1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      [​IMG]

      ÁNH DƯƠNG ẤM ÁP
      TÁC GIẢ: GIẢO XUÂN BÍNH


      Thể loại: Đô thị tình duyên, rồi cưới, nam miệng tiện, vô sỉ, thô bỉ :v sắc, sủng, hài, HE

      Độ dài: 66 chương + 6 ngoại truyện

      Editor: Tryhoa+ Team CQH
      Beta: Hằng Lê


      Update: 3 chương/tuần

      Cám ơn chị Hằng giới thiệu cho em bộ này <3.
      Lần đầu mình edit truyện đại, có gì mong mọi người góp ý thêm ạ!

      P/S: CÓ THỊT!!!


      ***
      Đề Cử

      Văn án:

      Năm 2015 nghiệp tiêu tan, Hạ Nhiên nghèo đến mức chỉ còn mỗi mình bà ngoại


      Đêm mùa đông 2017, lần đánh nhau ở quán bar vậy mà gặp được xinh đẹp.


      Những đắng cay chua chat của cuộc đời, nhưng từ khi Giản Tích xuất trong cuộc đời , mọi thứ chỉ có ngọt – ngọt và ngọt thôi

      “Em đến hơi thở cuối cùng”

      “Còn dùng tất cả hooc-mon nam mà có để em”

      …….

      Trích dẫn vài câu thoại đáng nhớ của nam chính:

      Lúc mới quen:

      “Con mẹ nó, có tin hay cơ bụng của ông đây còn cứng hơn dương vật của

      Lúc thả thính:

      Tặng quà cho nữ 9 xong quên gửi tin nhắn:

      [Nè cho chút mặt mũi , đừng vứt vào thùng rác nhé]

      Khi lần đầu tỏ tình:

      “Em thích liền làm người của tôi, em thích….cũng phải làm người tôi”

      Khi chia tay:

      “Nếu và em thực còn có cơ hội nữa.

      Nếu hai chúng ta thực phải chia tay thế này….

      Bác sĩ Giản, có thể ra ngoài “chịch” 1 phát chia tay được ?”

      --------------
      Truyện này khi đọc đến đâu mình edit đến đó, cố gắng up đều 3 chương/tuần hoặc có thể hơn nếu được mọi người ủng hộ thêm nhé.

      Mục lục

      C1C2C3C4C5C6C7C8C9C10
      C11C12C13C14C15C16C17C18C19C20
      C21C22C23 C24C25C26C27C28C29C30
      C31C32C33C34C35C36C37C38C39.1 + 2 + 3
      C40.1 + 2 + 3C41.1 + 2C42C43.1 + 2C44C45.1 + 2C46.1
      c46.2
      C47.1 ✴ c47.2C48.1 ✴c48.2C49.1c49.2C50.1c50.2 C51.1C51.2 C52.1C52.2C53.1C53.2C54.1C54.2C55.1C55.2C55.3C56

      LINK HOÀN

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 14/5/19

    2. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      CHƯƠNG 1:

      Khi trời sụp tối, Giản Tích mới từ phòng phẫu thuật ra, từ chiều tới giờ phải đứng liên tục cho ba ca đẻ mổ làm thắt lưng và xương sống đau buốt.

      Giản Tích vừa trở về văn phòng thay quần áo xong đúng lúc Lục Bình Nam gọi đến:

      “Em ở đâu?”

      “Mới xong việc, sao thế?”_ Giản Tích vừa chờ thang máy vừa


      Đầu dây bên kia tiếng nhạc xập xình, chát chúa khiến Lục Bình Nam giọng cũng lớn hơn:


      “Em đến Tử Đề , phòng bao ở lầu 6, nhanh lên”

      uống rượu à?”_Giản Tích hỏi lại


      Nhưng rất nhanh bên kia ngắt điện thoại.

      Bởi vì tháng trước Lục Bình Nam mới phẫu thuật cắt ruột thừa xong, mặc dù chỉ là tiểu phẫu nhưng Giản Tích vẫn lo uống rượu vào ảnh hưởng sức khỏe.

      Bệnh viện Thị Nhất cách chỗ Lục Bình Nam cũng phải quá xa, Giản Tích quyết định cứ lót dạ bằng mấy viên kẹo sữa trước, chỗ này xe cộ nhiều, chừng 20 phút là đến nơi.

      Nam Thành là khu ăn chơi nổi tiếng về đêm. Giản Tích lên lầu 6, vừa tiến vào phòng bao bị khói thuốc dày đặt nơi này làm nhức đầu.

      Bên trong phòng còn ầm ĩ tiếng cười đùa trận:

      đúng là kêu tiếng là đến liền nha.”

      Có người huýt sáo: “Này, thua rồi, còn mau tự giác chịu phạt”

      Giản Tích có chút mơ hồ, cố đưa mắt vòng trong phòng kiếm Lục Bình Nam.

      Đảo vòng thấy Lục Bình Nam, có vẻ say, đứng lên từ trong đám người, chỉ vào : “Bây giờ các người tin chưa? Có phải ấy đẹp lắm đúng , tôi rồi, chỉ cần tôi bảo tiếng là ấy ngoan ngoãn đến đây ngay.”

      Khoa trương hơn nữa, ta vén tay áo nhìn đồng hồ: “Vừa đúng hai mươi lăm phút, sao phục chưa?”

      Bọn người kia vừa la hét vừa đập bàn trêu chọc “Phục – quá phục luôn”

      Lục Bình Nam thấy như thế vô cùng đắc ý, ta lảo đảo bước đến chỗ Giản Tích, túm lấy tay kéo vào bàn rượu “Đến đây, đến đây, đến đây nào, cùng mọi người uống vài ly .”

      Giản Tích dùng sức hất tay ta ra: “Lục Bình Nam, lại phát bệnh cái gì đây??”

      Thấy hai người giằng co, trong phòng bao lại có tiếng trêu ghẹo: “Xem ra mị lực của Lục tổng đủ rồi nha.”

      Lời này vừa ra kích thích Lục Bình Nam tức lên ít: “Mấy người câm miệng .”. Xong xoay người nhìn về phía Giản Tích thấp giọng nhắc nhở “Ở đây đều là bạn , đừng làm mất mặt chứ?”

      Giản Tích lời nào, chỉ nhìn thẳng vào mắt ta. Bị nhìn chằm chằm như vậy Lục Bình Nam có chút chột dạ, ta vội đổi giọng “Em làm sao vậy, đùa chút thôi mà, đừng giận.”

      Nhìn gương mặt của Lục Bình Nam ở nơi sáng tối chẳng phân cứ thế ra vô cùng mơ hồ. Giản Tích cùng ta quen biết từ thời đại học, người đàn ông trước mặt này bề ngoài vẫn đẹp trai giống như trước kia, chẳng thay đổi gì. Mũi cao, mắt sáng, lúc nào cũng mang dáng vẻ ôn hòa.

      Giản Tích cười khổ : “Em ở phòng phẫu thuật cả buổi chiều đến bây giờ, cả miếng nước cũng chưa uống vội chạy đến đây vì sợ có chuyện gì, vậy mà bây giờ với em là đùa chút??”

      Giản Tích vừa cười vừa nhìn người đàn ông mà thích, cảm giác như có cái gì đó cứ nghẹn ứ ở cổ họng.

      “Lục Bình Nam, mười năm rồi… vẫn cứ tổn thương em như vậy sao?”

      Nhìn vẻ mặt của Giản Tích chỉ trích mình, tức giận trong lòng Lục Bình Nam cũng tăng vọt, ta đem ly rượu đặt mạnh lên bàn: “ kể khổ cái gì, chân là của , xe cũng là của , nhận điện thoại của tôi có thể đến, còn nữa, đừng gom chuyện tình cảm ra ở đây, tôi chưa từng là có tình cảm với , từ đầu đến cuối chính là người đơn phương tình nguyện”

      Trong phòng bao mịt mù khói thuốc, tiếng tạp xung quanh dường như cũng dần, bọn người trong phòng cũng bắt đầu nhìn sang.

      Sống lưng thẳng tắp, theo đó tiếng của Lục Bình Nam cũng lớn hơn: “Giản Tích, tình nam nữ đều là tình tôi nguyện, nơi đây đều là bạn tôi cả, nhắm chơi nổi đừng tới, tới đây rồi bày ra bộ mặt cao cao tại thượng cho ai xem đây hả??”

      Mùi rượu nồng nặc theo từng tiếng của ta cứ thế đập vào mặt . Lục Bình Nam có mở công ty , theo đó học được ít bản tính tàn khốc của thương nhân, lời ta làm biết phản bác thế nào, nó cứ như quả địa lôi bùng nổ làm Giản Tích phải trợn mắt há mồm.

      chướng mắt, cút ra ngoài cho tôi!”_ Lục Bình Nam chỉ vào cửa.

      Lúc này cửa phòng bao mở, lại nằm gần đại sảnh, nên người đến tụ tập xem náo nhiệt ít.

      Bao nhiêu xấu hổ, tủi nhục xông thẳng lên não làm cho muốn ở lại đây thêm phút nào nữa.

      ………

      Chỗ này xa hoa tột đỉnh, đến thang máy cũng được làm bằng kính trong suốt.

      Giản Tích cúi đầu vào, khó chịu trong người khiến cầm cự nổi mà ngồi xổm đất

      Năm nhất đại học, Giản Tích thầm mến Lục Bình Nam, sau đó bày tỏ với ta, lúc đó ta cũng tỏ thái độ là chấp nhận hay từ chối, cứ mập mờ như thế để người ta hi vọng.

      Bản lãnh của Lục Bình Nam chính là ở đây, làm cho người ta thể nhận ra bản tính cặn bã của ta sau lớp vỏ bên ngoài hòa nhã kia.

      Nghĩ vậy, Giản Tích che miệng nôn khan tiếng. Thấy thế bên cạnh lùi về sau nhanh.

      Giản Tích ngẩng đầu, khàn giọng “Đừng sợ, tôi nhổ ra ngoài đâu”

      xong cố gắng đứng lên, có lẽ vì giữa trưa đứng trong phòng giải phẫu quá lâu, ngay cả cơm cũng ăn, lúc này lại đột ngột thay đổi tư thế, trong bụng giống như có người đâm cho kích, đau đến nỗi làm mặt biến sắc.

      “Đứng vững nào!”- Cũng may nhờ phía sau lưng có lực đỡ lấy mới làm cho Giản Tích ngã sấp xuống.

      Nhưng sức lực này….

      Giản Tích “Ai ui” tiếng , quay đầu nhíu mày : “ đánh tôi làm gì?”

      Gã đàn ông vừa mới “đánh” rất cao, mặt mày trông có vẻ phóng khoáng, nhưng vẫn giấu được vẻ cà lơ phất phơ của ta.

      Nghe hỏi vậy cũng chẳng thèm trả lời, ánh mắt khinh thường, nhưng mà người thanh niên kế bên lại phát ra tiếng cười .

      Ra khỏi thang máy, Lâm Gia kiềm chế được nữa mà cười phá lên “Thiếu chút nữa là chết vì nhịn cười rồi. Nhiên, đỡ con người ta đỡ nhàng thôi, người đẹp đó còn nghĩ là đánh ấy đó, khà khà!”

      Hạ Nhiên liếc : “Cậu mà mở to miệng thêm tý nữa là có thể nuốt được đồng tiền rồi đấy.”

      phải chứ Nhiên, có ý gì sao lại đỡ con người ta??”

      Hạ Nhiên lấy bao thuốc lá, rút ra điếu cắn ở miệng, “Ý nghĩ xấu trong đầu thằng nhóc như cậu còn biết sao? Nếu mày mà muốn tán vừa rồi đỡ ta, để ấy trực tiếp ngã vào lòng rồi.”

      Lâm Gia bỗng nhiên gõ lên đầu mình cái: “Tiếp xúc thân mật đại pháp, cái này đúng là tốt hơn!”

      “Tốt cái beep”–Hạ Nhiên vỗ vỗ lên trán “Cậu còn lo theo dõi con nợ cho đàng hoàng .”

      Hạ Nhiên là tay chị chuyên đòi nợ thuê, mấy ngày trước có nhận được đơn hàng, đó là công ty xi măng với món nợ hơn sáu mươi vạn, chủ nợ chỉ cần bọn họ có thể đòi được tiền, phần hai số tiền đó là thù lao.

      Bọn họ theo dõi ba bốn ngày nay, chủ yếu phải tìm hiểu hoàn cảnh sinh hoạt của đối tượng. Vừa rồi theo dõi ở lầu sáu, vô tình nghe thấy đám đàn ông say xỉn huênh hoang, là trong vòng ba mươi phút có thể tùy tiện kêu đến đại mỹ nhân.

      Lúc ấy, Hạ Nhiên ngồi sô pha ở đại sảnh đánh bài, đúng lúc Giản Tích mạch từ trong thang máy ra. vô tình ngửi thấy được mùi hương từ mái tóc dài lướt qua.

      Mềm mại nhàng, có lẽ là hương hoa lan.

      bên Lâm Gia còn mãi luyên thuyên ngừng:

      ”Kiếm được tiền, em phải đổi điện thoại di động mới được, tậu luôn con ai-phôn 7 pờ-lớt -rét ”

      Hạ Nhiên bị phát tiếng của thằng nhóc này làm cho hết hồn. “ năng tử tế lại, đến đây, dạy cho cậu phát cho chuẩn nào.”

      hút thuốc, khói thuốc lượn lờ trước mắt : “Đọc theo nào, Iphone – 7 – màu – đỏ”

      Nghe thế Lâm Gia cười đến nghiêng ngả, cười ha hả hồi đột nhiên dừng lại : “ Nhiên, Nhiên, kia kìa!”

      Hạ Nhiên thờ ơ nghiêng đầu, cắn điếu thuốc, khói thuốc tụ lại thành bức màn mờ mịt

      Là Giản Tích quay trở lại.

      “Tôi uống rượu, thể lái xe, chờ tôi ở lầu hai

      “Tôi tám giờ mới từ phòng giải phẫu ra, ngày chưa kịp ăn gì chạy vội đến gặp , xem tôi là tài xế à? Tôi mang tiền!”

      vừa ra ngoài thang máy vừa nghe điện thoại của Lục Bình Nam. Ngoài mặt có vẻ hung hăng nhưng lại giấu được thái độ nhượng bộ thỏa hiệp.

      Vừa tức giận vừa nên lượng của Giản Tích cũng cao hơn: “Lục Bình Nam.”

      tiếng gọi này có thể là mang theo bao nhiêu hung hãn, phẫn nộ và …ủy khuất

      Người tò mò xem cuộc vui cũng thu lại bớt tiếng cười, Hạ Nhiên đem điếu thuốc kẹp ở giữa hai ngón tay, làn khói trắng cũng chậm rãi bay lên trung.

      Giản Tích cầm điện thoại di động, hốc mắt đỏ ửng, đầu dây bên kia tuyệt tình ngắt máy.

      ngây người nhìn điện thoại chừng mười giây, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, lúc đầu còn có thể cắn môi để khóc thành tiếng, nhưng lúc nghiêng đầu nhìn qua, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của người bên cạnh thể nào nhịn được nữa.

      Giản Tích ngồi sụp xuống đất, mái tóc dài che khuất gương mặt.

      bao lâu sau, đứng lên, nhìn chung quanh trái phải lúc, cuối cùng ánh mắt hướng về phía chai rượu để bàn. qua, thuận tay cầm lên cái, ước lượng cảm thấy đủ, lại cầm cái chai khác, sau đó bước nhanh đến thang máy, nhấn nút chọn lầu 6.

      báo thù sao?”–Lâm Gia cảm thán “ phải ấy định dùng chai rượu đó đánh người chứ?”

      Hạ Nhiên lại rút ra điếu thuốc, nhưng lần này đốt, quay đầu sang dặn dò Lâm Gia: “ để quên đồ rồi, cậu ở đại sảnh chờ .”

      Sau đó cũng đến chỗ thang máy.

      Giản Tích đến phòng bao, cầm theo chai rượu ở sau lưng.

      Lục Bình Nam xoa mặt, kiên nhẫn hỏi: “ còn muốn gì nữa?”

      Giản Tích cố gắng ổn định hô hấp, “Tôi muốn xin lỗi tôi.”

      bị gì chứ Giản Tích?”. Như nghe được chuyện cười lớn, Lục Bình Nam vui vẻ cực kỳ “Đầu óc có phải bị nóng quá mà hỏng đấy? Những lời vừa rồi tôi nghe hiểu à? bao lớn rồi, nên trưởng thành . Có biết tại sao tôi thích ? Vì lúc nào cũng tỏ vẻ mình đặc biệt đứng đắn, chơi rất chán.”

      Nhìn miệng ta cứ mở ra khép lại, tận đáy lòng cảm thấy may mắn vì nhờ vậy lúc này mới có thể dễ dàng buông tình cảm đơn phương này.

      Lục Bình Nam híp mắt nhìn, thấy được chai rượu tay , ta “Ái chà” tiếng: “Muốn dùng thứ này đánh tôi?”

      Giản Tích cầm chai rượu, lòng bàn tay lạnh đến đổ mồ hôi.

      Lục Bình Nam đứng đối diện , tay thả lỏng, tay chống hông, cười hiểm : “Đến, đến đây, đến đây nào, đánh chỗ này nè.”

      lại đổi tư thế khác, dùng ngón trỏ chỉ vào ót của mình, rống lên với “Có ngon liền nhắm nơi này mà đập! Đập ! Ai đập làm chó nhé!”

      Giản Tích vốn chỉ muốn cho ta bậc thang, nếu Lục Bình Nam đồng ý đưa về, nếu Lục Bình Nam nguyện ý tiếng xin lỗi, nhất định chút do dự mà tha thứ cho ta.

      Trong lòng Giản Tích khỏi lạnh lẽo, khí thế bức người của , khiến cho chút sức lực ở tay dường như còn.

      Khi đôi chân cảm thấy muốn quỵ ngã, bàn tay bỗng nhiên trống , vỏ chai rượu bị người khác lấy lúc nào biết.

      Giản Tích vội vàng quay đầu lại, thân hình cao lớn đứng kế bên , thanh kiên nhẫn pha chút ghét bỏ: “ có mắt à, cầm nhầm đồ rồi, chai rượu này là của tôi, muốn đập dùng cái này!”

      Hạ Nhiên ngậm điếu thuốc xong, nhét vào tay chai bia khui nắp, tất nhiên bia trong chai cũng theo đó mà trào ra ngoài ít.

      Giống như được cổ vũ, nấc thang để tâm có thể buông lỏng xuống, Giản Tích giơ tay lên, đem chai bia nhắm thẳng ót Lục Bình Nam mà nện xuống.

      “Con bà nó! Giản Tích bị ngu à?”

      Lục Bình Nam nhếch nhác ngẩng đầu lên, bia theo vài cọng tóc con của ta rơi xuống trông đầy chật vật, đau buốt, bia này… mẹ kiếp là bia ướp lạnh!

      Giản Tích cũng vứt luôn chai xuống đất, rút khăn ra lau tay, sau đó đem khăn tay vò thành cục rồi ném vào mặt Lục Bình Nam, cuối cùng xoay người rời .


      Last edited by a moderator: 14/6/19

    3. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      CHƯƠNG 2:

      Hạ Nhiên cố ý nán lại hai phút rồi mới rời khỏi, lúc ra ngoài Giản Tích mất.

      Nhiên, làm gì mà lâu vậy?”Lâm Gia vừa thấy liền gào to “Lâu đến nỗi em lượn vào toilet được 3 lần rồi đấy.”

      Hạ Nhiên duỗi tay trái ra, hai ngón tay chỉ chỉ vào ngực Lâm Gia, cản cho lại gần “Rửa tay chưa?”

      “Em đâu có dùng tay để chùi cần gì phải rửa?”Lâm Gia cười hắc hắc: “Đùa thôi, rửa rồi.”

      Hạ Nhiên cầm điếu thuốc “Được rồi, tôi nhận được tin, gã họ Trương kia ngày mai đến cao ốc Kim Đơn, ngày mai khởi hành sớm chút.”

      Cao ốc Kim Đơn ở trung tâm thành phố, xem ra bọn họ phải đến đó chuyến để đòi nợ rồi.

      Lại tiếp, Hạ Nhiên làm nghề này cũng hai năm rồi, chuyên giúp các chủ nợ đối phó với các con nợ khó nhằn, thiếu nợ đa số đều là mấy lão cáo già, nên để đối phó thể dùng vài thủ đoạn.

      Hai người ngồi xe máy chạy về Nha Đề Lộ, vào sâu thêm khoảng trăm mét ở cuối con hẻm, giống như cái hộp nắp, thông với bầu trời, vào đêm trăng, ánh trăng treo cao cao tỏa ánh sáng xuống gần đến mức như có thể chạm tay tới được.

      đưa Lâm Gia về nhà trước, cách xa nhìn thấy chiếc xe việt dã đậu, đèn xe vẫn còn chớp nháy, từ cửa kính xe nhoi ra cái đầu trọc, khi người đó cười vết sẹo bên trái mi mắt như con rết biết nhúc nhích: “A, Nhiên cũng ở đây sao?”

      Lâm Gia chào: “A Long”. Sau đó từ phía sau xe máy phóng xuống.

      Lâm Gia lại chỗ xe việt dã, cùng cái tên đầu bóng lưỡng cái gì, thỉnh thoảng còn gật đầu.

      Cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông tương đối ngắn gọn, xong đầu bóng loáng vỗ vỗ vai Lâm Gia “Được rồi, ở nhà chờ thông báo , tiểu tử cậu làm tốt lắm”

      Sau đó vẫy tay về hướng Hạ Nhiên: “Em trước nhé Nhiên? À đúng rồi, hôm qua lúc uống rượu Gia Gia có nhắc đến , có vẻ Gia Gia rất mong trở về làm phụ tá đắc lực cho ấy đó.”

      Hạ Nhiên ngậm điếu thuốc, nửa cười nửa , “Cảm ơn Gia Gia để mắt giúp đỡ, ngày khác gặp tôi nhất định đích thân cảm ơn ấy.”

      Đầu trọc cười hắc hắc hai tiếng, rồi lái xe rời .

      “Vậy Nhiên, mai chín giờ gặp”– Lâm Gia từ trong túi rút ra chìa khóa nhà.

      Hạ Nhiên thở ra làn khói, chân dài chống đất hỏi: “Họ Long kia tìm cậu để làm gì?”

      Lâm Gia “Hi” tiếng, “ có gì đâu, chẳng qua là thiếu người, muốn tìm em qua giúp mấy ngày.”

      Hạ Nhiên nhíu mày, bán tín bán nghi.

      Lâm Gia thấy thế đứng thẳng vỗ ngực “Vừa đúng lúc em rảnh, muốn ngồi lại có thể kiếm thêm chút đỉnh. Nhưng công việc đòi nợ vẫn là chuyện quan trọng, em làm chậm trễ đâu”

      Hạ Nhiên nghiêng người về phía trước, giọng giống như cảnh báo: “Nhóm người bọn họ là cái dạng gì trong lòng cậu biết , đừng sai đường mà quay đầu lại kịp”

      Lâm Gia cười cười “, phải muốn về sao?”

      Hạ Nhiên hơi thay đổi sắc mặt, Lâm Gia thấy vậy nhanh chóng thêm “Yên tâm , em biết phải làm gì, mau về , đừng để bà ngoại chờ mà lo lắng.”

      Lâm Gia xoay người, chìa khóa nhà trong tay vang lên leng keng.

      Hạ Nhiên gọi “Thiếu tiền với .”

      Bóng lung của Lâm Gia thoáng chút khựng lại, xoay người lại cười ha hả: “Sức khỏe mẹ em gần đây cũng khá hơn rồi, có chuyện gì, thiếu tiền đâu.”

      Cha Lâm chết sớm, mẹ Lâm bị bệnh nhiễm trùng đường tiểu. Mấy năm nay, bao nhiêu tiền kiếm được đều đổ hết vào thuốc men chữa bệnh. Hai tháng nữa, vợ Lâm Gia lại sắp sinh.

      Hạ Nhiên nhìn bóng dáng gầy gò của biến mất ở ngã rẽ mới nổ máy xe rời .

      .....

      Sáng ngày thứ hai, Giản Tích đến sớm, chưa tới tám giờ cửa phòng khám có người xếp hàng.

      Ở thành phố này, bệnh viện Thị Nhất là trong những bệnh việc tốt nhất, khoa phụ sản lúc nào người đến cũng rất nhiều. Giản Tích đầu năm được điều đến đây, mỗi tuần có hai ngày ở trong phòng giải phẫu. Qua chín giờ, cầm theo kết quả chẩn đoán kiểm tra lại lần nữa.

      “Em bé phát triển rất tốt, đúng với thai kỳ, nhớ chú ý tình trạng máy thai của thai nhi.”– Rốt cuộc chỉ còn ba sản phụ nữa là xong, điện thoại reo lên.

      Giản Tích cầm điện thoại lên thấy, là Lục Bình Nam, do dự nửa giây rồi mới nghe “Có chuyện gì?”

      Lục Bình Nam nghe thế rít gào: “ đừng quá đáng!”

      Giản Tích hiểu chuyện gì luôn!

      Lục Bình Nam: “Tối hôm qua dùng chai bia đập vào đầu tôi thôi, còn biết xấu hổ kể khổ với người khác? Em trai sáng sớm chạy tới công ty tôi làm loạn, có bệnh lo mà chữa, mẹ kiếp, đừng phát điên ở đây!”

      Đào Tinh Lai là em trai của , hơn hai mươi tuổi, tính tình nóng nảy, bề ngoài vốn dĩ đẹp trai nên luôn quyết tâm trở thành ảnh đế. Vào giới giải trí mới năm, vẫn còn nằm trong danh sách hạng D của tiểu thịt tươi dự bị.

      Giản Tích nhíu mày, hướng bệnh nhân xin lỗi tiếng sau đó đến bên cửa sổ nghe điện thoại.

      Lục Bình Nam có vẻ tức ít, bùm bùm bên kia lại có tiếng ồn ào. Giản Tích hiểu , xem ra là Đào Tinh Lai biết chuyện tối qua, tức giận tìm đến tận cửa Lục Bình Nam mắng trận biết xấu hổ.

      Trước mắt, Đào Tinh Lai có hợp đồng làm gương mặt đại diện, vậy mà có thể nhiệt tình mắng chửi người như thế:

      “Loại người như mà đòi làm thương nhân cái nỗi gì, làm cặn bã đầu đường xó chợ họa may còn được đó!”

      Lục Bình Nam che điện thoại di động, bên cố gắng kiềm chế để tức giận, bên lén lút lẻn từ cửa hông.

      mau đến đem em trai biến !”

      Giản Tích cuối cùng còn mơ hồ nghe được thanh của Đào Tinh Lai “Thằng khốn, còn muốn chạy, đứng lại....”

      Cúp điện thoại, Giản Tích nhanh chóng xử lý cho xong các bệnh nhân còn lại, sau đó lái ô-tô đến cao ốc Kim Đơn.

      ......

      Mười giờ, hầm đỗ xe cao ốc Kim Đơn.

      góc phía sau cột đá tầm thường, chiếc xe máy đen đậu giữa ke hở của hai chiếc xe khác.

      Nhiên, Nhiên, phải người kia ?”Lâm Gia nâng vành mũ lưỡi trai, chỉ vào cửa thang máy hỏi.

      Hạ Nhiên liếc mắt nhìn sang, xác định chính là con nợ, “Uh”

      Điếu thuốc hút được nửa, khói thuốc chưa kịp bay lên hết bị nghiền tắt mặt đất. Đeo khẩu trang lên, “Xe của chính là chiếc ở trước mặt, chờ đến cửa xe chúng ta hành động.”

      Lâm Gia cầm lên cái cờ lê mang đầy tính đe dọa “Được rồi.”

      Nhưng rất nhanh, Hạ Nhiên phát bên cạnh con nợ còn có người khác nữa, từ thang máy ra sau người kia vài bước, âu phục giày da – đấy, chính xác là diện mạo của tên trai bao.

      Hạ Nhiên vặn mi “Má nó.”

      phải vì đối phương xuất thêm người hành động bất tiện, ngược lại vì người mới xuất chính là gã đàn ông mới gặp tối qua.

      Đúng là Lục Bình Nam.

      Hạ Nhiên kiềm chế cảm xúc khó hiểu trong lòng, đúng lúc Lâm Gia “Phải đổi biện pháp thôi, dùng máu gà !”

      Lâm Gia xốc lại dụng cụ, chuẩn bị máu gà đỏ tươi, tư thế chuẩn bị sẳn sàng tấn công đối tượng.

      Bọn họ vừa mới chuẩn bị hành động, bên phải phía trước lại xuất thêm chiếc xe Jeep, Hạ Nhiên thấy thế liền đứng nhìn: “Xem ra lại có trò vui để xem rồi!”

      Người ngồi ghế lái nhảy xuống, cái quần jean lửng xắn gấu làm lộ mắt cá chân, trông khá bụi, phía cái áo khoác ngoài hoa văn da báo.

      Đào Tinh Lai ăn vận rất hợp mốt, bộ dáng đúng chuẩn gay chính hiệu nhưng lại gây phản cảm, mang theo kính mát chỉ tay ngăn cản Lục Bình Nam lại.

      Cách khá xa nên Hạ Nhiên chỉ nhìn thấy bọn họ giống như cãi nhau chuyện gì đó, nhưng cụ thể là gì chịu, nghe .

      Lâm Gia: “ Nhiên?”

      Hạ Nhiên ngẫm nghĩ, “Hành động.”

      Hạ Nhiên mang theo cờ lê, Lâm Gia nhấc theo cái thùng cũng bước nhanh về phía trước.

      Lục Bình Nam cùng Đào Tinh Lai còn khẩu chiến với nhau ngừng. Gã con nợ bên đứng xem náo nhiệt, bả vai đột nhiên có vẻ nặng hơn, quay đầu, mặt đối mặt với đối phương.

      Cái khẩu trang lớn che gần nửa khuôn mặt của Hạ Nhiên, giọng trầm thấp: “Ông là lão Vương phải ?”

      Con nợ chuyện gì xảy ra “Đúng vậy, là tôi.”

      Bên cạnh Đào Tinh Lai cùng Lục Bình Nam cũng tạm dừng khẩu chiến nhìn lại. Mà phản ứng đầu tiên là Lục Bình Nam, vừa thấy Hạ Nhiên tới là ta thấy ổn rồi.

      Hạ Nhiên ở phía sau lưng nhìn Lâm Gia ở trước hất mạnh thùng máu gà vào người lão Vương.

      Cùng lúc đó, Lục Bình Nam vì tự vệ, phản xạ có điều kiện đem Đào Tinh Lai đẩy lên phía trước.

      Máu gà văng khắp nơi kéo theo đó là tiếng la ầm trời.

      “Mẹ kiếp, Lục Bình Nam! có biết gương mặt của tôi đáng giá bao nhiêu ? “– Đào Tinh Lai gần đây có đóng vai cổ trang, tích lũy được ít kinh nghiệm, nên dù bị thùng máu gà tập kích cũng nhanh chóng nhạy bén tránh được, chỉ bị dính hai giọt ở gò má.

      “A... a! Đừng, đừng đánh, đừng đánh tôi!!”

      Gã đàn ông họ Vương mặt mũi đều toàn máu gà, thấy Hạ Nhiên mang ống tuýp lại lập tức xin tha.

      Hạ Nhiên nửa ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt lão ta: “Thấy cái gậy sắt này , dùng để đập quả óc chó cũng tốt lắm đó. Thiếu tiền lo nhanh nhanh mà trả, lần sau biết là dùng để đập cái gì đâu, ha!”

      xong lại búng cái lên đầu đối phương “ nghe ?”

      Người nọ sợ tới mức chân run lẩy bẩy, cũng nên lời.

      Lục Bình Nam lấy điện thoại, “Gọi an ninh.”

      Hạ Nhiên liếc ngang cái, mắt giống như thấy hành động của Lục Bình Nam.

      “Có...Có ngon đừng !”Lục Bình Nam bị ánh mắt của Hạ Nhiên làm cho run lên cái, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

      Hạ Nhiên tuy rằng đeo khẩu trang, mũi miệng đều bị che khuất, nhưng ánh mắt khẽ cong đó cũng đủ làm cho người ta biết là ... cười. Hơn nữa còn là kiểu cười hết sức coi thường.

      Đột nhiên ngã rẽ ở cửa lại xuất thêm chiếc xe khác.

      , có người đến! Mau thôi!” Lâm Gia nhanh chóng nhặt cái thùng dùng đựng máu gà trước đó lên.

      Hạ Nhiên hiểu ý, vừa muốn bước , chiếc xe kia nhanh chóng chặn ở phía trước bọn họ.

      Từ chiếc Audi màu trắng, Giản Tích đẩy cửa xe bước xuống

      “Các người muốn làm gì? Tôi phải báo cảnh sát!”

      Hạ Nhiên thầm rủa tiếng “Chết tiệt!”

      Giản Tích thấy dừng lại, điện thoại bên tai cũng theo phản ứng mà thu lại, gọi nữa.

      “Đánh người đó, cúp máy cái gì, mau gọi cảnh sát bắt bọn họ “– Lục Bình Nam thấy dừng động tác gọi điện thoại, thể tin nổi.

      “Con mẹ nó, mày gầm cái gì mà gầm!”- Hạ Nhiên ánh mắt hung hãn chỉ vào Lục Bình Nam.

      Vừa đối mặt, Lục Bình Nam nháy mắt cái kịp phản ứng “Là mày...”

      Hạ Nhiên mày rậm, mắt khuếch hẹp dài rất dễ gây lại ấn tượng cho người khác, Lục Bình Nam nhìn là nhận ra ngay, cười lạnh hướng Giản Tích : “Khó trách báo cảnh sát, ra là quen biết lâu. Tối hôm qua kẻ đưa chai bia, kẻ dùng nó đập lên đầu tôi, hai người phối hợp cũng ăn ý quá rồi!”

      Giản Tích cầm điện thoại di động, vẻ mặt nghiêm túc, Hạ Nhiên cũng nhất thời gì.

      Lục Bình Nam tức giận, nỗi nhục đêm qua căn bản có cách nào tiêu tán được, dương quái khí : “Tôi này Giản Tích, phải bị tôi từ chối mà quyết định qua lại với người này chứ, thử nhìn xem thằng đó là loại người gì, thứ bại hoại, cặn bã của xã hội, mất giá đến thế cơ à.”

      “Lục Bình Nam”– Giản Tích lên tiếng cắt lời “Đừng ăn khó nghe thế.”

      “Tôi khó nghe sao?”– Lục Bình Nam chỉ Hạ Nhiên “Còn cách làm của thằng quen khó coi à? Dùng máu gà hắt người khác, theo dõi đe dọa, rất hung hăng, rất lành nghề! Đúng rồi, mấy nghề đó đâu cần bằng cấp làm gì đúng , mấy công ty bảo vệ chỉ cần tốt nghiệp trung học thôi, đến công việc đó chắc cũng khó mà tìm nhỉ?”

      Hạ Nhiên rất an tĩnh, biểu thấy tia gợn sóng.

      Giản Tích siết chặt nắm tay, các đốt ngón tay trắng noãn, giận đến tái mặt, có chút giật mình, như là đột nhiên nhìn thấy người xa lạ, nhìn Lục Bình Nam với gương mặt đẹp trai đó, nhưng mở miệng ra toàn lời cay nghiệt.

      Đây là người đàn ông mà thầm suốt mười năm đấy sao?

      Giản Tích càng siết chặt nắm tay, móng tay càng cắm sâu vào trong thịt.

      Hạ Nhiên nhìn bàn tay đỏ dần lên của , nhíu mày sau đó qua, “Cầm lấy.”

      Hạ Nhiên cứng rắn nhét vào tay Giản Tích cái ống tuýp sắt, vì trong tay cầm đồ vật nên cách nào tiếp tục làm đau lòng bàn tay mình nữa.

      Giản Tích giương mắt nhìn Hạ Nhiên, lại bâng quơ dời mắt chỗ khác

      Chỗ cửa thang máy đột nhiên xôn xao, ra là đám bảo an chạy về hướng này.

      Lục Bình Nam vui sướng khi có người gặp họa, giơ giơ lên di động “Vì dân trừ hại.”

      Hạ Nhiên nhanh chóng chạy về phía xe máy phía trước, nhưng cửa ra nơi này gần như bị xe của Giản Tích chặn lại hết, mô tô căn bản lọt qua được.

      Nhiên, làm sao bây giờ?”- Lâm Gia vội hỏi.

      Hạ Nhiên nhìn trái phải chung quanh lượt, mẹ kiếp có chỗ nào để trốn.

      Đột nhiên...

      “Lên xe.”– Giản Tích

      mở cửa xe ngồi vào sau vô lăng, “Còn đứng ngây ngốc đó làm gì?”

      Hạ Nhiên chần chờ hai giây, nhưng rất nhanh quyết định, với Lâm Gia “ thôi.”

      Thùng máu gà, khẩu trang, cờ lê, ống tuýp, toàn bộ đều ném vào xe, Hạ Nhiên ngồi chỗ ghế lái phụ, còn chưa kịp thắt dây an toàn, Giản Tích đạp chân ga “Oanh” cái, xe chạy như bay rời .
      Lục Bình Nam sắc mặt tái xanh, lúc này đội trưởng đội bảo vệ mới hồng hộc chạy tới “Lục tổng, người đâu?”

      “Bây giờ mới tới!”– hận nghiến răng nghiến lợi – “Các ngươi ăn cứt hết !”

      Last edited by a moderator: 14/6/19

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Mung ho moi. Thanks Co
      hoai thanh thích bài này.

    5. tiji

      tiji Well-Known Member

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      331
      chúc nàng hố mới đông khách nhaz.....tui là tui hóng truyện này lắm lắm....:yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :