1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Áp trại tướng công của thổ phỉ nương tử - Đạm Sắc (c85) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Giới thiệu:


      Người khác xuyên qua đến hoàng cung, ta xuyên qua lại đến ổ thổ phỉ.

      Người khác xuyên qua thành công chúa, ta xuyên qua lại thành tặc bà.

      Người khác xuyên qua gặp trai đẹp, ta xuyên qua lại bị từ hôn.

      Người khác xuyên qua du ngoạn sông nước, ta xuyên qua lại phải trốn trốn tránh tránh. . . . . .

      ca ca cưng chiều quá đáng; bằng hữu quái gỡ kiêu ngạo; vị hôn phu so với mình còn xinh đẹp; cái tình nhân xuất quỷ nhập thần. . . . . .

      Bên cạnh ta thế nào đều là những tên kỳ quái?

      Chỉ sống cuộc sống bình thản, ai ngờ ngày thứ nhất xuyên qua lại bị cuốn vào vòng xoáy mưu

      Cuộc sống như thế, Chuyện tình cảm ta về đâu? . . . . . .

      Nội dung nhãn: xuyên qua thời , đủ hạng người, ân oán giang hồ, cung đình hầu tước.

      Nhân vật chính: Cố Tuyết ┃ Vai phụ: Tề Phụng Thư; Quỷ Hành; Trần Uy; Cố Phong​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cuốn Phong Tuyết


      Chương 1: Tự sát

      "Ngươi đừng tới đây! Ngươi về phía trước bước nữa, ta lập tức nhảy xuống!" nữ nhân khoảng chừng dưới hai lăm tuổi đứng ở biên nóc nhà của tòa nhà cao 30 tầng nhìn lên trời, bên trong nam nhân muốn chạy về phía nàng hô. Gió gào thét lay động qua đó nữ nhân cũng theo đó lắc lư. trán người đàn ông toát ra mồ hôi, mím chặt đôi môi có chút trắng bệch. Người đàn ông dừng lại phía trước dám bước lên nửa bước.



      "Tiểu Văn, xuống!" Thanh của nam nhân lãnh vô tình, đôi mắt híp lại, bắn ra hàn ý lạnh thấu xương."Đừng ở chỗ này dọa người, ngươi mau xuống đây!"



      "Đằng Tiêu, ta hận ngươi!" Nữ nhân cặp mắt phiếm hồng hô lên."Đằng Tiêu, ngươi nham hiểm! Ta hận ngươi!" Nước mắt của nữ nhân từ khóe mắt trượt ra, xuống đến trung.



      "Đằng Tiêu, ta ngờ ngươi đối với ta, ta hận được giết ngươi." Nữ nhân đột nhiên cười , vẻ mặt cư nhiên lại có chút điên cuồng. Đột nhiên ánh mắt nữ nhân tụ lại chỗ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng giữa ban công."Đằng Tiêu, ta cho ngươi biết, sau hôm nay, ngươi chỉ là cái xác hồn, ngươi vĩnh viễn có được hạnh phúc. Bởi vì ngươi có lương tâm, ngươi lãnh huyết vô tình. Ta nguyền rủa ngươi, vĩnh viễn có ai ngươi, ngươi vĩnh viễn độc sống thế giới này!" Nữ nhân xong, phảng phất đối với thế giới hết thảy đều tuyệt vọng giống như nhắm mắt lại, liền xoay người nhảy xuống lâu .



      "!" Nam nhân khí thế lãnh khốc ở lúc nữ nhân nhảy xuống lầu trong nháy mắt xuất vết rách, điên cuồng hướng phía trước chạy tới, muốn bắt được nữ nhân. Nhưng là bắt được chỉ là khí."! ! Tiểu Văn. . . . . ." Nam nhân gào thét, phảng phất linh hồn cũng chấn động.



      trung ngừng vang vọng tiếng hô tê tâm liệt phế (đau lòng như cắt) của nam nhân.



      "Ngô. . . . . ." là đau a! Làm sao có thể lại đau như vậy? Thân thể giống như bị xe tải nghiềng qua, toàn thân xương cốt đều muốn nát.



      Đau? Làm sao có thể đau? Người chết phải là có cảm giác đau sao? Chẳng lẽ ta có chết? , , thể nào. Ta từ lầu ba mươi nhảy xuống, thể nào chết . Nhưng mà cổ lại đau đến thấu xương đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?



      Ta cố gắng mở mắt, xem chút tình hình trước mắt. Nhưng mà mí mắt nặng nề, ta thế nhưng cách nào nâng lên chút nào. Bóng tối bao phủ ta, ta nghe tới nửa điểm thanh .



      Đằng Tiêu! Nhớ tới cái tên này làm cho ta đau lòng nhịn được trong lòng cảm thấy buồn. Thậm chí sao có giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, dọc theo gương mặt chảy xuống phía dưới.



      "Bịch." Thanh của chậu đồng rơi xuống đất. Sau đó chính là hồi tiếng bước chân dồn dập hướng về phía ta tới, "Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh sao?" đôi tay nhàng lay động thân thể của ta, ta cảm giác khí lực thế nhưng theo lay động dần dần trở lại trong thân thể.



      "Ngô. . . . . ." Trong cổ của ta lần nữa phát ra thanh giống tiếng nức nở nghẹn ngào.



      Hai tay rời , tiếng bước chân dần xa dần, hơn thế đồng thời còn kèm theo tiếng la kích động: "Tiểu thư tỉnh rồi, tiểu thư tỉnh rồi. . . . . ."



      Tiểu thư? Người nào lại xưng hô như vậy người khác a. biết"Tiểu thư" là có ý nghĩa đặc biệt sao.



      Ta hiểu ta là cái gì chết. Có lẽ thế giới này có kỳ tích, nhưng là cái kỳ tích này cũng phải ta muốn . Tự sát, chính là vì trốn tránh thể đối mặt Đằng Tiêu, nhưng là trời cao tựa hồ cũng có chiếu cố ta, ta chết thành.



      Ta thừa nhận, trong phút chút khi ta nhảy lầu sinh ra chút hối hận. Bởi vì, vì Đằng Tiêu tự sát, đáng! Nhưng là, nhảy lầu rồi, gì cũng muộn. Nếu ta có chết, trời cao để cho ta còn sống, như vậy ta phải sống tốt hơn trước đây, cho dù nếu ta tình nguyện.



      Ta ra sức nâng động mí mắt, ánh sáng chiếu vào đôi mắt của ta, ta khó chịu khẽ híp lại.



      Đây là nơi nào a? Giường gỗ hoa văn trạm trổ? Đồ dùng cũng toàn là bằng gỗ? Bình hoa đồ cổ? Tại sao gian phòng này ngờ mang phong cách cổ kính như vậy? Tuy trong phòng đồ vật để bừa bãi nhưng đều là cực phẩm đồ cổ, nhưng mà để bừa bãi như thế, chủ nhân gian phòng này chủ nhân thưởng thức khỏi cũng. . . . . . Quá kém . Ta nhịn được nhàng lắc đầu, mặc dù"" cứu ta, nhưng là đối với cách thưởng thức cảu"", ta vẫn là thể khen ngợi.



      Đợi chút! Nơi này phong cách cổ khỏi có phần hơi mang đậm chút. Nhìn kỹ chút những thứ này có giá trị, người thợ khéo léo tinh tế, mà cũng nhìn ra dấu vết của năm tháng.



      Này. . . . . . Đến tột cùng là chuyện xảy ra chuyện gì?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Xuyên


      Lúc ta sợ sệt nghe được trận tiếng bước chân hỗn loạn.

      Chỉ thấy từ bên ngoài chạy vào là nam nhân cao lớn vạm vỡ với chòm râu mặt. Ta thể tin nhìn , phải là bởi vì tướng mạo giống như con gấu, mà là bởi vì thế nhưng lại mặc trang phục thời xưa, ngay cả sau đó mấy người nữ nhân cũng vận trang thân trang phục cổ xưa.

      Trời ạ! Ngươi phải là cùng ta giỡn đấy chứ. Ta thể tin được trợn to cặp mắt muốn nhìn đây hết thảy là có người hay ở đây chơi ta. Ta muốn thét to, ta đau xót muốn mắng ông trời. Ta là sợ nhìn thấy Đằng Tiêu, sợ có chết còn phải đối mặt . Ta cũng đúng là từng khẩn cầu trời xanh, hi vọng để cho mình có thể sống trong thế giới có Đằng Tiêu. Nhưng mà có nghĩa là ta muốn xuyên qua. Ông trời ơi, lúc ngươi hòan thành ước nguyện của ta có hay hỏi qua ý kiến của ta? Ta lúc nào có thể dùng loại phương thức này tới cứu vớt ta? Cái này so với ta nhảy lầu chết càng thêm làm cho người ta khó tin hay nhỉ ?

      Ta phải thừa nhận, thế giới có kì tích, còn để cho ta lần gặp phải hai —— đại nạn chết xuyên qua!

      Nếu như phải là tại toàn thân ta thể nhúc nhích được, ta muốn nữa nhảy lần nữa. Ông trời, ngươi muốn như vậy đùa bỡn ta chơi a, tại sao chuyện tình xui xẻo như vậy cũng cho ta gặp phải? Ta thứ nhất có bản lãnh ở cổ đại gây sóng gió, thứ hai đối với tình ngàn năm cũng có hứng thú, làm sao lại có lựa chọn lềin đưa ta xuyên qua tới đây? Ta ngay cả tiểu thuyết xuyên việt cũng rất ít nhìn đến?

      Ta hướng về phía hùng nam (nam nhân cao to giống như gấu) để miệng nằm ngực ta. Người đàn ông này vừa vào là khóc rồi nằm sấp lên người ta, rang là bi ai cực kỳ, nhìn ra được đối với chủ nhân thân thể này có tình cảm cùng ý quan tâm.

      và ta là quan hệ thế nào? Người thân? Tình nhân? Hay là bằng hữu?

      Nếu như là người thân. Ta nhìn hùng nam, mặc dù nhìn lắm tướng mạo của , nhưng mà với ngoại hình cao lớn thô kệch của , đoán chừng là người thân của ta mà ta đây cũng khá hơn chút nào . Ta buồn bực. Ta ở thế giới đại mặc dù phải là cái tuyệt thế mỹ nữ gì, nhưng cũng được cho là tiểu nương. Nếu như ta biến thành hùng nữ (nữ nhân thân hình giống như gấu). . . . . . Ta dám nghĩ thêm nữa.

      Nếu như là tình nhân. Ta thống khổ nhắm mắt lại. Có tình nhân cực kỳ thô lỗ như vậy còn bằng để cho ta chết coi như xong . phải là ta coi trọng bề ngoài, chú trọng bên trong. Mà là loại nam nhân thô lỗ này vừa nhìn biết là phải là mẫu người ta thích. Ta thích chính là mẫu người vừa tao nhã vừa nho nhã, hào hoa phong nhã loại. Bằng cũng bị loại người nhã nhặn lịch nhưng lại bại hoại như Đằng Tiêu lừa.

      Nếu như là bằng hữu. Trong lòng ta nhóm lên tia hi vọng. Hy vọng là bằng hữu, như vậy ta còn có thể đối với tương lai ta có lòng tin. Loại người hào phóng coi trong nghĩa khí này, đối với bằng hữu chân thành tha thiết nhiệt tình như vậy. Nếu như quả là bằng hữu, ta nghĩ ta cũng có thể ở cùng chỗ với .

      Nhưng mà, ta thế nào đột nhiên cảm thấy mình hô hấp bắt đầu khó khăn đây? Ta ra sức chuyển động bả vai, phát cư nhiên vẫn nhúc nhích được vì bị hùng nam đè phía dưới. là quá nặng, ép tới ta cách nào thở được, mặt của ta kìm nén đến nỗi có chút trắng bệch.

      "Có thể hay . . . . . . xin ngươi trước tiên ngồi dây? Ta. . . . . . sắp bị ngươi. . . . . . Đè chết. . . . . ." Ta cũng muốn ra được trọn vẹn câu, nhưng là ta là hít vào nhiều mà thở ra bao nhiêu rồi, nếu để cho đè như vậy hồi, ta khẳng định hồn bay lêncửu thiên.

      "Đúng vậy a, trang chủ, ngài mau dậy , Tuyết Nhi bị ngài đè chết." theo hùng nam tiến vào vừa rồi là mấy nữ nhân bôi son trét phấn dày đặc lên tiếng .

      Hùng nam nghe vậy thẳng người lên , sau đó dùng tay lau mặt, ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm ta. Ánh mắt vẫn như cũ mang theo bi thương.

      Chương 3: Ca ca


      "Ách. . . . . ." Rốt cục hô hấp cũng thông, cứ như vậy thiếu chút nữa bị đè chết.

      "Cái đó, " ta hướng hùng nam khẽ mỉm cười, "Xin hỏi, ngài là. . . . . . ?" Hay là giả bộ mất trí . Người ta xuyên qua phải giỏi nhất là giả bộ mất trí nhớ sao.

      Ai ngờ cau hỏi vừa ra, hùng nam cư nhiên gào khóc ."Mẹ kiếp , ta làm thịt tên tiểu tử kia." Vừa liền hướng ra ngoài.

      "Trang chủ, ngài bình tĩnh chút, xem trước chút tình hình của tiểu thư rồi hãy ." Người chuyện với hùng nam là mấy nữ nhân vừa nãy theo vào cùng, duy nhất có trang điểm dày đặt . mặc áo lam, diện mạo thanh tú, giống như là tiểu muội nhà bên đáng dễ thương khiến cho người thích. Tựa hồ như lời của rất có sức thuyết phục, hùng nam nghe vậy bình tĩnh lại rất nhiều.

      "Muội muội, ngươi nhận rat a ?" Hùng nam ngồi lại bên giường hỏi.

      "Ca ca?" Ta hé mở đôi môi, chuyện có chút nhọc nhằn.

      "Đúng, đúng, đúng. tốt quá, ngươi còn nhận ra ta!" Hùng nam cao hứng nín khóc mà cười.

      "Trang chủ, ngài gọi tiểu thư là muội muội, tiểu thư có thể biết ngài là ca ca của nàng sao." áo lam liếc mắt, đánh vỡ hưng phấn của hùng nam.

      áo lam ngay sau đó quay mặt về phía ta, "Tiểu thư, ngài biết ta tên là gì ?"

      ". . . . . ." Trầm mặc. Bên trong nhà yên lặng dị thường, tất cả đều trợn to hai mắt nhìn ta. Ta bị nhìn có chút đổ mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ, nhàng lắc đầu cái.

      Hùng nam thấy thế lại trở nên kích động vạn phần, đở bả vai của ta hỏi, "Muội muội biết ca ca tên gì sao?"

      Ta lần nữa lắc đầu.

      "Vậy ngươi biết mình tên gì ?"

      Ta như cũ lắc đầu.

      Lần này, trong phòng ai chuyện nữa, ngay cả hùng nam cũng trầm mặc xuống. Trong phòng tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.

      "Ai nha, Tuyết Nhi rớt bể đầu đấy chứ?" Đánh vỡ yên lặng chính là trong những nữ nhân bôi son trét phấn dày đặc, nàng đứng ở phía trước nhất của những nữ nhân, thoạt nhìn nàng ở trong nơi này có chút địa vị. Nữ nhân này mặc dù giọng làm như quan tâm, nhưng là trong mắt lóe lên chút hả hê mặt. Nhìn lại nữ nhân ở phía sau nàng, nàng ở phía sau khi xong khóe miệng khỏi hơi giương lên.

      Ta trong lòng khỏi thở dài, xem ra vận số của ta cũng tốt. Mới đây thôi trước mắt chỉ có tên nam nhân này tự xưng là ca ca ta cùng mặc áo lam đối với ta biểu lộ quan tâm chân , những người khác đều mang theo theo bộ mặt có chút hả hê.

      " phải tứ trang chủ vừa đến xem qua sao, có sao mà? Như thế nào mà té hỏng đầu?" nữ nhân khác .

      "Ai nha, này làm sao mà chính xác được a. Mặc dù Tứ trang chủ y thuật cao minh, nhưng là dù sao cũng có hai lần chẩn bệnh sai nha." Người nữ nhân thứ ba lại đón lấy tách trà , cò có sở trường lấy khăn che mặt cười.

      Nữ nhân lần lượt ngừng , xong đầu ta có chút chóang váng, những nữ nhân này rốt cuộc là người như thế nào.

      "Tất cả im miệng cho ta!" Hùng nam nổi giận gầm lên tiếng, tiếng ồn ào trong phòng nhất thời tiêu tan.

      Hùng nam quay đầu, nhìn ta : "Muội muội, ta là ca ca ngươi, gọi Cố Phong. Ngươi tên là Cố Tuyết. Trước ngươi vô ý rơi xuống núi, có thể thương tổn tới đầu, cho nên nhớ chuyện lúc trước . Bất quá như vậy cũng tốt, chuyện lúc trước quên mất liền quên , tránh cho nhớ tới lại thương tâm."

      Từ giọng của Cố Phong, trực giác ta mách bảo chuyện ta rơi xuống núi cũng phải là nguyên nhân "Vô ý" mà đây. Sợ là ta có cái chuyện thương tâm gì nghĩ ra nhảy núi a.

      "Tiểu thư, ta tên là Tiểu Lan, là nha hoàn hầu hạ ngài." áo lam tiếp lồi của Cố Phong với ta. Tiểu Lan trong mắt mang theo quan tâm chân thành khiến cho ta động lòng. Ta đối với nàng nhàng gõ gật đầu bày tỏ ta biết.

      Trước mắt của ta dần dần bắt đầu mơ hồ, nghĩ đến hẳn là trọng thương chưa lành, sức khỏe chống chịu nổi.

      Tiểu Lan thấy ta tinh thần tốt, liền với Cố Phong: "Trang chủ, tiểu thư mệt mỏi, để cho tiểu thư nghỉ ngơi tốt ."

      Cố Phong gật đầu cái, lại dặn dò Tiểu Lan mấy câu, liền dẫn đám nữ nhân kia rời .

      Ta còn muốn cùng cái gọi là Tiểu Lan đó hàn huyên chút, giải thích tình hình trước mắt chút, nhưng mà thân thể là quá mệt, bóng tối dần dần bao phủ ta, ta lần nữa mơ màng ngủ.

      Trong bóng tối mảnh sương mù mờ mọt, ta mơ hồ thấy bên kia sương mù giống như có người nào đó đứng ở nơi đó đối với ta đưa tay ra, nhưng là ta thế nào đủ cũng với tới được. Tiếp đó cái gì cũng biết.

      Chương 4: Ổ thổ phỉ


      Ta tỉnh lại lần nữa là lúc bóng trăng lờ mờ, bên trong nhà ánh nến chập chờn, cái gọi là tiểu Lan đó ngồi ở bên giường của ta, từng chút từng chút gật đầu. Ta cười cười, nhàng đẩy nàng xuống. Nàng thức tỉnh nhìn ta, ánh mắt lập tức qua lại, sau chút mơ màng, cả kinh kêu lên: "Tiểu thư, ngài tỉnh!" Sau đó chạy đến bên cạnh bàn, rót chén nước đưa cho ta uống.

      "Tiểu thư, ngài thoải mái chút chưa? Có đói bụng ? Ta để cho phòng bếp nấu chén cháo cho người." Tiểu Lan đem ta đỡ dậy, tựa vào bên giường.

      " cần, ta muốn ăn đồ. Tiểu Lan, ngươi cũng mệt rồi ngủ , cần ở tại chỗ này ." Tiểu Lan ánh mắt phiếm hồng tia máu, dưới mí mắt có quầng thâm đen, nhìn ra được nàng thức đêm phải là mới hai ngày.

      "Chăm sóc tiểu thư là việc cần làm, Tiểu Lan mệt. Nếu tiểu thư nằm xuống ngủ thêm chút nữa." Tiểu Lan mỉm cười ân cần .

      Ta lắc đầu cái, luôn ngủ là ngủ được."Ta ngủ, nếu Tiểu Lan cùng ta tâm . Ta ngủ mê man bao lâu?"

      "Tiểu thư ngủ mê man bốn ngày rồi, ách, buổi sáng tỉnh qua, do vậy chỉ có ba ngày rưỡi." Tiểu Lan nhìn ta bộ dạng muốn lại thôi.

      Ta nhìn cười với nàng: "Có lời cứ thẳng ."

      Tiểu Lan lắc đầu cái, "Tiểu thư nghỉ ngơi tốt, nhất định phải nhanh đem thâmn thể dưỡng tốt lên chút."

      "Tiểu Lan, " ta muốn biết nguyên nhân ta tự sát, "Ta vì cái gì lại rơi xuống núi?"

      ". . . . . ." Tiểu Lan nhìn ta lời nào, giống như là suy nghĩ điều gì đó, "Tiểu thư là ‘ vô ý ’ rơi xuống núi ." Tiểu Lan bình tĩnh .

      "Ta là người như thế nào?" Ta cười hỏi. Nếu Tiểu Lan muốn , ta cũng ép nàng.

      Tiểu Lan vẻ mặt lập tức trở nên rất tự hào, "Tiểu thư tên là Cố Tuyết, năm nay mười sau tuổi là đại tiểu thư của Phong Tuyết sơn trang chúng ta, xinh đẹp phi phàm, tâm địa thiện lương, và còn có chút hoạt bát."

      Có chút hoạt bát? Ta nhìn bộ dạng ấp úng của tiểu Lan, chỉ sợ là đanh đá, phải là hoạt bát gì đó.

      "Bây giờ là lúc nào ?" Ta cảm thấy phải Tiểu Lan đối với Cố Tuyết giống như là sung bái cách mù quáng, hay là tốt hơn nên chuyển sang chuyện khác vậy.

      "Bây giờ là giờ sửu." Tiểu Lan bị lời ta cắt đứt, mặt có chút mất mác.

      " phải, ta phải hỏi thời gian. Ta là hỏi bây giờ là cái thời đại gì, quốc hiệu là cái gì?" Ta hỏi.

      "Bây giờ là Thánh Nguyệt Vương Triều năm 155, quốc hiệu Thiên Tứ." Tiểu Lan trả lời.

      Thánh Nguyệt? Thiên Tứ? Xem ra ta xuyên đến thời biết tên. Nhưng là, ta nhìn tiểu Lan từ xuống dưới phen, nhìn cách ăn mặt của nàng, nơi này hẳn là cùng Trung Quốc cổ đại kém bao nhiêu đâu.

      "A, đúng rồi, ngươi mới vừa nhắc tới Phong Tuyết Sơn Trang, chính là chỗ này sao? Là nơi như thế nào?" Ta hỏi.

      "Tiểu thư, Phong Tuyết Sơn Trang chúng ta chính là sơn trại nha nổi danh lừng lẫy ở giang hồ. Cái tên này chính là tiểu thư ngài đặt đây." Tiểu Lan vẻ mặt lại thay đổi chính là đắc ý.

      "Sơn trại?" Thanh của ta nhất thời cất cao nhiều.

      "Đúng vậy, Phong Tuyết Sơn Trang chúng ta chính là sơn trai hiệp nghĩa cướp của người giàu giúp người nghèo khó, bên trong trang tổng cộng bốn vị trang chủ, mỗi vị đều là người có bản lĩnh cao cường. Ca ca ngài chính là trang chủ, trang chủ võ nghệ phi phàm, cho đến này chưa từng thua hay thất bại." Tiểu Lan cười , vẻ mặt vô cùng tự hào.

      Đầu của ta lại choáng. Ông trời, ngươi đùa bỡn ta. Tại sao người khác xuyên qua phải là hoàng thân quốc thích chính là thiên kim tiểu thư, ta xuyên qua lại trở thành bà thổ phỉ?

      Hai mắt ta tối sầm lại, hai chân đạp cái, lần này ta là hôn mê.
      Chương 5: Điều tra người

      "Ai. . . . . . !" Ta ngồi ở trong phòng than thở.

      Nằm giường gần mười ngày, thân thể cũng dưỡng đúng 49 ngày. đến thấy khó hiểu, ta"Vô ý" rơi xuống vách núi, cư nhiên chẳng qua là ngã trúng đầu, khác cũng chỉ là người có chút vết thương , ngay cả xương cũng nứt ra cây. Cho nên, chỉ mười ngày, ta liền có thể xuống đất lại.

      Trong mười ngày này, Tiểu Lan mỗi đêm cũng ở cùng bên giường chăm sóc ta, ta có chút băn khoăn. Tiểu Lan là trung thành, ta rất thích nàng.

      tại thân thể của ta căn bản khỏi, trừ đầu còn có tháo băng bên ngoài xuống, còn lại vết thương khép lại. Hôm nay sớm chút ta liền đuổi Tiểu Lan về nghỉ, nàng thường ở đây với ta nhiều ngày, thân thể sớm mệt mỏi chịu nổi.

      "Ai. . . . . . !" Ta nhịn được lại thở dài cái. Nghĩ đến mình thế nhưng thân lại ở ổ thổ phỉ, có chút nén giận. Ta mỗi ngày đều ra sức mắng ông trời mười lần, mắng mắt bị mù đem ta đưa đến loại địa phương này. Ta đại sức yếu thân hình lại thon dài, thế nào lẫn vào ở ổ thổ phỉ, đây phải là muốn chết sao. Nếu để cho ta chết, cần gì phải để cho ta xuyên đến đây?

      Lại trông nom Phong Tuyết Sơn Trang là tổ chức có phải hay cướp của người giàu giúp người nghèo khó hiệp nghĩa, vào nhà cướp của tóm lại phải tốt, hơn nữa cũng phải là kế hoạch lâu dài. Nghĩ đến có triều đại nào thả tổ chức có sức uy hiếp đến triều đình kia chứ. Tiêu diệt chỉ là chuyện sớm hay muộn.

      Ta cảm thấy trong thời gian tới nửa tháng, tóc của ta cũng trắng nửa.

      Ngọn đèn dầu ở trước mặt ta sang ngời , ở thế giới ban đêm có đèn điện, luôn là có kỳ quái mờ mịt lãng mạn. Trước kia ở thế giới đại, luôn thích tắt đèn, sau đó đốt cây nến ăn bữa ăn tối; tại tốt hơn, nhưng ta có chút hết sức hi vọng có thể có đèn huỳnh quang.

      Ta nằm vật xuống giường có chút mất ngủ. Hôm nay là ta thứ nhất có Tiểu Lan làm bạn ban đêm. Thói quen Tiểu Lan làm bạn, đơn như vậy ngược lại có chút thích ứng.

      Đột nhiên, ngoài cửa sổ bóng dáng màu đen thoáng qua.

      "Người nào?" Ta sợ hãi ngồi dậy. Ta tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, nhìn thấy bất luận kẻ nào.

      Có thể là ảo giác . Trong lòng ta an ủi.

      Xoay người muốn lên giường, phát ở bên bàn thế lại là nam tử mặc áo đen che mặt ngồi đó.

      "Ngươi là ai?" Ta hoảng sợ hỏi.

      Nam tử có trả lời ngay lời của ta. chút hoang mang rót ly trà, ý bảo ta qua đó.

      "Ngươi mất trí nhớ?" Nam tử mở miệng, thanh có chút trầm thấp, phảng phất như cố ý thay đổi điệu, để cho ta nghe ra nguyên lai giọng .

      "Ngươi đến tột cùng là người nào?" Ta lặng lẽ di chuyển hướng đến bàn trang điểm. Nơi đó có cái kéo, ta buổi sáng nhìn Tiểu Lan đặt ở nơi đó .

      "Xem ra ngươi mất trí nhớ." Nam tử để ý đến câu hỏi của ta, tự nhủ. nhìn chằm chằm ta, dáng vẻ phảng phất như suy nghĩ điều gì đó.

      Ta hỏi nữa. Nam tử kia ràng là để ý tới câu hỏi của ta. Hơn nữa ta cũng vậy dám lớn tiếng la lên. Nam tử có thể vô thanh vô tức lặng lẽ lẻn vào phòng của ta, võ công của tuyệt đối phải là ta có thể đối phó. Nếu như ta hành động thiếu suy nghĩ, chọc giận , chỉ sợ ta giống như bộ dạng con kiến bị tay bóp chết.

      Trong phòng yên lặng hồi lâu, nam tử áo đen lại mở miệng, "Mất trí nhớ cũng là chuyện tốt, nếu quên, vậy coi như xong."

      xong, nam tử cứ thế ở trước mắt ta cứ như vậy biến mất, ta ngay cả nhìn thấy bóng dáng rời .

      Ta chân mềm nhũn ngồi bệch đất, mồ hôi lạnh thay nhau toát ra. Xem ra cái Cố Tuyết nay thuần chỉ là thổ phỉ bà đơn giản. Chỉ sợ phía sau nàng biết có liên tiếp nhân vật thần bí biết tên nào tồn tại, chẳng hạn như là tối hôm nay tên nam tử áo đen này xuất .

      được, nơi này tuyệt đối phải nơi ta nên sống, ta nhất định phải chạy trốn!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Linh

      Chương 6: Tìm cách

      Sau khi hạ quyết tâm muốn chạy trốn, ta liền bắt đầu tích cực dò xét địa hình.

      Phong tuyết sơn trang xây dựng vách núi bằng phẳng, ba mặt là vách đá dốc đứng, thẳng nhập tận giữa trời.

      Phong tuyết sơn trang diện tích rất rộng, bố cục chủ yếu chia làm ba khu.

      Sân trước được gọi là Phong Tuyết Đường, là nơi tập võ cùng bàn luận chuyệt nghị .

      Ở giữa được xây dựng là lầu chính của Phong Tuyết sơn trang, gọi là Phong Tuyết lâu, chủ yếu là nơi để nghỉ ngơi. Phong Tuyết lâu lại chia làm ba bộ phận, ở trong là bộ phận chính của Phong Tuyết lâu, chủ yếu là nơi của Cố Phong, Cố Tuyết cùng mấy vị trang chủ ở. Lầu chính của Phong Tuyết lâu bên là phòng bếp, nhà xí chờ dân xây dựng, bên còn lại trong Phong Tuyết sơn trang là nơi những người khác ở.

      Ở phía trước đình cùng giữa đình có nơi rất rộng lớn được xây dựng thành vườn hoa. Mặc dù phong cách xây dựng nhìn qua tầm thường vô cùng, nhưng được cái là có đủ loại hoa, thạch động cầu điêu khắc chạm trỗ cũng đầy đủ mọi thứ, hồ đình nghỉ mát cũng được xây ở giữa.

      Hậu đình là mảng lớn đất có sử dụng. Ở phía sau có nơi được coi là cái hồ , là do tuyết đỉnh núi tuyết tan chảy xuống mà tạo thành. Đây là nguồn nước chính được dung hằng ngày trong Phong Tuyết sơn trang. Ở bên hồ có sơn động, dọc theo sơn động xuống phía dưới khoảng trăm bước là được thấy suối nước nóng.

      Ta cùng tiểu Lan dạo khắp nơi trong Phong Tuyết sơn trang, chính là muốn tìm ra nơi nấp để chạy trốn. Chính là đáng tiếc trải qua ba ngày dò xét, kết quả là chỉ có hai chữ "Thất vọng".

      Địa hình Phong Tuyết sơn trang ưu thế hết sức ràng , ba mặt núi vây quanh, chỉ có cửa chính có thể ra vào, có thể có người canh gác ai có thể ra. Muốn ra trang, cũng chỉ có thể ra từ cửa trước.

      Lúc ta hết hy vọng, thế nhưng ta lại phát Phong Tuyết sơn trang mỗi lần vào ngày mùng , mười lăm cũng để cho phần huynh đệ trong sơn trang muốn xuống núi ra trang. Nam nhân ra trang, chính là đơn giản vì chút chuyện như vậy. Mặc dù ta trơ trẽn với hành vi của bọn họ, nhưng mà quy định này đối với ta mà chính là cơ hội lớn.

      Ta hăng hắc bắt đầu chuẩn bị mọi việc để ra trang.

      Ta ở trong phòng Cố Tuyết tiến hành tìm lần trong phạm vi lớn. Mặc dù có tìm được ngân lượng, nhưng là châu báu đồ trang sức đeo tay cũng là ít, tin tưởng những thứ đồ này tăng lên có thể đổi ngàn tám trăm lượng mà có vấn đề gì.

      Trừ châu báu đồ trang sức đeo tay, thế nhưng ở trong phòng Cố Tuyết phát hai bộ nam trang. Kích cỡ y phục này hợp với vóc người Cố Tuyết. Xem ra hai bộ quần áo này là Cố Tuyết trộm được. vậy nàng từng dung y phục này cải trang để ra ngoài. Lần này vừa đúng có thể để cho ta mặc, đỡ mất thời giant a tìm y phục.

      ra về mặt của cải chuẩn bị rất dễ dàng. Hai ngày này lúc ta lại trong trang phát người nào gặp phải ta đều quay đầu , ngoại trừ Cố Phong cùng tiểu Lan, cho nên có người nào chủ động đến bắt chuyện với ta. Cho nên ở mọi người cố ý coi thường, ta rất nhanh liền đem những thứ để chạy trốn chuẩn bị đầy đủ hết.

      Nhưng mà có người hết sức phiền toái đó chính là Tiểu Lan. Tiểu Lan ngày ngày gắt gao theo sát ta, hết sức tận tình hầu hạ ta, e sợ cho ta bị thương nữa. Nếu như ta muốn ở lại chỗ này làm đại tiểu thư nhàn nhả có người phục dịch, có nha hoàn như vậy là chuyện tốt. Nhưng là bây giờ ta là muốn chạy trốn, nàng suốt ngày theo ta, làm sao mà ta chạy được.

      Ta đau đầu nhìn tiểu Lan pha trà cho ta.

      "Khụ!" Ta hắng giọng cái.

      "Tiểu thư cổ họng thoải mái sao?" Tiểu Lan khẩn trương hỏi, "Ta nấu cho tiểu thư chén canh táo dỏ hạt sen."

      " cần, Tiểu Lan, ngươi đừng gấp nấu. Uống nhiều canh quá tối tiểu đêm nên." Ta nhịn được mà vẫy tay.

      "Tiểu Lan, ngươi hôm nay buổi tối cần hầu hạ ta, ta muốn nghỉ sớm chút." Ta .

      "Tiểu thư có nơi nào thoải mái sao?" Tiểu Lan hỏi.

      " phải là, chính là muốn ngủ sớm chút. Ngươi nếu ở bên cạnh hầu hạ, ta liền nỡ ngủ, cho nên ngươi coi như nghỉ ngơi ngày, ta cũng vậy ngủ cái sâu, như thế nào?" Ta nghịch ngợm cười .

      "Được!" Tiểu Lan cười, "Vậy tiểu Lan cáo lui, tiểu thư nghỉ ngơm sớm chút."

      Tiểu Lan vừa , ta lập tức đem đồ chuẩn bị xong gói lại. Lúc có mặt tiểu Lan ta dám làm, lại dám đem đồ gói lại, sợ Tiểu Lan nhìn thấy.

      Chờ đồ xếp xong là giờ thân . Ta nhanh chóng thay xong y phục, lặng lẽ chạy ra khỏi cửa phòng.

      Chương 7: Đùa giỡn

      "Như thế nào mà địa hình ban ngày cùng buổi tối lại giống nhau a?" Ta ở trong sân vòng vo nửa ngày cũng ra khỏi, khỏi có chút tức giận, trong miệng lầm bầm mắng.

      Ta nhớ ràng nơi này bên phải chính là đường đến phòng lớn, tại sao đúng, thế nhưng ngược lại lại đến bên hồ đây?

      Ánh trăng sáng vắng lặng, trán ta toát đầy mồ hôi.

      "Thiên thượng hữu nguyệt nguyệt nguyệt khuyết, nhân gian hữu tình tình tình tàn." giọng véo von như hoang oanh truyền vào tai ta.

      Có người? Ta sợ hãi lập tức trốn vào bên cạnh bụi hoa.

      Ta ở trong bụi hoa trốn hồi lâu, còn nghe được bấ kỳ thanh gì nữa. rồi? Ta tự hỏi. Ta dám tùy tiện ra ngoài, thể làm gì khác hơn là thò đầu ra, xem chút tình huống bên ngoài.

      Trời ạ! Qủa thực là ta thể tin được hai mắt của mình. đời này còn có diện mạo đẹp như vậy. . . . . . Nam tử? Đúng là nam tử. Nếu phải mặc nam trang, trước ngực đều bằng phẳng, ta cũng thể tin được là nam nhân. Người đàn ông này, hình dạng kia nhanh nhẹn như kinh hồng (hồng nhạn), đẹp như du long, sáng nhu thu cúc, hoa tốt xuân tùng; giống như mây che lấp trăng, phiêu diêu như lưu phong chỉ hồi tuyết.

      Ta quỷ thần xui khiến từ trong bụi hoa đứng lên, về phía .

      "Người nào?" Nam nhân kinh hoảng quay đầu lại. Nhìn thấy ta, trong mắt nhất thời tràn đầy loại chán ghét."Làm sao ngươi lại ở chỗ này?"

      Câu hỏi của nhắc nhở ta. Ta nhưng là đần a, chính là ta chạy trốn, tại sao có thể bại lộ hành tung. Ta khỏi tức giận.

      Mặc dù ta hiểu tại ta hẳn là nên xoay người rời , nhưng mà ánh mắt chính là nhịn được nhìn chằm chằm vào , hai chân dừng được bước từng bước hướng .

      Nam nhân thấy ta đến gần, lui về phía sau bước."Ngươi đừng bước đến nữa!" ra lệnh.

      A? Lời thoại này giống như là lời của phụ nữ đàng hoàng bị ác bá đùa giỡn. Nhưng là, nhân vật phản . Ta là nữ, là nam nha. Mặc dù phải thừa nhận, so với ta xinh đẹp rất nhiều. Nhưng tốt xấu gì ta cũng là mỹ nữ, thế nào cũng giống như ác bá.

      Khóe miệng ta khỏi kéo góc độ tà ác, vẻ mặt bỉ ổi đối với nam nhân , "Hừm hừ, hôm nay, ngươi là theo cũng phải theo, theo cũng phải theo!" xong còn cố ý hai tay chà xát vào nhau làm hành động cầu xin chân thành.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Nam nhân dùng tay chỉ ta, giận đến gì .

      "Hắc hắc hắc. . . . . ." Ta cười đến càng thêm dâm đãng.

      "A. . . . . . !" đột nhiên hét rầm lên, xoay người bỏ chạy.

      Ta ngây ngốc người đứng ở nơi đó, trong lúc nhất thời đối với tình huống tại phản ứng được. . . . . . . Cũng quá yếu đuối.

      "Người nào!" từ nơi xa truyền đến giọng của thủ vệ trong trang.

      Lúc này ta mới chính thức hồi phục lại tinh thần.

      Nguy rồi! Ta thầm tiếng, nhanh chóng chạy về phòng nghỉ.

      Ở sau khi ta đụng bốn năm vách tường, ta rốt cục về tới phòng. Để hành lý xuống, thay nữ trang.

      Hôm nay kế hoạch chạy trốn hoàn toàn thất bại. Thua ở trong tay nam nhân dung mạo như thiên tiên. Ta hối tiếc mình tại sao lại đầu óc mê sắc. Bằng tại ta ở bên ngoài sơn trang tiêu dao .

      Ta giận đến đập cái xuống giường. Lần này tốt lắm, cơ hội chạy trốn lần nữa phải chờ nửa tháng sau .

      Người nam nhân kia là ai? Ta khỏi suy đoán.

      Chẳng lẽ là ca ca tưởng lầm là nữ nhân nên đoạt về làm áp trại phu nhân? Ta ngay sau đó lắc đầu cái. ! Hồi tưởng lúc ban đầu mới vừa chuyển thế tới nơi này, nữ nhân theo Cố Phong đến xem ta đều là bộ dạng son phấn nồng nặc. vậy Cố Phong thích loại nữ nhân phong tao. Hôm nay người đàn ông này xinh đẹp siêu phàm thoát tục, thanh lệ thanh nhã giống như hoa sen, tuyệt đối phải là loại người Cố Phong thích.

      Ta trái đoán sai phải lại suy nghĩ nhưng nghĩ ra nam nhân này đến tột cùng là thân phận gì. Nghĩ nghĩ lại, ta liền ngủ thiếp .

      Chương 8: Nguyên nhân chết

      Buổi sáng ánh mặt trời vọt vào trong phòng làm ta tỉnh giấc. Tối ngày hôm qua nghĩ tới chuyện người nam nhân kia nghĩ đến khuya, mơ mơ màng màng đến trời tờ mờ sáng mới ngủ .

      Ta miễn cưỡng từ giường bò dậy. Người nơi này cũng rất chăm chỉ, Gà gáy mà dậy, mặt trời lặn mà nghỉ, làm cho ta ngượng ngùng đổ thừa chiếc giường, cho dù ngủ đủ cũng muốn dậy.

      Rửa mặt xong, ta ngồi ở trước gương đồng chãi đầu."Ai nha!" Tóc quấn vào với nhau, lúc chải đầu kéo da đầu đau. Ta xem chừng mái tóc này dài khoảng 1 thước, cảm thấy quấn bệch vô cùng.

      Tóc này quá dài, cái lược chải lên tốn sức.

      Ta thấy bàn trang điểm cây kéo, cầm lên cây kéo muốn đem đầu hớt ngắn chút.

      "Tiểu thư! ! !" Tiếng kêu sợ hãi từ nơi cửa truyền tới, làm cho ta bị dọa sợ đến tay run lên, thiếu chút nữa ghim đến cổ của mình.

      Chỉ thấy Tiểu Lan chợt chạy tới, phen đoạt lấy cây kéo tay ta, ném mặt đất."Tiểu thư, người làm cái gì vậy?" Tiểu Lan hầm hừ, trong mắt lại nổi lên lệ.

      "Ta. . . . . ." Chỉ là muốn cắt tóc mà thôi.

      Tiểu Lan chợt đem ta ôm vào trong ngực, ta cảm giác nơi cổ có chút ướt. Trong ngực truyền ra giọng buồn buồn: "Tiểu Lan cũng biết tiểu thư có mất trí nhớ, tiểu thư làm bộ mất trí nhớ chẳng qua là vì làm giảm bớt cảnh giác của chúng ta xong lại tự sát. Tiểu thư, người như thế nào mà ngốc như vậy. Vì nam nhân thương người, đáng à. Cho dù Tề công tử tốt, các ngươi có duyên phận cũng có cách ở chung chỗ . Tiểu thư, ngài nhất định phải nghĩ thông suốt chút. . . . . . ."

      "Tiểu Lan. . . . . . Ta thở nổi." Ta lấy tay dùng sức túm cánh tay Tiểu Lan, nhưng mà cư nhiên kéo như thế nào cũng nhúc nhích."Tiểu Lan, ta có muốn tự sát, ta chỉ là muốn đem tóc cắt bớt chút."

      Tiểu Lan nghe lời ta ..., buông lỏng chút. Trán Tiểu Lan để lên trán của ta, ánh mắt của nàng hướng về ánh mắt của ta, chóp mũi của nàng đụng tới chop mũi ta.

      Ta cười hắc hắc, "Tiểu Lan, quá gần!"

      Tiểu Lan tình nguyện buông ta ra, "Tiểu thư, ngài phải là tự sát?"

      "Dĩ nhiên phải là, ta sống rất tốt, tại sao muốn tự sát." Ánh mắt ta chuyển cái, nhìn Tiểu Lan."Ngươi mới vừa ta là ‘ tự sát ’? Ngươi phải ta là ‘ vô ý ’ rơi xuống núi sao? Tề tiên sinh là ai?"

      Tiểu Lan nghe câu hỏi của ta, ánh mắt có chút lóe lên."Ách. . . . . ."

      " !" Ta lạnh lùng .

      "Tiểu thư, " Tiểu Lan vẻ mặt có chút khó khăn, " ra chuyện là như vậy. . . . . . ."

      Ta lại vì người đàn ông mà nhảy núi! Lời của Tiểu Lan hoàn toàn làm cho ta khiếp sợ.

      Tề tiên sinh, tên đầy đủ là Tề Phụng Thư, là thư sinh lên kinh dự thi. Lúc ngang qua ngoại ô Phượng Dương, Cố Phong mang theo nhóm người đuổi theo đánh chặn đường giết thương nhân buôn bán hóa ngân (tiền bạc) giàu có vi phú bất nhân (làm giàu bất nhân).

      Nếu như người khác thấy tình huống như thế tất nhiên là sớm nấp vào chỗ nào đó, đợi cướp rời tiếp tục lên đường. Nhưng Tề Phụng Thư phải là người khác, chẳng những núp, ngược lại tiến lên chỉ trích hành động của đám người Cố Phong chờ"Lấy tài bất nghĩa" .

      Cố Phong thấy Tề Phụng Thư mặc dù là người thư sinh mềm yếu có chút năng lực phản kích nào, lại can đảm hơn người, định tha cho lần. Ai biết Tề Phụng Sách thuận theo buông tha, từng chữ từng chữ bức bách. Cố Phong trong cơn tức giận đem Tề Phụng Thư bắt về sơn trang. Thế nhưng ngờ để cho Cố Tuyết canh giữ ở cửa sơn trang thấy, cũng đối với Tề Phụng Thư vừa thấy , ái mộ, phải gả cho Tề Phụng Thư làm vợ.

      Cố Phong dĩ nhiên là đồng ý với hôn này vô cùng, nhưng mà Cố Tuyết khăng khăng đòi gả, Cố Phong cũng có biện pháp. Cố Phong vốn thương muội muội duy nhất này, ngày thường cưng chìu nàng như châu như bảo. Vào lúc này đối với cầu của Cố Tuyết, Cố Phong cũng chỉ còn cách miễn cưỡng đáp ứng.

      Thế nhưng ai ngờ Tề Phụng Thư muốn.

      Đường đường là nam tử hán sao lại có thể cũng oai đạo ( chính đáng) làm bạn?

      Những lời này nhưng làm tức giận cả Cố Phong cùng thổ phỉ liên quan, Cố Tuyết ngăn cùng ngăn được.

      Tề Phụng Thư cần Cố Tuyết, huynh đệ sơn trang hiểu Cố Tuyết, Cố Tuyết nhất thời trong ngoài được lòng, trong cơn tức giận nhảy xuống núi.

      Chương 9: Phụng Thư

      Ta vô lực ngồi ở ghế. vợ kịch tình thối nát tầm thường cỡ nào. Thiếu nữ xuân tâm phong nhã hào hoa, lại bị cự tuyệt, sau cảm thấy hổ thẹn vì tình tự sát. nghĩ tới vợ kịch tình thối nát tầm thường của Quỳnh Dao cư nhiên phát sinh ở người ta như vậy. Quả ta mặt mũi nào đối mặt Giang Đông phụ lão.

      "Tiểu thư, ngài có sao chứ?" Tiểu Lan nhìn ta xụi lơ ở cái băng ngồi, có chút bận tâm.

      Ta khoát khoát tay, bày tỏ ta sao.

      "Tiểu thư, " Tiểu Lan đỡ ta đến trước bàn trang điểm, "Cho dù người muốn cắt tóc, đây cũng là vạn vạn được . Thân thể phát triển, nhận được từ cha mẹ. Tiểu thư tóc đen ba nghìn, từng gốc đều chứa đầy tình thương của mẫu thân người, nếu như người cắt ngắn, lão phu nhân đau lòng ." Tiểu Lan vừa giúp ta chãi đầu, vừa khuyên nhủ ta.

      "Được, ta biết, ta bao giờ cắt tóc nữa được chưa?" Ta vô lực trả lời.

      "Đương nhiên được!" Tiểu Lan cười vui vẻ, "Tiểu thư đáp ứng Tiểu Lan, về sau cho phép hớt tóc, cho phép sinh tử cách nhàng, được chứ?"

      "Được, ta cái gì cũng đáp ứng ngươi." Ta vốn là cũng còn muốn chết.

      Tiểu Lan vui vẻ ở bên hát ca, bên giúp ta chãi đầu. Ta vì muốn để cho Tiểu Lan làm kiểu tóc quá phức tạp, chỉ cho nàng buộc cái đuôi ngựa đơn giản.

      "Tiểu Lan, chúng ta gặp Tề Phụng Thư ." Ta đứng lên, .

      Tiểu Lan động tác hơi chậm lại, "Tiểu thư. . . . . ."

      "Yên tâm, ta chỉ là muốn gặp chút. Cho dù thần nữ có lòng nhưng tương vương vô mộng, dây dưa này chắc ngọt. Huống chi ta tại cũng ý nghĩ ấy. Ta cưỡng bách cưới ta." Ta lạnh nhạt .

      biết có phải hay Tiểu Lan nhìn ra ta cũng phải là rất quan tâm, cho nên mới rất miễn cưỡng đồng ý mang ta đến phòng của Tề Phụng Thư.

      Ta theo Tiểu Lan tới phòng của Tề Phụng Thư. Phòng của Tề Phụng Thư cách phòng ta xa mấy, cũng ở tại chủ lâu được đối đãi long trọng.

      Xuyên qua hành lang dài ngoài trời, chúng ta rất nhanh đến gian phòng của Tề Phụng Thư.

      Ta giơ tay lên gõ cửa, bên trong người nào đáp lại. Ta nhìn Tiểu Lan, dùng ánh mắt hỏi thăm nàng, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra.

      "Tề tiên sinh, ta là Tiểu Lan, phiền ngài mở cửa." Tiểu Lan thấy ánh mắt thăm hỏi của ta, ngay sau đó mở miệng .

      Bên trong phòng vẫn có động tĩnh.

      "Tề tiên sinh, ngài mở cửa, ta đây liền xô cửa tiến vào." Tiểu Lan đáp lại.

      Lần này, ta nghe thấy tiến bước chân đến gần, cửa"Két" tiếng, mở ra.

      "Là ngươi?" Ta hưng phấn . Cư nhiên chính là mỹ nam ta suy nghĩ cả đêm.

      "Tiểu thư?" Tiểu Lan ở bên cạnh hồ nghi .

      Ta vừa nghe Tiểu Lan thắc mắc, lập tức thu lại nét mặt hưng phấn, theo Tề Phụng Thư vào trong phòng ngồi xuống. Nếu để cho Tiểu Lan biết ta gặp Tề Phụng Thư nguy. Chỉ cần truy hỏi ta rànf, nhất định hỏi ra việc ta cải trang bỏ trốn .

      Ta có chút khẩn trương nhìn Tề Phụng Thư, ai ngờ từ đầu đến cuối cũng chưa nhìn thẳng ta phen.

      Ta khỏi nhớ tới ánh mắt Tề Phụng Thư nhìn ta tối hôm qua. Khó trách lúc nhìn thấy ta có chút khinh bỉ, còn có chút sợ chứ. Nguyên lai là bị ta cướp về làm áp trại tướng công. Ta trong lòng khỏi vui mừng."Hắc hắc!" Ta cư nhiên cười ra tiếng.

      Ta nghe đến tiếng cười của mình có chút hối tiếc, nghĩ tới mình thậm chí có mặt bỉ ổi như vậy. Dường như Tiểu Lan lại càng thêm hoài nghi về bộ dạng của ta, ta thể nghiêm mặt : "Tề Phụng Thư đúng . cho ngươi biết, bổn tiểu thư nhớ chuyện lúc trước rồi, cho nên bổn tiểu thư có ý định ép ngươi cưới ta. Ngươi liền an tâm ở chỗ này ngây ngô , cấm túc ba tháng, coi như là bổn tiểu thư trừng phạt ngươi từ chối hôn ."

      xong ta ngẩng đầu tiêu sái rời khỏi gian phòng của Tề Phụng Thư. Tiểu Lan ở phía sau theo, ánh mắt tràn ngập xác định.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Đụng ngã


      Vì loại trừ hiểu lầm của Tiểu Lan, ta cố ý coi thường tồn tại của Tề Phụng Thư, đối với chẳng quan tâm.



      Mười ngày qua, Tiểu Lan tựa hồ cũng hoài nghi ta nữa. Mà ta luôn nghĩ luôn nhớ đến Tề Phụng Thư. Vốn tưởng là do Cố Phong cướp về làm áp trại phu nhân, nghĩ tới lại là Cố Tuyết chiếm làm áp trại tướng công. phải thừa nhận, Cố Tuyết ánh mắt tệ. Mỗi lần thấy người nam nhân kia hô hấp ta cũng dồn dập, huyết mạch sục sôi.



      Ta”Hắc hắc” cười tiếng, xong rồi, cư nhiên lại lộ ra loại nụ cười gian tà này, vừa nhìn phải là người tốt lành gì. Khó trách Tề Phụng Thư người ta chết sống chịu cưới đây.



      “Tiểu Lan a, chúng ta dạo hoa viên .” Ta ngồi ở ghế, gặm quả táo.



      “Được a.” Tiểu Lan thả may vá trong tay xuống, đứng dậy theo ta ra ngoài.



      Lúc ta xuyên qua nơi này chính là vào tháng hai. ”Nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao”, nơi này tháng hai cũng bắt đầu lên vẻ xanh biếc. Thời gian tháng trôi qua, nơi này nở đầy hoa đào.



      Ta đặc biệt thích dưới tang cây hoa đào, thích nhất lúc cánh hoa đào bay trong gió, nhanh nhẹn ưu nhã vây quanh ta.



      Cái gì? Đây là tự mình? sai chính là tự mình!Đơn giản là tại thân thể này của bổn tiểu thư đẹp như thiên tiên, có thể để cho ta tự mình sao.



      Ta chán đến chết ngồi ở trong lương đình, chờ Tiểu Lan lấy bánh hoa đào cho ta. Tiểu Lan thích nhất là lấy hoa làm bánh.



      Nhớ trước kia lúc xem Trần Tiểu Xuân trong phim《 Lộc Đỉnh ký 》, ta đối với cao điểm thạch trong tay Tiểu Quý Tử chính là chảy nước miếng, luôn muốn ăn cái như vậy. Cho nên sau khi xuyên tới nơi này, thứ ta ăn đầu tiên phải là cơm nước, mà là bánh hoa quế do Tiểu Lan làm.



      chứng minh, đôi khi suy nghĩ tan biến khi nguyện vọng trở thành . Trong tiểu thuyết tất nhiên xuất bánh hoa quế, cũng có nghĩ ăn ngon như vậy, ngoại trừ ngọt ngấy người ra có cảm giác khác.



      Ta vốn cho là Tiểu Lan tay nghề tốt, ai biết trong sơn trang Tiểu Lan lại là người làm bánh ngon nhất. Đến lúc này, ta đối với món bánh ở cổ đại xem như tuyệt vọng.



      “Ai. . . . . .” Ta khỏi thở dài, “ là chán.” Ta ngồi ở ghế, tay chống cằm.” là, nơi này có máy vi tính, có TV, ngày ngày đều là hoa hoa cỏ cỏ , buồn chết được.”



      “Ai u!” Ta đột nhiên cảm giác cái trán bị thứ gì đánh tới, sau đó chỉ thấy hòn đá rơi xuống đất.



      Ta nhặt lên cục đá, nhìn chung quanh. Phát cách đó xa lại có tên tiểu quỷ đầu đối với ta làm mặt quỷ.



      Ta giận!



      Ta vụt đứng lên, chạy đến chỗ tiểu quỷ ấy.



      “Ai nha!” Ta gào lên lần nữa. mặt đất lại có cái lỗ. Ta bổ nhào nằm đất.



      Ta tức giận muốn mắng to, cái này cái hố nhất định là cái tiểu quỷ chết tiệt đó đào .



      Ta chống thân thể lên, phát trước mặt có đôi chân từ từ đến gần. Ánh mắt ta chuyển cái, lại nằm sấp trở lại.



      “Ai nha, là đau, Ta khẳng định chân ta bị gãy. Đau chết ta.” Ta khóc to lên.



      Chỉ thấy cặp chân kia càng đến gần càng gần, càng đến gần càng gần. Ta bổ nhào cái mạnh!”Tiểu quỷ chết tiệt, xem ta còn tóm được ngươi!” Ta vui vẻ hướng nhìn.



      “Ngươi là ai!” Ta cảm thấy được tại ta rống lên hết mức .



      “Tiểu thư, người có sao ?” Nam nhân quan tâm nhìn ta.



      Lúc này ta mới nhớ tới, ta còn nằm ở người nam nhân này. Mặt ta lập tức hồng đến rỉ máu.”Ách, có sao, có sao!” Ta nhảy dựng lên, khoát khoát tay .



      Ta hướng nam nhân phía sau nhìn lại, phát cái tiểu quỷ chết tiệt đó vẫn còn đối với ta làm mặt quỷ. Ta tức giận lè lưỡi đối với .



      “Ha ha. . . . . .” Tiếng cười khẽ từ đầu truyền đến, “Nếu tiểu thư có sao, ta rời trước.” Nam nhân ta xong xoay người rời .



      Ta nhìn bóng lưng người nam nhân kia rời , cảm giác nhìn thấy có chút quen mắt.

      Chương 11: Tiểu Ngưu

      Bóng lưng nam nhân biến mất ở trong tầm mắt. Ta đột nhiên nhớ tới tiểu quỷ hại ta bị bêu xấu. Ta xoay người chạy về phía .

      Ai biết chết tiểu quỷ thân hình đặc biệt nhanh nhẹn, ở trong rừng vòng tới vòng lui chính là có cách thoát khỏi tay ta.

      "Ngươi đứng lại đó cho ta!" Ta mệt đến mức thở hồng hộc, chống nạnh nửa cúi người thở.

      "Thực ngốc!" Tiểu quỷ chết tiệt đó quay đầu lại đối với ta làm mặt quỷ.

      Ta giận đến mắt muốn trợn trắng!"Ngươi!" Tay ta run rẩy chỉ vào người , "Ngươi! Ngươi đừng để cho ta bắt được, nếu ta lột da của ngươi ra!" Ta hung tợn .

      "Ngươi ngốc như vậy, bắt được ta rồi hãy ." Tiểu quỷ chết tiệt ấy xong xoay người chạy về phía đình nghỉ mát.

      "Tiểu Lan, bắt lấy !" Ta nhìn thấy Tiểu Lan cầm cao điểm (bánh ngọt) trở lại, vội vàng hô.

      Tiểu Lan tay cầm cao điểm, tiến lên bắt lấy người. nghĩ tới vài cái công phu, Tiểu Lan động tác nhanh nhẹn liền bắt được tên tiểu quỷ ấy đến.

      Tiểu Lan lôi tiểu quỷ về phía ta, Tiểu Lan tò mò hỏi: "Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra?"

      Ta đối với tiểu quỷ chết tiệt này lộ ra nụ cười tà ác, "Bắt trói vào cây cột”.

      Ta ngồi ở ghế đá, hai chân tréo nguẩy, đối mặt tiểu quỷ ăn và ăn bánh hoa đào do Tiểu Lan lấy. Cái này đây ta thích, trong lòng rất sảng khoái.

      Tiểu quỷ chết tiệt ấy nhìn bộ dáng ta giống như khiêu khích, nghiêng đầu nhìn ta.

      "Thế nào? Câm?" Ta nuốt cái bánh hoa đào sau cùng xuống, uống hớp trà, cho nhuận cổ họng.

      Ta đứng lên, rung đùi đắc ý đến chỗ tiểu tử chết tiệt ấy.

      nhìn ta về phía , lập tức dùng ánh mắt cảnh giác nhìn ta.

      "Thế nào? Sợ?" Ta lấy tay nâng cằm của tiểu quỷ ấy lên, "Sợ cái gì? Đại gia đây đối với ngươi như vậy ." Vừa , ta còn làm ra nụ cười kiểu lưu manh.

      Tiểu quỷ trợn to hai mắt, thể tin nhìn ta.

      "Hắc hắc hắc!" Tiếng cười càng thêm dâm đãng. Ta phát chính mình từ sau khi chuyển thế, khí chất lưu manh của mình toàn bộ ra cách thể nghi ngờ. Thời điểm lần đầu tiên thấy Tề Phụng Thư, ta liền nhịn được đùa giỡn. Bây giờ nhìn đến cái tiểu tử tuấn tú này, ta lại nhịn được muốn trêu chọc .

      Tiểu Lan ở sau lưng ta mím môi, cố nén cười. Còn lại tử tiểu quỷ sợ đến chảy ra nước mắt.

      Mặt của ta cách mặt của tử tiểu quỷ càng ngày càng gần, rất có điệu bộ cường hôn.

      Đột nhiên, "Oa. . . . . ." Tử tiểu quỷ cư nhiên khóc lớn lên.

      Ta bị doạ sợ đến nỗi lui về phía sau bước. Ta nghĩ tới tử tiểu quỷ khỏi bị hù dọa như vậy.

      "Này, này! Ngươi đừng khóc, ta đùa với ngươi đấy." Ta có chút luống cuống. là làm người xấu cũng có chút khó khăn.

      Tiểu Lan"Phốc" tiếng cười lớn, còn khoa trương ôm bụng ngồi chồm hổm mặt đất.

      Ta hung hăng oán tiểu Lan cái, chuyển thế mờ mịt nhìn tiểu quỷ khóc lớn tiếng.

      Vậy bây giờ phải làm sao đây?

      "Tiểu Ngưu!" Tiểu Lan đứng lên, tới sau lưng Tiểu Ngưu cởi dây thừng ra cho ."Tiểu thư trêu chọc ngươi chơi đấy. Nhìn bộ dạng khóc nhè của ngươi này, có phải là nam nhân hay đây?" Tiểu Lan cười nhạo .

      "Ta là!" Mặc dù Tiểu Ngưu khóc nức nở, nhưng mà vẫn dùng thanh rất vang phản bác lại lời của Tiểu Lan.

      Tiểu Lan lôi Tiểu Ngưu đến băng đá ngồi xuống, ta cũng theo qua đó.

      "Ngươi chớ khóc, ta trêu chọc ngươi mà." Ta mặt cười cười, từ trong lòng ngực lấy ra khăn tay đưa Tiểu Ngưu lau nước mắt.

      Thân mình Tiểu Ngưu ngừng chút, ngưng khóc thút thít chỉ ngây ngốc nhìn ta.

      "Tốt lắm, đừng khóc." Ta đem tay khăn nhét vào trong tay , để cho chính tiếp tục lau." chính ngươi khi dễ ta, cho ta khi dễ ngươi mà. Ngươi mới vừa rồi còn dùng đá đánh ta đấy. Ngươi xem, cũng sưng lên." Ta đưa bả đầu tiến tới trước mắt để cho nhìn.

      Tiểu Ngưu nhìn thoáng qua, chợt đứng lên, xoay người chạy.

      "Thiệt là, đứa này bị sao thế?" Ta buồn bực nhìn bóng lưng của chạy , chợt kêu, "Này trả lại khăn tay cho ta. . . . . ."

      Chương 12: Bệnh lạ

      "Hài tử kia là ai vậy?" Ta quay đầu lại nhìn Tiểu Lan vẫn còn ôm bụng nằm sấp ở bàn cười ha hả, tức giận đẩy nàng xuống."Có buồn cười như vậy ?"

      "Tiểu, tiểu thư, ngài cũng biết, vẻ mặt ngài vặn vẹo đến cỡ nào. Ta nghĩ Tiểu Ngưu tuyệt đối phải là sợ ngài đùa giỡn , mà là bị vẻ mặt của người dọa cho sợ đấy ." Tiểu Lan xong, lại bắt đầu cười ha hả.

      "Ách. . . . . ." Ta buồn bực. Ta là phải là nên ở trong phòng luyện tập nhiều chút, sau đó ra ngoài đùa giỡn người đâu? Đêm hôm đó, Tề Phụng Thư cũng là bởi vì vẻ mặt vặn vẹo của ta mà bị dọa cho sợ chạy đấy chứ. . . . . . ! Nếu là như vậy, này, này, vậy khỏi quá mất mặt sao. Mặt của ta nhất thời đỏ lên.

      "Tiểu thư, ngài làm sao vậy? Như thế nào mà mặt đột nhiên đỏ lên vậy?" Tiểu Lan thấy mặt ta đột nhiên đỏ lên, ngưng cười hỏi ta.

      " có gì." Ta lắc đầu cái, bỏ lại vẻ xấu hổ phía sau, "Ngươi vẫn chưa trả lời ta, đứa bé mới vừa rồi là ai vậy."

      "À. gọi Vương Tiểu Ngưu, là nhi tử của Vương Đại Ngưu thủ hạ của Tam trang chủ." Tiểu Lan với ta, ánh mắt có chút buồn bã.

      "Đứa bé kia làm sao vậy?" Ta quan tâm hỏi.

      Tiểu Lan lắc đầu cái, "Về sau tiểu thư nên ít tiếp xúc với hơn."

      "Tại sao?" Ta càng thêm nghi hoặc.

      "Tiểu thư, đứa bé kia có bệnh, Tiểu Lan sợ. . . . . . Sợ bệnh của đứa bé kia lây bệnh cho tiểu thư." Tiểu Lan nhíu chặc mày.

      "A? Bệnh gì?" Ta tò mò hỏi.

      "Tiểu Lan cũng rốt cuộc Tiểu Ngưu bị bệnh gì. Chỉ biết là mỗi ngày vào ban đêm đều ngủ mà cứ ở trong sân lay động, giống như đứa trẻ mất hồn, gọi đều để ý ." Tiểu Lan dừng chút, tiếp: "Nghe bệnh này là từ mẹ của Tiểu Ngưu nơi đó tới. Mẹ Tiểu Ngưu là nương trong Bách Hoa lâu. Vương Ngưu trước kia thường thường thăm nàng. Sau khi mẹ của Tiểu Ngưu mang bầu Tiểu Ngưu, lúc này Vương Ngưu mới đem nữ nhân kia chuộc ra ngoài, mang về sơn trang.

      Ai ngờ mẹ Tiểu Ngưu có bệnh . ít người lúc tiểu vào ban đêm, thấy mẹ Tiểu Ngưu tới lui trong vườn hoa. Người khác kêu nàng cũng để ý, kỳ lạ vô cùng.

      Sau người nhà Vương Ngưu bọn họ dần dần cũng xuất cái này tật xấu. Vương Ngưu sợ đây là bệnh truyền nhiễm, liền đem mẹ Tiểu Ngưu đưa về Bách Hoa lâu. Ai ngờ tới tháng, mẹ Tiểu Ngưu chết.

      Tất cả mọi người Tiểu Ngưu cũng nhiễm bệnh từ mẹ nó nên cũng cách xa ."

      Nguyên lai là như vậy. Mất mẫu thân, bị người khác kỳ thị, khó trách tuổi còn liền bướng bỉnh tinh quái chịu nổi. Chắc là vì muốn gây chú ý cho người khác, mới làm việc này. Ta khỏi cảm thấy thông cảm nhiều cho hoàn cảnh của Tiểu Ngưu.

      Ta nhớ được mình lúc thân thể rất yếu, cũng thường gặp phải đứa trẻ lớn khi dễ. Lúc này ba ba luôn là che chở trước mặt cho ta, ra mặt cho ta. Ba ba còn thường thường khích lệ ta, mọi người phải là thích ta, chỉ là bởi vì bọn họ biết chung sống như thế nào với ta, cho nên sau bọn họ dùng phương pháp này chơi với ta. Chỉ cần ta mỉm cười đối đãi mỗi người, bọn họ nhất định có thể cảm nhận được chân thành của ta, từ đó tiếp nhận ta.

      Vốn là ta là tin , nhưng là do phụ thân mãnh liệt cầu, ta thử lần lại lần. Kết quả mọi người quả nhiên bắt đầu tiếp nhận ta, có ở đây khi dễ ta, có cái việc gì tốt cũng mang theo ta, mặc dù ta còn là chỉ có thể ở bên cạnh nhcũng chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.

      Ta nhìn hướng Vương Tiểu Ngưu rời . Lúc ta có thể có ba ba khích lệ ta, Vương Tiểu Ngưu có cái gì đây? có bằng hữu thậm chí ngay cả cha đều quản .

      đời này luôn luôn có những chuyện bao giờ theo ý nguyện của mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :