1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ánh trăng không hiểu lòng tôi ( 62 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      [​IMG]
      Tác giả: Tân Di Ổ

      Dịch giả: Dennis Q, Gia Gia

      Edit: Teamtruyen

      Thể loại: Ngôn tình, đại

      Độ dài: 62 chương + 2 phiên ngoại

      Tình trạng dịch: Hoàn​
      Giới thiệu
      Dưới ánh trăng trong sáng thuở thiếu thời, họ ngồi cạnh nhau bên khe suối , Diệp Khiên Trạch từng : “Hướng Viễn, chúng ta bao giờ xa nhau”.

      Trong thành phố hào hoa náo nhiệt, Hướng Viễn gạt bỏ mọi thứ để về phía ước mơ. Cuối cùng, cưới được người mà mình thương và cũng có được vinh hoa phú quý mà vẫn hằng ao ước. Thế nhưng, ánh trăng trong ký ức chỉ tỏa sáng rực rỡ trong trái tim mình , còn với , nó chỉ là những mảnh vỡ vụn mong manh. từng giữ trong góc tâm hồn mình, thực từng nguyện vọng vì . tiến lên từng bước, lùi từng bước…

      Khi giấc mộng xa vời dưới ánh trăng năm nào bị chà đạp, trong tuyệt vọng, biến tình mãnh liệt thành hận thù…

      Ánh trăng tuy đẹp nhưng mãi mãi chẳng thể giữ lại bên mình. Còn Diệp Quân, người vẫn luôn quấn quýt thương Hướng Viễn từ , liệu có thể là ánh ban mai cuối cùng của ?
      Chương 1

      Hướng Viễn cũng phải thừa nhận rằng trái tim mình đa phần thuộc về phía bờ phải. Tất nhiên, phải ai cũng biết được rằng, ở nơi bé phía bờ trái, từng đánh mất thứ mình quý và trân trọng nhất.
      Bờ trái ở đâu? Tại sao nó lại được gọi là bờ trái?
      Chương Việt bảo, trong trái tim mỗi người đều có dòng sông nghẽn lại ở đó, nó phân trái tim chúng ta thành hai bờ: bờ trái mềm yếu, bờ phải lạnh lùng; bờ trái cảm tính, bờ phải lý trí. Bờ trái chứa đựng những dục vọng, ước mơ, đấu tranh và tất cả những hỷ nộ ái ố của chúng ta, còn bờ phải có những vết tích nóng bỏng của đủ mọi loại quy tắc thế gian in vào tim chúng ta – bờ trái là giấc mộng, còn bờ phải là cuộc sống.
      Chương Việt nhìn mấy bóng đèn neon trong casino mà sở hữu rồi cười với Hướng Viễn: “Tớ vẫn thích Tả Ngạn của mình nên ở đây suốt, còn cậu lại khác”.
      Hướng Viễn cười cười, chỉ uống ngụm nước mà giải thích gì. Chương Việt là trong số ít những người bạn thân của , dù phải là bạn tri kỷ nhưng vẫn rất hiểu .
      Hướng Viễn từng câu với các nhân viên của mình rằng: “Tôi có ước mơ, chỉ có kế hoạch”. Kết quả là câu này được truyền tụng rộng rãi đến mức người trong nghề ai cũng biết. Mọi người đều , Hướng Viễn của công ty Giang Nguyên là người thực tế đến thể thực tế hơn, cách đối nhân xử thế của có mục đích rất ràng, cách làm cũng thẳng thắn trực tiếp. Nhưng thể phủ nhận rằng, cách làm việc của thường có hiệu quả nhất, thế nên mới có thể đưa Giang Nguyên ra khỏi vực thẳm, mở ra chân trời mới như ngày hôm nay. Nếu bắt buộc phải theo cách của Chương Việt, vạch hai bờ như thế Hướng Viễn cũng phải thừa nhận rằng, trái tim mình đa phần thuộc về phía bờ phải. Tất nhiên, ai biết được rằng, ở góc bé phía bờ trái, từng đánh mất thứ mình quý và trân trọng nhất.
      Thấy chiếc cốc thủy tinh đặt trước mặt Hướng Viễn vơi quá nửa, bà chủ Chương Việt đích thân thêm nước cho . Đa số khách đến “Tả Ngạn” đều muốn say sưa phen nhưng Hướng Viễn lần nào cũng chỉ uống nước – hơn đó là nước lọc cho thêm đường, cứ năm trăm mililít nước cho thêm thìa đường là cách uống ưa thích nhất. Chương Việt hề thấy điều này có gì kỳ quặc, mỗi người thích thứ hoặc ghét điều gì đó đều có lý do riêng của mình. từng nhìn thấy những điều còn kỳ quặc hơn, có người tin rằng uống nước tiểu vừa thải ra của mình có thể giữ được tuổi thanh xuân, có người đến “Tả Ngạn” đòi uống máu chim họa my… chỉ tại sao ngày nào Hướng Viễn cũng uống loại nước đường như thế mà lại có dấu hiệu phát phì. Lúc này, có thể thấy xương quai xanh dưới cổ chiếc áo bằng lụa màu trắng mở ra của Hướng Viễn.
      “Nhìn tớ làm gì thế?” Hướng Viễn nhìn theo ánh mắt của Chương Việt rồi cười phá lên. Lúc cười, đôi mắt mí cong lên như vầng trăng non.
      Chương Việt : “Sao cậu lại gầy thế nhỉ?”.
      Hướng Viễn sờ hõm xương cổ mình, với vẻ nửa đùa nửa : “ tớ là cố gắng làm việc mới có tư cách thổ huyết mà? Gầy là cái giá phải trả cho phấn đấu”.
      “Nhưng cậu phấn đấu quá rồi đấy, có cần thiết phải ép mình ra nông nỗi này ?” Chương Việt nhớ đến số chuyện, thở dài tiếp: “Diệp Khiên Trạch vẫn có chút tin tức nào à?”.
      Chương Việt là người thông minh, vừa ra câu này bắt đầu hối hận. Tuy chồng của Hướng Viễn cũng chính là Tổng giám đốc tiền nhiệm của công ty Giang Nguyên – Diệp Khiên Trạch – mất tích hơn bốn năm là chuyện ai trong thành phố G cũng biết nhưng dù gì đó cũng là chuyện riêng tư của người ta, nên rạch vào vết thương lòng này mới phải.
      Nhìn vẻ mặt hối lỗi của Chương Việt, Hướng Viễn lại tỏ ra thản nhiên, bình tĩnh lắc đầu: “Tin tức nhiều nhưng chẳng có cái nào hữu ích cả”.
      Nghe hơn bốn năm về trước, Diệp Khiên Trạch lên tàu ra biển câu cá – đó là thói quen nhiều năm nay của – nhưng lần đó trở lại. Đêm ấy, nhà họ Diệp nhận được cú điện thoại của bọn bắt cóc, điều kỳ lạ là, mặc cho nhà họ Diệp tỏ ý muốn bỏ ra khoản tiền chuộc nhưng sau đó bọn bắt cóc lại liên lạc thêm lần nào nữa. Cảnh sát sau khi nhập cuộc điều tra cũng dò hỏi khắp nơi nhưng chẳng thu hoạch được gì. Tổng giám đốc Diệp Khiên Trạch của Công ty trách nhiệm hữu hạn vật liệu kiến trúc Giang Nguyên – nhà cung cấp vật liệu xây dựng nổi tiếng của thành phố G – biến mất biển cả mênh mông cùng với con tàu và bọn bắt cóc cho đến nay vẫn tung tích. Chuyện này trở thành tin tức nóng bỏng nhất mà các báo đài của thành phố đồng loạt đưa tin. Sau khoảng thời gian sôi sục, vẫn còn vô số những lời đồn đại về việc này. Người kiểu nào cũng có, người bảo Diệp Khiên Trạch bị giết chết; cũng có kẻ lại do lúc ấy Giang Nguyên đầu tư thất thoát, Diệp Khiên Trạch gánh vác nổi trách nhiệm nên mới nhảy xuống biển tự vẫn. số người nhiều chuyện còn nắm bắt thời cơ để sáng tác ra những câu chuyện vô cùng ly kỳ, chẳng hạn như Tổng giám đốc Giang Nguyên bỏ nhà cửa, địa vị cao chạy xa bay vì tình . Quá quắt hơn là, còn có người bàn tán con dâu nhà họ Diệp xuất thân bần hàn ra tay quá tàn nhẫn, cam chịu làm trợ lý cho chồng, do đó tự tạo ra nghi án bắt cóc, giết người đoạt quyền. Vì thế phía cảnh sát nhiều lần tìm Hướng Viễn, cầu “giúp đỡ điều tra”, kết quả đương nhiên là có chứng cứ gì.
      thế giới này có người đóng kịch tất có kẻ xem kịch nhưng cho dù mọi người có nữa, Chương Việt cũng là bạn Hướng Viễn bao năm rồi, ân oán giữa Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch đều lọt khỏi mắt . tin rằng Hướng Viễn là người quyết tâm việc gì làm được, mà làm phải tới nơi tới chốn, nhưng cho dù ấy phụ bao nhiêu người người duy nhất thể làm thế là Diệp Khiên Trạch.
      người phụ nữ như Hướng Viễn dù gả vào nhà họ Diệp cũng chẳng đến nỗi phải buồn rầu lo nghĩ, vậy nhưng suốt bao năm luôn đứng sau Diệp Khiên Trạch, cùng chung vai sát cánh, từng bước đưa công ty cổ phần quy mô thời cải cách nhà nước trong tay cha phát triển thành nhà cung cấp nổi tiếng ở thành phố G. Người ngoài nhìn thấy đây là thành công của Diệp Khiên Trạch nhưng ai bỏ ra công sức thế nào người sáng suốt đều biết .
      Hướng Viễn tiền, ai cũng biết, nhưng trong tim còn có người quan trọng hơn cả tiền bạc ai hay?
      Diệp Khiên Trạch bốn năm tung tích, sống chết ra sao. Người nhà họ Diệp bắt đầu tin rằng chuyện này lành ít dữ nhiều, chỉ có Hướng Viễn là chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm , chịu bỏ qua dù chỉ là manh mối nhất. Có những nỗi buồn và niềm đau biểu trước mặt người khác, hoàn toàn có nghĩa là nó tồn tại, cho dù là nữ cường nhân (người phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang) cũng có từ “nữ” phía trước nhưng họ có mạnh đến đâu cũng chỉ là người phụ nữ. Thế nên, năm ấy khi nghe có người nghi ngờ việc Diệp Khiên Trạch mất tích liên quan đến Hướng Viễn, Chương Việt từng hỏi Hướng Viễn nghĩ thế nào, chỉ câu: “Nắm được chứng cứ tớ chịu ngồi tù, còn đừng nghĩ đến chuyện diễu võ giương oai trước mặt tớ”.
      thực tế, người làm chủ mọi việc trong nhà họ Diệp mấy năm nay đều là Hướng Viễn và cũng có Giang Nguyên ngày hôm nay cũng là thực thể bàn cãi. Thời gian qua, dù số họ hàng thân thuộc của Diệp Khiên Trạch vẫn bàn tán xì xầm sau lưng Hướng Viênc nhưng ai dám công khai khoa chân múa tay với ?
      Như để chuyển đề tài, lúc sau, Chương Việt chỉ bàn nào đó trong góc sảnh PUB, cười với Hướng Viễn: “Nhìn thấy chưa, bên đó có cậu chàng cũng đẹp trai đấy chứ.”
      Hướng Viễn thờ ơ nhìn sang phía đó, “Ai lại lọt vào mắt xanh của cậu rồi? Bước vào cửa này của cậu, cậu nhóc nào nhìn được chút là cậu cũng chịu bỏ qua.”
      “Đừng như thể tớ dâm đãng lắm ấy, tớ thích ngắm những người có diện mạo xinh đẹp, cũng xem như là phúc lợi của bà chủ vậy thôi. Khoan , cậu nhóc kia đúng là quen , nhớ gặp ở đâu rồi, cậu nhìn xem có ấn tượng gì , biết đâu lại là con của nhà người quen nào đó ấy chứ.”
      Hướng Viễn nheo mắt lại nhìn, mắt thẩm mỹ của Chương Việt vốn rất cao, “cậu chàng cũng đẹp trai” mà Chương Việt tới thực ra là chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi, tóc hớt ngắn, mày mắt tuấn tú, quả thực rất đẹp trai. Chỉ có điều cậu ta ngồi giữa sáu bảy đứa con điên cuồng gào thét kia, nhưng lại hề có niềm vui của kẻ “gươm lạc giữa rừng hoa”, trái lại đôi lông mày nhăn lại, nhấp nhổm yên, căng thẳng như con cừu non lạc vào bầy sói vậy.
      Chương Việt cảm thấy khoái chí với cảnh tượng đó, còn gọi người phục vụ bên cạnh tới để châm dầu vào lửa, bảo tặng cốc rượu cho chàng trẻ tuổi đẹp trai bên đó, là ưu đãi đặc biệt của bà chủ “Tả Ngạn”. Hướng Viễn có tâm trí nào để chơi đùa với bạn mình, bèn móc tiền trong túi ra chèn dưới đáy cốc, nhiều ít mà vừa vặn với tiền bình trà.
      “Ngày mai tớ còn phải dậy sớm, cậu cứ tự nhiên mà thưởng thức .”
      Chương Việt biết tính nên cũng khách sáo với số tiền trả, bảo phục vụ mang tiền , cũng quên hỏi câu khi Hướng Viễn vừa đứng dậy: “Này, cậu vẫn chưa bảo tớ biết cậu có nhận ra . Trí nhớ của tớ vốn rất tốt, chàng trai này chắc chắn gặp rồi.”
      Hướng Viễn “phì” tiếng, “Người quen của cậu đều là cậu ấm chiêu, liệu có được cậu nhóc như vậy ?”
      Lúc về phía cổng mượn ánh sáng lấp lóa để xem giờ, chỉ mới hơn mười giờ đêm, đối với thành phố ngủ này mà , những cảnh đặc sắc nhất chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng lại cảm thấy mệt mỏi rồi.
      “Hướng Viễn… Hướng Viễn?”
      Phía sau vẳng đến tiếng gọi cấp bách, quay đầu lại mà tiến thẳng về phía trước, cho đến khi thấy có người phía sau tóm lấy cánh tay mình, lúc này mới quay lại với vẻ bất lực. Chàng trẻ tuổi đẹp trai mà ban nãy lọt vào mắt xanh của Chương Việt đứng sau lưng với vẻ chần chừ e ngại, lúc nhìn rồi, mới cười vui vẻ: “Hướng Viễn, em biết là chị mà.”
      Hướng Viễn gì, chỉ đùa vờn chùm chìa khóa xe trong tay, gương mặt nửa cười nửa .
      “Hướng Viễn?” Cậu nhìn thấy dáng vẻ lúc này, có phần bó tay lúng túng, kìm được lại gọi tên lần nữa.
      Vẻ mặt Hướng Viễn vẫn chút thay đổi, lúc ấy cậu mới nhận ra, khẽ gọi tiếng: “Chị dâu.”
      Sắc mặt Hướng Viễn lúc này mới dịu lại, hỏi: “ chơi vui, sao lại ra đây làm gì?”
      Chàng trai lộ ra nét khổ sở: “Mấy người đó đều là đồng nghiệp trong nhóm. Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Lý, chị còn nhớ Tiểu Lý ? ấy và em được phân công vào nhóm này cùng đợt. Em đến, mà bọn họ cứ quấy rầy mãi, chưa làm em chết là may… Chị cũng đến đây chơi à? mình?”
      “Ừ.” Hướng Viễn gạt tay cậu ra khỏi cánh tay mình, “Tôi trước đây, cậu quay lại chơi tiếp nhé.”
      “Em với họ là em phải rồi, sao còn quay lại được? Dù gì chị cũng về nhà, có thể tiện đường đưa em về được ?” Cậu có phần chắc chắn lắm, liếc trộm cái, bổ sung, “Em ngồi xe họ đến đây, giờ này chuyến xe cuối cũng còn nữa, dù gì chúng ta cũng cùng đường, nếu gọi taxi lại tốn tiền.”
      Hướng Viễn cuối cùng cũng cười, lắc đầu bảo: “ , đừng nhiều lời vô ích. Cẩn thận mấy kia lại đuổi theo, bắt cậu về lại động bàn tơ khốn.”
      Hai người lên xe, Hướng Viễn chăm chú lái, chàng trai cũng yên lặng ngồi bên ghế phụ, cả đoạn đường ai gì.
      Chiếc xe lại dưới tòa nhà chung cư bên cạnh phân cục cảnh sát hình Thành Nam, Hướng Viễn lên tiếng, “Đến rồi.”
      Chàng trai gật đầu, “Vậy em lên trước đây, chị lái xe về cẩn thận nhé.”
      “Ừ, tạm biệt.” cũng gật đầu lại, ngắn gọn.
      Chàng trai đẩy cửa ra, nhưng rồi nhịn nổi lại đóng cửa ngồi lại vào xe, cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình đặt đùi, : “Hướng Viễn, em biết vì sao những năm gần đây chị mỗi lúc lạnh nhạt với em, có phải em làm chuyện gì khiến chị vui? Nếu đúng vậy chị cứ , nếu là lỗi của em em sửa. Trước kia chúng ta đâu có thế này, từ khi cả xảy ra chuyện…”
      “Đừng nữa!” Hướng Viễn cắt lời gọn ghẽ. nhận ra vẻ mặt hơi tổn thương của người ngồi cạnh, rất nhanh chóng phát ra mình có phần xúc động quá, nên mới trầm giọng lặp lại: “Đừng nữa, đừng nữa, Diệp Quân.”
      Tất nhiên biết chàng trai ngồi cạnh mình này làm gì sai trái cả, mọi vấn đề đều là ở , nhưng sao có thể với Diệp Quân rằng, chỉ là vì cậu có gương mặt đẹp trai như Diệp Khiên Trạch, khiến cho mỗi lần nhìn thấy cậu càng thấy đau lòng hơn? sợ nhìn thấy cậu, giống như sợ hãi trong lòng lật lại những chuyện trước kia hết lần này đến lần khác, cứ thế mãi thôi.
      Diệp Quân dù sao vẫn rất hiểu chuyện, cậu ngừng lại lúc rồi mới : “Em làm chị đau lòng à? Hướng Viễn, cả còn nữa…”
      “Ai ấy còn nữa?” Hướng Viễn lạnh lẽo hỏi.
      Diệp Quân cười khổ sở, “Em cũng mong rằng ấy vẫn còn sống, như thế chị cũng phải vất vả nữa. Nhưng gần năm năm rồi, nếu ấy còn cõi đời này, tại sao lại quay về? Em hiểu rằng tại sao chị chịu tin, là ấy về nữa. Chị chờ đợi như vậy, ngoài việc hành hạ bản thân mình cách vô ích ra, còn có ý nghĩa gì? Lúc ấy còn sống khiến chị chờ đợi mỏi mòn như thế, vẫn chưa đủ hay sao?”
      Hướng Viễn nghiêng người mở cửa ra cho cậu, “Diệp Quân, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
      Về đến nhà họ Diệp, Hướng Viễn tự lấy chìa khóa ra mở cửa. Dì Dương – bà giúp việc phục vụ cho nhà họ Diệp mười mấy năm nay – xin nghỉ phép tháng về cưới con trai. Hướng Viễn luôn có thái độ “có cũng được, có cũng chẳng sao” với diện của bà nên cũng có ý kiến gì, đồng ý cho bà nghỉ, muốn bao lâu .
      Vào nhà, trước khi mở đèn, căn nhà hai tầng đen như mực nhưng Hướng Viễn sợ tối bởi là đứa trẻ lớn lên ở miền núi, lúc , biết qua bao nhiêu đoạn đường khuya tối đen rồi. Lúc ấy, Khiên Trạch luôn bên trái , đường lúc nào cũng thích lảm nhảm: “Hướng Viễn, sao mãi đến nơi thế?”.
      Khiên Trạch hơn Hướng Viễn hai tháng, lại là con trai nhưng còn sợ bóng tối hơn cả . Cũng chẳng có gì là lạ, cả đám trẻ trong thôn chẳng ai to gan lớn mật như Hướng Viễn, chỉ có mới dám cùng Diệp Khiên Trạch qua hai ngọn núi hoang lạnh u vào đêm khuya để đến khe suối câu cá. Nửa đêm là thời điểm cá dễ cắn câu nhất, vài lần Khiên Trạch câu được cá to đến hai tấc. Lúc nửa đêm, nếu thả câu ở khe suối, đó là thời điểm cá dễ cắn câu nhất, vài lần Khiên Trạch câu được cá to đến hai tấc.
      Hướng Viễn nhớ có lần, họ mãi mãi, ngọn đuốc tay cũng dần tắt lịm, những tia lửa còn sót lại lấp lóe lúc rồi cũng tắt ngúm giữa cơn gió núi lạnh lẽo, bốn bề bao phủ màn đêm đen đặc tĩnh lặng như thể bao giờ xuyên qua được. Khiên Trạch hít hơi sâu, chần chừ chịu , Hướng Viễn kéo tay : “Sợ gì chứ? Con đường này nhắm mắt tớ cũng được”. kéo mỗi lúc nhanh, tiếng bước chân gấp gáp che giấu căng thẳng trong lòng. Thực ra, cũng bình tĩnh như thế, trong núi vào ban đêm, ngoài mấy con gà rừng thỉnh thoảng nhảy vọt ra từ lùm cây còn có số thú hoang hung dữ nữa. Nếu những thứ này vẫn chưa thấm vào đâu ma rừng mà người già vẫn thường kể lại cũng đủ khiến hai đứa trẻ tầm mười tuổi này tim đập chân run.
      Vòng hết con dốc phía trước, thấp thoáng có hai đốm lửa lập lòe trong bóng đêm. Ở nơi đồng mông quạnh thưa người thế này, ánh lửa đó còn quái dị và u hơn bất kỳ bóng tối nào. Tay Khiên Trạch lạnh ngắt, hai bàn tay họ nắm chặt lấy nhau, ẩm ướt và trơn tuột, biết là mồ hôi của ai toát ra.
      “Hướng Viễn, đó là gì thế?”, giọng như tiếng thào bên tai.
      Hướng Viễn lắc đầu.
      “Vậy chúng ta mau .” Lần này đến lượt Khiên Trạch kéo mạnh Hướng Viễn về phía trước. Hướng Viễn gỡ tay Khiên Trạch ra. giống , mỗi lần Khiên Trạch gặp phải những vấn đề thể đối diện được, thường thích vòng để tránh còn Hướng Viễn lại thích đón đầu để xem cho , cho dù cũng sợ hãi nhưng so với nỗi lo lắng hoài nghi khi chưa biết đầu đuôi thể, càng muốn có đáp án và kết quả ràng hơn. Thế nên bất chấp ngăn cản của Khiên Trạch, cẩn thận lần mò để bước đến đó. Sau khi được vài bước, nghe thấy tiếng bước chân vội vã bám theo của Khiên Trạch.
      Đến khi hai đốm lửa đó ra trước mắt, hai người nhìn cảnh vật xung quanh: ra đó chẳng phải là ma trơi mà là có người dựng gian thờ ngay dưới gốc đại thụ, đặt bức tượng Quan ở đó. Ánh lửa chưa được dập tắt ấy chẳng qua chỉ là ánh nến cháy leo lét trước gian thờ mà thôi.
      Đa số người miền núi đều mê tín, họ tin rằng những gốc cây già cỗi đều có linh hồn nên cảnh dựng gian thờ dưới những gốc cây phải là hiếm, có điều những người trong đêm phải giật mình phen.
      Tượng Quan bằng đất nung có vẻ thô sơ, ngũ quan mờ nhạt dưới ánh nến khiến người ta thấy vẻ từ bi mà ngược lại có đến mấy phần đáng sợ, nhìn lâu thấy rùng mình. Khiên Trạch chắp hai tay lại, vái cái mang tính tượng trưng, còn Hướng Viễn lại dùng chân đạp mạnh để dập tắt đốm lửa đó. còn chưa kịp lên tiếng ngọn nến bị đạp xuống đống lá khô bên dưới, nát vụn. “Giả thần giả quỷ làm tớ giật mình, ghét nhất cái thứ đồ chơi kỳ quái loạn thần này.” xong, cẩn thận di mũi chân dập nốt tàn lửa rồi mới theo Khiên Trạch tiến về phía trước.
      Đoạn đường sau đó, Khiên Trạch tỏ ra vui, cười với như lúc nãy, hỏi câu nào mới trả lời câu đó. Hướng Viễn biết, vui vì chuyện khi nãy. Mẹ Diệp Khiên Trạch tin Phật nên cũng thấy kỵ húy và nể sợ những thứ đó nhưng Hướng Viễn lại căm ghét kiểu thần bí khó đoán ấy. Những lúc như vậy, Hướng Viễn đều muốn cãi cọ với Diệp Khiên Trạch. Họ có quá nhiều điểm khác nhau, giống như câu được cá luôn muốn phóng sinh chúng, còn chỉ muốn đem lên thị trấn bán lấy tiền.
      Lúc im lặng, quãng đường càng trở nên xa hơn. Vừa trèo lên đỉnh núi, tầng mây đen đặc bỗng nứt ra khe hở, vầng trăng sơn cước rạng rỡ hé lộ, chiếu sáng bốn bề.
      chẳng có cái gì trong sáng bằng ánh trăng nơi vùng núi sâu thẳm, bóng tối xấu xí cũng trở nên thuần khiết lạ thường trong ánh sáng bạc ấy, tất cả như được tái sinh gột rửa bụi trần.
      “Hướng Viễn, nhìn kìa, mặt trăng xuất rồi”, Khiên Trạch lắc tay , ngửa đầu lên nhìn trời. biết giận ai quá lâu, lúc nào cũng thế, rất dễ dàng nhớ những thứ tốt đẹp và quên ngay những chuyện vui, chút niềm vui nho cũng khiến vô cùng hài lòng. Với Hướng Viễn mà , mặt trăng lúc nào cũng ở trời, nó xuất có gì là lạ đâu? Nhưng khi ngắm gương mặt nhìn nghiêng hiền lành của Khiên Trạch, cảm thấy như hòa vào làm với ánh trăng kia, bỗng phát ra, ánh trăng này quả thực đẹp đẽ biết bao…

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 2

      Mất điquá nhiều rồi cũng quen nhưng Hướng Viễn bỗng thấy vô cùng sợ thóiquen ấy. sợ lỗ hổng trong tim mình. Phải dùng thứ gì mới có thể lấpđầy được nó đây?

      Ở thành phố này, Hướng Viễn cũng biết bao lâu rồimình nhìn thấy mặt trăng. Cho dù có nhìn thấy chăng nữa nócũng bị ảm đạm, nhợt nhạt dưới ánh đèn neon. bám vào tay vịn cầuthang trơn tuột lạnh lẽo, bước từng bước lên lầu, hiểu vì sao hômnay chìm vào hồi ức quá dễ dàng. Có lẽ hôm nay nhiều người vô tình cố ý lật giở những chuyện trước kia chăng.
      Bức tường cạnh cầuthang vốn treo đầy những bức ảnh của nhà họ Diệp: ảnh chụp cả nhà, cóDiệp Khiên Trạch thời niên thiếu, có cha mẹ , có cả Diệp Quân. Hainăm trước, Hướng Viễn bảo dì Dương – người giúp việc lâu năm cho nhàhọ Diệp – thu dọn tất cả xuống để dẹp vào căn gác lửng. Dì Dương làubàu, cằn nhằn suốt mấy ngày nhưng cuối cùng cũng chẳng dám nhiềutrước mặt Hướng Viễn. Sao lại biết bà suy nghĩ gì? côbạc tình cũng được, nhẫn tâm cũng chẳng sao, người rồi, giữ lạinhững bức ảnh này liệu còn có ý nghĩa gì nữa?
      Dì Dương già,bà cũng giống như những người khác, lúc nào cũng thích nhắc đến nhà họDiệp như thể đó là gia tộc vô cùng phồn thịnh. Thực ra những ngườinhà họ Diệp cũng chẳng có mấy người, người chết, kẻ ốm đau,người bỏ , kẻ lại mất tích, cuối cùng chỉ còn lại người ngoàilà .
      Căn phòng đầu tiên ngay đầu cầu thang của dãy hành langdài chính là phòng đọc của Diệp Khiên Trạch. Trước khi Hướng Viễn đếnđây, lúc nào cũng thấy ánh đèn lóe ra từ cửa căn phòng khép hờ ấy,thời gian ở trong đó nhiều hơn bên rất nhiều. Ngay sát phòng đọcchính là phòng của Diệp Linh, Diệp Linh mất sau khi Hướng Viễn về làmcon dâu nhà họ Diệp được ba năm. Từ đó, trong mấy năm khi Khiên Trạchvẫn còn ở đây, căn phòng này trở thành cấm địa, cửa lúc nào cũng đóng im ỉm, bây giờ đến cả dì Dương nếu có chuyện gì bất đắc dĩ lắm thìcũng bao giờ chịu bước vào. Tuy Diệp Linh là do tay bà nuôinấng nhưng bà , mỗi lần vào căn phòng đó đều cảm thấy u đáng sợ.Hướng Viễn thấy nực cười, chưa từng tin quỷ thần bao giờ nhưng nhớ lúc ấy, máu thấm đẫm người Diệp Linh, chảy đầy ra sàn, vấy đầy taycô, vẫn còn có hơi ấm và vị tanh tanh, rửa thế nào cũng sạch. Mộtký ức như thế, dù là ai cũng muốn nhắc đến, đó cũng là lý do côrất hiếm khi mở cánh cửa phòng ấy.
      Cha mẹ Khiên Trạch vốn ởtrong phòng ngủ chính nhưng sau khi con trai kết hôn, họ chuyển đếncăn phòng lớn ở phía nam. Bà Diệp là kế mẫu của Khiên Trạch, qua đờivì bệnh ung thư dạ dày. Trong ấn tượng của Hướng Viễn, đó là phụ nữtrầm lặng, dạy mỹ thuật ở trường đại học. Bà phải mẹ ruột củaKhiên Trạch nhưng giống như những người nhà họ Diệp khác, người bàluôn phảng phất cảm tính và nét dịu dàng ấm áp.
      Những nămnày, người gần gũi với Hướng Viễn trong Diệp gia lại là bố chồng -Diệp Bỉnh Lâm – nhưng sức khỏe ông được tốt, bị trúng gió mấynăm nay, vào bệnh viện rồi ra nữa. tại, Hướng Viễn thường đến bệnh viện mỗi tuần lần, là thăm hỏi tình hình sức khỏe của ông, hai là báo cáo mang tính tượng trưng mọi việc ở Giang Nguyên. Người nhà họ Diệp đều hồn hậu lương thiện, tranh đoạt với người đời lại vui vẻ dễ gần nhưng chẳng ai có kết cục tốt đẹp, điều này càng khiến HướngViễn khinh bỉ thần Phật hơn, cho dù họ có tồn tại cũng chỉ là vô ích.Phải rồi, còn có Diệp Quân, cậu ấy cũng có dòng máu nhà họ Diệp. Cậu ấyvốn là đứa con trai của Diệp gia nhưng sau khi lên đại học chuyển ra ngoài ở. Có lẽ trong lòng cậu ấy nhận thấy mình phải là mộtthành viên trong ngôi nhà này.
      Hướng Viễn tắm rửa xong,ngồi trước bàn trang điểm rồi lấy chiếc ví da trong túi xách ra. lấyhết tiền bạc trong đó ra rồi chăm chú đếm qua lượt, cẩn thận vuốttừng nếp nhăn mỗi tờ tiền, sắp xếp cẩn thận rồi kẹp lại vào trongví, sau đó mới rửa tay ngủ.
      Đó là thói quen từ của ,bắt buộc phải đếm kỹ lần toàn bộ tiền mặt có trong người lượtmới có thể xem như là tổng kết cuối cùng trong ngày. tại, khôngcòn phải chắt bóp từng xu từng hào để sống qua ngày như xưa nhưng làmột người luôn giữ thói quen, hoặc có lẽ là chuyện này trở thành mộtdạng nghi thức trong lòng, quan trọng ngang với việc mẹ ruột của KhiênTrạch mỗi ngày đều trở dậy từ sớm tinh mơ để thắp hương khấn Phật vậy.
      Kỳ thực, tiền cũng là thứ ấm áp, Hướng Viễn luôn nghĩ vậy, có nórồi, mới thấy trái tim của mình trở nên vững chắc. Nó còn đáng tincậy hơn nhiều thứ thế gian này, trăm là trăm, nghìn làmột nghìn, khó xác định số lượng như những thứ mơ hồ khác; nó lạicông bằng hơn rất nhiều thứ nữa, bạn bỏ ra bao nhiêu đổi lại được bấy nhiêu.
      Tiền có gì tốt đâu? Ít nhất là có nó rồimới có tư cách coi tiền tài như rác rưởi. Bao người lừa lọc ranh ma, cần sĩ diện, chẳng qua cũng vì tiền cả. Hướng Viễn nhớ lúc ở côngty, có cuộc điện thoại trong văn phòng, thư ký nghe máy, biếtlà ai nhưng vì đối phương nhắc đến số chuyện của Diệp Khiên Trạchnên thư ký dám giấu .
      Giọng đàn ông khàn khàn vang lên ở đầu dây bên kia: “Bà Diệp, chúng ta vào đề luôn nhé. Tôi nghĩ chắc bàluôn quan tâm đến tung tích của ông nhà, chi bằng chúng ta thực cuộc giao dịch ”.
      Hướng Viễn khi ấy cười thànhtiếng. Sau khi Khiên Trạch mất tích, biết nhận bao nhiêucuộc điện thoại kiểu này. Có người bóng gió xa gần, có kẻ lại toạcmóng heo nhưng đều là muốn có tiền cả. quan tâm chuyện tiền bạc nhưng chẳng có ai cho chút hy vọng nào.
      “Giao dịch với tôi? Phải xem ông dựa vào cái gì chứ”, .
      “Dựa vào cuộc điện thoại cuối cùng ông Diệp gọi cho bà. Ông ấy gì, chắc bà đến nỗi quên rồi chứ?”
      Nụ cười gương mặt Hướng Viễn dần tắt lịm. Sao quên được cuộcgọi đó. Trong danh sách cuộc gọi của chiếc di động đặt đầu giườngcô hơn bốn năm luôn giữ lại số điện thoại đó. Thời gian gọi bốn mươichín giây, đó là câu cuối cùng với , đến chết cũng khôngquên.
      lên tiếng với gã đàn ông kia bằng vẻ bình thản: “Cuộcđiện thoại ông đáng giá chút nào. Nếu có tin tức vềanh ấy, chắc ông phải biết làm thế nào mới thuyết phục được tôi tin ôngđúng ? Tôi đợi ông liên lạc lại”.
      Hướng Viễn xong thìgác máy. là người làm ăn, đương nhiên biết người bán bao giờ cũngnóng ruột hơn kẻ mua. biết thế giới này có người biếtđược tung tích của Khiên Trạch hay nhưng quan tâm nhiều ắt sẽloạn, bắt buộc phải bình tĩnh.
      Trước khi chìm vào giấc ngủ, nhủ thầm: “Hướng Viễn, đừng nằm mơ”.
      Nội dung bài viết hiển thịĐêm ấy, Hướng Viễn được như ýnguyện, chẳng những chìm vào giấc mơ dài mà giấc mơ ấy cònquay lại nhiều năm về trước. Mỗi gương mặt, mỗi đoạn cảnh rời rạctrong mơ đều tươi mới đến bất ngờ. Rất nhiều lần, khi tỉnh táo, đãtừng cố gắng hồi tưởng nhưng thể ràng, sắc nét như trong mơ.
      Năm ấy vào ngày đầu tiên của tháng Mười, tuần lễ hoàng kim nghỉ dài vừa bắt đầu khiến thôn quê của Hướng Viễn trở nên náo nhiệt lạthường. Người trong thành phố nườm nượp kéo đến, có người trong tỉnh,cũng có người từ các tỉnh ngoài, trong số đó còn có cả những du kháchngoại quốc tóc vàng. Tuy qua khoảng thời gian hoa cải nở vàng rực rỡvào tháng Ba nhưng những du khách vẫn lôi máy ảnh ra chụp lách táchkhông ngừng, cây hòe già ngay cổng thôn, những ngôi nhà ngói cũ kỹ củangười dân và cả những cụ già ngồi trước nhà, họ đều thấy mới lạ, thú vị. Bước chân của họ đạp lên những ngọn cỏ dại mọc ven đường, đạp nát cảvườn rau của người dân. Có điều, người trong thôn còn chấp nhặtchuyện đó nữa, những năm đó, phong cảnh đặc trưng của thôn trang trở nên nổi tiếng khắp nơi. Ngành du lịch mang đến cơ hội làm ăn cho thônquê vốn khép kín trước kia, ít người dân tinh khôn biết cáchkiếm ăn từ những người “thành thị sành điệu” này, họ bắt đầu làm côngviệc hướng dẫn nửa mùa, những tiệm ăn Nông Gia Lạc và nhà nghỉ mọc lênnhư nấm. Tất nhiên, người nghĩ đến vấn đề kiếm tiền này từ trước đó rấtlâu chính là Hướng Viễn – con lớn của nhà họ Hướng. Từ khi học cấp hai, những người từ nơi khác đến thôn chẳng ai là biết đến bé hướng dẫn viên hoạt bát, miệng lưỡi nhanh nhẹn cùng nụ cười tươi rói này. Đến bây giờ, bản lĩnh của vẫn ai bì được, nhà nghỉ giađình của gia đình cũng làm ăn rất phát đạt.
      Hôm ấy, HướngViễn dậy từ sớm. Lúc dọn dẹp mọi thứ để chuẩn bị , mặt trời vẫn còn e ngại phía bên kia ngọn núi, Hướng Dao vẫn còn lười biếng giường. Hướng Viễn đứng ở cửa gọi to tiếng: “Phải dậy rồi đấy, nấu cơm , chừng lát nữa có du khách đến ở đấy”.
      dứt câu, đợi phản ứng của Hướng Dao, vội vã bỏ . lúc sau, Hướng Dao làu bàu tiếng, cho dù cơn mê ngủ vẫn còn nhưng thể khôngdậy. Hướng Dao vừa lên lớp sáu của cấp tiểu học, hôm nay là ngày nghỉ lễ đầu tiên. Giống như những bé cùng tuổi khác, chúa ghét dậy sớm,chỉ ước được nằm giường ngủ giấc say sưa quên cả đất trời nhưng chẳng còn cách nào khác, đành phải nghe lời Hướng Viễn thôi.
      Từ , Hướng Dao sợ Hướng Viễn. Có lẽ là do mẹ qua đời sớm, chị cảlà mẹ nên từ Hướng Viễn làm việc gì cũng linh hoạt nhanh nhẹn, trởthành trụ cột trong nhà. Cha của họ – Hướng Vân Sinh – là thanh niên trí thức ở thành phố, cưới trong thôn, sau khi có con cũng camtâm ở lại bám trụ mảnh đất này.
      Hướng Vân Sinh thời trẻ là mộtngười đa tài đa nghệ, đọc rất nhiều sách, viết chữ đẹp, còn biết kéo nhị hồ, thêm vào đó là tướng mạo tuấn tú nên biết cuốn hút biếtbao trong thôn. Cuối cùng, người trở thành vợ ông, cũng chính làmẹ của Hướng Viễn, Hướng Dao là nhanh nhẹn, xinh đẹp nổitiếng gần xa. Sau khi kết hôn, Hướng Vân Sinh và vợ rất tâm đầu ý hợp.Khi biết vợ mình thể có hộ khẩu thành phố, ông cũng từ bỏ cơ hộitrở về thành phố, tự nguyện chân lấm tay bùn cả đời ở nơi thôn quêhẻo lánh này. Chuyện này trở thành giai thoại trong thôn. Tìnhcảm của Hướng Dao với ông cũng rất gắn bó, có lẽ người thờ ơ với chuyệnđó chỉ có mỗi Hướng Viễn.
      Đối với Hướng Viễn mà , ông bốHướng Vân Sinh của vai thể vác, tay thể xách, đến gánhnước cũng lảo đảo vững. Lúc mẹ còn sống, moi việc đều do bàgánh vác. Vì lao động trong nhà ít, những thứ có thể trồng trọt đượccũng nhiều, bởi vậy lúc Hướng Viễn còn , nhà họ luôn là hộnghèo nhất trong thôn. bao giờ quên được buổi hoàng hôn ấy, mẹvừa hạ sinh cặp song sinh lâu phải cắn răng, gương mặt trắngbệch gánh nước, nước văng ra ướt cả đoạn đường, còn Hướng Vân Sinhlại ngồi dưới gốc cây trước cửa nhà kéo nhị hồ. Thần thái chìm đắm trong mộng của ông khiến bé Hướng Viễn vô cùng phẫn nộ, ao ước mình cóthể trưởng thành ngay để đỡ hộ gánh nặng vai mẹ, rồi vứt cả cây nhị hồ phiền phức đáng ghét kia .
      Thế nhưng, cho dù mẹ có khổ sở, vất vả đến mấy ánh mắt nhìn theo người đàn ông ở trước cửa kia vẫn là nét mê đắm.
      Hướng Viễn thể hiểu nổi mê đắm ấy.
      Từ cảm thấy bố mình là người vô dụng, chỉ biết có phonghoa tuyết nguyệt. Năm mười tuổi, Hướng Dao, Hướng Dĩ bốn tuổi, mẹ côbị bệnh liệt giường, sau đó rũ tay mà , ý nghĩ này của càng ăn sâugốc rễ hơn. tin rằng nếu phải do cuộc sống quá vất vả mẹ ra sớm như vậy. Mà lúc mẹ bị bệnh, người đàn ông ấyngoài việc nắm chặt tay bà khóc lóc ra chẳng làm được trò trống gì.Chỉ là cảm xoàng rồi viêm phổi nhưng vì có tiền vào bệnh viện nêncứ nằm lay lắt ở nhà. căn bệnh bình thường như thế lấy mạngsống của phụ nữ chưa đến ba mươi tuổi cũng khiến ba đứa trẻ nhà họHướng mất người mẹ.
      Những năm tháng sau khi vợ qua đời, Hướng Vân Sinh vẫn thể hồi phục sau nỗi đau mất vợ, tiếng đàn nhị hồông kéo mỗi lúc bi thương, rượu uống càng lúc càng nhiều hơn. Lúcấy, trưởng lão trong thôn cũng khuyên ông nên tục huyền, ông chỉ cườinhạt tiếng rồi từ chối ngay mà hề do dự. Mọi người đều khenông là kẻ si tình. Hướng Vân Sinh luôn với các con rằng: thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc (sách là người thầy vĩ đại của chúng ta) nhưng ông chưa từng nghĩ đếnchuyện tiền học phí của các con từ đâu ra, nếu vượt qua được cơnkhốn khó này phải làm sao? bé Hướng Viễn mười tuổi chỉ còn cáchdắt cậu em trai Hướng Dĩ khắp nơi mượn tiền họ hàng thân thích. Hướng Dao từ da mặt mỏng, giống Hướng Vân Sinh, muốn làm nhữngchuyện như vậy; chỉ có Hướng Dĩ, từ bé luôn lẽo đẽo theo chị cả,Hướng Viễn đâu là cậu theo đó. Hàng xóm thấy hai đứa bé đáng thương,cộng thêm Hướng Viễn hiểu chuyện lanh lợi, Hướng Dĩ ngoan ngoãn hiềnlành, đều là những đứa trẻ khiến mọi người phải thương xót nên dù nhà họ cũng dư dả gì nhưng cũng luôn đồng ý tiếp tế.
      Người đốiđãi tử tế nhất với nhà họ chính là thím Trâu ở cuối thôn. Khi mẹ mất,quần áo của chị em Hướng Viễn đều do thím khâu vá. Hướng Viễn cũng nghethấy số lời đồn đại, những người hiếu kỳ trong thôn đều , thímTrâu trước khi lấy chồng Hướng Vân Sinh, chỉ tiếc là lạc hoa hữuý, lưu thủy vô tình. Sau khi Hướng Vân Sinh cưới vợ, thím cũng được gảcho thanh niên trí thức khác mang họ Diệp trong thôn. Sau khi hạsinh cậu con trai, trí thức họ Diệp quyết định trở lại thành phố,trước khi còn ấp úng đề nghị ly hôn, thím cũng làm khó, đồng ýngay. lâu sau, thím tái giá người đàn ông họ Trâu, hai người ở với nhau cũng sinh ra cậu nhóc. Vài năm sau, chồng cũ ở thành phốquay về dẫn cậu con trai lớn , thím ở lại với người chồng sau và đứacon của hai người nhưng việc này làm thay đổi tình cảm củathím Trâu dành cho chị em Hướng Viễn.
      Hàm nghĩa trong những lờiđồn đại đó, Hướng Viễn cũng hiểu được ít nhiều nhưng mặc kệ. Đối vớicô, những lời nước chảy mây trôi đó cũng như tình cảm, đều là hư ảo, nhưng lòng hảo tâm của thím Trâu là có . Thậm chí còn tin rằng,thím Trâu giỏi giang lương thiện giúp đỡ nhà phải là vì yêuthầm ông bố vô dụng của mà do thím tin Phật. Hướng Viễn tuy tin Phật nhưng có thiện cảm kỳ lạ với những người tin Phật, vì điều gìthì chỉ mỗi biết.
      Và cứ như thế, dựa vào tiếp tế của mọingười, khoảng thời gian thơ ấu của Hướng Viễn trôi qua trong khó khăn vất vả nhưng cũng may là vẫn còn được học. Đây là điều duy nhấtkhiến Hướng Viễn thấy cảm kích bố mình, tuy ông có tiền nhưng cũng có quan niệm trọng nam khinh nữ.
      Bắt đầu tuổi ăn tuổilớn, Hướng Viễn là trụ cột trong ngôi nhà làm nghề nông này nhưng dùgì vẫn còn tuổi, lại là con nên những chuyện có thể làm vẫncó hạn. Cũng may sau khi ngành du lịch trong thôn phát triển, ngườingoài đến thôn mỗi ngày nhiều nên nghĩ ra ý định kiếm tiền từdu khách. Lúc học lớp tám, dẫn đường cho du khách vòng rasau núi, kiếm được mười tệ đầu tiên trong cuộc đời, nửa đêm giữ khư khưkhông ngủ nổi, từ đó bắt đầu công cuộc làm ăn của mình.
      Lúcđầu, người trong thôn còn cảm thấy kỳ quặc, rằng phải là nghềnghiệp chính đáng nhưng nhìn thấy người đến quá đông, Hướng Viễn cũngkiếm được mỗi lúc nhiều nên họ từ ngưỡng mộ chuyển sang bắt chước,“ngành du lịch” của cả thôn mấy năm ấy bắt đầu khá lên rệt.
      Trong suốt thời gian đó, Hướng Vân Sinh luôn giữ thái độ tán đồng. Ông thích con mình làm cái chuyện “đầu cơ tích trữ”, “ruồi bu vớ vẩn” này, càng thích hạ mình với những người thành phố chỉ đểkiếm vài đồng bạc nhưng ông thể quản lý nổi Hướng Viễn bởi trênthực tế, từ ngày kiếm được thu nhập cho gia đình, Hướng Viễn trởthành chủ gia đình. Chính giúp người nhà cần dựa vào tiếp tế để sống qua ngày nữa, là giúp em , em trai được học. Địnhnghĩa “cơ sở kinh tế quyết định thượng tầng kiến trúc” khiến hộlàm nông bé thấy thấm thía vô cùng.
      Những du khách nườm nượp kéo đến rồi khiến cuộc sống nhà Hướng Viễn mỗi lúc khá hơn, tin rằng còn tốt đẹp hơn nữa, còn về tốt đến mức độ nào côkhông tưởng tượng được. Nhưng cũng như hàm nghĩa từ “viễn” trong tên , trái tim của cũng ở nơi xa xăm. người như sao có thể bịbó buộc cả đời ở thôn quê bé được? vươn dài đôi cánh, bayra khỏi thôn quê bé này, hướng về thế giới to lớn hơn đẹp đẽhơn, bay đến cạnh người mà luôn nhớ nhung.
      Thế nhưng, đúng vào lúc mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn, cũng là năm Hướng Viễn mười sáu tuổi, mất em trai Hướng Dĩ mà yêuthương nhất.
      Đó là buổi hoàng hôn, Hướng Dĩ dắt theo chú chó vàng già trong nhà, đến đầm Gà Rừng trong thôn để gọi chị song sinhHướng Dao chơi đùa ở đó về nhà ăn cơm, từ đó quay về nữa. Hai hôm sau, thi thể của cậu nổi lên giữa mặt đầm, căng phềnh những nước,trương lên giống con rối được thổi phồng hơi vậy.
      Đó là lầnthứ hai Hướng Viễn mất người thân nhất sau khi mẹ qua đời.Hướng Dĩ từ thân thiết với nhất, Hướng Dĩ ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất, Hướng Dĩ thích nũng nịu kéo dài từ cuối khi gọi “chị ơi”, trởthành “con rối” động đậy rồi.
      Lúc vớt Hướng Dĩ lênkhỏi đầm nước, Hướng Vân Sinh khóc lóc thảm thiết, còn Hướng Dao ốm liệt giường ở nhà, chỉ mỗi Hướng Viễn khóc, lúc ấy mười sáutuổi Hướng Viễn bình tĩnh lo cho Hướng Dĩ dưới giúp đỡ của người thân trong thôn. Buổi tối, bất chấp ngăn cản của Hướng Vân Sinh và tiếngkhóc của Hướng Dao, đốt sạch tất cả quần áo và số ít hình ảnh của Hướng Dĩ. Người chết rồi, còn giữ lại những thứ này làm gì nữa?
      Buổi tối, mình trèo lên đỉnh ngọn núi phía sau thôn, đứng ở nơicao nhất nhìn về phía bên kia của núi, chỉ thấy ánh trăng vàng vọt treolơ lửng cao. Ngoài thôn là xã, ngoài xã là thị trấn, còn thế giớingoài thị trấn nữa là gì? Mặt trăng có khi nào cũng lớn và độc nhưvòng phân cấp ấy? Tâm nguyện lớn nhất của Hướng Dĩ là sau khi trưởngthành vượt núi non ra bên ngoài ngắm nhìn mọi thứ, cậu luôn bám theoHướng Viễn, bắt chị dẫn cậu , đó là lúc duy nhất cậu đòi hỏi chị mìnhnhư thế. Thực ra khi ấy, nơi xa nhất mà Hướng Viễn được cũng chỉ làthị trấn cách đó hơn mười dặm, thậm chí còn biết ngồi xe rakhỏi nơi núi non này tốn hết bao nhiêu tiền, nên mới đanh mặt lại với Hướng Dĩ, cậu bé ngoan ngoãn ấy tưởng chị mình tức giận, lúc nào cũngim miệng gì nữa.
      ngỡ cái cần nhất chẳng qua chỉlà thời gian, đợi khi mọc dài đôi cánh rồi đưa người thân của mình cùng ngắm thế giới hào nhoáng bên ngoài kia. Thế nhưng tại sao mọithứ lại trở nên như vậy? Hướng Viễn . chỉ mong muốn cuộc sống mỗi ngày tốt hơn, nhất định có nhiều tiền hơn, nhưng tạisao những người lại lần lượt ra ?
      Khi ấy vẫn khônghiểu được rằng, cho dù là Hướng Viễn thế giới này vẫn còn quánhiều việc mà thể nắm bắt được.
      Sau khi Hướng Dĩ mấtđi, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Hướng Vân Sinh mỗi ngày uống nhiều rượu hơn, say khướt hơn, Hướng Dao lại bắt đầu thấy sợ Hướng Viễn –trong lòng hiểu , nếu phải do Hướng Dĩ nhảy xuống đầm cứu côbị chuột rút, thế người trở về được chắc . Hướng Viễnkhông hề lời nào về chuyện này, nhưng từ ánh nhìn của chị mình,Hướng Dao đoán rằng chuyện gì chị cũng biết. Hướng Viễn thương Hướng Dĩ như thế, hơn nhiều so với người chị song sinh là đây. Hôm chôncất Hướng Dĩ, gọi Hướng Viễn tiếng “chị”, nhưng Hướng Viễn lại như nghe thấy gì. Từ hôm đó trở , Hướng Dao có can đảmgọi Hướng Viễn là chị nữa, tuy người chị này vẫn chăm lo kỹ càng chocuộc sống của như trước đây.
      Người ta rằng, phúc bấttrùng lai, họa vô đơn chí, câu này vô cùng chí lý. Mười bảy tuổi,Hướng Viễn đỗ vào trường cấp ba tốt nhất trong thị trấn, vẫn chưa kịpmừng đường về nghe thấy tin cha mình tử vong. Hướng Vân Sinh nghe con đỗ vào trường tốt nên nhân lúc vui sướng, cầm mấyđồng bạc trong tay ra ngoài xã mua rượu uống mừng, ngờ giữađường về, lúc ngang cây cầu treo duy nhất phải qua ở cửa thôn,chiếc cầu treo cũ kỹ chưa được sửa đứt làm hai, ông rơi xuống vựctheo đoạn cầu gãy ấy. Lúc mọi người tìm thấy thi thể của ông, bên cạnhcòn có xác chết phụ nữ khác, đó chính là thím Trâu.
      ai biết được, họ xuất cùng lúc cầu có phải là trùng hợp haykhông. Cuối cùng họ xảy ra chuyện gì, những gì, cũng vĩnh viễn trở thành câu đố theo cái chết của hai đương . Thím Trâu cả đờitin Phật, nhưng có đốt hương ngày đêm lễ Phật cũng thể nào khiếnthím tránh khỏi tai họa từ trời rơi xuống – có lẽ, kết cuộc này làmột cách bảo vệ khác cho thím của Phật Tổ chăng. Tóm lại, người mấtthì yên lành rồi, người còn sống mới bàn tán dị nghị, tất cả mọi lời lẽphỏng đoán đều quan trọng nữa.
      Sau khi chôn cất cha mình,Hướng Viễn cũng cảm thấy lạnh người vì khả năng thuần thục khi xử lýchuyện này của mình. khinh thường cha mình, rất nhiều lúc khi ông còn sống, thấy ông là phế vật, là kẻ ăn bám, nhưng khi biết được tin ông tử vong, rất rất lâu sau vẫn chưa định thần lại. Huyết thống là thứ thể hiểu nổi, tự hỏi mình, có căm ghét người cho nửa sinh mệnh này ? Hướng Dao khóc lóc thê thảm,Hướng Viễn muốn vỗ vỗ vai , nhưng tay làm sao cất lên được. Ánhmắt Hướng Dao nhìn chằm chằm, như : “Chẳng phải chị luôn mong ngóng bố chết hay sao? Lần này ổn rồi chứ?”
      Phải rồi, lần nàythì ổn rồi, lần này sạch rồi. cảm thấy trong tim mình như cómột lỗ hổng, gió cứ xuyên thốc qua, tiếng vọng ngớt… Thế giới nàyai ra ? Người bạn , người bạn hận, kể cả bản thân bạn, đều ra , chẳng có gì ở lại bên cạnh bạn vĩnh hằng cả. Mất quánhiều, rồi cũng quen, nhưng Hướng Viễn bỗng thấy vô cùng khiếp sợthói quen ấy, sợ hãi lỗ hổng trong tim mình, phải dùng thứ gì mới cóthể khỏa lấp được nó đây? Nhưng thế nào rồi cũng phải tìm thứ gì đólấp đầy nó. Nhớ nhung? Nhớ nhung duy nhất gửi gắm ở nơi xa kia cũngquá mơ hồ, nếu tìm thấy cái khác, thế chỉ còn tiền. Rất nhiềurất nhiều tiền, phải, nhất định phải kiếm ra nhiều tiền, tiềnmới là thứ mà người ta có thể nắm trong tay được.
      biết từkhi nào mà Hướng Viễn tập được thói quen mỗi tối đếm tiền ấy. luôn mang tất cả số tiền dư trong người ra đếm lại lượt kỹ càngtrước khi ngủ, khi đếm xong từng tờ từng tờ, vuốt cho phẳng lạinhững nếp gấp đó, lấy giấy da bò cuộn bao lại. Trong quá trình ấy, luôn mang chân thành như kiểu tôn giáo nào đó, cũng chỉ vàolúc này, mới nghe thấy tiếng gió gào thét xuyên qua lỗ hổngtrong trái tim mình.

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 3


      “… mây trời dễ tan, có chữ “mây” này, chỉ còn lại “người” độc. Phú quý tuy tốt, nhưng chỉ sợ những người thân thích trong cuộc đời còn nữa, cuối cùng cũng chỉ đơn độc mình thôi.”
      Lúc Hướng Viễn đến gốc hòe già đầu thôn, trời vẫn chưa sáng tỏ, trong khí bao trùm mùi bùn đất và sương sớm thanh tân. Lúc ngang nhà họ Trâu, cậu con trai Trâu Quân của thím Trâu đeo lưng chiếc gùi, chuẩn bị lên núi hái rau dại. Nhà họ cũng mở quán ăn Nông Gia Lạc nho , đủ mọi loại rau dại mới mẻ là đặc sản mà du khách thích chọn nhất.
      “Dậy sớm quá nhỉ, Trâu Quân.”
      Lúc Hướng Viễn ngang cười toe toét với cậu bé. Trâu Quân năm nay cũng lên lớp sáu, cùng lớp với Hướng Dao. Cùng độ tuổi với nhau, nhưng cậu lại hiểu biết hơn Hướng Dao rất nhiều. Mẹ cậu đột ngột rơi xuống vực chết thảm cũng gần năm rồi, lâu trước đó, bố cậu cũng tìm quả phụ ở thôn cạnh bên, người phụ nữ đó cũng dẫn đến hai đứa trẻ nam nữ đến, hợp lại thành gia đình mới để sinh sống. Trâu Quân trở thành đứa con lớn nhất trong nhà, cậu con cưng mà thím Trâu khi còn sinh thời từng cưng chiều như vàng ngọc, bây giờ cũng bắt buộc phải gánh vác trọng trách trong gia đình.
      Hướng Viễn rất cảm kích quan tâm chăm sóc của thím Trâu trước kia, rất gần gũi với gia đình . Khi thím Trâu còn nữa, nghĩ Trâu Quân cũng là đứa trẻ còn mẹ, nên cũng cố gắng chăm sóc cậu nhiều hơn: có lúc vào dịp lễ tết, du khách đến quá đông, nhà đủ chỗ cho khách, lúc nào cũng đưa đến nhà Trâu Quân; bắt được cơ hội làm ăn tốt, cũng quên chia cho nhà họ Trâu phần.
      Trâu Quân cùng tuổi với chị em Hướng Dao. Lúc Hướng Dĩ còn sống, hai cậu là bạn thân nhất trong thôn, bắt đầu từ khi biết , Trâu Quân giống như Hướng Dĩ, là trong những kẻ bám đuôi nổi tiếng bên cạnh Hướng Viễn, cũng gọi là “chị ơi, chị ơi”. Hôm Hướng Dĩ xảy ra chuyện, cũng chính Trâu Quân chạy hộc tốc về báo tin cho Hướng Viễn… Nhớ đến cậu em yểu mệnh của mình, trong lòng Hướng Viễn cảm thấy chua xót, niềm vui sướng trước khi ra khỏi nhà rằng nhân mấy hôm nghỉ lẽ kiếm khoản kha khá cũng bị nguội lạnh ít nhiều, đến mức Trâu Quân đuổi theo phía sau gọi mấy tiếng “Chị Hướng Viễn, có muốn lên núi xem mặt trời mọc … chị Hướng Viễn…”, cũng chỉ hờ hững khoát khoát tay.
      Gốc hòe già luôn là địa điểm đầu tiên Hướng Viễn đón tiếp du khách, là nơi mà mọi người bắt buộc phải ngang khi ra vào thôn. Hướng Viễn bày quầy hàng lưu động ở đây, bán ít đặc sản địa phương và quà lưu niệm du lịch rẻ tiền. Lúc du khách cần người hướng dẫn, nhét tất cả vào trong túi, lập tức xuất phát, rất là tiện lợi.
      Gốc hòe già này tồn tại ở đây bao lâu rồi, ai biết cả, trong ký ức của người già nhất trong thôn, nó vẫn luôn sừng sững như thế. ra cũng chỉ là gốc cây bình thường, nhưng nhiều năm tuổi rồi, hình như cũng có cả linh hồn. Đương nhiên, thời gian và những biến hóa nhân thế mà nó từng chứng kiến, cũng khiến gốc hòe này có ý nghĩa đặc biệt trong lòng người dân của thôn này. Từ trước có người thắp hương cầu khấn dưới gốc cây, lúc nào cũng có những chàng trai hẹn hò ở đây. Những năm thanh niên trí thức về quê hương, nơi đây càng là địa điểm tuyệt vời nhất để đương của những thanh niên thành phố đó.
      Hướng Viễn làm hướng dẫn viên địa phương lâu rồi, nắm bắt tâm tư của những du khách thành thị rất chuẩn. Thôn tuy , chỉ có phong cảnh chưa chắc hấp dẫn được người khác, bắt buộc phải thêm vào những thứ mới lạ kỳ diệu mới mong làm cho du khách háo hức hiếu kỳ. Thế nên mỗi khi đón khách, luôn thích đưa họ đến dưới gốc hòe già này, kể cho họ nghe “chuyện của gốc hòe già”, đề tài luôn là tài tử giai nhân hẹn hò nhau dưới gốc cây, thề nguyền thương nhau suốt đời, cuối cùng vận mệnh nghiệt ngã chia lìa đôi lứa. Đề tài có tầm thường quen thuộc cũng chẳng sao, những người thành phố ấy luôn háo hức lắng nghe, người trong thôn cũng sung sướng lan truyền những câu chuyện ấy cho thêm phần thi vị. Thời gian trôi qua, gốc hòe già cũng dần dần nổi tiếng, trở thành kẻ chứng giám tình kiên trung nhất. Trong thôn vô hình trung như tăng thêm cảnh quan nhân văn, đến cả những hướng dẫn viên chuyên nghiệp trong thành phố cũng theo đó mà kể cho du khách nghe câu chuyện về gốc hòe già.
      Mỗi lúc như thế, trong lòng Hướng Viễn cứ thấy buồn cười, chính là kẻ sáng tạo ra câu chuyện cảm động đó, nhưng lại là người tin vào câu chuyện này nhất. Nhưng điều này có gì là quan trọng? Đầm gà rừng trong thôn sau khi được sửa thành “đầm uyên ương”, người đến đó chẳng đông hơn nhiều hay sao? Quầy hàng bán quà lưu niệm của Hướng Viễn cũng làm ăn mỗi ngày khấm khá, có được tiền, còn những chàng trai si tình nghe danh mà đến kia cũng có được liệu pháp cho trái tim, đó là chuyện tốt hai bên đều có lợi cơ mà.
      Hướng Viễn học đến lớp mười hai, vào học gần tháng rồi, nhưng học phí vẫn chưa trả hết. làm tờ đơn xin nợ tiền, chỉ đợi thu nhập của bảy ngày này chẳng những có thể giải quyết được vấn đề học phí, mà cuộc sống mấy tháng sau đó của và Hướng Dao cũng đến nỗi nào.
      Gần đến trưa, Hướng Viễn nhẩm tính sơ lượt, dẫn đường hai lần kiêm thuyết minh, cộng thêm số quà lưu niệm bán được, tổng cộng cũng được gần trăm tệ. Đó mới chỉ là số kiếm được trong buổi sáng đầu tiên của kỳ nghỉ này, có thể coi là làm ăn rất khá rồi. Hướng Viễn cất tiền kỹ lưỡng rồi mới thấy hơi khát, sực nhớ ra từ sáng tới giờ chưa có giọt nước nào vào miệng. hớp ngụm nước lọc mang theo bên người, thím hai Lý bán thạch dưới gốc hòe bảo ăn bát thạch để giải khát, nhưng cười hi hi từ chối, nếu bất đắc dĩ lắm lợi dụng người khác, cũng thiếu nợ nhân tình là nguyên tắc nhất quán của Hướng Viễn.
      Ánh nắng ban chiều xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất bên dưới, văng vẳng đỉnh đầu có tiếng ve sầu kêu than mùa thu. Thời điểm này là lúc lưu lượng khách đến du lịch ít nhất, Hướng Viễn dựa vào gốc cây, tự chủ được cũng lơ mơ buồn ngủ.
      Lão Hồ xem bói ngồi cạnh gà gật được lúc lâu dần tỉnh lại, uể oải ngáp mấy cái rồi nhìn Hướng Viễn : “Dù sao cũng có khách, bé, có cần tôi đoán cho quẻ ?”
      Hướng Viễn cười bảo: “Chẳng phải ông luôn bảo đoán trước mệnh trời bị giảm thọ đó sao? Tôi trả tiền, làm sao khiến ông bị tổn thọ lãng phí được?” Tuy ngoài miệng thế, nhưng trong lòng lại phản đối những trò thuật sĩ giang hồ vớ vẩn thế này. Lão Hồ này phải người trong thôn, phiêu bạt tứ xứ lừa gạt để mưu sinh, cuối cùng đến thôn Lý này trong vô thức. Vừa hay gốc hòe già của thôn Lý được truyền tụng như thần thoại, thế là ông ta mở công cuộc làm ăn bói toán cho mọi người dưới gốc cây này, mà cũng ăn nên làm ra lắm. Đến tìm ông nhờ bói toán đoán chữ là du khách, cầu vận chủ yếu là nhân duyên. Lúc Hướng Viễn rảnh rỗi cũng quan sát với thái độ bàng quan, nhìn lão Hồ năng linh tinh lộn xộn, tạo ra quẻ bói thần kỳ, trong lòng thấy buồn cười: cũng chỉ có những người thành phố nhiều tiền đến nỗi chẳng biết tiêu vào đâu mới tin lời nhảm nhí của ông lão này, nếu quả thực ông ta đoán trước được tương lai, có cần phải bốn bể là nhà, gặp gì ăn nấy ? Có điều lão Hồ phàm khi bói toán đoán chữ, đa phần đều về những điều tốt, thỉnh thoảng cũng lệch lạc chút, nhưng dù sao thu phí cũng cao, cũng chỉ năm ba đồng, người ta cũng chẳng tính toán so đo gì. Nhưng Hướng Viễn sao lại mắc lừa ông ta được?
      Lão Hồ cũng là người giỏi đoán nét mặt người khác, thấy vẻ mặt của Hướng Viễn như vậy biết trong lòng chẳng coi ông ra gì, thế là ông ta cười hề hề, bảo: “Tin cũng được, tin cũng được, nếu cũng biết những trò này đáng coi là sao thử xem cho vui? Lão đây sợ tổn thọ, chẳng lẽ dám xem nó là trò chơi để nghe thử cho biết à? chừng người tin mới linh nghiệm đấy.”
      Hướng Viễn muốn đấu võ mồm với ông ta, dù gì cũng rảnh rỗi, bèn thuận tay mò ra tờ giấy bói chữ dưới quầy hàng của ông ta ra, quẳng đến trước mặt ông. Lão Hồ mở tờ giấy ra rồi huơ huơ trước mặt Hướng Viễn vẻ bí , giấy là chữ “hội” viết bằng bút lông.
      “Hội… hội…” Ông túm lấy tờ giấy nhăn nhúm lẩm bẩm. Hướng Viễn khoanh tay trước ngực, chờ đợi xem ông ta phét. “ xem, “hội” giải thích thế nào đây?”
      “Chữ ‘hội’ này ấy à, nếu tách hai phần dưới ra riêng, ràng là chữ ‘nhân’ và chữ ‘vân’. Người ở mây, tức là người mọi người, bé, sau này chắc chắn phú quý giàu có.”
      Hướng Viễn cười lớn, “Lão Hồ ơi là lão Hồ, ông đúng là với bụt mặc áo cà sa, với ma mặc áo giấy. Tôi là người tiền tham giàu, ông nhìn thoáng nhận ra ngay.”
      Lão Hồ cũng cười theo hồi, nhưng rồi thu lại nụ cười rất nhanh chóng, nghiêm chỉnh đáp: “Có điều, lại , mây trời dễ tan, có chữ “mây” này, chỉ còn lại “người” độc. Phú quý tuy tốt, nhưng chỉ sợ những người thân thích trong cuộc đời còn nữa, cuối cùng cũng chỉ đơn độc mình thôi.”
      Nụ cười của Hướng Viễn thoáng chốc cứng lại mặt, nhưng rồi lại lắc đầu cười trách: “Đừng giở chiêu này ra dọa tôi, có phải lại muốn bán cái thứ thuốc chết tiệt gì đó của ông ?”
      Lão Hồ cười gian xảo, rút từ trong túi ra đống những thứ linh tinh. Hướng Viễn nhìn theo, đều là những mặt dây chuyền có dây đeo màu đỏ, có quan , phật tổ, và cả kỳ lân.
      “Đeo chiếc bùa hộ thân vào có thể tai qua nạn khỏi…”
      Lão Hồ chưa dứt, Hướng Viễn cười lạnh móc từ trong bao ra đống những mặt dây chuyền lấp lánh chói mắt nhiều hơn cả lão, “ xem, những thứ của ông có phải lấy sỉ từ nhà họ Trần trong thị trấn , lớn tệ rưỡi, tám hào? Ở đây tôi cũng còn đống chưa bán được hết, nếu ông cần có thể để rẻ lại, màu sắc cũng còn đẹp chán so với đống đồ thứ cấp của ông.”
      Lão Hồ cười khì đón lấy mọi thứ trong tay Hướng Viễn nhìn chăm chú, màu sắc quả nhiên đẹp hơn của ông nhiều. Ông lập tức biết ý chuyển đề tài ngay, lôi mặt quan giả ngọc bích trong đó ra, : “Cái này làm cũng tốt lắm, có thể phịa là đồ . Chỉ tiếc là tượng quan này phía sau cổ có vết nứt, quan đứt cổ, điềm xấu vô cùng, dù đẹp đến đâu cũng vô dụng thôi.”
      Sắc mặt Hướng Viễn thoáng chốc thay đổi, cướp lấy những thứ đó lại từ trong tay lão Hồ, “Cái ông già này còn linh tinh, bị khách người ta nghe được cẩn thận tôi để ông sống yên ổn trong thôn này đâu.”
      Lão Hồ thấy nổi cáu biết dễ đắc tội, nên vội vã chuyển sang vẻ mặt nịnh nọt: “Bà tôi ơi, lão đây chỉ đùa thôi mà, tưởng làm gì? Chữ “hội” lúc nãy tôi chưa hết, cái gọi là ‘hữu duyên thiên lý năng tương ngộ’, đây là điềm người xa quay về, chừng bé hôm nay có thể gặp lại cố nhân đấy.”
      Hướng Viễn sao chịu nghe những lời điên rồ đó nữa, câu “tin ông mới lạ” rồi hoàn toàn phớt lờ ông ta. hoài nghi nhất những thứ thần thần quái quái ấy, đương nhiên cũng để tâm làm gì, nhưng nghe thấy những lời kỳ quặc từ lão bất tử ấy, đặc biệt là “thân thích còn, độc mình” gì đó, trái tim lại thít chặt lại cách lạ lùng. Nhưng vui của cũng chẳng kéo dài được bao lâu, vì rất nhanh chóng nhận được vụ làm ăn đầu tiên trong buổi chiều hôm ấy.
      Đó là trẻ ăn mặc và trang điểm kiểu dân thành phố, chừng còn tuổi hơn cả Hướng Viễn nhưng những như vậy thường đến đây có đôi có cặp, còn mình rất hiếm thấy. Hướng Viễn thấy ấy thẫn thờ qua lại dưới gốc hòe già lúc lâu, giống như ngắm cảnh, cũng chẳng giống lạc đường nên chủ động đến hỏi đối phương xem có cần hướng dẫn viên hay .
      Vụ làm ăn này suôn sẻ đến kỳ lạ, ấy chẳng những đồng ý cho Hướng Viễn dẫn dạo trong thôn mà còn đưa luôn cho tờ tiền màu đỏ hồng. Hướng Viễn mừng thầm, lấy tiền người khác phải bán sức nhiều vào, thế là kể cho kia nghe “truyền thuyết” thê lương nhưng đẹp đẽ của gốc hòe già lần thứ nghìn lẻ . Nếu đoán nhầm với độ tuổi này lúc nào cũng có cảm giác thích thú với những câu chuyện tình kiểu ấy.
      Hướng Viễn đoán đúng, kể như hát như vẽ còn đối phương nghe như say như đắm. Cuối cùng, khi Hướng Viễn kể đến đoạn trong truyền thuyết chứng kiến người mình cưới người con khác ngay dưới gốc hòe già này, trong đau thương tuyệt vọng hóa thành thần cây. Đúng lúc định tạo cái kết khiến người ta vương vấn bồi hồi đột ngột ngắt lời Hướng Viễn, nhìn gốc cây rồi thẫn thờ hỏi câu: “Sau khi hóa thành thần cây, ấy phải đứng ở đầu thôn ngày ngày nhìn người hạnh phúc ngọt ngào với kẻ khác, con cháu đông đủ, đó chẳng phải là tự hành hạ mình ư?”.
      Hướng Viễn ngẩn ra lúc. kể chuyện này biết bao nhiêu lần nhưng đây là lần đầu tiên có người hỏi câu như vậy nhưng đầu óc vô cùng nhanh nhẹn, lập tức tiếp lời: “Có lẽ ấy có được hạnh phúc nên hy vọng được thấy người mình hạnh phúc chăng?”.
      nghe thấy kia cười cách đau khổ: “Vậy à?”.
      Hướng Viễn chưa kịp trả lời kia hỏi tiếp câu: “Chị có vậy ?”.
      “Chuyện này à…” định ậm ừ cho qua câu hỏi này để thoát hiểm quay lại mỉm cười hỏi : “Nếu người chị người khác, chị làm gì?”.
      Hướng Viễn thấy câu hỏi này lạ lùng, có điều khách hàng là Thượng đế, vẫn trả lời: “Nếu thế tôi chuyển tình của tôi sang thứ khác”.
      “Thứ khác là thứ gì?”, đối phương truy hỏi như vẫn còn thắc mắc.
      Hướng Viễn cười ha ha: “Chẳng hạn như tiền này. Tiểu thuyết vẫn hay viết, còn tình chí ít tôi vẫn còn tiền đó sao?”.
      “Nếu như đến cả tiền cũng chẳng có sao?”
      Xem ra đụng phải bé vừa cứng đầu lại vừa nghiêm túc rồi đây. Trong ngạc nhiên, Hướng Viễn kìm được đưa mắt quan sát người đứng trước mặt. ấy thể là xinh đẹp nhưng cũng xấu xí, vóc dáng mảnh mai, mày mắt thanh tú, khóe môi bẩm sinh hơi cong lên, lúc nào cũng như cười. Chỉ có điều sắc mặt trắng bệch, mỏng như tờ giấy, có thể thấy lờ mờ mạch máu dưới lớp da trắng xanh đó. Nhìn này, Hướng Viễn bỗng nghĩ đến những mảnh vỡ bằng sứ được người dân vớt dưới đầm lên, trong sáng vì được nước tẩy sạch, trắng cách mong manh, mềm yếu, và vụn vỡ…
      Hướng Viễn tiếp tục đùa: “Ai khiến tôi có những thứ đó tôi làm cho ta thể sống yên ổn. Nếu tôi là trong truyền thuyết kia, tôi thà giết chết gã đàn ông đó chứ cũng ngu ngốc đến mức biến thành gốc cây”.
      chau mày bảo: “Nhưng giết người mà mình thương đâu dễ dàng như thế? Nếu giết ta giết mình còn dễ hơn nhiều”.
      Câu đó khiến Hướng Viễn cười phá lên, kia thấy Hướng Viễn cười cũng nghiêng ngả cười theo. lúc sau : “Ban nãy chị chị tên Hướng Viễn phải ? Hướng Viễn, chị thú vị , vừa đến đây gặp được chị, hay quá. Tôi là Diệp Linh, đến từ thành phố G”.
      gương mặt Hướng Viễn là nụ cười thân thiện nhất, chung thân thiện với tất cả những người mang lợi ích đến cho .
      tên Diệp Linh kia nhìn thấy đống mặt dây chuyền lớn mà Hướng Viễn vẫn chưa kịp cất vào, tò mò lật giở ra xem.
      “Thích ? Thích cái nào tôi để rẻ cho”, Hướng Viễn thấy lại có cơ hội kiếm tiền hưng phấn hẳn lên. “Đây đều là bùa hộ thân. Linh nghiệm lắm, đeo người những có thể trừ tà mà còn được như ý nguyện”.
      à?” Diệp Linh lựa chọn vẻ rất hứng khởi, cuối cùng cầm mặt dây chuyền Quan lên: “Cái này đẹp quá, bao tiền thế?”.
      Hướng Viễn nhìn kỹ, thầm kinh ngạc, mặt dây chuyền tay Diệp Linh phải là cái nào khác mà chính là “Quan đứt cổ” mà lão Hồ chết tiệt kia . Thứ này Hướng Viễn vốn hy vọng bán được, ai ngờ đến từ thành phố này lại thích nó đến vậy.
      Nếu như trước đây, Hướng Viễn muốn bán thứ đồ này càng sớm càng tốt rồi nhưng khách hàng bây giờ lại là xấp xỉ tuổi , rất ngây thơ trong sáng, quan trọng hơn là phóng khoáng chịu chi tiền. Hướng Viễn kiếm được trăm tệ của Diệp Linh, lấy tiền người khác dễ dàng như vậy, thể quá tính toán : “Cái này, mặt Quan này có lỗi, đổi cái khác , còn nhiều cái đẹp hơn mà”.
      “Chị muốn là ”Quan đứt cổ” hả?”, Diệp Linh cười cười, nghịch mặt dây đó trong lòng bàn tay.
      ra ấy cũng biết. Hướng Viễn cũng giấu giếm nữa, gật đầu: “Tuy tôi tin lắm vào những thứ linh tinh này nhưng tốt nhất là bạn cứ chọn cái khác ”.
      sao.” Diệp Linh tháo mặt Quan đứt cổ ra rồi tiếp: “Thứ này kể ra cũng có duyên với tôi. Tôi nhìn thấy nó là thích ngay. “Vật tốt bền”, biết đâu có vết nứt này mới là tốt sao”.
      Hướng Viễn có đầu óc của người làm ăn, nếu người mua so đo làm gì có đạo lý người bán chùn tay chịu bán. Tượng Quan này vốn là giả ngọc, đáng bao tiền, Diệp Linh ra tay hào phóng giúp kiếm được khoản kha khá, cũng hiếm khi có được lúc rộng rãi như vậy, thôi tặng chiếc mặt Quan này cho Diệp Linh luôn vậy. nghĩ thế, chừng nàng lắm tiền này thấy vui hơn, đoạn đường tiếp sau lại càng ra tay hào phóng hơn cũng nên.
      Diệp Linh cảm ơn rối rít khiến Hướng Viễn cũng thấy ngại ngùng. Thăm gốc hòe già xong, dẫn Diệp Linh đến “đầm Gà Rừng” trước kia -nay là “đầm Uyên Ương”.
      Nội dung bài viết hiển thịThực ra cái đầm sâu rộng chừng mấy trăm mét ấy là trong những nơi Hướng Viễn muốn đến nhất, nhưng cũng chịu thôi, mùa này là lúc nước hồ trong và đẹp nhất, mặt nước trong vắt như ngọc bích phản chiếu những bóng cây ven bờ đầm, người dễ dàng say đắm cảnh vật như cũng cảm thấy thần thái bay bổng phiêu diêu hơn hẳn.
      Diệp Linh vòng quanh đầm, tỏ ra rất vui sướng, cười cười với Hướng Viễn, gương mặt trắng bệch cũng ửng hồng lên khỏe mạnh.
      “Hướng Viễn, đó là hoa gì thế?” bỗng chỉ vào đóa hoa đỏ mọc lưng chừng triền đồi cạnh bờ đầm, hỏi Hướng Viễn.
      Hướng Viễn nghiêng người nhìn, “Ồ, hình như là đỗ quyên dại.”
      “Đẹp .” Diệp Linh cảm thán tiếng, sau đó với Hướng Viễn với vẻ ngượng ngập, “Tôi leo núi được giỏi lắm, có thể nào phiền chị hái giúp tôi đóa ?”
      Hướng Viễn nhận lời, độ cao này đối với người quen leo núi như hoàn toàn là vấn đề gì to tát cả.
      “Vậy bạn đứng đây đợi tôi lúc, tôi về ngay.” với Diệp Linh xong, sải vài bước đến dưới chân đồi, vẫn chưa kịp trèo lên nghe thấy tiếng sột soạt của đám cây mọc lưng chừng, áo của người nào đó lộ ra góc.
      Hướng Viễn cười, “Trâu Quân, em đến tận đây hái rau cơ à?”
      “Chị Hướng Viễn,” Trong đám lá dày đặc phía lộ ra gương mặt non nớt nhưng thanh tú của Trâu Quân, “Chị đến đây làm gì thế?”
      “Hái hoa.” Hướng Viễn sợ Diệp Linh đợi lâu, vắn tắt chỉ vào đóa đỗ quyên dại, bảo với Trâu Quân. quay đầu nhìn, Diệp Linh thong thả dạo bộ mình cách xa đến hơn mười mấy mét.
      “Chị thích cái này à?” Trâu Quân ngạc nhiên nhìn Hướng Viễn, “Đừng, đừng, cỏ ở đây trơn trượt lắm, chị đừng trèo lên, em hái cho.” Cậu ló người ra hái hoa xuống cách dễ dàng, những giọt mồ hôi trán cũng lấp lánh như đôi mắt cậu.
      Hướng Viễn đưa tay ra đón lấy cành hoa Trâu Quân đưa, vừa quay lại nhìn thấy Diệp Linh váy trắng đứng lặng lẽ bên hồ, cúi đầu như nghĩ ngợi gì đó, sau đó đột ngột nhảy xuống, rồi biến mất tiếng động giữa làn nước đầm.
      Chỉ trong tích tắc, Diệp Linh mất hút giữa đầm nước sâu. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, nếu phải mặt nước gợn lên những đợt sóng, Hướng Viễn còn ngỡ mình gặp ảo giác trong buổi chiều nắng này. Bản năng phản xạ trong thoáng chốc khiến Hướng Viễn chạy như bay đến bên bờ đầm, vừa định nhảy xuống để cứu cảnh tượng vụt qua nhanh trước mắt: Hướng Dĩ căng phềnh những nước nổi lờ đờ giữa mặt đầm, gương mặt nhắn sưng phồng biến dạng, tím ngắt chút sinh khí nào.
      Hướng Viễn run lên rất khẽ. Thế giới này tại sao lại kỳ quặc như thế? Có vô số người – như mẹ , như Hướng Dĩ, như rất nhiều những người dân vô danh bần cùng như kiến cỏ khác, ràng là rất vất vả đau khổ, nhưng vẫn vật lộn chống cự để tiếp tục được sống, nhưng rồi cũng đành bất lực. Thế mà tên Diệp Linh này, tuổi còn trẻ, lại xinh xắn, phục trang tinh tế, ràng là cuộc sống rất khá giả, ta sống còn tốt hơn những người khác gấp trăm lần, nhưng lại tự nguyện tìm đến cái chết. mỉa mai thay!
      Thiện cảm của gặp gỡ vô tình mà Hướng Viễn dành cho Diệp Linh thoáng chốc bay biến mất, căm ghét những người khinh thường mạng sống của bản thân, thậm chí còn đem cái chết ra để trù tính, loại người này nhu nhược, hèn hạ, bất lực, đáng được thông cảm. nghĩ, nếu tên Diệp Linh này muốn chết như thế, mình việc gì phải ngăn cản? Chẳng thà để cho ta được toại nguyện. đờ đẫn nhìn sóng nước mặt đầm mỗi lúc mỗi tĩnh lặng, cho đến khi nghe thấy thanh lăn vèo vèo xuống triền dốc gần đó ở phía sau lưng. Rất nhanh, Trâu Quân với chiếc quần bị cào rách mấy đường, đùi đầy những vết máu do bị cỏ nhọn đâm vào, thở hổn hển chạy đến bên cạnh .
      “Chị Hướng Viễn, lúc nãy… lúc nãy chị ấy…” Trâu Quân ràng cũng nhìn thấy cảnh Diệp Linh trầm mình khi còn vắt vẻo ở lưng chừng sườn núi. Bình thường cậu vẫn trèo cây leo núi nhanh nhẹn linh hoạt như chú khỉ, chỉ do khi nãy quá hoảng hốt nên mới hụt chân lăn lông lốc xuống dưới. Cậu cuống quýt chạy đến bên Hướng Viễn, nhưng lại bị nét hằn học và thản nhiên thoáng qua mặt làm giật mình phen.
      Trâu Quân vội cứu người, lúc cấp bách quá cũng được gì, lại thấy xung quanh chẳng có ai, thế là cậu nghiến răng, kéo lê chân bị thương xuống nước. Mới bơi được vài mét, cơn đau ở vết thương chân khiến Trâu Quân còn sức lực đâu nữa. Nhìn thấy bóng áo trắng của kia lập lờ thoắt thoắt ở gần đó, cậu gắng sức muốn bơi đến gần, nhưng lại cẩn thận sặc phải ngụm nước to, đầu óc trống rỗng, gót chân như có bàn tay vô hình nắm cậu kéo xuống đáy đầm.
      Đầm gà rừng này tuy lớn nhưng sâu khiếp đảm, dù là mùa hè nồng nực, song nước vẫn lạnh đến tê người. Nghe ở đáy đầm có đến mấy nơi mà những người lớn thạo bơi lặn nhất thôn cũng mò thấy đáy. Chính vì thế mà năm ấy khi Hướng Dĩ rơi xuống nước, tuy rất nhiều người giúp tìm kiếm cậu nhưng cũng chẳng cách nào tìm ra thi thể ngay. Đầm nước này cứ cách mấy năm lại dìm chết người, bọn trẻ trong thôn đều được người lớn cảnh cáo được phép đến đây bơi lội…
      Lúc này, Trâu Quân bắt đầu hoảng loạn, vật lộn lúc nhưng chân tay cứ nghe lời, đặc biệt là bên chân bị thương mất cảm giác, ý thức cũng mơ hồ dần. Trong tuyệt vọng, bỗng cảm thấy có người kéo cậu bơi vào bờ. Đợi khi cậu phục xuống mặt đất ho ra mấy ngụm nước, hoàn hồn dần, Hướng Viễn toàn thân ướt đẫm, kéo kia lên gần bờ. Cậu vội vã bò dậy chạy đến gần bờ giúp Hướng Viễn tay, hai người ra sức hợp lực mới kéo nổi mất hết ý thức kia rời khỏi mặt nước.
      Hướng Viễn mệt nhoài người, thở ra hơi nữa, cố hỏi câu: “Trâu Quân, em có sao ?” Thấy cậu ho sặc sụa, lắc đầu lia lịa mới chuyển tập trung sang Diệp Linh nằm im đất. Gương mặt ta chút máu, lồng ngực cũng chỉ hơi phập phồng nhìn .
      “Chị Hướng Viễn, làm sao đây? Chị ấy chết chứ?” Trâu Quân dù gì vẫn là cậu bé, sợ hãi đến mức suýt khóc.
      Hướng Viễn chỉ về phía cánh đồng gần bên bờ đầm, vội vã bảo Trâu Quân: “Em mau , dắt trâu của chú Hai Lý đến đây.”
      Trâu Quân lập tức hiểu ý, cũng mặc kệ vết thương chân, quay đầu chạy mạch về phía Hướng Viễn chỉ.
      Cùng với lúc Trâu Quân dắt trâu của chú Hai Lý đến, phía sau còn có đám dân trong thôn và du khách nghe chuyện chạy đến xem tình hình. Trong đó có số người dày dạn kinh nghiệm đưa Diệp Linh vắt lên lưng trâu, để nằm úp sấp lên đó, mặt hướng xuống đất, sau đó đuổi cho trâu chạy.
      Hướng Viễn bước ra khỏi đám người đó để hít thở. Trời tháng mười, gió phất qua cơ thể ướt đẫm, lạnh tê tái. lâu sau, nghe thấy tiếng hoan hô mừng rỡ của mọi người, biết được Diệp Linh nôn hết nước trong bụng ra, nghĩ mình nhặt được mạng sống trở về. Xem như ta may mắn, Hướng Viễn nhếch môi, nhưng trong lòng lại nhõm hẳn, là vì cứu được mạng người, hay là vì cứu rỗi cho cái ý nghĩ ác độc nảy ra thoáng trong nơi sâu thẳm của trái tim mình khi nãy.
      vắt nước áo mình, tạ trời tạ đất, tiền trong túi tuy bị ướt nhưng vẫn còn đó. về nhà thay quần áo còn ở đây đợi gì nữa? về hướng nhà mình, văng vẳng nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau.
      “Chị Hướng Viễn…”
      biết ngay là cậu nhóc Trâu Quân kia, nên quay lại chỉ vào đùi cậu, “Mau đến trạm y tế thôn sát trùng vết thương , đùi rách đến mức này, cẩn thận dì của em lại tính sổ với em cho xem.”

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 4

      Rất nhiều thứ vẫn nhớ nhưng lại lãng quên mất rồi
      Hướng Viễn về nhà, thấy bộ dạng chị như vậy, Hướng Dao muốnhỏi nhưng dám mở miệng, chỉ lẳng lặng đun nước. Khi Hướng Viễntắm nước nóng, thay quần áo bước ra hàng xóm đưa Diệp Linh yếu ớt về nhà rồi. ra, sau khi Diệp Linh được cứu, những du khách đếnxem tuy đông nhưng chẳng ai quen biết đột nhiên bị rơi xuống nước này. Hơn nữa, hiểu là do bị sốc nặng hay vẫn chưa kịp hồi phục mà sau khi tỉnh dậy mặt Diệp Linh chút xúc cảm, chẳng tiếngnào. Người dân trong thôn còn cách nào khác, đành đưa ta tớitrạm y tế, bác sĩ bảo còn gì nghiêm trọng nữa nên họ chỉ còn biếtkhiêng đến nhà Hướng Viễn. là Hướng Viễn là người cứu , hai lànhà họ Hướng, có hai con , chăm sóc Diệp Linh cũng thuận tiện hơn.
      Hôm ấy, tất cả những phòng trống trong nhà đều có khách, Hướng Viễnđành sang ngủ cùng Hướng Dao, nhường phòng mình cho Diệp Linh. Hướng Dao cùng hai nữa trong thôn lấy quần áo sạch của Hướng Viễnthay cho Diệp Linh nửa tỉnh nửa mê.
      Tất bật vội vã cả mộtbuổi chiều, khi thứ dần ổn định mặt trời ngả về tây. HướngViễn cẩn thận phơi những tờ tiền ướt trong bếp, còn mình ngồi xuốngbậu cửa. Lên khỏi đầm lâu, cũng mặc thêm quần áo mà vẫn thấylạnh, đầu nặng, cổ họng rát như bị lửa đốt, muốn bảo Hướng Dao rót chocốc nước mà biết con bé chết tiệt ấy chạy biến đằng nào rồi. sớm biết cách chăm sóc bản thân nên cũng biết mình bị cảmlạnh. Từ trước đến nay vẫn rất khỏe mạnh, bình thường cũng hiếm khiđau đầu cảm sốt, vậy mà hôm nay chỉ dầm nước chút mà trở nên thêthảm thế này, chẳng lẽ nàng thành phố kia truyền nhiễm tính tiểuthư cho rồi? Hướng Viễn nghĩ đến đây liền bật cười. nghĩ ngồi đợimột lúc rồi về ngủ giấc vậy, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.
      Lần này Hướng Viễn được toại nguyện, khi ý thức vừa bắt đầu hỗnđộn, nghe thấy chú trưởng thôn hai Lý gọi: “Hướng Viễn,Hướng Viễn, người nhà của kia đến rồi. Ha ha, cháu đoán xe, là ai nào…”
      Câu sau của chú hai Lý vẫn chưa kịp nghe tường tận ánh mắt của nhìn thấy bóng dáng sau lưng chú.
      Người ấy rất giống nhưng sao lại là được? Thế nhưng giọng nóiấy ràng rất quen thuộc: “Hướng Viễn, sao cậu lại ngồi ở đây?”
      Hướng Viễn, sao cậu lại ngồi ở đây?
      Trước kia mỗi lần học, luôn đứng đợi ở thung lũng gần nhàanh. Lúc câu đó đều bật cười rất rạng rỡ. Hướng Viễn ở đây,đương nhiên là để đợi rồi.
      Hướng Viễn cười, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết, “Diệp Khiên Trạch, sao cậu lại đến trễ thế? Hại tớ đợi lâu ơi là lâu.”
      Nhưng nét mặt của lúc đó lo âu như thế này.
      Hướng Viễn đột nhiên tỉnh táo hẳn, biết sức lực ở đâu ra khiến đứng phắt dậy, lúc nhìn người trước mặt mình, nghi ngờ càng tăngthêm.
      “Khiên Trạch? Sao lại là cậu?”
      vội vã bước qua bậu cửa tiến vào trong” “Hướng Viễn, chúng ta chuyện sau .”
      Hướng Viễn thoáng sững sờ, vội vàng theo Diệp Khiên Trạch vào trong.
      Diệp Linh tỉnh dậy, nằm giường. Diệp Khiên Trạch bước đến, lời, chỉ cúi đầu nhìn .
      Diệp Linh đột nhiên mỉm cười, niềm vui ngây thơ như đứa trẻ vừa có được kẹo ngọt.
      lên tiếng trước, câu đầu đuôi: “ muốn gì với em?”
      Diệp Khiên Trạch sửa lại chăn cho rồi : “Ra ngoài chơi cũng phảinói cho nhà tiếng chứ. Còn nữa, sợ nước mà còn đùa, bố mẹ lo lắng đấy.”
      né tránh ánh nhìn của Diệp Linh,quay đầu lại đụng ngay ánh mắt của Hướng Viễn.
      “Cám ơn cậu, Hướng Viễn!” Lúc này, gương mặt mới xuất nụ cười thành : “Cám ơn cậu cứu em tôi.”
      Hướng Viễn cũng cười nhưng trong lòng lại có cảm giác bất an khôngnói được. ra Diệp Linh là em cậu ấy, chắc là con chú Diệp vàngười vợ mới sau khi chú về thành phố. Chuyện Khiên Trạch cảm ơn khôngcó chút vấn đề gì, vấn đề là ở chỗ Hướng Viễn chưa từng nghĩ rằng, cốnhân trùng phùng, thái độ đầu tiên khi đối diện với lại là mộtlời cảm ơn.
      [/FONT]
      Cảm ơn là lịch , khách sáo, làđối ngoại, xa cách, thế nên những người thân thiết với nhau cầnnói lời cảm ơn. Lời cảm ơn của Diệp Khiên Trạch là dành cho – mộtngười ngoài- vô tình cứu người nhà . Quen và lạ phân . DiệpKhiên Trạch trong trí nhớ của Hướng Viễn là người vô cùng gần gũi, thânthiết với . Năm mười bốn tuổi, khi Diệp Khiên Trạch cùng bố về thànhphố, Hướng Viễn đứng đỉnh ngọn núi sau thôn nhìn đứng gầngốc cây hòe già ở đầu thôn, chần chừ chịu nhúc nhích, ánh mắt tìm kiếm luôn bầu bạn bên trong đám đông hàng xóm vâyquanh nhưng thấy đâu cả. ai có thể quên được, dưới ánh trăng sơncước trong sáng thuở thiếu thời, họ ngồi cạnh nhau bên khe suối ,Diệp Khiên Trạch từng : “Hướng Viễn, chúng ta bao giờ xanhau.” Khi ấy, Hướng Viễn gì nhưng trong lòng lại khẳng địnhchắc chắn rằng, họ thân thiết với nhau như thế, ai có thể chia lìa được? Cho dù có ngày rồi, cũng có lúc bay đến bên . Côkhông tiễn vì sợ nước mắt chia ly, là điều tất yếu, bịn rịn đưatiễn còn có ý nghĩa gì chứ? Bóng dáng Diệp Khiên Trạch cứ chần chừ quayđầu tìm kiếm biến mất khỏi tầm nhìn của Hướng Viễn. bốn năm trôiqua, hôm nay gặp lại, cười và cám ơn vì người thân củaanh.
      Hướng Viễn cảm thấy đầu mình đau nhức. Nghĩ nhiều quá rồi, HướngViễn, bình thường mày có như vậy đâu! Môi mấp máy, lời chất chứanụ cười: “Cám ơn tôi làm gì? Cứ xem như chiếc bình quý Solomon thựchiện nguyện vọng đầu tiên của mình.”
      Diệp Khiên Trạch cười vẻhiểu ý, ám hiệu mà chỉ có họ mới hiểu khiến khoảng cách bốn năm trởnên mơ hồ. Hướng Viễn lúc này như mới thấy được người bạn gần gũi thânthiết trưởng thành bên mình năm nào. nhìn xung quanh, nghĩ ngợirồi : “Tôi muốn đến thăm A Quân.”
      , hai người lâukhông gặp nhau rồi? Chắc giờ nó ở nhà. Tôi cùng cậu đâu,có chuyện gì cứ về đây tìm tôi.” Hướng Viễn vẫn đứng vững, đến cả HướngDao cũng nhìn ra chị mình ốm bởi xưa nay Hướng Viễn hềthích người khác nhìn thấy mình yếu đuối bất lực. Nhưng vào lúc này đây, bỗng ao ước Diệp Khiên Trạch hỏi mình câu: “Hướng Viễn, cóphải cậu thấy khỏe ?”
      biết mình cầu quá đángvới , gần bốn năm quay về rồi, những chuyện đợiphía trước còn quá nhiều, làm sao có thể quan tâm hết từng chuyệnmột cách sáng suốt ràng được? Thím Trâu, mẹ ruột cũng là mộtngười mạnh mẽ, sau khi ly hôn với chú Diệp rồi cải giá, cắt đứt liênlạc đôi bên. Lúc chú Diệp đón Khiên Trạch , thím ngăn cản nhưngtừ đó cũng mất hẳn liên lạc. Hướng Viễn cũng nghe người ta , chú Diệp sau khi trở về thành phố cưới vợ khác. Nhà họ Diệp mấy năm ấy sốngrất khá, bên ấy từng lấy danh nghĩa của Khiên Trạch gửi tiền về chothím ấy mấy lần đều bị trả lại hết. Khiên Trạch muốn quay về thăm mẹnhưng cũng bị thím từ chối. Thím cắt đứt mọi liên hệ với nhà họ Diệp. Sau khi thím qua đời, nhà họ Trâu cũng biết phải báo tin cho contrai lớn của thím thế nào. Gần đây họ mới biết tin này, thế nên HướngViễn có linh tính rằng quay về. Chỉ có điều ngờ lạinhanh như vậy, mà lại còn vì chuyện của Diệp Linh. Lão Hồ kia buổi sángmới có điềm rằng “cố nhân trở về”, trước giờ ông ta vẫn quàngnói xiên, lần này ngờ lại đoán trúng.
      “Vậy tôi trước. Diệp Linh… em tôi, phiền cậu chăm sóc nó”, Diệp Khiên Trạch .
      Hướng Viễn nhớ đến khác lạ của Diệp Linh bên bờ đầm. em cùngcha khác mẹ của Diệp Khiên Trạch tại sao lại mình trở lại nơi anhtrai mình từng sinh ra và lớn lên? Vì sao lại nhảy xuống đầm sâu? em họ gặp nhau sao lại khiến cho người ta có cảm giác kỳ lạ thể nóirõ? Hướng Viễn thấy hoài nghi. Diệp Linh tạm thời còn nguy hiểm gì nữa, Trâu Quân cũng là em trai ruột của Diệp Khiên Trạch, có chuyện gìthi đợi khi gặp được Trâu Quân rồi cũng muộn.
      Diệp Khiên Trạch rất lâu. Hướng Viễn nằm giường Hướng Dao ngủ mộtgiấc, lúc tỉnh dậy đêm khuya. bảo Hướng Dao đến trông Diệp Linh,lúc nó về phòng lấy chăn nệm, vô tình thốt ra câu: “Cái người đangnằm trong phòng chị ấy, chẳng thấy có động tĩnh gì cả nhưng biếttại sao gối lại ướt đẫm khoảng lớn.”
      Sáng sớm hôm sau, DiệpKhiên Trạch cũng Trâu Quân quay lại nhà Hướng Viễn. Năm ấy khi DiệpKhiên Trạch , Trâu Quân chín tuổi nên nó nhớ được rất nhiều chuyện. Diệp Khiên Trạch là ông tốt, trước kia tình cảm hem họ luôn thân thiết, thế nhưng mấy năm gặp, Trâu Quân lại tỏ ra bẽn lẽn ngại ngùng trước mặt mình. Trước cậu cũng phải là người cótính cách hướng ngoại, nay theo sau trai đến nhà Hướng Viễn – nơicậu thân thuộc và thường xuyên lui tới – cậu vẫn trầm lặng đến lạ lùng.
      Diệp Khiên Trạch vào thăm Diệp Linh, vẫn chưa tỉnh, dáng vẻ ngủ sayyên tĩnh cách kỳ lạ. Diệp Khiên Trạch thở dài, nghe thấy Hướng Daogọi ở cửa phòng: “ Diệp, chị em gọi vào ăn sáng.”
      So vớivẻ thẹn thùng trước mặt mình của Trâu Quân, Hướng Dao lại tỏ ra dạndĩ hơn nhiều với “ Diệp” mà khi xưa vẫn thường lui tới nhà . gọi Diệp Khiên Trạch rồi về phía nhà bếp, bình thường Hướng Viễn bậnnhiều việc nên đa số việc vặt trong nhà do Hướng Dao làm.
      Bữasáng của nhà họ rất đơn giản, chỉ gồm cháo trắng và rau, còn có sữa đậutươi mà sáng sớm Hướng Dao đến hàng sữa đậu trong thôn mua dưới sựdặn dò đặc biệt của Hướng Viễn. Hướng Dao đổ sửa vào mấy chiếc cốc rồimột thìa đường trắng theo thói quen, Hướng Viễn bỗng ngăn lại:
      cốc bỏ đường, đổi thành thìa thìa muối. Diệp KhiênTrạch uống thứ này luôn thích mặn chút.” Hướng Viễn bảo.
      Hướng Dao ngẩn ra lúc, làu bàu: “Khẩu vị của Diệp kỳ quặc thếkhông biết.” Tuy vậy nhưng Hướng Viễn mở miệng bảo vẫnphải y theo lời mà làm.
      Bốn người ngồi quanh chiếc bàn ăn có đến mười mấy năm lịch sử của nhà Hướng Viễn, Trâu Quân giúp bày biện bát đũa lên bàn.
      Diệp Khiên Trạch lên tiếng với chút hối lỗi: “Hướng Viễn, lần này chúng tôi làm phiền đến cậu nhiều quá.”
      Hướng Viễn chìa tay ra với : “Nếu cậu thấy ngại có thể trả tiền cho tôi như những du khách khác.”
      Diệp Khiên Trạch biết mượn lời đùa để trách mình khách sáo nêncười cười rồi gì nữa, cúi đầu uống ngụm sữa đậu trước mặt. Bỗng nhiên ngẩn ra, đôi lông mày hơi chau lại, có điều nhanh chóng che giấu được vẻ mặt lạ thường của mình.
      Nhưng Hướng Viễn nhận ra ngay cử chỉ khác thường đó của Diệp Khiên Trạch. “Sao vậy? hợp khẩu vị à?”, hỏi.
      Diệp Khiên Trạch nuốt ngụm sữa đậu với vẻ tự nhiên, cười : “ có gì, Hướng Viễn, tôi tưởng uống sữa đậu mặn là thói quen của ngườiphương Bắc chứ?”
      Hướng Viễn ngây ra lát rồi : “”Chẳngphải trước kia cậu vẫn thích thêm ít muối vào trong sữa hay sao? Lúc ấy, tôi vẫn hay cười cậu là kẻ kỳ quặc.”
      “Vậy à?” Diệp Khiên Trạchkhựng lại nghĩ ngợi rồi lại cười : “Chắc là do những tư tưởng lạ lùng thời thôi. Cậu vẫn còn nhớ à?”. Sợ làm phật lòng Hướng Viễn nên cố ý uống thêm ngụm lớn.

      Hướng Viễn giằng cốc sữa trong tay , quay lại với Hướng Dao: “Đổ cốc này rồi đổi cốc ngọt.”
      cần, cần mà”, Diệp Khiên Trạch vừa vừa ngăn Hướng Dao lại.[
      Hướng Viễn cười giễu cợt mình: “ sao, tại tôi thôi, những gìtôi nhớ đều là những chuyện cũ rích từ lâu rồi. lâu thế mà cứ tưởngcậu vẫn như xưa. Hướng Dao, đem đổ .”
      Trâu Quân nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: “ cần, em đổi cho vậy. Em thích uống mặn chút.”
      Hướng Viễn nhướng mày vẻ bất ngờ: “Ủa, sao hai em nhà này lúc đều có sở thích kỳ quặc thế nhỉ?”
      Hướng Dao lừng khừng đứng ở đó biết làm gì, mãi lúc saumới ngồi xuống, đặt mạnh cốc sữa đậu mặn xuống trước mặt Trâu Quân.
      Sau khi đổi cốc, bốn người im lặng ăn sáng, ai gì.
      Hướng Dao buông đũa sớm nhất, nhìn Trâu Quân rồi lại ngắm Diệp Khiên Trạch, đột nhiên : “ Diệp, cao hơn trước nhiều quá. Hai anhem giống nhau , có điều đẹp trai hơn Trâu Quân nhiều.”
      Bình thường phải người hay , lúc này lại thốt ra mộtlời vô tâm với vẻ ngây thơ đặc biệt của bé khiến Diệp Khiên Trạch cười phá lên. Hướng Viễn cũng nhịn được cười nhưng trong lòng côlại cho là như vậy. Thực tế, tuy hai em Diệp Khiên Trạch vàTrâu Quân cũng cha nhưng quả rất giống nhau. Điều khácbiệt là, Diệp Khiên Trạch giống bố hơn, trán cao mắt sâu, Trâu Quânlại giống mẹ ruột cậu, mày mắt thanh tú nhưng họ đều là những chàngđẹp trai. Người trưởng thành nên có mùi vị thư sinh hơn, người em vẫn còn non nớt của các cậu nhóc, dù thế nhưng quả cũng rất khó phân bì cao thấp.
      Hướng Viễn hiểu sao Hướng Dao lại thốt ra câu như vậy, cóđiều cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ cho lắm. Hướng Dao và Trâu Quânchẳng những cùng tuổi mà từ tiểu học đến năm lớp bảy luôn học cùng lớpvới nhau. Theo lẽ thường hai người gần tuổi nhau, hai nhà lại gầngũi tình cảm thân thiết hơn, những điều này thể khiến họtrở thành bạn thân. Bên phía Trâu Quân có gì, nhưng do HướngDao lúc nào cũng thấy cậu chướng mắt nên hai đứa mà ở gần nhau Hướng Dao thể nào cũng phớt lờ hoặc lườm nguýt khó chịu với cậu. Sau khi lêncấp hai, từ thôn đến trường ở xã là đường núi dài gần mười dặm, có lúcHướng Viễn bảo Hướng Dao cùng Trâu Quân cho có bạn có bè, dễ trôngchừng nhau hơn nhưng Hướng Dao nhất quyết chịu, trước nửa tiếng, hai là cố gắng trì hoãn thời gian để chậm hơn, tóm lại là muốn cùng với Trâu Quân. Hướng Viễn nghe , dù có học cùngtrường nhưng Hướng Dao với Trâu Quân câu nào.
      Hướng Dao phải là mộ bé khó gần, trong trường bạn bè cũngkhá nhiều, nhưng hình như lại tỏ ra đặc biệt khó chịu với Trâu Quân.Hướng Viễn nhớ lúc còn bé, hai đứa vẫn chơ đùa cùng nhau mà, từ khi nàovà tại sao lại có tình trạng như thế này? Hướng Viễn hỏi Trâu Quân, cậucũng tỏ ra hoang mang. Sau này, cũng lười, chẳng buồn đả động đếnnhững chuyện cỏn con như vậy nữa.
      Trâu Quân thấy Hướng Dao đem mình ra so sánh với trai mà cũngkhông quên hạ thấp bản thân mình nhưng cũng chẳng giận dỗi gì, vẫn uốngtừng ngụm sữa đậu mặn.
      Ăn sáng xong, theo lời thỏa thuận từ trước, Hướng Viễn phải đưa mấydu khách trọ trong nhà lên núi ngắm cảnh. Lúc về phòng chuẩn bị đồ đạc, mở hộc tủ ra, biết là vô tình hay cố ý, tệp thư dày cộp màDiệp Khiên Trạch viết cho trong những ngày tháng vừa lên thànhphố trượt ra khỏi chiếc hộp vẫn dùng để cất tiền.
      Hướng Viễn phủi những bụi phủ mờ tập thư ấy. rất ít khi lậtgiở tư từ cũ ra xem nhưng vẫn nhớ , tổng cộng hai mươi mốt bức, ngoàira còn có mấy tấm bưu thiếp vào những lúc lễ tết nữa. Lúc Diệp KhiênTrạch mới về thành phố, những bức thư viết cho bay đến như nhữngbông tuyết rơi. Khi ấy, lần đầu đến gia đình xa lạ, thànhphố xa lạ, có rất nhiều chỗ quen biết, Hướng Viễn là người duynhất để tâm . Lúc đầu, những bức thư viết lúc nào cũng dài đến mấy trang giấy, kể lại những chuyện mới lạ của thành phố và nỗi hoangmang của mình và cả nhớ nhung bạn cũ và quê hương. Thư trả lời củaHướng Viễn bao giờ cũng chỉ ngắn gọn trang giấy, trong lòng córất nhiều điều muốn . Nhưng khi hạ bút lại thấy những thứ đáng để quá ít, chỉ an ủi rằng đợi đến khi quen rồi phát ra ởthành phố lớn chắc chắn có nhiều thứ tốt hơn cái thôn này nhiều.
      Những bức thư sau này của Diệp Khiên Trạch cũng chứng minh điều cônói là đúng. dần dần hòa nhập vào cuộc sống mới, bắt đầu kể với côvề gia đình mới của ình – người cha bao năm chưa gặp, người mẹ kế dịu dàng ít em kém hai tuổi. họ đềuđối xử với rất tốt, cuộc sống trong trường cũng rất suôn sẻ, còn quen được vài người bạn mới. Nghe đến đây, Hướng Viễn chợt có cảm giácđược an ủi. Mỗi lần gửi thư là phải cuốc bộ rất xa lên xã nên thườnglàm người lắng nghe. Thỉnh thoảng cũng gửi lại hai bức thư, kể về những tin mới trong thôn, chú hai Lý kế bên nhà làm trưởng thôn, tên khốn cùng lớp họ lính… họ về cuộc sống của riêng mình,càng càng khác xa nhau, dần dần rồi cũng ít lại. Những bức thưcủa từ mỗi tuần bức biến thành tháng bức, về sau thỉnhthoảng mới có bức rồi lại thành tấm bưu thiếp cho mỗi dịp lễ…Bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Hình như là năm thứ ba sau khi trở về thànhphố, hai người hoàn toàn mất liên lạc.
      Hướng Viễn trách cứ ai, có thể hiểu Khiên Trạch: luôn là người hiền lành, hoàiniệm, chỉ có điều họ chia xa nhau lâu quá rồi, thế giới họ sống cũngkhác xa nhau. Chỉ dựa vào những cánh thư tình cảm cũ dù sâu nặng đến mấy cũng nhạt nhòa, đó là chyện thể tránh được. chỉ có , nhiều lúc cũng nhấc bút lên rồi biết phải bắt đầu từ đâu. Côchỉ mong đợi ngày, có đủ sức mạnh để bay khỏi cái thôn “ếchngồi đáy giếng” này, được đứng cùng mảnh đất với , cùng ngắm nhìn thế giới ở độ cao như nhau. tin mình làm được! Nhưng lần này, trở về của khiến thấy hoảng hốt, quay lại nhìn, HướngViễn phát ra bé và bất lực của mình trong đoạn trườngthời gian và khoảng cách.[/FONT]
      nghe thấy có tiếng gõ cửarất khẽ. Diệp Khiên Trạch đứng ở cửa, đến thăm em Diệp Linhvẫn mê man chưa tỉnh. Hướng Viễn nhanh chóng nhét những bức thư tay về chỗ cũ, đóng ngăn tủ lại rồi quay người nhìn mỉm cười, hạ giọngnói: “Tôi bảo Hướng Dao chuẩn bị cho Diệp Linh ít cháo, vẫn hâm bếp. Khi nào ấy tỉnh cậu bảo Hướng Dao mang vào là được. Tôiphải đây”
      Diệp Khiên Trạch đến bên Hướng Viễn, thấy trênchiếc bàn học sơ sài có đặt vài chiếc ảnh cũ. vẫn lặng lẽ đứng ở chỗcũ, gì nhưng cũng chẳng bỏ
      “Hướng Viễn, lần nàyquay về gặp A Quân và cậu, bỗng dưng cảm thấy những ngày tháng trước kia trở nên xa xôi quá, nhưng lại rất đáng hồi tưởng. lâu lắm rồi chúngta gặp nhau. Cảm giác được gặp lại bạn cũ khác lạ.”
      Hướng Viễn đáp: “Nếu như vậy bây giờ về rồi, ở lại thêm vàingày . Em cậu vẫn chưa khỏe lắm, nghỉ ngơi dưỡng sức cũng tốt.trường các cậu chẳng phải cũng được nghỉ lễ sao…”

      “Em tôi…” Diệp Khiên Trạch do dự lúc rồi tiếp: “Sao nó lại rơi xuống nước vậy? Trước đó nó có ?”
      Hướng Viễn liếc nhìn về phía Diệp Linh nằm chiếc giường gầnđó rồi trả lời: “ gì cả. có điều tôi thấy là ấy “rơi”xuống nước nhưng vì lý do gì tôi . Khiên Trạch, em gáinày của cậu… nên trông chừng chặt vào tốt hơn…”
      Diệp KhiênTrạch hề tỏ vẻ ngạc nhiên, trầm mặc như có tâm u buồn nhưng lại chẳng gì. Hướng Viễn nhìn góc mặt nghiêng nghiêng của , ánhmắt vẫn như xưa: hiền lành dịu dàng. là người tốt, lúc nào cũngsuy nghĩ cho mọi người, mong muốn mọi thứ được tốt đẹp nhưng biếttrong những năm ở bên cạnh, có được như ý hay ?
      Như muốn phá vỡ tĩnh lặng, Diệp Khiên Trạch chỉ vào bức ảnh cũ được lồng trong khung kính treo tường của Hướng Viễn, hỏi vu vơ:“Bức ảnh này chụp năm nào thế? Bối cảnh chắc là ở khe suối mà chúng tahay câu cá nhỉ?”
      Hướng Viễn nhìn : “Đúng, trí nhớ của cậutốt lắm. Phải rồi, Khiên Trạch, cậu ở lại với Diệp Linh, tôi lên núi với khách đây. Buổi tối tôi đến tìm cậu.”
      Hướng Viễn vội vã đưakhách lên núi. biết kể rất nhiều điển cố và truyền thuyết trong núi,tính cách lại phóng khoáng, dễ thương nên mọi người vừa vừa cười nóivui vẻ khiến đường núi lởm chởm cũng trở nên khó lắm. Lúc đingang qua khe suối, dừng lại để mọi người chụp ảnh. Nước suối trongvắt, sắc núi rạng rỡ, đó là địa điểm chụp ảnh rất đẹp
      Hướng Viễn nhẫn nại đứng chờ. có chút lơ đễnh, dường như thời gian trôi qualâu lắm rồi. Đó là khoảng thời gian lâu trước khi Diệp Khiên Trạch về thành phố, lần đầu tiên làm hướng dẫn viên đưa khách lên núi,Khiên Trạch cũng theo. Khi ấy, những du khách cũng dừng lại ở chínhnơi này để chụp ảnh, Khiên Trạch mượn máy chụp ảnh của du khách,đích thân chụp cho bức. Trước khi người khách ấy trở về, HướngViễn ghi lại địa chỉ , nhờ họ gửi ảnh cho mình
      Đó là lần đầutiên Khiên Trạch chụp ảnh, kỹ thuật tốt, ảnh cũng lắmnhưng Hướng Viễn vẫn cẩn thận lồng nó vào khung kính, treo tường.
      Rất nhiều thứ vẫn nhớ nhưng lại cẩn thận lãng quên mất rồi.

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 5

      Những thứ ta vốn khổ sở kiếm tìm, khi tìm thấy cũng đánh chịu nhưng nhiều lúc vô tình phát ra mà lại phải bất lực nhìn nó rơi tuột qua kẽ tay…

      Hướng Viễn ở núi cùng du khách cả ngày. Những người du lịch đều là những người khôn biết mệt mỏi là gì. Sức khỏe Hướng Viễn lúc này tốt lắm nhưng vẫn phải cố giữ vững tinh thần để theo họ đến cùng. Khi mặt trời xuống núi, đoàn du khách mới bắt đầu kéo về. Đến nửa đường, nữ du khách bỗng hét lên khiến Hướng Viễn lơ mơ mệt mỏi phải giật mình phen. ra khuyên tai của người phụ nữ ấy biết rơi đường từ lúc nào. Nghe đó là món quà sinh nhật mà chồng ta tặng, đắt tiền nhưng rất có ý nghĩa. Sáng sớm hôm sau ta phải trở về thành phố nên Hướng Viễn đành đưa họ quay lại tìm tìm kiếm. Thế nhưng đường núi hoang cỏ dại mọc dày đặc thế này, muốn tìm chiếc khuyên tai xíu chẳng dễ dàng gì. Sắc trời mỗi lúc đậm, nữ du khách đó và bạn bè mình vẫn bỏ cuộc. Hướng Viễn lo lắng khi trời tối hẳn những người thành phố quen đường núi này bị hụt chân, xảy ra tai nạn cũng sống yên nên đành đưa họ xuống núi trước, sau đó mình quay lại tìm.
      chưa được bao lâu, bốn bề bị sắc đêm bao phủ, chiếc khuyên tai vẫn thấy tăm hơi. Thực ra, Hướng Viễn xũng tự biết, hy vọng tìm lại nó rất mong manh nhưng người phụ nữ kia quý trọng nó như vậy, dù sao cũng phải giúp đỡ. Có những lúc, cố gắng hết sức rồi mới đành phải tuân theo mệnh trời, Hướng Viễn trước nay vẫn nghĩ như thế.
      Đây phải lần đầu tiên Hướng Viễn đường núi trong đêm, huống hồ lần này lên núi có chuẩn bị trước, có cầm theo đuốc tay. Đoạn đường cũng khó lắm nhưng Hướng Viễn vẫn chưa khỏe nên sức lực hao tốn rất nhanh, mồ hôi thấm đẫm áo, dính sát vào lưng. Cùng tiếng côn trùng kêu nỉ non trong đêm thu, nghe thấy hơi thở mình mỗi lúc nặng nề. Khi ngang qua kẽ suối, dừng lại rửa mặt.
      Khuyên tai vẫn chưa tìm được, cũng mệt đến mức đứng thẳng lưng lên nổi nên đành khoanh chân ngồi mỏm đá ven bờ suối.
      Trăng trời tròn vành vạnh, bóng của nó vỡ vụn dòng suối róc rách. biết Hướng Viễn ngồi dưới ánh trăng này bao lâu rồi?! Đến khi nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại thấy ánh lửa gần ngay trước mặt. nhìn người ấy, khẽ mỉm cười rồi quay đầu . lâu sau, bên cạnh có thêm người ngồi sánh vai.
      “Muộn thế này rồi, ở mình núi mà sợ chút nào à?” hỏi.
      Hướng Viễn lắc đầu: “Cậu biết tôi sợ tối mà.”
      cười: “Nhưng tôi cũng biết rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến cậu hoảng sợ được.”
      Hướng Viễn ngẫm nghĩ: “Mấy năm nay, nhớ là bắt đầu từ bao giờ mà tôi cứ mơ giấc mơ. Tôi thấy người phụ nữ nhìn mặt, ngồi ở nơi mà xung quanh toàn màu trắng toát, ngoài màu trắng ra chẳng có gì hết. Lúc tỉnh dậy bỗng cảm thấy hơi run sợ…” mãi cũng tự cảm thấy mình buồn cười nên chuyển sang chủ đề khác: “Phải rồi, sao cậu lại lên đây? Tôi cứ ngỡ cậu ở thành phố lâu rồi nên quen đường núi nữa chứ.”
      Diệp Khiên Trạch đáp: “Thấy muộn thế này mà cậu vẫn chưa về nên yên tâm. Nhưng mà cũng phải , nếu theo A Quân suốt đoạn đương, tôi cũng thể đến đây cách suốn sẻ được. Tên nhóc đó giống hệt cậu lúc , sợ trời sợ đất là gì.”
      Hướng Viễn quay đầu lại nhìn: “Cậu với A Quân? Thế nó đâu rồi?”
      “Chia ra tìm cậu ở ngã rẽ phía trước, chắc tìm được cậu nên nó cũng quay về rồi. Đoạn đường nên khe suối này tôi quen thuộc hơn, ngờ cậu lại ở đây .” Diệp Khiên Trạch . Bỗng dừng lại lúc rồi tiếp tục: “Hướng Viễn, lần này tôi trở về, cứ cảm thấy cậu giống trước đây.”
      Hướng Viễn phản bác: “ cậu cũng thế mà!”, xong phát tâm trạng mình thay đổi nên dịu giọng lại, câu: “Chúng ta đều còn là trẻ con nữa, trưởng thành rồi nên cũng tự nhiên như trước được.”
      Diệp Khiên Trạch nghe thế cũng có phần hoang mang: “ là bạn tốt chẳng phải suốt đời như vậy hay sao?”
      Hướng Viễn quay mặt , lặng thinh nhìn bóng trăng vỡ dưới làn nước. Phải, họ chẳng phải là bạn tốt của nhau ư? Cùng nắm tay nhau trưởng thành, trước kia là thế, cả đời cũng là thế?
      “Phải rồi, em cậu đỡ chút nào chưa?”, lảng sang chuyện khác.
      “Cũng khỏe hơn rồi, chỉ còn ho thôi. Cũng may có cậu cứu nó lên bờ kịp thời. Chỉ có điều, từ sức khỏe nó tốt nên mới làm phiền mọi người lâu vậy.”
      Hướng Viễn muốn , em cậu chỉ có vấn đề ở sức khỏe đâu, nếu tự dưng vô duyên vô cớ nhảy xuống nước làm gì? Nhưng nghĩ lại, Khiên Trạch là trai, đối với những chuyện xảy ra chưa chắc thấu hiểu, nếu nhắc đến chuyện nhà người khác, hà tất phải nhiều làm gì nên chỉ bào: “Có gì mà phiền. Nhưng mà, Khiên Trạch, tình cảm em của hai người xem ra cũng tốt .”
      Lúc câu này cũng có chút ngưỡng mộ nhưng Diệp Khiên Trạch lại trả lời rất nhanh” “Diệp Linh… Diệp Linh từ khá nhạy cảm, bố tôi và dì đều rất bận rộn nên tôi cũng phải chăm sóc nó nhiều hơn. Người trong nhà đều chiều nên nó cũng khó tránh khỏi có chút ương bướng. Cậu tiếp xúc với nó, nên trong lời của nó có gì phải đừng để tâm làm gì.”
      Hướng Viễn có phần bất ngờ: “Làm gì có chỗ nào phải chứ? Trước lúc ấy rơi xuống nước, tôi thấy ấy có vẻ vui vẻ và cũng lễ phép lắm mà. Chắc đây là kiểu “lạ với người thân, thân với người lạ” mà người ta hay ấy. Người có xấu tính thế nào nữa lúc nào cũng khách sáo với những người xa lạ, chỉ trước mặt người thân nhất mới gây vô lý thôi.”
      “Cũng đúng. ra con bé cũng hiền lành. Lúc ở nhà, nhìn thấy mèo hoang, chó hoang nó đều nhẫn tâm, cứ đưa chúng nó về, lâu dần, trong nhà toàn những con vật đó. Cả ngày nó cứ quanh quẩn chơi với chó mèo nhưng lại hiếm khi tiếp xúc với bạn bè. Phải rồi, Hướng Viễn, con chó vàng trước kia tôi tặng cậu còn sống ?”
      “Chết rồi”, Hướng Viễn đáp.
      Diệp Khiên Trạch lần này trở về nhìn thấy con chó đó đâu, ít nhiều cũng đoán ra nhưng tận tai nghe thấy tin nó chết, trong lòng vẫn có phần buồn bã. “Ồ, chết rồi, sao lại chết?” hỏi.
      “Tôi giết.”
      giật bắn mình bởi câu bình thản này của Hướng Viễn. “Cậu giết? Lại đùa đấy à?”
      Hướng Viễn nghịch cọng cỏ mọc từ khe nứt của tảng đá, khẽ : “Có gì mà phải đùa. Nó già rồi, sớm muộn gì cũng phải chết. Mùa đông năm ngoái có trận tuyết lớn, nó bệnh nặng đến nỗi nhúc nhích được, co ro bên cửa run lẩy bẩy, cũng rên nổi. Sống kiểu còn khổ hơn, chi bằng nhân lúc nó chưa tắt thở, giết còn được bữa. Hướng Dao dù thế nào cũng xuống tay được nên chỉ còn cách là tôi làm thôi.”
      Diệp Khiên Trạch được câu nào, há mồm trợn mắt nhìn Hướng Viễn. Đây là Hướng Viễn bạn ư? Thế nhưng, Hướng Viễn chẳng phải luôn là người như thế hay sao? biết ý cửa Hướng Viễn, có lẽ cũng như lời , đến nước ấy rồi, chết sớm giải thoát với nó nhưng bao giờ nghĩ lại nhẫn tâm xuống tay kết liễu chú chó mà mình nuôi bao năm trời.
      thôi, chúng ta về nhà, chừng giữa đường còn có thể gặp Trâu Quân.” Hướng Viễn vỗ vai Diệp Khiên Trạch rồi . Lúc đặt tay lên vai , cảm thấy ở đó hình như hơi cứng lại.
      Diệp Khiên Trạch đứng lên, bỗng nhìn thấy dưới ánh lửa có thứ ánh sáng lóe lên trong khe nứt của viên đá ven bờ suối. đưa ngọn đuốc lại gần, “Hướng Viễn, cậu xem đây là gì thế? Chắc là chiếc khuyên tai cậu tìm đúng ?”
      “Ở đâu?”, Hướng Viễn lập tức chồm đến gần. Thứ mắc kẹt lại ở giữa viên đá ấy chẳng phải là chiếc khuyên tai mà nữ du khách ấy đán mất hay sao? “Tôi tìm mãi, suýt nữa mệt chết mất, ra nó nằm ở đây.” cúi xuống định nhặt lên, ai ngờ Diệp Khiên Trạch cũng làm vậy, cúi xuống cùng lúc nên hai người va vào nhau. Hướng Viễn vốn mệt nên loạng choạng suýt ngã, Diệp Khiên Trạch vội đỡ lấy . nghiêng ngả lúc, khó khăn lắm mới đứng vững được những đá văng viên đá có chứa chiếc khuyên tai mắt kẹt cuống bờ suối, chiếc khuyên tai cũng theo viên đá rơi xuống nước. Hướng Viễn khẽ kêu lên, chồm đến định giữ lại nhưng kịp, chiếc khuyên tai bị dòng nước chảy xiết cuốn phăng . Họ chạy theo hướng dòng nước chảy nhưng còn may mắn như khi nãy, chiếc khuyên tai mất tích.
      Hai người nhìn nhau bất lực.
      “Làm sao đây?”, Diệp Khiên Trạch cười khổ sở.
      Hướng Viễn thở dài, những thứ ta vốn khổ sở kiếm tìm, khi nhìn thấy cũng đành chịu nhưng nhiều lúc vô tình phát ra mà lại phải bất lực nhìn nó rơi tuột qua lẽ tay…
      “Còn làm gì nữa, quay về thôi. Cứ là tìm cả buổi tối cũng thấy là được”, bước hai bước khẽ.
      “Khoan .” Diệp Khiên Trạch đuổi theo, đưa tay sờ trán : “Lúc nãy chạm vào tay cậu, tôi cảm thấy có gì đó rất lạ, sao người cậu lại nóng thế này?”
      sao, hôm qua cảm lạnh chút, về nhà là khỏe ngay.”
      “Hôm qua? Cậu biết sức mình ổn mà hôm nay ở núi cả ngày trời?”, giọng của Diệp Khiên Trạch ngoài kinh ngạc còn có ý trách móc.
      Hướng Viễn cảm thấy ấm áp trong ánh mắt bực bội của nhưng vẫn khoát tay : “ sao mà.”
      sao? Cậu còn vững nữa là…”
      “Vậy phải làm sao, chẳng lẽ cậu cõng tôi xuống núi?”
      Đương nhiên chỉ đùa nhưng ngờ Diệp Khiên Trạch chẳng tiếng nào, bước lên trước mặt , cúi xuống.
      “Lên .”
      Hướng Viễn ngẩn người, mệt lắm rồi, sao phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt làm gì? Thế là cười tiếng, đón lấy ngọn đuốc trong tay rồi trèo lên cách tự nhiên.
      cõng xuống núi. Hướng Viễn đưa ngọn đuốc lên lưng chừng, ánh sáng biến hóa vằn vện tóc . chỉ sợ trong lúc mệt mỏi, mình nắm giữ được khoảnh khắc này. Cũng còn có ánh trăng làm chứng, xa cách bao năm, lần nữa họ lại gần gũi nhau đến vậy.
      Hướng Viễn cố gắng cả ngày trời, giờ phút này dường như đến cực hạn. Diệp Khiên Trạch gánh thêm sức nặng của người xuống núi, tuy Hướng Viễn vóc dáng mảnh mai, cũng là thanh niên trẻ trung nhưng vẫn phải là chuyện dễ dàng. Suốt đoạn đường, họ với nhau câu nào.
      được gần nửa tiếng đồng hồ, xuống đến chân núi, lúc cửa thôn ra trong tầm mắt, Hướng Viễn ra hiệu cho Diệp Khiên Trạch thả xuống.
      “Tôi nghỉ ngơi nãy giờ rồi nên sao nữa đâu, cậu cũng mệt rồi, để tôi tự . Khiên Trạch… Khiên Trạch!”
      gọi hai tiếng nhưng thấy phản ứng, lúc hoài nghi phát ra dừng chân, lặng lẽ nhìn về hướng.
      Hướng Viễn nhìn theo ánh mắt của . Dưới gốc cây hòe già, Diệp Linh tay cầm đuốc, mặt cứng đờ nhìn trân trối về phía họ.
      Hướng Viễn phải người nhiều chuyện nhưng trực giác của mách bảo rằng có điều gì đó rất kỳ lạ trong hành động của Diệp Linh. lại vỗ vỗ vào vai Khiên Trạch.
      “Thả tôi xuống .”
      Diệp Khiên Trạch như nghe thấy gì cũng có ý định thả xuống. cõng Hướng Viễn về phía bên Diệp Linh, câu: “Buổi tối lạnh thế này, em ra ngoài hóng gió làm gì? Về nhà .”
      Hướng Viễn đoc được đau khổ trong ánh mắt của Diệp Linh, điều này khiến sững sờ. dự cảm lành như con rắn độc xuyên qua bàn tay Diệp Khiên Trạch đặt lưng, chậm rãi luốn dọc theo sống lưng . Cảm giác đó lạnh lẽo, xấu xa và ác độc. vốn định tự nhảy xuống nhưng trong giờ phút này, lại chọn im lặng, để mặc Diệp Khiên Trạch cõng mình, từng bước, từng bước bỏ rơi gốc cây hòe già phía sau lưng.
      Diệp Linh có theo sau hay , Hướng Viễn cũng mặc kệ, nhưng thấy ở phía xa xa có ánh lửa của Trâu Quân xuống núi. Ở đây xa nhà , Diệp Linh đến được cũng về được. Toàn bộ tập trung của đều dồn vào bước chân của Diệp Khiên Trạch – bước chân đạp lên những phiến lá rơi đất, bước chân nặng nề u uất, từng tiếng từng tiếng như ở ngay bên tai nhưng lại như rất xa xôi.
      Đến gần nhà, Hướng Viễn cố gắng nhảy xuống, cúi người xoa xoa bắp đùi. Lúc đứng lên chạm phải đôi mắt của Diệp Khiên Trạch, thẳng thừng : “Cậu có thể cho tớ biết nguyên nhân em cậu nhảy xuống sông ? Ánh mắt bé nhìn cậu làm tớ cảm thấy…”
      Vì đứng ngược ánh trăng nên Hướng Viễn nhìn thần sắc của Diệp Khiên Trạch.
      “Đừng nghĩ nhiều, Hướng Viễn. Tôi thừa nhận Diệp Linh đặc biệt ỷ lại vào tôi nhưng tôi là trai duy nhất của nó, đa số các em đều có ham muốn độc chiếm trai mình. Đợi khi nó trưởng thành hơn tính cách thay đổi, đến lúc đó mọi thứ tốt hơn. Còn về việc nó rơi xuống nước, tôi tin rằng đó là cố.”
      “Vậy còn cậu, cậu đối với bé ấy thế nào?”
      “Nó là em tôi, tất cả quan tâm của tôi đối với nó đều đứng lập trường của người . Hướng Viễn, chắc cậu hiểu tính tôi mà.” Diệp Khiên Trạch đáp nhanh nhưng Hướng Viễn vẫn cảm thấy có phiền muộn trong giọng trước đây vốn bình thản của .
      cười như muốn làm dịu tình hình căng thẳng trước đó rồi tiếp: “Em cậu bây giờ nhìn có vẻ được ổn lắm, cho dù lo nghĩ thay bé, cậu cố gắng đừng để ấy có thêm hy vọng gì để tránh dựa dẫm của bé với cậu.” xong, lại cười bổ sung thêm câu: “Có phải tôi lo chuyện bao đồng rồi ? Cậu rồi, chúng ta là bạn tốt, vậy cứ xem như kiến nghị nho giữa những người bạn với nhau. Cõng tôi về chắc cũng mệt rồi. Lời cảm ơn thôi nữa, tôi về nghỉ trước đây. Nếu cậu thấy vẫn yên tâm quay lại xem chừng ấy, thấy Trâu Quân giúp tôi với nó tiếng là tôi sao.”
      Lúc quay người đẩy cửa, nghe thấy Diệp Khiên Trạch gọi: “Hướng Viễn, đợi , mấy hôm nay tôi luôn có chuyện muốn hỏi cậu.”
      “Sao vậy?”, Hướng Viễn quay đầu lại hỏi.
      nghĩ ngợi lúc rồi mới hạ giọng hỏi: “Cậu nhớ A Quân sinh vào lúc nào ?”
      Câu hỏi này có phần đột ngột, Hướng Viễn nhíu mày suy nghĩ: “Sinh nhật nó là ngày nào tôi quên rồi, nhà họ cũng có thói quen tổ chức sinh nhật cho con cái. Tôi chỉ nhó nó được sinh vào mùa đông, khi ấy chúng ta mới năm, sáu tuổi thôi. Bố cậu về thành phố chưa đến môt năm, nó ở với mẹ cậu và chú Trâu. Lúc ấy tôi hiểu tại sao thím Diệp lại trở thành thím Trâu, tôi hỏi mẹ bà cũng chịu . Hình như hôm đó còn có tận tuyết rất lớn nên tôi mới nhớ như vậy. Vừa sáng sớm tôi khắp nơi tìm cậu để đắp người tuyết, cậu mẹ cậu bị ốm, thể chơi được. Tôi bèn hỏi, mẹ cậu bệnh gì? Cậu bảo, bụng mẹ cậu cứ đau mãi, trong nhà có thêm cậu em. Tôi nhớ có sai ?”
      Diệp Khiên Trạch như do dự biết có nên hay nhưng cuối cùng vẫn : “Kỳ thực tôi cũng nhớ chuyện là như thế nhưng sau khi tôi về thành phố, có lần lúc chuyện với bố, tôi vô tình nhắc đến cậu em trai mà mẹ tôi sinh cho chú Quân. Bố tôi bảo, ông nghe A Quân được sinh vào mùa xuân, tôi cứ nghi ngờ mãi trí nhớ của mình có nhầm lẫn chỗ nào . Hướng Viễn, cậu có cảm thấy A Quân nó… nó chẳng giống chú Trâu chút nào ? Lúc đó, trong thôn chẳng phải cũng có người …”
      Hướng Viễn kinh ngạc, vội vã ngó nghiêng xung quanh rồi mới hạ thấp giọng : “Chuyện này cậu đừng linh tinh. Ai cũng biết Trâu Quân là đứa trẻ được sinh ra sau khi mẹ cậu gả cho chú Quân, nếu có nhầm lẫn chắc cũng do bố cậu nhớ nhầm thôi. Chắc Trâu Quân bị sinh non thôi, cậu đừng tin những lời của mấy người lắm điều trong thôn.”
      , phải”, Diệp Khiên Trạch lắc đầu. “Hướng Viễn, có vài chuyện được nhưng huyết thống là thứ kỳ diệu. Lúc , phát ra nhưng khi gặp lại A Quân sau vài năm, tuy nó khá giống mẹ tôi nhưng thần thái ấy, đặc biệt là đôi mắt… là tôi cảm thấy nó phải mang họ Diệp như tôi mới đúng.”
      “Sao có thể thế được?” Hướng Viễn lẩm bẩm. Những điều này khó hiểu nhưng những lời Diệp Khiên Trạch phải vô lý. nghe người trong thôn bảo, sau khi ly hôn với chú Diệp, chưa đến hai tháng sau thím kết hôn cùng chú Trâu thọt hơn ba mươi tuổi còn định độc thân suốt đời trong thôn, mùa đông năm ấy sinh ra Trâu Quân. Thím Trâu là người người mạnh mẽ, chuyện ly hôn và cải giá nhanh chóng của thím chưa hẳn là tình gì trong đó. Nếu như vậy mấy năm sau, thím đồng ý cho chồng cũ đưa con trai lớn về thành phố nhưng lại che giấu thân phận của đứa con trai cũng phải là điều thể. Mấy năm trước trong thôn cũng có vài lời đồn đại, họ A Quân giống chú Trâu thọt chút nào, biết là giống ai nhưng lúc ấy những lời dị nghị đều chỉ về Hướng Vân Sinh – bố của Hướng Viễn. Họ thím Trâu quên được tình cảm với Hướng Vân Sinh nên ao ước mau chóng ly hôn với họ Diệp kia, rồi việc cải giá với chú Trâu thọt cũng chỉ là cái cớ, thực tế thím có quan hệ mờ ám với Hướng Vân Sinh.
      Những chuyện khác Hướng Viễn dám quả quyết nhưng có điểm có thể khẳng định chắc chắn rằng, Hướng Vân Sinh – bố – tuy có ưu điểm gì nhưng luôn lòng với vợ. Nếu ông có quan hệ bất chính với người phụ nữ khác, bất kể mẹ còn sống hay , Hướng Viễn cũng bao giờ tin.
      “Năm ấy, đòi ly hôn rồi quay về thành phố là do bố tôi phải với mẹ. Khi tôi lớn hơn chút, ông cũng nhắc nhắc lại hổ thẹn rong lòng. Lúc ấy, ông bị bắt về nông thôn, cứ ngỡ còn cơ hội quay trở về thành phố nữa nên mới cam chịu ở lại cưới vợ sinh con. Ai ngờ năm, sáu năm sau, văn kiện cho phép thanh niên tri thức về lại thành phố có. Mẹ tôi có danh phận, về thành phố với ông cũng có hộ khẩu, vả lại bà cũng chịu rời bỏ nơi này. Nhà bố tôi mấy đời tha hương, lúc ấy, ông chỉ muốn quay lại thành phố thi đaị học nên đành phải ly hôn. Mẹ của Diệp Linh – mẹ kế của tôi – là bạn học cấp 3 với ông, lúc học cùng nhau họ cũng có chút tình cảm nên… Ôi, tóm lại là chuyện tình cảm của người lớn, cho dù đúng hay sai, phận làm con như chúng ta cũng thể oán trách. Mấy năm nay khi kinh tế khá giả hơn, bố tôi biết mẹ và A Quân sống rất vất vả nên muốn làm gì đó cho họ. Cậu cũng biết đấy, gửi tiền bà trả lại, viết thư bà chẳng bao giờ hồi . Bố tôi mấy lần muốn đưa tôi về thăm, điện thoại gọi đến trụ sở thôn lúc nào bà cũng ông về , đén tôi cũng muốn gặp. Tính khí bà như vậy, bố tôi cũng muốn làm phiền đến cuộc sống tại của bà. Ai ngờ lại xảy ra tai nạn đó, mà chúng tôi đến tận nửa năm sau mới biết tin này, tôi về đây là vì chuyện của mẹ, còn Diệp Linh rơi xuống nước là cố. Hướng Viễn, cậu biết lúc nhìn thấy mộ mẹ, trong lòng tôi cảm thấy thế nào đâu. Lúc tôi , bà còn sống rất khỏe mạnh, lúc quay về mộ bà xanh cỏ. Trâu Quân còn có thể ở bên bà mấy năm nay, tôi cũng là con trai mà lại chẳng làm được gì cho bà. Có lúc tôi cảm thấy bà A Quân nhưng tôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :