1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 54.2: Phụ tử vô sỉ kinh ngạc

      Như Ca nhìn trò khôi hài trước mắt, thầm thở dài: e rằng Lý thị lại sắp nổi điên rồi. Với hiểu biết của nàng về Âu Dương Thiệu, nhìn miệt thị che giấu trong cặp mắt kia, sợ là phủ tướng quân nằm trong lòng bàn tay , nên tại cũng lười giả vờ với Lý thị.

      Kim Lăng Hầu ném chén trà xuống đất, trong sảnh nháy mắt liền yên tĩnh lại, “Được rồi, giờ Ngọc đại nhân cho bản hầu câu trả lời chắc chắn , nếu đồng ý, chớ trách bổn hầu báo lên triều đình, trị tội Ngọc phủ đả thương người.”

      “Hầu gia bớt giận, chuyện này dễ thương lượng mà.”

      Vừa nghe Kim Lăng Hầu muốn báo lên triều đình, Ngọc Chính Hồng liền dám kiên trì nữa, mấy ngày nay mình ở trong triều cũng khó sống, giờ nếu có tội nữa, phải tiền đồ bị hủy hết sao. Nghĩ vậy, nhìn về phía Như Ca, cũng chỉ là đứa con vợ lẽ, bằng.......

      Thấy ánh mắt của Ngọc Chính Hồng, Liệt thị run lên “Lão gia, Ca nhi có lỗi gì hết, ta tuyệt đồng ý Ca nhi làm thiếp, chết cũng đồng ý!”

      “Liệt thị, chẳng lẽ ngươi muốn cả Ngọc phủ chịu tội cùng nó sao?”, thấy tình cảnh trước mắt, Trịnh thị cũng bắt đầu dao động, dù sao cho thứ nữ làm thiếp Hầu phủ cũng chẳng có tổn thất gì với Ngọc phủ, ngược lại còn có thể vãn hồi chút thể diện. Nếu chuyện Ngọc Bảo Oánh bị bàn tán, cùng lắm là thiếu gia Hầu phủ nhìn trúng Như Ca, nên thoái hôn, miễn sao để con trai bị liên lụy là tốt rồi. Việc đến nước này, Ngọc Chính Hồng tất nhiên vì Như Ca mà đắc tội Hầu phủ, “Như Ca, sói ngươi nuôi cắn Âu Dương công tử, đó là lỗi của ngươi, ngày sau......phải hầu hạ Âu Dương công tử cho tốt, đừng gây thêm phiền phức cho Ngọc gia nữa”.

      “Tứ nha đầu, Hầu phủ là nhà quyền quý, thà làm thiếp là quyền quý, còn hơn làm thê kẻ nghèo hèn, ngươi cũng phải suy nghĩ cho mẫu thân và đệ đệ của ngươi”.

      Nghe lời mang theo uy hiếp của lão phu nhân, lòng Như Ca trầm xuống, quả nhiên đối với lão phu nhân gì có thể quan trọng bằng tiền đồ của con trai bà ta. Thấy sắc mặt làm người ta muốn nôn mửa của Âu Dương Thiệu, mắt Như Ca chuyển lạnh.

      “Xin thứ cho Như Ca thẳng, Như Ca mặc dù tuổi nhưng cũng biết chút ít luật pháp, vừa rồi Hầu gia muốn báo lên triều đình trị tội Ngọc phủ đả thương người, xin hỏi có chứng cớ gì ?”

      Mọi người nghe xong đều sững sờ.

      Phản ứng đầu tiên là Kim Lăng Hầu, tức giận “Vết thương đùi con ta chính là chứng cớ!”

      Như Ca cười cười, tới chỗ thầy thuốc trước mặt hỏi “Xin hỏi đại phu, vết thương của Âu Dương công tử là do cái gì gây ra?”

      Thầy thuốc bèn đáp “Là do dã thú cắn”.

      “Nếu là do dã thú cắn, vậy liên quan gì đến Như Ca và Ngọc phủ?”

      “Nhưng con sói này là ngươi nuôi, nó đả thương người chính là lỗi của Ngọc phủ các ngươi”.

      Nghe xong những lời này, Như Ca nhìn về phía nam tử trung niên nhìn mình chằm chằm : “Như Ca nghe Hầu gia tìm được con ngựa tốt có thể chạy được ngàn dặm từ núi Bạch Vân, có đúng ạ?”

      Bỗng nhiên Như Ca dời đề tài, khiến Kim Lăng Hầu nhất thời sửng sốt, nhưng vẫn đáp “Đúng vậy.”

      “Như Ca nghe đó là ngựa hoang chưa thuần hóa, đường đưa đến Hầu phủ, đạp chết 3 người, làm bị thương 2 người, theo cách của Hầu gia, đem sai lầm của Tuyết Lang quy tội Ngọc phủ ta, vậy có phải cũng có thể quy tội giết người của ngựa hoang này cho Hầu gia, báo lên đương kim thánh thượng xử lý.”

      “Ngươi.......” Âu Dương Hùng có sở thích là thuần phục ngựa, đặc biệt là những con ngựa hoang từ núi sâu. Ngựa hoang tính khó thuần, trong quá trình đưa đến Hầu phủ khó tránh khỏi làm người bị thương, thường thường Âu Dương Hùng chỉ cần cho chút ngân lượng đuổi là xong. Bất quá con lần này quá hung, khóa lại bằng 3 xích sắt mà vẫn được, gây ra họa lớn. Chuyện này lão phái người đè xuống, ngờ thiếu nữ này lại biết được.

      Kỳ , hai người bị ngựa dẫm được chạy chữa ở Dược Tiên Đường, lần trước Thanh nhi kiểm kê sổ sách tình cờ nghe được, lúc về tức giận vô cùng kể với Như Ca, cho nên bát quái cũng có lúc tốt.

      “Sói của Như Ca được Cẩm Thân Vương thế tử huấn luyện, xưa nay ngoan hiền, cắn người là vì Âu Dương công tử hành động càn rỡ, ở hậu viện Ngọc phủ vô lễ với Như Ca, nên về tình có thể tha thứ được. Ngựa của Hầu gia vốn là ngựa hoang, Hầu gia vì sở thích của bản thân mình mà hại mạng người, Như Ca muốn xem, rốt cuộc thánh thượng trị tội ai.”

      Mọi người bị lời của Như Ca làm cho sửng sốt, hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại được. Âu Dương Hùng nhiều năm hùng cứ Kim Lăng, từ trước đến giờ chuyên quyền quen, nào bị người phản bác như thế bao giờ, giận đến mức mặt trở nên xanh mét, tức giận nện tay xuống bàn, làm người Ngọc phủ đều rùng mình cái.

      “Bổn hầu chiến công hiển hách, cho dù ngựa của bổn hầu giết người, ai có thể làm gì ta. Hôm nay bổn hầu nhất định mang nha đầu thối ngươi về, xem ai dám cản!”

      lúc Ngọc Chính Hồng im lặng, lão phu nhân rủ mắt xuống, mọi người run rẩy ai dám lên tiếng, giọng hùng hậu từ ngoài cửa truyền đến : “Hầu gia oai quá!”

      Nghe vậy, mọi người cùng nhìn về phía phát ra thanh. nam tử mặc áo gấm màu đen xuất ngoài cửa, ánh mắt nhìn Kim Lăng Hầu như nhìn con tôm tép nhãi nhép, tà khí tản ra quanh thân khiến Kim Lăng Hầu nháy mắt biến sắc, cơ hồ là giật bắn người dậy.

      Tục ngữ vương hầu cũng chia làm ba bảy loại, trước mặt Ngọc gia, Kim Lăng Hầu chính là bề cao cao, nhưng khi so với vị thế tử này hiển nhiên chẳng còn cao cao được nữa. Chỉ có thể cứng người lui qua bên, cho nam tử tới ghế .

      Lão phu nhân và mấy người kia lôi Âu Dương Thiệu và Ngọc Bảo Oánh, Như Ca đỡ Liệt thị lui sang bên.

      biết thế tử giá lâm, thần thất lễ”, Ngọc Chính Hồng thấy người tới, cảm giác trái tim cũng sắp ngừng đập luôn rồi, hôm nay là ngày gì mà có tới hai hai quý nhân đến. Vội vàng gọi người dâng trà, nhìn động tác của người làm, thấy sao mà chậm quá, hận sao thể tự mình bưng trà rót nước.

      Nam tử liếc nhìn Ngọc Chính Hồng cúi đầu khom lưng, cũng nhận chén trà kia, nhìn khắp lượt những người bên dưới rồi mới chuyển tầm mắt đến Lý Đức, mồ hôi nhễ nhại từ ngoài cửa vào, “Lý công công, những lời vừa rồi của Kim Lăng Hầu công công nghe hết chứ?”

      Ngọc Chính Hồng nhìn ra ngoài cửa, đây phải là Lý công công bên cạnh hoàng thượng sao? Thân tín bên cạnh hoàng thượng, sao lại xuất ở Ngọc phủ?

      “Bẩm thế tử, Tạp gia nghe hết”, Lý Đức xoa xoa mồ hôi trán, nhìn Kim Lăng Hầu “Gần đây Kim Lăng có nạn trộm cướp hoành hành, hoàng thượng rất tức giận, Hầu gia lo dẹp bọn cướp lại ở trong Ngọc phủ mà ra uy, khi dễ tiểu bối, ngựa của mình hại chết người còn ở đây ngông cuồng như thế, khiến thần mở rộng tầm mắt, uổng công Tạp gia còn ở trước mặt hoàng thượng Kim Lăng Hầu vì dân dốc hết tâm huyết, có công với triều đình”, xong làm như cực kỳ đau lòng đấm đấm ngực.

      “Bổn hầu chỉ là giỡn với Ngọc đại nhân và Ngọc tiểu thư thôi”, Kim Lăng Hầu mặc dù là kẻ vũ phu nhưng phải có đầu óc, thấy tình cảnh trước mắt, biết nếu những lời vừa rồi của mình mà truyền tới trong cung, ổn chút nào, liền vội vàng giải thích, còn trợn mắt ra hiệu cho Ngọc Chính Hồng giúp.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 54.3: Phụ tử vô sỉ kinh ngạc

      Ở đây Ngọc Chính Hồng là thấp nhất, ai cũng thể đắc tội, đành phụ họa lời Kim Lăng Hầu. “Đúng vậy ạ”.

      “Vui đùa gì bản công công cũng mặc kệ, hôm nay ta theo thế tử đến tuyên chỉ, trừ người Ngọc phủ còn lại những người khác liên quan lui qua bên , chớ đứng đây cản đường.”

      Nghe vậy, lại thấy thánh chỉ trong tay Lý Đức, lão phu nhân và Ngọc Chính Hồng chấn động, vội vàng kêu người Ngọc phủ quỳ xuống nghe chỉ. Kim Lăng Hầu kéo Âu Dương Thiệu lui sang bên. Đợi người Ngọc phủ đến đông đủ, Lý công công xin chỉ thị của Tiêu Dạ Huyền: “Thế tử, Tạp gia đọc thánh chỉ trước có được ?”

      “Xin công công cứ tự nhiên, bản thế tử đợi ở bên là được”, xong tầm mắt Tiêu Dạ Huyền nhìn chằm chằm chỗ, Lý Đức nhìn theo, rất nhanh biết được đó là Như Ca, tướng mạo tốt!

      Lý Đức giả vờ ho khan 2 tiếng, “Tứ tiểu thư Ngọc gia Ngọc Như Ca tiến lên nghe chỉ”.

      Nhìn Cẩm Thân vương thế tử Tiêu Dạ Huyền, lão phu nhân thầm nghĩ, chẳng lẽ thế tử muốn nạp Như Ca làm thiếp? đúng, nạp thiếp cần gì phải có thánh chỉ. Lão phu nhân và Ngọc Chính Hồng liếc mắt nhìn nhau, mặt có kích động khó tả.

      Như Ca thấy ý cười trong mắt Tiêu Dạ Huyền, run lên, tới trước quỳ xuống.

      Lý Đức mở thánh chỉ ra, đọc to “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, nữ nhi Ngọc Chính Hồng, Ngọc Như Ca tài đức vẹn toàn, huệ chất lan tâm, nay đặc biệt ban hôn với Cẩm thân vương thế tử Tiêu Dạ Huyền, nhanh chọn ngày thành hôn, khâm thử.”

      Lý Đức vừa xong, mọi người đều sửng sờ quỳ nguyên chỗ, thể tin được những gì lỗ tai mình vừa nghe, ngay cả Như Ca cũng ngây ngẩn, cả đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh.

      Lý công công đọc xong, khép thánh chỉ lại, đưa tới trước mặt Như Ca, “Ngọc tiểu thư tiếp chỉ!”

      “Thần nữ tiếp chỉ, tạ chủ long ân.” Như Ca phục hồi tinh thần, nhận lấy thánh chỉ rồi đứng lên. Quay đầu lại đỡ Liệt thị hốt hoảng và Vân Kiệt đứng dậy.

      Lý công công thầm quan sát Như Ca, vừa rồi lão và Tiêu Dạ Huyền đứng ngoài cửa lúc lâu, những lời thiếu nữ này lão đều nghe thấy hết, dám cãi lý với Kim Lăng Hầu, đúng là can đảm, khi giơ tay nhấc chân đều có cỗ khí chất ưu nhã lạnh nhạt, hơn nữa được thế tử sủng ái, ngày sau phải xem trọng mới được.

      Nhận thấy ánh mắt đánh giá của Lý công công, Như Ca cũng tức giận, nhưng Tiêu Dạ Huyền lại có chút bất mãn. Lý công công theo hoàng thượng nhiều năm mà còn đoán được ý tứ của sao?

      Rốt cuộc Ngọc Chính Hồng cũng phục hồi lại tinh thần, vội vàng đứng lên, lấy ngân phiếu nhét vào tay Lý công công, “Làm phiền công công tới đây truyền chỉ rồi.”

      Lúc này Ngọc Chính Hồng vẫn cảm thấy mình mây, Như Ca gả cho Cẩm Thân vương thế tử, chẳng phải là Cẩm Thân vương thế tử phi, tương lai chính là Cẩm Thân vương phi sao? Vốn bất mãn với Như Ca trong nháy mắt biến thành tự hào vô hạn.

      Lão phu nhân và mẫu tử Lý thị cũng bộ như mây, được tỳ nữ bên cạnh đỡ dậy, hiển nhiên vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

      Lý công công cười “Ngọc đại nhân khách khí”.

      xong, xoay người nhìn Tiêu Dạ Huyền: “Thế tử, Tạp gia tuyên chỉ xong, giờ phải chạy về hầu hạ hoàng thượng”

      “Lý công công thong thả!”

      Thấy Lý Đức , Kim Lăng Hầu có chút lúng túng, vốn nghĩ Ngọc Như Ca chỉ là thứ nữ nho , mình tiện tay là có thể bóp chết, ngờ chớp mắt sắp thành Cẩm Thân Vương thế tử phi. Âu Dương Hùng nhớ lại lời vừa nãy của mình, sợ rằng bị thế tử nghe hết, mày bất giác nhíu lại, lôi Âu Dương Thiệu tiến lên : “Chúc mừng thế tử, bổn hầu vừa nhớ ra trong phủ còn chuyện quan trọng cần xử lý, quấy rầy thế tử nữa.”

      “Chậm!”

      Lời nam tử khiến Kim Lăng Hầu muốn bỏ chạy phải ngừng bước. Tiêu Dạ Huyền vẫy tay, Tuyết Lang đứng bên cạnh Như Ca lập tức vui mừng chạy tới trước mặt Tiêu Dạ Huyền, ủi ủi đầu vào tay .

      “Kim Lăng Hầu, nghe nhi tử của ngài xông bừa vào hậu viện Ngọc phủ làm Lang nhi của ta giật mình, chẳng lẽ định cho bản thế tử lời giải thích sao?”

      Cảm thấy ổn, Âu Dương Thiệu rên đau tiếng để nhắc nhở Kim Lăng Hầu là mình bị thương. Âu Dương Hùng tức giận : “Thế tử, con sói này cắn nhi tử ta bị thương, chẳng lẽ còn chưa đủ?”

      Làm như nghe thấy lời của Kim Lăng Hầu, Tiêu Dạ Huyền bưng chén trà lên uống hớp, chậm rãi “100”.

      từ đơn giản làm những người có mặt còn chưa kịp nghĩ ra có nghĩa gì, trong sảnh xuất hai nam tử áo đen cầm kiếm, nháy mắt Âu Dương Thiệu đứng bên Kim Lăng Hầu bị hai người áo đen ném lên trung, quơ kiếm chém, trong lúc loạn xả, Âu Dương Thiệu rống lên thê lương dứt, chốc lát ngã ầm mặt đất. Mọi người nhìn lại, thấy ngoại trừ khuôn mặt, còn lại chỗ nào cũng bị chém, ước chừng có trăm vết thương, quần áo rách nát hết, da thịt bong ra, thê thảm nỡ nhìn, Âu Dương Thiệuvẫn tiếp tục tru tréo như heo bị chọc tiết.

      Thấy vậy, Kim Lăng Hầu giận nén nổi, “Ngươi....”

      “Về sau nếu dám xuất trong Ngọc phủ, ta liền róc xương lóc thịt tươi , giờ mang nhi tử của ngươi cút !”

      Tiêu Dạ Huyền mặt đầy lệ khí, đôi mắt phóng ra ánh sáng u ám, sát khí tỏa quanh thân. Kim Lăng Hầu muốn phát tác, nhưng chứng kiến sát khí quanh thân Tiêu Dạ Huyền, chỉ có thể ảo não kêu người làm ở ngoài cửa vào vác Âu Dương Thiệu gào rống trở về.

      Vào giờ phút này, người Ngọc gia hoàn toàn ràng, Cẩm Thân Vương thế tử chính là chỗ dựa cho Như Ca, tại nếu ai khi dễ Ngọc Như Ca chính là động đến thế tử, nghĩ đến biểu của mình trước mặt Kim Lăng Hầu vừa rồi, mọi người đổ mồ hôi hột, dám thở mạnh. Đặc biệt là Lý thị, vừa rồi bỏ đá xuống giếng, sợ đến thân thể mập mạp run rẩy như sàng thóc.

      Đừng Lý thị, ngay cả Liệt thị, người sắp thăng cấp làm mẹ vợ, nhìn Tiêu Dạ Huyền như vậy cũng run lên. Như Ca thấy vậy, hung hăng trợn mắt trừng người nọ cái. Tiêu Dạ Huyền nhìn thấy vô thức sờ sờ cái mũi của mình, khó hiểu nghĩ: mình trút giận cho, mà còn tức giận gì chứ, đúng là chẳng biết phân biệt tốt xấu gì cả!

      Tiêu Dạ Huyền ngồi xổm xuống xách xách thử Tuyết Lang nịnh hót khoe mẽ bên chân mình, nhìn gã sai vặt ngoài cửa theo mình tới đây, : “Quá béo!”, xong liền cất bước ra ngoài, để lại bóng lưng cao ngạo cho mọi người.

      Thấy Tuyết Lang lăn mặt đất, cơ hồ là thở ra hơi, Như Ca khó hiểu vô cùng, cho đến sáng sớm ngày hôm sau thấy Tuyết Lang chạy vòng quanh hậu viện, hỏi thăm mới biết. ra, thể trọng của Tuyết Lang có ảnh hưởng rất lớn đến sức chiến đấu của nó, khi nặng quá giới hạn lực chiến đấu giảm xuống rất nhiều, thế nên người phụ trách huấn luyện phải tăng mức vận động cho nó để giảm cân. câu “Quá béo rồi!” của Tiêu Dạ Huyền có nghĩa là trong thời gian tới mỗi ngày Tuyết Lang phải chạy 1 canh giờ để ‘giảm béo’. Đối với Tuyết Lang ngày ngày ở chỗ Như Ca được ắn thịt thỏa thê mà , bỗng nhiên bị bắt ‘giảm béo’thế này quả là cực hình, địa ngục trần gian aaaa!

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 55: Tỷ muội tuyệt tình

      Trong Nhàn Nguyệt Các, trở về phòng mình, bàn tay cầm thánh chỉ của Như Ca cơ hồ ướt đẫm, trong lòng ngũ vị tạp trần, ngờ người kia lại cầu thánh chỉ ban hôn để chứng minh lời của .

      Liệt thị nhận lấy thánh chỉ, nghiên cứu nghiên cứu lại từng chữ . Thánh chỉ này có ý nghĩa con sắp thành Cẩm Thân Vương thế tử phi. Liệt thị vừa buồn vừa vui, vui là vì con phải làm thiếp cho công tử phủ Kim Lăng Hầu, lo là vì phủ Cẩm Thân Vương là nhà quyền quý số số hai ở Đại Chu, gả vào đó sống dễ, huống chi tính tình thế tử......hung bạo như vậy. Hiển nhiên phen thể vừa rồi của Tiêu Dạ Huyền để lại chút ám ảnh cho mẹ vợ tương lai.

      Liệt thị nắm chặt tay Như Ca hỏi “Ca nhi, con cho mẫu thân biết, sao đột nhiên hoàng thượng lại hạ chỉ ban hôn cho con và Cẩm Thân vương thế tử? Có phải có nhầm lẫn gì ?”

      Như Ca nhìn khuôn mặt sợ hãi của Liệt, dẫn Liệt thị và Vân Kiệt tràn đầy hiếu kỳ tới giường ngồi xuống, kẻ hết chuyện cứu người cách đây 4 năm, do dự chút cũng kể lại lời người kia hứa với Liệt thị.

      “Cổ độc Vân Cương........” sau khi nghe xong, Liệt thị biến sắc, những thứ con tiếp xúc vượt ra khỏi tưởng tượng của Liệt thị. Đối với trùng độc, Liệt thị chỉ tình cờ nghe được từ miệng người cha quá cố lần.

      Mẹ Liệt thị là thầy thuốc từng đến Vân Cương lần, bị người nuôi trùng độc Vân Cương hãm hại rơi vào mật động. Trong lúc bà hái thuốc chữa thương ở mật động đó, vô tình thấy được gốc thảo dược ngàn năm có hai thế gian nhờ vậy chẳng những cổ độc người bà tiêu tán toàn bộ mà cơ thể từ đó về sau sợ bất kỳ cổ độc nào nữa. Ngày trước, lúc nghe cha kể, Liệt thị cứ tưởng cha già vì nhớ mẹ quá nên bịa ra câu chuyện truyền kỳ mà thôi, ai ngờ lại là . Tiếp theo nhờ đó mang đến mối hôn nhân ngờ cho con mình.

      Trầm mặc hồi lâu, Liệt thị mới tỉnh táo lại từ cơn khiếp sợ, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở tiền viện, Liệt thị trìu mến vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Như Ca, mắt ngấn lệ: “Nếu có thể, mẫu thân mong con có thể gả cho người bình thường. Nhưng mà toàn bộ đều do trời định, thể cưỡng cầu. Huống chi chuyện hôm nay nhắc nhở mẫu thân, tổ mẫu và phụ thân con đều là người vô tình, trong nhà này, mẫu thân lại che chở được con. Cẩm Thân vương thế tử nhìn có vẻ hung dữ chút, nhưng có thể thấy được đối với con cực tốt. Mà thánh chỉ ban, việc mẫu thân có thể làm bây giờ là thắp hương cầu phúc cho con, phù hộ hai con cả đời hạnh phúc bên nhau.”

      Liệt thị hiểu rất , thánh chỉ ban xuống, thể tránh được. Hơn nữa, với thân phận tôn quý như vậy mà đối phương có thể cam kết như thế, quả là nam nhân đáng để con phó thác cả đời.

      Vân Kiệt nghe Như Ca kể, đối với rể tương lai nhiều lần che chở cho chị ở trước mặt mọi người kia tràn đầy thiện cảm, mấy sư phụ dạy võ cực kỳ sùng bái thế tử, thường thường kể lại những chuyện lúc thế tử chinh chiến sa trường oai hùng thế nào, vả lại còn nghe rể tương lai khác hẳn những con cháu nhà quyền quý khác, người làm trong phủ đều là gã sai vặt, giống cha mình, di nương, thông phòng quá trời. Chị gả cho người như vậy bị khi dễ, mà nếu như bị khi dễ.........

      Nghĩ đến đây, Vân Kiệt kéo tay áo Như Ca, nghiêm túc : “Tỷ, Vân Kiệt nhất định càng thêm cố gắng tập võ, tương lai nếu tỷ phu có lỗi với tỷ, mặc kệ là ai, đệ cũng tha cho ”. xong còn quơ quơ thanh đao ngắn bên hông.

      Thấy động tác của Vân Kiệt có chút giống thổ phỉ, Như Ca cười : “Được, đến lúc đó tỷ tỷ phải nhờ Vân Kiệt làm chủ rồi.”

      Liệt thị mỉm cười nhìn hai chị em tình cảm thân thiết, chợt cảm thấy đủ rồi, mình mặc dù gặp được người chồng tốt nhưng lại có hai đứa con ngoan ngoãn, nếu còn biết đủ, trời cũng nỏi giận.

      góc phòng, Tuyết Lang liếc Vân Kiệt quơ quơ đao , khẽ nhếch mắt, trong đôi mắt xanh ngọc hình như mang theo chút khinh bỉ, giơ giơ móng vuốt của mình lên, sau đó nhanh chóng giả vờ ngoan hiền, tiếp tục nằm sấp.

      Tây viện, trong Ninh Phúc Đường, lão phu nhân mãi đến giờ mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Giang di nương hỏi, “Vừa rồi ta nghe nhầm chứ, tứ nha đầu được ban hôn cho Cẩm Thân vương thế tử hả?”

      Giang di nương đỡ lão phu nhân ngồi xuống, cười : “Đúng ạ, thiếp thân dẫn Như Long về nhà mẹ đẻ chuyến, trong nhà lại có chuyện vui lớn như vậy, thiếp thân biết tứ tiểu thư là người lợi hại, nhưng ngờ là lợi hại đến mức câu được Cẩm Thân Vương thế tử, lại vị kia ở Nhàn Nguyệt Các giấu diếm giỏi ghê, chút tin cũng nghe thấy”.

      “Đúng vậy, ngay cả ta cũng bị gạt”, lão phu vui , lòng thầm oán giận Liệt thị, nếu biết chuyện, hôm nay mình sao lại mở miệng muốn giao Như Ca cho Kim Lăng Hầu phát tiết oán hận, chẳng may nha đầu kia ghi hận, ngày sau làm sao được hưởng thứ tốt.

      Vừa nãy Giang thị núp sau phòng nghe lén, ở Ngọc phủ nhiều năm làm sao biết tính tình lão phu nhân, cũng chỉ là bà lão ích kỷ mà thôi. Lại lão phu nhân mà ầm ĩ với Nhàn Nguyệt Các mình cũng chẳng được lợi gì. Thấy lão phu nhân mặt ủ mày chau, liền an ủi “Cẩm Thân vương thể tử rất được hoàng thượng tin , ngài thấy ngay cả thái giám bên người hoàng thượng cũng rất nể thế tử đấy sao. Tương lai tứ tiếu thư gả , ngài là tổ mẫu, chẳng phải là được hưởng phúc lây?”

      Lão phu nhân nghe vậy, tâm tình tốt hơn rất nhiều, đúng ha, mình là tổ mẫu của nó, nó gả vào vương phủ thế nào, chẳng lẽ quên gốc quên gác được.

      Lúc này ở Đông viện, hôm nay nhiều chuyện liên tiếp đả kích khiến Lý thị lòng như lửa đốt, vội vàng mời chị dâu đến bàn bạc. Hầu phủ và Tướng phủ có mối làm ăn, thế nào cũng có chút tiếng , nên Lý thị muốn nhờ bên trai thương lượng thử xem hôn của Bảo Oánh có hi vong gì . Đồng thời thúc giục Ngọc Bảo Oánh nhanh chạy đến Kim Lăng Hầu phủ tìm Âu Dương Lâm.

      Ở Âu Dương gia Hầu phu nhân Tưởng thị luôn luôn là người hai, Hầu phu nhân vô cùng thương Âu Dương Lâm, chỉ cần Âu Dương Lâm nháo muốn Bảo Oánh làm chị dâu, Hầu phu nhân chắc chắn nghe theo, đến lúc đó mọi chuyện lại ổn ngay! Bằng , mình khoe hết với các quý phụ kia rồi, giờ thành, ngày sau làm sao ngẩng đầu dậy nổi.

      Nhận được tin, tướng quân phu nhân vội vàng chạy tới, sau khi hiểu lập tức chạy về phủ với Phủ Viễn tướng quân Lý Lập. Lý Lập vừa nghe liền chạy ngay đến Kim Lăng Hầu phủ tìm Âu Dương Thiệu. Vừa tới cửa lớn Hầu phủ thấy cháu Ngọc Bảo Oánh bị người đuổi ra ngoài, khóc đến mức gọi là ruột gan đứt từng khúc.

      Lòng đầy căm phẫn, Lý Lập muốn vào tìm Âu Dương Thiệu tranh luận, liền bị gã sai vặt cho biết, công tử Hầu phủ dưỡng thương, giờ có trong phủ, sau đó đóng rầm cửa, ngăn Lý Lập bên ngoài.

      Nhìn cửa Hầu phủ khép chặt và khuôn mặt khóc đến phấn son trôi hết lộ ra những vết sẹo xấu xí của Ngọc Bảo Oánh, nhất thời Lý Lập có dự cảm chẳng lành. Đến lúc về tới phủ, liền thấy các chưởng quỹ những cửa tiệm nhà mình nhao nhao đứng chờ ở cửa, tất cả đều bộ sứt đầu mẻ trán. ra, những đơn đặt hàng đều là do Âu Dương Thiệu giới thiệu tới, bỗng nhiên tất cả đều giở chứng, trả hàng lại. Hàng này hơn phân nửa là tiền để dành của phụ thân còn lại là thâm ô quân phí mới có được. Nháy mắt Lý Lập té ngồi xuống đất, người đầy mồ hôi.

      Lý Lập tức chạy đến phủ Kim Lăng Hầu muốn tìm người liên lạc với những mối đặt hàng là Âu Dương Thiệu để hỏi cho ra lẽ. Nhưng chưa kịp gì, Kim Lăng Hầu chặn họng, “Con ta ở Ngọc phủ mất nửa cái mạng, còn hơi sức đâu mà nhớ việc buôn bán gì đó. Vả lại những đơn hàng này lúc trước là đại công tử của phủ tướng quân ký, nếu có vấn đề gì tuyệt đối thể đổ lên Hầu phủ được!”

      Đối với nhi tử ăn đơn dược ăn tới mức vô tri vô giác, Lý Lập còn có thể mong chờ gì được. Lý Lập cũng chẳng biết mình về tới nhà bằng cách này, vừa vào cửa liền tìm Trương Thiên Sư đạo hạnh cao thâm kia khắp nơi, hi vọng có phương pháp giải quyết, nhưng Trương Thiên Sư sớm biến mất vô tung, lúc này mới biết mình bị lừa, Lý Lập lập tức ngã bệnh.

      Nhận được tin, Lý thị lửa giận ngút trời, thấy Ngọc Bảo Oánh khóc lóc ỉ ôi bên cạnh, bực mình phải ngươi Âu Dương Thiệu thích ngươi sao? Sao lại thành thế này, giờ tốt rồi, ngoại tổ và cửu cửu cũng bị ngươi liên lụy thành thảm! Còn ở đây khóc lóc gì nữa!”

      Giờ phút này Ngọc Bảo Oánh làm gì còn tâm tư để ý tới những chuyện như vậy, chỉ biết hôn của mình thành, bụm mặt gào khóc : “Âu Dương công tử rất thích nữ nhi, nhất định là bị Như Ca và cái đồ bỏ thế tử kia khi dễ nên tại mới thấy bóng dáng, chỉ cần chàng trở lại là tốt rồi, phải chỉ là mấy mối buôn bán thôi sao? Hầu gia cũng là do biểu ca ký với người ta mà xem kỹ nên mới biến thành như vậy, chỉ cần Âu Dương công tử trở lại mọi chuyện được giải quyết.”

      Hồ ma ma nghe Ngọc Bảo Oánh lý cùn, chỉ biết than thở, cũng dám thẳng Âu Dương Thiệu là tên lừa gạt, chỉ có thể : “Nhị tiểu thư sao còn chưa chứ, Âu Dương công tử thẳng có ý gì với tiểu thư hết, cứ cho là bị thương, vẫn có thể gặp người mà. vậy ràng chính là muốn gặp tiểu thư rồi! chính là gặp dịp chơi thôi, tiểu thư.........”

      Hồ ma ma chưa xong, bị Ngọc Bảo Oánh hung hăng cắt ngang : “Bà lão ngu xuẩn! Bớt xen vào, bản tiểu thư cần người quản, Trương Thiên Sư xem cho bản tiểu thư rồi, ta và Âu Dương công tử có duyên phu thê ba đời, nếu bà còn bậy nữa, bản tiêu thư liền thưởng hèo”.

      Nghe Ngọc Bảo Oánh vậy, Hồ ma ma trầm mặc, Lý thị giận dữ : “Tên Thiên Sư quỷ sứ gì kia mà ngươi cũng tin, tại biến mất thấy tăm hơi. Ngươi nhìn lại bộ dáng giờ của mình thử xem, người ra người, ngợm chẳng ra ngợm, nam nhân nào thích, chỉ có mình ngươi vẫn tự huyễn hoặc mình, nằm mộng giữa ban ngày mà thôi!”. Nếu việc tham ô quân phí bị lộ, Lý gia coi như xong, cứ cho là mình sinh được con trai trưởng, nhưng có nhà mẹ đẻ để dựa vào, cũng chẳng sống tốt được.

      Dung mạo là nỗi đau của Ngọc Bảo Oánh, giờ nghe được Lý thị lưu tình chút nào, Ngọc Bảo Oánh liền giống như mèo bị đạp đuôi, xù lông: “Mẫu thân còn chê nữ nhi xấu xí! nữ nhi biến thành bộ dạng này chẳng phải do mẫu thân sao, nếu ban đầu mẫu thân chịu lấy tiền cứu nữ nhi sao nữ nhi biến thành thế này, vài ngày trước lúc nhận quà tặng sao thấy mẫu thân đối xử với nữ nhi như vậy. Hu hu.........nữ nhi cho mẫu thân biết, nếu gả được cho Âu Dương công tử, nữ nhi liền tự tử!”

      xong, Ngọc Bảo Oánh vừa khóc vừa chạy ra ngoài, để lại Lý thị giận đến thở nổi.

      “Phu nhân, ngài phải nghĩ biện pháp , lão nô thấy tiểu thư Bảo Oánh bướng lên rồi, thứ cho lão nô rủi, lỡ như tiểu thư Bảo Oánh gây ra chuyện gì , rốt cuộc cũng là phu nhân khổ mà thôi!”, cho cùng vẫn là nhìn Ngọc Bảo Oánh lớn lên, Hồ ma so đo những lời Ngọc Bảo Oánh vừa , còn nghĩ thay nàng ta.

      Lý thị sao lại biết Hồ ma ma có lý, bóp bóp trán, cực kỳ mệt mỏi : “Ta biết, để ta suy nghĩ .”

      Gần tối, Như Ca bị đại nha hoàn bên cạnh Lý thị mời đến Đông viện, ngồi đợi lâu, mới thấy Ngọc Bảo Oánh và Lý thị được Hồ ma ma dìu ra.

      Nhìn Như Ca, Lý thị lại cảm giác lửa giận lên tới tận đầu, con mình lòng trèo cao lại được gây ra trò cười, tiểu tiện nhân này bỗng chốc trở thành Cẩm Thân Vương thế tử phi, rốt cuộc ông trời có mở to mắt đây?

      Lý thị nhớ đến mục đích kêu Như Ca tới, bày ra vẻ mặt hòa ái dễ gần cười “Như Ca à, hai ngày trước đích mẫu nhất thời hồ đồ mới đùa vài câu trước mặt Kim Lăng Hầu, con đừng để trong lòng. Mẫu tử con là do chính ta xin lão gia cho về Ngọc phủ, đích mẫu xem như là tốt với mẫu tử con, hôm nay con sắp thành Cẩm Thân vương thế tử phi, cần phải quan tâm nhiều đến tỷ muội trong nhà nha!”

      Như Ca nghe xong, nhíu mày “Ý mẹ cả là?”

      Hai ngày trước còn la hét muốn đánh mình 100 trượng, giờ biết mình được ban hôn cho Cẩm Thân Vương thế tử liền mặt dày chạy lại thân thiện, do mình dễ bị bắt nạt quá sao?

      Lý thị trừng mắt liếc Ngọc Bảo Oánh nôn nóng kéo ống tay áo mình, lấy giọng kẻ cả khuyên bảo “Như Ca, làm người thể quên gốc, ngày sao ngươi gả cho thế tử, cả đời vinh hoa phú quý hưởng mãi hết. thể quên tỷ muội trong nhà! Chuyện nhị tỷ ngươi chắc ngươi nghe, lại hôn này thành đều là do con sói của ngươi gây họa, nếu do nó cắn Âu Dương công tử bị thương, chọc giận Âu Dương công tử, hôn của và Bảo Oánh là ván đóng thuyền. Giờ chuyện thành như vậy, tin chắc trong lòng ngươi cũng áy náy. Như vầy , ngươi bảo thế tử vào cung cầu hoàng thượng hạ thánh chỉ ban hôn cho tỷ tỷ Bảo Oánh của ngươi và Âu Dương công tử, về sau mẹ cả đối đãi với ngươi như là chính nữ.”

      Mặc dù Lý thị biết thế này có chút kỳ quặc, nhưng Ngọc Bảo Oánh đòi sống đòi chết, tình cảnh Lý gia lại như thế, có biện pháp nào khác. Nha đầu chết tiệt này giờ là thế tử phi, mình hứa đối xử tốt với nó, nhất định nó phải biết nhớ ơn mà báo đáp. Hầu phủ cũng nể nó là thế tử phi mà dám quá bạc đãi Bảo Oánh. Nếu là quan hệ thông gia, chuyện Lý gia chính là chuyện của Hầu phủ, Âu Dương Thiệu còn đứng ra giải quyết hay sao? Tương lai Bảo Oánh sinh được con trai trưởng, đứng vững ở Hầu phủ, hết thảy đều viên mãn!

      Như Ca nghe xong, tức cười “Đối đãi như chính nữ? Chẳng lẽ mẹ cả mớ? Nhị tỷ đối với Như Ca thế nào, Như Ca cần phải nữa, tỷ muội như vậy, Như Ca cũng dám muốn. Về phần thánh chỉ ban hôn, Như Ca tự thấy mình có bản lĩnh lớn như vậy.”

      Hai ngày nay các cửa hiệu của Lý gia lần lượt ra , sợ rằng bị Âu Dương Thiệu sắp đặt hết rồi, giờ đến bước đường cùng. tại Lý thị còn mơ tưởng hão huyền gả Ngọc Bảo Oánh vào Hầu phủ, biết là ngây thơ quá mức hay là ngu quá mức, , chỉ sợ là dám đối mặt thực tế. Về phần thân phận chính nữ gì đó, nàng sớm thèm để ý rồi.

      Lý thị nghe Như Ca vậy, sụ mặt xuống, vừa dụ dỗ vừa dọa dẫm “Ngọc Như Ca, ngươi chớ đắc ý quá sớm, tầm thường như người sao xứng với CẩmThân vương thế tử, chỉ bằng mình ngươi, có nương gia hậu thuẫn, muốn đứng vững trong vương phủ là khó càng thêm khó. Hôm nay ta mang thai trưởng tử Ngọc phủ, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe ta, để cho hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, ta đảm bảo Ngọc phủ và Phủ Viễn tướng quân phủ trở thành chỗ dựa vững chắc cho ngươi. Ngược lại nếu ngươi nghe lời, tương lai bị thế tử chán ghét vứt bỏ, đấu lại những nữ nhân khác trong phủ thế tử, bị đạp khỏi vị thế tử phi, lúc đó ngươi chỉ có khóc.”

      Tiểu tiện nhân này, lời ngon tiếng ngọt nghe, dám trái lời mình, quả nhiên là được chút lợi mà lên mặt.

      Như Ca nhìn Lý thị chống nạnh, cười nhạo “Việc này nhọc đích mẫu lo lắng, đích mẫu cứ lo quản tốt nữ nhi mình là được, chớ mơ mộng hão huyền nữa, bị người ta lừa còn ở nơi này tự lừa mình dối người, chẳng lẽ cho là Như Ca bị tai điếc mắt mù.”

      Lấy lòng được liền quay ngoắt uy qua hiếp, Lý thị quả vô sỉ đến cực điểm, nữ nhân khác trong phủ thế tử? Nếu mình gả cho , làm sao để có những nữ nhân khác.

      Lý thị vốn muốn phát tác, nhưng bị Ngọc Bảo Oánh kéo lại.

      Ngọc Bảo Oánh tiến lên, quỳ xuống đất, vẻ mặt chân thành : “Như Ca, nhị tỷ biết trước kia làm sai, giờ muội là thế tử phi, thế tử lại bảo hộ muội như vậy, muội nhất định có tác dụng, xin muội thương xót, giúp tỷ lần này, tương lai tỷ vào được Hầu phủ rồi, nhất định quên ơn muội.”

      Ngọc Bảo Oánh mặc dù dễ kích động, nhưng phải kẻ ngu. Giờ thân phận Ngọc Như Ca khác trước, ngay cả Âu Dương Lâm cũng thấp hơn mấy phần. tại bộ dáng và danh tiếng mình thế này, Lý gia cũng sắp xong, nhưng chỉ cần gả cho Âu Dương Thiệu tất cả khác. Âu Dương Thiệu tuổi trẻ tài cao, tương lai kế thừa Hầu phủ, là Hầu gia, lập chút công lao được phong Vương cũng chưa chắc có khả năng. Ngọc Bảo Oánh tự thấy co được dãn được, tạm thời để tiện nhân này cưỡi lên đầu mình hai ngày cũng sao. Về sau có cơ hội, tính sổ lại cũng muộn. Mặc dù trong lòng hận chết được nhưng chỉ có thể nhẫn nại.

      Lý thị đứng bên, thấy Ngọc Bảo Oánh như vậy, lòng vô cùng chua xót, nhưng ngăn cản. Con mình là con vợ cả của Ngọc gia đó! Hôm nay lại quỳ trước tiện tỳ này. Lý thị thầm thề, chờ vượt qua khó khăn trước mắt, nhất định phải cho mấy tiện nhân ở Nhàn Nguỵêt Các biết thề nào là khổ sở.

      Như Ca thấy Ngọc Bảo Oánh tuy quỳ mặt đất làm bộ chân thành nhưng mặt lại toát hung quang, lắc đầu cái, vị người này lúc xin lỗi còn ôm mộng trả thù!

      Thấy Như Ca thờ ơ, Lý thị hận nghiến răng, nhưng thể xuống nước lần nữa “Như Ca, nhị tỷ cầu con như vậy con hãy với thế tử , đích mẫu nhất định ghi tạc lòng tốt của con, nha!”

      Nhìn Lý thị cố đè nén lửa giận, đột nhiên Như Ca cảm thấy đến lúc cho Lý thị và Ngọc Bảo Oánh tỉnh mộng, mộng giữa ban ngày nhiều cực kỳ hại thân. Như Ca tiến lên trước, đưa tay muốn sờ cái bụng to quá cỡ của Lý thị. Lý thị cả kinh giật bắn lên, Như Ca cười tiếng, thu tay lại, chậm rãi “Lúc ở Pháp Nguyên Tự, nha hoàn Thúy Nhi của hai vị tỷ tỷ thả vào phòng Như Ca ít mê hương giúp Như Ca ngủ ngon, chỉ tiếc đêm đó vì bị chiếm phòng nên Như Ca phải ở trong chính điện Pháp Nguyên Tự đêm. Mẹ cả có muốn biết đêm đó, người ở trong phòng Như Ca là ai ?”

      Nghe Như Ca nhắc lại chuyện cũ, phản ứng đầu tiên của Lý thị là lên tiếng phủ nhận: “Chẳng hiểu ngươi gì cả, Thúy Nhi chết rồi, ai biết ngươi hay giả, chẳng lẽ còn phải tìm người chết để đối chứng?”

      Đối với phản ứng của Lý thị Như Ca cũng thèm để ý, bưng chén trà bàn lên uống ngụm, tiếp tục : “Sáng hôm sau, trong phòng có ai, Như Ca cũng để ý nữa, bất quá mấy ngày trước tết, lúc Âu Dương thiếu gia trở lại kinh thành sau khi diệt thổ phỉ xong, Như Ca lại thấy được tiểu thư Hầu phủ Âu Dương Lâm ngồi trong chiếc xe ngựa, người vết thương chằng chịt, mới đột nhiên nhớ ra, ngày đó người trong phòng Như Ca là Âu Dương tiểu thư.”

      “Ngươi cái gì?” Lý thị đứng bật dậy, Ngọc Bảo Oánh quỳ mặt đất cũng sợ ngây người. Lúc đó Lý thị cũng thấy rất kỳ lạ, bọn thủ hạ báo nhiệm vụ thành công nhưng Ngọc Như Ca vẫn chút thương tổn trở lại Ngọc gia, Tướng phủ có phái người thăm dò, mà chẳng có manh mối gì, đành từ bỏ.

      Lý thị nghiến răng nghiến lợi quát: “Vì sao đến giờ ngươi mới ?” ràng biết nhưng cố tình đứng ngoài xem cuộc vui để cho mình và con mình bị lăng nhục, lâm vào tình cảnh thê thảm, đáng hận, nếu phải tại thân thể bất tiện, Lý thị hận sao xé xác được Như Ca.

      “Đích mẫu có thai, Như Ca sao dám chuyện này với đích mẫu, chỉ có thể với đại tỷ trước, lúc ấy nhị tỷ cũng có xe ngựa, có lẽ là vì buồn ngủ, nên nghe thấy. Mà biết đại tỷ suy tính thế nào lại báo cho đích mẫu!”

      Nghe vậy, Lý thị há miệng, nhưng chữ cũng ra được.

      “Nếu còn chuyện gì khác, Như Ca xin lui”, nhìn thoáng qua hai người ngồi quỳ cứng đờ, xem chừng Lý thị hẳn là còn hơi sức đâu nghe mình chào, Như Ca mang theo nha hoàn về lại Nhàn Nguyệt Các.

      Ngọc Bảo Oánh quỳ dưới đất, năm ngón tay đâm sâu vào trong thịt. Hồi lâu sau đứng dậy, phóng ra ngoài như điên, vừa chạy vừa hét chói tai: “Ngọc Giai Nhàn!”

      Chỉ chốc lát sau, Ngọc Bảo Oánh lao ra từ nhà bếp, trong tay cầm con dao bự, chạy ra ngoài phủ. Lý thị và Hồ ma ma hoảng hốt, vội vàng hướng mấy nha hoàn và gã sai vặt ở bên ngoài hô to: “Mau ngăn lại cho ta!”

      Nha hoàn thấy Ngọc Bảo Oánh cầm dao to phiếm ánh sáng lạnh, nào dám tiến lên ngăn cản. Chỉ có mấy gã sai vặt gan lớn chút được lệnh, vây Ngọc Bảo Oánh lại. Mấy gã nhao nhao muốn thử giành cây dao tay Ngọc Bảo Oánh, Ngọc Bảo Oánh bỗng nhiên mạnh kinh người chống cự kịch liệt, trải qua mấy phen giằng co bọn sai vặt mới bắt được tay nàng ta, đánh rớt cây dao xuống đất.

      Lý thị được Hồ ma ma đỡ chạy tới, thấy Ngọc Bảo Oánh vẫn còn ra sức giãy giụa, gào lên “Ngươi muốn làm gì? Rốt cuộc cầm dao làm gì?!”

      Ngọc Bảo Oánh tay đấm chân đá bọn sai vặt, nghe Lý thị kêu gào, nhìn chằm chằm Lý thị : “Làm gì? Ta muốn giết con tiện nhân kia, năm ngoái ở xe ngựa vì mạng của mình, ả đá văng ta ra. May mắn ta mệnh lớn chết. Nể mặt mẫu thân, ta truy cứu nữa. Vậy mà lần này, ả ta trơ mắt nhìn ta nhảy vào bẫy, hại thảm ta và cả Lý gia, chẳng lẽ mẫu thân còn muốn bao che cho ả. Ả là nữ nhi của mẫu thân, ta phải sao?”

      Mọi người nghe thấy lời Ngọc Bảo Oánh đều nhìn nhau, ngờ đại tiểu thư thường ngày biểu thân thiện lại là người như vậy.

      “Nó là tỷ tỷ của ngươi!” Lý thị cũng hận chuyện lớn vậy sao Ngọc Giai Nhàn tiếng với mình, nhưng môi hở răng lạnh!

      Giống như nghe thấy chuyện hài, Ngọc Bảo Oánh điên cuồng cười : “Tỷ tỷ, có tỷ tỷ thế này, bằng sớm chết chút sướng hơn!”

      Lúc này Lý thị quả là khóc ra nước mắt. Rốt cuộc mình tạo nghiệt gì mà gặp kết quả như vậy, hai nữ nhi thành kẻ thù đội trời chung. Thấy Ngọc Bảo Oánh dường như nổi điên, Lý thị với bọn sai vặt: “Các ngươi nhốt nhị tiểu thư vào phòng, có lệnh ta cho ra ngoài”.

      “Dạ, phu nhân!”, mấy gã vai sặt theo lệnh giải Ngọc Bảo Oánh mắng chửi điên cuồng .

      Sau khi Ngọc Bảo Oánh , Lý thị nhìn bốn phía, có ít nha hoàn và gã sai vặt ở đây, chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, thanh danh hai nữ nhi đều bị hủy. Vì vậy lạnh lùng : “Chuyện hôm nay, nếu ai truyền ra ngoài, dùng côn đánh tới chết, biết chưa?”

      “Dạ, phu nhân!”

      Nha hoàn, gã sai vặt nghe Lý thị , vội vàng đáp lời.
      Last edited: 7/10/14

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 56.1: Sóng gió ban hôn

      Tin tức Cẩm Thân Vương thế tử được ban hôn truyền ra, khiến Liễu thái hậu ở hậu cung đứng ngồi yên, bèn sai người mời Hồng đế đến Từ Ninh Cung.

      “Hoàng thượng, sao lại chọn cho Cẩm Thân vương thế tử thế tử phi như vậy, dòng dõi cao quý , còn là thứ nữ, chẳng phải là làm nhục thân phận Cẩm Thân vương thế tử sao? Theo ý ai gia, cưới cũng được, ai gia thể làm hoàng thượng mất mặt, bất quá hoàng thượng phải chọn thế tử phi khác có huyết thống cao quý mới được.”

      Hồng đế nghe vậy, có phản ứng quá lớn, mặt mang theo nụ cười ôn hòa, cực kỳ kính cẩn hỏi “ biết theo ý thái hậu khuê tú nhà nào thích hợp?”

      Thấy Hồng đế phản đối, thái hậu liền cười : “Yên nhi nhà Triệu quốc công đoan trang hiền thục, thận phận cũng cao hơn tiểu thư Ngọc gia kia biết bao nhiêu, hoàng thượng mau ban chỉ để Yên nhi thành Cẩm Thân vương thế tử phi ”.

      Triệu quốc công này còn phải là người phe thái hậu sao, Hồng đế thầm cười lạnh trong lòng, nhưng mặt vẫn là vẻ kính cẩn như cũ, : “Thái hậu còn nhớ 4 năm trước lúc Cẩm Thân vương thế tử gặp nạn , lúc ấy trẫm cho Triệu quốc công cơ hội, nhưng Triệu quốc công nhất định chịu gả Triệu Yên .”

      Thái hậu nhíu mày, nhưng cũng gật gật đầu : “Chuyện này ai gia nhớ, chẳng qua khi đó Yên nhi tuổi còn , thích hợp, giờ Yên nhi lớn, hôn tự nhiên thành....” lúc đó cứ tưởng Cẩm Thân vương thế tử cứu được nữa, Triệu quốc công sao có thể gả nữ nhi để thủ tiết.

      ? Lúc ấy 16 rồi, giờ sợ là ai thèm lấy nữa mới sáp lại đây! Hồng để chỉ bất đắc dĩ lắc đầu : “Chắc hẳn thái hậu biết tính Huyền nhi, mặc dù nó theo trẫm từ , nhưng trẫm cũng quản được, nếu ép quá biết nó làm ra chuyện hay gì. Lại trẫm cũng nỡ để nó chịu ấm ức nên đáp ứng nó. Hơn nữa tiểu thư Ngọc gia là người nó thương, thái hậu thấy được ?”

      Thái hậu gật đầu cái, giờ hoàng thượng rất tin Tiêu Dạ Huyền, trong lòng thái hậu biết rất , vì thế càng cố gắng bắt lấy cơ hội này lôi kéo thế tử về phe mình, “Ai gia để nó cưới tiểu thư Ngọc gia, chỉ là cưới thêm thê tử nữa, đây là thêm hoa gấm, chuyện tốt mà! Cùng lắm cho hai đứa làm chính phi luôn cũng được”

      phải thêm hoa gấm, mà là đấu đá gay gắt có! Hồng đế cười nhạt : “Thái hậu phải lắm, chỉ là......”

      Nghe vậy, nháy mắt thái hậu sụ mặt xuống, vui hỏi: “Chỉ là cái gì?”

      “Chắc thái hậu chưa biết, Triệu Yên này ở Sướng Xuân Viên tranh giành đào kép, náo chết người, giờ khổ chủ cáo lên, Hình Bộ dâng tấu chương rồi, nếu gả Triệu Yên cho Huyền nhi, với tính tình của Huyền nhi, sợ rằng còn chưa vào cửa bị nó xử tử theo luật” hoàng thượng có chút khổ sở .

      Nghe vậy, thái hậu nghẹn lời, chuyện của Triệu Yên ràng nửa năm trước đè xuống rồi, sao lúc này lại bị moi ra. Bất quá thái hậu cũng cam tâm bỏ qua, “Yên nhi còn hiểu chuyện, giao cho Triệu quốc công dạy dỗ lại là được. Nếu Yên nhi được vậy Vân nhi nhà Tô tướng quân thế nào? Tỷ tỷ của nó cũng ở Cẩm Thân vương phủ, về sau hai tỷ muội là chị em dâu, chẳng phải càng thêm hoàn thuận vui vẻ.”

      Hồng đế ra vẻ khó xử : “Sợ là thái hậu chưa biết, Tô tiểu thư mang thai con Thừa An, Thừa An đến cầu trẫm, trẫm cũng đồng ý ban hôn cho nàng và Thừa An rồi, 7 ngày sau chính là ngày cưới”.

      Thái hậu vừa nghe cơ hồ muốn phun máu, cố gắng nén hồi hâu mới gật đầu : “ vậy thôi, thê tử Thừa An sinh được, nó muốn theo vậy. Ai gia mệt mỏi, hoàng thượng về ”.

      Hồng đế hành lễ cáo lui, ung dung rời khỏi Từ Ninh Cung. Thái hậu nhìn theo bóng lưng hoàng thượng, thầm nuốt cục tức xuống. Bất quá chuyện này liên quan đến Tiêu Thừa An, muốn nhượng bộ cũng được.

      Tiêu Thừa An, năm nay 35 tuổi, là kẻ hèn nhát, khó thành tài, từ chứng kiến ít thủ đoạn của Liễu thái hậu xong, đối với Liễu thái hậu luôn tôn kính nhưng gần gũi. Dù gì cũng là cháu ruột, Liễu thái hậu cực kỳ thương . Dưới sức ép của Liễu thái hậu Tiêu Thừa An cưới trưởng nữ của Triệu quốc công làm chính phi, nhưng đến giờ vẫn chưa có con, mà Triệu thị lại ốm đau bệnh tật luôn.

      Tô Vân tính tình lẳng lơ, sớm gian díu với Tiêu Thừa An, Liễu thái hậu biết, nhưng vẫn cho là chỉ cần chú ý chút, dùng chút kế là có thể để Tô Vân đường đường chính chính vào Cẩm Thân vương phủ. Ai ngờ giờ Tô Vân mang thai con Tiêu Thừa An, chuyện mất mặt như vậy mà Tiêu Thừa An còn đến xin Hồng đế, quả là ngu xuẩn vô cùng.

      Liễu thái hậu nghĩ tới nghĩ lui, lòng rất bực mình, mình tính kế đời, chỉ tiếc con trai ruột chết sớm, thể kế thừa đế vị, nên mới rơi xuống thế bị động như hôm nay. Lúc trước vì tranh đoạt địa vị hoàng hậu, Liễu thái hậu làm rất nhiều chuyện mờ ám, mặc dù lúc đó ai phát , nhưng biết có lộ ra gì . tại sức khỏe mình càng ngày càng tệ, ngộ nhỡ mình ngã xuống rồi, chẳng phải Liễu gia cũng xong luôn sao. Tuy trong cung và Cẩm Thân vương phủ đều có người Liễu gia, nhưng vẫn chưa đủ. Chỉ có lôi kéo đứa cháu hoàng thượng nhất về phe mình mới có thể hoàn toàn yên tâm được.

      Vốn thái hậu muốn nhắc đến nữ nhi Liễu gia, nhưng giờ những chính nữ các chi trong Liễu gia đều gả . Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn nữ nhi nhà Liễu quốc công là được, nếu tiểu thư Ngọc gia cũng là thứ nữ vậy thứ nữ Liễu gia có gì mà được. Bất quá chuyện này thể tự mình ra, chỉ có thể khiến người khác thay. Liễu thái hậu gọi ma ma tâm phúc tới, thầm phen xong, ma ma kia vội chạy lo liệu.

      Trong Cẩm Thân vương phủ, Cẩm thân vương Tiêu Dực Đức uống rượu Hoa Điêu lâu năm, thưởng thức ca cơ hát dân ca Giang Nam với trắc phi Liễu Như Mộng, lúc này hai mắt khép hờ, lâng lâng vui sướng. Bỗng nghe Liễu trắc phi thở dài hơi, như có điều khó .

      Thấy Liễu thị như vậy, Tiêu Dực Đức mở mắt, ra hiệu ca cơ lui ra, ân cần nhìn người bên cạnh, “Ái phi sao vậy? Ca cơ hát hay?”

      “vương gia, thiếp thân chỉ là lo lắng cho Điềm Nhi”.

      “Điềm nhi? Nghe rất quen, chẳng lẽ nó gây ra chuyện gì?”

      “Điềm nhi là thứ nữ nhà Liễu quốc công, trong nhà có chính nữ, từ nó được nuôi dưỡng như chính nữ, xem như là cháu của thiếp. Hôm trước tới vương phủ thăm thiếp,tình cờ thấy được Dạ Huyền, từ đó ngày đêm tương tư cơm nước màng. Vốn thiếp muốn làm mai cho hai đứa, ngờ hoàng thượng hạ chỉ ban hôn trước. Tiểu thư Ngọc gia cũng tốt, nhưng dù gì cũng là thứ nữ, như vậy có hơi uất ức cho thế tử nhà chúng ta. Vương gia, đứa cháu này của thiếp tuy là thứ nữ bất quá cầm kỳ thi họa đều tinh thông, rất xứng với thế tử. bằng vương gia để cho Điềm Nhi được thỏa tâm nguyện, cùng Ngọc tiểu thư gả cho thế tử, xem như là tấm lòng của người làm như thiếp”.

      Đối với hôn này, Tiêu Dực Đức cũng hài lòng lắm. gì Tiêu Dạ Huyền cũng là con trai trưởng của vương phủ, cưới thứ nữ cũng thôi , còn là quan tam phẩm nho . Bất quá Liễu gia...... Tiêu Dực Đức vẫn có chút do dự.

      Thấy Tiêu Dực Đức do dự, nháy mắt Liễu thị rơi lệ đầy mặt.

      “Ái phi sao vậy?”, Tiêu Dực Đức lo lắng hỏi.

      “Vương gia, sớm muộn gì Cẩm Thân vương phủ này cũng là của thế tử, vương phi vừa mắt thiếp, nếu Điềm nhi có thể vào phủ, thiếp còn có chỗ mà dựa vào, nếu , tương lại sợ là thiếp còn đất dung thân trong vương phủ”.

      Nghe Liễu thị vậy, Tiêu Dực Đức lập tức hiểu ý, vương phi Trần thị và Liễu thị trước giờ bất hòa, với tình tính Trần thị sợ rằng sau khi trưởng tử kế thừa vương vị, nhất định tính sổ Liễu thị. Nghĩ đến đây, Cẩm Thân vương vỗ bàn cái : “Ái phi rất đúng, bổn vương lập tức vào cung hoàng huynh hạ thánh chỉ nữa, để Điềm Nhi cùng là chính thê, thành toàn tâm nguyệncủa ái phi”.

      Nghe vậy, Liễu trắc phi nhanh chóng hết buồn, bưng bầu rượu lên rót vào ly, dịu dàng : “Vương gia, ngài đối thiếp tốt, thiếp kính vương gia ly!”

      Nhìn Liễu Như Mộng dịu dàng như nước, Tiêu Dực Đức uống rượu xong, “Ái phi chờ ở đây, bổn vương lát về ngay!”

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 56.2: Sóng gió ban hôn

      “Vâng!”

      Ngoài phòng, phụ nhân đứng nghe cuộc chuyện của hai người, cười lạnh tiếng, ra ngoài phủ.

      Trong Ngự Thư Phòng, Hồng đế Tiêu Lăng Thiên nhìn nhìn hoàng đệ kém mình bao nhiêu tuổi, Tiêu Dực Đức, dù hai huynh đệ có vẻ ngoài giống nhau đến sáu phần, nhưng tính cách lại khác xa nhau. Vị hoàng đệ này gần 50 tuổi rồi mà vẫn chẳng có phong thái hoàng gia, bị nữ nhân Liễu gia dắt mũi, tức cười!

      “Hoàng đệ, trẫm mới vừa hạ chỉ lập tứ tiểu thư Ngọc giam làm chính phi của Dạ Huyền, giờ hoàng đệ lại bảo trẫm phải hạ chỉ để Liễu Điềm Nhi cùng là chính phi, chẳng lẽ hoàng đệ cho rằng ý chỉ của trẫm có thể dễ dàng thay đổi hay sao?” Hồng đế uy nghiêm nhìn Cẩm Thân vương.

      “Hoàng huynh, Liễu Điềm Nhi năm nay vừa tròn 16, là mỹ nhân nhất nhì kinh thành, lại biết cách quản gia, nhất định là hiền thê. Hoàng đệ làm vậy, cũng là nghĩ cho Dạ Huyền mà thôi.......”

      Tiêu Dực Đức còn chưa hết, ngoài cửa tuyền đến hồi tiếng cười giễu.

      “Đạ tạ phụ vương quan tâm”.

      Tiêu Dực Đức xoay người nhìn thanh niên lạnh lùng đến, mặt chợt căng cứng, ảo não ho khan hai tiếng, ràng là cha con, nhưng con trai còn có uy nghiêm hơn lão quá chừng, khiến Tiêu Dực Đức vui chút nào.

      Thấy người tới, sắc mặt Hồng đế ôn hòa hơn rất nhiều, cười : “Huyền nhi, chuẩn bị xong chưa?”

      Lướt qua Tiêu Dực Đức, Tiêu Dạ Huyền lên phía trước, đưa giấy đỏ trong tay cho Lý công công trình cho Hồng đề, mặt hơi có ý cười.

      Tiêu Dực Đức liếc nhìn tờ giấy đỏ, tự lẩm bẩm: “15 tháng sao? Hơi gấp chút! Phải chuẩn bị hai phần sính lễ, còn tiệc mừng nữa, tháng chắc đủ, 17 tháng 7.....”

      Tiêu Dạ Huyền thản nhiên hỏi: “Cho Ngọc gia 280 món sính lễ, phụ vương xác định là do vương phủ chuẩn bị?”

      Nghe vậy, Tiêu Dực Đức trợn to mắt “Cái gì, 280 món? Ngươi bị ma nhập à, cho đứa thứ nữ của Ngọc gia 280 món sính lễ? 100 là đủ rồi, bên phía Điềm Nhi thể chậm trễ, 120 món.”

      Nghe thấy lời Cẩm Thân vương, Hồng đế cau mày, hoàng đệ chưa già mà hồ đồ, Dạ Huyền đồng ý nhưng hoàng đệ lại giống như quan tâm, còn la hét chuẩn bị sính lễ cho Liễu gia gì đó.

      “Ta biết mấy năm nay ngươi chuyển ra ngoài, gây dựng được sản nghiệp , sính lễ chắc là cần vương phủ lo, Liễu Điềm Nhi gả cho ngươi rồi, ngươi nhất định phải......”

      “Người của Liễu gia cứ giữ lại cho phụ vương hưởng thụ !”

      Nghe Cẩm Thân vương tự biên tự diễn , nụ cười của nam tử áo đen hóa thành băng giá, vừa sải bước ra khỏi Ngự Thư Phòng vừa .

      “Nghịch tử này rốt cuộc là có ý gì, ngươi dám chuyện với bổn vương như vậy, hoàng huynh xem nó càng lớn càng nghe lời”,Tiêu Dực Đức lầm bầm oán trách với Hồng đế.

      Hồng đế nhìn bóng lưng xa, dời tầm mắt về phía Tiêu Dực Đức, trong mắt có uy nghiêm thể kháng cự : “Người của Liễu gia đừng bàn nữa, đừng là Dạ Huyền ngay cả trẫm cũng đồng ý. Ta thấy hoàng đệ bị nữ nhân làm u mê rồi, quên mất phía sau Liễu trắc phi của ngươi là ai.”

      Nghe vậy, mặt Tiêu Dực Đức cứng đờ, vội vàng : “Hoàng huynh, cũng chỉ là vị thế tử phi mà thôi, cho Liễu gia sao? Như Mộng theo đệ lâu, chưa từng làm gì quá đáng. Hoàng huynh có được giang sơn nhiều nằm, thái hậu có phe cánh trong triều, còn lo gì nữa. Năm đó hôn của đệ, đệ thể làm chủ, giờ chẳng lẽ ngay cả hôn của nhi tử mình đệ cũng thể quyết định sao?”

      “Diệt cỏ phải diệt tận gốc, trẫm tuyệt đối cho phép phe thái hậu khôi phục lại. Tửu lượng của ngươi trước giờ là ngàn chén say, năm đó ở yến tiệc trong cung làm sao lại vì say rượu mà hồ đồ lên giường với Liễu thị? Món nợ này ta còn chưa tìm ngươi tính đó,ngươi còn mặt mũi ngươi là cha ruột của Dạ Huyền sao? Nó còn chưa ra đời ngươi làm ra chuyện bại hoại như vậy, ngươi cho là nó có thể thích nữ nhân Liễu gia sao?”

      Hồng đế nghiêm khắc chất vấn khiến Tiêu Dực Đức đỏ mặt, lúc đó quả Tiêu Dực Đức say, nhưng nhìn Liễu Như Mộng rơi lệ đầy mặt tha thiết chỉ cầu được ở bên cạnh mình, kiên quyết được. Vì muốn Liễu thị có danh phận, mới để vương phi Trần thị mang thai và hoàng hậu thấy được màn kia...... Chuyện này bị ra, Tiêu Dực Đức liền như quả bóng xì hơi.

      “Thôi, ta biết ngươi là kẻ u mê, bất quá ngươi phải nhớ kỹ điều, nếu Liễu thị an phận, hoàng gia tự có thủ đoạn của hoàng gia, đến lúc đó chớ trách trẫm nể tình!” thấy đầu Cẩm Thân vương cúi càng ngày càng thấp, Hồng đế cũng muốn thêm gì nữa.

      Nghe vậy, Tiêu Dực Đức hoảng sợ “Hoàng huynh.......”

      “Được rồi, trẫm đến thế thôi, hôn Dạ Huyền trẫm cho phép, về phần sính lễ, Dạ Huyền tự quyết định, hoàng thúc ta đây keo kiệt. Dù sao Dạ Huyền cũng là Câm Thân Vương thế tử, sau khi thành thân tất nhiên ở tại vương phủ. Hôn này nếu ngươi muốn lo liệu, trẫm phái người qua lo. còn việc gì nữa lui !”

      Thấy Hồng đế mở miệng đuổi người, sắc mặt CẩmThân vương hết sức khó coi, nhưng dám dây dưa nữa, dù sao nếu thực chọc giận hoàng huynh, xử lý ái phi mình còn mất nhiều hơn được. Vả lại, chỉ cần Liễu Điềm Nhi chủ động chút, luôn có cơ hội. Tiêu Dực Đức nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy tốt hơn nhiều, hành lễ rồi khỏi Ngự Thư Phòng.

      lâu sau khi Cẩm Thân vương Tiêu Dực Đức , hoàng hậu mặc Phượng bào vào, thấy Hồng đế phê tấu chương, nhàng đến nhận lấy thỏi mực trong tay Lý công công, đứng bên mài mực cho Hồng đế.

      “Nghe hôm nay muội muội của nàng cũng vào cung? nháo gì chứ?” Hồng đế thấy hoàng hậu, sắc mặt dịu xuống, hỏi.

      Hoàng hậu nghe vậy khẽ lắc đầu, cười : “Phù muội vào cung, câu oán trách cũng có, chỉ Huyền nhi thích phản đối, còn có ý muốn tổ chức hôn lễ lớn hơn.”

      “Ồ? Việc này ngoài dự đoán của trẫm”, việc Cẩm Thân vương phi suốt ngày tìm chính nữ nhà quyền quý để chọn thế tử phi Hồng đế có nghe thấy, giờ Ngọc tiểu thư hiển nhiên là phù hợp cầu của nàng ta, nên phản ứng thế này làm Hồng đế hơi khó hiểu.

      “Muội muội này của thần thiếp, toàn bộ tâm tư đặt người vương gia, với trắc phi Liễu thị như nước với lửa. Chỉ cần có thể thắng được Liễu thị Phù muội đều sẵn sàng, tại Liễu thị chê bai tiểu thư Ngọc gia, tất nhiên Phù muội làm ngược lại.”

      Nghe vậy, Hồng đế : “Vậy lại tốt, chứ nếu phu thê hai người đều đồng ý, có chút phiền.”

      “Hoàng thượng, sợ là bên thái hậu chịu thua như vậy, thần thiếp nghe , Liễu gia dạy dỗ nữ nhi có chút bản lĩnh, nếu cứ dây dưa, chỉ sợ cũng có lúc thành công.”

      Hồng đế tiếp tục phê tấu chương, cười : “Bản lĩnh gì? Bất quá là mánh khóe của lầu xanh mà thôi, hoàng hậu chớ lo lắng quá, bản lĩnh phải có cơ hội dùng mới kêu là bản lĩnh, Liễu gia muốn mưu tính Dạ Huyền, nhật định bị thiệt. Dạ Huyền rất thích Ngọc tiểu thư này, lúc trước Đồ Cương ở Chiêm Phủ bất quá chỉ truyền ra câu ‘trong danh sách chọn thế tử phi có tiểu thư Ngọc gia’, mà nay trẫm chẳng biết phải nơi nào tìm . Còn nữa, những nữ tử Trấn Bắc Vương tìm về ai mà có thủ đoạn, nhưng giờ lại ở đâu?”

      “Hoàng thượng phải”, đối với đứa cháu lớn lên bên mình từ , hoàng hậu có chỗ nào hài lòng, nên thấy cha mình tức giận cũng chỉ cười trừ cho qua.

      “Thần thiếp muốn gặp Ngọc tiểu thư lần, để xem rốt cuộc dáng dấp ra sao mà có thể khiến Huyền nhi thương đến vậy”

      Hồng đế cười to : “Nếu nàng muốn gặp, chọn ngày tuyên vào cung là được.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :