1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ánh tà dương - Phạm Tỉnh (30c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      [​IMG]

      Ánh tà dương

      Tác giả: Phạm Tỉnh

      Biên tập: Candy

      Số chương: 30c

      Nguồn: http://nhuoclinh.wordpress.com/truyen-dai/hiện-dại/anh-ta-dương/


      [Giới thiệu] Ánh tà dương

      Tình của hai con người tin tưởng vào tình .

      Ánh tà dương, khoảnh khắc giao thời giữa ngày và đêm, giữa ánh sáng và bóng tối. Với câu chuyện của Hàn Lương và Chu Đông Dã, có lẽ nó còn là ranh giới giữa giả dối và chân , giữa đơn và hạnh phúc.

      Giả dối, dường như đó là bản năng của con người trước xã hội đại. giáo Hàn Lương gương mẫu luôn mang gương mặt tươi cười, chuyện vui vẻ thân thiện với tất cả mọi người, từ bác bảo vệ trường tới người bảo vệ khu chung cư. Chu tổng với vẻ ngoài điềm đạm nho nhã, biết cách đối nhân xử thế, tuổi còn trẻ nghiệp riêng của mình. Hai con người tưởng như là tinh trong xã hội ấy nghĩ gì về cuộc sống của mình? Là độc lẻ loi trong căn nhà rộng những đêm thức làm việc, là tra tấn tinh thần thể xác những buổi tiệc tùng chè chén. Chán nản? Ghét bỏ? Tất nhiên có, nhưng đâu đủ để tự tìm lối thoát.

      Chân , đó là những gì có thể dùng để diễn tả cuộc hội ngộ đầy chất… tiểu thuyết của Hàn Lương và Chu Đông Dã. Quá tình cờ, tình cờ khi hai người ở cùng chung cư, cùng vị trí (chỉ khác tầng tầng dưới), cùng chỗ để chìa khóa. Nhưng tình cờ đầy chất “kịch” đó lại khiến hai người gặp nhau trong tình trạng “” nhất, theo lời Chu Đông Dã là “trần trụi” và “đầy góc cạnh”. cần khoảng thời gian tìm hiểu, cần những ngụy trang tốt đẹp, toàn bộ mặt tối của con người cứ thế phô bày trước đối phương, lạnh lùng gai góc của Hàn Lương, tính tự ái trẻ con của Chu Đông Dã. Có thể nhau cần khuyết điểm của nhau, nhưng chắc chắn cần phải hiểu hết nó.

      đơn, hay đúng hơn là đơn tinh thần, chính là cảm nhận chung về hai nhân vật chính. Có thể họ cười , có thể họ sống tích cực, nhưng thẳm sâu trong tâm hồn họ vẫn đơn. Hàn Lương đơn, chắc hẳn ai phản đối. Mất cha, mất Đỗ Nhạc, mất mẹ, chỉ còn cách trùm lên mình lớp vỏ bọc cứng nhắc kiên cường. nữ tính ngày nào giờ đây trở nên khô khan máy móc, tách biệt với thế giới. cần những thú vui tuổi trẻ như khi cùng Đỗ Nhạc khắp thành phố nữa, muốn tình có thể đến bến đỗ hôn nhân. Còn Chu Đông Dã ư? Ai bảo đơn? Bao bữa tiệc rượu đâu thể gỡ bỏ lớp mặt nạ xa cách bên ngoài? Ngay cả có ý định quen cũng thể khiến mở lòng. Chỉ cho đến khi gặp Hàn Lương, cho đến khi , mới là chính mình, có ngây ngô, có bốc đồng, có nồng nhiệt, nhưng hết là chân thành.

      Hạnh phúc, điểm đến của câu chuyện. Chưa phải cái kết trọn vẹn, nhưng là cái kết đủ để người ta thốt lên ‘họ hạnh phúc’. Từng chút , từ đầu đến cuối câu chuyện, ta đều có thể cảm nhận hạnh phúc đến dần. được tiết lộ, cuộc sống của Hàn Lương u ám như vẫn tưởng, Chu Đông Dã kiên cường trước tình như nghĩ. Tình bức ghép hình mà cả hai người đều phải tự thay đổi bản thân để phù hợp với nhau, ở bên nhau. Vì thế, cho dù kết truyện phải đám cưới trong mơ, cả Hàn Lương và Chu Đông Dã đều ghép xong bức hình hạnh phúc cho cuộc đời của họ.
      Last edited: 6/8/14

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 1

      ít rau xanh, hành tươi xắt , quả trứng rán, chà, bát mì lạnh[1] cực kì thơm ngon.

      Hàn Lương đặt mì lên bàn, chợt nghe thấy cửa nhà vang lên tiếng động, có người dùng chìa khóa mở cửa! Nửa đêm rồi, lại đưa chìa khóa cho người khác, sao có thể?! Hàn Lương sợ tới mức tim đập thình thịch, tự vệ, đúng, tự vệ! Hàn Lương rón rén tay chân chuẩn bị lấy chổi, còn chưa sờ đến thấy người đàn ông vào nhà.

      giống trộm cũng chẳng giống cướp. Cả người nồng nặc mùi rượu, nghênh nga nghênh ngang, vào cửa còn biết cởi giày, thấy Hàn Lương liền câu khiến biết nên khóc hay cười: “Mẹ, sao mẹ tới mà gọi trước?”

      Hàn Lương bó tay, chẳng biết nên phản ứng thế nào, đứng nghệt tại chỗ. Tuy tuổi còn , nhưng muốn làm mẹ của chàng trai lớn như vậy, e rằng còn phải chờ ba bốn mươi năm nữa.

      Người kia cũng khách sáo tiến đến trước bàn, thấy bát mì lạnh liền khen: “Mẹ, mẹ chu đáo quá, biết con uống rượu vốn chẳng ăn được gì.” xong bèn làm việc khiến Hàn Lương gần như chết đứng, ta vào phòng vệ sinh của , đóng cửa, bắt đầu tiểu tiện.

      Ừm, tệ, còn biết nhấc cái nắp bồn cầu lên. Hàn Lương vừa đỏ mặt vừa gật đầu.

      rửa tay!” Thấy ta rửa tay muốn ngồi ăn, Hàn Lương rốt cuộc nhịn được, miệng hét to. Ăn mì thành vấn đề, vấn đề ở chỗ sao có thể bẩn như vậy? thể chịu nổi!!

      Người kia làm nũng chu miệng, giọng thầm: “Biết ngay là trốn được, bao nhiêu năm rồi mà mẹ vẫn hết bệnh lải nhải…” Vừa vừa rửa tay.

      Hàn Lương cực kỳ bất đắc dĩ làm bát mì trộn nữa, ngồi ăn đối diện với người kia. Nhìn ánh mắt lờ đờ của ta, biểu như đứa trẻ con, cũng đoán người này uống nhiều rượu lắm rồi, biết vì sao chạy nhầm vào nhà , còn tìm được cái chìa khóa đặt mép cửa, kinh , sao ta lại để chìa khóa cùng vị trí với cơ chứ. Hàn Lương oán giận trừng mắt nhìn người kia, há to miệng ăn mì, kiểu gì cũng cảm thấy ngon bằng bát đầu tiên làm.

      Người kia ăn xong, thỏa mãn thở dài hơi, : “Mẹ, mì mẹ làm ăn ngày càng ngon.” Hàn Lương đảo mắt, điều này chỉ có thể cho thấy tay nghề của tôi tốt hơn mẹ , ngu ngốc, nhận mẹ khắp nơi. Dọn bát, đau khổ đem rửa.

      Hàn Lương rửa bát xong ra, thấy chàng kia liền lấy làm lạ, đừng là bẩn như thế mà leo lên giường của nằm ngủ chứ?! chạy vội đến mở cửa phòng ngủ, bật đèn lên mới yên tâm, có.

      May mà căn nhà cũng lớn, Hàn Lương dạo qua vòng nhìn thấy người kia vẫn mặc nguyên quần áo nằm trong bồn tắm nước ấm, ngủ. Hơi nước nóng mờ mịt, gương mặt đàn ông trưởng thành rắn rỏi mang theo chút biểu cảm trẻ con, khóe miệng hơi nhếch lên, biết mơ thấy chuyện gì hay ho. Hàn Lương lay ta, tỉnh, có vẻ ngủ rất say.

      Cứ thế mà ngủ thẳng đến ngày mai, dù bây giờ là mùa hè chắc chắn cũng bị cảm lạnh, còn có thể lên cơn sốt. Tuy nhìn bên ngoài, tính cách Hàn Lương có vẻ tốt lắm, nhưng thực ra bên trong vẫn mang nặng tình mẫu tử. Nếu mặc cho chuyện này xảy ra trước mắt, e rằng cả đêm cảm thấy ray rứt khó ngủ. Hàn Lương thở dài, : “Coi như là vì gọi tôi vài tiếng mẹ, được rồi, con trai, chỉ lần thôi đấy.”

      Việc chăm sóc người như vậy, Hàn Lương làm rất suôn sẻ. Trước kia khi cha còn sống, ba năm bại liệt giường đều do tay lo liệu, sớm quen tay hay việc. Nhanh chóng cởi quần áo của người kia, ào ào tắm rửa cho ta. Đương nhiên với đứa con nuôi mới nhận này, Hàn Lương tận tâm như với cha, chỉ muốn xong nhanh chút.

      Trải cái thảm ở phòng khách, ném cái gối, cái chăn, cũng coi như chiếc giường đơn sơ, may vẫn là mùa hè. Lôi sềnh sệch người kia từ phòng tắm, quăng lên chiếc giường tạm, ta lẩm bẩm mấy tiếng, cựa mình rồi bắt đầu ngáy. Bực mình , Hàn Lương nhìn thấy ‘con trai’ tự giác như vậy, trong lòng khó chịu. ta thoải mái, mệt mỏi nhớp nháp mồ hôi.

      Đây là chuyện quỷ gì thế?! câm nín hỏi trời xanh, chàng xa lạ, nửa đêm đến dọa trận, còn ăn đồ của , ngủ giường của , còn giúp ta tắm rửa. Khách sạn năm sao cũng có dịch vụ tốt như thế nhé! Hàn Lương phẫn nộ, hung hăng đạp cho người kia phát, đừng để chị đây gặp lại nữa! chàng kia đau ngứa chỉ xê dịch chút, chớp chớp mắt, thào : “Mẹ, ngày mai tám rưỡi gọi con dậy nhé.” xong lại ngủ tiếp.

      thể lãng phí thời gian, Hàn Lương thu dọn nhà, mở tài liệu bắt đầu làm việc.

      Chu Đông Dã bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh, mơ mơ màng màng sờ soạng chung quanh, đụng đến đồng hồ báo thức, dùng sức ấn vặn nửa ngày mà vẫn còn kêu. Lúc này Chu Đông Dã mới phát ra, đây phải đồng hồ của . Chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh, phải nhà . Phòng ở được bố trí rất đơn sơ, đồ điện vật dụng đều cũ, có cái cửa sổ sát sàn rất rất rất… lớn, khiến toàn bộ căn phòng vô cùng sáng sủa.

      Lúc này Chu Đông Dã hoàn toàn tỉnh táo, ngồi dậy cố gắng nhớ lại, tối hôm qua uống rượu, sau đó về nhà… sau đó, sau đó nhớ . Trời ạ, phải nhầm nhà chứ?! biết có làm ra chuyện gì nực cười hay , bộ dáng say rượu của bản thân như nào còn biết. Nghĩ nghĩ lúc, tính từ khi trưởng thành đến giờ, lần đầu tiên Chu Đông Dã đỏ mặt.

      Đỏ mặt chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, nhìn đồng hồ, tám rưỡi, muộn, đứng dậy mặc quần áo, hôm nay có nhiều việc. Vừa dậy, Chu Đông Dã suýt nữa kêu thành tiếng, cả người trần truồng, ngay cả quần lót cũng có, xấu hổ, siêu xấu hổ, còn ngủ trần ở trong nhà người khác nữa chứ. Vì kinh hoàng, lần nữa ngã xuống chiếc giường tạm.

      Quay đầu lại, thấy chiếc bàn cạnh gối có tờ giấy, cầm lên nhìn, là lời nhắn của chủ nhà.

      “Tiên sinh:

      : Quần áo mặc tối qua đều ướt, tôi đành giặt sạch cho , phơi ở ban công, tự lấy mà mặc.

      Hai: Bữa sáng ở nồi bếp.

      Ba: Ăn xong xin rửa bát.

      Bốn: Khi nhớ để lại chìa khóa.

      Năm: Quần áo của thể giặt nước, ngày hôm qua là bất đắc dĩ, mong tự giải quyết hậu quả.

      Sáu: Khóa cửa cẩn thận hộ tôi, về sau đừng nhầm cửa nữa.

      Ngoài ra: Khi làm những việc ở , đừng gây ồn ào.

      Chủ nhà, hôm nay.”

      Chu Đông Dã thấy giấy nhắn ràng mạch lạc như vậy, khỏi nở nụ cười, chủ nhà khiến người ta an tâm.

      Mặc quần áo, vui vẻ ăn cháo và bánh bao ở phòng bếp, rửa sạch bát, để lại chìa khóa, cười tủm tỉm đặt giấy nhắn, còn cả phí nghỉ chân, lén lút ra khỏi cửa, Chu Đông Dã mang tâm trạng hứng khởi làm.

      Ban đêm, nhìn thấy xấp tiền bàn, Hàn Lương cũng cười, tâm trạng tốt lắm, dịch vụ sáu sao đúng là đáng giá.

      Chuyện này chớp mắt liền tan mất trong gió mùa hè, ngoại trừ để cho Chu Đông Dã ngày vui vẻ, còn gì lưu lại.

      [1] Mì lạnh: loại mì trộn lạnh của Hàn Quốc.
      Last edited: 6/8/14

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 2

      Mấy ngày bình thường trôi qua.

      Hôm nay Hàn Lương thức dậy hơi sớm, giữa hè, năm giờ chiều trời vẫn rất sáng, quyết định lát nữa phải luyện tập thân thể gầy yếu chút.

      Sang trường học ở khu bên cạnh, chạy chậm hai vòng quanh sân tập, mệt đến đầu váng mắt hoa. ‘Ôi, đúng là già rồi.’ Hàn Lương vừa lau mồ hôi vừa nghĩ.

      giáo Hàn, đến tập thể dục à.” Bảo vệ cổng nhiệt tình chào hỏi.

      Hàn Lương vội ngẩng mặt lên cười, giọng nghe rất vui vẻ: “Đúng ạ, bác Trương cũng bận nhỉ.” Duy trì hình tượng giáo tốt là trách nhiệm của Hàn Lương.

      hồi chuyện dài lê thê suýt nữa khiến Hàn Lương mất mạng, cười đến da mặt co cứng, bác Trương đúng là vua buôn chuyện. Tuy nhìn như chăm chú nghe, nhưng chỉ Hàn Lương mới biết dưới da mặt sợi gân xanh vẫn hoạt động, lúc nào cũng có thể nhảy ra kéo rách cái mặt nạ giáo gương mẫu này. Thôi, chịu đựng, chịu đựng.

      Cuối cùng cũng thoát, Hàn Lương giãn giãn cơ mặt, bĩu môi, cực kỳ bó tay với bản thân, có vấn đề khi sống đời này, hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn xa lạ, bắt đầu từ khi nào nhỉ?

      Hàn Lương có thể lải nhải dứt tất cả các cuộc đối thoại ý nghĩa, có thể kể truyện cười vô cùng tận, giáo Hàn chính là giáo viên trẻ tuổi tươi cười xán lạn mà. Nhưng biết vì sao mỗi khi chuyện, Hàn Lương lại có thể cảm giác được Hàn Lương khác đứng bên cạnh phiền chán, ta cứ đứng đó, tài nào đuổi được. Chỉ có thể chịu đựng, chỉ có thể chịu đựng.

      Mua ít đồ dùng hàng ngày ở siêu thị, ngang qua hàng bánh bao nhà cụ Lục mua thêm mấy cái bánh bao thịt, coi như bữa tối nay và sáng mai, được, hoàn toàn hài lòng. Bánh bao của nhà cụ Lục vỏ mỏng nhân nhiều, thịt ăn rất ngon, là kinh nghiệm do Hàn Lương ăn hết các hàng bánh bao quanh khu nhà mới đúc kết được.

      Hàn Lương vào thang máy, hơi giật mình, người đàn ông đêm trước xông vào nhà ăn mặc gọn gàng đứng trong thang máy. Mặt đổi sắc vào, ấn tầng hai lăm, lùi sang bên cúi đầu cắn bánh bao.

      Chu Đông Dã ngửi thấy mùi bánh bao, nhớ tới buổi sáng khó tin mà vui vẻ kia. bao nhiêu năm rồi chưa ăn lại những thứ như này? Đứng phía sau ngửi được hương vị, cảm thấy hơi đói bụng, nuốt nước miếng, nhìn cúi đầu gặm bánh.

      cao, đứng cạnh chỉ thấy hai cái xoáy tóc đỉnh đầu, mặt, làn da rất trắng, trắng bệch, dường như khỏe mạnh lắm. Bàn tay thon cầm cái bánh bao lớn, giữ hình tượng há miệng cắn, từng miếng từng miếng, xem đến đây, Chu Đông Dã lại nuốt nước miếng. Chết mất.

      “Xin hỏi…” Chu Đông Dã mở miệng.

      “Ừm?” Hàn Lương miệng đầy bánh bao, ngẩng đầu lên.

      Chu Đông Dã nhìn trước mặt, miệng phình lúng búng, cặp môi bóng loáng phát sáng, ánh mắt lười nhác nhìn , khỏi cảm thấy buồn cười, vì thế liền nở nụ cười thành , lịch lễ phép hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi bánh bao của mua ở đâu vậy?”

      Hàn Lương nghe vậy lại cúi đầu xuống, ngửa lên quá mỏi cổ, ăn nốt miếng bánh, nuốt xong mới chậm chạp đáp lời: “Ra khỏi khu nhà, vào ngõ đầu tiên ở hướng Đông, hàng bánh bao thứ ba là hàng của cụ Lục, bánh bao thịt, tệ cái.”

      Trả lời rất tỉ mỉ, giọng mềm mại êm tai. Chu Đông Dã cảm ơn, ra thang máy. Hàn Lương về nhà vừa lúc ăn xong cái bánh bao, dọn dẹp rồi bắt đầu ngày làm việc mới.

      Chu Đông Dã về nhà sớm như vậy chỉ vì thay quần áo, buổi tối có tiệc rượu, vụ làm ăn này thành công hay chỉ trông vào đêm nay. Từ năm trước khi Chu Đông Dã tách ra phát triển nghiệp riêng của mình, lúc nào cũng mệt như cẩu, gần đây mới khởi sắc. Cuộc sống tiệc rượu hát hò hàng đêm phải dành cho người, đêm nay lại phải uống rượu, nghĩ đến mà đau đầu.

      Chu Đông Dã ma xui quỷ khiến thế nào đến hàng bánh bao của cụ Lục, mua hai cái, ngồi trong xe ăn ngấu nghiến, rất thơm. Lấp đầy dạ dày xong liền uống rượu, khởi động xe, xuất phát.

      Ban đêm, Hàn Lương đặt giấy tờ xuống, mở nhạc lên nghe thư giãn chút, bắt đầu nấu bữa đêm – mì lạnh.

      Khi Chu Đông Dã vào cửa, Hàn Lương nấu mì, tai nghe nhạc, vốn biết có người tiến vào, dựa vào cửa phòng bếp, cười tít mắt nhìn . Hàn Lương phát nhờ mùi rượu, vừa quay đầu liền thấy vị khách lại mời mà đến.

      “Mẹ, vẫn ăn mì à?”

      Xem ra lần sau phải đổi vị trí để chìa khóa mới được. Qua chuyện lần trước, Hàn Lương biết người này nguy hiểm, còn nhận được tiền, vì thế thấy biến sợ, thản nhiên trả lời: “ ăn thôi.”

      “Ăn chứ!” Chu Đông Dã trả lời kiên quyết. Ngoan ngoãn rửa sạch tay, ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn, chờ.

      đêm như cũ.

      Chu Đông Dã được tắm sạch , ngủ trong tiếng nhạc rất thoải mái, sáng sớm bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh, nhìn quanh bốn phía, chỗ cũ. biết nên khóc hay cười, từ khi nào mà có tật xấu này vậy, chuyên chạy đến nhà người khác ngủ khỏa thân. Cầm lấy giấy nhắn bàn , lần này chỉ có bốn chữ: “Cứ như lần trước.”

      Chữ viết khá đẹp, Chu Đông Dã cười cười gật đầu. Hôm nay có nhiều việc, vụ làm ăn hôm qua thành công, chiều nay mới hẹn ký hợp đồng, buổi sáng thanh nhàn hiếm hoi.

      Nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, Chu Đông Dã ườn giường lát mới phụng phịu dậy, mặc quần áo đứng ở ban công ngợp gió. Đây là tầng cao nhất của chung cư, liếc mắt nhìn xuống, tất cả đều là nóc nhà xám mờ, ánh mặt trời chiếu lên cũng thấy phản xạ gì cả. kỳ lạ, cảnh vật lạnh như băng, thế nhưng khiến Chu Đông Dã cảm thấy hơi ấm áp.

      Vươn vai duỗi mình, chậm chạp mặc xong quần áo, vào phòng bếp, quả nhiên vẫn là bánh bao nhà cụ Lục và cháo trắng tự nấu. Chủ nhà này đúng là trước sau như . Chu Đông Dã ngồi trước bàn ăn, vừa ăn vừa cảm thấy đáng , cuộc sống rất đáng .

      Đồ điện trong nhà trông giống như đồ second-hand mua từ chợ đồ cũ, rất tồi tàn, tuy đều dùng được nhưng e rằng cũng chẳng tốt lắm, nhìn xem, mở tủ lạnh mà đèn sáng. Chu Đông Dã lấy quả táo ra, lau lau rồi cắn.

      Lục lọi giá sách, tất cả đều là sách tham khảo, phần lớn là vật lý. Chu Đông Dã hơi nản lòng, thú vị, toàn sách chuyên ngành. Lại lật lật đĩa CD, rất tạp nham, vừa có ca sĩ nổi tiếng thời như Nelly Furtado, vừa có bản giao hưởng số 9 của Mahler do Carlo chỉ huy, phiên bản khá hay, có vẻ là người mê nhạc cổ điển.

      Nhưng tìm đến tìm cũng thấy ảnh chụp của chủ nhà ở nơi này, ngay cả ảnh người nhà cũng có. Cuối cùng, ấn tượng lưu lại chính là, chủ nhà hơi hơi biến thái. Mahler trong cái nhìn của vốn rất tuyệt vọng, rất gần với tử vong, loại nhạc này, ừm, Chu Đông Dã chỉ có thể , nghe loại nhạc này mà còn nghe cả Nelly Furtado, ngoại trừ biến thái còn lời nào để tả.

      Xét đến đồ vật trong nhà, CD gốc Bản giao hưởng số 9 của Mahler do Carlo làm nhạc trưởng hề rẻ, nhưng sao căn nhà lại tồi tàn như thế, ngay cả vài đồ trang trí bình thường cũng có, tường trơ trụi. Chu Đông Dã nhìn xung quanh, chỉ biết câm nín tự hỏi.

      Ăn xong quả táo, rửa sạch bát, để giấy nhắn cùng với phí nghỉ trọ, chìa khóa cũng đặt bàn. Chu Đông Dã biết nên trở về nhà, nhưng vì sao cứ nghĩ đến phải trở lại phòng của liền cảm thấy muốn vậy? Ngồi sô pha rách, đối diện cửa sổ sát sàn, Chu Đông Dã thảnh thơi nhìn mây bay trời.

      Đợi đến gần mười giờ, bị điện thoại kéo khỏi cảm giác mơ màng, Chu Đông Dã mới chịu rời nhà Hàn Lương, bắt đầu ngày bận rộn.
      Last edited: 6/8/14

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 3

      Sau đêm đó, Hàn Lương đổi chỗ để chìa khóa dự bị, tuy từ lần trước tình cờ gặp nhau trong thang máy có thể đánh giá người này, tính cách xấu, nho nhã lễ độ, đến đây cũng gây phiền toái, còn trả tiền, nhưng muốn bị sinh vật chẳng hiểu chui ở đâu ra xâm nhập gian cá nhân.

      Ngày ngày cứ đơn điệu trôi qua, case nhận từ hồi nghỉ hè hoàn thành được tám chín phần, dùng số liệu thí nghiệm vận hành mấy lần nữa là có thể giao hàng, sung sướng.

      Hạnh phúc đến giản đơn như thế, miếng ngọc mễ kê đinh,[1] miếng cơm, Hàn Lương cười tủm tỉm, vừa ăn vừa lướt mạng, xem vài tin tức vô vị, lại lướt qua vài tiểu thuyết YY nhàm chán, cảm giác sau khi hoàn thành nhiệm vụ khiến người ta hạnh phúc.

      vui vẻ nghe thấy tiếng người dùng chìa khóa mở cửa, Hàn Lương qua, ngó vào mắt mèo.[2] Vẫn là tên kia, cầm chìa khóa của ta thử thử lại. Cho chết, dù sao ta cũng có chìa khóa, thể mở ra. thèm quan tâm nữa, xoay người trở về ăn tiếp.

      Nhưng tiếng lạch cạch mở cửa vẫn dứt, Hàn Lương cố kiềm chế để ý tới. Cảm giác hạnh phúc khó có được ban nãy bị người này phá hỏng hết cả, trong lòng căm tức. ta tưởng mình là ai chứ, con ma men, cùng lắm là con ma men có tiền, thực nghĩ đây là nhà mẹ mình hả? Đáng ghét! Rất đáng ghét!

      lát sau, tiếng mở cửa dứt, tiếng chuông cửa lại vang lên, từng tiếng từng tiếng đinh tai nhức óc. Hàn Lương nổi giận, buông bát cơm, chạy ra giật mạnh cửa, muốn mắng to bị Chu Đông Dã nhào qua, đập vào chốt cửa, đau hết cả lưng.

      “Mẹ, mẹ ở nhà sao ra mở cửa?” Chu Đông Dã lảo đảo đứng lên, sau đó tự giác cởi giày, vào phòng khách bắt đầu ăn cơm thừa của Hàn Lương.

      Đau quá, Hàn Lương cảm thấy lưng sắp gãy ra, vật vã nửa ngày mới đứng dậy được. chậm rãi đóng cửa, đến bên cạnh Chu Đông Dã hung hăng đá phát: “Khốn , sao lại tới nữa, chẳng phải bảo đừng đến rồi sao? hiểu tiếng người à?!”

      Nhưng đá bằng chân trần hề uy hiếp được Chu Đông Dã, chỉ có thể đẩy cùng cái ghế lùi lại vài cm, bát vẫn còn tay, nửa hạt cơm cũng đổ, Chu Đông Dã ngẩng đầu liếc Hàn Lương: “Mẹ, đừng đá loạn, thấy con vẫn ăn cơm sao?”. xong liền ăn tiếp, ăn lúc ba bát cơm, âu ngọc mễ kê đinh cũng ăn sạch. Hạnh phúc nấc lên tiếng, vào phòng tắm.

      Hàn Lương oán hận, chưa từng gặp loại ma men có đầu óc tỉnh táo như thế. Ngoại trừ nhận nhầm nhà, nhận nhầm mẹ, cái gì cũng nhầm, còn có thể cãi lại. Hàn Lương theo vào phòng tắm, phát người này có tiến bộ, tự cởi quần áo bỏ vào máy giặt, sau đó trơ trụi đứng tắm dưới vòi hoa sen. Tự tắm rửa được, đúng là tiến bộ, Hàn Lương bực bội ra, đóng cửa. Đánh đánh nổi, mắng cũng thèm nghe, còn có thể vô lại đến thế nào nữa? Chẳng hiểu sao lại dính vào con quỷ rượu như vậy, ba ngày hai lần uống say? Hàn Lương chống lưng vừa bị đâm đến đau, đột nhiên cảm thấy cuộc đời đen tối.

      Xới cơm mới, muốn ăn chợt phát hết thức ăn, ngọc mễ kê đinh mà thích nhất hết sạch. Hàn Lương nhìn chằm chằm đĩa trước mặt, cơn tức vừa nén được giờ lại dâng lên, quá đáng giận!!!

      Vừa quay đầu thấy Chu Đông Dã tắm xong, thoải mái nằm ngáy khò khè thảm. được, nếu mắng nghe, cũng phải khoái chí đánh vài cái cho hả giận.

      Hàn Lương qua, giơ nắm tay đấm xuống, chưa được hai phát, chợt nghe người bị đánh lầm bầm: “Ừm~~ thoải mái, đấm đấm lên vai chút.” xong, còn đưa bả vai về phía Hàn Lương.

      Đến đây, Hàn Lương tức giận phát nghẹn, thế này là thế nào?! Xúi quẩy vô hạn độ!!! Dã man đạp hai cái, thấy Chu Đông Dã phản ứng lại, liền chửi vài câu thô tục. Thế giới này xằng bậy, xằng bậy đến mức chửi thô thục thể giải thoát!

      Hàn Lương mang theo giận dữ vào phòng bếp làm lại bát kê đinh, nhưng khi ăn vẫn thấy ngon bằng vừa nãy. Ăn mấy miếng rồi đặt đũa xuống, thở dài.

      Đưa số liệu vào, bắt đầu vận hành. Lúc đợi kết quả, Hàn Lương chỉ chăm chăm nghĩ làm thế nào để giải quyết phiền toái này bây giờ. Nghĩ nát óc cũng ra cách giải quyết. Chờ khi ta tỉnh táo rồi ngồi chuyện đương nhiên là có thể, nhưng chuyện có tác dụng à? Say rồi còn nhớ được cái gì? đúng là phiền.

      Nghĩ đến nghĩ , rốt cuộc coi như nghĩ thấu đáo. Hàn Lương đành cắn răng chấp nhận con ma men cứ nửa đêm xông vào nhà này. Hết cách rồi, dù sao người ta xấu, mỗi lần cũng trả tiền, lại phiền toái gì, cùng lắm là trong nhà thêm người mà thôi, tuy thích, nhưng ta cũng chưa từng quấy rầy . Thôi vậy, đành chịu.

      Cuộc sống có phiền toái, máy móc phiền toái, tất cả số liệu đều đạt cầu, may mắn hiếm có. Đóng máy, dọn bàn. Ngày mai có thể giao hàng.

      Nhưng mỗi tối đều dành thời gian để điều chỉnh rồi thử số liệu, bây giờ tất cả hoàn thành, vậy buổi tối biết làm gì đây? ngủ sớm được. Cuộc sống của Hàn Lương vẫn xoay quanh công việc, công việc, đột nhiên có khiến cảm thấy hụt hẫng.

      Nghĩ lúc, nhớ lại thói quen khi còn là sinh viên, Hàn Lương đến phòng khách lôi ra quyển tiểu thuyết trinh thám mua lâu vẫn chưa đọc, tắt đèn lớn, bật đèn bàn, ườn ở phòng khách đọc sách như những ngày trước đây.

      Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức vẫn kêu lúc tám rưỡi, Chu Đông Dã tỉnh.

      Nhìn quanh bốn phía, vừa ảo não vừa vui sướng. Ảo não chính là có thể hình thành thói quen sau khi say rượu, sợ chủ nhân ghét mình. Vui sướng là, mỗi khi say rượu nghỉ lại ở đây đều cảm thấy ngủ rất ngon, rất thoải mái, sáng ngủ dậy cũng thấy khó chịu vì đêm trước uống say, tinh thần cả ngày vô cùng hứng khởi. Hơn nữa chủ nhà có vẻ khá dung túng cho , Chu Đông Dã nhếch môi suy nghĩ, cứ như vậy , rất tốt.

      Theo thói quen đến ban công mặc xong quần áo, lại vào phòng bếp. Hôm nay phải bánh bao của cụ Lục, chỉ có cơm nguội cùng ngọc mễ kê đinh. Chu Đông Dã kén ăn, vả lại vốn thường xuyên ăn ngoài, lâu nếm qua đồ ăn nhà rồi. Làm nóng trong lò vi sóng chút, lúc ăn vẫn cảm thấy thơm nức, Chu Đông Dã thầm nghĩ, khẩu vị của chủ nhân nhà này quả thực rất hợp với khẩu vị của , lát nữa phải khen câu, nhất định phải ra sức tranh thủ xin quyền tạm trú ở đây.

      Ăn cơm xong, rửa sạch bát, Chu Đông Dã cầm tờ nhắn bàn, vừa thấy liền nở nụ cười. giấy viết:

      “Tiên sinh:

      Đây là lần thứ ba, xem ra hình thành thói quen. Tuy tôi vừa lòng với việc ngủ lại của , nhưng có vẻ sau khi say khống chế được bản thân, cho nên chúng ta làm giao ước . Sau khi say, có thể đến nhà tôi, nhưng xin gửi phí ở trọ. Ngoài ra còn vài điều kiện.

      1. được mang người khác theo.

      2. được kể cho người khác nghe.

      3. được uống đến nôn.

      4. Trước khi uống rượu nên gửi giấy nhắn vào hộp thư trước cửa, để tôi chuẩn bị.

      Còn nữa: Tốt bụng nhắc nhở câu, xin đổi quần áo của thành loại giặt máy, đỡ bị hư hại. Chìa khóa để bàn, đưa cho .

      Chủ nhà cho thuê bất đắc dĩ, hôm nay.”

      Thế giới tươi đẹp, muốn gì là được nấy. Chu Đông Dã cười cười, móc chìa khóa mới vào chùm chìa khóa của , rất mãn nguyện.



      [1] Ngọc mễ kê đinh: Món ngô xào ức gà của Trung Quốc.

      [2] Mắt mèo: Cái kính nhìn xuyên qua cửa để xem ai đến.
      Last edited: 6/8/14

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 4

      Trước khi vào giấc ngủ buổi sáng, Hàn Lương giao case, khi ngủ luôn luôn chờ đối phương nghiệm chứng. Buổi chiều tỉnh lại đối phương mới xong xuôi, nhận tiền rồi gọi điện kiểm tra tài khoản, vừa nghe thấy số tiền mới thêm vào, buồn bực tối qua lập tức bị quăng ra sau đầu. Hàn Lương quyết định vì nửa tháng vất vả mà khao bản thân chút.

      Ra cửa ngó hòm thư, có tin nhắn lại, may quá, được đêm thanh tĩnh. Hàn Lương mang tâm tình hạnh phúc xuống lầu, vừa mới ra cửa liền nhìn thấy ‘con trai’ của mình ôm mỹ nữ cười tít mắt vào tòa nhà. Nhìn thoáng qua cái, chẳng những là mỹ nữ, còn là mỹ nữ thượng hạng nữa, vừa biết ăn mặc, vừa có khí chất. Hừ, thằng nhóc này có diễm phúc. Hàn Lương cúi đầu, chớp chớp mi, hề để ý khi hai người ngang qua.

      “Tiểu Hữu, chị đây, tối nay rảnh ? ra ngoài chơi .” Hàn Lương vừa vừa gọi điện thoại: “Lan Đình à? Được rồi, chờ chị nhé.”

      Lan Đình là quán cà phê nho , nằm ở góc đường kín đáo trong khu phố xá sầm uất. Hàn Lương có hứng thú với cà phê, uống nhiều chút là tim đập nhanh, nhưng cũng chán ghét. Có điều em họ của Hàn Lương, Hàn Hữu, là điển hình cho loại tiểu tư sản thích hưởng thụ, mê muội tất cả những việc tiểu chúng,[1] cà phê cũng ngoại lệ. Hàn Hữu thường hẹn ở đây, khiến cho người thô lỗ như Hàn Lương cũng trở nên quen thuộc với quán cà phê cực trong khu phố to to này.

      Thong thả nhàn nhã hơn tiếng mới đến Lan Đình, thế mà vẫn chưa thấy bóng dáng Hàn Hữu. Ngồi dựa vào chiếc ghế cạnh cửa sổ, gọi cốc Latte, Hàn Lương chìm trong hương vị nồng ấm, tranh thủ lúc nhàn nhã ngắm cảnh phố xá.

      Khi ánh mặt trời buổi chiều ấm áp dần biến thành màu vàng rực rỡ của tịch dương, Hàn Hữu tiếng động ngồi xuống đối diện, hề nghĩ việc mình đến muộn có gì sai trái, gọi Mocha cùng bánh quy vị trà xanh xong mới mỉm cười nhìn về phía Hàn Lương.

      Bộ dạng của Hàn Hữu… có vẻ quái lạ, trán cao rộng, cằm lại thon , môi mỏng dài, lúc nào cũng nhợt nhạt, cặp mắt to nhưng rất long lanh ngây thơ. Vẻ ngoài như vậy thể nhận xét ràng là ưa nhìn hay khó nhìn, nhưng vẫn có thể khiến người ta liếc mắt lần liền nhớ kỹ, nhất là khi Hàn Hữu còn luôn khoe cái trán lớn của ra, che dấu chút nào. Theo lời Hàn Lương, ở quê gọi là trán cao lồng lộng. Chẳng qua trán cao lồng lộng ở đầu của Hàn Hữu lại chút cao quý cùng thần bí.

      “Chẳng phải em muốn giảm béo sao?” Hàn Lương nhìn thoáng qua Mocha nồng mùi chocolate trước mặt Hàn Hữu, hỏi.

      Khóe môi của Hàn Hữu khẽ nhếch lên, lộ ra mỉm cười hứng thú tràn trề, tiếng khẽ nhàn nhạt cất lên: “Ừm, tại em nghe chocolate có tác dụng thúc tình, cho nên thử xem thế nào.”

      “Lại đổi rồi?” Hàn Lương nhìn bộ dáng tích cực chủ động của Hàn Hữu, biết ngay em họ bao nhiêu năm bôn ba tình trường lại rơi xuống bể tình, “Vậy sao còn chưa ra mắt chị.”

      “À, lần này là người cùng ngành với chị nhé, chủ nhiệm giáo vụ trường đại học XX. ta cực kỳ quyến rũ.” Hàn Hữu nhắc tới bạn trai mới, khỏi thấy ngọt ngào.

      Hàn Lương từng nghe qua trường đại học hạng ba này rồi, chẳng qua muốn lên chức vị chủ nhiệm giáo vụ, cho dù là đại học hạng ba cũng phải dễ. Gật đầu hỏi: “Thế chắc tuổi , sao lại quen với cái đứa giò heo như em?”

      Hàn Hữu sớm quen với cách ăn thô lỗ này của Hàn Lương, lắc đầu, nũng nịu đáp: “Chị họ, chị nghi ngờ sức hấp dẫn của em từ bao giờ thế? Hơn nữa ta cũng già, mới ba mươi mấy tuổi.”

      “Chẳng phải chị nghi ngờ sức hút của em, chỉ nghi ngờ mắt nhìn người của em thôi. Đến tuổi đó nhất định là loại đàn ông có địa vị, sao có thể chưa có bạn , lại còn quen với đứa vắt mũi chưa sạch như em? Chị sợ em bị lừa, đồ ngốc!” Hàn Lương xong dí đầu Hàn Hữu mấy cái.

      “Lừa? Em có gì để lừa? Nếu lừa sắc, ra lại là chuyện hai bên tình nguyện, em bị tổn hại gì, ta quả rất quyến rũ mà. Lừa tiền càng thể, chị biết thừa em là thần giữ của.”

      Hàn Lương nhìn vẻ mặt phản đối của Hàn Hữu, trong lòng thầm nghĩ tuổi trẻ bây giờ còn sâu sắc hơn cả mình, đúng vậy, chỉ cần quan tâm còn gì để lừa nữa? Thuận theo nhu cầu mà thôi, chỉ có mới ngốc nghếch coi tình cảm là vấn đề nghiêm túc. Bỗng nhiên biết gì.

      “Case làm xong chưa?” Hàn Hữu nhận được gật đầu trả lời của Hàn Lương, dừng lại, ngoáy ngoáy cốc cà phê, sau lúc lâu mới : “Chị họ, em chuyện này chắc chị thích nghe. Đỗ cũng mất nửa năm rồi, chị đừng suốt ngày chúi đầu vào việc nữa, tìm người mới , bắt đầu cuộc sống mới.”

      Hàn Lương nghe vậy, ánh mắt u ám cười : “Người mới gì chứ? Đỗ Nhạc chưa bao giờ là người của chị, chỉ có em ngốc mới hiểu sai mọi chuyện.” hít hơi sâu: “Bây giờ chị làm việc để kiếm tiền, phải như em nghĩ là vì trốn tránh điều gì đâu. Hàn Lương đây bao giờ cảm tính thế chứ, vớ va vớ vẩn.”

      Hàn Hữu bĩu môi, ràng tin: “Chị kiếm nhiều tiền thế để làm gì? Tiền lương làm giáo viên cũng ít, còn muốn làm thêm lung tung lắm. Nhìn cái nhà chị cũ nát thế kia, em biết chị kiếm tiền làm quái gì?”

      “Chị định nghỉ đông du lịch châu Phi, bây giờ tiết kiệm chi phí.”

      Hàn Hữu nghe vậy, lập tức gỡ mặt nạ thục nữ xuống, hai mắt trợn to như hạt đào, bổ nhào vào Hàn Lương: “Chị ơi, chị chọn làm giáo viên đúng là chuẩn nghề rồi, hạnh phúc kinh, hâm mộ kinh, em cũng muốn … nhưng em có tiền, lại có thời gian ấy.” xong lại quay về với bộ dáng điềm đạm đáng , tủi thân ngồi xuống.

      “Đừng giả vờ, chị em mình đều tốt nghiệp sư phạm, lúc trước em muốn làm thiết kế, sống chết chịu làm giáo viên, còn cãi nhau trận với bác cả, bây giờ thế thấy xấu hổ à? Lại còn biết thẹn bảo mình có tiền, chị biết thừa em nhận vài case rồi… thế, chị phụ giúp kinh tế nữa, cà phê hôm nay em trả .”

      “Vì sao là em? Hôm nay chị vừa nhận tiền, là chị mời mới phải chứ, hơn nữa chị là chị họ mà.” Hàn Hữu chu mỏ phản kháng.

      Hàn Lương thản nhiên: “Nếu em muốn cha biết chuyện có người mới, được thôi, hôm nay chị mời.”

      “Chị, chị, chị…” Hàn Hữu nhất thời nghẹn ra lời, vùng vằng nửa ngày mới yếu ớt : “Hừ, Hàn Lương, chị xứng làm chị họ!”

      “Cũng chẳng phải đến hôm nay em mới biết.” Hàn Lương nhàn nhạt đáp, trong lòng lại sảng khoái, bớt được ba mươi tệ, hạnh phúc, ba mươi cái bánh bao to nhà cụ Lục.

      “Đừng bực bội, nghỉ đông chị Ai Cập mua cho cửa hàng em mấy thứ đồ lưu niệm.” Hàn Lương thấy vẻ mặt Hàn Hữu cụt hứng, cảm thấy thích thú, nhàng tạc đạn: “Nhớ trả tiền là được.”

      Quả nhiên tạc đạn tạc đến sáng cả mắt Hàn Hữu. mở cửa hàng nho , bán vài thứ tự thiết kế, giá cao, nhưng được bạn bè quảng cáo, hơn nữa đồ lại quý ở chỗ độc nhất vô nhị, cho nên buôn bán luôn có lời. Hàn Hữu là người tham tiền, có người mua đồ miễn phí cho đương nhiên là mở cờ trong bụng, vì thế sảng khoái trả tiền cà phê.



      [1] Tiểu chúng: Ngược nghĩa với ‘đại chúng’, là những việc gì thu hút ít người, như sở thích ít người có, loại nhạc ít người nghe,…
      Last edited: 6/8/14
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :