1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã đại nhân rất vô lại - Kim Tinh (3.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ÔNG XÃ ĐẠI NHÂN RẤT VÔ LẠI

      Tác giả: Kim Tinh

      Editor: Wind77 + Menam

      Convert: Ngọcquynh520


      Giới thiệu:

      Khi đàn ông thầm , từ sáng đến tối, chung quy sao trốn thoát đem người vác lên giường;

      Khi phụ nữ thầm , bên trái nhớ bên phải mong, cuối cùng hận thể bồi nhiều thêm phần.

      Đan Triết Điển, giám đốc điều hành công ty, ngũ quan lạnh lung, dáng người cao ngất,

      Cho nên vẫn luôn đào hoa ngừng. Đáng tiếc, người này nảy sinh tình nam nữ,

      gặp dịp chơi, bởi vì vào rất nhiều năm trước, khi Đan Triết Điển bắt gặp Đồng Tử Tuyền ,

      Vị sư trưởng này là lão đại " làm việc đàng hoàng" trong mắt học sinh, vậy mà động tâm.

      Cho nên, sau nhiều năm như thế, Đan Triết Điển ném lại cần chức vị ông chủ,

      trực tiếp ở trước mặt Đồng Tử Tuyền nhận làm cận vệ, luôn luôn lãnh khốc,

      Thế nhưng nhiều dòng chảy dịu dàng , còn dứt khoát tới trường tỏ tình,

      Vô lại mà muốn Tam tiểu thư Đồng gia Đồng Tử Tuyền, tiếp nhận tình cảm rất phách lối của !

      Đồng Tử Tuyền, xinh đẹp tươi mát, thiện lương động lòng người, từ được tiếp nhận sản nghiệp to lớn của Đồng gia,

      Khí phách đến mức giống như đóa hoa nuôi trong nhà kính, ai biết luôn khôn ngoan,

      Vào lúc Đan Triết Điển xuất , hoàn toàn bị đập tan. Bởi vì từ đến lớn,

      Người Đồng gia chưa từng làm cho Đồng Tử Tuyền trải qua phiền muộn, chẳng những nam nhân kia,

      Còn học thói xấu gạt người nhà, len lén cùng kết hôn. Đồng Tử Tuyền hiểu,

      Mặc dù bị lừa lên giường, tuy rằng nam nhân lừa đảo của rất vô lại,

      Nhưng biết vô lại Đan Triết Điển đùa bỡn như thế,cũng chỉ là vì .

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: (1)

      tòa biệt thự lộng lẫy nguy nga ở Đài Nam, trong hoa viên của biệt thự, khoảng hai mươi tuổi, ngồi ghế mây, cúi thấp đầu, lật sách tay, cách đó xa, hai bóng người từ từ tới.

      "Vị kia chính là Tam Tiểu Thư Đồng gia ." Quản gia của Đồng gia .

      "Ừ." Đan Triết Điển gật đầu.

      Quản gia dẫn Đan Triết Điển tới, đến chỗ trước mặt, bóng đen bao phủ lên bộ sách, làm khuôn mặt nhắn ngẩng lên, mắt sáng bừng, giống như lời tâm tình, cái miệng nhắn hồng thuận cong lên càng thêm thân thiết, giống vậy ánh trăng bầu trời.

      "Quản gia." Đồng Tử Tuyền lên tiếng , thanh trong trẻo như hoàng oanh, mắt chăm chú nhìn mặt quản gia, nhìn khẩu hình miệng của quản gia.

      Quản gia cười gật đầu cái, chậm rãi ràng: "Tiểu thư, lão gia mời vệ sĩ tới."

      " sao?" Đồng Tử Tuyền gật đầu cái, nghiêng đầu, cầm máy trợ thính bàn uống trà lên, thuần thục mang vào, " xin lỗi, để cho chờ lâu."

      Quản gia nghiêng người, lúc này mới nhìn người đàn ông sau lưng quản gia, "Chào ."

      "Chào Đồng tiểu thư , tôi là Đan Triết Điển." Đan Triết Điển điềm tĩnh nhìn , trong mắt trong trẻo có chút hỗn tạp.

      Đồng Tử Tuyền xấu hổ cười cười, người vệ sĩ này hoàn toàn khác với mấy người vệ sĩ trước kia, người bình thường khi mới gặp , hoặc nhiều hoặc ít bởi vì nhà , dung mạo của mà có lòng toan tính, nhưng khi biết thính lực của có vấn đề, cũng giả dối mỉm cười.

      Nhưng ta có, đây là lần đầu tiên, người xa lạ có thể thản nhiên đối mặt với như vậy, có khinh miệt, có tiếc hận, có gì cả.

      Kể từ sau khi về nước, Đồng Tử Tuyền vẫn ở nhà sáng tác, thỉnh thoảng mở triển lãm tranh, có thể là tùy tính chí cực, nhưng thỉnh thoảng cũng cần phải ra ngoài kích thích linh cảm, tìm kiếm tư liệu sống mới.

      Nhưng gan rất , thường ngày đều là người thân cùng, ở nước ngoài sinh hoạt mấy năm này, cũng là chị cả cố ý bay đến nước ngoài cùng với , thể , đóa hoa trong nhà kính.

      Mặc dù rất đáng xấu hổ, nhưng phải thừa nhận, quen cuộc sống như thế, chỉ nghĩ sống ở chỗ mình quen thuộc, xung quanh có người mình quen. có lúc cũng tự ti, bởi vì tai của mình bị khiếm khuyết, nhưng nổi giận, chỉ là có lúc ánh mắt của người ngoài, ít nhiều cũng làm được tự nhiên.

      Đây chính là lí do muốn tìm vệ sĩ, mà phải bảo mẫu, bảo mẫu chỉ hầu hạ, mà vệ sĩ mới có thể bảo vệ được , vừa giữ được khoảng cách của với những người kia.

      "Đan tiên sinh, ra công việc của rất đơn giản, chỉ cần lúc tôi ra ngoài bảo vệ tôi là được." Hệ thống an ninh của biệt thự Đồng gia dĩ nhiên là cần lo ngại , "Nếu như có cần, tôi thông báo cho ."

      "Đồng tiểu thư, tôi nghĩ, chút hiểu lầm, ý của Đồng tiên sinh là muốn tôi đợi lệnh bất cứ lúc nào, theo bảo vệ ." Tiếc chữ như vàng người đàn ông mở miệng giải thích.

      " có phải nghĩ sai rồi hay ?" Nụ cười mặt Đồng Tử Tuyền biến mất, việc này cùng suy nghĩ của có điều hợp.

      " Trong hợp đồng viết các điều khoản." Đan Triết Điển nhìn nụ cười của biến mất.

      "Ừ, nhất định là sai rồi, quản gia. . . . . ." Đồng Tử Tuyền quay đầu hướng quản gia nhờ giúp đỡ.

      "Tiểu thư, để tôi gọi điện thoại hỏi lão gia chút." Quản gia trả lời.

      "Ừ." Đồng Tử Tuyền gật đầu, đưa mắt nhìn quản gia rời .

      Đợi quay đầu lại, mới phát giờ phút này vườn hoa chỉ còn lại hai người bọn họ, lập tức trở nên câu nệ, chưa từng ở cùng chỗ với đàn ông quá giờ, nên khỏi khẩn trương nắm tay.

      Mới vừa rồi bởi vì quản gia ở đây, khẩn trương như vậy, nhưng bây giờ chỉ có mình , liền được tự nhiên, cảm thấy bên trái có ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại ở người của mình, ta nhìn cái gì?

      Đồng Tử Tuyền miễn cưỡng lên tinh thần, nhìn sang, đột nhiên cảm thấy người đàn ông ở trước mắt nhìn rất quen mắt, lịch suy tư hỏi "Đan tiên sinh, có phải tôi gặp ở đâu rồi ?"

      Đơn Triết Điển ánh mắt u ám dừng lại ở người của lúc lâu, mới kiên định chậm rãi : " có."

      "Ha ha, sao?" nửa là nghi ngờ, nửa là muốn giảm bớt khí kỳ quái giữa bọn họ, kết quả lời của làm Đồng Tử Tuyền càng thêm biết mình nên gì.

      Lúc này, vừa đúng lúc quản gia trở lại, cung kính : "Tam Tiểu Thư, lão gia bất cứ chuyện gì cũng giao phó xuống, theo như ý Đan tiên sinh mà làm."

      Đồng Tử Tuyền có chút kinh ngạc về cách làm của ba, nhưng biểu ra, chỉ nở nụ cười, "Nếu là như vậy, vậy hãy sắp xếp Đan tiên sinh ở phòng khách ."

      "Dạ, Tam Tiểu Thư."

      Trừ ra, phụ nữ Đồng gia ai nấy đều có công việc, chị cả và chị hai giúp ba chuyện công ty, mẹ của qua đời nhiều năm trước.

      "Đan tiên sinh, mời bên này."

      "Công việc của tôi từ khi tôi bước vào Đồng gia bắt đầu rồi." Đan Triết Điển .

      ta là có ý gì? ta bây giờ bắt đầu bảo vệ ?

      Đồng Tử Tuyền nhìn cái, cũng gì nhiều, nếu ba quyết định như vậy, cũng tiện phản bác, chỉ : "Vậy làm phiền Đan tiên sinh rồi."

      Đan Triết Điển đứng thẳng, giữ khoảng cách với .

      Áp lực vì bị nhìn chằm chằm tạm lắng xuống, Đồng Tử Tuyền len lén thở hơi, người đàn ông này khí thế lớn, tuyệt như những người vệ sĩ trước kia.

      "Tam Tiểu Thư, vậy tôi trước." Quản gia lui xuống.

      Mà Đồng Tử Tuyền có đọc sách nhàn hạ thoải mái, vì vậy cầm sách lên rời hoa viên, định trở về phòng ngủ trưa, "Đan tiên sinh, tôi muốn trở về phòng nghỉ ngơi, tùy ý ."

      Chưa bao giờ bị người theo sát bên bảo vệ như thế , Đồng Tử Tuyền cảm thấy rất được tự nhiên, động chút là muốn giao phó chuyện, có thói quen này, cần như vậy, ở Đồng gia, là người tự do nhất, nhưng bây giờ, thế nào cảm giác Đồng gia trở thành nhà tù bắt giam đây?

      Ôm mọi suy tư, ở giường trằn trọc lát, Đồng Tử Tuyền dần dần buồn ngủ.

      Ngủ giấc trưa ngon lành, Đồng Tử Tuyền vừa mở cửa, nhất thời liền sửng sờ , "Đan tiên sinh,. . . . . ."

      ta vẫn đợi ở cửa, hề rời sao?

      Đan Triết Điển hướng về phía lễ độ gật đầu

      "Tôi vừa rồi , Đan tiên sinh, có thể làm chuyện của mình." ngủ có thể xảy ra chuyện gì đây? Đồng Tử Tuyền nhíu mày lại, vô cùng nghi ngờ.

      Trước kia cũng có vệ sĩ, nhưng những vệ sĩ kia chỉ là bảo vệ lúc ra ngoài mà thôi, nhưng bây giờ. . . . . .

      cảm thấy mình cần chuyện với ba chút.

      Đan Triết Điển gì, tóc của ngắn đến thể ngắn nữa, lộ ra trán đầy đặn, đôi mắt sắc bén như chim ưng, mũi rất thẳng, môi mỏng khẽ mím môi, cũng mang theo chút ít tàn nhẫn.

      Người bình thường nhìn ta, cũng dám chọc giận ta, ta tuyệt đối là người cho phép người khác khiêu khích, ai dám chọc giận ta, cảm thấy người kia bị đánh rất thảm.

      "Đồng tiểu thư, cần lo lắng cho tôi." thanh của lành lạnh như nước suối.

      ta người sống sờ sờ như vậy, có thể để ý sao? Tai của nghe , chứ phải mắt mù nha!

      Đồng Tử Tuyền theo bản năng sờ sờ tai của mình, đây là việc xảy ra ngoài ý muốn khi còn bé, bởi vì Đồng gia giàu có, khiến cho số người nảy sinh ý đồ xấu, bắt cóc , sợ đến khóc lớn đại náo, bị đánh trận tàn nhẫn, thính lực tai trái bị tên bắt cóc đánh mà mất .

      Cuối cùng bình an trở về, nhưng tâm hồn bị tổn thương, cũng bởi vì nguyên nhân này, trong nhà mọi người đều đem thành tiểu công chúa mà cưng chiều, nhưng cưng chiều nhiều hơn nữa cũng đổi lại sức khỏe cho .

      Bọn họ có thể tưởng tượng được loại cảm giác đó sao? tai nghe thấy, tai lại nghe thấy, giống như sống ở hai thế giới.

      "Đồng tiểu thư?"

      "À? xin lỗi, tôi. . . . . ." Đồng Tử Tuyền bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, đáy mắt còn sót lại yếu ớt, "Tôi. . . . . ."

      "Đồng tiểu thư, nếu như tôi quấy rầy , tôi rất xin lỗi, nhưng đây công việc của tôi." Đan Triết Điển .

      Đồng Tử Tuyền lắc đầu, " có quấy rầy tôi, tôi chỉ là có thói quen này."

      Đan Triết Điển hiểu ý gật đầu.

      "Tử Tuyền, chị trở về!" Người còn chưa tới, thanh truyền tới, chị hai của Đồng Tử Tuyền, Đồng Tử Lâm hỏa tốc chạy lên lầu hai.

      "Hai. . . . . .chị hai?" Còn chưa kịp phản ứng, cả người bị Đồng Tử Lâm hung hăng ôm vào trong lòng, Đồng Tử Tuyền thiếu chút nữa đau sốc hông.

      "Em , người ta rất nhớ em nha!" Đồng Tử Lâm kêu to.

      "Chị hai." Đồng Tử Tuyền rất bất đắc dĩ, nghĩ đến Đan Triết Điển vẫn còn ở bên cạnh, càng thêm ngượng ngùng, "Chị hai, có người."

      Đồng Tử Lâm lúc này mới chú ý tới Đan Triết Điển, nhìn cái.

      "Ồ!" Đồng Tử Lâm khoa trương phát ra tiếng thán phục, ". . . . . ."

      "Chị hai, ta là vệ sĩ ba tìm làm cho em." Đồng Tử Tuyền nhắc nhở.

      "Vệ sĩ?" Thú vị liếc ta cái, Đồng Tử Lâm có ý tốt tăng thêm giọng điệu.

      "Đúng nha." Chị hai kỳ quái.

      Đồng Tử Tuyền hiểu chị hai tại sao lại nhìn Đan Triết Điển như vậy, "Chị hai, hai người biết nhau à?"
      Last edited: 3/5/16
      Bin Bin Bon Bon thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      (Tiếp)
      Đồng Tử Lâm chậm rãi thu hồi ánh mắt, cũng sợ ánh mắt cảnh cáo của Đan Triết Điển, "Em à, em quên rồi sao? Lúc học ở trường cấp 3, cậu ta học cùng trường chúng ta, cùng lớp với chị. . . . . ."

      " sao?" Đồng Tử Tuyền cúi đầu, nhìn mủi chân, cố gắng hồi tưởng, lại nhớ nổi bất kỳ chuyện gì liên quan đến Đan Triết Điển.

      Đan Triết Điển đến nháy mắt cũng có, giống như hề để tâm, nhưng trong lúc lơ đãng tay nắm thành quyền.

      Đồng Tử Lâm có bỏ qua những hành động này, cười trộm tiếng, "Em , cần nghĩ nữa, cậu ta cũng phải là người quan trọng gì."

      Câu này làm Đồng Tử Tuyền rất lúng túng, "Chị hai, chị đừng như vậy." Chị hai luôn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, có chuyện là thẳng.

      Ánh mắt của Đan Triết Điển càng lạnh lẽo hơn, quay đầu, khẽ nghiêng mặt sang bên, để cho người khác nhìn ra tâm tình của mình.

      " thôi, chị mang về cho em rất nhiều tặng, em đến phòng chị ." Đồng Tử Lâm lôi kéo Đồng Tử Tuyền đến phòng của mình.

      Lúc lướt qua Đan Triết Điển, Đồng Tử Tuyền nhìn cái tỏ ý xin lỗi.









      Chương 1: (2)

      Đan Triết Điển mặt thay đổi nhìn họ rời , rất lâu trước kia, biết, trong cuộc đời của , phải là người quan trọng rồi.

      Lúc Đan Triết Điển học cao trung, lần đầu tiên nhìn thấy Đồng Tử Tuyền, học sinh " làm việc đàng hoàng", việc vui vẻ duy nhất chính là võ quán luyện võ. Dáng dấp của rất mạnh mẽ, bài tập lại tốt, rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy khỏi nghĩ là côn đồ.

      Gia đình mở võ quán, nên vóc dáng của được tập luyện cao lớn rắn chắc, vẫn còn ở thời kỳ trưởng thành các nữ sinh nhìn thấy nửa xấu hổ, nửa tò mò.

      cũng phải là học sinh học tập giỏi, mỗi lần thi đều xếp hạng gần cuối, chỉ giỏi về những môn có liên quan đến vận động như là bóng rổ, chạy bộ, nên bao giờ giống như những học sinh giỏi kia.

      Bình thường đầu tiên gặp , chỉ cảm thấy người tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, nhưng phải, chỉ là muốn dùng não thôi, cho đến khi gặp Đồng Tử Tuyền, rốt cuộc cũng vận dụng đầu óc.

      Lần đầu tiên nhìn thấy , mái tóc đen nhánh thẳng xõa qua vai, tóc mái ngang trán gọn gàng, chiều dài vừa vặn, lộ ra mày đẹp, khuôn mặt nhắn làm cho cảm thấy rất rụt rè. với bạn ác nữ cùng lớp của Đồng Tử Lâm cùng nhau vào trường, sợ hãi rụt rè nấp sau lưng Đồng Tử Lâm, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào.

      Khi gặp , cũng cười, nụ cười ngọt ngào, đột nhiên, khung cảnh bị cắt ngang khi thấy Đồng Tử Lâm đến và : "Tử Tuyền, đừng…với ai cũng cười khúc khích như vậy."

      ra ấy tên là Đồng Tử Tuyền, em của ác nữ.

      Em của ác nữ lại là thiên sứ. . . . . . kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy mình liên tưởng quá phong phú, cái gì mà thiên sứ, cũng chỉ đúng là nữ sinh thôi.

      Nữ sinh tuổi, hiểu việc đời, đều là thiên sứ ngây thơ, có thể theo tuổi tác trưởng thành, biến thành ác ma, giống như em của đấy, bây giờ còn thấy chút đáng nào khi còn bé nữa.

      Qua thời gian, cũng quên bé mình từng ngợi ca là thiên sứ, lần nữa nghe được là lúc giải phóng bàng quang.

      Toilet là nơi sinh ra mọi tin bát quái, mọi người đều nghĩ rằng chỉ có nữ sinh mới lắm mồm, ra nam sinh cũng thích tám chuyện kém.
      đứng bên, vừa nghe bên cạnh có người giảng đạo: "Này, cậu có nghe hay ?"

      "Cái gì?"

      " ra là tai em của Đồng Tử Lâm có vấn đề."

      "Hả? Cậu là. . . . . . Người điếc?"

      "Cũng có thảm như vậy, hình như có bên nghe được."

      " đáng thương, dáng dấp xinh đẹp như vậy."

      "Làm sao cậu biết?"

      "Em trai tớ cùng cùng lớp với bé, vừa rồi khóa bơi lội truyền ra."

      "A."

      Đan Triết Điển mặt thay đổi, nghiêm túc, kéo khóa, xoay người vô ý liếc bọn họ cái, rửa tay, ra ngoài.

      "Cậu ta. . . . . . Cậu ta tại sao lại ở chỗ này?"

      "Làm sao tớ biết, ai da! Tớ tiểu được rồi !"

      ra là tai của có vấn đề, trách được nữ sinh toàn trường đều muốn cột tóc, chỉ có là để buông xuống , còn tưởng rằng là do Đồng gia, cho nên có thể là đặc biệt, . . . . . .

      "A Triết, suy nghĩ gì đấy?" người con trai tay choàng qua vai .

      Đan Triết Điển liếc cái, buồn bực lên tiếng.

      "Cậu bị rối loạn thần kinh à." Hắc Nhược Hoành chịu nổi liếc cái, biết người bạn này tại sao luôn luôn bình tĩnh như vậy.

      "Sao cậu ở cùng với ác nữ?"

      Rống!Bảo sao lời nào, vừa , liền hung hăng đâm vào xương sườn của .

      " em tốt, cũng cần đến ấy!" Nhớ tới kia Hắc Nhược Hoành vừa vừa hận.

      Hắc Nhược Hoành tưởng rằng cậu ta còn cái gì nữa, nhưng phát ánh mắt Đan Triết Điển dừng lại ở phòng học lầu ba, "Nhìn cái gì?"

      mình ấy ngồi tại chỗ, cầm bút máy lả tả vẽ giấy, ấy vẽ cái gì?

      "Này!" Hắc Nhược Hoành ghé vào tai kêu tiếng.

      Cậu ta giọng lớn khiến cho bạn học trong phòng chú ý, mà Đồng Tử Tuyền còn vẫn còn chuyên tâm vẽ giấy, ấy. . . . . . có nghe thấy thanh quỷ kêu của A Hoành sao?

      Bên tai vật nổi lên, tai bên kia lại có. . . . . .
      " thôi, bị muộn giờ học rồi!" Hắc Nhược Hoành tay chân vụng về kéo Đan Triết Điển, tới phòng học của bọn họ.

      Là bởi vì tò mò, nghĩ như thế mới giải thích được hành động của mình vào giờ phút này.

      Đan Triết Điển thầm theo sau Đồng Tử Tuyền, và theo con đường mòn trong khuôn viên trường, biết, phải về nhà, đến cổng trường học, chiếc xe màu đen chờ .

      Vóc dáng cao lắm, nếu như đứng ở bên cạnh , có lẽ cũng chỉ đến vai , rất là nhắn, mắt Đan Triết Điển nhìn chăm chăm vào , bên cây hoa đào cánh hoa theo gió dính vào quần của , có chút cảm giác nào,vẫn đắm chìm trong thế giới an tĩnh của mình.

      Đan Triết Điển vẫn theo , cho đến khi lên xe, Mercedes- Benz rời , xoay người , ác nữ Đồng Tử Lâm vừa vặn đứng ở trước mặt , gương mặt hung ác.

      Đan Triết Điển vốn tưởng rằng ta cùng Đồng Tử Tuyền ngồi chung xe , nhìn ta bỗng nhiên xuất , cũng coi là quan trọng, trực tiếp lướt qua nàng.

      "Này, Đan Triết Điển, phải là cậu thích em tôi chứ?" Đồng Tử Lâm hung tợn , giống như gà mẹ bảo vệ gà con.

      Đan Triết Điển trả lời, ra khỏi cổng trường, để lại Đồng Tử Lâm giận đến giơ chân.

      bao lâu, Đồng Tử Tuyền liền bị đưa ra nước.

      Cho đến hôm nay, hôm đó cảnh tượng lại lần nữa tái diễn.

      "Đan Triết Điển, ngờ nha, lâu như vậy, tôi còn gặp được người bạn cũ này." Trải qua thời gian thử thách, Đồng Tử Lâm quyết định tiên lễ hậu binh.
      (Tiên lễ hậu binh: Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến vũ lực)
      Đan Triết Điển biết gì với ác nữ.
      nhẫn nại tốt đẹp của bị ném , "Này, Đan Triết Điển, đừng có mà đánh chủ ý lên em tôi đấy!"

      Giống như trầm mặc, Đan Triết Điển mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

      "Tôi đó. . . . . ." Đồng Tử Lâm chính là ghét Đan Triết Điển, ai bảo ta là bạn tốt của tên khốn Hắc Nhược Hoành kia.

      "Chị hai." Giọng ngọt ngào của Đồng Tử Tuyền truyền tới.

      Mẫu Dạ Xoa trong nháy mắt lại biến thành nhị tiểu thư đoan trang, "em , thế nào?"

      "Hình như em vừa mới nghe chị cái gì?" Vừa mới ăn xong cơm tối, Đồng Tử Tuyền có chuyện gì làm, vì vậy ở trong biệt thự lớn như vậy lại tản bộ.

      Mà Đan Triết Điển này lại có theo bên bảo vệ, ngược lại theo bên cạnh chị hai, nhịn được tò mò, hỏi lần nữa: "Chị hai, chị với Đan tiên sinh quen lắm sao?" Nếu bọn họ là bạn học cùng lớp, hẳn rất thân .

      Vẻ mặt trang nhã của Đồng Tử Lâm sụp đỗ, "Hừ, còn lâu mới quen!"

      Đan Triết Điển vẫn mở miệng chuyện, vừa mở miệng, dọa hai giật mình, họ cũng nghĩ đến mở miệng, cũng quen với an tĩnh trầm mặc của rồi.

      "Tôi với ta chỉ là cùng ban lớp mà thôi." Đơn Triết Điển mang theo ánh mắt khác lạ nhìn chăm chú vào .

      biết mong đợi, Đồng Tử Tuyền khờ dại đáp tiếng: "À."

      đáng tiếc, Đồng Tử Tuyền cũng có nhớ ra được cái gì, ngược lại bên cạnh Đồng Tử Lâm đột nhiên cười to, "Ha ha. . . . . ." Hả hê liếc mắt nhìn Đơn Triết Điển khó nén thất vọng.

      "Chị hai?" Đồng Tử Tuyền hoàn toàn nắm được tình hình, biết bọn họ là thế nào.

      " có việc gì, Tử Tuyền, ăn trái cây thôi." Đồng Tử Lâm lôi kéo Đồng Tử Tuyền tới phòng khách.

      tới nửa, Đồng Tử Tuyền dừng bước lại, quay đầu nhìn mặt thâm trầm của người đàn ông kia, có ý tốt mời, "Đan tiên sinh, cùng nhau ."

      Cả khuôn mặt của Đồng Tử Lâm đều tối lại, Đan Triết Điển dùng vẻ mặt hiểu nhìn Đồng Tử Tuyền.

      cũng cảm thấy mình mời quá đường đột, lắp bắp : "Cái đó, tôi nghĩ, Đan tiên sinh nếu là bạn học của chị, vậy. . . . . . cùng nhau. . . . . ." có bao nhiêu năng lực giao tiếp, cũng có tài ăn , Đồng Tử Tuyền đứt quãng, luôn cảm giác mình biểu đạt .

      "Được." Nhưng vẫn có người hiểu.

      "Này, này!" Đồng Tử Lâm vui la ầm lên.

      "Chị hai." Đồng Tử Tuyền nhìn Đồng Tử Lâm, trực tiếp : " Hôm nay chị kỳ quái nha!"

      Ở trong mắt Đồng Tử Tuyền, Đồng Tử Lâm là người hấp tấp, có cái gì cái đó, nhưng là người ứng xử cực kỳ khôn khéo, cũng làm ra chuyện thất lễ, nhưng hôm nay chị hai kỳ quái.

      (Tiếp)

      Lời kháng nghị ra miệng, dù sao cũng thể ở trước mặt em mình giữ hình tượng chị tốt được, Đồng Tử Lâm lắc đầu cái, " có việc gì ..., ăn trái cây thôi." Quay đầu, hướng về phía Đan Triết Điển lạnh nhạt : "Đan Triết Điển, cậu cũng ."

      Mặc dù Đồng Tử Tuyền đối với bộ dạng vô lễ của chị hai có chút hiểu, nhưng tối thiểu chị hai cũng có làm cho ta thêm khó chịu.

      Đan Triết Điển thèm để ý đến thái độ của Đồng Tử Lâm, nghe vậy liền theo chân các .

      khí giữa ba người có chút kỳ quái, Đồng Tử Tuyền lại có cảm giác được quái dị giữa bọn họ, ngược lại rất vui vẻ, giống như con chim sẻ , ríu rít chuyện ngừng: "Chị hai, chị về, em rất vui, lâu rồi em có gặp chị với chị cả."

      "Chị cả nhất định là bị cha buộc dây vào thắt lưng rồi, kéo chị ấy khắp nơi để gặp mọi người, chuyện làm ăn." Đồng Tử Lâm hài hước .

      Đồng Tử Tuyền lập tức bị cách ví von thú vị này làm cho tức cười, "Chị hai là xấu, ba như vậy."

      Ở giữa đề tài của hai chị em, Đan Triết Điển hiểu, chỉ lẳng lặng ăn trái cây, lắng nghe các cônói chuyện, mắt dấu vết mà nhìn Đồng Tử Tuyền cười đến rạng rỡ.

      bóng người chặn ánh mắt Đan Triết Điển lại, là Đồng Tử Lâm, Đan Triết Điển khẽ động thân thể, dời đến ghế sa lon bên kia.

      Mà Đồng Tử Lâm thể nào nhìn qua Đồng Tử Tuyền, chỉ có thể cố gắng chuyện, hấp dẫn lực chú ý của Đồng Tử Tuyền, nhưng biết, Đơn Triết Điển rất thích lẳng lặng nhìn cười như vậy.

      Đồng Tử Tuyền so với hồi cấp ba, vẫn có thay đổi gì, vẫn như cũ thanh thuần động lòng người, cả nụ cười ngây thơ kia cũng chưa từng dính dáng tới thế tục.

      Ba chị em Đồng gia, Đồng Tử Tuyền khôn khéo như chị cả Đồng Tử Du cũng xinh đẹp như chị hai Đồng Tử Lâm, nhưng hơn hẳn phần thanh nhã.

      "Đan Triết Điển, tôi muốn cùng em tôi trở về phòng ngủ, cậu cũng trở về phòng khách ."

      Đồng Tử Lâm chính là thích Đan Triết Điển, cảm giác người đàn ông này quá thâm trầm, cùng em khả ái của mình tuyệt đối hợp, hơn nữa ta còn là bạn thân của Hắc Nhược Hoành, bạn tốt của tên côn đồ kia có cái gì tốt đẹp chứ!

      Đan Triết Điển đứng dậy gật đầu cái, đưa mắt nhìn họ trở về phòng, rồi mới trở về phòng khách.
      Last edited: 3/5/16
      Bin Bin Bon Bon thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: (1)

      Đan Triết Điển nhanh chóng vọt vào tắm, mở máy vi tính ra, kết nối với chat webcam.

      "A Triết, trễ như thế này còn tìm tôi?" Màn hình máy tính bên kia là người đàn ông đẹp trai.

      "Ác nữ ở Đồng gia." Đan Triết Điển sảng khoái ném ra câu như vậy.

      Vốn giọng nam lười biếng, lập tức trở nên tràn đầy năng lượng: "Tử Lâm ở Đồng gia?"

      Đáng chết! Lúc trước còn nhận được thông tin ở Paris, ngựa ngừng vó câu chạy tới Paris, kết quả lại bị lừa phe.

      "Ừ." Đan Triết Điển chỉ phát ra tiết đơn giản.

      "Làm sao cậu biết?" mặt Hắc Nhược Hoành viết đầy tò mò.

      Đan Triết Điển trả lời.

      "Cậu làm lão bản của công ty bảo an lại làm, lại chạy làm thám tử tư rồi hả ?"

      Vật họp theo loài, thích ác nữ là ác nam, đồng dạng là nhanh mồm nhanh miệng, làm cho người ta chống đỡ được, Đan Triết Điển chút kích động cũng có, chỉ tiếng: "Xuống."

      Tốc độ nhanh ngay cả Hắc Nhược Hoành cũng còn phản ứng kịp, chờ phản ứng kịp, mới chậm rãi : "Quả nhiên là em tốt." Trước tiên bên trong báo cho , "Ha ha, Đồng Tử Lâm, xem em chạy trốn nơi đâu!"

      Hoàn thành xong "Đại " Đan Triết Điển rốt cuộc có thể an tâm ngủ giấc, nhưng mới tựa đầu lên gối lâu, ngủ sâu, lập tức bị tiếng thét chói tai đánh thức, nhanh chóng bò dậy, do dự xông tới.

      Đó là thanh của Đồng Tử Lâm, mà đêm nay Đồng Tử Tuyền cùng ngủ chung , đây chính là Đồng Tử Tuyền gặp nguy hiểm.

      Ngay cửa cũng gõ, Đan Triết Điển liền vọt thẳng vào trong, nhưng vừa mở cửa nhìn thấy Đồng Tử Lâm cùng Đồng Tử Tuyền hai người dù bận vẫn ung dung đợi ở trong chăn, bất đồng chính là nét mặt của hai chị em, Đồng Tử Lâm bộ dáng "Chỉnh ngươi, ta rất vui vẻ" , mà Đồng Tử Tuyền xấu hổ cúi đầu.

      "Cậu tới là nhanh, ngay cả quần áo cũng kịp mặc." Đồng Tử Lâm cợt nhã chu môi huýt sáo tiếng.

      bên Đồng Tử Tuyền nghe được, càng thêm ngượng ngùng, biết chị hai Đan tiên sinh có hiềm khích gì, cũng với liền kêu lên, hại cũng bị dọa giật mình.

      Mà sắc mặt Đan Triết Điển giờ phút này biến thành Palette rồi, đủ mọi màu sắc, vô cùng đặc sắc.

      " xin lỗi, Đan tiên sinh." Tự biết chị hai tùy hứng, Đồng Tử Tuyền mở miệng xin lỗi.

      Đồng Tử Tuyền biết chị hai bày trò đùa dai, hai mắt biết nhìn nơi nào cho phải, người đàn ông ở trước mắt có mặc quần áo, hạ thân chỉ mặc cái quần lót, hơn nữa còn là loại quần lót tam giác làm nổi bật tượng trưng phái nam.

      Vóc người của tốt vô cùng, chút thịt dư, so với những nam người mẫu thấy tạp chí còn tinh tráng cao lớn hơn, kết cấu người giống như bị suối nước cọ rửa mà thành tảng đá, tự nhiên kiên cố, giống toàn thân thịt béo nông rộng ở người đàn ông.

      Vóc người của làm cho nhớ tới mấy tượng đá bên trong phòng vẽ tranh kia, khi du lịch ở Hy Lạp nhìn thấy những tác phẩm điêu khắc này, mạnh mẽ có lực, mỗi đường cong đều là vẻ đẹp và sức mạnh, mà vẫn là lần đầu tiên nhìn mãnh nam với khoảng cách gần như vậy.

      "Khoe dáng đủ chưa?" Đồng Tử Lâm nhìn thấy mặt Đồng Tử Tuyền, em này của có phải da mặt quá mỏng hay ?

      "Đồng Tử Lâm." Đan Triết Điển cảnh cáo mà kêu tên .

      Đồng Tử Lâm cánh tay tóc gáy cũng đứng dậy rồi, nuốt nước miếng, "Làm gì?"

      " có chuyện gì nên kêu loạn." Liếc mắt nhìn gương mặt ửng đỏ Đồng Tử Tuyền, trong ánh mắt của thoáng qua tia sáng kỳ dị.

      "Hừ hừ!" Lớn gan hừ mấy tiếng, Đồng Tử Lâm căn bản coi lời là lời .

      Liếc nhìn Đồng Tử Tuyền vẫn cúi đầu, Đan Triết Điển im lặng rời .

      "Người rồi, còn đỏ mặt nha." Đồng Tử Lâm chỉ chỉ em có tiền đồ của mình.

      "Chị hai, chị làm thế nhằm vào Đan tiên sinh?"Mặt Đồng Tử Tuyền vẫn còn đỏ ửng, hình ảnh mới vừa rồi vẫn còn dừng lại ở trong đầu của .

      "Chị với em này, cậu ta phải người tốt, em cách xa cậu ta chút." Đồng Tử Lâm lấy giọng dạy đứa bé .

      "Chị hai làm sao biết ta phải người tốt?" em Đồng đơn thuần tò mò hỏi.

      "Cậu ta. . . . . ." Đồng Tử Lâm biết phải sao, "Dù sao chị là chị hai của em, em phải tin chị là đúng rồi, còn nữa, ba tại sao lại làm vậy, có việc gì lại tìm vệ sĩ cho em ?"

      Đồng Tử Lâm thành công dời lực chú ý của em , "Chị hai, em cũng lắm tại sao ba phải tìm vệ sĩ cho em như vậy, còn là cận thân bảo vệ."

      "Cận thân bảo vệ?" Đồng Tử Lâm bị quá khứ làm cho sợ nghĩ tốt như vậy, ba làm sao vô duyên vô cớ khẩn trương như vậy , "Em hỏi ba?"

      "Ừ, em hỏi ba, ba chỉ muốn bảo vệ em thôi." Đồng Tử Tuyền có cách nào cự tuyệt ý tốt ba.

      Đây phải là hỏi và hỏi giống nhau ? Đồng Tử Lâm bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu của em , an ủi: " có việc gì, dù sao đều là vì ba lo nghĩ cho chị em chúng ta."

      "Ừ, em hiểu mà." Đồng Tử Tuyền hiểu chuyện cười tiếng.

      "Nhưng mà, em phải nhớ giữ khoảng cách với cái tên họ Đan kia đó." Đồng Tử Lâm lẩm bẩm.

      "Chị hai." Đồng Tử Tuyền cười, cảm thấy Đan tiên sinh đối với có ý đồ đáng sợ gì!

      "Được rồi được rồi, ngủ ." Đồng Tử Lâm chui vào trong chăn.

      "Chị hai ngủ ngon."

      "Ngủ ngon."

      Đối với thích là càng ngày càng tăng . . . . . . Đan Triết Điển ngồi ở bờ sông nhìn Đồng Tử Tuyền vẽ tranh, khóe miệng cười như có như .

      ra vẫn thế nào hiểu , trong trí nhớ của , thậm chí hữu của , nhưng cũng tự chủ được nghĩ đến gần , khát vọng biết suy nghĩ gì. với cũng có cơ hội tiếp xúc, chỉ là trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, liền nhớ , tự chủ được mà chú ý đến .

      người cho tới bây giờ cũng hiểu phong hoa tuyết nguyệt là gì, người đàn ông thích văn nhân thủy mặc, nhưng bỏ qua cuộc triển lãm tranh nào của tổ chức ở Đài Bắc, thậm chí còn chạy ra nước ngoài để xem triển lãm tranh của .

      xấu hổ thừa nhận, vốn cũng hiểu vẽ gì, nội tâm chỉ cảm thấy, là của vẽ, vì vậy ngay cả bức tranh cũng nhuộm màu hơi thở của , làm khỏi say mê.

      Khi ở trường học, ngay cả câu cũng chưa từng với , cũng hiểu chính mình, tựa như đóa hoa nhàng rơi, chưa đủ nhắc tới, lại chiếm cứ vị trí trong tim .

      Cậu có phải thích em tôi rồi ? Ác nữ hỏi như thế.

      , cũng biết, vì vậy khỏi muốn bảo vệ , muốn cưng chiều cảm giác của , có phải là thích hay ? Đáng sợ nhất chính là sau khi rời , còn men theo bước chân của , len lén chú ý .

      người ngay thẳng, xứng đáng là đấng mày râu, có lén lén lút lút vì người phụ nữ mà nóng ruột nóng gan như vậy, loại tư niệm này cảm giác chính là thích sao?

      Nữ chủ nhân Đồng gia qua đời sớm, nam chủ nhân Đồng Phi Vũ mình chăm sóc ba con , Đan Triết Điển khi đó còn nghĩ thông, người đàn ông như vậy, tại sao phải chủ động tìm tới .

      Hình ảnh lướt qua, trong đầu Đan Triết Điển lên cảnh tượng hôm đó.

      "Đan tiên sinh."

      Cho dù đối mặt là trưởng bối, Đan Triết Điển lòng mang tôn kính, nhưng lời cũng nhiều, gật đầu cái.

      "Tôi muốn ủy thác cậu tự ra tay bảo vệ con tôi." Đồng Phi Vũ gọn gàng dứt khoát.

      Đan Triết Điển gảy bên lông mày, theo như biết, Đồng gia giao thiệp rộng, muốn bảo vệ người, làm sao trọng dụng công ty bảo an nho này của ?

      Đồng Phi Vũ giải thích nhiều, chỉ là cứng rắn : "Đan tiên sinh, cậu nguyện ý ?"

      Đan Triết Điển trầm ngâm chốc lát, "Tại sao?"

      Đồng Phi Vũ nhìn người đàn ông trước mặt, hai mắt nhìn thẳng ông, chút mảy may sợ hãi nào, ở thương trường, dám nhìn ông chằm chằm như cậu ta là ít lại càng ít, "Vậy phải hỏi Đan tiên sinh đối với con nhà tôi vì sao quan tâm như vậy rồi?"

      Cho dù ở bên cạnh con , Đồng Phi Vũ cũng có bất kỳ sơ sót nào, đối với cuộc sống của các con, ông biết rất .

      Đan Triết Điển có kinh hoảng, ngay từ lúc cố ý tiếp xúc những chuyện có liên quan đến Đồng Tử Tuyền liền phát giác có người theo dõi , nhưng có ác ý, nghĩ có lẻ là người của Đồng gia.

      Đồng Phi Vũ nhìn cái, mở miệng: "Nếu quan tâm con tôi như vậy, tại sao nhận lấy công việc này?"

      Đan Triết Điển có chút dao động, Đồng Phi Vũ sai, rất động lòng, rất muốn biết mọi chuyện của , cho dù biết tất cả chuyện có liên quan tới , nhưng mong muốn tiếp xúc với nhiều hơn và nhiều hơn nữa.

      Lòng người trở nên tham lam, cách nào khống chế, biết tất cả những gì thích, ngăn được tự mình nghĩ cùng tiến thêm bước, có lẽ, nghĩ, sau khi tiếp xúc với , khát vọng đó có lẽ dần dần biến mất.

      "Đan tiên sinh, tôi phải muốn cậu cam kết gì, mà là tôi tin tưởng cậu là người bảo vệ con tôi tốt nhất." Đồng Phi Vũ chậm rãi .

      Quả , vì Đồng Tử Tuyền, tận cố gắng lớn nhất bảo vệ , "Đồng tiên sinh, tôi muốn biết lý do ông cần vệ sĩ."

      Đồng Phi Vũ tán thưởng bén nhạy của , thẳng ra, "Gần đây nội bộ công ty có chút thay đổi, tồn tại nguy hiểm biết."

      Đây cũng là người có tiền đáng buồn, tiền bạc, quyền thế nắm trong lòng bàn tay, nhưng cũng đem người thân của mình vào trong nguy hiểm.

      "Tôi nghĩ, tôi hiểu rồi."

      "Ý của cậu là, cậu nhận công việc này rồi hả ?" Đồng Phi Vũ nóng lòng xác định.

      Đan Triết Điển nghiêm túc gật đầu.

      nghĩ cái gì?

      Ngồi ở bờ sông, vốn là bức tranh phong cảnh tờ giấy trắng, khuôn mặt nghiêm nghị đột nhiên nhảy lên, Đồng Tử Tuyền chú ý tới trong quá khứ nghiêm túc giống như vậy, ánh mắt nhìn chăm chú vào dòng sông.

      Cầm bút vẽ ngang ngang, dọc dọc, Đồng Tử Tuyền tốn quá nhiều thời gian, liền đem người đàn ông phong tình giống thường ngày vẽ lên, đợi lấy lại tinh thần mới ngượng ngùng.

      chưa từng vẽ người trừ người nhà, vẫn lấy phong cảnh làm chủ, vẫn cho rằng người thể kích thích ý nghĩ muốn vẽ của , bởi vì thấy mặt con người luôn có nhiều cảm xúc tiêu cực, tham lam, ích kỷ, khinh miệt. . . . . . Vấn đề là vì quan điểm của sao? Là bởi vì khuyết tật của mình, cho nên nhìn người chỉ có thể nhìn những thứ này sao?

      Có lẽ vấn đề của dẫn đến hạn chế trong cách nhìn người của , cảm thấy giáo viên đầu tiên của rất kỳ quái, bà ấy ràng vẽ chân dung cực kỳ tuyệt vời, nhưng chưa bao giờ thấy bà ấy chăm chú vẽ, bà ấy chỉ thích vẽ chút tượng đá đầu người có sinh mệnh?

      Nhưng giáo dạy vỡ lòng cho biết, Đồng Tử Tuyền cảm thấy sợ, khi đem từng sắc mặt đáng sợ vẽ xuống thấy rất tính cách con người, vì vậy hiếm khi vẽ người.

      Tại triển lãm tranh của , mỗi bức họa của , chỉ mang lại cảm giác như làn gió xuân ấm áp, khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhưng lại thiếu chút sâu sắc. thể làm cho người ta rung động, thể coi là bức tranh tốt theo đúng nghĩa, cho là như thế, chỉ là biết loại cảm giác sâu sắc kia, là cái gì?

      Mà bây giờ. . . . . . Mặt của Đồng Tử Tuyền càng ngày càng đỏ, vẽ người, người đàn ông, ánh mắt sâu xa, vẻ mặt nhu hòa, mặt của , có dục vọng, có những thứ kinh khủng làm sợ, nhưng, chỉ cần nhìn vào bức tranh, thậm chí còn có cảm giác bị phân tâm.

      Bên tai đều đỏ, ngẩng đầu lên nhìn Đan Triết Điển, ngờ hai ánh mắt chạm nhau, vội vàng cúi đầu, bên tai nghe được tiếng bước chân của giẫm lá cây.

      "Đồng tiểu thư."

      "Ừ."

      "Thân thể thoải mái sao?" Mặt của hồng đến kỳ cục, Đan Triết Điển lộ ra ánh mắt nóng nảy nhìn .

      " có. . . . . . có!" Đồng Tử Tuyền lắc đầu.

      Nhìn lúc lâu, xác định có việc gì, ánh mắt của Đan Triết Điển dời đến giấy vẽ trong tay , giật mình.

      Đồng Tử Tuyền phát giác trầm mặc, nhìn chút, phát ánh mắt của dừng lại ở giấy vẽ của mình, đầy khẩn trương, tạo thành đoàn, làm bộ có gì phát sinh cả nghiêng đầu sang chỗ khác.

      cúi đầu cười cười, "Đồng tiểu thư vẽ là tôi?"

      phải, mới phải! còn lâu mới vẽ . . . . . .

      "Ừ. . . . . ." cúi thấp đầu ngoan ngoãn thừa nhận, ai bảo vẻ mặt ta khi đó hấp dẫn như vậy, căn bản là khống chế được tay của mình, mới cái chớp mắt, mặt của bị vẽ lên giấy.

      Đan Triết Điển ngưng mắt nhìn khả ái xoáy tóc, dịu dàng : "Có thể tặng cho tôi ?"

      "Đều. . . . . . Đều bị tôi bóp hư rồi." Đồng Tử Tuyền chu cái miệng nhắn .

      " sao."

      Thái độ kiên quyết để cự tuyệt, ngượng ngùng đem tranh vẽ giao cho .

      Đan Triết Điển đem bức tranh bị nhàu vuốt phẳng lại, rồi cuốn lên, "Cám ơn." Đây là bức tranh đầu tiên cho , mặc dù là nửa do uy hiếp mà đưa, chủ động bỏ qua điểm này.

      " cần khách khí." Đồng Tử Tuyền thủy chung cúi đầu.

      Đan Triết Điển khẽ kéo cự ly giữa bọn họ ra, biết, giỏi giao tiếp với người khác, mới đến gần chút, khẩn trương như vậy.

      "Em !"

      Giữa hai người mập mờ tình cảm lập tức bị Đồng Tử Lâm nữ nhân có mắt này phá vỡ, Đan Triết Điển khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt, Đồng Tử Tuyền vẫn còn quá non, đôi má trong trắng lộ hồng tiết lộ xấu hổ.

      "Chị hai." Đồng Tử Tuyền chậm rãi thở ra hơi, trước khi chị hai còn chưa đến, khẩn trương muốn chết rồi, nhưng biết tại sao.

      "Các người mới vừa cái gì?" Vẻ mặt Đồng Tử Lâm giống như muốn hành hung tiểu tam bạo lực vợ cả.

      Đồng Tử Tuyền lúng túng, " có gì."
      Last edited: 3/5/16
      Bin Bin Bon Bon thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: (2)

      "Này, Đan Triết Điển, đứng xa em tôi chút!" Đồng Tử Lâm hô to gọi .

      Đồng Tử Tuyền bên cạnh đành phải kéo kéo cổ tay , thấp giọng : "Chị hai, chị nên có dáng vẻ như vậy."

      "Hừ!" Nể mặt mũi em , Đồng Tử Lâm được đằng chân lân đằng đầu nữa.

      Trong đôi mắt Đan Triết Điển đầy thủ đoạn giống với ánh mắt, lần đầu tiên chủ động chuyện với ác nữ: "Đồng Tử Lâm."

      "Làm sao?" Cuối cùng cảm thấy ánh mắt Đan Triết Điển rất kỳ quái, Đồng Tử Lâm chà chà cánh tay, muốn xua cái cảm giác ớn lạnh đến buồn nôn.

      " có gì." Đan Triết Điển thị lực tốt nhìn thấy nơi xa Đồng quản gia dẫn người đàn ông phong trần mệt mỏi tới, thầm nghĩ ta tới hơi chậm chút.

      "Kỳ kỳ quái quái." Đồng Tử Lâm nghiêng đầu, nhìn Đồng Tử Tuyền, "Em , phải bảo em cùng quái nhân kia ít tiếp xúc thôi sao."

      "Chị hai. . . . . ." Đồng Tử Tuyền biết làm sao cho tốt, ta là người phụ trách bảo vệ , làm thế nào giữ khoảng cách với ta được, hơn nữa Đan tiên sinh đối với rất tốt.

      "Đồng Tử Lâm!" giọng sang sảng truyền tới, Đồng Tử Lâm sững sờ, ta tại sao lại ở chỗ này?

      "Hắc đại ca." Đồng Tử Tuyền lễ phép gọi.

      Đồng gia và Hắc gia hai nhà là quan hệ thông gia, chị cả của Đồng Tử Tuyền là vị hôn thê của chú Hoắc Nhược Hoành.

      "A Triết, Tử Tuyền." Chào hỏi bình thường, Hắc Nhược Hoành thẳng đến trước mặt Đồng Tử Lâm, nghiến răng nghiến lợi, " được đấy Đồng Tử Lâm!"

      "Hắc Nhược Hoành, là ăn no rỗi việc, có việc chạy đến nhà tôi làm gì?" Đồng Tử Lâm ràng hoan nghênh .

      Đồng Tử Tuyền rất bối rối, cau mày, về biệt thự, dù sao hai người họ có chuyện gì cũng hay sinh , lời của mình ở chỗ ấy, ngược lại chính là nhàm chán.

      Liếc nhìn bạn tốt khoan thai bước , Đan Triết Điển bước nhanh theo sát Đồng Tử Tuyền.

      "Hai người họ đúng là rất thích ầm ĩ nhỉ, nhưng mà tình cảm của họ càng ồn ào càng tốt." Đồng Tử Tuyền cười giải thích.

      Trán Đan Triết Điển nổi lên ba đường hắc tuyến, căn bản nhớ trước kia cùng trường, chuyện cùng Hắc Nhược Hoành là bạn tốt sao? Hắc Nhược Hoành và Đồng Tuyết Lâm là đôi oan gia vui vẻ, làm sao thể biết được chứ.

      cách nào làm giảm buồn bực chút, có thể nhớ Hắc Nhược Hoành, làm sao lại nhớ được chứ !

      Đan Triết Điển chậm chạp đáp lại tiết đơn: "Ừ."

      "À!" Đồng tam tiểu thư hình như sực nhớ tới điều gì, nhớ có người nào đó hình như lần trước có qua, ta cùng chị hai là bạn học cùng lớp. . . . . .

      Đồng Tử Tuyền khỏi lúng túng, "Chuyện đó. . . . . . xấu hổ, tôi quên mất với chị hai tôi là bạn học."

      Sau khi biết với chị hai là bạn học, Đồng Tử Tuyền mới nhớ ra được, , dung mạo nhìn rất quen mắt, chỉ là nghĩ ra gặp ở nơi nào, thời gian cụ thể, địa điểm cụ thể, chút cũng có ấn tượng.

      "Ừ." Tim Đan Triết Điển dâng lên cảm giác chua xót, ở trong đầu để lại chút dấu vết nào.

      Đồng Tử Tuyền ngây ngốc chút, rồi mới : "Đan tiên sinh, tức giận có phải ?"

      Đan Triết Điển nhìn khuôn mặt nhắn non nớt của , lời hai nghĩa: " có rất ít người tức giận với Đồng tiểu thư."

      Đồng Tử Tuyền vừa mới bớt đỏ ửng giờ còn nhuộm đầy gương mặt, "Vậy. . . . . . Chỉ cần tức giận là tốt rồi."

      Trang thứ 5

      Đan Triết Điển giật giật khóe miệng, nhắc lại: "Tôi tức giận." chỉ là tự mình sinh ra khó chịu thôi.

      "Vậy tốt." Đồng Tử Tuyền yên lòng : "Đan tiên sinh. . . . . ."

      "Ừ, bằng gọi thẳng tên tôi ." luôn gọi rất tôn trọng là Đan tiên sinh, vô cùng thích, hơn nữa lòng riêng của rất muốn nghe thanh gọi tên .

      Đồng Tử Tuyền hơi giật mình, "Vậy, tôi. . . . . ." Vậy nên gọi thế nào? Đan đại ca? Đan Triết Điển? Hay là giống Hắc đại ca gọi là A Triết?

      "Giống A Hoành gọi tôi là A Triết ." Đan Triết Điển mang theo chờ đợi nhìn về .

      "Đan. . . . . . Đan. . . . . . A. . . . . . A Triết." Đồng Tử Tuyền được tự nhiên gọi.

      "Vậy tôi liền trực tiếp gọi là Tử Tuyền nhé." Tên của trong miệng giống như được luyện tập đến mấy lần rồi, gọi dễ dàng.

      "A! Được. . . . . . Được." Khắp người Đồng Tử Tuyền được tự nhiên, đây là lần đầu tiên cùng người đàn ông sống chung mấy ngày, thân mật mà gọi đối phương như vậy.

      "Tử Tuyền." Giọng của hơi vang gọi tiếng, phát thanh bây giờ cao hơn rất nhiều so với thanh trầm thấp trước kia.

      "Ha ha. . . . . ." Đồng Tử Tuyền cười gượng.

      Đan Triết Điển cười cách nho nhã, khuôn mặt sáng sủa.

      Lúc cơm tối, Đan Triết Điển như mong muốn nhìn thấy Đồng Tử Lâm, bởi vì Đồng Tử Lâm sớm bị Hắc Nhược Hoành bắt .

      "Chị hai sao tiếng rồi?" Đồng Tử Tuyền buồn bực .

      " ấy để lại tờ giấy, đừng lo lắng quá." Đan Triết Điển tung ra lời dối có thiện ý.

      "Oh." Đồng Tử tuyền đơn thuần tin tưởng lời .

      Đan Triết Điển ở bên cạnh nhìn tỉ mỉ ăn cơm nhai nuốt chậm chạp, Đồng Tử Tuyền cầu cùng ăn cơm, từ chối, có thể cùng cùng nhau ăn cơm, đương nhiên là được, nhưng mà ảnh hưởng đến công việc của .

      "A Triết, ăn cơm cùng với tôi sao?" Bị người nhìn như vậy ăn cơm, Đồng Tử Tuyền cảm thấy giống như là bị người giám sát vậy.

      Đan Triết Điển hiểu ý gật đầu, " từ từ ăn, tôi đến đại sảnh bên kia." xong qua chỗ giao nhau giữa phòng khách và phòng ăn, cùng duy trì khoảng cách.

      Đồng Tử Tuyền ăn cơm rất chậm, cũng giống như làm việc, man công xuất tế hoạt (làm việc chậm rãi, kiên trì để tới thành công), hơn nữa cần nhanh, cần gấp gáp, bởi vì cần cần mẫn làm việc, chỉ cần thong dong trải qua cuộc sống tạm ổn là được.

      đột nhiên nhớ ra trước đó nhận được điện thoại, là người đại diện của Mary, Mary hi vọng ở triển lãm tranh hai tháng sau, có thể vẽ bức họa về nhân vật. rất ít người biết vẽ, triển làm tranh bây giờ ít nhiều cùng lợi ích thương mại gắn liền, rất ít vẽ tranh nhân vật, nếu như có thể lấy cái này làm mánh lới, nhất định có thể đem đến chấn động nhất thời.

      Lời của Mary rất có sức thuyết phục, bởi vì kể từ khi định vẽ chân dung Đan Triết Điển, tay phải của liền rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng mà. . . . . . Đồng Tử tuyền len lén liếc nhìn Đan Triết Điển cái, ta đồng ý chứ? ta là người nhiêm túc như vậy.
      Last edited: 3/5/16
      Bin Bin Bon BonThiênMinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :