Ánh mắt nụ cười - Viên Nghệ

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Blue Angel

      Blue Angel Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      34
      [​IMG]


      Ánh mắt nụ cười

      (Thiểu mâu nhất tiếu)

      Tác giả:viên Nghệ

      Nguồn CV:Watery -TTV

      Nguồn: kensau.wordpress.com

    2. Blue Angel

      Blue Angel Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      34
      Nhất

      1,

      Lâm Nghiên ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ treo tường phòng tự học, là 5 rưỡi, căn tin phái sau hẳn ít người. đến đại học A cái gĩ cũng tốt, điều duy nhất khiến cho người ta khó chịu chính là quá chật. Như các trường đại học khác, nguyên cái căn tin có hai, ba tầng, vừa đến thời gian ăn cơm lại có núi người làm cho con người ta có dũng khí xuyên qua biển người mênh mông như vậy.

      Vào thu, ngày cũng ngắn lại. Tuy rằng mới 5 giờ rưỡi, nhưng trời bầu trời bên ngoài kia tối om,con đường từ thư viện đến căn tin cũng ít người dần. Thu dọn mấy thứ linh tinh phiền toái bàn, ôm sách, tai nghe MP4, Lâm Nghiên từ từ con đường thông tới căn tin.

      Ai, ngày mai lại có bài kiểm tra a, nghĩ đến đây Lâm Nghiên thấy đau cả đầu. Thân là học sinh ban xã hội, lại liều chết thi đậu đại học A, người ta đại học A có khoa tài chính tốt nhất, kết quả phát , hắc, khoa tài lấy rất nhiều hồ sơ, Lâm Nghiên chỉ thiếu mỗi trợn tròn mắt ngạc nhiên.

      Năm đó nàng định thi trường cao đẳng toán học lấy chỉ tiêu rất nhiều, nhưng vì mỗi ngày mỗi đêm đều học toán để thi, rất vất vả mới vượt qua được kì thi cao đẳng, còn tưởng rằng có hy vọng với trường đại học, ngờ rằng, trường đại học lại gọi nàng nhập học.Cái gì mà vi phân, tích phân, hắc tuyến đầy mặt ( là xấu hổ), nàng mới năm đầu tiên, thiếu chút nữa ở lớp khóc ra, nên như vậy nha, đừa người cũng thể như vậy được! Tôn lão đầu dạy toán hồi trung học luôn miệng đến đại học được giải phóng nha. . . .

      Ai, Tiểu Nghiên tử a, ngươi là quên sao. Sau khi giải phóng cuộc nội chiến còn kéo dài ba năm, còn chiến tranh Triều Tiên, còn có ba năm thiên tai, còn có. . . .

      Cho nên, cố chịu đựng , chờ đến lúc nào con dâu chịu đựng mẹ chồng, ngươi lúc đó xem như tu thành chính quả nha! .

      Lâm Nghiên nghĩ lại lời mình , nàng đối với số học căm ghét tới trình độ nào? Chắc chấn là, về sau nếu con nàng có hỏi nàng vấn đề về toán học, nàng trả lời cho con, chỉ câu:”Tìm cha con ” rồi đuổi . Nực cười, tốt nghiệp đại học rồi còn muốn nàng làm đề toán học, có khả năng sao? .

      Bạn tốt Trương Ninh rất là khinh bỉ nàng là loại người chịu trách nhiệm thực , còn chúc nàng về sau tìm được sinh viên khoa xã hội, xem nàng có dạy hay .

      Đương nhiên, lời có gì uy hiếp như vậy Lâm Nghiên trực tiếp có thể cho qua, nàng hạ quyết tâm muốn tìm lão công khoa tự nhiên siêu tốt, vì cái gì khác, chỉ vì về sau trong nhà có người dạy bảo con nàng toán, lý, hóa a! Học được toán, lý, hoá, khắp thiên hạ cũng sợ, vẫn là có điểm đạo lý a! .

      nghĩ như vậy, bỗng nhiên di động trong túi kêu vang.
      Là điện thoại nhà…

      “Mẹ, con biết, lần sau ăn sớm chút, lạnh bụng, đồ ăn trường học cũng tệ lắm, có việc gì, vâng, tháng sau trở về nhà, vâng, con biết rồi. . …..Được rồi, con cúp máy trước đây . .” .

      Cúp điện thoại, nghĩ lại ba mẹ liên miên cằn nhằn cũng chỉ là quan tâm, Lâm Nghiên cảm thấy thân mình bị gió đêm thổi trúng hơi lạnh cũng ấm áp hẳn lên, có ba mẹ ở, làm gì cũng có sức mạnh a!

      Nghĩ như vậy, bước chân Lâm Nghiên cũng nhàng chút, Trời mưa lất phất cũng nhìn thấy thuận mắt hơn rất nhiều. tới, phía trước lại truyền đến tiếng khóc ô ô hòa cùng tiếng chuyện. Nga, chuyện thanh giống như có điểm hữu danh vô thực, nghe như là thanh của khóc làm loạn, còn có loáng thoáng tiếng của nam sinh thanh, a, nghe lắm, đại khái là đôi tình nhân cãi nhau . Lâm Nghiên nghĩ như vậy, liền nghĩ nên nhiều chuyện, định vòng đoạn đường, nhưng mà, ngẩng đầu nhìn xem, nhất thời trong lòng bắt đầu hối hận, tại sao lại đứng ở đường vậy? tại đổi qua mấy con đường vòng đều qua được, chỉ còn qua phía trước mặt! Ngại quá, ngại quá, Lâm Nghiên trong lòng nhớ lĩ như vậy, bước chân thoáng tạm dừng về sau, vẫn phải con đường phía trước.

      Tôi cúi đầu được chứ? Bỏ qua tôi , bỏ qua tôi . . . Trong lòng mặc niệm, Lâm Nghiên đem đầu cúi xuống thêm chút, ôm chặt quyển sách hơn chút.
      Đên khi tới bên cạnh đôi tình nhân kia, mơ hồ nghe được khóc : “ tại sao thích em a. . . Em thích như vậy, thích em chết hay sao. . .” .

      Nga, ra vẫn là đơn phương nha.

      Nam sinh vẫn gì, Lâm Nghiên cũng nhiều chuyện đến mức ngẩng đầu xem cuộc chiến. Có câu ngạn ngữ như thế nào tới? Phi lễ chớ thị phi lễ chớ nghe ( Bất lịch chớ nhìn, bất lịch chớ nghe, Sâu tạm hiểu như vậy nha), này ‘Nghe’ nàng là có cách gì khống chế, ‘Xem’, nàng vẫn là có thể quyết định. .

      Cúi đầu muốn lặng yên qua, từng bước, hai bước, lại vài bước có thể rời xa chiến tranh a, Lâm Nghiên trong lòng đếm từng bước.

      Nam nhân vật chính phía sau rốt cục cũng lên tiếng, giọng trong sáng, êm tai, giống như nam sinh tho lỗ, cũng giống nam sinh ưỡn ẹo.

      “Tôi có bạn .” .

      Sau đó chính là nữ nhân vật chính khóc như mưa (thực ra là trời đập đất ^^): “Em tin, em tin! Bên cạnh vẫn nào xuất ! gạt em, gạt em!” .

      Lâm Nghiên ở trong lòng vô cùng buồn cười nhìn nữ sinh kia như quyết đấu, nhịn được “Xì” tiếng bật cười ra tiếng, tiếng cười kia trong khắc nhất thời nhắc nhở nàng hành vi này lịch , đầu cúi càng thấp, bước chân cũng nhanh hơn.
      Nam nhân vật chính lúc này lại lên tiếng, “Tôi có bạn . Tôi mặc kệ có tin hay .”

      Lâm Nghiên ở trong lòng bổ sung câu: mặc kệ tin hay , dù sao tôi lại tin.

      Nữ nhân vật chính tiếp tục càng lay: “Em tin em tin! Trừ khi đưa ấy đến trước mặt em! Nếu em buông tay!”

      Lâm Nghiên nhếch môi cười, thầm nghĩ, đúng là có nghị nha, đổi lại là chính mình, đừng là điều ấy vừa làm, ngay cả đến chủ động tỏ tình sợ là nàng làm cũng được. Nữ hiệp, tiểu sinh bội phục ~.

      Lâm Nghiên chân ngừng bước, lỗ tai lại dựng thẳng lên, muốn biết nam chính trả lời như thế nào. Khóe miệng cười còn chưa thu lại, thân mình bỗng chốc được bao bọc trong cái ôm ấm áp. Thình lình xảy ra biến cố làm cho Lâm Nghiên nhất thời sợ hãi, sách trong lòng cũng rơi theo xuống đất.

      Ngước lên với cặp mắt hoang mang mở to, Lâm Nghiên khó hiểu trừng mắt về phía tên đầu sỏ gây nên chuyện. Vừa liếc mắt cái, lại bị đôi mắt đen thâm thúy cuốn hút. Nhìn bình thản vô lo, chỉ chớp mắt lại lên ý mỉm cười, nam sinh với đôi mắt sáng, cứ chuyên chú như vậy mà nhìn, bao nhiêu sủng nịch đều dành cho nàng. .

      với em đợi ở bên kia là được rồi, như thế nào mà đợi được nữa rồi? A, em sợ tối, tại ta sai lầm rồi, tại sao lại có thể để cho em đợi ở bên kia cơ chứ!” chàng đẹp trai trước mắt mỹ ngữ khí ôn nhu, ánh mắt sủng nịch, xong còn dùng thủ tay nghịch nghịch tóc mái Lâm Nghiên.

      Nếu phải chính mình bị ôm vào trong ngực cái, bản thân Lâm Nghiên cảm thấy, nếu có ai bảo đôi đó phải tình nhân mắt mù! .

      Lâm Nghiên hoàn toàn hiểu chuyện gì đag diễn ra, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! Ai có thể cho tôi biết đến cuối cùng nam nhân đào hoa này là ai ? Dựa vào cái gì ta dám ôm người ta a! Cái ôm đầu tiên nha! ! ! Lâm Nghiên ở trong lòng phát điên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a a~~! Bản thân mình hề mất trí nhớ, ràng, rành mạch nhớ trong số những người mình quen biết, có người này a! .

      Lâm Nghiên giãy dụa, cũng nghĩ rằng nam sinh này nhìn gầy yếu, khí lực cũng , cầm sẵn thắt lưng nàng phá lệ dùng sức, căm tức quát: “ là ai hả! Tôi quen biết !” .

      Nam sinh cũng giận, “Bã xã, thực xin lỗi, nên để cho em phải đợi lâu như vậy, đánh mắng cũng được, đừng biết nha. . .” .

      Lâm Nghiên trợn tròn mắt, bất quá trong giây lát liền hiểu được ý đồ của nam sinh, xem ra là tính lấy chính mình phái nữ hi sinh, phi, dựa vào cái gì tôi lại phải làm tấm bia đỡ đạn cho a? .

      thuận theo.

      “Tôi biết , mau buông ra a.” Nếu buông tay, tôi khách khí đâu!

      Đôi mắt đẹp hoa đào chợt lóe lên ý cười, ngữ khí càng thêm u oán, “Bã xã, sai lầm rồi. . . sai lầm rồi. . . Trở về em muốn phạt như thế nào cũng được. . .” .

      Bà xã, còn bã xã! Bã xã cái đầu ngươi ý!

      Lâm Nghiên cảm những điều tốt đẹp mà chính mình tu dưỡng đều mất hết, chân chút lưu tình giẫm lên đôi giày bóng rổ màu trắng, tôi đạp tôi đạp tôi đạp đạp đạp, tôi xem có chịu buông tay !
      Mày kiếm trong chốc lát nhăn lại, bất quá trong nháy mắt lại khôi phục bộ dạng ai oán: “Bà xã, mỗi lần em tức lên phải cắn cũng đạp , nhưng thích em cắn hơn. . .” xong còn bỡn cợt nhìn chằm chằm Lâm Nghiên, bất ngờ thấy Lâm Nghiên lập tức đỏ mặt.

      Nha đầu kia, thú vị. Chu Lăng Tiêu trong lòng cười , nếu như dưới chân lại tiếp tục như vừa nãy lại càng đáng .

      Lâm Nghiên săp khóc, cái tình huống gì thế này a? Chính mình có thói quên cắn người này từ khi nào, vì sao chính mình biết a? , có cần phải ra như là thất thế ? .

      Nữ sinh đối với hai người trước mắt coi như chốn người tán tỉnh nhau, ngay cả khóc cũng quên.

      Này, đây có phải là người lạnh lùng, được mệnh danh là đệ nhất khó thu phục Chu Lăng Tiêu của học viện máy tính sao? có khả năng! Nhất định là có người giả mạo! Nhất định là như vậy!

      Nữ sinh lau nước mắt, giọng run run hỏi: “, là Chu Lăng Tiêu?” .

      Chu Lăng Tiêu đối với nữ sinh, lại khôi phục khuôn mặt lạnh như băng, tích chữ như vàng : “Đúng vậy.”

      Quả đúng vậy, lạnh như vậy mà vẫn cuốn hút, chỉ có mình Chu Lăng Tiêu nha! Nhưng là vì sao đối với này nữ sinh này nhiệt tình như vậy a?

      Nữ sinh cam lòng : “Tôi tin, có cái gì có thể chứng minh ấy là bạn ?” .

      Lâm Nghiên chỉ thiếu nước ngửa mặt lên trời thét dài: tôi phải bạn ta! ! Nhưng có vẻ hai người này đều chú ý tới cảm thụ của đương tự nhiên gặp rủi ro là nàng, Chu Lăng Tiêu suy nghĩ chút : “ muốn tôi chứng minh như thế nào?” .

      Nữ sinh nhanh: “Hôn ấy, tôi tin ngay, về sau này quấn quít làm phiền nữa.”

      Lâm Nghiên vừa nghe lời này, ngay cả mặt còn chưa kịp đen, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú ở nàng trước mắt đột nhiên phóng đại, lông mi dài, tinh tế có thể thấy được ràng, bờ môi ấm áp, ôn nhu cùng những cảm giác xa lạ cho nàng, tất cả những điều này đều phải nằm mơ. Đột nhiên bị tập kích Lâm Nghiên chỉ cảm thấy môi mình ấm dần lên, trong đầu nàng cũng ầm ầm nổ vang, đôi mắt to bởi vì kinh sợ liền nhìn chăm chú vào , hoàn toàn ngây dại.

      Chu Lăng Tiêu trong lòng buồn cười, mặt lại càng làm tới, hình như muốn hôn nàng cách nào rời ra, vươn tay chế trụ đầu nàng, càng hôn càng sâu. .

      cam lòng lại vô kế khả thi, nữ sinh chà chà chân, hừ tiếng liền xoay người chạy , chỉ còn lại hai cái người hoàn toàn biết trời đất gì cả còn ôm nhau trong tư thế ái muội.

      Lâm Nghiên bỗng hoàn hồn, “Xoạt” cái đẩy ra, hung hăng trừng mắt nhìn , xoay lưng lạinặng nề mà chùi môi, trong lòng dấy máu a, cái này là chuyện gì đây, cái ôm đầu tiên còn chưa tính, nụ hôn đầu tiên cũng bị mất luôn a! .

      Mặc dù nàng cũng nghĩ tới nụ hôn đầu tiên cũng phải ấm áp, lãng mạn, nhưng mà, nhưng mà a, tuyệt đối phải tại đây lại bị con quạ đen này tiếp cận bôi nhọ như vậy, bị nam nhân xa lạ đoạt nụ hôn đầu tiên a! Tuy rằng a, tuy rằng, nam nhân này có bộ dạng khá tốt! , còn liếm môi, đồ quạ đen quá đáng! .

      Lâm Nghiên trừng đôi mắt hạnh nhìn , hai má trắng nõn cũng vì vậy mà đỏ bừng lên, nếu sắc trời tối dần, nàng sợ là ngay cả ngẩng đầu lên cũng dám, sách rơi dưới chân cũng rảnh bận tâm. .

      ! Đừng để cho tôi lại nhìn thấy !” Để lại câu có tính đe dọa uy hiếp, Lâm Nghiên nhìn thấy trong con mắt hoa đào của tựa tiếu phi tiếu hoa đào tiếu, ôm lấy sách, kêu cái xong chạy trối chết. .

      Chu Lăng Tiêu khóe môi hơi hơi giơ lên, bề ngoài cực lãnh đạm mà bên trong lại ôn nhu tươi cười.Đồng tử mắt tuy rằng vẫn giữ bộ dạng như khi có mình chút để ý, nhưng mà nhìn kỹ lại, lờ mờ có thể thấy được trong mắt giấu được ý cười.

      Nha đầu này. . . là thú vị.

    3. Blue Angel

      Blue Angel Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      34
      2,Nhị

      Về sau, Lâm Nghiên đó là cảm thấy nàng là thiệt là xui xẻo, thế nào cũng nhìn thấy người này, hoàn toàn là oan gia ngõ hẹp a!

      Trong thư viện, trong nhà ăn, sân thể dục, sân tennis, tại sao lúc nào cũng là người này nha! Lâm Nghiên có điểm quen, mỗi lần vừa nhìn thấy , tự giác đước mà mặt đỏ tai hồng, nghĩ đến cái việc vừa quen thuộc cùng với những cảm xúc xa lạ kia . . .

      Nếu nàng là nữ hiệp, nhất định hành hiệp trượng nghĩa, đem tay ăn chơi này nhanh chống tiêu diệt!

      Đáng tiếc, nàng phải a. . . .

      Ai, vẫn là đọc sách thôi. . . .

      , cháu muốn mượn mấy quyển sách này.” Trong thư viện, Lâm Nghiên cười với Nghiên Nghiên- người quản lí thư viện, .
      quản lí cười, tiếp nhận sách trong tay nàng, chỉ có điều ngay sau đó liền nhíu mi: “Học trò, em lần trước mượn tám quyển còn chưa trả, lần này chỉ có thể mượn hai quyển.”

      Lâm Nghiên nhàng “Vâng” tiếng, quên trả sách!

      Có chút khó xử nhíu mày, chẳng nhẽ lại bỏ lại mấy quyển sách hay như vậy? Còn chưa nghĩ xong, đôi tay thon dài đưa ra thẻ mượn, thanh trong trẻo từ đỉnh đầu vang lên: “Dùng của .”

      Lâm Nghiên quay đầu, chống lại mắt hoa đào sáng ngời, ách, đúng là hồn bất tán của người nào đó. . . .
      . . .” chưa xong, quản lí cười híp mắt nhận cái thẻ.

      Lúc từ “Dùng” vừa ra khỏi miệng, nghe được thanh thanh thúy “Tích” tiếng, quản lý cười tủm tỉm làm xong rồi.

      Lâm Nghiên mồ hôi chảy đầy mặt, , vừa phải thôi! Thấy soái ca, cũng thể hiệu suất cao như vậy a!

      Trừng liếc mắt cái, ôm lấy sách bước , cần theo kịp cần theo kịp! .

      Chu Lăng Tiêu nhìn nàng vung vung đuôi ngựa khỏi cười lên tiếng, nha đầu kia, như thế nào có thể thú vị như vậy? Mỗi lần nhìn thấy , đều như nhìn thấy bệnh truyền nhiễm, bộ dạng khủng bố như vậy sao? .
      Những huynh đệ vô lương cùng phòng ngủ với Chu Lăng Tiêu tới đúng lúc đó, nhìn thấy tình cảnh như vậy, Chu đại soái ca luôn luôn lạnh lùng, vậy mà lại nhìn khung cửa trống rỗng cười đến mức ôn nhu. là quá kinh khủng!

      “Soái ca, ngươi làm sao vậy?” Lão tứ trong phòng ngủ sợ run cả người, hoảng sợ hỏi.

      Chu Lăng Tiêu tức giận trừng mắt liếc bạn hữu cái, khoan thai : “Xem mỹ nữ ~~” để lại ba người hóa đá, lâng lâng rời .

      Mỹ nữ nha, tự nhiên là có, nhưng mà, phải cho các ngươi xem ~~ Chu đại soái ca thầm trong lòng.
      __________________
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :