1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC: Thiên tài tiểu Vương Phi


      [​IMG]


      Tên khác: "Ta là Vương Phi"

      Tác giả : Vệ Sơ Lãng - 卫疏朗

      Editor: Heidi & kan-yuki & MiuLinh

      Bìa: Tâm Tít Tắp

      ------------------&&&------

      《Giới Thiệu》

      Lúc 6 tuổi, có đôi mắt đa tình giống như bậc thần tiên nhiễm bụi trần, khuôn mặt luôn nở nụ cười xấu xa,lại giống như tên ác ma tới từ địa ngục. “ Tiểu nha đầu, ta hôn nàng, nàng là người của ta, lớn lên phải gả cho ta!”. Tô Mạt trừng mắt: “ Ngươi thích “ cỏ non”, nhưng ta có hứng thú với “ trâu già” !” Chỉ số thông minh của nàng vượt qua 160 cơ mà. Ta xuyên tới phải làm chủ cuộc đời mình, sao có thể để người khác chi phối? Nàng xinh đẹp, có trí tuệ chứ phải là bình hoa di động. Nam tử chỉ có thể phục tùng nàng, đừng nghĩ đến việc chinh phục nàng.
      Last edited by a moderator: 20/6/15

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Đỗ di nương quá quắt (1)
      Người dịch : Heidi

      Tháng hai tiết xuân lành lạnh, Hạnh hoa*(hoa của cây hạnh) run lẩy bẩy đung đưa giọt sương lộ ra nhụy hoa tinh khiết, sau giờ Ngọ *(buổi chiều) cành cây những chú chim Hỷ Thước như thầm to .
      “ Kêu la cái thứ gì hả?” nữ nhân mặc vải thô hùng hùng hổ hổ trừng mắt với đống y phục chất như núi trước mắt.
      Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa.
      Bên cạnh là tiểu nương ước chừng 5, 6 tuổi, người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước.
      Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt bé đỏ bừng, bàn tay rét cóng động đậy được.
      Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con dám lười biếng nữa, dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác nỡ khiển trách, nhưng người đàn bà đó lại hề bận tâm, nghe thấy tiểu nương đó gọi mình là Di nương lại càng đánh mạnh hơn.
      cần ngươi ngày ngày nhắc ta mang danh hão thân là chủ nhân lại làm cái thứ việc của hạ nhân này, ta thấp hèn, ngươi cũng chẳng tốt đẹp được bao nhiêu đâu.”
      Người đàn bà đó bên mắng bên lao vào đánh đập, tiểu nương bị đánh đến khiếp sợ, dám tránh đòn, chỉ ôm đầu liên tục cầu xin tha thứ.
      Người đàn bà đó nhìn thấy tiểu nương khuôn mặt sưng phù ngập tràn nước mắt càng nổi điên, đánh càng dữ hơn, khom người xuống cấu véo xuống sườn và đùi của tiểu nữ nhi.
      Tiểu nương đau đớn gào khóc, vùng vẫy muốn chạy trốn, người đàn bà đó liền đạp xuống cước “ Ta bảo ngươi chạy sao, muốn tạo phản, lão nương ta vất vả làm việc cực khổ như vậy còn ngươi lại dám bỏ chạy?”
      Tiểu nương thân thể bé , ngay tức khắc bị người đàn bà đó giẫm đạp đất, nằm mặt đất thể nhúc nhích.
      “ Ta cho ngươi biết, đừng có giả chết, nếu giặt ngay cái đống quần áo này, ai cũng đừng mong có cơm ăn.” xong liền múc nước giặt quần áo, thùng nước trĩu nặng, người đàn bà đó làm công việc nặng nhọc này vài năm, vẫn là thành thục, chửi xong đánh xong bắt đầu giặt giũ quần áo.
      lúc sau vẫn thấy nữ nhi còn nằm bất động, liền quát: “ Mạt Mạt , cái tiểu nha đầu thối kia, còn mau đứng lên làm việc! Muốn ta đến lột da ngươi có phải hả.”
      Chương 2: Đỗ di nương quá quắt (2)
      Người dịch : Heidi

      Thấy tiểu nương bất động người đàn bà lúc này mới cuống cuồng lao đến, vội vàng xoay người nữ nhi lại, chỉ thấy trán của nàng bị thủng lỗ, máu chảy ồ ạt, nhuộm đỏ cả vùng đất.

      “ Nha đầu , Nha đầu!” người đàn bà đó lo lắng cầm áo đè chặt vết thương đầu tiểu nương, lại ra sức ấn vào huyệt nhân trung nhưng tiểu nương đó vẫn tỉnh lại.
      Người đàn bà đó giống như phát điên bổ nhào về phía cửa gào thét, “ Người đâu… người đâu mau tới đây, mau mời đại phu, tứ tiểu thư bị thương rồi.”

      Thét gào cả buổi vẫn có người tới, cửa bị khóa bên ngoài, nàng ta cũng thể ra, chỉ có thể liều mạng đập cửa kêu cứu.
      Mãi mới có bà lão bộ dáng lười biếng ngáp lên ngáp xuống bước tới, “ Tôi nè Đỗ Di nương ,bà la ó gì đó, giống như quỷ kêu vậy, muốn dọa người à, ngươi biết hôm nay là sinh nhật của đại tiểu thư sao? Nếu để lão gia biết xé nát miệng bà ra.”
      Đỗ Di nương nắm chặt cửa, cuống quýt nhòm qua khe cửa nhìn bà lão kia, “ La đại nương, bà làm ơn làm phước kêu giúp đại phu, tứ tiểu thư chơi trong vườn bị ngã , đầu bị thương rồi.
      La đại nương hừ lạnh “ Nếu ngươi lấy ghế đập nó, nó bị thương.”
      Đỗ Di nương nôn nóng thề độc “ La đại nương nếu tôi lừa gạt bà bị thiên lôi đánh chết, nếu tin bà vào đây mà xem.”
      La đại nương lại muốn vào trong xem, lạnh nhạt nhìn vào trong “ cho dù có cũng có cách nào à, mời đại phu phải bẩm báo với phu nhân, tại phu nhân ở cùng quốc công.

      Đỗ Di nương khóc đến nỗi hai mắt sưng húp, ánh mắt tán loạn, tuyệt vọng hướng tới cửa quỳ xuống đất, “ La đại nương, ta cầu xin bà, cầu xin bà cứu giúp.”
      La đại nương thở dài, dậm chân cái, “ là xui tám đời mới bị ngươi bám theo. Thôi được rồi, ta xem xem, xem có thể cầu xin phu nhân được .”
      Tuy như thế nhưng chân bà ta lại bước .

      Đỗ Di nương biết bà ta muốn vơ vét chút đỉnh, liền vội vàng rút trong người ra cái khăn nhét ra ngoài, “ Đại nương còn gì khác nữa.”
      Vài năm nay vốn số đồ vật đại nương hảo tâm cho bà ta nhưng đều bị bọn hạ nhân lấy mất.
      La đại nương thấy bộ dạng đáng thương của bà ta bây giờ bỗng nghĩ lại trước đây nữ nhân này có thời làm mưa làm gió, trong lòng có chút mềm lòng, “ Thôi được, ta bây giờ liền xem sao.”
      Kể ra nữ nhân này cũng họa phúc vô thường, vốn cứ tưởng có thể tận hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý, có ai ngờ, quay ngoắt cái lại phải sống cuộc sống của kẻ đầy tớ thấp kém.
      Chương 3: Đỗ di nương quá quắt (3)
      Người dịch: Heidi

      La đại nương ngậm ngùi bước .
      Lại tiếp Đỗ Di nương 7 tuổi được mua về phủ, được chính tay lão phu nhân dạy dỗ nên người, nàng vẫn luôn đươc lão phu nhân xem trọng. Lão phu nhân thấy nàng ta xinh đẹp, hiểu chuyện, nhanh nhẹn liền cho nàng trở thành nha hoàn thông phòng cho con trai bà. Hầu hạ quốc công được vài năm, đến phu nhân mới vào cửa cũng phải nể nang vài phần, còn chủ động xin lão phu nhân và quốc công nâng nàng ta lên làm Di nương .Cuối cùng có ai ngờ được tại đến hạ nhân nàng cũng bằng.

      Đỗ Di nương thấy La đại nương dời , vội đem nữ nhi ôm vào trong phòng, khuôn mặt bé trắng bợt yếu ớt, các vết máu đông lại thành vết rất ghê tởm. Nàng ta vội lấy khăn tay nhúng nước lau mặt giúp nữ nhi, vừa lau vừa khóc, “ Mạt Mạt à, con đừng trách di nương độc ác, ta….ta cũng phải cố ý đánh con. Di nương ….trong lòng rất uất ức.”

      Lúc này đây mi mắt Mạt Mạt khẽ chớp động, Đỗ Di nương nhìn thấy, chỉ lo tự lải nhải. “ Ai bảo con mệnh khổ, ai bảo ta mệnh càng khổ, đắc tội với bọn họ, làm sao có thể tốt được đây.”. Khóc hồi, nàng ta lại khóc tiếp “ Lão phu nhân, bà cũng thương tiếc Đỗ Quyên, tại sao bà đón nô tỳ về bên cạnh bà, Đỗ Quyên sai rồi, bao giờ làm trái ý lão phu nhân nữa. Ô ô….”

      Tô Mạt tuy ra sức nhắm mắt lại, nhưng trong lòng như muốn nổ tung, cái gì Di nương , cái gì lão phu nhân, cái gì mệnh khổ….
      lẽ?
      Nàng xuyên rồi?
      Quá kinh hãi.
      Tô Mạt là sinh viên mũi nhọn tốt nghiệp của trường đại học y khoa danh tiếng cơ mà, con đường nghiệp thênh thang trước mắt, mãi mới đấu tranh được với người cha bá đạo lộng quyền của mình được làm bác sĩ tùy thân của lính đặc chủng….

      Vậy để chết luôn , chết là hết luôn, ông trời ơi ông cần trêu đùa người khác thế này a.
      chỉ là nhìn thấy có người rớt xuống sông, tự mình đề cao tinh thần Lôi Phong* cứu người thôi mà.
      (*Lôi Phong là tên của người cả đời tận tình với đảng, cả đời nguyện theo đảng)
      Ai ngờ được mình xuyên chứ?
      Khả năng bơi lội, thủy tính của rất tốt cơ mà!
      Quá xui xẻo rồi, nhất định là có chỗ nào sai sót, có ai giải thích giúp ? Tại sao lại ù ù cạc cạc xuyên ? Lại còn sắp xếp cho bên cạnh Di nương khóc lóc ỉ ôi? Thường ngày Tô Mạt rất thích tìm tòi nghiên cứu lịch sử cổ đại nên người Di nương trước mắt này biết rất chính là vợ lẽ. Con cái của vợ lẽ cũng được phép gọi mẹ là nương, bắt buộc gọi là Di nương, chỉ có do chính thất sinh ra mới được gọi là mẫu thân hoặc nương.
      Chương 4: Vị tiểu thư này tầm thường (1)
      Người dịch: Heidi

      Nghe hồi, Tô Mạt cuối cùng cũng hiểu, liền tức muốn chết. ra thân thể này lại bị chính Di nương - mẹ đẻ đánh chết a. Tuy rằng là ngộ sát, nhưng có thể thấy hàng ngày bị đánh đập là chuyện như cơm bữa. Trời ạ, có người đối đãi với chính con ruột của mình như vậy sao? muốn sinh ra, tại sao bóp chết nó từ trong trứng nước ? Nếu muốn có con tại sao tránh thai?
      tức muốn điên rồi, nhịn được, chậm chạp ngồi dậy, lạnh lùng trừng mắt với Di nương.

      “ Á…..” Đỗ Di nương khiếp sợ ngã oạch cái đất, giống như gặp phải quỷ “ Ngươi, ngươi tỉnh rồi à.”
      Tô Mạt hừ tiếng, con mắt to đen sắng rực tràn đầy tức giận “ Bà vì sao lại muốn đánh chết ta?”. Đỗ Di nương vội vàng khua tay “ , phải. ta cố ý, ta chỉ đẩy ngươi cái, ngươi như vậy rồi.”. Tuy rằng Tô Mạt chỉ là đứa nhưng đôi mắt lạnh u khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi.
      Tô Mạt bĩu môi, nhảy xuống giường, có thể do mất nhiều máu nên có chút váng đầu, “ Thôi , thèm tính toán với bà nữa.”

      tại nàng hiểu tại sao lại xuyên đến nơi này, lại có cách nào quay về, hoàn cảnh nơi này lại ác liệt như vậy, phải nghĩ cách cải thiện nó chút, rảnh để ngồi ca thán trách hờn.

      Đỗ Di nương nhìn thấy nữ nhi khỏe lại, đồng thời cảm thấy có chút khác lạ, Tô Mạt vốn ngốc ngếch, thở mạnh cũng dám, bị mình quát tiếng liền sợ run cầm cập, tát nó cái nó liền quỳ xuống cầu xin tha thứ. tại nhìn nó dường như kiên cường hơn lúc trước rất nhiều.
      Chẳng lẽ do bị vỡ đầu nên mới thế! Đỗ Di nương suy nghĩ.

      Nhìn thấy Tô Mạt sao hết, nàng ta liền giặt đồ tiếp, đợi lúc sau, La đại nương mới dẫn đại phu mở cửa bước vào. Đỗ Di nương thấy bà ta tới liền cười, “ La đại nương làm phiền bà quá, nha đầu đó khỏi rồi.”
      La đại nương nhảy lên “ Khỏi rồi!”
      Đỗ Di nương cười dè dặt “ Vâng, khỏi rồi !”
      La đại nương quát: “ Khỏi rồi mà ngươi sai ta kêu người giúp, nếu phải phu nhân tâm tính nhân hậu thiện lương, ta bị ngươi liên lụy rồi. Lão gia có mặt tại nhà là dễ chuyện lắm sao hả?”
      Đỗ Di nương ngừng cúi đầu xin lỗi.
      Vị đại phu đó lên tiếng: “ đến đây rồi cũng bắt mạch , vỡ đầu cũng phải chuyện , phòng tránh để lại máu bầm.”
      Đỗ Di nương luôn miệng dạ vâng.
      Mọi người vào trong nhà, lại nghe thấy thanh non nớt “ Ta chẳng qua chỉ là ngã cái, sứt đầu mẻ trán chút xíu, làm gì để lại máu bầm, cho ta chút đồ ăn mới là thiết thực a.”
      bornthisway011091, Tôm Thỏtrthuy thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Vị tiểu thư này tầm thường (2)
      Người dịch: Heidi

      La đại nương sửng sốt, đây chính là tứ tiểu thư sao? Sao lại dám lớn tiếng thế này? Bà ta nghi hoặc nhìn Đỗ Di nương, nàng ta càng cảm thấy kinh khiếp a, nhưng vẫn cười theo, “ Nha đầu là bị hỏng đầu rồi.”
      La đại nương hừ , “ Lá gan cũng lớn hơn ít.”

      Tô Mạt mới thèm để ý bọn họ cái gì, nàng sắp bị đói chết rồi, cái thân thể bé này giống như rất lâu rồi chưa từng được ăn cơm, mềm oặt chút sức lực cũng có.
      Nàng leo lên cửa sổ nhìn trộm, tiểu viện này chính phòng có 3 gian nhà, thấp bé, chật hẹp, sân nhà cũng , nhìn liếc mộ cái cũng thấy cửa viện bị khóa. Trong sân đống quần áo bẩn, xem ra đây là nơi ở của hạ nhân.

      Nàng lập tức kết luận người Di nương này bị thất sủng rồi, bị đầy xuống làm người hầu, giống như trong cung các phi tử thất sủng bị đuổi xuống lãnh cung. Nàng hiểu được nếu tận dụng cơ hội đại phu đến thăm bệnh đòi chút đồ ăn hôm nay nàng chết đói mất.
      Nàng nghe thấy bọn họ gọi nàng là tứ tiểu thư, vậy đương nhiên là tiểu chủ nhân, tuy là bị thất sủng nhưng thân phận cũng hơn hạ nhân. Dù sao cũng có huyết mạch của chủ nhân nhà này, cổ nhân rất coi trọng thân phận, huyết thống, cho dù chủ nhân nơi này thích đứa bé kia, nếu bị hạ nhân trước mặt chà đạp, đó chính là tát vô mặt chủ nhân, chính là được phép.

      Nàng lại suy đoán, nếu đưa đại phu đến có nghĩa là muốn nàng chết. Nếu muốn nàng chết nàng nghĩ cách cải thiện hoàn cảnh sống chút. Trong bụng rất đói, nàng hoài nghi từ sáng đến giờ chưa ăn thứ gì vô bụng. tại mặt trời bắt đầu lặn về phía Tây, nếu nàng đòi ăn nhất định sáng mai mới được ăn, cổ đại người trong nhà đông chỉ ăn hai bữa ngày.

      Hồ đại phu nhìn thấy tiểu nương kéo lê lết đôi giày vải lộ ra cả ngón chân cái đứng ở trước cửa, cái miệng nhợt nhạt cong lên, khuôn mặt quật cường. Tô Mạt nhìn Hồ đại phu cười cười, biết được ông ta rất kinh ngạc, thể ngờ giới làm quan là vô cùng tận, đường đường là tiểu thư lại bị ngược đãi đến mức này.

      trắng đen cũa mỗi gia tộc lớn là để cho người trong gia tộc xem xét, nhưng sĩ diện lại để cho người ngoài xem, có người ngoài tới là thể mất mặt.
      Tô Mạt nhận định được điểm này lập tức xụ mặt : “ Hôm nay là có việc gì thế hả? ai phụ trách việc đưa cơm đến, sao bây giờ vẫn chưa tới? xem ta có bẩm báo phu nhân trừng phạt đây.”
      Chương 6: Vị tiểu thư này tầm thường (3)
      Người dịch: Heidi

      Ngụ ý là: ta ngày thường có cơm ăn, hôm nay có người lười biếng, cũng xem như che đậy chuyện xấu giúp nhà này. Hồ đại phu kinh ngạc nhìn tiểu nương kia, nhìn thân thể kia đoán chỉ là tiểu nha đầu quá 4, 5 tuổi, cho dù là sinh ra nhắn cũng thể vượt quá lứa tuổi này. Thế nhưng lại có khí thế như vậy, quả nhiên là nữ nhi của quốc công.
      Cho dù là được sủng ái nữa , phong thái người tiểu nữ nhi này con nhà bình thường cũng thể so được. Đều là “ hổ phụ vô khuyển nữ ” , Tô quốc công văn võ toàn tài, tiểu nữ nhi này ở khoảng giữa lông mày bừng bừng khí khái hùng, làm cho người khác thể xem .

      Ông ta vuốt râu nhìn về phía La đại nương .
      Khuôn mặt La đại nương lúc xanh lúc trắng, khó coi hết sức. Bà ta quản lý việc của Đỗ Di nương, ngày thường lười biếng, tham ăn liền cắt xén . Hôm nay vì ham ngắm cảnh ở Trung Đình, rề rà ăn uống, liền lười biếng đem cơm cho Đỗ Di nương.
      Ai ngờ được ngay cả Đỗ Di nương cũng dám lên tiếng, đứa tiểu nha đầu này lại giáo huấn bà ta, đồng thời cái điệu bộ này rất ra dáng khí chất đại tiểu thư. Bà ta tuy rằng muốn , nhưng Hồ đại phu ở đây, đại phu nhân tuy rằng rất đối với hạ nhân nhân từ khoan hồng, nhưng lại rất khoan dung việc hạ nhân làm mất thể diện, xấu mặt gia tộc. Nếu như tên Hồ đại phu này chứng kiến, sau đó lại ra bên ngoài xuyên tạc bậy bạ, vậy phiền phức to rồi.

      Hai tròng mắt bà ta càu nhàu đảo liên tục, cười : “ Xem ta kìa, trước viện bận rộn, chỉ lo bận bịu, giờ ta ngay, đại phu xin mời vào trong ngồi.”
      Đỗ Di nương vội : “ La đại nương xin đừng .”. La đại nương rồi chỉ còn lại nàng và Hồ đại phu thế nào nam quả nữ ở chung, điều này nếu bị kẻ xấu đặt điều, vậy nàng ta chết cũng bị lột da.
      La đại nương nhìn Hồ đại phu lát, vỗ tay bốp cái, “ Xem ta hồ đồ rồi, tôi ra ngoài cửa kêu người tới.”

      Hồ đại phu nhàn nhạt cười, giả để tâm, hướng đến Tô Mạt vẫy tay “ Tứ tiểu thư quả nhiên sao hết, mau tới đây cho lão phu xem xem.”. Tô Mạt nhìn thấy ông ta thân y phục màu xanh đen, đầu đội mũ xếp hình vuông, tay xách hộp thuốc, dưới cắm để râu, ngược lại hoàn toàn với bộ dáng hành nghề y cứu nhân độ thế.
      Nàng quay phắt mặt bĩu môi: “ Ta đói đến hoa mắt chóng mặt, có sức lực , ông qua đây .” Dáng vẻ đại tiểu thư của tiểu nương này khiến cho người khác nhìn thấy bèn tự nhiên sinh ra loại tín phục* ( tin tưởng và nghe theo), răm rắp nghe theo làm theo lời nàng.
      Tuổi còn như vậy, đơn giản à!
      Chương7: Vị tiểu thư này tầm thường (4)
      Người dịch: Heidi

      Hồ đại phu cười ha hả, trực tiếp đến cạnh nàng, nhìn lên vết thương trán, nhíu mày : “ Tuy rằng nguy hiểm nhưng vết thương cần được băng bó, miễn cho tà khi xâm nhập, nếu phiền phức.”

      Tô Mạt thầm nghĩ : ràng là do nhiễm trùng, bệnh uốn ván gì gì đó, có liên quan gì đến tà khí chứ. Nàng cười ngọt ngào với đại phu, ngoan ngoãn nhìn Hồ đại phu, “ Đại phu y thuật của ông rất cao minh a, đa tạ ông đến khám bệnh cho ta.”

      Xuyên yếu tố thứ nhất: làm đứa con nít phải có vẻ ngoài ngọt ngào đáng , bên trong phúc hắc, nên thầm làm đứa trẻ phúc hắc thôi.

      Rất nhanh La đại nương kêu người đưa cơm tới, bên kia Hồ đại phu cũng đem nước rửa vết thương trán nàng, lấy vải màn đổ thứ thuốc màu vàng lên đó giúp nàng băng bó, vòng qua phía sau đầu thắt cái nơ bướm, nhìn giống như bông hoa.
      Ông ta lại căn dặn La đại nương và Đỗ Di nương: “ Tứ tiểu thư bị thương ở đầu tốt nhất là cho tiểu thư ăn gan gà, gan heo, thịt nạc, trứng gà…”. Tô Mạt hưng phấn đến mức muốn nhảy lên, ông ta chết mất!

      Từ bị cha quản thúc, được ăn cái này, cấm được ăn cái kia, vì muốn chống lại cha liền giả bệnh, mời “ kiêm chức” bác sỹ là Mẹ đến thương lượng với cha, để có thể ăn nhiều hơn chút đồ thích ăn.
      Như bây giờ cái thân thể bé này là thời kì trổ mã, nếu đủ dinh dưỡng, phải trở thành ngọn giá đỗ còi cọc sao.
      muốn à, đánh chết cũng muốn!

      tại hình dáng cao gầy, da trắng mịn màng, là đại mỹ nhân à!
      Kiếp này cho dù kém chút cũng thể quá kém, quá kém ảnh hưởng đến hứng thú của a. rất ham cái đẹp, đồng thời nhìn thấy những đồ vật xinh đẹp liền bổ nhào tới nhịn được mà mở chúng ra xem. Có chút khủng bố, nhìn về phía đại phu cười khanh khách.

      Hồ đại phu biết tâm tư của tiểu nha đầu đó, chỉ nghĩ là tiểu nha đầu này được ăn nên vui vẻ, liền nhịn được thương tiếc vuốt đầu nàng. Tiểu nha đầu này xấp xỉ tuổi nữ nhi của ông, nhưng nữ nhi của ông giống như viên ngọc quý giá tay, ngậm trong miệng cũng sợ tan.
      Hồ đại phu với La đại nương : “ Vị tẩu tử này, ta có việc cần đại phu nhân”
      La đại nương kinh ngạc, cười : “ Tiên sinh xin đừng xen vào việc người khác, phu nhân nhà chúng ta bận bịu trăm bề, làm sao có thời gian quản lý chuyện này. Hạ nhân chúng tôi tự mình ghi nhớ là được rồi.”
      Chương8: Vị tiểu thư này tầm thường (5)
      Người dịch: Heidi

      Hồ đại phu mỉm cười : “ Vị đại tẩu này có điều biết. Phủ các ngươi mời ta đến đây khám bệnh, thường là khám cho thiếu gia, tiểu thư, mỗi lần khám xong, phu nhân theo thường lệ đều hỏi thăm bệnh tình tường tận mới thôi. Từ đại tiểu thư đến tam tiểu thư đều như vậy. Nếu là tứ tiểu thư, đương nhiên là ngoại lệ.”
      La đại nương lại tin, : “ Tiên sinh cũng quan sát chút, tứ tiểu thư sao so được với tam tiểu thư? Nếu có thể so bì được đâu phải sống tại nơi đây.”
      Hồ đại phu lại cảm thấy khí chất của tứ tiểu thư này xuất chúng, thông minh lanh lợi, tương lai chắc chắn thể là người bình thường. Ông cười hùng hỏi nơi xuất thân, La đại nương hiểu rồi, vẫn là xin dẫn đường !”

      Tô Mạt đương nhiên biết ý tốt của đại phu, ông ta nhất định với đại phu nhân đối xử tốt với nàng chút.
      Tuy rằng đại phu nhân nhất định muốn đối xử tốt với nàng, nhưng vì xuất phát từ sĩ diện của gia tộc, bà ta tự khắc thể quá đáng.
      Nàng chắp tay cúi người đa tạ Hồ đại phu “ Đa tạ Hồ tiên sinh .”
      Hồ đại phu cười ôn nhu, “ Chú ý đừng để nước dính vô, thể ăn đồ ăn tanh và cay .”
      Tô Mạt đáp ứng, nhìn theo La đại nương và Hồ đại phu ra ngoài.

      Lúc này có nha đầu khoảng 7, 8 tuổi tay xách hộp cơm bước đến, quỳ xuống : “ Tứ tiểu thư, ta đem cơm tới cho Đỗ Di nương và tiểu thư tới.”
      Đỗ Di nương vội vàng nhận cơm cười : “ Kim Kết là đứa thiện lương, cảm ơn ngươi! ”
      Tuy rằng lúc trước nàng ta bao giờ ngó mắt tới hạ nhân, nhưng tại giống như lúc trước nữa, ngay cả La đại nương như vậy nàng ta cũng phải nịnh hót, có cơm ăn.

      Đỗ Di nương bày biện cơm xong, lại nhìn thấy tô thịt hấp, lại còn có nửa con cá, tô súp trứng gà.
      Tô Mạt cầm đũa gắp miếng thịt hấp, Đỗ Di nương đánh vào tay nàng, trầm mặt quát lớn “ Sao lại tham ăn như vậy, nương vẫn chưa ăn mà.”
      Tô Mạt sắc mặt tối lại, hừ lạnh: “ Nương cái gì chứ, bà chỉ là Di nương mà thôi.”
      Đỗ Di nương bị chọc tức đến xanh mặt, nhấc tay lên lại muốn đánh tiếp. Tô Mạt nhảy lên ngay tức khắc, đứng bên cạnh tiểu nương : “ Được, bà đánh tiếp, ta với đại phu nhân, vừa nãy bà đẩy ta ngã, khiến ta bị vỡ đầu suýt chết.”
      Đỗ Di nương mí mắt nhảy cái lập tức : “ Được, ngươi tiểu nha đầu thối tha, điên khùng gì đó. Ta mang thai ngươi 10 tháng, vất vả cực nhọc mới nuôi ngươi lớn từng này mà ngươi lại bôi nhọ ta như vậy hả?”
      Chương9: Chỉnh Đỗ Di nương (1 )
      Người dịch: Heidi

      Tô Mạt hừ lạnh tiếng “ Rốt cuộc là vì sao, bà tự mình biết nhất.” Nàng ném đũa “ Được thôi, ta ăn nữa, bà ăn mình .”. xong nàng kéo tiểu nương kia “ Chúng ta ra ngoài chuyện.”
      Đỗ Di nương nhìn có vẻ đáng thương nhưng thực chất tâm địa tốt lành gì. Lúc cho rằng hại chết nàng khóc lóc ỉ ôi, bây giờ thấy nàng khỏe lại liền chứng nào tất ấy, đến cơm cũng cho nàng ăn.

      Tiểu nương đó bị Tô Mạt kéo ra ngoài sân chuyện, Tô Mạt hỏi “ Tỷ tỷ là con nhà ai?”
      Tiểu nương cuống quýt xua tay: “ Tứ tiểu thư xin đừng gọi thế, nô tỳ là con của người làm trong phủ, tên là La Kim Kết.”. Tô Mạt lập tức nghĩ ngay đến nhà La đại nương vừa rồi. Kim Kết nhìn vết thương của Tô Mạt “ tứ tiểu thư , phải cẩn thận mới được.”

      Tô Mạt quay đầu nhìn vào trong nhà, thấy Đỗ Di nương ăn như hổ đói, nhai nuốt ngấu nghiến, nàng khẽ: “ Kim Kết nếu như ta trở thành tứ tiểu thư chân chính, ngươi hãy trở thành người của ta được ?”
      Tuy rằng lần đầu gặp, nhưng Tô Mạt có mắt nhìn người, điểm này ông nội cũng từng khen nàng. Nàng cảm thấy Kim Kết là đứa tốt, đôi mắt đen trắng ràng minh bạch lộ quan tâm và thiện lương.
      Kim Kết ánh mắt sáng lên: “ sao tiểu thư? Nhưng nô tỳ chỉ là nha đầu làm việc nặng nhọc.”
      Tô Mạt cong môi, nắm chặt tay Kim Kết, cổ vũ “ Ai hả? được coi thường bản thân, ngươi xinh đẹp, thiện lương, đáng , thông minh lanh lợi, nhất định làm được đại nha hoàn tốt.”
      Kim Kết trong mắt như được châm lên tia sáng chói lọi, tại nàng chỉ là tiểu nha đầu, đến tiền lương hàng tháng đều có, đám đại nha hoàn đó ăn mặc dùng đồ gần giống như chủ tử, mỗi tháng được gần , hai lạng bạc.
      , hai lạng bạc ở đây có thể mua được hai ngàn thùng cơm.

      “ Tiểu thư, làm được ?” tuy rằng Kim Kết so với Tô Mạt lớn hơn hai tuổi, nhưng tư duy và trí tuệ làm sao so sánh được.
      Tô Mạt thời đại chính là thanh niên thời đại mới được nuôi dưỡng, đào tạo bởi hàng nghìn năm văn hóa Trung hoa mà thành, gia thế hiển hách, chỉ số IQ 160, là thiếu nữ thiên tài a.

      Nàng vỗ vai Kim Kết : “ Ta được làm được, ta có thể khỏi cái ổ chó này, bước vào nhà vàng ngói bạc ở, ngươi cứ yên tâm ở bên cạnh ta làm nha hoàn .”
      Hai người hưng phấn thương lượng tiếp. hăng say bỗng đằng sau có người cười lạnh “ Kẻ điên chuyện viển vông, ngươi có thể thoát ra khỏi ổ chó này đến ở nhà vàng ngói bạc, cũng nhìn lại cái bộ dạng ngươi là cái loại gì?”
      bornthisway011091Tôm Thỏ thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương10: Chỉnh Đỗ Di nương (2)
      Người dịch: Heidi

      Đỗ Di nương ăn uống no đủ, vừa lấy cây trâm đông xỉa răng, vẻ mặt châm biếm nhìn hai người họ.
      Tô Mạt thầm nghĩ: người đàn bà này nhất định thể là mẹ ruột, tuyệt đối thể. Loại người này nhất định phải chỉnh, bị đuổi xuống làm hạ nhân vẫn an phận, dám ức hiếp tứ tiểu thư, người đàn bà này quá đánh giá cao bản thân rồi.

      Tô Mạt hừ lạnh tiếng “ Bà giặt à?” lại còn thừa hơi đên đây nghe lén bọn họ chuyện.
      Nàng và Kim Kết vào nhà ăn cơm, bàn chén cốc bừa bộn, chỉ có vài miếng bánh bao còn thừa, thịt và cá hết sạch, còn vài cộng rau, rau còn dính xương cá, chắc là lúc bà ta ăn nhổ xuống.

      Khuôn mặt Kim Kết đỏ bừng bừng, run giọng : “ Đỗ Di nương …sao lại…sao lại như vậy chứ?”
      Tô Mạt ra hiệu cho Kim Kết, bên tai nàng ta vài câu, Kim Kết bán tín bán nghi, bắt đầu dọn dẹp chén đũa. Lúc này Đỗ Di nương hung hăng quát Tô Mạt: “ Còn mau đến đây giặt quần áo, như đứa gian tặc thủ đoạn cũng phải là thứ tốt đẹp gì.”

      Nét mặt Kim Kết tái mét, xách hộp cơm vội vã chạy .
      Đỗ di nương đương nhiên thèm để ý đến tiểu nha đầu đó. Bà ta quyết định đánh Tô Mạt nữa, như vậy gặp nguy hiểm gì. Tô Mạt lạnh lùng nhìn bà ta “ Ta phải là thứ tốt đẹp gì? Vậy ai sinh ra ta? Suy ra càng phải thứ tốt đẹp.”
      Đỗ di nương thế nhưng lại tức giận, ngược lại nghiêng mặt cười lạnh ngớt, giặt quần áo.

      lúc lâu sau, bên ngoài truyền tới thanh mèo kêu. Tô Mạt lập tực bỏ đống đồ xuống chạy . Chính là Kim Kết giúp nàng lấy hai quả trứng gà tới, nóng hôi hổi. Kim Kết nhét vào tay nàng, “ tiểu thư ăn từ từ thôi, ngày mai đem tiếp cho .”
      Tô Mạt đôi mắt ướt ướt, “ Kim Kết, cảm ơn ngươi!”
      Kim Kết cười ngọt, “ tiểu thư gì vậy, nô tỳ chính là muốn làm đại nha hoàn của tiểu thư à.”
      Tô Mạt gật đầu mạnh, cười với Kim Kết, lặng lẽ bóc trứng, lộ ra lòng trắng, rất thơm a…
      Nàng vừa mới định đút vô miệng, Kim Kết bỗng kêu lên kinh hãi: “ Đỗ di nương, đừng…………”
      Trứng gà bị Đỗ di nương từ phía sau cướp , bà ta khinh thường nhìn Tô Mạt, “ Lại còn dám ăn vụng, ngươi muốn bị đòn à?”
      Tô Mạt thù hằn nhìn bà ta, “ Trả lại cho ta.”
      Đỗ di nương nhịn được rùng mình cái, tiểu nha đầu này đôi mắt rất lạnh lẽo, giống như hai lưỡi dao sắc nhọn.
      Chương11: Chỉnh Đỗ Di nương (3)
      Người dịch: Heidi

      Kim Kết van xin: “ Đỗ di nương, tiểu thư còn chưa ăn cơm, bà trả lại cho tiểu thư .”
      Đỗ di nương đột nhiên làm dáng vẽ rất phẫn nộ, đem trứng ném xuống bụi cỏ, hãy còn chưa hả giận, bước đến đó lấy chân giẫm lên hai cái, “ Ta bảo ngươi làm bộ làm tịch, ta bảo ngươi cười, ta kêu ngươi tranh sủng, ta bảo ngươi thủ đoạn ác độc, ta bảo ngươi….”. người đàn bà này đột nhiên điên điên khùng khùng lẩm bà lẩm bẩm. Tô Mạt cùng Kim Kết nhìn nhau như , Đỗ di nương phải bị điên rồi.

      Tô Mạt tận dụng lúc này đem quả trứng còn lại bóc ra, bẻ hai nửa, nửa nhét vội vào miệng, nhai nuốt xuống, nửa còn lại cũng đút luôn vào miệng. Đỗ di nương nhìn thấy muốn cướp lại, Tô Mạt nuốt xong.
      Bị nghẹn rồi!

      Nàng mắt mở trừng trừng, a…a xua tay liên tục, Kim Kết vội vàng lấy nước.
      Đỗ di nương lại điên cuồng lôi kéo nàng cho nàng uống nước, còn mắng té tát: “ Ngươi là cái đồ tiện nhân, ngươi mau đem Quốc công gia trả lại cho ta, nếu phải vì ngươi, ta tại sao lại rơi vào bước đường này. Ngươi là thứ tiện nhân, ngươi được chết yên lành….”
      Tô Mạt bị nghẹn sắp chết lại còn bị bà ta lôi lôi kéo kéo, nàng khó thở tức giận, nàng liền hung hăng cắn vào cổ tay bà ta cái, sau đó chạy đến chén nước uống hớp.
      Đỗ di nương trừng con ngươi đỏ ngầu, đuổi theo.

      Tô Mạt nhanh nhẹn khẽ động, lập tức có cách, nàng ra dấu cho Kim Kết, : “ xông ra phía ngoài, phía trước sân hét to lên.”
      Kim Kết vừa nghe xong lập tức hiểu ý, chạy nhanh ra ngoài.
      Tô Mạt thân thể bé nhưng rất linh hoạt, nàng trốn khỏi Đỗ di nương, luồn qua dưới cái cây xuyên đến cửa, oạch cái nhảy ra ngoài, Đỗ di nương tức giận đến hồ đồ, quên mất lệnh cấm nàng ta được phép ra khỏi viện.

      Bà ta nhìn thấy bên ngoài cửa dựng cái chổi, cầm lên đuổi đánh Tô Mạt.
      Lúc này bà ta hoàn toàn quên mất việc chuyện lúc nãy đẩy ngã Tô Mạt suýt mất mạng, bà ta chìm đắm trong nỗi đau ở quá khứ cacha nào dứt ra được.
      Tô Mạt nhân cơ hội này hét lớn, “ Cứu mạng a, cứu mang a, Đỗ di nương muốn giết người.”
      Nàng hướng về phía đông người chạy tới, còn đem băng bó đầu gỡ xuống, tại chỉ có thể dùng khổ nhục kế.
      Luyến tiếc đứa trẻ con sao bắt được sói.
      chảy ít máu sao có thể rời khỏi được cái ổ chó đó, đến ở nơi mà tứ tiểu thư xứng đáng được ở?
      Nàng nhìn thấy phía trước có vài bà mụ, lập tức chui vào, khóc lớn tiếng: “ Mụ mụ cứu ta với!”
      Chương12: Chỉnh Đỗ Di nương (4)
      Người dịch: Heidi

      Mấy người Mụ mụ đó nhìn thấy cảnh này thể ngăn lại, nhìn nàng ta giống như phát điên, càng sợ hãi nàng ta đánh chết tứ tiểu thư.

      Mọi người đều biết nàng ta hận đứa này thế nào? Nếu phải vì sinh ra đứa bé này, cũng đến nỗi bị đày xuống dãy nhà hạ nhân sống, mất cuộc sống vinh hoa phú quý , lại còn bị hạ nhục.

      Hai Mụ mụ gắt gao đè chặt nàng ta, khuyên nhủ: “ Đỗ di nương, ngươi làm như vậy được cái gì chứ? tứ tiểu thư dù sao cũng là chủ tử của nhà này. Ngươi chẳng qua chỉ là Di nương, trắng ra, chính là hạ nhân cấp cao, ngươi dám đánh chủ tử, ngươi đầu óc hỏng rồi hả.”
      Đỗ di nương giờ này đầu óc tỉnh táo lại, sợ toát mồ hôi lưng. Nàng ta những tự rời khỏi viện, lại ra tay đánh Tô Mạt.

      Tô Mạt lúc này vết thương rạn nứt, bắt đầu chảy máu, từng giọt từng giọt rơi khuôn mặt đẹp đẽ, nhiễm khắp mặt. Đỗ di nương sau trận sợ hãi, kêu lên thảm thiết, thoáng cái bất tỉnh đất.

      Cũng lúc này Kim Kết sớm kêu gào tới trước viện, vừa đúng lúc chúc mừng sinh nhật đại tiểu thư, trong phủ bày rượu, lão gia uống vài ly, chuyện lúc đến thư phòng trước viện.

      Quốc công phu nhân và vài nữ nhi chuyện chút rồi cho họ chơi, tự mình ở trong phòng nghỉ ngơi, mơ hồ nghe thấy có tiếng đứa khóc lớn. Bà ta liếc qua nha hoàn, sai nha hoàn Hỷ Thước lập tức tra xét, chỉ chốc lát quay về giọng bẩm báo: “ Phu nhân, Đỗ di nương phát điên rồi, lấy chổi muốn đánh chết tứ tiểu thư.”

      Quốc công phu nhân chau mày, nét mặt đoan trang cao quý hơi chút trầm ngâm, nhàn nhạt : “ Nàng ta dám to gan lớn mật!”

      Hỷ Thước lại : “ Phu nhân, hôm nay nghe Đỗ di nương đẩy ngã tứ tiểu thư đập đầu xuống đất vỡ đầu. Đại phu đến xem, tứ tiểu thư dinh dưỡng đủ, kêu đưa thêm cơm rau tới. Nô tỳ thấy phu nhân khoan hồng độ lượng, từ trước đến nay đối đãi với mấy vị tiểu thư luôn coi như ruột thịt, đối với tứ tiểu thư cũng có bất công. Đương nhiên là do Đỗ di nương hà khắc. Nô tỳ nhìn thấy phu nhân bận rộn liền cho người đem ít thức ăn qua. Ai ngờ Đỗ di nương chưa thấy qua đời, tự mình hưởng hết, cho tiểu thư ăn, Kim Kết nha đầu đem hai quả trứng gà của mình cho tứ tiểu thư, bị Đỗ di nương nhìn thấy, kích động điên cuồng liền ra tay muốn đánh chết tứ tiểu thư.”

      Quốc công phu nhân nhàng hừ tiếng, “ Ta nghĩ ngọn lửa giận của nàng ta chính là hướng về phía ta đây.”

      Hỷ Thước tức giận : “ Phu nhân chính là quá nhân từ độ lượng, giống như kiểu người Đỗ di nương, Quốc công gia thèm nhìn tới, phu nhân lại che chở cho nàng ta, ai ngờ nàng ta còn tự cho mình là cao quý, tùy tiện dám đối xử với tứ tiểu thư như vậy. Đây ràng là làm tổn hại đến thanh danh của Quốc công gia và phu nhân. Nếu mà để người ngoài biết được, sợ rằng …..”

      Chương13: Chỉnh Đỗ Di nương (5)

      Quốc công phu nhân nhất thời ngồi yên nữa, khẽ cúp mắt xuống, chậm rãi cân nhắc, sau lúc lâu mới : “ Nếu xảy ra như vậy, đem hai người họ qua gặp ta.”
      Hỷ Thước tức khắc .

      lúc sau bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hỷ Thước dẫn hai người họ tới.

      Tô Mạt biết là vì do mất máu quá nhiều hay do vì quá khiếp sợ trước phô trương của tòa đại viện này. Vừa nãy nàng ở trong sân tiểu viện chưa kịp ngắm kĩ, ngoài phía sau của tiểu viện ra cây cối hoa cỏ, hòn giả sơn, đình đài ở bên ngoài đều đẹp như từ tranh bước ra.

      Nàng theo bà mụ gặp được nha hoàn tầm 15, 16, xinh xắn lanh lợi, trang điểm thô tục, nàng ta dẫn họ theo lối rẽ rộng tiến vào bên trong chủ viện*(nhà chính). Tô Mạt tự thấy mình giống như bà Lưu*(nhân vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng) bước vào tòa viện lỗng lẫy.

      Woa! Nhà cửa hoa lệ, rường cột trạm trổ, màu sắc tươi đẹp, hoa văn nổ bật!

      Tòa viện rất rộng, có hòn giả sơn, hồ hoa sen, vườn hoa, có đủ các loại cây, hoa quý giá, lại còn có cả hạc trắng xinh đẹp nhàn nhã vui chơi trong lùm cỏ…..

      Chính diện là ngôi nhà có 7 gian, phía trước có mái hiên, bọn họ theo ngoắc tay chỉ dẫn theo lối hành lang tiến vào, ở phía dưới đường hành lang có treo nhiều lồng sắt với đủ màu sắc, ở trong lồng có chim họa mi, bát ca…các loại chim tước rất náo nhiệt thi nhau ríu ra ríu rít. Bên cạnh hành lang còn đặt nhiều chậu hoa, giàn hoa, có hoa ngọc lan, hải đường, thược dược, mẫu đơn…..

      Tô Mạt từ mê văn hóa cổ đại, thích tìm tòi những điển cố điển tích…Rất thích các loại đồ gia cụ, dụng cụ, phục trang, trang sức tinh xảo xinh đẹp cổ đại….Với gia thế hiển hách lại là con trong nhà, đứa cháu duy nhất của ông nội, từ đến lớn tất tần tật đều là muốn gì được nấy.

      Thời cổ đại hình thức cấu tạo nhà là tứ hợp viện, đồ dùng trong nhà gia cụ nội thất được làm bằng gỗ mang phong cách cổ kính, có đặt lư hương, bình hoa lớn…và các loại vật dụng trang trí cổ đại khác.

      Lúc này ở chính phòng, nàng bỗng thấy thỏa mãn, vì có thể trở về lên mặt với ông nội rồi. Nhà của nàng biết dùng bao nhiêu tiền của trang hoàng thiết kế lên tứ hợp viện cổ kính nhưng thể so sánh với khí chất nơi này.

      Có lẽ đó chính là khác biệt của hàng nhái và hàng ? Nàng khóc ra nước mắt a!

      Trước cửa có tiểu nha đầu vén rèm, thân tơ lụa, mặt mũi thanh tú, dáng người yểu điệu. Sau khi tiến vào bên trong, các góc phòng đều sắp xếp vị trí các nha hoàn đứng bên vừa mỉm cười vừa kính cẩn, trang phục màu mè, trang điểm khéo léo. Hèn chi nam nhân ở các gia tộc lớn thường bị quây bởi đám giai nhân son phấn này. Hậu viện có đám mỹ nữ, chỉ có ta là nam nhân, phải quá tốt số sao?
      Chương14: Chỉnh Đỗ Di nương (6)

      Đỗ di nương sợ tới mức phát run, đoán hôm nay chết chắc rồi.

      Quốc công phu nhân – người mà người người ca tụng là vị bồ tát sống đó, nàng hiểu nàng ta lợi hại cỡ nào. Vài ngày gần đây chịu kích thích quá lớn, nàng thường gặp ác mộng, luôn nhớ lại chuyện cũ, tinh thần rất hoảng hốt. Ra tay nặng với Tô Mạt, bản thân nàng cũng ý thức được.Về sau muốn đối xử tốt với Tô Mạt hơn nhưng bản thân lại kìm chế được cơn giận dữ, hơn nữa bản thân rất thống khổ, ăn năn hối hận cũng muộn rồi.

      Vừa nãy nàng ta nhìn thấy hai quả trứng gà, nhất thời trong đầu lên chuyện vô cùng nhục nhã lúc trước. Trong lòng càng phát ra căm hận với Tô Mạt.

      Tô Mạt lại rất hiếu kì, phát mọi người đều cố gắng nín thở, ngay cả thở mạnh cái cũng dám, người giỏi quan sát như nàng lẽ nào biết? Với lại nàng thích thú lịch sử cổ đại như vậy, lại đọc nhiều sách, nghiên cứu kĩ càng. Cho dù là chưa từng chính thức tới cổ đại nhưng ít nhiều cũng phải biết được đại khái chứ.

      Nhìn cách bài trí trong phòng, tất cả đều là kì trân dị bảo, mỗi thứ này mà đem đến thời đại giá thành chỉ lên đến ngàn vạn thôi đâu. Nhà nàng mua bình hoa Thanh Hoa, cũng tốn ít. Nhưng trong phòng này, lớn có có đều bày rất nhiều, ngay cả cái chổi lông gà cũng để trong bình sứ Thanh Hoa, quá xa xỉ, quá lãng phí a!

      Nàng suy nghĩ miên man, nghe thấy tiếng cười, nha hoàn vừa dẫn đường lên tiếng: “ tứ tiểu thư đừng sợ, phu nhân hiền hậu từ bi nhất, lại rất khoan hồng độ lượng, thích trẻ .”
      Tô Mạt lập tức quyết định bản thân nên ngốc chút, ngốc nghếch khiến cho đại phu nhân quý. Bởi vì là chính thất nên thích con của thê thiếp thông minh vì đe dọa đến địa vị các con của nàng.

      Tô Mạt giọng mềm mại dẻo quẹo: “ tỷ tỷ, đầu ta rất đau, còn choáng váng, nhìn nơi đây xiên xiên vẹo vẹo.”

      Hỷ Thước than tiếng, thương tiếc nhìn nàng, tội nghiệp tứ tiểu thư.

      Đỗ di nương tim đập lộp bộp, Hỷ Thước này chính là đại nha hoàn đắc lực bên cạnh phu nhân, đắc tội với nàng ta có lợi gì.

      Đỗ di nương vội vàng nịnh nọt cười, “ Đứa này luôn thích làm nũng a.”

      Hỷ Thước thản nhiên : “ tứ tiểu thư là chủ tử, nếu có gì phải, tự nhiên có phu nhân và Quốc công gia dạy dỗ, Đỗ di nương cũng cần quá phận .”
      Chương15: Chỉnh Đỗ Di nương (7)
      Người dịch: Heidi

      Đỗ di nương vội cười, Hỷ Thước cũng thèm để ý đến bà ta, dẫn bọn họ hướng phía trong phòng bước vào.

      Tô Mạt nhìn thấy hai người phu nhân trẻ trung khí chất nhã nhặn lịch , diện mạo ôn nhu, toàn thân vận y phục tơ lụa thượng đẳng sang trọng, chải búi tóc rất xinh đẹp, đeo trang sức vàng óng ánh.

      Hai phu nhân cười.

      Tô Mạt chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên đánh giá so sánh hai vị phu nhân, người vận y phục màu tím dịu dàng đoan trang, yểu điệu như cành liễu phất phơ trong gió, người còn lại thân y phục màu hồng đào, quyễn rũ xinh tươi. Hai nàng đều giống như những mỹ nhân bước ra từ trong tranh, vô cùng tao nhã, mỹ lệ, phóng khoáng.

      Tô Mạt chính là kẻ quá mức si mê cái đẹp, liền chảy nước miếng.

      Năm đó nàng sưu tập hàng vạn bức tranh mỹ nhân, vẽ có, thêu có, điêu khắc có….tiếc là bây giờ …haizzz
      Nhưng nơi này tất cả đều là người vô cùng sống động, càng tốt ! So sánh Đỗ di nương chính là lớp vỏ cây già cỗi.

      Nàng bĩu môi.

      Trong phòng rộng lớn bài trí vật dụng quý giá, đầy mà hỗn tạp, cao quý sang trọng, mỗi thứ đều được bày biện đúng chỗ hợp lý. Ở giữa phòng được ngăn bởi tấm bình phong được làm bằng gỗ tử đàn, chia căn phòng theo hai hướng Nam Bắc.

      Phía Nam là cái giường sưởi, phía dưới sắp bốn cái ghế dựa bằng gỗ hoa lê, phía có bọc vải trùm màu lục sắc hơi cũ. Bên phải giường sưởi ngồi ngay ngắn là quý phu nhân ước chứng 20, dung mạo đoan trang, khí chất cao quý. Nàng để kiểu tóc mẫu đơn, tóc cài các thức trâm cài, ở giữa trang sức có miếng vàng ròng tinh khiết như hồ suối kiều, đó dùng đá quý khảm lên các loại chứng chim câu lớn sặc sỡ, phú quý bức người.
      Phu nhân nét mặt phú quý lạnh nhạt, mặt mày hiền hậu, nhắm mắt, miệng đọc lẩm nhẩm.

      tay nàng nắm chặt chuỗi tràng hạt, tụng kinh.

      Tô Mạt lập tức cảnh giác ngay, ở cổ đại phu nhân trong danh môn thế gia, bề ngoài ăn chay niệm phật, hàng ngày giống như vị bồ tát sống, thực chất so với loại di nương nóng nảy động cái nhảy lên còn khó đối phó hơn nhiều.

      Xem thử Lâm muội muội * sao có thể đấu lại Vương phu nhân?* ( cả hai đều là nhân vật trong Hồng Lâu mộng)

      Hỷ Thước tiến lến phía trước ôn nhu bẩm báo: “Phu nhân, tứ tiểu thư bọn họ tới rồi. ”
      Đỗ di nương lôi kéo Tô Mạt, ấn nàng ngã xuống đất, trách mắng: “ Còn mau khấu đầu bái kiến phu nhân .”

      Chương16: Chỉnh Đỗ Di nương (8-)

      “ Đủ rồi !”
      giường sưởi phu nhân mở bừng mắt, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén nhìn Đỗ di nương.
      Hỷ Thước tiến đến đỡ Tô Mạt đứng dậy, thay Quốc công phu nhân trách mắng: “ Đỗ di nương càng ngày càng hồ đồ rồi, tứ tiểu thư tốt xấu gì cũng là chủ tử, nhưng ngươi sao lại có thể xô xô đẩy đẩy, nếu làm bị thương tiểu thư, chẳng phải tổn hại đến thể diện của phu nhân hay sao?”

      Hỷ Thước chuyện hợp lý, rất được Quốc công phu nhân thích, phu nhân gật đầu, nhìn Tô Mạt: “ tứ nha đầu, đến đây nào, để ta nhìn chút.”

      Tô Mạt làm ra bộ dáng sợ sệt, nhút nhát rụt rè nhìn nàng ta, lúc này được tỏ ra thông minh lanh lợi, chính là tự mình tìm phiền phức. Nàng tỏ vẻ rất sợ người lớn, đại phu nhân để nàng vào mắt, nàng an toàn.

      Quả nhiên Quốc công phu nhân khe khẽ thở dài, vô cùng thương xót : “ Nha đầu đáng thương, ngươi chịu khổ rồi.”. Nàng nhìn qua nha hoàn bên cạnh, “ Xuân Mai, đem bánh trái cho tứ tiểu thư ăn.”

      Xuân Mai lập tức lấy điểm tâm đặt bàn, Hỷ Thước ngay tức khắc bế Tô Mạt lên ngồi ghế, lấy nắm kẹo đưa cho nàng. Quốc công phu nhân nhìn vào trán Tô Mạt, lai sai người đem thuốc tới, nàng tự mình giúp Tô Mạt.

      Tô Mạt bộ dạng bất ngờ được sủng sinh ra khiếp sợ, cúi đầu : “ Cảm ơn phu nhân!”
      Bộ dạng của Quốc công phu nhân thương xót, thở dài: “ Kể ra , ta cũng rất muốn cưng chìu các ngươi, cũng trách ngươi, đứa này mệnh khổ, sao lại để lão gia khó chịu a.”

      Tô Mạt thầm nghĩ, bản thân sao lại khiến cho lão gia khó chịu a, dù sao ông ta cũng là cha của cái thân thể này, nữ nhi bé sao lại khiến cha mình khó chịu đây? Chẳng qua chính là vì Di nương được sủng ái, đứa cũng bị liên lụy theo.

      bên ngoài có tiểu nha đầu chạy lại hồi báo, “ phu nhân, lão gia tới đây.”
      Quốc công phu nhân kêu tiếng, với Hỷ Thước: “ phải là lão gia tiếp đãi khách sao?”.

      Bên kia Đỗ di nương mặt cũng trắng bệch, lập tức kéo Tô Mạt xuống ghế. Bên ngoài Xuân Mai bọn họ bận rộn thu dọn, cầm chổi lông gà phủi phủi, dùng khăn sạch lau nền nhà, liền tách miệng lư hương hình thú ra bỏ thêm hai cục hương liệu vô.

      Tô Mạt kinh ngạc thầm nghĩ: Làm cái gì vậy? khinh các nàng bẩn sao?

      Quốc công phu nhân liên tục căn dặn: “ Nhanh , lẹ lên, đưa bọn họ ra hậu viện, tránh cho lão gia tức giận.”
      @Sar_Lin: Muội add yahoo ta nhe', có gì contact bên đó tránh cho mấy nàng đọc mobile tốn kb ^^. [email protected]. Với lại muội edit nhiều chương liền cùng lúc cho liền mạch văn.

      Chương 17: Hai cha con lần đầu giao chiến (1)
      Người dịch: Heidi

      Hỷ Thước kêu Xuân Mai đưa hai người rời phía cửa sau xuyên ra ngoài, Tô Mạt quay đầu nhìn cái, loáng thoáng nhìn thấy. nam nhân khá cao lớn bước vào, mặc thân cẩm bào, hình dáng phong thái tuấn tú.

      đợi nhìn mặt mày bị Đỗ di nương kéo .

      Bên kia Tô Nhân Vũ bước vào phòng, Hỷ Thước lập tức bước tới hầu hạ thay y phục, sấy khô, Quốc công phu nhân cười hỏi: “ Lão gia tại sao lại quay lại, phải mới vừa sao?”

      Tô Nhân Vũ ngoài 30, chính trực ngay thẳng, diện mạo hiên ngang, lại thêm xuất thân từ gia đình tướng quân, khí chất uy phong, dung mạo tuấn lãng. Lúc còn thiếu niên từng là người trong mộng của hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ ở Kim Lăng, cho dù là tại, ít những nhà có con rượu độc nhất cũng rất vui lòng gả cho làm thê thiếp. Vừa rồi có người đến bái phỏng , chính là muốn đem muội muộ của mình, mới 16 tuổi dung mạo như hoa, ôn nhu hiểu biết đem tặng cho làm thiếp.

      từ chối khéo léo qua quít vài câu rồi tiễn khách.

      ngồi lên giường sưởi, liền ngửi thấy mùi lạ “ Có mùi gì?”

      Quốc công phu nhân biết mũi rất nhạy chỉ là ngờ đến lại lợi hại như vậy. Đỗ di nương và Tô Mạt từ gian nhà hạ nhân tới đây, chắc chắn người có mùi dơ dáy, nàng cười : “ có gì, chỉ là vừa đổi loại hương liệu khác, lão gia cũng quá mẫn cảm đó.”

      Tô Nhân Vũ : “ ràng là có mùi máu, ai bị thương rồi?”

      Quốc công phu nhân vừa nghe thấy liền ra dấu cho Hỷ Thước , nàng ta lập tức tiến đến cười : “ Quốc công gia lợi hại, có tiểu nô tỳ lỡ tay làm vỡ chung trà, lúc nhặt mảnh vỡ bị cứa vào tay.”

      Vừa có thể thay phu nhân trả lời lão gia, bản thân lại bị liên lụy tới, đương nhiên phải bịa đặt cho tiểu nô tỳ, lão gia cũng truy hỏi tiếp.

      Quốc công phu nhân nhìn nàng ta với ánh mắt khen ngợi.

      Tô Nhân Vũ dựa lưng vào phía sau tường, Quốc công phu nhân liền tiến đến nhè vuốt ve trán , mềm mại : “ Lão gia có tâm hay sao?”

      Tô Nhân Vũ định chuyện, lúc này đằng sau có thân hình nhắn lấp lóe, quát lên, “ Người nào lén lén lút lút kia.”

      Tô Mạt lập tức từ sau tấm bình phong ra, nhấp nháy đôi mắt đen như nho nhìn chằm chằm vào .

      Nhất thời bọn nha hoàn phen hoảng loạn: Nàng ta tại sao vào được đây, cái này là muốn chết hay sao?

      Quốc công phu nhân nét mặt xanh lại, thở hổn hển yên, liền tức giận, hết sức trấn áp cơn giận xuống.

      Hỷ Thước cũng luống cuống, vội tiến đến kéo tay Tô Mạt.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18-19: Hai cha con lần đầu giao chiến 2,3
      Người dịch: Heidi

      “ Buông nha đầu đó ra!” Tô Nhân Vũ mở miệng, giọng uy phong, hàm chứa áp lực rất lớn.
      Hỷ Thước run rẩy, buông lỏng tay, thầm nhìn Quốc công phu nhân, trong lòng biết có chuyện xảy ra.

      Tô Mạt cắn chặt răng, phẫn nộ nhìn , “ Ngài là Quốc công, hay là đại tướng quân , lĩnh binh đánh giặc, văn võ toàn tài, thiên hạ kính ngưỡng. Nhưng ta phục!”

      “ Hử?” Tô Nhân Vũ tức giận ngược lại còn cười, “ Ngươi phục, ngươi dựa vào đâu phục?”

      Tô Mạt bĩu môi, quật cường : “ Ngài công tư bất phân, ruột thịt nhận, ngang ngược bá đạo, giàu có nhưng có đức.”

      Giọng trẻ non nớt những cắn chữ rất ràng, tuy thanh lớn nhưng lại ăn mạnh mẽ có khi phách, giọng trong trẻo dễ nghe.

      Khắp phòng trừ Tô Nhân Vũ ra đều bị tiểu nha đầu này làm cho khiếp sợ rồi, cực kỳ sợ hãi ai cũng dám lên tiếng.

      khí giống như bị ngưng đọng.

      Quốc công phu nhân định sai người lôi tiểu nha đầu này ra ngoài Tô Nhân Vũ hừ lạnh tiếng “ Ai dám, ai cũng được động đến nha đầu đó, ta muốn nghe thử.”

      ngồi thẳng , dáng vẻ mạnh mẽ khôi ngô, vẫy tay, “ Ngươi qua đây.”

      Tô Mạt có chút sợ hãi nào, ưỡn ngực mạnh mẽ tới trước , nàng biết tình cảnh bây giờ như cưỡi lưng hổ, sơ sẩy chút coi như vạn kiếp bất phục. Nhưng nếu thắng bước lên trời, thay đổi vận số bản thân.

      Vốn nàng muốn lấy lòng Quốc công phu nhân , từ từ chờ đợi, cũng có thể làm tứ tiểu thư .
      Nàng thậm chí cũng tham lam, muốn phải có thân phận tứ tiểu thư , lo ăn mặc, có thể học thêm vài thứ này nọ, an an phận phận sống qua ngày. cần cha mẹ sủng ái.

      thế nào cũng có ai nguyện ý làm nha hoàn, thân phận tiểu thư lại sống như nha hoàn.

      Nàng muốn tranh giành.

      Nàng chỉ muốn yên ổn sống.

      Lúc hạ nhân lão gia trở về, Quốc công phu nhân biến sắc rất nhanh, nàng liền đoán ra, phu nhân rất sợ lão gia.

      Vậy nếu muốn nâng cao địa vị bản thân chỉ cần có thể làm lão gia mở miệng là được. Vì vậy liền mạo hiểm, lặng lẽ trốn quay về.

      “ Dám hỏi Quốc công lão gia, đửa trẻ con rành thế có tội gì chứ?”

      Tô Nhân Vũ chợp mắt, ánh mắt thâm u sâu xa, nhìn nàng chăm chú “ Nếu phụ mẫu có tội bị liên lụy.”

      Tô Mạt cắn khóe môi, “ Phụ thân đứa gia thế hiển hách, vô tội!”

      Tô Nhân Vũ con mắt chợt lạnh lẽo, giương mắt nhìn Quốc công phu nhân . Nàng ta thấy việc thể tránh né được nữa, đành : “ Lão gia, đây là tứ tiểu thư .”


      19.Ánh mắt Tô Nhân Vũ bỗng chốc trở lên lạnh băng, sắc mặt ỷ hàm chứa phẫn nộ, nhìn có vẻ giống như muốn xuất ra chưởng đánh chết đứa này.

      “ Là ngươi!” lạnh lùng khinh thường muốn liếc nàng cái.

      Tô Mạt nghểnh mặt ưỡng ngực, lanh lảnh : “ Là ta, Quốc công lão gia, ta tuy rằng là nữ nhi của ngài, nhưng ngài nhìn ta xem, ta rất muốn biết, ta đứa trẻ , rốt cuộc làm sai điều gì? Đến nỗi khiến cho phụ mẫu coi đứa đó như nô tỳ sai sử đánh chửi.”

      Nàng mãnh liệt tháo xuống miếng vải băng bó, vết thương lại nứt ra, lại chảy máu. Dòng máu đỏ tươi thuận theo khuôn mặt trắng nõn rơi xuống, nhìn thấy ghê người.

      Nhưng trong đôi mắt đen sáng rực toàn bộ chỉ có phẫn nộ, đưa tiểu nha đầu này, khí thế như vậy, tuổi còn có sát khí, xem ra đúng là nữ nhi của , rất có khí chất của a.

      hơn 30, sinh được 2 nam 3 nữ, trưởng nam bất hảo kiêu căng, văn dốt võ dát, con trai thứ lại đem qua bên tổ mẫu nuôi dưỡng, cùng hiềm khích. Trưởng nữ dịu dàng thanh cao, nữ nhi thứ hai thấp kém nhát gan, nữ nhi thứ tam được nuông chiều quá hư, ra thể thống gì.

      Kể đến cảm thấy có chút mất mát, hy vọng có thêm đứa . Chính là vẫn như ý nguyện.

      Nhưng…. Tiểu nha đầu này…..lửa giận trong vẫn tràn ngập trong ngực, hừ lạnh tiếng “ Ngươi to gan lớn mật, dám tranh luận thị phi với phụ thân.”

      Tô Mạt tư thái biết sợ hãi cùng giằng co, cất cao giọng: “ cho dù ngài giết ta, ta cũng sợ. Ít ra ta cũng có được câu trả lời. Ngài cũng từng làm nhi tử, lẽ phụ thân ngài cũng đối xử với ngài như vậysao? Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Nếu người hưởng thụ tình thương của phụ thân tại sao lại cư xử như thế? Ta hiểu, ta sai chỗ nào?”
      Khuôn mặt khôi ngô của Tô Nhân Vũ bị chọc tức đến xanh mét, tuy rằng là ngụy biện nhưng lại thể cho có lý, “ Ngươi chính là Bạch Hổ Tinh nữ hạ phàm, khắc phụ mẫu, sinh ra là điềm may, vậy được chưa?”

      Tô Mạt cười ha hả, hết sức trào phúng, “ Hồ đồ, ai ta là Bạch Hổ Tinh ta chính là Bạc Hổ Tinh sao? Ta còn hổ dữ ăn thịt con. Ta còn bọn họ là Độc Xà tinh. Bất cứ loại mê tín nào đều là người ngu dốt sử dụng nó lừa gạt bản thân, hoặc là bị người khác mánh khóe lừa gạt.”

      “ Ngươi hỗn láo!” Tô Nhân Vũ đột nhiên đứng lên, bàn tay giơ lên cao, nếu như đánh xuống chưởng, khẳng định là có thể đánh rớt nửa mạng của nàng.
      Chương 20-21: Đỗ di nương xui xẻo
      Người dịch: Heidi

      Trong mắt Quốc công phu nhân ra tia hưng phấn vui mừng, mắt dời khỏi tay Quốc công gia .

      Tô Mạt có chút sợ hãi, ngược lại nếu nàng tiếp tục ở trong tiểu viện, bị ngược đãi, bị đánh chửi, có cơm ăn, rất nhanh chết thôi.

      bằng ra sức vộn lộn. Cơ hội dành cho người có chuẩn bị, vận mệnh coi trọng kẻ có phấn đấu cố gắng. Có thể lội ngược dòng chính là kẻ mạnh.

      Tô Nhân Vũ nhìn xuyên đôi mắt to đen sáng rực rỡ của nữ nhi, nước mắt, chỉ có phẫn nộ đáng đốt cháy, giống như ngọn lửa tập trung nhìn . xứng đáng làm phụ thân nàng, ánh mắt nàng muốn biểu điều đó.

      cười ha hả, cười đến nỗi trong lòng đau nhức, chảy ra nước mắt chua chát. Ngay lập tức sắc mặt lãnh u ám : “Được, nếu ngươi phục, ta cho ngươi cơ hội.”

      Tô Mạt tâm trạng vui vẻ, biết rằng phép kích tướng đối với những nhân sĩ thành đạt chính là bách phát bách trúng. Nàng liếc Quốc công phu nhân cái, dám xem oán hận trong đáy mắt xinh đẹp kia.

      Nàng lập tức : “ thứ nhất, là chính ta tự mình lén chạy tới, ngài thể trách mắng các phu nhân. Họ căn bản là biết. Thứ hai, ta là tứ tiểu thư, được tiếp tục nhốt ta ở phòng hạ nhân làm công việc của hạ nhân, ăn những loại thức ăn thừa đến chó cũng muốn ăn! Thứ ba, ta muốn học chữ, cưỡi ngựa bắn tên!”

      Nàng liền liền 3 điều, Tô Nhân Vũ xen vào, cười lạnh nhếch mép, nhướng mày : “ Nhìn ra ngươi cũng có chút tham vọng.”

      tiểu nha đầu sao lại có trí não như vậy?

      rất hiếu kì.

      Tuy rằng ghét bỏ nhưng lại có chút khống chế được bị thu hút. Bao nhiêu năm nay, làm kinh ngạc mức này chỉ có tiểu nha đầu này. Cho dù là hoàng đế , đều đối với khách khách khí khí vài phần.

      Quốc công phu nhân chen vào : : Lão gia bớt giận, ta xem đứa này tội nghiệp, sinh bệnh ai lo, vài lần suýt chết. Đỗ di nương lại quan tâm, ta suy ngẫm xem có chuyển nàng đến nơi khác, tìm nha hoàn vú nuôi chăm sóc a.”

      Tô Nhân Vũ ân tiếng, lại nhìn Tô Mạt, đột nhiên cảm thấy, tiểu nha đầu này rất giống mình, nhưng đôi mắt lại giống ai đó. trong lòng đau đớn, lập tức phủ định ngay, sao có thể.

      “Lão gia, lão gia cầu xin lão gia khai ân, xin đừng đánh chết hai mẹ con nô tỳ” bên ngoài truyền đến thanh khóc gào.

      21.Tô Nhân Vũ liền lộ ra thần sắc chán ghét vô cùng, loại tiện nhân này, bình thường lấy nữ nhi ra trút giận, hôm nay nữ nhi xông đến đòi lại thân phận địa vị, nàng ta dường như màng nguy hiểm, lại liều mình sấn tới.
      Hay là muốn lại sủng hạnh nàng?

      hừ lạnh tiếng : “ Cho dù là ta đồng ý ngươi cũng là chất vấn phụ mẫu, cãi lại trưởng bối, Hỷ Thước lấy gia pháp.”

      Hỷ Thước biến sắc, lập tức quỳ xuống van xin.

      Quốc công phu nhân trừng mắt nhìn nàng, nàng ta tức khắc lấy gia pháp.

      Tô Nhân Vũ khoanh tay trước ngực, hừ : “ Dẫn vào tiểu nha đầu này ra ngoài sân viện.”
      Tô Mạt biết hôm nay thoát khỏi trận đòn này, chịu đựng lát qua thôi, làm tứ tiểu thư nàng mới có thể phát huy khả năng của mình.

      Tô Nhân Vũ chỉ là bậc thềm cho nàng bước lên thôi, coi nàng là nữ nhi của , nàng cũng coi là cha.

      Gia pháp rất nhanh được đem tới, được đặt cái khay lót miếng vải tơ lụa. Tô Nhân Vũ cầm lên, cân nhắc lát.

      Gia pháp của Tô gia chính là roi da bò được ngâm qua mỡ ngựa đặc chế, thanh vừa giòn vừa sắc, tùy theo thủ pháp khác nhau, có thể roi nứt xương, cũng có thể chỉ vang lên mà đau đớn.

      quét mắt nhìn Tô Mạt, roi đầu tiên đánh vào cằm nàng lạnh nhạt hỏi: “ Quỳ xuống nhận sai, ta tha cho ngươi.”

      Tô Mạt mím chặt môi, bây giờ nhận sai, sau này xem thường mình. Cho dù nhận được đỗi đãi xứng đáng được nhận cũng tôn trọng.

      Nàng lạnh lùng : “ Ta sai, nếu lão gia muốn đánh, lão gia sai trước.”
      Tô Nhân Vũ hít sâu cái, tiểu nha đầu xấu xa này dường như khiến người khác muốn phát điên a !

      “Đỗ di nương dạy nữ nhi nghiêm, đối xử lạnh nhạt vô tình, dạy bảo quý, phạt 5 roi. Tô Mạt chống đối trưởng bối, niệm tình tuổi còn , lần đầu phạm lỗi, nợ lại hai roi, nếu còn tái phạm cộng vào xử phạt.” Tô Nhân Vũ cất giọng vang dội, khiến Đỗ di nương nằm liệt ở đất.

      Nếu như tâm của nam nhân này độc ác, roi có thể quất chết nàng ta. Tô Mạt lạnh lùng nhìn, nếu như nàng ta tàn nhẫn, nàng nhất định cứu nàng ta, nhưng tại cũng muốn nàng ta nếm thử mùi vị bị người khác đánh đập, miễn cho nàng ta cứ gặp trẻ là giơ nanh múa vuốt.
      Chương 22: Chính thức trở thành tứ tiểu thư
      Người dịch: Heidi

      Đỗ di nương chỉ là Di nương có tư cách quản giáo nhi tử. Vì vậy nếu dùng điểm này, Tô Nhân Vũ thể trách phát nàng ta. Nhưng mà Quốc công phu nhân rất hận Đỗ di nương tự nhiên tham gia, Tô Mạt từng bị ngược đãi nên càng xen vào. Thế là Đỗ di nương liền bị báo ứng, ngọn roi nổ chíp chíp quất thân thể nàng ta, giống như rắn độc, đau đớn như chết sống lại.

      Tô Nhân Vũ lại có chút cảm giác nào muốn nương tay, nhưng cũng cố ý gia tăng lực đạo.

      Đánh xong, Đỗ di nương vẫn phủ phục dưới đất miệng thổ huyết, khấu đầu tạ ơn lão gia phu nhân dạy dỗ.

      Tô Nhân Vũ lạnh lùng :" Cho bọn họ tòa viện mới, cử nha hoàn bà mụ tới hầu hạ giống như hệt đại tiểu thư bọn họ "

      Tô phu nhân lập tức đáp ứng bắt tay vào phân phó. Mỗi tiểu thư có 4 mụ mụ dạy dỗ, hai bà vú, hai đại nha hoàn, 4 tiểu nha hoàn, 7,8 nha hoàn sai làm công việc nặng nhọc, 4,5 bà mụ sai làm công việc nặng nhọc, Di nương cũng chỉ có hai nha hoàn, hai bà mụ, đương nhiên lão gia đả động tới nàng ta cũng ngoại lệ.

      Quốc công phu nhân liếc Tô Nhân Vũ cái cười :" lão gia cũng góp ý giúp thiếp thân với, tứ tiểu thư vừa mới quay về có phải hay nên có nha hoàn nhiều hơn những người khác. Tứ tiểu thư có nha hoàn theo sát từ , thiếp thân suy nghĩ có nên đem Hỷ Thước bọn họ cho tiểu thư sai bảo ."

      Tô Nhân Vũ lấy khăn lau tay, thản nhiên :" Chỉ là nữ nhi do thiếp sinh ra, thể dùng nha hoàn của ngươi. cho phép làm sai quy củ. Như cũ là được." Quốc công phu nhân cười theo liền lập tức thu xếp.

      Tô Mạt và người bị người ta khiêng cáng Đỗ di nương vào viện Phù Dung. Nhìn thấy đình đài lầu các, giả sơn, hồ nước lớn, sân vườn, kinh ngạc thán phục thôi. rất đẹp, vào mùa này hoa ngọc lan nở rộ, hạnh hoa tô điểm càng thêm mỹ lệ vô song.

      Tiểu thư phủ Quốc công được đãi ngộ quá tốt tọa viện lớn, chia làm hai lối vào, phía trước là sảnh lớn, sau là phòng ở. Mặt trước có ba gian sảnh phòng , khắp nơi trồng hoa phù dung, ngẫu nhiên đan xen thúy trúc. Sau viện có ba gian chính phòng, kèm theo hai gian sát nách, sương phòng có ba gian, trong sân viện có những cục đá sỏi dưới đường , hai bên có trồng nhiều loai hoa phù dung, mẫu đơn…vân vân.

      Ba gian chính phòng thông nhau nhưng chỉ là dùng giàn hoa, lồng treo, màn chướng ngăn cách ba gian lại với nhau. Mỗi gian vào lại có ba gian giống như vậy nên rất rộng rãi.

      Tô Mạt nhìn rời mắt, dám tin bản thân có thể sống ở phòng tiểu thư. Xem ra vẫn phải tiếp tục cố gắng, tuyệt bao giờ quay lại gian phòng hạ nhân kia.

      Lúc này Kim Kết lén lút kéo nàng, tỏ ý có điều bí mật muốn .

      Chương 23: Bí mật bị che giấu

      Tô Mạt lôi tay nàng ra sau phòng giả bộ ngắm hoa lan.
      "Kim Kết ngươi thăm dò ra sao rồi? "
      Kim Kết gật đầu vài cái :" Tiểu thư, quả nhiên có vấn đề à "

      Hai người thầm to khẽ bên tai, Kim Kết chuyện lanh lợi, Tô Mạt nghe lần liền hiểu . ra năm đó còn có vị Cố Di nương, nàng ta bộ dáng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, Quốc công gia thích hơn tính mạng. Về sau Cố Di nương và Đỗ di nương cùng đồng thời mang thai, chỉ là lúc sinh hài tử Đỗ di nương thuận lợi sinh ra nữ nhi còn nàng ta lại vì sanh khó mà mất mạng.

      Để lại nữ nhi, cũng chính là tam tiểu thư.

      Quốc công đau lòng muốn chết, đòi tự sát đòi tu, khiến lão phu nhân vô cùng tức giận, tột cùng thương tổn bà. Vẫn là Quốc công phu nhân mời Lăng Hư quan là Vân Hư Tử đạo trưởng bói quẻ, là nhi nữ của Đỗ Quyên sinh ra khắc với Cố Di nương dẫn đến huyết khí xung ngược mà chết.

      Thậm chí còn bịa ra câu chuyện rất hay Cố Di nương chính là Thất tiên tử trời, vì muốn tiếp tục nhân duyên với quốc công mới xuống trần gian nối duyên kiếp trước, thậm chí vốn là phải dời về trời nhưng Thất tiên tử dùng pháp lực khắc chế, ai ngờ Đỗ di nương sinh ra nữ nhi khắc chế phụ mẫu chính là Bạch Hổ tinh, xé bỏ pháp lực của tiên tử, bị thiên đế vương mẫu phát .

      Quốc công nhất thời tức giận đánh mắng hai mẹ con Đỗ di nương muốn đánh chết mới thôi, khiến lão quốc công phu nhân phải đến phật đường sống để khuyên can, dù sao Đỗ Quyên cũng là do bà chiếu cố từ , khẳng định là muốn bọn họ chết. Vẫn là lão quốc công phu nhân xin tha, hai mẹ con họ mới mất mạng, đem họ đến thôn trang sống thời gian. Ai ngờ bọn hạ nhân ức hiếp bọn họ, tứ tiểu thư bị bệnh có đại phu tới khám suýt chút nữa chết non, Quốc công phu nhân quá tốt bụng, đem hai người họ đón về phủ, để họ sống ở trong tiểu biệt viện.

      Quốc công phu nhân sợ quốc công tức giận, chỉ là dám nhắc đến, dần dà cái lũ hạ nhân luôn được nước lấn tới kia những cắt xén đồ ăn của bọn họ thậm chí còn bắt bọn họ làm việc cực nhọc.

      Tô Mạt cười lạnh lẽo, như vậy bọn họ nhận định tứ tiểu thư hại chết Cố Di nương, sau đó Quốc công gia phẫn nộ muốn đánh chết hai mẹ con họ, Quốc công phu nhân cứu mạng, đem bọn họ cứu ra ngoài. Đồng thời Đỗ di nương trong lòng luôn oán hận, đương nhiên đối với nữ nhi cũng ác nghiệt, động chút là đánh đập chửi bới?

      Chương 24: Bắt đầu bị giám sát

      Đỗ di nương tuy là nha hoàn nhưng cũng là mặc tơ lụa cẩm y ăn sung mặc sướng trưởng thành, nay lại bị tiểu nha đầu liên lụy, vì muốn có miếng cơm ăn đành phải giặt quần áo đám hạ nhân, sống cuộc sống cực khổ lên lời.

      Suốt ngày ngoài than thân trách phận oán ông trời bất công, chính là than số mệnh khổ, cuối cùng lại quy chụp lên người nữ nhi, đánh đập nàng.

      Tô Mạt thầm thề, ngày, tự mình phải trở nên mạnh mẽ, rời khỏi tòa phủ quốc công này, muốn chịu đựng tiếp sắc mặt của bọn họ, tự xác định phải nữ nhi của cần phải hiếu thuận với .

      nam nhân mặc cho có nữ nhân của mình ra sao nữa cũng nên đem cái chết nữ nhân của đổ hết lên đầu người khác, đặc biệt là đứa mới sinh.

      Trẻ có tội!

      Loại nam nhân đó, cũng đáng kính phục.

      Dù cho có là Tướng quân quốc công danh chấn thiên hạ cũng như thế thôi.

      Tô Mạt trong lòng càng thấy càng miệt thị hơn.

      Nàng với Kim Kết :" Ngươi là chuyển đến chỗ ta hay chưa?"
      Kim Kết đôi mắt sáng rỡ, gật gật đầu :" Nô tỳ , mụ mụ rồi, sau đó mụ mụ cũng có thể đến"

      Kim Kết dè dặt :" Chúng ta thể quá vui mừng, cần thận trọng hơn mới được. Nô tỳ vừa nhìn thấy phu nhân bọn họ sắp xếp, cho người để ý tiểu thư, để người này nọ"
      Nàng ta đem những gì nghe lén được đọc lần. Tô Mạt thông minh lập tức lĩnh hội ngay.

      Xem ra Quốc công phu nhân chính là người bề ngoài từ bi, bên trong lại sợ Tô Mạt gây được chú ý với quốc công, khiến quốc công thích lạnh nhạt với những người con khác, đặc biệt sắp xếp nha hoàn mụ mụ đến giám sát nàng.

      Mỗi nhất cử nhất động của Tô Mạt phải bẩm báo lại với phu nhân. Vậy có nghĩa là đám hạ nhân được đưa qua, nàng hầu như được lợi ích gì, xem như bị thế kèm hai bên. Tô Mạt lại trăm phần tự tin. Đầu tiên là khiến cho Đỗ di nương an phận ngồi yên, tiếp theo dẹp yên bọn nô tài điêu ngoa, từ từ thu phục bọn chúng.

      Đợi bản thân có được thủ hạ, xây dựng được thế lực, mới tính đến chuyện giao đấu với bọn chủ tử khác.

      Lúc này có tiếng bà mụ truyền lời của phu nhân :" Đỗ di nương thể sống chung với tứ tiểu thư, tạm thời dọn đến phía sau viện ở, đợi thương tích lành hẳn mới tính tiếp, tà khí xung khắc tứ tiểu thư"

      Đỗ di nương hận đến nghiến răng lại có cách nào.

      Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng ta hề thương xót.
      Chương 25: Hãy đợi ta đến thu phục những tên nô tài các ngươi

      Tối đến, có người đưa cơm đến phòng riêng cho Tô Mạt để nàng phải thỉnh an phu nhân.

      Kim Kết trốn theo Tô Mạt đến hòn giả sơn, thông báo cho nàng biết các vị tiểu thư trong viện của phu nhân dùng bữa. Lão gia cũng ở đó , các vị tiểu thư còn chê cười nàng , nàng xuất thân hèn mạt. Đặc biệt là Tam tiểu thư Tô Hinh Nhi Nhi mắng Tô Mạt là tiểu nghiệt chủng, đồ vịt xấu xí mà muốn thành thiên nga.

      Tô Mạt chỉ lạnh lùng cười nhạt , " Mặc kệ các vị tiểu thư ấy, chuyện này đến lượt các ngươi quản." nay việc quan trọng nhất chính là xử lý mấy tên nô tài các ngươi. Đây mà là cơm canh sao! Chỉ hơn lúc ở tiểu viện tí , nhưng rau canh nguội tanh, cá nấu nửa sống nửa chín , thịt heo vẫn chưa được nhổ sạch lông, màn thầu cứng đến nỗi ném cũng chết người, nước canh trong đến độ có thể đem soi gương.

      Lúc nàng ăn cơm , bọn nô tì lại bày ra bộ mặt nhăn nhó đó khiến cho bản thân nàng cũng cảm thấy khó chịu. Đợi lát nữa đây , nàng nhất định thu phục bọn chúng!

      Đến khi tắm rửa nàng khỏi nhíu mày vì nước tắm của nàng hề được chuẩn bị mà là nước lạnh. Thấy vậy, Trương mụ mụ lập tức tỏ ra bất mãn: " Tiểu thư à , tuy rằng chúng ta là đại gia đình, nhưng các chủ tớ đều chi tiêu tằn tiện, cũng kén cá chọn canh, đua đòi hưởng thụ, cũng chẳng tham muốn áo quần nhung lụa gì”

      Trong lòng của Tô Mạt khẽ hừ tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười khách khí , " Trương mụ mụ, ta biết rồi ."

      Rửa mặt xong nàng bước lên giường, mùi ẩm mốc của chăn màn khiến nàng có cảm giác giống như những ngày nàng tập huấn phải ngủ trong túi vậy. Cái chăn này có lẽ là chất liệu bình thường , vừa mỏng vừa thể giữ ấm.

      Gương mặt Tô Mạt nhất thời biểu lộ chút cảm xúc.

      Buổi sáng ngày thứ hai, Tô Mạt thức dậy sớm mặc dù nàng rất buồn ngủ , ban đêm chỉ chợp mắt được lát , nhưng nàng biết rằng phải đến chỗ phu nhân thỉnh an.

      Trương mụ mụ ngáp cái to , bất mãn , " Tiểu thư , trời còn tối , người nên ngủ thêm lát , đừng để lát nữa ngáp trước mặt phu nhân ."

      Nàng tự mình mặc y phục.

      Nhìn thấy nàng như vậy Trương mụ mụ liền bĩu môi, chỉ đành mặc kệ nàng , ai biểu nàng ta là tiểu thư.

      Lúc rửa mặt cũng chỉ dùng nước lạnh mới múc từ giếng lên , nước lạnh như băng , khiến nàng tỉnh táo hơn rất nhiều.

      Tô Mạt vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Trong lòng thầm bảo, trước mắt ta nên thu phục Tam tiểu thư , tiếp đến mới xử lý những tên nô tài còn lại . Kỳ những tên nô tài này rất dễ xử lý, chỉ cần các nàng được sủng ái, bọn họ liền như diều gặp gió. Nàng nên quá tổn phí tâm tư quản chuyện của bọn chúng .

      Đúng lúc nàng cũng nghĩ ra cách đối phó với Tam tiểu thư Tô Hinh Nhi kia
      Chương 26: Giao đấu cùng Tam tiểu thư (01)

      Trương mụ mụ giúp nàng chải đầu, cột tóc. Nàng bị trách phạt nếu để mái tóc khó coi khi đến gặp người khác, khiến người ta nhìn thấy ổn. Trương mụ mụ giúp nàng thắt hai cái bím tóc, phía dưới đuôi tóc thắt thêm hai mảnh ruy băng . Thấy nàng xỏ lỗ tai , bà ta liền giúp nàng đeo thêm hai chiếc bông tai màu vàng nho . Sau khi cột xong mái tóc, Trương mụ mụ giúp nàng thay y phục , đeo lên cổ nàng chiếc vòng cổ màu vàng , và giúp nàng thu dọn mọi thứ.

      Sau khi được chải chuốt, ăn diện đẹp đẽ, nàng cũng là đứa trẻ khá xinh xắn. Tuy nhiên khí chất thanh quý giữa đôi hàng chân mày lại hơn hẳn các tiểu thư khác . Mặc dù tuổi nàng còn khá , nhưng khí chất bất phàm .

      Trương mụ mụ vừa bế nàng vừa dẫn đầu các nha đầu trong viện nhắm thẳng hướng chính viện của Quốc công phu nhân để thỉnh an.

      Mới đến giờ Mão, mọi thứ bên ngoài còn bị bao phủ bởi lớp sương mờ nhạt , Tô Mạt ngẫm nghĩ giờ Mão nếu tính theo giờ đại có lẽ là năm giờ mấy.

      Hai nha đầu trước mặt tay cầm hai ngọn đèn lồng , Trương mụ mụ bế nàng nhanh như bay , mấy lần khiến Tô Mạt hoảng sợ muốn rơi xuống .

      Tuy rằng Tô Mạt cố gắng thức dậy sớm nhưng lúc ra khỏi cửa các viện khác cũng sáng đèn, trò chuyện to cả rồi.

      Lúc Trương mụ mụ bế Tô Mạt bước vào , Dương di nương phủi bụi tấm rèm , nhìn thấy nàng , liền cười bảo :" Tứ tiểu thư đến rồi ."

      Tô Mạt ngoan ngoãn cười , nhàng trả lời :" Chào Dương di nương”. Dương di nương là mẹ ruột của Nhị tiểu thư, lúc trước là nha hoàng hồi môn của Vương phu nhân .

      Lúc tiến vào , nàng nhàng bước xuống đất , quỳ tấm vải được chuẩn bị sẵn , hướng về Quốc công phu nhân thỉnh an .

      "Thỉnh an phu nhân ."

      Phu nhân vẫn chưa cho phép nàng gọi bà ta là mẫu thân , nên nàng dám xưng hô với bà ta là mẫu thân.Tình huống này đối với nàng mà có gì quan trọng lắm , dù sao bà ta cũng phải là mẫu thân của nàng .

      Vương phu nhân mỉm cười , ra ý cho Lâm di nương bên cạnh nàng đỡ nàng dậy , vừa vẫy tay cho nàng về chỗ :" Ban đêm ngủ quen rồi thoải mái thôi " Lâm di nương vốn là mẫu thân của nhị thiếu gia, nhưng nhị thiếu gia nay ở thôn trang.

      Tô Mạt ngoan ngoãn gật đầu , bước trở về chỗ ngồi của nàng .

      các hàng ghế tiểu nương quá ba tuổi , là tiểu cổ nương xinh đẹp , trang điểm quá mà rất thanh đạm. Niên kỷ lớn nhất nên có thể khẳng định đó là Đại tiểu thư do Vương phu nhân thân sinh , hơn chút có lẽ là Nhị tiểu thư do Lâm di nương thân sinh , người còn lại bằng tuổi nàng tựa trong lòng Vương phu nhân nhất định chính là vị Tam tiểu thư kia .

      Là nữ nhi của Cố di nương quá cố nên Tam tiểu thư rất được Quốc công sủng ái.

      Tô Mạt lặng lẽ quan sát và đánh giá nàng ta, quả nhiên rất xinh đẹp , tuy rằng vẫn còn nhưng mi mục thanh tú, cái mũi trông rất dễ thương , đôi má phiếm hồng , có thể thấy đây ràng là tiểu mỹ nhân .

      Vương phu nhân giới thiệu các vị tiểu thư với nàng, Tô Mạt hành lễ , các nàng cũng trả lễ, thái độ tao nhã đoan trang rất am hiểu các lễ giáo nhưng trong ánh mắt vẫn chứa khinh thường, miệt thị .

      " Mẫu thân , nàng ta là nghiệt chủng ở đâu ra vậy?" Tam tiểu thư đột nhiên bạo phát .
      bornthisway011091, Nữ LâmAnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :