Ái phi, trẫm hoan nghênh sắc dụ - Cống Trà

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Ái phi, trẫm hoan nghênh sắc dụ

      [​IMG]

      Tác giả: Cống Trà

      Editor: Tô Hồ Ly

      Nguồn : tieutay.wordpress.com

      Converter: Yappa ( Tàng Thư Viện )

      Thế loại: Xuyên , cung đấu, kết thúc lạ

      Bìa: kuisuira14 (ksland.wordpress.com)
      Nguồn ebook : STENT Forum
      Người làm ebook : Hyuga Natsume ​

    2. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 1: Hạ đẳng cung phi


      Thẩm Bảo Di bước ra từ thùng tắm lớn, người phủ chiếc khăn lông rộng rãi. Nàng ở trước gương soi trái soi phải, ngắm nhìn mái tóc mới dài của mình, khoe khoang : “Chậc, ai mà đẹp thế này!”

      “Đừng có tự sướng!”hẩm mẹ mặc chiếc áo ngủ mới mua đạp cửa vào, phen đẩy Thẩm Bảo Di ra rồi cũng như nàng nhìn nhìn vào gương: “Rất nhiều năm nuôi tóc dài, hôm nay mẹ với con cùng có mái tóc dài, quay đầu lại thấy đẹp hơn hai mươi phần trăm nha!”

      Thẩm Bảo Di với chiếc khăn lông bó sát người tựa đầu vào vai Thẩm mẹ. Nàng nhìn vào bóng người trong gương : “Mẹ, chú Mã hôm nay nhìn thấy người ánh mắt liền thẳng đường. Chú ấy theo đuổi người nhiều năm như vậy mà mẹ đến tột cùng là có cách gì mà ngó ngàng đến chú ấy được vậy. Trước đây mẹ sợ cha dượng đối với con tốt nên dám kết hôn. Nhưng bây giờ con lớn rồi, mẹ cũng nên vì mình mà quyết định .”

      Thẩm mẹ sau khi li hôn mình nuôi Thẩm Bảo Di. tại Thẩm Bảo Di mười chín tuổi, vừa mới thi đậu vào trường đại học có tiếng, nàng thở dài hơi. Nghe thấy tiếng thở dài đầy bận tâm của nàng, Thẩm mẹ khỏi cười, tránh né sang chuyện khác:”Con chưa có bạn trai? “

      Thẩm Băng Di vừa muốn trả lời đột nhiên nghe ‘ba’ tiếng, trước mắt bỗng dưng tối đen. Nàng giật mình reo lên: “thể là cháy cầu chì, để con xem thử.”

      Tiếng vừa mới vang lên nàng liền cảm giác được trước mắt bỗng nhiên xoay tròn, khăn lông rơi xuống mặt đất. lực đạo kì diệu tên túm lấy nàng, hai chân bay hẳn lên trung khiến nàng hô lớn:”Mẹ!”Tay vươn ra gắt gao kéo chặt lấy tay Thẩm mẹ.

      Thẩm mẹ bị Thẩm Bảo Di kéo như muốn xé ra khiến bà đứng vững, bất chợt phía trước bị cái gì đó đánh cái, bà và Thẩm Bảo Di cùng nhau ngã mặt đất.

      “Chuyện gì xảy ra thế này?”Thẩm mẹ sợ mình đè nặng lên Thẩm Bảo Di, bà chống hai tay lên hỏi: “Ngã có đau đớn ?”

      “Mông con đau muốn chết!”Thẩm Bảo Di tay xoa mông kêu đau, miệng :”Đúng là gặp tà, tự nhiên cảm thấy hai mắt tối đen, hai chân bay lên trời, cổ giống như bị người ta bóp thở chẳng nổi.”Nàng vừa vừa nhìn ra ngoài cửa sổ phòng tắm. u, tia sáng cũng có, đến nỗi nàng đưa năm ngón tay lên cũng thấy đươc ngón nào. Nàng khỏi cảm thấy kì quái. Chẳng lẽ mấy tầng trệt lân cận cũng có điện? Bằng làm sao mà lại tối đen đến như vậy!

      “Bảo Di!”Thẩm mẹ sờ sờ dưới đất, có lấy giọt nước bé ti, chỗ bà sờ lại mềm mịn tựa hồ như được trải ga giường, bà kéo tay Thẩm Bảo Di sờ xuống đất lẩm bẩm :”Con tắm rửa lúc nào cũng vung vãi đầy nước, bây giờ tại sao lại…”

      “Gặp quỷ!”Thẩm Bảo Di đưa tay sờ sờ, thể làm được tình trạng giờ. Nàng tiện tay cầm lên chiếc khăn lông vừa bị rơi xuống sàn quấn lên người rồi kéo Thẩm mẹ mà :”Mẹ, phòng tắm này có chút cổ quái, chúng ta ra ngoài rồi chuyện.”

      Thẩm mẹ sớm đứng dậy, tự dưng trong tức khắc bị vật cứng đánh vào người, bà nhịn được hét ầm lên.

      Thẩm Bảo Di tay sờ tới cửa, tay nắm lấy cái cột nhà hình dạng gì đó cũng bị dọa , nàng giống như Thẩm mẹ cùng nhau hét ầm ĩ.

      Thực gặp quỷ gặp quỷ! được sớm là căn phòng này quá cũ, hướng ở tốt, lại u ám làm cho mẹ nàng muốn đổi phòng khác. Mà nàng vì tiết kiệm tiền kiên quyết nghe. tại phỏng chừng thực đúng là gặp phải tà! Thẩm Bảo Di ôm Thẩm mẹ vào lòng ngực run giọng an ủi:”Mẹ đừng sợ, tâm chính sợ tà. Huống hồ gì chúng ta nhiều lắm là chỉ dối, chưa từng chân chính trải qua chuyện xấu nào nên có chuyện gì đâu!”

      Thẩm mẹ năm nay bốn mươi hai tuổi, bởi vì trong nhà mở thẩm mĩ viện nho , bà cũng tự biết cách bảo dưỡng chăm sóc bản thân nên nhìn vẻ ngoài như chỉ mới ba mươi mấy tuổi. Huống hồ bà cũng rất xinh đẹp, ngoa khi rằng đàn ông nếu nhìn thấy hai mẹ con bà đều khỏi nghi ngờ, cuối cùng tất cả đều bị bà mạnh mẽ dọa . tại trong tình huống này, mạnh mẽ của bà liền bộc phát, bà ôm lấy Thẩm Bảo Di quát:”Chúng ta làm chuyện xấu bao giờ sợ cái gì?”

      Thẩm Bảo Nhi như con nít nép trong lòng Thẩm mẹ liền thấy kinh sợ. Nàng nhất thời lại cảm giác được mông hơi nóng nóng đau đau, dám ngồi xuống mà chỉ nửa quỳ, giọng :”Mẹ, chúng ta trước tiên tìm cửa ra khỏi phòng tắm rồi tính tiếp.”

      “Cửa đâu?”Thẩm mẹ chuyện lớn tiếng để lấy thêm can đảm. Bà vươn tay sờ tới sờ lui nhưng mà chạm tới cái cửa nào, bà lại tiếp tục dùng đến bàn chân, lẩm bẩm :”Mẹ có cảm giác hình như chúng ta ngồi cái giường lớn, bên này là trụ sàng, bên kia là mép giường. Chẳng trách được…”

      “A, công tắc nguồn điện như thế nào vừa nhảy cái, chúng ta bị Càn Khôn Đại Na Di?”Thẩm Bảo Di nghe Thẩm mẹ cũng sờ thử, mà nàng càng sờ lại càng sợ hãi, chuyện này quỷ dị.

      “Xuỵt, có tiếng bước chân!”Bỗng nhiên Thẩm mẹ che miệng Thẩm Bảo Di lại, bà ôm chặt lấy nàng, toàn thân phát run.

      hơn nửa đêm rồi sao lại khổ như thế chứ?”Tiếng bước chân càng ngày càng gần,sau đó trong phòng sáng ngời lên, mỹ nữ mặc cung trang tay cầm đèn xuất ở trước mặt Thẩm Bảo Di cùng Thẩm mẹ. Nàng ta thấy Thẩm Bảo Di tóc tai bù xù, người bọc ga giường cùng Thẩm mẹ ngồi giường phát run, mặt lập tức tràn đầy vẻ kinh hoàng. Nàng vội đặt đèn bàn, hành lễ xong rồi :”Hôm nay Lý hiền phi nương nương trách phạt chủ tử cũng vì bất đắc dĩ. Nếu chủ tử mà chịu thua kém làm sao đến nông nỗi này?”Nàng ta vừa vừa thở dài, lại nhìn sang Thẩm mẹ mà tiếp:”Phu nhân hôm nay tiến cung liền đụng phải việc này. Nhưng mong phu nhân đừng vì sốt ruột thay nữ nhi mà phân biệt nặng . Người nên khuyên chủ tử ngày mai phải sang Thải Liên Cung tạ ơn Lý hiền phi, làm cho nương nương bớt giận để bảo vệ chính mình bình an vô .”

      Mỹ nữ mặc cung trang xong liền xoay người lui xuống.

      Thẩm Bảo Di cùng Thẩm mẹ run lên trận, quai hàm lại run trận nữa. Hai người nương theo ánh nến bàn đánh giá cách bài trí cổ kính của căn phòng, sau đó mỗi người tự cắn vào ngón tay của mình, cảm thấy rất đau. Lúc này, cả hai mẹ con mới trăm miệng lời: “Chúng ta xuyên?”

      Từ lúc Thẩm Bảo Di lên cao trung, cuối tuần mới về nhà, Thẩm mẹ lúc nhàn rỗi có người trò chuyện liền mở máy vi tính của Thẩm Bảo Di lên xem tiểu thuyết. Mấy năm nay bà đọc vô số tiểu thuyết xuyên nên đối với chuyện xuyên việt này thậm chí bà tiếp thu còn nhanh hơn cả Thẩm Bảo Di. Nghĩ tới đây bà liền nhảy xuống giường, tìm lấy đôi giày thêu mang vào chân, tay cầm đèn nhìn khắp ngóc ngách căn phòng. Cuối cùng, bà tìm được dải lụa trắng đung đưa xà nhà. Bà mang tới cho Thẩm Bảo Di xem, cau mày phỏng đoán:

      “Con vừa bảo cổ đau, chẳng lẽ là bởi vì thân thể này vừa mới treo cổ?”

      “Cổ đau, mông càng đau hơn!”Thẩm Bảo Di phát thứ phủ lên người nàng phải là chiếc khăn lớn xưa nay mình hay dùng mà là cái ga giường. Nàng từ tư thế quỳ giường nhàng đứng lên liền “A a”kêu: “Mẹ, người xem thử mông của con xảy ra chuyện gì vậy?”

      “Ông trời của tôi ơi!”Thẩm mẹ nhìn mông của Thẩm Bảo Di khắp nơi xanh xanh tím tím, có vài chỗ còn chảy ra tơ máu liền hít ngụm khí lạnh, lẩm bẩm : “Con bị đánh bằng roi!”

      “Nhất định là bị cái bà Hiền phi nương nương kia đánh!”Thẩm Bảo Di sững sờ.

      Thẩm mẹ kiểm tra mông của Thẩm Bảo Di thấy có thương tổn gì đến gân cốt mới yên lòng lại. Bà thở dài hơi: “ cái mông xinh đẹp thế này lại tự nhiên bị đánh thành như vậy. Nếu sau này có sẹo làm sao mà gặp người ta?”

      Thẩm Bảo Di dở khóc dở cười: “Mẹ, trừ người ra còn ai mà xem cái mông này chứ?”

      “Ai..!”Thẩm mẹ nghĩ nghĩ đem câu sắp phun ra nuốt trở lại, bà tìm được thuốc trị thương ở bàn liền bắt Thẩm Bảo Di nằm sấp giường, tay giúp nàng bôi thuốc, vừa bôi vừa suy diễn những chuyện xảy ra.

      “Bảo Di, khi nãy nghe cung nữ kia xưng hô với con là chủ tử, phỏng chừng là con xuyên việt thành cung phi có phẩm cấp thấp. Cung phi này có lẽ vì đắc tội với Hiền phi nương nương mà bị lột quần ra đánh. (Nguyên văn là ‘thoát quần’) Cung phi này vừa giận dữ vừa tức giận mà thừa dịp nửa đêm có người liền thắt cổ tự sát. Sau đó bị mẹ của cung phi này phát , bà lập tức đem cung phi xuống đặt ở giường, nhưng mà con mình sớm còn hơi thở, bà liền cũng thở gấp công tâm mà bất tỉnh. Có khả năng chúng ta cùng hai mẹ con này lớn lên giống nhau như đúc, bát tự tướng số lại hợp hợp gì đó nên khi các nàng vừa chết chúng ta liền xuyên tới?!”

      “Mẹ, người phân tích phi thường hợp tình hợp lý!”Thẩm Bảo Di vỗ vỗ trán, sống chết cũng nghĩ ra là thế nào mà khắc trước còn ngon lành khắc sau liền xuyên viêt. Lại còn xuyên làm hạ đẳng cung phi bị cởi quần quất vào mông.

      Thẩm Bảo Di lưu luyến nhớ lại cuộc sống đại, ôm đầu gối rầu rĩ: “Mẹ, chúng ta nếu như trở về được làm sao bây giờ?”

      “Khụ, chúng ta đổi góc độ suy nghĩ chút. Chuyện này cũng có khó khăn để chấp nhận như vậy.”Thẩm mẹ giọng : “Mẹ đây chết tiết kiệm sống tiết kiệm, tiết kiệm cho con khoảng học phí, phòng ở cũng tiết kiệm có mua. người bình thường phấn đấu cả đời cũng chính vì muốn có căn nhà để ở, cuộc sống phải lo lắng gì. tại mẹ con ta đạt được rồi, qua đến, phòng ở miễn phí, ăn mặc cũng được miễn phí. Chúng ta còn phải bôn ba trong cuộc sống, bây giờ có thể hưởng thụ những ngày tốt đẹp.”

      “Nhưng mẹ à, con lại là hạ đẳng cung phi vừa mới bị đánh vào mông. Phỏng chừng ở trong cái cung này cũng thể trải qua những ngày tốt đẹp như vậy.”

      dễ chịu là chủ trước của thân thể này. Bây giờ đổi thành chúng ta khẳng định khác .”Thẩm mẹ thập phần tự tin, tay chống nạnh : “Có ta ở đây ai mà dám khi dễ con ta?”

      “Chính là vậy nha, có mẹ ở đây, nhất định là do để ý mà bị cuốn theo vào.”Thẩm Bảo Di chợt nhớ tới chuyện khác, phát sầu : “Mẹ, nếu con là cung phi, hoàng đế chính là chồng của con. biết bao nhiêu tuổi, hình dáng thế nào? Vạn nhất là lão già con phải làm như thế nào cho phải?”

      “Ôi Bảo Di, vậy nên mới con phải xem nhiều tiểu thuyết xuyên như mẹ vào!”Thẩm mẹ cười hắc hắc : “Trong hoàng cung biết có đến bao nhiêu phi tử! Nếu mà được sủng ái, tháng tối đa cũng chỉ được thị tẩm năm bảy ngày. Còn mà được sủng, việc thấy mặt hoàng đế lần thôi cũng vô cùng khó khăn chứ gì đến thị tẩm. Nếu như là lão già, con nhất đinh được tranh thủ chuyện thị tẩm mà phải học nhân gia Võ Tắc Thiên năm đó, tìm cơ hội thoát chết bằng cách câu dẫn thái tử, đem thái tử mê hoặc. Đến khi lão già đó chết tìm cách bắt đại thần viết sớ con cùng thái tử phụng dưỡng lão già, lão già trước khi chết còn ban con cho thái tử. Thế là con liền danh chính ngôn thuận trở thành nữ nhân của thái tử! Còn nếu như hoàng đế phải là lão già gần đất xa trời ( gần đất xa trời: cái này tui chém thêm đỡ bị lặp ) mà là lang quân tuấn tú con phải tranh thủ bồi dưỡng tình cảm cùng , tranh thủ sinh cho nhi tử. Sau đó lại tiếp tục bồi dưỡng nhi tử lên làm thái tử, cuối cùng lên đến ngôi hoàng đế, rồi con là thái hậu – nữ nhân tôn quý nhất hậu cung. Như vậy cả đời so với việc xuyên về đại khổ cực đến nỗi cái phòng ở còn mua được phải là quá tuyệt sao!”

      “Như vậy mà cũng được?”Thẩm Bảo Di ngẩng đầu lên chần chừ : “Mẹ, nếu tên hoàng đế già cũng trẻ, khoảng ba bốn mươi tuổi đối với mẹ liền vô cùng có lợi . Đến lúc mẹ được sủng ái tìm lý do đưa con ra miếu nào đó ở, sau đó lại đón con về phong làm công chúa. Còn có thể kén rể, chọn cho con mỹ nam phò mã. Như vậy mới là uổng phí cuộc đời này nha!”

      “Phi phi, con tưởng là hoàng đế bị mắt hột? thiếu nữ lại nhắm phụ nữ mà ?”Thẩm mẹ bất mãn đập cái vào ót Thẩm Bảo Di.

      ( khác nhau giữa phụ nữ và thiếu nữ: cái này tui tiện giải thích==, mời mọi người tra google.)

      Thẩm Bảo Di cùng mẹ mình chuyện liền cảm thấy tâm trạng khủng hoảng chậm rãi biến mất. Mặc kệ là ở nơi đâu, chỉ cần có mẹ bên cạnh là được!

      Thẩm mẹ tìm được xiêm y của chủ thân thể, lại tìm ra bộ xiêm y khác, mở ra nhìn: “Bộ này kiểu dáng nhìn cũng được, chắc là của con. Nhưng người con có vết thương nên đừng mặc gì mà ngủ tốt hơn, ngày mai rồi lại mặc quần áo bình thường.”

      Hai mẹ con nàng chuyện,bỗng nhiên lại vang đến trận bước chân. Bên goài có người hô:

      “Hoàng thượng giá đáo, Thẩm tài nhân tiếp giá!”

      “Má ơi, phải con là cung phi cấp thấp được sủng ái hay sao? Hoàng thượng tại sao lại đến? Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”Thẩm Bảo Di luống cuống.

      ( Từ ‘má ơi’ ở đây giống như: trời ơi, omg… thôi nhé, phải bạn Di gọi má Thẩm đâu.)

      “Đừng hốt hoảng đừng hốt hoảng. Mau mặc xiêm y vào chuẩn bị tiếp giá!”Thẩm mẹ đỡ Thẩm Bảo Di đứng lên, nàng còn chưa có lấy cái yếm tiếng bước chân đến trước cửa, giọng nửa nạc nửa mỡ lần thứ hai vang lên:

      “Thẩm tài nhân tiếp giá!”

    3. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 2: Ái phi đến đây


      Bởi vì hoàng đế Giản Phi Long đăng vị chỉ mới hơn ba năm nên chưa kịp tuyển tú, các phi tử trong cung cũng nhiều. Thanh điện, chỉ có hai vị: Đường quý tần và Thẩm tài nhân.

      Đường quý tần đứng hàng nhị phẩm trong cửu đại quý tần ở trong cung, nàng chính là chưởng quản cung Thanh , sống tại chính điện. Cha của nàng là đương triều đại tướng quân Đường Nhất Đao. Đường Nhất Đao ba năm trước đây có công lui địch, được tân đế phong thưởng rất nhiều, còn sắc phong nữ nhi của làm quý tần, lúc đó khí Đường gia tưng bừng nhộn nhịp. Đáng tiếc thay, Đường quý tần lại biết nhún nhường, vừa tiến vào hậu cung đắc tội với ít người, nên dần dần, nàng bị thất sủng.

      Bởi vì hôm nay là sinh thần của Vũ hiền phi, Đường quý tần liền chuẩn bị lễ vật mừng thọ Vũ hiền phi. Mẫu thân Thẩm tài nhân vừa mới tiến cung thăm Thẩm tài nhân liền biết được nữ nhi nhà mình đến nay còn chưa được sủng ái, liền khỏi khẩn trương, bà mau chóng chuẩn bị lễ vật cầu kiến Đường quý tần. Bản thân Đường quý tần còn được sủng, nàng sao lại giúp Thẩm Bảo Di? Vì vậy nàng tránh: “ nay người được sủng ái trong cung chính là Vũ hiền phi. Nếu Thẩm muội muội được Hiền phi nương nương giúp mới có thể còn chút trông chờ.”

      Thẩm phu nhân nghe xong tất nhiên cũng chuẩn bị lễ vật khác cùng Thẩn tài nhân đường theo Đường quý tần đến cung Thải Liên mừng thọ Vũ hiền phi.

      Ai ngờ, Thẩm tài nhân giữa buổi tiệc lại năng vô ý vô tứ làm đắc tội Vũ hiền phi, bị Vũ hiền phi sai người đánh năm hèo ngay tại chỗ. Về phần Đường quý tần, nàng cũng bị Vũ hiền phi trách mắng cho trận. Vì thế mà khi trở về Thanh cung, Đường quý tần liền thèm quan tâm đến lí lẽ của Thẩm phu nhân. Các cung nữ hầu hạ Thẩm tài nhân thấy vậy cho rằng Thẩm tài nhân hết thời. Các nàng sôi nổi tránh né muốn hầu hạ Thẩm tài nhân.

      Đường quý tần hận Thẩm tài nhân hôm nay liên lụy nàng, ở trong cung mắng chửi nàng thậm tệ xong liền muốn ngủ giấc lại bỗng nhiên có người thông báo: “Hoàng thượng tới!”

      “AAA, hoàng thượng tới, mau giúp ta chải đầu thay y phục.”Đường quý tần vừa mừng vừa sợ, nghi ngờ mình nằm mộng. Cho đến khi nàng phục hồi tinh thần liền vội vàng phân phó: “Người đâu, mau gọi hai người tới canh giữ thiên điện được để người bên cạnh Thẩm tài nhân tự ý xông vào khiến Thẩm tài nhân tỉnh dậy đến quấy rối.”

      “Quý tần nương nương, hoàng thượng đến thiên điện.”Đường quý tần vừa trang điểm lộng lẫy xong thấy cung nữ thân tín Thính Tuyết hổn hển tiến vào thông báo: “Hoàng thượng là để Thẩm tài nhân tiếp giá!”

      “Các ngươi tại sao lại ngăn cản?”Đường quý tần tuy vui nhưng lúc này lại thể tùy tiện tức giận, nàng dùng tay gạt phăng trà bánh vừa được tỉ mỉ chuẩn bị xuống đất, thở gấp quát: “Thẩm tài nhân!? Nàng ta dựa vào cái gì? dựa vào cái gì????”

      “Nương nương bớt giận!”Thính Tuyết quỳ xuống : “Chuyện đêm nay rất bình thường, nương nương cần phải hết sức giữ kẽ.”

      Sắc mặt Đường quý tần biến ảo mấy bận rồi tỉnh táo lại, nàng vẫy lui các cung nữ bên người, chỉ để mình Thuyết Tuyết lại : “Ngươi nhắc ta mới nhớ, Thẩm phu nhân cùng thái hậu nương nương khi xưa có quan hệ. Lần này bà ta tiến cung thỉnh an thái hậu nương nương mà ngược lại là theo ta gặp Hiền phi nương nương. Việc này có rất nhiều điểm khả nghi.”

      Năm đó, khi cùng tiên đế du hành ở phương nam, đường quý phi bỗng nhiên cảm thấy khó chịu. Nàng theo phương thuốc của thái y mà uống nhưng đến ba ngày sau vẫn khá lên. Tiên đế liền triệu tập đại phu ở địa phương đến bắt mạch cho quý phi. Có đại phu họ Vương bẩm rằng: “Quý phi nương nương phải là mắc bệnh, chẳng qua nương nương thích nghi được với khí hậu nơi này mà thôi. Chỉ cần dùng ít đất cùng thảo dược chế thành gói thuốc hươnng mang bên mình mà ngửi cảm thấy hết khó chịu.”

      Gói thuốc được dâng lên, quả nhiên bênh trạng của quý phi nương nương được hóa giải. Quý phi nương nương lúc phong thưởng cho Vương đại phu biết được trong nhà Vương đại phu còn có nữ nhân khuê danh là Vương Thục cũng tinh thông y thuật, nàng liền triệu kiến Vương Thục, sau đó giữ Vương Thục làm nữ quan bên người. đường hồi kinh, Vương Thục cẩn thận rớt xuống nước, ngay lúc đó được trưởng thị vệ cứu lên. Quý phi nương nương liền tác hợp cho hai người, Vương Thục trở thành nhị phu nhân của trưởng thị vệ, cùng với chính thê của ngang hàng ngang vế.

      Vị quý phi năm đó chính là Giản thái hậu bây giờ. Còn trưởng thị vệ kia trở thành Thẩm thống lĩnh dẫn đầu Cấm quân của hoàng cung. Vương Thục, nàng đương nhiên chính là Thẩm thống lĩnh nhị phu nhân, mẹ ruột của Thẩm tài nhân.

      Vũ hiền phi thừa dịp lúc Vương Thục tiến cung thăm Thẩm tài nhân dùng trượng đánh Thẩm tài nhân, chỉ sợ đơn giản là do Thẩm tài nhân chọc giận đến nàng như vậy.

      “Thính Tuyết, ngươi xem, việc hiền phi nương nương dùng trượng đánh Thẩm tài nhân có phải là do thái hậu nương nương bày mưu tính kế?”Đường quý tần nhớ lại chuyện hôm nay cắn răng : “Thẩm tài nhân dù sao cũng chỉ có mấy câu, tính là quá mức, vậy mà hiền phi nương nương lập tức liền phát giận. Đây giống với tác phong xưa nay của hiền phi nương nương.”

      Thính Tuyết nhớ lại chuyện ban chiều: “Thẩm tài nhân là trước giờ thanh cao, lần này lại bị cởi quần đánh bằng roi trước thiên hạ chỉ sợ là nàng ta mất hết mặt mũi dám nhìn ai. Vậy lúc Thẩm phu nhân tìm thuốc trị thương, chúng ta lại nghe được tiếng khóc của Thẩm phu nhân vọng ra từ thiên điện, có lẽ là do Thẩm tài nhân làm việc gì nông cạn. Bây giờ cũng biết là sống hay chết đây! Nếu hiền phi nương nương lần này là do thái hậu nương nương bày mưu tính kế, vậy có nghĩa là, thái hậu nương nương muốn mượn tay Vũ hiền phi… bước loại bỏ Thẩm phu nhân cùng Thẩm tài nhân.”

      Đường quý tần nghe xong mặt mày trắng bệt, lát sau nàng : “Sớm biết trước là do Thẩm phu nhân từng là người hầu hạ thái hậu nương nương, Thẩm thống lĩnh lại được hoàng thượng tín nhiệm nên mọi người mới khách khí với Thẩm tài nhân. Hóa ra lại như vậy…”

      “Nương nương, thái hậu nương nương vì chán ghét mà vứt bỏ Thẩm tài nhân, hoàng thượng lại đến thăm Thẩm tài nhân, có lẽ là có thâm ý. Bây giờ chúng ta chỉ nên đứng xa quan sát, nghe biết gì mới tốt.”

      Đường quý tần gật gật đầu, nàng cởi đồ trang sức bên ngoài ra liền lên giường trầm tư. Hoàng thượng phải là do thái hậu đích thân sinh ra, hai người chỉ sợ là sớm bằng mặt bằng lòng. Thái hậu ngày nào còn chưa buông bỏ quyền lực, hoàng thượng ngày đó vẫn chưa phải là hoàng thượng chân chính. nay triều thần đa số là người của thái hậu, hoàng thượng nếu muốn bồi dưỡng tâm phúc cho mình là việc hề dễ. Có thể chính vì như vậy mà hoàng thượng mới chịu qua đêm với Thẩm tài nhân để mượn hơi Thẩm thống lĩnh. Nếu Thẩm tài nhân chết, sau đêm nay nhất định được tấn phong.

      Ở bên kia, đám nô tài tới hầu hạ Thẩm tài nhân nghe được hoàng thượng để Thẩm tài nhân tiếp giá đều thể tin được lỗ tai mình. Giọng của gã thái giám bên cạnh hoàng thượng kia lại lần nữa vang lên khắp trong điện, mọi người lúc này mới luống cuống hoảng loạn. Hai cung nữ thiếp thân hầu hạ Thẩm tài nhân vội vàng chạy vào điện thắp sáng đèn nến, mặt mày trắng bệt: “Chủ tử còn chưa có trang điểm!!!”

      kịp mặt quần áo đâu!”Thẩm mẹ ném xiêm y sang bên, thầm vào tai Thẩm Bảo Di: “Che kín bằng ga giường rồi nhanh chóng xuống đất mà quỳ.”

      Thẩm Bảo Di đối với tiểu thuyết xuyên cũng phải là chỉ biết đọc mà biết thực hành, nàng lập tức khoác ga giường, chân trần nhảy xuống quỳ rạp mặt đất. Ôi, cái mông quý của nàng bị thương, tại toàn thân đầy mùi thuốc, thằng cha hoàng đế nên để nàng thị tẩm mới đúng. Thẩm Bảo Di vừa suy nghĩ vừa liếc mắt nhìn sang Thẩm mẹ cũng quỳ bên cạnh nàng, tâm trạng dần ồn định.

      Hai cung nữa quỳ gối phía sau Thẩm Bảo Di vừa vui mừng vừa nghi hoặc. Thẩm Bảo Di từ lúc tiến cung đến nay chưa từng được thị tẩm, hôm nay còn bị Vũ hiền phi xử trận, đánh năm hèo, cứ nghĩ rằng nàng hoàn toàn vô vọng. ngờ hoàng đế lại đột nhiên tới! Chẳng lẽ cá muối muốn xoay người?

      Đợi đến khi đôi giày màu sắc vàng xuất trước mặt, Thẩm Bảo Di liền biết ngay đây chính là hoàng đế, nàng vội vàng dập đầu : “Hoàng thượng thánh an!”

      “Đứng lên !”Giản Phi Long thanh nhanh chậm, hứng thú nhìn vào ga giường người Thẩm Bảo Di.

      Hắc hắc, đây cũng chẳng phải là hoàng đế ti vi hoặc trong tiểu thuyết, thế nhưng ràng là thanh của vị hoàng đế này dễ nghe! Thẩm Bảo Di đứng lên, can đảm ngẩng đầu liếc nhìn Giản Phi Long cái. Oa oa, phải là lão già, cũng phải là đại thúc trung niên, mà là trai là suất nha!!!!

      Bây giờ nên hô người dâng trà hay làm cái gì đây? Thẩm Bảo Di bên lén nhìn Giản Phi Long, bên suy nghĩ phải nên chuyện với hoàng đế như thế nào. Nhất thời nàng vén chặt ga giường, sợ ga giường rớt xuống lại lộ ra cảnh hay ho gì.

      “Đều lui xuống hết !”Giản Phi Long tự mình đến ngồi xuống ghế, phất phất tay.

      Thẩm mẹ sớm nhìn lén Giản Phi Long, bà thầm gật đầu, tồi, tiểu tử này lớn lên cũng có hình có dạng. Bảo Di nhà bà nếu là nữ nhân của cũng tính là quá ủy khuất. Bà lặng lẽ ra ám hiệu với Thẩm Bảo Di: Bảo Di, cố gắng mà câu dẫn cho tốt, tranh thủ danh phận, lấy ngôi vị hoàng hậu làm mục tiêu xuất phát !!

      Mắt thấy Thẩm mẹ nhiều lần ra ám hiệu, sau đó cả đám người đều lui xuống, Thẩm Bảo Di hơi hoang mang: Này này, tại sao lại xuống hết rồi? Ta đây ngoài ga giường ra cái gì cũng mặc, vạn nhất hoàng đế đại nhân nổi thú tính làm sao bây giờ? Thẩm Bảo Di điều chỉnh lại hô hấp, cố gắng trấn định, bày ra bộ mặt tươi cười : “Hoàng thượng ngài dùng trà nhé?”

      Nhìn thấy Thẩm Bảo Di cũng có rơi lệ khóc rống lên cáo trạng Vũ hiền phi, Giản Phi Long có chút ngoài ý muốn. Tối hôm nay nghe được Vũ hiền phi nương lấy cớ đánh Thẩm tài nhân, cũng có để trong lòng. Sau đó được Diệp công công nhắc nhở, mới chop người đem hồ sơ của Thẩm tài nhân đến nhìn kỹ. Vừa nhìn đến lại có chút kinh ngạc!

      Giản Phi Long nhắm mắt suy nghĩ hồi liền quyết định bãi giá Thanh cung.

      Giản Phi Long đợi lát lâu mà vẫn thấy người dâng trà lên, trong lòng biết được các nô tài của Thẩm tài nhân xưa nay hay chậm trễ, ban đêm cũng có chuẩn bị trước trà nước, lần này chắc là khẩn cấp chuẩn bị. Vì vậy phất tay thôi: “Trẫm cũng phải vì uống trà mới tới. Ái phi cũng ngồi xuống !”

      “Ta mông đau dám ngồi!”Thẩm Bảo Di vừa thốt ra liền luống cuống che miệng lại, xong rồi, trong các vở kịch cung đình, nếu có người mông đ**, cũng bị phạt vì văn nhã. Bây giờ tới chính mình thất thố? Nàng tay che miệng, ga giường lại chảy xuống chút. Nàng cuống quít kéo ga giường lên, ngừng cuối đầu.

      Hôm nay bị cởi quần đánh cho trận, bây giờ lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra, đơn giản!!! Giản Phi Long hứng thú nghiên cứu nét mặt của Thẩm Bảo Di mấy lần, bỗng nhiên đứng lên đè lấy cánh tay của Thẩm Bảo Di, ghé vào bên tai nàng thổi hơi, thầm : “Ái phi, nàng vội cái gì?”

      Cánh tay Thảm Bảo Di bị nhấc lên, giữ chặt ga giường, ga giường từ hai bên vai liền rũ xuống, nháy mắt lộ ra cảnh xuân trước ngực.

      Giản Phi Long hiểm nhìn, bình luận: “Rất tròn, rất trắng,… rất tốt?”

      Thẩm Bảo Di đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó khuôn mặt nhắn liền rực đỏ, nàng hét lên tiếng, hất tay Giản Phi Long ra, túm chặt lấy ga giường che lại ngực.

      Giản Phi Long nhàng che miệng Thẩm Bảo Di lại, cười híp mắt nham hiểm : “Ái phi nhanh như vậy kêu, thỏa đáng nha!”

      Thẩm Bảo Di trong lòng liều mạng tự với mình, đây là hoàng cung, người trước mắt kia chính là hoàng đế, mình còn là phi tử của , nếu mà muốn làm cái gì, cũng thể hiên ngang phản kháng!

      Giản Phi Long thấy Thẩm Bảo Di hề kêu lên, buông tay ra, chậm rãi ngồi xuống giường, vỗ vỗ đầu gối: “Qua đây!”

      Thẩm Bảo Di đỏ bừng cả mặt, lẩm bẩm : “Hoàng thượng, ta hôm nay bị thương, người toàn mùi thuốc, chỉ sợ làm ngài khó chịu.”

      quan tâm, ta hôm nay mũi cũng bị nghẹt, sợ mùi thuốc.”Giản Phi Long nhợt nhạt cười, tự mình cởi long bào, liếc xéo Thẩm Bảo Di cái, giọng mũi nồng đậm hô: “Ái phi đén đây!”

      ta muốn sắc ~ dụ? Thẩm Bảo Di ngây người, rơi vào trạng thái đấu tranh tư tưởng.

      Có nên từ bỏ quá khứ?

    4. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 3: Đế phi cấu kết




      Thẩm Bảo Di dùng ngón tay cái nắm chặt hai bàn tay, nhắc nhở chính mình được bị mê hoặc, lê đầu gối tới, “Đùng” cái quỳ rạp mặt đất: “Thần thiếp nguyện vì hoàng thượng đầu rơi máu chảy!”Hoàng thượng xưa nay có bao giờ thiếu mỹ nhân, đêm hôm khuya khoắt lại chạy tới nhìn người bị thương, lại là cung phi chưa bao giờ được sủng ái, khẳng định có mục đích khác.

      Quả nhiên đúng là như vậy! Giản Phi Long ý bảo Thẩm Bảo Di đứng lên, nghiêm mặt : “Ngươi đắc tội hiền phi, nếu đêm nay trẫm mà đến chuyến, quá ba ngày sau, ngươi tất nhiên bị bắt nạt đến chết. Hiểu ý của trẫm ?”

      Thẩm Bảo Di gật đầu như giã hành, khụ, nguyên chủ( chủ trước của thân thể) sớm luôn bị bắt nạt, tại ngươi đến, dĩ nhiên cuộc sống sau này ít chông gai hơi! Vì vậy, nàng giọng trả lời: “Tạ ơn hoàng thượng cứu mạng!”

      “Nàng lấy cái gì tạ ơn trẫm?”Giản Phi Long vươn tay mân mê mái tóc của Thẩm Bảo Di, thấy nàng ràng cứng đờ người liền rút tay về, thấp giọng cười, sau đó lại nghiêm mặt : “Về phần Vũ hiền phi, ngươi muốn đắc tội cũng đắc tội. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi phải tìm mọi cách cùng nàng ta đối nghịch.”

      “Hoàng thượng nâng đỡ cho ta sao?”Thẩm Bảo Di khẩn trương liếc mắt nhìn Giản Phi Long. Nếu có hoàng thượng phía sau chống lưng, đừng là hiền phi, ngay cả hoàng hậu cũng bị nàng giẫm dưới chân. Còn nếu như ta hậu thuẫn, cái mạng của nàng quan trọng hơn, phải suy nghĩ lại.

      Giản Phi Long nhìn ngón tay run run hoảng loạn của Thẩm Bảo Di, : “Trẫm nếu nâng đỡ, hiền phi chỉ cần ngón tay cũng đủ để bóp chết tài nhân nho như ngươi.”

      Thẩm Bảo Di liếm liếm môi, giọng : “Hoàng thượng, có thể cho ta biết lí do tại sao ?”

      Giản Phi Long khoác lại áo bào, mặt lộ tia ngoan độc, ta thản nhiên : “Hoàng hậu là cháu của thái hậu, hiền phi cũng là cháu họ của bà ta. nay hoàng hậu bị bệnh, thái hoàng liền cậy hiền phi, ngươi nếu có thể đối với hiền phi tạo ra chút ngăn cản, đó chính là giúp trẫm đỡ mối nguy hại.”

      Thẩm Bảo Di tinh quái đảo tròn mắt: “Hoàng thượng, bên cạnh ta có người đắc dụng. Nếu mẫu thân ta có ở bên cạnh, làm việc gì cũng thuận tiện hơn rất nhiều.”

      Giản Phi Long gật đầu: “Thẩm phu nhân về Thẩm phủ, sau này cùng ngươi ở tại trong cung.”

      Damn it! Quá tuyệt vời!! Có hoàng đế chống lưng, có mẹ bên cạnh, cung đấu là cái chi, chỉ là bữa ăn sáng! Thẩm Bảo Di khỏi vui mừng, tâm tình dần thả lỏng.

      Giản Phi Long thấy Thẩm Bảo Di nét mặt vui vẻ, mắt lúng liếng đầy ý cười, bỗng dưng khẽ bóp mũi nàng cái, nhàng thở dài: “ hổ là…”Câu kế tiếp đến thể nghe thấy.

      Thẩm Bảo Di khoác ga giường lâu, trong lòng nóng vội muốn chết, ước gì Giản Phi Long lẹ chút để nàng có thể mặc xiêm y. mặt lại lộ ra vẻ tốt, lẩm bẩm : “Hoàng thượng…”

      Giản Phi Long mỉm cười nhìn Thẩm Bảo Di, lại duỗi tay luồn vào tóc nàng, thái độ cực kì ái muội. Cho đến khi thấy nàng hai má đỏ như sắc hoa đào tháng ba mới thu tay lại. Nhìn ra cửa hô: “Diệp Thăng!”

      “Có nô tài!”Diệp công công lên tiếng trả lời.

      “Truyền ý chỉ của trẫm, Thẩm tài nhân thuận hiếu hiền lương, sắc phong làm tứ phẩm mỹ nhân.”Giản Phi Long xong, mắt thấy Thẩm Bảo Di chuẩn bị hành lễ tạ ơn liền đưa tay đỡ lấy, ghé vào tai nàng đùa giỡn: “Mông còn đau ?”Thấy sắc mặt Thẩm Bảo Di lập tức trở nên cổ quái, ha ha cười rồi bãi giá về cung.



      “Bảo Di, vừa rồi có bị…”Giản Phi Long vừa khỏi, Thẩm mẹ liền dẫn đầu chạy vào, kéo Thẩm Bảo Di hết nhìn trái lại nhìn phải, giọng thầm: “Thời gian ngắn như vậy, hẳn là chưa có gì phải ?”

      có, có!”Thẩm Bảo Di mặt xuất hai rặng mây đỏ hồng, với Thẩm mẹ: “Con nhìn vậy nhưng rất bảo thủ, mới lần đầu tiên gặp mặt sao lại có thể…”

      “Vậy tốt!”Thẩm mẹ yên lòng, thầm: “ nay tình thế , thất thân quá sớm sợ sau này gặp bất lợi.”

      “Mẹ!”Thẩm Bảo Di hờn giỗi câu, thấy cung nữ đều tiến vào, chuẩn bị quỳ xuống liền phất tay dùng lại, cau mày : “Đều lui xuống hết !”

      Thẩm mẹ nhìn các nàng, nhận ra cung nữ cầm đèn khi nãy, nhân tiện : “Ngươi ở lại!”

      Thẩm Bảo Di vừa mệt vừa đau, lăn ra giường mà ngủ.

      Thẩm mẹ lôi cung nữ kia lại hỏi chuyện.

      Cung nữ này tên gọi là Vịnh Nguyệt, mười ba tuổi vào cung,năm nay được hai ba tuổi, chỉ cần ở lại hai năm nữa là có thể xuất cung. Nàng lòng dạ muốn bình an mà vượt qua hai năm còn lại, ai ngờ Thẩm tài nhân lại đột nhiên đắc tội với Vũ hiền phi, chỉ sợ mình là cung nữ hầu hạ bên người Thẩm tài nhân cũng bị liên lụy, lúc nào yên lòng. Tuy bị Đường quý tần liên tục cảnh cáo cho vào hầu hạ Thẩm tài nhân, nàng lại nghe được trong điện có tiếng khóc, sau lại là tiếng thét chói tai, cuối cùng nhịn được mà cầm đèn vào vài câu.

      Thẩm mẹ nghe được Vịnh Nguyệt này tiến cung mười năm, chắc hẳn biết được rất nhiều bí trong cung, liền muốn dò la tìm hiểu, tự nhiên cũng khách khí mấy phần. Bà : “Chủ tử của các ngươi đắc tội hiền phi nương nương, nếu hiền phi nương nương cố tình muốn trách tội, các ngươi là cung nữ hầu hạ cũng chẳng tốt hơn chủ tử mình bao nhiêu. Cũng may hoàng thượng tối nay lại tới, còn tấn phong cho chủ tử các ngươi. Bây giờ nếu muốn bình yên, tất nhiên cần được hoàng thượng sủng ái. Chỉ là chủ tử các ngươi bị chuyện ban chiều làm cho khiếp sợ, cái gì cũng chịu hé miệng với ta. Ngươi ở bên nàng nhiều năm, chuyện của nàng ngươi tự nhiên đều biết . Mong rằng ngươi có thể kể cho ta. Ta thân mẫu thân của nàng, tất cả cũng chỉ vì tốt cho nàng mà thôi. Nếu nàng tốt, các ngươi tự nhiên sao.”

      Vịnh Nguyệt tiến cung lâu, ngày ngày nhìn hậu cung tranh đấu, biết được rất nhiều việc, bây giờ nàng cũng biết, việc hoàng thượng đến Thanh cung chắc chắn có dụng ý khác. Nàng lập tức nghe lời Thẩm mẹ, quan sát xung quanh thấy có người mới giọng : “Đích thực là ta biết, trong cung đa số ai cũng biết, chỉ là ngậm miệng muốn mà thôi. Phu nhân mới vào cung, tất nhiên là được nhiều như vậy. Bây giờ hoàng thượng sắc phong chủ tử làm tứ phẩm mỹ nhân, nhưng sau này nếu hành cẩn thẩn, chỉ sợ toàn bộ Thanh cung đều gặp tai ương.”

      Thẩm mẹ cố tình muốn chuyện xưa, Vịnh Nguyệt cố tình muốn cho Thẩm mẹ biết, sau lúc lâu, Thẩm mẹ đối với thâm cung cố cũng nắm được đại khái.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Bảo Di liền nhận được thánh chỉ sắc phong và được phong thưởng vô số, lại có ma ma trong cung đưa đến hơn mười mấy cung nữ để Thẩm Bảo Di chọn ra bốn người lưu lại. Thẩm mẹ sống lâu, nhìn người rất tốt, bà giúp Thẩm Bảo Di chọn ra bốn cung nữ nhìn có vẻ thà chất phác để hầu hạ. Bà lén với Thẩm Bảo Di: “Vịnh Nguyệt ở trong cung lâu, nắm quy củ trong cung, tư nhiên tác quái. Ngươi ra ngoài nên dẫn theo nàng. Còn mấy người này để lại giữ cung.”

      liền có người tiến vào bẩm báo: “Hiền phi nương nương đến!”

      “Nàng ta tới đây làm gì?”Thẩm Bảo Di cùng Thẩm mẹ cùng lúc ngẩn ra.

      “Nàng ta đến đây chỉ sợ có ý tốt.”Thẩm mẹ phản ứng mau lẹ, liền phân phó Vịnh Nguyệt tìm Diệp công công thông báo cho Giản Phi Long biết.

      “Con bây giờ phẩm cấp so với nàng ta thấp hơn, nếu nàng ta tiến vào con chỉ có nước bị hại. Bây giờ trốn trước , để mẹ ứng phó là được.”Thẩm mẹ nhìn lượt quanh phòng rồi kéo Thẩm Bảo Di nhấn xuống gầm giường: “Mau chui vào!”

      “Người đâu, mau bắt lấy tiện nhân mê hoặc bệ hạ cho ta!”Vũ hiền phi dẫn người chạy ào ào vào thiên điện của Thanh cung, vừa vung tay lên có bốn ma ma cường tráng xông tới, nhưng lại thấy bóng dáng của Thẩm Bảo Di đâu.

      , con tiện nhân kia trốn ở đâu?”Vũ hiền phi hôm qua sai người đánh Thẩm Bảo Di, cho rằng nàng ta vì xấu hổ giận dữ mà tự sát. Lại ngờ rằng Thẩm Bảo Di những tự sát mà còn được Giản Phi Long tấn phong lên tứ phẩm mỹ nhân, trong lòng biết được lần này nếu mạnh tay diệt trừ Thẩm Bảo Di, tất hậu họa vô cùng.

      Thẩm mẹ thấy hai cung nữ kia bị dọa đến phát run, sợ các nàng chịu nổi chỉ tay xuống gầm giường, liền : “Xin hỏi hiền phi nương nương, Thẩm mỹ nhân phạm sai lầm gì?”Việc cấp bách bây giờ là phải kéo dài thời gian đợi hoàng thượng tới, tự nhiên được cứu.

      “Bắt lấy ả ta!”Vũ hiền phi đáp lại Thẩm mẹ, chỉ vung tay lên, hai ma ma liền lên trước túm lấy Thẩm mẹ.

      Vũ hiền phi sắc mặt nặng nề, Vương Thục ơi Vương Thục, bí mật năm đó ngươi cũng biết, có thể sống đến ngày hôm nay cũng là may mắn. Nếu ngươi tiến cung thôi, tiến cung tất nhiên có vào mà có ra. chỉ ngươi chết, con ngươi, cũng khó có thể sống.

    5. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 4: Cung đấu thủ đoạn




      Vũ hiền phi có cha tên Vũ Tư Chi, là biểu ca của Giản thái hậu. Năm đó, Giản thái hậu theo tiên đế nam tuần( tuần tra phương nam), Vũ Tư Chi cũng được theo. Hai người trong khoang thuyền thân mật với nhau bị Vương Thục bắt gặp. Vũ Tư Chi phản ứng nhanh nhạy đẩy Vương Thục ngã xuống dòng sông. ngờ là Vương Thục lại được Thẩm thị vệ cứu giúp. Giản quý phi biết chính thê của Thẩm thị vệ là nữ nhân hay ghen tuông đố kị nên muốn mượn tay nàng ta diệt trừ Vương Thục. Lại chẳng thể ngờ được Vương Thục sau khi gả cho Thẩm thị vệ liền an phận tranh đấu, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong viện, tính mạng cứ như vậy bảo toàn. Giản quý phi mặc dù vẫn muốn diệt cỏ tận gốc nhưng lại sợ Vương Thục có mưu đồ khác. Chính mình khi giết nàng bí mật kia bị truyền ra ngoài, vì vậy nhẫn xuống tay.

      Từ sau khi tiên đế băng hà, Giản thái hậu cùng Vũ Tư Chi tần suất thân mật tăng liên tục đến nỗi giấu giếm được Vũ phu nhân và Vũ hiền phi. Vũ hiền phi lòng dạ muốn đoạt được ngôi vị hoàng hậu chưởng quản hậu cung kia nên liền giúp Giản thái hậu loại trừ cái đinh trong mắt.

      nay Giản hoàng hậu cáo bệnh, phượng ấn liền rơi vào tay của Vũ hiền phi, nàng muốn kiếm cớ giết mỹ nhân cũng chẳng phải việc gì khó.

      Vũ hiền phi bắt được Thẩm mẹ, vừa muốn tìm ra Thẩm Bảo Di ngoài điện lại truyền đến giọng lanh lảnh của Diệp công công: “Hoàng thượng giá đáo!”

      Lại đến Giản hoàng hậu, nàng sáng sớm thức dậy, trường kỉ là mỹ nhân nửa nằm nửa ngồi như ngủ mà ngủ, cung nữ nắm lấy bối tóc nàng, cung nữ cầm lấy tay nàng, nhàng giúp nàng rửa chân cung nữ khác lại vội vã tiến vào kể chuyện.

      Nghe cung nữ kia bẩm báo, Giản hoàng hầu hai mắt chợt mở: “Sau đó sao?”

      “Hiền phi nương nương bắt được Thẩm phu nhân, muốn xử phạt hoàng thượng tiến vào, quát vào mặt hiền phi nương nương bảo nàng ngưng lại. Sau đó hiền phi nương nương bị giáng xuống thành tiệp dư tam phẩm. Còn bị phạt giam cầm tháng.”

      Giản hoàng hậu phất tay cái, tất cả cung nữ bên người đều lui xuống, lúc này mới ngồi thẳng người, ngoan : “Nếu là như thế, bệnh của bản cung cũng nên khỏi hẳn!”

      Những ngày tiếp theo, bởi vì Giản hoàng hậu bệnh tình có chuyển biến tốt, bắt đầu quản lí lại hậu cung, mọi việc có vẻ sóng yên gió lặng.

      Thẩm Bảo Di dần đần quen thuộc với cuộc sóng trong cung, nàng bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Đúng vậy, tuy ở đây khí cực kì tinh khiết, nước giếng cực kì thanh ngọt, trong vườn hoa nở mỹ lệ, thức ăn do đầu bếp cung đình làm cũng rất tinh mỹ. Nhưng, có máy vi tính, có ti vi với những tin tức trời dưới bể, chỉ có vài tập thơ từ, lại còn viết bằng chữ phồn thể dựng thẳng từng hàng, trái đọc rồi phải đọc, này phải là muốn giày vò nàng đến chết sao?

      Trái ngược với Thẩm Bảo Di hết ăn rồi lại nằm, Thẩm mẹ rất bận rộn. Bà ngày đó bị Vũ hiền phi đến quấy rối ngất lúc, Giản Phi Long triệu Vương thái y Vương Tuyên đến chẩn trị cho bà. Vương Tuyên vừa thấy bà, mặt biểu phi thường đặc sắc. Thừa lúc sơ hở mà hôn bà cái.

      Vương Tuyên là nhi được Vương đại phu thu dưỡng, dạy cho thân y thuật, cùng với nữ nhi của Vương đại phu là Vương Thục tâm đầu ý hợp, chỉ còn đợi Vương đại phu đồng ý hai người liền có thể thần thân. Ai ngờ Vương đại phu năm đó dâng lên gói thuốc hương cho Giản quý phi, Giản quý phi lại triệu kiến Vương Thục, nghe Vương Thục thông hiểu y thuật liền giữ nàng bên người làm cung nữ.

      Vương Tuyên lúc đó chưa bỏ ý định, giả làm thuộc hạ lén gặp Vương Thục lần. Vương Thục khóc kiếp này vô duyên, xin hẹn kiếp sau. Nàng chỉ cầu xin thay nàng tận hiếu với phụ thân trong nhà.

      Hai năm sau, Vuong Tuyên an tán nghĩa phụ là Vương đại phu rồi chạy đến kinh thành, trải qua biết bao gian lao vất vả để được tiến cung làm thái y. Ai ngờ lại hay tin rằng Vương Thục năm đó theo quý phi nương nương hồi kinh, đường bị rơi xuống nước được Thẩm thị vệ cứu, sau đó trở thành Thẩm nhị phu nhân. trăm phương ngàn kế hỏi thăm biết được Thẩm thị vệ đại phu nhân là đố phụ luôn tìm cách ngăn cản Thẩm thị vệ cùng Vương Thục thân thiết. Vương Thục sau khi sinh hạ nữ nhỉ liền dọn vào biệt biệt yên tĩnh an nhàn mà sống, hề gặp mặt Thẩm thị vệ. Vương Tuyên nhiều năm như vậy chưa đón dâu chính là chờ có ngày được gặp Vương Thục.

      Vừa thấy Vương Thục liền giải tỏa nỗi lòng: “A Thục, năm đó cũng là bất đắc dĩ, thể trách nàng được. nay Bảo Di được sủng ái, nếu có thể tìm cách nhờ hoàng thượng tác chủ, làm Thẩm thông lĩnh bỏ nàng, chúng ta liền đoàn tụ.”

      Thẩm mẹ ngây ngốc lát, lẩm bẩm : “Vương thái y, chuyện năm đó là quá khứ, hãy để nó qua , ta tại sống rất tốt.”

      “A Thục, ta ghét bỏ nàng, nàng phải tin ta.”Vuong Tuyên vội vàng kéo tay Thẩm mẹ bày tỏ: “Nàng nào biết ta mười mấy năm qua ngày cũng như đêm, mong muốn duy nhất là được nhìn thấy nàng.”

      “Ta có việc phải trước!”Cổ đại nam nhân si tình! Thẩm mẹ cảm thấy thẹn thùng chạy trối chết.

      Thẩm Bảo Di nghe được việc này vui vẻ chọc Thẩm mẹ: “Mẹ, Vương thái y kia năm nay mới ba mươi lăm tuổi, răng trắng môi hồng, là đại thúc xinh đẹp nha, mẹ đừng tốn công suy nghĩ làm gì, theo người ta !”

      Thẩm mẹ sẵn giọng : “Mẹ đây bận đến tối tăm mặt mày, thời gian đâu mà để ý đến ?”

      Thẩm mẹ đúng là bề bộn nhiều việc, bà bận rộn làm băng vệ sinh đơn giản bán cho cung phi, bận rộn cùng cung nữ giao tiếp tạo quan hệ, càng bận rộn hơn là thăm hỏi những bí trong cung.

      Chưa đầy tháng, Thẩm mẹ và đám cung nữ vô cùng thân thiết, nghe được rất nhiều tin tức hữu dụng. Mấy đêm gần đây, nàng bắt đầu đem những chuyện đương thiên trường địa cửu lúc trước xem mạng ra kể cho đám cung nữ, mỗi ngày kể tập, kết quả là Thanh cung đêm nào cũng chật ních cung nữ đến yên lặng nghe kể chuyện. Ngay cả đến cung nữ hầu hạ Thẩm Bảo Di – Vịnh Nguyệt, mỗi khi đến giờ kể chuyện tâm trí liền bay bổng nơi nào. có cách nào khác, hoạt động vui chơi của đám cung nữ này thực quá ít!

      Thẩm Bảo Di vài ngày nay cũng muốn cướp danh tiếng của Thẩm mẹ, kêu người làm ra bàn cờ, dạy cho Vịnh Nguyệt cách chơi cờ nhảy. Có tất cả là sáu người, lúc nào cũng hỗn loạn, đám cung nữ cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      Đường quý tần tại chính điện, mỗi khi đếnxế chiều đều nghe thấy tiếng cười duyên “Khanh khách”truyền đến từ thiên điện, thậm chí có người hô: “Đều chặn hết như thế này ta phải ra sao? Trời ạ, ta bước cũng thể động đậy. Các ngươi nên lúc nào cũng nhằm vào ta được ?”

      hỏi thăm chuyện gì xảy ra!”Đường quý tần muốn xem thử nhưng lại sợ mất hình tượng.

      Thính Tuyết lát rồi quay về bẩm: “Nương nương, Thẩm mỹ nhân vừa chế tác ra bàn cờ, bàn cờ có hình lục giác gồm sáu cạnh, đó có rất nhiều những ô tròn. Gồm có các quân cờ cũng hình tròn, chia ra sáu màu sắc khác nhau. Ai dẫn đầu đem quân cờ của mình lấp đầy được các ô bàn cờ liền thắng. Đám cung nữ chơi đến điên rồi!”

      ***Cờ nhảy:

      “Chưa từng nghe qua bao giờ!”Đường quý tần đối với đám cung nữ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, giậm chân : “Chỉ chơi cờ thôi mà cũng cao hứng đến thế?”

      “Đúng vậy, sao lại cao hứng đến thế?”Thẩm Bảo Di cũng hiểu chút nào, nàng bó tay với đám cung nữ chơi nhảy cờ trước mặt, vừa xem vừa , nữ chủ xuyên chỉ tạo ra bàn cờ nhảy liền có thể khiến cho nam chủ chú ý, tiện đà dẫn đến ái mộ, cuối cùng là kết thành đôi uyên ương não tàn gì đó. Vậy mà nàng lại kéo đến đám cung nữ trước mặt…

      Thẩm mẹ mắt thấy Thanh cung càng ngày càng náo nhiệt liền kéo Thẩm Bảo Di sang bên bảo: “Ôi Bảo Di, con là muốn tìm cách khiến tiểu tử hoàng đế kia chú ý, muốn đến bên này. Chứ phải là khiến đám cung nữ kia chú ý, để các nàng đến Thanh cung chơi nhảy cờ loạn hết cả lên nha! Con phải biết là xác suất trở về đại của chúng ta tương đướng với số , khả năng phải ở cả đời trong cung là rất lớn. Nếu phấn đấu lên làm hoàng hậu, rồi làm thái hậu, con cuối cùng bị người ta hại chết.”

      Thẩm mẹ thái giám đến đưa thiếp mời, là hoa mẫu đơn trong điện hoàng hậu vừa mói chớm nở, đặc biệt thỉnh các chủ tử ngày mai đến thưởng hoa.

      Vì Giản hoàng hậu thân thể yếu đuối, ngại ầm ĩ nên miễn cho các phi tử việc thỉnh an mỗi sáng. Thẩm Bảo Di đến nay vẫn chưa thấy qua nàng ta, hôm nay nghe được nàng mời các cung phi ngắm hoa, sau khi nhận được thiếp mời, Bảo Di liền thưởng riêng cho thái giám mang thiếp tới ít bạc. Thái giám đó được ban thưởng liền giọng : “Hoàng hậu nương nương mở tiệc chiêu đãi, hoàng thượng lúc đó tất nhiên cũng tham dự, nương nương nhớ chuẩn bị cho tốt!”

      Thái giám kia vừa khỏi, Thẩm mẹ liền cười cười trêu đùa: “Tại yến hội của hoàng hậu nương nương mà câu dẫn hoàng thượng, đúng là ngu ngốc. Vị công công kia muốn hại con nha!”

      Thẩm Bảo Di chớp chớp mắt: “Thời hạn giam cầm Vũ tiệp dư hết, đến lúc đó khẳng định nàng đến dự. biết nàng ta định đối phó con như thế nào nhỉ?”

      “Về việc hại người có rất nhiều phương pháp, nhưng cũng chẳng gì ngoài mấy việc như là hắt nước trà, vẩy phấn độc, mang theo chó mèo gì đó đến cắn người,…”Thẩm mẹ liệt kê ra từng thủ đoạn đấu đá trong hậu cung xem qua, mỉm cười : “Con mấy ngày nay hết chạy bộ rồi đến nhảy cao, thân thể cũng đủ mẫn tiệp ? Hắt trà là cái gì, chỉ cần để ý chút là tránh được. Sao phải sợ?”

      Thẩm Bảo Di tay chống cằm: “Nghe hoàng hậu nương nương rất hiền lành, quản lí hậu cung công bằng, có hoàng hậu ngồi đó chắc Vũ tiệp dư cũng dám làm gì quá mức đâu.”

      “Đoạn thời gian Vũ tiệp dư làm mưa làm gió trong cung, hoàng hậu bị bệnh. Đến khi Vũ tiệp dư bị cấm túc, hoàng hậu liền hết bệnh. Theo mẹ người này có đơn giản như con nghĩ đâu. Chính là loại người thâm tàng bất khả lộ đấy. Con nên bị vẻ ngoài che mắt.”Thẩm mẹ đưa ra rất nhiều ví dụ về loại người khẩu phật tâm xà, cho đến khi Thẩm Bảo Di nâng cao cảnh giác mới yên lòng.

      Cung đấu ư? Sợ nhất phải là Vũ tiệp dư – loại cung phi ruột để ngoài da này, mà chính là những cung phi lúc nào cũng tỏ vẻ hiền lương nhưng lại giết người thấy máu như Giản hoàng hậu mới đúng!

      Ngày hôm sau, các cung phi đúng hẹn đến tham dự tiệc thưởng hoa của hoàng hậu. Thẩm Bảo Di mang theo Vịnh Nguyệt đến trước điện, vừa bước chân xuống kiệu truyền đến tiếng kêu: “Đây phải là Thẩm mỹ nhân sao? Tới sớm.”Tiếp theo là tiểu mỹ nhân yểu điệu kiều mị cười cười qua, nắm lấy tay Thẩm Bảo Di, thân thiết chào hỏi: “ sớm nghĩ đến việc tới Thanh cung bái phỏng Thẩm mỹ nhân, ai ngờ Thẩm mỹ nhân lại đến sớm như vậy!”

      Thục nữ trước mặt này là ai? Từ xưa đến nay các thục nữ thường giỏi nhất là việc hại người. Thẩm Bảo Di đáp lại mấy câu, cuối cùng cũng biết được mỹ nữ này là Lâm mỹ nhân, cùng phẩm cấp với mình.

      Hai người trò chuyện tiến vào trong điện của hoàng hậu. Giản hoàng hậu cho người dọn sẵn trà quả ở trong đình nơi thưởng hoa. Cung phi nào bước vào đều có thái giám dẫn họ đến chỗ ngồi.

      Khi các phi tần đến gần như đông đủ, hoàng hậu liền ra, mọi người đều quỳ xuống bái kiến. Sau khi tất cả ngồi xuống liền tán thưởng các bụi mẫu đơn ngoài đình. Tiếp theo lại tán thưởng hoàng hậu khí sắc rất tốt, người so với hoa còn kiều hơn, ngay cả mẫu đơn cũng bị lu mờ. Hoàng hậu khiêm tốn nhún nhường, mọi người lại tiếp tục ca ngợi hoàng hậu vân vân và mây mây.

      Thẩm Bảo Di len lén cười thầm, chỉ nhàng thăm hỏi vị hoàng hậu so với hoa còn kiều diễm hơn kia vài câu. Giản hoàng hậu mày liễu mắt phượng, trang điểm ung dung tự nhiên, đúng là mỹ nhân. Lại nhìn đến các cung phi xung quanh, tất cả đều xinh đẹp lạ thường.

      Nhất thời có cung nữ đến thông báo, Vũ tiệp dư tới. Thẩm Bảo Di lập tức đề cao cảnh giác. Vũ tiệp dư ôm con mèo trắng tròn vo tiến vào, nũng nịu thỉnh an Giản hoàng hậu. Giản hoàng hậu cười : “Muội muội miễn lễ, mau ngồi xuống !”

      Mọi người thấy mèo đáng trong lòng Vũ tiệp dư liền mang trái cây đến đùa với nó, bắt đầu thảo luận về chuyện mèo chó.

      Thẩm Bảo Di thấy con mèo, hắc hắc cười, đến đây, đến đây, chuẩn bị có kịch hay xảy ra!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :