1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tác giả: Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương

      Tên gốc: Ác ma ca ca, ngươi

      Thể loại: Ngôn tình, ngược đọc văn án thấy ngược nữ chính còn ta đọc truyện thấy ngược nam chính. Kết thúc HE.

      Số chương: Chưa

      Tốc độ edit: Hứng chừng nào edit chừng đó​

      Giới thiệu :

      Hải Nhạc cùng người mẹ tái giá của mình đến đại biệt thự của Tạ gia, ở nơi này, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tạ Phẩm Dật _ lúc đó mặc tây trang màu trắng.

      Khi nàng sợ hãi gọi ca ca, hung hăng quăng cho nàng bạt tai, cho nàng biết có muội muội, bởi vì mẹ chỉ sinh hạ mình .

      Khi đó, nàng tám tuổi, mười ba tuổi.

      Mười tuổi, đẩy nàng xuống lầu, mẹ nàng là người thứ ba, đoạt ba rồi, mới khiến cho mẹ đột phát bệnh tim mà chết.

      hận nàng cùng mẹ nàng, vĩnh viễn cũng tha thứ các nàng.

      Mười ba tuổi, cẩn thận kéo đứt dây đàn của , đẩy nàng xuống hồ bơi, nàng thiếu chút nữa chết đuối.

      Những chuyện như thế nhiều lắm, nhiều kể xiết, vì thế, nàng có thói quen chịu khi dễ của , cũng gọi tiếp tục là ca ca.

      Mười lăm tuổi, nàng bị buộc thi vào cùng trường học, ở trường học, bọn họ là huynh muội, ở nhà, nàng là nữ nô bộc của .

      Mười sáu tuổi, sinh nhật của nàng đêm đó, tới gian phòng của nàng, cướp của nàng đồng trinh, cũng , đó là lễ vật đưa cho nàng.

      Từ nay về sau, thế giới của nàng, có thiên lý…

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [AMCC]Chánh văn: Ác mộng

      Mẹ, đây là nhà mới của chúng ta mà người sao?”

      Hải Nhạc mặc thân công chúa màu hồng phấn vuốt mái đầu bù xù rồi ngẩng lên, nhìn biệt thự khí phái trước mặt hỏi người mẹ nắm bàn tay bé của mình.

      “Đúng vậy bảo bối, đây chính là nhà mới của chúng ta.” Người mẹ mặt tràn đầy hạnh phúc cười.

      Bác Tạ cầm cái vali hành lý từ sau xe qua, chìa bàn tay ra thân thiết nắm tay em, : “Tiểu công chúa, con thích nơi này.”

      “Vâng, bác, con rất thích nơi này.” Hải Nhạc dùng sức gật đầu.

      “Tiểu công chúa, giờ con nên đổi giọng gọi bác là bố, bởi vì mẹ con gả cho bác, về sau bác chính là bố của con.” Bác Tạ xoa đầu em .

      Hải Nhạc vừa mừng vừa sợ, mẹ gả cho bác Tạ, tốt quá! Vì bác Tạ đối với mẹ rất tốt, từ khi mẹ ly hôn với cha, mẹ vẫn chưa từng cười, sau khi bác Tạ vào cuộc sống của hai mẹ con em, mẹ mới dần dần tươi cười, hơn nữa, bác Tạ mua cho em váy và giày mới rất xinh, biến em thành tiểu công chúa, còn thân mật gọi em là “tiểu công chúa”, cha ruột của em cũng chưa từng đối xử với em tốt như bác Tạ, cho nên em cũng rất thích bác Tạ, em luôn thầm hi vọng bác Tạ có thể làm người cha thứ hai của em, ngờ hi vọng trở thành rồi!

      “Bố!” Hải Nhạc ngọt ngào kêu.

      “Con ngoan! Đến đây, bố dẫn con gặp hai!” Bác Tạ, , nên gọi là bố, ông tay ôm lấy nàng, sảng khoái cười lớn .

      hai?” Hải Nhạc yên lặng tự hỏi trong lòng, “Về sau mình người ?”

      Cha mới ôm nàng vào phòng, wow, trong nhà cha lớn đẹp, còn lớn hơn đẹp hơn phòng ở của cha mẹ trước khi chưa ly hôn nữa nha!

      Lúc này, có người hầu lại đây nhận lấy hành lý trong tay cha dượng, rồi cung kính đúng mực xoay người chào mẹ: “Kính chào phu nhân.” Rồi với em: “Kính chào tiểu thư.”

      Sau đó mẹ mỉm cười đưa cho bà cái bao đỏ, : “Mẹ La, lễ gặp mặt.”

      Mẹ La vui mừng đón nhận, sau đó đứng ở bên.

      “Thư Dật đâu? Thư Dật chạy đâu rồi? phải bảo nó ở nhà sao?” Cha dượng đột nhiên hơi bực bội hỏi mẹ La.

      “Thiếu gia… thiếu gia chắc lầu, tôi gọi cậu ấy.” Mẹ La vội vàng .

      cần kêu! Tôi tới rồi!” lầu đột nhiên truyền đến giọng lạnh lùng, Hải Nhạc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người thiếu niên mặc tây trang màu trắng, chậm rãi bước xuống từng bước.

      Khuôn mặt ta có ngũ quan góc cạnh ràng, mỗi thứ đều giống như do tạo hóa tỉ mỉ điêu khắc mà thành, có thể là hoàn mỹ tỳ vết, nhất là cặp mắt kia, ánh mắt sâu thẳm, đen như đêm khuya.

      hai rất đẹp trai a!” Hải Nhạc thầm kêu trong lòng.

      Hải Nhạc cảm thấy đôi mắt tối đen như mực kia… giống như có thể nhìn thấu lòng người, em dám đón nhận ánh mắt ấy, khi ta quắc mắt nhìn gần, tim em đột nhiên đập nhanh.

      ta chậm rãi bước về phía hai người, hơi thở lạnh lẽo đánh thẳng về phía Hải Nhạc, khiến Hải Nhạc co rúm lại chút, ta thoạt nhìn lạnh, lạnh như băng, ánh mắt ta nhìn em và mẹ em… tràn ngập phẫn nộ và khinh thường, ấy thích em và mẹ sao? Trái tim nho của Hải Nhạc đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi.

      “Thư Dật, lại đây chào mẹ mới của con.” Bác Tạ .

      ****

      Đúng là dễ hơn làm, đọc convert có tí xíu, mà bắt tay vào edit mới thấy khổ huhu. Lúc ghi chữ “AMCC” nghĩa là “ác ma ca ca” í, tự nhiên Shi lại nghĩ tới “AMTQ”_”A Mạch tòng quân” hơ hơ hơ biết sao nữa…!

      “Người đàn bà này, xứng làm mẹ tôi.” lạnh lùng mở miệng.

      “Mày…” Bác Tạ tức giận, buông em xuống, vọt tới trước mặt trai kia, , “Mày gọi?”

      “Tôi gọi!” ta hơn bác nhiều như vậy, nhưng khí thế của ta lại tuyệt thua.

      Hải Nhạc sợ hãi chạy tới bên mẹ, mẹ vội vàng kéo tay em, em cảm giác được ràng, tay mẹ run rẩy, mẹ sợ hãi sao?

      Tay của bác giơ lên về phía kia rồi, “!” Hải Nhạc thiếu chút nữa hô ra miệng, em muốn trai bị đánh, tuy rằng hình như trai thích em và mẹ cho lắm.

      Em còn chưa kêu ra miệng, mẹ cười với em mở miệng trước: “Trường Viên, nên ép cậu ấy, nếu cậu ấy muốn, cũng có thể gọi em là dì mà.”

      Tay bác nhụt chí để xuống.

      “Hải Nhạc, , con đến.” Mẹ ý bảo Hải Nhạc tới.

      Hải Nhạc liền tới, ánh mắt của trai làm em rất sợ hãi.

      “Chào ạ.” Nàng sợ hãi kêu.

      Em thấy cười lạnh, chưa kịp nhìn thấy ta vươn tay thế nào, khuôn mặt trắng nõn nhắn của em “Ba” trúng cái tát, em thét chói tai ngã mặt đất, lớn tiếng khóc: “Mẹ, mẹ!”

      Hai người lớn kia đều sợ ngây người, thể tin Tạ Thư Dật lại có thể động thủ đánh em!

      Mẹ Hải Nhạc chạy tới, đau lòng ôm em vào ngực: “Bảo bối khóc, bảo bối khóc.”

      “Mẹ tao chỉ sinh mình tao Tạ Thư Dật, tao có em , con hoang từ nơi nào đến? Mày cũng xứng kêu tao là ?” Tạ Thư Dật hung tợn nhìn em .

      “Đồ mất dạy!” Bác Tạ tức giận cũng cho ta cái tát.

      Chỉ thấy ta bụm mặt, hung tợn nhìn em, ta cũng gì, chỉ hung tợn nhìn em mãi.

      Hải Nhạc bé chịu được ánh mắt như ác ma đó, sợ hãi ngất trong lòng mẹ! _ Tạ Hải Nhạc xoay người ngồi dậy, cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Nàng lại mơ thấy lần đầu tiên gặp Tạ Thư Dật, đó là khi ác mộng của nàng bắt đầu, cho nên thường thường nàng lại mơ thấy lúc ban đầu gặp mặt.

      Tạ Thư Dật, là ác mộng nàng trốn thoát.

      Trái tim sợ hãi vì ác mộng của nàng chậm rãi khôi phục bình tĩnh, Hải Nhạc cảm thấy khát nước, nàng nhàng xuống giường, lắc lắc cái bình, hết nước rồi, thở dài hơi, nàng khẽ mở cửa, trong bóng đêm chậm rãi xuống lầu.

      Nàng chân trần xuống cầu thang giống như mèo con hề phát ra tiếng động, nhưng, thính giác bén nhạy lại giúp nàng nghe được những tiếng động rất kỳ quái, phảng phất như là tiếng ngâm thống khổ vì chịu tra tấn lớn cùng tiếng thở rất thô suyễn, nàng thầm rùng mình, là người hầu nào đột nhiên sinh bệnh sao? ——

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [AMCC] Chánh văn : nên nhìn 1

      Nàng lao xuống lầu, mở đèn lên, đại sảnh tối đen trong nháy mắt liền trở nên sáng sủa.

      màn đập vào mắt nàng, phải là ai phát bệnh, mà là có hai thân thể sô pha liều chết dây dưa, phải ai khác, chính là trai danh nghĩa của nàng cùng có khuôn mặt xa lạ.

      Ánh sáng đột ngột làm Tạ Thư Dật quay đầu, thấy Hải Nhạc đứng tại chỗ ngốc lăng nhúc nhích, liền ngưng động tác làm.

      Cho tới bây giờ Hải Nhạc chưa từng thấy cảnh tượng dâm đãng như vậy, hình ảnh mãnh liệt đập vào mắt làm cho đầu óc nàng trống rỗng, đến khi tiếp xúc ánh mắt lãnh sắc bén của Tạ Thư Dật, nàng mới thanh tỉnh lại nhận ra người mình nhìn là ai, nàng hút hơi khí lạnh, thiếu chút nữa bật ra tiếng thét chói tai, nhưng vẫn bịt miệng kịp thời.

      Mà lại có người hét lên, chính là bị Tạ Thư Dật đặt dưới thân kia, ánh sáng chiếu vào thân thể làm thấy xấu hổ, thử đẩy Tạ Thư Dật ra: “Thư Dật, có người!”


      Tạ Thư Dật lạnh lùng liếc Hải Nhạc vẫn ngẩn ngơ cái, sau đó xoay qua nữ tử dưới thân tà ác cười cười: “ cần để ý đến nó!”

      Hai tay vốn buông hai bên người, đột nhiên bắt lấy bờ eo của dùng sức đâm sâu vào, làm ta thét chói tai liên tục.

      Hải Nhạc sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, run lẩy bẩy định bước lên cầu thang.

      được ! dám ?” Tạ Thư Dật đột nhiên lên tiếng, trong thanh tràn ngập bá đạo thể kháng cự, “Xoay người, đối mặt với tôi! Mở to mắt ra!”

      Hải Nhạc run rẩy, , nàng muốn đối mặt với , màn này trong mắt nàng là quá ghê tởm!

      “Trì Hải Nhạc, tôi đếm ba tiếng, ba, hai” Tạ Thư Dật nhếch đôi môi mỏng, lạnh lùng đếm.

      Trước khi thốt ra tiếng “”, Hải Nhạc chết lặng xoay người đối diện với Tạ Thư Dật, chết lặng mở to mắt, ánh mắt đắc ý và độc ác của , xông thẳng vào ánh mắt nàng, còn thản nhiên cười.

      Tạ Thư Dật cứ nhìn Hải Nhạc mãi như vậy, hơn nữa cũng ngừng động tác với bên dưới, cứ nhìn chằm chằm Hải Nhạc như vậy, buông tha tia biểu tình mặt nàng.


      phải chưa từng nhìn thấy bộ dạng nàng mặc áo ngủ, nhưng cái váy ngủ ôm rủ tận gót như đêm nay,cho tới bây giờ chưa từng thấy mặc qua, ngờ, thân hình cứng nhắc gầy yếu như cọng giá của nàng, từ bao giờ dáng người trở nên hấp dẫn như vậy rồi?

      Nàng lớn lên từ khi nào? Mà , lại để ý nha đầu này cũng ngày lớn lên? Đây là cái gì? Tạ Thư Dật thầm nghi hoặc chính mình.




      [AMCC] Chánh văn : nên nhìn 2


      Dưới ánh mắt thâm trầm của Tạ Thư Dật, Hải Nhạc thả lỏng bờ môi cắn chặt ra, nhưng hai tay nàng lại lặng lẽ nắm chặt thành quyền, , thể bị ác độc của đánh gục, nàng tự nhủ trong lòng phải bỏ qua ánh mắt ác độc của Tạ Thư Dật cùng dáng người giống như siêu mẫu sân khấu của , cũng tự nhủ thể yếu đuối, bởi vì, người đàn ông mà nàng phải đối diện này, là kẻ hành xử theo lẽ thường, là tên ác ma thuần túy!

      Nàng hờ hững đối diện với Tạ Thư Dật.

      Trừ mặt nàng hồng, Tạ Thư Dật thể nhìn ra chút gì là ổn, ánh mắt của nàng, vẫn như cũ trong suốt như vậy, vẫn như cũ bình tĩnh như vậy, giống như mỗi ngày nàng đều nhìn thấy cảnh tượng thế này, còn sợ hãi nữa.

      Tạ Thư Dật khỏi nghiến răng nghiến lợi mắng tiếng shit, chán ghét ánh mắt như cũ trong suốt của nàng, chán ghét bình tĩnh như trước của nàng, chán ghét nàng khi nhìn thấy tình cảnh như vậy, mặt vẫn mang biểu tình thuần khiết như thiên sứ kia! Tóm lại, chán ghét nàng!

      Cơn giận của bị chuyển thành khí lực, dùng sức phát tiết người , cho đến khi ta thét chói tai tê liệt ngã xuống dưới thân , mà cũng thở hổn hển phóng chính mình ra, ngay cả ở thời điểm lên đỉnh, đều hề rời mắt dù chỉ chút khỏi khuôn mặt đỏ lên như muốn xuất huyết kia, rốt cục hài lòng, ra, ta cũng phải có việc gì.

      “Trì Hải Nhạc! Sau này ngày, cũng giống như ta nằm ở dưới thân đàn ông, tôi muốn nhìn xem lúc đó, còn có thể bảo trì biểu tình như tiên nữ phạm khói lửa nhân gian giả dối đó hay !” Tạ Thư Dật cười lên ha hả, phi thường hài lòng nhìn khuôn mặt Hải Nhạc từ đỏ rừng rực chuyển thành trắng bệch như tờ giấy.

      Vừa nghĩ tới Hải Nhạc giống này nằm dưới thân đàn ông, tim của đột nhiên chấn động, chết tiệt, chán ghét! chán ghét nàng nằm ở dưới thân đàn ông khác!

      “Tôi có thể rời chưa?” Hải Nhạc bật ra tiếng hỏi cứng nhắc.

      Tạ Thư Dật từ trong hoang mang tỉnh táo lại, làm sao ta còn có thể bình tĩnh như vậy? cỗ cuồng nộ vô danh bỗng nhiên bùng nổ, đột ngột đứng lên, quên mất mình trần truồng, vung quyền về phía Hải Nhạc lớn tiếng rống: “Cút! Cút cho tôi!”

      Hải Nhạc rốt cuộc cũng nới lỏng sợi dây đàn căng lên trong lòng, nàng xấu hổ vội vã lên lầu, chạy vào gian phòng của mình, “Ba” đóng cửa lại.

      khắc cửa vừa đóng kia, nước mắt, từ trong hốc mắt tràn ra.

      Tại sao ông trời lại bắt nàng gặp phải ác ma này? Khi nào nàng mới có thể thoát khỏi khống chế của ?

      “Tạ Thư Dật, là đồ cầm thú! Cầm thú có trái tim! Tôi nguyền rủa xuống địa ngục!” Nàng phẫn hận mắng, bên lau nước mắt mặt.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 03-04

      [AMCC] Chánh văn : Chỉ là bạn

      Nàng cũng chỉ có thể mắng nguyền rủa chết sau lưng như vậy, nếu ở trước mặt , nhất định chém nàng thành tám mảnh sau đó ném xuống biển cho cá ăn, nàng biết có thể làm được điều đó.

      Cuộc sống như vậy, khi nào mới là kết thúc? Hải Nhạc tuyệt vọng nghĩ thầm.

      Nàng muốn mau chóng lớn lên, mau chóng rời ác ma bò ra từ địa ngục này!

      “Tạ Thư Dật, tôi nhất định rời khỏi nơi này thôi!” Hải Nhạc nắm chặt tay thành hai đấm .

      Nàng lên cao trung, đến lúc đó, nàng có thể ở kí túc xá trong trường, nàng chọn được trường học có khu ký túc xá nữ, từ đó về sau rời khỏi ác ma này!

      Mà lúc này ở dưới lầu Tạ Thư Dật mặc xong quần áo, miễn cưỡng nằm ghế sa lon, hé mắt nhìn vừa mặc váy vừa dùng ánh mắt ái mộ nhìn mình, miệng phun ra vài chữ: “, lập tức lăn khỏi nhà tôi.”

      sợ hãi, trễ như vậy, có thể đâu?

      “Đàn , cần đuổi em a, dẫn em lại đây, sao có thể đuổi em được? trễ thế này, em có chỗ để a, với lại đường có thể có sắc lang a, em sợ hãi.”

      Những tưởng rằng phát sinh quan hệ với có thể làm cho nhìn bằng con mắt khác, xem ra, nghĩ sai rồi.

      “Tôi giữ người qua đêm, là tự nguyện lại đây, lúc nãy tôi cũng có ép buộc .” Tạ Thư Dật lạnh lùng , “ nếu còn dài dòng, về sau đừng nghĩ bò lên giường tôi, ngẫm lại, cũng chỉ là trong những bạn của tôi mà thôi, lập tức biến mất cho khuất mắt tôi! Ngoài cửa tự động có người đưa về nhà!”

      cần bỏ mặc em, em là được.” sợ Tạ Thư Dật bao giờ quan tâm nữa, rưng rưng mặc váy vào.

      Biết ấy nổi tiếng là hoa hoa công tử, nhưng mà, ai bảo đây? Có thể phát sinh quan hệ cùng cầu hèn mọn nhất của , cũng kỳ vọng ấy .

      mở cửa lớn ra, lưu luyến liếc mắt nhìn Tạ Thư Dật cái, đáng tiếc Tạ Thư Dật nhìn cũng thèm nhìn , đành phải vội vã rời .

      Tạ Thư Dật đứng dậy rót ly rượu đỏ nhấp vài ngụm, vốn tưởng rằng uống chút rượu hiểu ý tình thoải mái chút, nhưng trong lòng vẫn cứ buồn bực khó chịu.

      Từ khi mười tám tuổi, bên cạnh thiếu đàn bà, , chỉ là thứ điểm tô trang đời , trong mắt , con đều là ngực lớn có não chỉ dùng cho đàn ông phát tiết, chỉ có thể làm cho thân thể thỏa mãn, lại thể thỏa mãn trái tim vẫn luôn trống rỗng của , cánh cửa trái tim , cho tới bây giờ, đều chưa từng vì bất kỳ người con nào mà mở ra.

      ngẩng đầu nhìn, khung cửa sổ kia, vẫn luôn tối om.

      Vừa nghĩ tới bộ dáng bình tĩnh vừa mới nãy của kia, cơn tức trong lòng lại lần nữa nổi lên.

      [AMCC] Chánh văn : Trang phục hầu và đồng phục y tá

      Mặc kệ đối với nàng như thế nào, nàng đều làm bộ nửa sống nửa chết, giống hệt như con rối gỗ! Chết tiệt, ngày nào đó thế nào cũng phải xé cái mặt nạ đó ra, vạch tính tình chân của nàng.

      Nàng nghĩ mình là ai? Nàng thực nghĩ mình là tiểu thư trong miệng những người hầu kia sao? Hừ hừ, trong mắt Tạ Thư Dật , nàng phải bất cứ thứ gì, chỉ là món đồ chơi của , khối đồ chơi là con người bằng xương bằng thịt, muốn chơi thế nào chơi thế ấy! Mà , mới vừa rồi phải là nàng ta có phản kháng sao? phải vẫn ngoan ngoãn theo lời mà làm sao?

      Nhưng vì sao nàng ta phản kháng lại làm cho nổi trận lôi đình chứ?

      Baby quý, sao có thể chọc tôi tức giận chứ? Chẳng lẽ còn biết chọc tôi tức giận có kết quả gì sao?

      Tạ Thư Dật lay ly rượu đỏ trong tay cái, kính cái cửa sổ tối om kia, lại đem rượu đỏ uống hơi cạn sạch.

      “Ba tôi ngày mai trở về, có muốn cùng tôi đón máy bay ? Cũng tốt, có thể biểu chúng ta huynh muội tình thâm chút.” Tạ Thư Dật uống ngụm sữa, với Tạ Hải Nhạc cúi đầu yên lặng ăn điểm tâm phía bên kia.

      Hải Nhạc ngẩng đầu, : “Tôi , mình là được rồi.”

      “Ở trước mặt tôi, có thể tự do thế sao?” Tạ Thư Dật để đũa xuống, chậm rãi .

      Tạ Hải Nhạc nắm chặt đôi đũa, ngẩng đầu, nhìn Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật cười cười, đứng lên cầm ly sữa trong tay, : “Tôi nghĩ, ly sữa này nếu hắt lên mặt của , vừa dưỡng nhan lại làm đẹp, rất tồi đâu nha, có muốn thử chút hay ? Nhưng được né tránh a, phải biết rằng nếu trốn hậu quả…”

      “Tôi .” Hải Nhạc phun ra hai chữ.

      “Tốt lắm.” Tạ Thư Dật gật gật đầu, đem sữa uống hơi cạn sạch.

      “Ăn nhanh chút, tôi có kiên nhẫn chờ .” thô lỗ .

      Hải Nhạc sớm còn khẩu vị, nhưng mà, lại dám ở trước mặt mình no rồi, thấy như vậy, nàng đứng lên đến mép ghế sô pha, cầm lấy túi sách sớm đặt sẵn, yên lặng ra ngoài.

      Tạ Thư Dật nhìn bóng lưng của nàng, đột nhiên : “Em dấu, tôi mới phát thân hình của em vậy còn quá nóng bỏng, đồng phục khó coi như vậy, mặc người em lại quá đẹp như thế, tôi suy nghĩ, nếu em mặc lên trang phục hầu này, hay đồng phục y tá, ra phong tình biết mấy nhỉ?”

      Hải Nhạc cả người chấn động, trước kia chưa từng về thân hình của nàng, lần này đột nhiên nhắc tới, hơn nữa còn dùng loại giọng điệu cực kì khiêu khích này, làm cả người nàng đều nổi lên thảm da gà, trong đầu lại có chủ ý gì đây?

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [AMCC] Chánh văn chương 05: Có nam sinh theo đuổi hay ?

      Nàng chuẩn bị tiếp, đột nhiên tay bị Tạ Thư Dật kéo lại, sau đó, thân mình cũng đột nhiên bị xoay qua.

      nâng cằm nàng lên, cẩn thận nhìn nàng, Tạ Hải Nhạc muốn nghiêng đầu nhìn, nhưng tay lại gắt gao nắm chặt cằm nàng như keo, khỏi khiến nàng có chút giãy dụa.

      “Vịt con xấu xí từ từ cởi bộ lông ra, khuôn mặt nhắn phát triển rồi, là có điểm giống với hồ ly tinh mẹ của .”

      Tạ Thư Dật chậc chậc .

      Tạ Hải Nhạc chớp chớp lông mi, cố gắng phát ra vài tiết: “Mẹ tôi, phải là hồ ly tinh.”

      “Tôi bà ta là, bà ta chính là, còn nữa, cũng thế.” Tạ Thư Dật đem mặt gần sát lại, nhàng hỏi bên tai , “Tiểu hồ ly tinh, cho tôi biết, ở trường học có nam sinh theo đuổi hay ? Ân?”

      Hơi thở như lửa nóng phun trong lỗ tai Hải Nhạc, ngứa, nhưng lại tránh né ra, làm cho toàn thân nàng đều bị lửa nóng kia thiêu ra tầng phấn hồng rực.

      có, có nam sinh theo đuổi tôi.” Cảm thấy hơi thở của sắp áp vào mặt, Hải Nhạc vội vàng , cũng có ý muốn xoay mặt qua bên.

      Tạ Thư Dật rốt cuộc buông lỏng tay đẩy nàng ra.

      có là tốt rồi.” Tạ Thư Dật sải bước tiêu sái về phía trước Hải Nhạc, lại quăng xuống câu, “Đừng để cho tôi biết dối, nếu để cho tôi biết, khiến cho nam sinh đến theo đuổi, tự chịu.”

      Tạ Hải Nhạc khỏi rùng mình cái, nàng muốn bàn luận… cái vấn đề này với nữa, cho nên mới có, kỳ , nam sinh theo đuổi nàng, chưa xếp hàng cũng có tiểu đội, nàng chỉ muốn chuyên tâm học hành trước, có hứng thú quan tâm đến những tiểu nam sinh vắt mũi chưa sạch đó, nàng cũng biết vì sao đột nhiên quan tâm chuyện này, vạn nhất lên trường hỏi thăm, nàng liền thảm.

      Hai người lên xe, tài xế nhàng khởi động chiếc xe Bentley.

      Tạ Thư Dật như nhớ tới chuyện gì, đột nhiên quay đầu hỏi Tạ Hải Nhạc: “Em quý, học kỳ sau lên cao trung, chuẩn bị chọn trường nào?”

      Tạ Hải Nhạc vẫn ngẩn người, đột nhiên nghe hỏi như vậy, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      Chẳng lẽ nàng chọn trường nào, cũng muốn nhúng tay?

      “Tôi vẫn chưa chọn xong, chờ cha mẹ trở về tiếp tục quyết định.” Nàng cẩn thận .

      Nàng để lộ ra trước trường nàng muốn chọn, nhất là ở trước mặt .

      “Phải ?” Tạ Thư Dật nhìn ánh mắt của nàng lóe lóe, quay đầu, cũng thêm gì nữa.




      [AMCC] Chánh văn chương 06: Hứa Chí Ngạn

      Sau đó, lại như mọi khi trầm mặc, lúc trầm mặc, trường học của Hải Nhạc ra đằng xa, tài xế lái xe đến cách cổng trường khoảng ba mươi thước, dừng lại, Hải Nhạc chui ra khỏi xe, đóng cửa xe xoay người, nàng thở dài nhõm hơi, cần tiếp tục đối mặt với .

      Tài xế vòng xe lại, rời khỏi trường học của Hải Nhạc, về phía nơi Tạ Thư Dật học Học viện Quốc tế Năm Châu.

      Tạ Hải Nhạc chậm rãi vào trường, xuyên qua con đường lớn ngập bóng cây, lại đến ngã rẽ, ngay tại khúc quanh, nàng lại đụng phải người thẳng tới, Hải Nhạc sợ hãi kêu lên tiếng, thể trọng khí lực yếu kém,nàng tự nhiên bị ngã mặt đất.

      “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, rất xin lỗi, em có bị thương ?” Thanh nam sinh ôn nhu êm tai vang lên.

      Tạ Hải Nhạc ngẩng đầu, người vừa đụng vào nàng áy náy đưa tay về phía trước.

      Khi nhìn mặt Tạ Hải Nhạc, bàn tay thất thần dừng lại giữa trung.

      Tạ Hải Nhạc nhìn , bộ dạng rất tuấn tú, ánh mắt dưới đôi mày rậm kia, là đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, lúc này lại tràn ngập sóng nước mênh mông, Hải Nhạc biết đôi mắt này nhất định có thể mê chết đống lớn, nhưng, bao gồm nàng. Bởi vì, tuy bộ dạng rất đẹp, nhưng so với Tạ Thư Dật, cũng phải ảm đạm thất sắc thôi, nàng chưa từng gặp nam nhân nào có bộ dạng so với Tạ Thư Dật còn đẹp hơn, mặc dù linh hồn của ác ma, nhưng bộ da của , cho dù là ngôi sao sáng nhất nay, đều chưa chắc có thể so được với .

      Bất quá, cái loại khí chất tao nhã toàn thân này, là thứ Tạ Thư Dật có được. Tạ Hải Nhạc vừa nghĩ, vừa chật vật đứng lên, vỗ vỗ bụi đất sau lưng.

      “Tôi sao.” Nàng thản nhiên .

      “Em là em là Tạ Hải Nhạc, là muội muội của Tạ Thư Dật.” đẹp trai đột nhiên mở miệng .

      Tạ Hải Nhạc kinh ngạc nhìn cái, nhận ra nàng, còn quen biết Tạ Thư Dật?

      tên là Hứa Chí Ngạn, và ca ca em học cùng trường, , từng tại nhà các em thoáng nhìn thấy em chút, liền để lại trong ấn tượng khó phai.” Soái ca mặt đột nhiên xuất dạt dào thứ ôn nhu cùng nhiệt tình tên.

      “Nha.” Tạ Hải Nhạc lại bình thản ồ tiếng.

      Trong lòng nàng vẫn còn có chút kinh ngạc, nam đồng học có thể làm cho Tạ Thư Dật đưa về nhà, có thể quan hệ của cùng Tạ Thư Dật tệ, tuy rằng nàng khi về đến nhà, chân bước ra khỏi cửa, nhất là khi Tạ Thư Dật mang đồng học về nhà, nàng lại càng ra , nàng sợ khi cẩn thận để Tạ Thư Dật nhìn thấy nàng, khiến cho nàng khó xử trước mặt rất nhiều người khác, bất quá, có lẽ vẫn khó tránh khỏi bằng hữu của Tạ Thư Dật nhìn thấy.

      Nhưng mà, học ở Năm Châu , làm sao có thể xuất trong sân trường của nàng?

      Hứa Chí Ngạn như nhìn thấu tâm tư của nàng, mỉm cười : “ tới nơi này, là vì muội muội của xin phép nghỉ bệnh, muội muội của là Hứa Nhã Nghiên, em hẳn là từng nghe ?”

      Hứa Nhã Nghiên? Chính là hoa hậu giảng đường của trường?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :