1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ÔM ẤP YÊU THƯƠNG (PHẦN 2)-Nhan Tiểu Ngôn (C29/29)Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ÔM ẤP THƯƠNG (PHẦN 2)
      Tác giả: Nhan Tiểu Ngôn

      Thể loại: cận đại đại - trinh thám, hệ liệt thần trộm.

      Số chương: 29

      Converter: Ngocquynh520

      Editor và Beta: Hoàng Dung
      Link Ôm ấp yêu thương (Phần 1)

      Thần trộm BLACK đứng hạng nhất trong thế giới thần trộm, là người đàn ông cổ quái, thâm trầm, lại rất lợi hại. Nghe có thể ở viện mỹ thuật canh phòng sâm nghiêm đánh cắp được bảo vật, có thể trước mắt bao người khiến bảo vật biến mất, cõi đời này có đồ mà trộm được. Vậy mà có ngày, vị thần trộm danh tiếng vang dội, cá tính lãnh khốc này lại ngoài ý muốn bị mất thứ quan trọng nhất -- tim của .

      Mà trộm tim của lại là thiếu nữ yếu đuổi, thông minh, dũng cảm, giảo hoạt giống như con mèo .

      núp, nguy hiểm, kịch tình tiến triển kéo tơ thành kén, đối kháng mạnh mẽ giữa trộm với đội tác chiến, trộm trong trộm, lừa gạt trong lừa gạt, kế trong kế, trong .

      Gì chứ?? Đây chỉ là nội dung vở kịch chuyện xưa của ngôn tình, phải là tiểu thuyết trinh thám nghiêm chỉnh gì đó đâu.
      Mục lục

      Mở đầu * Chương 1
      Last edited: 14/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 1

      "Tí —" "Tách —" "Tí tách —" Nước chảy xuống từ ống trúc, đập vào tảng đá phát ra tiếng vang thanh thúy.

      Bên trong trang viên vẫn giữ nguyên phong cách đình viện thời xưa và kiến trúc theo lối cổ điển Âu châu kết hợp với nhau, thiếu nữ Hạ Nguyệt mặc trang phục của nữ nô bộc cúi xuống sửa sang lại khuê phòng của đại thiểu thư Đằng Nguyên Ái Hương. Điện thoại di động trong lòng rung động, Hạ Nguyệt lấy điện thoại ra, "Alo, cái gì? Được, tôi trở về ngay." Vẻ mặt Hạ Nguyệt hốt hoảng, để công việc trong tay xuống, chạy ra khỏi phòng.

      Đại quản gia Cao Mộc Thanh Sa của trang viên Đằng Nguyên là người phụ nữ trung niên có vóc người cường tráng giống như vận động viên, mặt của ta kéo căng như tờ giấy, đung đưa thân thể chắc nịch như cây cột hành lang liền đụng phải thị nữ thiếp thân Hạ Nguyệt của đại tiểu thư sải bước chạy trốn. Mặt Cao Mộc Thanh Sa hung dữ giật giật, hét lớn tiếng: "Vội vàng hấp tấp chạy đâu?"

      "Đại nhân Thanh Sa, cha tôi gọi điện thoại tới, mẹ tôi bệnh nặng, muốn tôi mau trở về." Lòng Hạ Nguyệt như lửa đốt, bộ dáng sắp khóc lên.

      "Bao lâu trở lại? có ở đây, ai chăm sóc đại tiểu thư." Mặt của Cao Mộc Thanh Sa có bất kỳ biểu tình gì.

      "Bệnh tình của mẹ chuyển biến tốt, tôi lập tức trở về ." Hạ Nguyệt .

      Cao Mộc Thanh Sa do dự mấy giây mới : " ."

      "Đa tạ đại nhân."

      . . . . . .

      Hạ Nguyệt chạy về nhà, thấy mẹ vẫn bình thường ngồi ở sô pha trong phòng khách liền hỏi: "Mẹ, đây là xảy ra chuyện gì?"

      Sau khi mẹ Hạ Nguyệt mang theo Hạ Nguyệt đến trước cửa phòng, : "Có hai vị khách muốn gặp con."

      "Mẹ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Hạ Nguyệt lại càng hiểu.

      "Aizz!" Mẹ Hạ Nguyệt lộ vẻ mặt u sầu, bất đắc dĩ : "Con vào biết."

      Hạ Nguyệt đẩy cửa ra, nhìn thấy hai vị xa lạ khách.

      Đó là Lạc Tiểu và Hạ Thiệu Nhiên, tại sao hai người bọn họ lại xuất ở đây? Chuyện xưa phải từ năm ngày trước. . . . . .

      Tác giả có lời muốn : đề nghị mọi người từ bộ《 ôm ấp thương 》phần 1 đọc tiếp. `(*∩_∩*)′
      Last edited: 1/12/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 1:
      Editor: Hoàng Dung

      Phòng dưới đất của nhà họ Hạ làm nơi cấm kỵ.

      Nơi đó chỉ thuộc về mình Hạ Thiệu Nhiên.

      Hôm nay, Lạc Tiểu vô cùng buồn chán xuống phòng ở dưới đất. Luyện súng để giải tỏa, chơi liền nằm ghế sa lon nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đủ rồi lại dạo bước đến trước bàn đọc sách trong phòng, nghiêng đầu nhìn laptop mỏng màu đen đến ngây người. Máy này có mật mã, biết lúc ở Thanh Mai.

      Ngày đó bàn tay Hạ Thiệu Nhiên đánh cực nhanh, chỉ trong nháy mắt liền nhập chuỗi chữ cái dài vào đó. Tốc độ như vậy, người bình thường mở to mắt nhìn chăm chú ba lần chưa chắc có thể nhớ được, mà lại nhìn ràng.

      Thị lực và trí nhớ tuyệt vời, ưu điểm đáng giá kiêu ngạo.

      Lòng ngứa ngáy, ngứa tay.

      Tiểu cẩn thận mở máy tính ra, ngón tay đặt ở bàn phím, dựa vào trí nhờ nhìn Hạ Thiệu Nhiên mở máy vi tính ra ở phòng khách của khách sạn Thanh Mai, bắt chước tốc độ của ngón tay đánh bàn phím.


      Sau khi nhập chuỗi ký tự vào, máy vi tính liền hoạt động. Tiểu che môi lại, hưng phấn đến dậm chân, kịp chờ đợi bắt lấy con chuột. trong màn hình, khiến an tĩnh lại trong nháy mắt.

      Đó là tấm ảnh cột tóc đuôi ngựa, ở trong rừng hoa đào lộ ra nụ cười với ống kính. rất trẻ tuổi, bộ dáng mười bảy hoặc mười tám tuổi, thanh xuân, ngây thơ, tinh thần phấn chấn bồng bột, khuôn mặt nhắn hồng hồng, chóp mũi còn có mồ hôi hột, chắc là hình được chụp sau khi vừa chạy loạn trong rừng hồi.

      Đôi mắt trong sáng cong thành trăng lưỡi liềm, lúm đồng tiền bên má lún sâu, cười lên đặc biệt đẹp mắt, khiến hoa đào trắng mịn ở sau lưng tranh đua nở rộ chói lọi trong ngày xuân nắng ấm cũng ảm đạm phai mờ, cảm thấy bằng. này phải Lạc Tiểu là ai.

      Tiểu nằm ở bên cạnh bàn, con chuột hoạt động đến gương mặt giống mình, thổn thức cảm thán. Khi đó mình bao nhiêu tuổi, rất ngốc nghếch! Lần đầu tiên Nhật Bản, lần đầu tiên thấy biển hoa đào, hưng phấn vui mừng chạy lâu ở bên trong, chạy hết nổi rồi mới giơ máy chụp hình lên nhắm ngay mình, chụp ảnh chung với hoa đào.

      Tấm hình này được lưu trong thẻ ở phi thuyền Nguyệt Thần, bị dùng để thay thế còn có tấm hình khoa trương kia của Hạ Thiệu Nhiên, len lén cài đặt ở trong máy ảnh, còn tưởng rằng bị đại nhân hải tặc trộm , thể nghĩ đến lại ở trong tay Hạ Thiệu Nhiên.

      Tiểu lẩm bẩm: "Nhìn, mình đúng là đầu đần, sao nghĩ tới là là bị trộm ....!" Nghĩ đến mình ở thuyền từng qua câu nguyền rủa uống nước lạnh tê răng, mặc quần chạy trối chết kia liền khỏi bật cười.

      "Hạ Thiệu Nhiên, em nha! Đem hình em làm ảnh nền, đáng . tại để cho em kiểm tra chút máy vi tính của , xem thử bên trong có cái gì để người thấy được ? thí dụ như, hình khác, chứng cớ làm chuyện xấu, Còn nữa, hắc hắc, phim đen gì đó, hoặc là hình mỹ nữ mặc quần áo, hắc hắc!" Tiểu phát ra tiếng cười bỉ ổi quái gở, lần lượt tìm tòi trong các file.

      Máy vi tính của Hạ Thiệu Nhiên rất sạch , có phim đen, có hình mỹ nữ khỏa thân, nhưng tài liệu lại ít, giới thiệu các tác phẩm chân chính cao nhất của viện bảo tàng, giới thiệu hệ thống bảo an mới nhất, vân vân, đều có liên quan việc trộm đạo. Tiểu phát tấm ảnh thú vị, có nhà thủy tinh hình cầu, phòng thủy tinh sáng người, bên trong đủ loại hoa đào màu hồng, xuyên qua nóc pha lê chiếu rọi vào, đặc biệt đẹp. Trời ơi! Đó là nhà thủy tinh đáp ứng xây dựng cho ! Tiểu vui sướng đến nhảy dựng, " là lọ mật của em mà!"

      Sau khi xem qua toàn bộ, tay tùy tiện nhấn vào file bị che giấu, đều là chút tài liệu được cài mật mã."A! ra đồ tốt ở chỗ này." Loại mật mã này chỉ cần dùng trình tự giải mã tự động do Thạch Nam biên soạn là có thể dễ dàng phá giải, nhưng làm như vậy bị Hạ Thiệu Nhiên phát , Tiểu suy nghĩ chút, vẫn có phương pháp ngốc nhất, dùng vận may thử mật mã.

      Bình thường mà , mọi người đều thích sử dụng những số ngày sinh hoặc là kỷ niệm có ý nghĩa đặc biệt của mình hoặc là người nhà làm mật mã, dĩ nhiên cũng có thiếu vài người ngu ngốc dùng số điện thoại di động và số chứng minh làm mật mã.

      Hạ Thiệu Nhiên chắc chắn dùng số di động, số chứng minh, số ngày sinh làm mật mã. Vậy dùng gì đây? Tiểu chẳng biết xấu hổ gõ dãy số sinh nhật, chứng minh của mình, ngày viện trưởng Tô nhặt được ở dưới hoa đào.

      Nhắc nhở: mật mã sai.

      Aizz! Thử lại, ngày tỏ tình với , NO. Đổi thành, ngày thổ lộ với , NO. Ai u! Rốt cuộc mật mã là gì!

      Tiểu nóng lòng, chu cái miệng nhắn : "Thử lần cuối cùng, được dùng trình tự giải mã, chính là. . . . . . chính là. . . . . . chính là ngày chúng ta gặp mặt lần đầu ở Phi Thuyền Nguyệt Thần."

      Tiểu nháy mắt nhìn chằm chằm màn ảnh. Mật mã nhắc nhở, thành công.

      Quá xuất sắc rồi!

      Tiểu mang theo tâm trạng hưng phấn thôi nhấn vào file đó. Tất cả đều là tài liệu thần bí nhất của gia tộc Đằng Nguyên, còn có giới thiệu, bản đồ và thành viên gia tộc.

      Hình của đại tiểu thư Đằng Nguyên Ái Hương đặc biệt nhiều, mặc kimônô, che ô, dùng cơm ở phòng ăn, thậm chí có cả hình tắm. Nếu phải lúc trước từng nghe Lý Khuynh Tâm qua chuyện nhà Đằng Nguyên, Tiểu nhất định hoài nghi Hạ Thiệu Nhiên thầm mến đại tiểu thư.

      Khi Tiểu thấy ảnh chụp tấm lưng Đằng Nguyên Ái Hương như bị sấm sét giữa trời bổ xuống, cả người đều ngu.

      Bức tranh hoa đào, giống như đúc bức tranh hoa đào của . Tại sao lại như vậy, người của cũng có xâm bức tranh hoa đào như vậy. Tại sao hai người có hình xâm giống nhau như đúc? Tại sao?

      Lý Khuynh Tâm từng qua, toàn bộ bí mật của nhà Đằng Nguyên giấu ở người đại tiểu thư Ái Hương, như vậy hình xâm hoa đào người mình có ý nghĩa gì?

      Trong lòng Tiểu rất thoải mái, sợ, khủng hoảng, cực kỳ thấp thỏm, tay nắm con chuột đều khẽ run. Vì tìm được đáp án, nhìn tỉ mỉ từ đầu tới cuối tài liệu cả nhà Đằng Nguyên lần. Khi thấy người phụ nữ trung niên trong tư liệu có mấy phần tương tự với mình, theo họ chồng là Đằng Nguyên Mỹ Tuyết Tiểu liền đỏ vành mắt.

      Người phụ nữ xinh đẹp đó vào hai mươi ba năm trước từng qua nhi viện Bình Sơn, thời gian phù hợp với viện trưởng Tô nhặt được mình, có thể là. . . . . . có thể là. . . . . . có thể là mẹ. . . . . . mẹ của mình?

      vị trí nào đó ở lồng ngực co rút đau, Tiểu thể tin được tin tức chân ra ở trước mắt, cắn chặt cánh môi lắc đầu, nội tâm hỗn loạn đến rối tinh rối mù, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn con chuột nắm đến vang lên "kẽo kẹt".

      Khóa cửa vang lên thanh hơi , là Hạ Thiệu Nhiên tới.

      Tiểu nhanh chóng tắt máy, đóng laptop lại, lau giọt nước mắt nơi khóe mắt, đứng ở trước bàn làm việc, tận lực làm bộ dáng như có việc gì cầm máy cắt bỏ túi chạy bằng điện lên. Hạ Thiệu Nhiên tới phía sau , ôm vào lòng.

      Tâm tình Tiểu tốt, khống chế được lòng sớm hỗn loạn của mình, cúi đầu bất động lâu. Hạ Thiệu Nhiên nắm tay bé của , đặt ở bên môi hôn. Bình thường tay bé mang đến ấm áp cho , vào giờ phút này lại chút nhiệt độ, lạnh lẽo giống như là nắm khối băng ở trong tay. Hạ Thiệu Nhiên xoay thân thể bé của lại, nâng cằm của lên, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm.

      Người đàn ông trước mặt, thân phận hiển hách, là môn chủ nhà họ Hạ, là thần trộm BLACK cực kỳ nổi tiếng trong giới trộm đạo. sớm biết có thể có liên quan với nhà Đằng Nguyên, sớm biết lưng có bức tranh hoa đào, là thuần túy thích ư? Trong này có trộn lẫn những nhân tố khác sao?

      Tiểu nghi ngờ, do dự, bàng hoàng rồi sợ hãi.

      em, Tiểu .

      Giúp em thực nguyện vọng chính là nguyện vọng của .

      muốn xây tòa nhà thủy tinh to ở hậu viện cho em, bên trong đủ loại cây hoa đào, ánh nắng ấm áp, cánh hoa nhàng bay tán loạn xuống, em có thể ở bên trong nhảy dây, ngủ trưa, chụp hình, ngắm những vì sao, làm bất kỳ chuyện gì em muốn làm.

      ở đâu, nhà ở đó.

      Nhắm mắt lại, tất cả trong đầu đều là cánh tay quấn khăn lụa cho , làm mâm sủi cảo nhân hải sản, trời tuyết lớn sợ rét lạnh đưa tới hộp giữ nhiệt thích nhất, còn có hình của , tất cả chứng cớ có liên quan tới việc đối tốt với . . . . . .

      , nhớ, bất luận sau này xảy ra chuyện gì, đều đáng giá để em tin cậy, vĩnh viễn đứng ở trước mặt em, thay em che gió che mưa, người bảo vệ em vĩnh viễn.

      đối với tốt như vậy, nên hoài nghi .

      Tiểu mở mắt ướt ra, dựa vào ngực của . "Thế nào?" Phát đúng, Hạ Thiệu Nhiên vuốt ve gương mặt của hỏi. " có gì, chỉ là có chút mệt mỏi."

      "Vậy lên !"

      "Ừ." .

      Cơm tối chỉ ăn có mấy hạt, cũng như chưa ăn. chỉ có cơm ăn vô, ngay cả cũng muốn , xảy ra chuyện lớn như vậy, Tiểu cách nào bỏ qua. Tựa như Hạ Thiệu Nhiên cách nào bỏ qua tâm tình tốt của . Hạ Thiệu Nhiên đóng cửa phòng dưới đất, từ phòng quyền đến phòng bắn súng, rồi đến phòng cất giữ đầy công cụ, quỹ bảo hiểm, đại sảnh. Trước bàn đọc sách, Hạ Thiệu Nhiên dừng lại, nghiêng đầu, mắt liếc nhìn laptop, mấy chỉ tay ràng rơi vào tầm mắt.

      Hạ Thiệu Nhiên ngẩng đầu lên, trầm mặc hồi lâu.

      Ban đêm lại tới, Tiểu giường, cách nào ngủ, trằn trọc trở mình. Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Trong đầu đều là hình ảnh nhìn lén từ tài liệu trong laptop của Hạ Thiệu Nhiên, tim bị chặn đến hốt hoảng.

      Hạ Thiệu Nhiên tiếng động vào phòng, lên giường, ôm lấy thân thể bé của vào ngực, đổi lại thường ngày, nhất định vụt cái giống như mèo con chui vào trong ngực , nhưng bây giờ vừa lạnh lẽo lại cứng ngắc, Hạ Thiệu Nhiên thích như vậy chút nào.

      Hạ Thiệu Nhiên buông ra, nằm lại vị trí của mình. " sắp xếp hai vé máy bay Nhật Bản."

      Giọng trầm thấp giống như là ánh rạng đông chợt lóe trong bóng tối, đánh thẳng vào lòng người. phải là chúa cứu thế, nhưng theo Tiểu , Hạ Thiệu Nhiên chính là chúa cứu thế của mình, đứng ở trước mặt , người đàn ông có thể thay giải quyết tất cả mọi chuyện, tồn tại như vị thần.

      Tiểu cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay len lén lau nước mắt, giọng gần như nghẹn ngào : "Em ."

      Trong bóng tối, lời thâm trầm của lực của người đàn ông vang lên lần nữa: " phải em muốn biết đáp án ư? Hạ Thiệu Nhiên tồn tại chỉ vì trợ giúp Lạc Tiểu thực từng nguyện vọng."

      Nước mắt tùy ý chảy xuống, Tiểu khóc, nức nở : "Em muốn , em sợ, sợ trong tư liệu viết đều , em bị bọn họ vứt bỏ, quan tâm hơn hai mươi năm, em tiếp nhận nổi đó."

      Tiểu chui vào trong ngực Hạ Thiệu Nhiên, nức nở ngừng, Hạ Thiệu Nhiên ôm lấy thân thể ngừng run rẩy, tròng mắt đen nhìn chăm chú như là màn đêm đen nhánh. chưa từng an ủi người nên biết an ủi như thế nào, : " cho em biết, là sợ sau khi em biết chịu nổi, hai là sợ mang tới cho em phiền toái cần thiết. Em nên biết, hình xâm sau lưng Đằng Nguyên Ái Hương có liên quan chặt chẽ với kho báu nhà Đằng Nguyên, có bao nhiêu người có ý đồ với ta. Chuyện của nhà Đằng Nguyên rất phức tạp, trong phần tài liệu kia cũng có đầy đủ chứng cớ chứng minh Đằng Nguyên Quân Nhất và Đằng Nguyên Mỹ Tuyết là cha mẹ ruột của em. Bọn họ có thể đúng, cũng có thể đúng. Nếu như phải, vậy đời có thêm hai người thân để cho mình nhớ nhung, nếu như phải. . . . . . em, còn có ."

      "Nhưng!" Từ trong lỗ mũi hừ tiếng, mang theo bụng uất ức, làm bộ đáng thương, giọng mềm nhũn khiến Hạ Thiệu Nhiên nghe đến rất đau lòng, bàn tay thay lau nước mắt, : "Đừng cho mình áp lực quá lớn, coi như là chuyến trộm đạo kích thích căng thẳng ."

      " chuyến trộm đạo ư?" Tiểu giương mắt, kinh ngạc hỏi: "Vậy chúng ta muốn trộm cái gì?"

      "Chân tướng." Chân tướng sao!
      Last edited: 1/12/15
      Hành Tinh thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 2:
      Editor: Hoàng Dung


      Cứ như vậy, Hạ Thiệu Nhiên mang theo Tiểu tới Nhật Bản. Từ chỗ Thạch Nam điều tra, tìm được thị nữ Hạ Nguyệt - cửa đột phá này.

      Bên trong nhà trệt kiểu Nhật nghèo khó, hai thiếu nữ xấp xỉ tuổi hai mặt nhìn nhau, Hạ Thiệu Nhiên ở sau lưng Tiểu khiến đáy lòng Hạ Nguyệt sinh ra cỗ áp lực trước nay chưa từng có. Cái loại khí thế đó vô cùng cường đại, dọa sợ đến nhất thời quên cả chuyện, cũng may làm việc ở trang nguyên Đằng Nguyên thời gian, theo bên cạnh đại tiểu thư gặp qua ít nhân vật lớn nên bình phục tâm tình rất nhanh, lễ phép khom lưng, : "Chào hai người."

      "Xin chào, là Hạ Nguyệt đúng ?" Thầy giáo dạy Tiểu kỹ thuật chụp ảnh là người Nhật Bản, Tiểu chỉ học được chụp ảnh từ chỗ của ông, còn học được cả tiếng Nhật. chuyện với người Nhật Bản rất thoải mái tự nhiên, cũng hiểu rất thói quen cuộc sống của bọn họ.

      Hạ Nguyệt trả lời: "Vâng"

      Tiểu quan sát ta, : " cần khẩn trương, chúng tôi có ác ý, chỉ là muốn làm giao dịch với thôi." xong, móc từ trong ba lô ra tờ chi phiếu đưa cho ta. Hạ Nguyệt nhận lấy, cúi đầu nhìn con số mê người phía , chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, tay ta phát run. Cẩn thận nhìn Tiểu chút, lại nhìn Hạ Thiệu Nhiên sau lưng chút.

      Tiểu : "Xin giúp chút việc , đưa tôi đến bên cạnh đại tiểu thư Đằng Nguyên làm thị nữ thiếp thân."

      Hạ Nguyệt hề nghĩ ngợi, lập tức cự tuyệt: "Các người muốn làm cái gì? Đến gần đại tiểu thư có mục đích gì? Tôi thể làm như vậy, trả lại cho ."

      Hạ Nguyệt đưa chi phiếu tới trước mặt Tiểu . Tiểu cười, hỏi ngược lại: "Tôi giống người xấu ư?"

      Khuôn mặt phấn phấn xinh đẹp đáng , dáng dấp rất giống phu nhân Mỹ Tuyết. Mắt tròn, hàng lông mi cong, bộ dáng cười lên rất dịu dàng. này cho Hạ Nguyệt cảm giác giống người xấu, Hạ Nguyệt lắc đầu cái : "Đại tiểu thư đối với tôi rất tốt, tôi thể làm chuyện có lỗi với ấy."

      "Đại tiểu thư đối với rất tốt, có thể bằng tấm chi phiếu này sao? Có số tiền kia, bệnh em trai của rất nhanh có thể được chữa trị, từ đó về sau nhà các người lo cơm áo. giới thiệu tôi đến bên cạnh đại tiểu thư cũng phải là làm trái với nguyên tắc. Tôi cam đoan với , tôi tuyệt đối tổn thương ấy chút nào, hơn nữa còn có thể bảo vệ ấy, tốt nhất suy nghĩ chút ."

      Cần tiền gấp vì tiền thuốc thang của em trai, Hạ Nguyệt trải qua phen giãy giụa, rốt cuộc thể chống cự được chi phiếu hấp dẫn, cuối cùng quyết định trợ giúp Tiểu . gọi điện cho nữ quản gia Cao Mộc Thanh Sa, dối mẹ bệnh nặng, trong thời gian ngắn là về được nhà Đằng Nguyên, nhưng có nhờ chị họ là Tỉnh Dữu Nguyệt chăm sóc đại tiểu thư. Cao Mộc Thanh Sa đồng ý gặp qua Tỉnh Dữu Nguyệt rồi quyết định có để cho ở lại bên cạnh đại tiểu thư hay ?


      Tiểu chỉ lấy được lời giới thiệu từ chỗ Hạ Nguyệt, còn hỏi được từ trong miệng ấy sở thích và bí mật thể cho ai biết của đại tiểu thư. Thay vì là hỏi ra, bằng là Hạ Nguyệt chủ động với , hơn nữa bắt thề tiết lộ chuyện của nhà Đằng Nguyên cho bất luận kẻ nào.

      Đến tột cùng bí mật thể cho ai biết của đại tiểu thư Đằng Nguyên là cái gì chứ?

      Giấy khai sinh, CMND, thành viên gia đình, kinh nghiệm lớn lên, còn có khuôn mặt cực kỳ giống Đằng Nguyên Mỹ Tuyết. . . . . . Thạch Nam dùng tốc độ nhanh nhất ngụy tạo ra người Tỉnh Dữu Nguyệt tồn tại mà Tiểu muốn sắm vai này. Thạch Nam làm trò đùa dai, biến Tiểu Dữu Nguyệt khi còn bé thành mặt bánh bao mập mạp, vóc người tròn vo như thùng nước.

      Sau khi Tiểu thấy ảnh chụp, tức giận dùng đầu ngón tay đâm khuôn mặt biến thành khí cầu, đòi Thạch Nam đổi lại. Hạ Thiệu Nhiên nhìn tấm hình chút, bàn tay vuốt vuốt đầu Tiểu , : " đáng !" Đáng ! Đâu có!

      Trang viên Đằng Nguyên rất lớn, quang cảnh đình viện tồi. Tiểu ở trong nhà, dưới hướng dẫn của người làm xuyên qua hành lang dài trong đình viện, tới chỗ của đại quản gia. thân là nhiếp ảnh gia, thấy được cảnh sắc xinh đẹp cũng ngứa tay mà muốn chụp lại vài tấm. Tiểu móc máy chụp hình trong ngực ra, vừa vừa vì lưu cảnh đẹp làm kỷ niệm.

      Nữ quản gia xử lý việc trong nhà Đằng Nguyên, Cao Mộc Thanh Sa. Cha ta là quản gia đời trước của nhà Đằng Nguyên, sau khi qua đời vào hai mươi năm trước, liền do Cao Mộc Thanh Sa tiếp quản chức quản gia, qua hai mươi năm. Cao Mộc Thanh Sa là người phụ nữ trung niên ba mươi tám tuổi, vóc người vừa cao lại cường tráng, lại còn mập, bộ mặt dữ tợn, mắt là khe hở . Chỉ là da mặt thích hợp, dùng lời chính là mắt chuẩn liền thành bề rồi.

      Cao Mộc Thanh Sa như cao thủ đấu vật, mặt nghiêm túc đứng ở ngay giữa phòng, sau khi nhìn thấy khuôn mặt rất giống phu nhân Đằng Nguyên phu nhân, lộ ra bộ dáng hơi giật mình chút. Trừ Cao Mộc Thanh Sa, lúc ấy trong nhà còn có người đàn ông, vòng tay dựa vào ở cạnh tường cau mày. cao hơn đàn ông Nhật Bản nhiều, gầy teo, bộ dáng đẹp mắt, chỉ là sắc mặt trầm. Người đàn ông này ràng là loại muốn thân cận với người khác, giống như Hạ Thiệu Nhiên.

      Tiểu biết gọi là Hắc Trạch Lương, là thị vệ cận thân của Đằng Nguyên Ái hương.

      " Tỉnh Dữu Nguyệt?" Vóc người đại quản gia hung hãn, giọng cũng là hùng hậu có lực. Tiểu đóng giả Tiểu Dữu Nguyệt giọng : "Vâng" Kẻ trộm xuất sắc phải là tên lường gạt xuất sắc, tên lường gạt xuất sắc phải là diễn viên xuất sắc.

      Diễn viên phải diễn như thế nào, lúc này Tiểu hạ mi mắt, an tĩnh đứng ở trước mặt Cao Mộc Thanh Sa, bộ dáng khéo léo hiền lành là người làm nghe sai bảo.

      Đôi mắt của Cao Mộc Thanh Sa lóe sáng nhìn từ xuống dưới. Đôi mắt sáng loáng khiến Tiểu nghĩ đến người, hình cảnh quốc tế Tiểu Ngũ Lang. Cũng là mặt bánh bao, đôi mắt sáng loáng. Đúng là tướng vợ chồng trong truyền thuyết mà!

      Cao Mộc Thanh Sa cẩn thận thẩm tra đối chiếu tài liệu thân phận, rất hài lòng khi trong tư liệu viết biết chút thái quyền. Đại tiểu thư Đằng Nguyên ba ngày năm bữa liền gặp được tất cả các chuyện bắt cóc lớn , người bên cạnh có chút công phu quyền cước sao được.

      Cao Mộc Thanh Sa lật xem hồ sơ, nhìn chằm chằm tấm hình bị Thạch Nam sửa thành mặt bánh bao mập mạp lâu mới mở miệng đơn giản hỏi thăm mấy vấn đề. Tiểu mồm miệng lanh lợi, người cũng cơ trí, Cao Mộc Thanh Sa thích , liền mở miệng : "Nhà Đằng Nguyên thể so với những địa phương khác, tới đây phải tuân thủ quy củ của nơi này. Công việc của là hầu hạ bên cạnh đại tiểu thư, chăm sóc cuộc sống thường ngày của đại tiểu thư. Đồng thời phải luôn giữ vững cảnh giác, đề phòng những người có mưu đồ bất chính với đại tiểu thư, phát có người và việc khả nghi. Trước tiên liền hồi báo với Lương Quân, nhớ chưa?"

      "Nhớ rồi, đại nhân Thanh Sa."

      Cứ như vậy, Tiểu dễ dàng xâm nhập vào nhà Đằng Nguyên.

      Đầu mùa xuân lộ ra khí se lạnh, hoa đào trong vườn cây bắt đầu dự trữ lực lượng, cành lá đón gió chập chờn, thỉnh thoảng có thể ở trong cành cây màu nâu tìm được nụ hoa tí tẹo. Ở bên trong hành lang dài, Hắc Trạch lương cười tùy tiện ở phía trước, Tiểu cũng bước theo. Nơi xa, mấy vị phụ nữ trung niên vừa vừa cười tới.

      Là Đằng Nguyên Mỹ Tuyết!

      Thấy bà, Tiểu kích động đến bước chân được, mặc dù sớm chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng nhanh như vậy liền gặp được bà ta, khối trái tim màu đỏ trong lồng ngực vẫn co rút lại. Trong đôi mắt ràng lộ ra vẻ khát vọng và căm hận, bị hận ý đảo loạn tâm trí. Trong lúc nhất thời, Tiểu quên mất mình ở chỗ nào, quên mất thân phận của mình, chỉ ngây ngốc nhìn phu nhân Đằng Nguyên ở phía trước chậm rãi tới.

      Lương cúi đầu hành lễ với Đằng Nguyên Mỹ Tuyết và bạn bè của bà, Đằng Nguyên Mỹ Tuyết mỉm cười gật đầu ngang qua từ bên cạnh , nhưng bị ánh mắt oán trách mặt Lạc Tiểu hấp dẫn qua, đáy lòng sinh ra loại cảm giác từng quen biết. Đằng Nguyên Mỹ Tuyết khẽ kinh ngạc, thị nữ Ma Lý sau lưng bà sững sờ nhìn chằm chằm Tiểu , chán ghét hành động lỗ mãng hiểu lễ nghĩa của , đồng thời vì dung mạo của thầm kinh hãi.

      Thị nữ Ma Lý cũng mới vừa tiến vào nhà Đằng Nguyên, chải tóc dài ngang vai để che gò má trái, chỉ lộ ra gò má phải xinh đẹp. Sau này Tiểu mới từ trong miệng thị nữ khác biết được, gò má trái của Ma Lý có vết sẹo lớn.

      Tiểu nhìn chằm chằm chủ tớ hai người, Lương chú ý tới luống cuống, nhanh chóng : "Còn mau hành lễ với phu nhân."

      "A!" Tiểu hồi hồn, cúi đầu, cúi người chào 90 độ: "Phu nhân, người khỏe chứ, tôi là thị nữ mới tới, Tỉnh Dữu Nguyệt."

      Đằng Nguyên Mỹ Tuyết cũng khôi phục lại từ trong kinh ngạc của mình, mỉm cười : "Dữu Nguyệt sao?"

      Giọng rất dịu dàng! Đây chính là giọng của mẹ ư? Tiểu rất nhanh trả lời: "Vâng"

      Đằng Nguyên Mỹ Tuyết dịu dàng khách khí : "Sau này Ái Hương phải nhờ cậy rồi."

      "Chăm sóc đại tiểu thư là công việc của tôi, phu nhân ngài khách khí." Tiểu cứng nhắc ra lời này, có thể diễn trò ở trước mặt Cao Mộc Thanh Sa và Hắc Trạch Lương, nhưng ở trước mặt Đằng Nguyên Mỹ Tuyết, lại cách nào tâm bình khí hòa được.

      Tính tình Đằng Nguyên Mỹ Tuyết ôn hòa như tên, cũng quá để ý giọng điệu chuyện của Tiểu , khóe miệng cong lên đường cong đẹp mắt, với mấy người bạn của mình: "Chúng ta bên kia xem chút !"

      Tiểu cúi người nhìn Đằng Nguyên Mỹ Tuyết qua từ bên cạnh mình, ra tư vị trong lòng là gì, tóm lại là đặc biệt khó chịu.

      Lương nhìn chằm chằm, bất mãn nhướng lông mày.

      Lương mang theo Tiểu tiến vào gian phòng chỗ ở của thị nữ, lạnh lùng : "Đây chính là phòng của , phòng của đại tiểu thư ở sát vách với , nên làm cái gì, nên làm cái gì, cần tôi tới cho biết chứ?"

      Lương và Hạ Thiệu Nhiên giống nhau ở điểm rất lạnh, điểm khác biệt là nhiều hơn Thiệu Nhiên chút. Tiểu ghét , muốn chọc nên liền lớn mật : "Tôi hiểu lắm! Nếu tới cho tôi biết cái gì nên làm, cái gì nên làm ."

      "Được, vậy tôi tới cho biết." Lương dứt lời, rút đoản đao ra, đặt lên cổ của Tiểu .

      . . . . . .
      Last edited: 1/12/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 3:
      Editor: Hoàng Dung


      Lương dứt lời, rút đoản đao ra, đặt lên cổ của Tiểu . Tiểu nghĩ đến mình bây giờ là Dữu Nguyệt bình thường, nhã nhặn động. Bị lưỡi đao lạnh lẽo đặt lên cổ, giả bộ ra bộ dáng sợ hãi : " làm cái gì? Mau lấy đao ra ." Sợ mình diễn đủ giống như , tay bé hung ác bấm bắp đùi cái, đôi mắt lập tức đỏ lên.

      "Lương, làm cái gì vậy?" Đại tiểu thư Ái Hương đột nhiên xuất ở cửa giải cứu Tiểu . Đường cong gương mặt lạnh lùng của Lương hòa hoãn ít, lại bỏ đao xuống.

      Tiểu chớp mắt nhờ đại tiểu thư giúp đỡ. Ái Hương ra lệnh: "Lương, mau để đao xuống."

      Lương nhìn Tiểu nước mắt lưng tròng, tàn nhẫn qua, "Ngàn vạn lần đừng để cho tôi tìm được lý do để giết ." thu hồi đoản đao, cung kính đứng ở trước mặt Ái Hương.

      "Chuyện gì xảy ra?" Ái Hương nhìn hai người. Tiểu khom lưng cúi người chào, đáng thương : "Chào đại tiểu thư, tôi là Tiểu Dữu Nguyệt, thay Hạ Nguyệt chăm sóc người."

      "Nghe mẹ Hạ Nguyệt bị bệnh, tại như thế nào?" Ái Hương rất lo lắng.

      "Cám ơn đại tiểu thư quan tâm, mẹ Hạ Nguyệt tái phát bệnh cũ, còn phải thêm thời gian nữa mới có thể tốt. Trong khoảng thời gian này do Dữu Nguyệt thay thế Hạ Nguyệt tới chăm sóc người."

      Ái Hương nhíu mày lại, " làm người ta lo lắng, hi vọng mẹ Hạ Nguyệt bình an vô , mau sớm khỏe lại."

      "Đại tiểu thư, người thiện lương." Tiểu lòng ."Trước kia Hạ Nguyệt thường với tôi đại tiểu thư người đối với ấy rất tốt, có thể chăm sóc người là Dữu Nguyệt tốt số. Người yên tâm, tôi nhất định tận tâm tận lực làm xong chuyện thuộc bổn phận, cũng thay người và Lương Quân giữ bí mật."

      Ái Hương nghe được lời của Tiểu trong lòng cả kinh, Lương càng thêm trừng mắt nhìn .

      "Miệng của tôi chính là con trai, đặc biệt kín. Yên tâm !" Tiểu nhìn về phía Lương, sử dụng ánh mắt cho biết, có nhược điểm ở trong tay , sau này khách khí chút.

      Thị nữ thiếp thân là người hoàn toàn thể ở mình, ngày 24 giờ tùy thời đều phải nghe theo công việc chủ nhân sai khiến. Ngày đầu tiên Tiểu tiến vào nhà Đằng Nguyên nhàn rỗi, sửa sang lại gian phòng cho đại tiểu thư, phục vụ đại tiểu thư dùng cơm, giúp đại tiểu thư chọn quần áo.

      Trong vòng thượng lưu, quý phụ, các đại tiểu thư bước chân ra khỏi nhà cũng có thể chọn được thời trang lưu hành với mùa nhất. Biệt màu trắng giống như cung điện, trong gian phòng khách, quý phụ và các đại tiểu thư ngồi ở ghế sa lon, trong ti vi tinh thể lỏng biểu diễn kiểu dáng trang phục lưu hành mới nhất trong tuần lễ thời trang, người bán hàng mốt mới đứng ở bên, giảng giải khuynh hướng lưu hành mùa này với kim chủ, các kiểu dáng của nhãn hàng xa xỉ. Có người mẫu lục tục qua từ bên cạnh quý phụ, để bọn họ bình phẩm từ đầu đến chân, lựa chọn thời trang mình thích.

      Đám thị nữ thiếp thân cũng đứng ở sau lưng chủ nhân của mình chờ đợi, Tiểu nhìn Ma Lý, ánh mắt Ma Lý nhìn vô cùng bất thiện. Ái Hương chọn quần áo, Đằng Nguyên Mỹ Tuyết cho ý kiến, "Màu trắng thích hợp với con, sạch , ràng."

      Ái Hương cong môi cười, : "Ừ, con cũng cho là như vậy. Mẹ, người xem cái áo choàng màu đen này rất thích hợp với người."

      " có rất nhiều quần áo màu đậm rồi."

      "Vậy chọn cái màu hồng ."

      Đằng Nguyên Mỹ Tuyết khoát tay, " được được, mẹ già rồi, thích hợp màu sắc nhạt như vậy đâu."

      "Ai mẹ già, mẹ còn trẻ ....!" Ái Hương ôm cổ Mỹ Tuyết làm nũng giống như .

      Tiểu rũ mắt xuống, thấy hình ảnh hai mẹ con thân mật thắm thiết, tâm tình chua xót, ngón tay tự chủ kéo đường viền hoa phía dưới vạt áo. từng ảo tưởng, nếu như mình có mẹ, nhất định người mẹ dịu dàng nguyện ý chải tóc cho con , nguyện ý trang điểm cho con , chọn lựa quần áo xinh đẹp. Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt, khoảng cách đưa tay là có thể đụng vào, lại lộ ra vẻ dịu dàng và từ ái với khác.

      Tiểu trở lại gian phòng của mình hơn mười giờ khuya. Sau khi rửa mặt đơn giản, để mình ngã xuống giường, đánh bả vai ê ẩm và ngang lưng, lâu có làm công việc khổ cực như vậy. nằm ở giường , nhớ tới thời gian mình ra khỏi nhi viện. Khi đó mới mười tám tuổi, khi bạn cùng lứa tuổi vẫn còn dính bên cạnh cha mẹ, học tập ở trong trường, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp nhất trong thời kỳ tuổi trẻ, vào xã hội.

      Vì nuôi sống mình, mỗi ngày ít nhất phải làm hai phần công việc, thời gian mỗi ngày làm tối đa bốn phần công việc. trẻ có trình độ học vấn, nghề thành thạo nên chỉ có thể làm công việc nặng nhọc cực khổ nhất thôi. Mỗi ngày, trời còn chưa sáng phải dậy đưa báo, đến nhà người có tiền làm thêm giờ, giờ cơm vào buổi trưa đưa thức ăn bên ngoài quán ăn, buổi tối còn phải rửa chén. Mùa đông, nước lạnh thấu xương, có thể lạnh thấu lòng người, ngồi ở băng ghế phía sau, tay bé bỏ vào trong bồn nước lạnh chất đầy mâm bát đũa, cầm bông vải rửa chén ngừng chà rửa.

      Khi đó thường nghĩ tại sao mình sống khổ cực như vậy, mệt mỏi như vậy. Nếu như có cha mẹ . . . . . nước mắt rơi đầy trong bồn lớn đầy bọt, rất nhanh tìm thấy. Rơi lệ! Oán trách! Căm hận! Cũng có ý nghĩa bằng mình cố gắng kiếm tiền để được sống tốt hơn.

      Mười chín tuổi, học đại học, tự học tiếng , đổi công việc, phục vụ ở nhà hàng Tây phong cách cầu kỳ. Mùa hè năm ấy, trong phòng ăn tới vị khách người Nhật, sau khi dùng cơm, vị khách này để quên máy chụp hình ở nhà hàng, bị nhặt được. Thay khách giữ máy chụp hình, chờ ông tới lấy. Nhưng tháng trôi qua, máy chụp hình bị bỏ quên vẫn có người nào tới nhận. Có ngày quá nhàn hạ, mở máy chụp hình ra, thử nhắm ngay cây nến bàn ăn nhấn xuống. Ánh đèn ảm đạm, ánh nến chập chờn, tình điệu nhàn nhạt, cả tấm hình có loại ấm áp ra được.

      Ánh sáng mặt trời dưới khe hở nhánh cây, gà con ăn thóc trong hàng rào, tóc dài bị gió thổi tán loạn. . . . . . phát chụp hình là chuyện rất thú vị, lưu lại thời gian, làm cho người ta hoài niệm. Ba tháng sau, vị du khách Nhật Bản mất máy chụp hình kia xuất , trả máy ảnh cho ông, du khách Nhật Bản sau khi nhìn hình bên trong, vẻ mặt kinh ngạc, trực tiếp khen có thiên phú chụp ảnh, muốn truyền thụ kỹ thuật chụp ảnh cho .

      Sau khi học chụp ảnh xong, cũng học xong tiếng Nhật, dựa vào cố gắng của mình, rốt cuộc thoát khỏi cuộc sống nghèo khó gian khổ. Nhưng so với đại tiểu thư Đằng Nguyên sống an nhàn sung sướng, áo đến vươn tay, cơm tới há mồm, trong lòng vẫn thăng bằng, đặc biệt thăng bằng.

      Nghĩ đến phu nhân Đằng Nguyên mỹ lệ đoan trang có thể là mẹ, đại tiểu thư xinh đẹp dịu dàng có thể là chị em, trong lòng vô cùng buồn bã lạnh lẽo. Nằm ở giường, Tiểu đau lòng xoay người, chống lại đôi mắt đen nhánh. . . . . .
      Last edited: 1/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :