1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ô Lam sống lại - Tầm Hương Tung (chương 7)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Ô Lam sống lại
      (Trọng sinh chi Ô Lam)
      [​IMG]

      Tác giả: Tầm Hương Tung
      Edit: Chau007153
      Nguồn raw: Tấn Giang
      Nguồn convert: Tangthuvien

      Design poster: rina93
      Thể loại: Điền văn
      Độ dài: 96 chương
      Lịch post: cố định
      Ngoài Cungquanghang.net mình còn đăng Wordpress

      Văn Án
      Ô Lam sống lại, trở lại năm 1990 tươi đẹp,

      Khi đó, còn chưa tổn thương, chưa bị phản bội, tất cả đều còn kịp.

      có lòng tham, chỉ muốn bảo vệ mẹ mình, chỉ cần nắm được chút hạnh phúc nhoi là được.

      Đương nhiên, đầu tiên phải đề phòng những kẻ bán công thức thức ăn bí truyền nhà mình.

      Mục Lục
      Chương 1 * Chương 2 * Chương 3 * Chương 4 * Chương 5
      Last edited: 15/3/15
      Nhiên Nhiên, Syrena, Chris11 others thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Mình trọng sinh :ex10::ex10::ex10::060::060::060:
      Syrena, Chris, honglak3 others thích bài này.

    3. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 1: Ô Lam
      Mí mắt Ô Lam giật giật, khẽ mở mắt, sau đó nghe giọng : "Nha đầu đáng chết kia tỉnh, vẫn giả chết, nhanh đứng lên cho tao."

      Đầu Ô Lam đau như kim đâm, nghe giọng vừa quen thuộc vừa xa lạ này, từ từ mở mắt ra, thấy người phụ nữ tay chống nạnh, tay khác với đầu móng tay sơn màu đỏ chót chỉ về phía mình. Tầm mắt rơi người phụ nữ này, chỉ chốc lát, mắt Ô Lam mở to ra, nghi ngờ mình bị hoa mắt, sao nhìn thấy trẻ... Đậu Mỹ Lệ... ít nhất chỉ 20 tuổi -- là dì của , cũng chính là mẹ kế của .

      Nhưng còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, bàn tay duỗi tới, nắm lấy cổ áo , kéo từ dưới đất lên: "Mày lớn như vậy rồi, còn ăn hiếp em , mày biết xấu hổ à?" Đậu Mỹ Lệ vừa , tay vừa vỗ mạnh người Ô Lam, biết phủi bụi, hay là mượn cơ hội đánh . Ô Lam bị vỗ hai cái, cảm thấy đau nhức, cuối cùng từ trong trạng thái sợ hãi tỉnh táo lại, cố sức tránh tay của Đậu Mỹ Lê, lùi lại vài mét, xa xa nhìn Đậu Mỹ Lệ.

      Đậu Mỹ Lệ xoa thắt lưng, hừ tiếng: "Nha đầu đáng chết nhà mày, tao phủi bụi cho mày còn biết điều, mệt mà quan tâm mày!" Sau đó xoay người, giày cao gót cộp cộp, uốn éo mông vào nhà.

      Ô Lam rảnh quan tâm Đậu Mỹ Lệ, đúng vậy, trước mắt là nhà của bà ngoại, nhưng hơn mười năm trước nhà này phá bỏ và chuyển nơi khác, vì nơi này bị phá bỏ và được bồi thường, cậu dì thiếu chút nữa đánh nhau vì chuyện này. Lòng Ô Lam vô cùng ngạc nhiên, đây là mơ sao? Sao lại mơ mình khi còn , hơn nữa cảm giác lại ràng như thế.

      Đầu hơi đau, mí mắt như có vật gì treo lên vậy, nâng tay lên lau, ẩm ướt, cúi đầu nhìn. Ô Lam ngây ngẩn cả người, phải vì màu đỏ của máu, mà là vì bàn tay dính máu, bàn tay nhắn thuộc về đứa trẻ, chuyện gì xảy ra đây?

      Ô Lam nhíu mày cố gắng nghĩ, mình tăng ca đưa chuyển phát nhanh, đưa lá đơn cuối cùng xong, chuẩn bị chạy xe đạp điện về nhà, có vật gì đó từ lầu rơi xuống, đúng lúc rớt trúng , sau đó ngất. Nhất định là nằm mơ, giấc mơ khi còn , hơn nữa cảnh trong mơ sao lại chân như thế.

      Ô Lam đứng ngoài sân, ngẩng đầu nhìn trời, trong tầm mắt có hai đường vân sáng sẹt qua bầu trời, biến mất dưới mái hiên, bầu trời màu da cam sáng rực, mặt trời xuống núi, mây như ngọn lửa bùng cháy xinh đẹp, đám mây như con ngựa phi nhanh, nắng chiều chiếu rọi xuống biến thành màu hồng, đẹp!

      Mộng cảnh này đẹp, Ô Lam nhớ bao lâu rồi còn nhìn thấy bầu trời đẹp như vậy, cũng nhớ mình bao lâu rồi có thời gian mà ngắm trời, từ khi mẹ xảy ra tai nạn bị liệt, mỗi ngày bị cuộc sống thúc ép đến ngốc đầu lên được, mặc dù cúi đầu chăm chú nhìn đường như vậy, nhưng ngay cả xu tiền lẻ cũng chưa từng nhặt được, may mắn luôn quay lưng lại với .

      ngây ngốc nhìn bầu trời, tầm nhìn bị thân ảnh chặn ngang, Ô Lam còn chưa nhìn thấy hình dáng đối phương, đầu bị gõ cái kêu: "Nha đầu đáng chết kia, đầu bị té đến ngu rồi hả, còn ở đây mơ mộng cái gì, nhanh về bôi thuốc!"

      Ô Lam đưa tay lên vuốt đầu, cảnh trong mơ sao lại chân như vậy, cảm giác đau sao lại chân như thế. Đối phương gắt gỏng vươn tay lên, nắm cổ tay , kéo vào nhà. Rốt cuộc Ô Lam khó khăn lên tiếng: "Bà ngoại?" nghe thấy giọng non nớt của mình.

      Bà ngoại mắng chửi: "Nha đầu ngu xuẩn, ngu xuẩn muốn chết, nhìn muốn đánh mày." Bà ngoại ghét cũng thay đổi dù chỉ trong mơ.

      Bà ngoại Ô Lam là người theo chủ nghĩa cực đoan và thích hưởng thụ, cùng với dì vô cùng hợp nhau, sống để tận hưởng, xu cũng xuất ra. Họ đều thích mẹ Ô Lam vui vẻ, và cũng thích .

      Ô Lam nghĩ giấc mơ này quá chân , vươn tay, bỏ vào trong miệng, cắn mạnh, đau, nhắm mắt lại cố sức lắc đầu, mở mắt ra, tất cả cảnh trước mắt đều biến mất, là , phải nằm mơ sao? quay về khi mình còn sao? Ô Lam bị này khiến cho kích động đến mức thể kiềm chế, quay về khi mình còn ?

      Bà ngoại kéo tới trước cửa nhà, lấy chổi lông gà trong khe tường, cố gắng phủi bụi người , trong miệng mắng chửi: "Mày nha đầu ngu xuẩn này, □□ người chừng này tuổi rồi, còn ở dơ như thế, lăn qua lăn lại đất, mẹ mày sao có thể sinh ra cái thứ ngu xuẩn như vậy?"

      Bà ngoại cùng trong trí nhớ giống nhau, ghét bỏ chán ghét Ô Lam, tiếng nha đầu đáng chết kia, nha đầu ngu xuẩn, chưa từng nửa câu tốt đẹp, khi còn nghe những lời này, luôn cảm thấy mình vừa dơ vừa ngu, tự ti theo đến khi thành niên. Nhưng lúc này, chút cũng thấy bị tổn thương, nghe những lời này vào tai này ra tai kia, sống hơn hai mươi mấy năm, nghe nhiều lời chửi rủa độc ác hơn, xúc phạm hơn, tàn nhẫn hơn, luyện thành trái tim cứng như kim cương, giật chổi lông gà từ trong tay bà ngoại: "Con tự mình làm."

      Bà ngoại hơi sửng sốt, xoay người vào nhà, Ô Lam vừa phủi bụi vừa nhìn trong nhà, Đậu Mỹ Lệ và con bà ta Đậu Điềm Điềm ngồi ghế vừa ăn vải, vừa xem ti vi. Hai mẹ con đó vừa ăn vừa cười, Đậu Điềm Điềm còn khiêu khích dùng đầu lưỡi lếm lếm trái vải nhìn Ô Lam khoe khoang, vẻ mặt vênh váo hả hê.

      Ô Lam nhớ đến chuyện này, khi còn và Đậu Điềm Điềm vì chuyện ăn trái vải mà cãi nhau trận, Đậu Điềm Điềm khóc lóc mét mẹ ta, sau đóĐậu Mỹ Lệ giơ tay lên tát Ô Lam, trán của đập vào cầu thang, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, còn để lại vết sẹo, cả đời biến mất. giờ vết sẹo này vẫn xuất sao? Có điều chuyện này quan trọng, quan trọng là, lúc này, cha mẹ còn chưa ly hôn, Đậu Mỹ Lệ còn chưa trở thành mẹ kế.

      Bà ngoại cầm bông gòn và thuốc đỏ ra: "Nha đầu đáng chết kia, qua đây bôi thuốc!"

      Ô Lam nhốm chân lên, cố gắng để chỗ lông gà vào chỗ cũ. Bà ngoại chịu được đến, tay chợt nâng cằm lên: "Đừng nhúc nhích."

      Ô Lam tránh ra: "Con tự làm." Bà ngoại nhịn được nhìn , đặt mọi thứ vào tay , xoay người rời .

      Đậu Mỹ Lệ đặt chân cái ghế khác, bĩu môi, phun hạt vải ra, hạt vải mặt đất nhanh như chớp văn ra xa, bà ta gõ gõ nhìn Ô Lam : "Về với mẹ mày, đầu bị thương do mày cẩn thận bị té. Nếu sau này đừng đến nhà tao."

      Ô Lam gì, lấy ít nước muối rửa vết thương, đời trước vì xử lý vết thương, nên cái sẹo kia lên vô cùng , lấy tóc mái che lại mới thấy.

      dọn dẹp mọi thứ xong, sau đó tìm được cặp của mình, đeo lên lưng: "Bà ngoại, con vềđây."

      Bà ngoại ở phía sau phòng bếp trả lời, Đậu Mỹ Lệ trề môi, ghét mà : "Aizz aizz, quỷ thích khóc, nha đầu xấu xí, mau cút, tốt nhất đừng... đến nhà tao nữa."

      Đậu Điềm Điềm cũng làm mặt quỷ : "Cút !"

      Ô Lam lạnh lùng nhìn thoáng qua Đậu Mỹ Lệ và Đậu Điềm Điêm: "Ai mà thèm!"

      Cho đến bây giờ Đậu Mỹ Lệ chưa từng thấy loại ánh mắt này của cháu vừa nhát gan vừa hèn yếu này, khỏi hơi sửng sốt, sau đó nổi trận lôi đình, cầm lấy giày qua Ô Lam: "Mày nha đầu đáng chết này, xem tao có đánh chết mày hay ."

      Ô Lam nhanh nhẹn nghiêng mình tránh thoát, : "Bà chỉ có chút ưu điểm này, bắt nạt tôi làm niềm vui, tuổi lớn mà sống uổng phí." Sau đó vội vã chạy.

      Đậu Mỹ Lệ chân trần chân mang giày, nhảy xuống muốn đuổi đánh Ô Lam, Ô Lam sớm chạy thấy bóng dáng. Đậu Mỹ Lệ ở phía sau mắng: "Cút , nha đầu xấu xí, sau này đừng... đến nhà tao nữa!"

      Ô Lam từ nhà bà ngoại ra, con đường cũ kỹ chật hẹp, có vài đứa trẻ ở ngõ phố chạy chơi đùa, mấy người già ngồi trước cửa nhà chuyện, đưa tay nhéo mạnh miệng mình, đau đớn ràng như vậy, ra tất cả đều là , mình trở lại khi còn , hay quá! Lúc này cha mẹ chưa ly hôn, mình cũng chưa trải qua cuộc sống đó cũng muốn nhớ đến cơn ác mộng đó, mẹ còn chưa xảy ra tai nạn xe, tất cả đều còn kịp, cuộc sống tươi đẹp, muốn mình và mẹ đều được sống hạnh phúc.

      Nghĩ tới đây, Ô Lam gần như rơi nước mắt, cám ơn ông trời, xin đừng lấy lại mọi thứ, nhất định quý trọng cuộc sống bây giờ, quý bản thân, quá mẹ. Ô Lam chịu được chạy nhanh, muốn tìm mẹ, thể đợi được nữa rất muốn gặp bà.

      Xa xa, Ô Lam nhìn thấy mẹ và xe đẩy của bà, bước chân nhanh hơn, dưới chân bị vấp cục gạch thiếu chút nữa té ngã, Ô Lam nhanh nhẹn nhảy qua, thoát khỏi vận rủi hôn môi với đất, vui mừng gọi: "Mẹ, mẹ!"

      Đậu Mỹ Lâm bày gian hàng bán đồ ăn vặt ở góc đường, mỗi ngày vào giờ tan làm, việc làm ăn tốt vô cùng, bà thường bận rộn đến bảy tám giờ mới có thể đóng cửa, có thời gian chăm sóc con , vì thếđưa con đến nhà mẹ đẻ ăn cơm chiều và làm bài tập, bỗng nhiên nghe thấy tiếng con gọi, còn hơi nghi ngờ mình nghe lầm, nhanh chóng quay lại nhìn, phải Ô Lam là ai.

      Ô Lam chạy đến bên cạnh mẹ , ôm lấy eo mẹ, vùi đầu vào lưng bà: "Mẹ!" Giống như rất lâu chưa gặp được mẹ vậy, Đậu Mỹ Lâm thấy con như vậy, quay đầu hỏi : "Lam Lam, sao con lại đến chỗ mẹ? phải ở nhà ngoại sao?"

      Ô Lam cọ vào lưng mẹ: "Con muốn ở nhà bà ngoại."

      "Vậy con ăn cơm chưa?"

      "Chưa," Ô Lam ngửi thấy được mùi thơm ngào ngạt, nhìn gian hàng của mẹ bày túi thực phẩm, mẹ nấu thịt mè cay, nhiều năm rồi chưa ăn, "Mẹ, con muốn ăn thịt mè cay."

      Đậu Mỹ Lâm bận thu tiền, cũng rảnh nhìn con : "Con muốn ăn tự lấy, phải ăn ngán rồi sao, hôm nay sao đột nhiên muốn ăn?"

      Ô Lam : "Con đói bụng thôi."

      "Đói bụng sao ở nhà bà ngoại ăn, sao lại chạy ra ngoài, con đứa này." Đậu Mỹ Lâm trách mắng câu, cúi đầu lấy thức ăn cho khách thu tiền thối tiền.

      Ô Lam say sưa ăn thịt mè cay. Dù gọi là thịt mè cay, nhưng thực ra là tàu hủ ky mè cay, tàu hủ ky dùng dầu chiên qua, rồi nêm bột ớt, muối, bột ngọt, hương liệu, mè, dầu mè và các loại gia vị, vừa cay vừa xốp giòn, càng nhai càng ngon, là đồ ăn vặt thích của người dân bản địa. Rất nhiều nhà cũng làm món này, nhưng mỗi nhà cách làm giống nhau, cách chế biến cũng hơi khác nhau, ở mặt này, chế biến chỉ hơi khác hương vị khác nhau ngàn dặm, thịt mè cay của Ô gia mùi vị giống người khác làm, mùi vị vô cùng đặc biệt, cho nên rất được người ta hoan nghênh.

      Cách nấu thịt mè cay của Ô gia là công thức gia truyền, truyền con dâu truyền con , tổ tiên của Ô Lam từng vì vậy mà có chút của cải, mua vài mẫu đất ngon, còn là tiểu địa chủ. Sau này giải phóng, đất bị tịch thu, ông cố của Ô Lam cũng sa sút , làm buôn bán cũng bị lợi dụng, gia cảnh xuống dốc. Có điều công thức này còn giữ lại được.

      Khi cải cách mở cửa, bà nội Ô Lam làm lại nghề cũ, tuy kiếm nhiều lắm, nhưng tích góp được vài năm, còn mua được căn nhà tại, sau khi bà nội qua đời, công thức này chỉ có mẹ biết.

      Lúc đầu Đậu Mỹ Lâm có ý định bày hàng bán phố, nhưng làm việc ở nhà xưởng kiếm được bao nhiêu, năm ngoái bà bị giáng chức, tìm được công việc khác, suy nghĩ rất lâu, quyết định bày hàng. Tất nhiên, điều này thoát khỏi liên quan đến ba Ô Hoa Nguyên, ông cùng Đậu Mỹ Lâm là đồng nghiệp, làm về tiêu thụ, miệng lưỡi trơn tru, biệt danh "Thiên tài Ô". ông bị giáng chức, chỉ là quanh năm đều ở bên ngoài bán hàng, suốt năm thấy mấy lần về nhà, tiền cũng gửi về bao nhiêu, Đậu Mỹ Lâm bị ép đến còn cách nào, mới ra ngoài buôn bán.

      Ban đầu buôn bán rất tốt, được mọi người hoan nghênh, so với làm còn kiếm được nhiều hơn. ngờ thịt mè cay nhà họ Ô bị người ta nhìn trúng, đối phương đưa ra 5 vạn đồng để mua đứt công thức chế biến và nhãn hiệu, sau này được bán thịt mè cay nữa. Vào thời điểm đó, mức lương trung bình của người làm công theo tháng còn chưa đến 200 đồng, mỗi năm thu nhập chưa đến 2000 đồng, 5 vạn tương đương với thu nhập trong 20 năm. Người nhà họ Ô đều nghĩ như có miếng thịt ngon rơi ngay đầu, chỉ công thức chế biến như vậy, lại có thể bán được khoản tiền lớn như vậy, nằm mơ cũng nghĩ tới, sao còn do dự, vỗ đùi, bán!

      Bán xong, liền bán ra tai ương về sau. Ô Lam muốn nhớ lại chuyện này chút nào, nhà giàu chỉ sau đêm, Ô Hoa Nguyên cha bắt đầu tự mãn, dì Ô Lam Đậu Mỹ Lệ nghe thấy được nổi máu ruồi nhặng, nhanh chóng bu tới. Vợ Đậu Mỹ Lâm rớt đài, Đậu Mỹ Lệ quang vinh lên chức mẹ kế Ô Lam, như vở kịch cuộc sống vừa vô lý vừa buồn cười, thế nhưng, lại là .

      Hết chương 1
      bornthisway011091, Syrena, fujjko10 others thích bài này.

    4. swanbeauty

      swanbeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      2,516
      :yoyo40::yoyo40: ôi ta trọng sinh :yoyo52::yoyo52::yoyo52: ủng hộ bạn:yoyo45::yoyo45:
      Linh Sờ Tinhchau007153 thích bài này.

    5. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 2: Thạch Phong
      Ô Lam nhai thịt mè cay, trong miệng đầy mùi thơm giòn, càng nhai càng ngon, thức ăn ngon như thế, chỉ bán 5 vạn đồng, kết quả người ta chỉ kiếm được 5000 vạn, lúc đó cha mẹ biết nhìn xa gì hết. Đời trước mỗi lần Ô Lam nhìn thấy khắp nơi dán quảng cáo thịt mè cay nhà họ Ô, trong lòng cảm thấy chua xót gì sánh bằng, thậm chí tên cũng lấy từ nhà , nhưng cùng có bất kỳ quan hệ nào, muốn ăn còn phải chi tiền mua.

      cúi đầu nghĩ đến chuyện này, đột nhiên nghe thấy giọng cắt đứt suy nghĩ, ngẩng đầu, thấy chiếc xe Volkswagen* màu trắng ngừng ở ven đường, người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi từ xe bước xuống, cánh cửa bên phải mở, thiếu niên mười mười hai tuổi từ xe bước xuống.

      Người đàn ông trung niên hỏi: "Lý Bạch, ở đây sao?"

      Ô Lam nghĩ thầm, người này đúng là có mặt mũi, lại có cái tên của nhà thơ lớn.

      Thiếu niên tên Lý Bạch tay chân thon dài, khuôn mặt đẹp trai, da trắng, mặc quần dài áo sơ mi được cắt may khéo léo, chân mang đôi giày thể thao Nike, là cậu bé rất đẹp, ai sánh bằng. Mặt cậu ta lạnh nhạt, nhìn thoáng qua gian hàng của Đậu Mỹ Lâm, mắt lại liếc liếc Ô Lam ăn thịt mè cay, gật đầu: "Đúng, chúng ta mua ít nếm thử."

      Thiếu niên với Đậu Mỹ Lâm: "Thịt mè cay bao nhiêu tiền túi?"

      " xu." Đậu Mỹ Lâm , mỗi phần thịt mè cay, dùng túi thực phẩm đựng, phải đóng gói hút chân , nên thể giữ lâu, về cơ bản nấu và bán chỉ trong ngày.

      Thiếu niên lấy ra hai xu, cầm hai túi thịt mè cày, hai người lên xe, nhưng cũng . Ô Lam thấy đối phương ngồi trong xe ăn thịt mè cay nhất thời khỏi cảm thấy vui mừng, những năm này, có thể lái chiếc xe như thế, nhất định là người giàu có, giá chiếc xe hơi ít nhất phải hai ba vạn, phải ai cũng mua được. Người chạy xe hơi đến quán ven đường ăn, vậy phải giống như xe ngựa đường ghé vào quán đậu hủ mua ăn sao? đáng ngạc nhiên!

      lát sau, người thiếu niên kia lại xuống, lấy ra ba đồng tiền, mua tất cả thịt mè cay còn lại. Đậu Mỹ Lệ kiềm chế được mỉm cười, vội vàng lấy tất cả thịt mè cay gói lại cho khách. Ô Lam ngạc nhiên nhìn chiếc xe kia chầm chậm lái , kẻ có tiền cũng ăn quán ven đường, còn rất thích ăn, thỏa mãn, nhưng cũng sức hấp dẫn thịt mè cay nhà rất lớn.

      Đậu Mỹ Lâm dọn dẹp xong mọi thứ, đẩy xe đẩy: ", Lam Lam, trở về mẹ nấu cơm cho con. Ngày hôm nay, may mắn, còn sớm mà bán xong."

      Ô Lam ăn xong thịt mè cay trong tay, cầm túi gói, nhìn quanh, thùng rác ở phía xa xa, chạy đến đó vứt rác. Đậu Mỹ Lâm quay đầu lại giục con : "Lam Lam, con làm gì thế, nhanh lên, trời gần tối rồi."

      "Con vứt rác." Ô Lam trả lời.

      Đậu Mỹ Lâm cười lên: "Lam Lam đúng là đứa trẻ sạch ." Năm này mọi người có chú ý như vậy, như nơi này của bọn họ, tay có rác là vứt luôn.

      Ô Lam vứt rác xong, đôi chân ngắn đuổi theo mẹ, bánh xe xe đẩy ma sát mặt đất phát ra thanh lạch cạch, như giai điệu về nhà vui vẻ. Đậu Mỹ Lâm quay đầu nhìn thoáng qua con , lúc này mới chú ý đến cục u đỏ trán con , ngừng lại, tỉ mĩ xem mặt con : "Lam Lam, trán con sao thế? Xảy ra chuyện gì?"

      Ô Lam giơ tay chạm vào vết thương: "Dì đánh."

      Sắc mặt Đậu Mỹ Lâm liền thay đổi: "Dì đánh con làm chi? Sao dì đánh con?"

      Ô Lam đưa tay lên lau mắt: "Hôm nay bà ngoại mua trái vải, con ăn hai trái, sau đó Điềm Điềm con ăn nhiều, rồi dùng hạt vải ném con, con cũng ném lại em, em đá con, con hơi đẩy em ấy, em ấy ngã ngồi đất, dì liền đánh con."

      "Dì dùng gì để đánh con?" Đậu Mỹ Lâm nhìn vết thương trán con , bị rách khoảng 1 cm, có thể thấy được dùng sức rất lớn.

      Ô Lam : "Dì tát vào mặt con, con đứng vững, ngã xuống đầu bị đụng, rất đau, sức lực của dì mạnh." Ô Lam tuyệt đối thổi phòng, Đậu Mỹ Lệ quả thực là nương tay.

      Đậu Mỹ Lâm đứng lên, cầm lấy tay con : ", mẹ dẫn con về tìm dì. Sao dì ấy có thể ra tay hiểm độc đối với đứa trẻ như vậy." Đậu Mỹ Lâm biết em mình thích Ô Lam, nhưng nghĩ đến ta lại ra tay ác độc như vậy.

      Ô Lam lui về phía sau lắc đầu: "Mẹ, nên , sau này con bao giờ... đến nhà bà ngoại nữa." Ô Lam biết, dù mẹ có cũng làm được gì, nhiều lắm là cùng bà ngoại và dì cãi nhau trận, bà ngoại và mẹ khí luôn bất hòa, rất thích mẹ, hơn nữa bà ta sớm xem Ô Lam là gánh nặng, muốn quan tâm.

      Đậu Mỹ Lâm nhìn con , đỏ mắt, ôm vào lòng, ôm chặc: "Vậy sau này đến nhà bà ngoại nữa, buổi chiều trước khi mẹ bán nấu cơm cho con, khi con ăn tự mình hâm lại, được chứ?"

      Ô Lam nhìn mặt mẹ, vì buôn bán mà dầm mưa dãi nắng, da có vẻ hơi ngăm đen thô ráp, nhưng vẫn còn xinh đẹp trẻ tuổi như trước, đưa tay sờ sờ mặt mẹ: "Mẹ, đừng lo, con cũng có thể học nấu cơm. Mẹ dạy con ." còn là trước kia nữa, nấu bữa cơm đơn giản là quá dễ, nấu bàn đồ ăn đều thành vấn đề.

      Đậu Mỹ Lâm hơi do dự, con cũng 8 tuổi rồi, có thể học làm công việc nhà, bà gật đầu: "Được."

      Ô Lam cười lên: "Sau này con học về ở lại nhà, đến nhà bà ngoại."

      Đậu Mỹ Lâm đau lòng sờ sờ đầu con : "Con ngoan, sau này mẹ cố gắng về sớm chút."

      "Được." Ô Lam hưởng thụ cái ôm ấm áp của mẹ, thiếu chút nữa là khóc, mẹ còn trẻ và khỏe mạnh như thế, còn có thể bế lên, tốt.

      Đậu Mỹ Lâm buông con ra: "Chúng ta về nhà nào."

      "Mẹ, con giúp mẹ đẩy xe." Ô Lam cầm tay đẩy đẩy.

      Đậu Mỹ Lâm cười : " ngoan, mẹ đẩy là được rồi, con nên bên cạnh hơn, cẩn thận đừng để té."

      Ô Lam chạy chạy rất vui vẻ: " , mẹ."

      Hai mẹ con vừa vừa cười về nhà, Đậu Mỹ Lâm rất vui, lần đầu tiên con chủ động cùng mình trò chuyện, trước đây thường xuyên trò chuyện.

      Khu phố cũ giống trong trí nhớ, đa số nhà ở đều là nhà trệt hoặc nhà hai ba tầng, mỗi nhà sát vào nhau, tường bên trái xây liền với tường bên phải, thậm chí còn sử dụng chung bức tường, giọng nhà phía đông chuyện hơi lớn, nhà phía tây cũng có thể nghe, đứa trẻ nhà đông bị mắng, người già nhà tây ho tiếng, đều nghe được sót gì, cho nên khi đó hàng xóm xung quanh hầu như có bí mật gì. Điều này cũng khiến cho mối quan hệ hàng xóm vô cùng thân mật gần gũi.

      Hai mẹ con Ô Lam vào hẽm , luôn có người cùng họ chào hỏi: "Hôm nay buôn bán rất tốt phải , về sớm như vậy!"

      "Tiểu Lam cũng về rồi sao?"

      "Còn chưa ăn cơm sao, đến nhà dì ăn ."

      "Dì Đậu, thịt mè cay của dì bán hết rồi sao?"

      "Mày cái gì cũng thèm ăn, với mày biết bao nhiêu lần, tiền được đến nhà dì Đậu ăn thịt mè cay."

      "Mẹ lại cho con tiền!"

      Đậu Mỹ Lâm cười : "Tiểu Béo, hôm nay dì bán hết thịt mè cay, ngày mai chừa ít cho con."

      Ô Lam nghe mọi người chào hỏi, khỏi vui vẻ, thân thiết.

      Hai mẹ con về nhà mình, lúc này trời xế chiều, ánh nắng mặt trời hoàn toàn dịu xuống, đèn đường còn chưa bật lên, trong ngõ hẻm có hơi tối, đột nhiên cái bóng xông ra trước mặt, dường như chạy trốn để bị bắt, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, chú ý Đậu Mỹ Lâm đẩy xe, nhìn là biết đụng phải. Tim Ô Lam nghẹn ở cổ họng: "Cẩn thận!"

      Thế nhưng chậm, tên quỷ lanh chanh đó đụng vào 'đông' tiếng, chỉ nghe thấy 'ui' tiếng, tên đó lấy tay đỡ trán. Ô Lam thấy , Thạch Phong tầng nhà .

      "Tiểu Phong con sao chứ?" Đậu Mỹ Lâm lên tiếng.

      Thạch Phong xoa xoa đầu: "Con sao." Vừa vừa quay đầu lại nhìn phía sau, truy binh tới, Thạch Thu Sinh cha của Thạch Phong cầm nhánh trúc từ phía sau đuổi tới: "Thằng nhãi con, mày thành đứng lên cho cha, cha đánh chết mày!"

      Thạch Phong vội vã nhảy lên chạy trốn: "Con chạy cha cũng muốn đánh chết con."

      Ô Lam nhìn hai cha con này, khẳng định Thạch Phong lại làm chuyện gì sai. Thằng nhãi Thạch Phong này quả thực có thể dùng chữ để hình dung -- quậy, từ thích phá hoại, thành tích học tập kém, lá gan lại lớn, vóc dáng cao to, thích dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, khiến mọi người đều e ngại, chưa tốt nghiệp trung học mà lăn lộn ngoài xã hội.

      Trước đây Ô Lam cũng sợ , sau này mới phát , ra Thạch Phong là người rất nghĩa khí, ở thời điểm khó khăn nhất giang tay ra giúp đỡ . Mẹ xảy ra tai nạn xe cộ nằm viện, tài xế gây tai nạn bỏ trốn, người cha cầm thú của trừ phí cấp dưỡng ra chưa bao giờ... cho thêm phân tiền, tất cả họ hàng đều mắt lạnh đứng nhìn, còn Thạch Phong cho mượn số tiền thuốc lớn, cứu mẹ mạng. Nhưng lâu sau, vì bị buộc tội cố ý gây thương tích phải ngồi tù. vẫn tìm được cơ hội trả ơn , thậm chí chưa từng thăm lần nào, vì ngồi tù ngoài khu vực, mà cần chăm sóc mẹ, giây cũng phân thân ra được. thể làm gì khác là trả tiền lại cho cha mẹ .

      Ô Lam thấy Thạch Phong sắp bị cha đuổi kịp, nhanh kêu tiếng: "Chú Thạch khỏe."

      Thạch Thu Sinh hơi sửng sốt, Ô Lan nhát gan, chưa bao giờ chủ động chào hỏi người khác, ông gật đầu: "Tiểu Lam về rồi à."

      Ô Lam : "Chú Thạch, Thạch Phong làm chuyện gì sai sao?"

      Thạch Thu Sinh đứng lại, hai tay chống nạnh: "Thằng nhóc thúi đó, kêu nó làm bài tập lại làm, còn cố ý xé sách, hôm nay chú mà đánh chết nó được."

      Thạch Phong xa xa : "Con cố ý, là Lưu Dương xé."

      Mắt Thạch Thu Sinh trừng : "Mày gây đánh nhau, sao người ta xé sách mày?"

      Thạch Phong cứng đầu : "Ai bảo nó chửi con."

      Thạch Thu Sinh nổi giận đùng đùng, cầm giày của mình ném qua Thạch Phong: "Mày thằng nhóc thúi này, mày khiến cha mày tức chết, mỗi ngày mày chỉ biết đánh nhau, cha thấy mày muốn học nữa rồi."

      " học học, dù sao con cũng muốn học nữa." Thạch Phong tỏ ra yếu kém hơn.

      Thạch Thu Sinh : "Được lắm, ngày mai mày và cha quét đường!" Thạch Thu Sinh là công nhân bảo vệ môi trường, làm công việc bẩn và mệt mỏi nhất, tiền lương rất ít, chỉ hy vọng con trai thành công, kết quả nghĩ đến con trai như thế, đánh được.

      Ô Lam vẫn luôn đứng trong ngõ hẽm nhìn hai cha con giằng co, Đậu Mỹ Lâm đẩy xe về đến cửa nhà, quay đầu lại nhìn con : "Lam Lam, sao con còn chưa ?"

      Ô Lam "Ah" tiếng, chậm rãi về nhà.

      Ô Hoa Nguyên thường ở nhà. Sắc trời sẫm tối, trong nhà cũng vô cùng tối, Ô Lam men theo trí nhớ, giơ tay nắm dây thừng đèn cạnh cửa kéo, "Lạch cạch" tiếng, đèn sáng, dây tóc đèn nóng sáng phát ra ánh sáng vàng chói, chiếu khắp nhà mảnh mờ nhạt. Bóng đèn này, có lẽ chỉ 15W.

      Bài trí trong nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ, tủ treo quần áo, tủ cao thấp**, tường còn dán lịch hình mỹ nữ, mới nhất là vào năm 1990, ba người con trong hình mặc quần áo lót vô cùng hở hang, tay chân lắc lư nhìn về phía trước, hở hang đến mức từ thế kỷ hai mươi mốt trở về cũng phải xấu hổ. Lịch này vừa nhìn biết là khẩu vị của cha , ở bên ngoài mang về. Mẹ cũng là, trong nhà có con , lại có thể dùng lịch như vậy treo tường.

      Đậu Mỹ Lâm lấy mọi thứ xe đẩy vào nhà, sau đó vào phòng bếp: "Lam Lam con còn bài tập nào chưa làm ? Có nhanh làm, mẹ nấu cơm."

      Ô Lam : "Được." còn nhớ chuyện Thạch Phong vừa rồi, biết cha có bắt được chưa. Ô Lam lấy cái ghế và băng ghế ra ngoài bậc thềm ngồi, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn làm bài tập, vừa để ý tình hình bên ngoài.

      Ô Lam mở cặp ra, lấy sách giáo khoa, là sách giáo khoa học kỳ sau năm hai, đúng vậy, là năm 1990, 8 tuổi, thời gian cha mẹ ly hôn, chính là vào tháng 11 năm này, ngày đó tham gia trại thu trong trường, cho nên nhớ rất kỹ. Từ bây giờ còn gần nửa năm nữa, Ô Lam thở phào nhõm.

      Ô Lam lật sách bài tập ra, xem bài tập ngày trước, bài tập ngữ văn là chép từ mới, từng cụm từ mới, ghép vần, sau đó ghép lại thành cụm từ, rất đơn giản, cầm viết lên bắt đầu làm bài tập. Trước đây thành tích Ô Lam cũng xem như đứng giữa các học sinh trong lớp, tuy quá xuất sắc, nhưng cũng xem như học quá khó khăn, chí ít để mẹ bận tâm quá nhiều, học và thi đại học vẫn có thể, nhưng lên trung học năm, liền xảy ra chuyện kia, vì thế nghỉ học, vào xã hội kiếm sống.

      Sau khi cha mẹ ly hôn, luôn cảm thấy cuộc sống mọi bề như ý, đến khi mình gặp chuyện may, sau khi mẹ xảy ra tai nạn, mới biết được, ra cuộc sống càng như ý mình hơn, từng muốn tự sát, nhưng lại thể vứt bỏ mẹ. Từ đó về sau, còn oán hận gì đối với cuộc sống nữa, chết được, cũng chỉ có thể sống, cắn chặt răng chịu đựng, tất cả niềm đau đều theo thời gian từ từ lành lại, chí ít những niềm đau mặt ngoài là có thể lành, mà , cũng bị cuộc sống vội vả mà trở nên vô cùng kiên cường.

      Ô Lam thở dài, có lẽ là trời cao thương xót, cho cơ hội làm lại từ đầu.

      Hết chương 2
      Volkswagen*
      [​IMG]

      tủ cao thấp**
      [​IMG]
      Last edited: 20/3/15
      bornthisway011091, Syrena, hanhtay11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :