1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Âm dương pháp vương - Phích Lịch Tiểu Tiểu Tô (21) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Dương Pháp Vương

      [​IMG]
      DƯƠNG PHÁP VƯƠNG
      Tên gốc : dương pháp vương hư thấu điểu
      Tác giả: Phích Lịch Tiểu Tiểu Tô
      Thể loại: Xuyên , ngôn tình, dị giới hư cấu, HE
      Tình trạng : Hoàn
      Tình trạng edit: Từ từ bò
      Nguồn convert: Rinchan
      Nguồn : launhacac.wordpress.com
      Editor: peruoi("editor của lâu nhã các" chương 1 -20);Sam Nhi(chương 20 đến hoàn)



      Giới thiệu:
      Cái đồ biến thái phải người phải quỷ làm cho lông của nàng trở nên khác thường ? Người nào có thể cứu nàng ? Dường như ai cũng cứu được nàng !!!


      Vương Nha Nha giống như chim sợ cung tên, tay chân luống cuống vừa từ dưới đất bò dậy liền nghĩ đến việc chạy, "Sưu" tiếng, từ dưới đất bay tới cái sợi tơ dài quấn chặt ở hông của nàng, cổ lực từ phía sau đem nàng kéo về , trong khoảng thời gian nháy mắt, nàng và tiểu tử cùng nhau rơi vào bên trong áo bào rộng rãi, kịp hớp ngụm khí, bị chế trụ ở cổ .

      "Vương Nha Nha, ngươi to gan, dám mình rời khỏi Bổn vương, ngươi Bổn vương nên trừng phạt ngươi như thế nào là tốt?" .[

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Tiết Tử:

      Vì lên đường, nàng ba ngày ăn, hai ngày chợp mắt, điểm chết người hơn là suốt dọc đường, tiểu tử trong ngực ngừng khóc, nàng thể nhịn được nữa, nhắm vào mông tiểu tử mà đánh " bành bạch" hai các tát." Ta cho ngươi khóc, cho ngươi khóc, lão nương ta còn chưa có chết, người khóc tang cho ai?"bất kể tiểu tử nghe có hiểu hay , tiếp tục nổi đóa, "Ngươi ngươi có phải hay có chủ tâm, có chủ tâm muốn cho cái đồ biến thái kia đuổi theo a, ta cho ngươi biết a, ngươi lại khóc, ta cũng xem như có ngươi, đem ngươi đưa cho người khác nuôi, hừ hừ!"

      Dĩ nhiên, nàng cũng chỉ là càu nhàu mà thôi, tiểu tử này là tâm can của nàng, bảo bối của nàng, nếu rời xa tiểu tử này, nàng căn bản là muốn sống nữa, bằng , nàng làm sao mang con mà chạy trối chết.

      ngờ, tiểu tử còn khóc dữ tợn hơn, bầu trời trăng và sao toả sáng,trong phạm vi vài chục dặm vang lên trận hồi , vang dội và kéo dài.

      Đột nhiên, trận sương mù dày đặc từ xa chạy như điên mà đến, ngôi sao chẳng biết lúc nào bị tầng mây dầy ngăn trở, lúc này gió lớn đột nhiên thổi mạnh, khí rất nặng, moi. Thứ đen đến cả khi đưa tay lên cũng thấy được năm ngón, phía trước đột ngột xuất rất nhiều đèn lồng trắng, giống người đầu ở chớp động, mà quy mô lớn là hướng phía nàng mà đến

      Vương Nha Nha thầm kêu tốt, ôm chặt tiểu tử mún chạy , nhưng hiển nhiên là còn kịp rồi, đèn lồng trắng nhanh chóng đưa mẫu tử hai người bọn họ vào vòng bao vây, giống như vô số đầu người xoay tròn, nàng hoa cả mắt, trong khí tản ra cổ hơi thở đầy sát khí , áp bách thần kinh của nàng, lực toàn thân giống như bị rút ra cạn sạch, chân mềm nhũn, nàng ôm tiểu tử co quắp mặt đất.

      Đèn lồng càng chuyển càng ngày càng nhanh, , làm nàng cái gì cũng thấy lắm, loáng thoáng cảm giác được mảnh trắng ở trước đung đưa."Bang bang" sau mấy chuỗi thanh, những thứ đèn lồng toàn kia toàn bộ đều bị hủy, khói dầy đặc, bốn phía sáng ngời, nàng thấy nam nhân cả đời nàng cực kỳ e ngại ngồi ngay ngắn ở phía trước, đứng phía sau có vài ngàn quỷ quái, đông nghịt mảnh, siêu cấp kinh khủng.

      Vương Nha Nha nhịn được phát run, sợ hãi ngẹn lại ở trong cổ họng, thể lên biểu mặt, nhưng kỳ quái chính là, tiểu tử khóc cũng náo loạn, bì bõm học , khanh khách cười ngừng, nhưng nàng bị chọc tức, nhắm ngay mông của tiểu tử lại là "Bành bạch" hai cái tát.

      Nhắc tới hai cái tát cũng , tiểu tử khóc lên tiếng thê thảm, quả thực giống như là cắt vào thịt củaVương Nha Nha, có câu đánh vào thân mà đau ở tâm mẹ ( giống câu đánh con nhưng lòng mẹ đau ấy), lòng mền nhũn, nàng có cốt khí xoa mông của tiểu tử, có ý lấy lòng, "Cũng là mụ mụ tốt, mụ mụ sai lầm rồi có được hay , ôi tiểu tâm can của ta, tiểu bảo bối của ta, mụ mụ cho ngươi đánh hai cái" .

      Nàng vừa vừa làm tới , kéo tay tiểu tử mập mạp hướng lên mặt bản thân chào hỏi hai cái, đem tình thương của mẹ bộc lộ đến sắc sảo.

      "Hướng đông, Hướng Kiệt, nàng mang tới đây" .

      "Tuân lệnh, Pháp Vương" .

      Vương Nha Nha giống như chim sợ cung tên, tay chân luống cuống vừa từ dưới đất bò dậy liền nghĩ đến việc chạy, "Sưu" tiếng, từ dưới đất bay tới cái sợi tơ dài quấn chặt ở hông của nàng, cổ lực từ phía sau đem nàng kéo về , trong khoảng thời gian nháy mắt, nàng và tiểu tử cùng nhau rơi vào bên trong áo bào rộng rãi, kịp hớp ngụm khí, bị chế trụ ở cổ .

      "Vương Nha Nha, ngươi to gan, dám mình rời khỏi Bổn vương, ngươi Bổn vương nên trừng phạt ngươi như thế nào là tốt?" .[
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1:
      TRỞ THÀNH KHẤT CÁI

      Vương Nha Nha co hai chân ngồi ở góc tường, trong miệng ngậm ngọn cỏ, tay sờ sờ bụng nhìn mấy cái bánh bao mà nuốt nước miếng – mấy ngày nay nàng chưa có gì vào bụng. Chỉ chờ đến lúc trời tối, trời tối nàng có thể hạ thủ.

      Từ lúc xuyên qua đến nay tên triều đại là gì nàng cũng biết. Nghề nghiệp của nàng chính là lấy trộm mà sống. Tiểu thuyết xuyên nàng đọc cũng ít, người ta xuyên qua hoặc là công chúa thiên kim tiểu thư, nàng cái xui xẻo, xuyên đúng người có gì cả, nhà, kiệu, tiền. Ban ngày lang thang tìm thức ăn, buổi tối tranh chổ ngũ với đám khất cái đến sứt đầu mẻ trán. Tóm lại cuộc sống sau khi xuyên qua kết lại thành chữ “loạn”, vô cung bi ai.

      Cái thị trấn này rất kỳ quái, ban ngày rất náo nhiệt, nhưng khi trời tối nhà nhà đóng cửa, đến ngoài đường tìm con mèo cũng khó. Nhất là đêm khuy tĩnh lặng, đường lớn như có thiên binh vạn mã ầm ầm chạy qua, nhưng vừa nhìn cái gì cũng có, phảng phất tất cả như là ảo giác của mình.

      Dù sao những chuyện cổ quái này đối với Vương Nha Nha liên quan, miễn là buổi ngày có bánh bao ăn, đêm đến có chổ ngủ là được.

      Nàng cũng muốn tìm việc kiếm sống, cần trả tiền, chỉ cần Đông gia lo ăn ở là được rồi. Nhưng quản gia tuyển nha hoàn vừa thấy nàng bộ dạng được sạch che mũi xua đuổi, người ta đều cự tuyệt nàng ngay cửa, nếu nàng tiến thêm bước nữa chỉ là chuyện mà là quyền cước đấm đá, cộng thêm thả chó cắn người.

      Xuyên qua đến nay, nàng tìm được phần công, chưa làm qua phần chuyện, tiếp tục như vậy nàng chết đói cũng bị người ta đánh chết.

      Aiii !!

      Nàng thở dài cam lòng, cang nghĩ càng cam lòng, nàng tin mình so với người khác kém cỏi, chẳng qua là thời cơ chưa tới với nàng mà thôi.

      vất vả nhịn đến trời tối, Vương Nha Nha đói cả người như nhũn ra, tay chân vô lực, hai mắt thâm đen, phải dựa vào tường mới có thể lê từng bước.

      thể như vậy được, chưa trộm được bánh bao bị người ta đánh chết, nhìn khắp nơi lượt, nàng có chủ ý…

      “Lão đầu tử, ngươi có cảm thấy có cái gì đúng, mấy ngày qua ta cảm thấy bánh bao bày ra rất ít, có hay bị trộm ?”

      thể nào a, người nào gan to như vậy ngay trước mắt ta ăn trộm, bắt được ta đánh gãy tay, hừ “

      “Vậy ngươi bánh bao nơi nào rồi ? Chẳng lẽ bánh bao có chân chạy ? Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ta phát ngươi đưa bánh bao cho hạ tiện mẫu tử, ngươi nghĩ ta thu thập ngươi thế nào !”

      “Ta thề với trời, ta tuyệt đối có làm, nếu là có ngươi đem ta đuổi ra khỏi nhà được trở về.

      “Tốt, ngươi đồ lão bất tử, ngươi có phải hay nghĩ theo tiện mẫu tử a”, lão phụ phen kéo tai lão đầu, “ngươi cho ta, phải là?”

      “Ôi , phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng, vi phu có mượn gan lão thiên cũng giám”

      “Hừ, cho ngươi cũng giám, ngươi thành khẩn cho ta, nhìn nhà chúng ta có phải hay nuôi tên trộm đồ”

      “Là, là “.
      Chương 2 :
      ĐẤU ĐẤU ĐỊA CHỦ

      Mấy ngày nay trôi qua dối với Vương Nha Nha khá là dễ chịu, có rượu uống, có bánh bao ăn, nghe chút chuyện lạ, đấu đấu địa chủ<bài tú lơ khơ>, thắng được ăn thịt, thua trộm bánh bao về chia cho mọi người. Bất quá nàng cũng có thua nhiều.

      Nàng Vương Nha Nha bản lĩnh có, nhưng đấu đấu địa chủ<bài tú lơ khơ> đại cao thủ, huống chi bài pu khơ là nàng mang đến đây, đối với triều đại vô danh này rất là mới mẻ, ngay cả J-Q-K-A cũng muốn nhận thức là thượng hạng, muốn thắng nàng, có cửa.

      Bài tú lơ khơ là giúp nàng ít, hằng ngày có thể cần trộm, dĩ nhiên mọi việc đều có độ, nếu thường xuyên quá làm cho người khác mất vẻ thần bí. Cho nên nàng Vương Nha Nha cố ý lộng quyền, thỉnh thoảng đem bài ra trêu chọc đám khất cái. cầu của nàng cũng cao, vật phẩm tiền.

      Nhưng khất cái làm gì có tiền, càng có vật phẩm cao quý, duy nhất chỉ đút lót được đồ ăn, cho nên cái này lấy được miếng thịt, cái kia lấy được bầu rượu, rối rít kính nàng Vương nãi nãi.

      Có câu người sợ nổi danh, heo sợ mập. Vương Nha Nha từ lúc cầm bài tú lơ khơ kiềm chế đám khất cái làm cho danh tiếng nổi lên, truyền đến hơn vạn dặm, có tên khất cái nào mà biết, tin con nhóc có thể như vậy lợi hại.

      Hôm nay, mặt trời lên cao, lúc nhúc đầu người, tiếng người ồn ào, chiến chiêng trống rùm beng nổi lên.

      Nha Nha: “ta ra a, phía ngoài có còn hay bom, có để lại bài, ta thắng, hừ hừ !!”

      Tên khất cái Trương Tam: ” tiểu 2 tử đè chết”

      Nha Nha: “lấy về, lấy về, tiểu 2 tử lúc này là tiểu”

      ……….

      Tên khất cái Lý Tứ: “ta ra A ngăn chặn lão K ngươi”

      Nha Nha : “đại 2 tử đè chết, ngươi thua, để bài sao, hừ hừ !!”

      Bí cái Lý Tứ: “2 phải tiểu sao? làm sao đè chết ta ?

      Nha Nha: “cái này hiệp 2 tử là giọt lớn, ngươi nhìn thấy đại vương cùng tiểu quỷ đều rớt sao?”

      Tên khất cái Lý Tứ: ” ….”

      Nha Nha: “ta lấy tiểu quỷ cùng lão K ở giữa bổ tờ Q cho nên ta thắng “

      Tên khất cái Vương Nhị mặt rỗ: “ta lấy đén 7 cùng lão Q, bổ đến tờ đại vương, như vậy ta cũng thắng”

      Vương Nha Nha hô tiếng lớn: “ngươi thắng cái rắm, đại vương coi là 6 tử cho nên ngươi thua”

      Tên khất cái Vương Nhị mặt rỗ: “…..”

      Tên khất cái đổi lần lượt nhưng ai thắng qua Vương Nha Nha, bên này chiến còn hừng hực khí thế, bên kia mấy tên khất cái vây lại bí mật lên kế hoạch trộm bài.

      Chương 3 : PHÁP VƯƠNG VẠN TUẾ


      xui xẻo cho Vương Nha Nha, Vốn tưởng rằng bài tú lơ khơ mang đến cho nàng cơ hội đổi vận nhưng ngờ là họa sát thân

      Ban đêm, Vương Nha Nha ngủ nửa mê nửa tỉnh, tai nàng tựa hồ nghe được những thanh quái dị. Nàng vốn là con mèo lười ham ngủ, bỗng nhiên buồn ngủ, mở mắt bò dậy nhàng rón rén theo thanh truyền đến.

      “Đao mài tốt hay ?”

      “Nhanh, nhanh”

      khi nha đầu chết tiệt kia tỉnh phải trực tiếp giết chết”

      “Yên tâm

      thanh gì ?”

      tên khất cái giống như mèo “sưu” tiếng chạy ra rồi kêu lên:”là cái nha đầu chết tiệt kia”

      “Đuổi theo”

      Vương Nha Nha vòng qua mấy con phố nhưng thoát khỏi mấy tên khất cái đuổi theo.

      “Nha đầu chết tiệt kia ở đâu, mau đuổi theo, mau đuổi theo, thể để cho nàng chạy”

      Phía sau tiếng bước chân càng ngày càng gần, Vương Nha Nha chạy trối chết. Chạy đến vùng ngoại ô hoang vu đám khất cái đuổi theo nữa, quay đầu bỏ chạy, nàng thấy kỳ quái nên nhìn xung quanh, nhất thời bị làm cho sợ hãi đến hét lên ngừng.

      Này kia là cái gì vùng ngoại ô hoang vu, ràng là bãi tha ma, tất cả bốn phía đều là nghĩa địa. Nàng cẩn thận dẫm lên đống bạch cốt, tức hai chân mềm nhũn. Mùi hôi thối từ bộ bạch cốt xộc vào mũi làm nàng choáng váng, vội vàng bò dậy chạy qua bên nôn ọe.

      Mới vừa ói xong, nàng nghe đến trận thanh quái dị, quay đầu nhìn lại thấy giống người giống, giống quỷ giống vội vàng chạy .

      Vương Nha Nha qua sợ hãi đến nghĩ muốn hét lên, nhưng lý trí cho nàng biết thể làm như vậy, chạy trối chết quan trọng hơn.

      Vòng tới vòng lui làm sao nàng còn ở trong địa phương này ? Chẳng lẽ đây chính là quỷ đánh tường trong truyền thuyết ?

      Nàng gặp phải quỷ.

      Xác định ý nghĩ trong lòng, nàng thể khống chế bản thân được nữa, giống như mèo vừa nhảy vừa lăn lộn:”oa oa oa, nên mang ta theo, nên khi dễ ta,muốn chém muốn giết muốn róc thịt nên làm dứt điểm. Là quỷ sao, quỷ phải lúc trước cũng là người, các ngươi chờ hmm. Chờ ta biến thành quỷ, ta liền gặp cấp các ngươi, sau đó tiêu diệt hết đám quỷ đản các ngươi”.

      Nàng khóc chính là thở ra hơi, đánh nấc, tiếp tục :”cái kia, ta cảnh cáo quỷ đản các ngươi, hoặc là thả ta , hoặc là trực tiếp giết chết ta, ta có thông đồng với cấp các ngươi, nhất định … hừ hừ !”

      đám tiểu quỷ ngơ ngác nhìn nhau cũng hiểu nữ nhân này cái gì. Cái gì gọi là thông đồng cấp , cấp là gì đồ chơi ?

      con quỷ vội vang chạy qua, vung ống tay áo, lè lưỡi :”tất cả mọi người nghe cho ta, Qủy Vương đến sát giới phe ta, Hướng Đông Hướng Kiệt tả hưũ hộ pháp cho chúng ta ở chổ này mai phục, chỉ cần nghe được hiệu lệnh, giết !”

      Chúng tiểu quỷ nhất tề giơ tay lên hô to:”Pháp Vương vạn tuế !, Pháp Vương vạn tuế !”

      Chương 4 : VÔ LỄ


      Trong nháy mắt phong mãnh liệt, cây cỏ lay động, thạch đầu <đá> bay múa, cả người và quỷ mắt mở ra, ngã trái ngã phải, nữa bước khó .

      Đám tiểu quỷ trong gió lớn bỏ chạy, sợ thạch đầu đụng phải thủng lỗ cũng gãy chân tay. Nhất thời bốn phía nổi lên tiếng hét.

      Trong khí khối hỏa cầu<cầu lửa> đột nhiên nổ tung, hỏa tinh rơi xuống cây cỏ, ngọn lửa trong nháy mắt lan tràn hừng hực thiêu đốt.

      Đây phải là lửa nhân gian bình thường, mà là Qủy Vương luyện tam muội chân hỏa. Bất kỳ ma quỷ quái cũng ngăn cản được pháp lực của nó.

      Đột nhiên , hai người y phục hắc bạch từ đâu rơi xuống trong miệng niệm niệm ngừng. trong hai người mở mắt lớn tiếng :”chúng quỷ nghe lệnh, theo hai ta bày trận”.

      Nghe vậy, những tinh núp trong bóng tối vội vàng thân. Qủy chờ đợi hiệu lệnh nhất tề niệm lên chú ngữ, tầng màng bảo hộ hình bao lại bọn họ ngăn cản lực hủy diệt của ngoại giới, khiến cho tam muội chân hỏa có đất dụng võ.

      Tam muội chân hỏa đối với chúng quỷ vô dụng, nhưng đối với người kia chắc chắn thảm.

      Sóng nhiệt từ trời dưới đất cuộn tới, Vương Nha Nha bị nướng cực kỳ khó chịu nên nàng thể gắng gượng được nữa, bắt đầu liều lĩnh cởi xuống quần áo ngoài-quần áo trong, cuối cùng chỉ còn lại cái yếm nát đeo người, miễn cưỡng coi như là che giấu.

      Nàng hiển nhiên biết mình da thịt trắng nõn, dưới ánh lửa càng thêm nổi bật chói mắt. Hai bàn tay bé chà xát ngừng. Phía dưới hai bắp đùi non mịn bóng loáng run run lúc lúc . Nhìn tuyệt đối hấp dẫn.

      nam nhân núp trong bóng tối, từng bước từng bước hướng Vương Nha Nha tới. Đột nhiên nàng rùng mình, toàn thân nổi da gà. Tam muội chân hoả hừng hực cháy nhưng nàng thấy nóng, mà cảm giác bốn phía lãnh vô cùng giống như rơi vào hầm băng ngàn năm.

      Nàng nghĩ cầm y phục mặc lại lên người, nhưng y phục giống như bị ai giữ chặt, kéo mãi lên còn bị giật xuống. Nàng chán nản, hai chân hướng y phục mà đá, rồi sau đó ôm chặt thân thể chạy. Cũng chạy được hai bước, hai chân giống như bị dính chặt xuống đất nhấc lên nổi. cổ lực lượng vô hình nhanh chóng đem nàng bao lại khiến nàng sợ hãi hai chân thẳng run.

      Nàng dám lên tiếng mà đưa mắt quan sát động tĩnh bốn phía, chúng quỷ cũng tác chiến, chung quanh trừ nàng vẫn là nàng.

      Đột nhiên cổ lạnh lẽo trong nháy mắt xuyên thấu cái yếm che thứ mềm mại của nàng, nàng theo bản năng mở to mắt nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới cái yếm có gì dao động, nàng cả kinh vội vén cái yếm lên cũng thấy cái gì, nhưng cổ lạnh lẽo này cũng có biến mất, ngược lại càng phát ra lạnh như băng. Hai bên mềm mại gặp lực đè ép khiến nàng khỏi thở gấp liên tục.

      Mẹ ôi, nàng cư nhiên bị quỷ vô lễ.

      Nàng còn bình tĩnh được nữa, giận dữ chửi ầm lên:”ngươi cái đồ biết xấu hổ, cả nhà ngươi cũng biết xấu hổ, nên đụng ta, nên đụng ta, a, biến, lăn xuống.

      Nàng hai tay bảo vệ thân thể, vội vang tách mình ra khỏi bàn tay hình kia, bất đắc dĩ hai chân bị chế trụ nàng đành để cho quỷ xâm lược, muốn làm gì làm. Qúa xấu hổ nàng chuẩn bị cắn lưỡi tự tử.

      Nàng vừa hé miệng, thứ trơn trơn ướt át chui vào miệng nàng, phá thành chiếm đất, như muốn nuốt nàng vào trong bụng, bá đạo ngay cả hô hấp cũng muốn cướp .

      Vương Nha Nha trong đầu mảnh hỗn loạn, nàng cảm giác mình ở trong lòng ngực. Ngẩng đầu, mơ hồ nhìn thấy mặt nạ lãnh nhìn lên nhìn xuống đánh giá người nàng. Nàng quan tâm đến sợ hãi liền giơ tay đánh tới, bất ngờ có cổ lực lượng ngăn cản nàng, chỉ chớp mắt nàng bị áp đảo cỏ. Nghe “tê” tiếng, trong nháy mắt cái yếm của nàng nát vụn, thê thảm nỡ nhìn.

      Ngay sau đó cái đầu lâu áp sát mặt nàng, chiếm đoạt đội môi của nàng, tàn bạo hề biết thương hoa tiếc ngọc.

      Vương Nha Nha khóc kêu cũng vô ích, toàn thân chồng chất vết thương do bị cắn. Nàng sợ hết hồn hết vía ngừng cầu xin tha mạng.

      Khóc lóc cầu xin cũng có tác dụng, nàng nản lòng thoái thác để cho người ta chiếm đoạt.

      Hai chân của nàng bị giơ lên, ở thời khắc khẩn cấp bỗng nam tử ở xa cất giọng vang lên.

      “Ta Pháp Vương, chiến trước mặt còn có thoải mái nhàn trêu đùa nữ nhân. Chẳng lẽ ngươi sợ thuộc hạ của ngươi chết trong tay ta sao ?”.

      Dương Pháp Vương nhanh chóng kéo ngoại bào bao phủ người Vương Nha Nha đến gió cũng khó lọt vào, ghé sát tai nàng uy hiếp:”nếu như ngươi giám chạy trốn, ta đảm bảo giết toàn bộ nhà các ngươi”.

      Vương Nha Nha gật gật đầu, chỉ cầu nhanh nhanh thoát khỏi nàng.

      Nàng là xuyên qua nên có nhà cho giết, uy hiếp được nàng.

      Pháp Vương hài lòng buông nàng ra, nhanh chóng hương Qủy Vương tung chưởng. Qủy Vương né tránh, chớp mắt trung hai Vương kịch liệt đánh nhau.

      Giờ phút này Nha Nha cũng nhàn rỗi, tay chân luống cuống mặc quần áo, nhanh như chớp bỏ chạy thấy bóng dáng.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5.1 : BÁI SƯ


      Đêm tối ánh trăng, Vương Nha Nha vừa chạy vừa lo. Cái thị trấn kia thể trở về, trước mắt có chổ đặt chân, nàng biết trốn đâu, là bi kịch.

      Mặc dù vừa mệt vừa khát nàng cũng dám nghỉ ngơi. Chạy loạn ở vùng hoang vu kinh khủng này, nàng quả thực muốn chết cho rồi.

      Nàng biết là chạy bao lâu, chỉ biết là chẳng bao giờ dừng lại nghỉ ngơi nhiều. Đến khi phía chân trời lộ ra ánh sáng nàng mới nhìn thấy thị trấn phía trước. Nàng chạy đúng con đường hướng vào thị trấn. đường có rất nhiều người vội vã vào thành.

      Trời vừa sáng, quỷ quái dám ra ngoài gây họa cho loài người, cuối cùng Vương Nha Nha cũng thở phào nhõm. Nàng dường như mệt mỏi, hai chân mềm nhũn té xuống đường hề cử động.

      Có mấy người qua đường thấy nàng té xỉu vội đưa tới đại phu, mà vị đại phu này rất bận rộn, liền cho tiểu học đồ đỡ nàng đến bên nằm. Vương Nha Nha liền ngủ thẳng giấc, bất luận gọi thế nào cũng tỉnh.

      Sau khi trời tối, đại phu chữa trị xong cho bệnh nhân cuối cùng liền đóng cửa tiệm. Tiểu học đồ mang chậu nước vào cho sư phụ rửa tay, rồi sau đó quay lại phòng bếp mang sang hai món ăn và bình rượu nóng-hai thầy trò từ từ uống.

      Vừa lúc đó Vương Nha Nha tỉnh, sau ngọn đèn dầu thấy hai thầy trò vẻ mặt rất nhu hòa, đồ nhi giọng kể về những chuyện lý thú mình biết được, sư phụ nhâm nhi ly rượu, thỉnh thoảng chen vào mấy câu, lộ ra khí rất hòa hợp.

      Nàng khỏi nhớ đến cuôc sống trước đây, tuy nhà có tiền nhưng luôn hạnh phúc, như tại, đơn mình còn biết sống được bao lâu.

      Bởi vì bận rộn nguyên ngày nên ti đồ hai người quên mất Vương Nha Nha. Lúc này nương ra hai người khỏi giật mình, còn tưởng rằng có chuyện ma quái.

      Rốt cuộc là tiểu học đồ có trí nhớ tốt, người trẻ tuổi vẫn hơn, lúc này đem toàn bộ chuyện kể lại cho sư phụ. Sư phụ ngẫm nghĩ lại cũng thẳng thắn mình sơ suất, còn mong nương thứ lỗi.

      Vương Nha Nha vốn bị bệnh, nhưng thấy đại phu khiêm nhường lại hữu lễ có chút ngượng ngùng.

      Đại phu thấy nàng sắc mặt trắng bệch gầy gò, liền tự mình lấy ghế mời Vương Nha Nha ngồi, phân phó tiểu học đồ xuống bếp làm hai món ăn, sau đó nhanh chóng bắt mạch.

      Vương Nha Nha thụ sủng nhược kinh, hóc mắt nóng ướt. Kể từ khi xuyên qua đến nay, đây là người đầu tiên coi nàng là người, cũng là người đầu tiên để ý đến thân phận khất cái của nàng.

      Tiểu học đồ vẻ mặt khó chịu đem thức ăn để trước mặt Vương Nha Nha, bụng nàng sôi lên ùng ục. được hai thầy trò khích lệ, nàng nhanh chóng xử lý đồ ăn sau đó buông bát đũa xuống liền đứng dậy ‘đông” nàng quỳ trước mặt đại phu.

      “Sư phụ, ngài nhận ta làm đồ đệ có được ? ta việc gì cũng làm được, ăn uống khổ cực mấy cũng được, ta cha mẹ, có nhà để về, thậm chí ngày hôm qua gặp phải ác bá thiếu chút nữa bị chiếm thân thể, may là ta trốn thoát, thiên hạ to lớn ta biết đâu, van cầu ngài thương xót nhận lấy ta, ta nữ phẩn nam trang tuyệt gây ra chuyện phiền toái”.

      Đại phu thở dài, có chút khó khăn:”ngươi trước tiên đứng lên rồi ”.

      , nếu sư phụ đáp ứng ta liền quỳ đây đứng dậy”.

      Nàng “thùng thùng” vừa dập đầu vừa :”sư phụ, van cầu ngài, ta việc gì cũng có thể làm, ăn cực khổ cũng được, tuyệt đối gây phiền toái”.

      “Được rồi, được rồi, ta đáp ứng ngươi, ngươi nhanh đứng lên ”.

      Nàng vui mừng dập đầu:”tạ ơn sư phụ, tạ ơn sư phụ, sư phụ đại ân đại đức, đồ nhi suốt đời quên”.

      “Ân, ngươi tên gì ?”

      “Sư phụ. đồ nhi gọi Vương Nha Nha”

      Sư phụ gật đầu đem tiểu học đồ giới thiệu cho nàng biết:”vị này là Tiễn Kiệt sư huynh của ngươi, sau này có chuyện gì tìm là được”.

      Nàng cúi người xuống :” sư muội ra mắt sư huynh”

      Sư huynh có chút ngượng ngùng :”sư muội cần phải khách khí”

      Sư phụ vừa phân phó :”Tiễn Kiệt nấu nước nóng cho sư muội ngươi tắm rửa, nhớ lấy hai bộ quần áo cho nàng, sau này trước mắt mọi người gọi nàng là sư đệ, được gọi là sư muội “

      “Là, sư phụ”

      Chương 5.2 :BÁI SƯ 2

      Sư phụ vừa quay đầu nhìn về phía nàng : “sư huynh của ngươi đối xử rất phúc hậu với mọi người lại chịu khó, sau này ngươi theo học hỏi thêm, bây giờ ngươi tắm rửa nhanh rồi ngủ sớm chút”.

      Nàng liên tục đồng ý, đưa sư phụ về phòng nghỉ ngơi xong nàng nhanh chóng xuống bếp phụ giúp sư huynh. Lúc đầu, sư huynh có chút xấu hổ, căn bản là nàng hỏi đáp, tính tình của nàng vốn dễ gần, dần dần cũng buông lỏng cùng nàng rất nhiều chuyện về sư phụ.

      Sư phụ những đối nhân xử thế thiện tâm, hơn nữa y thuật cao minh. Sư phụ từng là vị đạo sỹ, bởi vì tuân theo môn quy nên mới bị đuổi ra ngoài lưu lạc, đường may mắn làm quen vị thánh y liền bái làm sư học y thuật, sau tới chổ này dựa vào nghề y mà kiếm sống.

      Sư huynh còn cho nàng biết sư phụ còn có đôi mắt dương, ban đêm có thể nhìn thấy đồ vật người khác nhìn thấy, cũng may những thứ đó hại sư phụ nên dần dần sư phụ cũng sợ những thứ đó.

      Sư huynh càng càng ly kỳ, nàng càng nghe càng tình, trong lòng có tính toán nhặt, bắt đầu đối với sư phụ vô cùng sùng bái.

      Rửa mặt xong, sư huynh an bài cho nàng căn phòng , vừa lấy chăn đệm trải giường cho nàng, bận rộn sắp xếp hết thảy, vừa dặn dò nàng khi ngủ nhất định phải đóng kín cửa, bất kể nghe được cái gì cũng cần biết. Nàng gật đầu, nhìn sư huynh ra ngoài liền đóng cửa, tắt đèn, tới nằm chết dí giường.

      Bởi vì ban ngày ngủ nhiều nên buổi tối nàng muốn ngủ, mãi cho đến sau nửa đêm nàng vẫn ngủ được.

      Đêm khuya yên ắng, nàng nghe bên ngoài có động tĩnh bình thường, cho nên nàng lặng lẽ đến bên cửa sổ, chỉ nghe rất xa truyền đến tiếng thở bị đè nén của rất nhiều người làm cho người ta đau đầu thôi.

      Vương Nha Nha tứ chi phát run, thở hổn hển ngồi bệt dưới đất đến sáng.

      Lúc sư huynh đến gọi nàng, chỉ thấy nàng ngồi đất ngẩn người, tưởng nàng xảy ra chuyện gì vội vàng ôm nàng tìm sư phụ.

      Sư phụ châm cứu lúc đó nàng mới tỉnh lại.

      Vừa thấy sư phụ Vương Nha Nha quỳ xuống khóc lóc đem tình xảy ra kể lại, sư phụ sau khi nghe xong sắc mặt ngưng trọng, mày nhíu lại rất chặt, sợ rằng lần này cũng giúp được gì, phân phó nàng tạm thời ra khỏi cửa, chờ mọi chuyện qua rồi hãy .

      Vương Nha Nha ban ngày ở hậu đường phụ giúp sư phụ, buổi tối núp ở gian phòng ra ngoài, coi như là bình an vô qua hai ngày.

      Nhưng hai ngày sau mọi chuyện lại suôn sẻ như lúc trước.

      p/s: ai di ngang qua doc cmtt và thks cho ta để ta biết mà có nguồn dong lực edit

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.1 : BIẾN THÁI

      Sau khi trời tối, những thanh quái dị từ sâu thẳm địc ngục truyền tới, mới đầu chỉ là mấy tiếng, nghe hiểu, sau lại càng ngày càng nhiều thanh như bị đè nén, khàn khàn, từng tiếng gọi tên Vương Nha Nha.

      Sư phụ cũng nghe thấy cho nên gọi sư huynh lấy cho nàng ít ngân lượng, lại đem nàng hóa trang cho khác biệt hi vọng pháp vương nhận ra nàng. Trời vừa sáng, nàng vội vàng đến Thiên Nguyệt sơn trang tìm sư huynh của sư phụ, cũng chính là sư bá của nàng, sư huynh đạo hạnh cao thâm có thể cứu được nàng.

      Nàng quỳ xuống dập đầu khấu tạ, rưng rưng trở lại trong phòng.

      Tiếng gọi kinh khủng đó lại vang lên làm cho thần kinh Vương Nha Nha hoảng loạn, nàng núp dưới chăn lạnh run, mong sao trời nhanh sáng.

      Nàng rưng rưng bái biệt sư phụ và sư huynh, sau đó từ cửa sau lên đường, hướng tới Thiên Nguyệt sơn trang mà .

      ngày, nàng vẫn chưa đến được Thiên Nguyệt sơn trang, nguyên nhân là nàng lạc đường.

      Nhìn sắc trời càng ngày càng mờ, nàng càng ngày càng sợ, nàng sợ sống qua nổi tối nay.

      Cuối cùng trời cũng tối, giữa vùng hoang vu có người ở này khiến nàng càng thêm hoảng sợ, nàng hoảng hốt bỏ chạy.

      Tựa hồ chạy lâu, nàng rốt cuộc nhìn thấy quán trọ, ở chốn hoang vu này quán trọ là niềm hi vọng của nàng, cho nên chút nghĩ ngợi tới trước tìm chổ ngủ trọ.

      Vừa vào quán trọ, Vương Nha Nha như cảm thấy có cổ khí bất thường, nhưng vừa thấy tiểu nhị bận rộn trong đại sảnh nàng cũng đem lòng sinh nghi nữa, liền hướng phía chưởng quỷ muốn gian phòng tiện nghi nhất.

      Mới vừa vào phòng khách được bao lâu, cửa phòng có người gõ cửa, Vương Nha Nha mở cửa thấy là vị tiểu nhị nọ vội hỏi có chuyện gì, tiểu nhị phàm là người đến nghỉ trọ, trong điếm có miễn phí phần thức ăn cho khách nhân.

      Vương Nha Nha đói bụng ngày, lúc này lại có thức ăn miễn phí, nàng cũng suy nghĩ gì nhiều vội lấy thức ăn rồi trở về phòng.

      Cơm nước xong, ở cửa phòng lại có người gõ cửa, nàng vừa tiến lên mở cửa thấy điếm tiểu nhị mang nước tắm tới, nàng hồ nghi vội hỏi nguyên nhân, điếm tiểu nhị giải thích rằng phàm là người tới ngủ trọ cũng có thể miễn phí nước tắm rửa.

      Vương Nha Nha ngĩ thầm như vậy cũng tốt, nàng nhiều ngày tắm rửa, nhân cơ hội này thoải mái tắm rửa. Dù sao nàng giả dạng nam nhi, tiếng cố ý cho thô thiển nên ai biết nàng là thân nữ nhi.

      Sau khi điến tiểu nhị rời , nàng chốt chặt cửa phòng, xác định người ngoài vào được nàng mới xõa tóc, cởi áo quần ra, cuối cùng tháo cái yếm bước vào thùng gỗ.

      Nàng tắm hơn nửa canh giờ, đến khi thân thể sach nàng bước ra khỏi thùng gỗ cầm lấy khăn sạch lau khô thân thể mình, lau chưa xong nghe ngoài cửa vang lên thanh “thuộc hạ cung nghênh pháp vương”.



      “Ba” tiếng. Khăn thơm tay nàng rớt xuống.

      sợ hãi như vũ bão từ trời giáng xuống, nàng trừng mắt. thân thể trần truồng, hai chân bất động, tóc đen ẩm ướt nửa xõa trước ngực, nửa xõa sau lưng, từng lọn tóc mềm mại dính nước trong vừa thanh tân ôn nhu làm người ta phát run.

      Cửa phòng bị mở sau đó lại tiếng động bị đóng kín.

      Vương Nha Nha chỉ thấy được phòng lúc mở lúc đóng, nhưng nhìn thấy nhân ảnh. Trong khí có hơi thở của nam nhân từ từ tới gần nàng. Kẻ địch ở trong tối, nàng ở ngoài sáng, nàng cả kinh hai hàm răng run lên cầm cập.

      Nam nhân khí chất rất lớn, áp bức hết thần kinh của nàng, ngay cả tâm cũng bị ức chế. Nàng khó chịu xoa xoa ngực, nhất thời bị tảng lớn bóng ma bao lại, giống như tấm lưới vô hình chặt trói nàng lại.

      Cảm giác được cổ lạnh lẽo thứ mềm mại của nàng, nàng trợn tròn mắt thốt lên được chữ nào.



      Nàng cúi đầu nhìn hai thứ mềm mại của mình bị nắm đến biến hình, chính là nhìn thấy bàn tay to tà ác, chỉ cảm nhận được thứ đó bị nắm rất đau, đau đến nỗi nàng ngừng cầu xin tha thứ chỉ còn thiếu đường quỳ xuống.


      "Ta van cầu ngươi, van cầu ngươi bỏ qua cho ta có được hay ? Ta miệng thối, mũi thối, tai thối, tay thối, chân thối, thịt thối, dù sao kia cũng thối, ngươi là pháp vương vô cùng tôn quý được vạn người kính trọng, cũng thể bị ta đây xú nha đầu làm bẩn, tổn hại đến thanh danh của ngươi."


      trả lời, nhưng cái kia lạnh lẽo rời khỏi ngực của nàng, nàng nghĩ như vậy pháp vương cho là xong chuyện, nhưng nàng vẫn muốn lấy hết dũng khí cầm lấy y phục mặc lên, ngón tay vừa chạm vào y phục đột nhiên y phục bay lên trung, xoay xoay mấy vòng rồi nát vụn rớt xuống, vô cùng thảm.


      Vương Nha Nha hít sâu hơi, nam nhân dùng thuật hình nên nàng thấy được vẻ mặt, biết tiếp theo muốn làm cái gì.


      Nàng ôm lấy thân thể, cố gắng bước từng bước khó khăn lui về phía cửa, nàng rút cuộc cũng tới được cửa, nhanh chóng xoay người tháo then cài cửa nhưng thế nào cũng nhúc nhích, trong nháy mắt sợ hãi làm cho chân tay nàng luống cuống, nàng rốt cuộc chịu được nữa hét ầm lên, miệng hô cứu mạng, nhưng tuyệt nhiên ai để ý tới.


      "Phanh" tiếng vang lớn.


      tảng nước lớn trong thùng bắn ra, thùng gỗ từ tường bắn xuống chân nàng làm nàng sợ hãi nhảy dựng lên, nàng chỉ biết khóc.


      Thùng gỗ giống như trúng tà cứ đuổi theo nàng, làm nàng chạy quanh phòng lớn mà cũng tìm được chỗ trốn, nàng liều mạng nhảy lên giường cầm lấy chăn che chở mình, chờ cái kia rơi xuống người mình.


      Nhưng thùng nước kia cũng lạ, thấy nàng lên giường cũng dừng lại bất động, biết điều chút rơi xuống mặt đất.


      Vương Nha Nha đợi lâu cảm nhận được đau đớn giống như mình tưởng tượng, kinh hãi nhấc góc chăn để lộ ra con ngươi đủ nhìn, nàng sửng sốt cái gì cũng nhìn thấy, nàng có chút bất an nơi hạ thân, cảm thấy đau đớn, nàng quay đầu lại vừa lúc nhìn trúng đôi mắt vô tình.


      Nàng kịp nghĩ nhiều, vội vàng bỏ chạy nhưng bên hông bị chế trụ, trời đất như rung chuyển, nàng bị ngăn cản liền tiếp xúc thắm thiết với mặt đất, sau đó liền biến thành cuồng phong dịch chuyển thân thể của nàng, cuối cùng dừng lại ở giường.


      Thân thể bị hành hạ lăn qua lộn lại, Vương Nha Nha đau đớn cắn chặt chăn, nước mắt bùm bùm rơi xuống.


      Tuy từ lúc bắt đầu đến kết thúc, nàng cũng thấy thân thể nam nhân, dùng mắt thường nhìn nàng giống như diễn trò, nhưng cái vật nặng áp người thực cảm giác phải gạt người, bị cắn cở thể chạm nhau cũng phải gạt người. Tựa như là có người, rồi lại như có người nào, cảm giác biến hóa như vậy ra lời.


      Nam nhân hình dùng thủ đoạn hành hạ nàng lần này đến lần khác, lần rồi lại tiếp lần, cuối cùng chỉ còn nửa sức lực nằm bất động giường.


      Vương Nha Nha trước khi hôn mê ý thức được nam nhân này tuyệt đối là biến thái!!!
      Last edited by a moderator: 26/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :