1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Áp trại tiểu vương phi - Tứ Nguyệt (10 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      [​IMG]

      Nguồn: http://lacay.wordpress.com/truyện-hoan/cổ-dại/hệ-liệt-sơn-dại-vương/ap-trại-tiểu-vương-phi/

      Tác giả: Tứ Nguyệt

      Thể loại: Cổ trang, HE.

      Độ dài: 10 chương.

      Edit by cafe_chaud.

      ~~~~~~~~~~~~~~

      Nhân vật: Đức Chiêu x Mộng Tiểu Trúc.

      VĂN ÁN:


      tại sao tiểu vương gia muốn làm, lại cùng người ta làm sơn tặc?

      Đáp án ra có chút tưởng tượng nổi –

      Bởi vì thầy tướng số cho vị hôn thê biết, chân mệnh thiên tử của nàng phải là Vương gia, mà là sơn tặc.

      Nàng dĩ nhiên rất tin tưởng hề nghi ngờ, chạy về phía sơn trại tìm “Chân ái” –

      Hừ hừ, tiểu nữ nhân này phải là quá ngốc cũng là quá ngây thơ.

      Nàng hại ngã thảm xuống cái hố.

      Lại biết tốt xấu quăng cho hai cái bạt tai.

      làm sao có thể để nàng tẩu thoát, bỏ cơ hội “hành hạ” nàng?

      Chờ thuận lợi ngồi lên bảo tọa “Sơn Đại vương”.

      Thân là nam nhân nhất định phải lấy lại tôn nghiêm mặt mũi.

      Cũng để cho tiểu hôn thê mê tín này biết mùi chút. . . . . .

    2. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 1
      “Sàng tiền Minh Nguyệt quang.”

      “Ừ.”

      “Nghi thị địa thượng sương.”

      sai.”

      “Cử đầu. . . . . . Cử đầu vọng. . . . . .Vọng. . . . . .”

      Nguyên bản tiếng ngâm thơ trong trẻo đến câu thứ ba câu xuất nguy hiểm, làm phu tử ở bên khỏi đổ mồ hôi lạnh.

      “Vọng. . . . . . Vọng. . . . . .”

      Thảm rồi, vọng cái gì?

      Tiểu nữ hài bộ dáng hết sức khả ái giương đôi mắt to đẹp nhìn người xung quanh.

      Chỉ thấy phu tử cố gắng hít thở, cây quạt trong tay liều mạng phe phấy, tiểu nha hoàn cũng gấp giống như kiến bò chảo nóng, vội vàng muốn giúp tiểu thư nhà mình, nhưng có lòng mà đủ lực.

      Nguyên nhân có hai, là các nàng thân là nha hoàn, nào có phúc khí đọc sách? Cái nguyên nhân còn lại là Mộng Đại lão gia mở to mắt, hung tợn trừng mắt nhìn, người nào có gan hổ tới trợ giúp tiểu thư?

      “Vọng. . . . . . Vọng. . . . . .”

      “Vọng Minh Nguyệt, đúng ?” Mộng lão gia mỉm cười thay ái nữ giải vây.

      “Đúng! Đúng! là kỳ quái, cử đầu nhất định phải là vọng Minh Nguyệt, thể vọng người khác sao? là ──”

      là quá tệ.”

      “Đúng! là quá tệ. Cha. . . . . .”

      “Ta con, Mộng Tiểu Trúc!” Mộng lão gia rống giận, dùng sức vỗ mặt bàn, hại tất cả mọi người tại đều dọa cho sợ đến đầu cúi gằm xuống.

      Nữ nhi trước mắt này dáng dấp xinh đẹp, khả ái kiều, mà cực nhọc đem nàng nuôi lớn. nghĩ tới nàng trừ tay nấu thức ăn ngon ở ngoài, cái gì cũng được.

      Đọc sách được.

      Nữ công được.

      Toán thuật được.

      Buôn bán cũng được. . . . . .

      “Tiểu Trúc, cũng ba ngày rồi, ta thấy nha hoàn cả Mộng Trúc Lâu cũng đọc thuộc lòng bài thơ này rồi, mà con còn . . . . . . Con xem, con có phải là cố ý hay ?”

      “Con phải. . . . . .” Mộng Tiểu Trúc ngước mắt nhìn nóc phòng, hàm răng trắng nhàng cắn môi dưới, bộ thể làm gì, bộ dạng đáng thương.

      Mộng lão gia làm sao lại biết tư chất của nữ nhi bảo bối? Đáng tiếc Tiểu Trúc của thể liệu trước là đọc sách. . . . . .

      “Cha, con nghe nữa! Trước kia người quản con muốn hay muốn, có thể hay thể học những thứ ư ư a a kia…, thế nào giờ già rồi liền thúc bách người nhà?”

      Mộng Tiểu Trúc chu cái miệng , như tiểu nương bị ăn hiếp, nước mắt cũng sắp chảy ra.

      Nàng biết cách đối phó cha mình, nước mắt vẫn là vũ khí hữu hiệu nhất.

      Chỉ bất quá nàng cũng biết, lần này cho dù nàng khóc đến chết cũng vô ích ──

      “Con cho là ta thích ép con sao? Nếu như con gả cho nhà bình thường, ta nhiều lắm là nhiều chuẩn bị chút đồ cưới, tin tưởng con vẫn có thể có được cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn; nhưng con phải gả cho Tiểu vương gia !”

      “Tiểu vương gia rất giỏi sao? Trong thành này rất nhiều Tiểu vương gia. . . . . .”

      “Tiểu vương gia Thạc vương phủ, người nào dám động vào?” Mộng lão gia liếc nữ nhi cái.

      Mộng Tiểu Trúc rùng mình cái, ánh mắt trợn lớn. Mặc dù nàng bình thường rất ít xuất môn, nhưng nàng cũng nghe ít chuyện của Tiểu vương gia Thạc vương phủ.

      Nghe tỷ tỷ là quý phi hoàng thượng sủng ái nhất, phụ thân Thạc thân vương ở trong triều lại càng quyền cao chức trọng, thâm thụ tôn kính. Tiểu vương gia bản thân lại tuấn tú lịch , tư chất thông minh, văn võ song toàn, hoàng thượng vô cùng coi trọng.

      Người trong kinh thành đều có hi vọng có thể đem con của mình gả cho , trở thành hoàng thân quốc thích, có quyền có quý.

      “Đây là người người cầu còn được, hôn tốt.” Mộng lão gia bình luận .

      “Nhưng con cảm thấy có cái gì cầu cũng được.” Mộng Tiểu Trúc rất xem thường.

      “Còn mạnh miệng? !” Mộng lão gia gầm lên giận dữ.

      Mộng Tiểu Trúc dọa sợ vội vàng câm miệng.

      Nhưng trong lòng nàng vẫn thuận. . . . . . Nàng mới muốn gả , nàng muốn theo phụ thân cả đời!

      “Ta cũng biết làm sao lại chỉ định muốn con là vương phi , bất quá có phái người đưa thứ cho con, con nhìn biết.”

      “Thứ gì?” Nàng lập tức đứng lên, muốn chạy ra bên ngoài.

      “Đứng lại! Con học thuộc thơ mới được .” Mộng lão gia kêu nữ nhi lại.

      Mộng Tiểu Trúc chỉ có thể than thở, “Cha, xuất giá xuất giá, tại sao phải học những thú cần thiết này?”

      “Ta đây là muốn tốt cho con. . . . . . Thân là Tiểu Vương phi, tại sao lại có thể trong bụng có chút học vấn nào? Như vậy làm sao giữ được tâm trượng phu?”

      “Nhưng con có thể dùng thức ăn giữ dạ dày ! Vương đại nương bên cạnh tài nấu nướng của con có thể bắt được mười dạ dày nam nhân đấy!”

      “Con muốn làm vương phi hay làm nữ đầu bếp?” Mộng lão gia lại điên cuồng hét lên tiếng.

      “Con. . . . . .”

      “Tóm lại con ngoan ngoãn học thuộc hết mới được ra ngoài!”

      “Dạ . . . . .”

      Mộng Tiểu Trúc nặng nề thở dài, trong lòng , rốt cuộc nàng là phải lấy chồng hay là vào kinh thi?

      thê thảm! Ngày mai nàng nhất định phải miếu Quan bái lạy, đổi vận. . . . . .



      “Tiểu thư, mệnh phu quân định của phải là Vương gia, mà là sơn tặc.”

      Sơn tặc? !

      Mộng Tiểu Trúc giờ phút này ràng thấy dưới mặt trời, đường người đến người , nhưng đầu của nàng trống rỗng, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, trời đất dường như chỉ còn mình nàng. . . . . .

      “Tiểu thư? Tiểu thư?”

      Thầy tướng số gọi nàng mấy tiếng, biết nàng nhất định là thể tiếp nhận đả kích này.

      “Ngươi sao? Vậy tiên sinh có biết là sơn trại nào?”

      “Ta thấy là thấy là. . . . . . A! Là ở phía Đông.”

      “Phía Đông?”

      “Phải . . . . . A! Phía Đông chỉ có sơn trại, ta nghĩ phu quân tương lai của chính là ở sơn trại đó.”

      “Phải ?” Mộng Tiểu Trúc vội vàng hỏi, “Ngươi mau cho ta biết, sơn trại đó tên là gì?”

      “Cuồng Phong trại.”



      Buổi tối hôm đó, Mộng Tiểu Trúc ở trong phòng chạy tới chạy lui, còn lớn tiếng sai bảo nha hoàn Hương Nhi, tay chân luống cuống.

      “Hương Nhi, nhanh chút, thể để cho cha ta phát .” Mộng Tiểu Trúc cố gắng đem tất cả y phục xinh đẹp của mình mang .

      “Tiểu thư, tại sao chúng ta phải đến hang thổ phỉ đó? Nơi đó tất cả đều là kẻ giết người chớp mắt!” Hương Nhi hù dọa. Người bình thường tránh kịp, vậy mà tiểu thư lại muốn đến hang thổ phỉ đó? !

      Cái này ràng là đem hai con cừu đưa đến cửa nhà đám dã lang. . . . . .

      “Hương Nhi, ta phải , ta gả vào phủ Vương gia, mỗi ngày đều ngắm trăng, vậy bằng tìm chân mệnh thiên tử của ta.”

      “Nhưng, số mệnh tiên sinh kia chính xác sao?” Hương Nhi khỏi hoài nghi.

      Mộng Tiểu Trúc dừng động tác, nhìn chằm chằm nàng, từng chữ từng câu : “Hãy bớt sàm ngôn , chúng ta nhanh !”

      “Nhưng tiểu thư. . . . . .”

      Mộng Tiểu Trúc đem bao y phục lớn để vào tay Hương Nhi, lời ra cửa lớn, Hương Nhi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ than thở, vội vàng đuổi theo.

      “Tiểu thư, chờ em với!”

      Thế là hai chủ tớ lần đầu triển khai cuộc hành trình trốn nhà. . . . . .



      Cuồng Phong trại có vị khách mời mà đến.

      “Đại đương gia, xong!”

      A Tam vội vội vàng vàng chạy vào cửa, nhìn thấy đôi vợ chồng thân mật ôm nhau ──

      “A, xin lỗi.” Tiểu Mễ đỏ mặt, vội vàng lui ra từ cánh cửa khác.

      Lôi Diệt Thiên mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm A Tam biết điều, “Sao ngươi càng ngày càng có lễ phép?” Chậc, muốn cùng thê tử ân ái chút. . . . . .

      xin lỗi, Đại đương gia, tiểu nhân biết ngài cùng phu nhân. . . . . . Ách, phát triển tình cảm. Nếu như phải là chuyện nghiêm trọng, tiểu nhân muốn mạo hiểm tánh mạng ──”

      “Bớt sàm ngôn .” Giọng của Lôi Diệt Thiên đủ làm cho người ta lạnh từ lòng bàn chân lên cả người.

      “Dạ!” A Tam vội vàng thông báo tình ──

      “Tiểu vương gia . . . . . . lại tới!”

      người thân ảnh cao lớn tuấn đứng nghiêm trong đại sảnh Cuồng Phong trại, chỉ thấy thân ăn mặc sang trọng, bên cạnh còn mang theo tiểu thư đồng.

      Lúc này nhìn bày trí trong đại sảnh, tầm mắt dừng ở bức tranh sơn thủy phía sau đại sảnh, bức tranh ra khí thế hấp dẫn.

      là hảo họa!”

      “Dĩ nhiên. Bất quá ta tuyệt đối bỏ những thứ thích.”

      Đức Chiêu xoay người, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười, thẳng với Lôi Diệt Thiên hề giấu trong lòng.

      “Đại ca, lâu gặp. Ta lại tới.”

      “Đức Chiêu, nơi này phải là nơi ngươi nên tới.” Lôi Diệt Thiên ngồi ở chủ vị đại sảnh, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường ngày, bất quá trong đôi mắt ngăm đen che giấu được bất lực đối với người tới.

      “Đại ca. . . . . .”

      “Đừng gọi ta đại ca, ta gánh nổi.”

      “Ta vẫn muốn cùng ba huynh đệ các ngươi kết làm kim lan. . . . . . Ta hiểu, ba huynh đệ các ngươi cũng phải là cùng phụ cùng mẫu, tại sao ta lại được?”

      “Đức Chiêu, ngươi là Tiểu vương gia cao quý, tại sao có thể cùng sơn tặc xưng huynh gọi đệ?” Lôi Diệt Thiên rất là nhức đầu.

      được sao? Vậy ta liền mang binh tới tiêu diệt Cuồng Phong trại các ngươi!”

      Lời Đức Chiêu vừa thốt ra, ngay sau đó cảm nhận được khí biến chuyển, trong lòng biết lời mình vừa ra có tác dụng vô cùng lớn.

      Ai dám nghe lời của Tiểu vương gia ? Đức Chiêu trong lòng vẫn còn dương dương đắc ý.

      Lôi Diệt Thiên ngồi ở ghế, lần đầu ── , phải mỗi lần cái kẹo mạch nha này xuất , có kích thích muốn giết người.

      “Ngươi làm Tiểu vương gia tốt ──”

      “Hết cách, vị hôn thê của ta chạy trốn, chuẩn bị tới nơi này của ngươi.”

      “Tới chỗ của ta làm cái gì?”

      “Gả cho sơn tặc.”

      khí trường lần nữa trở nên đông cứng, trừ bên ngoài truyền đến mấy tiếng gáy mảnh im ắng.

      “Vậy liên quan gì đến Cuồng Phong trại?” cũng tìm vị hôn thê bảo bối của để hỏi cho ràng mới đúng !

      “Đương nhiên là có liên quan. Ta muốn ở nơi này thời gian, làm Sơn đại vương.”

      Lôi Diệt Thiên đầu đau hơn. biết có người cướp ngôi hoàng đế, nhưng là. . . . . . Sơn đại vương?

      “Ngươi làm Sơn đại vương, vậy ta làmcái gì? Tiểu vương gia sao?” Lôi Diệt Thiên tức giận hỏi.

      “Đúng, cho ngươi làm Tiểu vương gia, ta làm Đại vương.”

      “Chuyện này quá hoang đường!”

      “Vậy ta liền diệt Cuồng Phong trại!”

      “Ngươi ──”

      Thời điểm hai người giằng co, thanh trong trẻo vang lên phía sau hai người.

      thành vấn đề.”

      Hai người nam nhân này đồng thời đưa ánh mắt chuyển sang phía sau, chỉ thấy nàng ôm cái bụng bự, nhưng vẫn giảm nét khả ái thanh lệ.

      “Tiểu Mễ, nàng nghỉ ngơi, tới đây làm gì?” Lôi Diệt Thiên vừa thấy ái thê, liền ôn nhu tình cảm mà lời nào có thể miêu tả được.

      “Đại tẩu, nàng khỏe.” Đức Chiêu lễ độ chào hỏi. cho là, nữ tử có thể giữ được tâm Đại đương gia Cuồng Phong trại, tuyệt đối là đáng tôn kính.

      “Ngươi khỏe.” Tiểu Mễ biết Tiểu vương gia Đức Chiêu trước mắt này. Nhiều năm trước kia trượng phu từng cướp bóc Tiểu vương gia, nghĩ tới chẳng những giống hài tử vừa khóc vừa náo loạn, ngược lại còn bộ rất mới lạ, bộ dạng an nhàn, vì vậy mọi người cũng mặc làm Sơn đại vương ở Cuồng Phong trại mấy ngày. . . . . . ngờ rằng ngay từ đầu rước lấy tiểu ác ma.

      Sau này chỉ cần tâm huyết dâng trào, liền đến Cuồng Phong trại muốn làm Sơn đại vương. . . . . . Làm Sơn đại vương tốt như vậy sao? hiểu Tiểu vương gia này suy nghĩ gì!

      “Tiểu vương gia, ngươi ngươi muốn giành chén cơm tướng công nhà ta tất cả đều là vì vị hôn thê của ngươi, đúng ?”

      “Có thể đúng, cũng có thể .”

      muốn thừa nhận mình vì nữ nhân, bởi vì đường đường là Tiểu vương gia, nữ nhân đối với quan trọng, cũng đáng để quan trọng.

      lại tốn công tốn sức như vậy, chỉ vì thân là nam nhân phải giành lại tôn nghiêm mặt mũi, đồng thời cũng cho tiểu hôn thê mê tín của biết tay.

      Nàng muốn gả cho sơn tặc, càng muốn nàng làm Tiểu vương phi của , để cho nàng làm áp trại phu nhân!

      Tiểu Mễ biết Tiểu vương gia cùng vị hôn thê đào hôn kia giữa hai người nhất định có chuyện, liền hỏi: “Ngươi biết Tiểu vương phi tương lai của ngươi sao?”

      “Biết.”

      “Vậy nàng thích ngươi sao?”

      Tiểu Mễ gọn gàng dứt khoát vấn đề làm Đức Chiêu sửng sờ tại chỗ, biết nên hưởng ứng như thế nào.

      .” Tiểu Mễ thúc giục.

      “Bổn vương. . . . . . Bổn vương trả lời vấn đề này.” Gương mặt tuấn tú của Đức Chiêu thế mà đỏ mặt vô cùng hiếm thấy.

      Ô ô! Tiểu vương gia luôn luôn cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn (duy nhất mình) vậy mà đỏ mặt? thể ngờ được!

      Lôi Diệt Thiên cũng cảm thấy hết sức buồn cười, bất quá vì ngại lễ phép, cũng có cười ra ngoài.

      “Vậy chúng ta cũng để cho ngươi làm Sơn đại vương.” Tiểu Mễ xong, kéo tướng công của mình muốn vào trong.

      “Đợi. . . . . . Đợi chút!”

      “Ngươi muốn gì?”

      “Ta cho là chuyện này cùng làm Sơn đại vương có quan hệ gì!” vẫn chịu buông tha, bất quá nghe giọng mềm hoá rất nhiều.

      “Đương nhiên là có quan hệ. Chúng ta làm sao biết ngươi có phải hay muốn nhân cơ hội này tới diệt Cuồng Phong trại chúng ta?” Tiểu Mễ hợp tình hợp lý.

      “Ta giống loại tiểu nhân đó sao?” Đức Chiêu có chút tức giận bị người vu tội như thế.

      “Rất khó .” Tiểu Mễ mỉm cười .

      “Đúng.” Lôi Diệt Thiên cũng phụ họa thê tử.

      Đức Chiêu vẻ mặt hết sức khó coi. Đôi vợ chồng đáp xướng, ràng đạt mục đích dừng tay.

      Hết lần này tới lần khác lại phải cầu người. . . . . .

      .” Tiểu Mễ kéo tướng công ngồi xuống, sau đó hướng nha hoàn nháy mắt.

      Tiểu nha hoàn hiểu phu nhân muốn ăn điểm tâm, lập tức chuẩn bị.

      lâu có chuyện vui để nghe, lần này nàng cần phải vừa ăn điểm tâm, vừa nghe chút chuyện xưa của . . . . . .

      .” Lôi Diệt Thiên thay bắt đầu.

      !” Đức Chiêu tức giận ngồi xuống, đến tháng trước gặp Mộng Tiểu Trúc chính là buổi chiều nọ. . . . . .

    3. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 2
      Ngày này, như thường ngày, Đức Chiêu mình bái lạy ở Miếu Quan nổi danh ngoài thành, bái lạy xong, ra phía sau.

      Phía sau này mặc dù có hùng vĩ như Ngũ Nhạc*, nhưng cũng có cảnh phong tình.

      (*Ngũ Nhạc: năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc, Đông Nhạc Thái Sơn, Tây Nhạc Hoa Sơn, Nam Nhạc Hành Sơn, Bắc Nhạc Hằng Sơn và Trung Nhạc Tung Sơn.)

      Ngẩng đầu nhìn, trời xanh mây trắng, tòa núi cao ngạo đứng vững trong trời đất, có loại kiêu ngạo độc cùng ngang nhiên, làm trong lòng người ta bất giác sinh ra cảm động khó .

      Mặc dù trong nhà cũng có tạo cảnh núi hồ giả, nhưng tới vùng đại sơn nước biếc này hít thở khí tự nhiên, có loại cảm giác cực kỳ khác nhau.

      người cảm giác tốt, cảm giác tự do, cảm giác thậ tuyệt, cảm giác tốt ──

      “A!”

      quá mức chuyên chú thưởng thức phong cảnh bốn phía, chú ý tới cái hố phía trước, bước vô tư, thế là rơi vào trong hố.

      “A. . . . . .” muốn đứng lên, lại phát chân mắt cá chân của mình bị thương, nếu di chuyển đau đớn hơn.

      “Đáng chết, là ai đào cái hố này? ! Để Bổn vương biết, ta nhất định đem lôi chém!”

      “Nha! bắt được con mồi!”

      Thanh của từ đỉnh đầu truyền đến, vừa ngẩng đầu, ánh mắt vậy mà kìm hãm được khóa lại ở khuôn mặt nhắn kia. . . . . .

      mái tóc đen nhánh cắm cây trâm hoa, khuôn mặt nhắn trắng trắng mềm mềm, hai hàng lông mày tựa như liễu rủ, đôi mắt vừa to vừa tròn, lấp lánh như sao, sống mũi thẳng khéo léo, cái miệng nhắn hơi nhếch, tựa như củ ấu.

      Hiển nhiên là nhân nhi thanh lệ tinh xảo. . . . . .

      “Ừ! Nàng mau cứu ta lên !” ra lệnh.

      Mộng Tiểu Trúc nghiêng đầu, tựa hồ suy tư điều gì.

      “Nàng còn do dự cái gì? Mau gọi người cứu ta lên!” Đức Chiêu tức giận. Xem ra nàng bất quá chỉ có cái vỏ đẹp, tiểu oa xinh đẹp có cái đầu.

      “Ta ──”

      Lời của nàng bị khác cắt đứt, “Tiểu thư, nàng bắt được cái gì?”

      “Ta. . . . . . Ta bắt được . . . . . .”

      Hương Nhi ghé đầu vừa nhìn, biết nguyên nhân tiểu thư lắp. Bởi vì nàng cũng bị hù dọa ──

      Tiểu thư bắt được nam nhân? !

      “Tiểu thư, thảm rồi, hại người. . . . . .” Hương Nhi trong lúc nhất thời cũng tay chân luống cuống. Mà vẻ mặt nam nhân trong động kia cũng là đáng sợ. . . . . .

      Ánh mắt Mộng Tiểu Trúc rơi vào người nam tử xinh đẹp trong động , “Nhưng thầy tướng số phải giữ chặt con mồi đầu tiên mang về nhà, nuôi ba ngày mới có thể thả ra, nếu nhà chúng ta có chuyện bất hạnh phát sinh . . . . . .”

      “Tiểu thư, đây phải là tiểu động vật, đây là nam nhân!” Hương Nhi tay run rẩy chỉ vào quý công tử trong động giận đến đỉnh đầu bốc khói.

      “Nhưng . . . . . .”

      Thấy hai nữ nhân này ở đầu đối đáp, Đức Chiêu nóng nảy, chân cũng càng ngày càng đau, khiến càng thêm nổi giận.

      “Nữ nhân ngốc, nàng đào cái hang hại người lớn như vậy, cẩn thận ta báo quan bắt nàng trị tội!” lạnh lùng mở miệng.

      Mộng Tiểu Trúc nhìn “Con mồi” của nàng. Công tử này dáng dấp tuấn, nàng cảm thấy là đại soái ca có thể nhìn cả đời cũng chán.

      Bất quá nàng thích ánh mắt nhìn người ── lạnh như băng lại ngạo mạn, tuyệt ưa thích.

      “Hố là ta đào thế nào? Ta đâu có bảo ngươi nhảy xuống! Là ngươi ngốc, chú ý. . . . . . Nếu ngươi hại nhà ta xảy ra chuyện gì, ta mới tha ngươi!”

      “Nàng làm sai, còn hùng hồn như vậy? !” giận đến gầm .

      Mộng Tiểu Trúc ấp úng, “Ta. . . . . .”

      “Đào hố trước, chẳng lẽ nàng muốn có người té xuống?”

      Nàng lắc lắc đầu .

      muốn té xỉu.

      “Vậy bây giờ bởi vì nàng đào hố hại bổn thiếu gia té xuống, còn bị trật chân, nàng phải thấy áy náy mà nhanh chút cứu ta lên!”

      Nàng mở to mắt, dùng sức gật cái đầu .

      Cuối cùng còn có chút cứu giúp. . . . . . Đức Chiêu lúc này mới thoáng hết giận.

      “Vậy còn mau tới cứu ta? !”

      gầm tiếng làm cả người nàng lập tức bật lên.”A!”

      Mộng Tiểu Trúc muốn gọi Hương Nhi cùng nàng tìm cứu binh, lại bị lần nữa gọi lại. “Chờ chút.”

      “Ngươi phiền, muốn ta tìm người cứu ngươi, còn gọi bọn ta lại. . . . . . Ngươi khó ở chung đó.”

      “Ta khó ở chung? !” Đức Chiêu lần đầu bị người khác khó ở chung, hơn nữa còn là nữ nhân ngốc như vậy.

      Hừ, nàng để cho lên, nhất định giết nàng!

      “Ta làm sao biết nàng có bỏ hay , vứt ta ở đây tự sinh tự diệt?”

      “A!”

      “Để dự phòng vạn nhất, nàng ở lại, kêu nha hoàn nàng cầu cứu.”

      “Này. . . . . .” Mộng Tiểu Trúc cắn môi dưới, nhìn Hương Nhi.

      “Tiểu thư, nhìn dáng vẻ cùng cách ăn mặc của , giống hạng người bình thường. . . . . . Để chuyện ầm ĩ lên, nàng ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, để ta gọi người cho.” Hương Nhi giọng bên tai tiểu thư.

      “Nhưng . . . . . .”

      “Tiểu thư, đừng nhưng là. Nàng nhớ kỹ. Chớ chọc giận , nếu với lão gia, chúng ta liền thảm.” Hương Nhi dặn dò.

      ra nàng là vì mình mới suy nghĩ, bởi vì khi việc bại lộ, xui xẻo nhất định là nàng nha đầu này.

      “Đúng rồi! Nếu bị cha biết, vậy ta lại thể ra ngoài.” Nàng cũng thể chịu nổi được ra ngoài chơi!

      “Vậy ──”

      “Các nàng chuyện phiếm sao?” Đức Chiêu nhịn được rống to.

      “Hương Nhi, nàng nhanh .” Mộng Tiểu Trúc đẩy đẩy nha hoàn.

      “Dạ.” Hương Nhi chạy lên phía trước mấy bước lại chạy về, “Tiểu thư, nhớ đó! Đừng chọc tức giận có thể tha chúng ta, cho lão gia.”

      “Được.” Nàng dùng sức gật đầu.

      được chọc tức giận nữa, được. . . . . .

      “Này! tìm người chưa?” Trong hố lại truyền tới tiếng gầm hề vui mừng.

      “Có có có, Hương Nhi .”

      Nam nhân đó hung dữ! Nàng muốn về nhà . . . . . .

      Nàng nhìn bốn phía, có chỗ để ngồi. Hôm nay nàng mặc bộ đồ mới ra ngoài, thể tùy tiện ngồi dưới đất, nếu làm dơ y phục tốt. . . . . .

      Nàng suy nghĩ nhiều việc, nam nhân dưới hố lại rống lên, “Này! Nàng làm gì?”

      Nàng tìm cái ghế, nhìn thấy sao? Mộng Tiểu Trúc trong lòng lầu bầu, căn bản quên trong hố, muốn nhìn cũng thấy được.

      “Này!” Đức Chiêu lại kêu lớn tiếng, nghĩ thầm chẳng lẽ nàng nhân cơ hội chạy ?

      “Chờ chút, ta bận.” Nàng đáp câu.

      “Nàng tới đây, cho ta nhìn nàng!” Nam nhân lại ra lệnh.

      Cái gì, ầm ĩ. . . . . . Mộng Tiểu Trúc cố hết sức di chuyển tảng đá đến bên hố, vừa để tảng đá xuống liền tiến tới miệng hố để cho nhìn chút. Làm an tâm.

      Kết quả nàng có chú ý, tảng đá đè lên quần của nàng, nàng lại cẩn thận bị vấp, sau đó ─ ─ “A ──”

      Mộng Tiểu Trúc cảm thấy trời đất quay cuồng, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, đôi bàn tay thô lỗ bưng lấy khuôn mặt nhắn của nàng.

      Ngay sau đó nàng nghênh đón đôi hắc mâu xâm chiếm như báo săn, mà nàng trong mắt giống như tiểu bạch thỏ ngon miệng──

      “Hắc! Xem vật nào rớt xuống đây?” Khẩu khí của thập phần hưng phấn, giống như tiểu nam hài bắt được đồ.

      “Buông ta ra!” Nàng như con mèo ngoan, liều mạng giãy giụa.

      “Này, ta có bắt nàng, là nàng ép ta.” cố sức giữ lấy miêu trảo của nàng muốn cào lên gương mặt tuấn tú của .

      Khuôn mặt là kiệt tác trời cao, sao có thể để cho nàng cào loạn? !

      Mộng Tiểu Trúc lúc này mới phát cả người nàng đè người ── khó trách mặc dù từ cao té xuống.

      Nàng cũng cảm thấy đau.

      Nàng vội vàng đẩy ra, lui đến góc, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào .

      cũng duỗi thẳng chân, dựa vào tường đất, hung hăng nhìn thẳng nữ nhân trước mắt.

      quyết định dùng ánh mắt của đem tức giận truyền cho nàng, để cho nàng hiểu nàng chính trực, nhàm chán, ngu ngốc hại thảm hại!

      “Ta. . . . . . xin lỗi ! Ngươi nên lại tức giận, bộ dạng ngươi tức giận đẹp. . . . . . Cái đó.”

      Đức Chiêu biết nên giận hay nên cười. cau mày nhìn tiểu nữ nhân lấm lem trước mắt, khuôn mặt nho có điểm nhơ, thoạt nhìn chẳng những làm người ta chán ghét, ngược lại làm cho người ta cảm thấy đáng .

      “Cái nào?” Khẩu khí của vẫn hung ác.

      “Dường như. . . . . . Muốn đem người ta ăn sạch.”

      Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức cắn rơi đầu lưỡi mình. Sao nàng lại ra loại lời mập mờ này? Hi vọng hiểu lầm. . . . . .

      Đáng tiếc hiểu lầm, trong đầu lên vô số viển vông ──

      “Nàng thoạt nhìn đúng là ăn rất ngon.” tự lẩm bẩm.

      Cái gì? ! Thân thể bé của Mộng Tiểu Trúc vội vàng lui về phía sau, che giấu được sợ hãi trong lòng.

      “Nàng run. . . . . . Thế nào, sợ sao?” Đôi mắt nóng bỏng của Đức Chiêu dừng người nàng, giọng đầy đùa giỡn.

      có. . . . . . Này! được đến gần ta.” Nàng còn phất phất tay bé, giống như tiểu miêu đuổi tiểu cẩu.

      “Chân ta trật khớp rồi, nàng giúp ta xoa chút.” cứng rắn chen đến bên người nàng, gần gũi nàng có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực của .

      Tim của nàng đập mạnh. . . . . .

      “Ta cũng khước từ, vạn nhất thể để cho tình xuống xấu ──”

      Nàng còn chưa xong, đưa tay túm lấy đuôi sam của nàng, kéo nàng đến lồng ngực của mình, lổ mũi của hai người chỉ cách mấy tấc.

      “Bổn thiếu gia , cho phép người ta hai. Hiểu ?” giọng , ngữ khí uy hiếp.

      Mộng Tiểu Trúc nhìn chằm chằm ── Gương mặt tuấn mỹ của ra ngạo khí quý tộc, mày kiếm tuấn có hình, sống mũi thẳng tắc, đôi môi khiêu gợi, lông mi dài. . . . . .

      !” bức bách .

      Mộng Tiểu Trúc cũng tức giận. Nàng cũng phải là đầy tớ, có thể mặc kêu tới kêu lui! “Nếu như ta muốn?”

      Đức Chiêu trả lời, lại bị nàng khơi dậy ham muốn chinh phục trời sinh trong cơ thể.

      Thấy bộ dạng nàng có vẻ dễ ăn hiếp, nghĩ tới nghĩ tới lại là tiểu dã miêu cứng đầu. . . . . .

      tuyệt! Nàng gợi lên hứng thú của rồi!

      “Nàng tên là gì?” đột nhiên hỏi.

      A? Cái miệng khẽ nhếch, có chút kinh ngạc, nhanh như vậy liền sang chuyện khác. “Ngươi thể như vậy! Vấn đề trước của chúng ta còn chưa xong, ngươi lại hỏi ta vấn đề khác, vậy ──”

      Trong nháy mắt, lời của nàng biến mất, bởi vì đôi môi khiêu gợi của ngăn lại miệng đào của nàng.

      “A. . . . . .” Nàng liều mạng giảy giụa.

      “Ta còn tưởng rằng ta ghét nụ hôn này. . . . . .” đặt môi mềm mại của nàng, thanh khàn khàn hấp dẫn, tràn đầy khát vọng.

      “Ngươi. . . . . . Ngươi cái gì?” Nàng bị nụ hôn của làm cho choáng váng, trong lòng nhảy loạn ngừng. “Ta còn chưa có. . . . . . Mắng ngươi. . . . . .”

      “Mắng ta cái gì?”

      “Hạ lưu. . . . . .”

      đột nhiên kéo lại khoảng cách hai người, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm. “Nàng ta hạ lưu? !”

      đường đường là Tiểu vương gia, nữ nhân muốn cho hôn còn xếp hàng đến cuối phố, con mèo trước mắt này lại hạ lưu?

      Cái này đối với là nỗi nhục lớn nhất!

      “Được, ta liền cho nàng biết cái gì gọi là hạ lưu!” vừa xong, cánh môi bá đạo rơi xuống, nụ hôn lần này cơ hồ làm nàng muốn ngạt thở.

      Mộng Tiểu Trúc liều chết giãy giụa, muốn để mặc cho tên vô lại này muốn làm gì làm, nhưng hai tay của giữ rất chặt, để làm nàng cách nào tránh thoát.

      Hơn nữa, vị vây ở trong hố lớn này, nàng có thể chạy trốn đâu?

      Đáng hận chính là, nàng còn tay chân vụng về ngã xuống dưới hố. . . . . .

      “Dừng tay. . . . . .” Nàng hoa dung thất sắc vỗ vào cái tay an phận của , cảm giác vuốt ve tựa như kiến bò, bộ dáng hết sức khôi hài thú vị.

      “Ta mạn phép .” Bàn tay khách khí chạm vào bộ ngực nhô lên của nàng, bừa bãi xoa nắn, căn bản để ý tới quyền cước như muỗi cắn kia của nàng.

      “Dừng tay! Dừng tay dừng tay. . . . . .”

      muốn! muốn muốn. . . . . .”

      “Ngươi là quỷ xấu xa vô lại!”

      “Nàng là nữ nhân ngốc!”

      “Cái gì?” Mộng Tiểu Trúc tức giận, như tiểu miêu đanh đá lao về phía . Dám nàng ngốc? Nàng nhất định phải đánh chết !

      Hai người ở trong cái hố hẹp triển khai cuộc dây dưa chém giết.

      Vốn là Đức Chiêu cũng vui vẻ chơi trò chơi này với nàng, cho đến khi trong lúc hỗn loạn, đột nhiên có thanh truyền đến ──

      Ba!

      Trong lúc nhất thời, bốn phía có bất kỳ thanh , Mộng Tiểu Trúc hoa dung thất sắc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của in năm dấu tay nàng.

      Rất ràng nữa chứ!

      Đức Chiêu sờ sờ gương mặt đau rát của mình, sắc mặt tái xanh, thoạt nhìn hết sức dọa người.

      “Nàng!”

      “A! Đừng đánh ta. . . . . .” Mộng Tiểu Trúc ôm lấy đầu mình, hết lời cầu khẩn.

      “Nàng nữ nhân điên này đầu tiên là đào cái hố hại bổn công tử té xuống đến bị thương ở chân, tại nàng lại dùng bàn tay heo mập này bạt tai bổn công tử? ! Nàng ──”

      “Này! Ta đây là ngọc thủ, phải tay heo mập gì cả?” Về điểm này, nàng cần phải nghiêm túc lên tiếng kháng nghị.

      phen túm lấy đuôi tóc nàng, kéo nàng đau đến kêu thành tiếng, chút nào thương hương tiếc ngọc ở bên tai nàng rống to, “Nàng còn mạnh miệng? Nàng chọc giận ta!”

      “Ta cũng phải là cố ý. . . . . .”

      “Ta mặc kệ!”

      Gì chứ, nam nhân này là ngang ngược bá đạo, đạo lý. . . . . . Đại bạo quân!

      Hương Nhi ơi Hương Nhi, nàng nếu tới, tiểu thư ta chỉ sợ bị nam nhân đáng sợ trước mắt này từng miếng từng miếng nuốt sạch vào, chết toàn thây. . . . . .

      Tâm tư của nàng đều bị đoán được, khuôn mặt tuấn mỹ của nhếch lên nụ cười xấu xa. “ tại nàng kêu trời đáp, gọi đất linh . . . . . .”

      “Ngươi muốn làm gì?” Nàng cảnh giác sợ hãi hỏi.

      “Cho nàng chút trừng phạt !” thô lỗ đem nàng đặt đùi của mình, bàn tay thương tiếc, nặng nề đánh cái lên mông của nàng.

      là đau! Tại sao ngươi đánh ta. . . . . . A!” Lại cái.

      “Chuyện cho tới bây giờ, nàng cư nhiên chút ăn năn cũng có, nàng nàng có đáng đánh hay ?”

      “Từ đến lớn cũng có người đánh ta, ngươi dựa vào cái gì?” Nước mắt nhục nhã tụ lại trong mắt, dường như sắp tràn mi.

      “Được lắm, bổn công tử cũng chưa bị người đánh, chúng ta coi như huề nhau.”

      công bằng! Ta mới đánh ngươi cái, ngươi lại đánh ta nhiều như vậy. . . . . A!” Nàng còn chưa xong kháng nghị, cái mông lại bị đánh chưởng.

      xin lỗi!”

      “Ta. . . . . .”

      ta liền ──” lại giơ cao tay.

      “Được rồi được rồi! xin lỗi. . . . . .”

      tất cả đều là lỗi của nàng.”

      “Tất cả đều là lỗi của ta. . . . . .” Mới là lạ! Nàng ở trong lòng thêm hai chữ.

      nàng tên là gì.”

      “Nàng tên là gì.” Nàng cũng suy nghĩ nhiều liền theo .

      “Nàng là heo sao!”

      Vừa tiếng rống giận dữ dội, nàng mới lấy lại tinh thần phát mình vừa mới ──

      Quá mất mặt!

      “Nàng căn bản cũng có tâm hối cải !”

      “Ta có. . . . . . A! Chờ chút, ta biết sai rồi.” Nàng vội vàng cầu xin tha thứ, nếu tay lại đánh xuống, cái mông của nàng lại đau lắm.

      “Đem tất cả của nàng cho ta ── Còn có tên của nàng.” đặc biệt ra lệnh.

      “Được, ta . . . . . . Có thể cho ta đứng lên ?”

      được, cứ như vậy .”

      “Cái gì?”

      “Có vấn đề sao?”

      Khẩu khí của kinh khủng như vậy, cho dù nàng có nhiều vấn đề hơn nữa cũng coi như .

      Vì vậy Mộng Tiểu Trúc thể làm gì khác hơn là nằm đùi nam nhân nàng biết chưa lâu, nàng miếu xem số mạng. . . . . .

      Đức Chiêu nghe xong, nhịn được phun ra lời bình, “Mộng Tiểu Trúc, nàng phải ngốc thông thường.”

      cho phép ngươi mắng ta ngốc!” Nàng tức giận!

      “Lời thầy tướng số nàng cũng tin, đây là cái ngốc thứ nhât. Thứ hai, nếu quả muốn đào hố bắt con mồi về nhà nuôi ba ngày, sau đó thả ra ──”

      “Đúng vậy, nếu nhà ta phát sinh đại .”

      “Lúc ta chuyện cho phép xen vào.” vui .

      “A.” Nàng thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn câm miệng.

      Đức Chiêu thấy nàng thuận theo như thế, hài lòng tiếp, “Nếu quả là như vậy, vậy nàng đào hố quá lớn. . . . . . Nàng sợ người khác rơi xuống sao?”

      “Ngươi thông minh! Lúc đầu ta chỉ đào cái hố , lại sợ con mồi tới, cho nên càng đào lại càng lớn, càng đào càng sâu. . . . . . Như vậy nhất định động vật gì cũng bắt được.”

      Nghe nàng ý tưởng ngây thơ như thế, bình thường nhất định cười ha ha, còn có thể sờ sờ đầu của nàng. Nhưng bây giờ ──

      “Nàng cảm thấy bây giờ nàng có bắt được “Tiểu động vật” gì sao?” nghiến răng nghiến lợi hỏi.

      Mộng Tiểu Trúc giãy giụa bò dậy, mà lần này có ngăn cản. Thấy nàng hai tay vuốt cái mông đau đớn, trong lúc nhất thời, có ý tưởng phóng đãng──

      muốn dùng hai tay của mình giúp nàng. . . . . .

      Mộng Tiểu Trúc trừng mắt trước khuôn mặt tuấn, xoay người muốn trèo lên khỏi hố, nhưng tay túm lấy quần của nàng, dùng sức xé ra ──

      “A!”

      Nàng lại ngoan ngoãn trở lại trong động, đồng thời lại lần nữa đè người .

      “Nàng coi ta là cái đệm đúng ?” tức giận.

      “Ngươi để cho ta leo lên, ta gọi người tới cứu ngươi!”

      được! Nếu giống như nha hoàn của nàng trở lại, vậy ta phải phải ở chỗ này chờ chết?”

      Nàng cho là là ngu ngốc sao?

      “Nhưng ──”

      “Ngồi xuống!”

      Chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh . Chẳng qua là hố này cũng lớn, muốn hai người giữ khoảng cách cũng thể.

      xa lạ, nhiệt độ nam tính nóng rực xuyên thấu qua, làm nàng cảm thấy trận bất an. Nàng nghĩ đến lời , nếu như có người đến cứu bọn họ, vậy. . . . . .

      Nàng mình suy nghĩ miên man, nước mắt sợ hãi vô thanh vô tức rơi xuống, nhiều giọt nước mắt hơn rơi váy trắng của nàng.

      Đức Chiêu vốn còn muốn mắng nàng, ăn hiếp nàng chút, muốn phát tiết bụng hỏa khí của mình, nhưng nhìn nàng cúi đầu thấp, bả vai còn bất chợt run rẩy ──

    4. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 3 (H)
      nâng cằm nàng lên, đập vào mắt là khuôn mặt nhắn của nàng tràn ngập nước mắt, trong nháy mắt, tất cả lửa giận hoàn toàn dập tắt.

      “Tại sao nàng khóc?” Khóc đến tâm hoảng ý loạn, tay chân luống cuống.

      “Ta nhịn được chứ sao. . . . . .” Nàng nghẹn ngào , lệ khống chế được cuồn cuộn chảy xuống.

      Trước kia cho dù nữ nhân có khóc chết trước mặt , cũng có bất kỳ thương hại trong lòng, bởi vì ghét nhất là nữ nhân khóc sướt mướt.

      Nhưng người này . . . . . Tiếng khóc đứt quãng bên tai giống như cây kim, nhát lại nhát đâm vào đầu của ──

      “Đừng khóc, khóc cũng vô ích!”

      “Oa ──”

      chưa dứt lời, vừa , nàng lại càng khóc lớn.

      “Nàng. . . . . . Đừng cho là ta có cách trị nàng! Ta. . . . . .” Đáng giận! Sao lại lắp bắp?

      “Phải, ta là ngốc, ta là dại, nhưng ngươi được mắng người nhà ta như vậy. . . . . . Ô ô. . . . . .”

      loại cảm giác áy náy khó lên lời đột nhiên bùng lên, còn chưa kịp suy nghĩ, đưa tay ôm chặt lấy nàng.

      “Được rồi được rồi, đừng khóc. . . . . . Ta mắng nàng, như vậy được chưa?” thỏa hiệp , rất kinh ngạc cũng có ngày mình lại cúi đầu khuất phục nữ nhân.

      Mộng Tiểu Trúc rất muốn đẩy ra, nhưng ôm rất chặt. . . . . . loại cảm giác luyến tiếc, say mê đầy trái tim.

      Nàng ngẩng khuôn mặt ngập đầy nước mắt nhìn , lại đón nhận đôi môi ấm nóng của .

      Lần này, nàng phản kháng mạnh. . . . . . Có thể là vì trước đó bị hôn qua, có thể là tại quen thuộc , cũng có thể có thể ở trong ngực ấm áp, nàng muốn rời khỏi. . . . . .

      lâu sau, mới buông nàng ra.

      “Hôn nàng là. . . . . .” Trong đầu lật tìm tất cả mọi từ để hình dung, bất đắc dĩ lại tìm ra từ thích hợp.

      “Kêu ngươi học học cho tốt, giờ hối hận vì học hành ít chưa.”

      Nghe ra nàng đùa cợt , hàng mày ngăm đen của dấy lên ánh sáng nguy hiểm.

      nhìn chằm chằm nàng, nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng trong suốt, gò má ửng đỏ, đôi môi bởi vì hôn mà hồng diễm ướt át ─ ─

      sao, ta lại hôn lần nữa!”

      “Cái gì?” Nàng kinh ngạc còn chưa hiểu ra, lại bị môi của che lại. Lần này bàn tay to của còn an phận nữa, tới trước ngực của nàng, dùng sức vuốt ve phần co dãn mềm mại kia.

      . . . . . .” Thân thể của nàng run rẩy giống như điện giật, lại ngăn cản được đụng chạm ngang ngược của . “Đừng. . . . . .” Nàng yếu ớt cầu xin, nhưng cầu xin của nàng những có hiệu quả, ngược lại còn kích thích ham muốn chinh phục của nam nhân.

      Tay của nhàng vén quần nàng lên, thăm dò vào bên trong, môi cũng trợt xuống cái cổ mê người của nàng, cách lớp vải rất mỏng, dùng sức mút điểm kia nhô lên, khiến nàng kịch liệt thở dốc.

      thanh rất ngừng báo động trong đầu Mộng Tiểu Trúc, nhưng nàng lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác khoái hoạt lại cuồng liệt bá đạo đến như thế, nàng căn bản có biện pháp để ý tới cảnh báo trong đầu. . . . . .

      Môi của gần như thô bạo xâm lược nàng, cướp đoạt nàng hết thảy, giọng khàn khàn đầy khát vọng, da thịt mềm mại của nàng rơi xuống vô số nụ hôn.

      Mộng Tiểu Trúc cảm giác được thân thể của mình bởi vì hôn mà nóng lên, càng làm nàng sợ hơn chính là, bản năng phái nữ của nàng bị khơi dậy, tự chủ được mà hưởng ứng.

      được. . . . . .”

      được kháng cự ta, ta cho nàng cảm giác vui vẻ trước nay chưa từng có!”

      dùng thân thể của mình đè ép nàng, làm nàng sắp ngạt thở.

      “A. . . . . .” Nàng nhịn được bật ra tiếng thở gấp.

      Tay của từ phía dưới y phục nàng thăm dò vào, cũng vỗ lên bộ ngực mềm mại của nàng, đùa ngịch nhũ hoa nàng.

      “Đừng như vậy. . . . . .” Nàng cắn môi dưới, muốn chống lại cảm giác tê dại làm người ta xấu hổ đó.

      “Nàng chưa từng bị nam nhân cham vào như vậy.” ở bên tai nàng xấu xa , đôi môi lửa nóng ngậm vành tai xinh xắn của nàng, đồng thời hàm răng cắn .

      nên như vậy. . . . . .” Nàng muốn đẩy ra, nhưng cơ thể to lớn như thế, nàng căn bản thể động đậy.

      Tay của bộ ngực sữa mềm mại của nàng dùng sức xoa nắn, “ ngờ nàng lại đầy đặn như vậy . . . . . .”

      được! có người qua . . . . . .” Nàng dám tưởng tượng hậu quả đó!

      “Nàng có thể kêu! Ta thích nhất nghe nữ nhân kêu!” nghĩ, nàng kêu nhất định rất êm tai, khiến người khác mất hồn. . . . . .

      Đáng giận! đoán chừng nàng chỉ sợ bị người phát điều xấu!

      “Nhìn nàng là muốn giọng ngâm gọi, hay là vong tình kêu to, ta cũng để ý.” Giọng tà ác, bắp đùi còn cố ý quấy rầy chân ngọc của nàng.

      “Nếu như ngươi muốn phát tiết thú tính của ngươi, ta giúp ngươi tìm kỹ nữ!” Nàng thở phì phò , thân thể nhạy cảm cảm nhận được thân thể phái nam của bền chắc, ấm áp . . . . . .

      cần!” cự tuyệt rất kiên quyết.

      ngừng hôn lên mặt nàng, ngón tay trêu chọc, đùa giỡn nhũ hoa nàng, làm toàn thân nàng ngừng run rẩy, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập.

      . . . . . .”

      tha thiết hôn nàng, chặn lại tất cả lời của nàng.

      Người nào cũng muốn, bởi vì chỉ muốn duy nhât nữ nhân nằm dưới .

      Với nàng có thể muốn làm gì làm, bởi vì biết, nàng cuối cùng khuất phục dưới mị lực của . . . . . .

      “Nàng chỉ cần ngoan ngoãn, còn lại giao cho ta.” kéo y phục nàng lên, lộ ra cái yếm màu trắng. “Nàng đẹp. . . . . .”

      sai, cái yếm màu trắng bao bọc lấy bộ ngực tuyết trắng đầy đặn của nàng, loáng thoáng có thể thấy tiểu hoa màu hồng cao vút tuyết phong kia.

      kia càng làm người ta muốn thưởng thức. . . . . .

      “Van cầu ngươi, đừng như vậy. . . . . .” Nàng cắn môi dưới, đôi mắt to trong veo nhìn rời, dáng vẻ đáng kia cho dù ai thấy cũng đành lòng.

      Nhưng nàng lại cầu xin sai địa điểm, cũng nhầm đối tượng rồi.

      Nàng càng cầu xin , càng khơi ra thú tính tiềm thức trong ──

      “Muốn dùng khổ nhục kế mềm hoá lòng ta?” mặt cười xấu xa.

      Nàng lắc đầu cái, “ phải vậy, ta hi vọng ngươi nên . . . . .”

      xin lỗi!”

      xin lỗi?”

      Nàng kinh ngạc nhìn con ngươi đen kia lóe ra tia sáng cực nóng, nhịp tim tự chủ được tăng nhanh.

      “Ta bị khổ nhục kế làm lung lay. Bất quá nếu là mỹ nhân kế…, ta rất vui lòng tiếp nhận.”

      giễu cợt cùng nụ cười tự đại làm lửa giận của nàng bùng lên, “Buông ta ra! Ngươi, đồ vô lại này!”

      Tay của vỗ lên khuôn mặt non mịn của nàng, say mê chạm vào da thịt tinh tế của nàng.

      “Ta nhất định vô cùng nhàng đối đãi nàng. . . . . .”

      Nhìn nàng gần như vậy, phát da thịt của nàng là tuyết trắng nhẵn mịn.

      khát vọng nhìn thấy bộ dạng mảnh vải che thân của nàng ── da thịt người nàng có phải cũng mỹ lệ như vậy, có chút tỳ vết nào?

      muốn. . . . . .” Thân thể của nàng khẽ run.

      “Nàng muốn cũng được, ta phải trừng phạt nàng!”

      Trừng phạt? . . . . . . Muốn cường bạo nàng sao? Mộng Tiểu Trúc kinh hoảng muốn chạy trốn.

      có thô bạo đối đãi nàng, mà là nhàng kéo cái yếm của nàng lên, lộ ra cặp nhũ phong tròn trịa.

      đáng . . . . . .” nhìn thẳng vào ngọc nữ phong của nàng lẩm bẩm.

      Ngực của nàng mặc dù lớn, nhưng lại vô cùng co giãn, nhũ hoa màu hồng bộ ngực tuyết non, khả ái lại mê người nằm chính giữa.

      Tay của vỗ về chơi đùa, cảm giác được nhũ hoa nhạy cảm lập tức đứng thẳng.

      “Đáng ghét, được nhìn. . . . . .” Mộng Tiểu Trúc đỏ mặt, muốn bịt ánh mắt của . Cho tới bây giờ nàng chưa từng bị nam nhân nhìn qua như vậy. . . . . .

      Hơn nữa như muốn đánh gãy ánh mắt nàng, làm toàn thân nàng càng thêm tự chủ được nóng lên mà run rẩy.

      nhìn? Vậy hút.”

      được. . . . . .”

      kịp rồi, đầu chôn trước ngực tuyết của nàng, đầu lưỡi dùng sức mà lại chậm rãi liếm nhũ hoa màu hồng.

      “A!” Toàn thân nàng chạy qua trận run rẩy.

      “Nàng nhạy cảm.” Ánh mắt của có chút dâm tà nhìn gương mặt đỏ ửng của Mộng Tiểu Trúc cái.

      . . . . . .” Nàng lắc đầu muốn quăng cơn ác mộng này, nhưng nàng lại phát thân thể của mình càng ngày càng theo kiểm soát của nàng.

      “Nếm thử nàng đúng là ngọt. . . . . .” ngừng liếm lên điểm nhạy cảm, khi dùng sức mút bộ ngực trơn nhẵn của nàng, nàng nhịn được mở miệng rên rỉ.

      “A. . . . . .” Nàng bởi vì liếm láp cùng trêu đùa mà tự chủ uốn éo người.

      Trong cơ thể nàng có loại khó chịu kỳ dị, khiến nàng càng ngày càng nóng, dường như nhất định phải kêu thành tiếng mới có thể phát tiết sơ sơ. . . . . .

      Đôi môi nóng rực của ngực nàng thay nhau hút liếm. Dần dần, ham muốn trong cơ thể nàng được đánh thức.

      “A a. . . . . .” Từng trận khoái cảm kích thích làm nàng cũng nhịn được nữa mà kêu lên. Nàng chưa từng cảm thấy vui sướng như vậy, rất nhanh, nàng liền bị mang tới thế giới cảm quan thuần khiết của nam nữ . . . . . .

      Tiếng kêu của nàng chứng tỏ xuân tâm nàng đại động, cũng làm càng cảm thấy hưng phấn.

      Môi của từ ngực tuyết của nàng chậm rãi trượt xuống vùng bụng bằng phẳng, lập tức khiến thân thể nàng hướng về phía , ngừng run rẩy.

      được. . . . . .” Nàng kìm hãm được thân thể lay động, hoảng hốt cảm thấy giữa hai chân mình tựa hồ có chút cảm giác ẩm ướt.

      vuốt ve để nàng thoải mái, nàng bao giờ còn muốn phản kháng nữa. . . . . .

      Vào lúc toàn thân nàng xụi lơ, tay của cũng kéo quần nàng lên, lộ ra như hai chân bạch ngọc.

      Đức Chiêu khỏi nhìn ngây dại.

      Chân nàng thon dài cân xứng với năm ngón chân trắng noãn tỳ vết, vườn hoa thần bí nhất của thiếu nữ trong tiết khố nho , đoạn vải giữa hai chân còn lộ ra chút nước bám vào, chắc hẳn là ái dịch từ trong tiểu huyệt của nàng chảy ra.

      “Tiểu bại hoại, nàng động tình.” Ngón tay của cách lớp vải mỏng kia ma sát hoa huyệt tinh tế của nàng.

      đụng chạm kỳ lạ của khiến Mộng Tiểu Trúc trầm mê trong tình dục nhất thời phục hồi lại tinh thần.

      “Đừng như vậy. . . . . .” Tay của như dòng điện, vừa chạm đến địa phương nơi mà chưa có người nào trùng chạm qua, nàng có cảm giác điện giật.

      Nàng kinh hoảng muốn kẹp hai chân lại, nhưng bắp đùi của đè lại nàng, nàng chỉ có thể bị mạnh mẽ kéo chân ngọc ra, bàn tay thăm dò vào trong tiết khố nàng mà vuốt ve.

      “Đừng như vậy! thể. . . . . .” Nàng thở gấp liều chết lắc đầu, nhưng tay của lại làm nàng cảm nhận được thoải mái khó lên lời, để cho nàng hoàn toàn hòa tan trong ngực .

      “Nàng đáng ! Làm người ta khó có thể kháng cự. . . . . .” Ngón tay của chậm rãi lục lọi chơi đùa trong cánh hoa bé ướt của nàng, khiến nàng cơ hồ sắp thở nổi.

      “Dừng tay! Ta chịu nổi. . . . . . A. . . . . .” Nàng khổ sở cầu xin.

      ràng, nàng cầu xin vẫn vô ích.

      giống như hài tử tham lam mút lấy nhũ hoa của nàng, tay kia khẽ vuốt tiểu hoa hạch nhạy cảm, trêu đùa đồng thời như vậy làm cho nàng kìm hãm được mà chảy ra nhiều ái dịch hơn.

      “Tiểu bại hoại, nàng ướt. . . . . .” Ngón tay của bị ái dịch nàng thấm ướt rồi, chứng tỏ nàng chuẩn bị xong để cho tiến vào trong cơ thể nàng.

      tay kéo quần lót của nàng xuống, để cho vườn hoa mê người kia của nàng hoàn toàn ra trước mặt . Ngón tay mơn trớn cánh hoa màu hồng, đùa bỡn hoa hạch nàng, tựa như chạm vào lại nhàng lay động.

      “A. . . . . . Ta muốn chết. . . . . .” TIếng kêu gay gắt của nàng chứng tỏ nàng hoàn toàn bị tình dục khống chế.

      “Nàng còn chưa hưởng thụ đến cảm giác tuyệt vời nhất, ta để cho nàng mau chết như vậy.” ở trước ngực nàng , hơi thở nóng rực phun da thịt nàng, lập tức làm nhũ hoa nàng trở nên cứng hơn.

      Mộng Tiểu Trúc vẫn cảm thấy trong cơ thể mình có dòng tình ái ngừng chảy ra, thấm ướt cả bắp đùi nàng, làm nàng có chút sợ.

      “Dường như có cái gì từ thân thể ta chảy xuống. . . . . . là nóng. . . . . .”

      “Đồ ngốc, vậy chứng tỏ thân thể nàng cũng muốn.” nhìn thấy bộ dạng nàng vậy mà xấu hổ biết làm sao, giọng tự chủ được tràn đầy sủng ái.

      “Nhưng . . . . . .”

      “Đừng lo lắng, tại nàng chỉ cần theo phản ứng thân thể mình là được.” lần nữa hôn môi của nàng, đồng thời ngón tay cũng chậm rãi đưa vào trong khe huyệt chặt chẽ mà ướt át của nàng.

      Mộng Tiểu Trúc cảm thấy hạ thể mình bị vật cứng xâm nhập, theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng nụ hôn của càng sâu hơn, hôn nàng quên phản kháng.

      “A. . . . . .”

      Đức Chiêu vừa hôn nàng, ngón tay bắt đầu ở trong huyệt tràn đầy ái dịch của nàng bắt đầu di chuyển, mà Mộng Tiểu Trúc cũng tự chủ giơ cao hạ thân phối hợp .

      “A. . . . . .” Cái miệng của nàng ngâm ra tiếng kêu tuyệt vời lại mất hồn.

      “Thích ta chạm nàng như vậy sao?” Đức Chiêu ở bên tai nàng hỏi.

      Nàng vô lực gật đầu, tinh mâu khép hờ, gương mạt đỏ ửng, cả người tản mát ra hấp dẫn.

      nghe vậy yên bụng tăng nhanh tốc độ, mỗi lần kéo ra đều làm thân thể nàng tự chủ được mà đong đưa theo ,cả người bị lạc trong khoái cảm cực điểm.

      “A. . . . . . Ta cũng biết. . . . . . Là cảm giác như thế. . . . . .” Nàng thở gấp liên tiếp, hai tay vô ý thức ở người vuốt ve.

      Môi của hôn khắp thân thể nàng, đầu lưỡi nóng rực qua mỗi tấc da thịt nàng, tốc độ ngón tay càng nhanh hơn, làm nàng chảy ra nhiều ái dịch hơn.

      Mộng Tiểu Trúc nhịn được ôm đầu của thét chói tai, “Ta chịu nổi! Dừng lại. . . . . .” Nàng cảm thấy toàn thân mình tựa như ngọn lửa, da thịt trắng như tuyết lên màu đào mê người, bộ dạng tiêu hồn đủ cho mỗi nam nhân đều kích động sắc dục.

      Đức Chiêu quyết định thể nhẫn nại dục hỏa lên cao nữa, kéo mở thêm chân ngọc của nàng ──

      Lúc này, trận huyên náo từ bên truyền xuống, hơn nữa càng ngày càng đến gần.

      “Đáng ghét!” Đức Chiêu thấp giọng nguyền rủa, Mộng Tiểu Trúc cũng từ trong tình dục tỉnh táo lại.

      “Có người tới cứu chúng ta rồi!” Nàng vui vẻ muốn đứng lên gọi lớn, lại bị kéo lại.

      “Đồ ngốc, nàng muốn như vậy gặp người sao?”

      Mộng Tiểu Trúc theo ánh mắt của nhìn lên, đột nhiên phát y phục của mình xốc xếch.

      “A!” Nàng quýnh lên, hai tay run ngừng, y phục cũng càng loạn lên.

      Đức Chiêu cũng mất tinh thần lắm, đưa tay nhanh chóng chuẩn xác thay nàng mặc y phục lại cho chỉnh tề, còn thay nàng búi lại tóc dài cho gọn gàng.

      Như vậy người ngoài cùng lắm là cho nàng bởi vì té xuống hố mà trở nên nhếch nhác, nghĩ đén bởi vì bọn họ mới vừa. . . . . .

      “Tiểu thư, làm sao nàng cũng ở dưới hố?” Cửa động xuất mặt Hương Nhi, mặt nghi hoặc nhìn hai người trong động.

      Đức Chiêu lên tiếng trước nàng, “Mau đưa bổn công tử lên, Ít nhảm!”

      Nghe giọng lại khôi phục băng lạnh vô tình như trước, Mộng Tiểu Trúc cảm thấy có chút sợ, cũng có mở miệng nữa.

      Nàng biết còn là nam nhân vừa mới ôm nàng kia, mà là công tử cao cao tại thượng, hơn nữa vui tới cực điểm.

      Hai người im lặng để người ta cứu lên, rồi lại tách ra nhà ai người nấy về, có cơ hội chuyện với nhau nữa.

      Bất quá Đức Chiêu cũng lo lắng, bởi vì biết nàng là nữ nhi nhà nào.

      Cho nên, quyết định trước tiên chữa khỏi vết thương ở chân , hôm nào trở lại tìm nàng tính sổ. . . . . .

    5. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 4
      “Chuyện xảy ra chính là như vậy.”

      Đức Chiêu xong, xoay người cái, lại ngây ngẩn cả người.

      Vốn là trong đại sảnh chỉ có vợ chồng Lôi Diệt Thiên, chẳng biết lúc nào, lại thêm bốn người.

      ra là hai đôi vợ chồng Nhị đương gia và Tam đương gia mới từ bên ngoài bận rộn trở về. Bọn họ bị chuyện xưa của hấp dẫn, quyết định ngồi xuống thưởng trà, ăn điểm tâm.

      “Cho nên?” Lôi Diệt Thiên thay mặt mở miệng hỏi thăm.

      “Cho nên ta muốn làm Sơn đại vương, trừng phạt nữ nhân ngốc nghếch biết trời cao đất dày đó!” vừa vừa nắm chặt tay, phảng phất Mộng Tiểu Trúc đứng ở trước mặt .

      Mọi người nhìn sang , lại xúm lại thảo luận chút. Cuối cùng vẫn là Lôi Diệt Thiên đại biểu lên tiếng.

      “Chuyện này phải là được, nhưng ngươi phải giấy trắng mực đen viết ràng trước.”

      “Cái gì? Ngươi tin ta?”

      Tiểu Mễ bổ sung: “ có biện pháp, ngươi đối với vị nương kia tựa hồ chỉ là muốn trừng phạt nàng nho mà thôi. . . . . . Chúng ta sợ đến lúc đó xảy ra vấn đề.”

      “Hơn nữa Cuồng Phong trại lên chính đồ, muốn bởi vì ân oán cá nhân của ngươi lại gặp phải phong ba.” Hỏa Vô Tình cũng mở miệng.

      “Hơn nữa, đối phương cũng là Tiểu vương phi, chúng ta cũng chọc nổi.” Thủy Tàn Tâm cũng phụ họa.

      Đức Chiêu nhìn chằm chằm đám người trước mắt, cũng chỉ có thể tức giận gật đầu.

      Tiếp theo, liền giấy trắng mực đen, viết ràng tất cả. “Kỳ hạn tháng! Trong vòng tháng ta hoàn toàn chinh phục nàng!”

      “Nắm chắc như vậy?” Tiểu Mễ vừa , nhìn tướng công cái.

      Lôi Diệt Thiên tự nhiên hiểu ánh mắt ái thê.

      Nữ nhân nào chinh phục như vậy? Nếu như nàng muốn, cho dù dùng hết mưu kế cũng chiếm được tiện nghi.

      Về điểm này, ba đương gia Cuồng Phong trại đều có cảm xúc rất sâu sắc, cho nên nhìn thấy Tiểu vương gia dương dương đắc ý, bọn họ khỏi thay đổ mồ hôi lạnh.

      Mà Đức Chiêu cũng biết điểm này, ở trong lòng vẫn còn thầm tính toán kế hoạch sau này của mình.

      Mộng Tiểu Trúc, nếu nàng tin tưởng đích xác chân mệnh thiên tử của nàng là sơn tặc, vậy ta để cho nàng nếm thử chút tư vị làm “Áp trại phu nhân” . . . . . .

      Tự do! Da da da!

      Mộng Tiểu Trúc hưng phấn phải muốn nhảy dựng lên hét lớn, nhưng nàng vẫn phải đè nén xuống, bởi vì bây giờ nàng cùng Hương Nhi ở trong Cuồng Phong trại, đều là tiểu nha hoàn. . . . . . , Hương Nhi so nàng cao cấp chút, Hương Nhi thăng làm tiểu đầu lĩnh.

      Bởi vì Hương Nhi vốn chính là nha hoàn, phục vụ người đối với nàng mà tuyệt xa lạ, cho nên mới vào mấy ngày liền thăng chức.

      Mà nàng, trừ tay nấu ăn ngon, cái gì cũng làm tốt, ngay cả làm nha hoàn, người ta cũng ngại tay chân vụng về.

      Bất quá nàng tuyệt để ý, bởi vì nàng tự do!

      Lúc này nàng vất vả làm xong công việc, muốn lén tìm chân mệnh thiên tử của nàng là ai ──

      Thầy tướng số ngực của vết đỏ, rất dễ nhận ra.

      sai, chỉ bất quá muốn nàng hoàng hoa đại khuê nữ khắp nơi nhìn ngực nam nhân, là bất tiện cũng dễ dàng, cho nên hẳn chỉ có thể nhìn lén . . . . . .

      “Tiểu thư!”

      Mộng Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hương Nhi như trận gió lốc tiến vào.

      “Tiểu thư, Đại vương ở hậu viên mở hội ngâm thơ, mọi người có thưởng!” Hương Nhi kích động .

      “Vậy ngươi còn mau ?”

      được, nàng cũng phải .”

      “Ta?” Nàng mới muốn đây. “Ta bề bộn nhiều việc. . . . . .”

      “Tiểu thư, cơ hồ người toàn trại tham gia hội ngâm thơ này, là cơ hội rất tốt để nàng tìm mệnh phu quân của nàng!”

      “Cũng đúng!”

      “Vậy chúng ta nhanh !”

      Cứ như vậy, Mộng Tiểu Trúc bị Hương Nhi lôi về phía trước ──

      Hậu viên tưng bừng vui vẻ, dường như tất cả mọi người trong trại tới, vô cùng náo nhiệt.

      Cao lương mỹ vị đầy bàn, còn có người ca hát khiêu vũ, căn bản giống như là hội ngâm thơ, ngược lại như loại người có tiền tìm vui.

      Sơn tặc cũng có hứng này sao? Mộng Tiểu Trúc bất đắc dĩ lắc đầu cái.

      Nàng có hứng thú, trở về vẫn tốt hơn. . . . . .

      Nàng muốn rời , Hương Nhi lại kéo nàng lại, phảng phất phát ra tin tức gì cực lớn, “Tiểu thư, người kia. . . . . .”

      “Người nào?”

      “Người kia ! phải là Tiểu vương gia sao? Thế nào biến thành đại vương?” Hương Nhi nghi hoặc nhớ lại nam nhân bị ngã ngày đó. Nàng nhìn lầm mới phải. . . . . .

      Mộng Tiểu Trúc nhìn thẳng vào mỹ nhân trong ngực kia, cười với xú nam nhân đến thích ý.

      Lần trước lúc nàng bị ngã cũng biết tên của , sau lại nghe Hương Nhi là Tiểu vương gia, nàng cũng còn để ở trong lòng, chỉ biết là đăng đồ tử, từng bất lễ với nàng.

      Sơn đại vương? đúng là phù hợp cá tính của !

      “Ai quản là ai! Ta có hứng thú, ta muốn trở về ngủ.” Công việc mệt chết người đây.

      Nàng muốn , đột nhiên bị giọng nam gọi lại ──

      “Đứng lại!”

      Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, đúng lúc gặp đôi hắc mâu sâu thẳm. . . . . .

      “Mộng Tiểu Trúc, nàng tới đây!” Đức Chiêu ra lệnh.

      Nhưng Mộng Tiểu Trúc vẫn bất động, chỉ mở to mắt nhìn thẳng .

      “Tới đây!” lại ra lệnh, trong giọng có phần kiên nhẫn.

      Nàng còn chưa di chuyển.

      Nữ nhân này! Vẫn còn dám đứng đó!

      Đức Chiêu dứt khoát về phía nàng, phen bắt được tay của nàng.

      “Ngươi làm gì? !” Nàng rốt cục có phản ứng, bắt đầu giãy giụa.

      “Ngồi ở bên cạnh ta.” Đức Chiêu để ý tới nàng hoang mang cùng kháng nghị, đem nàng kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống, cũng thay nàng rót rượu.

      “Cha ta con thể uống rượu.” Để làm tốt, vì vậy thể uống rượu.

      Nghe thấy lời của nàng, nhịn được cười ra tiếng. “ sai, tốt tùy tiện cùng người xa lạ uống rượu. . . . . .” nâng cằm nàng lên, ánh mắt sâu xa mỉn cười với nàng.

      Vốn tưởng rằng lần nữa gặp nàng, chỉ muốn báo thù nàng, có ý khác, nào biết sai lầm rồi, hơn nữa còn hoàn toàn sai.

      Khuôn mặt diễm lệ động lòng người của nàng, đôi mắt to ngây thơ trong suốt, còn có từ người nàng truyền đến hương thơm nhàn nhạt mê người, tựa như bàn tay vô hình, khiêu khích tâm bình lặng như nước hồ thu.

      nhịn được nâng mặt nàng lên, môi rơi môi của nàng ──

      Hành động bất ngờ của làm khí trường bị cứng lại, Mộng Tiểu Trúc cũng ngây ngẩn cả người, cả đầu rừng rực, trống rỗng.

      Sau đó ──

      Ba!

      thanh của bàn tay vang lên phá vỡ khí yên tĩnh của trường, mà vẻ mặt của người bị đanh cũng dám tin, thay đổi thẹn quá thành giận.

      “Nàng lại dám đánh lại ta? !” tức giận giữ lấy cổ tay mãnh khảnh của nàng, lực đạo mạnh, cơ hồ muốn bẻ gãy cổ tay nàng.

      “Đau quá! Ngươi buông ta ra. . . . . .” Nàng đau đến lệ cũng mau chảy xuống.

      “Ta rồi, được đánh ta! Nàng cố ý, hay là ngốc ?” nghiến răng nghiến lợi kéo nàng vào trong ngực. Hung dữ nhìn chằm chằm nàng.

      “Ngươi có thể hôn ta, tại sao ta thể đánh ngươi?”

      “Ta thể chính là thể!”

      “Làm sao ngươi bá đạo như vậy?” Nàng liều mạng giãy giụa, nhưng cũng muốn buông nàng ra, vì vậy mọi người ở trước mặt hai người đều kéo tới đông đủ, đại gia thấy cũng phải trợn mắt há mồm.

      Thoát khỏi kiềm chế của , nàng dưới tình thế cấp bách, dùng cái tay tự do kia cầm chén rượu bàn hắt lên mặt .

      “A!” Mọi người trăm miệng lời kêu to.

      Mộng Tiểu Trúc cũng bị hành vi của mình dọa sợ. thể tin được mình mà thô lỗ như thế này ── nam nhân này quá đáng sợ, luôn có thể đưa tới bộ mặt người khác biết kia của nàng. . . . .

      lạnh lùng mở miệng, tràn đầy sát khí, “Ta tin trị được nàng!”

      Nàng còn chưa kịp phản ứng, bị kéo phát, về phía sài phòng. (phòng chứa củi)

      “Ngươi làm gì? Buông ta ra!” Nàng liều mạng giãy giụa.

      “Ta muốn trừng phạt nàng!”

      “Ngươi dựa vào cái gì? !”

      đột nhiên dừng lại, khuôn mặt tuấn mỹ nhếch lên nụ cười làm người ta rét mà run.

      “Dựa vào ta là sơn đại vương của nàng.”

      “Cái gì?”

      Nàng chỉ kịp hai chữ, liền bị ném vào sài phòng ── cũng may có đống rơm rạ, nếu cái mông nàng nở hoa rồi.

      “Nàng nên ngoan ngoãn đợi ở chỗ này , buổi hẳn có gián, chuột bồi nàng, nàng cần lo lắng tịch mịch.”

      Sắc mặt của nàng lập tức hồi trắng xanh.

      muốn. . . . . .” Nàng sợ nhất những thứ kia, vừa nghĩ tới nàng muốn hét lên!

      Thấy nàng sợ, trong lòng Đức Chiêu dâng lên khoái cảm trả thù.

      “Nàng cũng biết sợ?” có ý tốt hỏi.

      “Ngươi. . . . . . Ngươi đợi chút, ta xin lỗi ngươi!” Nàng xông lên túm lấy tay áo của , vô cùng sợ hãi bị nhét vào nơi vừa đen vừa tối này.

      Nàng biết nam nhân trước mắt là có ý trừng phạt nàng, nàng càng cầu khẩn, càng vui vẻ.

      Vẻ mặt tái nhợt của giai nhân làm trong lòng nổi lên tia bất an, nhưng là, vẫn lựa chọn cố ý coi thường.

      “Nàng hãy tự mình kiểm điểm lại !”

      “Đừng. . . . . .”

      còn kịp rồi, cửa vô tình bị đóng lại.

      Mộng Tiểu Trúc cả người co quắp dán sát vào cánh cửa, bên tai nghe được thanh sai người khóa cửa, nước mắt sợ hãi nhịn được lăn xuống.

      Ô ô ô! Nàng sợ hãi. . . . . .

      Đức Chiêu vui vẻ trở lại hậu viên uống rượu mua vui, Hương Nhi nhìn thấy , lập tức lao tới, quỳ xuống trước mặt .

      “Đại vương tha mạng . . . . . .”

      Đức Chiêu hiểu nhìn về phía nàng, “Ngươi là?”

      Chuyện cho tới bây giờ, Hương Nhi cũng nữa che giấu thân phận của nàng nữa, khóc sướt mướt : “Đại vương tha mạng!

      “Tiểu thư nhà ta phải cố ý, xin Đại vương tha cho nàng mạng. . . . . .”

      “Nàng dám động thủ đánh người, nhất định phải trả giá lớn, người nào tới cầu xin cũng vô dụng!” lãnh đạm .

      “Nhưng tiểu thư chưa từng bị đối xử như vậy, nàng tại nhất định rất sợ. . . . . .”

      “Câm mồm, nếu ngay cả ngươi ta cũng bắt nhổt!”

      “Tạ Đại vương! Đem ta cùng tiểu thư giam chung chỗ, ít nhất ta có thể bồi tiểu thư, nếu nàng nhất định khóc . . . . . .”

      “Người đâu, kéo nàng về phòng nhốt lại!”

      Lệnh hạ xuống, lập tức có người mang Hương Nhi , lần này bên tai mới thanh tĩnh.

      vừa uống rượu vừa nghĩ, nữ nhân a, dám nghe lời của , phải nhận trừng phạt! Nàng còn động thủ đánh hai lần rồi, tuyệt đối thể tha thứ!

      Nhốt nàng trong sài phòng dọa nàng chút, xem nàng còn hay dám đối chọi , đánh !

      lát sau, trong lòng dần dần dâng lên ác cảm tội ác nồng đậm. . . . . .

      lại há miệng uống rượu trong chén. Kỳ lạ, tại sao phải có ác cảm tội lỗi? Tất cả đều là nàng tự chuốc lấy, thể trách !

      Nhưng, khuôn mặt sắp khóc của nàng ngừng lơ lửng trong đầu , bộ dạng đáng thương, dường như con mèo bị bỏ rơi. . . . . .

      Đáng chết, mềm lòng chứ, cần phải để cho nàng ở sài phòng vừa bẩn vừa tối đó ngủ đêm mới được, nếu rất mất mặt!

      Vứt bỏ cặp mắt to ngập lệ ở trong đầu , hôm nay quyết tâm muốn tìm cảm giác đêm xuân với tiểu nữ tặc ──

      Bất quá, thực kế hoạch này có chút khó khăn. Bởi vì kế tiếp cũng biết mình làm cái gì, chỉ là vẫn muốn nàng, đến khi nằm ở giường, nhìn thẳng trần nhà, vẫn là muốn nàng.

      Đáng giận!

      thầm mắng mình, lại đứng dậy mặc quần áo. Khi ngẫm nghĩ hành vi trước đó của mình, sải bước tới sài phòng ──

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :