1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Âm mưu của nữ nhân: Tam tiểu thư nghịch thiên - Tinh Không Vũ (CHƯƠNG 4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      mưu của nữ nhân: Tam tiểu thư nghịch thiên

      Tác giá: Tinh

      Thể loại: Cổ đại, cung đấu, gia đấu, sủng, nữ cường, nam cường

      Nguồn: linhlinhdangdang.wordpress.com

      Giới thiệu

      Edit: Linh Linh

      Nàng là tam tiểu thư của đại phu nhân tướng phủ, trời sinh dung nhan xấu xí. Bảy năm trước, nhà ngoại có biến cố lớn, mẫu thân vì oan ức mà qua đời, nàng cũng bị vứt tới nông thôn, sống chết do trời định. Bảy năm mình, nàng trở lại kinh thành, nàng thề đem tất cả những người muốn hại nàng dẫm nát dưới chân. Di nương độc ác, nàng đem răng nàng ta nhổ hết. Thứ tỉ ngông cuồng, nàng đem mặt nàng ta độc đến nở hoa…. Xem còn ai dám đến khi dễ nàng. Nhưng đấu đấu lại đấu ra sát tinh mặt đen, nàng hận đến nghiến răng nhưng lại thể làm gì



      Trích đoạn


      “Ta trời sinh nhan sắc xấu xí lại mang mệnh khắc phu quân khiến ai làm phu quân ta thể sống quá 20 tuổi, ngươi còn muốn lấy ta?”

      Nàng độc dựa người vào lan can cười khẽ. chậm rãi áp sát tới.

      “Ta là thiên sát tinh, khắc cha, khắc mẹ, ta và nàng là tuyệt phối.”

      Nàng cười lạnh.

      “Ta tuân thủ nữ tắc, chưa cưới mang thai.”

      “Vậy càng tốt, cưới được 2 cũng quá lãi rồi…….”​
      Fuu, linhdiep17honglak thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Mở đầu


      Edit: Linh Linh

      Nguồn: linhlinhdangdang.wordpress.com

      Ngày hè tháng 6 nắng chói chang, trong Thừa tướng phủ lúc này lại có 2 bóng người quỳ giữa sân.

      “Phu nhân thân thể người tốt, bằng chúng ta về trước . Tam tiểu thư vừa khỏi bệnh, cơ thể còn yếu nếu cứ tiếp tục như vậy nàng sợ rằng thể chịu được nữa.” Dung Bích hai mắt rưng rưng, cố gắng khuyên thiếu phụ trước mặt rời .


      Lý Tố Ngọc nhàng lắc đầu, khuôn mặt tú lệ ướt đẫm mồ hồi lại trắng bệch như tờ giấy: “Ta phải chờ tướng công ra ngoài.” xong liền nhìn nữ hài trong lòng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhắn của nàng: “Yên Nhi, mẫu thân có lỗi với ngươi, ngươi cố gắng thêm chút nữa được ?”

      Nữ hài ngước lên khuôn mặt nhắn, khuôn mặt nàng giống hệt như Lý Tố Ngọc nhưng lại có thêm cái bớt màu đỏ, nàng thấp giọng : “ Yên Nhi vĩnh viễn ở bên cạnh mẫu thân.”

      “Nữ nhi tốt của ta…” Lý Tố Ngọc đem nữ hài ôm vào lòng, thương tâm khóc thành tiếng.

      “Phu nhân, lão gia nếu muốn thấy ngài làm sao có thể…” Dung Bích nghẹn ngào , mấy chữ cuối cùng cũng đành lòng ra.

      Lý Tố Ngọc trong lòng thắt lại, những gì Dung Lục làm sao nàng lại biết. Từ khi Liễu Tịnh Lâm vào phủ, nàng liền nhìn thấy ràng phu quân còn nàng nữa hoặc giả chăng từ đầu nàng.

      Nhưng chuyện tới nước này, trừ ra nàng còn ai khác để nhờ cậy. 137 nhân mạng Lý gia, tất cả đều là những người nàng mến, là người thân của nàng, nàng thể để bọn họ chết. Nàng nhắm mắt lại, lau nước mắt.

      “Phu nhân….”

      “Đủ rồi, ngươi cần khuyên ta nữa…” Lý Tố Ngọc trong mắt tràn đầy kiên định .

      Nhưng vào lúc này, cành cửa đỏ sẫm vốn yên ắng lại được mở ra, khuôn mặt Lý Tố Ngọc khẽ run lên, chỉ thấy nam tử thân hình cao lớn ôm nữ tử diếm lệ thân quần áo hồng sắc bước ra ngoài. Hai người đứng chung chỗ như bức tranh vẽ tuyệt đẹp mà chân .

      ràng buông xuống, nhưng nhìn hai người như vậy thân mật, tâm vẫn nhịn được mà co rút đau đớn.

      “Mặc Thành..”

      “Ta với ngươi rồi, chuyện này còn gì có thể can thiệp.” Vân Mặc Thành sắc mặt lạnh lùng. “Người đâu, đem phu nhân ra ngoài.”

      Lý Tố Ngọc đẩy những người kéo mình ra, nhào đến phía trước, nức nở :

      , Mặc Thành, phụ thân ta bị oan, xin ngươi cứu ..” xong nàng dập mạnh đầu xuống đất. Nhìn mẫu thân như vậy, Vân Yên lặng lẽ nắm chặt tay, hận thù nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt.

      “Tỉ tỉ, người sao cứ phải làm khó tướng gia.” Liễu Tịnh Lâm chầm chậm tới trước mặt Lý Tố Ngọc, đỡ nàng dậy, lông mày mỏng khẽ chau lại: “Lý đại nhân tư thông với địch bằng chứng ràng, ngươi xin Tướng gia cầu tình với hoàng thượng hoàng thượng nghĩ thế nào đây? Ngươi làm như vậy chẳng nhẽ muốn đẩy Tướng gia vào hoàn cảnh nguy hiểm sao?” xong Liễu Tịnh Lâm cười , dùng thanh chỉ 2 người mới nghe được : “Hơn nữa, đêm qua cha ngươi nhận tội. Hoàng thượng hạ thánh chỉ ba ngày sau tịch thu gia sản, chém toàn bộ Lý gia.”

      Ba ngày sau tịch thu tài sản, chém toàn bộ Lý gia…

      Lý Tố Ngọc dám tin vào những gì nghe được, hét lên: “ Ngươi dối, ngươi dối..”

      Nàng tin, phụ thân với nàng bị người ta hãm hại. bị oan sao có thể nhận tội đây.

      Mà lúc này Vân Yên giống như phát điên, vươn tay lao qua vồ lấy Liễu Tịnh Lâm, bàn tay bé cào lên mặt nàng, gào lên: “ được đến gần mẹ ta, người đàn bà xấu xa..”

      Khuôn mặt Vân Mặc Thành biến sắc, tiến lên đấy Vân Yên ngã nhào mặt đất..

      “Yên Nhi..” Lý Tố Ngọc sắc mặt đại biến, lập tức ôm lấy Vân Yên mặt đất, cái đẩy kia lực rất mạnh, đầu Vân Yên cẩn thận bị đập xuống đất, trán chảy ra rất nhiều máu rơi xuống quần áo màu hồng, rất chói mắt.

      Vân Mực Thành ôm Liễu Tịnh Lâm gấp gáp hỏi nàng: “Lâm Nhi, nàng có sao ?”

      “Tướng gia, mặt thiếp rất đau…” Liễu Tịnh Lâm biết mặt mình nhất định là bị con tiểu tiện nhân kia cào nát rồi, mặt lo lắng đến tái nhợt, khóc thành tiếng..

      Vân Mặc Thành giận giữ, hung hăng nhìn hai người mặt đất: “Lý Tố Ngọc, mang theo nữ nhi của người về Đông Uyển. Ta cảnh cáo hai mẹ con các ngươi lần cuối, các ngươi lần nữa làm tổn thương Lâm Nhi ta chắc chắn tha cho các ngươi nữa đâu..” Liếc mắt nhìn nữ hài trong ngực Tố Ngọc, nhíu mày, khuôn mặt lên vẻ chán ghét: “Xúi quẩy.” Sau đó, xoay người đem Liễu Tĩnh Lâm rời .

      Xúi quẩy? Đây chính là nữ nhi của . Mắt nàng chắc bị mù rồi mới người nam nhân này để rồi làm khổ chính mình, liên lụy đến cả nữ nhi.

      Lý Tố Ngọc đem Vân yên ôm vào trong lòng, lấy tay áo lau vét máu chán nàng: “ Yên Nhi, là mẹ tốt làm liên lụy tới ngươi.”

      “Mẫu thân, người đừng khóc, đợi Yên Nhi lớn lên, Yên Nhi bảo vệ người.” Vân Yên nhìn nước mắt của Lý Tố Ngọc cùng khóc theo nàng.

      , mẹ dẫn ngươi về nhà.” Về nhà? Nhà nàng rút cục ở đâu vậy? Đông Uyển sao? Đó phải nhà nàng. Nàng cái gì cũng còn, nàng chỉ còn lại mỗi Yên Nhi thôi. Thấy nàng muốn đứng lên, Dung Bích bên canh chuẩn bị đỡ nàng dậy thân hình gầy của nàng bỗng ngã xuống.

      “Mẫu thân”
      honglak thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Trở về 1



      Converter: ngocquynh520



      Edit: Linh Linh




      là đen đủi. Các ngươi biết chưa? Vừa vớt được thi thể từ giếng ở tiểu viện hoang kìa. Hình như là cái vị kia ở Đông Uyển.”

      “A? Chuyện này có vậy? Cái giếng kia bỏ hoang lâu lắm rồi. Phu nhân ở Đông Uyển kia phải bị điên nên giam lại sao? Sao mà ngã xuống dưới được chứ….”

      “Ai nha, cái này còn phải sao…” xong liền chỉ hướng Tây Uyển : “ Vị ở Đông Uyển kia chết rồi, vị ở Tây Uyển kia chẳng phải lập tức lên chính thất phu nhân sao.”

      “Phi, tiện nhân. Lời này là để cho ngươi bừa sao? Mau làm việc .”

      “Nhị nương ngươi có thai, vì sức khỏe của đệ đệ ngươi và Nhị nương, ngươi ngày mai lập tức về nông thôn sống, tránh cho ở nhà gây ra việc đen đủi.”

      Đen đủi, đen đủi… Cái từ này cứ luôn quanh quẩn ngừng trong đầu nàng. Xe ngựa chậm rãi di chuyển, trong xe là thiếu nữ mặc y phục tím nằm chiếc giường mềm mại nghỉ ngơi. Ngũ quan của nàng rất tinh xảo, nhưng mặt lại xuất cái bớt màu đỏ nổi bật, giống như giọt mực đen rớt lên tờ giấy trắng.

      Mơ, lại giấc mơ này. Bảy năm, bảy năm qua, giấc mơ này cứ lặp lặp lại xuất trong giấc ngủ của nàng, như lời nguyền rủa. Bảy năm rồi, nàng sống như trong địa ngục. Lúc mới tới nông thôn, họ hàng, từng người từng người đều xem nàng như lang sói. Tất cả bọn họ đều muốn mạng của nàng. Nếu phải trong đêm đông giá rét kia, nàng gặp được sư phụ có lẽ nàng chết vì lạnh.

      Sư phụ từng với nàng thất bại lớn nhất chính là tự mình từ bỏ, muốn thay đổi số mệnh chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Nàng cắn răng chịu đựng khoảng thời gian khó khăn kia chỉ vì thù hận cắm rễ quá sâu vào trong lòng nàng. Học võ, buôn bán, cho dù cả người mệt mỏi, vết thương chồng chất nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ. Những người kia phải muốn nàng chết sao? Nàng muốn cho bọn họ thấy nàng hào quang vô hạn đem bọn họ dẫm nát dưới lòng bàn chân.

      “Tiểu thư, đến kinh thành rồi. Kinh thành là phồn hoa. Em vốn cho rằng Tương Thành của chúng ta cũng nhộn nhịp lắm rồi, so sánh cùng nơi này giống như trứng chọi với đá vậy. Bọn người Thu Diện đáng lẽ ra phải tới đây rồi chứ? Mấy năm nay bọn họ đều ở kinh thành quản lý việc kinh doanh của Linh Lung Các, em hâm mộ bọn họ có thể ở nơi như thế này.” Bên ngoài có tiếng nữ nhân vang lên, trong giọng tràn đầy hâm mộ.

      Thiếu nữ trong xe chậm rãi mở mắt, đôi mắt nghiêm nghị phát ra ánh sáng rét lạnh. Kinh thành, Vân Yên nàng rút cục cũng trở lại.

      “Những người bên ngoài khó nghe, toàn những chuyện sai .” Giọng nữ nhân bên ngoài bộc lộ vui. “Tiểu thư, người nên nghe những lời bọn họ .”

      gì thế nhỉ? Vân Yên nhếch miệng cười nhạt, những lời khó nghe nàng còn nghe thiếu hay sao. Nàng đưa tay vén lên góc rèm, nghe những lời nghị luận ầm ĩ xung quanh.

      nghe chưa? Sáng nay, Tứ vương gia đến Tướng phủ từ hôn rồi.”

      “Đó là chuyện đương nhiên, hôn này sớm nên được xóa bỏ. Sợ là Tứ vương gia cũng cố kị mặt mũi của Vân gia nhưng hôn ngày càng tới gần, có lẽ thể ngồi yên được nữa. thẳng ra, Vân gia Tam tiểu thư này, chậc chậc, xấu như vậy ai dám lấy nàng đây.”

      rất đúng. Nghe lúc nàng vừa sinh ra, được nha hoàn ôm ra ngoài, bò cái đẻ nhìn thấy nàng cũng sợ đến mức thể đẻ được. Lần khác, có đứa trẻ 5 tuổi nhìn thấy nàng sợ đến mức trở nên đần độn.”

      “Đúng vậy, ta cũng nghe . Thảo nào đem nàng đến ở nông thôn, thiếu nữ hại nước hại dân như vậy có khác nào ôn dịch.”

      “Ngươi khoan hãy , nghe hoàng thượng tương đối chú ý đến nàng.”

      ………..

      Đúng thế. Người cha Tể tướng của nàng rút cục gọi nàng về cũng chỉ vì mối hôn này. Nàng còn suy nghĩ xem làm thế nào để từ hôn, Tứ Vương gia này lại giúp nàng giảm ít phiền toái.

      “Tiểu thư cẩn thận.” Giọng Bích Thủy vang lên đầy hoảng hốt.

      Vân Yên chỉ cảm thấy xe ngựa chấn động dữ dội, đầu của nàng thiếu chút nữa đập vào thành xe mấy lần, may mà nàng nhanh tay đỡ lấy. Bên ngoài tiếng ngựa hí đinh tai nhức óc. Hình như bên ngoài có rất nhiều ngựa, nàng nhướng mày, có chuyện gì thế?

      Khẽ vén rèm lên để lộ ra góc , Vân Yên nhìn ra bên ngoài, xe ngựa chắn ngang đường, mặt đất vô cùng lộn xộn, những thứ mặt đất đều là hàng hóa của những người buôn bán xung quanh. Nàng ngước nhìn về phía trước, thấy mấy nam tử cao lớn cưỡi đại mã nhìn về phía này. Tất cả đều mặc y phục hoa lệ, nhìn thôi cũng biết là loại giàu cũng quý.

      “Người nào to gan dám làm kinh động xe ngựa của chủ nhân chúng ta?” nam tử rống to.
      honglak thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Trở về 2

      Converter: ngocquynh520

      Nguồn: linhlinhdangdang.wordpress.com

      Edit: Linh Linh
      “Tiểu thư, người sao chứ?” thanh lo lắng của Bích Thủy vang lên.

      Vân Yên hạ rèm xuống, ngồi vào chỗ của mình: “ Ta sao, tình hình các ngươi bên ngoài thế nào?”

      Nghe thấy vậy bên ngoài xe ngựa, thiếu nữ thân quần áo xanh nhìn về phía trước, giọng vang lên với vẻ tức giận: “Chính là mấy tên thiếu gia nhà giàu thôi, tiểu thư đừng lo lắng, em có thể xử lý.”


      xong, Bích Thùy ném dây cương trong tay ra, nhảy xuống mặt đất, hai tay chống hông về phía những nam tử cưỡi ngựa kia: “ đường cái các ngươi phi ngựa làm cái gì hả? Nếu ta kìm chặt cương ngựa, nhỡ đụng vào sao?”

      Thấy tình hình như thế, nam tử vừa mới quát to liếc nhìn sang nam tử thân cẩm bào vàng nhạt bên cạnh, ngay sau đó quay mặt quát Bích Thủy: “Ngươi có biết ngươi cùng ai chuyện hả?”

      Nam tử mặc cẩm báo màu vàng nhạt bên cạnh lông mày tuấn dật hơi nhíu xuống, ngay sau đó lại dãn ra, giống như đôi mắt của chim ưng, cặp mắt nhạy bén quét xung quanh sau đó lại trở lại bình thản như chưa xảy ra chuyện gì. giương tay lên, lạnh nhạt : “Thôi, chắc nàng ta cũng cố ý.”

      Nghe như thế, Bích Thủy cười lạnh: “Thôi? Ngươi thôi liền thôi sao. Ngươi có biết tình huống lúc nãy nguy hiểm như thế nào ? Nếu tiểu thư nhà chúng ta bị thương, ngươi có bồi thường nổi ?”

      “Chuyện này là chúng ta đúng, người đâu, mau cầm chút ngân lượng đưa cho vị nương này.” Nam tử mặc cẩm bào tiếp tục .

      Nghe cuộc đối thoại của 2 người bên ngoài, Vân Yên cảm thấy bất đắc dĩ, Bích Thủy cũng tên của nàng đúng là chả liên quan gì đến nhau, Bích Thủy lẽ ra phải dịu dàng, bình lặng nhưng tính tính nàng ấy đúng là hỏa bạo……… Đều là do nàng thường ngày quá nuông chiều nàng ấy.

      Thấy những người xung quanh gì, Bích Thủy cười lạnh, ngân lượng? Linh Lung Các bọn họ là nơi cung cấp đồ bằng ngọc lớn nhất Đông Việt quốc, bọn họ thiếu chút tiền này sao? Nàng hướng cẩm y nam tử : “Ngươi cũng chuyện này là do các ngươi đúng, vậy các ngươi có phải nên xin lỗi?”

      Nhìn khí thế hung hăng của nữ tử mặc y phục xanh, mày kiếm của cẩm y nam tử chau lại, thị vệ bên cạnh vội vàng quát: “Hỗn xược, ngươi có biết ngươi chuyện với ai ?”

      Bích Thủy cười lạnh: “ Chẳng lẽ là Thiên Vương lão tử sao? Như vậy sao?”

      khí hai bên nháy mắt trở nên ngưng trọng, bỗng nhiên có thanh như u lan, lạnh nhạt lại trong trẻo như tiếng chuông từ trong xe ngựa truyền tới: “Bích Thúy, bọn họ chắc cũng phải cố ý đâu, chuyện này dừng ở đây thôi, lên đường .”

      Bích Thủy cắn răng, leo lên xe ngựa, lần nữa cầm dây cương. Nam tử mặc cẩm bào ràng bị thanh từ trong xe ngựa truyền ra làm cho sững sờ, tự chủ nhường đường.

      Xe ngựa qua, chả biết từ đâu thổi lên góc rèm, có thể nhìn thấy trong xe ngựa là là dung nhan thanh nhã, mặc dù chỉ là gò má nhưng lại giống như u lan trong thâm sơn cùng cốc dụ dỗ người ta thèm muốn. Nàng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, cả khuôn mặt toát lên lạnh nhạt, xa cách. Ngay sau đó nàng tựa lên thành của sổ, nhắm mắt dưỡng thần.

      Mộ Thanh Viễn sắc mặt cứng ngắc, mặt thiếu nữ có vết bớt màu đỏ chỉ cần người có mắt đều nhìn ra được, chỉ là vết bớt ấy lại sinh ra khuôn mặt lãnh tuyệt lại làm cảm thấy xấu xí, nhất thời trở nên sững sờ, xe ngựa qua lúc nào cũng chẳng hay biết.

      “Tứ ca mới từ nhà Vân tướng trở lại liền dắt ngựa dạo sao? Đúng là gặp được chuyện tốt cũng khiến người ta thoải mái tinh thần.” biết từ khi nào, bên cạnh ngựa của Mộ Thanh Viễn xuất nam tử mặc ngoại bào màu đỏ, ôm trong lòng xinh đẹp, quyến rũ, mặt tràn đầy ý cười nhạo báng.

      Mộ Thanh Viễn từ trong tiềm thức tỉnh lại, thấy nam tử mặc áo đỏ ôm trong lòng liên cau mày: “Lục đệ, ngươi sắp thành hôn mà còn biết thu liễm lại sao?”

      “Thành hôn? đến hôn này phải cảm ơn Tứ ca rồi.” Nam tử mặc áo đỏ, đôi mắt xếch dài híp lại ánh lên tia cười hài hước. “Chỉ là đến lúc đó mong Tứ ca đừng hối hận, quấy rầy nhã hứng của huynh nữa, đệ trước.” xong, ôm trong ngực rời .

      Sắc mặt Mộ Thanh Viễn run lên, nhìn tấm lưng của nam tử kia, trái tim trở nên bình ổn. làm sao có thể hối hận cơ chứ.
      honglak thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 4: Trở về 3


      Nguồn: linhlinhdangdang.wordpress.com

      EDIT: LINH LINH

      Bỗng nhiên xe ngựa dừng lại, Vân Yên dùng tay phải khẽ kéo lên làn váy, bước xuống xe ngựa, tóc đen như dòng suốt đổ xuống. Nàng ngước mặt lên nhìn cửa chính của Tướng phủ khí khái uy nghiêm, sư tử đá vẫn uy vũ như cũ, chỉ là vật còn người mất.

      “Tiểu thư, chúng ta vào thôi.” Bích Thủy bắt đầu nhìn xung quanh, ngay sau đó nhìn vào cánh cửa màu đỏ trước mặt. Những người này là đáng ghét, biết từ trước hôm nay tiểu thư trở về mà lại vắng lặng như thế.

      Vân Yên lặng lẽ bước lên bậc tam cấp, trong đầu nàng ngừng tái diễn những điều xảy ra vào năm đó, Liễu Tịnh Lâm đá nàng và bài vị của mẫu thân ra khỏi Tướng phủ giống như rác rưởi.


      Nhưng buồn cười nhất là bảy năm sau bọn họ lại nhớ tới nàng, muốn dùng nàng bước lên đỉnh cao. Vân Yên bước qua cửa chính, đôi mắt nàng quét bốn phía. Thời điểm nhìn thấy nàng, mấy nha hoàn đều hết sức kinh ngạc.

      “Tiểu thư…Tam tiểu thư…người rốt cục cũng trở lại.” Đột nhiên thanh nữ nhân vang lên.

      Nghe được thanh vang lên, Vân Yên vội vàng quay về nơi phát ra thanh, phụ nữ trung niên cả người mặc áo vải gai thô tới.

      “Dung di.” Vân Yên mừng rỡ nở nụ cười nhìn người tới, Bích Thủy kinh ngạc nhìn nàng, tiểu thư chưa bao giờ cười như thế cả.

      “Tiểu thư… là người… là tốt quá…người lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, cùng phu nhân…Phu nhân nếu biết được dáng vẻ bây giờ của người chắc chắn rất vui mừng.” xong, Dung Bích nhịn được bắt đầu khóc, chốc chốc lại lau nước mắt.

      Nghe thấy Dung Bích nhắc tới mẫu thân, nét mặt Vân Yên nháy mắt thay đổi, ngay sau đó lại an ủi Dung Bích: “Dung di, người đừng quá đau lòng.”

      “Xem ta này, hôm nay là ngày đại hỉ lại hồ đồ như thế. Tiểu thư, người vừa mới trở về chắc chắn cảm thấy mệt mỏi, trước hãy vào Biện Hiên Các nghỉ ngơi, nô tỳ dọn dẹp xong hết rồi.

      Nghỉ ngơi? Vân Yên lặng lẽ nhìn về phía phòng khách chính của Tướng phủ cách đó xa, im lặng gì.

      “Tam tiểu thư, Tướng gia cho gọi người.” Đột nhiên, người làm tới, .

      Vân Yên nghiêng đầu nhìn người vừa mới tới, là Hà Văn, quản gia của Tướng phủ. Cho gọi nàng? bị từ hôn rồi, nàng qua hay còn quan trọng nữa rồi.

      cho Tướng gia nhà người, ta tại rất mệt mỏi, có chuyện gì ngày mai .” xong, nàng liếc Bích Thủy, ý bảo nàng ấy theo nàng.

      Hà Văn sững sờ, ngày mai ? hiểu nổi Vân Yên, vị Tam tiểu thư này rốt cục có hiểu mình ? Ở trong tướng phủ này, ai dám cùng Tướng gia chuyện như thế.

      “Tam tiểu thư, Tướng gia cho mời ngài.” Hà Văn nặng giọng .

      Nhìn sắc mặt Hà Văn tốt, Dung Bích muốn cái gì lại nhìn ánh mắt tiểu thư nhà mình so với trước kia giống nhau. Trước kia, đôi mắt của tiểu thư giống như đôi mắt độc nhất vô nhị của phu nhân, dịu dàng yên tĩnh mà bây giờ hiểu sao lại nhiều thêm tia nghiêm nghị. Nhưng nghĩ đến nàng trải qua những ngày tháng đau khổ, mất mẫu thân lại bị phụ thân vứt bỏ, những ngày nàng sống ở nông thôn có lẽ cũng trôi qua mấy tốt đẹp, tính khí có thay đổi là chuyện đương nhiên. Nhưng cùng Tướng gia chuyện như thế làm sao mà được đây.

      Vân Yên để ý, nghiêng đầu nhìn Hà Văn, lạnh giọng : “Vậy cứ để tiếp tục chờ .” xong liền nhanh chóng hướng bên trái qua, Bích Thủy cùng Dung Bích vội vàng theo.

      Trong phòng khách chính của Tướng phủ, nam tử trung niên mặc cẩm bào màu đỏ sẫm ngồi ghế chủ tọa, vẻ mặt cực kì kì tốt quát Hà Văn: “Nàng thực như thế sao?”

      Hà Văn liếc mắt lên chút nhìn chủ từ nhà mình, lửa nóng này có nguy cơ lan đến , tốt nhất là im lặng.

      “Lão già, việc này còn có thể giả được sao? Nàng cũng mẫu thân nàng ràng là cùng dạng, hừ, những năm nay nàng ở dưới quê, sợ rằng lễ giáo cũng hiểu, tại sao lại phải gả nàng vào hoàng thất chứ. Dù là như thế sao? Sợ rằng nàng cũng cảm kích. Nguyệt Nhi nhà chúng ta tài mạo đều xuất chúng, có chỗ nào kém nàng ta chứ?” Mỹ phụ diễm lệ bên cạnh bất mãn .

      “Bùm” tiếng, lý trà vỡ nát ở đất, Văn Mặc Thanh vỗ bàn cái, cắn răng nghiến lợi : “Nghịch nữ.”

      Nhìn dáng vẻ tức giận của Vân Mặc Thành, Liễu Tịnh Lâm che miệng cười hiểm, nàng ta trở về sao? Dù sao cũng chỉ là cái sao chổi. Bảy năm trước nàng có thể đuổi nàng ta , bảy năm sau nàng ta cũng đừng mong sống yên ổn tại Tướng phủ này.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :