1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ép Cưới - An Nhi ( Hoàn - 23c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ép Cưới

      Tác giả :An Nhi

      Thể loại :Ngôn tình,sạch

      Số chương: 23

      Tình trạng : Hoàn

      Nguồn : https://gacsach.com/doc-sach-truc-tuyen ... n-nhi.html




      Giới thiệu:

      Người ta : Ép dầu, ép mỡ, ai nỡ ép duyên. Phải nhân duyên sao có thể ép, nhưng cặp nam nữ trong truyện Ép cưới những bị ép , mà còn bị ép làm vợ chồng. có thể bỏ nha nhưng dù gì lấy nhau rồi, có bỏ cũng lỡ mang tiếng là lần hôn nhân thất bại, thiệt là đau đầu lắm.

      Hai nhân vật chính trong truyện ngôn tình hấp dẫn này là: - Mộc Tiêu Nguyên - 20 tuổi xuân, tính cách mạnh mẽ, coi đàn ông như rác rưởi. Nhưng chỉ vì tên thầy bói chết dẫm phán vài câu vớ vẩn bị mẹ đẩy vào nấm mồ hôn nhân khiến cho từ sau có thái độ bài xích với thầy bói, thầy cúng...v..vv. luôn chạy trốn bởi cuộc hôn nhân ép buộc ấy cũng là vì mong muốn tự do thêm thời gian. Cuối cùng cũng bị bắt lại , nuôi nấng như con mèo ngoan ngoãn. Chết, từ lúc nào vậy ?

      - Bạch Vĩ Dương : giỏi giang xuất chúng, 21 tuổi nắm giữ nửa cổ phần công ty, thay mặt ba mình khiến cho công ty ngày phát triển vươn lên đứng đầu nước Mỹ và mở chi nhánh tới các đất nước khác. Trong số đó-có quê hương , cũng chính là nơi sống-Việt Nam. công nhận mình thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng lại liên tục bị chối từ, lạnh nhạt khiến càng có quyết tâm phải trinh phục này. Mỗi lần chạy trốn khiến rất đau đầu. Và nghĩ chỉ để mới có thể ngoan ngoãn ở bên mà thôi. Vâng, sức hút của quá lớn mất rồi...


      ---------------------

      Chương 1 :

      Tiêu Nguyên hộc tốc chạy về nhà mình. Tại sao mẹ lại thích chơi trò ú tim như thế chứ ? chưa sẵn sàng chào đón bà mà. Giờ chỉ có cách vừa cầm đống đồ vừa chạy bán mạng .Trước nay chỉ quen với việc sống ở kí túc xá cùng 3 bạn thân, Nhã Kì, Tiểu Hạ và Linh Thái. Ngôi nhà mẹ mua cho chẳng mấy khi đụng đến.

      Mọi lần trước khi về mẹ thường thông báo trước ít nhất ngày, sao giữa buổi tối thế này lại về gấp như thế chứ. Dù rằng mẹ có muốn xem mặt nhưng bây giờ cũng là 8h tối rồi, 9h mẹ mới tới nơi. Chẳng nhẽ đến quán bar xem mặt. càng nghĩ mà càng thấy rùng mình, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay. A, muốn lấy chồng nên mới hù dọa mấy người mẹ sắp xếp cho xem mặt chạy mất dép.Chẳng nhẽ mẹ lại nhẫn tâm giết chết đứa con mình dứt ruột đẻ ra. đâu phải món hàng để mẹ thích bán bán chứ. dù gì cũng là con người mà.

      chạy đến khu chung cư rồi lao ngay vào thang máy. Mẹ lại còn mua cho cái nhà “địa thế đắc đạo” tận tầng 30 , nhìn xuống thấy chóng mặt muốn chết. Chiếc thang máy cứ tăng lên từng con số, may mắn là có ai vào xen ngang nên nhanh chóng lao ra khỏi cửa và nhìn quanh quất. Chết , suýt nữa quên nhà của ở chỗ nào rồi. Vận dụng hết trí nhớ của mình mới tìm được căn phòng cuối hành lang. Đây thuộc dạng phòng vip có thể mở cửa bằng cả chìa khóa lẫn mã mở cửa. vào chuẩn bị sẵn tinh thần hít bụi tích tụ lâu ngày ở đây cùng cái tối tăm đến rợn người.

      Cạch…

      “ Mộc Tiêu Nguyên , mẹ giết chết con, sao con ở nơi này, bố mẹ phải sắp xếp mãi mới mua được cho con đấy biết ?”

      Tiêu Nguyên kinh hoàng nhìn vào căn nhà. Nó được dọn dẹp sạch chẳng vương chút bụi bẩn. Đèn bật sáng tưng bừng khắp nơi. gian mang chút hơi người , còn lạnh lẽo như trước nữa. toát mồ hôi hỏi khẽ :

      “ Mẹ về đây từ bao giờ vậy ạ? Sao báo cho con sớm ? Thực ra con…”

      “ Con con đứa, nếu tao giả vờ lừa mày, để về kiểm tra trước có biết được mày lừa dối tao hả, lại còn định viện lí do, tay còn cầm cả đống đồ đạc thế kia kìa, vừa du lịch về sao?”- Bà Liên mất hết vẻ quý phái thường ngày , tay cầm cán chổi huơ huơ trước mặt Tiêu Nguyên , tay kia chống nạnh, giọng vô cùng chua ngoa.

      “ Mẹ cũng quá đáng nha, con thích ở đây vì nó quá hiu quạnh, con cảm thấy mình vô cùng đơn. Mình con ở căn nhà rộng với 2 phòng ngủ , nhìn xuống thấy hoa mắt chóng mặt. Mẹ vốn biết con ghét độ cao mà .”- Tiêu Nguyên biết giờ biện minh được nữa quay lại cắn cho mẹ sợ. Rồi bắt đầu sử dụng khổ nhục kế: nước mắt cộng giọng nghẹn ngào đáng thương. Bạn đứng đây chăc chắn giả dạng Tiêu Nguyên của bọn họ. Vì Tiêu Nguyên thực mà họ biết chính là kẻ thù của nước mắt. giỏi nha, mẹ nhanh chóng thả cán chổi xuống chạy đến ôm vào lòng an ủi

      “ Mẹ xin lỗi con nha. Thực là mẹ muốn gả con . Nhưng con biết rồi đấy, Ông thầy bói , nếu trước năm 25 tuổi lấy chồng mắc bệnh nan y mà chết. Vậy nên mẹ mới muốn nhanh chóng cưới cho con tấm chồng tốt. Căn nhà này mua là để cho hai đứa và con cái của con ở”- Đứa con hư hỗn này dám dùng khổ nhục kế với bà hả? Bà sống thương trường 30 năm còn điều gì chưa thấy qua, vậy bà giăng lưỡi cho nhảy vào. Xem mỉu nào cắn mỉu nào.

      “ Nhưng những người đàn ông đó đều là vì tiền của con mà thôi. Tuyệt nhiên phải vì thương con. Chỉ cần mẹ tìm được ai con lòng con cưới luôn. Dù gì con cũng còn 5 năm nữa cơ mà. Mẹ nghĩ nguy cơ ế của con cao đến thế ư ?”

      nên để nước đến chân mới nhảy.Nhưng con vậy mới ngoan chứ. Hôm nay mẹ tìm cho con mối vô cùng tốt, tuyệt đối vì tiền của con mà cưới con. Con nhìn rồi biết ngay thôi.”- Mẹ cười nham hiểm, đầy đắc thắng.

      Tiêu Nguyên thảng thốt, thấy người nổi da gà :” Bây giờ là 8 rưỡi rồi, mẹ còn định dẫn con xem mặt sao? Có gì để ngày mai được mẹ ?” dự cảm thấy có mối nguy hại lớn ập đến trước mắt.

      cần, thời gian quan trọng, cậu ấy ở đây rồi. Con đói chưa, vào ăn cơm thôi “

      Đầu Tiêu Nguyên sấm chớt giật đùng đùng . "Cậu ấy ở đây rồi, ăn cơm ư ?"

      “ A, con tắm chút , hôm nay con rất mệt.”

      “ Mộc Tiêu Nguyên con đứng lại cho mẹ, đừng có mà chạy. Con lại định nghĩ ra trò gì để dọa người ta đúng . Đừng có hòng, nhìn bộ dạng của con giờ vô cùng ổn.”

      Tiêu Nguyên lại hận thể đập đầu vào gối tự vẫn. Giờ mới hiểu thế nào là bê đá thả vào chân mình. cứ đinh ninh mẹ bắt xem mặt ngay hôm nay nên cố tình thay chiếc váy, đeo chút trang sức rồi đến để mẹ ác cảm với trang phục hàng ngày của .

      Ai ngờ lại tự mình làm mồi cho sắc lang cơ chứ . muốn khóc mà có nước mắt định dùng gương mặt méo xệch mà nhìn tên ở trong bếp nhà . Nhưng đau khổ thay vừa ngửi mùi hương phát ra từ đống thức ăn mặt bàn khiến lơ lửng mây ngay từ giây phút đầu tiên. Người con trai bận rộn nấu bếp kia bưng ra món ăn cuối cùng nhìn lên gương mặt vô cùng đáng .Đôi môi đỏ chu ra, ánh mắt đen láy long lanh nhìn vào đống thức ăn bàn, 2 má chắc vì chạy quá nhanh mà ửng đỏ hết lên vô cùng nữ tính.Nhìn cổ chiếc vòng ngọc bích nổi bật nước da trắng ngần khiến người ta muốn cắn cho phát để xem mức độ dầy dặn của nó đến đâu. Nhưng Tiêu Nguyên vội vàng hoàn tục, nhớ lại mục đích thực của mình thể chỉ vì mấy món đồ ăn này mà bị dụ dỗ. lại trưng ra gương mặt đau đớn như sắp được ăn bữa ăn cuối cùng sau đó phải ra pháp trường xử bắn.

      Chàng trai nhịn cười đến mức sắp nội thương, thủng cả phổi. Nàng là thiên biến vạn hóa, tình cảm khó lường vui vẻ mà cũng có thể ngay lập tức ỉu xìu được. Chẳng lẽ thức ăn của cậu đủ hấp dẫn sao ? Vậy cậu dùng chiêu mỹ nam kế. Cậu nhàng bỏ chiếc tạp dề ra, chiếc áo sơ mi bị cởi ra 2 cúc lộ ra bộ ngực phong trần. Tiêu Nguyên vừa ngước nhìn lên, cậu liền dịu dàng cười lại , nụ cười mang theo chút tà mị lòng người. Tiêu Nguyên bị đơ 0,1 giây. Tên này cũng đẹp trai nha…..nhưng đẹp trai có bổ ra ăn được . Rồi giả bộ làm ngơ quay ra hỏi mẹ :

      “ Mẹ có chắc ta cưới con vì tiền tài của bố ?”

      là thằng thắn nha, chàng trai hắc tuyến đầy mặt, này trước giờ lấy cái cớ đó để phải kết hôn sao, ta tưởng ai cũng tham tiền như ta chắc.

      “ Con nha đầu này.”- Người mẹ khẽ nhéo cái vào eo làm mặt đỏ bừng bừng trông càng đáng . “ Người ta là công tử của tập đoàn lớn bên Mỹ mới về đây để mở chi nhánh đấy. Ngay cả cái chi nhánh của họ còn lớn hơn công ty của cha con vậy con sợ ai thèm cướp tiền của lão già nhà con ?"

      Tiêu Nguyên đau thốt lên lời ngồi luôn vào bàn ăn cơm, mặt hằm hừ chỉ muốn đánh người. Hôm nay bị sao quả tạ chiếu rồi sao ? Vậy là ngồi ăn như chết đói. đúng là bắt chưa kịp ăn tối chạy thục mạng như vậy, chết đói mới lạ. Bà Mộc trừng mắt nhìn nhưng lại giả bộ hề hay biết, tiện thể dọa luôn tên ngồi đối diện kia cho công đôi việc. Có tiếc cũng chỉ là tiếc người nấu bếp giỏi thôi. Lạ thay thấy sắc mặt tên đó hề biến đổi mà trái lại nhìn càng âu yếm , chiều hơn.

      “ Mẹ , đừng mắng ấy như thế. Ăn nhiều chút cũng tốt , ấy gầy như vậy. Con rất thích người béo. Ăn nhiều thế rất tốt cho con của chúng con sau này. Nhà con muốn sang năm cưới rồi sinh cháu bế luôn.”

      “Tiêu Nguyên suýt nữa phun hết cơm ăn ra khỏi miệng. ta vừa gì cơ, thích người béo nên muốn ăn nhiều. Vậy chẳng phải khích đểu để ăn nữa sao. Lại còn nhắc đến việc sinh con đẻ cái, ai cưới ta. còn muốn độc thân , sang năm mà có cháu bế cho ta trở thành bà già sao. Nhất định thể , thể được.” – vụt đứng dậy khỏi bàn ăn cộc lốc

      “ No rồi, ăn nữa. Mọi người thấy ngon cố nuốt . khó ăn.”

      uất ức vào nhà vệ sinh để lại đằng sau tiếng chửi bới của mẹ Mộc. Rồi liên tục vã nước lạnh vào mặt. Kẻ chết tiệt đó còn chưa biết tên, hôm nay hình như là gặp lần đầu tiên, chút thiện cảm cũng chỉ là dành cho món ăn của bây giờ lại muốn nôn hết ra ngoài. muốn bỏ trốn rồi đấy.

      chạy về phòng mở vali lấy quần áo vào tắm rửa kĩ càng đến mức mẹ tưởng ngủ quên trong phòng tắm mất rồi. 1 tiếng sau lúc bước ra cả người tràn ngập hương thơm hoa đinh hương. Rồi thèm liếc nhìn 2 con người kia cái, phẫn uất vào phòng khóa trái cửa.

      mệt mỏi trượt xuống đất nghĩ lại những việc vừa xảy ra. Tất cả cứ như chong chóng quay quanh đầu . chán nản vô cùng, thà rằng hôm nay đừng đến. Mà thực tế cũng có thể chứng minh dù đến mẹ sẵn sàng vào tận kí túc của , sách cổ lôi .

      “ A a a a a…” thể hét lên giận dữ, 2 tay tự tát vào mặt mình vài cái.

      "Đinh…đinh" đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Tiêu Nguyên mở tin nhắn ra . Đó là tin nhắn từ số lạ:” Em hãy mở cửa ra nghe tôi mọi chuyện !”

      thầm nguyền rủa cái tên chết tiệt ở trong nhà , làm thế quái nào mà lại có số di động của . Chắc chắn lại là lão mama nhà cho rồi. mặc kệ trèo lên giường ngủ.

      ……….

      ngon giấc nồng chợt cảm giác như có kẻ nhìn mình chằm chằm, mở mắt ra thấy nằm bên cạnh chỉ khoác bộ đồ ngủ khêu gợi, bộ ngực lộ ra nửa. nhắm chặt mắt quay đầu , sao lại có cái giấc mơ quái quỷ thế này kia chứ.

      Chợt có cảm giác có hơi thở ấm nóng phả tai mình cùng với lời thào khe khẽ. lần nữa mở mắt ra nhìn, dụi mắt lần , dụi mắt lần 2…..dụi đến lần thứ n vẫn thấy nằm sát bên cạnh mình liền thất kinh bát đảo kêu lên, theo phản xạ chân định đạp cho cước. Nhưng cú đá chưa chạm đến người nắm chặt bàn chân , thân thủ nhanh đến mức 1 giây kháng cự cũng có. Rồi nhàng đặt tay lên eo vặn cái khiến thấy cả thân người nhũn ra, nhất thời thể tung chân lên. Vậy là tay lao với tốc độ kinh hoàng tới gương mặt điển trai của . né tránh với thời gian 0,01 giây rồi lại cố tình bóp chặt eo và chân hơn nữa. có cảm giác bị điểm huyệt, cơ thể án binh bất động. là siêu cao thủ sao? chưa từng gặp qua kẻ nào giỏi võ như .

      “ Em đừng kháng cự, nếu càng dãy dụa chỉ cành làm em đau thêm mà thôi. Võ thuật của em cũng chưa đủ sức chống lại 1 nửa đâu.”

      làm sao vào được đây? Mẹ tôi đâu ?”

      “ Đương nhiên là vào đây bằng chìa khóa rồi. Mẹ em ngủ ở phòng bên cạnh. là chồng em đương nhiên thể nào bắt nằm ở sofa hay ngủ cùng mẹ vợ rồi. Vì thế mới vào đây.”

      “ Ai là vợ . Tôi còn chẳng biết tên tuổi như thế nào. Tự nhiên lại bắt tôi học mà sinh con đẻ cái với cái loại như sao ?”

      “ À, vậy hóa ra thứ em cần chính là sơ yếu lí lịch. Vậy để giới thiệu cho em biết”-chàng trai vừa tay vẫn ngừng bóp chặt trước kháng cự của ” Tên là Bạch Vĩ Dương , năm nay 21 tuổi chưa từng qua bất kì người con nào ngoài em. có bằng tiến sĩ và thạc sĩ. về đây là để tiếp nhận cơ nghiệp của cha và cũng là để cưới người con hằng mong nhớ- chính là em đấy !”

      Tiêu Nguyên sởn hết cả da gà trợn mắt nhìn Vĩ Dương, ta hơn mỗi tuổi, tại sao có thể có 2 bằng cao cấp như thế, lại còn về để điều hành công ty nữa. Nhưng ta đâu có quen biết mà có thể nhớ nhung như vậy “ dối, tôi hề biết làm sao mà biết tôi, lại còn thầm nhớ tôi được chứ ! “

      Vĩ Dương giả vờ tỏ vẻ mặt đau đớn cực độ :” Vậy là em nhớ sao, em quá đáng. Giờ lại còn muốn bỏ chạy. buồn quá, bi thương quá.”

      “Tôi thực quen .”- Tiêu nguyên giận dữ gầm .

      “ Được, vậy để thời gian cho em nhớ, nếu nhớ ra trừng phạt em thích đáng. Có thể sang năm chúng ta kết hôn, cũng có thể là khi em tốt nghiệp. Nhưng thời hạn cho em nhiều nhất cũng chỉ có 2 năm đó thôi. Nhớ lấy, từ giờ chúng ta là vợ chồng.”

      Tiêu Nguyên kinh ngạc nhìn ta, chỉ thấy ta hất hàm về phía tay . Chiếc nhẫn rất đẹp nằm ngón áp út đồng bộ với chiếc nhẫn ta đeo.

      Vĩ Dương lại tiếp tục giở giọng lưu manh :

      cho em 5 giây nếu cởi ngay chiếc nhẫn ra coi như em đồng ý.”

      Tiêu Nguyên liền cố hết sức giãy dụa nhưng cảm giác mình càng cố gắng càng mệt nhọc và thể nào có cơ hội tháo được chiếc nhẫn. Nhìn mồ hôi nhễ nhại thương tình :

      5 phút rồi, từ giờ em là vợ của .”

      Rồi nâng cằm lên hôn lên môi , bị kìm giữ nữa nhưng nhất thời tự chủ được. thấy cả người vẫn có sức phản kháng. dễ dàng đưa lưỡi vào khoang miệng quấn quýt dây dưa lâu đến mức tưởng mình gần như ngạt thở. Khi thả tay ra cả mặt đỏ bừng như lửa đốt, liền ôm vào lòng thủ thỉ :

      “ Em sợ lạnh lẽo phải ? Em sợ độ cao phải ? Được, từ giờ sống ở đây với em, hàng ngày nấu cơm cho em ăn. Đến khi nào thực nhớ ra hãy tiếng. mãi mãi đứng đây.”

      cố gắng đạp vào người nhưng cảm giác vô lực đành ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ

      còn mơ màng nghe từ giờ ngày nào cũng chở đến trường học rồi lại về nhà. Tất cả làm hết chỉ cần bỏ . ngủ cũng để tâm "ưm" tiếng.

      Chỉ cho đến sáng ngày hôm sau mới cảm thấy cuộc đời là thảm họa. Cuộc đời tự do của chấm dứt từ đây....
      Mai TrinhPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2 :


      Ánh nắng chiếu qua cửa sổ phòng len lỏi vào mắt Tiêu Nguyên. nhìn điện thoại, mới có 5 giờ sáng. Chắc tại lâu rồi ngủ ở đây nên lạ giường chứ ở kí túc xá phải ngủ liền mạch đến 6 giờ mới tỉnh. nhìn khắp phòng thấy gian xung quanh rất yên tĩnh, ánh nắng mai yếu ớt rọi vào màu vàng nhạt rất dễ chịu.

      " Em dậy rồi à ?"- Giọng nam ấm áp cất lên ngay đầu giường.

      sững người sắc mặt nhợt nhạt quay ra nhìn đầu mối của thanh kì quái kia.

      "À mà này em đừng có ý định giả ngu hỏi là ai đấy nhé, đây phải phim Hàn Quốc đâu. Em gây ra truyện phải chịu trách nhiệm. "

      ngơ ngác nhìn ta suy nghĩ xem kẻ này là ai. ta cái gì mà gây ra với chịu trách nhiệm, chẳng lẽ làm ta có thai hay sao ? Mà kể cả có chẳng lẽ ta kiểm tra (ý bạn Dương khốn khổ dùng que thử thai ) ngay được rồi hả ? *Bệnh trì độn tái phát haizzzz*

      Thấy gương mặt ngày càng trở nên khó coi Vĩ Dương bất lực thở hắt ra tiếng nhéo nhéo má :

      “ Ôi, vợ , chúng ta mới đính hôn ngày hôm qua mà ngày hôm nay em quên mất rồi. thấy mình thực bi thảm làm sao.”- Vĩ Dương ôm ngực tỏ vẻ nghiêm trọng.

      Tiêu Nguyên thấy ta thích tự sướng như vậy nên mặc kệ thủng thẳng vào nhà vệ sinh. vừa đánh răng vừa ngẫm nghĩ xem cái tên đầu heo ngoài kia là ai . Chợt mọi việc của ngày hôm qua “xui xẻo” ùa về. Tiêu Nguyên miệng vẫn đầy bọt cần giữ hình tượng lao khỏi nhà vệ sinh nhìn kẻ ung dung ngồi ngắm ảnh bàn học của

      “ Bậ….t Vĩ…. Dư…..ơng….. Ngươ..ii vô liêm sỉ…………. .”

      Đồng chí Tiêu Nguyên để rơi bọt xuống sàn nhà thân nên năng lắp ba lắp bắp.

      Vĩ Dương quay lại cười khẩy ánh mắt lộ vẻ lưu manh :

      “ Em nhớ ra rồi sao. Được rồi, vậy gọi tiếng chồng , nghe cách em gọi tên giống Bật Mã Ôn quá.”

      Tiêu Nguyên nộ khí phừng phừng đến mức có thể bắn ra 3 tia lửa điện cùng lúc. Nhưng vẫn phải hậm hực quay trở lại nhà vệ sinh lần nữa. Được rồi làm gì làm, trước tiên là phải sạch , gọn gàng rồi mới có thể xử lí tên dâm tặc kì quái này.

      Đánh răng , rửa mặt xong xuôi lấy bộ đồng phục trong tủ ra ngậm ngùi vào phòng tắm, khóa trái lại để thay. Chợt có tiếng gõ cửa từ bên ngoài , giọng hỏi

      “ Ai đấy”rất có thể người vừa gõ cửa lại chính là mẹ nên phải cẩn thận nếu muốn bị thái hậu nương nương ngũ mã phanh thây vì tội dám hỗn láo.

      “ Nhà chỉ có 2 chúng ta, em cần khách khí !”

      Tiêu Nguyên nghe cái giọng sở khanh ngoài cửa mà sởn hết cả gai ốc gầm lên :

      “ Mẹ tôi đâu, mới có 5 rưỡi sáng mà bà ấy đâu được ?”

      “ Ồ, chưa cho em biết sao, bà ấy khởi hành quay trở về từ lúc 4h sáng rồi. Từ giờ sống cùng em .” – Vĩ Dương cười thầm trong bụng. Nàng này cũng khó chiều lắm, bề ngoài có vẻ cứng rắn thông minh nhưng hóa ra đầu óc cũng ngơ ngơ dại dại chẳng khác nào đứa trẻ. Vậy nên phải bên cạnh bảo vệ mới được.

      ( An Nhi : Tên kia, con là của ta đẻ ra, trí thông minh của nó kém k khác nào chửi ta. Để xem ngoại truyện ta ngược ngươi như thế nào)

      ( Vĩ Dương : Ồ mẹ vk à, con đợi xem có phải đến khi mẹ thành bà cụ già rồi con mới có thể bị ngược đấy ?)

      ( An Nhi : Yên tâm con, đến lúc ấy nhất định mẹ ngược cho mày nước mắt lưng tròng *cười thâm độc* dù có quỳ gối mẹ nhất định tha)

      ( Tiêu Nguyên: 2 người đủ chưa, trật tự được chưa? Quay lại chuyện )

      Được rồi trở lại thực tại

      “ Vậy muốn chuyện gì với tôi ?’’

      chỉ muốn em cần quá kín đáo như thế. Thực ra của em cũng thấy hết rồi…”

      thấy gì ?”- Tiêu Nguyên tức giận nâng giọng lên đến quãng 8

      đâu biết đằng sau cánh cửa kia tên Bật Mã Ôn nhà ấn bụng nhịn cười sắp nội thương, dễ lừa. Tối qua đâu có uống rượu đâu mà mình làm gì cũng nhớ cơ chứ. Nhưng để chắc chắn vẫn hắng giọng tỏ vẻ hối lỗi:

      “ Thực ra, hôm qua em nằm ngủ xấu quá, nên ….chỉ là vô tình thôi…… hề cố ý đâu mà….Chúng ta…….chúng ta…….” chưa làm gì đâu . Ngu ngốc như em có hiểu thế nào là nghệ thuật sử dụng dấu chấm lửng .

      Tiêu Nguyên vội vàng mở cửa, quần áo chỉnh tề nhưng tóc vẫn chưa chải gọn gàng xù hết lên như tổ quạ : “ chúng ta làm gì ? muốn gì hả ?”

      “ Tế nhị mà em. Chỉ là muốn em chịu trách nhiệm với chút thôi, xin đừng bỏ rơi . còn là trai tân chẳng nào thèm lấy nữa” còn trai tân chưa chắc tại em, tùy em suy diễn.

      Câu vô cùng bình thường nhưng với chất giọng nam khàn khàn ấm của Vĩ Dương trở nên kinh điển. Tiêu Nguyên xoa xoa tai :

      “ Thế là muốn tôi đền ?” ai biết được có còn là trai tân nữa chứ. Tôi và chắc chắn chưa làm gì.

      “ Đúng đúng, vợ “- Vĩ Dương gật đầu như giã tỏi, lại còn nhấn mạnh thêm từ "vợ " khiến Tiêu Nguyên sởn hết gai ốc lần 2, da gà cũng chào cờ lượt .

      đợi Tiêu Nguyên hỏi tiếp Vĩ Dương liền chặn họng :

      “ Ngoan ngoãn làm vợ , đừng phản kháng chống cự cho tới khi kết hôn, nhất định chinh phục được em !”

      Tiêu Nguyên vỗ vai cậu ta an ủi :

      “ Cố gắng 10 năm nữa rồi tôi và cậu kết hôn.” nghĩ là ai, đừng tưởng tôi sống 20 năm đời này mà chưa từng có người tỏ tình.

      Công nhận tình trường của Tiêu Nguyên hề đơn giản , ngay từ năm lớp 1 cậu bé cứ nhất quyết bé nghịch ngợm có cái chỏm tóc ngắn tũn. Cứ như vậy đến hết năm cấp 1 cậu ta chuyển vào nam sống Tiêu Nguyên mới thoát kiếp nạn. Nhưng vừa bước vào năm lớp 6 Tiêu Nguyên lại được cậu “đại ca” của trường để ý, tìm đủ mọi cách tiếp cận. Cuối cùng Tiêu Nguyên đành ngậm ngùi cho cậu ta “tạm biệt” cái răng mới sống yên ổn. Nhưng 2 năm sau đó , ngày có cậu bé lớp 8 đến tặng hoa và phải lòng . Cậu ta là người ngại về vấn đề tuổi tác và mong Tiêu Nguyên hiểu cho tấm lòng mình. Nếu như nhầm giờ cậu bé đó gọi Tiêu Nguyên là sư phụ để học võ “gia truyền”. Con theo cậu ta cũng như rơm rạ nếu theo gió bay bớt cũng là chồng chất thành đống rồi đè chết cậu. May mắn món võ thượng thừa cậu học được từ sư phụ chính là kế “ chạy là thượng sách” vậy nên mới sống yên ổn cho đến ngày hôm nay.

      Vào cấp 3 để tập trung học hành Tiêu Nguyên chuyển sang phong cách tomboy cắt phăng mái tóc dài, ăn mặc hầm hố như con trai. Nhưng cuối cùng số phận vẫn hết đào hoa. Chỉ vì bạn thân hoa khôi Nhã Kì ngày ngày phải nhận hộ biết bao nhiêu hoa và quà, đến ngày lễ tình nhân còn có thể có sô la mang ra chợ bán kiếm tiền ăn cả tháng. Chưa kể con cứ nhìn thấy là xúm xít vào chuyện , suốt ngày sấn tới hỏi bài, coi khác gì thằng con trai .

      Kết thúc cuộc hồi tưởng, Tiêu Nguyên khẽ thở dài. Đại học……..đại học………… học đại học rồi mà cuộc đời vẫn để cho yên. Bây h lại chình ình xuất thêm tên Vĩ Dương nữa, Những ngày tháng sau này liệu có thể yên ổn nổi ?À quên, vấn đề chính định đến là vì cũng nhờ kinh nghiệm tình trường như vậy nên từ chối người khác rất thâm sâu . Ví dụ lần từ chối tên lớp trưởng khóa như sau :

      “ Ồ, muốn hẹn hò sao ? tầm thường như vậy à ? Liệu có thể giống như giống chó lông vàng luôn luôn bám theo tôi, chỉ cần tôi tôi muốn du lịch sẵn sàng với tôi kể cả khi bố mẹ hấp hối trong bệnh viện hay ? Liệu có thể như loài hồng hạc nhảy múa để mời chào bạn đời hay ?”

      Từ đó ta cũng dám bén mảng tới gần cửa lớp nữa, có việc gì cần trao đổi đều thông qua 1 trong 3 cán bộ còn lại. Nếu vô tình chạm mặt ta chạy chối chết như gặp quỷ dữ. Vậy nên chắc chắn tên công tử bột này thể bám trụ được lâu . Nghĩ đến cảnh đó Tiêu Nguyên liền bật cười ha ha

      “ Tiêu Nguyên, muộn rồi. Em định ăn sáng để còn học sao”

      Nghe tiếng của Bật Mã Ôn Tiêu Nguyên nhìn lên đồng hồ mới nhớ ra giờ là 6 rưỡi, hồi tưởng lâu đến vậy ư ?

      “ Được rồi, tôi đây. còn …..cái trách nhiệm gì đó tối nay chúng ta về bàn bạc tiếp nhá.” Rồi Tiêu Nguyên xách túi cho bừa sách vở vào và lao ra ngoài.

      Điều kì lạ nhất là tên Vĩ Dương kia cũng mang cặp khóa cửa theo . Thôi được, mặc kệ cái tên Mã Ôn ấy, cần quản. vừa ra khỏi thang máy liền vội vã chạy ra khỏi tòa nhà tới chỗ chờ xe buýt. Xe buýt bò mãi mà vẫn chưa đến nơi nên khiến nhớ ra sáng nay mải cãi nhau chưa kịp ăn gì cả, bụng sôi lên òng ọc. Bất chợt chiếc Lexus màu đen tuyền tới , cửa kính xe cũng từ từ hạ xuống ra gương mặt điển trai nức lòng người:

      “Em là kẻ biết giữ lời hứa hay sao?”

      Tiêu Nguyên đơ 0,1 giây

      “ Tôi có hứa gì vs sao ?”

      ” Tối qua em học cùng cơ mà ?”

      “ Tôi đổi ý rồi, mau tránh ra cho xe buýt đến. Nếu tôi khách khí."

      “ Vậy được rồi, báo với mẹ em là em có ý định trốn tránh , muốn kết hôn với . còn muốn với cả thế giới này và em đính hôn nữa đấy . >o

      …..…..đừng manh động. Được rồi tôi cùng , ngày nào cũng cùng . Miễn là đừng với ai việc chúng ta sắp kết hôn , cùng đừng với mẹ tôi bất kì cái gì. Bà ấy rất kinh khủng, khi tôi nghe lời sẵn sàng ném tôi vào nồi nước sôi, thương tôi…..”

      Thấy Tiêu Nguyên xuống giọng như vậy Vĩ Dương cười khẩy, này đúng là cũng có điểm yếu rất lớn. Nhưng việc thông báo chủ quyền của với đào hoa này là thể làm, chỉ là theo cách gián tiếp mà thôi .”

      Sau khi Tiêu Nguyên ngồi lên xe , chiếc xe phóng vụt đường để lại phía sau làn khói đục.
      Mai TrinhPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3:


      Chiếc xe rất nhanh đường, nhiều người đều ngoái lại nhìn bằng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa tò mò xem ai là chủ nhân của chiếc xe có số xe vô cùng đẹp kia.

      Ọc….ọc…..ọc

      thanh này của ai khác mà chính là bạn sinh viên đáng thương Mộc Tiêu Nguyên. Nhưng trước tiên ta phải quay lại lịch sử uy tráng của trường đại học Trúc Nhạc. Giờ học của trường thường bắt đầu lúc bảy giờ kém 15 phút. Có điều những học sinh đến học tiết thường xuyên xảy ra tượng ngất xỉu do quá đói hoặc là ngủ gật. Vì vậy nhà trường mới đổi giờ vào học thành bảy giờ 15 phút. Nhớ ngày hôm đó nhà nhà vui như mở hội. Hạnh phúc tràn ngập gương mặt mỗi người. Nhất là nhóm bạn tứ đại tỉ . Các môn học của khoa xã hội nhân văn thường đều là vào tiết nên họ cũng có thể ngủ muộn thêm chút cũng sợ. Nhất là đối với 2 tiết đầu vào thứ 3 và thứ 6 của Cơ Sát thủ cũng tránh đươc mấy phần tai họa.

      Vĩ Dương cười khẩy rồi đưa ra đằng sau túi bánh bao nóng hổi do chính tay làm.

      “ Ăn nhanh , lại chết đói bây giờ.”

      Tiêu Nguyên xì tiếng :” Ai cần quan tâm” nhưng tay vẫn đưa ra chộp lấy túi bánh ăn ngấu nghiến. Khi 3 chiếc bánh bao bị nuốt trọn cũng là lúc xe tới nơi.

      Tiêu Nguyên sống chết đòi xuống trước cổng trường đoạn xa rồi tự mình bộ vào. Đương nhiên lí do vẫn là muốn mình trở thành người nổi tiếng sớm như vậy. vừa vừa đau khổ tự kỉ. Vừa lúc đó lại thấy bạn thân Nhã Kì chạy đến. Vậy là bao nhiêu khó hiểu , uất ức ngày hôm qua xả ra bằng hết.

      Vậy nhưng biết, chiếc xe với biển số 9999 khiến nhiều người phải ngoái nhìn kia vẫn đậu ở đó. Kẻ nắm vô lăng giương ra nụ cười lưu manh, biểu thị cho cơn tức giận đáng sợ của con sói già chuẩn bị ăn thịt cừu non. quên chưa vặn volume rồi. Để xem rồi chạy đâu cho thoát, vậy, nên để được biết đến sớm hơn chút nữa…

      ***

      Tiết học đầu tiên là của Cơ Sát Thủ dạy môn Báo chí. Tiêu Nguyên hề có ác cảm với môn này , nhưng lại đặc biệt căm thù người giảng dạy môn thích của . Đó là kẻ cho ăn gạch đỏ chói, làm học bổng sắp chạm tay lại bay mất chỉ vì thiếu 0,2 điểm của môn Báo chí .Cũng từ đó mà luôn đứng sau Nhã Kì và bị mẹ dày la cắt 1 tháng tiền ăn. (An Nhi : Cái này muốn hiểu hơn về bà Cơ sát thủ đọc chương 10 "Khi thời gian bắt đầu lại em lần nữa " nhé. ta lười viết viết lại lắm T_T)

      Tiết học bắt đầu giống như đưa người chuẩn bị lên pháp trường. Cứ cẩn thận là ăn phải đạn = phấn cộng 1 dấu x của giáo ác man. Mọi người đến thở cũng dám thở mạnh.

      Bất chợt cánh cửa mở ra……. Cả lớp toát mồ hôi lạnh. Chẳng phải ban nãy điểm danh đủ rồi à? Còn kẻ nào muốn tự tử hay sao mà đến đây đăng kí học. Với lại khoa văn đăng kí hết chỗ từ tháng trước rồi cơ mà. Nhưng dường như kẻ ngoài cửa cứ đứng im nhúc nhích. Ban đầu Tú Cơ khẽ chau mày sau đó bước ra.

      15 phút sau, giáo quay lại dẫn chàng trai mang theo vẻ đẹp tà mị lòng người vào lớp. Con ngươi màu mã não sáng ngời. Mái tóc màu đen óng bắt mắt.

      quên nhắc các em. Đây là ngày dạy cuối cùng của . Từ giờ các em học thầy giáo mới. Các em ngoan ngoãn như vậy nên khi cũng an lòng. Thôi, nhiệm vụ của đến đây là hết. Thầy giáo có thể tự giới thiệu về bản thân. Chúc các em luôn luôn học tốt. Đặc biệt bạn Tiêu Nguyên chú ý chăm học đừng để thầy thất vọng.”

      Câu cuối cùng của khiến Tiêu Nguyên đầu đầy hắc tuyến. Nhìn lên người con trai bục giảng muốn khóc mà có nước mắt. thà học giáo Tú Cơ còn hơn. Rồi cả lớp vỗ tay rào rào. giáo mặt hớn hở bước biết ý nghĩa thực của tiếng vỗ tay ấy. Khi còn nghe tiếng bước chân ác quỷ nữa cả lớp chỉ hận thể ngay lập tức gào lên vui sướng.

      Tiểu Hạ lắc tay 3 bạn :” A….ông trời vô cùng tốt bụng. Dù rằng phải chịu chút áp bức nhưng giờ giáo Tú Cơ rồi, chúng ta còn được học thầy giáo mỹ nam đẹp trai như thế này. Từ giờ tớ bỏ bất kì tiết Báo chí nào.”

      Linh Thái gật đầu đồng tình. Nhã Kì nhìn sắc mặt tái nhợt còn giọt máu của Tiêu Nguyên mà lòng có chút ngờ ngợ.

      “ Xin chào các em. Thầy tên là Bạch Vĩ Dương. Năm nay thầy 21 tuổi. Hơn các em có tuổi thôi . Nhưng an tâm thầy có đủ trình độ giảng dậy các em hết năm học này. Thầy đính hôn với người thầy nên các em đừng có mà tỏ tình hay khen thầy trước mặt ấy. ấy rất dữ dằn, thích chiếm hữu và có tính chỉ huy cao các em nên cẩn thận.”

      Câu vô cùng kín đáo nhưng chưa đầy ý : " ấy ở trong trường này, trong lớp này và học cùng các em. ấy dữ dằn và có tính chỉ huy..." - chẳng phải chỉ tay thẳng vào mặt Tiêu Nguyên sao ?

      Cả lớp mang 2 trạng thái biểu cảm, bộ phận nữ tỏ ra thất vọng, còn có 2 giật mình đến độ da gà cùng nhau chào cờ. Các chàng trai lại thở phào vì cùng lúc tống được tên mỹ nam và Đại tinh Tiêu Nguyên . Tất cả có thể chỉ là suy đoán nếu như phải vị thầy giáo đáng kính giọng ngọt ngào buông thêm câu :

      “ A , em Nguyên lên bàn đầu này ngồi để thầy kiểm tra, giáo em rất lười chép bài đó.”

      Tiêu Nguyên cả người toát ra lửa giận đứng phắt dậy :” Thưa thầy, em muốn ngồi với bạn em, em muốn lên bàn đó ngồi.”

      “ Vậy cho bạn em cùng lên. trước với các em thầy chấm cả điểm chăm học nữa đấy. Môn này từ bây giờ là môn học bắt buộc trong ngành, các em có thể lên ban giám hiệu kiểm tra. Thôi , các em ổn định chỗ rồi tiết học bắt đầu.”

      - Bạch Vĩ Dương tiếp tục nở nụ cười uy hiếp thầm trong lòng :” Để xem tôi phải thua hay em phải thua ?”

      Vậy là Tiêu Nguyên có thêm vị thầy giáo đáng kính mới được liệt vào danh sách “ nên động tới”

      Lại thêm (ta là kẻ miên man a) về danh sách “ nên động tới” của Tiêu Nguyên gồm có 4 loại người

      - là thầy giáo Khả Trường biệt danh Khả Ái- nghe tên thanh tú nhưng thực ra lại là kẻ có máu hám , suốt ngày chơi bời lêu lổng, lời ra toàn ngôn ngữ thô tục. dạy khoa y tổng hợp kiêm chức phụ trách y tế ở trường( thực ra là để nắm thêm tình hình sinh viên nữ mức độ cao ráo xinh đẹp tài năng đến đâu). Nhưng đồng thời vô cùng đẹp trai khiến ít người biết là biển lửa nhưng vẫn lao đầu vào. Trò đùa của mức độ biến thái + 1 , mức độ sát thương+ 2 , mức độ ngất xỉu+3 , mức độ chết người hoặc bại não +4. chung thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nên đắc tội với sinh viên khoa y và cả tên thầy giáo lưu manh này nữa

      - Người thứ 2 là thầy giáo dạy môn Lý luận của khoa Luật- Trình Hiểu hay còn gọi là Hiểu chửa. Vâng, thầy cũng kiêm luôn chức phụ trách đạo đức nhà trường. Sinh viên kể cả mắc tội gì nhưng nếu thầy hỏi nội quy mà đọc được coi như điểm đạo đức tụt dốc phanh. Nhất là đối với sinh viên luật chỉ cần lại trong trường thầy có thể lao ra từ bụi cây gần đó hỏi với tốc độ ánh sáng những câu như : ” Nếu tên kia giết 3 người nhà em nhưng chưa đủ chứng cứ liệu giờ em có thể tìm cách kiện ra tòa . Bộ luật nào trợ giúp chúng ta về điểm này ?” Ban đầu sinh viên mới vào trường biết còn có thể hiểu nhầm là nhà mình có chuyện nhưng sau cũng quen hơn chút để bình tĩnh trả lời. Có năm bạn nữ nghe thầy hỏi xong mà sợ quá ngất xỉu . Câu hỏi là :” Cha em giết hại 1 người phụ nữ để ăn cắp tiền và em nhìn thấy. Luật quy định gì về nhân chứng như em trong khi em là người thân của bị cáo ?’. chung đường phải tránh xa sinh viên khoa luật và thầy giáo này nếu muốn mình 10 câu bằng họ 1 câu , đứng đó nổi, chạy xong.

      - Người thứ 3 thể đắc tội chính là sinh viên khoa Công nghệ thông tin và khoa Kinh tế chung. Đó là những kẻ đầu trâu mặt ngựa, tay lướt bàn phím với tốc độ 0,01 giây khiến đen màn hình, 0,02 giây sau các file thất điên bát đảo. Đếm đến giây thứ 3 có thể còn thấy những ổ phim raiting H thân nữa . Đó là những kẻ nếu ăn với ta có thể tính được 15,00000005% tiền giả như cái máy tính và ước lượng chính xác nhất để khi ăn với ta luôn luôn có lãi. chung với 2 kiểu sinh viên là đặc biệt tránh xa.

      - Người thứ 4 cần cũng biết chính là giáo Tú Cơ mang biệt hiệu : Cơ Sát Thủ, giết người thấy máu. Còn giờ đây khi ra rồi kẻ còn đáng sợ hơn lại xuất : BẠCH VĨ DƯƠNG . Người là Bật Mã Ôn. Tiêu Nguyên đau khổ ôm ngực mà suy nghĩ.

      Cuộc đời định phải có thù oán với môn Báo chí. Tại sao cơ chứ, môn học tự chọn cơ mà.

      ………..

      Tiếng trống vừa vang lên , Tiêu Nguyên thu dọn sách vở với tốc độ ánh sáng rồi lao ra khỏi lớp quên lôi theo cả 3 con bạn chạy tới cangtin. Đì thảm rồi, thảm lắm rồi, giờ chỉ muốn khóc thôi. Cuối cùng cũng được lọt vòa top đầu nữ sinh "tai" tiếng của trường. Rồi cuộc đời về đâu cơ chứ ? Tại sao phải rước cục nợ này về nhà cơ chứ ?

      Tất cả những hành động ấy đều lọt vào con mắt của bạn trẻ đứng bục giảng Bạch Vĩ Dương. Biện pháp của bạn đúng là mũi tên trúng 2 đích. Giờ học kết thúc nhưng học sinh nữ nào dám lại gần bạn hỏi chuyện. Từ đó cũng chứng tỏ chứng tỏ lực sát thương của “vợ ” trong lớp rất lớn . Tiện thể thông báo chủ quyền luôn bạn sợ mất vợ trước khi lấy được trái tim nàng. Rồi nở nụ cười kín đáo nếu để ý ai biết nổi , hàng lông mày thanh tú khẽ nhếch lên. chậm rãi rời lớp hướng về phía phòng giáo viên – của riêng . Đương nhiên thầy hiệu trưởng trường này chính là ông nội , thích tới lúc nào mà chẳng được, thích ra quy định gì mới mà chẳng được………. Còn việc công ty……. giải quyết qua máy tính là ổn rồi, làm chút nhân viên sợ hơn. ( An Nhi: Sợ cái đầu nhà ngươi , bản nương ghét nhất là mấy tên giàu mà mất dạy như người nghe chưa. Vớ vẩn ta cho cưới con ta nữa)

      ( Bạch Vĩ Dương : Con mang vài cây về cho mẹ trồng được chưa )

      ( An Nhi : Cây đừng mang về làm gì, nuôi ta chưa xong làm sao nuôi cây )

      ( Vĩ Dương : Vậy thôi, 20 cây vàng con định mang sang tặng mẹ h để đốt vậy )

      (* Cười khẩy* mẹ sợ, vàng xuống giá rồi con ạ , mang đô la đến đây mẹ gả con cho)

      ( Tiêu Nguyên : Mấy người coi tôi là đồ hàng để bán đấy hả ?)

      Vâng bạn Tiêu Nguyên lúc nào cũng giỏi phá đám.
      Mai Trinh thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4:


      Ôi, cuối cùng mới lết được đến đây. Thông cảm vì thời gian lên mạng của ta eo hẹp quá. Thôi động viên tặng ta chút hoa đê

      Những tiết học dài đằng đẵng trôi qua. Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ ăn trưa.

      “ Giờ cơm đến rồi, giờ cơm đến rồi –Tiêu Nguyên sung sướng xếp sách vở để chuẩn bị ăn . Thoáng cái quên luôn cái bạn “chồng sắp cưới” của mình.

      “ Này, mấy nàng, ta rửa mặt cho sảng khoái tinh thần, tập trung trí tuệ Chút nữa ta ra, nhớ dành chỗ cho ta." - Tiêu Nguyên hí hửng huých vai Nhã Kì như thường ngày.

      “Êu ôi, cứ , bọn này k đợi đâu. Còn có chàng đại thần của cậu nữa chứ. Chúng tớ muốn đắc tội với chàng giáo sư mới đến ấy đâu”- Tiểu Hạ bĩu môi

      “ Xì, mấy người quá đáng . Đừng có nhắc đến cái tên sao chổi ấy trước mặt ta. trước nhưng nhớ đợi ta, nếu thấy ta quay lại phải tìm ta ,cứu ta khỏi hang cọp nghe chưa ? “- Rồi Tiêu Nguyên chạy đến khu nhà vệ sinh kịp cho lũ bạn thêm lời nào.

      Mà nhà trường cũng vô cùng tâm lí nha. Nhà vệ sinh nữ vô cùng gần ban C- nơi mệnh danh là thánh điạ của nữ sinh. Ngược lại nhà vệ sinh nam gần ban A có số nam áp đảo số nữ. Như vậy vừa tránh nhầm lẫn ( đời này người nhầm lẫn nhà vệ sinh nam với nhà vệ sinh nữ chắc chỉ có mình con thôi Tiêu Nguyên à)lại vừa tiện cho lại mà tránh gặp phải tên Khả Ái bệnh hoạn. Dù rằng có vài lần khi bước vào nhà vệ sinh nữ, có bé năm nhất nhìn thấy hoảng quá bỏ chạy luôn để chẳng kịp hiểu đầu cua tai nheo gì. Đến lúc nghe lũ bạn giải thích lại bật cười ha hả. Đơn giản là vì hôm đó ăn mặc quá giống con trai, giầy vải, quần jean , áo phông trắng cho nam, và người chẳng có chút đặc trưng nào của phụ nữ cả. Trong khi đó bé mới đến trường , biết danh tính của sợ quá nên mới bỏ chạy .

      Tiêu Nguyên vui vẻ vừa , vừa cười tít mắt nghĩ tới bữa cơm trưa. Nhưng chợt thấy có người về phía mình, tiếng bước chân chắc chắn thế này chỉ có con trai mà thôi ( À, tại bạn Nguyên học võ, quen với việc nghe thanh đoán đối thủ ý mà ). thầm nghĩ trường mình chẳng lẽ lại xuất thêm tên đồng tính luyến ái thích vào nhà vệ sinh nữ ? Nghĩ thế khiến thấy khí trở nên vô cùng kì dị , thoáng rùng mình vội vã quay đầu lại xác định thực hư. Nhưng ngay lập tức bắt gặp ánh mắt "sắc lang" của ai kia. Biết vậy ngay từ đầu chẳng quay lại mà thằng vào nhà vệ sinh, để xem ta theo kiểu gì. Ngẫm hồi biết phải sao cuối cùng chỉ gượng gạo cười : " Ồ, thầy đó sao.... A .... hình như thầy vào nhầm rồi. Đây phải khu nhà vệ sinh giáo viên. Thầy cứ quay lại thằng, đển sau phòng họp hội đồng thấy đấy ạ...."- nghe xong lời vô cùng lễ phép của mình mà cũng thấy rất mắc ói. Nếu phải vì tên này nắm giữ định mệnh học bổng của mình cũng muốn thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với rồi dù đau thương là thể đánh lại .

      Bật Mã Ôn cười khẩy, tay khoanh trước ngực. hôm nay mặc chiếc áo sơ mi màu trắng viền đen nam tính, quần ủi phẳng dính chút bụi.Thực ra vốn là kẻ sợ bẩn, nhất là đối với phụ nữ. Nhưng chẳng hiểu sao riêng với lại thấy cảm giác ấy nữa. Mỗi lần trêu tức , thái độ tâm tình của vô cùng phức tạp và đặc sắc, nội chiến chán rồi mới bắt đầu thể ra ngoài. Con người có vẻ hơi hướng nội nhưng nắm đấm rất hướng ngoại. là tổ hợp vô cùng tức cười, chẳng khác gì con mèo con nghịch ngợm. Chơi với quả rất thú vị.

      Thấy cứ đứng trơ ra đó, cơ mặt giãn ra tỏ vẻ hài lòng như thể nghe chuyện tiếu lâm. chỉ cầu xin ngay lập tức có người nhìn thấy đứng gần nhà vệ sinh nữ cho nhục mạ chết . Nhưng đợi mãi cũng thấy ai ra vào khiến thập phần chán nản. Thực ra mà chính khiến kẻ ra được, kẻ vào xong, vừa muốn đắc tội với , vừa muốn làm mất mặt thầy giáo đẹp trai mới đến. Chỉ có nước đứng chờ 2 người “đám phán công vụ” tiện thể cũng mong muốn thu thập 1 số tin tức hay ho.

      là muốn mời em ăn cơm.”- Lời ngọt ngào tựa như cơn gió lướt qua tai . Bộ não vốn đứng gần nhà vệ sinh nãy giờ đình chỉ thi công ngay lập tức chỉ thấy lọt vào tai 2 chữ : “ Ăn cơm.” Mắt long lanh sáng rỡ hết cả lên, tỏ vẻ vui thú cực độ : “ Thầy mời ?”

      “ Ừ, nếu em muốn.”- Vĩ Dương , giọng khàn khàn mang theo mùi hoa lan rất dễ chịu. Tiêu Nguyên chỉ nghĩ đến ăn miễn phí thôi mà như trúng phải bùa mê thuốc lú liên tục gật đầu như giã tỏi : “ ăn thôi, em cũng đói lắm rồi ạ .” thấy bộ dạng như chó gặp xương của mà cười giảo hoạt : “ Nếu em thích , lần sau tiếp tục phục vụ em ăn cơm.” – 2 chữ phục vụ nhấn mạnh ràng tình ý nhưng Tiêu Nguyên chỉ trả lời bâng quơ : “ Ồ , em tự ăn được rồi. cần phải phục vụ em ăn cơm đâu !”

      Vĩ Dương sắc mặt xám xịt, tối mất bảy , tám phần. Hai người mang 2 tâm trạng suy nghĩ khác nhau cùng ăn cơm trưa. Lúc này đám sinh viên từ bên ngòai mới sống chết chạy vào nhà vệ sinh giải quyết khẩn cấp. Đúng là đời này có ba cái vội thể nào tránh khỏi….

      Con hai người kia, cứ kẻ đằng trước, kẻ bám đằng sau . Và người bám đằng sau ai khác chính là Tiêu Nguyên. Thứ nhất là vì thể hiên ngang mà trước rất có thể mất ăn. Thứ hai càng thể cạnh - luôn biết điều :” Mẹ dạy , ngang hàng với tiểu nhân. Như vậy ta bị đồng hóa giống chúng.” Tên này còn là đại tiện nhân, đương nhiên thể nào cùng sánh vai mà . lí do sâu xa khác nữa là người ta nhìn vào chỉ trỏ lung tung khiến rất khó chịu. Nhưng đâu biết thông tin là vợ chưa cưới của lan khắp từ ban A tới ban D , từ khoa Văn tới khoa Công nghệ thông tin , còn xót mống nào. Bây giờ con nhìn với ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ. Con trai nhìn với ánh mắt cầu mong sớm bỏ cái tính bạo lực . Chỉ cần được vậy, sinh viên nam cả trường này sẵn sàng về bái lạy mười đời nhà họ Bạch vì đẻ ra đứa cháu siêu đẳng như thế :3 .

      Hai người cứ ung dung hết các dãy hành lang cho tới tận căng tin GIÁO VIÊN. 2 chữ to đùng này đập vào mắt khiến người trong trạng thái lơ lửng mây cũng phải khựng lại.Toi rồi, lại quên mất cái vấn đề vô cùng quan trọng này. Thế là dù rất tiếc nuối nhưng vẫn phải dừng chân ngoài cửa gọi :

      “ Thầy Dương, thầy….em xin lỗi…em thể vào…..người ta rất có thể hiểu lầm quan hệ thầy trò mình.”

      Mặt Vĩ Dương ngay lập tức lại xị ra như cái bị rách, hít hơi sâu,nâng giọng lên quãng 8 mà như hét :

      “ Thế em nghĩ quan hệ của chúng ta là gì mà người khác phải hiểu lầm. Đừng quên những điều tối qua em hứa với tôi. “ vậy là xong, đồng thời cùng lúc tất cả người trong căng tin bao gồm cả mấy bà nấu bếp quay mặt ra xem kịch hay.

      Tiêu Nguyên nghe xong câu thét rầm trời của Vĩ Dương lạnh cóng hết chân tay, giây thần kinh nhạy bén rung lên liên hồi, da mặt như bị gọt nửa, chỉ hận thể ngay lập tức chui xuống lòng đất độn thổ. Nhưng phải trấn an bọn người sẵn sàng lên dây cót để hóng chuyện kia trước .

      “ A ha ha. Các thầy cứ ăn . Em có ý hỏi bài thầy Dương, lại khiến thầy ấy hiểu lầm. Xin lỗi mọi người. Thôi em hỏi bài xong rồi. Em đây ạ…”- Rồi giơ tay chào mọi người , đến lượt tên sắc lang trước mặt gầm khẽ :” Thưa thầy, luật thứ 30 bộ cấp trường có quy định, sinh viên được có tình cảm hay quan hệ với giáo viên của mình, như thế có nghĩa là tư lợi riêng đấy ạ. "

      “Ồ thế sao ? “- Vĩ Dương bày ra vẻ mặt ngạc nhiên”Vậy ngay từ giây phút này luật đó bị hủy bỏ.” Ròi quay mặt vào trong căng tin lớn :” Phải thầy Hiểu “

      Ông thầy húp canh, nghe có người gọi tên mình suýt sặc, ho khan hồi. Phải hết tuần hương ông mới ngẩng mặt lên , nhe ra hàm răng vàng khè của mình : “ Xin cứ tự nhiên , tôi có ý kiến.”

      Tiêu Nguyên toát mồ hôi lạnh nhìn khắp căng tin, lòng căm phẫn hơn cả chị Dậu. Quá áp bức, quá bóc lột, trong căng tin hẹn mà cùng lúc được gặp 3 hùng hào kiệt trong danh sách “ nên đụng tới”. Đầu tiên chính là tên Bật mã Ôn đầu heo (người lai khỉ lai heo- vâng, tập hợp biến chất vô cùng cặn bã của xã hội).Tiếp đến là ông thầy Hiểu chửa . Cuối cùng chính là cái tên Khả Ái chết tiệt ngồi ôm bụng cười thầm như trúng tà ở góc căng tin . Đúng là cái miệng nó hại cái thân, tự bê đá đập vào chân mình. Khuynh hướng bạo lực dâng lên khiến Tiêu Nguyên hận tìm được cơ hội đào hố chôn chết cái tên trước mặt mình. Kìm nén , kìm nén, cố gắng ngăn cản cục tức vọt lên não, để hành động trước suy nghĩ, Tiêu Nguyên hít thở sâu sâu, sâu đến mức quặn hết cả phối.

      " Thôi, tùy thầy, bạn em đợi dưới kia . Thầy cứ ăn cơm vui vẻ .''- ngay lập tức phủi mông bỏ tránh gây hậu họa nghiêm trọng. Nhưng mới được hai bước cánh tay kéo ngược trở lại, giọng thủ thỉ nhưng lại có đề xi ben "vô cùng đủ nghe : " Lại giận dỗi. Đừng có như trẻ con thế nữa được ? ràng rồi cơ mà."

      Các phần từ hóng trong căng tin mắt nhìn đĩa cơm nhưng tai lại xoay vòng 180 độ , xử dụng hết tất cả các giác quan còn lại bao gồm xúc giác, thính giác, khứu giác, thị giác, cảm giác để đoán diễn biến câu chuyện. Còn Tiêu Nguyên mặt chuyển từ trắng sang đỏ, từ đỏ sang xanh, từ xanh sang tím, cuối cùng gần như cháy khét lẹt. thầm nghĩ não tên này chắc chắn bị gián gặm nhấm,nếu cũng là bị ung thối cấp độ báo động. Rồi quay ra nhìn với ánh mắt "dịu dàng" như muốn : " còn gì để trăn trối nữa ?"

      ghé vào tai thầm : " Người ta nhìn kìa , diễn cho tốt vào nhé. mà bị mất mặt coi như em hết tiền tiêu vặt tháng. Nên nhớ từ bây giờ chính là tài khoản ngân hàng của em." uất nghẹn , rủa bậy trong lòng nhưng nghĩ đến Bác Hồ kính bay phấp phới trong gió là lại phải kìm lòng, nặn ra nụ cười toe toét : " ăn cơm thôi. ăn cơm thôi."Thù này chị trả từ từ.

      kéo tay vào trong căng tin gọi 2 đĩa cơm cao cấp rồi ngồi đợi, chân vung vẩy lung tung hồi rồi hạ cánh an toàn chân . Dẫm ,dẫm , nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức bình sinh dồn ép nộ khi xuống chân . Nét mặt vẫn tỏ ra kiều, vô tội nhưng ánh mắt lại phát ra tia lửa điện : Tôi làm cho còn chút thể diện nào !

      vẫn cái điệu khoanh tay lại cười rung vai rồi nhìn , sặc mặt vẫn tỏ ra chút đau đớn nào : cũng chơi đến cùng với em.Nhưng thực ra dù võ công có cao cường, cũng là người có nội lực cao, cộng với tức giận mặt phừng phừng như thế nên dẫm rất đau. Nụ cười mặt đúng là cực hình khiến chỉ muốn ngay lập tức cắn phát.

      Xuất cơm được đưa lên kèm 2 cốc nước cam. Tam đưa cơm cứ đứng đấy mãi chịu sẵn tinh thần hóng chuyện nhưng lại bị câu của Bạch Vĩ Dương làm sợ hãi vội vã bỏ về chỗ

      " Chị làm việc ở đây mới 2 năm thôi nhỉ ?"

      2 người ăn cơm trong im lặng. Nhưng Tiêu Nguyên lại như con hổ đói, ăn lấy ăn để, mới có 5 phút đống thịt khay bị càn quét còn miếng. cười hề hề, giả bộ ngu ngơ nhìn thèm thuồng đĩa cơm gọn gàng của Bạch Vĩ Dương hỏi : " Cha cha, thịt kia thầy có ăn nữa , thôi đưa em ăn cho."

      cười khẩy cái trò dọa người này của khẽ : " Em thích ăn nước bọt của thế sao ?"

      cứng đờ người, cảm thấy cái giá lạnh của Nam Cực tràn về nhưng miệng lại nhanh nhảu : " Chẳng phải thầy mời, em ăn bao nhiêu cũng được sao ? Thế thầy lấy thêm thịt cho em ..." Vĩ Dương liếc nhìn gương mặt của rồi đành phải đứng lên. Trước mặt mọi người luôn hiền hòa điềm đạm nhưng cũng bao giờ làm việc mình muốn. Với khác, dễ nổi cáu , nhưng lại rất muốn giúp đỡ . Đến khi quay lại thấy cười như vừa trúng xổ số , giơ tay ra chỉ cả vào phần thịt của : " Thầy cho em cả cái này nữa nhá. Em ngại đâu."

      Thấy mọi người cứ nhìn về phía mình chỉ trỏ , cười cười hành động hám ăn của , tức giận quắc mắt : " Em thấy mất mặt hay sao ?"

      " Ồ , thầy an tâm. Da mặt em so với Vạn lí trường thành còn dầy hơn 1 chút nên biết mất mặt. Em cũng là do thầy mời nên mới cố gắng ăn nhiều cho phụ lòng thầy."

      Câu sau cố tình lớn khiến mọi người trong căng tin ngồi cười ha hả : " Tuổi trẻ ăn nhiều là tốt , đừng có ngại..." Tiêu Nguyên ra vẻ gật gù đồng ý. Vĩ Dương tức giận giả vờ ho khan vài tiếng cầm cốc nước cam lên uống ngụm.Nhưng lại ngay lập tức hận thể phì hết nước vào mặt . Tiêu Nguyên lập tức lớn tiếng :

      " Thầy giáo, nước cam là em biết thầy phải nhiều nên chuẩn bị cho thầy uống thông cổ mát họng. Vậy mà nhìn thái độ của thầy giống như bị ép uống thuốc độc thế kia khiến em thấy rất thất vọng."

      " Phải đấy, bé ngoan biết suy nghĩ như thế. nên phụ lòng người ta."- Mọi người cùng nhau hùa vào.

      cười cứng ngắc, cầm cốc nước lên, nhắm tịt mắt mũi làm gương mặt điển trai trở nên kì dị rồi bắt đầu tu sạch hơi trước tán thưởng của mọi người. Nhìn yết hầu của di chuyển lên xuống khiến phải nuốt nước bọt nhưng lòng nhanh chóng hả hê : Cuối cùng tôi mới thắng nhờ vào đám diễn viên quần chúng này. quá kém cỏi rồi. Sau đó nghiêng người về phía trước với Vĩ dương diễn phim Hàn Quốc tình cảm nồng thắm giả vờ cười tươi như hoa kia : " Thầy thấy em phối hợp có tốt ?"

      nắm chặt nắm đấm. con mèo vô cùng nghịch ngơm thể coi thường. Chắc chắn có lúc làm phải lột bỏ cái lớp vỏ ngạo mạn của mình ...
      Mai Trinh thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5:


      4 giờ chiều…

      Lớp học chìm trong im lặng. Chỉ có tiếng bút viết sột soạt giấy. giáo vẫn cứ thao thao bất tuyệt ở bục giảng. ngoan ngoãn chăm chỉ rất đáng tuyên dương.

      " Bác bảo vệ qua. " – Hai tên ngồi gần cửa sổ nháy tín hiệu.

      Cả lớp vẫn chăm chỉ viết, ngừng ngẩng mặt lên “hứng trọn” lời vàng ý ngọc của bà giáo sư già cỗi.

      Nhưng bắt đầu từ các dãy bàn đếm ngược, chuẩn bị tinh thần. Làn sóng ngầm nổi dậy khắp lớp, lời nhẩm đếm chuẩn đến 1 phần 1 nghìn giây

      - 3, 2, 1, 0….Tùng tùng tùng…..- Cả lớp thở ra hơi sung sướng, hạnh phúc, mắt ngấn lệ nhòa….*dạ vâng rất hào hùng khí thế Trúc Nhạc*

      Việc học chính thức dừng lại mặc cho giáo sư môn Báo chi vẫn gào lên bục giảng bài tập về nhà

      Người ngủ về nhà ngủ tiếp.

      Kẻ ăn uống cố nuốt cho trôi rồi khỏi lớp, hành trình tìm kiếm điên cuồng các quán ăn rẻ trong thành phố .

      Đứa nào chưa hiểu bài hoặc muốn ôn chuyên sâu tới phòng tự học trong thư viện để học tập cùng với đôi mắt kính dày cộp và sẵn sàng cho kì thi cuối năm...

      Còn lại các cặp tình nhân có thể cùng nhau chơi hoặc cùng nhau làm những việc khác ...

      Nhóm tứ đại tỷ cũng ngoại lệ .

      Linh Thái đơn lẻ loi thuộc nhóm đầu tiên mình lê lết về kí túc xá ngủ tiếp.

      Tiểu Hạ chơi cùng Đông Chí tới hồ cá ngắm nhện nước. Bọn họ được coi là cặp tình nhân điên loạn nhất trường. Giả như ngày mưa lất phất , nắm tay em cùng nhau bắn chim. Hay như buổi chiều hửng nắng chạy ra bãi biển để chơi bắn bi. >0

      Nhã Kì vẫn chăm chỉ tới thư viện học thêm các môn khác.

      Còn mỗi nhân vật chính quan trọng nhất của chúng ta- Tiêu Nguyên mà thôi. định mua thêm chút đồ ăn vì buổi trưa ăn quá ít . Nhưng vừa ra khỏi cửa lớp lại nhận được tin nhắn từ số máy lạ, à là từ "CHÔNG " . Tiêu Nguyên nhìn màn hình điện thoại đến suýt lồi con mắt. Ê , có chồng từ bao giờ vậy. Lại còn với rằng;" Vợ ơi , ở dưới nhà để xe , xuống đây đưa em về." Nhưng sau khi nhìn hàng số kia mới bắt đầu phát hỏa, đây chính là số hôm qua tên khốn Bạch Vĩ Dương dùng để nhắn tin vào máy . Lại còn dám ngang nhiên lưu tên như vậy. căm phẫn đổi tên thành : Bật Mã Ôn rồi đóng máy hiên ngang tiếp. Nhưng tên này dường như biết đoán suy nghĩ người khác, 2 giây sau có tin nhắn mới :” Em dám bỏ , vậy cơm tối tôi nấu em đừng hòng ăn, tiền tháng này em cũng đừng hòng nhận, điểm học phần môn tôi khiến em thế nào cũng thể có học bổng. Kể cả bảo tôi là Bật Mã Ôn cũng phải xuống đây ngay lập tức.”

      Tiêu Nguyên húng hắng ho , lén lén lút lút quay trái quay phải rồi còn nhìn lên trần nhà và nhìn xuống mặt đất thấy chắc chắn ở đó rồi mới thở phào hơi nở ra nụ cười kì dị đầy đau đớn.

      BÙM ! – Răng rắc. Bức tường hở ra khe nứt, sơn tường tróc lả tả….

      “Đau quá thánh thần ơi, sao hôm nay mình đấm mạnh vậy. Chưa kịp vận nội công. Thầy Dân ơi , em xin lỗi thầy, thầy đừng thất vọng về em. Nhưng mạnh hơn em, cũng như bưc tường này vậy. Chúng ta phải biết người biết ta, tự lương sức mình. Chính là thầy dạy em như thế http://***************.com/images/smilies/icon_sad.gif”

      Rồi còn cúi người như xin lỗi sau đó vỗi vã cắp đít chạy xuống nhà để xe. đâm lao đành theo lao. Dù gì cũng là có lợi cho , ăn mất tiền, tiền hàng tháng vẫn được nhận. còn có thể gọi là Bật Mã Ôn nữa chứ. Nghĩ mình là người được lợi lại trở nên vui sướng chạy như điên, chỉ nhìn thấy duy nhất hình ảnh bác hồ màu xanh lục chạy trước mặt mình.

      Đến lúc xuống tới nơi mới chật vật nhìn lên trời mà than:“ Thôi xong đời rồi.”- Tiêu Nguyên thầm chửi rủa bản thân. Chắc về nhà khâu mồm mình lại tuyệt thực. Chỉ vì ăn mà tí tởn đến quên mất còn phải trải qua các giáo viên và sinh viên trong trường nữa. Làm sao mà hiên ngang lên xe rồi về được. Ngay trước mặt bây giờ còn là tên Khả Ái nữa . cũng lấy xe , mắt cáo đảo lộn vòng hóng chuyện. ngậm ngùi cắn môi :”Xin lỗi tổ quốc Việt Nam , xin lỗi chủ tịch nước, xin lỗi thủ tướng chính phủ, xin lỗi bộ trưởng bộ giáo dục và bộ trưởng bộ giao thông vận tải, con có lỗi với cuộc đời. Con tham lam trục lợi, Nhưng bây giờon phải sống vì miếng ăn, manh áo , xin hãy tha thứ cho con.”

      hung dũng hiên ngang qua tên Khả Ái tới xe Bật Mã Ôn. nổ máy sẵn và mở cửa xe ghế phụ. nhắm chặt mắt, lấy tay che mặt, chui vào ghế sau ngồi , lén lút như ăn trộm.

      “ Em có muốn về ngay ?”- Bạch Vĩ Dương gằn giọng tỏ vẻ hài lòng.

      “…”

      “ Muốn ngồi đó luôn đến mai chứ gì. Rồi, tôi lái xe ra giữa sân trường cho người ta ngắm em.”

      Tiêu Nguyên lúc này mới mở mắt ra lắp bắp :

      “ Thầy, nếu em ngồi ghế đầu, người ta nhìn thấy…”

      cười rồi quay lại xoa mái tóc xù như bờm sư tử của :

      “ Em đừng ngại mất công làm gì. Ngay từ buổi sáng cả trường biết em là vợ thầy rồi.”

      Tiêu Nguyên ngây thơ sợ đến toát mồ hôi lạnh. Biết hết rồi ư ? ngờ trường Trúc Nhạc thông tin lại nhanh như vậy .Thảo nào lúc tới nhà xe lại có nhiều người nhìn bụm miệng cười đến thế. Họ nghĩ là trò đùa sao ? Chỉ mới từ buổi sáng đến hết buổi chiều từ giáo viên, sinh viên, lao công và nấu bếp đều biết"tin vui" của . Chắc chắn là cần về xem lại khả năng thông tấn xã của mình rồi.

      thu 2 chân lên ghế ôm đầu suy nghĩ, thế là xong, đại học cũng thoát kiếp hào hoa , ước mơ hotboy của tan thành mây khói …

      Vĩ Dương nhìn qua kính chiếu hậu thấy có thái độ như vậy lại tưởng căm ghét mình, muốn lấy mình (Xin lỗi , Tiêu Nguyên mà biết mấy cái thứ phức tạp đó ngây ngô như bây giờ. Ta hận ngày xưa thể gửi nó cho Diệt tuyệt sư thái để bà ta rèn dũa cho nó thông minh chút ). đen mặt mở cửa xe tới ghế đằng sau kéo ra.

      “ Thầy làm gì ?”- Tiêu Nguyên còn chìm trong tiếc nuối lại bị đẩy vào ghế trước hốt hoảng gào lên.

      “ Nếu muốn bị tôi hôn ngay bây giờ xin em giữ im lặng. Tôi phải là con người biết giữ chừng mực."- Rồi quay lại ghế lái , đóng cái cửa rất mạnh như thể nó kiếp trước là người đắc tội với mình.

      Chiếc xe lùi 1 góc 90 độ khéo léo , nhanh chóng tăng tốc rồi phóng vụt ra khỏi sân trường.

      Ở trong nhà để xe , Khả Trường vẫn đứng đó dõi nhìn theo chiếc xe, ánh mắt đượm buồn…(dạ bạn….đấy ạ. Biết ai chưa….rùi hả…giỏi đấy…ai chưa biết để ngoại truyện ta cho http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif )

      ……

      Chiếc xe cứ lao trong im lặng như thế. Hai người chẳng ai thèm với nhau câu nào . Càng chiếc xe càng tăng tốc, vượt qua biết bao nhiêu đèn đỏ, rẽ lung tung lên cũng thèm bật xi-nhan chứng tỏ người lái chiếc xe quý kia rất gấp gáp. Tuyệt đối phải do say rượu bởi nó cản trở bất cứ ai, luồn lách khéo léo vô cùng. Riêng Tiêu Nguyên ngồi xe sợ toát mồ hôi nhìn bảng vận tốc tăng lên ngừng ...

      " Em đừng nhìn nó đắm đuối như thế .Đây là vận tốc thường của . Em còn nhìn nữa ghen và tăng vận tốc thêm cho đến khi gãy cả kim đấy."

      " Thầy ghen với cả cái đó sao. Vậy em phải nhìn cho rồi..."Tiêu Nguyên như bắt được vàng sung sướng nhìn bảng vận tốc như nhìn thấy thần tượng của mình-Nhưng được 5 giây sau Tiêu Nguyên liền thấy lời trước suy nghĩ là sai lầm lớn như thế nào

      " Thầy đừng đùa em, thầy đâu có em đâu mà sao ghen được. Em xin thầy. Cẩn thận cảnh sát bắn tốc độ đấy !"- Tiêu Nguyên rú hét lên kinh hoàng, chiếc xe đạt tốc độ 90 km giờ. Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường ken két như sắp nổ tung ra.

      Riêng tên đầu sỏ gây truyện mặt biến sắc, nét cười như như đôi môi hoa đào. Tay lái vững chắc như bàn thạch, chiếc xe lao như muốn gây tai nạn...

      " Thầy ....thầy sợ cảnh sát bắt sao ?"- Tiêu Nguyên vội vã thắt dây an toàn, bám dính chặt vào phía trước, miệng lúng búng

      " Em nghĩ sao nếu xe là xe riêng chính phủ cấp cho. Vả lại họ còn chưa kịp nhìn thấy biến mất rồi. Thực bình thường hay với vận tốc này đâu , thích 100km/h hơn. Tiêu Nguyên thấy mình để ta càng càng đáng sợ vội vã cầu hòa : " Thầy ơi, em sai rồi. Em nên để thầy ghen. Thầy tha thứ cho em , bảo em làm gì cũng được. Em chóng mặt quá rồi."

      " Vậy sao ?"- Vĩ Dương cười giảo hoạt " Vậy hôn cái ! "

      " Thầy !!!! " - Tiêu Nguyên gào lên.

      " Có hay . "- Vĩ Dương vừa vẫn tiếp tục tăng tốc.

      Tiêu Nguyên càng sợ hãi hơn nữa , run run : " Liệu có thể để em lời cuối với bố mẹ . Em còn tài khoản tiết kiệm nữa giấu ở giường Nhã Kì...."

      Kétttttttttttttttt.... .......

      Tiếng phanh xe vang lên , Vĩ Dương quay sang nhàng hỏi : " Em muốn dừng lại hay muốn tiếp."

      Tiêu Nguyên thần hồn nát thần tính lắc đầu lia lịa : " , dừng lại, đủ xa rồi. Em làm em làm ... ..."

      rối rít rướn người lên nhưng má chưa thấy đụng phải cái gì đó mềm mềm mát lạnh. Giọng thoang thoảng bên tai : " Em là muốn dừng lại phải ."

      Vì xã hội chủ nghĩa, vì lí tưởng của Bác Hồ vĩ đại ngày hôm nay nhất định phải chết cũng dừng lại.Nếu thái hậu nương nương biết die vì tai nạn giao thông chắc chắn trước khi được đưa vào quan tài bị tiếng "rống" của bà làm cho lục phủ ngũ tạng nát tan tành.

      Thế là liều mạng nghiêng về phía trước. Chợt cảm giác môi mình rất nhột, vừa mở mắt ra thấy liếm môi mình. kinh ngạc hé miệng. vội bắt thời cơ đưa lưỡi vào hút hết sinh khí của . càng đấm , lại càng quấn quít dây dưa tình cảm hơn nữa. Mặt đỏ dần như bếp than còn gương mặt lại càng trở nên mị hoặc khiến ngẩn ngơ nhìn mãi . Phải đến khi cả 2 sắp nghẹt thở rồi mới luyến tiếc thả ra , tay vẫn giữ chặt eo và gáy . Đương nhiên vẫn là với kĩ thuật võ xuất chúng khiến tài nào nhúc nhích chỉ biết mặt đối mặt, mắt trừng mắt nhìn .

      Hơi thở còn có chút gấp gáp lí nhí : " Thầy.....thầy....có biết là thầy ..."

      " Tôi mới hôn em có hai lần thôi."

      ức chế muốn giết người, mới hai lần thôi ư ?. vuốt vuốt tóc mai tỏ vẻ hài lòng:" Dù sao vẫn còn cần rèn luyện nhiều hơn nữa."

      chỉ hận thể vùng ra đạp cho cước mạnh vào hạ bộ rồi bỏ . Nhưng lại bất ngờ ôm chặt vào lòng thầm bên tai : " Nụ hôn của em đương nhiên.....phải là của , cái gì của em cũng chính là của . Kể cả em cũng là của , con em sau này là con của . ai được động vào em, em có chồng rồi biết chưa ?"

      Tiêu Nguyên cười man rợ cấu tay mạnh rồi : " Thưa thầy, vậy chắc thầy cũng muốn người em giết đầu tiên chính là thầy, người em hành hạ đầu tiên chính là thầy, tài xế riêng đầu tiên, đầu bếp riêng, người giúp việc.....đầu tiên của em chính là... thầy." đúng là loại nhà giàu chỉ thích chiếm đoạt.

      Vĩ Dương sợ hãi rụt tay lại cười "hiền" : " Thôi, chơi đủ rồi, chúng ta về.Có người còn đợi.Tôi cũng chẳng có ý định nuôi con hổ trong nhà như em đâu, em an tâm."chỉ ăn em thôi. :3 .Chiếc xe nhanh chóng quay lại hòa vào dòng người tới căn biệt thự vô cùng mỹ lệ.

      " Đây là đâu." - Tiêu Nguyên nghển cổ lên nhìn căn biệt thực hoành tráng.

      " Nhà của . Vào nhanh , mẹ đợi , bà rất quý em cho mà xem."- Vĩ dương thả xuống rồi cho xe vào gara. Tiêu Nguyên thầm rủa : " Gara nhà này rộng gấp đôi cái nhà xịn của mẹ mình rồi. là rất giàu. Đồ phí của, thế còn keo kiệt tiền tiêu vặt với mình. Để xem chút nữa nhất định mình phải làm cho bà mẹ chồng này chết khiếp rồi thoát khỏi ta."

      " Em lẩm bẩm gì vậy . Còn mau vào ."Vĩ Dương từ lúc nào đứng đằng sau còn nghiêng đầu vào tai nữa- Tiêu Nguyên suýt nữa lên cơn đau tim, im lặng theo ta vào trong. Ngày hôm nay phải trở lại chính mình mới được, có thế mới sống yên ổn những ngày tháng sau này.

      Chiến dịch đá đổ mẹ chồng BẮT ĐẦU!!!
      Mai Trinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :