1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông chủ quan tâm thêm chút đi - Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây (50c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ông chủ quan tâm thêm chút

      [​IMG]

      Tác giả: Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

      Thể loại: đại, ngôn tình

      Tình trạng sáng tác: hoàn

      Độ dài: 50 chương

      Dịch: QT và Google ca ca

      Bản convert: Tiểu Tuyền

      Editor: Osicase, Pthu, Trang tỷ, Funny1107, Tiểu Mộng, Nuxuku, Vi vi, Aquarius8713, Bỉ Ngạn, Tiểu Chi

      Beta: Tiểu Tuyền

      Nguồn edit: http://tamvunguyetlau.com



      Giới thiệu

      Tìm tìm Weibo, lại tìm ra ông chủ của công ty mình, làm nhân viên bán hàng với công trạng vô tận tệ, còn là nhận áp lực vô cùng lớn khi cầm giấy khen ‘bán hàng tệ hại’.

      Phải Trời Sinh Ngốc: @ Ưu Thương Nhị Phụ Đại: nấu bát mì cho tôi.

      Ưu Thương Nhị Phụ Đại: trả lời @ Phải Trời Sinh Ngốc: Được. Chỉ cần giữ tiền lương của tôi lại, tôi đều nấu wow.

      Tìm tòi mấu chốt: Liêu Bắc Bắc ┃ phối hợp diễn: Đường Diệp Hoa, Đường Diệp Trạch ┃
      vulinhGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1

      1




      Chuyện xưa phát sinh vào buổi sáng của ngày nào đó .


      Liêu Bắc Bắc trước sau như ngồi ở trong góc mò mẫm dạo (ý lướt net).


      phát lại có thêm người Following, cho nên tò mò mở ratrang chủ Weibo của đối phương ra, nhưng lại thấy nick name cực kỳthú vị, tag còn ghi dòng chữ rất có cá tính .


      Phải Trời Sinh Ngốc : Đừng kích Following, nếu bị band nick.


      Liêu Bắc Bắc tin, kích vào Following.


      tới phút đồng hồ, Liêu Bắc Bắc quả nhiên bị ‘người phi phàm’ này dời qua cột Fan.


      có việc gì làm, bắt đầu trêu chọc.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại (nick name Weibo của Liêu Bắc Bắc): mở Weibo mà cho phép người khác Follow, xác định Phải Trời Sinh Ngốc sao?


      Năm phút đồng hồ sau


      Phải Trời Sinh Ngốc trả lời


      @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: tên gì, trong sản nghiệp của Đường thị thuộc khu nào? Tôi là ông chủ của .


      Đôi con ngươi của Liêu Bắc Bắc mở lớn hơn gấp ba, lúc này mới pháthiện mình làm việc cực kỳ ngu ngốc, ở trong tài liệu cá nhân của điền tên đầy đủ của công ty, Oh my God, may là sử dụng tênthật.


      Cho nên, Liêu Bắc Bắc nhanh như chớp xóa bỏ những nội dung chuyện phiếm liên quan đến tài liệu cá nhân. Tìm kiếm lần nữa đối tượngfollow của “ Phải Trời Sinh Ngốc “, quả nhiên chỉ nhằm vàocác loại bất động sản của công ty để quan tâm. xui xẻonhư vậy ?


      hối hận dứt, gục xuống bàn, khắc sa ‘tay’ thành hậnthiên cổ, biết có phải là thực đắc tội vị lớn kia haykhông.


      Liêu Bắc Bắc là nhân viên bán nhà (nhân viên mô giới nhà đất), làm việc cho tập đoàn khai phá bất động sản Đường thị. Tậpđoàn khai phá bất động sản Đường thị là tập đoàn thuộc kiểu công ty giađình, có ba vị lớn, chủ tịch Đường Sâm (55 tuổi), con trai lớncủa Đường Sâm là Đường Diệp Hoa (28 tuổi), con thứ Đường Diệp Trạch (26tuổi). Và vài cổ đông .


      Nhưng mà, ông chủ lớn đức cao vọng trọng đặt ình nick name khôi hài như thế này sao? . . . . . . Liêu Bắc Bắc lo lắng nhìntrời, ừ, hẳn là bị lừa rồi.


      Song, thời điểm chuẩn bị buông lỏng tâm tình, có tin nhắc nhở từ trong điện thoại di động truyền đến ——


      Phải Trời Sinh Ngốc trả lời


      @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại : trong vòng mười phút tôi bắt được .


      “? .” . . . . . . Liêu Bắc Bắc sử dụng mạng nội bộ của công tyđể vào mạng, cấp tốc ngắt Internet, con ngươi khẽ di chuyển, lén lút ở trong biển người mờ mịt tìm kiếm nhân vật khả nghi.


      Đầu tháng, chính là ngày họp đại hội công nhân viên, hội nghị ngàyđó, chủ tịch Đường cùng cán bộ cao cấp của công ty cùng nhau tham dự.Trừ ban bố kế hoạch tiêu thụ mới nhất ra, cuộc họp còn hướng đến côngnhân viên có thành tích bán nhà tốt nhất và kém cỏi nhất đưa ra “Yêukhích lệ” ( cầu khích lệ). Lúc đó, toàn thể nhân viên đứngdậy, giơ cao hai tay lên, phát ra tràng vỗ tay đinh tai nhức óc kéo dài đến hơn năm phút đồng hồ——hành động lần này đối với người xuất sắc áplực tăng lên gấp bội; đối với kẻ rớt lại phía sau (người kém cỏi) đất dung thân.


      Người xuất sắc có thể nhận được tiền thưởng tương ứng, nếu như duytrì tốt, có nhiều khả năng được thăng chức lên làm tổ trưởng tổ bánhàng.


      Mà người rớt lại phía sau cho cơ hội tháng để sửa đổi. Nếu nhưthành tích bán hàng như cũ thể tăng lên, trước chứng kiếncủa toàn thể công nhân viên thu lại bát cơm rời bị đuổi việc). Đây cũng là quy định trong ngành bán hàng: vị trí cuối bị đào thải. Tàn khốc, tàn nhẫn, đả thương lòng tự tôn. Chính bởi vì thành tích của mỗivị nhân viên bán nhà vừa xem là hiểu ngay, cho nên Liêu Bắc Bắc cùng với đồng nghiệp khác tâm tình là giống nhau, chờ đợi thành tích của mình“Cao tới, thấp xong” .


      Cho nên nha, ngàn vạn đừng… hâm mộ ghen tỵ và hận các làm nghề bán hàng, bởi vì chi phí chống lão hóa chống rụng tóc mà các ấy bỏra ở các cửa hàng làm đẹp tuyệt đối gấp hơn hai lần so với phụ nữ khác .


      Liêu Bắc Bắc đánh bậy đánh bạ tiến vào nghề bán hàng, chức vụ côphỏng vấn ban đầu chính là thư ký nhưng cẩn thận điền sai bảngkhai nguyện vọng, khi chuẩn bị điền vào bảng lần nữa, bánhàng mỹ lệ xách chiếc túi xách kiểu LV mới nhất, mang kính mácChanel ngang qua , cho nên, lập tức đâm lao phải theo lao.


      May mắn chính là, đúng lúc tập đoàn Đường thị muốn phát triển nghiệpvụ nên tuyển dụng với số lượng lớn, gặp phải tình hình tốt như vậy, côthuận lợi thông qua phỏng vấn, trải qua nửa tháng huấn luyện sau đó vội vàng trở về cương vị.


      Nhưng mà, thông qua công việc thực tập tháng, Liêu Bắc Bắc rốtcục hiểu được bán ra căn hộ chỉ có dẫn khách hàng xemphòng, giảng giải cách máy móc, điều quan trọng hơn là kỹ xảo nóichuyện, trắng ra, chính là che dấu lương tâm, đối mặt với căn hộ nát nhất cũng có thể tự biên tự diễn (ý tự tưng bốc giá trị của nó lên).


      Ví dụ như, khách mua nhà : tầng lầu quá thấp, ánh sáng tốt lắm.


      Nhân viên bán hàng nhìn về phía song cửa sổ có mảnh bụi đất nhôlên do công trường thi công hất lên, giảng giải : mặc dù tầnglầu thấp chút, nhưng chỗ này sau này có xây dựng cái hồ, Thủyđại biểu cho tài, Thủy là nguồn gốc của sinh mệnh, làm ăn cần nhích tớigần Thủy, phù hộ an khang cũng cần Thủy, hơn nữa đến ban đêm, gợn sónglăn tăn non sông tươi đẹp, ngài đây là bỏ ra giá tiền mua nhà ở trungtâm thương mại mua ngay được căn biệt thự hiệu quả a.Huống chi, tầng lầu này vô cùng thích hợp cho người lớn tuổi ở, lạidễ dàng, phải ngồi thang máy phiền não, ngài có đúng haykhông? (chân tướng: ai biết mảnh phía trước là xây phòng thương phẩm hay là bãi đậu xe.)


      Khách mua nhà lại : nhà vệ sinh quá .


      Nhân viên bán hàng trả lời: công ty của tôi đảm bảo thiết kế phòngtắm là kiến trúc sư nổi tiếng, ngài bây giờ nhìn , ra là bị thịgiác đánh lừa, tin ngài cầm thước đo lại lần, tuyệt đối làphân phối gian hợp lý, bố trí bồn tắm hoặc lắp đặt nhà tắm hơiloại cũng có vấn đề gì. Huống chi, phòng vệ sinh là nơi khóquét dọn nhất bên trong gian phòng, diện tích hơi chút dễ dàngtẩy rửa. Nếu như ngài có cần, chúng tôi có thể cung cấp dịch vụ tu sửabên trong, bảo đảm tu sửa của chúng tôi được ngài khen dứt miệng,gặp nhau tất nhiên là duyên phận, phương diện tu sửa chúng tôi tínhgiá hữu nghị cho ngài, ưu đãi 8%. (chân tướng: ký kết hợp đồng mua đãbao gồm phầm trăm tu sửa)


      Khách mua nhà lại hỏi nữa: tầm nhìn của sân thượng được tốt lắm, diện tích cũng hơi .


      Nhân viên bán hàng trả lời: sân thượng thuộc về diện tích bên trongphòng. Hơn hai vạn đồng mét vuông, tại sao có thể để cho ngài lãngphí ở ban công đây? Ngài theo tôi sang đây nhìn chút, bên nàysân thượng còn có góc , nửa mét vuông này hoàn toàn có thể sửdụng được, ngài chỉ cần bỏ ra mấy trăm đồng tiền mua giá phơi tổng hợp,phơi áo, phơi chăn cũng có vấn đề gì, mấu chốt là, haizz. . . . . . nửa mét vuông này tính vào bên trong giá tiền mua, miễn phí biếutặng nga. (chân tướng: cái này vốn là chính sách ưu đãi, bởi vì tầng lầu ánh sáng tốt.)


      Những ví dụ như thế, dẹt thành tròn, tròn thành 3D, đây chính là kỹ xảo bán hàng cơ bản nhất.


      Có thể nghĩ, chưa từng đứng ở tuyến đầu của bán hàng, nên bạn họcLiêu Bắc Bắc khẳng định “Tài nghệ bằng người”, tại biết rồi, có bản lĩnh “Bách chuyển thiên hồi”, ngay cả háto mồm hai mươi bốn giờ chờ người từ trời rơi xuống, ông trờicũng chiếu cố , à, phân chim ngược lại có đủ.


      Lúc này, giọng cao vút của quản lý bán hàng kéo thần trí của Liêu Bắc Bắc về .


      “Hoan nghênh Đường chủ tịch tự mình kiểm tra công việc ——”


      Nương theo tiếng vỗ tay, Đường chủ tịch cùng hai vị thiếu gia củaĐường gia vào hội trường. Liêu Bắc Bắc theo bản năng cong đầu gối, cũng quên chuyện “ Phải Trời Sinh Ngốc “, tuy nóibiểu của hai vị thiếu gia tạm thời có gì khác thường. Đạicông tử Đường Diệp Hoa khí phách vẫn lộ ra ngoài như cũ, Nhị công tửĐường Diệp Trạch vẫn ôn văn nho nhã, mặc dù xem ai cũng giống như“trời sinh ngốc”, nhưng lại, cũng có cơ hội thămdò thế giới nội tâm của em Đường gia.


      Thời điểm toàn thể công nhân viên ngồi yên vị, Liêu Bắc Bắc chú ý tới Đường Diệp Hoa động tác rất mờ ám, ta lục lọi cái gì đó ởtrong túi áo . . . . . . phải là tìm điện thoại di động chứ?


      Liêu Bắc Bắc có thời gian nghe quản lý bán hàng gì, đôi mắt lát lại nhìn chằm chằm Đường Diệp Hoa, hồi nhìn về phíaĐường Diệp Trạch, thuận tiện ngắm chủ tịch Đường Sâm mấy lần. . . . . .


      Đúng lúc này, Liêu Bắc Bắc bị điểm danh rồi.


      “Phía dưới, chúng tôi hoan nghênh tháng này chỉ bán ra vẻn vẹn mộtcăn. phòng. nhân viên. . . . . . Liêu Bắc Bắc, Liêu tiểu thư lênđài lên tiếng.”


      Bộp bộp, tiếng vỗ tay liên tiếp, như dời núi lấp biển.


      “. . . . . .”


      Khuôn mặt Liêu Bắc Bắc đầy hắc tuyến, lấy tay vuốt bảng tên, nhẹnhàng đụng đồng nghiệp bên cạnh, hỏi: ” Tôn tiểu thư căn cũng khôngbán ra đâu rồi?”


      biết sao? Tiểu Tôn ngày hôm qua từ chức rồi.”


      “. . . . . .”


      Vì vậy, ở trong thiên hô vạn hoán, Liêu Bắc Bắc kiên trì lên “Lênđài nhận khen ngợi”, mặt hướng các vị lãnh đạo cúi người chào, sau đó từ trong tay Đường Diệp Trạch nhận lấy “Bằng khen” tên là: ” Bán hàng tệhại”.


      Liêu Bắc Bắc nhìn về phía số khuôn mặt tươi cười hơi châm biếm, muốn quay đầu bỏ chạy.


      “Cảm tạ, cảm tạ Đường tổng giám đem bằng khen quan trọng như vậy ban phát cho. . . . . . Cho tôi, vì phụ kỳ vọng của những ngườilãnh đạo, tháng sau tôi. . . . . Cố gắng bán ra. . . . . .” Liêu Bắc Bắc có dũng khí ra khỏi miệng, chậm rãi giơ lên hai ngón tay bàyra quyết tâm.


      “Hai căn?” quản lý bán hàng khó có thể tin nhìn , quyết tâm sao lại như vậy a? .


      Liêu Bắc Bắc chột dạ lắc đầu: “ căn hai phòng . . . . .”


      Lời này vừa ra, dẫn đến trận cười vang.


      “. . . . . .” Đường Diệp Hoa hơi thở chìm xuống, có lòng giúp vị tiểu thư “Khả ái” này đào cái hố.


      Đường Diệp Trạch lười biếng giương mắt lên, rồi lại thong dong rũ mắt xuống, giơ lên ngón tay ý bảo người quản lý bán hàng tiến hànhhạng mục công việc.


      Quản lý bán hàng xoa chút mồ hôi, trước mời Liêu Bắc Bắc xuốngđài, sau đó từ dưới bàn diễn thuyết lấy ra cái hòm rút thăm hìnhvuông.


      “Các vị bán hàng tinh cũng biết công ty chúng ta ở Vạn Điệp Thành có đấu thầu mảnh đất. Mọi người đều biết, Vạn Điệp Thành vẫn cònchờ khởi công. Tương lai là thắng cảnh nghỉ mát. Dĩ nhiên, công việc bán hàng trước mắt tương đối có chút khó khăn, nhưng tôn chỉ của bất độngsản Đường thị là: có nhà nào là chúng ta bán được. Chính làbởi vì Đường chủ tịch đối với thực lực của các vị bán hàng có lòng tin, tin tưởng mỗi vị công nhân viên cũng là nhân viên bán hàng ưu túnhất. Tin tưởng mặc dù trước mắt là mảnh mênh mông biển lớn các vịcũng có thể đem bán ra còn mảnh. Cho nên, cơ hội bộc lộ tàinăng tốt đến. tại, cần từ trụ sở chính điều năm mươi vịbán hàng tinh đến trước để kịp khóa huấn luyện cho công nhân viên của tổ bán hàng ở Vạn Điệp Thành. Hơn nữa, chủ tịch Đường kính củachúng ta đối với hạng mục này rất coi trọng, đặc biệt phái Đường DiệpTrạch, Đường tổng giám cùng với các vị cùng nhau sáng lập tổ bán hàng thần thoại. Tôi biết các vị đều muốn , cho nên để cho công bằng, ápdụng phương pháp rút thăm để chọn lựa nhân viên. Đến đây . Đến đây . ——”


      Vừa dứt lời, dưới đài mắt cá chết mảnh, thanh thổn thức thành từng mảnh.


      Mặc dù quản lý bán hàng đến ba hoa chích choè, nhưng tất cả mọingười đều dựa vào miệng lưỡi để ăn cơm, lừa gạt ai cũng đừng nghĩ lừagạt bọn bán hàng này.


      Lừa dối , các cứ lừa dối , người nào biết Vạn Điệp Thành là cái thị trấn bên bờ biển chim thèm ị, che lại còn dễ , tại quảng cáo cũng có, đất đào nền cuốn, ngang qua chỗ kia trừ dê chính là bò, be be be. . . . . Bán cho quỷ a?. Mặc dùcó đại soái ca cùng , cũng thể làm ra thẻ tín dụng để quẹt a, . . . . .


      Liêu Bắc Bắc dĩ nhiên ngu, nhìn người khác chuyển chỗ côcũng động, bây giờ là heo chết sợ dội nước sôi, huống chi trời sập xuống còn có người cao đỡ lấy a.


      lúc mọi người ra sức từ chối, giọng hùng hậu xuyên qua hội trường rơi vào não Liêu Bắc Bắc.


      “Liêu Bắc Bắc. . . . . .” Đường Diệp Hoa quét nhìn lượt, chỉ nhớ kỹ tên vị cuối cùng lên đài.


      “A. Có.”


      trước .”


      “. . . . . .”


      Cho nên, Liêu Bắc Bắc nện bước nặng nề, về phía cái hòm rút thămđại gian đại ác kia. . . . . . Liêu Bắc Bắc thầm tính toán, dưới đàigần ba trăm nhân viên bán hàng, có tỷ lệ ít nhất là 60% bị chọn trúng, Thượng Đế, Phật tổ xin phù hộ a.


      Nhưng mà, cái não bé của làm sao có thể đấu lại cái não mưu kế thâm sâu đa mưu túc trí của đại BOSS. Tuy chỉ năm mươi người, ra đâu phải vậy, số lượng tờ giấy viết có “Phải ”, vượt xa“ ”. Tính toán chuẩn xác, chỉ số xui xẻo cao gần 55%. Vả lại sẽdựa theo danh sách sớm điều động nội bộ chỉ định “bò khai hoang” đểchọn người. Dĩ nhiên, vì tuân theo quy tắc trò chơi “Công bằng”, cũngkhông thể đem toàn bộ bán hàng nòng cốt mang , cho nên trong chuyệnnày phải pha trộn hai hàng loại hai, ví dụ như Liêu Bắc Bắc là mộtnhân vật như thế.


      muốn ? . . . . . . muốn cũng phải . phục? . . . . . . Trước thấy điều kiện hợp đồng lao động rồi hãy tiếp
      vulinhGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2



      Cái mệnh già này của Liêu Bắc Bắc tất nhiên được lĩnh giấy thônghành tới Vạn Điệp Thành, trong vòng nửa năm, được bao ăn bao ở, mứclương cố định tạm thời là 1.500 tệ/ tháng, nhưng, biết được tintức tốt động trời, ra tập đoàn Đường thị ở Vạn Điệp Thành muốn xâydựng phải là trung tâm thương mại mà là khu biệt thự. cáchkhác, nếu thành công bán ra lô đất năm trăm mét vuông, theo như giátiền mỗi mét vuông là mười ngàn tệ mà tính, có thể nhận được số tiềnphần trăm với mức phần trăm là phần ngàn đươc trích ra: 500*10000*0. 001= 5000 tệ.


      Vì thế cho nên, có ý chí chiến đấu, thay vì phải chen chúc trongđại đô thị tràn ngập chiến hỏa để cầu sinh tồn, còn bằng tìm địaphương có tính cạnh tranh để có thể tỏa sáng long lanh. Dĩ nhiên tỏa sáng và gì gì đó phải là chỉ năng lực làm việc của , chỉ cầu ởtrong rừng núi hoang vu mỹ nữ nhiều lắm diễm áp quần phương. Nếunhư vận khí tốt…, chừng người mua biệt thự, Phú nhị đại cũng thuận tiện đem thu vào, hắc hắc hắc.


      Nghĩ tới đây, lại cao hứng rồi, ngồi ở trước máy vi tính, tự làm ình vui vẻ, gửi cái tin tức —— tỷ muốn kiếm nhiềutiền và bắt được tiểu bạch kiểm, chúc mộng đẹp của ta trở thành sựthật .


      Bình luận


      ① Khoai tây đậu: chúc mi tìm được người nghèo trong mộng.


      ② Thiên Nhai Nơi Nào Có Cỏ Thơm: tiểu bạch kiểm đều tìm tiểu bạch kiểm làm đối tượng, nương đừng đợi.


      ③Chưởng Môn Phái Ô Đũng Quần: chị, hôm nay quên uống thuốc sao?


      Liêu Bắc Bắc liên tục nhận được chèn ép của các loại bạn xấu, vừamới chuẩn bị mắng lại từng người, lại có tin mới tới. hăng háibừng bừng mở ra nhìn, mặc dù nội dung bình luận rất thân thiện, nhưngcái lê này là muốn nhìn thấy nhất.


      Bình luận


      Phải Trời Sinh Ngốc : chúc thành công.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại trả lời @ Phải Trời Sinh Ngốc :uy. đến tột cùng là người nào a, có dám ra tên hay ? .


      Phải Trời Sinh Ngốc trả lời @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại : dám a, tôi là của .


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại trả lời @ Phải Trời Sinh Ngốc :tôi nhổ vào, phi phi. Đừng làm ra vẻ huyền bí, tôi thấy ngay cảtên gọi là gì cũng biết, tên lừa đảo, lừa dối. Còn có còn có, aicho phép đánh dấu tôi?


      Phải Trời Sinh Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại : tôi cóquyền lợi đánh dấu , cũng có thể xóa bỏ quyền lợi của tôi, nhưng tự gánh lấy hậu quả.


      Liêu Bắc Bắc cổ nghẹn lại, mới tin chuyện ma quỷ quáinày, chạm vào con chuột chút, bỗng nhiên cỗ áp lực vô hình hướng đỉnh đầu. Trong đầu quanh quẩn bốn chữ “Tự gánh lấy hậu quả”,con chuột từ mục xóa bỏ chuyển đến mục thay đổi liền chuyển đến ô vuôngmàu đỏ có gạch chéo màn ảnh, quên quên , ở mạng maquỷ quái còn nhiều, rất nhiều, huống chi khả năng tìm được người lạikhông lớn, vẫn là. . . . . . tắt websites .


      Liêu Bắc Bắc mở ra va li hành lý thu dọn quần áo, Vạn Điệp Thành làvùng duyên hải, thành phố và thị trấn vẫn chưa được khai thác, lần nàycô chính là nửa năm, mang thêm mấy lọ kem chống nắng, dầu đuổi muỗi,nhất định phải mang hai thùng mì ăn liền to. ra ngoài, sợ thứcăn khó ăn, chỉ sợ có ăn.


      Liêu Bắc Bắc được xem như là người chịu được khổ, nhưng trong chuyệnnày cũng có nổi khổ tâm bất đắc dĩ, bởi vì cha Liêu mẹ Liêu đối với nữnhi mong đợi khá cao, nữ nhi bước vào trường đại học sư phạm ngày, bị cha mẹ ruột thịt đuổi ra khỏi nhà, bọn họ hi vọng con trướclúc hai mươi sáu tuổi, thông qua cố gắng của mình kiếm được món tiềnđầu tiên, nhiều lắm, năm vạn là được. Nếu như Liêu Bắc Bắc hoànthành được tâm nguyện của cha mẹ, chẳng những có thể quay về gia đình ấm áp của , cha mẹ còn hứa hẹn cho căn phòng. Cho nên vì nhữngmục tiêu phát sáng long lanh kia, Liêu Bắc Bắc chăm chỉ học tập, bớt ăn, nắng hai sương. . . . . . Đến nay, sổ tiết kiệm rốt cục có dưba nghìn đồng.


      thấy số tiền gửi ngân hàng nghèo nàn, mà bi thương . . . . . . Trở về trước máy vi tính, ra nỗi khổ trong lòng —— tại sao kiếm tiềnkhó như vậy a, rất nhiều đồng nghiệp hai, ba tháng là có thể kiếm đượcnăm vạn, chẳng lẽ trí tuệ của tôi bị hạn chế sao?


      Ba bạn xấu lập tức bình luận tới:


      ① Khoai tây đậu: rốt cục đối mặt với thực tế.


      ② Thiên Nhai Nơi Nào Có Cỏ Thơm: đừng tức giận, thiếu não thân tàn chính là phúc khí.


      ③Chưởng Môn Phái Ô Đũng Quần: chị, uống thuốc quá liều à?


      Liêu Bắc Bắc chẹp miệng, có tri kỷ, có uy tín, đời người thê lương.


      Bỗng nhiên, biết dây thần kinh có vấn đề hay , lại chủđộng gửi cái tin cho” Phải Trời Sinh Ngốc “: nếu quả là ông chủ của tôi…, có thể thu xếp cho tôi chỗ ngồi gần cửasổ hay , tôi hơi bị say xe.


      Liêu Bắc Bắc cùng hơn hơn mười vị tiểu thư bán hàng còn lại được tậpđoàn Đường thị cung cấp xe khách trước đến Vạn Điệp Thành, ít nhấthai ngày đêm.


      Đợi mười phút đồng hồ, Phải Trời Sinh Ngốc gửi tin đến: a được, nhưng tôi là ai lắm.


      Liêu Bắc Bắc híp mắt nhe răng cười, thông minh, nhìn , đốiphương còn tuyên bố ở trong vòng mười phút bắt được , nhưng là câu đầu tiên thăm dò ra đối phương, ra toàn chém gió. đắc ý vairun lẩy bẩy, ở trước mặt những đứa bạn nhanh mồm nhanh miệng kia của , lúc nào cũng chậm chạp, nhưng so với “ Phải Trời Sinh ĐãNgốc này”. . . . . . . Rốt cục tìm về lòng tự tin.


      Tắt đèn ngủ, sáng mai lên đường, tranh thủ trong vòng nửa năm kiếm được món tiền đầu tiên.


      ※※ ※


      Ngày thứ hai, công ty đề phòng những vị tiểu thư bán hàng kia “Lâmtrận bỏ chạy”, lái xe rất nhiệt tình đón mọi người ở tận cửa nhà.Trong khi đồng nghiệp của mang theo va li da đủ màu sắc, mặc quần áothời trang quyến rũ ngồi lên xe khách, chỉ có Liêu Bắc Bắc khiênghai thùng mì ăn liền lảo đảo bò lên cửa xe.


      Bởi vì bị thùng giấy chặn lại tầm mắt của , có chú ý tới có người ngồi ở cửa xe khách


      Bịch. . . . . .


      “Á. . . . . .”


      Liêu Bắc Bắc biết là va phải người, nhưng đợi mở miệngnói xin lỗi, chỉ nghe bên trong xe trận huyên náo, các đồng nghiệptrang điểm xinh đẹp hướng về phía chạy tới, Liêu Bắc Bắc tưởng rằngđồng hảo tâm giúp mình vận chuyển hai thùng mì tôm, lại nghĩ bị ba đồng nghiệp chen bốn chúc đẩy sang góc.


      Chỉ nghe thất chủy bát thiệt (bảy miêng, tám lưỡi tương tự như câu mồm năm miệng mười), hỏi han ân cần ngoài ra còn có thanh chỉ trích Liêu Bắc Bắc lanh lảnh truyền đến liên tiếp.


      “Liêu Bắc Bắc làm sao cẩn thận như vậy a, đụng vào Đường tổng giám rồi.”


      “Đường tổng giám ngài sao chứ, tôi đây có thuốc giảm đau đánh tan vết bầm dạng phun sương rất hiệu quả.”


      “Đường tổng giám, cho ngài khăn ướt khử trùng nè, cái thùng giấy bẩn. . . . . .”


      “Liêu Bắc Bắc còn mau ném cái thùng mì ăn liền kia của xuống, cho là lên núi xuống nông thôn sao?”


      Ở trong mắt chư vị tinh , Liêu Bắc Bắc chính là con sâu làm rầunồi canh, đến lúc mấu chốt rồi, nếu lấy lòng anhthì đừng nghĩ đến chuyện quay trở về đô thị? .


      Liêu Bắc Bắc cúi đầu , nếu , hay là quay về nhà trẻ làm nuôi dạy trẻ vậy, ô ô.


      Lúc này, Đường Diệp Trạch bị mỹ nữ bao vây, tay đắp mắt, tay kia khó khăn giơ ngón tay lên cao nhất có thể: “Tôi sao.”


      Đường Diệp Trạch đứng lên, dáng người thon dài lập tức ở trong đám mỹ nữ xải bước . Liêu Bắc Bắc thấy đối phương thẳng tới phía mình,bước bước lui về phía sau, nhưng Đường Diệp Trạch chẳng qua là đingang qua , nhảy qua chân ngồi vào vị trí tay lái phụ.


      Ừ, nơi này hẳn là an toàn .


      “Đường tổng giám, xin lỗi. . . . . .” Liêu Bắc hướng phía bắc cúi người chào bóng lưng của ta.


      Đường Diệp Trạch nghịch laptop, tùy ý lắc đầu, nhưng từ góc độcủa Liêu Bắc Bắc nhìn lại, ghế dựa lưng vừa lúc ngăn trở động tác lắcđầu của Đường Diệp Trạch, cho nên phỏng đoán rất tức giận.


      Các đồng nghiệp thấy gì, liền trở về chỗ ngồi riêng tựmình vẽ lông mày tô mắt, vẫn quên hướng Liêu Bắc Bắc ném ánhmắt kinh thường.


      Nghề bán hàng là chiến trường có khói thuốc súng, lục đục vớinhau, đấu trí so dũng khí là tượng phổ biến của loại nghề này, tính kế người bị người khác tính kế, mà những nhân viên bánhàng muốn động đầu óc, nên nhanh chóng về nhà bán khoai langđi.


      Liêu Bắc Bắc ủy khuất mím môi, mặc dù ra quân chưa đánh mất mạng,nhưng mà thể bị các đồng nghiệp xem thường, Liêu Bắc Bắc cố gắnglên a.
      vulinhGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3



      Liêu Bắc Bắc vì trông coi mì ăn liền của nên ngồi ở vị trí gần cửa xe, cũng chính là vị trí phía sau .


      Bánh xe chạy rất nhanh ở đường cao tốc, các đồng nghiệp rối rítlấy ra laptop hoặc iPhone để lên internet. Liêu Bắc Bắc nhìn khắp bốnphía, có tiền nhàn rỗi giống như các đồng nghiệp chơi công nghệ cao như vậy, cắt , lấy điện thoại di động ra, cắt, điện thoại diđộng này cũng có thể lên mạng, màn hình sao, chứng minh thị lựccủa tốt.


      Liêu Bắc Bắc chính là fan Weibo trong truyền thuyết, đầu tiên mởra trang tin tức Bát Quái về các ngôi sao, thấy toàn tin xem rồi, côtrở về trang chủ của mình oán trách.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại lên tiếng: chờ tôi có tiền rồi, sớm muộn gì cũng ăn Hamburg, mua hai cái, ăn cái, ném cái.


      Lúc này, vị ở ghế lái phụ phát ra chuỗi tiếng cười trầm thấp quỷ dị.


      Liêu Bắc Bắc khẽ di chuyển con ngươi nhìn lại, trong lúc vô tình nhìn thấy màn hình laptop của Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch xemtrận bóng đá được phát sóng trực tiếp.


      đợi suy nghĩ nhiều, bình luận theo sát phía sau mà đến:


      Phải Trời Sinh Ngốc : tìm được chỗ ngồi gần cửa sổ ? Có mang thuốc say xe ?


      Liêu Bắc Bắc vốn tưởng rằng lại là nhận được tin của mấy bạn xấu thay nhau oanh tạc, thế nhưng nhận được câu coi như có chút tìnhngười. Nhưng vẫn nghĩ như cũ cho là người này là anhcủa , huống chi xe chỉ có duy nhất phái nam sử dụng laptop. Vì thế cho nên tự nhiên xem như vị bạn bè chỉ hận gặp nhau quamuộn, đầu đuôi hỏi đối phương ——


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Phải Trời Sinh Ngốc : có thể gọi tôi tiếng”Heo ngu ngốc” ?


      Phải Trời Sinh Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại : ( vẻ mặt ) [ đầu heo ]


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Phải Trời Sinh Ngốc : sao anhlàm như vậy a, phải là đầu heo, là heo ngu ngốc, Tiểu heo ngungốc.


      Phải Trời Sinh Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại : tôi có thói quen thô tục đối với con .


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc liếc mắt xem thường, dứt khoát vào trọng tâm câu chuyện của mình.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : các đồng nghiệp cũng thích tôi, ông chủ cũng thích tôi, là nhân phẩm của tôi có vấn đề sao?


      Phải Trời Sinh Ngốc : ông chủ thích nhân viên kiếm nhiều tiền cho công ty, những chuyện khác quan tâm.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : ừ. . . . . . Thành tích của tôi tốt, cho nên bị đày .


      Phải Trời Sinh Ngốc : nếu có khai trừ , còn có giá trị lợi dụng.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : chỉ mong là vậy. làm nghề gì? PS: đừngnói là ông của tôi nữa. Ông chủ chúng tôi cũng có thân thiệnnhư vậy, ta là nam nhân rất có lễ phép .


      Phải Trời Sinh Ngốc : tại sao lại như thế?


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : chính là mới vừa rồi a. . . . . . Tôi khôngcẩn thận đụng vào trán của ông chủ tôi, xin lỗi, ông chủ tôi cũngkhông thèm để ý, rất có phong độ.


      “Tôi lắc đầu rồi, nhìn thấy sao?” Đường Diệp Trạch nghiêng sang bên chuyển tầm mắt nhìn về phía Liêu Bắc Bắc.


      “? .” . . . . . . Liêu Bắc Bắc trong nháy mắt hóa đá, giây, haigiây, ba giây. . . . . .”Lạch cạch” . . . . . . Điện thoại di động rơitrên mặt đất, khiến hoảng hốt giật bắn người lên, gót giầy cạchmột tiếng, cước đạp lên màn hình điện thoại di động. . . . . .”Răngrắc” tiếng vỡ vụn. . . . . . Điện thoại di động hoàn toàn báo hỏng.


      “Liêu Bắc Bắc. có thể yên tĩnh chút hay ? .” Nhân viênbán hàng lâu năm, chịu được biểu đột nhiên giật bắn người lên của Liêu Bắc Bắc.


      Liêu Bắc Bắc cúi người tạ lỗi từng người , liền vội vàng ngồixuống, nhặt lên những mảnh vỡ của điện thoại, cũng dám nhìnĐường Diệp Trạch cái. cố gắng dán chặt lên cửa sổ xe bên kia, hận thể cùng cái xe hợp làm thể được.


      tại muốn khóc cũng muốn nhảy xe, bởi vì trong đầu thủy chung ra tình trạng trống rỗng, ra là đây chính là vậnkhí trong truyền thuyết ——. Nắm giữ ở trong tay mình.


      Đường Diệp Trạch mặt thay đổi nhìn , đối với biến cố phátsinh quanh mình thờ ơ, chỉ biết là vị này là Liêu Bắc Bắc tiểu thưchửi bới mình có phong độ, còn có trả lời lại.


      Liêu Bắc Bắc dùng chút ánh sáng nơi đáy mắt nhìn , tay che kín mặt, tay thành thạo ở trong va li tìm kiếm chăn lông, khôngsai. muốn thân.


      Soạt. . . . . . Chăn lông phủ toàn bộ thân hình của , cần yên tĩnh lát.


      “. . . . . .” Đường Diệp Trạch nhìn có ý mở miệng lần nữa, ngồi thẳng người, tiếp tục xem bóng đá.


      Mà Liêu Bắc Bắc , dưới tình huống này lại khẩn trương quá độ, cứ như vậy ngủ thiếp .


      Bốn giờ sau


      Xe khách từ đường cao tốc lái vào trong trạm xăng dầu, gần trạmxăng dầu có bố trí nhà vệ sinh, cho nên các nhân viên đều rối rít xuốngxe.


      Bác tài xế nhiệt tình đứng ở ngoài xe vỗ vỗ cửa sổ xe, cố gắng đánhthức Liêu Bắc Bắc: “Vị tiểu thư này, muốn nhà vệ sinh nhanh chóng , đến trạm dừng tới phải mất ba giờ.”


      Liêu Bắc Bắc kéo xuống chăn lông, mơ mơ màng màng mở mắt ra, xoa mímắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau khi cám ơn liền quay đầu chuẩn bị xuống xe.


      Bỗng chốc, ngũ quan của Đường Diệp Trạch đụng vào đôi mắt còn buồn ngủ của .


      Liêu Bắc Bắc trong lòng cả kinh, theo bản năng lùi về phía sau: “. . . . . . Muốn, uống nước sao. . . . . . Tôi mời. . . . . .”


      có trả lời bình luận của tôi.” Đường Diệp Trạch nhìn trách móc.


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc rất nhanh nháy mắt, đần ra giơ điện thoạidi động, : “Ách? . . . . . . Điện thoại di động, rơi vỡ. . . . . .”


      “Ừ? . . . . . .” Đường Diệp Trạch nhận lấy điện thoại di động vừa nhìn, hỏi: ” Chuyện phát sinh lúc nào?”


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nuốt nuốt nước miếng, thừa dịp bốn bề vắng lặng là cơ hội tốt, đường ăn khép nép: xin lỗi: “Trênmạng có nhiều tên lừa đảo, tôi có nghĩ “ Phải TrờiSinh Ngốc ” là ngài. . . . . . xin lỗi Đường tổng giám,ngài ngàn vạn đừng ném tôi ở đường cao tốc được ? Đợi đến nơi rồi, tôi tự . . . . . .”


      “Ừ? . . . . . .” Đường Diệp Trạch nghi ngờ nháy mắt mấy cái: “ muốn đâu?”


      “Đầu tiên là phí trở về nhà, sau đó đánh đơn từ chức giao chotrưởng phòng nhân , đều phiền toái ngài tự mình làm . . . . .” LiêuBắc Bắc chột dạ rũ mắt xuống, kế hoạch kiếm nhiều tiền của cứ ngâmnước nóng như vậy.


      Đường Diệp Trạch vốn định gì đó, nhưng thấy hai nữ nhân viên đãhướng bên cạnh xe tới, cho nên ta từ trong túi moi ra chiếcđiện thoại di động đặt ở trong tay Liêu Bắc Bắc, Liêu Bắc Bắc vừa muốnhỏi ta đây là ý gì, Đường Diệp Trạch liền hơi nghiêng đầu, mấp máymôi: “ Lên mạng trao đổi.”


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc hai tay nâng điện thoại di động, nhìn vềbóng lưng Đường Diệp Trạch, phải là vừa học chuyện phiếmtrên internet chứ?


      “Mau lên xe.”


      “A? . . . . . . Vâng . . . . .”


      Mặc dù hành động của giống như người ngoài hành tinh khác tới,nhưng là Liêu Bắc Bắc nào dám chậm trễ, bảo làm gì liền làm cái đấy.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : ông chủ , tôi tới. . . . . .


      Phải Trời Sinh Ngốc : thấy va li da màu đen đặt ở đuôi xe ?


      Liêu Bắc Bắc quay đầu nhìn lại, quả thấy cái vali da của nam nhân.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : Thưa ông chủ , thấy được.


      Phải Trời Sinh Ngốc : bây giờ tới đó.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : Vâng


      Liêu Bắc Bắc hơi thở chìm xuống, cẩn thận nhích tới gần va li da.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : ông chủ , tôi đứng ở phía trước rồi.


      Phải Trời Sinh Ngốc : mật mã ***, mở ra.


      Liêu Bắc Bắc làm theo, nhưng khỏi cảm thấy khẩn trương, giống như đặc vụ tiếp nhận nhiệm vụ.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : mở ra rồi, xin đợi chỉ thị tiếp tiếp theo của .


      Phải Trời Sinh Ngốc : bên trong ngăn thứ hai có chiếc điện thoại di động dự bị, hiểu chứ.


      —— Liêu Bắc Bắc nhìn qua cửa sổ xe nhìn về phía bầu trời xanh bao la, hiểu, cần người máy có tay chân có da thịt làm người nóichuyện phiếm.


      đóng lại va li da nhanh chóng trở về chỗ ngồi, núp ở trong chănlông thay sim điện thoại của mình vào trong điện thoại di động dự bị,sau đó lén lén lút lút đem điện thoại của Đường Diệp Trạch đặt ở nơi ta chỉ định “Địa điểm quay đầu” , Đường Diệp Trạch mượn động tác xoayngười cái lấy điện thoại di động. Dưới tình huống thần biết quỷ hay thuận lợi giao tiếp.


      Thời điểm xe khởi động, Liêu Bắc Bắc mới thở phào nhõm, chỉ cầnanh có thể nguôi giận, cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa.


      Thanh nhắc nhở lần nữa vang lên.


      Phải Trời Sinh Ngốc : chúng ta tiếp tục làm bạn mạng.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : a, được, vậy tôi có phải từ chức nữa hay ?


      Phải Trời Sinh Ngốc : từ chức hay là lựa chọn của , tại sao hỏi tôi?


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc trợn mắt há mồm, bỗng nhiên cảm giác ra là bình dị gần gũi hay là mình phản ứng quá trì độn.


      Lúc này, vị nhân viên nữ vịn ghế dựa lưng ở lối trong xeđi về phía trước, liếc cái thùng giấy Liêu Bắc Bắc đặt ở dưới chỗngồi cái, sau khi ước chừng khoảng cách, cố ý ở vị trí cái thùnggiấy làm ra động tác bị trật chân té, nhưng ngờ, Liêu Bắc Bắc kịpthời ôm lấy hông của , dẫn đến này thể thuận lợi nhào tới đầu vai của Đường Diệp Trạch .


      này hổn hển, hung hăng đá thùng giấy cước, giọng mềm lạicó chút oán khí chỉ trích : “ cho rằng đây là cái kho chứa đồ củanhà ? Muốn để đâu để đó sao? . . . . . .”


      Liêu Bắc Bắc gì, ra rất cố gắng đút vào bêntrong, chỉ lộ ra bên cạnh chút, vừa ngồi chồm hổm đẩy thùng giấyvừa oán thầm: đây phải là bới móc sao? Mình nhìn đường, lạitrách đường bằng phẳng?


      nghiêm trọng hoài nghi mặt mình có khắc hai hàng chữ vô hình —— bên trái khuôn mặt viết: mau nhục nhã tôi . Bên phải mặt viết: xin chà đạp tôi . trán còn có hoành phi: tôi có tựái.


      Có tin truyền đến. . . . . .


      Phải Trời Sinh Ngốc : mì ăn liền bao nhiều tiền gói?


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : gói tám đồng. Mua cả thùng góisáu đồng. muốn ăn sao? Tôi dùng cặp lồng đựng cơm pha cho ngài mộtchén


      Liêu Bắc Bắc đợi lát nhìn ta đáp lời, thở phào cái, ngồichìm sâu vào trong ghế, đeo lên tai nghe điện thoại nghe nhạc. Banđầu lựa chọn trường sư phạm chính là cảm giác xã hội quá phức tạp,cho nên nguyện ý ở trong nhà trẻ làm vị trông coi hài tử, nhưnglà sai lầm rồi, nhìn những hài tử như thiên chân vô tà cũng là tiểuác ma ông trời phái tới trừng phạt . Ví dụ như trong đó có hài tửkhóc, ngay sau đó chính là phản ứng dây chuyền, trận thế kia, tương đốiđồ sộ, như dời núi lấp biển a mãnh liệt mênh mông a.


      Vì vậy, trước lúc thoát khỏi miệng hổ mắc chứng uất ức, nhưngkhông thể nghi ngờ lại phải trở về xã hội đầy rẫy lo lắng, song đángsợ hơn chính là, tính tình của bị tiểu ác ma mài còn cái gì.


      . . . . . .


      Trải qua lộ trình hai ngày đêm


      Đoàn người rốt cục tới Vạn Điệp Thành chỗ ở chính là công trườngxây dựng. Bầu trời xế chiều, nhìn lại cái, đúng là núi hoang đất hoang, thế nhưng bên tai truyền đến tiếng sóng vỗ vào bờ cát tiếng vang rất .


      Chỉ lát sau, chiếc xe con hạng sang đậu ở bên cạnh xe khách,chỉ thấy thư ký Triệu Diệu của Đường Diệp Trạch xuống xe, ta dẫnđầu muốn mời Đường Diệp Trạch lên xe nghỉ ngơi, sau đó chỉ về hướng mộtdãy phòng ốc đơn giản màu trắng xanh cách đó xa, cười : “Các vị tiểu thư tạm thời ở chỗ này ủy khuất mấy ngày, nhà tập thể sớm hoànthành. Nhiều nhất ba ngày có thể tắm rửa rồi.”


      Nghe như thế, mảnh yên lặng như tờ. Các tiểu thư bán hàng thường ngày thân cành vàng lá ngọc, tại mặt xanh ngắt mặt xanhngắt, ngu si à ngu si. Xóc nảy hai ngày làm người tôi cách nàonhịn được, lại còn phải đợi ba ngày mới có thể tắm? .


      Thư ký Triệu thấy các nhân viên giận đến nỗi khuôn mặt nhắn vặnvẹo, ta cười khan hai tiếng, nhiệt tình : “Tất cả mọi người đềulàm trong ngành bất động sản, điều kiện làm việc giờ có chút khác biệtkhông thể tránh được, nên thông cảm cho nhau chút Hmm, thôi đithôi, theo tôi. . . . . .”


      “Thư ký Triệu, có thể tắm rửa, nhưng mà tôi làm sao nhìn thấy hình ảnh khói bếp lượn lờ vậy?”


      “Nga, ha ha, tôi chuẩn bị cho các vị bữa ăn tối thịnh soạn, có bánh bao, bánh bích quy còn có chân giò hun khói.”


      “. . . . . . . . . . . .” Các nhân viên bán hàng từ trước đến giờ đều bằng mặt mà bằng lòng, lần đầu ý nghĩ nhất trí, các phải vềnhà.


      Liêu Bắc Bắc khiêng hai cái hòm mì ăn liền chậm rãi , hết lần nàytới lần khác Đường Diệp Trạch lại chọn lúc này gửi tới cho cáitin


      Phải Trời Sinh Ngốc : bước đầu tiên đề cao địa vị: 50 đồng gói.


      Liêu Bắc Bắc cho là Đường Diệp Trạch gửi sai tin rồi, khiêng vật nặng liền lười trả lời, tự mình thu dọn đến tốt lắm.


      Năm mươi vị công nhân viên, người gian phòng, sau khi phânphối gian phòng xong. Những nhân viên bán hàng khác tụ tập ở gianphòng trống lớn, vừa càu nhàu vừa gặm bánh bao. Mà Liêu Bắc Bắc, đứng ởngoài phòng thu dọn, lại tìm thư ký dưới giúp đỡ của tacũng đốt được đống lửa, từ trong nhà mang đến cái nồi, rót nướcsạch đến nửa nồi, đun nước nóng nấu bát mì.


      Lúc đồ gia vị được cho vào bên trong nước sôi, mùi thơm đậm đà phiêután bốn phía, vốn dĩ gói mì ăn liền đáng giá này, lập tức trởthành sơn hào hải vị của đám côn trùng tham ăn.


      Liêu Bắc Bắc híp mắt cười tiếng, từ trong nhà lấy ra hai cặp lồng đựng cơm và hai đôi đũa duy nhất, trước đưa cho Thư ký Triệu chén.Triệu Diệu cũng khách khí, nhận lấy chén uống hớp canh nóng, khỏi hướng Liêu Bắc Bắc nhếch lên ngón tay cái.


      Liêu Bắc Bắc xấu hổ cười cười, vừa mới chuẩn bị định làm ình,chỉ thấy đồng nghiệp hùng hổ lên trước, Liêu Bắc Bắc hiểucó chuyện gì ngẩng đầu lên, sau khi hai bên giằng co được phút đồnghồ. . . . . .


      Bá, đồng nghiệp ngạo mạn đem trăm đồng vỗ vào lòng bàn tay LiêuBắc Bắc, hai tay ta khoanh trước ngực, ngang bướng : “Mua mì.”


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nhìn tiền chút, lại nhìn Thư ký Triệumột chút, lại nhìn chiếc xe con đỗ ở xa xa. . . . . . nháy mắt mấycái, vừa tính toán định trả lại đồng trăm kia, chợt nhớ tới nội dung cái tin mà Đường Diệp Trạch gửi cho , cho nên, nổi lên chúttâm tình, có lo lắng : “Tôi dự trữ cũng nhiều, như vậyđi, năm mươi đồng chén. trăm đồng tiền đủ mua hai chén , cómua nữa ? . . . . . .”


      Đồng nghiệp kia ngây ngốc, bỏ tiền ra vốn chỉ là chút hình thức,bởi vì các đồng nghiệp hiểu rất Liêu Bắc Bắc, nhất định khônglấy tiền, làm như vậy mất mặt còn có ăn, nhưng là, khôngnghĩ tới Liêu Bắc Bắc chút cũng có nghĩ đến tình cảm giữa đồng nghiệp với nhau?


      “Tốt. . . . . . . Liền, mua, hai, chén. . . . . . . Nấu xong gọi tôi. . . . . . .” nghiến răng nghiến lợi xong, hầm hừ xa.


      Liêu Bắc Bắc thở hốc vì kinh ngạc, còn bán nhà làm gì a, bán mì cũng phát tài a.


      Triệu Diệu nhíu mày, ra trong bữa ăn tối công ty chuẩn bịchẳng những có mì ăn liền còn có các loại súp, nhưng Đường Diệp Trạchlại gửi cho ta cái tin nhắn—— tất cả loại thực phẩm dùng để uống cần đem xuống xe.
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4



      Thời tiết giữa thu, cánh đồng bát ngát những cơn gió thổi quathật mát mẻ, Liêu Bắc Bắc mặc kệ tiếng gió ngoài cửa ồn ào náo động,ngồi xếp bằng ở giường đếm tiền mặt. . . . . . Ngắn ngủn canhgiờ, thế nhưng bán ra 13 gói mì tôm, bỏ ra giá gốc mỗi gói 6 đồngkhông đáng kể gì, ước chừng buôn bán lời 650 đồng.


      Liêu Bắc Bắc cầm tiền suy nghĩ vẩn vơ, ba ngày sau đó là có thểchuyển vào khu nhà tập thể, nếu nguồn tài nguyên ở trong đó lại thiếu,có thể ở lại đây vài ngày là tốt biết bao.


      ông chủ chính là ông chủ . . . . . . gian thương đáng a.


      Lúc này, có tin nhắn truyền đến.


      Phải Trời Sinh Ngốc : đem tiền kiếm được, trả lại.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . .


      Phải Trời Sinh Ngốc : làm theo là được. cho đối phương biết chỉ muốn đùa chút.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : ông chủ . . . . . . Ngài đùa tôi sao?


      Phải Trời Sinh Ngốc : dĩ nhiên phải vậy, trả lại tiền.


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc cầm Nhân dân tệ trong tay còn chưa nóng, vô cùng bi thương.


      Nhưng Đường Diệp Trạch là lãnh đạo trực tiếp của , giận mà dám gì người hầu bé chỉ có thể làm theo, cho nên, dựa theochỉ thị của Đường Diệp Trạch trả lại tiền ọi người, cho cácđồng nghiệp, chẳng qua là. . . . . . Ô ô. . . . . . Chỉ đùa chút.


      Vốn dĩ các đồng nghiệp còn chỉ trỏ Liêu Bắc Bắc, ngờ tớicô lại chủ động đem tiền mặt trả lại. Mặc dù các vẫn giữ thái độ ngạo mạn như cũ, nhưng giọng hiển nhiên mềm mại hơn, thậm chí vì hànhđộng nguyền rủa ở sau lưng Liêu Bắc Bắc của mình cảm thấy hơi hối hận.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : ông chủ , tiền trả lại [ nước mắt ]


      Phải Trời Sinh Ngốc : ừ, nấu cho tôi bát mì. Đưa đến phòng của Triệu Diệu.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : . . . . . . Vâng


      Lúc tất cả mọi người tắt đèn ngủ, chỉ có Liêu Bắc Bắc đứng ở cửaphòng nấu nước nấu bát mì, đừng , từ nhà giàu mới nổi biến trở về thành em nấu mì, đúng là phải cảm giác cảu kỉnh bình thường.


      Liêu Bắc Bắc nâng chén mì gõ cửa phòng Thư ký Triệu, mở cửa cũnglà Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch tùy ý chỉ hướng bàn bên cạnh, ýbảo đem mì để kia.


      Liêu Bắc Bắc bĩu môi, mang theo tâm tình để xuống bát mì duy nhất.Đường Diệp Trạch có bất kỳ thái độ gì, ngồi ở bên cạnh laptop, kéo bát mì qua, vừa ăn vừa lật giấy tờ bên cạnh.


      Liêu Bắc Bắc đứng nghiêm tại chỗ chờ chực, mà Đường Diệp Trạch nhìnmàn hình chớp mắt. Liêu Bắc Bắc trợn mắt nhìn gáy ta cái,hầm hừ xoay người muốn , gì chứ, dễ điều khiển như vậy sao? .


      “Chờ chút.”


      “Dạ.”


      “Ăn xong rồi.”


      “. . . . . .” Đây ý là, còn phải chịu trách nhiệm lấy đồ bỏ.


      Đường Diệp Trạch gõ bàn phím, thời điểm Liêu Bắc Bắc tới bên cạnh mình, hỏi: “Có người nhìn thấy vào ?”


      có, các đồng nghiệp cả ngủ rồi.” Liêu Bắc Bắc chỉ muốn cho ta biết, cũng nên ngủ.


      “Rất tốt. Thời gian còn sớm, ngủ ngon.”


      Liêu Bắc Bắc từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ “Ngủ ngon”, ra hai bước, dừng chân cả kinh, rốt cuộc hiểu , cũng bởi vì ở trênWeibo mắng Đường Diệp Trạch, cho nên cái người hiểm này quyết địnhtrả đũa.


      Nghĩ tới đây, liền trở về cạnh cửa, gõ cửa phòng.


      Song, cửa phòng có mở ra, nhưng nhận được tin nhắn của Đường Diệp Trạch


      Phải Trời Sinh Ngốc : tôi ngủ.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : ông chủ , nếu như ngài đối với tôi có ý kiếncứ việc thẳng được chứ? Khả năng lĩnh ngộ của tôi cao, khônghiểu được thủ đoạn trừng phạt bí hiểm của ngài .


      Phải Trời Sinh Ngốc : tôi trừng phạt ?


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : mới đầu ngài để cho tôi bán mì ăn liền chomọi người với giá cao, sau lại bảo tôi đem trả lại, khiến cho các đồngnghiệp đều nhìn tôi như kẻ ngu, tôi mặc dù thông minh, nhưng tôicũng có lòng tự trọng của mình…..


      Phải Trời Sinh Ngốc : tôi chỉ có thể , quả nhiên được thông minh.


      Đúng lúc này, bạn tốt xen vào


      Chưởng Môn Phái Ô Dũng Quần@ Phải Trời Sinh Ngốc : . quá thà rồi.


      Phải Trời Sinh Ngốc @ Chưởng Môn Phái Ô Dũng Quần: [nắm tay]


      Liêu Bắc Bắc đột nhiên nhớ tới nơi này phải là khung chuyện phiếm riêng tư, mà là nơi công khai trao đổi.


      Hơn nữa, cho đến nay cho Đường Diệp Trạch số điện thoại củamình. nghĩ, mục đích Đường Diệp Trạch thông qua Weibo chuyệnphiếm với , chính là vì thừa nhận loạt tội của ta. Quảnhiên là, bị ta đùa bỡn trong tay, hiểm a.


      Trở lại phòng, Liêu Bắc Bắc nằm ở trong chăn xem tiểu thuyết, lại nhận được tin nhắn quấy rầy lần nữa của Đường Diệp Trạch.


      Phải Trời Sinh Ngốc : tức giận ?


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : ừ.


      Sau khi Liêu Bắc Bắc gửi chữ “Ừ” kia , khỏi thở hốc vì kinh ngạc, đem lời ra rồi.


      Song, Đường Diệp Trạch trả lời, khiến cho liền buông lỏng tâm tình.


      Phải Trời Sinh Ngốc : vậy. . . . . . Chúng ta hàn huyên chút để cho vui vẻ nhé.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : ví dụ như?


      Phải Trời Sinh Ngốc : sáng sớm ngày mai chín giờ, chịu trách nhiệm dẫn dắt các công nhân viên công trường.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : . . . . . .


      Phải Trời Sinh Ngốc : im lặng tuyệt đối đại biểu có ý gì?


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : “Im lặng” ý . Tôi ông chủ, ngài đừng đùa bỡn tôi được ?


      Phải Trời Sinh Ngốc : hiểu được ý sau chuyện này?


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : tôi hiểu, gọi rời giường cũng nhận được các loại nguyền rủa. . . . . .


      Phải Trời Sinh Ngốc : ha hả, heo ngu ngốc. Ngủ ngon.


      Liêu Bắc Bắc xoa bóp ánh mắt, lại gọi là “Heo ngu ngốc” , nàynày này. . . . . . Chẳng lẽ? . . . . . . Liêu Bắc Bắc quơ lấy chiếcgương tủ đầu giường trái soi, phải soi, chẳng lẽ. . . . . . Mìnhthật là con cháu thế hệ sau của Nhị sư huynh (ý đến Trư bát giới đó)?


      Nghĩ tới đây, chụp lấy gối bên cạnh, trong nỗi buồn bực mà ngủ mê man.


      Sáng sớm ngày thứ hai, tám giờ chuông báo thức kêu


      dẫn đầu gõ cửa phòng Thư ký Triệu, nhưng nhân viên an ninh cho biết, Thư ký Triệu cùng Đường Diệp Trạch mới vừa lái xe rời .


      Cho nên, Liêu Bắc Bắc kiên trì, tiếp theo gõ cửa phòng của các đồngnghiệp khác, mà sau khi chuẩn bị tâm lý tốt để nghe mắng, lại phát các đồng nghiệp chẳng những có càu nhàu hoặc trừng , thậmchí còn đối với khách khách khí khí.


      Chuyển biến đột ngột như vậy, khiến cho Liêu Bắc Bắc mê mang.


      nhịn được chạy đến bên cạnh đồng nghiệp tương đối dễ chuyện, mơ hồ suy đoán hỏi: ” Chị Đào, chị. . . . . . Tại sao khôngmắng tôi?”


      Đào Tiểu Thiến vừa đánh răng vừa nghiêng đầu hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải mắng ?”


      Liêu Bắc Bắc mất tự nhiên gãi gãi bên tai: “Ngày hôm qua Thư ký Triệu bảo hôm nay hoạt động tự do, nhưng tôi lại gọi mọi người. . . . . .”


      “Tôi Liêu Bắc Bắc, là giả ngốc hay ngốc ?”


      “Ừ? . . . . . . Tôi là ngốc .” Thái độ của thành khẩn.


      Đào Tiểu Thiến mắt trợn trắng, bất đắc dĩ : “ nào có can đảm tựchủ trương đánh thức mọi người, đương nhiên là chỉ thị cấp . Huốngchi, tối hôm qua lại mời mọi người ăn uống, lại là chén chénđích thân nấu, nếu như tôi tiếp tục mắng bữa nữa, nghĩthông suốt sao?” Vừa , Đào Tiểu Thiến hướng ném ra nụ cười chânthành : “Hoạn nạn mới thấy chân tình, nếu như tôi từng làm chuyện gìkhông phải, đừng để ở trong lòng Hmm.”


      “. . . . . .” Liêu Bắc Bắc ngây người như phỗng. Mục đích mới đầu của đúng là kiếm tiền, càng muốn cùng các cùng chung hoạn nạn, ra đây chính là trò chơi vui mừng ngược trong truyền thuyết?


      Cho nên, đường chạy chậm trở về phòng ngủ, ngồi ở bên giường bàn chân đung đưa gửi tin cho Đường Diệp Trạch.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : ông chủ. Các đồng nghiệp chẳng những có mắng tôi, còn đối với tôi rất thân thiện, ha ha.


      Phải Trời Sinh Ngốc : . . . . . .


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : mặc dù tôi nên như vậy, nhưng làvẫn nhịn được với ông chủ —— tôi biết ngài có ý đồ hãm hạitôi, nhưng là sách lược sai lầm rồi? Nga ha hả a.


      Phải Trời Sinh Ngốc : . . . . . . mau trở lại sao Hoả , Trái đất quá nguy hiểm.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : [ hì hì ]


      Liêu Bắc Bắc hưng phấn thu lại điện thoại di động, thu dọn đồ đạc đợi chờ thăm công trường. ra công trường cũng xa, ở venbờ biển, bộ đại khái chừng khắc đồng hồ liền tới, a đúng rồi, vị đồng nghiệp lại vẫn nhắc nhở đừng quên mang kem chống nắng, LiêuBắc Bắc cảm động đến rơi nước mắt.


      Bên kia, Đường Diệp Trạch nhận được điện thoại của cả Đường DiệpHoa gọi điện thoại tới, nội dung đơn giản là công việc, mấy năm này, hai em trừ thảo luận công việc, tựa hồ rất khó có thể chuyện phiếmnhư trời dưới biển được, dĩ nhiên, nguyên nhân là do Đường DiệpTrạch, ta muốn trả lời, ai cũng thể buộc ta mởmiệng.


      Trước lúc cúp điện thoại, Đường Diệp Hoa bỗng nhiên đầu đuôi hỏi: có cần tới Vạn Điệp Thành hay ?


      Đường Diệp Trạch nhìn về phía vùng biển bát ngát, suy nghĩ đến chuyện cả chán ghét biển, cười cần.


      Thu lại điện thoại di động, mặt hướng biển rộng đứng nghiêm, tahít sâu hơi, nước biển xanh thẳm dẫn vào trong đôi mắt đen thâmthúy, dựa theo hình ảnh trong trí nhớ, tự nhiên, luồng khí hít thở bịmột cỗ áp lực đè nén.


      . . . . . .


      “Mọi người phải cẩn thận nga, phía trước có hố lụt.” Liêu Bắc Bắc tay nâng lá cờ vàng , tựa như giống giáo nhà trẻ chiếu cố cácđồng nghiệp, nhưng là hành động này liền khiến cho người khác sợ hãimuốn ói.


      “Liêu Bắc Bắc có phải uống nhầm thuốc hay ?” A giọng thầm với B.


      ngày hôm đó ăn đồ ấy nấu?” B thổi thổi đầu ngón tay.


      “Hư, chúng ta đều xem thường ta, ra ta ngốc mộtchút nào, tối hôm qua tôi nhìn thấy tới phòng của Thư ký Triệu. . . . . .” C xen vào .


      “Ừ? . . . . . . Bày đặt, ông chủ soái ca câu dẫn, câu dẫn Tiểu thư ký?” A kinh dị.


      “Nghe câu hỏi của , ông chủ là ai có thể làm của riêng sao? Thậtkhông nghĩ tới a, Liêu Bắc Bắc nha đầu ngốc này thế nhưng nghĩ đến hướng người tâm phúc bên cạnh ông chủ xuống tay, tuy bộ dạng của Thư kýTriệu có chút cổ hủ, nhưng có xe có nhà tiền lương hàng năm cũng khôngthấp a, tôi làm sao lại nghĩ tới đây? . . . . . .” B hối hận.


      Mấy người líu ríu nghị luận, càng càng hợp với lẽ thường,đến cuối cùng, trực tiếp “Thăng hoa” thành Liêu Bắc Bắc trang phục ngay ngắn rời khỏi phòng Triệu Diệu.


      Đào Tiểu Thiến là có chồng có tham dự Bát Quái, chỉ phụtrách dự thính, trong lòng càng ngày càng tò mò, tăng nhanh nện bướcđuổi theo Liêu Bắc Bắc, thần thần bí bí hỏi: “Này, nghe tối hôm quacô hướng Thư ký Triệu tỏ tình?”


      “? .” . . . . . . Liêu Bắc Bắc kinh ngạc hỏi: “ có a, nghe ai ?”


      cũng đừng quan tâm là ai , dù sao có người nhìn thấy từtrong phòng Thư ký Triệu ra, chậc chậc, được a Liêu Bắc Bắc, khẩu vị rất nặng. . . . . .” Đào Tiểu Thiến quỷ dị cười tiếng, đến Thưký Triệu, theo thống kê chưa đầy đủ, là thanh niên ngũ quan khá, coi như đoan chánh, nhưng ta lại mang mắt kính đen to, để kiểu đầuhúi cua vuông vức chia ngôi 3-7, tổng kết ba chữ: ông nhà quê


      Liêu Bắc Bắc liều mạng lắc đầu, nhưng lại thể cho ngườikhác biết lúc ấy người ngủ ở trong phòng Thư ký Triệu là , nếu khôngcũng phải là đồng tình mà là nhìn như kẻ thù, ma ột thướcđạo ột trượng, , tựa hồ lại bị Đường Diệp Trạch hãm hại.


      Liêu Bắc Bắc tức giận lấy điện thoại di động ra.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : tại sao tối hôm qua ngài lại muốn ngủ ở trong phòng Thư ký Triệu ?


      Phải Trời Sinh Ngốc : ừ? Đối diện cảnh biển.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : bị đồng nghiệp thấy được. Các cho là tôi với Thư ký Triệu có ý tứ, ô ô. . . . . .


      Phải Trời Sinh Ngốc : như vậy a, Triệu Diệu đúng lúc độc thân.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : lần này coi như ngài thắng, hừ.


      Phải Trời Sinh Ngốc : các động tác quá chậm, cái bàn bày xong.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : tại sao lại bày bàn? Ăn cơm dã ngoại?


      Phải Trời Sinh Ngốc : phát đơn tuyên truyền. cho rằng là khách du lịch ?


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : vấn đề là, bờ biển có người sao?


      Phải Trời Sinh Ngốc : có, ngư dân.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : . . . . . .


      Phải Trời Sinh Ngốc : cơm trưa ăn hải sản.


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : vậy mới phải chứ [ Tả hừ hừ ]


      Phải Trời Sinh Ngốc : [ ha hả ]


      Liêu Bắc Bắc thấy biểu tượng khuôn mặt tươi cười, bỗng nhiên trong lòng mềm mại chút, cảm tính hỏi:


      Ưu Thương Phụ Nhị Đại : , tôi có thể coi ngài trở thành làm bạnbình thường được ? Chính là loại có thể càu nhàu như thế này. Nếunhư, thể ngài cũng có thể cự tuyệt tôi, tôi chấp nhận.


      Năm phút đồng hồ sau


      Phải Trời Sinh Ngốc : Đồng ý.


      Liêu Bắc Bắc hé miệng vui lên, vuốt vuốt mái tóc, hắc hắc, kỳ lạ biết xấu hổ .


      Cùng thời gian, ánh vàng rực rỡ bờ cát


      Đường Diệp Trạch mở ra laptop, mở ra bản văn ——


      Đề tài Luận văn:《Báo cáo nghiên cứu từ số 0 trở thành người thành công》


      Đối tượng khảo sát: Liêu Bắc Bắc. Giới tính nữ, 24 tuổi.


      Chuyên nghành: giáo dục trẻ em. tại hành nghề: Nhân viên bán nhà.


      Đặc điểm đặc trưng: Cực kỳ thiếu lòng tự tin.


      Nghiên cứu biểu tâm lý đặc điểm đặc trưng chủ yếu là: 1, cầu bất cứ điều gì cũng đồng ý; 2, vui vẻ lộ nét mặt; 3, hạ thấpgiá trị bản thân; 4, bi quan; 5, thói quen oán trách; 6, lỗ mãng; 7, dễdàng thỏa mãn.


      Đường Diệp Trạch nhìn về vùng biển mênh mông. . . . . . Ngắm nhìn . . . . . . Trầm tư. . . . . . Tầm mắt rơi vào vùng biển rộng lớn mạnh mẽnày. . . . . . đầu cuối ở nơi đâu.
      vulinhGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :