1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã diễn kịch quá giỏi - Chanh Nặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ÔNG XÃ DIỄN KỊCH QUÁ GIỎI


      Tác giả:Chanh Nặc
      Độ dài:19 chương
      Tình trạng: chưa hoàn
      Editor: Sandy
      Lịch post truyện: cố định
      Giới thiệu:

      Vì muốn thoát khỏi gia đình, Lăng Lỵ cần " chồng giả" ──

      ôm chí lớn, càng thể có nhiều tiền, để tránh bị người ba mê cờ bạc để mắt tới!

      Vì vậy ảo thuật gia có thu nhập ổn định là lựa chọn tốt nhất!

      may là sau khi biết quẫn bách, người đàn ông này chẳng những động thân tương trợ, hơn nữa còn giúp bày kế.

      bị người nhà bức hôn, hi vọng cùng với "Hợp tác vui vẻ" !

      Cuộc hôn nhân hoang đường này chính thức triển khai, đem hai người vốn nhau cột chung chỗ,

      Từ từ trở nên gắn bó chặt chẽ. Lúc bắt đầu, cho là sống như vậy cũng có thể,

      Nào có thể đoán được lại phát bí mật của ông xã, ra là chuyện đơn giản như vậy, ra . . . . . .

      Ảo thuật chỉ là hứng thú, thân phận là chủ tịch tập đoàn mỹ phẩm Thiếu Đông,

      muốn khiêm tốn đơn giản sống qua ngày, ngờ Lăng Lỵ lại tới cửa cầu hôn!

      Biết nên thừa nước đục thả câu, thế nhưng sâu trong lòng lại dấy lên ngọn lửa, động lòng trắc ,

      Nên quyết định làm người tốt, thậm chí giả bộ, chỉ sợ bà xã quá kỳ cục,

      Kết quả, ngày ngày trôi qua, tiết mục chân trình diễn, vẫn cho là luôn cách biệt đối với người khác phái!

      Lần này hiểu lầm lớn, nhất định phải vội vàng cởi ra, để đùa thành . . . . . .​
      Last edited by a moderator: 31/5/17

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 1

      Đó là phòng ăn rất lớn mang phong cách Châu Âu, trong sân còn có hồ nuôi cá lớn, còn có thảm cỏ đá banh, ghế tựa, xích đu, sàn nhà được làm bằng gỗ.

      Người đàn ông đứng bên ngoài khu dùng cơm, đội chiếc lũ dạ, mặc chiếc áo sơmi trắng, quần dài màu đen cùng đôi giày Cavans, lưng gắn bong bóng hình bảo kiếm, bó hoa và những hình thù kỳ dị khác. Bên hông là túi đựng dụng cụ, bong bóng chưa thổi đủ màu sắc.

      Trước ngực treo bảng "Tùy ý khen thưởng", tay giúp đứa bé bên cạnh thổi bong bóng hình hỏa tiễn, gần đó có mấy đứa bé và vài người lớn tới, thẩy vào ‘hộp khen thưởng’ của vài đồng lẻ.

      "Oa oa! to!" đứa bé trai chỉ về phía người đàn ông cao giọng .

      " trai bong bóng, em cũng muốn! Thổi cho em cái! Có thể thôi thành cái xe được ?" bé trai khác kéo kéo tay áo người đàn ông đặt câu hỏi.

      "Dĩ nhiên có thể." Người đàn ông cười, sảng khoái .

      "Vậy em muốn có bộ xe màu xanh dương, bộ xe đẹp! Lớn hơn của kia!" Bé trai mở rộng hai cánh tay, mở ra đến mức dài.

      "Được." Người đàn ông cười cong mí mắt, chút nghĩ ngợi gật đầu.

      ", em cũng muốn, em cũng muốn bó hoa như vậy!" cũng chạy tới, chỉ chỉ bong bóng sau lưng người đàn ông.

      Qua giây lát, người đàn ông bị đám trẻ túm tụm, khí bên trong phòng ăn náo nhiệt hẳn lên, nhưng lại chút nào ảnh hưởng tới Lăng Lỵ ngồi ở phòng ăn.

      Lăng Lỵ ngồi cách đó vài cái bàn, được mấy tuần rồi, đối với người đàn ông thủy chung như quan sát cùng nhìn chăm chú.

      Bọn kêu người đàn ông " bong bóng", nhưng Lăng Lỵ biết, " bong bóng" đó tên là Doan Quang Huy, gian phòng này ký hợp đồng với các nhà ảo thuật, Chủ nhật hàng tuần đến đây biểu diễn.

      Lăng Lỵ quan sát Doãn Quang Huy lâu rồi.

      đúng, chính xác mà , quan sát Doãn Quang Huy được vài tuần, thậm chí còn đến phòng ăn này để nghe ngóng tình hình của Doãn Quang Huy, khi Doãn Quang Huy kết thúc công việc ở phòng ăn, từng theo phía sau , lặng lẽ xem có ham mê bất lương gì , đến lúc xác nhận có gì bất chính mới thở phào nhỏm và tin tưởng vào thí sinh này.

      Nếu xét ngoại hình , Doãn Quang Huy tóc cát ngắn gọn gàng, màu lúa mạch, cười lên bên má có đồng tiền, ràng còn mang theo vài phần ngây thơ của con nít mới lớn.

      Nếu phải nhân viên làm việc trong phòng ăn từng với Lăng Lỵ, năm nay Doãn Quang Huy ba mươi tuổi, là nhân viên chính thức của nhà hàng về mảng ảo thuật, Lăng Lỵ cho là là sinh viên Đại học đến làm thêm do chỉ làm vào Chủ nhật.

      Cả người tản ra khí hiền hoà, rất tốt để chung sống, có chút tính chất uy hiếp nào, miệng lưỡi cũng quá trơn tru hay xảo ngôn lấy lòng, xem ra rất dễ làm cho người khác buông lỏng, chỉ là ngoại hình tốt hơn nhiều so với những ngời đàn ông Lăng Lỵ từng quan sát.

      Còn nếu về mặt kinh tế, Lăng Lỵ muốn tìm đối tượng nên có bối cảnh tài lực hùng hậu, chỉ cần kiếm được đủ để tiêu xài những thứ cần thiết hàng ngày là được, tuyệt đối thể quá mức giàu có, mà công việc ảo thuật của Doãn Quang Huy cũng rất phù hợp cái này điều kiện.

      Tốt lắm, tuyệt đối thành vấn đề, chính là Doãn Quang Huy, có thời gian do dự rồi, hôm nay nhất định phải hỏi, thể kéo dài được nữa.

      Lăng Lỵ nhìn chằm chằm Doãn Quang Huy, động tác lấy thìa khuấy trà trái cây vô ý tăng nhanh, cố gắng làm ra vẻ mặt thong dong trấn tĩnh nhưng ra có chút co quắp, thậm chí trà trái cây còn bắn ra ngoài chút.

      được! tại phải là thời điểm hốt hoảng, phải dũng cảm hơn chút nữa, quả quyết chút nữa, kiên cường chút nữa.

      Lăng Lỵ cầm khăn giấy lên tiện tay lau cái cái bàn, che giấu ý định rối loạn, khi Doãn Quang Huy kết thúc, tới bên cạnh xe của .

      "Xin hỏi, có thể dành cho tôi chút thời gian được ?" Lời vừa ra khỏi miệng, Lăng Lỵ liền hối hận. Làm ơn! giảng cái gì sao? Đây rất giống như lời dạo đầu của nhân viên bán hàng vậy!

      Lăng Lỵ cảm thấy hết sức ảo não, tâm tư căng thẳng càng thêm căng thẳng, biểu hoàn toàn lên mặt, ngũ quan xinh đẹp trong chốc lát trở nên cứng ngắc.

      "À?" Doãn Quang Huy cúi người để đạo cụ vào trong xe quay đầu lại, tầm mắt giao nhau với tầm mắt Lăng Lỵ, nghĩ rằng bị người kêu lại, vẻ mặt ngẩn ra.

      "Xin chào, tôi là Lăng Lỵ. Lăng trong Lăng Ba, Lỵ đầu chữ thảo." Cho dù như thế nào, đầu tiên tự giới thiệu mình luôn là đúng.

      ". . . . . . Lăng Lỵ?" Doãn Quang Huy có chút mờ mịt ngước mắt nhìn Lăng Lỵ, tìm khắp nơi trong đầu, đối với cái tên này hề ấn tượng, nhưng mặt của Lăng Lỵ nhận được.

      nhớ vẫn luôn phòng ăn dùng cơm mọt mình, ngồi xuống là cả buổi chiều, lặng lẽ xuất , lại lặng lẽ biến mất, cho dù trời mưa, cũng lựa chọn ngồi có mái che bên ngoài, nhìn chằm chằm bầu trời, l!q!đ, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, biết suy nghĩ gì.

      Có lúc Doãn Quang Huy qua cạnh bàn của , nở nụ cười hỏi thăm có cần bong bóng hay , luôn mím chặc đôi môi lắc đầu, nhưng ánh mắt lại chưa bao giờ rời khỏi bong bóng trong tay .

      Người con xinh đẹp luôn làm người khắc sâu ấn tượng, vẻ mặt có mấy phần ưu buồn lại càng tăng thêm.

      Doãn Quang Huy cảm giác ngoại trừ nơi nào đó ở phòng ăn, từng gặp qua Lăng Lỵ, nhưng lại nhớ rốt cuộc gặp nhau ở đâu.

      "Lăng tiểu thư, xin chào." Suy nghĩ chốc lát, Doãn Quang Huy xoay người đóng cửa xe, quyết định chào hỏi Lăng Lỵ trước, tạm thời đem chuyện nhìn có chút quen mắt này quẳng ra sau đầu.

      "Xin hỏi, có thể kết hôn với tôi ?" Lăng Lỵ nhìn chăm chú vào Doãn Quang Huy lát, hít vào hơi sâu, giống như tráng sĩ chặt tay mà .

      "À? Gì?" Doãn Quang Huy dụi dụi con mắt, lôi kéo lỗ tai, tiếp đó lại nhéo nhéo bắp đùi, xác nhận cảm giác đau khác thường, thể tin hỏi: " gì?"

      "Tôi —— xin hỏi, có thể kết hôn với tôi ?" Lăng Lỵ từng chữ từng câu, xong tất cả, mặt lại chút thay đổi.

      vô cùng ràng, ràng đến Doãn Quang Huy hoài nghi mình nghe lầm nữa.

      Nhưng là, câu hỏi này tới giải thích được, đạo lý chút nào, ánh mắt Doãn Quang Huy dừng lại ở mặt Lăng Lỵ, cố gắng muốn tìm ra manh mối gì đó.

      Bình tĩnh xem xét, đúng là diện mạo thanh lệ, ngũ quan xinh đẹp đoan chánh, vả lại cũng rất biết cách ăn mặc.

      Tóc xoăn dài nhuộm màu café đậm, xõa ra quyến rũ, người mặc cái áo đơn giản cổ U màu đỏ rực, quần jean màu xanh dương nhạt, bên ngoài khoác áo len màu trăng gạo.

      ràng là phong cách tối giản, phối hợp ở người lại có loại cảm giác thời thượng, mà khuôn mặt đẹp đẽ cùng thân thể đầy đặn của kết hợp với bộ quần áo này càng thêm xuất sắc, làm cho rất dễ dàng được tìm thấy trong đám đông.

      Chỉ là, diện mạo mỹ Lệ cùng và ăn mặc xinh đẹp cũng đại biểu tinh thần trạng thái của vấn đề chút nào. . . . . . Tại sao lại vô duyên vô cớ chạy tới hỏi , người xa lạ, có muốn kết hôn hay với hay ?

      chuyện cứng nhắc giống như là thẩm vấn phạm nhân, nếu như đổi thành —— "Tiên sinh, chúng tôi hoài nghi giết người, xin theo chúng tôi trở về đồn cảnh sát chuyến." Cũng hề có cảm giác thất thường.

      Giọng điệu chuyện quá bình tĩnh, bình tĩnh giống như che giấu điều gì đó, nếu phải lời lòng, chính là vừa lúc đài truyền hình phát tiết mục tìm đối tượng gì đó chứ?

      "Tôi vì sao phải kết hôn với ? đúng. . . . . . Tôi nên hỏi, tại sao lại muốn tôi kết hôn với ? Đây là trò chơi chỉnh người sao? Hay là đánh cuộc mà bị thua?" Đón ánh mắt Lăng Lỵ , Doãn Quang Huy thẳn thẳng hỏi.

      " phải." Lăng Lỵ lắc đầu, trịnh trọng ."Tôi thề, đây tuyệt đối phải là cái trò chơi chỉnh người gì đó, càng có chuyện đánh cuộc, tôi cần người đàn ông kết hôn với tôi, chỉ cần đến phòng công chứng làm giấy hôn thú, tuyệt đối phải trò đùa."

      "Tại sao?" Sắc mặt nặng nề, giọng nghiêm túc, hề đùa giỡn, như vậy. . . . . . Chính là trạng thái tinh thần có vấn đề? Doãn Quang Huy khẽ lui về phía sau nửa bước, thử dò xét hỏi.

      "Tôi phải thoát khỏi gia đình tôi." Lăng Lỵ mấp máy môi, đối với chuyện phải bộc bạch như thế cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng lại thể thẳng thắng.

      Dù sao, mời người kết hôn với vốn là cầu hết sức vô lễ, mà tìm kiếm Doãn Quang Huy trợ giúp, có nghĩa vụ phải cho Doãn Quang Huy biết tình cảnh của mình, mặc dù ngàn vạn lý do muốn tới gia đình.

      "Tại sao? Gia đình thế nào?" Bất luận là giọng của , hoặc là thái độ của , Doãn Quang Huy đều cảm thấy giống người có trạng thái tinh thần có vấn đề. . . . . .

      Chỉ là, tại có kết luận còn quá sớm, dù thế nào lát nữa cũng có hành trình, bằng cứ tiếp tục hỏi tới, nếu cần giúp đỡ, ít nhất cũng thẹn lương tâm.

      "Tôi phải thoát khỏi cha tôi." Sắc mặt Lăng Lỵ gợn sóng, hồi đáp được lời ít mà ý nhiều, ngừng tâm tư.

      Thoát khỏi cha? Phải thoát khỏi cha mình có rất nhiều nguyên nhân, tỷ như bị bạo hành, bị ngược đãi tinh thần, nghiêm trọng hơn chút, còn có xâm phạm thân thể, nhưng là. . . . . .

      "Vậy tại sao chỉ có thể kết hôn? có thể liên lạc với cha mình, có thể rời nhà trốn , thậm chí còn có thể biến mất khỏi thế gian, cả đời qua lại với cha , cần gì dựa vào kết hôn mới có thể thoát khỏi gia đình?" Doãn Quang Huy nhìn .

      Xem ra Lăng Lỵ khoảng 26, 27 tuổi, người lớn đủ để bảo vệ mình, nếu còn là thiếu nữ vị thành niên nhất định phải dựa vào cha mẹ hoặc người giám hộ, có nhiều biện pháp giải quyết, phải chỉ có cách tìm người xa lạ kết hôn.

      Lăng Lỵ trầm mặc lát, có lập tức .

      Doãn Quang Huy so với còn tưởng tượng nhiều hơn, làm có chút thể chống đỡ được, nhưng, nghĩ lại, người bình thường cũng phải có những nghi vấn này, cũng thể trách Doãn Quang Huy vấn đề quá nhiều.

      "Tôi và cha sống nương tựa lẫn nhau, trung niên cha tôi thất nghiệp sau, tôi vẫn vừa học vừa làm." Lăng Lỵ do dự quá lâu, liền quyết định cho biết , vô ý thức sờ sờ má, động tác lơ đãng dễ dàng tiết lộ ra khẩn trương.

      "Hả?" Tính đến thời điểm trước mắt, nghe ra đều rất bình thường. Doãn Quang Huy chuyên chú nhìn Lăng Lỵ, lặng lẽ đợi hết.

      "Nhưng kể từ khi tôi chính thức ra xã hội làm việc, có thu nhập ổn định, tình hình cha tôi say rượu càng ngày càng nghiêm trọng, đòi tôi phí sinh hoạt cũng càng ngày càng khổng lồ, sau tôi mới biết, ông ấy bắt đầu đánh cuộc. . . . . . Tháng trước ông ấy cầm sổ tiết kiệm cùng con dấu của tôi, đem tấ cả tiền dành dụm nhiều năm của tôi dánh cược, thua sạch toàn bộ rồi." Tiếng Lăng Lỵ càng càng cứng nhắc, tâm tư càng ngày càng khẩn trương, nhưng lại thể ép mình tiếp.

      cần gấp gáp, Doãn Quang Huy chỉ là người dưng, coi như cuối cùng muốn giúp tay, cho biết những chuyện này cũng đau nhột, Lăng Lỵ thuyết phục mình cố giữ vững trấn định.

      " được đồng ý?" Gia đình hòa thuận mỹ mãn, Doãn Quang Huy cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      "Dĩ nhiên." Nếu cha hỏi ý kiến của , hỏi tới cách dùng khoản tiền này. khổ cực dành dụm tiền nhiều năm, sao có thể để cha mang đánh cược?

      "Sao ông ta có thể lấy được sổ tiết kiệm cùng con dấu của ?" Suy tư chốc lát, Doãn Quang Huy hợp lý hỏi.

      "Lục tung mọi thứ." Lăng Lỵ suy nghĩ chút, lại bổ sung câu."Chúng tôi ở cùng chỗ, tôi có nghĩ ông ấy làm như vậy, cho nên có khóa tủ hoặc mang ra khỏi cửa, đến chuyện này, quả tôi cũng có sơ sót."
      thuyvy2711 thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆ Chương 2:

      Doãn Quang Huy hơi nghiêng đầu, trầm ngâm lát. Từ lúc Lăng Lỵ chuyện cho tới bây giờ, chuyện rành mạch ràng, có vẻ gì cực đoan nóng nảy, cho nên có thể loại bỏ nghi ngờ về bệnh tâm thần. Nhưng mà, bây giờ kết luận vẫn còn quá qua loa, suy nghĩ kỹ chút, có rất nhiều điều nhặt vẫn còn chưa hiểu.

      "Vậy chuyện này và chuyện muốn tìm người để kết hôn có liên quan gì?” Doãn Quang Huy hỏi trọng điểm mà hiểu nhất.

      “Cha tôi , dù thế nào nữa, tôi chỉ là người con . Tôi muốn ông ấy dở trò 'sư tử ngoạm' (tham lam, được lần lần sau đòi hỏi nhiều hơn), tùy tiện đòi lấy đối với tôi. Điều này có nghĩa là tôi muốn phụng dưỡng ông ấy. Dù sao quan niệm của ông ấy vẫn còn rất bảo thủ, vẫn còn ý tưởng『 con gả ra ngoài như là bát nước đổ 』. Ông ấy rất nhiều lần, sau khi tôi kết hôn tùy tiện đòi tiền tôi nữa. Cho nên tôi nghĩ, chỉ cần tôi kết hôn, ông ấy bớt quấy rầy. Ít ra, tôi có lý do chính đáng ở chung với ông ấy nữa. Như vậy ông ấy lấy được sổ tiết kiệm và con dấu của tôi cách dễ dàng…”



      “Ý của là, phải chỉ cần tôi theo đăng ký kết hôn, mà còn phải sống chung với nhau?” vốn cho rằng Lăng Lỵ chỉ muốn hai người tùy tiện đăng ký rồi dàn xếp cuộc hôn nhân giả tạo. ngờ lại còn phải ở chung với nhau? Doãn Quang Huy hết hồn.

      , . Tôi chỉ muốn cho cha tôi 『 nghĩ rằng 』chúng ta sống chung với nhau. Tôi có thể tự mình thuê phòng, người ở, cần phải ở chung với tôi." Lăng Lỵ vội vàng khoát tay, lập tức giải thích. thực tế, cảm thấy tự do hơn nếu phải cần sống chung với chồng giả.

      "Tại sao tìm người quen biết để giúp tay?" Nếu những lời , Doãn Quang Huy rất thông cảm cho . Nhưng phải có bạn học nam thân, đồng nghiệp nam, hay bạn bè là con trai chứ? Cần gì phải hỏi người quen biết?

      Lăng Lỵ liếc mắt nhìn Doãn Quang Huy cái, ánh mắt thoáng qua nhàng, môi ra nụ cười hết sức trong suốt lại có chút tự chế giễu “… Tôi biết làm sao.”

      Bởi vì rất tự ti, cho nên muốn bảo vệ chút tự ái còn sót lại. Có những lời với người xa lạ thẳng thẳn chân thành, so với chuyện với người quen đơn giản hơn nhiều.

      Ít ra, có thể an ủi mình, nếu Doãn Quang Huy đồng ý, về sau hai người bọn họ đường ai người đó , có thể gặp lại, cũng làm tổn thương tự ái hay vấn đề sĩ diện.

      “Tôi làm sao biết được lời của hay giả? Biết đâu những chuyện đều là bịa đặt sao?” Doãn Quang Huy chậm rãi nhướng cái chân mày.

      " hoài nghi như vậy cũng phải là có lý, nhưng mà… Nếu đồng ý, có muốn về nhà với tôi chuyến ? Sau khi gặp được cha của tôi, biết những gì tôi kể về hoàn cảnh gia đình của tôi đều là , hề gạt ."

      “Khoan ! về nhà ? Bây giờ?” Lời đề nghị này quả là ngoài dự đoán của người ta mà! cũng biết thức thời quá chứ?

      “Đúng vậy!” hề do dự, Lăng Lỵ trả lời. hiểu tại sao Doãn Quang Huy lại ngạc nhiên như thế. “ ra mà , trước đó vài ngày, tôi với cha tôi là tôi có đối tượng rồi. Nếu như xuất , cha tôi nhìn thấy người dễ dàng tin tưởng là tôi sắp phải kết hôn.”

      Điều này hiểu được, nhưng mà…

      “Trông rất gấp gáp, vì sao vậy?” Có người gấp gáp muốn gả mình như vậy sao? Từ đầu tới cuối, đây phải là mưu chứ là gì?

      "Bởi vì…" Lăng Lỵ ngập ngừng. "Tôi dùng hết dũng khí của mình mới quyết định mở miệng hỏi . Vậy, nay hỏi, tôi muốn tiếp tục kéo dài nữa.” Càng kéo dài, càng sợ mình chịu nổi.

      Khi phải tìm kiếm người xa lạ để giúp đỡ, dùng hôn nhân để thoát khỏi dưỡng dục từ tới lớn của gia đình , lấy chồng để trốn tránh người cha tham lam bờ bến… chán ghét bản thân mình như thế này.

      "Đợi chút, tại sao là tôi? Trước kia hỏi người khác chưa?” Nếu Lăng Lỵ phải dùng hết can đảm mới mở miệng hỏi , vậy cũng nên biết tại sao Lăng Lỵ lại chọn chứ? Hay là ‘loạn thương đả điểu’, gặp đàn ông nào cũng hỏi?

      “Trước đây tôi chưa từng hỏi qua người khác. Về phần tại sao tôi tìm , ách… đó là bởi vì…” Lăng Lỵ nuốt nước miếng, cố gắng tự mình giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, cuối cùng, bộ dạng thư giãn ra vẻ lúng túng.

      nên như thế nào đây? Tại vì diện mạo của Doãn Quang Huy rất hợp mắt, mới nhìn cảm thấy gần gũi, dường như lúc nào cũng sẳn sàng giúp đỡ người khác? Hay là , muốn tìm đối tượng có nghiệp tràn đầy hứa hẹn?

      được, lý do trước có vẻ thích hợp, lý do sau lại đụng chạm tự ái của người ta. Lăng Lỵ mím môi vài lần, trong giây lát tìm được câu trả lời thích hợp.

      "Tại sao tìm đối tượng vừa có tiền vừa có địa vị ở trong xã hội để kết hôn?" Thấy lâu quá trả lời, Doãn Quang Huy chủ động hỏi.

      nên để ý đến chuyện này. Cho dù những gì Lăng Lỵ , hoàn cảnh gia đình của quả là có vấn đề, cần người trợ giúp. Nhưng điều này cũng có thể là cái cớ Lăng Lỵ dùng để lại gần , mục đích là xuất thân và tài sản của .

      Phải, có sai, chính là xuất thân và tài sản.

      Tuy nhiên người trong nhà hàng vườn hoa biết căn dặn kẻ dưới, là chủ quản bộ phận bong bóng hơi, nhằm để che giấu thân phận của mình đối với người ngoài. Nhưng đúng là trong những người chủ quản thế hệ thứ hai của tập đoạn mỹ phẩm Nghiên Dạng, cũng là người mà mọi người thường hay , cậu ấm trong gia đình giàu có, mới sinh ra được ngậm muỗng vàng trong miệng.

      ôn hòa khiếm tốn, ít khi bộc lộ thân phận, người ngoài biết bối cảnh gia đình của cũng phải là chuyện kỳ quái. Mà cuối tuần Chủ Nhật, lại cởi bỏ âu phục, thuận theo tính tình giản dị, làm người nghệ sĩ lang thang tự do tự tại, cũng là niềm vui thú lớn nhất trong sinh hoạt thường ngày của .

      Doãn Quang Huy chưa bao giờ cho rằng sở thích bong bóng bay vô hại này có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với cuộc sống của . Ai mà biết được tự nhiên khi chạy ra Lăng Lỵ hỏi có muốn kết hôn hay ?

      Cho nên, có thể là tình cảnh của Lăng Lỵ thảm thương, nhưng cũng có thể tiếp cận vì mục đích khác; cũng có thể là tìm hiểu qua nhiều đường dây khác nhau mà biết được thân phận của ; vì tài sản của mà tỉ mỉ bày mưu lập kế, bước trở thành thiên nga?

      Nghĩ đến đây, Doãn Quang Huy nhíu mày. Mà Lăng Lỵ lại biết trong lòng nghĩ cái gì, cắm đầu cắm cổ cắn môi, lo lắng phiền não biết trả lời câu hỏi của như thế nào.

      "Như vầy, ưm… Tôi thể tìm người có tình trạng kinh tế quá tốt…” đúng! như vậy được! Lăng Lỵ suy nghĩ chút rồi vội vàng đổi lời . “Ý của tôi là, tôi thể tìm người có nghiệp đầy hứa hẹn…” phải! cái gì vậy chứ? như vậy phải càng hư chuyện sao? “Tôi phải cảm thấy công việc bóng bay này có tiền đồ, xin ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm!” Khoan ! Đây phải là giấu đầu lòi đuôi chứ?

      Lăng Ly vuốt vuốt tóc bên má, muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

      "Ý của tôi là, tôi cũng từng làm công việc có tính chất như vậy, so với công việc nghệ sĩ bóng bay cũng giống nhau lắm. Cho nên đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối có ý xem thường nghệ sĩ bóng bay." Sau hồi hốt hoảng lúng túng, Lăng Lỵ tém tém mái tóc bên má lại cách chỉnh tề, hết sức nghiêm túc trịnh trọng , mồ hôi trán rịn ra.

      "Đừng lo, tôi có hiểu lầm, cứ tiếp .” Lăng Lỵ bỗng nhiên hốt hoảng, so với phản ứng trầm ổn bình tĩnh của lại quá khác biệt, hiểu sao Doãn Quang Huy cảm thấy buồn cười, khóe miệng nhếch lên, mi tâm giản ra.

      Giống như là lo lắng, muốn làm giảm bớt tự ái của vậy… Cho nên, biết thân phận của ? Hay là đóng kịch quá giỏi?

      Nếu đây quả lo lắng lòng, phải ảo tưởng đến tài sản của , lấy lui làm tiến, cố làm ra vẻ bí mật, như vậy, là thích ấm áp và thành khẩn của .

      Xuất thân từ thế hệ giàu có thứ hai, sớm thấy có người đỏ mặt tía tai, đố kỵ, trong lời tràn đầy khinh thị mỉa mai, nhưng lại thể oán trách họ; còn đối với thân phận nghệ sĩ bóng bay mà mọi người có ấn tượng đẹp đẽ gì cho lắm với người nghệ sĩ lang thang thu nhập ổn định, cũng sớm tập thành thói quen. Cho nên trái lại, là người đầu tiên lo lắng làm tổn thương .

      cũng từng làm công việc có tính chất như vậy, biết làm nghề gì? Đối với Lăng Lỵ, Doãn Quang Huy bắt đầu có chút ấn tượng tốt và tò mò.

      "Tôi… à, phải thế này, tôi lo lắng nếu như mình kết hôn với người có mặt mũi, ngoại trừ hào môn khó lường, tôi thể nào gánh vác; quan trọng nhất là, tôi sợ cha tôi lợi dụng bên chồng của tôi. Lúc trước cũng vì tôi bắt đầu làm có tiền nên ông ấy mới đòi càng ngày càng nhiều… Nếu như thu nhập của chồng tôi cao hơn, lại rộng rãi, ông ấy vì vậy mà gây ra nhiều phiền phức cho ấy…”

      Mặc dù mới vừa rồi phải đề cập tới chuyện xấu hổ ở trong nhà, Lăng Lỵ vẫn cảm giác có trách nhiệm giải thích, khiến được tự nhiên, theo bản năng bắt đầu tém tóc bên má lại.

      " ra là như vậy.” Doãn Quang Huy để ý tới phản ứng rất của Lăng Lỵ lúc khẩn trương. suy nghĩ nghiêm túc hồi, rồi quyết định tin những gì Lăng Lỵ .

      Coi như Lăng Lỵ có người cha bởi vì uổng rượu quá nhiều mà nhất thời kích động lấy hết tiền dành dụm của ở ngân hàng. Nhưng dám bảo đảm ngày nào đó, bởi vì ông ta uống mấy ly rượu vào bụng mà chạy kiếm con rể để mà đòi tiền.

      Suy nghĩ của Lăng Lỵ tuy có vẻ tàn nhẫn, nhưng phải là có lý.

      "Văn phòng bong bóng bay và công việc nghệ sĩ bóng bay rất tốt, thu nhập có lẽ cũng rất cao. Nhưng đối với cha của tôi mà , theo quan niệm truyền thống của ông ấy đây phải là công việc có thể kiếm ra được nhiều tiền. Tôi muốn vì vậy mà có thể tránh được những rắc rối cần thiết. hỏi tôi vì sao lại chọn ? Đó là vì nhìn thấy người tốt, tôi đoán là nghe những lời tôi . Cho dù giúp được, ít nhất cũng làm cho tôi cảm thấy khó chịu…”

      Lăng Lỵ tiếp tục , càng lại càng khẩn trương, kìm chế được mà bắt đầu vuốt vuốt tóc bên má. Ánh mắt của Doãn Quang Huy khó mà thoát khỏi hành động nhặt nhưng lại quyến rũ này của .



      Mặc dù miệng của chuyện bình thản, vẻ mặt cũng có rất ít sơ hở, nhưng có thể nhìn ra những hành động vô ý thức của có lẽ là vì muốn che dấu sợ hãi của mình. Quá bình tĩnh tự chủ trở thành uổng công vô ích.

      Chỉ có điều, rốt cuộc vì bộc lộ hoàn cảnh của gia đình cho người xa lạ, muốn cùng người xa lạ này kết hôn, nên mới cảm thấy khẩn trương? Hay là khẩn trương bởi vì phải dụ dỗ, bày mưu lập kế cho sụp lỗ?

      Doãn Quang Huy cảm thấy cần quan sát nhiều khía cạnh hơn, thể nào tin tưởng Lăng Lỵ ngay lập tức. Dĩ nhiên là thể đồng ý cầu kết hôn giả của được.

      Lăng à, tôi vẫn cảm thấy chuyện kết hôn giả lớn lớn, , quyết định qua loa là lỗ mãng, nên bàn bạc kỹ càng hơn. Cho nên là xin lỗi, tôi thể nào giúp được.” Ngẫm nghĩ hồi, Doãn Quang Huy mới mở miệng như vậy.

      Câu trả lời của Doãn Quang Huy hoàn toàn khiến người ta bất ngờ. cầu kết hôn giả với quả là làm khó người khác. Chỉ là… tránh làm cho Lăng Lỵ cảm thấy hết sức thất vọng.

      "Được rồi… tôi hiểu. Cám ơn nghe tôi nhiều như vậy… Cám ơn nhiều lắm, xin lỗi làm trễ nãi quá nhiều thời gian của .” Lăng Lỵ che dấu được mất mác ở trong lòng, hai vai sụp xuống, xin lỗi và cám ơn với Doãn Quang Huy rồi xoay người lập tức bỏ .

      từ từ bước thong thả, bóng lưng xa xa rất buồn bã, buồn đến nổi Doãn Quang Huy cảm thấy đau lòng dùm cách tự chủ được.

      Nhưng mà, người bình thường ai đồng ý cầu như thế cả, phải ?

      Huống chi, có lẽ qua khỏi góc đường kia, gọi điện thoại cho đồng đảng mưu lấy sắc gạt người, báo cáo kế hoạch của thất bại, rồi sau đó thảo luận mục tiêu kế tiếp, hay là bước kế tiếp làm cái gì. cần phải đồng cảm nhiều như thế.

      Nhưng mà, nếu như đơn thuần cần giúp đỡ sao?

      phải là phụ lòng người con vất vả lắm mới có can đảm quyết định tìm người xa lạ để giúp đỡ?

      Doãn Quang Huy nhíu mày, càng đoán càng lo lắng.

      Được rồi, xem ra trơ mắt giải quyết chuyện này trong lòng yên vài ngày.

      Nhìn bóng lưng của Lăng Ly, Doãn Quang Huy quả quyết lấy điện thoại di động ra, liên lạc với bảo vệ cá nhân, sau đó theo sau.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆ Chương 3:

      Lăng Lỵ đứng ở trước cửa nhà người ta ngẩn người hồi lâu.

      Sau khi rời khỏi nhà hàng vườn hoa, bấm điện thoại nhưng có ai trả lời, kề điện thoại bên tai, bỏ xuống, rồi vội vàng bỏ điện thoại vào trong túi. bộ lúc nữa, sau đó vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn. lại thông thả đến trước căn hộ nhà trệt cũ kỹ đến nổi khiến người ta hoài nghi có nên phá bỏ nó hay . Sau khi cắm chìa khóa vào lỗ, đứng yên như pho tượng.

      Chuyện gì chứ? Đây phải là nhà của sao?

      lẽ đây là nơi bọn đồng lõa của tụ tập?

      do dự cái gì chứ?

      Là bởi vì hoàn thành nhiệm vụ, biết làm sao báo cáo với đồng bọn, cho nên mới chần chừ sao?

      Bởi vì biết động cơ của là gì, cho nên Doãn Quang Huy mới sai bảo vệ theo dõi đến đoạn đường này.

      Ngoại trừ đứng trước cửa chần chừ nguyên do, những chuyện còn lại rất bình thường xuôi xẻ, có chỗ nào khả nghi.

      "Thiếu gia?" Người bảo vệ vẫn theo Doãn Quang Huy mở miệng hỏi thăm, chờ đợi chỉ thị tiếp theo.

      Sau khi nhận được điện thoại của Doãn Quang Huy, hấp tấp lái xe tới hội hợp với Doãn Quang Huy. Mà Doãn Quang Huy ra lệnh phải đuổi theo người con này, nhưng lại lý do vì phải theo dõi ấy.

      "Tôi còn chưa biết bối cảnh của ấy, có mục đích gì. Tóm lại, chúng ta cứ ngồi đây quan sát, tùy cơ ứng biến." Có lẽ, nên điều tra thân thế của chủ nhà chút.

      Doãn Quang Huy chỉ chỉ số nhà của ngôi nhà cũ kỹ. bảo vệ lập tức hiểu ý, ghi xuống địa chỉ và số nhà. Hai người tiếp tục duy trì khoảng cách dễ phát , yên lặng quan sát Lăng Lỵ.

      Lăng Lỵ liên tục nhìn cánh cửa màu đỏ của căn nhà cũ kỹ, tim đập hỗn loạn mất hồn. Cho đến khi tiếng động quấy nhiễu vang ra từ phía sau cửa, ép sát lỗ tai vào cánh cửa, nghe tới mấy giây mặt mày lộ ra vẻ hốt hoảng, lật đật vặn cái chìa khóa sớm đút vào trong lỗ, chạy vọt vào trong nhà, quên cả đóng cửa lại.

      " xem thử." Vẻ mặt kinh hoàng quá cỡ của khiến người ta khó hiểu, Doãn Quang Huy lên tiếng trước.

      "Dạ, thiếu gia." bảo vệ theo Doãn Quang Huy về phía trước. Hai người mới vừa tới gần cửa trước nghe loạt tiếng va chạm, la hét ầm ĩ...

      "Cha, cha cần lục lọi nữa! Trong nhà còn tiền. Mấy ngày trước cha rút sạch tiền trong sổ tiết kiệm của con rồi, cha nhớ sao?!" Lăng Lỵ nhìn đồ đạc lộn xộn trong phòng khách rồi lật đật .

      "Tiền tiết kiệm của mày? Mày còn dám với tao tiền tiết kiệm của mày?! Tổng cộng chỉ có ba mươi mấy vạn, mày ra ngoài làm việc hơn mấy năm nay, làm sao chỉ còn lại có ba mươi mấy vạn?!" Cha Lăng gào thét.

      "Cha! Ba mươi vạn phải là ít. Mỗi tháng chúng ta chi tiêu..." Lăng Lỵ nữa chừng hít vào hơi sâu rồi thở dài, bất đắc dĩ : "Thôi, cha, cha uống say rồi, khi nào cha tỉnh táo chút chúng ta mới chuyện ."

      "? chuyện gì? có tiền lấy gì mà !" Mùi rượu người cha Lăng càng lúc càng nồng, cất giọng kêu gào. "Tao biết rồi, mày và mẹ mày đều hạ tiện giống như nhau, lấy tiền nuôi trai ở bên ngoài, cho nên mới còn tiền ở trong nhà, có phải hay !?"

      "Cha! Cha lại bậy cái gì nữa đây? Mẹ có làm những chuyện đó! Con cũng có!" Nghe người mẹ thân của mình bị chưởi bới, Lăng Lỵ mở miệng phản đối.

      "Giỏi mà, nuôi mày lớn tới bây giờ để mày cãi lại tao hả!" Cha Lăng vô cùng tức giận, cầm đồ dùng ở bàn lên, liên tục ném về phía Lăng Lỵ.

      "Cha! Cha đừng gây loạn nữa!" Lăng Ly né được cái gạt tàn thuốc bay tới, nhưng lại tránh được ly nước theo sau. Ly thủy tinh xẹt qua trán của , va vào vách tường sau lưng vỡ vụn.

      Trong phòng truyền tới nhiều tiếng va chạm kịch liệt, Doãn Quang Huy và bảo vệ nhìn nhau, cùng nhau đến cửa sau dò xét. nhìn còn đỡ, vừa đến gần thấy đồ đạc lung tung mặt đất, cha Lăng vung tay tát vào mặt Lăng Lỵ cái.

      "Chạy à? Mày chạy ! Xem hôm nay làm sao tao đánh chết cái con hạ tiện ăn cháo đá bát này!" Đồ vật bàn liên tiếp bị ném hụt, cha Lăng hoàn toàn mất khống chế, giơ tay muốn tát thêm bạt tai nữa.

      Lăng Lỵ vừa mới bị đánh cái bạt tai đầu óc còn choáng váng, đau đến nổi ứa nước mắt. Nhưng rảnh quan tâm tới chuyện này nữa, ngồi xổm xuống, liều mạng bảo vệ cái đầu của mình, kêu lên thảm thiết. "Cha đánh chỗ nào cũng được, nhưng đừng đánh mặt của con! Ngày mai con còn phải làm, chụp hình được cha cũng lấy được tiền!"

      "Mày còn dám làm với tao? cái gì tiền!" Cha Lăng càng nghe càng tức giận, tệ hơn nữa là tính kéo mái tóc của Lăng Lỵ, đập đầu vào tường.

      Thấy cảnh tượng kinh dị trước mắt, Doãn Quang Huy nghĩ ngợi quá nhiều, xông lên phía trước kéo tay cha Lăng ra.

      "Này! Ông đừng khinh người quá đáng!" Đập đầu giống như thế này bị chấn thương sọ não mới là chuyện lạ đó!

      Cha Lăng xoay người lại, nhìn chằm chằm Doãn Quang Huy cách hung tợn, quơ tay quơ chân chỉ . "Mày là đứa nào? Mày vào nhà tao làm cái gì? Tao dạy con của tao, mắc mớ gì tới mày? Tao..."

      Bịch... bảo vệ vung tay chém mạnh con dao xuống nhanh như chớp, cha Lăng ngã kêu lên tiếng rồi ngã bịch xuống đất bên cạnh Lăng Lỵ run sợ.

      "Cha?!" Lăng Lỵ chớp chớp đôi mắt vẫn còn dư của sợ hãi, theo bản năng chạy vội tới bên cạnh cha của mình, ngước mặt trợn trừng mắt nhìn Doãn Quang Huy, vừa chỉ chỉ người đàn ông ở bên cạnh .

      "Doãn Quang Huy? ... là ai? Tại sao các người vào nhà tôi!"

      thấy hai người đàn ông đột nhiên xuất trong nhà mình, trong khoảnh khắc biết có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn thể hiểu nổi.

      " cần lo lắng cho cha của , chỉ là hôn mê tạm thời, cứ để cho ông ấy ngủ giấc. Nếu Lăng vẫn còn lo lắng đợi sau khi ông tỉnh dậy, có thể dẫn ông ấy bệnh viện kiểm tra tổng quát. Dù sao cha uống nhiều rượu như vậy, chức năng hoạt động của gan mới làm người ta lo lắng." Bác sĩ tư nhân được Doãn Quang Huy mời tới khám bệnh, bình tĩnh với Lăng Lỵ sau khi chuẩn đoán sơ qua bệnh của cha Lăng.

      "Cám ơn bác sĩ, tôi hiểu." Mặc dù đoán được người đàn ông bên cạnh của Doãn Quang Huy ra tay quá nặng với cha, nhưng nhìn thấy cha mình té xỉu, Lăng Lỵ có chút lo lắng. Đến khi bác sĩ xong, mới thấy trong lòng bớt gánh nặng.

      Nhất thời thở phào nhõm.

      "Bác sĩ, tôi đưa ông ra ngoài." Thấy bên trong còn việc gì, bảo vệ bên cạnh Doãn Quang Huy đưa bác sĩ ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Doãn Quang Huy, Lăng Lỵ và cha Lăng hôn mê, vô cùng yên tĩnh.

      Doãn Quang Huy nhìn Lăng Lỵ ướp đá lên gương mặt sưng đỏ của , nhớ tới trong tình thế nguy ngập, kêu gào cha Lăng "Đừng đánh lên mặt con", đưa tay ra xoa xoa lên trán và gương mặt của , lo lắng hỏi: "Cái này ảnh hưởng đến công việc của sao?"

      "Chắc là ." Lăng Lỵ lắc đầu. "Cái trán chỉ bị trầy da, hóa trang che kín là được; nếu má trái sưng nhiều quá chỉ chụp hình má phải; đương nhiên là phải dựa vào tay nghề của nhiếp ảnh gia vắt óc tìm góc độ phù hợp... Ồ, đúng rồi, tôi quên cho biết, tôi là người mẫu mạng.

      Lăng Lỵ dùng sức đè lên cục đá ở bên má, giống như làm như vậy có thể ép chỗ sưng đỏ trở về nguyên dạng, suy nghĩ chút, rồi lại bổ sung nghề nghiệp của mình.

      Người mẫu mạng? Hèn gì Doãn Quang Huy thấy quen mặt, cũng biết vì sao tính chất công việc và nghệ sĩ bóng bay có điểm giống nhau.

      "Khó trách tôi có cảm giác từng gặp ở đâu." Có lẽ là từng nhìn thấy hình của Lăng Lỵ trang web đấu giá?

      "Đúng rồi, Doãn Quang Huy, làm sao biết mà xuất ở đây? Còn nữa, người đàn ông bên ngoài là ai?" Mới vừa rồi cha té xỉu, ba người bọn họ vội vàng đỡ ông đến phòng ngủ, lật đật kêu bác sĩ, Doãn Quang Huy cũng chưa trả lời câu hỏi của .

      "À, tôi... Tôi mới vừa làm việc xong, vừa đúng lúc ngang qua đây. Tô nhìn thấy ... đóng cửa, trong phòng lại vang ra tiếng ồn ào rất lớn... Về phần người đàn ông ở ngoài kia, cậu ấy tên là Lý Chấn, bạn của tôi. Sau khi rời khỏi nhà hàng, vừa đúng lúc gặp được cậu ấy, nên chúng tôi mới cùng nhau xuất ở chỗ này." Ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Lăng Lỵ, Doãn Quang Huy tự nhiên trả lời chút do dự.

      Thà rằng lo lắng, còn hơn ra nghi ngờ Lăng Lỵ, cho nên mới theo. Hơn nữa, thậm chí hoài nghi đằng sau Lăng Lỵ có tập đoàn hợp pháp, mới kêu bảo vệ cùng. Nhưng vì để tránh làm tổn thương Lăng Lỵ, lựa chọn những việc này.

      "Như vậy à, tôi hiểu! Cám ơn ." Lăng Lỵ nhìn sâu vào trong mắt của Doãn Quang Huy. Đối với thái độ dè chừng của , trong mắt có chút hoang mang.

      Mấy tuần trước, từng len lén theo dõi Doãn Quang Huy, biết phòng làm việc bóng bay và nhà của ở hai nơi trái ngược nhau, hề cùng đường.

      Có lẽ Doãn Quang Huy gặp bạn là có , nhưng lý do xuất ở đây chỉ sợ là phải đơn giản như vậy...

      Bỏ , tạm thời, bất luận là Doãn Quang Huy lo lắng cho , an lòng vì , hay là cảm thấy kỳ lạ khả nghi, mới đặc biệt theo dõi , vậy thế nào?

      Bị coi là kẻ đáng tình nghi, cũng phải là chuyện bất ngờ gì?

      Dù sao, có người nào bình thường mà tự nhiên cầu hôn người quen biết ?

      Có lẽ nên cám ơn Doãn Quang Huy! Nếu Doãn Quang Huy tới, tưởng tượng được bị cha đánh thành hình dạng gì nữa.

      Lăng Lỵ ngước mắt nhìn Doãn Quang Huy, nhàng mĩm cười với , cũng giống như , lựa chọn những điều nên .

      Ánh mắt như nhìn thấu việc của khiến Doãn Quang Huy miệng đắng lưỡi khô, chột dạ thôi. nuốt nước miếng, tìm chuyện khác hỏi thăm. "Lăng Lỵ, cha của ... ông ấy thường xuyên đánh hả?"

      " phải thường xuyên." Lăng Lỵ trả lời thành chỉ nữa. Đột nhiên lại có cảm giác nên giúp cha mình câu. "Lúc ông ấy uống rượu đối với tôi rất tốt. Hơn nữa lúc trước, ông giống như thế này. Lần cuối cùng ông ấy đánh tôi là chuyện lâu lắm rồi." nhìn cha nằm ở giường cái.

      "Bất kể trước kia có như vậy hay , đánh người là đúng, huống chi còn là đánh con của mình." Lần đầu tiên, giọng điệu của Doãn Quang Huy nghe có vẻ bất bình.

      Lăng Lỵ mấp máy môi, nhìn Doãn Quang Huy cái, rồi lại nhìn về hướng của cha nằm giường, biết nên trả lời như thế nào.

      hiểu những gì Doãn Quang Huy , nhưng có thể làm được cái gì đây? Dù sao cũng là cha con sống nương tựa lẫn nhau mà!

      Bỏ mặc cha già, làm được. Ba ngày hai bữa vì tiền mà hao tổn tinh thần, cũng cảm thấy khổ sở... Nếu phải như thế, làm gì mà kiếm người để kết hôn giả? Quan hệ máu mủ đôi khi cũng rất là bạo lực.

      Hai người im lặng hết chuyện lát, Doãn Quang Huy tự nhiên hỏi câu: “Lăng Lỵ, tại sao vừa rồi cho tôi biết?" Mặc dù biết cha Lăng ngủ rất say, nghe được, Doãn Quang Huy vẫn cẩn thận hạ thấp giọng , cố ý tránh điểm mấu chốt chuyện Lăng Ly hỏi kết hôn giả.

      " cho biết cái gì?" Lăng Lỵ hoàn toàn hiểu ý của .

      "Lúc tìm tôi ở nhà hàng chuyện, tại sao với tôi chuyện cha đánh ?" Doãn Quang Huy cố gắng biểu đạt ràng ý của mình. Mặc dù khẳng định nếu lúc đó Lăng Lỵ kể chuyện này làm ảnh hưởng tới quyết định của hay , nhưng tại sao cố gắng tranh thủ thêm đồng tình?

      "Tôi qua là tôi muốn thoát khỏi nguyên sinh gia đình rồi. Hơn nữa, cầu hôn vốn là chuyện rất khó mở miệng, tôi muốn nhiều thêm..." Hơn nữa, bị cha ngược đãi vượt quá giới hạn chịu đựng của . muốn nhắc nhỡ mình lần nữa, tình cảnh của khổ sở như thế nào.

      Lăng Lỵ cười cách bất đắc dĩ, có vẻ tự chế giễu nhiều hơn. Nhìn nụ cười của , lần đầu tiên Doãn Quang Huy biết được, ra ở thời điểm nào đó, nụ cười so với nước mắt càng có sức đả thương, khiến cho người ta đau lòng hơn.

      "Lăng Lỵ, có lẽ chúng ta nên cẩn thận bàn bạc chuyện kết hôn này chút." Lúc trước Doãn Quang Huy chưa suy nghĩ kỹ càng cũng câu này rồi.

      thể để mặc kệ như thế này, đây là ý niệm duy nhất trong lòng của ngay lúc này.

      "Cái gì?!" Lăng Lỵ ngạc nhiên.

      "Kết hôn đúng là phương pháp. Chỉ là, có rất nhiều điểm chúng ta cần phải bàn bạc. Ví dụ như, sau khi cha của tỉnh lại, chúng ta làm thế nào để cho ông ấy biết? Còn nữa, mặc dù cha mẹ tôi có quá nhiều ý kiến về chuyện hôn nhân của tôi, nhưng cũng phải nên tìm chút thời gian để gặp mặt bọn họ trước." Doãn Quang Huy nghiêm túc cân nhắc chuyện kết hôn với Lăng Lỵ có thể thực được hay .

      Lăng Lỵ tiêu hóa hồi lâu, rốt cuộc mới hiểu ngụ ý của Doãn Quang Huy. trầm lặng lâu, cuối cùng cười cái, như trút được gánh nặng ngàn cân."

      "Bỏ Doãn Quang Huy! Chuyện này vốn là ý nghĩ điên khùng của tôi. coi như tôi chưa từng qua. Mới vừa rồi bảo vệ tôi, lại vì tôi mà mời bác sĩ tới, tôi cám ơn rất nhiều."

      Vốn là hi vọng có thể đồng ý với thỉnh cầu của lúc đề nghị Doãn Quang Huy đăng ký kết hôn. Nhưng sau khi trải qua từ chối, lại bị bắt gặp hoàn cảnh bạo lực trong gia đình xấu hổ như vậy, đột nhiên Lăng Lỵ cảm thấy, chuyện tìm người kết hôn, thoát khỏi gia đình, là chuyện chỉ ép buộc, làm khó người khác, mà còn là chuyện ngu xuẩn vượt quá mức tưởng tượng.

      Hôm nay cha la hét quậy phá nhiều hơn so với những lần trước. Có lẽ sau này còn tệ hơn, khá hơn được. có quyền gì cầu người xa lạ cùng gánh vác những chuyện này?

      "Làm như chưa hề nhắc qua? Tại sao?" Lúc từ chối ở nhà hàng, ràng là rất thất vọng.

      "Doãn Quang Huy, tình cảnh của tôi cũng nhìn thấy." Lăng Lỵ nghẹn ngào nhìn cha Lăng cái, như có như thở dài tiếng.

      "Tôi biết trước cha tôi say xỉn tới mức nào, có tư cách gì muốn người ta làm con rể của người như cha tôi? ai muốn có cha vợ như thế cả. Tôi có lý do gì để kéo người khác xuống vũng bùn cùng với tôi." Ai lại muốn giúp đỡ những việc này chứ? Đây quả thảm họa từ đầu chí cuối mà.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆ Chương 4:

      Nhìn vẻ mặt và giọng điệu của , Doãn Quang Huy hiểu được, có lẽ là muốn từ bỏ ý định thoát ly gia đình ở trong đầu. Nhưng lại thấy vui tí nào vì tiến triển này.

      Hôm nay phải là lần đầu tiên cha đánh . như vậy đây có lẽ cũng phải là lần cuối cùng.

      Cuộc sống sau này của thấp thõm đề phòng như hôm nay - trước khi vào nhà, dán tai lên cửa, lắng nghe bên trong cha mình có lên cơn say rượu hay ; lo lắng cha mình ra tay quá mạnh ảnh hưởng đến công việc và tiền thù lao trong tương lai; lo âu tiền tiết kiệm trong ngân hàng bị cha tiêu xài hết trong vòng đêm.

      là người mẫu mạng, tuy rằng Doãn Quang Huy biết thu nhập hằng tháng của người mẫu mạng là bao nhiêu, nhưng tính chất của công việc lại được ổn định; mà Lăng Lỵ nhìn rất trẻ, bất quá vào nghề chắc cũng được bao lâu sau khi tốt nghiệp, ba mươi vạn nhiều nhiều, ít ít. Đối với trẻ tuổi như , biết phải vất vả như thế nào mới tiết kiệm được bấy nhiêu đó? Nếu còn phải trả nợ tiền học, vậy con đường bôn ba này nhất định phải vất vả lắm phải ?

      Đường khó khăn, lại còn bị cha liên lụy. Tương lai của cũng chỉ là túi tiền đáy, còn có khả năng bạo lực ngày trầm trọng hơn…

      ràng là tương lại rộng mở, nên bị bất cứ chuyện gì ngăn chặn bước chân.

      Nhưng nếu chỉ cần kết hôn trước với , có thể làm cho thoát khỏi tình cảnh khó chịu trước mắt, như vậy vấn đề trước mắt có thể giải quyết. Chuyện tương lai từ từ bàn lại, cũng chưa hẳn là thể.

      " phải vậy, Lăng Ly, nghe tôi .” phải thế nào mới khiến cho Lăng Lỵ hiểu được là có ý muốn giúp đỡ đây?

      "Hả?" Lăng Ly nhướng mi liếc .

      "Cái đó… ra tôi cũng có vấn đề của tôi.” Doãn Quang Huy gãi gãi đầu, suy nghĩ nhanh đủ mọi lý do để làm cái cớ.

      "Vấn đề gì?" Lăng Lỵ hiểu nhìn .

      “Chính là, à, ra, tôi ba mươi tuổi rồi. Gần đây người nhà của tôi cứ ép tôi phải kết hôn cho sớm…” Đây đúng là chuyện phiền não gần đây của , khiến mất hết kiên nhẫn. Doãn Quang Huy ra có chút úp mở.

      là người tốt, điều kiện cũng rất được, người nhà thúc giục kết hôn cũng là chuyện rất bình thường.” Giọng phiền não của Doãn Quang Huy nghe dễ thương. Giọng điệu có chút cà lăm, giống như chuyện này quấy nhiễu rất rất nhiều, khiến Lăng Lỵ khỏi mĩm cười.

      ra ‘Bóng bay ca ca’ trông như buồn lo cũng có phiền não. biết tại sao chuyện này làm cảm thấy hết sức đáng lại vui vẻ. Nếu như những người bạn ở nhà hàng thích quấn lấy Doãn Quang Huy mà biết được bị người nhà ép hôn, chắc là tranh nhau tuyển mình làm thí sinh giới thiệu cho hết quá?

      mặt Lăng Lỵ chợt lên nụ cười, giống như lúc trước —— nụ cười có tự chế giễu, có bất đắc dĩ, có khách sáo mang tính chất nghề nghiệp.

      Vì nụ cười tươi như hoa nở rộ của mà Doãn Quang Huy mất hồn trong giấy lát.

      ra, lúc cười xinh đẹp lắm rồi, nhưng khi cười lên càng đẹp hơn… Mày cong cong, mắt sáng người, khuôn mắt trái xoan ấm ức bỗng nhiên uyển chuyển hẳn lên.

      ràng trán của có vết thương, gương mặt sưng to, trong tay còn cầm cục đá đè lên… Trạng thái nhếch nhác như vậy hiểu sao lại khiến cho Doãn Quang Huy cảm thấy tim đập dồn dập.

      lẽ đây là loại cảm giác thương hại sinh tình hay sao? Gặp qua cảnh bị người ta đánh cho nên vô cùng quý trọng nụ cười hiếm thấy của .

      Doãn Quang Huy vẫn còn thất thần Lăng Lỵ đánh tan trầm mặc trước.

      “Tốt lắm, Doãn Quang Huy, hôm nay cảm ơn vô cùng. Tôi khiến mất quá nhiều thời gian. thôi, tôi đưa ra ngoài. Tôi tin rằng nhất định tìm được đối tượng lý tưởng. người rất tốt, đáng gặp nhiều hạnh phúc. Cám ơn rất nhiều!”

      Sau khi cám ơn Doãn Quang Huy, Lăng Lỵ đứng dậy, muốn đưa ra cửa.

      Doãn Quang Huy có cảm giác mình nên cái gì đó, nhưng lại biết cái gì. thanh bị nghẹn trong cổ họng, hết sức khô khốc. bị Lăng Lỵ dẫn ra tới cửa, phía trước dừng lại. Ánh mắt dường như rất kiên cường, lại dường như rất yếu ớt nhìn Lăng Lỵ —— cảm giác trong lòng khó nên lời.

      có loại dự cảm, trải qua ngày hôm nay, Lăng Lỵ tuyệt đối đến nhà hàng vườn hoa nữa, lại càng xuất trước mặt .

      hoàn toàn bỏ ý niệm kết hôn với , quyết tâm coi như người xa lạ. Sau đó lại vĩnh viễn bị vây hãm thể thoát ly khỏi gia đình, hoàn toàn bị cha của liên lụy cả đời…

      “Khoan ! Lăng Lỵ, chờ chút!” Trước khi rời , Doãn Quang Huy chụp cánh tay của Lăng Lỵ lại.

      “Sao vậy?” Lăng Lỵ hoang mang mở to mắt.

      Lẹ lên Doãn Quang Huy! Mau! Mau cái gì đó! nỡ trơ mắt nhìn suy tàn! từng đưa tay cầu viện !

      ra … Bởi vì, chuyện này…” Doãn Quang Huy lập lập lại câu, muốn rồi lại thôi.

      " ra ? Bởi vì sao?" Ánh mắt của Lăng Lỵ càng ngày càng hoang mang.

      ra …” ra ? ra cái gì chứ? Ahhh! Có rồi! huyên náo về dự luật kết hôn cho người đồng tính gần đây lập tức nhảy vào đầu của Doãn Quang Huy.

      " ra , ra … Tôi thích đàn ông, bạn trai rất tốt!” Doãn Quang Huy hùng dũng

      “Cái gì?!” Mắt đẹp của Lăng Lỵ trợn tròn. Lời tuyên cáo đột ngột của khiến giật mình.

      quan sát Doãn Quang Huy mấy tuần, chưa từng thấy qua lại thân mật với người con nào. Cho nên mới đoán rằng có bạn , rồi mới đề xuất việc kết hôn giả với … Kết quả ngờ là có bạn trai, phải bạn

      là hơi quá đáng. Tự nhiên lại kiếm người có đối tượng để cầu hôn! Lăng Ly kinh ngạc thôi, quả là muốn tự đào cho mình cái lỗ để vùi mình vào đó.

      “Tôi sợ là người nhà của tôi thể tiếp nhận chuyện này. Cho nên nếu như kết hôn với tôi, vừa lúc cũng có thể che dấu tai mắt người đời.” như vậy có đúng ? nhớ rằng từng xem qua bộ phim điện ảnh nào đó, còn có phim bộ truyện hình cũng diễn như vậy.

      đúng đúng. người bạn trai tốt, càng thể kết hôn với tôi. Như vậy đối với bạn trai của có hơi quá đáng. Tôi biết các phải đối mặt với ánh mắt của người ngoài vất vả và nhiều áp lực. Cũng bởi vì như vậy, cho nên càng thể để cho đối phương mình đối đầu. Làm sao có thể bỏ ấy, mình chạy kết hôn? Lăng Lỵ suy nghĩ rất nghiêm túc hồi, nghiêm mặt .

      Nghe vậy, Doãn Quang Huy có chút dở khóc dở cười. ra Lăng Lỵ rất có nề nếp, trung trinh và đạo đức vượt quá tưởng tượng của . Nhưng điều này lại khiến hảo cảm của đối với tăng lên rất nhiều.

      “Nếu như cậu ấy ngại cũng như phản đối sao?” Doãn Quang Huy lên tiếng.

      Lăng Lỵ nhướng mày, vô cùng hoài nghi.

      tin?” Nét mặt của rất ràng, vô cùng ràng.

      “Tôi tin.” Có ai lại ngại người của mình kết hôn với người khác? Lăng Lỵ quyết đoán lắc đầu.

      "Được rồi, vậy hỏi cậu ấy ."

      Khóe mắt của Doãn Quang Huy liếc qua liếc lại nhìn thấy Lý Chấn tới hướng này, lanh trí nghĩ ngợi, quyết tâm kéo luôn người bảo vệ hợp tác nhiều năm lại luôn luôn tận trung với cương vị công tác xuống nước.

      "Cái gì? Hỏi ai?" Ánh mắt của Lăng Lỵ dao động, nhìn theo tầm nhìn của Doãn Quang Huy dừng lại người Lý Chấn, thể nào tin được.

      phải chứ? ra người đàn ông xuất cùng với Doãn Quang Huy hôm nay là bạn trai của Doãn Quang Huy hay sao? Lăng Lỵ cả kinh biến sắc.

      “Lý Chấn, cậu có phản đối tôi kết hôn ?” Trong lúc Lăng Lỵ kinh ngạc, Doãn Quang Huy hỏi Lý Chấn.

      "Phản đối?" Vừa mới trở lại, đầu đuôi câu chuyện, Lý Chấn bị hỏi đến biết đường để trả lời.

      chỉ vừa đưa bác sĩ ra cửa, còn luôn tiện xác nhận mọi người trong nhà là ai, Lăng Lỵ và cha của có tiền án, nợ nần gì , cho nên mới hơi bị trễ chút. biết là mình ở ngoài lâu, vì sao khi trở lại, lại có vấn đề hoàn toàn có đầu mối chờ ?

      có thể . Nhất đinh được miễn cưỡng.” Lăng Lỵ hết sức nghiêm túc dặn dò, muốn nghe chính miệng Lý Chấn trả lời. muốn làm trễ nãi hạnh phúc của bất kỳ người nào.

      “Tôi qua, cha mẹ tôi hối thúc tôi kết hôn. Lý Chấn nhất định phản đối.” Những lời này của Doãn Quang Huy là cho Lý Chấn chút manh mối để trả lời.

      Lý Chấn nhíu mày, ánh mắt dò hỏi nhìn Doãn Quang Huy trao đổi. Câu trước câu sau hợp lại, cân nhắc lúc, rồi cẩn thận trả lời…

      “Cha mẹ Quang Huy hối thúc lâu, đặc biệt là hai năm qua, càng lúc càng nhiều. Nếu Quang Huy kết hôn, bọn họ nhất định rất vui mừng.”

      Ở trước mặt người ngoài, được gọi thiếu gia, được tiết lộ thân phận ông chủ, hiểu được sắc mặt ông chủ, hiểu được nặng , hành tùy theo hoàn cảnh, thân là — người bảo vệ ưu tú nên có đủ tính chất đặc biệt, Lý Chấn có đủ tất cả.

      "Nhưng…" Lăng Lỵ nhìn về phía Doãn Quang Huy, lại liếc liếc Lý Chấn, cảm thấy thể tin nổi, giống như có gì đó đúng. rất muốn hỏi những thứ này, nhưng lại cảm thấy lớn như vậy rồi mà còn hỏi tới tình trạng tình cảm của người khác hình như thích hợp cho lắm.

      " có ‘nhưng’. Theo như nhu cầu của chúng ta, cùng nhau hợp tác, thoát khỏi phiền phức của , tôi cũng thoát khỏi chuyện phức tạp của tôi, như vậy tốt lắm sao?”

      Phát vẻ mặt Lăng Lỵ bắt đầu dãn ra, Doãn Quang Huy bắt đầu lên tiếng thuyết phục, thừa thắng xông lên.

      đúng, đúng, Doãn Quang Huy. Coi như Lý Chấn đồng ý, chuyện kết hôn đơn giản như vậy. Hơn nữa, cũng vừa mới , chúng ta còn phải thuyết phục cha của tôi, còn phải gặp cha mẹ của , bọn họ chưa chắc đồng ý…” Đột nhiên chuyện phát triển theo chiều hướng chuyển biến đột ngột, ngoại trừ cảm thấy thể tưởng tượng nổi, Lăng Lỵ còn có cảm giác hoảng sợ.

      Vì sao lại đột nhiên biến thành như vậy?

      Chưa có suy tính kỹ càng lật đật cầu kết hôn với Doãn Quang Huy khiến hoàn toàn nhận mình ngu xuẩn tới cỡ nào, rồi quyết định nhắc tới chuyện này nữa.

      Nhưng bây giờ câu chuyện lại xuất quanh co khúc khuỷu, phát triển ngoài dự tính của người khác. biết là ông trời chiếu cố hay đùa giỡn với nữa? Rốt cuộc bây giờ nên trả lời như thế nào đây?

      Biểu tình mặt của Lăng Lỵ rất kích động, rất lo âu; cau mày, cắn môi, tóc bên má bị tém lại, kéo ra, tay chân luống cuống, khiến người khác vừa buồn cười vừa tội nghiệp, cách nào bỏ mặc .

      “Lăng Lỵ, Lăng Lỵ.”

      Doãn Quang Huy đến gần , kéo tay lại bởi vì ngừng nắm tóc của mình. Giọng kiên định kéo suy nghĩ lang bang, lo lắng yên, quay trở về.

      "Cái gì?" Lăng Lỵ chớp mắt, có chút mơ hồ nhìn .

      có chuyện gì. Chúng ta kết hôn mọi chuyến rất đơn giản, rất thuận lợi. người nào có thể là tổn thương, những chuyện vui đều qua .” Doãn Quang Huy nắm lấy tay của . Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay của truyền đến tay , nụ cười mặt cũng ấm

      Lăng Lỵ nhìn sâu vào mắt của Doãn Quang Huy, hồi tưởng lại lần đầu đuôi câu chuyện xảy ra từ hôm qua tới giờ, cố gắng thuyết phục bản thân mình giữ được bình tĩnh, cơ hồ là tự lẩm bẩm ——

      " đúng đúng, phải như vậy. Tôi nên liên lụy người khác, cũng muốn làm trễ nãi thời gian của . Tôi nên trở về cuộc sống của tôi cho tốt, quên đề nghị hoang đường của tôi với . Tôi nên ——"

      "Lăng Lỵ" Doãn Quang Huy lên tiếng cắt ngang lần nữa.

      cần suy nghĩ lung tung nữa. Chuyện duy nhất nên làm bây giờ là gả cho tôi.”

      Lăng Lỵ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Doãn Quang Huy, hiểu vì sao có thể khẳng định như thế. Vốn là định lời từ chối, nhưng ánh mắt dịu dàng thôi thúc của bắt nuốt toàn bộ trở về.

      có chuyện gì… Tất cả đều rất đơn giản, rất thuận lợi, người nào có thể làm tổn thương nữa, những chuyện vui đều qua.

      sao? bao nhiêu năm qua, vẫn luôn mong chờ như thế. có thể tin tưởng ?

      Lăng Lỵ chớp chớp mắt nhìn, càng nháy mắt, tầm nhìn càng trở nên mơ hồ. Uất ức và đau khổ mấy ngày nay tự nhiên trào ra, giống như là bị ma lực vô hình nào đó thúc đẩy. Tầm mắt chăm chú, thành khẩn của Doãn Quang Huy khiến tự chủ được mà ý chí hòa tan.

      “Vậy, chúng ta thử chút. Nếu có thể như lời … Nếu thuận lợi như …” Nếu có thể như lời , rất muốn cất bước trước, rời khỏi nơi đau khổ này, đen tối qua , liều lĩnh chạy về phía trước.

      " thành vấn đề, tất cả đều rất thuận lợi." Doãn Quang Huy mong đợi nhìn , muốn an lòng, lại nhấn mạnh lần nữa.

      nên quay đầu lại nhìn, chỉ cần liều mạng về phía trước. Doãn Quang Huy ở trước mặt , rực rỡ như ánh mặt trời.

      tươi cười nhìn Lăng Lỵ.

      Được, thành vấn đề, tất cả đế rất thuận lợi, rất thuận lợi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :