1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Âm hôn: Ma vương đừng chạm vào ta - Y Hinh (Chương 166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      HÔN*: MA VƯƠNG ĐỪNG CHẠM VÀO TA

      AUTHOR: Y HINH

      EDITOR: ĐÀO

      Từ chương 1-124 edit bởi Mã Tộc. 125-hết edit bởi Đào


      Do thấy nhiều nơi update giữa chừng rồi drop nên muốn làm lại hoàn bộ. Mong mọi người ủng hộ

      [Bản Tiểu Quỷ sơ lược]

      “Bác sĩ cứu tôi với! Tôi bị trướng bụng!” Người nào đó sờ cái bụng phình to chỉ trong đêm với bác sĩ bằng giọng van nài.

      “Trướng bụng?” Bác sĩ dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá , rồi tuyên bố: “ sắp sinh rồi.”

      “W-h-a-t?!” Người nào đó trực tiếp ngất .

      Xử nữ chưa kết hôn cũng có thể mang thai? Lại còn là chỉ trong vòng đêm hình hành?!

      Càng khủng bố hơn là…

      Bé con chỉ mất thời gian 7 ngày lớn lên thành hình dạng 7 tuổi! Ngoài ra, cái tên tiểu quỷ này lại còn lôi kéo, lúc nào cũng nhắc nhở , nhiệm vụ! Hoàn thành nhiệm vụ! Như vậy nó mới có thể dẫn xuống Minh Giới (= Giới) tìm cha được.

      Người nào đó lại lần nữa ngất . Minh Giới? phải chính là thế giới ma quỷ sao?

      A, đừng nha, cần người chồng ma, càng muốn đứa con trai ma…

      [Bản Ma Vương sơ lược]

      Y là Quân Vương của Minh Giới, lạnh nhạt, ngang tàn, tàn khốc, ngoan độc… Giống như ác ma tại thế.

      “Vương, con trai của người lên phàm gian tìm mẫu thân của nó, ‘kiếp nạn của trời đất’ này sắp sửa bắt đầu rồi…

      ” “Ăn nhảm nhí! Bổn vương khi nào cùng với nữ nhân trải qua…, làm sao có thể có con được chứ?!”

      Nhưng mà… Khi ‘ linh (2)’ dẫn đứng trước mặt y, y bất giác chau mày, híp mắt lại, đánh giá từ xuống dưới cách nghi ngờ, ánh mắt ngày càng trở nên sâu xa khó lường.

      Y phải nghi ngờ người con trẻ trung kia, mà là, cái tên nhóc tiểu quỷ này là bản sao của y lúc mà?!
      _______________________________________

      Chú thích (của Mã Tộc):

      (1) hôn: còn gọi là minh hôn, tức tìm phối ngẫu cho người chết, người thiếu niên và thiếu nữ sau khi đính hôn, chưa kịp tổ chức hôn lễ bởi do nguyên nhân nào đó mà họ chết . Khi đó, người xưa cho rằng, nếu như thay / ta hoàn thành hôn ước, linh hồn của bọn họ tác quái, làm cho gia đình bất an. Vì vậy, nhất định phải vì / ta cử hành nghi thức hôn, cuối cùng đem cả hai chôn cất cùng nhau, trở thành vợ chồng, xương cốt hợp táng. Cũng tránh được cho mồ mả của người thiếu niên thiếu nữ quạnh. Còn có thể tổ chức đối với thiếu niên, thiếu nữ chưa đính hôn mà chết yểu (chết trẻ). Muốn biết thêm về tập tục này vào đây đọc: Cưới vợ cho người chết

      (2) linh: là vật thể tính trung , còn gọi là thuỷ thánh tử, phải người, phải quỷ, phải thần, phải ma, là vật thể lưu lại tại thế giới dương (thế giới của sống và cõi chết), cho đến khi dương thọ của bản thân hết, mới có thể chính thức được liệt vào hàng ngũ hồn ma, cho nên luân hồi tái thế của linh có oán khí nặng hơn nhiều so với hồn ma, mà oán khí của bản thân dần dần tích tụ theo ngày tháng mà ngày càng mạnh lên. Lúc đầu, chúng lấy thức ăn để sinh tồn chính là nguyên khí của người mẹ, người phụ nữ bình thường chỉ có thể tiếp nhận được 3 linh, nếu vượt quá, thân thể người phụ nữ suy nhược, tinh thần rối loạn, đó chính là biểu nguyên thần người phụ nữ suy yếu, mà linh ngày càng lớn nên cần càng nhiều nguyên khí. Thân thể người mẹ cung cấp đủ năng lượng, tự nhiên khắp nơi tìm đối tượng, bổ sung phần thiếu hụt, đến lúc đó, chúng dần dần mở rộng phạm vị ra bên ngoài, tự nhiên gặp các sơn thần quỷ dữ khác, làm ra số việc đáng sợ… Mấy năm gần đây, ở Đài Loan, đặc biệt là khu vực người Hoa, lưu hành loại tính ngưỡng về linh. Tất cả các linh, linh hồn trẻ sơ sinh bao gồm sảy thai, phá thai, thai chết trong bụng hoặc vừa mới sinh lâu chết yểu. Theo như lời nếu được siêu độ, chúng dùng rất nhiều phương thức hoặc tượng gây nguy hiểm cho người thân cùng những người có thù oán, dẫn đến gia đình bất an, xã hội khiếp sợ… Những điều này cũng là trong phương thức nhằm hạn chế việc sinh đẻ, có thai trước hôn nhân hoặc chưa kết hôn mà có thai, nhằm nêu lên tinh thần trách nhiệm.

      Các file đính kèm:

      Last edited: 28/9/15
      Dion thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1 – Chia tay


      ‘Xoảng xoảng’ thanh đổ vỡ vang lên, đồ sứ trong phòng đều bị rơi vỡ vụn, tiếp theo là thanh của tiếng đẩy cửa rời .

      “Tiểu Thiến, em nghe giải thích…” Dư Thiên Thành tại quảng trường yên tĩnh rộng lớn, cuối cùng đuổi theo kịp Tô Tiểu Thiến chạy như bay.

      “Dư Thiên Thành, tôi muốn nghe , ngờ lại có thể phản bội tôi?” Nếu như phải hôm nay đột nhiên đến bất ngờ, làm thế nào cũng thể ngờ rằng, người có dáng vẻ chuẩn mực, thà như lại có thể ‘kim ốc tàng kiều (1)’?

      “Tiểu Thiến, em tha thứ cho , em” Dư Thiên Thành vì vội vàng đuổi theo, cho nên áo sơ mi người còn chưa kịp cài nút chỉnh tề.

      tôi? còn muốn lừa gạt tôi đến khi nào nữa? luôn miệng tôi, mà bây giờ lại ngủ cùng người phụ nữ khác…” Tô Tiểu Thiến khỏi đau lòng khóc nấc lên.

      đối với ta chỉ là nhu cầu sinh lý, nhưng trong tim chỉ có mình em” Dư Thiên Thành dùng nỗ lực cuối cùng để hàn gắn mối tình này.

      “Nhu cầu sinh lý?” Tô Tiểu Thiến tràn đầy khinh thường, nước mắt lấm lem khuôn mặt.

      “Em… em cùng nhau 3 năm nhưng lại cho chạm vào em chút, là đàn ông mà… là có nhu cầu sinh lý…” đường hoàng giải thích.

      Tô Tiểu Thiến nghe xong, lòng lạnh nửa, “Dư Thiên Thành, bằng loài cầm thú, tôi Tô Tiểu Thiến hôm nay cùng ân đoạn nghĩa tuyệt, đường dương quang của , tôi qua cầu độc mộc của tôi”. (Ý chỉ đường ai nấy .)

      Dư Thiên Thành nghe xong cũng hiểu, tuy cùng với người phụ nữ khác phát sinh quan hệ phải giả, nhưng mà người vẫn là Tô Tiểu Thiến, đơn thuần giống như tờ giấy trắng, tinh khiết như đoá hoa sen, cho nên màn đến cười nhạo của người đường, quỳ trước mặt , “Tiểu Thiến, cầu xin em tha thứ cho lần, chúng ta lập tức đám cưới được ? Em niệm tình tình cảm bấy lâu nay của chúng ta, em đừng có tàn nhẫn như vậy?”

      “Tôi tàn nhẫn? Vậy lúc cùng với người phụ nữ khác mây mưa có nghĩ đến làm như vậy là tàn nhẫn với tôi biết bao ?” Tô Tiểu Thiến giơ tay áo lên mặt lau nước mắt.

      “Tiểu Thiến…”

      Tô Tiểu Thiến chỉ lo khóc, Dư Thiên Thành ngừng xin lỗi, cho nên ai chú ý, bầu trời trong xanh, đột nhiên thay đổi khác thường, vừa mới còn nắng ấm khắp nơi, mà bây giờ lại đột nhiên thay đổi, nháy mắt mây đen giăng kín, gió lạnh thổi đến, làm cho người ta khỏi run rẩy.

      thanh bi thương của Tô Tiểu Thiến lại lần nữa vang lên, “Tôi, Tô Tiểu Thiến… thề với trời, tôi kiếp này… cho dù là lấy ma… cũng tuyệt đối lấy cái tên phụ bạc như …”

      “Rầm”

      Lời của Tô Tiểu Thiến vừa xong, bầu trời đen kịt phát ra tiếng sấm chớp cực lớn, làm cho Dư Thiên Thành giật cả mình, Tô Tiểu Thiến lại nhìn Dư Thiên Thanh quỳ dưới đất cái, nước mắt làm cho tầm nhìn trở nên mơ hồ, Dư Thiên Thành việc duy nhất tôi có thể làm chính là thành toàn cho , từ nay về sau, tôi tuyệt đối mà rơi giọt nước mắt nào nữa!

      *********

      bàn vỏ chai rượu càng lúc càng nhiều, ý thức của Tô Tiểu Thiến cũng càng lúc càng mơ hồ, lảo đảo về phía trước cửa sổ, bên ngoài ánh đèn chiếu sáng, xe cộ tấp nập, còn đơn lẻ loi mình…

      “Dư Thiên Thành, tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao lại có lỗi với tôi? Chúng… chúng ta phải năm sau kết hôn sao?” Tô Tiểu Thiến nước mắt chảy xuống hét lớn bên ngoài cửa sổ.

      từng … từng tôi mới là người phụ nữ… kiếp này… muốn cưới nhất…” Tô Tiểu Thiến nghĩ đến nỗi đau này giơ tay đem chai bia trong tay nốc hơi cạn sạch.

      Hưm… như vậy mà say sao? Tại sao trước mắt càng lúc càng mơ hồ vậy? Ha ha… say cũng tốt, say rồi cái gì cũng cần nghĩ đến, biết mùi vị đau khổ ra sao nữa…

      Tô Tiểu Thiến ý thức càng lúc càng mơ hồ, chính là trong lúc ngã xuống đất, bên ngoài có luồng sáng màu xanh bay thẳng trực tiếp vào trong bụng .

      Chú thích (của Mã Tộc):

      (1) Kim ốc tàng kiều: (xây nhà vàng chứa người đẹp). Đây là điển cố nổi tiếng ghi lại trong “Câu chuyện của Hán Vũ”. về Hán Vũ Đế lúc từng , nếu như cưới được biểu tỷ Trần A Kiều làm thê tử, xây căn phòng bằng vàng cho nàng ở. Nhưng đến khi nàng chết, Hán Vũ Đế vẫn chưa thực lời hứa đó. (Muốn biết thêm lên google nha)

      => Câu này ở đây có nghĩa: Hồi xưa chỉ việc nạp thiếp, bây giờ chỉ việc lén lút ở bên ngoài ôm người đẹp, có mèo mỡ…

      Chương 2 – Trướng bụng?


      Hôm nay trong nhà là kỳ lạ, tại sao cửa, xà nhà đều treo vải trắng và khí đầy vẻ thương cảm, tại sao người thân của đầu đều đeo dải băng trắng, tại sao lại phải mặc quần áo màu trắng?

      “Đến đây Tiểu Thiến, đến bên cạnh mẹ nào” Bỗng nhiên, người phụ nữ xinh đẹp giơ đôi tay về phía đứa bé gọi.

      Tô Tiểu Thiến ngậm bình sữa lảo đảo về phía trước mặt người phụ nữ xinh đẹp, “Ngoan, hôm nay là lễ 7 ngày (1) (nguyên văn là thủ thất) của chú, con đừng chạy lung tung, mẹ dẫn con ăn cơm nha.”

      bàn cơm, thần sắc của mỗi người đều vô cùng nặng nề, bọn họ đều rất đau lòng, Tô Quân mới 25 tuổi, người thanh niên này vì cứu người mà đánh đổi sinh mạng quý giá… vẫn còn trẻ như vậy, trẻ như vậy…

      Nhưng mà Tiểu Thiến hãy còn tự nhiên hiểu việc này là sao chỉ là… chỉ là người chú ở trong tấm hình, tại sao lại đứng bên cạnh ba, còn nữa, tại sao lại vui chút nào?

      “Tiểu Thiến, tay của con chỉ cái gì vậy? Muốn ăn món gì phải ?” Mẹ Tô cúi đầu hỏi.

      Tô Tiểu Thiến lắc đầu, với giọng trẻ con giống như tiếng chuông ngân: “Chú, chú đứng bên cạnh ba đó, nhưng mà… nhưng mà tại sao chú lại cười?” Trong ấn tượng của người chú rất thích cười với !

      Họ hàng thân thích nghe xong mồ hôi đều túa ra hết, thần sắc của mỗi người càng thêm trầm trọng, người ta đều , trẻ con có thiên nhãn, chừng Tiểu Thiến nhìn thấy được cái gì đó? Mọi người đều kinh sợ.

      “A… chú, chú đừng mà, chú cùng chơi với Tiểu Thiến nữa sao?” bàn cơm ai chuyện, bao gồm mẹ Tô của Tô Tiểu Thiến lúc này cũng toàn thân run rẩy, vậy mà, chỉ có Tô Tiểu Thiến 5 tuổi căn bản để ý đến lời của bé khiến cho họ hàng thân thích kinh hoàng khiếp sợ.

      “Hu hu, sau này Tiểu Thiến ngoan ngoãn… chú đừng có , đừng bỏ lại Tiểu Thiến có được ? Tiểu Thiến nghe lời, Tiểu Thiến quậy phá nữa…” Tiểu Thiến nhìn thấy người chú muốn bỏ , đột nhiên khóc thét lên.

      Mọi người cũng dám gì, mẹ Tô vội vàng an ủi: “Tiểu Thiến đừng khóc, đừng khóc, ngoan nào”

      “Đừng, chú đừng … đừng…” Tiểu Thiến vẫn hướng về phía khí khóc la.

      “Ngoan, Tiểu Thiến ngoan, con có đừng doạ mẹ” Mẹ Tô bắt đầu hoảng loạn.

      Mấy phút sau, tiếng khóc của Tô Tiểu Thiến càng lúc càng dần, ngừng khóc xong, lại ê a chỉ chiếc đùi gà quay đầu lại : “Mẹ, con muốn ăn đùi gà”

      “Tiểu Thiến à, con… lúc nãy nhìn thấy chú sao?” Ông nội cuối cùng cũng nhịn được liền hỏi.

      Tiểu Thiến gật đầu lia lịa, “Dạ, chú rồi… hu hu… chú … sau này trở lại…” Tiểu Thiến nghĩ đến đây lại đau lòng, sau này còn được chú mua đồ chơi cho nữa.

      Họ hàng thân thích toàn bộ đều kìm được rơi nước mắt, đó cũng là lần đầu tiên Tô Tiểu Thiến nhìn thấy được linh dị (2), cũng chính bắt đầu từ việc đó, luôn gặp phải những việc kỳ dị.

      *****

      “A!” Tô Tiểu Thiến nhịn được rên tiếng, nhứt đầu quá, đôi tay xoa xoa huyệt thái dương, nhằm muốn giảm bớt khó chịu này.

      xoay đầu nhìn về phía đồng hồ cạnh giường, 10 giờ rồi? May mà hôm nay là thứ 7, nếu nhất định làm trễ rồi… Ý? Tối hôm qua nhớ là ngã trước cửa sổ mà, tại sao bây giờ lại ở giường? Tô Tiểu Thiến nghĩ tới nghĩ lui cũng nhớ ra nỗi.

      Lại lần xoa xoa huyệt thái dương, Tô Tiểu Thiến muốn tiếp tục nghĩ đến nữa, ngồi dậy vươn vai ngáp cái, sau đó kéo mền ra.

      “A…” tiếng hét kinh hoàng.

      Này.. cái này là sao? Tô Tiểu Thiến bị doạ hết cả hồn, vội vàng bật dậy, cái gì đây? Tại sao bụng của mình lại biến thành giống như quả khí cầu vậy nè? Mà còn… còn động đậy nữa?

      “Hu hu, Tô Tiểu Thiến tôi tạo ra nghiệt gì vậy, bụng tại sao lại biến thành như vầy?” Tô Tiểu Thiến sờ cái bụng gào khóc thảm thiết.

      Chú thích (của Mã Tộc):

      (1) Lễ bảy ngày hay thủ thất (giải thích chút: thủ là đầu tiên, thất là 7 => 7 ngày đầu tiên ) :Là tập tục trong mai táng của Trung Quốc, dựa theo thời gian mất của người chết, phối hợp cùng thiên can địa chi để tính toán ra ngày và giờ, nhưng theo thói quen mọi người đều cho rằng ‘lễ bảy ngày’ là chỉ ngày thứ 7 mà người chết qua đời. Thông thường đều cho rằng, hồn phách của người chết trở về nhà vào ‘lễ bảy ngày’, trước khi hồn phách trở về người nhà chuẩn bị bữa cơm cho họ, ngoài ra có người còn cho rằng sau khi con người chết , hồn phách vào đúng vào ‘lễ bảy ngày’ cùng ngày mà trở về nhà, người nhà phải đốt đồ vật có hình dạng như cái thang, để cho hồn phách thuận lợi leo lên ‘thang trời’ mà lên trời.

      (2) Linh dị: Là tên gọi thống nhất của con người đối với những việc tượng chưa thể hiểu . tượng nào đó phát sinh, nhưng với kiến thức khoa học nay của chúng ta lại thể giải thích được tượng đó.
      ChrisDion thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3 – sắp sinh rồi!


      Tô Tiểu Thiến sờ cái bụng khóc lớn, đây là cái thứ gì vậy? Tại sao trong đêm cái bụng lại biến lớn đến như vậy?



      khóc, Tô Tiểu Thiến đột nhiên nghĩ đến bản thân đêm qua uống rất nhiều bia, chắc là bị trướng bụng rồi, đúng, vừa nghĩ ra được lời giải thích đột nhiên bụng bị trận đau nhói, hoảng loạn vội vàng bấm gọi 120 .



      Nửa tiếng sau.



      “Bác sĩ cứu tôi với, hu hu, tôi vẫn còn trẻ, tôi muốn chết…” thanh của Tô Tiểu Thiến vang lên cùng với chuyển động ngừng của xe đẩy của bệnh viện đường, nghe ra đặc biệt chói tai.



      “Bác sĩ , tại sao lại gì hết, trướng bụng có phải rất nguy hiểm ? Hu hu, tôi muốn chết…” Bác sĩ liếc nhìn cái khinh thường, trướng bụng? Thế mà ta cũng có thể ra được, bất quá, khinh thường khinh thường, tiền vẫn phải kiếm.



      ơi, có người nhà ?”



      Tô Tiểu Thiến lắc đầu, người nhà của ở tại quê nhà, phải ngồi xe lửa mất 2 ngày 1 đêm lận!



      “Chồng của sao?” Bác sĩ lại lần nữa truy hỏi.



      Chồng? còn chưa có kết hôn lấy đâu ra chồng chứ? Tô Tiểu Thiến lắc đầu.



      Bác sĩ trong lòng có tính toán rồi, haizz, người phụ nữ này nhất định là bị ruồng bỏ rồi, nhưng mà, vẫn còn vấn đề trọng điểm, “Vậy có tiền ?”



      Tô Tiểu Thiến mặc dù trong lòng cảm thấy đáng, thiên sứ áo trắng gì chứ, vốn dĩ chính là con ma thu tiền mà, nhưng, bây giờ đau đớn vô cùng, vẫn là thèm tính toán chi li, “Có, Trong này có 50 ngàn, mật mã là 123321” Tô Tiểu Thiến vội vàng ra.



      “Được, vậy ký tên ” Bác sĩ nhận lấy cái thẻ, chìa ra hoá đơn đưa ký tên.



      Tô Tiểu Thiến ngậm ngùi nén lệ mà ký tên, vội vàng hỏi: “Bác sĩ ơi, tình trạng của tôi có phải là rất nghiêm trọng , có bị chết hay ?”



      “Đừng nghĩ lung tung, chỉ là sắp sinh mà thôi” Lời của bác sĩ giống như tiếng sét giữa trời quang.



      Sắp sinh? Tô Tiểu Thiến khủng hoảng trợn tròn mắt, sinh con? phải chứ, vẫn còn là xử nữ, vẫn còn chưa cùng với người khác làm cái kia cái kia, làm sao có thể sinh con được chứ?



      “Bác sĩ ơi, có khám lầm . Tôi là bị trướng bụng mà” Tô Tiểu Thiến vội vàng nghĩ là do sai lầm của bác sĩ.



      Bác sĩ quay đầu trừng cái, bất mãn : “ nghi ngờ trình độ của tôi? tự mình xem chỉ vào màn hình máy siêu , sau đó lấy đầu dò siêu quét qua quét lại bụng , “ xem, đây phải đứa trẻ là cái gì?”



      Tô Tiểu Thiến giật mình nhìn màn hình, cái thứ tròn tròn đó là gì? Tại sao lại cử động? Lẽ nào cái thứ tròn tròn màu đen đó chính là… đứa trẻ?



      Nhưng… nhưng mà vẫn còn là xử nữ, làm sao chỉ trong đêm liền sinh con được chứ? Đứa trẻ này từ khi nào chui vô bụng vậy? Tô Tiểu Thiến vẫn chưa hiểu ra làm sao, được đưa vô phòng phẫu thuật rồi.



      Nửa tiếng sau.



      Tô Tiểu Thiến từ từ mở mắt ra, thuốc mê dần dần mất tác dụng, theo bản năng sờ xuống bụng, ý, bằng rồi! Vừa định hò reo vui mừng, đột nhiên truyền đến tiếng bước vội vã.



      “Con của quái thai” Y tá tinh thần hoảng loạn đặt đứa trẻ lên tay , giống như nhìn thấy ma vậy, sau đó vội vàng chạy mất dạng.



      Quái thai? Tô Tiểu Thiến có chút lo lắng, phải là có 3 con mắt chứ? Nhịn khoảng vài giây, Tô Tiểu Thiến vẫn là chầm chậm cúi đầu xuống nhìn, ể…



      Quái thai ở chỗ nào chứ, đứa trẻ này da dẻ mềm mịn hồng hào, đôi mắt đen láy long lanh có thần, đây ràng là tiểu thiên sứ mà, làm sao có thể là quái thai được? Tô Tiểu Thiến trong lòng khinh thường .



      Đây là con trai hay con đây? Tô Tiểu Thiến mở cái tả quấn quanh, oa, con trai, sinh được đứa con trai?



      Lúc này, bị đứa con trai giống như thiên sứ hấp dẫn, vốn dĩ quên mất vẫn còn chưa cùng với đàn ông làm cái kia đứa con rồi, mà còn là chỉ trong vòng có đêm liền sinh ra.



      Nếu như việc kỳ quái này xảy ra người người khác, ai cũng bị doạ mà khóc thét lên, nhưng Tô Tiểu Thiến từ từng thấy qua linh dị, dù rằng có chút kỳ quái, nhưng bây giờ bị tên nhóc con làm cho mê tít rồi.

      Chương 4 – Quái thai


      Tô Tiểu Thiến vươn vai, ý… ngừng 1 giây, theo bản năng sờ vết thương vừa mới phẫu thuật lúc nãy, ở chỗ đó trơn láng giống như đậu hũ, sớm còn vết tích.



      Tô Tiểu Thiến thở dài tiếng, thà rằng vết thương biến mất, từ đến lớn, giống như người khác, có thể nhìn thấy oan hồn vừa chết, có thể nhìn thấy được những thứ kỳ quái, mà ly kỳ hơn nữa là những vết thương người có thể chỉ sau nửa tiếng biến mất tăm mất tích.



      vừa mới nghĩ, nếu như vết thương này lưu lại thời gian lâu chút, vậy cũng giống như những người bình thường khác, nhưng mà… điều này rốt cuộc cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.



      Sau khi bác sĩ nhận được tin về cái quái thai từ y tá, vội vàng hạ lệnh trục khách (đuổi người), lý do là, giường bệnh có hạn, người chờ sinh quá nhiều, Tô Tiểu Thiến buồn bực đứng ngoài cổng bệnh viện, quay đầu nhìn cái bệnh viện này, khốn kiếp, quá đáng mà, mới vừa sinh con xong, thông cảm cũng thôi , còn dám đuổi ? Đuổi cũng thôi , vậy còn con trai của là quái thai, hứ, các người mới là quái nhân!



      Sau khi Tô Tiểu Thiến trút hết bực bội, chỉ đành buồn bực ẵm bảo bảo rời khỏi chỗ này, à… còn phải mua tả giấy chống ẩm nữa, nghĩ đến đây ẵm đứa con trai vừa mới sinh siêu thị.



      tiếng sau.



      Ý, bảo bảo này kỳ lạ, tại sao khóc quấy? Tô Tiểu Thiến đặt nó xuống giường của mình nhìn nó chăm chú, bỏ , cũng hơn mấy tiếng rồi, tranh thủ thời gian pha ít sữa bột cho nó bú.



      Cái gì? Mọi người muốn dùng sữa mẹ? Làm sao có thể được, vẫn còn là xử nữ, làm sao có thể có sữa được chứ, nếu như phải trong nhà có thêm tên nhóc con, cùng lắm cũng cho rằng mình nằm mơ mà thôi.



      Thử nhiệt độ chút, cảm thấy cũng tạm được rồi, Tô Tiểu Thiến mới chậm rãi đến, “Nào, cục cưng chúng ta ăn cơm thôi” Sau đó cười ha ha đút núm bình sữa vào cái miệng nhắn của nó, nhưng đột nhiên nó lại lật người, đưa cái mông tròn vô .



      Cái gì? Xoay người? Có lầm vậy? Đứa trẻ vừa mới ra đời biết nghiêng người sao? Tô Tiểu Thiến dụi mắt lần nữa nhìn lại, nhưng phát nhắm mắt nằm ngay ngắn.



      Tô Tiểu Thiến thở dài tiếng, mà, đứa trẻ vừa mới sinh làm sao có thể xoay người chứ, nhất định là vừa nãy là vì mệt mỏi thôi, bỏ , nó đói, vẫn là làm việc nhà trước .



      tiếng sau.



      Mắt nhìn căn phòng được lau chùi vệ sinh sạch , bóp bóp đôi vai mỏi nhừ, Tô Tiểu Thiến vô tình liếc nhìn đồng hồ, thời gian đó cho biết hơn 1 tiếng rồi, cộng lại thời gian trước sau cũng 3, 4 tiếng, vậy mà đứa trẻ này sao vẫn quấy khóc?



      lo nữa, nó đói, đói đây, xếp xong chiếc áo cuối cùng, Tô Tiểu Thiến mở tủ lạnh cầm thức ăn vào nhà bếp, sau trận lạch cạch loảng xoảng, cả căn phòng tràn ngập mùi thơm.



      Vừa cầm chén cơm Tô Tiểu Thiến nghĩ ngợi chút, vẫn là cho bé bú trước, tốt xấu gì cũng là từ bụng ra, bất luận là thịt, hay là xì hơi (đánh rắm), đều là của phải sao?



      Lại lần nữa bò bên cạnh giường cười ha ha dỗ dành nó, “Ngoan, cục cưng bú sữa nào”



      Tô Tiểu Thiến thấy nó có phản ứng, lại nhìn bình sữa, lại lần nữa thử nhiệt độ, dù sao cũng là lần đầu tiên đút cho đứa trẻ, vừa định gọi lần nữa, bỗng nghe được tiếng: “Mẹ à, mẹ có thể đừng làm phiền con ngủ được ?”



      phải mẹ muốn làm phiền con, mà là con nên ăn…” Tô Tiểu Thiến ngẩn người ra, cùng với ai chuyện vậy?
      ChrisDion thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 5 – Con là con trai người


      phải là mẹ muốn làm phiền con, mà là con nên ăn…” Tô Tiểu Thiến ngẩn người ra, cùng với ai chuyện vậy?



      “A…”



      Phản ứng của Tô Tiểu Thiến là bị doạ nhảy dựng lên, và lấy tốc độ nhanh nhất phóng ra xa 1m, và tay nắm lại thành đấm phòng trường hợp cần thiết.



      “Con con con con con biết ?” phải chứ, nó vừa mới ra đời liền biết , tại sao lại cảm thấy có phần quái quái vậy!



      Đứa trẻ tròn trĩnh cố sức ngồi dậy, chỉ là nó còn quá , sau khi thử mấy lần vẫn thành công, nó buồn bực chửi rủa tiếng, “Cái thân thể yếu đuối này làm mình mệt chết được”



      “Ngươi… là quái thai?” Tô Tiểu Thiến lúc này thể tin nó là quái thai, trời ơi, hoàn toàn suy sụp rồi nha! Đây là trò đùa gì vậy?



      Đứa trẻ nghe xong lời bình phẩm vô cùng bất mãn, chỉ dành nằm xuống trề môi : “Quái thai? Có ai mà như mẹ như vậy với con trai của mình ?”



      “Tôi… tôi tôi phải là mẹ của cậu, cậu đừng có mà nhận bậy bạ, ừ… cậu… cậu là từ…” trong hòn đá bay ra, Tô Tiểu Thiến trong lòng nghĩ vậy, nhưng mà ý nghĩ vừa lướt qua, đúng nha, nếu như mà ví von như vậy, chẳng phải bụng của chính là hòn đá sao?



      Đứa trẻ liếc nhìn cái, vô cùng ảo não vỗ vỗ trán, chán nản : “Con biết mà ông trời đâu có tốt bụng như vậy, mẹ vẫn ngu ngốc như vậy”



      “Ngu ngốc? Cậu… cậu ai ngu ngốc?” Tô Tiểu Thiến khẩn trương ôm cái gối bất mãn kháng nghị, xong lại vội vàng vùi đầu xuống gối.



      Đứa trẻ im lặng gì, nó đến là đúng rồi, ngu ngốc cộng thêm đầu óc đơn giản, đến ngày tháng năm nào mới có thể hoàn thành xong cái ải cuối cùng?



      “Ê? Cậu tại sao chuyện? Cậu nhất định là tôi có đúng ?” Tô Tiểu Thiến còn chưa kịp phản ứng hỏi câu ngu ngốc, nên biết rằng, 2 từ ngu ngốc này, là những lời lúc bình thường hay châm chọc người khác, nhưng nghĩ rằng hai từ này có lúc gán lên người mình.



      “Mẹ cho rằng ngoài mẹ ra, ở chỗ này còn có người khác sao? Ngu ngốc”



      “Ngu ngốc? Ê, cái tên nhóc con kia cậu có được dạy dỗ vậy, dù sao tôi cũng là mẹ cậu nha, nếu như cậu tình nguyện tại sao lại đến chỗ của tôi?” Tô Tiểu Thiến nghe xong vui liền phản bác, đồng thời chỉ vào bụng của mình, và cũng vì muốn bị gọi là ngu ngốc, nên thừa nhận nó là con trai .



      “Mẹ cho rằng con muốn chắc? Đây là việc định sẵn” xong nó ngáp cái, để lại loạt câu hỏi chưa được giải.



      Tô Tiểu Thiến bĩu môi, trời định sẵn? mới cần cái việc trời định cho này, hứ, cái tên tiểu quỷ này đơn giản, đụng được né vậy, Tô Tiểu Thiến xoay người cầm tay nắm cửa vừa muốn rời khỏi, đột nhiên nó mở miệng : “Mẹ, con đói rồi”



      Lúc này, Tô Tiểu Thiến mới nhớ lại mục đích của , tuy rằng đứa trẻ này cần phải răn dạy, nhưng tốt xấu gì cũng từ bụng mà chui ra, haizz, thở dài tiếng, cuối cùng cũng hiểu được quái thai mà y tá đến, nó quái thai.



      Đem bình sữa đưa cho nó, nhưng nó lại liếc nhìn , quăng ra câu, “Mẹ, con muốn ăn thịt, con phải con nít, cái thứ đồ chơi này mang



      “Nhưng mà con vẫn chưa mọc răng, làm sao ăn thịt?” Tô Tiểu Thiến hỏi lại.



      Đứa trẻ nghe xong lời nhắc nhở của , ảo não thở dài, cái thân thể này khó chịu quá , haizz, còn cách nào, nó chỉ đành phải tiếp nhận an bài của , uống sữa bột em bé.



      Tô Tiểu Thiến thấy nó uống xong, thuận tiện đắp mền lên cho nó, sau đó nhàng rời khỏi phòng.



      Khi mà cánh cửa phòng đóng lại, đôi mắt nhắm chặt lần nữa mở ra, trong lòng nó thấy bất an, mẹ, nạn kiếp này của người có thể vượt qua ? Nó thể đợi được nữa, mà cũng đợi đủ lâu rồi.





      Chương 6 – Con tên Minh Diễm


      Tô Tiểu Thiến tay phải chống cằm, im lặng nhìn đứa trẻ ngồi ở trong lòng, nó lúc này ôm bình sữa uống.



      “Phù phù, mệt chết được, ăn cơm kiểu này mệt quá” Đứa trẻ sau khi ăn no ném bình sữa lên bàn, cười ha ha nằm trong lòng của .



      Cái màn này mà để người bên ngoài nhìn thấy được, thế nào cũng bị doạ cho phát điên mất, cái bộ dáng này rất giống ma nha! Còn xíu như vậy mà biết rồi!



      “Tiểu quỷ, con có phải lâu rồi có được ăn cơm?” Tô Tiểu Thiến hỏi câu có đầu óc.



      Đứa trẻ nghe xong câu hỏi như vậy vô cùng bất mãn, “Con phải tên là đứa trẻ, con tên là Minh Diễm (1)”



      “Minh Diễm?” Tô Tiểu Thiến lẩm bẩm đọc lại lần nữa, cái tên này nghe rất có khí phách nha.



      Minh Diễm nhìn thấy lại ngây ngốc, bèn nhịn được vươn tay nhéo cánh tay , đồng thời còn ném cho cái nhìn khinh thường.



      “Ui da, đau quá, mẹ… mẹ suy nghĩ mà” Tô Tiểu Thiến vội vàng dối, cái tên tiểu quỷ này lại đám nhéo , là quá đáng mà.



      “Bỏ , mẹ đừng nghĩ nữa, mẹ hít phải hương hoa Bỉ Ngạn (2) của Cửu (= Giới), cho nên mẹ nhớ được điều gì đâu, trừ khi…”



      “Trừ khi cái gì?” Tô Tiểu Thiến hỏi câu có đầu óc, lúc này quên rằng việc này với hình như chả có liên quan gì cả.



      “Trừ khi mẹ hoàn thành nhiệm vụ trở về Minh Giới, mẹ mới có lại ký ức lúc trước, nhưng mà, vẫn còn có khả năng, trừ khi có việc, có thể khiến cho mẹ phá bỏ hết tất cả chướng ngại, dù cho có thịt nát xương tan…”



      “Rồi sau đó?” Tô Tiểu Thiến hoàn toàn bị hấp dẫn, nhịn được lần nữa truy hỏi.



      “Sau đó, linh lực cùng với ký ức của mẹ phá vỡ phong ấn của hoa Bỉ Ngạn, quay trở lại người mẹ” Minh Diễm nghiêm túc kể ra.



      Muốn bằng lòng thịt nát xương tan? Mơ , bạn trai phản bội, còn chưa từng nghĩ đến cái chết, đừng chi là người khác.



      Minh Diễm tất nhiên cũng nhìn ra cách nghĩ của , nhịn được : “Mẹ à, mẹ chính là kiểu người có lương tâm, chỉ sợ bảo mẹ cắt đường ngón tay còn khó hơn việc lên trời nữa?”



      Tô Tiểu Thiến thấy nó như vậy, liền xấu hổ đỏ mặt, sai, tuy là tham sống sợ chết, nhưng mà lại thích ríu ra ríu rít, có thể do tim của vô cùng tốt, cho nên bị bạn trai phản bội chỉ cần thùng bia có thể dẹp qua bên, , vẫn chưa có người làm cho phải đánh đổi hết tất cả!



      Minh Diễm nhìn khuôn mặt ra ràng chính là, “Ý, con làm sao biết hay vậy?”, bó tay lắc đầu.



      “Mẹ à, con buồn ngủ rồi, ngủ thôi” Minh Diễm quyết định trước hết nghỉ ngơi cho tốt cái , đột nhiên đến nhân gian đồng thời còn ở trong thân thể đứa trẻ, nó là phải chịu tội mà.



      Tô Tiểu Thiến gật đầu, ẵm nó trở lại phòng ngủ, đồng thời kéo mền đắp cho nó, sau đó cũng nằm xuống bên cạnh ngủ, tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng dù sao cũng thể bỏ mặc đứa trẻ ngủ mình được?



      Minh Diễm cảm động mỉm cười, vừa nghĩ muốn thể nghiệm tình mẫu tử mất từ lâu, ai ngờ, Tô Tiểu Thiến đột nhiên xông ra khỏi phòng.



      Minh Diễm cười khổ tiếng, người vẫn còn sợ hãi sao?



      “Minh Diễm, nào mẹ lót cái này cho con” Minh Diễm từ trong thương cảm vẫn còn chưa kịp cảm nhận ấm áp, Tô Tiểu Thiến cười ha ha đến, đồng thời trong tay cầm miếng tả lót lớn.



      “Ngoan nào, ngộ nhỡ buổi tối con làm bậy ra tốt, cái này thấm hút rất tốt đó, nào, để mẹ giúp con mặc”



      “Trời ơi, con muốn, mẹ mang …” Minh Diễm bắt đầu kháng nghị, nó hơn 200 tuổi rồi, lại phải mặc cái thứ đồ chơi đó? Cái này mà truyền xuống Minh Giới há phải mất mặt sao?



      “Sao lại muốn, muốn cũng phải muốn” Tô Tiểu Thiến hoàn toàn quan đến đến kháng nghị của nó, vẫn là mặc vào cho nó.



      Đêm nay, Tô Tiểu Thiến ngủ rất ngon, nhưng còn tên nhóc Minh Diễm bên cạnh lại trằn trọc trở mình, cái thứ đồ chơi này khó chịu quá

      Chú thích (của Mã Tộc):

      (1) Minh Diễm:

      Minh: phủ, địa phủ, địa ngục, giới, cõi chung dính dáng đến cõi dưới.

      Diễm: ngọn lửa

      => Minh Diễm dịch nôm na là: ngọn lửa của địa ngục (Oa, nghe oách chưa 8])



      (2) Hoa Bỉ Ngạn (hay Mạn Châu Sa Hoa – loài hoa chốn Hoàng Tuyền): Bỉ Ngạn nghĩa là phía bên kia, bờ bên kia, còn trong phật giáo đây là thoát ly khỏi những phiền não của trần thế, tu thành chánh quả.(tìm hiểu thêm gg nhé
      ChrisDion thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 7 – Tốc độ trưởng thành

      Mặt trời đỏ rực từ đường chân trời phía đông từ từ nhô lên chiếu xuống những tia nắng chói chang, xua tan lớp sương mù u bao phủ mặt đất, Minh Diễm do ánh sáng chói chiếu xuống mà mở mắt.



      Nhìn Tô Tiểu Thiến ngủ say, Minh Diễm trong lòng rất cảm động, mẹ, lần này, con nhất định giúp mẹ!



      Tô Tiểu Thiến trong mơ thấy mình trúng thưởng lớn, vui mừng cười lớn, nhưng đột nhiên lại có bàn tay xíu mũm mỉm vỗ tới vỗ lui mặt .



      “Tránh ra” Tô Tiểu Thiến nhắm mắt làu bàu câu, sau đó lại nghiêng người mà ngủ.



      “Mẹ ơi, con đói rồi” Minh Diễm nhịn được hét lên, mẹ của nó rốt cuộc có chút lương tri hay vậy, nó vẫn còn là đứa trẻ mà!



      “…?”



      Mẹ? Con trai? Tô Tiểu Thiến bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy, sau đó nhanh chóng xoay người, ai ngờ sau khi nhìn thấy nó lại bị doạ nhảy dựng lên, loạng choạng té xuống đất.



      “Mẹ, mẹ có sao ?” Nhìn ra được, nó vẫn là quan tâm .



      “Minh… Minh Diễm?” thể tin hỏi, hoàn toàn quên mất đau đớn.



      “Dạ, mẹ, con đói rồi, mẹ nấu cơm



      “Nhưng mà… nhưng mà con làm thế nào chỉ trong vòng đêm mà lại lớn như thế này rồi? Cái thân thể này phải là của đứa trẻ 1 tuổi mới đúng?” Tô Tiểu Thiếu cầm được hoài nghi hỏi.



      Minh Diễm ngáp cái, sau đó nằm xuống : “Tốc độ này con còn chê chậm nữa đó, được rồi, mẹ hỏi nhiều quá , con trai của mẹ giờ rất đói” Minh Diễm muốn lại tiếp tục dây dưa với câu hỏi này nữa, chỉ muốn ăn cơm thôi.



      Tô Tiểu Thiến liếc nó cái, cho xin, đối với mẹ mình mà nó có thái độ như vậy sao? Đứa con trai như thế này, mới cần đó.



      Nấu cơm xong, Tô Tiểu Thiến cảm thấy bản thân cần phải xin phép công ty tạm nghỉ, nếu , để cái tên nhóc con này ở nhà, cũng yên tâm, nghĩ đến đây, bấm số điện thoại của người bạn thân.



      Tô Tiểu Thiến: “A lô, Tĩnh Nghi hả?”



      Tĩnh Nghi: ( thanh uể oải) “Tô Tiểu Thiến cậu muốn chết hả, mới sáng sớm cậu chịu để người ta ngủ yên?”



      Tô Tiểu Thiến: (ngoáy ngoáy lỗ tai như muốn thủng, lời xin lỗi) “Tĩnh Nghi cậu giúp mình xin phép tạm nghỉ nha, mình có việc nên thể làm được.”



      Tĩnh Nghi: ( thanh lo lắng) “Hả? Cậu bị làm sao? Chỗ nào được khoẻ?”



      Tô Tiểu Thiến: (Cảm động trả lời) “ có, cậu đừng lo lắng, chỉ là mình có việc, dù sao cũng nhờ cậu giúp mình nha.”



      Tĩnh Nghi: (Nghi hoặc) “Được rồi, vậy cậu chú ý chút đó.”



      Cúp điện thoại, Tô Tiểu Thiến thở dài tiếng, phải làm sao đây, trong tuần này nó phải vẫn là đứa trẻ sao, làm sao có thể bỏ mặc nó mà làm đây? Nhưng mà làm, lấy đâu ra thu nhập đây?



      Bất quá, Tô Tiểu Thiến lo lắng như vậy, ràng là quá dư thừa rồi…



      Ngày thứ 3



      Nó… nó lại lớn nữa rồi? Tô Tiểu Thiến có chút giật mình.



      Ngày thứ 4



      Nó… nó lại… nó lại cao nữa rồi? Tô Tiểu Thiến bắt đầu khủng hoảng.



      Ngày thứ 5



      Nó… A… Tô Tiểu Thiến bắt đầu tuyệt vọng.



      Ngày thứ 6



      Nó… Tô Tiểu Thiến nuốt nước bọt, nhìn Minh Diệm cao tới eo cuối cùng chịu nổi ngất .



      Ngày thứ 7



      Tô Tiểu Thiến vô cùng suy sụp : “Xin con đó… xin con đừng có lớn nữa…”



      Chỉ trong vòng 1 tuần ngắn ngủi, nó có được thân thể mà những đứa trẻ khác phải mất 7 năm mới có được, nếu mà cứ theo tốc độ như vậy, vậy 1 tháng sau… nó phải là 30 tuổi sao? người 30 tuổi gọi người 25 tuổi là mẹ, vậy phải là… ôi trời ơi, Tô Tiểu Thiến lại lần nữa ngất , và trước khi ngất, khẩn cầu đừng để tỉnh lại nữa…





      Chương 8 – Khách đến thăm


      “Mẹ à, mẹ đừng giả chết nữa, con muốn ăn cơm” Minh Diễm lúc này hoàn toàn trở thành tên nhóc đẹp trai, nó cuối cùng cần phải uống sữa bột nữa rồi, mà còn có thể ăn thịt cách quang minh chính đại.



      Tô Tiểu Thiến nằm sô-pha nhắm mắt lại tự nhủ với bản thân, nghe thấy nghe thấy gì hết…



      “Mẹ à…” Minh Diễm nhịn nổi nữa hét lớn vào lỗ tai .



      “A… nghe thấy rồi” Tuy có 100 điều bất mãn, nhưng vẫn là chấp nhận , chỉ là tốc độ như vậy phải là quá nhanh sao? Ngộ nhỡ…



      Nhìn vẻ do dự và lo lắng của , Minh Diễm rốt cuộc đành lòng với , “Mẹ yên tâm , con lớn nữa đâu, đây là giới hạn rồi”



      “Cái gì? lớn nữa? Con chứ?” Tô Tiểu Thiến nghe xong rốt cuộc miệng cười toe toét, lớn nữa? Vậy cũng chính là lớn thành bộ dạng 30 tuổi rồi? Tốt quá!



      Nhìn thấy dáng vẻ cùng khuôn mặt vui mừng của , Minh Diễm lửa giận châm cũng bốc lên, “Mẹ, mẹ rất vui phải, con lớn nữa mẹ vui mừng phấn khích như vậy sao?” Cho xin, cái thân thể tồi tàn này là của phàm nhân, cho nên nó chỉ có thể thúc ép bản thân lớn đến giới hạn, nhưng mà cái giới hạn này sao lại ngắn như vậy.



      Tô Tiểu Thiến lè lưỡi, vui mừng trả lời ăn nhập gì, “Con trai, mẹ nấu cơm cho con ăn” xong cười ha hả , chỉ cần lớn nữa, sao cũng được hết.



      Vừa ăn xong cơm trưa, chuông cửa vang lên.



      Tô Tiểu Thiến nghe xong khuôn mặt nhắn vẻ kinh hoàng, ai vậy? Ai mà trưa nắng chạy đến đây? Ánh mắt liếc nhìn Minh Diễm xem tivi, luồn gió lạnh từ lòng bàn chân trực tiếp xông thẳng đỉnh đầu, được, thể để người khác nhìn thấy nó.



      Trong phòng khách Tô Tiểu Thiến bắt đầu dùng tốc độ nhanh chóng chạy ra vào như con thoi, nhất định phải tìm ra nơi để giấu nó mới được, hoảng loạn lát liếc nhìn chiếc tủ quần áo màu tím, có rồi, cái tủ quần áo này lớn như vậy, đủ để giấu nó trong đó.



      Nghĩ đến đây, Tô Tiểu Thiến vội vàng gọi: “Minh Diễm con mau đến đây”



      “Minh Diễm…”



      “Minh…” Tô Tiểu Thiến gọi được mấy tiếng nhưng thấy trả lời, chỉ đành ra khỏi phòng tìm, nhưng mà… tay của nó đặt lên tay nắm cửa.



      “Minh…”



      Chữ Diễm còn chưa kịp ra, nó mở cửa ra, Tô Tiểu Thiến lập tức mặt đầy vạch đen.



      “Ê, ngươi là ai?” Minh Diễm mở cửa hỏi người phụ nữ thân hình đầy đặn, ngực hở, viền mắt kẻ dày đậm ngoài cửa.



      Minh Diễm nhìn thấy bộ dạng trang điểm của , thích rồi, thô tục, chỉ liếc nhìn cái, dường như thèm nghe lời , thẳng đến sô-pha nằm xuống.



      “Tĩnh Nghi… cậu… cậu sao lại đến đây?” Tô Tiểu Thiến chột dạ hỏi.



      Tĩnh Nghi đặt túi xách xuống nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi Minh Diễm sofa, “À, mình yên tâm, cho nên đến đây xem cậu chút” rồi cũng ngồi xuống.



      “A, ha ha, mình sao, sao mà” Tô Tiểu Thiến cười ngượng ngùng, hy vọng bản thân có thể thu hút chú ý của .



      Nhưng mà…



      Ánh mắt Tĩnh Nghi vẫn hề rời khỏi Minh Diễm, nhìn nó lúc lâu, Tĩnh Nghi cầm được hỏi: “Tên nhóc này rất đẹp trai nha, nhưng mà lại được giáo dục gì hết, cũng biết báo lại là có người đến, Tiểu Thiến, nó là gì của cậu?”



      “À… nó à… nó là… là…” Tô Tiểu Thiến nắm chặt tóc mình, hy vọng có thể tìm được lý do thích hợp.



      Minh Diễm liếc cái rồi quăng ra câu: “Mẹ à, giới thiệu con có cần phí sức như vậy ?”



      “A…”



      “A…”



      Hai tiếng hét chói tai đồng thời vang lên.



      người là khủng hoảng.



      người là kinh hoàng.
      ChrisDion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :