1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Tĩnh Mặc Thành Kiển (91) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

      Tác giả: Tĩnh Mặc Thành Kiển
      Editor: Hana96
      Nguồn convert: Tàng thư viện
      Thể loại: đại, trọng sinh, sủng, sạch




      Giới thiệu


      Đây là chuyện xưa về người đàn ông che chở bảo bối của mình đến khi trưởng thành

      ***

      Tin đồn tuyệt tình lại tuyệt tâm, lại bởi vì người con đẹp mà hoảng hốt thôi.

      Nghe đồn nghiêm túc, lại nở nụ cười dịu dàng nhất với người con đẹp,

      Mà nhìn Phó Quân Hoàng người được gọi là thiên tài vũ khí, làm sao che chở bảo bối đến khi lớn lên.

      ***

      Ban đầu là hắc bạch song phương người người đều phải gọi câu Tần gia lại chết do cố máy bay.

      Đợi mở mắt lần nữa, lại phát linh hồn của xuyên qua người , mà xung quanh trình diễn màn bắn nhau lớn.

      Lúc còn chưa biết tình huống, thiếu niên toàn thân đầy máu chặn ngang ôn lấy , dịu dàng kéo vào trong ngực bản thân, cứ như vậy , có người ba trẻ tuổi

      [Đoạn ngắn 1]

      "Ông chủ, tiểu thư ấy vừa mới....." Quản gia muốn lại thôi.

      Phó Quân Hoàng hơi ngước mắt, con ngươi sâu thẳm nhìn người quản gia.

      Quản gia nuốt nước miếng cái, "Tiểu thư, ấy, đánh người, ấy...."

      Lời của quản gia còn chưa hết, Quân Hoàng bất dộng bỗng nhiên đứng dậy, lấy di động ra, "Dẫn người đến bao vây trường học cho tôi!"

      Nhất thời quản gia hỗ loạn, là tiểu thư đánh người, phải tiểu thư bị đánh!

      ***

      [Đoạn ngắn 2]

      Trong góc của yến hội.

      "Phó tiểu thư, phải hiểu được, chính là con riêng của Phó Quân Hoàng , người như vốn là nên xuất ở đây, tôi cho biết, nếu tại dám tôn trọng tôi, cẩn thận chờ đến lúc tôi thành phu nhân Phó gia giết chết !" Mỗ vật hy sinh giương khóe môi, đắc ý dào dạt giọng ở bên tai .

      Phó An Nhiên cười như cười nhàn nhạt nhìn người phụ nữ ngu ngốc trước mắt, sau đó tầm mắt dừng ở phía sau mỗ vật hy sinh, lạnh nhạt hỏi:

      "Em lão soái ca, từ lúc nào có loại bạn cực phẩm như vậy?"

      Sắc mặt môc vật hy sinh trắng bệch, lại nghĩ đến bản thân vừa mới điều gì đó, lại biến thành đỏ, tóm lại là rất phấn khích.

      Cả người tây trưng phẳng phiu, Phó Quân Hoàng nhìn tay Phó An nhiên chớp mắt , sắc mặt có chút kích động, giọng gần như máy móc như trước:

      " có. Vĩnh viễn."

      Vốn tâm tình thoải mái bỗng chốc chuyển tốt, đứng lên.

      nhàng nắm tay hơi lạnh của , khóe môi hé mở, " ngoan."

      ***

      Truyện này chọi , ấm áp ngược, sủng văn ngọt ngào, thể xác và tinh thần sạch , yên tâm nhảy hố

      ***

      Sủng văn, cán bộ cao cấp, hào môn, nữ cường thích trọng sinh.​
      Tiểu ngây thơ, Dion, rjnchan6 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 1: Tần gia trọng sinh

      Editor: thienthannho96
      Beta: thienthannho96


      có ngôn từ nào có thể diễn tả xa hoa bên trong biệt thự, Tần Lam chân trần đứng ở thảm lông nềm mại, con ngươi lạnh lùng chút để ý người đàn ông quỳ mặt đất.

      "Tần gia, tất cả đều chuẩn bị tốt, gia ngài có thể tới hòn đảo ở trước, sau này tôi theo tới." Người đàn ông quỳ mặt đất dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước, con ngươi của ta gần như say mê nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tần Lam.

      "Xem ra, định nhốt tôi cả đời ." Hơi híp mắt, giọng lười nhác giống như chuyện bình thường liên quan đến mình.

      ", , gia, tôi chỉ muốn vĩnh viễn có thể ở cùng gia."

      Người đàn ông quỳ mặt đất, tiến về phía trước vài bước, gương mặt dịu dàng thấm đượm say mê làm người ta xem hiểu, ta tháo Bạch Thủ Sáo đeo ở tay xuống, gần như thành kính vuốt ve đôi chân ngọc trần trụi bên ngoài kia, cúi người, dán mặt vào chân đẹp trắng ngần:

      "Gia, tôi chỉ muốn người khác tới quấy rầy chúng ta. thế giới này, người quấy rầy chúng ta đều đáng chết!" Giọng đột nhiên lạnh.

      Con ngươi của Tần Lam rất nhạt, nhìn người đàn ông dáng vẻ thành kính như vậy hôn chân ngọc của bản thân, dè dặt cẩn trọng vỗ về chơi đùa chân của , trong lòng trận trào phúng.

      Nhìn xem, đây là con chó tốt nuôi dưỡng.

      Lúc trước, nên cứu con chó này, càng hố hận lúc trước cho ta phát súng.

      Bằng , hôm nay cũng rơi xuống nông nỗi bị chó điên đoạt quyền, nhốt!

      Tưởng Tần Lam , từ đến lớn tranh quyền đoạt thế, giết vô số người, hai tay dính đầy máu tươi, đổi lấy người người hai bên hắc bạch kính sợ Tần gia. Mà tại, lại bại trong tay con chó mà mình nuôi dưỡng, đúng là đủ châm chọc.

      Trong lòng Tần Lam xoẹt qua tia chán ghét, rút chân ra, chút lưu tình cước đá vào mặt người đàn ông, nháy mắt, thân thể của người đàn ông hơi ngửa ra sau, mà trong lúc đồng thời, người đàn ông lấy tay che cái mũi chảy máu, ta biết, Tần gia thích nhìn thấy máu.

      "Cút!"

      Người đàn ông cũng có lập tức rời , ta lấy ra chiếc khăn lụa cotton mềm mại thuần chất, dè dặt cẩn trọng chà lau mặt chân của Tần Lam, sau khi xác định chân đẹp có chút vết máu, ta mới : "Gia, máy bay chuẩn bị tốt ở sân bay, lát có người tới đón gia."

      Tần Lam mắt lạnh nhìn người đàn ông lấy ra đôi dép lê mềm mại, tiếp tục quỳ mặt đất giúp vào, xung quanh mũi ta còn có vết máu, nhưng bên môi luôn mang theo chút ý cười khó ức chế.

      Sau khi ta giúp dép lại hôn cái lên chân ngọc của :

      "Gia, tôi nhớ ngài."

      Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Tần Lam nhìn người đàn ông quỳ lui ra phía sau, cuối cùng, bóng dáng hoàn toàn biến mất ở bên trong biệt thự.

      Tới đón Tần Lam là Hạ Lợi người luôn luôn làm việc bên cạnh người ông kia.

      Hạ Lợi tất cung tất kính đứng ở sau lưng Tần Lam, mặc dù tại Tần Lam bị đoạt quyền, nhưng vẫn như cũ ai dám khiêu khích uy nghiêm của đương kim Tần gia.

      Chỉ cần câu của Tần gia, nhất định nhị gia chút do dự giải quyết bọn họ.

      Tần Lam vừa mới ngồi lên máy bay, Hạ Lợi lấy di động, cung kính, hai tay giao vào trong tay Tần Lam.

      "Gia, phải sợ, qua vài ngày tôi qua với ngài." Giọng dịu dàng của người đàn ông từ trong điện thoại truyền đến.

      Tần Lam chút do dự mém điện thoại di động , nhắm mắt, dưỡng thần.

      tại chỉ cần nghe được giọng của người nọ, toàn thân Tần gia đều khó chịu.

      Sau khi đợi máy bay cất cánh, con ngươi trong suốt lạnh lùng khẽ nhếch, tầm mắt dừng ở người Hạ Lợi thần kinh luôn buộc chặt, "Rất khẩn trương?"

      Lưng Hạ Lợi nhất thời cứng đờ,

      "Tôi..." Bờ môi của ta đều run run.

      Khoé môi Tần Lam ra độ cong, kỳ thực rất ít cười, hoặc là sống ba mươi lăm năm, cũng chưa từng cười, nhưng, tại nhìn thấy người sợ chết mà cả người run run, ngược lại thấy rất buồn cười.

      " sợ như vậy, sao còn muốn lên?"

      Từ khuôn mặt của Hạ Lợi là sợ hãi Tần Lam, tay của ta cũng khống chế được, ngừng run rẩy, "Tần gia, ngài phải chết, bằng , cả nhà tôi đều chết thảm! mình ngài chết, cứu cả nhà tôi, tôi..."

      " có lời đúng ?" Tần Lam nhàn nhạt cắt đứt lời của ta, "Hạ lợi, biết vì sao gia cho theo bên người Diêm Tử Diệp, mà cho cậu nhiệm vụ gì ?"

      "Vì... Vì sao." Giọng của Hạ Lợi vẫn ngừng run rẩy như cũ.

      Tần Lam sửa sang lại vạt áo của bản thân, chút để ý : "Bởi vì, rất đơn thuần . cho là, máy bay, giết tôi, còn có thể sống sót? Hay là , và tôi cùng đồng quy vu tận , Diêm Tử Diệp bỏ qua cho người nhà của sao?"

      Sắc mặt Hạ Lợi đột nhiên trắng bệch.

      "Nhắm mắt lại ngủ giấc ." Tần Lam luôn luôn bình thản, bình thản đến Hạ Lợi cảm thấy sợ hãi.

      tiếp nhận mệnh lệnh ở máy bay giết Tần gia, chỉ cần giết Tần gia, người nhà có chuyện gì...

      Nhưng sau khi nghe Tần Gia , mới ràng tỉnh ngộ, giết Tần gia, làm sao có thể sống trở về? Mà người nhà của , làm sao có thể xảy ra chuyện gì?

      Quả nhiên quá ngây thơ rồi!

      "Gia..."

      Theo Hạ lợi đứng dậy, thân máy bay ràng truyền đến trận dao động khác thường!

      Tần Lam vẫn lạnh nhạt ngồi ghế như cũ, đôi mắt khép hờ, yên tĩnh chờ đợi cái chết đến.

      Sau khi Diêm Tử Diệp đoạt quyền, làm sao có thể lưu lại uy hiếp là Tần Lâm ?

      Cho nên, khi Tần Lam bị bao phủ ở bên trong chiếc máy bay nổ mạnh, biểu cảm của trước sau vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu, đến khi máy bay ở trung, triệt để nổ mạnh thành tro...

      Tần Lam cho rằng, cả đời mình, kết thúc như vậy.

      cần lại bôn ba sinh sống, cần lo lắng bị giết hại mà đêm thể ngủ ngon, cần lo lắng gia nghiệp bị hủy mà tay nhiễm máu tươi, chỉ cần an tâm nhắm mắt lại, an tâm chết là được rồi.

      Nhưng vì sao bên tai của truyền đến thanh đấu súng? Giống như có người nào đó lớn tiếng kêu to, cầu cứu .

      Hơi hơi nhíu mày, đối với tình hình trước mắt, trong lòng Tần Lam xẹt qua tia nghi hoặc.

      Ở trong máy bay nổ mạnh, làm sao có thể còn sống xuống dưới?

      "Ha ha, hoàn mỹ, là tác phẩm hoàn mỹ nhất của tôi!" Tiếng quát tháo điên điên khùng khùng hấp dẫn ánh mắt của Tần Lam nhìn qua.

      Chỉ thấy ông lão cái đầu thấp bé đầy tóc trắng hướng về phía người đàn ông cầm súng chỉ vào lão.... đúng, phải là thiếu niên điên cuồng kêu.

      Chỉ cần tao đạp đổ mày trước mặt mọi người, tao được người của toàn bộ thế giới ngưỡng mộ! Ha ha, hoàn mỹ, hoàn mỹ!"

      Cả người thiếu niên đầy máu, tay cầm súng chút run rẩy, ông lão vẫn trong trạng thái điên cuồng, trong nháy mắt giống như bị đông lạnh, cặp mắt đỏ ngầu của ông ta rơi vào người thiếu niên, ông ta điên cuồng hô:

      " ! Mày thể giết tao, giết tao, mày cũng có lợi! 0814 tin tưởng tao, chỉ cần mày tin tưởng tao, tao thề cho mày đứng ở tột cùng thế giới! Thế nào!"

      Tần Lam bình thản nhìn thiếu niên dao động từ cao nhìn xuống ông lão, mặt biểu cảm nhìn ông ta, nổ súng, nhìn óc ông lão tuôn ra toàn thân ông ta.

      khối máy có linh hồn.

      Đây là đánh giá của Tần Lam về thiếu niên.

      Đợi sau khi thiếu niên giết ông lão kia, Tần Lam mới quan sát tình hình toàn thân.

      Đây ràng là sơn động được dùng làm căn cứ, xung quanh có rất nhiều thiết bị, dụng cụ, ở bên trong sơn động này, có ít lồng sắt, mà ở trong những lồng sắt kia, đều có khối thi thể hết sức vặn vẹo hoặc quái dị.

      Chân mày Tần Lam càng cau chặt.

      Luôn có loại cảm giác xa cách tràn đầy toàn thân .

      Vậy mà loại cảm giác này, lại biết đến từ đâu.

      Xung quanh tiếng súng vẫn như cũ ngừng, nhưng mà viên đạn này cũng thần kỳ viên dừng ở thân thể của , an vị ở bàn đá, nửa chân ngắn ngủn để ở giữa chung, đợi chút ngắn ngủi!

      Lúc này Tần Lam mới phát cảm giác khác lạ kia đến từ đâu.

      .

      chính xác phát , cơ thể này phải của , dựa theo phán đoán của , hẳn là trọng sinh.

      Trùng sinh ở người bé bốn năm tuổi.

      Tần Lam nhanh chóng sửa sang lại tình huống bản thân tại, nhưng đứa bốn năm tuổi có thể có trí nhớ gì? Gần như là mảnh trống rỗng, hoặc là mớ hình ảnh hỗn độn, Tần Lam xem hiểu.

      Mà đối với khốn cảnh tại, súng đạn xung quanh cũng ít , ngược lại càng đấu kịch liệt. Mặc dù hai bên hắc bạch đều phải kiêng kị Tần gia Tần Lam , cũng có khả năng lấy thân thể nhu nhược của bé bốn tuổi như vậy, chạy ra khỏi sơn động súng đạn tán loạn này.

      Mà việc xuống được bàn đá to lớn này, đối với bé bốn tuổi mà , cũng là vấn đề.

      Bàn đá cách mặt đất rất cao, cũng ngay tại lúc suy nghĩ xem làm thế nào để xuống, cái tay lạnh lẽo đặt lưng của , khi còn chưa kịp hồi hồn, tay của ôm vào trong lòng, áp khuôn mặt nhắn của vào ngực của .

      Là thiếu niên kia.

      Tần Lam biết ta.

      cũng giãy dụa, hai tay rất là thành gắt gao cầm lấy vạt áo trước ngực thiếu niên, khuôn mặt nhắn áp vào ngực có nhịp đập so với người thường có chút chậm kia, vẻ mặt rất yên tâm.

      Thiếu niên tay ôm Tần Lam, tay cầm súng, cất bước thản nhiên đến hướng cửa động.

      Ở ngoài sơn động, đất đều là thi thể được trang bị đầy đủ, biểu cảm của bọn họ dữ tợn đáng sợ, mà ngay tại bên cạnh sơn động, có ba thiếu niên hơi thở giống nhau bóng dáng thẳng tắp đứng ở trước sơn động, khi bọn họ nhìn đến thiếu niên kia, vẻ mặt so với mới vừa rồi còn muốn nghiêm túc hơn.

      "." Do thời gian dài chuyện nên giọng có chút khàn khàn, mang tia nhàn nhạt xé rách.

      Tần Lam cũng tò mò thân phận của mấy người này hay là bọn họ trải qua chuyện gì, Tần gia chết , tại chính là bình thường, về sinh mạng của Tần Lam , kết thúc.

      Dọc theo đường , Tần Lam đều bị thiếu niên gắt gao ôm vào trước ngực bản thân, cũng yên tĩnh ngồi trong lòng , ầm ĩ nháo.

      Bọn họ lâu, đường, Tần Lam cũng ngủ ở trong lòng thiếu niên, đợi tỉnh lại lần nữa, là ban đêm.

      Chờ nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc xung quanh, Tần Lam mới phát , thời gian tiếp nối thời gian chết, nếu đoán sai, các là trở về đế đô.

      Lúc này Tần Lam cũng nghĩ đến, thân phận của thiếu niên này, mấy chiếc xe lộ bảng hiệu quân đoàn đột nhiên xuất , bao vây xung quanh bọn họ, cũng trong nháy mắt khi xe dừng lại, toàn bộ nhân viên vũ trang canh gác nhìn bọn họ.

      Đèn xe mở lớn đâm vào mắt xuýt nữa mở ra được.

      Trừ thiếu niên kia ra, trong nháy mắt ba người kia lấy vũ khí người ra, đầu tiên bị thiếu niên ngăn lại.

      Thiếu niên chủ động tới trước chiếc xe trong đó, hai tay nâng Tần lam vẫn còn vùi trong ngực bản thân lên, gần như máy móc "

      "Con , tôi."




      ☆, chương 2 Phó gia Phó Quân Hoàng

      Editor: Hana
      Beta: Hana


      Tần Lam kinh ngạc ngẩng đầu, đứa trẻ vị thành niên, có thể có đứa bé bốn tuổi sao?

      Mà ngay lúc Tần Lam chưa kịp hồi hồn lại, cửa xe bị người bên trong theo mở ra, người đàn ông trung niên cả người mặc quân trang bước ra khỏi xe.

      Trong lúc đó mi mày của ông ta nhăn lại, đôi mắt sắc bén giống như thanh kiếm lợi hại dừng ở người thiếu niên.

      Tần Lam biết ông ta, Phó Văn Thắng, nếu nhớ lầm, tại ông ta giữ chức thượng tướng.

      Phó gia tượng trưng đế đô quyền quý.

      Chỉ cần vừa đến đế đô quyền quý, mọi người nghĩ đến Phó gia đầu tiên, Phó gia đó chỉ cần giậm chân cái là có thể làm cho cả đế đô rung chuyển.

      Đối với Phó gia, Tần Lam cũng hiểu , chính xác là, Phó gia vẫn luôn núp rất kĩ, đối ngoại của bọn họ có bất kì sơ hở, thậm trí ngay cả nhược điểm cũng có.

      Phó lão gia vẫn luôn duy trì thái độ trung lập trong giao thiệp, mặc kệ bên ngoài đấu tranh lợi hại thế nào, cuối cùng ông ta ở giữa mỗi cuộc đấu tranh, để Phó gia yên ổn vượt qua.

      Đây cũng là nguyên nhân tại sao Phó gia có thể đứng vững ngã.

      Tần Lam bị hai tay thiếu niên nâng lên, cặp mắt kia của giống như đầm sâu nhìn ra chút tình cảm nào. Thiếu niên nhìn thấy Phó Văn Thắng có bất kì biểu gì, khuôn mặt lạnh lùng như tờ chút dao động, thu tay lại, ôm nhóc vào trong ngực của mình lần nữa.

      Đối với thiếu niên ôm trong ngực có vẻ trong trẻo lạnh lùng, Tần Lam cũng ghét, thậm chí, có chút thích muốn rời xa.

      Tần Lam , từ đến lớn, chưa bao giờ có người cho dựa vào, suốt cuộc đời, người có thể dựa vào, chỉ có bản thân, vì vậy, chỉ có thể ngừng trở nên mạnh mẽ, chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến khi người nào có thể gây tổn hại cho , mới dừng lại nghỉ ngơi chút.

      Từng muốn lùi bước, chỉ là dừng lại chút như vậy, cứ như vậy mất tính mạng của bản thân.

      Tay Tần Lam vẫn nắm vạt áo tràn đầy vết máu của thiếu niên như cũ, cằm để ở đầu vai thiếu niên, con ngươi màu trà khép hờ.

      Vẻ mặt Phó Văn Thắng vẫn luôn nghiêm túc, người nào có thể nhìn ra nội tâm của ông ta.

      Môi khô khốc hé mở, nhưng phát ra thanh gì.

      Phó Văn Thắng chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc lợi hại, ông khẽ hừ tiếng, mới có chút khó khăn : "Về nhà ." xong, liền xoay người lên xe.

      Về nhà.

      gò má tràn đầy vết bẩn kia chút dao động, tay thiếu niên ôm Tần Lam, bước chân giống như quân nhân nhanh có lực, ngồi ngay ngắn ở trong xe, mà Tần Lam vẫn luôn phục tùng bị chiếm lĩnh ôm ở trong ngực.

      Hô hấp của tần Lam dần dần trở nên càng kéo dài hơn.

      Nhưng trước khi ngủ, ràng cảm giác được khi thiếu niên nghe được hai chữ về nhà, cơ thể của có chút cứng ngắc, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng vẫn cảm nhận được.

      hiểu, thân là con cháu Phó gia, sao lại rơi vào bên trong sơn động kia. Theo ý của Phong lão gia, có thể gần hiểu, lão già kia là thử nghiệm trình độ của thiếu niên này.

      tin người của Phó gia đưa con của mình vào chỗ đó. Nhưng nhớ ràng những thi thể vặn vẹo bên trong lồng sắt.

      Tần Lam còn suy nghĩ nhiều được nữa, nằm ngủ trong ngực thiếu niên.

      Cơ thể của đứa bốn tuổi, cuối cùng vẫn quá yếu.

      Trước khi Tâng Lam mất ý thức chỉ có ý nghĩ như vậy.

      Lúc Tần Lam tỉnh lại, phát bản thân vẫn ở trong lòng thiếu niên như cũ, mà bên hông của , vẫn có cánh tay hơi lạnh như lúc đầu.

      Mà bọn họ còn ở xe.

      mê mang mở to mắt, đôi con ngươi thâm thúy giống như cổ đàm đen cứ như vậy chút giữ lại rơi vào trong mắt của .

      tịch, lạnh lùng, sạch , khẩn trương...

      Ở nơi đó thấy được rất nhiều cảm xúc phức tạp.

      trải qua những gì, hoặc nhiều hoặc ít có thể đoán được, nhưng vì sao, còn có thể vẫn duy trì ánh mắt trong sáng như lúc ban đầu?

      "Tỉnh?" hơi hơi mở miệng.

      Cổ họng của giống như bị tổn thương, giọng của nghe giống như bị cái gì xé rách, giống thiếu niên nên có.

      Tần Lam biết ý của , hỏi có phải tỉnh rồi .

      Tần Lam thích thiếu niên này.

      Sạch này, có nguyên do gì, thiếu niên vẫn che chở đến tận bây giờ.

      nở nụ cười đầu tiên với , "Ưm, tỉnh."

      Độ cong nhàn nhạt khoé môi, dịu dàng , lộ ra lúm đồng tiền đáng .

      Lúc vẫn con là Tần gia, số lần cười trong ba mươi lăm năm, có thể đếm đầu ngón tay, cũng nhanh quên, cái gì gọi là nở nụ cười lòng.

      Nhưng, ngay tại vừa rồi, lại vì câu đơn giản của thiếu niên mà lộ ra tươi cười.

      Trong lòng Tần Lam khỏi cảm thấy buồn cười, chỉ có thân thể mà ngay cả trí lực cũng thoái hoá sao?

      Biểu cảm của thiếu niên vẫn như cũ có gì dao động, chỉ là ánh mắt bình tĩnh chút sóng gió kia mới vừa rồi sáng hơn rất nhiều.

      Phó Văn Thắng an vị ở bên cạnh người thiếu niên, ông luôn luôn thầm đánh giá người con trai thất lạc ba năm này, từ lúc giữa trưa, sau khi ông nhận được tin tức, mang theo binh lính ra ngoài, ông gần như lật tung cả đế đô lên, cũng có nhìn thấy bóng dáng của con trai ông.

      Ngay tại lúc ông sắp tuyệt vọng, lại nhận được tin tức, là ở đường cái nhìn thấy vài người có hành động dị thường, ông hai lời liền chạy đến.

      Khi ông ngồi trong xe nhìn khuôn mặt so với ba năm trước đây còn thành thục hơn, ý chí kiên cường của phó Tướng quân, cũng nhịn được mà mắt ươn ướt.

      Con ông, cuối cùng cũng chết dễ dàng như vậy.

      Chỉ là, bé trong ngực tên nhóc kia, là làm cho ông có chút bất ngờ chiêm nghiệm trước mắt.

      Quân đoàn từ từ lái vào trụ sở lớn của quân khu, lúc xe dừng lại, hồi tiếng vỗ vào cửa xe vang lên.

      "Quân Hoàng, có bị thương , có nhớ mẹ ? Hả? Quân Hoàng, để mẹ nhìn chút, mau để mẹ nhìn chút." Giọng mang theo nghẹn ngào và tiếng vỗ vào cửa xe cùng nhau vang lên.

      Tần Lam ràng cảm nhận được cơ thể phía dưới hơi giật mình.

      Tâm tình của bây giờ, dao động còn lợi hại hơn so với vừa rồi.

      Quân Hoàng? gọi là Phó Quân Hoàng sao?

      Tần Lam vừa định mở cửa xe, cửa xe cũng bị người từ bên ngoài kéo ra, chỉ thất vị phu nhân khóc giống như mưa cứ như vậy đứng trước mắt .

      Tầm mắt của gắt gao rơi vào người thiếu niên phía dưới người , đôi môi hơi có vẻ tái nhợt mở ra, cũng phát ra được thanh gì, chỉ có nước mắt, ngừng rơi xuống.

      thương đứa của bản thân ra sao.

      "Khóc sướt mướt , giống bộ dáng gì nữa!" Phó Văn Thắng xuống xe, trầm giọng với vợ rơi lệ ngừng.

      "Ông quản tôi!" mặt vị phu nhân đồ trang sức hệt như hoa, bà oán hận nhìn Phó Văn Thắng, kêu khóc, "Tôi cho ông biết, Phó Văn Thắng, lòng của ông làm bằng sắt sao, tôi mong mỏi con trai ba năm, tìm con trai ba năm, tại vất vả trở lại, tôi khóc kệ tôi, tôi làm phiền ông chuyện gì, ưa ly hôn! Phó Văn Thắng nếu phải tại ông, Quân Hoàng mất tích ba năm sao? Ông..."

      được nữa, bởi vì Tần Lam ôm lấy bà.

      Thân thể mềm nhũn kia, cứ như vậy ôm bà.

      Từ Tĩnh Ngưng cứ như vậy ngây ngẩn cả người, bà cúi đầu, chỉ thấy thân thể thấp lùn nho cứ như vậy ôm lấy chân của bà, trong giọng mềm nhũn chứa tia khô khốc:

      "Đừng khóc, con của bà trở lại. Chỉ cần trở lại, là tốt rồi."

      Người phụ nữ khóc đến thương tâm kia, đúng là làm cho người ta đau lòng.

      Từ Tần Lam mất tình thân, thậm chí ngay cả tình bạn cũng chưa từng có, nhìn hết lạnh ấm trong thiên hạ, thậm chí có thể vừa nhìn người biết được người đó có rắp tâm chỗ nào, mà phu nhân khóc giống như đứa trẻ, cũng làm rung động như vậy.

      Lúc bà còn hết sức chậm chạp, ôm lấy bà, mà cũng ra miệng.

      Cơ thể thiếu niên có chút cứng ngắc tán dương, ngồi ở trong xe lâu, cho đến khi thấy mẹ của mình ngồi xổm người xuống, ôm bóng dáng nho kia vào trong lòng, cho đến khi thấy người mới vừa ngừng khóc, lúc ôm lấy bóng dáng nhắn kia lại bắt đầu muốn khóc, mới có chút máy móc xuống xe, cơ thể cố đứng thẳng tắp:

      "Mẹ. Con trở về."

      Sáu chữ đơn giản (trong tiếng trung là sáu chữ), dùng thời gian so với người bình thường phải nhiều hơn gấp hai lần.

      Từ Tĩnh Ngưng càng ôm sát bé trong ngực, nước mắt giống như vòi nước khóa lại được.

      Tần Lam cảm giác bản thân đưa ra quyết định sai lầm, tại chỉ thiếu chút nữa là bị siết chết.

      Lúc cảm giác bản thân khó thở, bàn tay hơi lạnh đột nhiên bắt lấy , rồi sau đó hồi lôi kéo, kéo thoát khỏi ôm ấp đủ để hít thở thông của từ Tĩnh ngưng.

      tay Phó Quân Hoàng ôm Tần Lam, con ngươi sâu thấy đáy cứ như vậy nhìn mẹ của mình vẫn còn trong trạng thái ngốc lăng, rồi sau đó chữ, có chút cố sức :

      "Của con!"
      Last edited by a moderator: 20/2/16

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Lửa giận của Phó Thiếu tướng

      Editor: Hana
      Beta: Hana


      Học viện tư nhân Ngân Dực, trường đại học nổi tiếng Hạ Hoa.

      Học viện Ngân Dực có đầy đủ mọi thứ từ nhà trẻ đến lớp tiến sĩ.

      Nơi này có chế độ cấp bậc ràng, trường học như vậy giống đế đô quý tộc còn lại, chỉ cho phép con em có quyền có tiền vào học, tiến vào học viện Ngân Dực, chỉ cần có thực tài, cổng sân trường vĩnh viễn mở ra từ tiền tài đối với bạn. Nhưng nếu như trong lòng bạn có chút văn chương, cho dù bạn có hậu thuẫn vững chắc nữa, cũng vào được.

      Trường học Ngân Dực quản lý có chút giống với trường học của quân đội, nhưng lại cũng khác với quân đội.

      Quân hóa quản lý, ngay cả khóa học có liên quan đến quân cũng có.

      Ngân Dực thành lập từ mười năm trước, thời gian sửa chữa ngắn, đội ngũ giáo viên cũng làm cho tất cả các trường học theo kịp.

      Cho nên, trong học viện Ngân Dực này, có chế độ cấp bậc ràng.

      Mặc dù trường học phân chia chế độ lớp học hoặc học sinh cấp bậc ra ràng, nhưng các học sinh cũng tự động phân tách "Bình Dân" và "Quý tộc" ra.

      Giữa "Bình dân" và "Quý tộc" từ trước tới nay rất ít tiếp xúc, bởi vì ở Ngân Dực có điều lệ bất thành văn (hiểu ngầm), giữa "Bình dân" và "Quý tộc", sâu trong lòng, thể có bất kì tiếp xúc, tuân theo người, chủ động rút lui khỏi Ngân Dực.

      Vậy mà vào giờ phút này, cây hoa hồng đỏ "Quý tộc" Kim Duy Hi đó, đứng ở cửa lớp "Bình dân cao bảy nổi tiếng, khuôn mặt cực kì đẹp đẽ kia, nồng đậm lửa giận.

      "Phó An Nhiên, bây giờ lập tức ra cho tôi! Đến lúc đó, miếm cho khó chịu!"

      Người này, bất kể là chỗ nào cũng thích xem náo nhiệt.

      Tự nhiên bọn học sinh nghe được danh xưng "cây Mân Côi" là Kim Duy Hi đó đến tìm Phó An Nhiên lớp "Bình dân" gây phiến toái, toàn bộ như ong vỡ tổ đều tụ tập đến cửa lớp số bảy, chờ xem kịch vui.

      mọi người tụ tập ở cửa lớp nhìn quanh, đúng như dự đoán, Phó An Nhiên an vị ở vị trí gần cửa sổ, trong tay cầm quyển sách, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống người , ánh mặt trời chiếu xuống mái tóc dài màu đen, tỏa ra tầng vầng sáng nhàn nhạt.

      Điềm nhiên, an tĩnh.

      Đây là cảm giác của mọi người đối với hình ảnh kia.

      Phó An Nhiên, được xưng là truyền kì ở Ngân Dực.

      từ học năm nhất đến bây giờ, chưa bao giờ từ ghế thứ nhất tụt xuống dưới.

      Thoạt nhìn cả người đều ngơ ngác, mặc dù dáng người rất đẹp, chỉ là, người luồng khí những người phận miễn tới gần, nên có rất ít người dám đến gần .

      Gần như ai biết bối cảnh thân phận của , chẳng qua là kể từ sau khi bước vào lớp bảy, thấy ra khỏi lớp bảy, bắt đầu từ năm nhất cho đến lớp cao, vẫn luôn ở lớp bảy.

      khối tổng cộng có mười lớp học, mỗi khối, cũng chỉ có bảy lớp là trong lớp có "Quý tộc", cho nên, lâu ngày, mọi người liền tự động cho là, Phó An Nhiên cũng là "Bình dân".

      "Phó An Nhiên, đừng để tôi phải ném tới!" Hia tay Kim Duy Hi khoanh trước ngực, mấy đứng ở sau lưng ta thoạt nhìn cũng phải người hiền lành.

      "Ba" tiếng.

      Thanh quyển sách chợt bị khép lại làm Kim Duy Hi chủ động ngậm miệng.

      Mà lúc đôi mắt trong trẻo lạnh lùng rơi vào người ta, làm Kim Duy Hi có cảm giác hít thở thông, cổ họng khỏi cảm thấy khô khốc.

      Thân là người thừa kế đầu trong nhà, ta cho phép bản thân cúi đầu trước bình dân.

      ta ngạo nghễ ngẩng đầu, nhìn Phó An Nhiên khinh thường.

      "Phó An Nhiên, nếu như còn muốn tiếp tục ở Ngân Dực..."

      "Câm miệng!" Phó An Nhiên đặt sách lên bàn, nam sinh đứng gần liếc tên quyển sách kia, hơi sửng sốt chút.

      Đồng thoại green!

      Phó An Nhiên cư nhiên xem.... Đồng thoại Green chuyển kiếp ở Châu Âu thế kỉ mười tám! xem sách nồng nhiệt, chỉ là tại ngay cả đứa bé ba tuổi cũng xem Đồng thoại Green!

      Xoa, có cần làm tan vỡ ảo tưởng như vậy ! luôn cảm thấy Phó An Nhiên là đóa hoa hồng trắng lạnh lùng cao quý!

      Lần này bạn cũ hết sức tự giác ngậm miệng lại, ta ngoan ngoãn đứng ở cửa, mắt thấy Phó An Nhiên từng bước đến gần mình.

      Phó An Nhiên cực kì lạnh nhạt tới trước người Kim Duy Hi bởi vì kìm nén lửa giận mà mặt đỏ bừng, con ngươi chút tình cảm cứ như vậy nhìn ta,, trong giọng bình thản chút phập phồng:

      "Có bệnh, phải trị."

      Trong chốc lát, người xem náo nhiệt đều ngốc lăng, rồi sua đó có người phản ứng ý tứ trong lời của Phó An Nhiên, có chút nhịn được, trực tiếp bật cười.

      Kim Duy Hi càng thêm tức giận, chỉ là ta vẫn động thủ trước, nữ sinh tóc ngắn theo phía sau ta, tiến lên, đưa tay vung về hướng Phó An Nhiên ... ...

      "Miệng sạch , để tôi cho a...!" Nữ sinh tóc ngắn phát ra tiếng thét chói tai!

      Phó An Nhiên nắm lấy cánh tay có móng tay dài kia, đầu lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, "Muốn chết cũng đừng tới tìm tôi." xong, thuận tiện bỏ tay vẫn kêu to thống khổ ra!

      Nữ sinh tóc ngắn té lăn quay mặt đất, ta gần như thống khổ nằm mặt đất ôm cánh tay của bản thân kêu to.

      "Tay của tôi bị gãy, Phó An Nhiên, tôi nhìn tốt! Tôi nhất định giết chết !"

      Phó An Nhiên tà tà dựa vào khung cửa phòng học, cặp mắt trong trẻo lạnh lùng rơi vào người Kim Duy Hi, "Gọi tôi làm cái gì?"

      "Nơi này khó mà chuyện, theo tôi!" xong, mặt khác Kim Duy Hi ý bảo hai nữ sinh, sau khi để bọn họ nâng nữ sinh tóc ngắn kia dậy, bước cao ngạo xoay người rời .

      Phó An Nhiên nhếch môi cái, sau đó cất bước đuổi theo.

      Ngay lúc đó, tất nhiên biết, chỉ vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của , làm cho biết bao nam sinh lạc mất lòng của mình.

      Phó An Nhiên theo Kim Duy Hi tiến vào kí túc xá chuyên dụng của hội học sinh, hơi cau mày, bước chân dừng lại ở trước cửa.

      "Thế nào? dám vào?" Kim Duy Hi nhìn , sau đó đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, bừng tỉnh đại ngộ , "A, tôi xuýt nữa quên mất, thứ người như các , là có tư cách tiến vào tầng lầu này."

      Kí túc xá của Hội học sinh, chỉ có thành viên của hội học sinh mới có tư cách vào trong.

      Phó An Nhiên lạnh lùng liếc Kim Duy Hi cái, sau đó bước chân bình tĩnh thẳng đến phòng là việc của hội trưởng hội học sinh.

      Kim Duy Hi hơi có vẻ kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

      Cho nên , bình dân chính là bình dân, ngay cả phòng làm việc của hội trưởng hội học sinh cũng dán xông vào, muốn chết.

      Kim Duy Hi theo sau lưng Phó An Nhiên, giống như vô ý hỏi: "Phó An Nhiên, có phải nhà đặc biệt nghèo hay ? Sau đó ba mẹ vì để cho có thể đến Ngân Dực học, đều đem bán hết những thứ đáng tiền gì đó ở trong nhà ?"

      Phó An Nhiên trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc đóng chặt của hội trưởng hội học sinh ra, giọng của Kim Duy Hi theo sát phía sau, " được dạy kèm tại nhà chính là dược dạy kèm tại nhà, chẳng lẽ ba dạy cái gì gọi là lễ phép sao? Quả nhiên là. . . . . ."

      "Có vào hay ?" Phó An Nhiên nắm tay cửa, quay người lại, mắt lạnh nhìn Kim Duy Hi.

      Trong lòng Kim Duy Hi có chút sợ, đối với hội trưởng hội học sinh trong truyền thuyết, vẫn còn có chút kiêng kỵ , nhưng đến bình đân cũng dám vào, có gì dám?

      đẩy Phó An Nhiên ra, hừ lạnh tiếng, tiêu sải bước nhanh vào.

      Chỉ là, nghĩ tới, vừa mới vào, cơ thể liền cứng lại, ngay cả khoé môi cong lên cũng cứng lại.

      Người đó ngồi ở trước bàn làm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn khuôn mặt dịu dàng của người đàn ông, phải hội trưởng hội học sinh -Sở An Tu là ai.

      Lúc Phó An Nhiên đóng cửa lại, thuận tay khoá trái cửa lại.

      gương mặt ôn nhuận của Sở An Tu lên tia giật mình, mà lúc thấy Phó An Nhiên, ánh mắt càng thêm kì quái, sao lại xuất ở nơi này?

      "A hội trưởng, tôi cố ý , chẳng qua là chính Phó An Nhiên này muốn xông vào, tôi vì ngăn ấy lại . . . . . A, phải vậy, hội trưởng, phải biết, được dạy kèm tại nhà , cuối cùng thể cùng chúng ta a ——"

      cái bạt tai chút khách khí rơi vào gương mặt vô cùng mịn màng của Kim Duy Hi.

      "Phó An Nhiên! điên rồi!" Kim Duy Hi che gương mặt nóng bừng, con ngươi hồng hồng nhìn ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ của Phó An Nhiên.

      Sở An Tu có chút nhức đầu đỡ trán, đây rốt cuộc là kẻ ngu chui ở đâu ra? trêu trọc Phí An Nhiên? Trêu chọc còn chưa tính, còn ngay cả Phó gia cũng mắng, đây phải là muốn chết sao?

      Người nào biết, bé Phó gia này kiêng kỵ nhất chính là người khác nhục mạ người nhà của mình?

      làm như cái gì cũng nhìn thấy, tiếp tục xử lý văn kiện tay mình.

      Phó An Nhiên cất bước tới hướng của Kim Duy Hi, Kim Duy Hi tự chủ được lui về phía sau, thảm dưới bàn chân có ít nếp uốn, nhất thời ta chú ý, lập tức té lăn quay đất!

      Cũng ngay lúc ta cố sức giãy giụa muốn đứng lên, vẫn siết chặt cổ họng của ta: "Muốn chết!"

      Mà Phó gia lúc này.

      Quản gia mới vừa để điện thoại xuống, hoảng loạn khẩn trương chạy về phía thư phòng của Phó Quân Hoàng!

      "Ông chủ, mới vừa nhận được tin tức, tiểu thư ấy. . . . . ." Thấy bóng dáng cao lớn vẫn còn xử lý văn kiện ở trong tay, lời xuýt nữa lao ra cổ họng lập tức nuốt trở vào.

      Phát Phó Quân Hoàng là cấp bậc thiếu tướng khẽ ngẩng đầu, cặp mắt sâu thẳm giống như cổ đàm đột nhiên rơi vào người quản gia.

      Quản gia nuốt nước miếng cái, có chút chần chờ , "Tiểu thư, ấy, đánh nhau ở trường học, ấy. . . . . ."

      Lời của quản gia còn chưa hết, ban đầu Phó Quân Hoàng lù lù bất động đột nhiên đứng dậy, lấy điện thoại di động ra, "Dẫn người, bao vây trường học!"

      Quản gia nhất thời hỗn loạn, chẳng lẽ mới vừa rồi ông nhắn nhủ sai sao? Là tiểu thư đánh người, tại sao còn phải dẫn người bao vây trường học!

      Cho nên, trong lịch sử ở Ngân Dực, vĩnh viễn đều có so sánh như vậy, đám người cao lớn mặc trang phục màu đen bao vây Ngân Dực đến nước chảy lọt!

      Hình ảnh người đàn ông to lớn giống như thần mặt trời Apollon bước ra từ trong đám người, giống như thanh lợi kiếm (thanh kiếm sắc bén) cắm thẳng vào ngực mọi người.

      Đẩy cửa phòng là việc của hiệu trưởng ra, hai tay khoanh trước ngực yên lặng đứng trước bàn làm việc của hiệu trưởng, ném ra câu lạnh như băng:

      "Mở ra!"



      Chương 4: Trung khuyển (con chó) phó Thiếu tướng

      Cả người Phó Quân Hoàng khí thế cường đại, dung mạo tuấn mỹ, dáng người cao gầy xuất ở trước mặt mọi người, tất cả mọi người có mặt trong phòng làm việc nhất thời hoảng thần.

      Phó Quân Hoàng kia sâu thấy đáy, cặp mắt giống như băng nhũ bắn thẳng đến người ngồi ghế hiệu trưởng.

      Trong lòng hiệu trưởng hoảng hốt thôi, ông chưa từng thấy qua người đàn ông nào cường đại như vậy, nhưng ông có thể làm hiệu trưởng mười năm ở Ngân Dực, loại nhân vật gì chưa từng tiếp xúc qua? Mà trước mắt người đàn ông có khí thế kinh người này, thân phận tuyệt đối ông thể chọc nổi.

      Bên trong phòng làm việc nháy mắt tất cả mọi người như muốn ngất xỉu, cái người đàn ông đột nhiên xuất này, rốt cuộc là người nào? Lại dám hướng về phía hiệu trưởng , mở ra?

      Phó An Nhiên có chút ngạc nhiên dựa vào trong ngực Phó Quân Hoàng, cũng nghĩ tới, đến. Loại chuyện như vậy, hoàn toàn có thể tự mình giải quyết.

      Nhưng mà nghĩ tới người đàn ông bên cạnh bồi mình mười năm, thần kinh vẫn căng thẳng của , cũng dần dần buông lỏng xuống.

      Động tác của Phó Quân Hoàng lưu loát nhưng mất ưu nhã kéo cái ghế đến bên người Phó An Nhiên, khuôn mặt lạnh như tờ chút cảm xúc chập chờn kia, có chút vui, trầm giọng với Phó An Nhiên:

      "Ngồi xuống."

      Giọng trầm thấp êm ái phun ra, hoàn toàn thấy những người khác ở chỗ này.

      Phó An Nhiên ngẩng đầu, nhìn đến Phó Quân Hoàng cau mày thể nhận ra, rất là bình tĩnh cực kì tự nhiên ngồi xuống.

      "Cậu chính là ba của bé này?" người đàn ông trung niên hơi mập vẫn luôn ngồi ở ghế sa lon trầm mặc cũng có chút nhịn được hỏi, giọng của ông ta có chút bén nhọn, mà nhiều hơn chính là mang theo cỗ tức giận và giễu cợt.

      Chỉ là học sinh của lớp học bình dân, sao có thể có gia thế tốt được? Chỉ là người đàn ông này nhìn qua có phải quá trẻ tuổi hay ?

      Tròng mắt đen như cổ đàm xoẹt qua tia ánh sáng sắc lạnh, tầm mắt rét lạnh quét qua tất cả mọi người tại chỗ, khi tầm mắt của rơi vào người nữ sinh ngừng rơi lệ còn che khuôn mặt sưng đỏ, trong tròng mắt đen sâu thấy đáy có tia sát ý, cuối cùng tầm mắt dừng ở người Phó An Nhiên, giọng hơi máy móc chậm rãi phun ra:

      "Con đánh?"

      Lúc người đàn ông trung niên nhận được tầm mắt lạnh lẽo của Phó Quân Hoàng, cơ thể mập mạp khỏi run rẩy, mà trái tim của ông trong chớp mắt càng thêm ngừng đập trong chốc lát.

      Đó là tâm hồn dao động.

      Mặc dù chỉ có cái chớp mắt, nhưng người đàn ông rrung niên có thể khẳng định, mới vừa rồi vậy mà ông lại nếm đến mùi vị tử vong.

      " có." Phó An Nhiên lắc đầu phủ nhận, rồi sau đó, con ngươi màu trà rơi vào người Kim Duy Hi vẫn còn run rẩy, lạnh nhạt ngoắc ngoắc khoé môi cái, rất là vô tội , "Con chỉ là bày tỏ tình hữu nghị, nhàng vuốt ve ấy, nhưng mà nghĩ tới, da ấy trơn mềm như vậy, chỉ cần vừa nhàng đụng, biến thành như vậy."

      Sở An Tu ngồi ở bên nghe được Phó An Nhiên như thế, suýt chút nữa là phun nước trà ở trong miệng ra, vẫn biết bản lãnh mở mắt láo của Phó An nhiên , nhưng nghĩ tới, mở mắt mò như vậy.

      "Phó An Nhiên!" Kim Duy Hi giận run, "Sao có thể vô sỉ như vậy! Ba, là ta bạt tai con, lúc ấy Sở An Tu ta cũng có ở chỗ đó, ta. . . . . ."

      ", lúc ấy tôi xử lý văn kiện, cũng nhìn thấy." Sở An Tu vội vàng để ly trà trong tay xuống, vội vàng .

      Buồn cười, nếu nhanh, đến lúc đó chừng, Phó An Nhiên này gây khó dễ cho đấy. Bọn họ nhóm thanh niên trong trụ sở này, ít bị thoạt nhìn đối với cái gì cũng nhàn nhạt, điềm nhiên này chỉnh.

      Nhất thời Kim Duy Hi bị kìm nén đến độ mặt đỏ bừng, bởi vì tức giận mà con ngươi đầy máu căm hận nhìn Phó An Nhiên, " có tin hay , chỉ cần ba tôi câu, có thể làm cả nhà ra đường ăn xin? Làm cho các người có cách nào sinh tồn ở đế đô!"

      ta biết gia thế của Sở An Tu phải Kim gia có thể so sánh được, đương nhiên phát tiết tất cả lửa giận lên người Phó An Nhiên.

      Mặc dù ở đế đô Kim gia được tính là nhà quý tộc giàu có chân chính gì, nhưng ở trong giới xã hội thượng lưu, vẫn đủ khả năng đoạt lấy chỗ ngồi như vậy, muốn giết chết nhà có bất kỳ thân phận bối cảnh gì, đối với bọn họ mà , đơn giản và dễ dàng.

      Sở An Tu dùng ánh mắt giống như xem thường nhìn Kim Duy Hi, xem ra Kim gia này vẫn chưa hoàn toàn bước vào vòng đế đô, chỉ cần chân chính chạm được vào rìa của vòng tầng lớp thượng lưu ở đế đô, cũng thể biết Phó gia, thể biết Phó Quân Hoàng.

      Xuy, đúng là chưa từng thấy qua người muốn đâm đầu bào chỗ chết nhanh như vậy.

      "A?" Phó An Nhiên giống như nghe được chuyện gì buồn cười, con ngươi màu trà xoẹt qua tia nghiền ngẫm, ngẩng đầu nhìn người ngồi sát bên cạnh Phó Quân Hoàng, kinh ngạc hô:

      "Lão soái ca, ôi chao ta muốn chúng ta thể sinh sống ở đế đô."

      Con ngươi sâu như cổ đàm xoẹt qua tia vui vẻ khó có thể phát giác cầm tay hơi lạnh của trong tay của mình, nhìn vào mắt , nhàn nhạt :

      " dám."

      Bọn họ dám động đến , cũng nhúc nhích được .

      Phó Quân Hoàng biết bảo bối của mình giớn với , thích như vậy, chỉ lộ ra bản mặt trẻ con như vậy trước mặt .

      "Lập tức xin lỗi, tự bạt tai ba cái, nếu , đừng trách tôi khách khí!" vất vả người đàn ông trung niên mới từ khí thế của Phó Quân Hoàng làm khiếp sợ hồi thần lại, lớn tiếng hô.

      Kim Trấn ông lăn lộn mấy năm, cuối cùng trở thành trong những ông trùm ở đế đô, chẳng lẽ ngay cả nhà bình dân nhà nghèo ông cũng giải quyết được sao? Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, biết còn bị mọi người thành cái dạng gì.

      Hiệu trưởng vẫn ngồi nhìn ở bên trầm mặc , khi ông còn chưa biết được thân phận của Phó Quân Hoàng ông thể tuỳ tiện mở miệng.

      Ở đế đô, những người mặc kim ngân, chừng chỉ là giai cấp giàu có bình thường, nhưng có ít loại ăn mặc, làm việc khiêm tốn, gia thế bối cảnh chừng ngay cả tư cách nhìn lên ngươi cũng có .

      Chỉ là, ba của Kim Duy Hi này có chút quá đáng, xin lỗi cũng dễ làm thôi, tự đánh ba bạt tai? Nhìn khí thế của người đàn ông kia chút cũng biết đó có thể phải là nhân vật bình thường, ba của Kim Duy Hi này đúng là ngu ngốc có thể.

      Cả người Phó Quân Hoàng lạnh lẽo, khi muốn đứng dậy, Phó An Nhiên liền vội vàng kéo tay của , khoé môi cười lạnh lùng:

      " có tin hay , tôi ở chỗ này muốn mạng của , ngày mai trừ những người ở chỗ này, cũng ai biết?"

      Khoé môi Phó An Nhiên mang theo nụ cười, con ngươi màu trà cũng mảnh lạnh lùng.

      Sở An Tu và đám bạn thân xung quanh sợ nhất chính là vẻ mặt này của , bình thường lúc nhóc này lộ ra vẻ mặt này, nhất định là có chuyện gì tốt.

      Đột nhiên hiệu trưởng đứng dậy, nghe được khẩu khí của Phó An Nhiên, sai biệt lắm ông biết, mình nên lựa chọn thế nào.

      Vậy mà, có người còn nhanh hơn bước so với ông đó chính Kim Duy Hi đứng cách Phó An Nhiên xa, ta tức giận đưa tay muốn đánh Phó An Nhiên:

      "Tiện nhân! lời điên khùng gì ở đây! Tôi đây để cho biết ——"

      Lời của ta còn chưa hết, người trực tiếp bị đá ngã mặt đất!

      Phó An Nhiên có chút kinh ngạc nhìn người bên cạnh đứng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị, chân mày của người đàn ông nhíu lại, quanh người cũng toả ra loại hơi thở lạnh lùng, trừ , người nào dám đến gần.

      Chẳng qua là, đôi giày quân nhân chân , đá vào người Kim Duy Hi, có chuyện gì sao?

      "Hi hi!" Người đàn ông trung niên kêu lên ôm Kim Duy Hi thống khổ té xuống đất ôm vào trong ngực, sau khi nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ thống khổ của ta, ông ta ngẩng đầu, vẻ mặt tức giận nhìn khuôn mặt vô cảm của Phó Quân Hoàng, "Chắc chắn tôi làm cho cả nhà các ngươi chết có chỗ chôn!"

      Người đàn ông trung niên vừa dứt lời, vốn cửa phòng làm việc của hiệu trưởng đóng chặt bị người ngoài cửa phịch tiếng đẩy ra, chỉ thấy lão quản gia Phó gia thở hỗn hển chạy vào, tầm mắt của ông nhìn mọi người kinh ngạc, trực tiếp chạy đến trước mặt Phó Quân Hoàng có chút oán trách :

      "Ông chủ, ngài thể chờ tôi chút sao?"

      Ông chủ?

      Ông chủ cái gì?

      Mà lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, chẳng biết từ lúc nào mấy người đàn ông được huấn luyện nghiêm chỉnh bước vào phòng làm việc của hiệu trưởng, đem người đàn ông trung niên vẫn còn trong trạng thái tức giận và Kim Duy Hi còn rên rỉ thống khổ đó, cứ như vậy biến mất ở phòng làm việc của hiệu trưởng.

      Thấy những người có nhiệm vụ rồi, lúc này Sở An Tu mới đứng dậy, tới trước người Phó Quân Hoàng, cung kính :

      "Chú Phó , lâu gặp."

      Phó An Nhiên nhàn nhạt liếc Sở An Tu cái, cái gì cũng .

      Chẳng qua là Phó Quân Hoàng thể gật đầu cái, tầm mắt liền trở về người bảo bối của mình.

      Lúc hiệu trưởng nhìn thấy lão quản gia bước vào phòng làm việc cũng sửng sốt hoàn toàn, mà sau khi ông thấy lão quản gia đứng trước mặt Phó Quân Hoàng, cung kính gọi ông chủ, nhất thời toàn thân ông cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

      Ban đầu để cho ông ngồi lên vị trí hiệu trưởng này chính là ông lão vừa mới tiến vào ông vẫn luôn biết Ngân Dực có trưởng chưa bao giờ ra mặt, nếu như ông đoán sai, người đàn ông giống như đông lạnh trước mắt, chính là lý trưởng trong truyền thuyết!

      Hiệu trưởng toát mồ hôi lạnh, vừa nghĩ tới mới vừa rồi hai người bị lôi ra ngoài, nhất thời hai chân của ông giống như bị nhũn ra.

      Khi ông muốn cái gì đó để vãn hồi, Phó Quân Hoàng đứng dậy, tay ôm Phó An Nhiên,rời trước, có tâm tình liếc hiệu trưởng toát mồ hôi lạnh cái:

      "Mở ra."

      câu , hiệu trưởng hoàn toàn co quắp ngồi mặt đất.

      Phó An Nhiên bị ôm vào trong ngực ngoắc ngoắc Phó Quân Hoàng, Phó Quân Hoàng rất là phối hợp cúi người xuống, thứ mềm mại rơi vào gò má của , cười nhàn nhạt với :

      " ngoan."

      nhìn , mím chặt môi, hơi gợi lên độ cong có vẻ cứng ngắc, mà đây đối với Phó An Nhiên mà , chính là nụ cười xinh đẹp nhất.

      Hết chương 4
      Last edited by a moderator: 20/2/16

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      thích truyện sủng :yoyo52::yoyo52:

    5. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      tuyet that...da sung ma con sach nua chu...ohhhlaaaa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :