Ám vệ hoàng phi - Nam Cung Vân Linh

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      [​IMG]


      Tên truyện: Ám vệ hoàng phi
      Tác giả: Nam Cung Vân Linh
      Editor: Sâu Lười
      Thể loại: Cổ đại, đoản văn, SE

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Tỉnh dậy từ long sàng, hạ thể đau nhức , vết lạc hồng chói mắt hiện hữu đệm kim hoa, hắn hỏi nàng muốn gì.

      Nàng nhìn vị đế vương tuấn lãnh khốc, nhớ đêm qua say rượu cuồng nộ, hắn chỉ gọi duy nhất một cái tên. Trong lòng chua xót nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như , lẳng lặng đáp thân là ám vệ, tính mạng hoàn toàn nằm trong tay chủ nhân. Nàng, cầu gì.

      Hiên đế gật đầu một cái, hạ lệnh di giá đến Phụng Tú cung gặp Ngọc Vân hoàng hậu, nói nàng-cái bóng của hắn, phải theo.

      Nàng ngồi trong Thần Minh điện, thẫn thờ nhìn cung nữ dọn dẹp, nhìn dấu thủ cung sa tay đã biến mất, ánh mắt phức tạp rõ cảm xúc.

      Hiên đế chung tình với Ngọc Vân hoàng hậu, cả Hiên Đạt quốc ai biết. Ngọc Vân hoàng hậu một khúc đàn mê đảo chúng sinh, Hiên đế một bài kiếm thu phục quần hùng, là cặp đôi vương hậu đẹp nhất trong lịch sử Hiên Đạt quốc. Hai người vốn là thanh mai trúc mã, thương nhau từ thuở nàng ta còn là tiểu thư phủ tể tướng chơi lạc đường, là hắn ngại sói hoang dấn thân vào rừng thẳm tìm kiếm. Hắn vì nàng ta mà bỏ trống hậu cung, ba ngàn ân sủng đặt một người. Trong tim Hiên đế, chỉ chứa một người là Ngọc Vân hoàng hậu, thế thôi.

      Việc nàng ngủ lại long sàng, tuy bị Hiên đế hạ lệnh bất khả lộ nhưng vẫn qua nổi mắt vị hoàng hậu độc sủng hậu cung kia. Ngoài mặt nàng ta tỏ thái độ gì, nhưng suốt ba năm lên ngôi, người nhận ân sủng của Hiên đế vốn có người thứ hai.

      Mấy ngày sau, biết Ngọc Vân hoàng hậu đã nói gì, nàng được lệnh đến Phụng Tú cung làm tỳ nữ. Đối diện với khẩu dụ, nàng lặng yên lĩnh mệnh. Nhưng có người biết rằng, ánh mắt nàng dõi mãi theo một bóng lưng lạnh lùng chốn Thần Minh điện, mãi rời.

      Một đêm nọ, thủ lĩnh cấm vệ quân Phong Lâm- minh vệ đắc lực của Hiên đế tuần tra tử cấm thành, thấy một cung nữ từ Vịnh Tù phòng ra. Hắn hơi đảo mắt rồi lướt qua, thầm nghĩ số phận tỳ nữ đắc tội chủ tử, bị đưa đến Vịnh Tù phòng thì coi như sống bằng chết. Sau lưng vang lên tiếng người ngã xuống, hắn biết mình bị làm sao lại quay lại, hiểu sao hắn lại giúp cung nữ kia. Cho đến khi gương mặt nhỏ nhắn thanh tú đập vào mắt, hắn mới thảng thốt kêu lên » Sơ Ảnh! »

      Nàng mơ màng trong vô thức, thân thể đau đớn đến cực độ, ý chí trở nên mơ hồ, mọi hình ảnh đều nhạt nhoà, nhưng nàng nghe rõ, có người gọi tên nàng. Bao lâu rồi, nàng chưa nghe người ta gọi tên mình nhỉ? Liệu hắn, còn nhớ tên của một ám vệ như nàng ?

      « Võ công của muội đâu? » Phong Lâm vừa giận vừa xót nhìn nàng, mắt hắn đỏ hoe vì một đêm chăm sóc nàng mà ngủ.

      Nàng co mình vào chiếc chăn mỏng, nhìn căn phòng đơn sơ gọn ghẽ, thoảng mùi cỏ dại như hồi nhỏ, cười nhợt nhạt » Bị phế rồi, muội thành kẻ vô dụng rồi, ai cần muội nữa, người ấy, chắc cũng cần muội nữa » tiếng nàng càng lúc càng nhỏ, tựa như có, mà cũng như .

      « Ai có đủ khả năng phế võ công của muội cơ chứ, chẳng lẽ là…. » Phong Lâm hụt hẫng, đúng, chỉ có người dạy võ cho nàng mới có khả năng phế nàng!

      Nàng lặng lẽ nhìn hắn, lặng lẽ đáp « phải người đó, bên cạnh hoàng hậu rất nhiều cao thủ »

      » Tại sao muội phản kháng? Muội là ám vệ của Hiên đế chứ phải của hoàng hậu »

      » Được sao? » Nàng bật cười, nhưng nước mắt tràn hai má, lẩm bẩm như tự nói cho chính mình » Được sao? Hoàng hậu Ngọc Vân là gái người đó , là gái duy nhất người đó , duy nhất, duy nhất…. »

      Đường từ phòng của Phong Lâm về Phụng Tú cung dài, nhưng nàng tưởng chừng như cả một đời. Nàng nhớ lại rất nhiều chuyện xưa kia, nhớ cơn lũ vỡ đê Tầm Giang, hàng ngàn người chết vì nạn dịch. Nàng nhớ, nàng từng có một phụ thân thương, có một mẫu thân cưng nựng, nhưng kí ức cuối cùng của nàng về họ, là đôi mắt bi thảm của mẫu thân, trôi theo phụ thân bởi dòng nước xiết. Nàng nhớ, những ngày tháng đầu đường xó chợ, tranh ăn với chó, bị cả đám ăn mày vây khốn, nhớ những đêm trăng lạnh như nước, nàng co mình trong căn miếu hoang, bụng đói, nước mắt rơi. Nàng nhớ, người đó xuất hiện, nụ cười ấm áp, y phục sang trọng, giang tay ra đón nàng, đưa nàng . Chuyến ấy, người đó đưa về hai đứa trẻ, là nàng và Phong Lâm. Sau này, Phong Lâm thành minh vệ còn nàng trở thành ám vệ, mãi mãi ở trong bóng tối, chỉ biết đến người đó, chỉ nghe lời người đó. Nàng nhớ, vì muốn ở bên người đó, nàng nỗ lực luyện võ, vì chỉ là người hữu dụng, người đó mới cần nàng. Nàng nhớ năm đó, trong hội thưởng mai của thái thượng hoàng, người đó bắt đầu tương tư tiểu thư tể tướng phủ, lúc nào cũng nhìn theo bóng lưng nàng ta. Còn nàng, thầm lặng lẽ nhìn theo bóng lưng người đó. Nàng nhớ, người đó liều mình tìm vị tiểu thư kia, nàng liều mình theo sát hắn, người đó bị sói tấn công, nàng che cho hắn, bị sói cướp mất một miếng thịt và một ngón tay. Nàng nhớ, đó là lần đầu tiên người đó dịu dàng bôi thuốc cho nàng, khiến nàng thụ sủng nhược kinh, nhìn vẻ sợ sệt của nàng, người đó bật cười, nụ cười ấm áp nhất. Lần ấy, người đó tặng cho nàng một chiếc nhẫn ngọc trắng, nàng cảm động suýt khóc, tự nhủ suốt đời mang theo. Nàng nhớ, nhớ những năm tháng sát cánh bên người đó, nhớ người đó từ một thiếu niên hoàng tử, thành thái tử, rồi thành đế vương tuấn lạnh lùng. Người đó lấy được người mình , còn nàng được ở cạnh người mình , tuy chỉ mãi đứng sau nhìn người ấy, nhưng như vậy, đã đủ. Nàng nhớ, đêm hắn say khướt từ Phụng Tú cung trở về, cuồng nộ đập phá đồ trong Thần Minh điện. Đây là lần đầu tiên nàng thấy người đó như vậy, toàn thể cung nữ thái giám đều bị đuổi ra ngoài, nàng tiến lại giúp người đó thay long bào. Nhớ phút giây người đó giữ nàng long sàng, hơi rượu toả ra men say ngây ngất, ánh mắt mông lung khiến con tim xuyến xao. Nhớ người đó khẽ gọi, ôn nhu tình ý, lặp lặp lại hai chữ « Ngọc nhi « . Giây phút đó, nàng cảm như có thứ gì trong tim mình vỡ nát, nàng tự nhủ mình quan tâm, nhưng thực sự, nàng quan tâm! Ngón tay bấu chặt vào đệm kim hoa, đêm đầu tiên, nàng khóc! Nàng nhớ………….

      Thần Minh điện hương thơm phảng phất, Hiên đế cầm bút lông sói phê tấu chương, tin giặc cỏ hoành hành ở phương nam khiến đôi mày tuấn nhíu chặt. Hắn với tay lấy chén trà bên cạnh, nhấp thử, khuôn mặt càng cau lại. Đây phải vị trà hắn hay uống, vẫn là nó, nhưng dường như thiếu hương vị. Đặt chén trà xuống, hắn nhận ra hương trong điện quá nồng, điểm tâm quá ngọt, tấu chương xếp loạn, đồ vật xê dịch đổi khác……hoàn toàn vừa ý hắn.

      Thái giám tổng quản bị gọi đến, nhìn thấy cơn giận của chủ thượng, cảm giác cái đầu ̉ sắp lung lay run như cầy sấy dập đầu quỳ lạy » Hoàng thượng, những việc đó trước giờ đều do cung nữ, à , nương, à , đều do ám vệ của người lo liệu, sau khi chuyển sang Phụng Tú cung, ấy vẫn làm mọi chuyện nhưng cả tuần nay đều thấy. Do cung nữ mới làm, quen tay. Là thần thất trách, xin hoàng thượng tha tội! »

      Hắn cho người lui, ngả người vào ghế thái sư, hắn bỗng nhận ra, bao lâu nay có một người con gái thầm bên hắn, dõi theo hắn. Có người đã nhìn hắn bằng một cặp mắt si mê, sát cánh với hắn mọi lúc mọi nơi, sẵn sàng hi sinh để bảo vệ hắn. Có người tường tận mọi sở thích của hắn thấu hiểu tâm ý của hắn. Có người ngồi giường của hắn, ánh mắt bình thản che giấu bi thương, nói cầu gì!

      Phải chăng, hắn đã quá vô tâm?

      Hiên đế tới Phụng Tú cung, đảo mắt nhìn quanh, vờ bâng quơ hỏi về một nữ ám vệ đưa sang bảo vệ nàng đâu. Ngọc Vân hoàng hậu nhấp trà, tao nhã mỉm cười, vẫn trẻ trung kiều là thế, nói nữ ám vệ đó đuổi theo một thích khách, mất tích, về. Hiên đế mỉm cười coi như chuyện vu vơ, nhưng đêm ấy hắn ngủ lại Phụng Tú cung nữa.

      Ba ngày sau, đội ngũ minh vệ của Hiên đế tìm được một thi thể chôn qua quýt tại rừng trúc sau hoàng thành. Là nữ, y phục người đã rách nát, thân thể đầy vết thương, hiểu đã chịu khổ như thế nào trước khi chết. Lúc Hiên đế đến mới biết, người tìm ra thi thể là Phong Lâm, minh vệ hết mực trung thành của hắn khi đó lại ngồi bất động ôm cái thi thể ấy, mắt rơi huyết lệ, người đầy vết thương, như một con dã thú phẫn nỗ nhìn hắn. Nghe đâu là Phong Lâm chiến đấu tay với sói để bảo toàn thi thể kia. Hiên đế như thể tin vào mắt mình, bàn tay của thi thể ấy, nhỏ nhắn trắng noãn, nổi bật là chỉ có bốn ngón tay, nắm chặt một chiếc nhẫn ngọc trắng muốt. Hắn nhận ra, bàn tay vì cứu hắn mà mất một ngón, hắn nhận ra, chiếc nhẫn năm xưa tuỳ tiện tặng cho một người, được người đó nâng niu như bảo vật. Hắn nhận ra, có một thứ ái tình mãnh liệt như lửa, thể hiện rõ ràng như hoa rơi, nó thầm diễn ra trong u tịch nhưng lại đậm sâu như nướ, mềm mại như ánh nguyệt. Nó tồn tại như điều dĩ nhiên nên ta trân trọng nó để khi mất rồi, ta mới biết mình đánh mất một thứ quý giá biết bao.

      Hắn biết đã nghe Phong Lâm chửi mắng những gì, biết đã nghe nỗi khổ của nàng bao nhiêu, biết Phong Lâm bế nàng lúc nào, đến lúc hắn giật mình níu lại, thì người đã quá xa. Hắn chỉ nhớ, từ khoảng cách ấy, vẫn thấy bàn tay nhỏ nhắn vô lực kia, buông rơi một vật màu trắng. Nàng, buông tay rồi……..

      Sau đó, thủ lĩnh cấm vệ quân Phong Lâm bao giờ xuất hiện nữa. Ba năm sau, Hiên đế tổ chức tuyển phi, hậu cung từ duy nhất một người trở thành tam cung lục viện, mỹ nhân tha thướt. Tuy Hiên đế vẫn sủng ái nhất Ngọc Vân hoàng hậu, nhưng những thái giám cung nữ lâu đời trong cung đều biết, tâm của bệ hạ, đã còn như xưa. Có lần trong cơn mê, Hiên đế mơ màng hai chữ Sơ Ảnh, Ngọc Vân hoàng hậu bật khóc, rồi lâm bệnh nặng, qua đời ở khi mới ba mươi hai tuổi.

      Năm Hiên Khải thứ sáu mươi hai, Hiên đế băng hà. Khiến người ta hiểu là, vị đế vương kia cả một đời chung tình với một người nhưng khi xây lăng tẩm, ngài lại hạ lệnh cách xa Tiêu Vân lăng của Ngọc Vân hoàng hậu, đặt bên cạnh mộ mình một tiểu lăng của vị hoàng phi ai biết đến. Bên trong tiểu lăng chỉ có một chiếc nhẫn ngọc , bên ngoài khắc bia, ghi « Sơ Ảnh hoàng phi ».

      Ngày hạ táng Hiên đế, cả nước để tang, tại một nơi nào đó, có ông lão râu tóc bạc phơ ôm bầu rượu ngồi trước một nấm mồ xanh cỏ, âu yếm thì thầm » Sơ Ảnh, dưới ấy, nàng còn đợi hắn ? »

      Chén rượu rót ra, thấm tan vào lòng đất.
      Cơn gió thoảng qua, cuốn trôi cát bụi cuộc đời…….

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :