1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

A Quick Bite - Lynsay Sands ( 23 c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 5
      "Tôi biết là vô cùng điên tiết khi bị giữ lại đây, nhưng đấy phải lỗi của Lissianna và con bé cần giúp đỡ đấy."

      Greg thở ra hơi dài thậm thượt. nín thở phải vài phút rồi ấy chứ, trong lúc chờ gã đàn ông lên tiếng, nhưng điều ta lại phải điều trông chờ. ra chả có ý niệm gì ràng về điều trông ch, nhưng đơn giản đấy phải điều vừa được thốt ra.

      Người đàn ông Lissianna gọi là Thomas trông khoảng dưới ba mươi tuổi, trẻ hơn Greg chút. ta cũng đẹp như mọi người trong cái nhà điên khùng này với mái tóc sẫm màu và đôi mắt màu xanh bạc thấu suốt như Lissianna và mẹ , nhưng vì cả hai lần Greg nhìn thấy ta, Thomas đều luôn cười cách tốt bụng, nghĩ là Thomas phải kiểu người phải viện đến khẩn cầu nhiều lắm. Vậy mà giờ đây có vẻ ta khẩn cầu giùm cho Lissianna.

      Greg nhìn chàng trẻ tuổi rảo bước tới chân giường và quay lại. "Nghe này, Lissianna..." ngập ngừng và . "Chúng tôi khá thân nhau. Mẹ tôi mất lâu sau khi tôi ra đời và may là cha tôi chả biết làm gì với tôi cả, nên dì Marguerite đón lấy tôi. Dì ấy cũng làm thế với em Jeanne Louise của tôi." (Chả biết dịch sao về cách Thomas gọi Marguerite, vì Marguerite lấy em trai của cha Thomas tức là vợ của chú Thomas, LV hông có chú, nên ko biết gọi sao, nhưng LV thấy dịch là dì nghe nó thân thiết hơn, bà con thông củm)

      " và em được nuôi lớn cùng với Lissianna ư?"

      "Chúng tôi chơi cùng nhau, học cùng nhau... chúng tôi rất... gần gũi." ta kết thúc cách bất lực.

      "Như người nhà," Greg , vẻ hiểu biết.

      "Phải, chính xác đấy." Thomas mỉm cười. "Lissianna khác gì em với tôi, và dì Marguerite khác gì mẹ tôi cả."

      "Được rồi," Greg gật đầu, hiểu.

      "Thế nên, tôi rất hiểu tại sao dì Marguerite lại mang về đây. Tôi biết dì ấy vô cùng lo lắng về Lissianna. Chứng bệnh của con bé..." lắc đầu ảo não. «... nó rất tồi tệ. Cũng giống như xỉu khi nhìn thấy đồ ăn và thể ăn được gì nữa ấy. Nó ảnh hưởng tới toàn bộ cuộc sống của con bé, và từ hàng năm nay rồi."

      Thomas nhíu mày và lại rảo bước về chân giường rồi quay lại trước khi tiếp. "Mọi việc tệ lắm khi Jean-Claude còn sống. Lissianna để dì Marguerite truyền tĩnh mạch cho nó, nhưng..."

      "Jean-Claude là ai?" Greg ngắt lời.

      "Chồng của dì Marguerite, cha của Lissianna."

      "Tại sao ông ta với chỉ là Jean-Claude thay vì 'chú', trong khi Marguerite lại được gọi là dì?" Greg tò mò hỏi.

      Môi Thomas mím lại. "Vì ông ta giống ông 'chú' được nhiều cho lắm. Ông ta cũng chẳng giống chồng hay cha chút nào. Ông ta rất gia trưởng và là lạc hậu, và tôi muốn là vô cùng lạc hậu ấy. Ông ta cũng hèn hạ như con rắn ấy và khiến dì Marguerite lẫn Lissi khốn khổ khi ở gần ông ta."

      "Thế còn sao?"

      "Còn tôi sao là sao?" Thomas bối rối hỏi.

      "Ừhm cũng được dì mình nuôi cùng với Lissianna ; tôi đoán là cũng phải đối mặt với chú của nữa chứ. Ông ta có khiến khốn khổ như họ

      "Ồh," Thomas phẩy tay cho qua như thể điều đó quan trọng. "Ông ta tệ với tôi lắm, với lại tôi phải chịu đựng ông ta lâu, tôi rời ra ngoài sống năm mười chín tuổi."

      "Lissianna cũng có thể làm vậy mà," Greg chỉ ra nhưng Thomas lắc đầu.

      " đâu, Jean-Claude muốn con bé sống ở nhà tới khi nó lấy chồng."

      " ấy có thể nổi loạn kia mà," lại gợi ý, và nhận thêm cái nhìn tin nổi của Thomas.

      " thể nổi loạn với Jean-Claude được." Thomas nghiêm giọng với . "Hơn nữa, Lissi bao giờ bỏ dì Marguerite lại đối mặt với ông ta mình đâu. Tâm trí Jean-Claude hầu như hoàn toàn biến đổi vào lúc cuối đời. Ông ta khá là đáng sợ."

      "Vậy là ông ta qua đời." Greg lẩm bẩm. "Ông ta chết thế nào?"

      "Lửa. Ông ta uống vào quá nhiều... ờ... rượu và thiếp ngủ với điếu thuốc tay. Nó châm lửa bùng lên và ông ta cũng '' cùng với nó."

      Greg gật đầu.

      "Dù sao..." Thomas lại bắt đầu lại lại. "Đấy là điều tốt nhất ông ta có thể làm cho dì Marguerite và Lissi, nhưng lại khiến Lissi rơi vào cơn hoảng loạn. Con bé bắt đầu lo lắng về việc nếu lỡ dì Marguerite qua đời sao? Ai nuôi sống nó? Thế nên nó quyết định nó phải độc lập hơn. Nó bắt đầu làm việc ở nhà tế bần, và giờ nó chuyển ra sống riêng và cố tự nuôi sống bản thân, nhưng dì Marguerite rất lo lắng và chúng tôi cũng vậy."

      "Lo chuyện gì cơ?" Greg quan tâm hỏi. Với , mọi chuyện có vẻ như cái chết của cha mình khiến Lissianna chuyển mình bước vào trưởng thành. như con chim non chập chững đập những sải cánh đầu tiên ấy.

      "Lo là ấy giống như Jean Claude."

      "Cha ấy á, gã nát rượu á?" Greg bối rối hỏi. " ấy uống rượu sao?"

      ", ít nhất là cố tình." Thomas chậm chạp . "Nhưng đấy là chứng sợ hãi của nó."

      Greg lắc đầu. bị mất phương hướng hoàn toàn rồiước khi kịp hỏi thêm điều gì, Thomas cứng người, đầu hướng về phía cửa.

      "Tôi phải rồi, dì Marguerite đến." ta bước đến cửa ra vào rồi dừng lại . "Tôi biết chưa hiểu , nhưng tôi có thời gian. Sáng mai hẳn dì Marguerite giải thích mọi chuyện cho . Và khi dì ấy làm thế, làm ơn cố nhớ rằng mọi chuyện phải lỗi của Lissianna. Con bé bắt tới đây, nhưng nó cần giúp đỡ."

      xong, ta lặng lẽ chuồn khỏi phòng. lúc sau Greg nghe thấy tiếng thầm trong hành lang rồi sau đó là yên lặng, rồi tiếng cửa đóng lại đâu đó xa xăm. Có vẻ mọi người đều ngủ cả rồi.

      Thở dài, lại để đầu rơi xuống gối và nhìn lên trần nhà, đầu vẩn vơ nghĩ về những gì Thomas vừa . Vậy là cuộc sống của nàng Lissianna xinh đẹp dễ dàng cho lắm. Greg vừa nhăn nhó vừa nghĩ chả mấy người có cuộc sống dễ dàng. Có lẽ đó là do bi quan tự nhiên mà nghề nghiệp của bắt phải chịu, nhưng sau hàng năm trời giúp đỡ an ủi những người bị lạm dụng và tàn phá, thấy có vẻ rất ít người có được tuổi thơ yên bình vết sẹo nào.

      cũng có vài 'vết sẹo' như thế. Mẹ luôn ấm áp và tràn đầy tình thương, các chị em của cũng rất tuyệt vời, cũng như các dì và các chị em họ và phần còn lại của đại gia đình, nhưng cha hề. Ông ta là kẻ tán có hạng và đầy nóng tính. Điều tốt nhất ông ta từng làm cho gia đình là bỏ rơi nó khi Greg còn bé, nhưng điều đó khiến thành người đàn ông trẻ thơ trong nhà. lớn lên với những lời lặp lặp lại rằng là 'người đàn ông duy nhất tốt đẹp đời'. Đó là gánh nặng lớn với đứa trẻ, và đó là phần lý do vẫn còn độc thân. muốn biến từ 'người đàn ông duy nhất tốt đẹp đời' trong mắt mẹ và các chị em của mình thành gã tồi tệ làm rối tung mọi thứ lên như đám đàn ông còn lại.

      Suy nghĩ của Greg bị ngắt quãng cách đột ngột khi cánh cửa phòng ngủ lại mở lần nữa. Nhấc đầu lên, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mới vào, nàng tóc nâu mặc váy đỏ (Elspeth, chị họ của Lissi ). khẽ khép cánh cửa lại và rồi thở ra hơi nhõm, ràng là vì vào được đây mà bị phát . Quay lưng lại cái cửa, lại gần giường.

      "Ôi tuyệt, thức." thầm, miệng cười khẽ.

      Greg nhướng mày lên tự hỏi cái gì diễn ra tiếp theo khi ngừng lại và ngồi xuống cạnh giường, nhìn

      "Mọi người nghĩ là tôi toilet, nhưng tôi chuồn lên đây gặp đấy." giải thích và rồi thêm. "Tôi là Elspeth, và tôi muốn chuyện với về em họ Lissianna."

      "À há." Greg gật đầu, cố nhìn chằm chằm vào phần da thịt màu trắng ngà lồ lộ sau cái váy ngủ búp bê thiếu vải của ta. bất lịch nếu bị phát là nhìn hau háu ấy, dám chắc đấy.

      "Tôi biết là dì Marguerit mang tới để chữa bệnh cho Lissianna, nhưng Lissi cho là bực mình vì cách dì ấy mang tới đây, và do đó từ chối giúp nó, trong khi nó , rất rất rất cần giúp đỡ." Elspeth ngưng lại chờ đợi.

      "Tôi hiểu." Greg thầm để xóa tan im lặng, nhưng đơn giản chỉ nhìn đầy trông đợi, nên hỏi lại. "Thế chứng bệnh sợ hãi của Lissianna ra là sợ cái gì?"

      tóc nâu tròn mắt ngạc nhiên. "Ý là chưa ai với sao?"

      lắc đầu.

      "Ôi," cắn môi. "Vậy chắc là tôi nên với rồi. Ý tôi là, Lissianna có ấy đọc được suy nghĩ của trong khi dì Marguerite ràng có thể, và nếu dì ấy đọc được là biết chứng sợ của con bé là gì trong khi dì ấy chưa với , dì ấy có thể tìm hiểu xem làm sao biết và nhận ra là tôi lẻn lên đây để..." Mắt trợn lên sợ hãi và đột ngột đứng lên. "Chết tiệt ! Dì ấy có thể nhận ra tôi đến đây rồi còn đâu."

      Greg chỉ biết nhìn . Lissianna có cái gì đó về việc đọc được tâm trí lần đầu tiên tới, giờ tới người phụ nữ này cũng lảm nhảm điều đó. Có chuyện gì với đám người này nhỉ? Chắc phải tất cả bọn họ đều nghĩ họ đọc được suy nghĩ người khác chứ?

      Tất nhiên là thế rồi, nhận ra khi nhớ lại rằng bà mẹ làm đúng như thế. Có lẽ khả năng này di truyền trong gia đình chăng, đoán, thú vị.

      "Ôi tôi phải thôi." nàng tóc nâu giờ bối rối lo âu kinh khủng. "Nhưng xin cố quên là tôi ở đây nhé. Chỉ là – làm ơn giúp Lissianna được ? Con bé rất ngọt ngào đáng hài hước và thông minh, và cái chứng bệnh chết tiệt đó là gánh nặng với nó. nên giúp nó. cũng thích nó thôi nếu tìm hiểu nó, và nếu giúp nó có cơ hội tìm hiểu nó," , giật lùi về cửa. "Giờ làm ơn quên việc tôi vừa ở đây và cố đừng nghĩ đến điều đó khi dì Marguerite lên thăm vào sáng mai, được ?"

      Elspeth chờ trả lời mà mở cửa, ló đầu ra để xem có ai ngoài đó , rụt đầu lại vẫy chào lần cuối rồi lách ra khỏi phòng.

      Greg lại thả rơi đầu mình xuống gối sau khi lắc đầu khe khẽ. cảm giác như mình vừa tham gia vào tập trong serie phim The Twilight Zone (phim khoa học viễn tưởng kinh dị - search wiki ), và tập này chưa xem bao giờ.

      Chữa bệnh cho Lissianna ư? Tất cả bọn họ đều cần chữa trị có, nghĩ thầm và rồi cứng người khi cánh cửa lại mở ra lần nữa. Lần này thèm ngóc đầu ngó xem ai vào nữa mà nằm chờ, mắt nhắm nghiền và lắng nghe tiếng thầm xuýt xoa khi cánh cửa được khép lại nhàng, và rồi có tiếng xột xoạt của nhiều hơn người lại gần chiếc giường.

      "Ôi chán thế, ta ngủ rồi." trong số họ thầm đầy thất vọng.

      "Vậy chúng ta chỉ việc dựng ta dậy thôi Juli." Tiếng người thứ hai thầm lại đầy thực tế. "Việc này quan trọng mà. ta phải giúp chị Lissi thôi."

      "Ừh em đúng Vicki." Ngừng lát, và rồi... "Làm sao dựng ta dậy?"

      Quyết tâm là muốn biết họ lên để làm gì, Greg mở choàng mắt ra và thấy mình nhìn cặp sinh đôi tuổi teen với mái tóc nâu vàng. Họ mỗi người đứng bên giường, và nhìn hết nàng mặc váy hồng đào đến mặc váy xanh, tự hỏi nào là Juli còn nào là Vicki.

      "Ôi Vicki, ta tỉnh rồi, mắt ta mở kìa." váy xanh nhõm. Greg đoán điều đó nghĩa là ta tên Juli.

      "Tốt," Vicki rồi hướng sang . "Chúng tôi định đánh thức ."

      "Chúng tôi với những người khác là chúng tôi lấy đồ uống, nhưng ra chúng tôi muốn chuyện với ," Juli thêm.

      "Về chị họ của chúng tôi," Vicki nốt.

      "Sao tôi ngạc nhiên chút nào khi nghe thế nhỉ?" Greg mỉa mai và cặp sinh đôi ném cho nhau cái nhìn chắc chắn qua người , rồi cả hai nhún vai cùng lúc như và cả hai cùng ngồi xuống hai bên giường,

      Đây đêm dài cho xem, Greg thở dài nghĩ.

      Mười lăm phút sau, cánh cửa phòng đóng lại sau lưng họ, để lại Gregory nằm ngẫm nghĩ về cuộc chuyện với hai sinh đôi. Họ là cặp khá dễ thương và ràng là rất quan tâm tới Lissianna, nhưng rồi phải tất cả mọi người vào phòng này đêm nay đều quan tâm tới sao. Kể cả mẹ , và đó là lý do nằm đây đấy thôi.

      Là do hành động của Marguerite khiến tất cả mọi người đều cảm thấy cần giải thích gì đó. Tất cả bọn họ đều lo phản ứng lại Lissianna vì mẹ mang tới đây, và vì thế từ chối giúp . Điều đó chỉ khiến Greg thêm băn khoăn tợn. tự mình trèo vào thùng xe, tự mình trèo lên gác để bị trói lại và khi mà còn hiểu nổi hành động của mình, làm sao có thể buộc tội Marguerite vì điều đó được? Liệu có thể nhỉ?

      thể trả lời câu hỏi của chính mình, Greg liếc về phía cửa ra vào, tự hỏi liệu nó có mở ra nữa . Nếu nhớ lầm có sáu người với Lissianna khi thức giấc lần đầu và họ đứng xung quanh . Bốn người lẻn quay lại gặp . đoán điều đó nghĩa là có thể được viếng thăm bởi ít nhất hai vị khách nữa.

      đoán sai. Chỉ lúc sau cánh cửa lại khe khẽ mở ra, và người phụ nữ mặc váy búp bê màu xanh tím nhạt (Jeanne Louise – em Thomas ). Greg nhìn người đó lại gần giường và thầm lắc đầu ). Nếu có điều gì để về cái gia đình này, đó là họ có gu tuyệt vời đối với ... đồ ngủ, nghĩ. Trừ thành viên nam duy nhất gặp, tất nhiên, thêm vào sau khi nhớ ra bộ đồ ngủ kiểu Người Nhện của Thomas.

      "Xin chào, tôi xin lỗi làm phiền ." Người mới tới khẽ khi tiến lại gần giường. "Nhưng tôi là Jeanne Louise, em họ chị Lissianna, và tôi muốn chuyện với về chị ấy."

      "Jeanne Louise," Greg lẩm bẩm. " là em của Thomas."

      Khi gật đầu ngạc nhiên, thêm vào. "Và mọi người nghĩ là trong phòng tắm khi ra lên đây để mong tôi đừng giận cái cách tôi bị đưa đến đây cũng như đừng để điều đó ảnh hướng tới quyết định liệu tôi có giúp Lissianna hay ."

      "Wow," Jeanne Louise sững sờ.

      "Và muốn khẩn cầu tôi làm ơn giúp ấy."

      Greg tiếp. "Bởi vì ấy cần giúp đỡ của tôi và rất là lo lắng cho ấy."

      "Wow," Jeanne Louise thả người ngồi xuống cạnh giường, mắt mở to. " là giỏi đấy. Tôi biết là các nhà tâm lý học có thể đoán ra những điều như thế chỉ sau có chút..."

      " trai chuyện với tôi hồi nãy và có nhắc đến em tên là Jeanne Louise." Greg ngắt lời để giải thích. " ta cũng nhiều về quan tâm của ta tới Lissianna và đề nghị tôi nên giận dữ với việc mẹ ấy mang tôi đến đây ngăn cản tôi giúp ấy."

      "Ồ," Jeanne Louise cười yếu ớt. "Phải rồi, thế nào ấy cũng . ấy và chị Lissianna luôn thân thiết với nhau."

      "Việc đó có khiến buồn ?" Greg tò mò hỏi. (Cha này tò mò như đàn bà ấy nhỉ)

      ta có vẻ ngạc nhiên với câu hỏi của nhưng rồi lắc đầu. "Ồ đâu, chị ấy với tôi cũng thân thiết mà. Mẹ tôi mất lâu sau khi tôi ra đời, và dì Marguerite cũng nuôi tôi lớn nhu dì ấy làm với Thomas."

      "Cùng người mẹ với Thomas hay..."

      ", mẹ tôi là người khác." Jeanne Louise với và làm mặt nhăn nhó. "Cha chúng tôi gặp may lắm với phụ nữ. Tôi là con của ông ấy với vợ thứ ba. Mẹ của Thomas là vợ thứ hai của cha tôi."

      "Thế chị em nào từ người vợ thứ nhất ?" Greg lại tò mò hỏi.

      Jeanne Louise lắc đầu. "Vợ đầu của ông ấy mang thai qua đời, nhưng bà ấy chưa có đứa con nào."

      "Đúng là may với phụ nữ ." Greg đồng tình và hỏi tiếp. "Nhưng cũng được dì Marguerite nuôi lớn với Lissianna và Thomas khi mẹ mất sao?"

      "Thomas chuyển ra sống riêng lúc đó, nhưng Lissianna vẫn ở đây." Jeanne Louise . "Chị ấy lớn hơn nhiều và giúp dì chăm sóc tôi. Tôi đoán là khi tôi còn bé, chị ấy giống như bà mẹ thứ hai hay là dì ruột của tôi ấy. Giờ chúng tôi là bạn bè."

      Greg ngânhìn , trí não phản đối những gì vừa . Thomas đủ lớn để chuyển ra sống riêng vào lúc này ra đời sao? Và Lissianna đủ lớn để chăm sóc ta như người mẹ thứ hai sao? Những điều ta vừa thể đúng được. Tuổi của bộ ba này trông có vẻ rất gần nhau, khiến khó mà tin điều đó. có thể chấp nhận việc Jeanne Louise ít hơn hai người còn lại vài tuổi, nhưng chỉ thế thôi.

      Trước khi kịp ra lời nhận xét của mình, cửa phòng lại mở ra lần nữa và lần này là có đuôi tóc màu hồng tươi rói mặc chiếc váy ngủ búp bê màu xanh lá cây (Mirabeau, bạn của Lissi, 400 tuổi). ngập ngừng khi nhìn thấy Jeanne Louise rồi làm mặt nhăn trước khi đóng cửa lại.

      "Chị nghĩ là chị nên chuyện với ta." thầm khi lại gần giường ngủ.

      "Em biết mà Mirabeau. Em cũng tới để nhờ ta giúp chị Lissi." Jeanne Louise thú nhận rồi toét miệng cười. "Họ có nghĩ là chị dùng phòng tắm ?"

      Mirabeau mỉm cười nhàng. ", chị chị lấy nước uống."

      "Và thay vào đó tất cả các hùa nhau lên đây." Greg tiếp, khiến cả hai ngạc nhiên.

      "Tất cả chúng tôi ư?" Mirabeau hỏi.

      Greg gật đầu. "Thomas tụt lại phía sau khi các xuống nhà. Sau đó tóc nâu mặc váy búp bê đỏ lẻn vào."

      "Elspeth," Jeanne Louise báo với .

      Greg lại gật đầu. "Rồi đến hai sinh đôi... Juli và Vicki?"

      "Đúng rồi." Jeanne Louise .

      "Giờ tới và..." Ánh mắt hướng sang người phụ nữ với mái tóc đen và đuôi tóc hồng khi hỏi. "Mirabeau phải ?"

      gật đầu.

      "Ừhm..." Jeanne Louise thở dài. "Tôi đoán là nếu những người khác ở đây, Mirabeau và tôi mất thời gian và làm phiền vô ích rồi."

      " vô ích đâu." đảm bảo với . "Tôi hiểu thêm nhiều việc."

      trông có vẻ nghi ngờ nhưng thêm gì cả. Mirabeau . "Vậy chúng tôi nên lại phòng trước khi Martine hay Marguerite đánh hơi thấy chúng tôi và quyết định điều tra."

      Jeanne Louise gật đầu đứng lên rồi ngập ngừng . "Lissianna cần giúp đấy. có thể khiến cuộc sống chị ấy dễ dàng hơn nhiều nếu chữa khỏi chứng sợ hãi của chị."

      "Phải đấy, và chúng tôi rất biết ơn về điều đó." Mirabeau nghiêm giọng, và hai cùng rời khỏi phòng.

      Greg nằm lại xuống gối. vẫn chả có ý niệm gì về chứng bệnh gì đó của Lissianna. Sau phản ứng hoảng hốt của Elspeth, dám hỏi bất kỳ ai khác về nó. Mà cũng có tí cơ hội nào để hỏi cặp sinh đôi sau đó đâu. Hai bé cứ như đội thi ấy, này ngừng kia cất tiếng và ngược lại. Họ chỉ ngồi hai bên giường, thông báo với đơn giản là PHẢI giúp chị họ của họ, và điều đó có ý nghĩa sống còn với tồn tại của ấy trong tương lai, và ấy đáng được hưởng cuộc sống vui vẻ. ấy là người tốt, và đơn giản là rất đau lòng khi chứng kiến phải chịu đựng cái chứng bệnh sợ hãi đó. Và theo họ ấy phải người duy nhất bị ảnh hưởng. Dì Marguerite của họ cũng đau khổ cùng với con cũng như những người mến , và điều này đơn giản là PHẢI bị ngăn lại. Họ chân thành hi vọng là có thể chữa cho chị họ mình và biết ơn tới lúc vô cùng nếu làm được điều đó.

      Khoảng thời gian bị hạn chế với Jeanne Louise và Mirabeau sau đó so với cặp sinh đôi quả là dễ chịu hơn nhiều, nhưng Greg vẫn chưa hỏi họ chứng bệnh sợ hãi đó là gì. Cho tới lúc đó nghĩ là hiểu. Thomas nó như là ngất xỉu khi thấy đồ ăn ấy. Lúc đó nghĩ họ Lissianna chỉ dùng ví dụ đó để cho thấy kinh khủng của chứng bệnh đó, nhưng rồi ta cũng nhắc đến việc phải truyền tĩnh mạch để nuôi sống cơ thể và gì nữa ấy, và kết luận quả là ngất xỉu khi nhìn thấy thức ăn, hoặc nó làm thể ăn được. Cả hai điều đúng là chứng bệnh cần phải chữa trị.

      Greg chỉ hiểu rượu liên quan gì đến chứng bệnh của , nhưng có thể bắt đầu chìm vào ma men trong nỗ lực quên những vấn đề trong cuộc sống của mình.

      , bận tâm hỏi xem nỗi sợ hãi của là gì, nhưng khi bảo với Jeanne Louise rằng việc lên gặp hoàn toàn vô ích chút nào. hiểu thêm được khá nhiều điều. Greg giờ biết rằng Lissianna rất được những người chung quanh mến, và họ nhìn như người thông minh, tốt bụng, thương người, tốt tính, và tất cả bọn họ đều mong khỏe mạnh và sống tốt. Dường như Lissianna chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp đáng , mà có cm hồn xinh đẹp đáng nữa.

      Biết được điều này cũng tốt, Greg nghĩ, và tự thừa nhận là cũng muốn giúp . Đừng nhầm, nếu trung thực với bản thân, ra ngoài việc có ấn tượng với việc mọi người rất quan tâm tới , muốn giúp còn vì cái khoản hôn hít nút vai nút cổ nho vừa nãy nữa.

      Trợn mắt với bản thân, Greg chợt thấy ngứa ở vai kinh khủng và tự động cố với tay gãi nó, để rồi nhận ra tay vẫn bị trói ở cổ tay. Chớp mắt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào chỗ bị trói, rồi nhắm mắt lại và thả mình xuống giường với cái thở dài căm ghét bản thân. có tới chín người vào phòng trong cả buổi tối. Sáu ăn mặc thiếu vải, gã muốn làm Người Nhện, và dì Martine và dì Marguerite. Phần lớn trong số họ thậm chí còn ở trong phòng hơn lần, và làm gì nào? có thuyết phục họ thả tự do cho hay thậm chí là cầu họ cởi trói cho ? , Greg tự để mình bị lôi vào cái màn bi kịch của cái gia đình điên khùng này và hoàn toàn mất lý trí về cái đáng ra phải là ưu tiên hàng đầu của ... VỀ NHÀ CHUẨN BỊ LÊN MÁY BAY NGHỈ PHEP !

      Thầm đá cho mình cái, Greg nhìn quanh phòng nhưng có cái đồng hồ nào cho xem giờ. Nhưng nghĩ chắc phải gần sáng rồi. Còn đủ thời gian cho lên máy bay nếu tháo dây trói sớm. phải như thể có khả năng tự cởi trói, nhưng nếu ai đó lên chuyện với tiếp, có lẽ nên thuyết phục người đó thả ra chăng.

      quyết định hứa chữa bệnh cho Lissianna khi từ Mexico về nếu họ cởi trói cho lúc này, và rồi nghiêm chỉnh suy nghĩ lại cái quyết định đó. Có lẽ tốt hơn nếu để ai đó khác chữa cho ấy. Greg quen vài nhà tâm lý học có thể giúp tốt như . Ý phải muốn chữa cho , mà chỉ là sau màn hôn hít hồi nãy, cộng với những cảm xúc -phải-của-bác-sĩ-với-bệnh-nhân dành cho , có lẽ tốt hơn nếu nhờ ai đó khác giúp . Điều đó cũng giúp tự do theo đuổi mối quan hệ, để có thể khám phá sâu hơn những cái cảm xúc -phải-của-bác-sĩ-với-bệnh-nhân đó.

      Greg với họ về điều này, tất nhiên rồi. thậm chí cho phép những suy nghĩ đó lọt vào óc mình vì có khả năng rất lớn là Marguerite đọc được nó. chỉ đơn giản là đồng ý chữa cho khi nghỉ về. Khi về, lúc đó đủ sớm để đề cập đến vấn đề tìm người chữa trị thay thế .

      Thỏa mãn với kế hoạch đó, Greg nhìn về cửa ra vào đầy trông đợi. Nãy giờ chả khác gì Ga xe lửa trung tâm cả mọi người cứ nườm nượp ra vào. chắc chắn là phải chờ lâu để có người tiếp theo lên gặp đâu. Có khi lần này là chính Lissianna ấy chứ.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 6
      Lúc Lissianna tỉnh dậy trời gần trưa. mới ngủ chưa tới năm tiếng, nhưng hoàn toàn tỉnh ngủ trong khi bình thường phải ngủ cả ngày. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu là về món quà sinh nhật của mình.

      "Bác sĩ Gregory Hewitt," lẩm bẩm cái tên thành tiếng. Lissianna biết nên vui mừng về món quà đó nhưng tình thà được nhận ta làm bữa tối hơn. Gã giao đồ ăn Trung Quốc thỏa mãn lắm và chắc chắn Hewitt có thể lm điều đó tốt hơn. Hơn nữa, băn khoăn với việc phải đối mặt với nỗi sợ hãi của mình – vừa hi vọng, vừa sợ hãi nó.

      Lissianna bắt đầu sợ máu từ khi còn tuổi teen. cố tự lý lẽ với mình làm sao để vượt qua nó, nhưng chỉ cần cái liếc nhìn vào vật màu đỏ tươi là đủ khiến lăn đùng ra ngất xỉu tại chỗ.

      con ma cà rồng ngất xỉu khi nhìn thấy máu. Còn gì ngu ngốc hơn điều đó nữa ? Đấy là điểm yếu vô cùng đáng xấu hổ với . Mỗi lần cần 'ăn', điểm yếu đó của lại gật gù cái đầu xấu xí của nó bắt phải 'ăn' theo cách cổ lỗ sĩ đó.

      Hồi còn bé phải vấn đề gì lớn lao lắm. Tất cả mọi người đều phải 'ăn' theo kiểu 'ngoài luồng' như thế. Chỉ tới lúc ngân hàng máu được thành lập việc đó mới trở thành gánh nặng của . phải ngay sau đó. Vì đầu tiên chỉ vài người trong giới của dùng các ngân hàng máu để nuôi sống, trong khi những người khác thích tiếp tục 'ăn' theo cách tự nhiên hơn, nhưng khoảng năm chục năm trước, Hội đồng ra sắc lệnh rằng tất cả mọi người phải dùng ngân hàng máu. Việc đó an toàn hơn và giúp họ tránh khỏi những bí mật bị lộ cần thiết.

      Tất cả mọi người chuyển sang dùng máu đóng túi. Kể cả Lissianna cũng gắng gượng để mẹ mình cắm kim truyền tĩnh mạch cho mỗi đêm khi ngủ. Nó khiến bị lôi xuống mức bị động phụ thuộc như đứa trẻ sơ sinh, nhưng có vẻ đó là lựa chọn duy nhất của . thể chữa bệnh kiểu bình thường được. Thử tưởng tượng Lissianna bước vào văn phòng nhà tâm lý học và thông báo rằng ma cà rồng với chứng sợ máu mà xem. may là hoàn toàn phụ thuộc vào chứng sợ hãi đó. Lần đầu tiên săn diễn ra tốt đẹp cho lắm, và từ sau đó luôn ngất xỉu khi thấy máu. Vậy là đối mặt với hai lựa chọn, hoặc là tiếp tục săn, hoặc là chấp nhận truyền máu vào tĩ mạch. Lissianna chấp nhận điều thứ hai, và mọi việc suôn sẻ diễn ra... cho tới khi cha qua đời.

      Lissianna bỗng nhiên bối rối với rằng – trong khi họ vẫn tận hưởng cuộc sống dài đằng đẵng này – giống loài của vẫn có thể chết. Nếu cha qua đời, lấy gì đảm bảo là mẹ vào ngày nào đó? Nỗi sợ hãi đó nhấn chìm với nỗi đau bị nhân đôi ; là vì quí mẹ mình và vô cùng đau đớn khi bà qua đời, và hai là vì phụ thuộc vào nuôi dưỡng của bà như đứa bé sơ sinh phải bú mẹ trước khi bình sữa trẻ em ra đời.

      Nhận thức cách đau khổ về khả năng bị tổn thương cách vô cùng dễ dàng của mình, Lissianna quyết định đơn giản là phải trở nên độc lập hơn và tìm ra cách để tự nuôi dưỡng mình. Có vài trường hợp đặc biệt được miễn trừ với luật lệ 'Chỉ được dùng máu đóng túi' dành cho những người mang những chứng bệnh đặc biệt. Như chẳng hạn. Thế nên Lissianna theo các khóa học về công việc xã hội ở đại học, và rồi nhận công việc trực đêm ở nhà tế bần trong thành phố. nghĩ nơi đó là nơi có thể ' săn' cách dễ dàng vì người tới đó với số lượng rất lớn và thay đổi hàng ngày. nghĩ ra thậm chí còn giúp đỡ những người 'ăn'. Nó có vẻ như cuộc trao đổi hoàn toàn công bằng.

      Nhưng kế hoạch đó của Lissianna dựa những cơ sở hoàn hảo chút nào. Đúng là có nhiều người ở nhà tế bần, nhưng họ thay đổi hàng đêm như nghĩ. Thường luôn là cùng những người đó... Và cái rằng có rất nhiều người tập trung ở nhà tế bần là trở ngại nhiều hơn là may mắn, nó khiến khó tìm được người hợp lý và tăng khả năng bị phát hơn.

      Vị trí của ở nhà tế bần giúp Lissianna có thể làm cú tợp nhanh chỗ này chỗ kia, nhưng chưa khi nào 'ăn' được đầy đủ tử tế cả. Hơn thế nữa, những 'người hiến máu'của ở nhà tế bần phải những người khỏe mạnh gì cho cam. Nhiều người trong số họ ăn uống thất thường hoặc đủ ăn hoặc ốm yếu, vài người còn nghiện rượu hoặc ma túy.

      Lissianna cố tránh việc phải 'dùng' bọn họ, nhưng đôi khi tình huống và thời gian bị hạn chế cho phép đọc kỹ tâm trí của họ, và thường bị tổn thương khi chọn nhầm đối tượng 'hiến máu'. Và thường khi Lissianna ngưng uống máu vì nhận ra dòng máu đó bị ô nhiễm với chất độc nào đó, cũng là lúc quá muộn và ngà ngà say, hoặc – nhiều hơn lần – say bí tỉ. Đó là những ký ức mà thèm nhấn nhá giữ lại lâu. Mỗi lần như vậy khiến mẹ buồn khủng khiếp, và Lissianna cuối cùng cũng chuyển ra sống ở căn hộ riêng với hi vọng giúp mẹ đỡ lo lắng hơn chút, nhưng biết Marguerite Argeneau luôn sợ hãi rằng Lissianna theo bước chân người cha thiếu ý chí của mình và trở nên nghiện rượu. Đó là lý do của món quà sinh nhật này. Mẹ cố tránh lặp lại thảm kịch trong gia đình mình.

      Lissianna hiểu và nhận thức được việc đó, nhưng sau gần hai trăm năm chịu ách nặng nề, hi vọng nhiều lắm vào việc mình vượt qua được nỗi sợ hãi đó, và chính cái ý tưởng phải cố gắng – và rồi thất bại – làm việc đó khiến nản chí.

      Tuy nhiên có vẻ là lựa chọn nào khác cả, Lissianna thừa nhận điều đó khi ngồi dậy và khẽ khàng đứng lên, cố đánh thức các chị em họ của mình. có lẽ nên lên xem liệu bác sĩ Gregory Hewitt có thể làm gì cho .

      Greg nhìn cái cửa sổ đóng kín rèm thở dài. Chất vải dày che chắn toàn bộ ánh sáng cho lọt vào phòng khiến cho khó mà đoán được giờ giấc tại, nhưng ngờ là phải gần trưa rồi, và chắc chắn là thời điểm chín giờ bốn mươi phút sáng qua lâu lắm rồi. Thời điểm chuyến bay của dự định cất cánh bay đến Canciln. Greg lỡ chuyến bay rồi.

      Cả đống tiền tiêu vào cái vé và chỗ ngồi trống, nghĩ cách chán nản và rồi cứng người lại khi cửa phòng ngủ mở. cảm thấy cả người khi thấy Lissianna bước vào và mở miệng định tống khứ những nỗi bức xúc khó chịu rằng sao , hay bất cứ ai khác, lâu lên đây ngó chừng tới vậy, và rồi ngậm luôn miệng lại khi nhận ra vẫn mặc cái váy ngủ kiểu búp bê màu hồng hồi đêm.

      Quả là trớ trêu mà, Greg nghĩ khi 'bức xúc khó chịu' – cùng với kế hoạch dự định gì khi gặp – từ từ tan biến khỏi đầu như cát chảy qua kẽ tay.

      "Chào . thức lâu chưa?" hỏi và đóng cửa lại.

      "Chưa," mắt nhìn theo tới tủ quần áo, rồi Greg nhận ra mình vừa gì và sửa lại ngay tắp lự. "Ý tôi là lâu rồi. Tôi ngủ lại được sau khi các rời hồi sáng sớm."

      Lissianna sững người lại cùng với cánh cửa tủ mở và liếc nhìn kinh ngạc. " thức toàn bộ thời gian qua ư? chắc phải mệt lắm."

      nhún vai, hay đúng hơn là cố nhún vai vì ở vị trí của điều đó dễ lắm. " hẳn thế. Tôi đoán là tôi ngủ khá nhiều từ đầu hồi đêm qua. Sau khi mẹ lùa em xuống nhà bắt đầu buổi tiệc, tôi nằm nghe nhạc lúc và rồi thiếp nhanh chóng. Chắc tôi ngủ đủ tám tiếng trước với các chị em họ lên ngó tôi hồi sáng sớm nay."

      "À, ờ, thế tốt." quay lại cái tủ, và Greg lại tự do lướt mắt người . trông đáng và gợi cảm cùng lúc trong cái váy ngủ mini màu hồng này. Người phụ nữ này có vóc người đúng như sở thích của , có da có thịt và có các đường cong ở chỗ cần phải có. cũng có đôi chân dài chết người, dài và chắc chắn. Chúng tuyệt vời khi vòng quanh hông .

      "Bữa tiệc thế nào?" đột ngột hỏi, cố vứt bỏ những suy nghĩ vừa xong về vẻ quyến rũ của .

      "Cũng được," Lissianna khẽ nhún vai và liếc qua vai cười với đầy gượng gạo và thêm như giải thích. "Tiệc sinh nhật mà, rất đông người trong gia đình."

      "À phải." cách thông cảm, và lại im lặng nhìn lục lọi trong tủ quần áo. Thomas Lissianna chuyển ra ngoài sống từ khi cha mất. đoán điều đó nghĩa là đây từng là phòng khi còn ở đây và giữ lại đồ đạc ở đây đề phòng những dịp ở lại đột ngột, Greg còn đồ đạc quần áo gì ở nhà mẹ của , nhưng biết các chị em của có. Chắc hẳn đấy là điều đặc trưng của phái nữ.

      Lissianna chọn ra cái quần và áo rồi sang tủ lớn và mở cái ngăn kéo cùng. liếc thấy cái gì đó bằng lụa trắng, rồi đóng ngăn kéo lại và ngang qua phòng tới cái cửa gần đầu giường. Greg liếc thấy nội thất của cái phòng tắm màu xanh lơ nhạt và trắng khi bước vào trong và đóng cửa lại.

      đoán là thay đồ và cố tưởng tượng ra lớp ren màu hồng nằm ngoan dưới sàn nhà, để lại đứng đó, mặc gì cả ngoài làn da trắng ngà, và rồi nghe thấy tiếng nước chảy nên đoán tắm. Điều đó cũng nhắc rất rất cần vào nhà vệ sinh. cần từ lúc còn sớm kia nhưng cố giữ để chờ ai đó, bất kỳ ai đó vào phòng. Đôi khi 'cần thiết' đó cũng dịu có thể tạm thời quên nó chốc, nhưng nó luôn quay lại... như lúc này chẳng hạn.

      Nằm lại giường, Greg bắt đầu đếm ngược từ 1000, mỗi lần cách nhau 7 đơn vị (1000, 93, 86,...) để cố tự đánh lạc hướng mình. Tuy nhiên vẫn gần như là 'bùng nổ' khi Lissianna bước ra khỏi cái phòng tắm giờ mù mịt hơi nước, ăn mặc chỉnh tề nhưng tóc ướt sũng.

      Greg mỉm cười nhõm khi nhìn thấy . " làm ơn cởi trói cho tôi mà."

      Khi Lissianna ngây ra nhìn , Greg phớt lờ việc cần vào toa lét để chụp lấy cơ hội được tự do thay vào đó. nhanh. "Nghe này, tôi biết mẹ muốn tôi giúp chữa bệnh sợ hãi cho , và tôi hơn là vui mừng nhận công việc đó, nhưng ngay lúc này hơi bị bất tiện. thấy đấy, tôi đáng ra bay đến Cancun lúc này đây."

      " nghỉ phép." thêm khi thấy nhíu mày ngạc nhiên. "Tôi nghỉ đâu cả từ lần cuối cùng với gia đình hồi tôi còn bé xíu. Đầu tiên tôi bận học đại học, và rồi tôi bận ra trường hành nghề bác sĩ..." hít hơi sâu và với . "Tôi phải mất hàng tuần để sắp xếp lại các cuộc hẹn và sắp xếp công việc cho chuyến này. Như tôi đấy, tôi rất vui được giúp chữa trị cho khi tôi quay lại, nhưng tôi rất cần kỳ nghỉ này."

      Greg kết thúc bài diễn văn bằng nụ cười hi vọng có thể liệt vào hàng quyến rũ, đầu tự chúc mừng bản thân vì cách chọn từ cẩn thận. tự mình chữa trị cho giúp chữa trị cho . Greg vẫn nghĩ nên tự mình làm việc đó, vì những cảm xúc dành cho đủ rối rắm để khiến việc đó thất bại.

      Để ý thấy ngập ngừng mặt , thêm. "Nếu còn lo lắng về việc tôi tố cáo, ra là tôi thể làm thế được. Đầu tiên là tự tôi trèo vào thùng xe mẹ ." giải thích và ngưng lại khi để ý thấy cách lảng mắt ra chỗ khác. Greg có cảm giác trong khi có khái niệm gì về lý do tại sao làm như thế, hoàn toàn hiểu điều đó. định gặng hỏi về việc đó, nhưng rồi quyết định là việc đó ít quan trọng hơn việc thuyết phục cởi trói cho nên tiếp tục lý lẽ của mình.

      "Tôi tự trèo vào thùng xe, và điều đó được ghi lại trong bộ nhớ các máy quay ở bãi đỗ xe bệnh viện. Kể cả khi tôi muốn thế chăng nữa, tôi chẳng thể nào khẳng định là tôi bị bắt cóc cả. Cảnh sát cười vào mũi tôi rồi đá đít tôi ra khỏi đồn cảnh sát ấy chứ."

      " vậy tôi còn – vì những lý do nào đó mà tôi hiểu nổi – bước thẳng lên đây và nằm xuống giường cho Marguerite trói tôi lại nữa chứ." lại để ý thấy mắt lại lảng chỗ khác cách tội lỗi thêm lần nữa. Greg nhíu mày trước khi tiếp. "Thế nên, điều duy nhất tôi có thể tố cáo là ai chịu cởi trói cho tôi khi tôi muốn được thả ra. Và làm sao tôi có thể điều đó với cảnh sát cơ chứ? Họ nghĩ đây hẳn là trò chơi tình dục nào đó quá xa khỏi những gì tôi dự định, rằng tôi lỡ chuyến bay nên muốn gỡ gạc lại món bồi thường bằng cách kiện cáo."

      "Thậm chí tôi thể đưa cho họ tên tuổi địa chỉ của gia đình ." lắc đầu. "Tôi hoàn toàn định kiện cáo ai cả. Tôi hiểu rằng Marguerite, cũng như những người thân khác của chỉ muốn được chữa bệnh, và tôi rất ấn tượng khi họ chăm lo cho nhiều thế. Tôi rất vui lòng sắp xếp buổi trị liệu cho khi tôi từ Cancun về. tình, tôi chỉ muốn được thả ra bây giờ thôi."

      ngưng lại rồi đầu hàng đòi hỏi của bàng quang và thêm. "Và trong khi suy nghĩ về điều đó, tôi rất biết ơn nếu cởi trói cho tôi ít nhất để tôi vào toilet. Tôi bị nằm đây từ tối qua và tôi rất rất cần dùng nó."

      "Ôi trời !" Lissianna thốt lên sợ hãi – và cả người – khi chạy đến loay hoay cởi trói cho . bắt đầu cởi từ chân phải trước và vừa kịp tháo nó ra khi cánh cửa phòng ngủ lại mở toang.

      "Em đây rồi !"

      Greg gần như chửi thề ra miệng khi chị họ Elspeth của ào vào phòng. Nếu ta chỉ cần vào chậm vài phút nữa thôi... Ánh mắt hướng về Lissianna và thở dài khi thấy vẻ biết lỗi của khi đứng thẳng dậy.

      "Chị thức dậy và em biến đâu mất." Elspeth với vẻ lo lắng mặt. "Khi chị thể tìm thấy em dưới nhà, chị nghĩ ra là phải tìm này. Em ngủ được sao?"

      "Em ngủ ngon lành." Lissianna trấn an chị họ và tiếp. "Ừhm, em đúng là ngủ ngon phần lớn buổi sáng nhưng em thức giấc lúc trưa. Em biết ngay là mình ngủ lại được nên em lên đây lấy quần áo thay ấy mà."

      "Chắc là đội quân dọn nhà đánh thức em dậy." Elspeth đoán.

      Lissianna nhướng mắt ngạc nhiên. "Họ tới rồi ư? Em có thấy ai trong nhà đâu?"

      "Chắc họ nghỉ tay ăn trưa thôi. Chị gặp vài ba người đường lên đây mà. Họ vừa bắt tay vào việc tiếp tục dọn dẹp đống bừa bộn sau buổi tiệc đêm qua." Elspeth gửi cho Greg nụ cười. "Chào . ngủ ngon chứ?"

      " ta ngủ lại được sau khi chúng ta đánh thức ta dậy."

      Lissianna trả lời nhưng kia lắng nghe . ta nhìn chằm chằm vào cái dây lỏng lẻo nằm cạnh gót chân

      quay sang Lissianna thú vị hỏi. "Em làm gì thế?"

      Lissianna ngập ngừng rồi . " ta cần dùng phòng tắm."

      "Ừhm, em đâu thể làm thế được." Elspeth ngay. "Nhỡ ta trèo ra cửa sổ nhà tắm và chuồn mất sao? Dì Marguerite nổi khùng lên cho xem."

      "Em biết. Nhưng mà..." Lissianna cắn môi và bật thốt. "Chị có biết đáng ra ta phải bay tới Mexico sáng nay để nghỉ phép tuần ?"

      "Thế là rồi còn gì." Câu nhận xét này do Mirabeau khi bước vào do Elspeth để cửa mở. vừa bước ngang qua phòng vừa thêm. "Mẹ của em người thông minh. ai thắc mắc việc ta vắng mặt nếu ta được cho là nghỉ phép."

      "Ừhm." Lissianna trông vui lắm. "Em tự hỏi liệu đúng là mẹ em cấy ý nghĩ vào đầu ta để đặt vé cho chuyến , hay đấy chỉ là cú may mắn của bà ấy khi ta đặt chuyến trước rồi."

      Greg chớp mắt ngạc nhiên với cái ý tưởng đó. đặt chỗ chuyến này từ hàng tháng trước và chắc chắn đó chỉ là Marguerite gặp may thôi. Trước khi có thể ra lời điều đó, Jeanne Louise dẫn hai chị em sinh đôi vào phòng và hỏi. "Mọi người làm gì này thế?"

      "Chị đoán là Thomas cũng lên đây phải ?" Lissianna vẻ cam chịu khi hai sinh đôi vẫy tay chào Greg vui vẻ.

      "Em đoán đúng rồi đấy." Thomas ngáp dài và vươn vai khi bước vào phòng. "Ai ngủ nổi với đống om sòm dưới nhà cơ chứ?"

      "Họ vừa bắt đầu hút bụi hành lang ngoài phòng khách." Jeanne Louise giải thích. "Nên làm chúng em thức giấc."

      "Thế chúng ta làm gì này nào?"

      "Lissi định cởi trói cho Greg." Elspeth thông báo.

      Lissianna quắc mắt với chị họ khi những người khác quay sang với vẻ hãi hùng.

      "Chị có nghĩ thế là thông minh ?" Jeanne Louise lo lắng hỏi.

      "Chị thể làm thế được !" Juli há hốc miệng. " ta được mang đến để chữa bệnh cho chị kia mà. ta thể đâu cả cho tới khi làm xong việc đó." Những người còn lại gật đầu đồng tình với .

      "Thế... sao nào?" Lissianna hỏi. "Chúng ta cứ việc giữ ta ở đây trái với ý muốn của ta sao? ta khó lòng mà còn muốn chữa bệnh cho chị khi còn bị trói gô như thế này." giải thích, và bảy cặp mắt quay lại chăm chú nhìn .

      Greg cố gắng cau mày, nhưng nhu cầu vào phòng tắm của bức thiết cách đau đớn.

      Lissianna quay sang cổ tay tiếp tục cởi trói. " là người đàn ông này đáng ra phải đường đến Cancun cho kỳ nghỉ phép đầu tiên trong hàng năm trời và hoàn toàn vui khi bị giữ lại ở đây chút nào."

      "Ít nhất em cũng nên đợi tới lúc dì Marguerite dậy và chuyện với dì ấy về việc đó chứ?" Elspeth hỏi nhưng Greg người khi thấy Lissianna lắc đầu.

      ", mẹ em dậy tới giờ ăn tối rồi."

      " sao?" Mirabeau hỏi.

      " tới lúc đó quá muộn để ta có thể bắt chuyến bay cuối cùng đu Cancun hôm nay chứ sao." chỉ ra. "Thôi nào mọi người, ta hứa giúp em khi ta về. Em chịu cái chứng sợ hãi này cả đời rồi, thêm tuần nữa có khác gì đâu... kể cả khi ta có thể chữa được nó." thêm vào cách ngần ngại.

      Greg nhíu mày khi thấy thiếu lòng tin đến thế. được coi là trong những người giỏi nhất trong lĩnh vực đó. Nếu ai đó có thể giúp hẳn phải là . (kiêu !)

      "Ôi chị chắc chắn ta có thể mà," Elspeth nhanh. " ta giúp em đánh bại nó, Lissi ạ, rồi em có thể ăn uống như những người khác thôi."

      "Nhỡ ta gặp cảnh sát sao?" Jeanne Louise bất thần hỏi.

      " ta đến đó đâu. ta tự trèo vào thùng xe và điều đó thể trong các máy quay đặt trong bãi đỗ xe." Lissianna , sử dụng lý lẽ của .

      "Nhưng mà..." Jeanne Louise lại tiếp.

      "Em cởi trói và đưa ta về nhà." Lissianna cứng rắn và rồi chống tay vào hông quay lại đ mặt với các chị em họ của mình. "Các người có thể muốn xuống nhà trong lúc đó để tránh bị liên lụy và phiền phức đấy."

      Greg nín thở khi đám họ hàng trao đổi vài cái nhìn đầy ý nghĩa, và rồi nhắm nghiền mắt lại khi hi vọng bắt đầu nhen nhóm trong vào lúc Jeanne Louise cất tiếng. "Ừhm, nếu chị quyết tâm thả ta ra, em giúp."

      "Chúng ta giúp." Elspeth chỉnh lại, và rồi lại thêm tràng gật đầu nữa.

      Lissianna cười yếu ớt. "Em cần giúp đỡ."

      "Chắc chắn là có đấy." Thomas phản bác lại. "Đầu tiên em cần người lái xe, tiếp đến, điều đó giúp em có thêm đồng minh chịu mắng. Càng nhiều người dính vào em càng gặp ít rắc rối. Tin ."

      " tình Thomas à, có tài trong việc tránh gặp rắc rối đấy." Jeanne Louise trông rất ngạc nhiên. Greg cũng ngạc nhiên chẳng kém.

      " tuyệt vời, các chị em của tôi, đấy." Lissianna . "Nhưng mọi người cần phải..."

      "Em cũng vậy." Elspeth chỉ ra. "Nhưng nếu em làm, mọi người cũng làm."

      " người vì mọi người, và mọi người vì người hả?" Lissianna hỏi với thú vị nhàng, và Greg thở phào khi bỏ cuộc. "Được rồi, nhưng nếu mọi người cùng , quý vị tốt hơn là nên mặc đồ tử tế chút xíu."

      Greg chớp mắt ngạc nhiên lần nữa khi bất thần nhận ra rằng mọi người, trừ Lissianna, vẫn mặc đồ ngủ. Hài , để ý thấy điều đó khi mọi người bước vào. Đáng ra phải để ý thấy chứ nhỉ. Có cả đống da thịt núi đồi lộ lộ trong phòng nãy giờ, nhưng trong lúc chú ý thấy cái váy búp bê thiếu vải của Lissianna ngay khi bước vào, hoàn toàn chú ý xem những người khác mặc gì khi họ ào vào. Chuyện này có vẻ đáng ngại đây.

      "Bọn chị thay đồ rồi quay lại với các em sau nhé." Mirabeau .

      " cần đâu. Chúng em gặp mọi người dưới nhà sau khi em cởi trói cho Greg xong." Lissianna phản đối nhưng Mirabeau lắc đầu.

      "Em quên những người dọn nhà rồi sao? Họ có thể ton hót với Marguerite bất kỳ lúc nào." giải thích. " tốt hơn nếu tụi chị quay lại để giúp ta lẻn ra ngoài."

      "Ôi trò này vui đây." Juli háo hức khi rảo bước ra cửa với Vicki sau sát gót.

      "Chúng ta có nhắng nhít thế bao giờ đâu cơ chứ !" Jeanne Louise ta thán khi những người còn lại theo chân họ.

      Lissianna lắc đầu, và quay lại giường. mỉm cười, Greg để ý, và điều đó cũng khiến mỉm cười, và rồi hắng giọng hỏi. " có thể cởi nhanh cho tôi ? Tôi cần toalet."

      "Ôi !" người khi Lissianna nhanh nhẹn cúi xuống tiếp tục công việc.

      nhìn tháo dây ở cổ tay , ánh mắt trượt dần lên cái áo lụa trắng vừa thay, rồi xuống chiếc quần vải đen. trông ngon mắt. ngon mắt bằng lúc mặc cái váy ngủ búp bê, nhưng đủ ngon mắt để khiến 'mối bức xúc' của trỗi dậy.

      "Thế chứng bệnh của là gì vậy?" bất thần hỏi, khi cởi trói xong cổ tay đầu tiên và quay bước vòng sang bên kia giường.

      " vẫn chưa biết à?" Lissianna ngạc nhiên khi bước sang bên kia để tháo dây cho những phần thân thể cuối cùng bị trói vào giường.

      "Chưa." nhìn loay hoay với cái nút dây quanh cổ tay trái mình. có những ngón tay dài thanh mảnh của nghệ sĩ đàn dương cầm, đẹp tuyệt và đầy duyên dáng.

      "Ồ," nhăn nó, và thú nhận cách khổ sở. "Tôi bị chứng sợ máu."

      "Chứng sợ máu ư?" Greg chậm chạp lặp lai, tâm trí quay cuồng. ta bị chứng sợ máu ư? bị bắt cóc để chữa trị chứng sợ máu ư?

      Phải rồi, tự thừa nhận, bị bắt cóc, nhưng bị trói lại, và được thông tin là họ muốn giúp chữa cho chứng sợ hãi có ảnh hưởng to tát đến cuộc sống. Thomas nó giống như là ngất xỉu khi nhìn thấy thức ăn vậy. Greg cố hiểu điều đó cách hình tượng, nhưng nó lại chả liên quan gì đến thức ăn cả. này ngất xỉu khi nhìn thấy MÁU, thề có Chúa ! Hàng triệu người bị chứng sợ máu mà vẫn sống hoàn toàn bình thường đấy thôi.

      Lạy Chúa ! ngồi đó và nhớ lại cả đống những lời năn nỉ ỉ ôi đầy cảm động mà gia đình với , mỗi người đều lần lượt lẻn vào phòng để kể với là Lissianna cần nhiều thế nào, chứng của gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới ra sao...

      Giờ điên rồi đây. Greg có thể hiểu được nếu bị sợ nhện chẳng hạn, hay nếu có chứng sợ hãi nào khác khiến thể sống cuộc sống bình thường được ! Chúa ơi, thậm chí sợ mạng nhện cùng còn khiến thông cảm hơn ấy chứ. Nhện ở đâu chẳng có... nhưng còn sợ máu ... Máu me có phải là thứ ngày nào tuần nào người ta cũng gặp đâu. Nó khó mà ảnh hưởng lớn đến cuộc sống theo bất cứ nghĩa nào nữa. Nó tốt chút nào, hẳn nhiên rồi. trở nên vô dụng khi có tình huống cấp cứu và phản ứng cách tồi tệ khi chính bị thương, hay bất cứ ai gần bị thương, nhưng hiểu vì chuyện này chỉ là...

      "Xong rồi."

      Greg nhìn xuống thấy tháo xong các nút buộc. tự do. Lầm bầm lời cám ơn, phóng thẳng xuống giường và vào phòng tắm trước khi thốt ra câu gì mình hối hận. muốn gào thét đập phá mọi thứ vì quá điên tiết khi lỡ chuyến nghỉ phép cho việc này, nhưng thể. làm gì gây ảnh hưởng tới việc thoát khỏi cái nhà điên khùng này đâu.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 7
      Greg lặng im và đầy căng thẳng khi họ lẻn đưa ra khỏi căn nhà rộng lớn bị giam giữ. vẫn lặng im căng thẳng như thế khi họ chen chúc nhau lên cái xe thùng lớn màu xanh trong garage, mơ hồ lắng nghe Mirabeau giải thích cho Lissianna nghe rằng ai đó tên là Bastien gửi nó tới cho Marguerite dùng khi bà có khách ở chơi, và họ mượn nó cho chuyến du ngoạn này vì họ quá đông và ngồi vừa cái xe Jeep của Thomas.

      Greg chú ý thấy cái tên thân xe khi Thomas kéo đến ngồi ở ghế trước : Tập đoàn Argeneau. ghi lại cái tên này vào bộ nhớ của mình.

      Đám còn lại trong nhóm cũng ngồi vào xe lặng lẽ như khi Thomas khởi động chiếc xe và dùng cái điều khiển mở cửa garage. Họ đều rất căng thẳng khi ta nhàng lái chiếc xe về phía trước và dọc theo đường mòn dành cho ô tô. Greg đoán là họ đều lo ai đó chạy nhào ra khỏi nhà và chắn trước đầu xe ngăn họ lại. Điều đó hề xảy ra và họ tới cuối con đường mòn trước nhà cách bình yên.

      "Tới đâu nào?" Thomas hỏi khi lái xe lên đường cái.

      Greg ngập ngừng miễn cưỡng khi phải đưa địa chỉ nhà riêng của . Ngay khi định đưa địa chỉ văn phòng mình, nhớ ra là cặp táp và áo khoác cùng ch chìa khóa của trong túi vẫn nằm lại trong phòng ngủ của Lissianna. mang chúng theo mình đêm qua và quên mang theo chúng khi ra khỏi phòng. Nhưng chẳng khi nào liều mạng quay lại đó cùng họ lần nữa. 'may mắn' đụng độ với Marguerite và bà túm họ lại cho họ đâu hết cho xem.

      Cuối cùng, Greg cũng phải miễn cưỡng đưa địa chỉ căn hộ của . Ít nhất ở đó người gác cổng có thể giúp vào tòa nhà và gọi người quản lý để lấy cho chùm chìa khóa dự phòng. Ngoài ra đó là toà nhà được bảo vệ khá an toàn. Có vẻ họ thể cứ thế bước vào lôi ra nếu họ đổi ý phút chót.

      Chuyến dường như dài đằng đẵng với Greg. ngờ là mình phải người duy nhất cảm thấy điều đó. Trong khi hai bé sinh đôi liên hồi trò chuyện, ràng cho là cả màn này là cuộc phiêu lưu thú vị, đám lớn hơn lại lặng im phần lớn thời gian. Ít nhất cho tới khi họ vào tới thành phố. Và rồi nghe thấy Elspeth thầm tên Lissianna. thầm khiến vô thức cố gắng tập trung nghe gì.

      "Lissi, chị nhận thấy có vài làn sóng giận dữ phát ra từ chỗ Greg. Có chuyện gì xảy ra lúc bọn chị thay đồ à?"

      "Giận dữ ư?" Lissianna nghe có vẻ rất quan tâm. "Chị chắc ?"

      Ồh đúng là giận dữ đấy. Greg giận dữ nghĩ, và nhíu mày với việc Elspeth có thể cảm thấy điều đó. phải cẩn thận khi ở quanh đám người này. tin là Marguerite có khả năng tâm lý khá mạnh. Vậy sao những người khác có chứ?

      " ta im lặng từ lúc bước vào nhà tắm." Giọng nghiêm trang của Lissianna kéo lại với cuộc đối thoại về mình. "Nhưng em nghĩ ta chỉ căng thẳng về việc làm sao ra khỏi nhà mà bị mẹ em túm lại thôi."

      "Ồh, ừhm, có khi đấy là lý do cũng nên." Elspeth , giọng tin tưởng lắm.

      "Em muốn chị đọc tâm trí ta cho em ?" Mirabeau lặng lẽ .

      "Gì cơ? Lissianna, chị vẫn chưa đọc ta ư?" nghi ngờ gì là cái giọng nửa thầm nửa hét lên đó đến từ trong hai sinh đôi. nghĩ chắc là Juli vì có vẻ là người trước trong cặp đôi.

      "Chị ấy thể đọc được ta mà, nhớ ?" Jeanne Louise tham gia cuộc chuyện. "Thế nên chị ấy mới cắn ta."

      Juli thở dài. "Em ước chúng em có thể 'kiếm ăn ngoài luồng' như chị. lần thôi, ít nhất để biết nó ra sao. Có vẻ việc đó vui hơn là máu đóng túi."

      "Hai đứa được thôi mà." Elspeth . "Mẹ đưa hai đứa ra ngoài khi các em đủ mười tám tuổi."

      "Phải rồi phải rồi." Juli thở dài nóng nảy. "Để bọn em có thể biết làm sao để kiếm ăn cách tự nhiên khi nào có trường hợp khẩn cấp nghiêm trọng mà chỉ có con đường duy nhất đó."

      như thể học vẹt từng từ, như thể nghe chúng hàng ngàn lần trước đó. Greg vô thức chú ý, nhưng não cố tìm ra nghĩa của những gì họ . có tý ý niệm nào về những gì họ chuyện. Lissianna đâu có cắn ; chỉ cà răng cái, nhưng phần lớn là nút cổ và chắc là để lại cho dấu hôn to uỵch thôi. Nhắc tới nó, ước gì mình nhớ ra việc kiểm tra nó khi vào phòng tắm. Nhưng suy nghĩ của lúc đó bị phân tán bởi cái nỗi sợ hãi kinh khủng của gì khác hơn là chứng sợ máu mà thậm chí còn nghĩ tới nó.

      "Nhưng nếu lỡ chúng em có tình huống khẩn cấp trước khi tròn mười tám tuổi sao?" Vicki hỏi.

      " các em chỉ phải hi vọng là có chuyện đó xảy ra trước ngày sinh nhật mười tám tuổi thôi." Elspeth ngắn gọn.

      " công bằng." Juli , giọng giận dỗi. "Các người được kiếm ăn ngoài luồng khi còn trẻ hơn chúng em kia mà."

      "Juli, khi đó có cách nào khác để tự nuôi dưỡng cả." Jeanne Louise kiên nhẫn .

      "Em có cần chị đọc tâm trí ta để xem có vấn đề gì Lissi?" Greg chắc chắn đó là giọng của Mirabeau. Câu ngắt ngang câu than phiền của Juli. ra, nó dường như kết thúc luôn cuộc chuyện trước đó. Greg thấy mình nín thở với im lặng trong xe, và tự hỏi có cách nào ngăn đó đọc suy nghĩ của mình hay . Giả sử khiến tâm trí trống rỗng chẳng hạn? Hay là...

      "Đến nơi rồi." Cái thông báo vui vẻ đó khiến Greg nhìn quanh. Thomas tránh đầu ra khỏi cửa sổ và kéo phanh thắng xe dừng lại. Cứ như là đáng ra ta phải tránh ra ấy, cửa sổ của cái xe thùng đều được phủ lớp sẫm màu. Như thể cả chiếc xe đeo kính râm, vậy mà Thomas dường như vẫn khó chịu với làn ánh sáng được lọc qua cửa kính

      Greg ngó ra ngoài cửa sổ về phía tòa nhà nơi có căn hộ của . Sau khi ngập ngừng lát, mở cửa bước ra ngoài, rùng mình với cái lạnh đập vào mặt. gần như là cứ bỏ như thế, nhưng cái gì đó khiến quay lại nhìn chiếc xe. Ánh mắt lướt qua từng người . Họ đều nhìn trả lại với vẻ nghiêm trang.

      "Cám ơn, vì cởi trói cho tôi và chở tôi về." miễn cưỡng thốt ra, và rồi gật đầu trước khi đóng cửa lại và rảo bước vỉa hè về phía tòa nhà, mỗi bước đều chắc chắn là ai đó nhào ra và cố kéo lại. thở dài nhõm khi trượt người qua tấm cửa kính vào thang máy.

      ***

      "Lissi, lên ngồi ghế trước ." Thomas khi Greg bước vào tòa nhà.

      Lissianna cởi dây lưng an toàn và trèo lên ghế trước. Ngay khi đóng thắt lưng an toàn lại, Thomas mở máy và lái xe hòa vào dòng xe cộ.

      " đọc ta đường về." Thomas .

      " cũng đọc được ta sao?" Lissianna nhíu mày hỏi. Mọi việc đủ tệ hại khi mẹ có thể đọc được còn rồi. Marguerite lớn tuổi hơn Lissianna rất nhiều, và do đó mạnh mẽ hơn. thậm chí còn chấp nhận được nếu Mirabeau có thể đọc được ta vì bạn lớn hơn hai trăm tuổi. Nhưng Thomas chỉ hơn có bốn tuổi, vậy mà cũng đọc được sao? Tại sao chỉ có đọc được người đàn ông đó?

      Nhận ra là tất cả đám chị em họ ngồi phía sau giờ ngả người ra trước nóng lòng chờ nghe những gì sắp được ra, nên hỏi lại. "Rồi sao?"

      "Đúng là ta rất điên tiết."

      "Tại sao?" ngạc nhiên hỏi.

      " đoán là ta có hỏi nỗi sợ hãi của em là gì khi bọn xuống nhà thay đồ phải ?" Thomas hỏi. "Và em bảo ta rằng đó là chứng sợ máu?"

      Khi Lissianna gật đầu, ta tiếp. "Đấy là lý do ta điên tiết đấy."

      Mirabeau là người đầu tiên thốt ra lời. "Chị hiểu. Tại sao việc đó lại khiến ta điên tiết như thế?"

      "Dì Marguerite phá ngang nghỉ phép của ta, lôi ta về nhà, trói nghiến ta vào giường, tất cả chỉ để nỗ lực khiến ta giúp chữa trị chứng sợ hãi của Lissi." Thomas chỉ ra. "Và rồi tất cả chúng ta đều nhấn mạnh rằng chứng sợ hãi đó rất tồi tệ và phá hủy cuộc sống của con bé."

      " đúng thế mà." Elspeth lầm bầm.

      "Phải, đúng thế. Nhưng chứng sợ máu đâu phải chứng gì gây ảnh hưởng lớn lao lắm cho người bình thường đâu." chỉ ra.

      "Nhưng Lissianna phải người bình thường." Jeanne Louise . "Chị ấy cần có máu để sống. Máu là nguồn thức ăn của chị ấy."

      "Chính xác." Thomas đồng ý. "Nhưng Hewitt biết điều đó, có phải nào?"

      "Ôi..." Là Juli và Vicki đồng thanh ra lời, nhưng nó vang vọng trong đầu đám phụ nữ khi họ nhận ra điều đó.

      "Vậy chúng ta phải bảo ta rằng chị là ma cà rồng thôi." Vicki . "Thế là ta hiểu."

      "Ừh, ta hiểu ngay lập tức í." Mirabeau nạt lại. " ta nghĩ chúng ta điên cả rồi. Hơn nữa, em có nghĩ là ta để chúng ta tới đủ gần để với ta điều đó ? Trời ạ, chàng có khi chuẩn bị chuyển nhà khi chúng ta bàn tính ấy chứ."

      "Mirabeau đúng." Jeanne Louise . " ta hẳn sắp xếp chuyển nhà, và ta giúp." nhíu mày. "Nhưng điều em hiểu, Thomas, là nếu biết tất cả những điều này, tại sao còn để ta ?"

      Thomas trả lời Jeanne Louise mà liếc về phía Lissianna thay vào đó. "Em còn muốn để ta hay ?"

      "Có," ngay suy nghĩ. " ta thể bị điều khiển hay giúp bình tĩnh được. Mẹ sai lầm khi bắt cóc ta." Thường họ có thể thâm nhập vào ý muốn của người bình thường và cấy vào đó những suy nghĩ cũng như gợi ý. Với những người khác, thậm chí Marguerite còn có thể khiến họ cầu xin, sung sướng khi được ở đó, sẵn lòng giúp đỡ bất cứ điều gì.

      hoàn toàn an toàn khi để họ lang thang trong nhà mà lo là họ cố bỏ chạy hay thậm chí có ý muốn bỏ chạy cho tới khi bà buông tha suy nghĩ của họ... và tới lúc đó bà xóa toàn bộ câu chuyện trong trí nhớ người đó, để lại những ký ức khác thay thế vào đó. Có thể coi như họ đánh cắp chút thời gian của những người này, khoảng thời gian mà người đó thậm chí còn biết là mLissianna có thể chấp nhận điều đó như là điều độc ác nhưng cần thiết để chữa trị chứng sợ hãi của .

      Nhưng Greg phải 'những người khác'. có vẻ khá mạnh mẽ và chống cự lại để tự điều khiển tâm trí. đáng ra phải bị trói lại trong suốt quãng thời gian ở đó, và họ phải bắt ép chữa bệnh cho với những lời đe dọa hay hứa hẹn tự do. Điều đó với chấp nhận được... Và biết mẹ đồng ý khi bà vượt qua cơn giận dữ ban đầu về việc họ thả Greg tự do.

      "Phải." lặp lại. "Em vẫn muốn để ta , kể cả khi em biết điều đó nghĩa là ta trở lại và chữa cho em."

      " biết em thế." Thomas bảo và liếc vào kính chiếu hậu nhìn em mình và thêm. "và đó là lý do ngăn ta ."

      ai thêm điều gì, và họ cứ lặng im như thế trong suốt quãng đường còn lại. Chỉ tới khi Thomas đỗ xe vào trong gara lúc sau mới có tiếng thốt lên. Và đó là Juliannna.

      "Uh oh. Dì ấy trông... giận dữ ghê quá." nửa thầm, nửa lo lắng.

      Lissianna tháo khóa dây lưng an toàn bèn ngước lên và nhăn mặt khi thấy mẹ mình đứng ở khung cửa mở, nối giữa toà nhà với cái garage. Marguerite Argeneau quả là trông rất giận dữ. Thậm chí điên tiết là khác. Có vẻ Mẹ cũng dậy sớm như họ. Lissianna thở dài và thả cho cái dây lưng an toàn trượt vào chỗ của nó và với tay nắm lấy chốt mở cửa.

      "Chờ tụi em với." Juli hét lên, cuống quít để tới chỗ và cả cái xe thùng vang lên những tiếng trượt mở cửa xe phía sau. "Chúng ta đồng hội đồng thuyền mà, nhớ ?"

      Jeanne Louise bắt gặp ánh mắt của Lissianna và mỉm cười khích lệ. " tệ lắm đâu mà." trấn an cách tin tưởng lắm. "Ý em là, dì ấy có thể giận cỡ nào cơ chứ?"

      Sợ điên người, Lissianna mất lúc mới quyết định khi ngó mẹ mình qua lại trước mặt.

      Marguerite chờ cho tới khi tất cả bọn họ ra khỏi xe và bước tới chỗ bà mới quát. "Vào đây !" và bà trước dẫn họ vào phòng khách nơi dì Martine chờ. Bà dẫn mấy chị em vào phòng và chờ đủ lâu để họ vào hết trong phòng, nhưng đủ để họ có thể ngồi xuống, và rồi quay phắt lại lạnh lùng nhìn họ chờ câu giải thích. Lissianna là người phun ra việc họ về nhà. Và dường như cả tiếng sau, mà cũng có thể chỉ là vài phút sau, Marguerite vẫn lại lại trước mặt họ, cố gắng kiềm chế cơn giận cực điểm của bà.

      Cuối cùng bà quay lại nhìn họ. Môi mím lại tựa như biết gì, và rồi bà lắc đầu hỏi lại. "Mấy đứa làm gì cơ?"

      Lissianna cắn môi khi nhìn thấy vẻ hoảng hốt mặt mẹ. lo lắng là bà vui với tin đó, nhưng là với tâm trạng giận dữ kìa. trông chờ bà phản ứng như thể bà vừa nghe tin cả thành phố khám xét nhà họ với đuốc và gươm giáo trong tay.

      "Mẹ à," Lissianna thở dài. " ta buồn, ta lỡ chuyến bay và..."

      " ta chẳng lỡ cái quái gì cả." Marguerite cắt lời cách bứt rứt. "Ta đáng ra đặt vào đầu a ký ức về kỳ nghỉ tuyệt vời. ta đáng ra có thể về nhà thoải mái và vui vẻ như thể ta vừa nghỉ về. Có lẽ còn tốt hơn ấy chứ vì ta đáng ra có thể tránh những chuyện khó chịu của cuộc sống bình thường, kỳ nghỉ bình thường như là chuyến bay bị trễ, kiểm tra hải quan, cháy nắng hay là ngộ độc thực phẩm rồi."

      Marguerite nhắm mắt và thở dài, bà quay lại về hướng quầy rượu và cái tủ lạnh sau đó, miệng hỏi. "Thế con để ký ức gì vào đầu ta, con ấy?"

      "Ký ức ư?" Lissianna ngây người hỏi lại, mắt quay lại nhìn đám đồng phạm của mình với vẻ hoảng hốt. Họ cũng trông ngây ra y hệt như .

      "Để thay thế cho ký ức của ta về việc ở đây ấy?" Marguerite giải thích và rồi nhíu mày nhìn cái tủ lạnh lầm bầm. "Chết tiện, chúng ta hầu như là hết sạch máu rồi. Đêm qua hẳn chúng ta dùng hết trong bữa tiệc."

      "Hôm nay Bastien gửi thêm mớ mà." Martine nhắc nhở bà.

      "À ừ, phải rồi." Marguerite thả lỏng người hơn chút nhưng vẫn lườm vào các ngăn trống của tủ lạnh cách hài lòng, ràng ước gì bà có thể chụp trong đám túi máu còn lại trong tủ và đập vào răng, nhưng biết là bà nên làm thế nếu muốn Lissianna tỉnh táo. "Thế nào?" Cuối cùng bà hỏi lại. "Con để ký ức nào vào đầu ta để thay cho việc ta ở đây?"

      "Ừhm..." Lissianna liếc những người khác và thở dài thú nhận. "Con làm việc

      Marguerite cúi xuống sắp xếp lại các thứ trong tủ lạnh chợt cứng người lại và từ từ đứng thẳng lên. Nếu lúc nãy mẹ trông hoảng hốt, lúc này trông bà còn hơn thế nhiều. "Mẹ có nghe nhầm ?" Bà yếu ớt . "Con làm gì cơ? Làm ơn lại rằng con để gã đàn ông đó lang thang trong thành phố với cả đống kiến thức về tồn tại của chúng ta trong đầu chứ? Làm ơn với mẹ rằng con tẩy sạch ký ức ta và đặt vào đó vài ký ức mới như là con được dạy dỗ từ bé ấy."

      Lissianna thở dài. được nuôi lớn từ với điều đó dộng vào đầu rằng người bình thường luôn phải bị tẩy sạch ký ức. Họ thể bị bỏ lại đâu đó với tí khái niệm nào về tồn tại của những người như . Đó là mối đe dọa lớn của dòng tộc. Nhất là sau hơn hai trăm năm sống đời, điều đó còn vang vọng hơn gấp bội. Vậy mà để ta làm điều đó.

      "Con có muốn cũng đâu có làm được gì nào. Con thể xâm nhập vào trí não ta, thậm chí chỉ để đọc suy nghĩ cũng , mẹ nhớ chưa?" .

      Dì Martine trông hoàn tòan bất ngờ. "Cháu thể đọc suy nghĩ ta ư?"

      " chút nào."

      Dì Martine ngó sang Marguerite. Mẹ của Lissianna mở miệng, dễ là để bùng nổ cơn giận dữ của mình, nhưng Elspeth vội vàng bào chữa cho Lissianna. " sao đâu dì Marguerite, Greg đâu biết gì về chúng ta hay việc chúng ta là ai đâu."

      "Đúng đấy, theo những gì ta nghĩ chúng ta chỉ là đám lập dị, phải ma cà rồng đâu." Thomas xen vào, và câu nhận xét đó khiến Lissianna nhíu mày.

      "Hơn nữa," Elspeth tiếp. "Nếu ta có định tố cáo là ta bị bắt cóc hay gì đó khác, ai tin ta. ta trèo vào thùng xe cách tự nguyện, và điều đó thể ở băng ghi hình máy quay ở bãi đỗ xe."

      "Và điều duy nhất ta có thể than phiền là bị giữ lại qua đêm và lỡ chuyến bay." Jeanne Louise kém cạnh. "Và nhà chức trách nghĩ đó chỉ là trò chơi dục tính nào đó hơi quá đà và ta muốn bồi hoàn vé máy bay mà thôi."

      Marguerite đóng sầm cửa tủ lạnh lại và quát. "Đấy là lập luận của chính ta phải ? Chắc hẳn là thế rồi !"

      Lissianna th nguyền rủa bản thân. Ngay khi nghe thấy Jeanne Louise hở ra về cái trò chơi dục tính gì đó, biết ngay là họ phạm sai lầm. Jeanne Louise là người bảo thủ nhất nhóm và là người cuối cùng có thể loanh quanh và về những thứ như là trò chơi tình dục.

      Marguerite quay lại chỗ họ. "Thế còn cổ ta sao?"

      "Cổ ta ư?" Lissianna bối rối hỏi lại.

      "Con cắn ta còn gì?" Lissianna cảm thấy như tim mình chùng xuống. Thường luôn cố đảm bảo là để vào đầu 'bữa ăn' của rằng dấu răng của vết dao cạo bất cẩn và phải băng bó lại cho tới khi nó liền lại. Hoặc là hậu quả của tai nạn bất cẩn với cái nĩa to dùng để làm tiệc thịt nướng. Tuy vậy thể cấy suy nghĩ đó vào đầu Greg được. hoàn toàn quên về cái cắn đó. tệ rồi đây. ta nhìn thấy nó và thắc mắc. Thậm chí ta còn đến bệnh viện gặp bác sĩ nhờ khám nữa kìa, và để cho người khác nhìn thấy nó. Vẻ mặt trở nên lo lắng và thú nhận cách khổ sở. "Con quên béng mất về việc cắn ta. Con ..."

      "Đừng lo." Marguerite thở dài ngắt lời . "Mẹ lo chuyện đó."

      "Bằng cách nào ạ?" Lissianna lo lắng hỏi.

      Mẹ suy nghĩ lúc rồi . "Mẹ thăm ta chút và xóa ký ức của ta cũng như là để vào đó lời giải thích hợp lý về vết răng."

      "Con rất tiếc." Lissianna thầm, cảm thấy tồi tệ. thể tin là quên mất cắn ta. Lúc đó nó kỷ niệm khó mà quên được.

      " tiếc bằng mẹ đâu." Marguerite . "Mẹ rất trông chờ vào khả năng ta chữa lành bệnh sợ hãi của con." thất vọng của bà lồ lộ trong giọng va tưới thêm dầu vào cảm giác hối lỗi của Lissianna, nhất là khi bà nghiêm khắc nhìn thêm. "Và bao nhiêu lần mẹ với con rồi, về việc rất bất nhã khi trả lại món quà được tặng hả?"

      "Con đặt hẹn với ta sau khi ta nghỉ phép về." Lissianna đề nghị, cố bù lại.

      "Lisssianna, nếu mọi việc dễ dàng như thế mẹ đặt hẹn cho con từ đời nào rồi." Marguerite giải thích. "Nhưng con cũng biết chúng ta thể che dấu các ký ức quá vài ba lần mà bị nguy cơ thất bại toàn bộ. Họ có thể tự xây dựng đề kháng cho mình. phần của họ vẫn nhận ra và càng lúc việc đó càng khó khăn hơn gấp bội. hai lần sao, nhưng nhiều hơn thế nên cho lắm. Đó là lý do vì sao mẹ hào hứng với bác sĩ Hewitt việc ta có khả năng chữa chứng bệnh cho con sau tới hai buổi trị liệu. Mẹ nghĩ chúng ta có thể mang ta tới đây, để ta chữa cho con, giữ tới hết kỳ nghỉ phép để chắc chắn nó có tác dụng, rồi sau đó mới xóa bỏ ký ức và thả ta ."

      "Ừhm, con chỉ cần..." Lissianna nhún vai bất lực. "để xem, đặt hẹn với ai đó khác. Hẳn phải có bác sĩ trị liệu khác biết cách chữa chứ." chỉ ra. "Nếu chỉ cần tới hai buổi chữa trị, sau đó chúng ta có thể tẩy não ta thay vì phải làm mỗi lần."

      "Ừh, nhưng con định hẹn ai?"

      Im lặng bao trùm căn phòng trong lúc, và dì Martine lên tiếng bình thản. "Chúng ta có thể hỏi Bác sĩ Hewitt tên bác sĩ tâm lý có khả năng xử lý những bệnh như thế trước khi xóa ký ức của ta."

      Marguerite quay lại nhìn chị dâu mình ngạc nhiên. "Chúng ta ư?"

      "Ừhm," Martine nhún vai. "Em nghĩ là chị để em xoay sở thân mình đấy chứ? Đám con của chị giúp thả ta , nên chị giúp em xử lý mớ bừa bộn bọn nhóc đó để lại."

      Khi Marguerite còn phân vân Martine tiếp. " lâu đâu mà. Có khi đường về mình còn kịp dừng lại sửa móng tay hay mua sắm nữa. Mọi thứ ở đây rẻ hơn nhiều."

      Vai Marguerite đỡ căng thẳng hơn chút, bà gật đầu. "Thế tốt quá. Sau đó chúng ta có thể ghé qua cửa hàng tạp hóa. Em cần mua ít đồ ăn cho hai nhóc sinh đôi khi chúng ở đây."

      Lissianna bắt đầu thư giãn hơn chút khi hai người phụ nữ bước ra cửa nhưng rồi cứng người lại khi mẹ quay lại, liếc cái sắc lẻm. "Mẹ nghĩ là con phải làm việc rồi Lissianna, nhưng con quay về đây sau giờ làm việc phải nào? Mẹ nghĩ là tuần này con nên ở lại đây để con có thể gặp các chị em họ của con, phải ?"

      Dù đó là câu hỏi nhưng Lissianna nghĩ mẹ hỏi ý kiến . gặp đủ rắc rối với Greg rồi nên muốn xáo động thêm nữa. đơn giản chỉ gật đầu thay câu trả lời.

      "Tốt. Mẹ chờ con sau giờ làm việc." Bà nghiêm giọng trước khi chuyển ánh mắt sang phía Thomas và Jeanne Louise. "Các cháu cũng phiềnhời gian với các chị em họ chứ?"

      "Vâng thưa dì." Jeanne Louise ngoan ngoãn .

      Thomas toét miệng cười . "Dì biết cháu mà dì Marguerite. Cháu luôn vui lòng hộ tống các thiếu nữ xinh đẹp này."

      Mỉm cười thoáng qua, bà quay sang Mirabeau. "Cả cháu nữa chaú thân , cháu cũng được mời ở lại."

      "Ơ... dạ..."

      Lissianna cười thú vị khi thấy Mirabeau vô vọng tìm kiếm lời nào đó lịch nhất có thể để từ chối lời mời. Trước khi chị kịp ra gì, Marguerite . "Tốt." rồi quay cùng Martine bước ra ngoài.
      Thomas khúc khích cười. "Hoan nghênh chị tham gia gia đình, Mirabeau ạ."

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 8
      Greg dập máy điện thoại và ngả người vào ghế bành nhìn quanh phòng khách với vẻ gần như là hoang mang. Sau cả đống gặm nhấm nỗi đau khổ vì bị lỡ chuyến bay đến Cancun, rút cục ... chẳng lỡ cái gì cả. Đằng nào chuyến bay cũng bị hoãn lại vì lý do kỹ thuật... hay bất cứ cái gì nữa.

      Greg cố đặt chỗ trong chuyến bay tiếp theo, và rồi được biết chỗ trống sớm nhất họ có thể tìm ra cho là tới thứ Tư cơ. Và với ràng tiêu trọn ngày thứ Tư lang thang ở các sân bay, ê mông ngồi các máy bay chỉ để ở Cancun hai ngày trước khi bay về lại đây vào thứ Bảy là việc hoàn toàn ngu ngốc, nên Greg dành thêm nửa tiếng tiếp theo, nửa tiếng vừa rồi, hủy chỗ ở cả khách sạn lẫn chuyến bay về.

      Trong khi hai tư tiếng vừa rồi bất thường – chưa tính đến căng thẳng thần kinh – nhất trong đời , chúng chả hề ảnh hưởng tí nào tới kế hoạch nghỉ phép của cả. Nó đơn giản là đằng nào cũng bị ếm bùa rồi. Dường như định mệnh dàn xếp cho thứ gì đó khác ngoài tuần đầy nắng, gió, cát và các nàng tiên ngực trần nhảy múa rồi, Greg nghĩ, tay vô thức xoa nhè nhè lên cổ.

      Người quản lý nhà là người đầu tiên chú ý đến cổ . Ông ta bước ra khỏi thang máy với nụ cười hết cỡ môi và nhận xét. "Bị nhốt ở ngoài hở?" Rồi ông ta chăm chú nhìn kỹ hơn và . "Cái gì cổ thế đàn ông cười hô hố ngay cả khi hỏi, nhưng – vốn có tâm trạng đùa giỡn chút nào – Greg chỉ nhún vai lờ câu hỏi khi ông ta mở khóa căn hộ của . Rồi cảm ơn ông ta vì giúp vào nhà và sắp xếp để làm cho chùm chìa khóa mới cho căn hộ và cho cổng vào toàn nhà. Ông quản lý hứa chăm lo việc đó và giao chúng cho ngay khi thể khi ông ta bước lại vào thang máy. Greg hoàn toàn quên câu đùa của ông ta về cổ ngay khi đóng cửa lại.

      Sau khi khoá trái cửa lại, tựa vào cánh cửa gỗ dầy cộp và thở dài khoan khoái khi được về nhà, ngay lập tức nhăn mặt khi nhớ ra tình trạng của mình. Áo khoác, chìa khóa, ví, và cặp táp của vẫn ở căn nhà đó. Mất ví đủ tồi tệ rồi vì trong đó có thẻ chứng minh thư và thẻ tín dụng của , nhưng cặp táp của còn kinh khủng hơn vì nó chứa lịch hẹn và những ghi chép về bệnh nhân gần đây nhất.

      Chẳng thể làm gì được, Greg chỉ đành tự trấn an là những thứ đó có thể thay thế được và hướng về phía phòng ngủ. Sau khi mặc bộ vest liên tục trong hai tư tiếng, thậm chí ngủ với nó, thèm được tắm và thay đồ kinh khủng.

      Chỉ tới khi cạo râu Greg mới chú ý đến vết cổ . có vết bầm tím nào như dấu vết của nụ hôn , chỉ có hai lỗ thủng khá nông ràng, cách nhau vài cm. Những lời của người quản lý nhà lại vang lên trong đầu khi soi kỹ nó. "Cái gì cổ kia? Ma cà rồng cắn à?"

      Những lời đó nghe vẫn nực cười với Greg như khi ông ta ra, và cười khẽ cách thoải mái và quay khỏi gương để mặc đồ. Xong xuôi gọi cho sân bay, nhưng rồi khi tất cả mọi việc xong, Greg thấy ngón tay mình liên tục mân mê chỗ cổ. Tệ hơn, những ký ức khác nhau bắt đầu bềnh bồng trôi trong đầu và vẽ nên bức tranh nho . Marguerite buộc tội Lissianna cắn khi bà ta nhìn thấy họ trong phòng ngủ, và rồi giải thích là Greg phải bữa tối của . Thomas với rằng nỗi sợ hãi của Lissianna giống như là khi Greg bị ngất khi nhìn thấy đồ ăn ấy, và Lissianna ta sợ máu.

      Và rồi có cuộc hội thoại giữa những người phụ nữ đằng sau chiếc xe thùng đường vào thành phố hồi nãy nữa. Họ về việc Lissianna thể đọc được tâm trí , và đó là lý do vì sao phải cắn . Và trong hai sinh đôi nhận xét là ta ước gì mình 'cũng được kiếm ăn ngoài luồng', và rằng như thế thích hơn là máu đóng túi.

      Greg tiếp tục xoa cái vết thương đó, tâm trí liên tục quay cuồng với những kiện và khiến cho ý tưởng kỳ cục nhất bắt đầu xâm nhập vào đầu . Ý tưởng đó điên khùng và vô lý tới mức gần như khi nghĩ về chúng... nhưng chúng giải thích đống thái độ cư xử kỳ quặc của chính hiểu và khiến ràng – lo lắng kinh khủng : như là tự trèo vào thùng xe lạ và rồi để mình bị trói nghiến lại chẳng hạn.

      Greg lắc đầu trong nỗ lực lắc luôn đống suy nghĩ điên khùng đó ra khỏi tâm trí, nhưng chúng cứ cứng cổ kháng cự lại , và cuối cùng chụp lấy cái bút và cuốn sổ, kẻ đường thẳng ở giữa trang giấy chia đôi nó ra. Rồi viết Ma cà rồng/ phải Ma cà rồng lên đầu mỗi cột và bắt đầu lên danh sách, bao gồm cả những cuộc đối thoại lẫn bằng chứng xác thực về vết cắn cổ nữa. Chúng nằm bên nửa trang mang tên Ma cà rồng. Và rồi quay sang tập trung và bên cột phải Ma cà rồng ngập ngừng. Cuối cùng viết: "Điên khùng, vô lý, và hề tồn tại." So với cột Ma cà rồng, những lập luận này có vẻ yếu thế hơn hẳn, nhận xét cách nản lòng và rồi cười phá lên, run cả người.

      Dường như mọi điều liên quan tới Lissianna đều gây nản lòng cách này hay cách khác phải.

      tiếng gõ cửa cắt ngang luồng suy nghĩ của , nên Greg liếc về phía cửa ra vào cách khó chịu rồi vứt cuốn sổ lên bàn nước để ra mở cửa. ai gọi từ interphone dưới nhà (chắc giống nhà LV, tòa nhà có code ở cửa ra vào, tiếp đến là interphone – điện thoại nội bộ để gọi chủ nhà mở lớp cửa thứ hai, rồi mới tới thang máy lên tầng) nên chắc hẳn đó là người quản lý tới đưa chùm chìa khóa dự phòng như hứa. Cuối cùng cũng được việc gì đó. Với chùm chìa khóa đó và chìa khóa ô tô dự phòng trong ngăn kéo của , có thể bắt taxi đến văn phòng để lấy ô tô của mình. Sau đó có lẽ ra ngoài kiếm cái gì đó ăn, nghĩ thầm trong lúc mở cửa.

      Nụ cười của Greg đông cứng lại và các kế hoạch của chết ngắc khi thấy ai đợi ở hành lang. Marguerite và Martine.

      Greg sập cửa lại, hay đúng hơn là cố sập cửa lại, nhưng Marguerite chặn chân vào khe cửa ngăn nó đóng lại. phút sau cảm thấy áp lực tăng dần và bị ép ngược trở lại khi cánh cửa bắt đầu hé ra. nỗ lực gấp đôi để đóng nó lại nhưng ích gì cả. Người phụ nữ này khỏe cách khó tin, và cách đáng ngại nữa.

      Thầm nguyền rủa khi cánh cửa bị mở ra, bắt đầu quay lưng lại họ khi hai người phụ nữ bước vào và đóng cửa lại sau lưng họ.

      Marguerite lên tiếng trước. Bà nở nụ cười rạng rỡ, tay nâng đống đồ trong tay lên và thông báo. "Chúng tôi mang đồ của tới.

      Greg nhìn chằm chằm vào cặp táp và áo khoác của mình, não hoạt động hết công suất. Họ đáng ra nên ở đây. Đây là tòa nhà được bảo vệ nghiêm ngặt. Người gác cổng đáng ra phải chặn họ lại ở hành lang và gọi để xem họ có được phép lên nhà hay nhưng ông ta gọi. ràng ông ta chỉ cứ ngồi đó và để mặc họ lẻn vào.

      "Martine, em điều khiển được ta. Chị làm được ?" Marguerite thình lình hỏi, và Greg nhận ra đơn giản chỉ đứng đó dương mắt lên nhìn họ khi cố nghĩ xem phải làm gì. định quay sang phải, nghĩ đến việc chạy vào phòng ngủ và chặn cửa lại, nhưng bất thần Martine vươn người ra chạm vào tay , và chỉ cần thế, Greg đột nhiên sững lại và bình tĩnh hơn. phút sau bỗng dưng có thôi thúc bước vào phòng khách và ngồi xuống ghế. Ý nghĩ đó đến từ vô định và thể cưỡng lại được.

      Greg quay gót chậm rãi vào phòng khách, Martine giữ tay như thể kèm bà. Họ ngồi xuống ghế cùng úc nhưng bà thả ra. Nhưng cũng để ý đến điều đó. Greg nhìn xung quanh cách vô cảm trống rỗng khi Marguerite ngồi lên chiếc ghế khác trước mặt họ.

      "Chúng ta liệu có thể xóa trí nhớ ta ?" Mẹ Lissianna lo lắng hỏi.

      Martine quay lại nhìn Greg và cảm thấy làn sóng gờn gợn trong tâm trí. Đó là cách duy nhất có thể nghĩ ra để miêu tả nó. Nó giống như là cảm giác râm ran như kiến bò trong da đầu . Sau lúc, bà ta liếc về phía cuốn sổ để lại bàn uống nước và với Marguerite. "Em nên xem cái này."

      "Cháu vẫn chưa nghỉ tay ăn cơm à? Cháu hẳn là đói lắm rồi."

      Lissianna ngước lên với nụ cười khi Debbie James, đồng nghiệp của bước vào phòng. Debbie năm mươi tuổi, mái tóc ngả màu muối tiêu và luôn có kiểu bảo bọc của người mẹ, và bà là đồng nghiệp mà Lissianna mến nhất.

      "Chưa ạ, và đúng là cháu đói meo rồi, nhưng cháu nghĩ là cháu chờ tới khi..."

      "Ta vừa nghe ai đói ấy nhỉ?"

      Lissianna nhìn về phía cửa ra vào và thấy Cha Joseph bước vào phòng. Ngay lập tức liếc sang phía Debbie ra ý hỏi nhưng người phụ nữ trông cũng bối rối y hệt khi nhìn thấy người đàn ông này. Cha Joseph thường làm việc nhiều giờ liên tục ở nhà tế bần nhung thường về khi hai bác cháu họ bắt đầu ca trực. Lissianna chưa bao giờ thấy ông tới đây vào giờ này cả... trừ phi có vụ cấp cứu khẩn nào đó cần ông giúp đỡ. Ý nghĩ đó khiến hỏi lại. "Có vấn đề gì sao thưa cha?"

      " . Sao con lại nghĩ thế?"

      "À vì muộn rồi..." bắt đầu.

      "Ồ ta hiểu." Ông ta ngắt lời và liếc chỗ khác, liếc vòng quanh văn phòng trước khi ông ta nốt. "Mất ngủ ấy mà. Ta thỉnh thoảng bị mất ngủ." Ông ta cười rạng rỡ và giơ cái cà mèn đồ ăn bằng nhựa lên. "Nên ta nấu ăn để giết thời gian, và ta có nấu ít súp này, ta nghĩ ta thể ăn hết cả nồi được nên ta mang ít tới cho các con." Ông hất đầu về phía và Debbie.

      "Ơ, wow, nhưng... con lỡ ăn rồi." Debbie bất thần khi ông ta mở nắp cà mèn nhựa chứa thức ăn ra, và mùi tỏi lập tức lan tỏa tới mọi ngóc ngách trong phòng.

      "Nhưng Lissianna chưa ăn phải nào?" Cha Joseph nhìn cười rạng rỡ.

      "Ơ..." Lissianna nghi ngại nhìn món súp. Nó màu trắng và sánh đặc, có thể là súp khoai tây chăng, nhưng nó đậm đặc mùi tỏi. Lissianna hiếm khi còn ăn đồ ăn thông thương, và mùi tỏi quá ư là đậm, phải vì thích tỏi. có thích ăn tỏi, nhưng cái mùi đến từ cái cà mèn là vô cùng đậm và hắc. Mặt khác muốn làm ông buồn. "Cám ơn, Cha là tốt."

      "Ta vừa nấu xong thôi, nó vẫn còn nóng. Con ăn ." Ông ta đưa cái cà mèn ra và thọc tay vào túi lấy ra thêm cái thìa cho .

      Lissianna đón lấy món súp và cái thìa, miệng cố nở nụ cười. Khi Cha Joseph nhìn đầy trông đợi, nhận ra còn cách nào khác nên đành múc thìa đầy. Ngay khi món súp chạm vào miệng , hối hận về cái lịch đúng chỗ của mình lập tức. Mùi tỏi hắc lên rồi nhưng vẫn so sánh nổi với vị của nó. Nó đặc như là khoai tây nghiền, nhưng phải là súp kem khoai tây như nghĩ. Nếu bắt buộc phải gọi tên nó ra nó là món tỏi nghiền nát đun nhừ. Ít ra đấy là vị của nó lúc này, và nó mạnh tới nỗi khiến miệng và cổ họng bỏng rát khi cố nuốt xuống.

      "Lissianna!" Debbie hét lên lo lắng khi bắt đầu ho sặc sụa. Bà chạy quanh bàn để giựt cái cà mèn ra khỏi tay để vỗ khẽ vào lưng .

      "Debbie!" Cha Joseph quát lên. "Để cho con bé có tí khí thở nào.

      Lissianna lờ mờ cảm thấy Cha Joseph giật tay bà để kéo bà ra và cám ơn ông về điều đó khi chạy vèo qua mặt họ vào hành lang, thẳng tới chỗ bình nước chung. Cứ như cả thế kỷ trôi qua khi tới được đó, chụp lấy cái cốc nhựa và đổ đầy nước vào đó. Lissianna gần như định quỳ xuống cái bình chết tiệt và đính miệng vào dưới cái vòi nước để cho dòng nước mát lạnh chảy thẳng vào miệng nhưng cố kiềm chế lại. uống nước ừng ực cách háo hức và lại đổ đầy cốc. Phải ba cốc nước như thế miệng mới hết cảm giác bỏng rát.

      Cảm thấy tốt hơn chút, Lissianna lấy thêm cốc nước thứ tư và quay lại văn phòng, dừng lại khi thấy Debbie và Cha Jospeh đứng ở cửa.

      "Cháu sao chứ?" Debbie quan tâm hỏi.

      " sao đâu ạ. Chỉ là... món súp hơi... đậm đà quá thôi." cố cách tế nhị, muốn làm tổn thương cha Joseph.

      Debbie nhìn xuống cái bát bà cầm và múc lên thìa đầy, liếm cái thận trọng. Mặt bà lập tức đỏ bừng lên rồi chuyển sang trắng bệch. Bà ấn cái bát vào tay Cha Joseph và phóng như bay về phía cướp lấy cốc nước. Lissianna đưa nó cho bà mà phản ứng gì, lập tức quay lại lấy thêm cốc thứ hai cho Debbie khi bà uống xong.

      Phải mất ba cốc Lissianna mới làm dịu ngọn lửa do thìa đầy tỏi, và phải mất bốn cốc cho cái liếm của Debbie. Khi cả hai ít nhiều hồi phục, họ quay lại nhìn cha Joseph. Ông ta chỉ nhìn họ rồi nhìn bát súp đầy thất vọng.

      "Ta đoán là nó dùng được rồi." Cha Joseph lẩm bẩm.

      "Cái gì dùng được cơ?" Debbie hỏi lại.

      "Công thức nấu món súp." Ông thở dài và đậy nắp cà mèn lại.

      "Ừhm, nó làm thông mũi con." Debbie mỉm cười nhăn nhó. "Có lẽ cha nên để dành món súp đó khi có ai trong số chúng ta bị cảm lạnh hơn."

      "Ừhm." Cha Joseph quay thất thểu bước hành lang, vai trĩu xuống vẻ rất buồn phiền.

      "Đấy là món súp kinh dị nhất bác từng ăn." Debbie khi người đàn ông rẽ khỏi cuối hành lang và biến khỏi tầm nhìn.

      Lissianna nhăn"Bác nhớ nhắc cháu lần sau bao giờ nếm đồ ăn của ông ấy nữa nhé."

      "Cứ như là cháu có thể quên chuyện đó ấy." Debbie thích thú . "Nào nào." Bà lấy cốc nước giờ rỗng khỏi tay Lissianna. " ăn trưa và nghỉ ngơi . Và làm việc khi cháu ăn nhé. Chúng ta được trả lương để làm thêm việc trong giờ nghỉ đâu."

      "Vâng thưa bác." Lissianna nhìn bà bước trước khi quay lại văn phòng. ngồi lại sau bàn giấy, nhìn đám giấy tờ phải làm việc, và rồi lại liếc về phía cửa. đói , nhưng phải lúc hay ho để thử 'kiếm ăn' chút nào.

      Lúc này, toàn bộ khách của nhà tế bần ngủ say , nhưng đây phải là khách sạn với các phòng riêng biệt để có thể lẻn vào để 'kiếm ăn' cách riêng tư mà sợ bị phát . Có tới sáu phòng rộng lớn, mỗi phòng từ mười tới hai mươi giường. liều lĩnh nếu định 'kiếm ăn' với bất kỳ ai trong những phòng đó. hay hai người nào đó hoặc chưa ngủ, hoặc ngủ chưa say hoặc thính ngủ và có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Lissianna muốn 'kiếm ăn' khi họ đều vẫn thức, vẫn qua lại, hoặc để chuẩn bị ngủ hoặc là khi họ vừa thức dậy hơn.

      cố gắng túm ai đó đường tới phòng vệ sinh hay kiểu kiểu thế vậy, Lissianna thầm nghĩ. Các nhân khẩu của nhà tế bần thường trở mình dậy trước khi rời nhà tế bần vào buổi sáng, sớm nhất là tầm sáu giờ sáu rưỡi sáng. cảm thấy tốt hơn là nên chờ tới lúc đó, nên phớt lờ cái đói và quay lại làm việc.

      Như thường lệ, Lissianna làm xong việc và rời văn phòng khá trễ. Lúc đó, những cả nhà tế bần đều náo động ồn ã mà ngay cả cha Joseph vẫn ở đó và sôi nổi đầy căng thẳng. Ông nhìn thấy và quyết định náu mình ra khỏi nơi đó lúc bằng cách tiễn ra xe.

      còn cách nào khác, Lissianna đành phải bỏ hi vọng có bữa ăn nhanh mà ra ngoài, cả cơ thể nôn nao khó chịu vì cơn đói. thầm rủa ngu ngốc của mình và quay lại nhà mẹ .

      Có vẻ như hoặc là phải để mẹ truyền tĩnh mạch cho tiếp – nếu Marguerite vẫn còn thức và chưa mò vào giường – hoặc là phải chờ tới tận đêm tiếp theo để 'kiếm ăn'. Thường cố tránh việc phải dùng tới việc truyền máu, kể cả khi điều đó nghĩa là phải chịu đựng việc những chiếc răng nanh đói khát bị làm yếu trong vòng hai tư giờ. Ít nhất làm được điều đó khi có bằng, có công việc ở nhà tế bần và chuyển ra ngoài sống tự lập. Tất cả những điều đó đáng ra phải giúp độc lậ hơn.

      Lissianna nhăn mặt với ý nghĩ đó. độc lập. Bây giờ có thể tự kiếm ăn hơn là phụ thuộc vào việc mẹ cắm kim truyền máu vào tay mỗi buổi sáng, nhưng ăn uống tốt cho lắm. Thường Lissianna ngủ mà bụng vẫn đói meo và phải chịu đựng yếu ớt bó buộc kèm với cái đói. Tất cả chỉ để thỏa mãn độc lập.

      Ít nhất cũng xoay sở để kiếm ăn đủ để giữ cho cơ thể của mình tồn tại... cách khó khăn. Nó có thể dễ dàng hơn nếu đổi sang nghề khác.

      Sau cả đống thời gian và tiền bạc dùng để có tấm bằng chứng nhận về công việc xã hội, Lissianna phải chấp nhận cái kết luận rằng công việc ở nhà tế bần phải là ý tưởng hay ho nhất của . Gần đây xem xét khả năng bỏ công việc đó và thử cái gì đó khác, chỉ là chưa tìm ra lựa chọn nào khả dĩ hơn để thay thế mà thôi.

      Tất nhiên, nếu như có thể chữa trị được chứng sợ hãi của .

      Lissianna cho phép bản thân mình tận hưởng cái khả năng đó lúc. còn bị ngất khi nhìn thấy máu. Có thể tự dưỡng bằng máu đóng túi như mọi người khác. Chỉ phải bước về phía tủ lạnh, lôi ra túi, cắm phập răng vào đó, thay vì phải săn kiếm ăn trong nhà tế bần hay trong các quán bar...

      Điều đó nghe tuyệt vời. Lissianna ghét phải săn để có đồ ăn. ghét những bất tiện của việc đó, và ghét việc mình khác biệt so với những người còn lại trong gia đình. Được chữa khỏi có thể là niềm hạnh phúc đấy, nhưng phần lớn trong vẫn lo sợ rằng bao giờ khỏi được nỗi sợ hãi đó và ngập ngừng dám hi vọng vì lo sợ thất vọng kèm theo khi việc đó thành .

      Có lẽ mẹ có tin tốt lành cho chăng, Lissianna tự nhủ khi lái xe vào đường mòn dẫn vào nhà. nghi ngờ gì rằng chắc hẳn mẹ có trong tay tên của nhà trị liệu tài ba Greg đưa trước khi trí nhớ của về cuộc chạm trán giữa họ bị xóa sạch.

      Điều đó là cần thiết, Lissianna biết, nhưng thấy mình nhõm vui vẻ tẹo nào khi nghĩ tới việc ta thậm chí còn nhớ ra tồn tại của , điều này ngu ngốc, tình. hầu như quen biết ta và ở bên ta lâu lắm, nhưng dường như thể quên nụ hôn giữa họ cũng như cảm giác ta ở dưới cơ thể của .

      Ừhm, điều đó quan trọng, tự nhủ. Điều quan trọng l mẹ hẳn đặt được cuộc hẹn với nhà tâm lý học khác mà Greg đề nghị, và có lẽ trong vòng hai tuần nữa Lissianna hoàn toàn khỏi chứng sợ hãi khiến cuộc đời buồn thảm tới vậy.

      Vui lên chút với suy nghĩ này, đậu chiếc xe thể thao của mẹ mà mượn để lái làm vào chỗ, rồi băng qua garage với tí khởi sắc theo mỗi bước . chưa kịp tới cửa Thomas mở tung cửa ra.

      Lissianna ngạc nhiên đứng lại. "Sao vẫn thức? Gần bình minh rồi còn gì, em tưởng mọi người phải ngủ hết rồi chứ?"

      "Những người khác ngủ rồi." tránh đường cho bước vào rồi đóng cửa lại và chờ cởi áo khoác và giày. " pha trà cho chúng ta."

      Lissianna sững lại với chiếc giày vẫn còn chân và nhìn lo lắng. Trong khi chỉ vài người trong số họ còn hào hứng với thức ăn sau độ tuổi nhất định, họ vẫn uống những đồ uống bình thường vấn đề gì. Tuy nhiên trà cho hai người vào lúc bình minh thế này dường như báo hiệu vấn đề gì đó.

      "Có vấn đề với việc xóa ký ức của Greg." Thomas , để trả lời cho cái nhìn thắc mắc của .

      "Vấn đề gì cơ?" Lissianna quan tâm hỏi.

      "Bỏ nốt chiếc giày kia ra và vào phòng khách . để trà trong đó." tảng lờ và rời vào phòng trước khi kịp chặn lại.

      Lissianna nhanh chóng cởi nốt chiếc giày còn lại ra và theo chân vào phòng khách. đưa cho cốc trà khi ngồi xuống cạnh ghế sô pha, và rồi ngả người ra sau với cốc của mình hớp hớp, ràng là chả vội vàng gì giải thích cả. Nhưng Lissianna hơi kém kiên nhẫn hơn chút.

      "Chuyện gì xảy ra thế?" hỏi nhanh, phớt lờ cốc trà cầm.

      "Greg," Thomas với . "Bác sĩ Hewitt ấy, họ mang ta quay lại đây. ta lại bị trói giường em như cũ."

      "Cái gì cơ?" Lissianna há hốc miệng nhìn tin vào tai mình. "Tại sao họ lại mang ta lại đây? Họ đáng ra phải lấy tên của bác sĩ trị liệu khác rồi xóa ký ức ta chứ phải lôi ta quay lại đây kia mà."

      "Có vẻ như họ thể xóa được." Thomas lặng lẽ.

      Lissianna nhìn hiểu. "Họ thể ư?"

      lắc đầu.

      "Ngay cả dì Martine cũng thể ư?" hỏi, tin được. Martine là em của cha và Chú Lucian. Bà trẻ hơn hai người đàn ông kia , nhưng bà vẫn lớn tuổi hơn mẹ của Lissianna nhiều và là trong những phụ nữ quyền năng nhất trong giới của . là khó hiểu khi đến bà cũng thể xóa trí nhớ của ta được.

      "Ngay cả dì Martine cũng ." Thomas chứng nhận.

      "Ôi trời ơi." Lissianna xem xét việt lúc rồi hỏi tiếp. "Vậy họ làm gì với ta?"

      nhún vai. "Họ với ta đâu. Họ chỉ mang ta quay lại, tống ta vào phong em, rồi tự khóa mình trong phòng làm việc phần lớn thời gian. Victoria và Julianna có nghe trộm ngoài cửa nhưng chỉ có thể bập bõm được vài từ. Dù vậy họ nghe thấy có tên Bác Lucian và Hội đồng được nhắc tới."

      "Ôi ." Lissianna thở gấp. "Còn Greg sao? ta phản ứng thế nào? Hẳn ta phải giận điên lên mất."

      " ta giận điên lên ." Thomas thừa nhận và rồi toét miệng cười. " ta rống lên hết sức mình về việc bị bắt cóc bởi hai con mụ ma cà rồng hút máu có tính người. đoán ta ám chỉ dì Marguerite và dì Martine." thêm đầy vui vẻ nhưng Lissianna cười chút nào.

      " ta biết chúng ta là ai sao?" sợ hãi hỏi lại. "Làm sao ta biết được?"

      "Chứ em nghĩ sao? Đâu khó khăn gì để đoán ra. Dì Marguerite thẳng trước mặt ta rằng ta phải bữa tối mà là bác sĩ của em, và các em tôi lảm nhảm về việc cắn ta và máu đóng túi đằng sau thùng xe đường vào thành phố..."

      " ta nghe thấy chúng ta ư?" hết hồn hỏi.

      Thomas gật đầu. "Và chắc hẳn ta thấy vết em cắn nữa."

      Lissianna thầm rên rỉ. Vết cắn. Chết tiệt , chính cũng góp phần vào vấn đề này. Giờ ta đoán ra họ là ai và mẹ lẫn dì Martine đều thể xóa ký ức của ta, và Bác Lucian và và Hội đồng có thể bị lôi vào cu

      "Em lên xem thế nào rồi." Lissianna dợm đứng lên nhưng Thomas giữ tay lại.

      "Từ từ, muốn chuyện với em ." và chờ ngồi lại tư thế cũ mới tiếp. "Có vài thứ khiến bận tâm đường đưa ta về nhà, và nó khiến bận tâm từ đó tới giờ."

      Lissianna nhướng mày tò mò.

      Thomas khẽ nhăn trán như thể chắc nên mở đầu ra sao, rồi hỏi. "Vấn đề khiến chúng ta khó mà có mối quan hệ nghiêm chỉnh với người bình thường là gì?"

      "Với khả năng đọc suy nghĩ và điều khiển hành vi của họ, họ khác gì con rối trong tay chúng ta." Lissianna trả lời, thậm chí phải nghĩ ngợi gì lâu. Đó là vấn đề thường gặp trong suốt hai trăm năm qua. Tất cả bọn họ đều gặp phải. Theo nghĩa nào đó, khả năng đọc suy nghĩ người khác còn là hạnh phúc mà là lời nguyền. Mọi người đều có những suy nghĩ phê bình tiêu cực lúc này hay lúc khác, hoặc thấy ai đó hấp dẫn hơn bạn đồng hành của mình ở điểm nào đó.

      khó mà tổn thương khi bạn nghe thấy suy nghĩ bứt rứt của bạn trai mình rằng bạn quá cứng đầu hay quá căng thẳng. Hay rằng bạn tốt ở điểm nào đó, hay thậm chí trông bạn hôm nay thô thế. Thậm chí còn tệ hơn khi ta để ý thấy hầu bàn kia xinh đẹp làm sao và tự hỏi sung sướng ra sao khi đưa ta lên giường. ta thậm chí có khi hề định làm thế mà chỉ là suy nghĩ thoáng qua, nhưng nó vẫn gây tổn thương cho bạn nặng nề.

      Và cũng khó để cưỡng lại ý muốn điều khiển bạn đời mình khi bạn muốn điều gì đó mà ta muốn làm, hoặc đổi ý ta khi các bạn có bất đồng ý kiến. Với người bạn đời đúng, giới của có thể trở thành những kẻ lạm dụng quyền điều khiển, những bạo chúa. thấy điều đó xảy ra rồi, với chính cha mẹ mình.

      "Và dì Marguerite hay gì về người bạn đời đúng nghĩa?" Thomas hỏi tiếp.

      "Rằng người bạn đời đúng nghĩa là người mà ta thể đọc được." Lissianna trả lời chắc nịch.

      Thomas gật đầu và giải thích ý . "Em thể đọc được Greg."

      Lissianna chớp mắt, rồi chậm rãi lắc đầu. "Điều đó khác mà Thomas. ta khác. Tâm trí ta đủ mạnh để kháng cự lại. chỉ vừa mới bảo em là cả dì Martine cũng xóa được ký ức ta, và phải cố gắng mới điều khiển ta ngay từ lúc đầu. ta phải là..."

      "Nhưng cả hai đều vẫn có thể đọc suy nghĩ ta, và cũng thế." ngắt lời .

      Lissianna nhìn sững họ mình, suy nghĩ đột nhiên quay cuồng. Greg... là bạn đời đúng nghĩa của ư? Đúng là thể đọc được suy nghĩ ta, và mẹ luôn nhắn nhủ họ rằng việc đọc được ai đó là dấu hiệu của người bạn đời đúng nghĩa, nhưng nó thậm chí gợn lên tí nào đối với rằng Greg có thể là người đó. Giờ xem xét khả năng đó.

      có thể thừa nhận là bác sĩ Hewitt dường như là người duy nhất có ảnh hưởng bất thường lên . Trong hai trăm năm qua, Lissianna chưa bao giờ nếm trải khoái cảm và kích thích tới mức đó trong vòng tay người đàn ông, trong khi Greg chỉ cần vài nụ hôn để làm điều đó. Cho tới trước khi gặp ta, chưa bao giờ thấy việc cắn cổ người khác có thể trở nên quyến rũ kích thích tới thế. Và đúng là trong hai trăm năm qua chưa hề gặp người nào mà thể đọc suy nghĩ, nhưng mà... Greg vẫn khác. Mẹ thể điều khiển ta hoàn toàn như người khác, và dì Martine thể xóa ký ức ta. dám chắc phải nghĩ gì nữa. rất mệt và đói và khó mà chấp nhận ý kiến đó ngay được.

      " biết làm em bất ngờ với ý kiến đó, chỉ muốn em giữ nó trong đầu thôi." Cuối cùng Thomas rồi nghiêng đầu ngắm , vẻ mặt quan tâm. "Em trông nhợt nhạt quá, em chưa ăn gì tối nay phải ?"

      "Em có cơ hội nào." thú nhận buồn bã.

      Thomas ngập ngừng rồi đứng dậy. " có ý này, chờ nhé."

      Lissianna nhìn bước về phía quầy bar rồi liếc quanh phòng khách. Đây là nơi họ tổ chức tiệc Pyjama ngẫu hứng vào sáng hôm trước, và nơi mà nghĩ những người kia ngủ lại vào sáng nay. Thậm chí còn định ngủ cùng họ ở đây cho vui nữa, nhưng Thomas mọi người khác ngủ cả rồi. "Mọi người đâu hả ?"

      " ngủ. Mọi người đều về nhà trừ dì Martine, ba con của dì và chúng ta nên mỗi người đều có phòng ngủ cho mình rồi. Dì Marguerite em nên nghỉ ở phòng ngủ màu hồng đêm nay." Thomas thêm khi mở tủ lạnh.

      gật đầu.

      "Nhắm mắt lại ." Thomas ra lệnh

      "Tại sao?" Lissianna hỏi lại dù vẫn làm theo.

      "Em cần ăn, nên giúp em ăn." giải thích.

      Lissianna cứng người lại. "Em nghĩ là..."

      "Cứ tin và giữ cho mắt nhắm chặt lại." Thomas ngắt lời .

      im lặng và nghe thấy bước ngang phòng, và cảm thấy nệm ghế lún xuống với sức nặng của .

      "Nhắm yên mắt lại, nhưng há miệng và để răng nanh em mọc ra. cắm túi máu vào răng em. Nó lạnh chút nên đừng để nó làm em giật mình mở mắt ra."

      Lissianna suýt nữa mở bừng mắt vì ngạc nhiên, nhưng rồi kìm lại và giữ chúng nhắm chặt. há miệng và hít hơi khi hai chiếc răng nanh nhú ra.

      "Tới đây." Thomas cảnh báo khi giữ tay sau đầu để giữ cho khỏi ngã, rồi cái túi lạnh toát bất thần được dí vào miệng nghe tiếng bụp khi răng xuyên qua cái túi.

      Lissianna ngồi yên như tượng khi răng làm việc của nó, hút máu ra khỏi túi thẳng vào hệ tuần hoàn của . Chất lỏng khá lạnh, quen lắm, nhưng nó nhanh hơn là truyền tĩnh mạch nhiều. Chỉ lúc là Thomas giúp xử lý ba túi máu. bắt nhắm yên mắt cho tới khi vứt túi xong.

      Lissianna mở mắt khi quay lại sau khi vứt mấy cái túi rỗng vào cái sọt rác đằng sau quầy bare và cười rạng rỡ. "Em với rằng họ mà em thích nhất gần đây chưa nhỉ?"

      Thomas cười toe toét. "Thôi , làm tôi đỏ mặt bây giờ."

      Cười phá lên, Lissianna đứng phắt dậy và hôn vào má . "Cám ơn ."

      " có gì." vỗ vào lưng rồi quay ra cửa. " ngủ đây."

      "Em lên xem Greg thế nào rồi cũng ngủ luôn."

      " nghĩ là em làm thế." thú . "Chúc em ngủ ngon."

      " cũng thế.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :