1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ám Dục - Thánh Yêu(144c+3nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]
      Tác giả: Thánh

      Thể loại: đại, hắc bang, ngược luyến

      Độ dài: 144 chương, 3 ngoại truyện – HE
      Rating: H – 18+

      Đơn vị phát hành: Nhóm Thư viện ngôn tình
      Link: https://www.facebook.com/groups/614979705207908/

      Nguồn:

      Người làm ebook: Lan , Nin , Tứ Lục Bình, Sarah, Hải Phong, Hoàng Hà, Lieu Phieu Phieu, Bé Bự, Thanh Nguyễn, Shu và 1 số bạn khác.

      Văn án

      Lúc bắt đầu, giữa hai người có tình , chỉ có tình dục, muốn từ người đạt được khoái cảm lớn nhất, cho dù dây dưa cũng chỉ là thân thể phù hợp.


      “Nếu chán, vì sao còn muốn tiếp tục?”

      cười cười, “bởi vì, tôi tìm được ai có thể thay thế thân thể của em, tại, tôi chán ngấy phụ nữ chủ động, đối với phản ứng thụ động khi nằm dưới thân tôi của em, tôi rất nhớ.”

      nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông này, ta vẫn là ác ma như lần gặp đầu tiên, “biến thái.”

      “Em thích biến thái của tôi.” Khuôn mặt người đàn ông, có thể là hoàn hảo, đẹp đẽ khiến người khác phải mê muội, nhưng lời ra lại đầy xấu xa.

      Tay ta, thon dài đẹp mắt, nhưng ở trong mắt của , nó lại là chiếc lưới bủa vây thể cử động, cũng thể thoát ra được.

      “Vậy, vẫn quy tắc cũ, lần trao đổi, lên giường đêm.”

      Người đàn ông híp mắt mỉm cười, môi khẽ hôn, “Được.”

      giả vờ nghe lời, nhưng khi nhìn người đàn ông ở người mình, trong lòng nghĩ, ngày nào đó ta được chết tử tế.



      khát vọng cuộc sống tự do thoái mái, nhưng người đàn ông này, từ đầu đến cuối hề buông tha cho , phải chăng, chỉ có sau khi ta chết mới được giải thoát hoàn toàn?

      Nếu thể sống, vậy hãy cùng nhau xuống địa ngục . Tình , trong lúc vô thức nảy mầm từ lâu, nhưng họ lại vô tình nhận ra, nên chà đạp hết lần này đến lần khác, đến khi nhận ra, muốn quay đầu cũng còn kịp nữa rồi…
      tart_trung, tieumieumieuNữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Cám Dỗ

      Thành phố ồn ào náo nhiệt, màn đêm buông xuống, bầu trời u, khí ngột ngạt lan tỏa ra bốn phía. Bao trùm tất cả mọi nơi, ở trung tâm của thành phố Bạch Sa, các cửa hàng lớn vẫn có gì thay đổi, đèn điện sáng rực rỡ.

      có vóc dáng cao gầy, mặc trang phục bó sát người màu trắng, váy ngắn đến mông, chân đôi bốt cao gót cùng màu. Khuôn mặt trắng trẻo được trang điểm tinh tế, thỉnh thoảng lại đưa tay nhìn đồng hồ.

      Dung Ân nhíu mày nhìn về phía cửa hàng có nhiều người qua lại, nếu phải vì công việc, nhất định mặc kiểu quần áo như thế này đến đây. Vừa nhìn thấy có người đến, vội vàng mỉm cười chuyên nghiệp: “Xin mời dùng thử sản phẩm mới của công ty chúng tôi, dù chỉ dùng thử chút thôi cũng có tác dụng giúp cho tiêu hóa.” Vừa nghe đến miễn phí là có ngay đám người xúm lại. Dung Ân bắt đầu quảng cáo: “Từ bây giờ bắt đầu khuyến mãi, mua hai được tặng .”

      Bận rộn phục vụ hết nhóm người, lại nhìn đồng hồ cổ tay, đúng sáu giờ, lúc này mới thở dài hơi thoải mái, rồi : “Hết giờ.”
      liền chạy đến chỗ nghỉ ngơi thay quần áo, tiện thể tẩy trang luôn, Dung Ân cầm lấy khăn giấy ở bên cạnh, lau mạnh mấy cái. Trong gương lớn liền xuất khuôn mặt vừa được tẩy trang xong chút biểu cảm nào của , vứt khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, đứng dậy ra khỏi cửa hàng.
      vào khu nhà ở cũ, leo hơn mười tầng, vừa mở cửa ra ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt: “Mẹ, con về rồi.”
      Đây là phòng ở rộng bốn mươi mét vuông, bên trong có đồ đạc tương đối đơn giản, ở bức tường màu trắng có treo lá cờ Trung Quốc. Mẹ Dung Ân nghe được tiếng con về, đúng lúc từ nhà bếp ra, tay còn bưng hai đĩa thức ăn: “Ân Ân, có mệt con?”
      cất túi ngồi xuống trước bàn: “Con mệt, chỉ hơi đau chân thôi mẹ ạ.” Cũng thể tránh được, trừ lúc ăn cơm ra phải đứng ngày tám tiếng, lại còn phải giày cao gót.
      “Ôi Ân Ân, con bảo con có bằng cấp cao như vậy vì sao mãi mà vẫn xin được việc?” Mẹ Dung Ân xới cơm xong để trước mặt , cũng ngồi xuống.
      Dung Ân tỏ vẻ hiểu lắc đầu: “Con cũng biết, mỗi lần con phỏng vấn, ở trong điện thoại chuyện ràng rất tốt, nhưng khi vừa nhìn đến sơ yếu lý lịch của con lại thay đổi thái độ. Có công ty thậm chí ngay cả sơ yếu lý lịch cũng xem, vừa nghe đến tên của con trực tiếp cho (con) vào danh sách đen rồi.”
      Mẹ Dung Ân tùy tiện ăn miếng cơm: “Về lý thuyết, chúng ta có đắc tội với ai đâu?”
      Dung Ân đồng ý gật gật đầu: “Vâng ạ. Con là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, có thể đắc tội với ai được chứ?”
      “Mẹ, từ từ tốt lên thôi, con còn chưa chán nản đến mức bị suy sụp đúng ạ?” Dung Ân thay đổi giọng vui vẻ ăn cơm, khuôn mặt trẻ trung tràn đầy tự tin như trước.
      “Mẹ sợ con vất vả.” Mẹ Dung Ân đau lòng gắp thức ăn vào trong bát của : “Con ăn nhiều chút.”
      “Mẹ, kịp mất rồi con phải dạy thêm buổi tối đây.” Dung Ân vội vàng ăn mấy miếng, cầm lấy quả táo bàn đứng lên.
      “Nhớ về nhà sớm con nhé.” Mẹ Dung Ân lo lắng theo ở đằng sau, lấy áo khoác nhét vào trong tay .
      “Con biết rồi ạ.” Dung Ân cầm lấy áo, chạy nhanh ra cửa.
      Thành phố Bạch Sa, ở nơi được ví như thiên đường của cuộc sống này, dưới ánh đèn màu, vật chất là thứ luôn được coi trọng, chỉ cần có tiền là thượng đế. Nhìn về phía ngã tư đường, xe cộ qua lại tấp nập, khóe miệng Dung Ân mỉm cười, mang theo chút châm chọc.

      ra, nơi tại muốn đến chính là “Cám Dỗ”, hộp đêm lớn nhất Thành phố Bạch Sa, giống như tên gọi của nó, rất khiêu khích, rất mờ ám. Nhưng mà làm việc ở đây lương rất cao, có thể đủ để chi tiêu lâu dài trong cuộc sống.
      Lên xe bus, qua mấy bến, theo thói quen Dung Ân ngồi ở hàng ghế cuối cùng, xuyên qua cửa kính màu xanh, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh của thành phố vào ban đêm. Tất cả đèn màu đều biến thành màu xanh nên nhìn rất chói mắt. luôn thích màn đêm như thế này.

      Ở cửa Cám Dỗ, hai chữ mạ vàng rất to được treo ở trung, cao khoảng mười mấy mét, dòng chữ mang nửa nghệ thuật, nửa thực tế. Chúng lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, nhìn những người sắp sa ngã.

      Bên trong hộp đêm, DJ mở thứ nhạc sôi động nhất, khuấy động tất cả mọi người sàn nhảy.
      Dưới ánh đèn mờ là những điệu nhảy nóng bỏng của cả nam và nữ, hề phân biệt, thân thể như được giải thoát, đây chính là mê… Loạn…

      Dung Ân thay quần áo, cầm lấy bảng hiệu phòng rượu ở bên cạnh.

      Là phòng bar hạng nhất, xem ra hôm nay lại được rất nhiều tiền boa. nhàng nâng khóe miệng, mỉm cười yếu ớt.

      Phòng bar hạng nhất là phòng VIP duy nhất của Cám Dỗ, bình thường đến đều là doanh nhân giàu có hoặc là nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, nên tất nhiên vung tay cũng rất hào phóng.

      “Dung Ân, xinh đẹp chính là vốn liếng lớn nhất đấy, lại còn là phòng bar hạng nhất nữa.” Lệ Lệ ở bên cạnh, ánh mắt hâm mộ nhìn bảng hiệu phòng rượu ở trong tay , mặt trang điểm rất cầu kỳ, rất đậm, quần áo lại bó sát nên dáng người trông càng nóng bỏng hơn.

      Dung Ân hé ra nụ cười, xem như là trả lời, bưng lên rượu ở bên cạnh, thẳng về phía phòng bar hạng nhất.

      “Hừ, ra vẻ cái gì chứ, phải giống tôi hồi trẻ mới gọi là đẹp!” Lệ Lệ coi thường, trừng mắt về phía bóng dáng xa của , đứng dậy dùng tay phủi mông rồi đến phòng bao được chỉ định.

      Dung Ân tay bê khay rượu, tay đặt lên cánh cửa kéo , cửa mở ra.
      Bên trong khác hẳn với bên ngoài, rất im lặng, có thể thấy được cách rất hiệu quả.
      đóng cửa lại, tiến lên mấy bước, mang khay rượu tay đặt lên bàn.

      Theo phản xạ, đưa mắt nhìn xung quanh vòng, thấy bàn thủy tinh chất đầy các gói bột màu trắng, có mấy người ngồi ở bên cạnh xếp gọn lại. Bởi vì ánh đèn lờ mờ nên Dung Ân cũng nhìn . ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn lại thấy người đàn ông ngồi ghế sô pha của Italia, nửa bị khuất trong bóng tối, chỉ để lộ ra đôi chân thon dài, mặc bộ âu phục đắt tiền.

      Dung Ân mang rượu chuẩn bị rót vào cốc, động tác thành thạo, trong phòng im lặng chỉ có tiếng rót rượu lạnh lẽo.

      Mấy người kia dọn xong bỏ tay ra, có người lấy ra con dao tùy thân, vạch lỗ lớn gói. Người đàn ông khuất trong bóng tối hơi nheo mắt lại, từ góc độ của Dung Ân nhìn sang thấy rất thâm hiểm.

      Người đó lấy tay chấm ít bột đưa lên mũi ngửi, hít vào xong thở hắt ra ngay lập tức. Sau đó gật đầu với người đàn ông kia.

      Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Dung Ân đột nhiên trở nên trắng bệch, cái này chắc phải là thuốc phiện giống như ở tivi chứ?

      Mặc dù trước đây trong khi huấn luyện, quản lý từng , ra vào ở nơi như Cám Dỗ loại người nào cũng có, cho dù có nhìn thấy họ phóng hỏa giết người cũng được lên tiếng. Nhưng mà việc làm lần này của họ quá đáng sợ?
      lại đây rót rượu vào ly.” Người kia lấy khăn, lau tay bị dính bột, ánh mắt nhìn Dung Ân, giọng hài lòng.
      “Vâng…” Dung Ân phản ứng kịp thời, mang loạt ly rượu bày ra, cầm lấy chai rượu mở rót vào những chiếc ly đó.
      Thấy A Nguyên lau sạch tay, mấy người ngồi bên cạnh vội vàng lấy thuốc lá ra mời. Ngay lập tức trong phòng tràn ngập khói thuốc, Dung Ân nửa quỳ ở thảm, cúi đầu xuống chờ khách cầu.

      nghĩ đến bản thân mình còn chưa có tiền thuê nhà tháng sau, mà cuộc sống của những người này ở đây lại hơn người và xa hoa đồi trụy đến như vậy.
      Mấy người cầm lấy ly rượu ở bàn lên cụng ly, thấy Dung Ân vẫn ở bên cạnh cúi đầu, A Nguyên tức giận quát: “Tại sao lại ngây người ra như vậy? Lại rót rượu cho Tước thiếu gia ”.
      “Vâng”. Dung Ân cầm lấy ly rượu, đến gần phía người ngồi trong bóng tối, khẽ tiếng: “Rượu của ngài đây ạ.”
      Người đàn ông bỏ chân xuống, ngồi dậy, ngay lập tức thân thể ra ngoài ánh sáng.
      Ở dưới ánh đèn, khuôn mặt đó gần như là hoàn hảo, người tỏa ra loại khí phách khiến cho người khác cảm thấy có loại áp lực vô hình, cả người tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, người đàn ông này có quyến rũ lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm, đôi lông mày sắc bén mà người khác thể có được.
      Nam Dạ Tước cầm lấy chén rượu trong tay Dung Ân, đầu ngón tay họ chạm vào nhau, mang đến cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
      “Tước thiếu gia, lại có quỳ gối dưới chân rồi”, người đàn ông lúc nãy cười rộ lên, quay mặt sang phía Dung Ân ở bên cạnh: “Này, muốn ngủ với lão đại của chúng tôi ?”
      mặt Dung Ân có bất kỳ biểu gì, cúi đầu, rất quen thuộc với việc bị khách hàng trêu chọc, như thế này chưa là gì cả.

      “Nếu kỹ thuật của tốt, chừng Tước thiếu gia của chúng tôi bao , dù sao cũng tốt hơn so với việc làm người phục vụ ở đây”. Mấy người ngồi ở bên cạnh nghe thế, hùa theo cười rộ lên, giọng điệu vô cùng lỗ mãng.
      Nam Dạ Tước lấy ví tiền ra, rút ra xấp tiền giấy, ngay trước mặt mọi người, nhét vào trong cổ áo mở rộng của Dung Ân.
      ngẩng đầu lên, lần đầu tiên gặp phải khách hàng như vậy, trong lúc nhất thời cũng biết nên ứng phó như thế nào.

      Ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông chạm vào nơi mềm mại trước ngực , thậm chí chạm cả vào áo lót của . Lúc bỏ tay ra, đầu ngón tay lại như có như chạm vào ngực , khiến toàn thân run rẩy.

      “Cảm giác rất tốt, phải là do phẫu thuật thẩm mỹ”. Người đàn ông cười cười, uống cạn chén rượu, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm .

      Dung Ân cắn chặt môi, cảm giác vô cùng nhục nhã trào ra trong tim . biết, số tiền mặt tại được nhét trong áo lót của phải . Ít nhất là tiền thuê nhà và tiền sinh hoạt tháng sau cũng phải lo nữa, lúc này lòng tự trọng cũng thể biến thành cơm ăn, dần ấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cùng trong sáng mỉm cười : “Cảm ơn.”
      Trong mắt Nam Dạ Tước xuất chút hài lòng, làm như nhìn thấy nụ cười của Dung Ân, trả ly rượu trong tay cho , lại quay trở về ngồi trong bóng tối.
      Dung Ân lấy rượu ở bên cạnh tiếp tục rót, tiền ở trong ngực nóng như lửa làm rất khó chịu.
      Dung Ân dùng khuôn mặt tươi cười giả tạo, nhìn thứ chất lỏng màu vàng sóng sánh nổi bọt lăn tăn trong ly rượu, nhìn cuộc sống xa hoa hưởng thụ của con người. Di chuyển đầu gối quỳ bị tê của mình, ở sâu trong mắt lại chứa ác cảm thể phát .

      “Cốc Cốc…” Sau hai tiếng gõ, cửa được mở ra, quản lý dẫn theo mấy lần lượt vào. mặt nở nụ cười nịnh nọt: “Tước thiếu gia, đây là những tốt nhất của Cám Dỗ, hôm nay chuẩn bị riêng cho .”

      Quản lý quay người, đẩy đứng ở đằng sau ra phía trước: “ ấy là Candy, vừa mới đến, vẫn là xử nữ, đảm bảo phù hợp với sở thích của Tước thiếu gia.”
      Candy hơi sợ hãi rụt người lại, sau khi nhìn thấy Nam Dạ Tước, sắc mặt ngay lập tức trở nên ngượng ngùng, ta chủ động bước lại gần.

      Dung Ân vẫn duy trì tư thế cũ, xem ra đàn ông có bề ngoài bắt mắt vẫn là tốt nhất, đến đâu cũng được thích.
      Mấy người khác thấy thế, đều mỉm cười, sau đó lựa chọn cho mình, quản lý vui vẻ rời , trước khi đóng cửa lại, còn dùng ánh mắt nhìn Dung Ân, ý bảo phục vụ cho tốt.
      Bên trong phòng, lập tức tràn ngập tiếng trêu ghẹo của đàn ông, tiếng nũng nịu của đàn bà, càng lúc càng lớn.
      “Ưm –” Candy ngồi vắt ngang ở đùi Nam Dạ Tước, rên rỉ tiếng giống như thống khổ. Giọng quyến rũ, cuối kéo rất dài.

      Người đàn ông như vậy, khả năng “tán tỉnh” quả nhiên là rất giỏi.

      Dung Ân nhìn thấy nhưng thể tránh được, sắp xếp lại các thứ ở bàn, ánh mắt nhìn sang hướng khác.
      “Ưm…” Dù sao Candy cũng là người mới đến, chưa có kinh nghiệm, ta chịu được, lúc sau liên tục thở hổn hển, hai tay người đàn ông đặt ở thắt lưng, còn đầu chôn sâu vào trước ngực ta.

      khí bên trong phòng tràn ngập dâm loạn xa xỉ, Dung Ân tự giác nhìn đồng hồ cổ tay, mười hai giờ. Cám Dỗ giống những quán bar khác, ở đây, chỉ cần khách hàng ra về, người phục vụ xong việc.
      Chín giờ sáng mai, còn phải làm tăng ca ở siêu thị, Dung Ân ngẩng khuôn mặt gầy yếu nhắn lên, lại đối diện với ánh mắt thâm thúy của Nam Dạ Tước. Toàn bộ cơ thể Candy nằm ở người , tay luồn vào trong áo lót của ta từ lâu, rồi sờ soạng đến những chỗ nhạy cảm người Candy.
      Dung Ân vội vàng dời tầm mắt sang nơi khác, nghĩ thầm, chắc cũng đến lúc kết thúc.
      Quả nhiên, thân thể Candy giật giật, có sức lực từ người Nam Dạ Tước trượt xuống. cảm nhận được áp lực đến gần mình, ra thân thể cao lớn của đứng dậy, âu phục quý giá phẳng phiu, chút nếp nhăn, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng sáng.

      Cao quý làm cho người khác dám đến gần.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: Ông chủ của Cám Dỗ


      Nam Dạ Tước là người đầu tiên ra khỏi phòng, nhìn thấy vậy, Candy mừng rỡ vội vàng chạy theo , trong chớp mắt, những người còn lại trong phòng cũng hết.


      Bầu khí lúc trước còn ồn ào náo nhiệt, thế mà bây giờ còn ai, thời gian cùng lắm cũng chỉ bằng cái búng tay của người đàn ông kia.


      Dung Ân vội vàng đứng dậy dọn dẹp, bàn còn mấy chai rượu chưa mở nắp. khẽ mỉm cười, vậy là lại có thêm thu nhập.


      Sau khi dọn dẹp xong, Dung Ân trở lại phòng nghỉ thay quần áo, lấy tiền ở trước ngực ra, nhìn thấy có khoảng tám hay chín nghìn nhân dân tệ gì đó. Chúng vẫn còn hơi ấm lan sang cả lòng bàn tay , thế mới biết cầm tiền có thể làm bỏng tay! Hít hơi sâu, tự nhủ, sao cả, rồi len lén mang mấy chai rượu cất vào trong túi xách, sau đó thẳng ra khỏi Cám Dỗ.


      Lúc về đến nhà gần hai giờ sáng, vừa mở cửa đèn trong phòng khách sáng lên. Mẹ Dung Ân khoác cái áo từ trong phòng ngủ ra: “Ân Ân, sao về muộn vậy con?”


      “Dạ, con dạy thêm cho người nước ngoài, ban ngày người đó còn phải làm, nên chỉ có thể học vào buổi tối. ngờ tiếng Trung Quốc mà chúng ta hằng ngày, đến khi họ lại thể hiểu được.” Dung Ân vừa cởi giầy vừa ra vẻ thoải mái, vội vàng : “Mẹ ơi muộn rồi, mẹ ngủ ạ.”


      “Ừ, con cũng ngủ sớm .” Mẹ Dung Ân mặc dù hơi nghi ngờ, nhưng thấy về nhà nên cũng yên tâm, xoay người trở về phòng.


      Dung Ân nằm lên giường, mệt mỏi đến mức muốn cử động, nhưng lại vươn tay mở ngăn kéo ở đầu giường ra, lấy sơ yếu lý lịch của mình ở trong đó. Trong ảnh là có mái tóc đen dài, ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt trong sáng long lanh nhìn về phía trước, sâu trong ánh mắt, hình như nhìn chăm chú về nơi nào đó.


      Nơi đó là…


      Khóe miệng mỉm cười của đột nhiên mím lại, cay đắng và chua sót bắt đầu trỗi dậy trong lòng.


      Dung Ân buồn bã vùi đầu vào trong gối, vừa mới bước chân vào xã hội, phải làm việc ở nơi ăn chơi như vậy. cẩn thận đem sơ yếu lý lịch của mình cất , ngày kia được nghỉ buổi sáng, phải tìm công việc ôn định thôi, nếu cứ như thế này mệt mỏi quá.


      Đứng làm việc trong suốt ngày, Dung Ân hề được nghỉ ngơi, đến Cám Dỗ.


      Trong phòng nghỉ, mọi người chuyện ồn ào, thỉnh thoảng còn có những tiếng hét chói tai rất hưng phấn.


      Dung Ân vừa vào, nhìn thấy nhóm người vây quanh Candy hỏi liên tục: “Người đó rất tuyệt đúng ?”


      Mặt Candy ngượng ngùng, ánh mắt quyến rũ nở nụ cười: “Trời ơi, các chị được hỏi như vậy nữa.”


      “Đoán đúng rồi, đoán đúng rồi, ai cũng bảo Tước Thiếu Gia phong lưu thành tính, vung tay hào phóng, này này, tối hôm qua em nhận được bao nhiêu tiền?” Lệ Lệ nhanh chóng thăm dò.

      “Là tấm séc trị giá hai trăm vạn nhân dân tệ.”


      “Ôi ——”


      “Trời ơi ——”, vừa nghe thấy số tiền, mọi người liên tục hét lên: “ thể nào, chỉ đêm mà được những hai trăm vạn sao?” Mọi người nhìn Candy bằng ánh mắt vừa ghen tị vừa pha chút ngưỡng mộ, tại sao mình lại nhận được chuyện tốt như vậy.


      “Này Candy, vậy đêm qua hai người làm mấy lần?” Lệ Lệ nghênh ngang ngồi vào chỗ của mình hỏi dồn dập, đôi môi màu đỏ tươi của ta theo lời mà liên tục cong lên.


      Candy đỏ mặt, có chút thẹn thùng: “Tôi cũng biết nữa, chỉ biết là cả đêm ngủ.”


      Mọi người cười mờ ám: “Quả nhiên là rất tuyệt mà…”


      Trong đó có hâm mộ : “Nếu tôi cũng có đêm như vậy, cho dù được nhận tiền thưởng tôi cũng hài lòng.”


      Lệ Lệ dùng ánh mắt coi thường nhìn lượt: “Nhưng mà Tước Thiếu Gia người ta chỉ thích đàn bà trong sạch thôi, ôi phải, cái mà Tước Thiếu Gia muốn là vẫn còn trinh cơ, còn ư, chờ kiếp sau .”


      chịu thua dùng giọng điệu mỉa mai lại: “Nếu tôi còn phải chờ đến kiếp sau, biết có người già phải chờ bao lâu nhỉ, tôi đây rất tò mò đấy.”


      , có ý gì hả?” Lệ Lệ ngồi đứng phắt dậy, chỉ thẳng tay vào kia.


      Đối phương cũng hề tỏ ra yếu thế, ưỡn ngực trừng mắt lại: “ nghe mà hiểu sao?”


      Dung Ân mặc kệ họ, vào thay quần áo, làm việc trong Cám Dỗ là như vậy, luôn có bạn bè, suốt ngày chỉ có tranh giành đấu đá lẫn nhau.


      “Lại cãi nhau à?” Quản lý nhanh chóng đến trước mặt mọi người quát: “Nếu còn tiếp tục cãi nhau, ngày mai ai được đến đây làm việc nữa.”


      Lúc này hai người đó mới thôi tranh cãi, nhưng ánh mắt vẫn lườm nhau chưa hề dừng lại.


      “Bốp bốp ——” Quản lý vỗ tay, tập hợp mọi người lại.


      “Trong các ở đây có ai biết nhảy múa ? Tiểu Mạt người trình diễn hôm nay bị ốm, thể đến biểu diễn được, nên bây giờ thiếu mất người múa mở màn” Quản lý vừa vừa nhìn xung quanh vòng, trong mắt tràn ngập lo lắng, sắp đến giờ biểu diễn mà vẫn chưa tìm được người thay thế, chỉ có thể trông chờ vào may mắn.


      Dung Ân ngẩng đầu lên, nhưng lại cúi xuống rất nhanh.


      Ngày nay giới trẻ đều thích học múa cột, múa dân tộc hay khiêu vũ thể thao. Lúc ở trường đại học, nhà trường có mở lớp dạy vũ đạo, cũng tham gia khóa học.


      Nhưng Dung Ân hề đứng ra, ngày đó học chỉ là vì sở thích, chưa bao giờ nghĩ tới biểu diễn sàn nhảy, đặc biệt là biểu diễn ở trước mặt đám đại thiếu gia, công tử trăng hoa chỉ biết ăn chơi hưởng thụ đó.


      Quản lý thấy ai trả lời tỏ ra rất sốt ruột, liên tục lại trước mặt mọi người: “Biết làm sao bây giờ, người phụ trách , chỉ cần ai có thể lên nhảy 15 phút, nhận được năm nghìn.”


      “Ôi, nhiều như vậy!” Mọi người nghe xong đều xuýt xoa, ngay cả Dung Ân cũng động lòng, năm nghìn, đứng làm việc ở siêu thị tháng cũng chỉ được nghìn năm trăm nhân dân tệ.


      Quản lý khoanh hai tay trước ngực, nhìn mặt của từng người, rất lo lắng.


      Do dự lúc, cuối cùng Dung Ân vẫn từ từ giơ tay lên : “Chị quản lý, tôi biết nhảy.” biết tâm trạng của mình lúc đó là như thế nào, chỉ biết rằng, trong thâm tâm, cảm thấy giống như mình vừa mang bản thân ra bán vậy.


      sao?” Quản lý mừng rỡ cầm tay kéo ra khỏi đám người: “Trước kia từng học sao?”


      “Vâng, lúc còn học, trong ngày kỷ niệm thành lập trường tôi từng biểu diễn.” Dung Ân rất tự tin nhìn thẳng vào quản lý, ánh mắt chút do dự.


      “Tốt.” Quản lý vui vẻ dẫn ra khỏi phòng nghỉ: “ theo tôi.”


      Hai người vào phòng bar ở ngay bên cạnh, quản lý tìm được bộ trang phục, đưa cho : “Thay nhanh lên chút, sắp đến giờ biểu diễn rồi.”


      Dung Ân mặc chiếc quần ngắn rất gợi cảm, chân đôi bốt màu đen cao đến đầu gối. Nửa người chiếc áo vừa ngắn vừa bó sát, lại còn hở rốn để lộ ra vòng eo thon thả tinh tế của .


      nhàng tháo dây buộc tóc xuống, ngay lập tức mái tóc đen dài được xõa ra, rũ xuống hai bên hông.


      cần phải trang điểm gì thêm, đây thân hình đầy quyến rũ và khiêu khích.


      Ở giữa sàn nhảy, là sàn biểu diễn hình chữ T, đây cũng chính là nơi cao nhất trong hộp đêm, sàn nhảy rất cao ở giữa trung, nhìn giống như những áng mây ở phía chân trời, DJ đeo tai nghe ở bên, mở nhạc to hướng tới đêm điên cuồng.


      “Mọi người ơi, tôi xin được giới thiệu quyến rũ nóng bỏng nhất của đêm nay, ấy mang chúng ta đến với thế giới mới, đỉnh cao mới, hãy cho tràng pháo tay để chào đón xuất của ấy nào!” DJ vừa xong, bên dưới ngay lập tức đứng dậy vỗ tay hưởng ứng nhiệt liệt.

      Dung Ân bước hành lang bằng thủy tinh, sàn biểu diễn từ từ hạ xuống cho bước vào trong, rồi đưa lên cao, từ từ đưa lên đến nơi cao nhất.


      “Huýt huýt huýt ——” phía dưới là tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, thỉnh thoảng còn có những tiếng huýt sáo khiêu khích.


      Trong hưng phấn đó, bỗng nhiên tất cả đèn của sàn nhảy đều bị tắt , ánh sáng chỉ còn lại ở giữa trung tâm, tập trung chiếu lên thân ảnh xinh đẹp chói mắt. Dung Ân chắp hai tay ra đằng sau, bám vào ống tuýp bằng thủy tinh phát sáng, thân thể chuyển động mềm mại như rắn, dưới ánh đèn dáng người quyến rũ càng thêm nổi bật.


      Cặp mông căng tròn của dán lên ống tuýp, theo chuyển động của thân thể, giống như cự tuyệt lại giống như mời gọi. Đột nhiên mái tóc đen nhánh xõa xuống cánh tay, xoay nửa người lại, ánh mắt nhìn quyến rũ, kỹ thuật nhảy tuyệt vời như vậy khiến khí trong sàn nhảy càng ngày càng náo nhiệt.


      Hai tay bám vào ống tuýp, dưới chân dùng chút lực nhún người lộn ngược lên. Ở động tác cuối cùng, đôi chân thon dài của quấn lấy ống tuýp, cả người lộn ngược lại đầu chúi xuống đất, dùng sức rất mạnh ở bên hông, hai tay vẫn bám vào ống tuýp, giữ nguyên tư thế từ từ trượt xuống dưới.


      Ngực đầy đặn, mông hoàn hảo, trong múa cột còn gì để chê, mang đến quyến rũ nên lời, khuôn mặt , là ánh mắt mơ màng.


      Bầu khí phía dưới bị đẩy lên tới cao trào, Dung Ân nhàng nhảy hết 15 phút, tự tin từ cao nhìn xuống.


      vị trí quan sát tầng 3. Cửa sổ lớn sát đất bị rèm màu đen che lại, đem Cám Dỗ chia làm hai gian hoàn toàn khác biệt. bàn tay hé ra từ trong góc màn, người đàn ông đưa chén rượu lên môi, uống ngụm. Khẽ cười làm khóe miệng nâng lên rất gợi cảm, ta vươn ngón trỏ ra hiệu.


      Sàn biểu diễn hình chữ T hạ xuống, Dung Ân được đưa trở lại hành lang, vừa muốn bước , bị hai người chặn đường ngăn cản.


      “Ông chủ muốn gặp .”
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Cự tuyệt

      “Ông chủ muốn gặp tôi?” Dung Ân nhìn xung quanh, từ lâu nghe , ông chủ của Cám Dỗ là người cực kỳ thần bí, ngay cả quản lý ở đây cũng chưa từng gặp mặt, vậy mà tại sao ông chủ lại muốn gặp ? Nhưng, nghĩ đến số tiền năm nghìn nhân dân tệ sắp nhận được, vẫn đồng ý theo sau.

      tầng ba của Cám Dỗ, chỉ có Dung Ân, mà ngay cả quản lý ở đây cũng chưa từng đặt chân đến.

      Mới được mấy bước chân, cảm thấy rất áp lực. Cuối cùng họ cũng dừng lại trước cửa căn phòng, vệ sĩ cao to mở cửa ra, sau đó ra hiệu cho Dung Ân vào.

      vừa được hai bước, cánh cửa ở sau lưng đóng lại.

      Cạch tiếng, lạnh lẽo, dứt khoát.

      Ở bên trong, căn phòng tối om, rất yên tĩnh, chút ánh sáng.

      Dung Ân sợ hãi lùi lại đằng sau, đưa tay sờ lên cánh cửa tìm kiếm, nhưng tìm được chỗ để mở cửa. Xuất phát từ bản năng sinh tồn trong bóng tối, nắm chặt hai tay lại, gõ lên cửa: “Thả tôi ra ngoài!”

      Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân rất khẽ, Dung Ân dừng tay lại, dựa người sát vào cửa, tim đập liên hồi. cảm nhận được có loại áp lực vô hình, từ trong bóng tối tiến về phía mình, bao vây lại, khiến thể thoát ra được, Dung Ân vô cùng sợ hãi.

      Chợt cảm thấy ấm áp ở sau lưng, ngay sau đó làn hơi thở nam tính phả vào gáy , khiến bị giam vào giữa cửa và trước ngực của người đàn ông.

      “Ông.. Ông chủ? Ông tìm tôi?” Thân thể Dung Ân run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng mồ hôi lạnh người chảy ròng ròng.

      ta vẫn gì, tiếp tục tiến lên, khiến hai người càng lúc càng sát lại gần nhau.

      Người đàn ông này rất cao lớn, đầu của Dung Ân vừa vặn áp vào cổ của ta, nên thể cử động được.

      làn hơi thở nóng bỏng thổi vào bên tai , xen lẫn là tiếng thở hổn hển của ta, rất khiêu khích, rất mờ ám.

      Ngay sau đó, ngọn lửa nóng bỏng trực tiếp chạm vào cổ , lưỡi của ta, nhàng liếm lên chiếc cổ trắng trẻo mẫn cảm của , rất nhanh và chính xác tìm được động mạch đó, rồi nhàng ngậm lấy, dùng sức trằn trọc mút vào.

      cảm giác xa lạ ập đến, khiến Dung Ân thể kìm nén được, cảm thấy nhục nhã nên giãy giụa liên tục: “Buông tôi ra, buông tôi ra ——”

      Người đàn ông ở đằng sau vòng tay lại, ôm lấy , khiến có vùng vẫy thế nào cũng thoát ra được, trông lúc này giống như con thú bị vây khốn.

      được ——”, Dung Ân sợ hãi hét lên, liên tục lắc đầu.

      Người đàn ông lấy tay kéo áo của ra, từ eo lần vào, bắt đầu kiêng nể gì sờ soạng lưng , Dung Ân cảm thấy đầu óc mình nổ ầm tiếng, suy nghĩ hỗn loạn.

      “Cố định múa mở màn ở Cám Dỗ, tôi để em phải chịu thiệt, được ?” Người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng, giọng vô cùng quyến rũ phả vào tai , bởi vì động tình mà bắt đầu khàn khàn.

      Ánh mắt Dung Ân ở trong bóng tối lóe lên như hai ngọn đuốc, trong mắt tràn ngập chống đối: “ được, hôm nay chỉ là trường hợp ngoài ý muốn.”

      “Tại sao em lại nghe lời như vậy?” Người đàn ông siết chặt tay lại, khiến hai người càng áp sát hơn.

      ——” Trong bóng tối, khuôn mặt trắng trẻo của Dung Ân đỏ lên, thân thể vì tức giận mà phát run: “Tôi phải là nhân viên chính thức ở đây, ép buộc được tôi.”

      sao?” Ngữ điệu của người đàn ông giống như hề để tâm, khiến kiên quyết của khi đến tai ta chút uy lực.

      Dung Ân hít hơi sâu, dám cử động, khí lạnh hít vào khiến có cảm giác bỏng rát. buộc mình tỉnh táo lại, nhấc chân lên, vừa định đá về phía sau, người đàn ông nhận ra, ta dùng sức đẩy mạnh về phía trước, khiến cả người dựa cánh cửa.

      bị đau lên tiếng: “Đúng, tôi làm nhân viên chính thức ở đây!” Giọng của Dung Ân vô cùng kiên quyết.

      Đột nhiên bị xoay người lại, ngay lập tức nụ hôn nóng bỏng ập xuống, cho dù ở trong bóng tối, ta cũng tìm được chính xác môi của , hôn, nhưng cũng giống hôn, môi bị xé rách, đau đớn tận trong tim.

      Thân thể Dung Ân mềm nhũn, cả người có sức lực, phải dựa vào cánh cửa ở sau lưng. Mà lúc này, người đàn ông dường như đùa bỡn xong, khẽ buông tay ra, để mặc cơ thể trượt xuống sàn nhà.

      “Được, tôi chờ xem, nhưng đừng để có ngày, lại phải trở về khóc lóc cầu xin tôi, đến lúc đó… , nên biết, trò chơi này còn đơn giản như hôm nay.” ta trắng ra như vậy, ngữ khí tràn đầy tự tin, thậm chí, còn có chút khinh miệt.

      “Tôi cam đoan, bao giờ có ngày đó!” Tuy rằng trong phòng rất tối, nhưng Dung Ân vẫn quật cường ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy mạnh mẽ.

      Người đàn ông vừa vừa cười, ta bước đến trước mặt Dung Ân, rồi lấy tiền trong tay ném vào người .

      Bả vai bị ném trúng hơi đau, tiền ngay lập tức từ cánh tay rơi xuống.

      Dung Ân sờ soạng nhặt lại, ước chừng cũng có khoảng mấy vạn, toàn là tiền mặt. chia đôi, cầm lấy nửa trong số đó: “Đây là tiền thù lao đêm nay của tôi, số còn lại vẫn là của .”

      Dung Ân nhấn mạnh, đây chính là tiền do nhảy múa mà có được, có gì đáng xấu hổ. Số tiền ngày hôm qua cũng vậy, đều là do bản thân phải làm việc vất vả mới kiếm được, cho nên có thể yên tâm thoải mái mà nhận.

      Dung Ân vịn tay vào cánh cửa để đứng lên, sờ soạng lúc vẫn tìm được chỗ mở cửa, đằng sau liền truyền đến tiếng cười nhạo của người đàn ông kia. Sau đó cánh cửa kêu “Cạch” tiếng, ta rút tay lại, ra đây là cửa khóa bằng vân tay.

      Dung Ân chần chừ giây, vừa chạy ra ngoài vừa nghĩ, xem ra thể làm việc lâu dài ở Cám Dỗ được nữa.

      Người đàn ông ở đằng sau nhìn chạy , ý cười môi ta càng ngày càng đậm.

      Về đến nhà, Dung Ân lấy tiền ra, đặt chúng cùng chỗ với số tiền ngày hôm qua, tổng cộng được hơn mười vạn, ít nhất có thể đảm bảo cuộc sống trong vòng ba tháng tới.

      lại lấy sơ yếu lý lịch ra, ngón tay lướt qua nét chữ xinh đẹp đó, thể nhớ được, lúc điền thông tin vào bộ hồ sơ này, tâm trạng của là như thế nào.

      Mới sáng sớm, Dung Ân thay bộ quần áo nghiêm túc, rồi ra ngoài, bộ trang phục này, mua để mặc xin việc, nhưng cũng nhớ, rốt cuộc mình mặc nó được mấy lần.

      chưa được bao lâu gần đến buổi trưa, Dung Ân cầm sơ yếu lý lịch, gõ cửa phòng nhân của công ty.

      “Mời vào.” giọng phát ra từ bên trong, đẩy cửa bước vào, trưởng phòng nhân nhìn thấy , cười gật đầu.

      “Ngồi .” Ông ta vừa vừa chỉ vào chỗ ngồi ở đối diện, Dung Ân ngồi xuống, rất nhanh đưa sơ yếu lý lịch của mình ra, trưởng phòng cầm lấy, nhanh chóng nhìn qua lượt: “Bằng cấp rất cao.”

      Khuôn mặt nghiêm túc của trưởng phòng hơi mỉm cười nhìn Dung Ân, khiến hai tay nắm chặt của tự giác thả lỏng.

      Nhưng mà, nụ cười của ông ta cũng duy trì được lâu, đến khi trưởng phòng nhìn thấy tên của , theo thói quen ông ta đưa tay đẩy gọng kính, ngữ khí nghi ngờ hỏi: “Dung Ân?”

      “Vâng.” Dung Ân lo lắng gật đầu, tâm trạng ngay lập tức trở nên căng thẳng, từ trước đến nay trong khi phỏng vấn, chỉ có người từng hỏi như vậy.

      “Ôi!” là, trưởng phòng khẽ thở dài, đem sơ yếu lý lịch trả lại cho : “Chúng tôi thể tuyển dụng được.”

      “Tại sao?” Dung Ân hiểu hỏi ngay, tại sao kết quả lần nào cũng như vậy.

      “Chuyện này, tôi thể trả lời, ra ngoài .” Trưởng phòng lấy lại vẻ mặt khó gần lúc đầu, ông ta cúi xuống sắp xếp lại giấy tờ bàn.

      Tâm trạng lại lần nữa rơi xuống đáy vực, hi vọng mới có được lại lần nữa hóa thành bọt biển, nếu như vậy, thà có còn hơn, Dung Ân đứng dậy cầm lấy hồ sơ của mình, xoay người ra ngoài, hề quay đầu lại.

      đến quảng trường Thế Kỷ, Dung Ân nắm chặt hai tay, hồ sơ bị cuộn lại nhàu nát nhăn nhúm. Nhưng ngay sau đó, Dung Ân đành lòng, nới lỏng tay, lấy sơ yếu lý lịch vuốt phẳng lại.

      Ánh mặt trời nắng chói chang làm Dung Ân mở mắt ra được, những vầng sáng chói lóa đủ mọi màu sắc, khiến bị hoa mắt chóng mắt, hít vào hơi sâu, Dung Ân ngồi xuống ghế.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Ra giá

      Bên cạnh , Thẩm Mặc cũng ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, thấy bộ dạng thất thần của Dung Ân quay sang nhìn, khi ánh mắt chạm đến sơ yếu lý lịch tay liền lên tiếng: “Bạn học kiến trúc à, tìm việc sao?”

      Dung Ân quay sang nhìn ấy: “Đúng vậy, nhưng mà mình vẫn chưa tìm được”
      “Mình thấy bằng cấp của bạn rất cao, trường đại học cũng rất nổi tiếng, sao lại xin được việc nhỉ?” Thẩm Mặc cầm lấy sơ yếu lý lịch trong tay , cẩn thận mở ra xem.
      Dung Ân miễn cưỡng mỉm cười, lắc đầu : “Thế mà chẳng có công ty nào muốn tuyển dụng mình.”
      “Ôi! Nếu bạn có hứng thú, thử đến công ty của mình xem sao? Chỉ có điều quy mô lớn, là công ty do mình và mấy người bạn cùng thành lập, vừa mới mở thôi.” Thẩm Mặc tràn đầy tự tin, cười hớn hở, đem sơ yếu lý lịch trả lại cho .
      sao?” Dung Ân bất ngờ thể tin được.
      “Đương nhiên, chỉ có điều, tiền lương cao, tháng đầu tiên chỉ được hai nghìn nhân dân tệ.” Thẩm Mặc cười ngượng ngùng: “Công ty vừa mới thành lập, vẫn chưa vào quỹ đạo.”
      đâu, hai nghìn là nhiều rồi, Cảm ơn bạn.” Dung Ân vui vẻ, đây là công việc đầu tiên của sau khi tốt nghiệp.
      “Được, mình tên là Thẩm Mặc.” ấy đứng dậy, vươn tay ra.

      “Mình là Dung Ân.”
      “Đây là địa chỉ công ty của bọn mình, chín giờ sáng mai bạn hãy đến đó nhé.” Thẩm Mặc lấy danh thiếp trong túi ra đưa cho .
      Dung Ân nhận lấy, vui vẻ gật đầu.
      Sau khi chia tay Thẩm Mặc, làm nữa, mà mình đến chợ mua rất nhiều đồ ăn. lo lắng bấy lâu nay cuối cùng cũng được gỡ bỏ, tâm trạng của rất tốt.
      Về đến nhà, mẹ Dung Ân nấu cơm, ngay lập tức hướng vào bếp gọi to: “Mẹ ơi, mẹ ra đây nhanh lên.”
      Mẹ Dung Ân nghe thấy vội vàng chạy ra: “Ân Ân, sao vui vẻ vậy con? Lại mua nhiều thức ăn như thế này nữa.”
      “Mẹ ơi, con tìm được việc rồi.” đặt các thứ trong tay xuống, ôm lấy mẹ.
      à con?” Mẹ Dung Ân vui mừng mang thức ăn bàn vào bếp: “Tốt quá rồi, cuối cùng con cũng tìm được công việc ổn định.”

      Dung Ân theo mẹ, chen vào bếp, lấy đồ ăn trong túi ra.

      “Ân Ân, nếu con tìm được công việc ổn định rồi, đừng dạy thêm buổi tối nữa, làm hai việc lúc con chịu nổi đâu.”

      Dung Ân ngẩng đầu lên, suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn chưa quyết định: “Mẹ ơi, chuyện này để thời gian nữa hãy bàn ạ.”

      Dù sao, tiền lương được hai nghìn nhân dân tệ tháng vẫn đủ chi tiêu. Mặc dù làm việc ở Cám Dỗ rất nguy hiểm, nhưng lại kiếm được rất nhiều tiền.
      Mẹ Dung Ân nữa, bà tiếp tục nấu cơm.
      Đến buổi tối, Dung Ân vẫn còn làm ở Cám Dỗ, vừa bước vào đến cửa hộp đêm, cảm thấy yên lòng.
      Ở cửa bãi đỗ xe của Cám Dỗ, chiếc xe thể thao sành điệu lao đến, dừng lại ngay cạnh Dung Ân, cửa xe mở ra, người vệ sĩ cao to bước xuống, ta ngay lập tức chạy vòng sang phía đối diện, cúi người mở cửa, người đàn ông mặc trang phục thoải mái bước xuống, chính là Nam Dạ Tước.
      Thân thể của rất cao lớn, vẫn là khuôn mặt lạnh như băng thay đổi, ông trời bất công, cho quyền thế, còn keo kiệt, cho thêm vẻ ngoài đẹp như vậy.
      Nam Dạ Tước dẫn đầu vào, khi qua chỗ Dung Ân hơi dừng lại, sau đó lạnh lùng bước qua.
      nhìn chiếc xe Bugatti kia, thầm nghĩ, cho dù mình có kiếm tiền cả đời, cũng thể mua nổi cái bánh xe.
      Bên trong sàn nhảy, vẫn rực rỡ chói mắt như mọi khi, cuộc sống của những người giàu sang là vậy, dùng tiền để mua vui hưởng thụ.
      Những phòng bar hành lang, biết là vô tình hay cố ý, luôn luôn đóng cửa, khiến cảnh hoan lạc bên trong và những trò chơi của kẻ có tiền lộ hết ra ngoài.
      Dung Ân thay quần áo xong, mở bảng hiệu phòng rượu ra, là phòng bar hạng hai.
      Lệ Lệ ở bên cạnh nhìn thấy, ta vui vẻ đem bảng hiệu phòng rượu trong tay mình giơ lên: “Ha ha, lần này phòng bar hạng nhất đến lượt tôi. À đúng rồi, hôm nay hình như lại là Tước thiếu gia, người đàn ông đó có phải boa rất nhiều ?”
      Dung Ân nhìn rượu chuẩn bị xong, ngẩng đầu lên : “Đúng vậy.”
      “Ôi, quá tuyệt vời!” Lệ Lệ vui vẻ, ta soi gương chải đầu, chải xong lại ngắm bộ quần áo bó sát người, tiếp tục kéo cổ áo hình chữ V vốn rất trễ của ta xuống, vừa vặn làm lộ ra bộ ngực khiêu gợi.

      Dung Ân mở cửa phòng bar hạng hai vào, khách hàng vẫn chưa đến, nhìn loại rượu vẫn còn ở bàn, sau khi so sánh với rượu tay mình xong, ngồi xuống đổi lại.
      Phòng bar hạng bình thường cũng rất xa hoa, chỉ chơi trong đêm cũng tốn mấy nghìn, Dung Ân ngồi xếp lại khay đựng khăn tay và khay đựng hoa quả, rồi đợi khách hàng đến.
      Đột nhiên, có người mở cửa ra, nhìn thấy quản lý vào.

      “Dung Ân, ra ngoài nhanh lên.” Quản lý kéo tay , dẫn ra ngoài.

      “Chị quản lý, có chuyện gì vậy?” Dung Ân ngạc nhiên hiểu chuyện gì xảy ra, lên tiếng hỏi.
      “Tước thiếu gia , hôm nay muốn phục vụ ở phòng bar hạng nhất, nhanh lên, người đàn ông đó tức giận xong đâu.” Quản lý nắm chặt tay Dung Ân lôi , đến trước cửa phòng bar hạng nhất dừng lại.

      Lệ Lệ vẻ mặt thất vọng đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy hai người đến, sắc mặt càng u ám trừng mắt nhìn Dung Ân.
      “Còn đứng đó làm gì, sang phòng bar hạng hai ngay.” Quản lý lấy khay rượu trong tay Lệ Lệ đưa cho Dung Ân.
      Dung Ân lo lắng nhận lấy, nhớ đến hành động của Nam Dạ Tước đêm hôm đó, hơi do dự.
      Quản lý thấy có động tĩnh gì, đặt tay lên vai : “Dung Ân, cũng biết nay kiếm tiền phải dễ, huống hồ, phải là nhân viên chính thức, người đàn ông đó có thể làm gì , dù có tiếp xúc chân tay chút, cũng thể tránh khỏi.”

      Dung Ân ngẩng mặt lên, gật đầu, sau đó mở cửa vào.

      Bên trong chỉ có mình Nam Dạ Tước, ngồi dựa vào sô pha, hai chân gác bàn rượu.
      Dung Ân từ từ, dựa vào trực giác cảm thấy có chút nguy hiểm, Nam Dạ Tước nheo mắt lại, nhìn chằm chằm chớp mắt, buông hai tay khoác lên ghế, nhìn phong thái vô cùng mạnh mẽ nam tính.

      Dung Ân bước đến trước mặt , lấy rượu ra, bắt đầu rót vào ly. Đến nơi này, chủ yếu là để mua vui, rượu cũng phải là vấn đề quá quan trọng. Cho nên hộp đêm sử dụng loại rượu này, để tránh uống quá nhiều có thể gây họa.
      Đồng phục của hộp đêm đều rất ngắn, Dung Ân quỳ gối thảm, cố gắng giữ thẳng người, để tránh bị hở hang.
      Nam Dạ Tước vẫn câu, nhìn chằm chằm, kiêng nể, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.
      Trong phòng bar rất im lặng, im lặng đến mức, cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, Dung Ân rót rượu, tay tự chủ được bắt đầu run rẩy.

      Nam Dạ Tước bỏ chân xuống, thân thể nghiêng về phía trước, Dung Ân khẽ quay sang, nhìn thấy bộ trang phục thoải mái của , vì thân thể cúi về phía trước, mà để lộ ra cơ ngực rắn chắc, cùng với mùi nước hoa thoang thoảng.
      Nam Dạ Tước cầm ly rượu bàn lên uống, ly rượu vừa đủ uống ngụm, chất lỏng màu vàng nhạt thấm ướt đôi môi vô cùng gợi cảm của , mang theo mờ ám nên lời.
      Dung Ân đặt hai tay đầu gối, giữ nguyên động tác, đột nhiên, chén rượu xuất trước mặt , cùng với nó là khuôn mặt phóng đại của : “Uống hết .”
      Dung Ân cầm lấy ly rượu, chút do dự uống hết, cầu như vậy, về cơ bản ngày nào cũng có.
      Rượu sau khi điều chế còn mạnh, nồng độ cồn cũng cao, nhưng vị của nó vẫn rất đậm.
      Dung Ân chưa kịp thở, ly rượu nữa lại được đưa đến, mặt chút biểu cảm nhận lấy, tiếp tục uống hết.
      Dường như Nam Dạ Tước rất thích thú với trò chơi này, Dung Ân thấy vậy trở nên hoảng sợ, : “Xin lỗi, tôi thể uống được nữa.”

      Nam Dạ Tước đưa ly rượu đến bên môi , ép phải uống, nhưng Dung Ân lại mím chặt môi chịu mở miệng, nếu lại uống hết nó, nhất định say mất.
      Ly rượu ngay trước mặt, khiến mùi rượu nồng nặc bốc lên mũi , Nam Dạ Tước thu tay lại, xoay xoay Ly rượu, tìm đúng vị trí son môi của Dung Ân, ngẩng đầu uống cạn ly rượu. Hành động này, ràng rất khiêu gợi.

      Uống xong, Nam Dạ Tước lại lấy ly rượu khác, ly rượu hơi nghiêng, sau đó đổ hết lên váy của Dung Ân.
      “Á ——” Bị đổ rượu vào người khiến Dung Ân giật nảy mình, nhìn rượu thấm vào đồng phục, ngay lập tức nền vải màu trắng, xuất những vệt màu chói mắt, càng lúc càng lan rộng.

      “Ngủ cùng tôi đêm, thế nào?” Nam Dạ Tước cuối cùng cũng mở miệng, ánh mắt nóng bỏng sáng rực nhìn chằm chằm.

      “Tước thiếu gia, hãy tìm người khác , các ở Cám Dỗ ai ai cũng xinh đẹp, nếu tìm được, tôi có thể gọi quản lý tìm giúp ?” Dung Ân lấy hai tay che đùi lại, ánh mắt trong sáng nhìn .

      hãy ra giá .” Nam Dạ Tước từ bỏ ý định, ngón tay ngả ngớn bắt đầu sờ soạng xương quai xanh của .
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :