1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cấm Kị Chi Luyến - Phó Tráng Tráng

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Cuốn 2: là cấm kỵ.

      Chương  bốn: Triệu Minh 3: chi mộng xuân cùng xa nhau

      Edit: Cổ Điệp Hoa Nhi.
       4.1

      mơ màng, nghe thấy tiếng của hai kiên nhẫn vang lên.

      " ấy rốt cuộc thế nào rồi?"

      Tiếp đó có giọng nữ khàn khàn vang lên, đoán là bác sĩ Lữ.

      "Tiểu thư bị kích thích đến thần kinh, là do những kí ức kia!"

      " phải thôi miên đoạn ký ức kia rồi sao?"



      "Diệp tiên sinh, thôi miên phải là làm nó mất hoàn toàn, trí nhớ từng tồn tại là , chỉ có thể che dấu nó tạm thời, mà thể hoàn toàn hủy diệt nó."

      trán bỗng truyền đến hơi ấm quen thuộc,   biết đó là bàn tay của , ngay sau đó  thanh của vang lên ở bên tai: "Miên Miên, em tỉnh dậy ... em ngủ ngày đêm rồi, hai hứa là bao giờ tổn thương em nữa...cầu xin em đó... hãy tỉnh dậy ."

      Thanh của nghe dịu dàng, giống như làn gió mùa xuân thổi tới bên tai vậy, lại mang theo cả cố chấp, giống như nếu cứ bất tỉnh , nản lòng tiếp tục thầm bên tai . Lông mi khẽ rung, chậm rãi mở mắt.

      "Miên Miên, em tỉnh rồi à?" vui mừng ôm lấy khuôn mặt của .

      nhìn người trước mặt cặp mắt hằn lên tia máu, vẻ mặt mệt mỏi, quần áo chỉnh tề, đây là hai khôi ngô tuấn tú diện mạo bất phàm chú trọng vẻ ngoài của sao?

      cố hết sức vươn cánh tay vô lực lên, sờ sờ gương mặt của , biết tại sao, nước mắt liền tuôn rơi ngừng.

      thất kinh hoảng hốt, "Sao vậy Miên Miên? Em còn đau sao? Là hai tốt, là hai nên đánh em!"

      giãy giụa  ngồi dậy, chui vào trong vòm ngực rộng lớn của : " hai, xin đừng bỏ rơi Miên Miên, đừng chán ghét cần Miên Miên!"

      ôm chặt, dịu dàng an ủi, " hai vĩnh viễn bỏ rơi Miên Miên, Miên Miên cũng hứa với , vĩnh viễn luôn ở bên cạnh , cho phép theo người đàn ông khác rời xa , có được ?!"

      Tuy lời của rất bá đạo nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp, còn có cả ngọt ngào, ở  trong ngực nhàng gật đầu cái, chỉ cần quan tâm đến , liền vĩnh viễn rời khỏi . Trong lòng  ý nghĩ ngọt ngào, từ từ rơi vào mộng đẹp.

      Trong giấc mộng, dường như có vật gì đó rất nóng bỏng mơn man dọc theo thân thể , từ từ vuốt ve, có chút mất tự nhiên  muốn tách rời khỏi loại cảm giác nóng bỏng này , hướng khoảng giường lạnh như băng bên cạnh lăn , ngờ vật kia theo chặt thả, nhàng vuốt ve từ từ bắt đầu biến thành dùng lực vuốt ve. Trong ánh trăng mờ, trong thân thể của giống như có dòng nhiệt lưu từ từ bắt đầu ở trong máu lan tràn, giữa hai chân cũng có loại chất lỏng ấm áp mơ hồ rỉ ra, cơ thể bỗng thấy trống rỗng,  khát vọng mãnh liệt   cái gì đó, cần cái gì đó mà cũng . . . . . . Trong miệng của bất giác  phát ra  tiếng rên rỉ xa lạ, hai chân khó nhịn ma sát, trong lòng ê ẩm ngứa chút, trong đầu rất muốn tỉnh dậy, nhưng là hữu tâm vô lực, vẫn chìm đắm trong hỗn loạn. . . . . . Chỉ có thể mặc cho phần nóng bỏng kia  đem thân thể đốt cháy từng chút .

      Sáng ngày thứ hai, được ôm trong ngực mà tỉnh lại.

      rất nhiều năm chưa nhìn thấy bộ dáng lúc ngủ của hai rồi, người thiếu niên đẹp trai lạnh lùng năm nào nay trở thành người đàn ông tuấn mạnh mẽ. nghiêng đầu, quan sát bộ dáng lúc ngủ hiếm thấy của , lúc ngủ trông sắc sảo bén nhọn như thường ngày, luôn che dấu bản thân trong cái vỏ bọc lạnh lẽo, tại ngược lại trông có chút lười biếng giống như trẻ con vậy. Mái tóc đen nhánh hỗn loạn, hai hàng lông mi vừa dài vừa cong, là rất đẹp.

      có chút ghen tị nhìn hàng lông mi dày đen nhánh kia, đáng thương thay khi là con mà lông mi còn đẹp bằng , làm sao mà chịu nổi.

      nổi lên ý xấu ,  từ từ đưa tay dò hướng  lông mi làm người ta ghen tị kia, nghĩ thầm có thể nhổ bớt mấy cọng lông mi.

      Ngay lúc tay chỉ còn cách hàng lông mi kia 0,01cm, hai bỗng nhiên bắt lấy bàn tay của , đôi mắt to đen thâm thúy mở ra.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Cuốn 2: là cấm kỵ.

      Chương bốn: Triệu Minh 3: chi mộng xuân cùng xa nhau

      Edit: Cổ Điệp Hoa Nhi.

      4.2
      "Em làm gì đấy?"

      chột dạ rụt tay lại, cười trừ , " có. . . . . . có gì. . . . . . Ha ha. . . . . . Là trán có cọng tóc nên em định lấy ra giúp mà thôi. . . . . . Ha ha. . . . . ."



      có chút chế nhạo cười , bàn tay vừa dùng lực, kéo nằm ở bộ ngực trần của , " phải là bởi vì lông mi của dài, nên có người ghen tỵ, mưu định nhổ bớt mấy cọng sao?"

      cuống quít lắc đầu, " phải, khẳng định là phải!"

      " phải ?" cúi sát mặt , đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm chớp mắt, sâu trong con ngươi tràn đầy hoài nghi.

      bị khuôn mặt tuấn tú của phóng đại ở sát mặt mình làm cho xấu hổ, sau đó bất giác nhận ra mình còn nằm khuôn ngực trần của , có chút tự nhiên, giùng giằng muốn bò xuống.

      gì, bàn tay giữ chặt, đôi mắt xinh đẹp vẫn nhìn chằm chằm , nhìn vào đôi mắt thâm thúy sâu thẳm đó, trong bỗng trào lên cảm xúc xa lạ.

      Loại tâm tình này khiến cho có chút kinh hãi, có chút sợ, mắt thấy tay của càng ngày càng siết chặt,cái eo tính là thon của cũng có cảm giác đứt rời, mặt đỏ ngầu, giọng nhắc nhở, " hai, em rất nặng a!"

      để ý đến , cả người có phản ứng, giống như lâm vào mảnh mê mang , thâm thúy trong đôi mắt mảnh hoang vu. hơi sử dụng lực nhéo vào tay , nhưng vẫn bất động như cũ.

      bắt đầu giãy giụa, kiên nhẫn đấu tranh với hai cánh tay chắc khỏe kia. . . . . .

      Đột nhiên, nghe thấy tiếng thở dốc của vang lên ở đỉnh đầu, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ràng đúng là hai thở hổn hển, mắt hơi đỏ,cảm giác giống như là con sói lớn muốn ngụm nuốt trọn chú cừu mập mạp vậy, khỏi có chút bận tâm, " hai, làm sao vậy ạ?"

      gì, chỉ là nhanh như chớp đẩy ra, lảo đảo nghiêng ngã hướng phòng tắm chạy .

      Lưu lại ngồi mình ở giường ảo não, lại làm chuyện gì chọc đến rồi sao?!

      ...

      Khi đó, quyết định hai là người thân cũng như người bạn duy nhất của .

      Đối với Triệu Minh, chỉ còn biết xin lỗi , nếu hai thích ta, cũng muốn làm trái ý hai mà lui tới với ta.

      Mặc dù Triệu Minh mang đến cho ba năm vui vẻ tràn đầy tiếng cười, nhưng mà lại muốn lợi dụng để tìm về những ấm áp trong quá khứ.

      Con người thể cứ sống mãi trong quá khứ,Cũng như có ai có thể vĩnh viễn sống ở Ivory Tower.

      Cho nên gọi điện cho Triệu Minh, với rằng quyết định từ nay về sau gặp nữa. Triệu Minh nghe xong gì,chỉ là trầm mặc lúc lâu, thái độ đó giống như là có thể hiểu tình cảnh của mà thông cảm cho vậy, bởi vì đến quyết định này, giữa hai người cũng biết gì với nhau thêm nữa, thà rằng gì để cục diện đỡ lâm vào bế tắc.

      Cuối cùng, tìm cái cớ để cúp máy nghe thấy thanh chán nản của Triệu Minh truyền đến, "Miên Miên, có thể gặp lần cuối cùng được ? muốn lưu lại kỉ niệm đẹp giữa chúng ta."

      rất áy náy với , nên liền đáp ứng , nhưng ngờ lần gặp mặt này, lại có thể làm cho người đàn ông mang đến cho vết thương sâu sắc cả đời khó quên, cũng làm cho mối quan hệ giữa và Hiên Viên xuất rãnh vực sâu thẳm ngăn cách.

      ...

      ...

      Chương 5: Triệu Minh 4: bắt cóc cùng đùa giỡn

      Triệu Minh ở trong điện thoại muốn mang đến nơi mà cả đời cũng quên được, nhưng là nếu như bắt cóc làm cho người ta trọn đời khó quên, Triệu Minh làm được.

      Trong mơ mơ màng màng, có người tháo miếng vải đen che mắt xuống.

      hơi mở mắt để thích ứng với ánh sáng đột nhiên chiếu đến, khi nhìn thấy xung quanh, nhìn đám trông như lưu manh, đám con trai đầu nhuộm đủ màu sắc các kiểu vây quanh , trong tay nếu phải cầm gậy gộc có gắn đinh cũng là những thanh đao sáng loáng, bộ dạng hút thuốc trông rất đắc ý.

      thấy bên cạnh Triệu Minh cũng bị trói khác gì cái bánh chưng, cười khổ hướng gật đầu cái, có lên tiếng. Trong lòng rất sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng ép nỗi sợ hãi đó xuống, ở vào thời điểm này sợ cũng vô ích, điều đó chỉ làm cho đối phương càng thêm đắc ý mà hành hạ hơn, hơn nữa cũng muốn làm kẻ nhu nhược cùng phiền phức.

      Được rồi, Nguyễn Miên Miên, ngươi nhất định phải bình tĩnh, hảo hảo dùng cái đầu suy nghĩ xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!

      ra là xảy ra chuyện gì đây?

      Buổi chiều, trốn mẹ Lâm cùng Lữ Yên, lặng lẽ ra khỏi nhà. hai làm, bình thường ở nhà cũng chỉ có hai người họ là quản .

      Triệu Minh nhìn thấy , có chốc lát chán nản, ngay sau đó lại vui vẻ nở nụ cười tươi mà thích nhìn nhất, thần thần bí bí muốn mang cùng khám phá thế giới mới.

      ...

      Lúc đó, đứng ở bên đường vẫy tay gọi xe, chiếc xe màu trắng bỗng nhiên dừng lại ngay trước mặt họ, sau đó mấy tên thanh niên từ xe nhảy xuống, dùng cái khăn đầy mùi hôi cùng bẩn thỉu che mắt họ lại. . . . . .

      Sau đó, mở mắt ra là ở nơi này.

      biết có phải hay bởi vì là con , bọn họ cảm thấy có gì uy hiếp, cho nên có trói chặt quá, chẳng qua là trói hai chân cho có mà thôi. liếc mắt nhìn đồng hồ cổ tay, bốn giờ chiều, ra khỏi nhà lúc hai giờ, tính đến giờ hai tiếng đồng hồ.

      Cố gắng cử động thân thể bủn rủn, trong lòng đấu tranh ngừng. Những tên này dám lên ngọn núi này bắt cóc người, phải nhóm người ngoại lai cũng là những tay mơ biết trời cao đất dày! ( Viên là boss ở đây mừ)

      núi này, dù là người bình thường nhất cũng là đại gia rồi, ở đây toàn bộ đều là người giàu, dùng xe xịn, ở khu nhà cao cấp , nếu phải là tài phiệt trong giới thương nhân cũng là ông trùm trong giới hắc đạo, gia đình Lăng Thịnh chính là điển hình của trùm giới hắc đạo. nghĩ tới lại có người biết trời cao đất rộng là gì, dám làm loạn đất của các đại boss, xem ra chẳng qua cũng chỉ là tay mơ, cần lo lắng là kẻ thù của hai, thở phào cái, thầm nghĩ tới.

      Lại nghe thanh Triệu Minh giùng giằng vang lên, "Các ngươi đem chúng ta bắt cóc tới đây làm gì?"

      tên người toát ra khí chất lão đại dụi dụi điếu thuốc của mình, hùng hổ đạp đất bước đến, nhìn khẽ Triệu Minh giãy giụa , lộ ra hàm răng vàng khè ghê tởm, cười to , " làm gì cả, chẳng qua là bọn tao thiếu tiền dùng chút, muốn tìm chú em giúp đỡ! Lão tử ngồi canh me ở đây mấy ngày, những đại gia kia đều dùng ô tô lại, thế nào cũng bắt được người nào, hôm nay rốt cuộc lại để cho chúng ta bắt được mẻ, a, đúng, là đôi dê béo mới đúng ! Xem chú em áo mũ chỉnh tề , kia mặt mũi sáng sủa, cũng biết ngày thường đều được ăn ngon mặc đẹp thiếu thứ gì! Hôm nay bọn tao phát tài rồi! Ha ha ha!"

      xong,đám người lâu la xung quanh phá lên cười, mảnh tiếng hoan hô.

      nhìn bọn chúng, thầm nghĩ quả nhiên bọn chúng chẳng qua chỉ là đám ô hợp, muốn kiếm chút tiền mà thôi.

      Vì vậy, siết chặt nắm tay, cố gắng để thanh của mình run rẩy, "Các ngươi muốn bao nhiêu mới bằng lòng thả người?"

      Cái kẻ mà nghĩ là lão đại vừa nghe lên tiếng, hàm răng vàng khè lộ ra càng hung mãnh.

      "Con nhóc này thực thức thời, ngay thẳng, thẳng thắn, ta thích. . . . . . Tốt, nhiều, tỷ!"

      " tỷ? Ông giết người à!" nhất thời tức giận quên mất kẻ đối diện là tên hung ác, mở miệng liền quát, là công phu sư tử ngoạm!

      Tên lão đại kia vừa nghe, quay đầu với đám lâu, làm ra vẻ bắt đắc dĩ, nhún nhún vai, vẻ mặt vô sỉ: "Chúng ta đành phải tự ra tay thôi!"

      Xoay người ném cho cái điện thoại: "! Gọi cho người nhà của , bảo họ mang tỷ đến địa chỉ xx! Còn nữa..., cho phép giở trò, nếu bọn tao cho biết mùi vị thống khổ là thế nào!"

      Vào lúc này, muốn kích động bọn chúng, vì vậy ngoan ngoãn cầm điện thoại lên, bấm số của hai, chuông mới vang lên, nghe thấy tiếng của ở đầu bên kia, tên lão đại liền cướp lấy điện thoại: "Này, Hiệp tổng tài sao? . . . . . . cần lo tao là ai, mày chỉ cần biết em bảo bối của mày ở trong tay tao là được. . . . . . tin lời tao sao? Được, A Tam. . . . . ."

      vễnh tai nghe hai cùng tên răng vàng khè chuyện, biết vì sao trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an, nhưng mà còn chưa kịp suy nghĩ bị tên đột nhiên xuất trước mặt làm động tác giả quỷ hù dọa: "Lên tiếng em."

      Tên tóc vàng kia toét miệng cười, lộ hàm răng trắng, tay heo hướng mặt đánh tới, "Lên tiếng ! Tiểu mỹ nhân. . . . . ."

      Rốt cuộc đến thời điểm này, sâu trong nội tâm bắt đầu khủng hoảng cực độ, chỉ có thể tiếp nhận đụng chạm của hai, những người khác chạm vào đều làm ghê tởm muốn ói. chống thân thể dậy, ra sức lùi về phía sau:" đừng có chạm đến tôi. . . . . . nên đụng tôi. . . . . ."

      Triệu Minh ở bên cạnh cũng lớn tiếng kêu lên: "Dừng tay, khốn kiếp, mày đừng mơ đụng đến ấy!"

      Tên tóc vàng cười gằn, thân thể nhào tới hướng , tay heo ghê tởm cũng tùy tiện sờ nắn thân thể mềm mại của , đôi môi ghê tởm hôn loạn xạ mặt .

      Giờ khắc này,có cái cảm giác rất kinh khủng từ trong trí nhớ của bùng nổ, trong ánh trăng mờ, nghe thấy trong đầu có thanh dữ tợn vang lên:

      "Em . . . . . . Cùng bọn vui đùa chút nào. . . . . ."

      "Ai. . . . . . Em . . . . . . muốn chạy đâu. . . . . ."

      ". . . . . . em non nớt. . . . . . da thịt cảm giác thoải mái. . . . . ."

      cần, cần, nên đụng tôi!

      Cứu mạng a! hai cứu Miên Miên! hai!

      thét lên, ngừng giãy giụa, sức nặng người có giảm bớt ngược lại lấy tay dùng sức chế trụ cổ tay của , cái tay khác bắt đầu xé rách quần áo người , cảm giác ghê tởm kia dần dần lấn át , bắt đầu sợ hãi cực độ, run rẩy ngừng. . . . . .

      hai, ở đâu? Cứu Miên Miên. . . . . .

      Có ai cứu cứu Miên Miên. . . . . .

      "Lão Đại, nàng này, có cái gì đó đúng!" A Tam từ thân bò dậy, chỉ vào nằm đất toàn thân co giật, quần áo chỉnh tề, sắc mặt trắng bệch.

      Tên lão đại đẩy A Tam ra, nhìn cắn chặt hàm răng phụt máu ngừng, trong lòng có chút sợ, vung tay đánh A Tam cái, nổi giận đùng đùng, "Bảo ngươi dọa ta chút, ngươi lại làm cái quái gì vậy! Tinh trùng xông lên não hết rồi à?!"

      A Tam vuốt cái mặt sưng đỏ của mình, nhìn miệng ứa đầy máu, trong lòng sợ hãi, "Làm sao bây giờ? Lão Đại, làm sao bây giờ?"

      Tên lão đại lần nữa nộ hỏa công tâm, hung ác vung chân đạp A Tam tới tấp "Còn có thể làm sao, mau rút lui!"

      "Rầm!" Cánh cửa bị đạp đổ, nhóm người sãi bước vào.

      "Các ngươi ai cũng đừng mong chạy thoát!" Hiệp Hiên Viên nhìn chung quanh vòng, thấy Miên Miên quần áo chỉnh tề, miệng phun máu tươi, đôi mắt ngăm đen của lập tức tràn ngập hung ác cùng khát máu.

      sãi bước vượt đến trước mặt , cởi áo khoác ôm lấy còn run rẩy phun máu, trong lòng tràn đầy đau lòng, tâm can bảo bối mà mình tỉ mỉ che chở, cư nhiên lại bị bầy chó điên tạp chủng chà đạp, đáng chết, , xử tội chết là quá tiện nghi cho bọn chúng, muốn bọn chúng sống bằng chết, sống cuộc đời như con rệp, chỉ giữ chút hơi tàn mà sống tiếp.

      tới trước cửa trao đổi ánh mắt cho Lăng Thịnh, ôm Miên Miên hướng trong xe tới, "Lữ Yên, chăm sóc tốt bảo bối!"

      Quay đầu nhìn về phía đám người bị đánh ngã nằm mặt đất, Hiên Viên cười đến cực kỳ dịu dàng, " cho tao biết, người nào động đến bảo bối của tao!"

      Tiếng dịu dàng vừa nhàng vang lên, đối với đám người vừa rồi còn mới phách lối kiêu ngạo mà lại như là gió tuyết lạnh lẽo cực độ từ cõi thổi tới.
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Cuốn 2: là cấm kỵ.
      Chương sáu: Triệu Minh 5: Trừng phạt tàn khốc.
      Edit: Cổ Điệp Hoa Nhi.


      (Chương này có số cảnh rất rùng rợn, sợ mọi người nuốt nổi cơm nên Điệp nhi mạn phép lược bớt ạ! Vẫn có chi tiết đó nhưng miêu tả zoom cận cảnh như trong bản gốc đâu ạ!)
      Đây là căn biệt thự bị bỏ hoang ở giữa sườn núi, ánh tà dương rọi xuống loang lổ nơi vách tường, hoàng hôn bao trùm mảng, nhiều loại cỏ dại bám lên lên tường, quấn vòng quanh nhau, uốn lượn. Bên trong nhà là bụi bặm cùng đồ vật mục nát, nhìn nó vốn là món đồ hoa lệ như thế nào. nhóm người cúi đầu, mặt trắng bệch, hai chân run rẩy, còn đám người khác tức giận sát khí đầy người, khát máu tỏa ra từ hơi thở.
      Diệp Hiên Viên nhàng châm điếu thuốc, cũng có đưa lên miệng hút, chỉ là giương mắt nhìn làn khói thuốc lượn lờ vòng quanh trước mặt, cười đến mị hoặc, thanh của dịu dàng mị hoặc giống như con rắn dẫn dụ Eve vườn địa đàng phạm tội vậy, làm cho người ta tự chủ được mà trầm mê, đầu độc, phạm tội. . . . . .
      " cho tao biết, người nào vừa đụng đến bảo bối của tao?"
      Ánh nắng yếu ớt còn sót lại rọi từ cửa sổ vào, phủ lên phía sau làn ánh sáng huyền ảo, nhìn như vị thần tỏa sáng vậy, bọn côn đồ nhìn thấy chàng trai tuấn trước mặt bỗng chốc biến thành vị thánh,phiêu miễu giống như thiên thần, bọn chúng đều tự chủ được mà bị thôi miên, khẽ nuốt nước miếng, đưa mắt hướng về phía tên tóc vàng A Tam còn ngây người.
      Diệp Hiên Viên cười khẽ, từ từ bước đến trước mặt A Tam, "Là cái tay nào của mày vừa chạm vào khuôn mặt nhắn, thân thể mềm mại của bảo bối? Là cái tay nào của mày vừa xé quần áo tiểu bảo bối của tao?"
      A Tam kịp phản ứng, chẳng qua là ngơ ngác nhìn người tới, giơ lên hai tay của mình, , "Hai...cả hai tay....!"
      Diệp Hiên Viên cười đến dịu dàng, "Vậy mày chạm đến những nơi nào của ấy?"
      A Tam tiếp tục bị mê hoặc thành trả lời: "Còn có cái miệng nhắn...ngực...mông..."
      "Đủ rồi!" Diệp Hiên Viên thu hồi nụ cười, siết chặt quả đấm, quay đầu lại với Lăng Thịnh: "Chém đứt hai cánh tay , chặt cho chó ăn, cắt cái đàn ông của , còn nữa móc luôn hai mắt của mang ngâm rượu, . . . . . Đúng rồi, trong nhà mày còn có người thân nào ?"
      Câu sau cùng làm thoát khỏi mê hoặc của , sợ tới mức mặt vàng như đất.
      A Tam run rẩy kịch liệt, quỳ phịch xuống đất, nắm lấy ống quần của Diệp Hiên Viên, khóc lớn tiếng cầu xin tha thứ, "Diệp tổng tài tha mạng, Diệp tổng tài tha mạng!"
      Diệp Hiên Viên mím chặt môi, giống như suy tư chốc lát, rồi lại nở nụ cười mị hoặc của thiên sứ , đáng tiếc những người xung quanh sau khi xem màn vừa rồi cũng còn ai cho rằng người đàn ông trước mặt là thiên sứ nữa, tiếng cười dịu dàng của vào tai bọn họ quả giống như là tiếng chuông của địa ngục tới đòi mạng.
      "Được, tao đáp ứng mày, lấy cái mạng chó của mày, chỉ cần mày ngoan ngoãn cho tao biết, trong nhà mày còn có những người nào?!"
      A Tam cho rằng cầu xin của mình thành công, lau mồ hôi trán, đáp: "Nhà tôi chỉ còn mỗi bà nội là còn sống..."
      Diệp Hiên Viên duỗi ngón tay thon dài vuốt vuốt đôi môi, "Vậy sao? Chỉ còn mỗi bà nội sao? là đáng tiếc! Lăng Thịnh, vừa rồi tớ nhầm, làm sao có thể chém đứt tay của mang cho chó ăn được, đúng hơn là....chém đứt cánh tay của làm thành nhân bánh bao mang cho bà nội ăn , móc hai mắt của ngâm rượu thuốc mời bà nội uống, còn về phần cái đàn ông kia...tớ đột nhiên rất muốn biết rốt cuộc thuốc Khô Mộc Phùng Xuân tác dụng mạnh đến đâu đấy!"
      Lăng Thịnh cười tủm tỉm bước tới vỗ vỗ vai Diệp Hiên Viên: "Nhà tớ mới nghiên cứu ra loại thuốc... rất thích hợp cho bà lão quá phụ, bảo đảm như hổ như sói, biết địch biết ta!"
      A Tam ngồi đất sợ đến nỗi mồ hôi túa ra như tắm, răng môi phát run, thể được câu nào, chỉ có thể nắm lấy ống quần của Diệp Hiên Viên, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.
      Đồng bọn của ở bên cạnh cũng sợ xanh mặt, đồng loạt lùi về phái sau như muốn chuồn êm.
      Diệp Hiên Viên nhịn được cước đá bay A Tam, chậm rãi bước đến trước mặt tên lão đại: "Mày là lão đại của bọn chúng?"
      Tên Lão Đại kia coi như cũng có chút khí chất, mắt thấy người của mình bị vờn giống như mèo vờn chuột sống bằng chết, khỏi cứng cổ cứng họng, khàn giọng : " có. . . . . . sai, tao chính là lão đại của bọn chúng. Đồ rắn độc, muốn. . . . . . Muốn chém giết hay muốn róc thịt, cứ tự nhiên!"
      Diệp Hiên Viên còn chưa mở miệng trả lời, lại nghe thấy tràng cười kiều mị của Lăng Thịnh vang lên, Lăng Thịnh cười híp mắt tới: " người có khí chất, ta thích! Tin rằng nếu tao mang mày "chiến đấu" với bảo bối bị bỏ đói ba tháng của tao vui lắm đấy!" rồi quay đầu hướng thủ hạ nháy mắt, thủ hạ kia gật đầu, lặng lẽ lui ra.
      Phút chốc, hai gã to con mặc âu phục đen đẩy thứ gì đó tối sầm vào.

      Lão Đại có loại cảm giác chuyện đơn giản như trong tưởng tượng , nhìn Diệp Hiên Viên mặt mũi lạnh lẽo như băng bên cạnh cùng Lăng Thịnh cười cách đầy ý, khỏi rung động giọng hỏi, "Là . . . . . Là cái gì?"

      Lăng Thịnh quyến rũ nháy mắt mấy cái, nâng đôi môi đỏ mọng hấp dẫn lên, nhàng, "Đồ tốt!"
      Lăng Thịnh trực tiếp tới vén cái bao to đen đó lên, mọi người vừa thấy thứ dưới miếng vải đen, rối rít lui về phía sau bước, đây là cái gì thế này?
      Bên dưới miếng vải đen đó, chính là cái lồng sắt to, trong lồng sắt, hai con chó sói đen hung thần ác sát nhe răng nhếch miệng rống mọi người, cặp mắt đỏ đầy dã tính, hàm răng sắc bén nhe ra, đáng sợ nhất đó chính là thứ gì đó giữa hai chân thẳng tắp nhếch lên, đỏ ngầu, tráng kiện, có thể so với cánh tay của người đàn ông trung niên.
      Lăng Thịnh nhận lấy ống thuốc thủ hạ mới đưa đến về phía lão Đại vẫn cười đến quyến rũ như cũ. Nhìn lão Đại trước mặt sợ tới mức tê liệt ngã xuống mặt đất, trong miệng an ủi, "Đừng sợ, bảo bối này ăn người, chẳng qua chỉ là ——"

      "Chỉ là cái gì?"

      "Chỉ là chúng ta cẩn thận cho bọn chúng uống phải loại thuốc bất cứ lúc nào cũng có thể duy trì tinh lực, à, quên cho mi biết, chính là ——" Lăng Thịnh cười đẩy ống tiêm hung ác châm mạnh vào cánh tay tráng kiện của lão đại, cười đến vô tội, "Chính là loại thuốc này!"
      "Người đâu, bắt ném vào cho ta!" Lăng Thịnh chỉ vào lão Đại co quắp dãy giụa, hướng về phía thủ hạ ra lệnh.
      Đó chính là cảnh tượng trời rung đất chuyển!
      Con sói hoang to lớn trong lồng sắt vừa thấy thứ gì đó xa lạ xuất trong ở địa bàn của mình, hai lời, liền nhào tới, xé rách quần áo tính là phức tạp kia, dưới đồng loạt dùng vật to lớn ra ra vào vào.
      Bọn côn đồ nhìn đến đây quên sợ. Nhìn lão Đại của mình bị hai con dã thú đè ở phía dưới giao phối, máu từ trong miệng còn có máu phía dưới róc rách chảy ra, cả người hôn mê.
      Thấy hình ảnh như thế, những gã sức chịu đựng yếu ngồi xổm mặt đất nôn ọe ngừng, những gã côn đồ tương đối kiên cường cũng sợ tới mức mặt biến thành màu đất, thể nhúc nhích, chỉ có nơi nào đó ở hạ thân từ từ rỉ ra nước tiểu vàng óng ánh!"
      Lăng Thịnh nhìn quen, nhìn thời gian trong tay chút, nhàng hướng về phía Diệp Hiên Viên cười , "Còn 3 canh giờ nữa! Cũng biết có thể qua nổi hay !" xong còn hướng về lão Đại phía trong lồng sắt huyết nhục mơ hồ làm động tác Amen .


      lúc này, từ bên ngoài người đàn ông vạm vỡ áp trẻ vào.
      Triệu Minh bị trói nằm mặt đất bỗng nhiên kêu lớn, "Tiểu Dung!"
      Lại thấy Diệp Hiên Viên quay đầu lại, bắt được tóc dài, cười khẽ tiếng, "Triệu Minh, đến lúc nên tính toán đến chuyện của chúng ta rồi !"
      ...
      ...
      ...
      Chương bảy: Triệu Minh 6 : Tính sổ-Chân tướng.
      7.1
      Bên trong nhà, bọn côn đồ bị Lăng Thịnh dọn sạch , Triệu Minh cũng được Lăng Thịnh cởi trói, lảo đảo đứng dậy.
      Triệu Minh nhìn người con dãy giụa trong tay thủ hạ của Diệp Hiên Viên, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi sợ hãi, người con trai lạnh lùng trước mặt lòng dạ e rằng vượt xa dự đoán của . Nháy mắt mấy cái, Triệu Minh : "Diệp tổng, may là cậu đến rồi, nếu Miên Miên tiểu thư. . . . . ."
      xong, hai hàng nước mắt trong suốt theo tuấn tú khuôn mặt từ từ trượt xuống, bộ dạng chân tình thực lòng này thực khiến người ta cảm động!
      Diệp Hiên Viên chẳng hề thay đổi nét mặt, chẳng qua là nháy mắt với Lăng Thịnh đứng bên cạnh, Lăng Thịnh hiểu ý, phất tay khiến người đàn ông vạm vỡ bên cạnh lên phía trước giơ trẻ tuổi ném qua bên cạnh, sau đó trực tiếp cởi quần áo của mình, hướng tới.
      giống như con thỏ sợ hãi, run rẩy chạy trốn, đáng tiếc ở đây đều là những tay sát thủ giết người chuyên nghiệp, còn chưa chạy được ba bước bị người đàn ông đó túm lại, hai tay thương hoa tiếc ngọc xé rách bộ quần áo mỏng manh người .
      trẻ tuổi lớn tiếng la hét, nước mắt ngừng tuôn rơi, quay đầu hướng Triệu Minh, lớn tiếng kêu cứu, " hai, cứu em!"
      Triệu Minh nhìn em ngừng dãy giụa phía dưới người đàn ông, nhìn Diệp Hiên Viên, trầm mặt xuống, lạnh lùng : "Diệp tổng, ngài đây là ý tứ gì?"
      Diệp Hiên Viên nhìn nhìn dãy giụa vô lực, thâm thúy trong mắt dâng lên tia khát máu, rồi lại nhìn gương mặt giả bộ vô tội của Triệu Minh, lắc đầu cái, có chút tiếc hận : "Triệu Minh,mày có biết mày sai ở chỗ nào ?"
      Triệu Minh trong lòng bên trong kinh hãi, mặt vẫn là biến sắc, "Ngài có ý tứ gì?"
      Diệp Hiên Viên đôi tay đút ở trong túi, cơ thể thon dài lộ vẻ tiêu sái, "Mày nên lợi dụng Miên Miên tới khiêu chiến quyền uy của tao, mày sai khi đánh vào tiểu bảo bối mà tao tỉ mỉ che chở suốt bao năm qua, mày còn sai ở chỗ cho rằng Miên Miên là Tần Xu Bối thứ hai!"
      Triệu Minh sau khi nghe xong những lời này, cũng làm bộ mặt vô tội nữa, mà là cúi đầu trầm mặc chốc lát, lâu về sau, mới từ từ ngẩng đầu lên, mặt còn là nụ cười tươi sáng rạng rỡ nữa, mà là đổi lại mảnh độc ác dữ tợn.
      (Ngày mai Điệp Nhi post nốt đến chap 8 ạ! Cả nhà tối vui vẻ! *chụt...chụt*)
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Cuốn 2: là cấm kỵ.

      Chương 7: Triệu Minh 6

      Tính sổ cùng chân tướng.

      Edit: Lạc Lạc

      Triệu Minh nhìn chằm chằm Diệp Hiên Viên lúc lâu rồi đột nhiên cười lớn: “Vậy thế nào? Diệp Hiên Viên, mày có tính toán tất cả cũng thể ngờ tới bảo bối mà mày tỉ mỉ che chở lại làm trái lời mày vì tao! sai, vụ bắt cóc này là do tao chủ mưu, tao chỉ nghĩ đến chúng mày lại đến nhanh như vậy, nếu con bé béo ú chết tiệt đột nhiên phát bệnh làm giảm hứng thú của bọn chúng, ……. Ha ha ha…….. Diệp Hiên Viên, mày cho rằng mày thắng sao? Mày dám động vào tao sao? Đừng quên tao biết rất những tội ác của mày, từ việc mày làm thế nào mà bức tử người mang danh cha nuôi của mày, lại còn cùng mẹ nuôi “trước hoa dưới trăng” ở giường dây dưa… Ha ha ha…. Tao biết toàn bộ những việc đó! Ha ha ha………. Nếu như, mày muốn bảo bối của mày biết cha ruột cùng dì ta chết như thế nào thức thời chút cho tao…. Bởi vì…. tao sợ___ tao là sợ có ngày tao cẩn thận lại lỡ miệng ra! Ha ha ha….”.

      Triệu Minh nhìn sắc mặt có chút thâm trầm của người đàn ông trước mặt, đắc ý cười lớn.

      “Nếu sợ lỡ miệng, vậy mày vĩnh viễn cần mở miệng!” lâu sau, Diệp Hiên Viên mới lạnh lùng buông ra những lời này.

      Triệu Minh có chút sợ hãi, ngược lại nụ cười càng thêm ngông cuồng, “Tao sớm biết Diệp Hiên Viên phải dễ bắt nạt, nhưng, mày đừng có quên Triệu Minh tao phải người dễ chọc vào. Chuyện quan trọng như vậy làm sao tao lại ghi chép cẩn thận chứ……..”

      “Mày đến cái này?” Lăng Thinh ném vật xuống chân Triệu Minh.

      Triệu Minh vừa thấy vật đó, cả kinh thất sắc, duy trì được vẻ phách lối như trước nữa “Bọn mày…. Bọn mày làm thế nào mà lấy được?”

      Lăng Thịnh cười đến tà mị, “ may là có em tốt của mày, nơi bí như vậy, chúng tao thể nghĩ tới”.

      quay đầu lại ra lệnh cho mấy tên đàn ông vạm vỡ, “Gọi mấy người nữa vào đây, phục vụ Triệu Dung của chúng ta tốt! Đúng rồi, đừng quên chụp hình lưu lại. tại internet thiếu loại N&P “người thực việc thực” này!”

      Triệu Dung vừa nghe thấy, còn chú ý đến quần áo xộc xệch, hướng Lăng Thịnh bò tới “Thịnh, hứa với em, chỉ cần em tìm ra vị trí chiếc CD này, mang hạnh phúc đến cho em! Thịnh! hứa mà! Thịnh!”

      Lăng Thịnh ngồi xổm xuống, nâng chiếc cằm hơi nhọn của Triệu Dung lên, nhàng cười: “Tôi mang đến hạnh phúc cho , nhìn kìa, nhiều đàn ông cường tráng như vậy, còn “tính” phúc! Chậc chậc, khẩu vị , chẳng lẽ coi trọng Đại Hắc Nhị Hắc của tôi, cầu vậy, đáp ứng được tôi rất áy náy, dù sao cầu như vậy tôi cũng chưa từng nghe qua! Tới đây, đưa ta vào chuồng bảo bối Đại Hắc Nhị Hắc!”

      Tên đàn ông vạm vỡ nghe xong, cũng để ý dưới thân bừng bừng phấn chấn dục vọng, đem Triệu Dung đờ đẫn đến gần lồng sắt tanh mùi máu ném vào. Lúc này , lão Đại răng vàng máu thịt lẫn lộn nằm trong lồng, còn khí lực, hết lần này đến lần khác hạ thân hai con sói đen vẫn đứng thẳng cao ngất, chút cũng vì vừa mới phát tiết xong mà mềm xuống.

      Nhìn thấy cửa lồng đóng lại,Triệu Dung mới giãy dụa kêu gào: “ hai cứu em…. A…….

      Trong chớp mắt, tiếng kêu cứu bị tiếng thét mãnh liệt chói tai thay thế.

      Triệu Minh nhìn trong lồng sắt hai con sói đen cùng nhau xuyên qua em , vết máu người ngày càng nhiều, biết là của em hay của lão Đại trong lồng. Cuối cùng nhịn được lăn đến chân Diệp Hiên Viên, ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: “Van xin ngài, Diệp tổng, tha cho em tôi, tha cho nó, nó vẫn còn bé!”

      “Hừ”, Diệp Hiên Viên hung dữ dùng lực đá văng Triệu Minh ra, “Em mày còn bé, em tao phải sao? Thế nào, cảm giác nhìn bảo bối mình tỉ mỉ che chở bị giày vò tốt chứ?”

      Triệu Minh nghe tiếng em tiếng lại tiếng gào lên thê lương dám ngẩng đầu lên, chỉ ngừng dập đầu. Khi nghe thấy em hét lên tiếng rồi im bặt, rốt cuộc đau lòng khóc thành tiếng: “Diệp tổng, van cầu ngài đại nhân đại lượng tha cho nó! Tất cả chuyện này là do tôi bị ma quỷ ám ảnh, liên quan đến em tôi, xin ngài giơ cao đánh khẽ tha cho nó, van xin ngài……”

      Vẻ cầu xin hèn mọn như thế, ti tiện như thế dường như làm Diệp Hiên Viên cảm động, phất phất tay ra lệnh cho tên đàn ông nhanh nhẹn dũng mãnh. ta phun luồng khói xanh nhạt vào trong lồng, hai con sói đen hoảng sợ ngã xuống, nhưng vật to lớn giữa háng hề ngã xuống vẫn đứng thẳng tắp.

      Lăng Thịnh có chút nghi ngờ, từ lúc nào Diệp Hiên Viên lòng dạ vốn luôn độc ác lại đổi thành thiện lương rồi, chẳng lẽ hôm nay là sinh nhật “Kẹo đường” kia? phải, còn lâu mới đến mà!

      Diệp Hiên Viên nhìn máu tươi ngừng tràn ra từ miệng cùng hạ thân của Triệu Dung, phất tay cái, ý bảo dẫn , quay đầu lại nhàng với Lăng Thịnh câu, “ ta còn hữu dụng”!, giống như giải đáp nghi ngờ của Lăng Thịnh.

      Triệu Mình nhìn em thân máu chảy đầm đìa bị xốc ra cửa, khỏi buồn bã thở phào nhõm, mềm nhũn ngồi phịch mặt đất lạnh băng.

      “Mày còn muốn làm gì?” Triệu Minh nhìn lên người cao cao tại thượng trước mặt.

      “Tao rất muốn biết ngày đó có phải ngươi dụ dỗ Tần Xu Bối?” Diệp Hiên Viên nhìn người bình tĩnh nằm đất, ra nghi ngờ trong lòng bảy năm nay.

      Triệu Minh nhìn Diệp Hiên Viên, chẳng qua là nhàng gật đầu cái, còn tâm tư nghĩ ngợi gì, đàng hoàng đáp, “Đúng, ngày đó ta tìm tao lấy thuốc vốn là muốn cho ngươi dùng, kết quả là chính ta uống cạn chén rượu kia, tao thấy ta vào lâu như vậy cũng có động tĩnh gì, cho nên liền… theo vào!”

      Như nghĩ ra cái gì, Triệu Minh tiếp: “ ra , mày muốn biết đứa bé trong bụng ta là của ai đúng , ha ha….. Tao cho mày biết, Diệp Hiên Viên, đứa bé đó---- là của mày, là hài tử ruột thịt của mày! Ha ha ha…….”

      xong lời cuối cùng nhịn được thê lương cười lớn, “Tao cùng Nguyễn Diệp Thành đều ta như vậy, nhưng trong lòng ta thủy chung chỉ có mình mày! Ha ha! Tần Xu Bối cũng là người đáng thương, người ta, ta cần, người ta lại người khác, hơn nữa, người phụ nữ ấy tướng mạo bằng ta, dáng người bằng, là đứa trẻ mười tuổi……….. Ha ha ha…….Báo ứng…..Báo ứng……….. Quả là báo ứng mà!”

      từ từ ngẩng đầu lên liếc nhìn Diệp Hiên Viên, “Diệp Hiên Viên, mày thấy sao, cảm giác tự tay giết chết máu thịt của chính mình thế nào? Rất thống khổ phải ? Nhưng tao cho mày biết, đây mới chỉ là bắt đầu, cuối cùng ngày, người mày tỉ mỉ che chở biết trai kính của nó hại chết cha ruột mình, lại có quan hệ với dì ! ta rời xa mày ! Diệp Hiên Viên, ta người đàn ông khác, rời xa mày! Rời mày mà !

      Diệp Hiên Viên lẳng lặng đứng im, tựa như những lời ác độc của Triệu Minh mảy may làm tổn thương . Chỉ có Lăng Thịnh đứng gần là có thể nhìn thấy từ hai bàn tay nắm chặt từ từ ri rỉ ra tia máu!

      lâu sau, Diệp Hiên Viên mới nhìn Triệu Minh sâu, ném xuống câu: “Cắt đứt đầu lưỡi , cắt đứt chỗ mà nên có, chú ý, được để cho chết, còn hữu dụng!” Sau đó, xoay người nhanh chóng rời .

      Triệu Minh bị bỏ mặt đất cười đến ngông cuồng, cười đến bi thương, cười đến tịch, cười đến hù dọa thành công từng đàn quạ đen bay về trễ.

      ra màn đêm lặng lẽ buông xuống.
      Last edited by a moderator: 9/9/14
      Phương Lăng, Phong Vũ Yên, Rizky3 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8: Hỗn loạn

      Edit: Lạc Lạc

      Diệp Hiên Viên lẳng lặng nhìn nằm giường, hàng lông mi dài gương mặt trắng nhợt như bóng ma, bất giác vươn tay ôn nhu vuốt ve gương mặt , vẻ mặt thất thần.

      Từ lúc nào phát ra tình cảm dành cho em cũng là người thân duy nhất của đặc biệt?

      Là khi bốn tuổi vụng về vấp ngã trước mặt . Hay là khi mới sáu tuổi, cố gắng chịu đựng nỗi sợ hãi, mình cố chấp chờ đợi trong rừng cây. Hay là khi qua nhiều năm như vậy, vẫn thời thời khắc khắc ở cạnh , nương tựa vào nhau...

      lâu lâu.... Diệp Hiên Viên khỏi thở dài, thời gian trôi qua cũng lâu, có vẻ ngoài ngây ngốc, e dè nhạy cảm ở bên cạnh , trong lúc vô tình thâm nhập vào xương máu , hơn nữa, càng lúc càng sâu, giống như cây dây leo quấn chặt lấy , thể nhúc nhích. muốn biết , sớm phải trai kính vẫn hay dựa dẫm, muốn làm trai ruột của , muốn ôm nhét vào trong ngực, chiếm đoạt , đụng chạm , từng chút từng chút hoà tan vào máu thịt , để cho người khác mơ ước.

      nhàng nằm xuống mép giường, Diệp Hiên Viên mệt mỏi nắm lấy bàn tay bé ấm áp của , Miên Miên, phải làm thế nào bây giờ? cần quan tâm đến bất cứ thứ gì, mang em ôm vào trong ngực, cho em có cơ hội bay , kéo em cùng vào địa ngục đen tối, hay cứ như vậy buông tay, để em tự do bay lượn, bay lên núi cao, vượt qua biển rộng mênh mông, bay xa khỏi thế giới của .

      Diệp Hiên Viên tự nhận mình chẳng phải hạng người lương thiện gì, đối với việc hại chết cha như vậy, người khác cho là đại nghịch bất đạo, nhưng bản thân cảm thấy thanh thản là được. Có liên quan gì chứ? Nếu muốn, cho dù phải hy sinh chút có đáng gì?

      sai, là muốn Nguyễn thị nhưng cũng muốn Miên Miên. Quyền thừa kế Nguyễn thị là thuộc về Miên Miên, cho dù tương lai người khác, nhưng cũng để rời , bởi vì Nguyễn Thị cùng Miên Miên đều là của . có lợi ích gì nam nhân mới chọn trong hai giữa giang sơn và mỹ nhân. Diệp Hiên Viên vừa muốn giang sơn, vừa muốn có mỹ nhân!

      ra vốn mạnh mẽ bá đạo như vậy, cũng phải dự liệu được tình cảm của với trái cầu này phải bình thường, cũng từng đem loại tình cảm này bóp chết từ trong trứng nước, nhưng chuyện lần đó cuối cùng lại khiến đau khổ gần tám năm, hơn nữa cả đời còn thể chạy trốn khỏi ác mộng

      Cho nên, xin lỗi, Miên Miên, trai buông em ra, bất kể em nguyện ý hay , đời này kiếp này, Nguyễn Miên Miên chỉ có thể là của Diệp Hiên Viên , cho dù xuống ngục, em cũng phải cùng ! xin lỗi, Miên Miên, tha thứ cho trai ích kỷ, tha thứ cho trai, hứa với em, kiếp này chiếm đoạt em, kiếp sau nhất định van xin trời xanh để em gặp phải người đàn ông như .

      Cúi đầu hôn cánh môi khô khốc nhợt nhạt của , trằn trọc mút vào cho đến khi đôi môi nhắn dần dần khôi phục được sắc hồng vốn có.

      Vuốt ve gương mặt nhắn tái nhợt của giường lần nữa, Diệp Hiên Viên đắp kín mền cho , nhe nhàng ra khỏi cửa.

      Nguyễn Diệp Thành thể bảo vệ người ông ta nhưng Diệp Hiên Viên tuyệt đối dẫm lên vết xe đổ đó!

      Miên Miên, em yên tâm, người nào dám tổn thương em, khiến phải hối hận sinh ra thế giới này.

      Đóng cửa lại, trong mắt Diệp Hiên Viên thoáng qua tia hung ác cùng khát máu.

      Trong thư phòng.

      Diệp Hiên Viên có chút mệt mỏi tựa vào ghế, hỏi mực cung kính đứng trước mặt, “Lữ Yên, rốt cuộc là như thế nào?”

      Lữ Yên cúi đầu,. cung kính trả lời, “Diệp tiên sinh, bởi vì chịu kích thích lớn hai lần liên tiếp nên tiểu thư mới phun máu tươi, hôn mê bất tỉnh”.

      có biện pháp nào khác sao?” Diệp Hiên Viên day day huyệt Thái Dương, nuôi lũ người vô dụng này tổn hao tinh thần!

      ra ..........” Lữ Yên nhìn người đàn ông trước mặt thần sắc mệt mỏi, có chút do dự biết có nên hay .

      , tiền nong bên Mỹ có vấn đề gì sao?”

      Lữ Yên lắc đàu. “Bên Mĩ vẫn vận hành tốt, có vấn đề gì lớn. Loại lần trước chúng ta nghiên cứu.... thuốc ức chế trí nhớ nghiên cứu chế tạo thành công. Loại thuốc này có thể ức chế đoạn trí nhớ con người, hơn nữa bị kích nhớ tỷ lệ rất , chỉ phần vạn, cho dù có loáng thoáng hình ảnh, cũng gây ảnh hưởng đến các cơ quan khác trong cơ thể.

      là, cho dù Miên Miên bị kích nhớ, nếu có trong đầu có hình ảnh loáng thoáng cũng nhức đầu, bị chảy máu?”

      “Dạ, lý thuyết phải......”



      Diệp Hiên Viên cắt đứt Lữ Yên, "Cái gì gọi là lý thuyết?"

      Lữ Yên giải thích, “Bởi vì làm thí nghiệm lâm sàng, cũng làm thí nghiệm con người nên chúng ta thể đảm bảo tính an toàn của thuốc, loại thuốc trong mới nghiên cứu thường có tác dụng phụ trong giai đoạn đầu!”.

      “Trong giai đoạn đầu là bao lâu?”

      “Bình thường là ba tháng, dài nhất cũng chỉ năm!”

      “Là như vậy sao? năm!” Diệp Hiên Viên sờ sờ cái mũi thẳng tắp, ra lệnh cho Lữ Yên, “ tiêm loại thuốc này cho Triệu Minh và Triệu Dung, cho người theo dõi tại chỗ!”

      Lữ Yên có chút chần chừ, “Nhưng, Diệp tiên sinh, chúng ta chưa biết được hết tác dụng phụ của loại thuốc này, thể đảm bảo an toàn tính mạng cho người thí nghiệm, việc này có hơi quá....”

      “Tôi làm việc tự có chủ ý, nên quan tâm đến việc của thôi!” Diệp Hiên Viên nhịn được, cắt đứt thiện ý khuyên giải của trước mặt.

      Vật nào cũng phải tận dụng triệt để, Diệp Hiên Viên tốn công nuôi người vô dụng, người hậu đậu! Triệu Minh có can đảm chọc giận phải có trách nhiệm giải quyết hậu quả. Vả lại, mặc dù đối với đứa bé trong bụng Tần Xu Bối có tình cảm gì, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của , mặc dù do mưu bóp chết, nhưng Triệu Minh cũng khỏi có liên quan, nếu báo thù, phải phụ lòng tiểu sinh mệnh vô tội đó sao (đối với việc này mà , Diệp Hiên Viên biến thái, tác giả cũng nhịn được, là quá đáng, ràng là chính mình hại chết con của mình còn đổ cho Triệu Minh, là biến thái từ trong trứng nước mà. Triệu Minh đáng thương, Amen!)

      Dường như đột nhiên phát ra cái gì, Diệp Hiên Viên gọi Lữ Yên ra cửa.

      cho tôi biết loại thuốc đó nghiên cứu như thế nào?”

      mở cửa, Lữ yên hơi sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, có chút xin lỗi : “Diệp tiên sinh, tổn hại hết sức nghiêm trọng, trong thời gian ngắn sợ rằng.....”

      “Đủ rồi”, Diệp Hiên Viên khoát khoát tay, lạnh lùng : “Tôi muốn nghe những lời giống vậy! Được rồi, ra ngoài !”

      Nhìn thân ảnh Lữ Yên biến mất sau cánh cửa, ánh mắt Diệp Hiên Viên ánh lên nỗi bi thương cùng đau đớn khôn cùng.

      Miên Miên, đời này mặc dù em có cơ hội sinh hài tử, nhưng để em trở thành người phụ nữ có chút khiếm khuyết nào!

      Miên Miên, trai bảo vệ em tốt, nhất định ......

      “Cốc cốc....” ngoài cửa truyền ra tiếng gõ cửa, cắt ngang Diệp Hiên Viên trầm tư.

      “Thiếu gia, tiểu thư tỉnh!” Mẹ Lâm ở bên ngoài dè dặt .

      Lúc Diệp Hiên Viên đến gần căn phòng nghe thấy tiếng thét thê lương chói tai.

      Vội bước vào phòng, thấy Nguyễn Miên Miên ôm chăn co rúm người lại, mỗi khi có người tới gần liền thét chói tai, bộ dạng đáng thương.

      Cẩn thận qua, Diệp Hiên Viên hỏi Lữ Yên đứng bên cạnh: “ xảy ra chuyện gì?”

      “Tiểu Thư bị kinh hãi quá độ, dường như nhận ra bất kỳ ai!”

      Diệp Hiên Viên đẩy Lữ Yên ra, thận trọng tới rúm ró trong góc tường, từ từ vươn tay, dỗ dành, “Miên Miên, trai em, em rất thích trai mà, có nhận ra ?”

      trai?” Từ này đối với dường như có chút quen thuộc, khỏi nghiêng đầu, “ trai?”

      Diệp Hiên Viên tiếp tục ân cần giải thích, “Đúng, trai em, Miên Miên, đến với trai nào!”

      trai?” Nguyễn Miên Miên có chút nghi ngờ.

      Diệp Hiên Viên gật đầu cái, “Đúng, trai em, ngoan, Miên Miên, đến với trai nào.....”

      Nguyễn Miên Miên nhìn bàn tay đưa ra trước mặt, cẩn thận giơ tay về phía trước, miệng vẫn lẩm bẩm nghi ngờ, “ trai?”

      Diệp Hiên Viên nhìn bàn tay gần trong gang tấc, khẽ gật đầu cười, “Đúng, trai của Miên Miên!”

      Mọi người có mặt đều ngừng thở, nhìn hai bàn tay chậm rãi đưa lại gần, Nguyễn Miên Miên đột ngột hét lên tiếng, “A____, ngươi phải là trai, trai Miên Miên nữa..... cần Miên Miên nữa.......”

      Diệp Hiên Viên nhanh chóng kéo ôm chặt vào trong ngực, chút nào để ý ra sức giãy dụa, dịu dàng an ủi “Ngoan, trai em, trai Miên Miên, trai vĩnh viễn Miên Miên mà!”

      Nguyễn Miên Miên vẫn cố gắng giãy dụa, liên tục thét chói tai.

      Diệp Hiên Viên ôm còn mèo làm loạn trong ngực, vừa về phía phòng mình, vừa ra hiệu bảo Lữ Yên chuẩn bị thuốc an thần.

      Đêm khuya....

      Nhìn trong ngực từ từ ngủ vẫn còn nắm chặt vạt áo buông, Diệp Hiên Viên đem Triệu Minh cắn giết trong lòng, thầm nghĩ hôm nay trừng phạt như vậy quá rồi, nhưng ngày còn dài, giữ lại tính mạng của , sợ có ngày đau khổ.

      nhàng cởi quần áo trong ngực, Diệp Hiên Viên ôm tới phòng tắm. Nhìn da thịt bình thường trắng nõn mềm mại đầy vết máu ứ đọng, trong mắt Diệp Hiên Viên tràn đầy hiểm.

      May mắn, Nguyễn Miên Miên cả đêm bị giày vò, yên lặng ngoan ngoãn nép vào ngực Diệp Hiên Viên, mới có thể khiến miễn cưỡng đè nén mong muốn lao xuống núi đem bọn người đó băm thành từng mảnh vụn.
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :