1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma chúc phúc - Nhược Thủy Lưu Ly (c130/130)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ÁC MA CHÚC PHÚC


      Tác giả: Nhược Thủy Lưu Ly

      Coverter: Tàng thư viện

      Thể loại: Hắc bang, sủng


      GIỚI THIỆU


      nhớ mình là ai, chỉ biết lúc tỉnh lại người đầu tiên thấy là , nhưng biết rằng thực rất chán ghét mình, bởi vì trong mắt chán ghét cho nên ngoan ngoãn trốn tránh . Cho dù cùng sống dưới mái nhà, cũng cố gắng để nhìn thấy mình.

      vụ tai nạn ô tô, nhặt được tiểu bạch thỏ mà lại ghét nhất người ốm yếu. dĩ nhiên cũng có bộ dạng tiểu bạch thỏ chán ghét, nhưng chuyện hình như có chút bất ngờ, chỉ là tiểu bạch thỏ này có chút...... giống như ........ sợ ?
      Đoạn 1:

      "Dạ, chị kia có bộ dạng xinh đẹp giống như !"

      "Bé cưng..." Đôi mắt màu lam bất đắc dĩ nhìn người con bé ở trong lòng, lại nhấn mạnh," thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả người đàn ông!".

      "Vì sao.". ràng rất là xinh đẹp nha!

      "Bởi vì thích!"

      "Ừm...từ đây về sau "

      .... Những người khác sớm hoàn toàn cứng đơ, giống như bị đứng hình, thể tưởng tượng nổi! Lão đại ghét nhất là bị người khác bộ dạng xinh đẹp, mà này lại ! Việc này cũng có quan trọng, quan trọng là.... là cư nhiên vẫn còn sống! Hơn nữa lão đại còn đối với ta dịu dàng như vậy , Lão đại khi nào biết đến dịu dàng? Bọn họ như thế nào lại biết!

      Đoạn 2:

      "Lão đại, phải làm như vậy sao?"

      "Vì sao ?"

      " lo dọa ấy sợ sao!"

      "Đây là ấy phải chấp nhận, tôi kéo ấy cùng xuống địa ngục." Tiếng có chút thâm độc lại lộ ra kiên định thể nghi ngờ.

      Mà người nên cần phải sợ vẻ mặt lại cười đến ngọt ngào, vọt vào trong lòng ngừng lắc cái đầu,"Em muốn cùng Dạ ở chỗ!".

      Ôm thân thể xinh đẹp nhắn của , gương mặt vốn rất lạnh lùng bây giờ lại mỉm cười, hơi thở ác ma toát ra từ đôi mắt tự nhiên trong nháy mắt lại trở nên dịu dàng như nước.

      Mọi người nhìn mà sửng sốt đến thất thần.

      Đoạn 3:

      "Cậu bảo tôi nên quấy rầy ấy! Chỉ vì Tư Minh Dạ ấy sao? Cậu có nghĩ tới là tôi cũng ấy sao!" Huống chi ấy lại vốn là vợ của , phải sao!

      " phải tôi thiên vị muốn giúp lão đại, mà lão đại so với cậu càng áy nhiều hơn. ấy cậu chẳng qua chỉ là mất người phụ nữ, mà đối với lão đại lại chính là mất cả thế giới!"​
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Mở đầu: Tạm biệt!

      Trong căn biệt thự, ánh đèn sáng trưng lung linh dưới bóng đèn thủy tinh, mọi người rất là vui vẻ.

      Hôm nay là ngày kỉ niệm tuần tổng giám đốc tập đoàn Vũ Văn- Vũ Văn Lạc cùng nhị tiểu thư của công ty Kiều thị - Kiều Bối Nhi kết hôn, đồng thời cũng là sinh nhật 18 tuổi của Kiều Bối Nhi. Đến dự toàn là những người có tiếng của thành phố Z, ánh đèn chiếu xuống lần lượt thay đổi, có người a dua nịnh hót còn có người vẻ mặt cao ngạo, nhìn những người này, nữ nhân vật chính có chút chán ghét, vẫn là quyết định xem chồng của nơi nào rồi!

      đến chuyện tập đoàn Vũ Văn cùng Kiều thị đám cưới, đến nay mọi người vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc khó hiểu.

      Vũ Văn Lạc tổng giám đốc tập đoàn Vũ Văn là thanh niên tuấn tú hàng giá , diện mạo hơn người, năng lực khỏi phải , tuy rằng chính thức tiếp quản chức vị tổng giám đốc có 1 năm, nhưng là tập đoàn Vũ Văn trong 1 năm này phát triển lớn mạnh hơn rất nhiều, bên người tự nhiên cũng có nhiều người đẹp vây quanh, nhưng tiểu thư của Kiều thị … Nghĩ tới nàng, mọi người nhịn được mà lắc đầu!

      Nếu đại tiểu thư Kiều thị xinh đẹp bao nhiêu nhị tiểu lại xấu xí bấy nhiêu. Gương mặt coi như được xem là thanh thuần, nhưng da mặt thô ráp u ám giống như là mấy tháng được rửa mặt vậy, làm người ta nhìn thấy lần đầu tiên muốn nhìn thêm lần thứ hai, biết làm sao mà Vũ Văn Lạc lại coi trọng ! Chẳng lẽ là nhìn thấy mĩ nữ nhiều quá nên mắt bị hư?

      Đừng bọn họ biết, đến cả chính nhị tiểu thư của Kiều thị cũng biết tại sao,mỗi lần hỏi lại chỉ biết nhìn bằng ánh mắt ôn nhu rồi là lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng liền cảm thấy thích, đương nhiên lời này làm sao mà tin được, nhưng lại hỏi ra được vấn đề mà nếu hỏi cũng chẳng giải quyết được gì!

      Nguyên nhân là Kiều thị gặp rắc rối muốn dùng đám cưới để vượt qua khó khăn, nhung người được chọn để kết hôn phải là nhị tiểu thư mà là đại tiểu thư! Đại tiểu thư của Kiều thị, nổi danh là mĩ nhân, tao nhã cao quý, cùng Vũ Văn tổng giám đốc cũng coi như là xứng đôi. Bất quá Kiều Nghị cũng hi vọng nhiều, bởi vì trong giới doanh nhân điều Vũ Văn tổng giám đốc quan tâm đến chuyện kết hôn, nên ông đành phải tìm đến Vũ Văn phu nhân.

      Vũ Văn phu nhân vội vã muốn ôm cháu nội, gặp qua Kiều Tịch Nhan cảm thấy rất là thích, liền thúc giục con mau chóng kết hôn với Kiều Tịch Nhan, dùng hết tất cả mọi thủ đoạn, rốt cục cũng làm cho Vũ Văn Lạc đồng ý kết hôn. Nhưng tổng giám đốc Vũ Văn lại cự tuyệt Kiều Tịch Nhan, đề nghị cùng nhị tiểu thư mới 17 tuổi kết hôn, nếu cũng vĩnh viễn bao giờ kết hôn nữa! Vũ Văn phu nhân biết con mình được làm được mặc dù muốn nhưng cũng phải đáp ứng.

      Giờ này, thư phòng ở lầu 2, ba khuôn mặt khác nhau nhưng lại cùng là dạng đàn ông tuấn tú xuất sắc ngồi hoặc nằm, tất cả đều trưng ra bộ nặt thích thú!
      “Lạc, cậu thương nhị tiểu thư của Kiều gia kia chứ!” Người có ngũ quan tuấn tú hình dáng thâm thúy, đôi môi hơi cong tươi cười ái muội, làm cho người ta có cảm giác phóng đãng quan tâm chuyện đời, nhưng là đôi mắt thâm thúy kia lại làm cho người ta cảnh giác, cảm giác nam nhân này đơn giản như bề ngoài.
      Vũ Văn Lạc ngửa đầu đem ly rượu uống hơi cạn sạch, cười nhạo tiếng, tựa hồ cảm thấy nghe chuyện cười,thả nhiên :”Làm sao có thể! Cậu phải biết mình cưới ấy vì nguyên nhân gì?”

      Kiều Bối Nhi nghe thấy cuộc đối thoại ổ bên trong, muốn đưa tay đẩy cử ra nột chút, nhìn qua khe cửa có thế thấy Vũ Văn Lạc bộ dáng có bao nhiêu khinh thường!
      Bùi Diệc nhíu mày, đương nhiên biết tại sao Lạc lại cưới tiểu vịt đen kia! Bất quá là bị mẹ chọc giận, cho nên đơn giản là muốn cưới con dâu về cho bà nhung chuyện chọn người đương nhiên là do quyết định, vì vậy mà Vũ Văn phu nhân đến bây giờ mới còn tức giận nữa, đây cũng chính là mục đích của Lạc:”Vậy làm thế nào mà cậu lại trở thành ông chồng vợ thế!” Mọi người đều rất thương vợ cho nên khiến cậu thấy tò mò.
      “Ha ha…” Lúc này người đàn ông từ lúc nãy tới gì gì đột nhiên lại cười ra tiếng:”Hay, cậu hỏi hay lắm, chuyện này mình biết rất !”

      Ngũ quan tuấn tú bộ dáng nhu hòa nhìn có vẻ lạnh lùng, trong mắt mang theo hứng thú, khuôn mặt tản ra những ánh hào quang lấp lánh, bộ dáng xấu xa đối với phụ nữ là ngập tràn sức hấp dẫn.

      “Cậu có biết!” Ánh mắt hoài nghi người vẻ mặt cười, nghĩ đến tính tình của , Bùi Diệc cẩn thận :” phải lại thách đố nữa chứ!”

      “Oa… Hay, ngờ cậu lại hiểu mình như vậy!” khuôn mặt tuấn tú tất cả đều là kinh ngạc, gặp đối phương tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, cười gượng vài tiếng, thành :”Mình bất quá là thấy nhị tiểu thư của Kiều thị đối với Lạc hình như có ý gì cả, có chút hoài nghi sức quyến rũ củ Lạc, vậy nên…”

      “Cho nên mình nghĩ xem Lạc có thể hay làm cho Kiều Bối Nhi thương !” Nìn bằng ánh mắt xem thường, Bùi Diệc người ở phía sau bàn học, lắc đầu :”Lạc, cậu cư nhiên cùng nổi điên! Xem ra cậu gần đây rất nhàm chán.” Đối với huynh đệ rất hiểu, chỉ có những lúc nhàm chán mới có thể cùng nhau điên loạn mà chơi trò thách đố,nhìn mắt Vân Thiên, cũng cảm thấy có chút hứng thú:” Tiền cược đặt bao nhiêu?”

      Ba người vốn dĩ cũng phải là người tốt, đối với những trò chơi như vậy cũng phải lần đầu tiên, cũng có ai cảm thấy có cái gì đó đúng, thế giới này chính là tàn nhẫn như vậy, chỉ cần có năng lực muốn làm gì cũng được.
      Vân Thiên dựa vào ghế sofa, miễn cưỡng cười ,” nhiều lắm, trăm vạn, đây chỉ là giải trí thôi mà!”

      Bùi Diệc thất vọng thở dài,”Mình còn nghĩ đến biết tiền đặt cược là bao nhiêu, nghĩ Kiều nhị tiểu thư giá cũng chỉ bấy nhiêu thôi!

      Kiều Bối Nhi cúi đầu nhìn chiếc nhẫn tay, trong mắt tất cả đều là châm chọc, trăm vạn! Nguyên lai thân thể già cao như vậy, đúng là coi trọng nàng! nên tham luyến tia ấm áp mà! Chỉ cái chớp mắt, ngẩng đầu lên, mặt thấy chút cảm xúc nào!

      nhàng mở cửa phòng, nhìn ba người trong phòng biểu tình đều là kinh ngạc, Kiều Bối Nhi cười khẽ tới trước mặt Vũ Văn Lạc, giọng như cũ mềm mại ngọt ngào, lại làm cho Vũ Vă Lạc cảm thấy có cái gì đó đúng,”Lạc, em !” nghĩ tới ấy tự nhiên lại thổ lộ với Vũ Văn Lạc, ba người cũng biết rốt cuộc muốn làm cái gì, nếu như nghe được lời bọn họ , đáng nhẽ phải bình tĩnh như vậy mới đúng, nếu là vì muốn giữ mặt mũi cho mình cũng nên phủ nhận mới đúng, nhưng tại sao lại thổ lộ? Nếu như là có nghe thấy nhưng chọn thời điểm này để thổ lộ cũng kì quái?

      Nhìn đôi mắt Vũ Văn Lạc trở nên phức tạp, Kiều Bối Nhi khẽ cười,” Vì em muốn cho thắng trăm vạn” Vũ Văn Lạc trong lòng căng thẳng, nghe thấy sao! Cẩn thận nhìn sắc mặt của , nhưng cái gì cũng nhìn thấy, có tức giận, có uất ức, cái gì cũng có!

      Vũ Văn Lạc đột nhiên cảm thấy có chút tức giận, trong đầu vang vọng câu ,”Em !” Nhưng vì sao lại cảm thấy đối với giống như là râu ria vậy!
      Mặt khác hai người còn lại trầm mặc gì, bọn họ cảm thấy giống như là gặp phiền phức! Trước kia cũng phải chưa có tình huống như vậy, nhưng cũng chỉ có lúc này mới có cảm giác như vậy.
      “Bối nhi…” Vũ Văn Lạc mở miệng lại biết gì, trong lòng có chút bối rối, lại ép buộc chính mình đem cảm giác kia đè nén xuống!
      Kiều Bối Nhi liếc mắt nhìn hai người kia, lạnh nhạt ,”Các cứ tiếp tục!” xong xoay người ra phía ngoài cửa, được nửa lại quay đầu lại nhìn Vũ Văn Lạc, nhắc nhở ,”Lạc, đừng quên lấy tiền nha!”

      Nhìn bóng dáng rời , Vũ Văn Lạc nắm chặt hai tay, trong lòng bất an dần dần lan tỏa, nhưng là vẫn có phản ứng nào, tự trọng của cho phép được phép xin lỗi !

      Vân Thiên nhíu mày, do dự mở miệng,”Lạc, cậu hay là xem ấy chút!”
      Vũ Văn Lạc hồi phục lại tinh thần, thu hồi ánh mắt, thản nhiên ,”Chỉ là mà thôi!” Trong lòng nghĩ chờ nàng hết giận chắc sao đâu!

      “A, đây phải Bối nhi của chúng ta sao!” Trong giong kiều mị tất cả đều là châm chọc, còn có cả ghen tị.

      Kiều Bối Nhi cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai, chính là chị của Kiều Tịch Nhan, luôn cao ngạo cảm thấy có đàn ông nào đời có thể xứng với , nhưng sau khi nhìn thấy Vũ Văn Lạc, liền xác định đó là người đàn ông duy nhất đời xứng với mình, cũng nghĩ tới Vũ Văn Lạc đối với làm như thấy, ngược lại cưới Kiều Bối Nhi giống như con vịt xấu xí, cho nên Kiều Tịch Nhan từ vừa mắt Kiều Bối Nhi nay lại càng thêm căm ghét, chỉ cần có cơ hội tìm gây chuyện!

      Kiều Bối Nhi gì, nghiêng đầu nhìn thoáng qua thư phòng lầu hai, đây là cơ hội cuối cùng, nếu từ bỏ tôi, vậy thể trách tôi vô tình, từ nay về sau, tôi và chấm dứt!

      Nhấc chân chuẩn bị lại bị Kiều Tịch Nhan cản đường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lại tràn đầy châm chọc và ghen tị trước mặt, Kiều Bối Nhi trầm mặc gì, trong lòng có chút kiên nhẫn.

      “Như thế nào? Còn giả vờ ngoan ngoãn, đừng tưởng rằng lấy được Vũ Văn Lạc thân phận của mày trở nên cao quý! Bất quá cũng chỉ là con giá riêng mà thôi, cha là thương hại mẹ con các người nên mới có thể cho các người về nhà ở, đừng tưởng rằng chính mình hơn người, xem ai ra gì?”

      Kiều Bối Nhi cười cách châm chọc, thương hại hai người sao? phải bởi vì mẹ của xinh đẹp hay sao! Mà bất quá nuôi dưỡng là dùng để đám cưới, nhưng lại dần dần trở thánh người dư từa vô dụng, nguyên nhân là với dung mạo này của nàng sao có thể được những gia đình có tiền để ý được? Nhưng tạo hóa lại trêu ngươi, cái bộ danh này của nàng lại khiến cho Vũ Văn Lạc coi trọng, cướp mất ông chồng xinh đẹp của Kiều Tịch Nhan, mà vị bác của chỉ sợ là bây giờ hối hận tại sao lúc trước làm cho nàng chết !

      Gia đình hào môn chỉ nhiều hưởng thụ mà còn có cả u ám ở trong đó!
      Nhìn miệng Kiều Bối Nhi cong lên như châm chọc, Kiều Tịch Nhan khuôn mặt trở nên thâm trầm, lúc này đâu còn nhớ tới hình tượng cao quý tao nhẽ nữa, mở miệng liền mắng,”Tiểu tiện nhân, mày đó là thái độ gì? Mày…”

      Kiều Bối Nhi tức giận nắm lấy tay ,”Chị. Lạc chị đến thư phòng, ấy mướn gặp chị!”

      Nghe vậy, Kiều Tịch Nhan vừa mừng vừa sợ,”Mày !”

      Kiều Bối Nhi khẽ cười ,”Em làm sao dám lừa chị!”

      “Thách mày cũng giám!” Kiều Tịch Nhan mặt cười hớn hở, rồi! Lạc làm sao có thể thích mà lại thích con vịt xấu xí đó được, nhất định là có nỗi khổ tâm! Vui sướng qua , lại có chút khẩn trương,”Mày xem ta tại có xinh đẹp hay , tóc có bị rối hay ?”

      “Chị xinh đẹp như vậy chắc chắn khiến ấy điên đảo cho mà xem, chị vẫn là nên , đừng để ấn chờ lâu quá!”

      “Ừm, được!”

      Nhìn bóng dáng phấn chấn vui mừng của Kiều Tịch Nhan, Kiều Bối Nhi trong mắt xẹt qua chút châm chọc, cũng quay đầu lại mà xoay người bước , nếu người ta, như vậy lợi dụng chút cũng sao, nhưng mà con vịt kia đúng là ầm ĩ!

      Trong căn phòng tối có bật đèn, Kiều Bối Nhi lấy xuống chiếc nhẫn kim cương ngón tay, nhàng ném , nhẫn nằm chiếc giường lớn màu trắng.

      “Vũ Văn Lạc, tạm biệt!”
      AikoNguyenChris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1:

      Trong phòng làm việc được thiết kế xa hoa, trong phòng quanh quẩn là những tiếng rên rỉ nhưng lại chỉ có thanh khỏi làm cho người ta cảm thấy kì lạ.

      Sau bàn làm việc, người đàn ông tuyệt mỹ dựa người vào ghế, đôi mắt nhắm giống như ngủ, quần áo vẫn còn mặc nguyên vẹn ở người nhưng người lại có khỏa thân, dáng người nóng bỏng nhấp nhô, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, ngừng bật ra những tiếng rên vì sung sướng, trong mắt tất cả đều là si mê.

      Nhưng làm thất vọng là người đàn ông này, ngoại trừ việc hô hấp ra hoàn toàn có phản ứng nào khác, nhíu nhíu mày, tin là bản thân mình có sức quyến rũ!

      Càng nghĩ càng ra sức mà lắc lắc vòng eo, cố gắng lấy lòng người đàn ông xinh đẹp kia, đây đều là tình huống bắt buộc, nhất định phải có được người đàn ông này!

      “Phanh!” Cửa phòng làm việc bị người ta cước đá văng ra, sao đó chỉ thấy người đàn ông tuấn tú tới, sợ hãi kêu lên, bối rối muốn che lấp thân thể trần trụi của mình.
      Lúc này người đàn ông ngồi ghế cuối cùng cũng mở mắt ra, ánh mắt dừng người , mặt cũng có bất cứ biểu nào nhưng kia lại nhịn được mà run lên, cặp mắt né tránh dám đối diện với ánh mắt kia.

      “Tiếp tục!” Chỉ hai chữ bình thường như vậy mà lại làm cho người khác cảm thấy giống như từ địa ngục u truyền tới.

      nhìn vào mắt người đối diện, thân thể run run tiếp tục chuyện vừa rồi,mà người đàn ông kia khóe miệng lại nhếch lên nụ cười ái muội, dứt khoát ngồi xuống ghế sofa thưởng thức màn này, trong mắt tràn đầy hứng thú.

      “Rất rảnh!”

      Nghe vậy, người đàn ông miệng tươi cười lập tức thu lại,cuối cùng cũng nhớ đến mình tới đây làm gì,oán giận :“Lão đại, tôi bận đến sắp chết rồi! Khó khăn lắm mới thấy đến công ty lần,kết quả lại khóa cửa phòng.”

      Bị ánh mắt đe dọa kia đảo qua, người đàn ông tự đông im lặng,giơ tay lên đầu hàng:”Tôi lập tức biến mất!” xong,xoay người lập tức ra ngoài,còn đóng chặt cửa lại giúp hai người, dường như mục đích của đến đây chỉ vì hai câu oán giận kia
      .
      “A…” xụi lơ ở trong lòng người đàn ông, thở gấp đưa tay muốn ôm lấy .

      xuống!”

      run lên, hai tay lập tức thu trở về, đáng thương nhìn , cũng dám chống lại ánh mắt của :”Tư tổng!”

      xuống!” Vẫn như trước chỉ có hai chữ, nhưng lúc này so với lần trước giọng điệu càng thêm u lạnh lẽo.

      dám đụng đến giới hạn của , ngoan ngoãn từ người xuống, cũng lấy quần áo mặc mà cố ý bày ra tư thế gợi cảm, nhưng người đàn ông lại giống như nhìn thấy, xoay người vào trong phòng nghỉ.

      Thấy vào trong phòng nghỉ, bất mãn nhíu mày, nhìn da thịt trắng nõn người mình vậy mà cư nhiên chạm vào dù chỉ chút !

      Qua lúc lâu sau, cửa phòng nghỉ mở ra, người đàn ông thay bộ quần áo khác,nhìn thấy cả người vẫn trần trụi như cũ đứng ở chỗ đó, có chút tức giận:” sao còn ở đây?”

      “Tư tổng, em…”

      ra ngoài!”

      vẫn còn muốn gì đó, cẩn thận mà chống lại đôi mắt kia, trong lòng khẽ run dám có ý kiến, mặc dù có chút cam lòng nhưng vẫn vội vàng mặc quần áo ra ngoài.

      lát sau, Tư Minh Dạ mới ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi cửa liền bị ngăn lại.

      “Lão đại, lại muốn sao?”

      Tư Minh Dạ thản nhiên liếc mắt nhìn , lạnh lùng :”Cậu là phiền đấy!” Ngoài ra còn có ý , cậu vô dụng!

      “Ha ha…” Cười gượng hai tiếng, ngoan ngoãn nhường đường:”Lão đại, cẩn thận!” phải chân chó, muốn bị đày đến Châu Phi!

      Thấy Tư Minh Dạ từ cánh cửa rộng lớn của tòa cao ốc bước ra, lái xe vội vàng tới, cung kính mở cửa xe, ngồi vào trong xe, nhắm mắt :”Về biệt thự!”

      Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Tư Minh Dạ mở mắt ra,lại nhìn đôi mắt từ phía sau trong kiếng, trong lòng hoảng hốt, tay cũng run theo:”Ông chủ, thực xin lỗi…”
      Đúng lúc này, chiếc xe thể thao màu đỏ ở đối diện khống chế được mà lao thẳng qua đây.

      “Két…” Sau tiếng vang chói tai lại tiếng “Ầm..” chiếc xe thể thao quay đầu lại, đụng phải chiếc xe tải ở bên cạnh.

      Lái xe nhõm thở dài hơi, ông chủ có việc gì, nhưng mà nhìn thấy tai nạn xe bên kia trái tim lại đập liên hồi. tiếng chuông điện thoại như cũ vang lên ngừng nhưng mà ông cũng dám nghe:”Ông chủ…” biết ông chủ có thể nào cho ông về nhà ăn cơm ?

      “Khoan…chờ chút!” Tư Minh Dạ tầm mắt dừng lên chiếc xe thể thao kia, chủ nhân của nó là có ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp giống như búp bê, bây giờ dường như bị hôn mê bất tỉnh, chắc là va chạm ở đầu, máu đầu chảy xuống nhiễm đỏ cả cánh tay trắng mịn, mà ánh mắt Tư Minh Dạ dừng tay vẫn nắm chặt tay lái, chính xác là dừng chiếc nhẫn ở ngón trỏ của .

      “Đem ấy lên xe!”

      Lái xe sửng sốt lúc, sau đó mở cửa bước xuống xe, Tư Minh Dạ lấy điện thoại ra ấn dãy số:”Ở đây có chút phiền phức, các đến xử lí chút… là tai nạn xe!” xong trực tiếp cúp máy.

      bệnh viện Lam thị” Tư Minh Dạ nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt kia, vẻ mặt vẫn như trước, sau đó ánh mắt dừng chiếc nhẫn kia.

      Nhẫn rất đơn giản, chỉ là vòng tròn bình thường, nhìn qua xinh đẹp cũng sang trọng, nhưng mà họa tiết của nó lại có chút kì quái,nhìn nó làm cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi, giống như có quái vật từ trong chiếc nhẫn kia chui ra bất cứ lúc nào.

      “Lão đại…” Lam Tư gương mặt lạnh như băng lộ ra tia có thể là ngạc nhiên, lão đại làm sao có thể có lòng tốt cứu này, còn chữa trị? Mắt nhìn , bộ dạng rất xinh đẹp, chẳng lẽ lão đại thích người ta rồi! Suy nghĩ kỹ lại cảm thấy có khả năng.

      Từ phòng phẫu thuật ra, Lam Tư càng thêm kinh ngạc:”Lão đại, sao vẫn còn ở đây?” Tư Minh Dạ quan tâm đến vấn đề của hỏi,”Thế nào!”

      có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng do va chạm ở đầu nên cần phải quan sát xem có để lại di chứng hay ?”

      “Ừm..” Thản nhiên lên tiếng, cũng có phản ứng gì khác.

      “À… lão đại đợi ấy tỉnh phải ?” Hiếm khi Lam Tư lạnh như băng hôm nay lại có nhiều biểu tình như vậy.

      “Có vấn đề!” Con ngươi lam tối liếc qua .

      Nhìn ánh mắt của , trong lòng Lam Tư nhịn được mà căng thẳng chút, nhưng mấy người bọn họ cũng tập thành thói quen, cho nên có né tránh ánh mắt của chỉ là ngập ngừng :” có vấn đề!”

      Nhìn Tư Minh Dạ, Lam Tư lại mở miệng :”Lão đại, tôi còn có việc nên phải !” Viện trưởng phía dễ làm như vậy, huống chi chuyên ngành của vẫn còn chưa kết thúc.

      Thấy Tư Minh Dạ phản ứng gì hết, Lam Tư tự động ra ngoài, lúc quay lại đóng cửa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Tư Minh Dạ dừng chiếc nhẫn tay , ánh m,ắt chợt lóe. Chiếc nhẫn đó nhìn rất quen nhưng nhất thời thể nào nhớ nổi nhìn thấy ở đâu.

      Nháy mắt hiểu được, hóa ra lão đại vì chiếc nhẫn nên mới cứu ấy!

      Hết chương 1.
      Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2

      “Lão đại, tra ra thân phận chính xác nhưng chiếc xe kia bị người ta động thủ !”
      Tư Minh Dạ cầm chứng minh thư ở trong tay, nhìn bệnh nhân giường, trong mắt lạnh nhạt có chút ngạc nhiên, cư nhiên tra ra thân phận

      biết !” Cúp điện thoại, nhắm mắt dựa người vào sofa, chờ người giường tỉnh lại.
      Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào có chút chói mắt, người giường lông mi run run, từ từ mở mắt, trong mắt tất cả đều mờ mịt.

      “Tỉnh rồi ?”

      Nghe được thanh lạnh như băng mang theo cảm tình kia, người giường quay đầu nhìn về phía người con trai ngồi sofa cách đó xa.

      Làn da trắng mịn, khuôn mặt tuyệt mỹ như được trạm trổ tỉ mỉ từng chi tiết . Mày kiếm, mũi thẳng, đôi môi mím chặt, tìm ra khuyết điểm nào, ràng ngũ quan của cũng cứng nhắc gì nhưng lại có vẻ lạnh lùng như cách xa người khác cả ngàn dặm. Mái tóc màu xanh bạc bay theo gió, đẹp đến mức gây cho người ta loại ảo giác, làm cho người ta hoài nghi mình có phải nằm mơ hay , nhưng mà hai mắt của lại ràng nhắc nhở người khác này phải mộng, đôi mắt kia thâm thúy như biển sâu, nhưng lại khiến cho người ta dám nhìn thẳng, tự dưng cảm thấy sợ hãi, như bên trong tản ra hơi thở ác ma vậy, chỉ cần liếc mắt nhìn cái liền bị ác ma bắt giữ, vĩnh viễn thể siêu sinh.

      giường có chút bất an, phải vì sợ mà bởi vì trong đầu tại trống rỗng, sợ hãi nhìn hỏi,“ là ai ?”

      Đối với sợ hãi của người bên cạnh, Tư Minh Dạ sớm quen, vốn là ác ma ! Đứng dậy đến bên giường, có trả lời mà lại hỏi ra vấn đề giống như vậy,“ là ai ?”

      giường cảm giác rất khó chịu, sau đó co người lại, trong ánh mắt tất cả đều là bất an cùng mờ mịt, ngây ngốc mà ,“Tôi là ai ?”

      Tư Minh Dạ nhíu nhíu mày, nhìn kỹ , sau đó mặt chút thay đổi ấn xuống cái nút ở bên giường.

      “Lão đại ?” Lam Tư nhanh chóng chạy vào liền thấy lão đại nhà mình đứng ở bên giường gắt gao nhìn giường, mà giường lại ôm chăn nước mắt lưng tròng.

      “Kiểm tra !”

      Lam Tư lấy lại tinh thần, vội vàng tiến hành kiểm tra đối với tiểu bạch thỏ ở giường, sau đó hỏi,“ có biết mình là ai ?”

      lén lút liếc Tư Minh Dạ cái, lắc lắc đầu.

      Lam Tư nhíu nhíu mày, ,“Lão đại, ấy mất trí nhớ ! Bây giờ ấy giống như trẻ con mới sinh vậy, trống rỗng, duy nhất giống là đối với kí ức khắc sâu có thể có bản năng phản ứng, cũng so với trẻ con thông minh chút !” cần Tư Minh Dạ hỏi nhiều, tự giác mà ràng !

      Tư Minh Dạ nhíu mày, chuyện kia muốn biết hẳn là có cách hỏi được, tiếp đó lại thả lỏng, nếu như vậy quên , dù sao cũng phải đặc biệt quan trọng, cũng phải có khả năng tìm hiểu !

      Nhìn Tư Minh Dạ trầm mặc ra ngoài, Lam Tư vội gọi lại,“Lão đại, nghĩ bỏ ấy ở lại đây chứ ?”

      giường nghe vậy cũng nhìn về phía , nước mắt rưng rưng, đáng thương, giống như con chó bị chủ nhân vứt bỏ.

      Nhìn bộ dáng kia, Tư Minh Dạ chán ghét nhíu nhíu mày, mà thấy bộ dáng như thế trong lòng càng thêm khổ sở, hình như bị chán ghét rồi !

      Hít hít mũi, bước xuống giường, đứng ở trước mặt , cẩn thận mở miệng,“Tôi...Tôi có thể theo ?” nhớ mình là ai, lại biết những người khác, ngoại trừ theo , biết nên làm cái gì bây giờ.

      theo lão đại ? Lam Tư cẩn thận đánh giá , làn da vừa trắng lại vừa mịn, trơn bóng giống như trứng gà khi lột vỏ, đôi mắt đen mở to, hàng lông mi dày nhàng chớp, mũi thẳng lại , cái miệng nhắn non mềm màu phấn hồng làm cho người ta hận thể ngụm mà nuốt vào, mái tóc mềm mại dán ở lưng, tự dưng mà khiến người ta mến, nhất là bây giờ đầu còn quấn băng gạc, sắc mặt cũng mang theo chút tái nhợt.

      thừa nhận này rất đẹp, nhưng mà lão đại thích bình hoa, nhất là loại tiểu bạch thỏ này, theo lời của lão đại mà người vô dụng nuôi chỉ lãng phí lương thực !

      “Đuổi kịp !” Cầm chứng minh thư trong tay quăng cho , Tư Minh Dạ lạnh lùng bật ra hai chữ, liền nhanh ra phía ngoài.

      nghi hoặc nhìn gì đó trong tay, Hạ Duy Y ? Quay đầu nhìn người ở trong gương, nhìn nhìn lại chứng minh thư người, gọi là Hạ Duy Y ?

      “Lão đại xa rồi !” Lam Tư tốt bụng nhắc nhở tiểu bạch thỏ mơ mơ màng màng này, trong lòng còn có chút kinh ngạc lão đại cư nhiên cho theo !

      Hạ Duy Y ngẩng lên nhìn, quả nhiên thấy chàng trai xinh đẹp kia xa, vội vàng đối với Lam Tư lộ ra nụ cười ngọt ngào,“Cám ơn !” Sau đó nhanh chóng chạy theo, Lam Tư sửng sốt chút, mặt lạnh như băng cư nhiên dịu dàng ít, lắc đầu rồi cũng ra ngoài, đúng là bề bộn nhiều việc !

      “Tư tổng...” Thanh nũng nịu vang lên, người phụ nữ phía trước tới trong mắt tất cả đều là vui sướng, nghĩ tới có thể khéo như vậy gặp ở trong này.

      “Phanh” Hạ Duy Y nghĩ tới lại đột nhiên dừng lại, dứt khoát mà đụng phải.

      Tư Minh Dạ nhíu mày, xoay người nhìn phía sau mũi hồng hồng, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt ai oán, vui nhíu mày.

      “Tôi... Tôi phải cố ý!” Hạ Duy Y oan ức vuốt cái mũi của mình, ai làm cho đột nhiên dừng lại ?

      Người phụ nữ kia nhìn về phía Hạ Duy Y trong trang phục bệnh nhân, ánh mắt lộ ra tia khinh thường, nhìn đến, Hạ Duy Y chính là em chưa trưởng thành, cảm thấy có uy hiếp, lại đem tầm mắt chuyển hướng Tư Minh Dạ, nũng nịu cười ,“Tư tổng, khéo nga !”

      Ngày hôm qua bị đuổi , nghĩ tới lấy lý do gì để tìm , nghĩ tới tất cả uổng công, cư nhiên khéo như vậy gặp ở cửa bệnh viện.

      chiếc Rolls-Royce dài dừng ở trước mặt bọn họ, lái xe cẩn thận mà mở cửa sau cho Tư Minh Dạ, vẫn còn lo vì tai nạn xe ngày hôm qua nhưng lúc này thấy Tư Minh Dạ dường như có ý đuổi ông, trong lòng len lén mà thở hơi nhõm.

      “Tư tổng..” Thấy Tư Minh Dạ căn bản để ý tới , Doãn Hi An có chút bất mãn, lại có chút sốt ruột, Doãn thị bị tập đoàn Vũ Văn ép đến bước đường cùng rồi, hy vọng duy nhất đó là Tuyệt Thế, nếu thể tóm được Tư Minh Dạ, vậy hoàn toàn kết thúc rồi.

      Hơn nữa cũng coi trọng người đàn ông này, thấy Hạ Duy Y vẫn theo phía sau Tư Minh Dạ, lúc này còn giống như tính lên xe, Doãn Hi An rốt cục ý thức được uy hiếp, nhưng mà ngẫm lại lại cảm thấy có khả năng !

      Mắt thấy Tư Minh Dạ lên xe, Doãn Hi An vội muốn kéo lại đâm phải Hạ Duy Y luôn theo sát phía sau Tư Minh Dạ, Hạ Duy Y vốn muốn né tránh nhưng lại đột nhiên cảm thấy chóng mặt, trước mắt tối sầm, ngã quỵ sang bên.

      Mắt khi thấy Hạ Duy Y ngã quỵ, hôn mê bất tỉnh, Doãn Hi An bối rối giải thích,“Tư tổng, tôi phải cố ý !” Thấy Tư Minh Dạ có đưa tay đỡ lấy đó, Doãn Hi An trong lòng cảm thấy yên tâm, xem ra Tư Minh Dạ đối với này căn bản là có ý gì ! Nhưng mà dù sao cũng là người có liên quan với Tư Minh Dạ, nếu thực có tổn thương gì có thể gánh nổi trách nhiệm, trong lòng cầu nguyện này nên có chuyện gì !

      Tư Minh Dạ mắt lạnh nhìn trò khôi hài này, sau đó mặt chút thay đổi ngồi vào trong xe, hướng lái xe mà bảo,“Đem chuyển ấy vào !"

      Nhìn xe xa, Doãn Hi An tức giận mà dậm dậm chân, cũng tin Doãn Hi An tóm được người đàn ông này!

      Hết chương 2.
      AikoNguyenChris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3:

      “Ngô...” Hạ Duy Y giật giật, chậm rãi mở mắt ra, mới phát chính mình ở trong xe, nhìn đến gương mặt lạnh lùng của Tư Minh Dạ, trong lòng ngược lại nhàng thở ra.

      Tư Minh Dạ thấy sắc mặt tái nhợt, bộ dáng lúc nào cũng có thể ngất xỉu, chán ghét nhíu nhíu mày, là ốm yếu !

      Hạ Duy Y uất ức mà im miệng, khiến cho người ta chán ghét như vậy sao ? Cơ thể nhắn dùng sức mà dịch chuyển về hướng cửa sổ, xoay người đưa lưng về phía , nếu chán ghét nhìn đến như vậy cũng để cho nhìn thấy . Người ta có lòng tốt thu lưu mình, dù sao cũng thể để cho người ta ở nhà cả ngày đối mặt người đáng ghét a!

      Thấy bộ dáng giống như sợ bị ăn thịt, Tư Minh Dạ nhếch môi, cái gì cũng , nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Suốt dọc đường gì, lái xe cũng sớm quen bầu khí im lặng trong xe, mãi đến khi xe chạy tiến vào biệt thự, Tư Minh Dạ cũng chờ lái xe giúp mở cửa, tự mình mở cửa xe liền ra ngoài.

      Hạ Duy Y nhìn bóng dáng của , cong miệng lên, suy nghĩ vì sao chán ghét như vậy.

      “Tiểu thư, mời xuống xe !” Lái xe giúp mở cửa, cung kính

      “Cám ơn !” Hạ Duy Y xuống xe, chầm chậm mà đuổi theo Tư Minh Dạ, ràng mà cách xa ba bước.

      “Ông chủ..;” người đàn ông bộ dáng vô cùng thanh tú cung kính đứng ở trước mặt Tư Minh Dạ, người tỏa ra khí chất ôn nhuận như ngọc khiến cho người ta nhìn đến liền cảm thấy thoải mái.

      Tư Minh Dạ chính là dừng chút, mở miệng ,“ ấy giao cho cậu !” Sau đó cũng quay đầu lại về phía lầu.

      Hạ Duy Y nhìn bóng dáng của biến mất, lại đuổi theo sau nữa, biết chính là !

      Nhìn Hạ Duy Y trong mắt rời, Lãnh Dạ Bạch cũng theo tầm mắt của mà hướng nhìn lên lầu, sau đó thu hồi tầm mắt, có chút kinh ngạc hỏi,“ sợ ta ?”

      Hạ Duy Y khó hiểu nhìn cậu, sợ ? Vì sao phải sợ ? “ ấy là người tốt !”Tuy rằng nhìn qua rất lạnh lùng, hơn nữa giống như rất chán ghét nhưng đồng ý thu lưu , có ném ở lại bệnh viện đó là người tốt !

      Người tốt ?! Lãnh Dạ Bạch khóe miệng ngừng run rẩy, ánh mắt quái dị nhìn , giống như là người ngoài tinh, ông chủ là người tốt ?! Làm sao có thể ?

      Lãnh Dạ Bạch cẩn thận hỏi,“ cảm thấy ông chủ là người tốt ?”

      “Đúng vậy !” Hạ Duy Y gật gật đầu, kỳ quái nhìn cậu, trong mắt có chút nghi hoặc,“Có cái gì đúng sao ?

      “Ha ha...” Cười gượng hai tiếng,“ có !” Trong lòng lại oán thầm, rất đúng có được ? ông chủ là ác ma cậu phản đối, này người tốt… có thể gắn người ông chủ sao ?

      “Này, ... Đem bữa sáng lên cho ông chủ !”

      Hạ Duy Y bản năng tiếp nhận khay, nhìn nữ giúp việc kia hung dữ kia, khó xử ,“Nhưng mà... Tiểu Bạch , lầu hai là nơi của ông chủ, thể lên !"

      Những nữ giúp việc trong biệt thự này phần lớn đều muốn leo lên giường của Tư Minh Dạ, mặc dù trong lòng tránh được sợ hãi, nhưng cũng thể chống lại thân phận phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Tuyệt Thế, huống chi sức quyến rũ của Tư Minh Dạ làm cho người ta khó có thể kháng cự, làm cho người ta vừa sợ hãi lại nhịn được mà bị hấp dẫn.

      Nhưng nữ giúp việc này lại thích Lãnh Dạ Bạch, bởi vì Hạ Duy Y là Tư Minh Dạ tự mình giao cho Lãnh Dạ Bạch, cho nên Lãnh Dạ Bạch luôn chăm sóc cho , bởi vậy nữ giúp việc này liền nhìn vừa mắt, trong lòng luôn ràng tìm Hạ Duy Y gây phiền phức !

      Nhìn gương mặt nhắn xinh đẹp kia của Hạ Duy Y, nữ giúp việc trong mắt chợt lóe tia ghen tị, chẳng qua là bộ dáng xinh đẹp chút thôi, đáng để Lãnh quản gia đối ta tốt như vậy sao ?

      mau , muốn để cho ông chủ chịu đói sao ? Nếu ông chủ tức giận đều là lỗi của , đến lúc đó đừng mong đem trách nhiệm đổ lên người người khác!” Hừ ! chỉ biết loại tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn này khẳng định sợ ác ma kia, muốn ta biết kết quả dám đắc tội !

      Hạ Duy Y nghe vậy, mày nhíu chặt, đúng a ! có người đem bữa sáng cho , đói bụng ! Nghĩ nghĩ liền bưng khay chạy lên lầu.

      Nữ giúp việc nhìn bóng dáng của , có chút kinh ngạc, ta cư nhiên dám lên? Sau đó lại lộ ra nụ cười gian, tiểu bạch thỏ này chân tay vụng về khẳng định chọc cho ông chủ phát hỏa, đến lúc đó còn có trò hay để xem !

      Kỳ Hạ Duy Y cũng phải chân tay vụng về, chỉ là nhớ mà thôi, thế nhưng mọi việc chỉ cần để cho nhìn qua lần, có thể làm được rất tốt.

      Lãnh Dạ Bạch vừa nhận được tin mới truyền đến chuẩn bị lên lầu báo, nhưng lại ở bên cầu thang nhìn thấy nữ giúp việc kia cười gian, nhíu nhíu mày hỏi,“Chuyện gì?”

      “A...” Nữ giúp việc kia đắm chìm trong mộng đẹp Hạ Duy Y bị đuổi ra khỏi nhà đột nhiên nghe thanh như thế, sợ tới mức thét ra tiếng chói tai, đảo mắt nhìn đến là người trong lòng của mình, trong lòng vui vẻ, mặt liền treo lên nụ cười xinh đẹp nhất, kiều gọi,“Lãnh quản gia...”

      Lãnh Dạ Bạch trong mắt chợt lóe qua tia vui, “ rất rảnh ?” Tuy rằng nữ giúp việc là người làm việc cho ông chủ nhưng ông chủ nuôi kẻ nhàn rỗi !

      ... có, Tôi làm việc !” Nữ giúp việc lưu luyến nhìn cái, sau đó mới xoay người rời .

      Tuy rằng Lãnh Dạ Bạch nhìn qua ôn nhuận như ngọc, nhưng thủ đoạn của cũng phải ai cũng dám lĩnh giáo, có ông chủ ác ma như thế người dưới trướng có thể tốt ở chỗ nào ?

      “Cốc cốc..” Hạ Duy Y gõ cửa nửa ngày cũng thấy người ở bên trong có phản ứng, nhíu nhíu mày, lại đợi trong chốc lát, vẫn thấy động tĩnh mới đưa tay mở, cửa phòng cũng có khóa, Hạ Duy Y mở cửa ra, trực tiếp vào.

      Vừa đem khay đặt ở tủ đầu giường, xoay người liền thấy Tư Minh Dạ từ phòng tắm ra, toàn thân chỉ quấn cái khăn tắm ở bên hông, tay cầm khăn mặt lau những giọt nước mái tóc màu ngân lam, bọt nước từ vòm ngực nhẵn trắng nõn chảy xuống dọc theo bụng rắn chắc rồi chảy thẳng về nơi bị khăn tắm cản trở.

      Thấy Hạ Duy Y, Tư Minh Dạ vui nhíu nhíu mày, gian riêng tư của luôn thích người khác quấy nhiễu.

      Hạ Duy Y thấy mất hứng, trong lòng có chút tủi thân, cúi đầu,“Tôi là đến đưa bữa sáng, bây giờ tôi liền !” Dứt lời, xoay người liền hướng ra ngoài, giống như hoàn toàn phát cảnh mê người kia.

      Nhìn bóng dáng rời , Tư Minh Dạ thản nhiên thu hồi tầm mắt, nghĩ về sau có nên để cho hầu hạ hay , tuy rằng luôn chán ghét loại tiểu bạch thỏ nhu nhược này nhưng so với loại phụ nữ vừa sợ lại vừa muốn lên giường của , có thể giảm rất nhiều phiền toái !

      “Y Y..” Lãnh Dạ Bạch thấy Hạ Duy Y, mặt lộ ra nụ cười ấm áp.

      Hạ Duy Y bĩu môi, rất vui hỏi,“Tiểu Bạch, tôi làm cho người ta rất chán ghét sao ?”

      Chán ghét ? Lãnh Dạ Bạch giương mắt nhìn về phía cửa phòng đóng chặt kia, ông chủ làm cái gì ? Nhìn tâm tình suy sút, Lãnh Dạ Bạch đưa tay xoa mái tóc mềm mại của , an ủi ,“Y Y là người đáng như vậy, làm sao có thể làm cho người ta chán ghét đây ?”

      Hạ Duy Y hoài nghi nhìn cái, tâm tình vẫn là rất buồn bực,“Thế vì sao mọi người đều chán ghét tôi ?”

      Kỳ những người khác chán ghét , cũng để ý nhưng Tư Minh Dạ chán ghét lại làm cho cảm thấy có chút khó chịu, có lẽ trường hợp như chú chim non , trong đầu trống rỗng, tỉnh lại mắt thấy đầu tiên đó là Tư Minh Dạ, cho nên đối với luôn có chút cảm tình lạ lẫm !

      Hết chương 3.
      AikoNguyenChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :