn to mắt.

      “Chị này Thần Thần, em đừng trợn mắt nữa, cho dù em có trợn to cỡ nào cũng chả đáng sợ đâu, lại còn giống như làm nũng nữa chứ!” Đưa tay xoa đầu , Kỷ Thanh Lam cười cười trêu chọc.

      Lần này, Kỷ Trừng Thần biết phải gì nữa rồi.

      “Ơ? Sao lại biến thành như vậy?” Tốt bụng bỏ qua cho em , tầm mắt của Kỷ Thanh Lam lại chuyển đến mớ hỗn độn bàn.

      “Chỉ còn mỗi cành thôi!” Lam Lam cũng cầm lên cành hoa, quơ quơ trước mặt.

      Kỷ Trừng Thần bỗng dưng đỏ mặt, vừa nhìn thấy chị và cháu trai của mình, quên tiêu diệt đống ‘chứng cứ’ này, bây giờ chứng cứ bị phát , chắc chắn có thể khẳng định, chị nhất quyết tra hỏi nguyên nhân tới cùng.

      Quả nhiên. . . .

      “Tại sao lại thất thần?” Kỷ Thanh Lam hiểu rất năng lực của em mình, em từ thích hoa cỏ, làm sao có thể nhẫn tâm hành hạ những cành hoa mềm mại này, chỉ trừ khi nó mất tập trung.

      Nhìn chị lớn hơn mình mười tuổi, Kỷ Trừng Thần chưa bao giờ có thể láo trước mặt chị , thế nhưng, bảo với chị rằng mình thất thần chỉ vì người đàn ông, mở miệng được.

      “Nghĩ tới đàn ông à?” Kỷ Thanh Lam đột nhiên lên tiếng hỏi, dọa Kỷ Trừng Thần sợ mất hồn.

      “Chị. . .chị. . . .” muốn hỏi tại sao chị lại biết, nhưng bởi vì quá kinh ngạc, kinh ngạc đến nỗi chữ cũng thể nào ra được.

      Kỷ Thanh Lam cười mập mờ: “Dĩ nhiên là chị biết, em nên nhớ, chị là chị ruột của em nha!”

      “Em. . .em. . .”

      “Cứ tưởng là em vẫn chưa có gì, haha, nhất định là mẹ cao hứng chết mất, còn cha . . .nhất định là tức chết!” Vừa nhớ tới vẻ mặt của baba lúc mình xuất giá, Kỷ Thanh Lam lại nhịn được mà cười khẽ.

      “Người đàn ông này như thế nào? Chị có biết ta ?”

      Chương 3.1

      “Chị. . . ra em và ấy quen nhau!” than tiếng, kể ra tình cảnh hai lần gặp gỡ với Đường Huân và cả chuyện sắc mặt u của lần trước.

      “Chị, có phải em làm sai cái gì hay ? Hay là em sai điều gì?”

      Kỷ Thanh Lam khẽ cười tiếng, sao nghe em mình kể mà cứ có cảm giác chàng kia ghen nhỉ?

      “Thần Thần, em thích ta sao?” Những cái khác quan trọng, quan trọng nhất là suy nghĩ và cảm giác của em .

      “Em. . .em. . . em biết.” Từ trước tới giờ chưa bao giờ có cảm giác như vậy, cho nên biết cái loại nhớ nhung này có phải là thích hay ?

      Kỷ Thanh Lam chớp mắt vài cái, tin mình lại có đứa em đần độn như vậy: “Nghe này, Thần Thần, chị chỉ em cách để xác định có phải mình thích ta hay nhé!”

      “Cách gì?” Kỷ Trừng Thần vội vàng hỏi.

      Kỷ Thanh Lam cười híp mắt: “Lần sau, khi em gặp lại cậu ta hãy đặt tay lên tim mình, nếu cảm thấy tim mình đập mạnh, hơn nữa lúc chuyện vừa xấu hổ lại vừa cao hứng nhất định là thích ta rồi!”

      “Nhưng . . . Sao nghe cứ như chuyện đùa vậy?” Kỷ Trừng Thần chần chừ hỏi.

      “Đây chính là kinh nghiệm của chị đấy! Năm đó chị gặp rể của em cũng có cảm giác như vậy, nhớ nhung, vô cùng vui vẻ, thế nhưng lại rất hay xấu hổ, rất muốn chuyện với ấy nhưng lại sợ ấy để ý tới mình, trái tim còn đập thình thịch thình thịch, cảm giác như có nai con nhảy loạn trong đó vậy!”

      “Nai con nhảy loạn? Đây là kiểu hình dung gì vậy?” Kỷ Trừng Thần vẫn cảm thấy chị giỡn với mình, chả có chút sức thuyết phục nào.

      “Thần Thần, chị ủng hộ em, cố lên!”

      “Chị, em cũng chưa chắc là mình thích ấy, chị bảo em cố gắng cái gì chứ?” phụng phịu , dáng vẻ hệt như trẻ con.

      “Ơ? Mẹ, phải là mẹ chuẩn bị họp sao?” Lam Lam ngoan ngoãn giúp dì dọn dẹp xong xuôi, lại đột nhiên tò mò hỏi.

      Vẻ mặt Kỷ Thanh Lam cười hào hứng, trong nháy mắt lại trở nên trắng bệch: “Chết. . . Mẹ quên mất. . . trời ạ, ông chủ nhất định làm thịt mẹ mất . . . Thần Thần, Lam Lam, mẹ nhé!” Kỷ Thanh Lam mở túi xách lấy bản ghi chép rồi chạy mất.

      Kỷ Trừng Thần bất đắc dĩ vẫy tay cái, đối với tính tình giật kinh phong của chị mình sớm quen rồi.

      “Dì , phải vứt hết những thứ này sao?” Lam Lam xách túi nilon hỏi.

      Cầm lấy túi nilon trong bàn tay , lại nhìn đồng hồ cổ tay, gần trưa rồi, xoa đầu cháu mình: “Cám ơn Lam Lam giúp dì rất nhiều, để cám ơn Lam Lam, dì dẫn con ăn đồ ăn ngon, được ?”

      Vừa nghe thấy được ăn đồ ăn ngon, đôi mắt cậu bé lập tức sáng lên: “Sau khi ăn cơm, Lam Lam có thể ăn bánh ngọt ? Lam Lam thích nhất là bánh ngọt!”

      “Được!” Lại xoa đầu cậu bé, khoác túi lên, tay nắm lấy tay cậu bé, tay cầm túi nilon, hai người cùng nhau rời khỏi tiệm hoa.

      Chị nghe dễ dàng, cái gì mà khi gặp lại hãy cảm nhận chút, gặp nhau hai lần cũng chỉ là tình cờ, cơ hội gặp lại lần thứ ba là rất rất rất , cũng chả trông đợi bao nhiêu.

      ***


      Nếu như hai lần trước là trùng hợp, vậy lần thứ ba này là sao đây?

      Kỷ Trừng Thần ngây ngốc nhìn người đàn ông đứng cách đó xa, cảm thấy có chút khó tin.

      vẫn mặc bộ vest đen chỉnh tề như cũ, khuôn mặt dễ nhìn nhưng lại chẳng hề nở nụ cười, nghĩ, nếu cười lên, nhất định là khiến ít phụ nữ điên đảo.

      Khi đó, những người phụ nữ đó giống như lúc này, tim đập thình thịch, muốn chuyện nhưng lại sợ sớm quên mình, đến lúc đó chẳng phải là ngượng chết sao?

      “Dì ?” Lam Lam ăn xong phần bánh ngọt của mình rồi mới ngẩng đầu dậy, lại thấy dì ngây ngốc nhìn về phía trước, ngồi im giống như tảng đá.

      Nghe thấy cháu trai kêu mình, Kỷ Trừng Thần lập tức lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Lam Lam, gương mặt nhắn khẽ ửng hồng: “Lam Lam, sao vậy?” Nếu phải nhờ Lam Lam gọi biết mình tiếp tục nhìn Đường Huân bao lâu nữa.

      “Dì , dì ăn bánh sao?” Lam Lam phát ra khác thường của , cậu bé chỉ thèm dãi nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem thơm phức đối diện mình.

      Vẻ mặt đáng như vậy khiến Kỷ Trừng Thần nhịn được mà bật cười: “Lam Lam muốn ăn ?”

      “Dạ có!” Bé chút nghĩ ngợi, lập tức gật đầu.

      quay đầu , giả vờ : “Nhưng mà, dì cũng muốn ăn, làm sao bây giờ?” Vẻ mặt của cháu trai như vậy khiến muốn trêu chọc bé, lại phát từ lúc quay ánh mắt luôn nhìn về phía , đem tất cả những hành động của hai dì cháu thu vào trong mắt.

      Lần nào gặp cũng thấy mang theo đứa bé bên cạnh mình.

      Lần trước là , lần này là bé trai, là do trời sinh có duyên với trẻ con, hay chỉ là do trùng hợp? Hoặc cũng có thể , là vô cùng có duyên với nhau?

      Đường Huân mua cà phê xong cũng lập tức rời mà chỉ ngồi vào chỗ trống cách đó xa, nhìn hai dì cháu.

      muốn thừa nhận mình có tình cảm với chỉ mới gặp hai lần.

      biết, ngày hôm qua mình tức giận cách vô lý, nhưng cũng bởi vì luôn coi người khác quan trọng hơn bản thân mình, ràng chỉ là người quen biết, vậy mà hết lần này tới lần khác đều giúp đỡ họ, ràng là còn chật vật hơn so với bọn họ, nhưng vẫn chẳng bao giờ chịu nghĩ cho mình trước tiên.

      là như vậy, ngốc.

      chưa bao giờ nghĩ mình thích người ngốc như vậy, nhất là người như , cho dù biết là phí công vô ích, thế nhưng vẫn giúp họ, mà như vậy lại hấp dẫn ánh mắt của . là tức chết mà!

      uống hớp cà phê, quán cà phê yên tĩnh đủ để có thể nghe được và bé trai chuyện với nhau.

      Cậu bé này là cháu của , phải là con trai, biết được điều này khiến thở phào nhõm.

      Cậu bé muốn ăn thêm phần bánh ngọt nữa, thế nhưng bàn cũng chỉ còn lại cái, đủ cho hai người, liền gọi phục vụ, bảo họ đem thêm cái bánh giống y như vậy đưa cho .
      shakugan012linhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.2

      Khi người phục vụ làm theo cầu của , đem bánh để trước mặt vẻ mặt kinh ngạc của khiến cho nhịn được mà khóe môi khẽ cong lên, phản ứng của rất thẳng thắn chút dối trá, đây cũng là trong những thứ hấp dẫn .

      ngẩng đầu lên nhìn về phía , gương mặt khẽ ửng hồng, rất bối rối, thể nào che giấu tâm tình của mình, vậy nên biết , cũng có thiện cảm đối với mình.

      Nhưng thích ở điểm nào?

      Tiền? Đúng là có tiền, nhưng cũng xa hoa giống như hào môn quý tộc, xuất thân cũng phải là cậu ấm chiêu, huống chi, bọn họ chỉ gặp nhau có hai lần, mà cũng hề xuất báo, thể nào biết được có nhiều tiền hay .

      Bề ngoài? Dáng dấp của tệ, nhưng cũng thuộc loại đẹp trai tới mức khiến cho người ta nhìn chớp mắt.

      Vậy , rốt cuộc là thích ở điểm nào?

      Kỷ Trừng Thần chưa bao giờ nghĩ rằng, vậy mà lại cho người đem bánh tới đây, vừa mừng vừa lo lắng nhìn , lại chần chừ biết có nên tới với tiếng cảm ơn hay .

      “Dì , bánh này là chú đó cho Lam Lam sao?” Vừa trông thấy chiếc bánh ngọt thơm phức, Lam Lam mừng rỡ cười híp mắt, nhưng lại nghĩ tới mẹ cho phép ăn đồ của người lạ, cho nên bé dám đụng vào, chỉ có thể hỏi người thân duy nhất bên cạnh mình.

      “Hả? Ừ đúng rồi!” Bánh đưa đến trước mặt, chắc là cho Lam Lam rồi! Kỷ Trừng Thần xoa đầu cháu mình, ý bảo bé có thể ăn được, lại ngẫm nghĩ chút, người ta tặng đồ cho mình, theo lễ phép mình cũng nên tiếng cám ơn mới phải.

      “Lam Lam ngồi đây chờ dì nhé, dì cám ơn chú ấy!” Sau khi dặn dò Lam Lam, hít sâu hơi, để cho nhịp tim đập nhanh ổn định lại chút, sau đó về phía Đường Huân.

      “Chào !” Vì chào hỏi người lạ cho nên hy vọng mình mắc phải lỗi gì.

      “Ngồi !” Đường Huân chỉ vào chiếc ghế đối diện .

      “Ừm. . . Tôi chỉ tới để với tiếng cám ơn thôi!” lắc đầu: “Lam Lam là cháu ngoại của tôi, nó rất thích bánh ngọt của , cám ơn !” Vội vã xong mấy câu này, dường như là muốn quay đầu bỏ chạy.

      “Em có thích ?”

      Lời này của , khiến định bỏ chạy lại dừng bước.

      bánh ngọt sao?” cẩn thận hỏi, chắc là hỏi về chiếc bánh ngọt chứ phải là hỏi có thích đúng ?

      Trong đôi mắt đen thoáng chút ý cười: “Nếu phải?” nhịn được mà trêu chọc .

      Quả nhiên, mặt càng đỏ hơn.

      “Tôi . . . tôi. . . tôi đương nhiên là đến bánh ngọt!” Kỷ Trừng Thần có chút thẹn quá hóa giận, nhưng giọng điệu ra lại rất giống làm nũng, chẳng những khiến người ta e sợ, ngược lại chỉ cảm thấy rất đáng .

      “Em bao nhiêu tuổi rồi?” đột nhiên hỏi, bởi vì thoạt nhìn như chỉ mới hai mươi, nhưng đoán tuổi của phụ nữ phải là sở trường của , vậy nên thể làm gì khác hơn là đành hỏi trực tiếp, cũng muốn phạm tội dụ dỗ bé vị thành niên nha.

      Nhưng vạn lần thể ngờ, câu hỏi của rơi vào trong tai lại nghe như đùa cợt.

      . . . ! Tôi 24 tuổi rồi!” Kỷ Trừng Thần đỏ mắt, nghĩ trêu chọc hành động ngây thơ, giả giọng giống con nít để làm nũng của .

      Bởi vì trời sinh cho giọng nhàng, khi với điệu hơi cao khiến người khác cho là giả vờ bắt chước giọng đáng của con nít. Nhưng có trời đất làm chứng, chưa bao giờ có cái suy nghĩ này, cũng rất khó chịu, mặc dù những lời như vậy nghe nhiều, nhưng biết tại sao, từ trong miệng ra lại khiến cảm thấy đặc biệt đau lòng.

      đáng ghét!” chú ý dáng vẻ mình bây giờ rất giống bé làm nũng, chỉ thẳng tới bàn mình, nắm tay cháu trai vừa ăn bánh ngọt xong, vội vã rời khỏi quán cà phê.

      “Ơ! Tiểu thư, chưa thanh toán tiền!”

      Người phục vụ định đuổi theo nhưng Đường Huân lại ngăn lại: “Tôi trả cho ấy!”

      Lấy ví ra trả tiền, sắc mặt u ám của Đường Huân khiến cho phục vụ hai lời liền nhận tiền, thối lại tiền thừa, cũng dám thở mạnh, chỉ sợ chọc đến vị khách này.

      Đường Huân tại sao lại ghét mình, thậm chí còn xoay người bỏ chạy, bây giờ chỉ biết, cảm giác này con mẹ nó hỏng bét rồi!

      “Ghét ghét ghét! Tại sao ngay cả ấy mà cũng mình như vậy?” Kỷ Trừng Thần bực mình suy nghĩ, rất muốn làm việc để trút hết phiền muộn trong lòng, tránh cho mình tức nghẹn đến nội thương, thế nhưng hết lần này tới lần khác, tất cả mọi thứ đều chuẩn bị xong, hoa cũng được bày biện đâu vào đấy, nhưng lại chẳng có vị khách nào.

      Gần đây kinh tế đóng băng, ai nấy đều muốn tiết kiệm tiền, cho nên khách tới mua hoa càng ngày càng ít, nhờ vài người quen giới thiệu bạn bè đến đây mua hoa, nên tiệm hoa của mới có thể miễn cưỡng duy trì đến bây giờ.

      Mặc dù biết buôn bán tốt là chuyện bình thường, nhưng lúc cần để cho mình bận rộn lại chả có vị khách nào, điều này khỏi khiến cho nản lòng nhụt chí.

      Lam Lam ngồi ghế, vẻ mặt buồn bực nhìn biểu cảm mặt dì thay đổi liên tục, sau khi trở về từ quán cà phê, vẻ xấu hổ mặt dì liền biến thành tức giận, sau đó lại từ tức giận biến thành buồn bực vui.

      Lam Lam quay đầu , tiếp tục buồn bực nhìn, khóe mắt lại đột nhiên trông thấy bóng dáng cao lớn, hả? Đó phải là. . . .

      Chuông treo ngoài cửa bỗng vang lên, theo quán tính nghề nghiệp, Kỷ Trừng Thần vừa nghe tiếng chuông rất tự nhiên : “Xin chào quý . . . Ơ?” mở to mắt, dám tin nhìn người đàn ông vừa mới đẩy cửa bước vào.

      “Là em à!” Cũng kinh ngạc thua gì , nhưng chẳng qua Đường Huân cũng chỉ khẽ nhíu mày, để lộ ra biểu cảm trực tiếp như .

      . . .” Nhớ tới vừa rồi mình bỏ chạy trối chết. . . ! tuyệt đối thừa nhận đó là bỏ chạy trối chết, phải là phủi tay áo bỏ mới đúng, hành động này khiến cho ngượng chín mặt, biết mình phải dùng vẻ mặt nào để đối mặt với .

      ra là em mở tiệm bán hoa ở đây!” Gặp lại , Đường Huân tự chủ được mà cảm thấy vui sướng.

      “Ừm, . . . tới mua hoa à?” xong, Kỷ Trừng Thần hung hăng tự gõ vào đầu mình, vào tiệm hoa nếu mua hoa, chẳng lẽ lại vào mua đồ ăn sao?

      Thu hết lúng túng của vào trong mắt, khẽ mỉm cười.

      “Ừ, em có thể giúp tôi làm bó hoa đưa đến địa chỉ này ?” lấy tờ giấy từ trong ví tiền ra đưa cho .

      Nhận lấy tờ giấy rồi nhìn chút, là tòa nhà trung tâm thương mại gần đây, rất gần: “Được, xin hỏi muốn loại hoa nào?” hỏi, đáy lòng lại nhịn được mà đoán xem chọn loại hoa nào.

      Cho bạn bè? Người thân? Hay là. . . bạn ?

      “Hoa hồng.” chút nghĩ ngợi mở miệng đáp.

      Hoa hồng, tượng trưng cho tình cuồng nhiệt, vậy chắc là tặng cho bạn rồi?

      ra là vậy, có bạn , nhưng cũng đúng thôi, cao ráo lại đẹp trai như vậy, giống như là cổ phiếu dài hạn chất lượng tốt, phụ nữ thông minh sớm bám lấy tha, cho nên làm sao có thể chưa có bạn được?

      Tâm tình của lúc này còn khó chịu hơn so với lúc nghĩ giả vờ đáng , trái tim giống như bị ai đó bóp nghẹn, vừa đau vừa chua xót.

      Khó nén khỏi thất vọng trong lòng, thế nhưng Kỷ Trừng Thần vẫn gượng cười: “ muốn tặng lúc nào?”

      “Chiều thứ sáu được ?”

      “Được, tôi giao cho vị Lương tiểu thư này đúng giờ!”
      shakugan012, xixonlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :