1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc - Mai Tử (10C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Mưu Của Tổng Giám Đốc
      [​IMG]

      Tác giả: Mai tử
      Convert: Ngocquynh520
      Editor: Hạ Tuyết Thiên (Xu)
      Thể loại: đại
      Số chương: 10C
      Nguồn: ***************

      Giới thiệu:

      Vì tìm được mất tích trong cuộc đời ,
      trở lại gia tộc lạnh lùng xảo trá mà hết sức trốn tránh,
      Tiếp nhận nghiệp của gia tộc mà chán ghét,
      Nhưng, vận dụng tất cả thế lực,
      Vẫn tìm được
      ── khiến lòng động lại khiến tim tan nát. . . . . .
      Nhưng, đột nhiên, xuất trước mặt
      ── May quá, ông trời biết năm đó chào mà , nên đem đưa đến trước mặt ! Nhưng mà, chẳng những hề giải thích chuyện năm đó,
      Bên cạnh còn xuất người đàn ông!
      tin lòng người đàn ông khác, Bởi vì trong mắt , ràng thấy được quyến luyến của đối với , Nếu chịu thừa nhận tự mình moi ra!
      Fuu thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1
      Ánh mặt trời hình như phù hợp với cái tên Tiêu Vũ Nhu, những thế, cái tên này còn phù hợp với này, thích nhất là cảm giác ấm áp dễ chịu, bởi vì từ chịu đủ lạnh lùng rồi.

      Bây giờ là mùa hè, ngửa đầu thấy được cây cối ven đường, tia nắng xuyên qua tán lá xanh, có chút chói mắt.

      Loại cảnh sắc này, lấy thành thích về văn học của Vũ Nhu có thể dùng 100 loại phương thức để miêu tả, nhưng mà lại cảm thấy phương thức nào cũng kém hai chữ "Thanh xuân".

      Cha của Tiêu Vũ nhu —— Tiêu Kiến Hoa, là ông chủ công ty máy tính. Mẹ —— Ôn Uyển, là hoạ sĩ. Vì cha cũng cầu học buôn bán, mẹ cũng nghiêm khắc về việc học tập, khuyên nhiều, mà để cho tự mình học tập, thực nghiệm, vì vậy có thể tận tình phát triển thiên phú về mảng văn học.

      cũng phụ kỳ vọng, năm 17 tuổi, trúng tuyển vào khoa văn trường đại học T.

      Thừa dịp ngày nghỉ, quyết định đến trường T quan sát.

      tới cửa trường T, Vũ Nhu quan sát trường đại học này.

      lửng thững vào, vì là ngày nghỉ, trong sân trường có nhiều người.

      Đây cũng là chuyện tốt, thích nơi tranh cãi ầm ĩ.

      Cảnh quan rất tốt, thích hợp để sáng tác ——— đây là cách nhìn của Vũ Nhu đối với trường T.

      Vòng vo vài vòng, dần dần Vũ Nhu cảm thấy có chút mệt mỏi. quay đầu liếc mắt nhìn dãy phòng học, bắt đầu ven sân cỏ trở về.

      Vừa chưa được mấy bước, nghe thấy hồi ầm ĩ.

      dừng lại, nhìn về hướng phát ra ồn ào——

      chàng trai chạy về phía , quanh thân tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, nhưng lại thấy tướng mạo .

      Vũ Nhu khỏi nheo mắt lại, nhìn bóng dưới ánh mặt trời, trong lòng liền chắc chắn, chàng trai này thuộc về ánh mặt trời.

      Vũ Nhu có chút kinh ngạc với câu bình luận của mình.

      gặp qua ít người, mình cũng thích ánh mặt trời, nhưng chưa bao giờ từng cho rằng mình có duyên cùng ánh mặt trời, cũng chưa gặp người nào mà đánh giá là ánh nắng.

      Vậy mà, chàng trai này lại khiến nhớ tới thần mặt trời Apollon.

      là hạng người gì? Hình như biết ở đâu đấy.

      Chỉ là sau này, Vũ Nhu muốn biết cũng được.

      vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn phía sau, cho nên thấy Vũ Nhu ở trước mặt, liền đụng vào .

      tưởng ra " xin lỗi", nhưng phía xa xa truyền tới tiếng" Dương" khiến cứng rắn đem" đúng. . . . . ." Đổi thành"Đúng. . . . . . rồi, để em đợi lâu rồi phải ?"

      Đối với cái trường hợp này, Vũ Nhu cảm thấy buồn cười. Nhưng khi phát vẻ mặt "sos" của chàng trai (vẻ mặt cầu cứu), cùng với ánh mắt căm hận của sau lưng hiểu.

      " Dương. . . . . . ta là ai vậy?" Vũ Nhu hết sức phối hợp hỏi, còn cố ý dặm mắm dặm muối chút nức nở.

      Chàng trai bị phản ứng của mà ngẩn ra, nhưng lập tức phản ứng kịp ——

      "Honey à, ta có quan hệ gì với cả, nó chỉ là cháu ngoại của chú thôi." Giọng của có chút mềm mại giả dối.

      lại chuyển hướng tới kia, dùng giọng nguội lạnh : " cũng thấy đấy, tôi có bạn , đừng quấn tôi nữa!"

      "Nhưng em mà!" Giọng có chút run rẩy.

      "Tôi chỉ có thể xin lỗi." thái độ chàng trai hòa hoãn xuống, chỉ là trong giọng vẫn có tia kiên nhẫn.

      liếc cái bé trước mắt ——

      người đẹp đấy. Là dạng người khiến đàn ông muốn che chở! Vũ Nhu nhìn bóng lưng bi phẫn của , tò mò nghĩ.

      Đợi đến khi bóng lưng khuất dần, chàng trai mới cúi đầu, với Vũ Nhu:

      "Xin lỗi, mượn diễn chung vở kịch này."

      " sao." Vũ Nhu trả lời, thuận tiện lấy cơ hội này quan sát chàng.

      Úy Dương nhìn mảnh khảnh trước mắt lời nào mà chỉ nhìn , trong lòng khỏi có chút lo lắng.

      Mới vừa đuổi được người, phải lại xuất thêm đấy chứ?

      Vũ Nhu nhìn được lo lắng của , cảm thấy buồn cười.

      đại khái coi là kẻ hám trai rồi.

      thu hồi ánh mắt, mỉm cười rời .

      Úy Dương thấy cứ như vậy mà , khỏi có chút kinh ngạc ——

      Rất ít nào có thể miễn dịch với .

      nở nụ cười, dự cảm bọn họ còn có thể hẹn gặp lại.

      Vừa vào cửa nhà, Vũ Nhu liền bị gọi vào phòng mẹ.

      Mẹ vẽ tranh, nhiều bức tranh để gọn gàng kệ.

      đến gần, biển cả bao la với màu xanh dương, có mấy chiếc thuyền . cảm thấy cảnh sắc trong tranh có chút quen thuộc, giống như nhắc nhở : đấy là nụ cười của mẹ, rất hợp, rất dịu dàng.

      "Mới về?" bà quay đầu lại, hiền lành với Vũ Nhu.

      Bất cứ lúc nào, chỗ nào, mẹ luôn quan tâm đến . Bà dịu dàng khiến Vũ Nhu đột nhiên cảm thấy mình lạnh lùng.

      17 năm qua, mặc dù chung sống hòa thuận với người nhà, gây gổ, cũng khiến mọi người khó chịu. Vậy mà, lòng của lúc nào cũng giống băng, chưa từng hòa tan.

      "Đến xem trường đại học rồi à?" Bà tiếp tục vẽ.

      "Ừ." Vũ Nhu gật đầu cái.

      Bà chấm chút màu nước, nhàng phác hoạ, động tác tuyệt đẹp, cao quý.

      Đây chính là tính cách của mẹ, vô luận ở trong tình huống nào, bà đều giống như nữ hoàng, vội vã, vội vàng.

      Vũ Nhu biết mẹ còn có lời muốn , cho nên tiếp tục trầm mặc, yên lặng ngồi xuống.

      Đây chính là phương pháp mà mẹ con chung sống, cần giải thích, ăn ý lẫn nhau.

      "Nhu Nhu, đại học giống ở nhà hay ở trường trung học, con phải học cách tự bảo vệ mình."

      "Con biết, thưa mẹ." Vũ Nhu , ánh mắt vẫn dừng lại bức tranh chưa hoàn thiện. biết tại sao mình lại chú ý nó như vậy.

      Cảm thấy ánh mắt của , bà dịu dàng để cọ xuống, cẩn thận nhìn con ——

      Tướng mạo của con rất giống bà lúc còn trẻ.

      Mười tám tuổi, bà gả cho Tiêu Kiến Hoa, mặc dù là ý của gia tộc, nhưng ai ép bà, mà bà cũng cảm thấy ông là đối tượng thích hợp, cho nên liền gả cho.

      cuộc hôn nhân có tình , có lẽ được hoàn mỹ, nhưng cũng đau khổ, bà hối hận. "Biết linh cảm của bức họa này từ đâu tới ?" Bà hỏi, nhưng đợi trả lời, tự mình :

      "Mẹ còn nhớ, mùa hè năm ấy, mẹ lớn bằng con bây giờ. mình mẹ đến Hawai nghỉ phép, đó là lần đầu tiên mẹ thấy biển cả mênh mông. Mẹ rất xúc động, muốn vẽ bức, đáng tiếc khi đó tay nghề của mẹ tinh xảo, mặc dù vẽ ra, nhưng biểu đạt hết tâm tình của mẹ."

      Bà dừng chút, có chút thở dài :

      "Mà bây giờ mẹ có thể vẽ, nhưng mất rung động ban đầu, cho nên bức họa này vô cùng dịu dàng, còn. . . . . . cái loại dã tính hùng vĩ kia."

      Ánh mắt Ôn Uyển từ ái nhìn con .

      "Từ trước đến giờ con đều tự giữ tỉnh táo, mẹ lo con bị lừa, bởi vì con luôn rất cẩn thận. Đời người chỉ ngắn ngủn mấy chục năm, đừng bỏ qua thứ mà con đáng giá theo đuổi, nếu , con phải hối hận."

      Vũ Nhu biết mẹ lên tâm của bà.

      Mẹ là người từng có nhiều cuồng nhiệt, nhưng theo cuộc sống từ từ phai màu.

      phải hoạ sĩ nổi tiếng, nguyên nhân chính, là vì bà muốn tranh của mình để trong tay người hiểu nó.

      cầm tay của mẹ, nghiêm túc : "Con biết rồi." Đây chỉ là câu trả lời, mà còn là lời cam kết.

      Trong đầu bỗng lên bóng người ấm áp như ánh mặt trời——

      ….đáng giá để theo đuổi sao?

      Tháng chín, trường đại học T đón sinh viên mới

      "Mau đến xem em kia kìa!"

      Đám sinh viên làm khí rộn ràng lên. mặc quần áo thể thao, đôi tay chống eo, giẫm giẫm giày da, khí thế như gió lốc đến trước mặt nam sinh ồn ào kia.

      tay kéo lấy lỗ tai , bất kể lên tiếng cầu xin tha thứ, lôi cậu ta xuống khỏi vị trí của hội trưởng hội học sinh, khiến mọi người cười ầm lên, cũng hấp dẫn chú ý của Tiêu Vũ Nhu——

      xinh đẹp!

      "Tên Phi Phàm thúi này! Cậu chán sống sao mà dám làm bẩn chỗ ngồi của hội trưởng!"

      "Hội trưởng? ra là đó là chỗ ngồi của hội trưởng . . . . . ."

      Mọi người bắt đầu giọng bàn tán, Hội trưởng hội học sinh trường T là hạng người gì đây?

      "Hội trưởng hỗn xược như đâu!" chàng gọi là Phi Phàm vừa giãy dụa phản kháng, vừa kêu to, hình như muốn hội trưởng tới giải cứu .

      Nhưng mà, chàng trai cao hơn 1,7m lại thoát được kiềm chế của xinh đẹp này, rước lấy hồi cười to.

      "Hội trưởng đến rồi !"

      biết là người nào kêu câu như vậy, khiến tất cả mọi người yên tĩnh trở lại.

      kia cũng rốt cuộc buông lỏng lỗ tai Phi Phàm ra.

      Vị hội trưởng này rất được tôn trọng. Vũ Nhu nghĩ trong lòng.

      thực tế, vừa mới đến đây luôn nghe được tin đồn về .

      Nghe năm nay ta chỉ mới hai mươi tuổi, nhảy lớp lên thành năm tư. Gia đình bối cảnh , nhưng có thể trong vòng ba tháng ngắn ngủn mà thu mua tất cả lòng của sinh viên trường T, ngay cả sinh viên lớn tuổi hơn cũng cam tâm tình nguyện chọn làm hội trưởng. Thậm chí có muốn thấy gặp thường xuyên, thà bỏ lỡ cơ hội du học, nhập học vào đây.

      lại cảm thấy họ biết tính toán, vì kết quả biết, mà bỏ lỡ cơ hội ngay trước mặt, cần thiết làm thế ? Nếu phải là chưa có giấy xuất nhập cảnh, sớm bay đến nước Mĩ học đại học rồi.

      Chờ vị hội trưởng hội học sinh kia xuyên qua đám người, đứng lên giảng đài, Tiêu Vũ Nhu mới thấy khuôn mặt , rốt cuộc thừa nhận, là có loại sức quyến rũ đó.

      Mà càng làm cho cảm thấy thú vị, chàng trai giống ánh mặt trời kia chính là hội trưởng hội học sinh trường đại học T!

      Môi của khẽ nâng lên, dự cảm chuyện có nhiều hứng thú hơn.

      "Xin chào các bạn! Tôi là Hội trưởng hội học sinh trường đại học T, tên là Úy Dương. Thời gian tới xin mọi người cùng tôi, cùng nhau cố gắng, khiến trường T trở nên tốt đẹp hơn!" đài truyền đến giọng của .

      Kế tiếp chính là tiếng vỗ tay ầm ầm.

      Tiêu Vũ Nhu cũng vừa mỉm cười, vừa vỗ tay, nhưng trong lòng cũng hơi xem thường.

      Lời thoại cổ hủ như vậy, mấy chục năm qua đều thay đổi.

      Nhưng mà, đoán sai, Úy Dương còn tiếp:

      "Tôi biết những câu này có từ lâu, nhưng tất cả mọi người đều biết, tiến vào T cũng phải chuyện dễ dàng. như vậy, tôi hi vọng các bạn có thể giống như đại đa số các sinh viên trường T, nắm chặt cơ hội, ngừng nỗ lực phấn đấu đừng đợi đến khi tốt nghiệp mới hối hận."

      Mấy lời đều khiến Vũ Nhu có chút tin phục. khí xung quanh có chút nghiêm trang, biết lời này đạt tới mục đích của rồi.

      Mấy giây sau, mọi người mới nhiệt liệt mà vỗ tay, lần này, Vũ Nhu vỗ tay là từ đáy lòng.

      Kế tiếp, chính là quá trình giới thiệu khô khan, Vũ Nhu cũng nghe cẩn thận, chỉ chú ý đến vừa rồi chỉnh người kia, ta cũng là thành viên của hội học sinh, liền cúi đầu.

      "Tối hôm nay có liên hoan, nếu như các vị có hứng thú, mời đến phía sau sân cỏ trường học tập họp." Hải Lan xong, cũng đại biểu cho việc kết thúc buổi đón chào học sinh mới.

      Vũ Nhu rốt cuộc ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười.

      Vậy mà, khi vừa ngẩng đầu lên, lập tức phát Úy Dương nhìn —— mặc dù ít đứng quanh đấy, nhưng vẫn cực kì xác định, nhìn .

      nhận ra ?

      nghĩ, đáp án là khẳng định.

      Hai người bọn họ giống như bị ngăn cách hoàn toàn trong tiếng vỗ tay của mọi người , tiếng náo nhiệt ở ngoài, tầm mắt cứ như vậy mà quấn lấy nhau.

      Vũ Nhu đột nhiên cảm thấy lại đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp.

      Cho đến khi đám người chật chội chặn lại tầm mắt của bọn họ, Vũ Nhu vẫn chưa thoát khỏi cảm giác kỳ lạ đó.

      Đó là lần thứ hai bọn họ gặp mặt —— ánh mặt trời và trái tim băng giá gặp nhau, tất cả cần . . . . . .

      Tiêu Vũ nhu vốn cho rằng, mình nên cùng sinh viên mới vào năm thứ nhất chung phòng kí túc xá, ai biết đợi đến khi sắp xếp tất cả đồ đoàn xong, mới phát bạn cùng phòng của là Hải Lan.

      " phải là sinh viên mới ở phòng này chuyển nên ta chuyển vào đây đấy chứ?" Vũ Nhu nghĩ.

      "Cậu là Tiêu Vũ Nhu?" Hải Lan ới vừa vào cửa, vui mừng , "Tớ rất thích tác phẩm "Mưa" mà cậu viết!"

      ra là độc giả của .

      "Đúng vậy, là mình."

      Vũ Nhu nở nụ cười, khiến Hải Lan vừa mừng vừa lo.

      "Trường học xét về số tuổi, gia cảnh và khả năng của cậu, cho nên để tớ và cậu ở cùng nhau. Cậu vừa lòng ?" Hải Lan ân cần hỏi.

      "Dĩ nhiên." Mặc dù hài lòng với an bài như thế, nhưng vẫn trả lời khác.

      "Vừa rồi tớ thấy cậu đối phó với nam sinh kia, là uy phong."

      Hải Lan có chút lúng túng, cảm thấy trước dịu dàng như Tiêu Vũ Nhu, mà làm ra động tác thô lỗ, hình như thích hợp lắm.

      " làm cậu sợ chứ?" Hải Lan có chút lo lắng hỏi.

      " có." Vũ Nhu cười .

      thích tính cách thẳng thừng của Hải Lan, cho nên thân thiết hơn ấy chút.

      "Lúc đầu Tớ cứ tưởng cậu mảnh mai, ai dè ngược lại. Mà tớ cũng rất hâm mộ cậu đấy, có thể khiến bao kẻ khuất phục."

      "Vậy sao?" ánh mắt Hải Lan sáng lên.

      nghĩ tới thần tượng của mình lại thưởng thức mình, kế tiếp, Hải Lan liền giống như máy hát, chuyện ngừng.

      Mà Vũ Nhu làm người nghe nghiêm túc

      "Cậu biết khả năng đích thực của Úy Dương nhà tớ đâu!"

      Hải Lan vừa nhắc tới Úy Dương, lập tức vẻ mặt sùng bái biểu lộ ràng.

      "Vậy sao?"

      Vũ Nhu muốn bàn luận về đề tài này, bởi vì từ trước đến giờ, chỉ dùng cảm giác của mình để đánh giá người khác.

      Nhưng mà, đối với từ này ‘nhà tớ’ mà Hải Lan dùng, cảm thấy có chút kỳ quái, vì vậy liền hỏi:

      " ta là gì của cậu? Nghe cậu gọi ta là "Nhà tớ" . . . . . ."

      "À, mẹ tớ từng giúp việc tại nhà ấy, từ chúng tớ cùng nhau lớn lên, cho nên tớ mới gọi "Nhà tớ", ha ha. . . . . .khi bé, ấy ưu tú giống đứa bé rồi."

      "Vậy sao? Cậu đánh giá ta cao vậy."

      Vũ Nhu thích cá thính thẳng thắn của bạn này.

      Nhưng nếu là người khác, đại khái cảm thấy chuyện mẹ mình làm người giúp việc rất lúng túng, nhưng từ trong miệng ra lại tự nhiên như vậy, có chút tự ti nào.

      Mặc dù mới quen bạn này lâu, Vũ Nhu coi là bạn tốt rồi.

      giữa trưa mùa hè ấy, trong gian nho , tình bạn của hai ngừng phát triển.

      Vũ Nhu nghĩ thầm: có lẽ hôm nay là bước ngoặt trong cuộc đời . . . . .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2
      Vũ Nhu thích nơi ồn ào, nhưng mà Hải Lan lại muốn đến, đành lòng từ chối.

      có chút lo lắng, hoặc phải sợ có người quấy nhiễu tâm tư mình. Trước kia, chắc chắn có loại cảm xúc " đành lòng".

      vừa đến nơi nướng thịt, cảm giác có tầm mắt quan sát , nhưng nhiều người như vậy, thể nào tìm được nơi tầm mắt đó phát ra, thể làm gì khác hơn là bỏ qua nó.

      Hải Lan làm bạn để từ từ quen với khí náo nhiệt. "Như thế nào? Đồ ăn ngon ?" Hải Lan lại nướng hai cánh gà, trở lại ngồi xuống bên cạnh Vũ Nhu.

      Trong suốt quá trình, đều giống như con gà mái già bảo hộ lấy Vũ Nhu. lát giúp nướng đồ, là sợ phỏng tay; lát thấy có nam sinh tới bên người chuyện, lập tức chạy như bay đến bên người , "Cảnh cáo" bọn kia được bắt nạt thiếu nữ vị thành niên,

      mặt Vũ Nhu luôn mỉm cười, trong lòng cảm kích bạn này.

      tầm mắt Vũ Nhu dần dần chuyển dời đến đống lửa.

      ngọn lửa màu đỏ theo gió tung bay, đó là loại vẻ đẹp mỹ lệ. . . . . .

      nhắm mắt lại tậptr ung tư tưởng suy nghĩ, đột nhiên ý nghĩ lên—

      Carmen! Đúng! Chính là Carmen! Đó là có màu da lúa mạch, mặc váy mua màu đỏ.

      (Carmen là vở kịch opéra Pháp của Georges Bizet, đồng thời, carmen là tên nhân vật chính trong vở kịch opera này)

      ta tựa như vòng lửa, bao giờ bị dập tắt!

      Carmen là người dám hận dám , tình cảm thay đổi là do tính tình cho phép. Có lẽ nhiều người coi như người đàn bà dâm đãng, nhưng nếu chỉ lòng với người đàn ông, vậy phải là Carmen rồi !

      bỗng chốc mở mắt, linh cảm giống như suối nước trào ra. muốn nhanh chóng viết xuống , nếu linh cảm này lóe lên rồi mất.

      "Hải Lan, tớ rửa tay đây!" Đứng lên, cố gắng khiến giọng điệu của mình có vẻ ‘bình thường’.

      "Hả?" Hải Lan nướng đồ, nghe .

      đợi Hải Lan quay đầu lại, liền vội ra ngoài.

      Hải Lan còn kịp phản ứng, la hét sau lưng : "Này, đừng vội vã như vậy. . . . . ."

      Đợi đến khi ra khỏi tầm mắt của mọi người, lập tức nhấc chân chạy như điên, chạy đến thư viện, may mắn thư viện còn mở.

      để ý hình tượng của mình, đẩy cánh cửa nặng nề ra, sải bước chạy vào.

      biết tất cả mọi người đều tham gia buổi tiệc nướng, cho nên lo có người thấy dáng vẻ thô lỗ này của .

      Quả nhiên, thư viện rộng rãi khong có bóng người.

      ngắm nhìn bốn phía, thấy dãy máy tính được đặt sáp cạnh tường. hai lời, lập tức xông tới khởi động máy tính, kéo cái ghế, hai mắt chăm chú nhìn màn hình, lấy tốc độ nhanh nhất gõ bàn phím. Hai mươi lăm phút sau, mấy tờ A4 chằng chịt chữ từ trong máy in dắt nhau ra.

      duỗi lưng cái, tới bên cạnh máy in, hài lòng đọc lại lần "Ngọn lửa Carmen", cầm cây bút bạc bên cạnh, phía sau mỗi tờ giấy, viết lên chữ to "Băng"

      "Băng" là bút danh khác của , phong cách sáng tác khác hoàn toàn với "Mưa"•

      "Mưa" có chút u buồn, dịu dàng; mà"Băng" ràng là nguội lạnh, ngòi bút sắc bén,

      Nhưng mà, ai biết hai bút danh là cùng người viết.

      tự giễu cười cười, như loại này phản nghịch văn chương chỉ có thể lấy"Băng" tới phát biểu,

      " ra là "Băng" và"Mưa" là cùng người."

      giọng trầm thấp, hề báo động trước mà vang lên trong thư viện yên tĩnh.

      Vũ Nhu sợ hết hồn, trang giấy trong tay cũng rơi xuống đất. quay đầu lại, theo bản năng lùi về sau bước, chỉ là máy in sau lưng chặn đường lui của .

      "Ha ha. . . . . . Là , quên sao?"

      Tiếng cười rất sảng khoái, khiến Vũ Nhu lập tức nhận ra .

      lập tức nở nụ cười, "Học trưởng, là à!"

      " muốn cười đừng cười." Vẫn dịu dàng như vậy, mở miệng trúng tim đen của .

      "Học trưởng. . . . . ." Vũ Nhu cảm thấy lần đầu mình bồn chồn thế này!

      biết rồi sao? Làm sao lại như vậy?

      Úy Dương khom lưng nhặt tờ giấy đất lên, nghiêm túc nhìn nhìn, với Tiêu Vũ Nhu: "Viết rất tốt! đọc qua tác phẩm "Mưa", nhưng nghĩ đến, "Mưa" và "Băng" mà sùng bái là cùng người, em lừa độc giả đó." Mặc dù vậy, nhưng trong giọng của chỉ có hài hước, có trách mắng, giống như sớm biết rồi.

      "Học trưởng vào đây khi nào?" Vũ Nhu giọng hỏi.

      Cho dù là người lạnh lùng nhất, chắc cũng bị hòa tan bởi giọng mềm mại của .

      nở nụ cười to, " lâu. Em đánh chữ ở đây nên phát ra mà thôi."

      Vũ Nhu đem lấy tờ giấy của đoạt lại, mỉm cười: "Học trưởng, em muốn trở về kí túc xá." xong, liền xoay người rời .

      " rồi, muốn cười đừng cười, thích nụ cười dối trá của em." rộng rãi nâng tay , để tránh thoát, " đưa em trở về."

      Vũ Nhu có chút kinh ngạc. kỳ quái, lại có thể nhìn thấy cố ý nở nụ cười. Trong sững sờ, cứ mặc lôi kéo mình ra thư viện.

      Ban đêm, gió thổi mái tóc dài cũng ngắn, vừa chạm bả vai của .

      tiếng cười vui từ nơi xa truyền tới, khiến đêm tối yên tĩnh lại bừng lên sức sống. Trong lòng nghĩ nên làm như thế nào để giải thích với Hải Lan chuyện mình rời khỏi đó.

      Úy Dương giống như hiểu ý tưởng của , "Hải Lan là người vô tư, ấy để ý đâu."

      Trong giọng của ra rất hiểu Hải Lan, chỉ là cũng khiến Vũ Nhu vui. Có lẽ bởi vì căn bản quan tâm, vì vậy giữ vững trầm mặc.

      "Em biết ? Từ khi nhìn thấy em, liền biết đó phải tính cách của em."

      Úy Dương lơ đãng câu, khiến Tiêu Vũ Nhu chấn động,

      có thể nhìn thấu sao?

      " muốn gì?" cố gắng giữ vững bình tĩnh.

      "Người để ý đến tất cả, mới là người lạnh lùng nhất." nhìn vào mắt , đáp trả.

      "Oanh" tiếng, lời của như quả bom nổ tung đầu óc Vũ Nhu!

      sai, để ý điều gì. . . . . .

      Nguyên tưởng rằng đời này ai phát ra, nghĩ rằng, lại bị người mới gặp mặt có 3 lần nhìn thấu!

      Úy Dương dừng lại, kinh ngạc thấy cảnh giác càng lúc càng đậm trong mắt Vũ Nhu.

      Người luôn che giấu mình bình thường đều thích bị người khác khám phá, Tiêu Vũ nhu chính là người như vậy?

      Vậy mà lại thích , thích mới gặp mặt ba lần!

      Khi mới gặp , khiến người ta cảm thấy rất yên tĩnh, yên tĩnh làm người ta rất dễ dàng coi thường . kỳ lạ, người lạnh lùng như vậy, nụ cười lại dịu dàng động lòng người đến thế.

      hiểu được, "" phải là .

      Sau đó là vào lần khai giảng đấy.

      Trong đám người tấp nập, có thể tìm được cách chính xác.

      khí xung quanh như ngừng lại, đứng cạnh , cảm thấy ồn ào bốn phía giảm gần hết. Bởi vì trong mắt : đều có !

      Đây là lần gặp gỡ mà sao? thầm nghĩ.

      cảm thấy mình cũng là người dối trá, bề ngoài chói mắt, linh hồn lại xa cách, mà giống như hồ nước dịu êm làm cảm thấy nhàng thoải mái.

      Lần thứ ba gặp mặt là ngoài dự đoán của .

      Trong lửa trại nhìn thấy , khiến cảm thấy kinh ngạc và may mắn. mặc bộ đồng phục thanh nhã, hơi thở lạnh lùng, cho dù lửa có mạnh đến đâu cũng khiến bớt lạnh lùng—— đây chính là !

      Vũ Nhu nhìn ánh mắt thâm thúy của , ra lời.

      Sau đó, giơ tay nhàng gạt sợi tóc cho , cúi đầu nỉ non bên tai : "Vì sao em lại khiến rung động?"

      giật mình. . . . . .

      Đầu thu, gió thổi, lá cây theo gió đung đưa, mà Tiêu Vũ Nhu bị thâm tình trong mắt Úy Dương làm kinh hãi.

      Đồng ý làm quen với người mới gặp ba lần, đối với người luôn luôn xử tỉnh táo như Tiêu Vũ Nhu mà , đó là chuyện cực kì điên cuồng.

      Nhưng biết mình sai, bởi vì tìm được người hợp cả về linh hồn lẫn thể xác đâu phải là điều dễ dàng.

      Cái gọi là hợp về linh hồn và thể xác, chỉ cũng là người lạnh nhạt. Ngược lại, trải qua mấy ngày quan sát, phát giống như ấn tượng vừa ban đầu của —— sáng sủa, ấm áp; điều duy nhất quá tương xứng với dáng ngoài của , chính là độ bén nhạy tương đối cao.

      Cũng khó trách lại học kinh tế.

      Vì vậy, tin tức "Tài nữ đại học T đương", tựa như đám lửa bùng lên nhanh chóng, mà những người kia thỉnh thoảng gặp bọn họ nắm tay nhau, càng như lửa được tiếp thêm dầu, tuyên truyền khắp nơi.

      "Hôm nay học có vui ?" Úy dương cầm tay Vũ Nhu, chân hai người in lên bờ cát trắng.

      " tệ." Vũ Nhu keo kiệt chút nào cho giọng ngọt ngào cùng nụ cười ấm áp, bàn tay bé kéo cánh tay bền chắc, chân giẫm cát mịn mềm mại.

      cùng ngồi xuống, ánh sáng trời chiều mang theo hương vị của biển cả bao la chiếu rọi.

      "Em vẫn cho rằng ánh sáng mặt trời như ánh sáng của ." Vũ Nhu cười .

      Úy dương duỗi người nằm lên cát, nhìn bầu trời, với : ""Băng" từng , tình là cảm giác hư vô mờ mịt, chỉ có mình tự nắm giữ được, mới vĩnh hằng nhất . . . . . . Em là muốn như vậy sao?" giọng của trở nên rất hấp dẫn.

      Vũ Nhu đột nhiên dám nhìn thẳng vào mắt . Bởi vì biết, tình cảm bỏ ra ít hơn rất nhiều so với , cho nên chọn im lặng để trốn tránh vấn đề này.

      "Trả lời ." Úy Dương có chút bướng bỉnh.

      “Cách nhìn của "Băng" nhất định là cách nhìn của em." cảm động, nhưng lại vẫn hiểu cảm giác của mình.

      Người như có thể chân chính người sao? có chút nghi ngờ.

      Úy Dương nắm được tay , nhàng vuốt ve.

      Vũ Nhu cảm thấy hồi run rẩy.

      yên lặng nhìn chăm chú vào , giống như muốn đem hình ảnh của ghi sâu vào trí nhớ.

      Hình như là kiếp số của .

      Bọn họ mỗi ngày đều ở chung chỗ, có thể thấy , cùng trò chuyện, chạm tới , gián tiếp qua những thứ này để cảm nhận

      Vậy mà còn chạm tới tim được.

      Điều này khiến sợ, lo lắng ngày rời . . . . . .

      Úy Dương đột nhiên ôm chặt lấy Vũ Nhu, với : "Đừng rời xa !" đem mặt chôn sâu ở cổ , giống như là sợ đột nhiên biến mất.

      Vũ Nhu bị lời lay động, lời của mẹ như văng vẳng bên tai——

      Đừng bỏ qua thứ mà con đáng giá theo đuổi, nếu , con phải hối hận. . . . . .

      cũng từng hỏi mình, có đáng giá để theo đuổi hay ? nên đuổi theo sao? Cho dù cuối cùng vẫn chiếm được? Cho dù cuối cùng bị thương?

      Tròng mắt luôn trong suốt của Vũ Nhu lúc này nâng lên tầng nghi ngờ cùng hiểu —— nên làm cái gì?

      Tiêu Vũ Nhu đem mình cho .

      Coi như là cam kết? biết. biết cách người, biết "" có hương vị gì, chỉ là cảm thấy đem mình cho là đáng giá.

      Cho nên ngày sinh nhật mười tám tuổi, với : "Mang em đến phòng của ."

      Úy Dương nhìn chăm chú rất lâu, lâu đến nỗi cho rằng thích, rốt cuộc mới mở miệng: "Em có biết đó là ý gì ?"

      Vũ Nhu cười cười, "Đừng nghi ngờ, chính là thứ nghĩ đó. Hôm nay em trưởng thành rồi."

      "Em nghĩ kĩ chưa?" rất nghiêm túc hỏi , sợ chỉ nhất thời xúc động, sau này hối hận kịp.

      Vũ Nhu trịnh trọng gật đầu cái.

      tiến lên, nhón chân, vòng tay qua cổ , dùng môi của mình tới trêu đùa , rất hài lòng khi nghe tiếng hô hấp càng ngày càng nặng nề của .

      Úy dương mang đến khu kí túc xá, bởi vì muốn cho đêm hoàn mỹ, mang đến nhà trọ, thế giới của .

      "Đây là nhà sao? Thế còn phải ở ký túc xá làm gì?" Vũ Nhu quan sát căn phòng, hỏi.

      Tường màu xanh lam khiến lòng người cảm thấy an toàn mà đứng đắn. Nhưng lúc tầm mắt nhìn thấy giường lớn ngay chính giữa phòng gương mặt khỏi đỏ ửng lên.

      "Bởi vì muốn thân cận với mọi người hơn." . nghĩ, điểm này, hoàn toàn ngược nhau! Vì luôn giữ khoảng cách nhất định với tất cả.

      "Có tình huống đặc biệt mới ở đây."

      "Như bây giờ?" Giọng điệu của hoàn toàn là chế nhạo ,

      "Em là đầu tiên của ." Giọng giống như thề.

      " đừng lo lắng! Em phải chất vấn đâu." Vũ Nhu cười, đến bên cạnh , khuôn mặt dán vào ngực , phát mình càng ngày càng thích loại cảm giác an toàn này.

      chủ động cởi quần áo ra, chạm được da thịt cực nóng của , tay bé hoạt động dưới, cánh môi nhàng hôn tỉ mỉ.

      Úy Dương hô hấp dần dần dồn dập, đột nhiên nắm lấy bàn tay nghịch ngợm kia, dùng môi của mình chặn lại.

      Nụ hôn này giống như xưa, mang theo nhiều dục vọng hơn.

      Vũ Nhu đắm chìm trong nụ hôn ấy, đợi đến khi phản ứng kịp đem áo ngoài của cởi ra rồi. đối mặt với loại tình dục chân chính này cảm thấy có chút sợ.

      "Đừng sợ, cẩn thận." bảo đảm, mà cũng an tâm.

      có thói quen tin lời .

      từ từ cởi quần áo người bọn họ xuống, cố gắng chế dục vọng của mình, muốn cho đêm đầu tiên đẹp nhất.

      tỉ mỉ hôn mỗi tấc da thịt , trong đêm tối, khí kiều diễm ướt át lan tràn ra. . . . . .

      ". . . . . . theo bước chân William Wilberforce, là các học giả trường phái lãng mạn, văn học của họ hướng ta trở về với tự nhiên, các đạo lý nhân sinh . . . . ."

      Giáo sư giảng bài, vậy mà tâm hồn Tiêu Vũ Nhu lại bay xa rồi.

      là dịu dàng như vậy, cảm thấy đau mấy. Chỉ là về sau, liền thay có chút ít điên cuồng. . . . . . nghĩ nghĩ lại, mặt khỏi xấu hổ đỏ lên. . . . . .

      "Vũ Nhu. . . . . . Vũ Nhu!" Tiết Lệ Lệ ngồi cạnh giọng kêu .

      "Hả? Sao vậy?" lúc này Vũ Nhu mới phục hồi tinh thần lại.

      "Cậu bị gì vậy? Giáo sư nhìn cậu kìa!" nhắc nhở

      Vũ Nhu ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy ánh mắt vui của giáo sư, vội vàng gật đầu cái, bày tỏ ý xin lỗi với ông.

      Trời ạ, mình nghĩ cái gì vậy chứ? cố gắng chuyên tâm nghe giảng.

      Chỉ chớp mắt, lại bay bổng.

      Cho dù tập trung suy nghĩ thế nào trong đầu đều là lồng ngực gầy gò mà to lớn của . Hình ảnh kiều diễm hôm qua luôn lên trước mắt .

      "Lệ Lệ, tớ về trước." Nếu nghe nổi nữa, dứt khoát tìm Hải Lan cho rồi. Chắc cậu ấy có khóa nào.

      "Cậu sao?" Lệ Lệ kinh ngạc . Vũ Nhu chưa bao giờ về sớm cả!

      "Ừ." vừa , vừa thu dọn sách vở. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhàng rời phòng học.

      Vũ Nhu mới vừa ra khỏi khoa tiếng Hoa thấy Hải Lan đứng hành lang, vừa vừa cười với người đàn ông.

      Khi đến gần mới phát người đàn ông kia nhìn rất quen mắt.

      "Ba!" kêu lên.

      Chưa bao giờ ba đến trường học! Hôm nay có chuyện gì gấp gáp sao? phát nụ cười mặt hai người bởi vì xuất mà cương lại, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      "Vũ Nhu? Sao cậu. . . . . . về sớm thế?" Hải Lan dùng nụ cười che lúng túng, đem đề tài dời sang chỗ khác.

      "Ừ, có gì hay nên tớ ra sớm." dối, muốn tâm của mình bị ba biết, "Ba, ba tới tìm con à?"

      "A. . . . . . Đúng, đúng! Ba tới cho con biết, hôm nay là sinh nhật mẹ con, tối nhớ về nhà ăn cơm."

      "À, được ạ. . . . . ." phải có thể gọi điện thoại sao, ba còn đến trường làm gì? Vũ Nhu nhìn vẻ mặt né tránh của Hải Lan và ba, trong lòng có chút nghi ngờ.

      xảy ra chuyện gì mà biết?

      "Sao vậy? Ba thể tới gặp con mình à?" Tiêu Kiến Hoa trêu ghẹo, đồng thời cũng muốn yên lòng.

      đa nghi quá ư?

      nhớ tới vừa rồi bọn họ cười với nhau, giống như người xa lạ, liền tùy ý hỏi: "Ba và cậu ấy quen nhau à?"

      "Ừ, có lần Hải Lan bị trẹo chân, ba gặp phải nên đưa côn bé đến bệnh viện."

      "Hải Lan! Cậu bị trật chân khi nào? Sao cho tớ biết?" Vũ Nhu vội vàng hỏi .

      Giọng ân cần khiến Tiêu Kiến Hoa có chút giật mình, Vũ Nhu chưa bao giờ thân thiết với người khác như vậy.

      " có gì..., tớ hết đau rồi." Hải Lan vội vàng xua tay, bày tỏ mình sao.

      " nghĩ đến các con là bạn tốt của nhau!" Tiêu Kiến Hoa thử dò hỏi.

      Vũ Nhu cũng cười thừa nhận.

      "Đúng vậy, Hải Lan là bạn cùng phòng của con, cũng là bạn thân nhất." nhìn Hải Lan, lại ngoài ý muốn phát nét mặt của bạn có chút chua chát.

      " ra là vậy. . . . . . A, ba đây, buổi chiều có cuộc hẹn quan trọng. Gặp lại sau." Tiêu Kiến Hoa vội vã rời .

      Vũ Nhu quan sát được ánh mắt Hải Lan đuổi theo bóng lưng ông, cảm thấy kỳ quái, nhưng lại biết làm gì nên tiện hỏi ra.

      "Cậu về sớm thế! Tớ hơi kinh ngạc đấy!" Hải Lan thử dò xét Vũ Nhu.

      Vũ Nhu nghĩ tới mình ở trong lớp lại suy nghĩ mấy chuyện lung tung, mặt đỏ bừng lên.

      "Á à. . . . . ." vẻ mặt Hải Lan như ‘tớ biết hết rồi nhé’: " rồi, rồi!" khẳng định phản ứng của Vũ Nhu có liên quan đến Úy Dương.

      " ràng vậy sao?" Vũ Nhu che giấu, "Nhiều lúc tớ rất khó hiểu, tớ ấy sao?"

      "Trời ại, đây chính là "người trong cuộc mơ hồ" mà! Nhìn ! Ngay cả đầu óc tài nữ của chúng ta cũng giảm xuống! Tớ thấy, cậu lòng ta rồi." Hải Lan nghiêm túc .

      " phải chỉ kính trọng ấy?"

      " phải."

      Hải Lai cúi đầu suy nghĩ chút, "Cậu biết ? Trước kia cậu luôn làm người ta cảm thấy rất xa xôi, mặc dù bên cạnh thân thể cậu nhưng tâm hồn cậu xa cách. Từ khi cậu và Úy Dương quen nhau . . . . . ."

      Hải Lan nhìn , "Cậu trở nên có chân mà gần gũi, ngay cả nụ cười cũng ấm áp. . . . . ."

      Vũ Nhu im lặng, ra Hải Lan sớm phát . vốn rằng cậu ấy nhìn ra, Hải Lan hổ là bạn thân của !

      "Ha ha, tốt, tớ rồi, còn chị sao?"

      "Bản tiểu thư rất già sao? Làm gì mà vội vã như vậy!" Hải Lan giận đến phồng má, trợn to hai mắt.

      "He he, nếu cây có hoa, ong bướm dập dìu. . . . . ." Vũ Nhu dừng lại, bước chân bắt đầu chuẩn bị di động, "Đừng có đợi đến khi hoa tàn, thể làm gì khác hơn là vớ đại con ong già cụ già kị! Ha ha. . . . . ." xong, liền chạy ,

      Hải Lan sửng sốt, mới hiểu được ý của , cực kỳ tức giận đuổi theo, vừa đuổi vừa : "Cậu dám tớ ế sao!"

      "Ha ha ha ha. . . . . . Tớ đâu có , tự cậu mà . . . . . . A!"

      "Xem tớ chỉnh cậu thế nào!”

      Hai như cánh bướm chơi đùa trong sân trường, như thổi hơi ấm trong trời đông giá rét,

      Gió thổi bay làn tóc của Vũ Nhu và Lưu Hải, ánh mặt trời chiếu sáng khuôn mặt vui vẻ rạng ngời kia;

      thích bọn họ!

      Tình cảm của Úy Dương, còn có ân cần của Hải Lan, từng giọt từng giọt thấm vào tim , dần dần kéo hòa nhập vào mọi người.

      A, bị người khác chiếm giữ trái tim, cảm giác này cũng tệ. . . . . .

      Sau hôm đó, Úy Dương muốn Vũ Nhu đến ở trong căn hộ của . Bởi vì muốn của bị người đàn ông khác nhòm ngó.

      Mà Vũ Nhu cảm thấy nếu mình là của , cần gì kiêng dè nữa, nên cùng ở chung.

      Mỗi ngày sau khi họ học xong về "nhà", Vũ Nhu phụ trách quét dọn gian phòng, mà Úy Dương phụ trách nấu nướng.

      Vũ Nhu nghĩ tới tay nghề của Úy Dương cũng tốt, ít nhất so với tài nấu nướng "vừa đủ chín" của tốt hơn nhiều!

      "Em muốn ăn trứng muối!" Vũ Nhu chu môi.

      Úy Dương dùng đũa gắp lên quả trứng, giơ giơ trước mặt rồi từ từ bỏ vào trong miệng, sau đó rất hưởng thụ: "Ăn ngon! Ăn ngon! Muốn ăn gắp !"

      Nụ cười của rất chói mắt.

      " biết em gắp được nó mà!" dùng đũa hăng hái chiến đấu cùng quả trứng trơn trượt,

      Cuối cùng, " ăn!" dùng sức đặt đũa lên bàn, hô lớn.

      Úy Dương thấy tức giận, đau lòng gắp quả, "Há miệng nào."

      " há!"

      "Có há ?"

      " há là há!"

      "Được, vậy ăn."

      đợi xong, Vũ Nhu giận dỗi há miệng, hung hăng đem trứng nhai nhai nuốt nuốt, tựa như trứng là Úy Dương vậy.

      Nhìn vẻ mặt đáng của , Úy Dương đột nhiên xuất ý niệm, muốn cả đời ở chung với .

      "Em muốn ngủ."

      "Ừ, em ngủ !" Úy Dương nhàng đắp chăn cho .

      " sao? Phải làm cái gì à?" Vũ Nhu mắt nhắm mắt mở.

      tựa đầu lên giường, dịu dàng : " phải viết bản báo cáo đầu tư vốn, nên ngủ trễ chút. Em ngủ trước , phải ngày mai em có khóa học ư?"

      "Ừ."

      Úy dương tắt đèn, đến trước máy tính.

      lát, lại quay đầu nhìn Vũ Nhu, thấy cuốn chăn chặt, mớ là ‘lạnh’.

      Vũ Nhu sợ lạnh, cho dù mùa hè cũng phải đắp chăn mỏng mới có thể ngủ ngon. cười, lắc lắc đầu, thấy thà chịu lạnh chứ nhất quyết chịu thức dậy tìm chăn khác, bỗng cười gian. Vì vậy dứt khoát dọn dẹp đồ đạc, cởi áo khoác, nằm dài lên giường.

      Có nguồn phát nhiệt, Vũ Nhu vô ý thức tiến sát ngực , hai người lẳng lặng ôm nhau ngủ. . . . . .

      Ngày qua ngày, hai người cùng nhau làm việc, cùng nhau thảo luận, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, giống như cặp vợ chồng.

      Vũ Nhu phát ghét cuộc sống như thế.

      Có lẽ sống cả đời như vậy với cũng tệ lắm.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3
      "Reng. . . . . .Reng. . . . . . Reng. . . . . ."

      Tiếng điện thoại đánh thức Úy Dương, nghiêng đầu nhìn Tiêu Vũ Nhu vẫn ngủ say, may mắn tiếng điện thoại đánh thức dậy.

      "Alo. Tôi là. . . . . ." giọng buồn ngủ, khi nghe xong lập tức trở nên thanh tỉnh.

      "Được. . . . . . tới ngay. . . . . . em đợi chút!"

      Biết được giọng quá lớn, lập tức hạ thấp giọng : "Em đừng suy nghĩ lung tung. . . . . . đến ngay." để điện thoại xuống, nhanh chóng mặc quần áo vào, vội vã ra cửa.

      Sau đó, Vũ Nhu "ngủ say" bỗng mở mắt.

      nhìn về phía cửa.

      là lần thứ hai, biết đó là ai.

      Gần tới cuối kỳ thi, Hải Lan thường xuyên gọi Úy Dương ra ngoài.

      Làm gì? biết. hỏi Úy Dương, Úy Dương cũng chỉ "Chuyện về chuyên môn ý mà".

      nghĩ ngu ngốc sao? Hải Lan học khoa mỹ thuật….

      Kế tiếp, nhận được rất nhiều tin tức của bạn cùng lớp, ví như bọn họ ở quầy rượu thấy Úy Dương và Hải Lan thân mật nhau: tại công viên nào đấy thấy Hải Lan ôm Úy Dương. . . . . .

      dễ dàng tin bọn họ, muốn Úy Dương cho biết, rốt cuộc là thế nào.

      Chỉ cần , liền tin tưởng; vậy mà…. . . . . . .

      giấu giếm khiến tim có chút băng giá.

      quên sao? cũng là bạn tốt của Hải Lan! Có chuyện gì mà Hải Lan thể cho biết, mà lại cho biết?

      mặc áo ngủ, chân trần về phía cửa sổ, xuyên thấu qua rèm cửa hơi mờ, nhìn thấy xe lao nhanh ra ngoài.

      cười, nụ cười rất nhạt, nhạt đến nỗi người ta cảm thấy là cười.

      Đầu xuân mà khí vẫn còn chút lạnh lẽo. . . . . .

      Sáng hôm sau.

      "Hải Lan!" Vũ Nhu tìm được Hải Lan xem sách trong phòng ăn, tới bên người , ngồi xuống.

      quan sát Hải Lan, thử dò hỏi:

      "Mắt cậu thâm quầng kìa, tối hôm qua ngủ ngon à?" Sau đó bưng ly trà sữa mới gọi, uống ngụm , giả bộ lơ đãng.

      "Hả, vậy sao? Tối qua, tớ. . . . . .đọc sách muộn." Vũ Nhu thấy né tránh, trái tim lặng xuống.

      "Cả ngày cậu đều chìa ra cặp mắt mắt gấu mèo này ai dám theo đuổi cậu chứ!" Vũ Nhu làm bộ hài hước .

      "Cậu kì ghê!" Hải Lan cười trả lời.

      "Này! Cậu vừa giàu có, vừa xinh đẹp, lại là sinh viên tài năng của khoa mỹ thuật, sao lại có bạn trai nhỉ? Nhất định là cậu cho tớ biết rồi!" Vũ Nhu tức giận .

      Hải Lan tưởng , vỗ vỗ tay , : "Cậu yên tâm , lúc tớ kết hôn nhất định báo cho cậu đầu tiên!"

      "Cậu giữ bí mật như vậy. . . . . . Đối tượng phải là người quen của tớ chứ?"

      "Bậy nào, bên cạnh cậu ai hợp ý tớ. . . . . ." Hải Lan trong lòng cả kinh.

      Vũ Nhu biết sao? , ! Hải Lan vội vàng cúi đầu, che giấu vẻ mặt kinh hoảng.

      nhìn bên ngoài, : "Trời ạ, sắp muộn học rồi, tớ học đây, bye bye!"

      Hải Lan gấp sách, vội vàng chạy ra khỏi phòng ăn, muốn để Vũ Nhu đoán ra cái gì, cũng muốn khóc thành tiếng trước mặt .

      Thế nên nhìn thấy, vẻ mặt Vũ Nhu lạnh lùng. . . . . .

      Trong lòng Vũ Nhu bắt đầu lo lắng.

      Chẳng lẽ suy đoán của mình là ? Khi Hải Lan dối, cậu ấy vặn ngón tay, đây là hành động vô ý thức!

      Rốt cuộc giữa bọn họ có chuyện gì?

      Suốt ngày, Vũ Nhu có tinh thần để làm bất cứ việc gì.

      Úy Dương đứng trước mặt , thấy phản ứng gì, thể làm gì khác hơn quơ quơ tay trước mắt : "Hồi hồn nào!"

      "A, về rồi." cười, sờ đầu cái, đứng lên cởi áo khoác cho .

      luôn làm như thế từ khi bọn họ bắt đầu ở chung. Vậy mà hôm nay trong lòng lại nhiều vướng mắc.

      Áo khoác này có mùi vị của sao? Tiêu Vũ Nhu vuốt ve này chất vải jeans, lo lắng nghĩ.

      "Sao vậy? Có tâm à?" Úy Dương ôm vào trong ngực, nhàng vỗ .

      "Dương, có số việc. . . . . ." ngừng lại, biết làm sao.

      "Có chuyện gì à?"

      vuốt ve , tất cả giống như trước đây.

      Nhưng có số việc ràng thay đổi! Chẳng lẽ có chuyện gì muốn với em sao? Vũ Nhu muốn hô to.

      vùi mình vào lòng , động tác này khiến có chút kinh ngạc, lại có chút vui mừng.

      rất ít khi chủ động đến gần ,

      dịu dàng : "Dương, nếu có ngày, em nữa. . . . . ."

      ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú , "Hãy cho em biết, đừng để em là người biết cuối cùng, em trách . . . . . ."

      ngắt lời : "Em gì vậy? mãi mãi em!"

      khẽ hôn , "Có phải trước ngày thi nên áp lực rất lớn hay ? Yên tâm , mặc dù đây là lần đầu tiên em thi học kì ở đại học, nhưng nghiêm trọng như vậy đâu! Được rồi, mai dẫn em ra ngoài dạo chơi, thả lỏng chút.” đề nghị.

      "Tốt!" Tiêu Vũ Nhu nở nụ cười.

      Còn có chút hy vọng, phải sao?

      " thấy cái này thế nào?" Tiêu Vũ Nhu cầm cái áo khoác màu đỏ lên, hỏi Úy Dương

      "Màu đỏ à? Hình như hợp với lắm." gãi gãi đầu.

      "Thử chút ." cầu khẩn, khiến Úy Dương bất đắc dĩ cầm chiếc áo ấy.

      Chợt, điện thoại di động của vang lên, cũng làm cho nụ cười Vũ Nhu cứng lại.

      Lòng của bắt đầu co rút, lại là cậu ấy sao?

      bắt máy, ngay trước mặt Vũ Nhu, chỉ là vòng vo mấy tiếng, nhưng lo lắng lại biểu lộ ra ngoài. lát sau, cất điện thoại, xin lỗi Vũ Nhu: "Vũ Nhu, có chút việc gấp muốn làm, xin lỗi, phải rồi."

      "Chuyện gì mà vội vã như vậy?" hỏi.

      vẫn làm bộ như chọn quần áo, nhưng tâm bắt đầu rét run ——

      Úy Dương, với em . . . . . . còn cơ hội nữa. . . . . .

      nhìn đồng hồ tay, sau đó hôn lên gò má của , : "Là chuyện ở trường học, giải quyết xong gọi điện cho em!"

      đợi trả lời, liền xoải bước ra khỏi cửa.

      " . . . . . ." Cho dù ai nghe, nhưng Vũ Nhu vẫn lạnh nhạt .

      Ánh mắt của vẫn nhìn chằm chằm quần áo, nhưng lại có tiêu cự.

      Ha ha, cười, nụ cười lạnh quá, lạnh khiến cuộc đời băng giá lại.

      Tiếp theo, đẩy cửa tiệm, ra ngoài, lặng lẽ theo . . . . . .

      thấy vào bệnh viện.

      Hải Lan bị bệnh?

      Vì vậy, cũng vào theo, cho đến. . . . . . Cho đến khi thấy về khoa phụ sản. . . . . .

      giật mình, cắn chặt lấy đôi môi run rẩy.

      phải như vậy. . . . . . phải. . . . . .

      cứ chờ đợi, tự với mình là phải.

      Vậy mà, lâu sau đó, bọn họ cùng nhau ra ngoài.

      khí lạnh lại sao? Chắc vậy, nó khiến người ta thở nổi. . . . . .

      mặt Hải Lan vừa lo lắng lại vừa hạnh phúc, tay trái của được Úy Dương đỡ lấy, tay phải cẩn thận từng li từng tí vuốt ve bụng mình.

      mặt Úy Dương cũng lo lắng, nhưng nghiêm túc che chở như người chồng thực thụ. Bọn họ rất giống cặp vợ chồng!

      Lòng của bắt đầu cười to, nhưng mặt lại lộ ra vẻ gì, cứ đứng thẳng tắp như vậy.

      "Vũ Nhu!" Hải Lan thấy Vũ Nhu đứng ở hành lang.

      và Úy Dương đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức chuyển thành chột dạ.

      Rốt cuộc thấy tôi rồi sao? Rốt cuộc có biện pháp nào che giấu nữa à? mắt lạnh nhìn bạn thân và người .

      "Đứa bé là của ai?" nhìn Hải Lan, hỏi.

      Nước mắt Hải Lan trợt xuống khuôn mặt tái nhợt, áy náy : "Tớ. . . . . . Tớ. . . . . .. . . . Tớ. . . . . ." Toàn thân phát run, được thành lời.

      Vũ Nhu thờ ơ với biểu tình buồn bã kia, nhìn Úy Dương.

      "Đứa bé là của ai?" Giọng bình thản.

      trả lời, ánh mắt lại lộ ra đành lòng.

      Ngay cả cũng dám sao?

      Nhưng kỳ quái, lại khóc nổi! phải phim, đến cảnh này nữ chính khóc rống lên à? Thậm chí ngay cả ý nghĩ muốn khóc cũng có!

      À! phải, giữa bọn họ chẳng những có người thứ ba, bây giờ có người thứ tư rồi, còn khóc cái gì?

      Mà có lẽ chính mới là người thứ ba.

      cười lạnh tiếng, cảm thấy mình còn gì phải chờ đợi nữa.

      ngờ, chuyện khiến khiếp sợ vẫn còn ở phía sau!

      "Lan!" người đàn ông chạy vội mà tới.

      Tiêu Vũ Nhu quay đầu nhìn về phía sau,

      Ba?

      Hôm nay có quá nhiều "vui mừng", nếu bây giờ có người ngoài hành tinh xuất cũng thấy bình thường.

      Tiêu Kiến Hoa thấy con cũng ở đây, khỏi ngây ngẩn cả người.

      Con bé biết rồi? Ánh mắt ông né tránh, lúng túng : "Nhu Nhu, ba. . . . . ." Ông nhìn Hải Lan nước mắt đầy mặt, đau lòng tiến lên đỡ lấy .

      Vũ Nhu lạnh lùng nhìn, kịch vui trước mắt càng ngày càng phức tạp.

      Rốt cuộc ba cũng nhìn , con ngươi có phần đau lòng cho Hải Lan, còn có phần cầu xin ,

      " xin lỗi, Nhu Nhu, ba phản bội con và mẹ con. Nhưng đây phải là lỗi của Lan Lan! Con. . . . . ." Tiêu Kiến Hoa được nữa, ông cũng hiểu cầu của ông vô lí cỡ nào, hoang đường cỡ nào.

      Ba người bạn thân của mình, người hơn ông hai mươi tuổi. Trong bụng "bạn thân" lại có đứa bé của người . Mà bây giờ ông cầu xin , sao cầu xin mẹ tha thứ chứ?

      Trong lúc bất chợt, cảm giác thế giới của bị hủy diệt. . . . . .

      "Tha thứ cho ta?" thay ông hết lời, "Ông còn hi vọng tôi cái gì?" nhìn ba của mình.

      Sau đó nhìn Hải Lan, Hải Lan lập tức cúi đầu.

      "Vậy ông muốn cho tôi gì?"

      Cuối cùng, nhìn Úy Dương, "Còn ?"

      ả trả lời . . . . . .

      Tim hoàn toàn đông lạnh lại.

      Vì vậy , mỗi bước khó khăn. Tựa hồ ở góc nào đó trong trái tim, những vệt kí ức ấm áp giữa và bọn họ bóc dần ra——

      ……..

      Khi đó là mùa hè, tính dọc theo sân cỏ về nhà, rồi gặp .

      Sau đó, giống như bị đầu độc, thấy ấm áp như ánh mặt trờ.

      Ngày đó là bắt đầu của rung động. . . . . .

      Giữa trưa, gặp mẹ, mẹ vẽ cảnh biển và trời xanh biếc.

      : "Đừng bỏ qua thứ mà con đáng giá theo đuổi, nếu , con phải hối hận!"

      đuổi theo rồi, vậy mà quay đầu lại chỉ là công dã tràng.

      còn là sao? Tại sao đến khi còn chỗ để trốn tránh, mới nguyện ý thừa nhận thất bại?

      "Có lẽ kết cục vẫn là đau, theo đuổi ước mơ của bản thân cũng tốt đẹp." Đúng vậy, bây giờ biết rồi, trong ngọt ngào có đắng cay . Chỉ là mẹ ra mùi vị này đau khổ cỡ nào. . . . . .

      Ngày đó, gió thu lẳng lặng quét qua, với : "Vì mà hòa tan. . . . . ."

      cười khổ, tan ra rồi, nhưng người kết nó băng lại là !

      : "Đừng rời khỏi . . . . . ."

      Bởi vì thâm tình, vì vậy cho tất cả; ra ấm áp, thâm tình lại biến thành phản bội.

      "Em là đầu tiên của !"

      Quan trọng sao?

      "Đừng sợ, cẩn thận."

      dịu dàng khiến mê mẩn. . . . . .

      "Đúng vậy! Cậu là bạn thân nhất của tớ!"

      Vậy mà, "bạn thân nhất” là đối xử với như vậy. . . . . . ta đúng là coi như bạn thân nhất rồi!

      nhớ mỗi câu lời, buồn cười!

      , hề lưu luyến nữa rồi! , mỗi bước đều rất vững chắc, giống như bao giờ quay đầu lại nữa!

      "Vũ Nhu! Em hãy nghe . . . . . ." Úy Dương muốn tiến lên kéo Tiêu Vũ Nhu lại, vậy mà thấy Hải Lan yếu đuối, lại thể đỡ .

      Úy dương nhìn bóng lưng rời , trong lòng đột nhiên có cảm giác——

      bao giờ thuộc về nữa!

      Còn muốn tham gia thi cuối kỳ sao? Nhìn hộ chiếu trong tay, Vũ Nhu hỏi mình, nên gặp mặt lần cuối hay ?

      Rời bệnh viện, cho bọn họ có thời gian tìm được , liền mang theo mấy bộ y phục và mấy tập tài liệu, đến ngân hàng rút toàn bộ số tiền trong ngân hàng, bỏ vào vali.

      cũng xin tạm nghỉ học.

      may là tròn mười tám tuổi, làm việc cũng dễ dàng nhiều.

      muốn Mĩ.

      ra hộ chiếu làm lâu rồi, bởi vì kế hoạch ban đầu của là đến Mĩ du học, nhưng vì , mới bỏ ý tưởng này. Mà quyển hộ chiếu này bây giờ phài dùng đến rồi.

      mua vé máy bay sáng hôm nay, sau khi rời , tất cả mọi chuyện còn liên quan đến nữa.

      Là trốn tránh sao? biết.

      Ngày hôm qua, khi về nhà, nhìn thấy gương mặt mẹ đầy vẻ lo lắng.

      Nhưng chỉ với mẹ câu "Giữ gìn sức khỏe", rồi rời , chỉ sợ có người đến nhà tìm .

      Đợi đến Mĩ, gửi mail cho mẹ, cho mẹ biết.

      Mẹ luôn là người hiểu mình nhất, nếu chuyện đến mức này, phải chọn con đường này thôi. tin mẹ thông cảm cho mình.

      Xử lí mọi chuyện lớn xong, trở lại phòng trọ, cứ như vậy mà đứng lặng ở đấy, cho đến khi trời sáng.

      Khi đồng hồ treo tường phát ra bản nhạc dễ nghe, báo hiệu tám giờ đúng, đột nhiên đứng dậy, ra ngoài.

      thôi!

      "Điện thoại cậu ấy vẫn tắt máy." Hải Lan lo lắng , "Sao rồi? Tìm được cậu ấy chưa?”

      Úy Dương im lặng khác lạ, tựa như nghe thấy gì.

      Hải Lan thể làm gì khác hơn là hô to: "Úy Dương! có nghe đấy? thấy cậu ấy đâu hết! Lỡ như cậu ấy làm điều gì ngốc nghếch sao?"

      "Em thi à?" đột nhiên .

      "Thi gì? Tìm được Vũ Nhu rồi !"

      "Vậy em về nhà đợi , ấy xuất lập tức cho ." xong, liền chạy tới sân trường.

      "Còn sao?" Hải Lan nhìn thấy vẻ mặt đơn của , có chút bận tâm.

      " cho ấy hiểu. . . . . ." quay đầu lại, chỉ vậy rồi rời .

      "Hiểu cái gì?" Hải Lan nghi ngờ tự hỏi bản thân, lại nhớ tới khoảng thời gian trước, lập tức vào bãi đậu xe.

      Úy Dương đến khoa Hoa ngữ, tìm bạn thân Giản Phong.

      Giản Phong hết sức kinh ngạc.

      "Sao cậu lại tới đây?"

      Mấy phút nữa là phải thi, tại sao Úy Dương lại đến khoa văn chứ?

      "Giản Phong, Vũ Nhu tới chưa?"

      "Chưa, biết có chuyện gì xảy ra mà ấy chưa đến?"

      Úy Dương trả lời vấn đề của , chỉ đơn giản: "Nếu ấy tới, nhất định thể để cho ấy . Thi xong gọi điện cho tớ biết."

      "Ờ. . . . . ." Giản Phong hiểu, nhìn bóng lưng Úy Dương vội vàng rời , thầm, "Vội lắm sao!"

      Úy dương lái xe, tốc độ kinh người.

      đâu được? Trừ Tiêu gia, căn bản quen có nơi nào, trừ khi ở khách sạn!

      kiểm tra từng phòng, cũng tin tìm được .

      Đáng chết! Tại sao cho cơ hội giải thích? Tối qua đâu? rất lo lắng cho , đợi cả đêm!

      Cùng thời khắc đó, Tiêu Vũ nhu ngồi yên trong phòng học, nắm bút, nhìn về phía ba tờ giấy thi, viết ra được điều gì . . . . . . đột nhiên nhớ tới Emily dickinson viết bài thơ "heart! we will for get him" (Tim ta ơi! Chúng ta quên chàng!) bài thơ này hợp với lòng bây giờ!

      đếm xỉa đến giám khảo bên cạnh, đột nhiên viết, giống như viết xong những thứ này được giải thoát

      ……..

      “Úy dương! Tớ là Giản Phong! Vũ Nhu xuất ."

      " ấy thi rồi hả? Vậy bây giờ ấy ở đâu?" Úy Dương chạy nhanh về hướng trường học.

      "Tớ ngăn được ấy! đến muộn 20'. Cứ ngồi thẫn thờ ở chỗ, giám khảo còn tưởng rằng ấy bị bệnh, mà cũng để ý tới thầy giáo, lát sau lại bắt đầu viết, viết xong, nhìn đồng hồ rồi rời . Này! Cậu nhìn thấy nét mặt của đâu, tớ chưa bao giờ thấy ấy lạnh lùng đến vậy. . . . . ."

      Úy dương nghe hết lời Giản Phong cúp điện thoại.

      dừng xe ở ven đường, trầm tư.

      về rồi? vội sao? Đột nhiên trái tim Úy Dương trầm xuống.

      Chẳng lẽ phải ? Lo lắng của rốt cuộc thành ? Sao có thể nhanh chóng làm được hộ chiếu như vậy? Trừ khi chuẩn bị lâu rồi!

      Liên tiếp những vấn đề nổi lên trong lòng. . . . . . càng nghĩ càng lo lắng, còn có sợ hãi. . . . . .

      Đột nhiên, điện thoại di động của vang lên lần nữa, nhận.

      Là Hải Lan.

      "Úy Dương, Kiến Hoa gọi điện thoại tới đây, ấy tra được Vũ Nhu đem tất cả tiền gửi ngân hàng của ấy rút ra hết, phải là cậu ấy muốn chứ?" Giọng Hải Lan có chút run run.

      Nếu Vũ Nhu xảy ra chuyện gì, như vậy tất cả là lỗi của .

      " tới sân bay ngay bây giờ!" đạp chân ga, lao nhanh đến sân bay......

      …………………….

      (*):Emily Elizabeth Dickinson (12/10/1830 – 15/5/1886) – nhà thơ Mỹ, cùng với Walt Whitman, Emily Dickinson là nhà thơ đặc sắc nhất của Mỹ thế kỉ XIX.

      Emily Dickinson sinh ở Amherst, Massachusetts. Học xong trường College, Emily Dickinson sống cuộc sống thu mình, hầu như ra khỏi nhà. Việc làm thơ của bà cũng ai biết. Những bài thơ đầu tiên của bà được in năm 1890 nhưng mấy ai để ý. Tuyển tập thơ đầu tiên chỉ được in ra vào năm 1955. Thế kỷ XX, Emily Dickinson được thừa nhận là nhà thơ lớn của nước Mỹ. Bà là người đầu tiên trong thơ Mỹ sử dụng lối thơ hai câu liền vần (para-rhyme). Emily Dickinson để lại cho đời gần 2000 bài thơ. Những bài thơ nho nhưng được đáng giá là đầy ắp những ý tưởng mới lạ và độc đáo. Thơ của Emily Dickison được dịch ra nhiều thứ tiếng thế giới, trong đó có tiếng Việt.

      Heart, we will forget him

      Heart, we will forget him

      You and I, tonight.

      You may forget the warmth he gave,

      I will forget the light.

      When you have done, pray tell me,

      That I my thoughts may dim;

      Haste! lest while you're lagging,

      I may remember him!

      Tim ta ơi, chúng mình quên chàng

      Tim ta ơi, chúng mình quên chàng

      Tim và ta, đêm nay quên lãng.

      Ta quên ánh sáng.

      Còn tim có thể quên hơi ấm chàng trao.

      Khi tim quên rồi, cầu khẩn ta,

      Để ta khiến ý nghĩ mình mờ mịt;

      Mau lên! kẻo trong khi tim chậm chạp

      Ta có thể lại nhớ đến chàng

      "Máy bay xx số 308 chuyến bay đến Los Angeles, mời quí khách đến bàn số 3 để lên máy bay. Máy bay cất cánh sau năm phút nữa."

      còn thời gian. . . . . . Tiêu Vũ Nhu xách rương hành lý, từ từ đứng lên.

      nhìn vào cánh cửa chính của sân bay, nhìn lần cuối cùng.

      Vẫn còn hy vọng xa vời cái gì? Mày cho ta biết là mày mà???

      cười nhạo mình, đem vé máy bay và hộ chiếu cho nhân viên kiểm soát, sau đó dứt khoát thẳng bước vào.

      Từ hôm nay trở , tất cả bắt đầu lại từ đầu. . . . . .

      ………..

      Khi Úy Dương tới sân bay nhìn thấy chiếc máy bay cất cánh.

      Máy bay màu trắng dần dần bay lên , tiếng động cơ đinh tai nhức óc từ từ lại, cuối cùng bị tầng mây bao phủ, cũng mang toàn bộ hi vọng của bay .

      dựa vào tường, trợt xuống, bàn tay chảy máu vẫn ngừng đấm vào tường, nhưng cảm thấy đau đớn. Tiếng đấm tường che tiếng nức nở nghẹn ngào. . . . . .

      Tại sao đợi ? Tình sâu đậm như vậy lại kém hơn hiểu lầm sao? Thậm chí ngay cả cơ hội giải thích cũng cho !

      như vậy, chẳng lẽ lưu luyến gì sao? coi là cái gì?

      luôn là người xa cách, thể chạm. , cho nên mực theo đuổi, theo đuổi khổ cực như vậy, kết quả là nhìn rời . . . . . .

      Đột nhiên cười lớn, mang theo điên cuồng, ra phải là tàn nhẫn, mà là ngu xuẩn. Ngu xuẩn đến mức nhìn thấy sao mai bầu trời tự cho rằng muốn chạm là chạm tới. . . . . . Đây chính là khác nhau giữa trời và đất. . . . . . Tại sao có thể trách tàn nhẫn?

      Thế giới của biến thành màu xám tro. . . . . .

      Ở sau lưng Úy Dương, Hải Lan đâu khổ nhìn tự làm khổ mình, khuôn mặt đầy nước mắt.

      kéo tay của , để thương tổn mình nữa.

      Nhìn bầu trời xa xăm, khóc: "Đều là lỗi của tớ! Vũ Nhu, trở lại . . . . . . tất cả là lỗi của tớ. . . . . ."

      tầng mây, mặt trời bị cản trở nên thoải mái bắn ra ánh sáng của nó, cũng như , vĩnh viễn ấm áp và có sức sống. Ánh sáng lấp lánh như sao băng chiếu vào cánh máy bay, khiến nhớ tới loài chim bất tử. . . . . .

      Chim bất tử bay lên chín tầng mây mà sống lại, còn sao? có thể trở về là chính mình hay , Tiêu Vũ Nhu vốn bao giờ quan tâm đến ai, độc?

      Quên tất cả dịu dàng dành cho , hình như phải cần rất nhiều dũng khí. . . . . . nhàng nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt thể tiếp tục khống chế, chậm rãi chảy xuống. . . . . .

      Heart! We will forget him!

      Heart! We will forget him!

      You and I - tonight!

      You may forget the Warmth he gave –

      I will forget the Light!

      When you have done, pray tell me

      That I may straight begin!

      Haste! lest while you're lagging

      I may remember him!

      I love him.

      Trái tim ơi! Chúng ta quên chàng.

      Ta và mi – Đêm nay cùng kết thúc!

      Mi có thể quên nồng nàn ấm áp.

      Còn ta quên ánh mắt dõi hồn ta!

      Khi quên rồi, xin mi hãy ra.

      Ta có thể bắt đầu ngay lập tức.

      Mau chứ! Ta sợ rằng mi theo sau chậm chạp.

      khiến ta lại nhớ đến người !

      Tôi

      Rốt cuộc nghe thấy tiếng lá cây xào xạc như bản nhạc , cũng thấy ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi hồn . . . . . .

      Chỉ có bi thương lan tràn. . . . . .

      (*): bản dịch “Cùng quên” của Hoàng Nguyên Chương

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4
      Bảy năm sau

      Newyork, trong toàn nhà cao hơn hai mươi mấy tầng, từ tầng thứ 11 đến 17 là địa bàn hoạt động của công ty "mee". Tầng 17 là phòng làm việc của tổng giám đốc và tổng thanh tra thiết kế "mee".

      Căn phòng gỗ thứ hai phía bên phải, cửa có treo cái bảng "Tổng thanh tra thiết kế Tiêu Vũ Nhu".

      Vì muốn làm lại từ đầu, sau khi đến nước Mĩ, Tiêu Vũ Nhu bỏ khoa văn mà theo khoa khoa học tự nhiên, mặc dù khổ cực, nhưng vẫn chịu, bây giờ cũng coi như có chút thành tựu nho .

      Đẩy cửa ra, gian phòng làm việc rộng rãi sáng ngời ngay trước mắt.

      Vừa vào cửa, thứ người ta nhìn thấy đầu tiên là cửa sổ đặc chế bằng kính trong suốt, làm cả căn phòng sáng ngời.

      Căn phòng này lấy màu gỗ làm chủ đạo, Sát cạnh tường có giường tầng trải ga màu trắng, ở giữa là bàn làm việc hình quạt, bên phải có ghế sa lon cùng màu, ở đấy có khay trà bằng thủy tinh, bàn đặt bình Tulip màu tím, kèm theo con gấu bông màu trắng.

      Bên trái bàn làm việc là tủ đựng tài liệu, thiết kế chỉnh tề lại đại, có thể thấy được chủ nhân là người tương đối kĩ càng, cẩn thận.

      Bàn làm việc có chiếc máy tính rất mỏng. Vậy mà, cái tủ để VCR và DVD dưới bàn lại chất hàng đống đĩa game và tạp chí.

      Tiêu Vũ Nhu ngồi sau bàn làm việc, cũng nhìn phòng xốc xếch xộc xệch, chống cùi chỏ lên bàn, mệt mỏi lấy tay vuốt vuốt đầu

      "Triển Khiết Vân. . . . . ." hét lớn vào điện thoại.

      Đây là lần thứ 122 lần gây họa trong hôm nay!

      Triển Khiết Vân là em của Triển Hồng Viễn, là đàn em lớp dưới khi Tiêu Vũ Nhu học đại học, năm nay con bé mới vừa tốt nghiệp, Triển Hồng Viễn làm , đương nhiên muốn chăm sóc em , cho nên để vào "mee" làm việc.

      Mà con bé cũng là khắc tinh duy nhất của Vũ Nhu!

      "Chuyện gì vậy chị Vũ Nhu?"

      Triển Khiết Vân với khuôn mặt tươi cười vô tội đẩy cửa phòng làm việc, vào.

      Tiêu Vũ nhu lại lần nữa day day trán: "Vừa rồi em xóa hết tài liệu trong máy của chị rồi!"

      Triển Khiết Vân lo lắng: "Cái gì? Em làm gì cả!"

      muốn biện hộ cho mình, nhưng khi nhìn thấy màn hình trắng xóa giọng dần dần xuống.

      Vừa rồi vọc máy tính hình ảnh đột nhiên biến mất. thầm nghĩ.

      Tiêu Vũ Nhu nâng đầu, với : " phải chị với em là được dùng máy của công ty chơi game rồi sao? Hệ thống mắc mạng lan nên máy tính này có vấn đề tất cả máy tính khác cũng có vấn đề." kéo hộc bàn, lấy ra đĩa CD, bỏ vào ổ đĩa, mở khóa, để máy tính trở lại như trước.

      May mắn là có kinh nghiệm mấy trăm lần trước, nên lập tức viết lập trình riêng, nếu hôm nay lại phải làm tăng ca rồi.

      Nhìn máy tính chưa đầy mấy giây trở lại như thường, Triển Khiết Vân vui vẻ vỗ tay "Chị Vũ Nhu giỏi ghê!"

      Triển Khiết Vân mặc dù tốt nghiệp đại học, nhưng tính cách rất con nít. Triển Hồng Viễn để con bé theo làm trợ kí, làm ra ít tình huống điên rồ!

      Nhưng Tiêu Vũ Nhu lại đành lòng mắng con bé, bởi vì biết nó cố ý.

      Đây là của bảy năm trước sao? hoàn toàn đúng đâu.

      xem em họ Triển như người thân của mình.

      Có lẽ đây là hậu quả duy nhất mà chuyện kia để lại, giống như là chiếc ly thủy tinh bị bể, cho dù làm cách nào nữa cũng thể xóa nhòa vết rạn nứt, mà muốn trở lại là người xa cách như trước kia cũng khó.

      biết đây là thứ mấy lần dạy Triển Khiết Vân: "Em biết đấy, Mee là công ty máy tính, nếu máy tính nơi này xảy ra vấn đề, những tài liệu ở đây bị xóa, còn có thể bị virut xâm nhập, thậm chí liên quan đến luật pháp. . . . . ."

      Thành , nhớ mình lời thể này bao nhiêu lần luôn đấy.

      "Ờ!” Triển Khiết Vân nghịch ngợm chu chu môi, tới trước máy tính, khởi động Play Sta¬tion 2, bắt đầu chơi game.

      Vũ Nhu nhìn con bé, biết phải làm sao, nghĩ tới ông chủ của mình, có chút dở khóc dở cười.

      biết trước khi đến "MEE", trai của Triển Khiết Vân làm cách nào để có thể phát triển MEE.

      Càng thú vị hơn là đừng nghĩ Triển Hồng Viễn và Triển Khiết Vân là em ruột, tính cách của bọn họ hoàn toàn trái ngược nhau.

      trai hay xấu hổ, nhưng suy nghĩ sâu xa kĩ lưỡng, hơn nữa ở khía cạnh máy tính lại là người tài giỏi.

      Mà con em sao, chẳng những biết xấu hổ là gì, mà còn cực kì thoải mái và dễ chịu, chỉ cần nhìn ‘thành tích’ là có thể biết được.

      làm giấy mắc kẹt trong máy in cũng xóa bậy xóa bạ, thậm chí có lần ngắt luôn nguồn điện của cả tòa nhà chỉ vì cứu con mèo mắc trong đống dây điện!

      Bản thân mình lại trở thành người chị chăm sóc hai người kia, nhưng mà suy nghĩ cẩn thận chút lại thấy cảm giác chăm sóc người khác cũng tệ.

      Lúc này, Triển Hồng Viễn gõ cửa phòng mấy cái, đợi người đến mở cửa tự mình vào. Tầng này chỉ có hai phòng làm việc, cho nên Tiêu Vũ Nhu và Triển Hồng Viễn dến phòng làm việc của nhau chỉ gõ cửa cho có lệ mà thôi.

      "Flo¬ra!"

      Flo¬ra là tên tiếng mà Vũ Nhu đặt khi tớ nước Mĩ. Vì trong giao tiếp với người Mĩ, hai chữ ‘Vũ Nhu’ này rất khó đọc với mọi người ở đây.

      Nhưng khi chỉ có ba người bọn họ họ đều dùng tiếng trung, cảm giác thân thiết rất nhiều.

      "Chuyện gì?"

      "!"

      Hai người cùng mở miệng.

      Triển Hồng Viễn thấy em chơi game cực kì vui vẻ ở bên, khỏi nhíu mày

      "Vân nhi! Em là trợ lí của Vũ Nhu, được mãi chơi như thế!"

      Triển Khiết Vân bĩu bĩu môi, vẻ mặt phục:

      "Chị Vũ Nhu đâu cần trợ lí giúp gì đâu, chị ấy cứ bảo em ở đây luôn gây ra chuyện!" rất thà hết, nhưng chẳng thèm để ý tới trai già của , mắt dán vào màn hình.

      Triển Hồng Viễn thể làm gì khác hơn là lắc đầu, dùng ánh mắt tỏ vẻ áy náy với Tiêu Vũ Nhu.

      cũng gật đầu cái. Làm việc cùng lâu như vậy, bọn họ ăn ý với nhau.

      Triển Hồng Viễn kéo cái ghế ra, ngồi xuống trước bàn làm việc, bắt đầu việc chính.

      "Còn nhớ phần Case công ty “RNR" đặt ?"

      "Ừ, thế nào?" Vũ Nhu lập tức trả lời, bởi vì "RNA" là công ty lớn về khoa học kĩ thuật.

      Toàn công ty "mee" đều tập trung làm cawe. Hơn nữa, là chủ thiết kế chính cho trò chơi này, vì để có trò chơi tốt nhất, ngủ hai ngày hai đêm!

      "Có chút vấn đề."

      " thể nào? Cả phòng thiết kế tốn tuần lễ để kiểm tra trò chơi đới, chắc chắn bị BUG!" Vũ Nhu đứng lên, .

      " phải là chuyện đó, vấn đề là ở bản gốc."

      Bản gốc? Có vấn đề gì?

      kinh ngạc hỏi: "Thành , thời gian tôi làm việc ở đây cũng ngắn, biết bản gốc có vấn đề gì?"

      Triển Hồng Viễn nhún nhún vai: "Tôi cũng vậy, tổng công ty "RNR" và công ty chế tạo CD có chút vấn đề, cho nên bọn họ thể cung cấp CD đầy đủ."

      Vũ Nhu cuối cùng an tâm ngồi xuống, hiểu vấn đề ở chỗ nào rồi.

      “Case cần dùng 3 CD, cộng thêm việc cài đặt và lập trình chương trính, tổng cộng là 4 đĩa. Nhưng chúng ta muốn phát hành CD game này phải cần nhiều đĩa, nếu muốn nén lại phải cần thêm khoảng thời gian ."

      " sai! Cho nên bọn họ muốn chúng ta nén dung lượng xuống."

      "Hả? Tôi nghe lầm chứ! Bọn họ bảo tổng giám đốc với tổng thiết kế chỉ vì muốn nén dung lượng game thôi sao? Bọn họ là quá đáng."

      Vũ Nhu cảm thấy cách làm của bọn họ hợp lý.

      Nén dung lượng phải là công việc to lớn gì, cần gì phải bảo Triển Hồng Viễn và ?

      "Thực tế là tôi chủ động cầu." Triển Hồng Viễn .

      "Tại sao?" Nghe vậy, giọng của Vũ Nhu hòa hoãn rất nhiều, biết giương Hồng Viễn tùy tiện quyết định.

      "Tôi ngờ là "Case" được thị trường châu Á coi trọng như vậy. Mà em cũng biết đấy, mặc dù case còn chưa phát hành mà có rất nhiều người ủng hộ. Nếu như các công ty châu Á chấp nhận loại trò chơi này, tại sao chúng ta phát triển ở châu Á? Cho nên chuyến lần này cũng để tìm hiểu thị trường bên ấy."

      Vũ Nhu dựa vào thành ghế, lắc lắc bút bi trong tay.

      Mà giương Hồng Viễn cũng quen với động tác của , liền tiện tay cầm quyển tạp chí lật xem.

      Chỉ chốc lát sau, xoay người lại, : "Nếu tôi đoán lầm muốn phát triển ở Châu Á, nhưng chúng ta có nền móng vừng chắc, cho nên mới hợp tác với "RNR"?"

      Triển Hồng Viễn cười, "Quả nhiên cái gì cũng gạt được em. . . . . ."

      Vũ Nhu nhăn chân mày, thận trọng : "Ý nghĩ của rất tốt, nhưng có nghĩ tới "RNR" là có bao nhiêu công ty, làm sao bọn họ dễ dàng hợp tác cùng người khác? Nghiêm trọng hơn chính công ty của có thể bị họ nuốt."

      "Điểm này cũng nghĩ tới rồi, nhưng lo lắng. Thiết kế của mình lấy thần bí, khoa học viễn tưởng làm chủ đạo, mà trẻ em nước Mĩ lại theo khuynh hướng bạo lực, cho nên chúng ta thích phát triển ở Mĩ. Đến châu Á, cho dù có bị nắm giữ. . . . . ."

      gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, "Dù sao cũng có nhiều năng lực để điều hành công ty, nếu phải mấy năm gần đây có em xử lý nội bộ "mee" cũng có năng lực phát triển như bây giờ, cho nên định. . . . . ."

      Vũ Nhu hiểu ý nghĩ của : "Bọn họ chiếm lấy "mee" rồi vẫn có thể vui vẻ làm người thiết kế phần mềm, cần phải để ý đến xã giao thương trường?"

      Triển Hồng Viễn bị Vũ Nhu đoán đúng tim đen, đỏ mặt và lúng túng, thể làm gì khác hơn là cười gượng mấy tiếng, "Hi hi, em hiểu ."

      Vũ Nhu cười lắc lắc đầu. phải là cười nhạo Triển Hồng Viễn, dù sao ai cung có ý nghĩa của riêng mình.

      ra vẻ mặt của rất đáng . . . . . .

      Nếu đây là nguyện vọng của , mình cũng nên chất vấn thêm điều gì.

      "Nghe "RNR" muốn chiếm lấy thị trường châu Á nên mở chi nhánh ở đấy?"

      "Ừ." Triển Hồng Viễn gật đầu, "Là ở Đài Loan!"

      "Đài Loan?" Tiêu Vũ Nhu kinh ngạc lặp lại.

      Triển Hồng Viễn nghĩa : "Nghe tổng giám đốc công ty "RNR" Davy cũng định cư ở Đài Loan. Cho nên, mục đích chúng ta lần này chính là Đài Loan!"

      Đài Loan sao? Tiêu Vũ nhu trầm tư.

      Cũng nên trở về nhìn chút. . . . . .

      Đài Loan

      Davy cũng chính là Úy Dương.

      đứng trước cửa sổ thủy tinh được đặc chế bằng thủy tinh, trong căn phòng lấy màu đen làm chủ đạo.

      mặc bộ tây trang màu đen cao quý, tây trang bày lộ ra vóc người cao to hoàn mỹ, cả người tản mát ra hơi thở u buồn, còn ấm áp như lúc học đại học.

      Thư ký nấu cho cà phê Blue Mountain đậm đà, hương thơm lan tỏa cả gian phòng, nhưng đủ khả năng để hấp dẫn chú ý của Úy Dương.

      cúi đầu chăm chú đọc quyển sách, là tuyển tập thơ của Emi¬ly dick¬en¬son, cũng là sách mà Vũ Nhu thích nhất, mở ra trang sách, mỗi trang đều như mới, thể nhận ra là nó được gần bảy năm. cẩn thận nghiên cứu từng tờ từng tờ, nhìn cẩn thận như thế cũng khó để lý giiar nguyên nhân vì sao mà quyển sách này lại vẫn mới đến thế.

      Đột nhiên, ngừng lại, nhìn tờ giấy với nét chữ xinh đẹp, dịu dàng nở nụ cười.

      "i heard a fly buzz——when I died" (tôi nghe thấy tiếng ruồi - trước khi tôi chết) đó là bài thơ mà lần đầu tiên phân tích thất bại!

      Vũ Nhu có khả năng lý giải rất tốt, tuy nhiên bị từ "fly" này quật té.

      cứ cho rằng "fly" là loại khái niệm trừu tượng về "bay", nghĩ tới, giáo sư ở lớp học ý của "fly" chính là con ruồi!

      tức giận đến nỗi đứng dậy, thơ hay như thế lại xuất con ruồi, quả thực là phá ý cảnh của nó! Cho nên viết trong sách hàng chữ rất lớn ——it is a real fly! (Đây con ruồi)

      Hình ảnh bảy năm trước tua tua lại trong đầu, cho nên đến bây giờ vẫn còn nhớ đến vậy!

      Vì có đầy đủ tài lực để tìm kiếm , bất đắc dĩ phải trở về cái gia tộc hiểm xảo trá. Mặc dù thị trường chủ yếu của gia tộc ở châu Âu, nhưng vẫn kiên trì định cư ở Đài Loan.

      cho người ta kiểm tra sổ xuất nhập cảnh của cả Mĩ và Đài Loan; còn tìm người điều tra những tác giả mới nổi, các học sinh khoa văn, nhưng vẫn tìm được chút tin tức gì của !

      Vũ Nhu. . . . . . Em còn muốn đợi bao lâu. . . . . .

      "Tổng giám đốc, thiết kế sư Hải Lan muốn gặp ." Thư ký báo cáo thông tin qua điện thoại để bàn.

      Úy Dương lập tức cất ánh mắt dịu dàng, ánh mắt này chỉ có Vũ Nhu mới được thấy. Giọng buồn bực, nghiêm túc : "Cho ấy vào."

      lát sau, thư ký liền và Hải Lan mở cánh cửa màu đen nặng nề vào.

      Hải Lan bước đá cẩm màu đen, cảm giác trầm trọng như mọi ngày. May là bức tường của căn phòng này sơn màu đen, nếu gọi nó là "Ngục giam" chắc mọi người đều đồng ý.

      Úy Dương luôn ‘có ngày đổi màu khác’, nhưng chưa thấy thay đổi bao giờ.

      ngày, là ngày sao? Hải Lan nghĩ, chắc đó là ngày Vũ Nhu trở về!

      liếc nhìn thư kí chịu rời , ánh mắt còn đầy vẻ mê thích thèm che giấu, trong lòng cười.

      Sau khi Vũ Nhu , mới biết Úy Dương là người thừa kế duy nhất của gia tộc Cát Lợi.

      vốn tài giỏi, là bạch mã hoàng tử, bây giờ là tổng giám đốc của tập đoàn RNR, lại chưa kết hôn, biết bao nhiêu mà nghiêng ngã! Nhưng luôn là lấy lí do bận xử lí công ty, từ chối tất cả các mối hôn nhân mà gia tộc sắp đặt.

      Nhưng biết, đợi Vũ Nhu. Cho dù Vũ Nhu cả đời trở lại có lẽ cả đời lấy vợ.

      Đợi đến lúc thư ký rời , Hải Lan chuẩn bị cười nhạo phen, nhưng khi nhìn thấy quyển sách tay , nụ cười lập tức biến mất.

      làm sao biết chứ? xem những cuốn sách Vũ Nhu để lại như vàng như bạc, ngày ngày lật, ngày ngày nhìn. Có lúc, cho rằng điên rồi.

      lần đầu tiên thấy người si tình như vậy. Trời ơi! Nếu năm đó có hiểu lầm tốt! Cũng bởi vì si tình của càng cảm thấy đau lòng, cho nên đám cưới của và Kiến Hoa cũng kéo dài đến tận bây giờ.

      nền có bậc tam cấp, phía là bàn làm việc của Úy Dương.

      thấy rất nhiều phòng làm việc của tổng giám đóc đều như vậy. Tại sao vậy ư? Có lẽ là muốn biểu tài trí hơn người ấy mà!

      Mà công nhận Úy Dương tài trí hơn người, nhưng vẫn vô cùng khiêm tốn, lộ mặt trước giới truyền thông.

      bước lên bậc thang, với : "Úy Dương, lần trước cùng "MEE" hợp tác, vì "Uy viễn" cố ý thất hứa nên xuất chút vấn đề, tôi muốn dung lượng tải ít , cho nên chúng ta phải nén bớt dung lượng."

      Úy Dương cẩn thận đặt sách vào trong ngăn kéo, lúc đứng dậy vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Đây là khuôn mặt tự vệ mà tạo ra khi đứng thương trường.

      “Người phụ trách "MEE" khi nào đến?"

      “Tổng giám đốc và tổng thiết kế của "MEE" ngày mai đến Đài Loan."

      "Để quản lí Dương chiêu đãi bọn họ." Úy Dương nhìn vào lịch làm việc, còn chỗ trống rồi.

      Hải Lan suy nghĩ chút, đề nghị: "Ừ. . . . . . Úy Dương, tôi nghĩ nên tự mình tiếp đón bọn họ, mặc dù "mee" phải là công ty lớn, nhưng dù sao cũng đừng nên tạo phiền toái cần thiết cho chúng ta, hơn nữa, tôi nghe Flora phía công ty "mee" vô cùng khôn khéo."

      "Hả?" Úy Dương nghe được cái tên Flora này, cảm thấy hơi hứng thú.

      Mặc dù phạm vi phát hành "Case" , nhưng đối với "RNR" mà chỉ là con kiến, cho nên quá trình hợp tác với "mee" tham gia.

      Thế nhưng lại nghe ít đồng nghiệp Flora của "mee" vừa là nhà thiết kế tài ba, vừa có kinh nghiệm buôn bán hơn người. Nghe rất tỉnh táo phán đoán, có lúc khiến nhiều người người đàn ông cảm thấy bằng, hơn nữa là nghe nếu , sợ rằng "mee" sớm đổ vỡ.

      Tỉnh táo. . . . . . Rất giống Vũ Nhu. . . . . .

      suy nghĩ hồi, với Hải Lan: "Được rồi, 10 giờ sáng mai, tôi có chừng 40 phút để tiếp bọn họ. thư ký giúp tôi."

      "Tôi hiểu." Hải Lan ghi nhớ, sau đó ra khỏi phòng làm việc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :